• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Harry potter toàn tập (4 Viewers)

  • Chương 31

Chương 32: Câu chuyện của Prince

Harry vẫn quỳ bên cạnh Snape, nhìn chằm chằm vào Snape, cho đến khi một giọng nói cao và lạnh lùng đột ngột cất lên gần chúng đến nỗi mà nó phải nhảy dựng lên, nắm chặt cái hũ trong tay nó, nghĩ rằng Voldermort vừa trở lại căn phòng.

Giọng nói của Voldermort vang dội các bức tường và sàn nhà, và Harry nhận thấy hắn đang nói chuyện với Hogwarts và với tất cả những khu vực bị bao vây, phần còn lại của làng Hogsmeade và tất cả những người đang chiến đấu chống trả trong toà lâu đài có thể nghe thấy hắn nói rõ ràng như thể hắn đứng ngay bên cạnh họ, hơi thở của hắn phả vào gáy họ, sắp giáng một đòn chí mạng.

"Các ngươi đã chiến đấu - giọng nói lạnh lùng cao vút cất lên - rất dũng cảm. Chúa Tể Voldermort rất biết cách quý trọng lòng dũng cảm. Các ngươi đã phải chịu thiệt hại nặng nề. Nếu các ngươi còn chống đối lại ta thì tất cả các người sẽ phải chết, từng người từng người một. Ta không mong muốn điều đó. Mỗi giọt máu phù thuỷ đổ ra là mỗi mất mát và lãng phí.

Chúa Tể Voldermort rất khoan dung. Ta sẽ ra lệnh cho quân đội của ta rút lui ngay lập tức.

Các người có 1 tiếng đồng hồ. Hãy chuẩn bị để chết một cách đường hoàng. Hãy chữa trị vết thương của mình cho tốt vào.

Ta đang nói với ngươi đó, Harry Potter. Ngươi đã lôi bạn mình đến để chết thay cho ngươi hơn là trực tiếp đối mặt với ta. Ta sẽ đợi trong khu rừng Cấm một tiếng đồng hồ nữa. Nếu hết khoảng thời gian đó mà ngươi chưa đến gặp ta, không chịu nộp mạng thì cuộc chiến sẽ lại tiếp tục. Lần này ta sẽ đích thân xuất trận, và ta sẽ tìm ra ngươi, Harry Potter, và ta sẽ trừng trị thẳng tay những kẻ đã cố bảo vệ ngươi khỏi ta dù kẻ đó là đàn ông, phụ nữ hay trẻ con đi chăng nữa. Một tiếng đồng hồ nữa thôi."

Cả Ron và Hermione lắc đầu điên cuồng, nhìn Harry.

"Đừng nghe hắn ta nói!" Ron nói

"Mọi việc rồi sẽ ổn thôi!" Hermione liều mạng nói. "Nào… hãy quay lại lâu đài, nếu hắn ta vào khu rừng thì chúng ta phải cần một kế hoạch mới."

Cô bé liếc nhìn xác của Snape, sau đó nhanh chóng quay lại lối vào đường hầm. Ron đi theo cô bé. Harry túm gọn cái áo khoác tàng hình, quay lại nhìn Snape. Nó không biết phải cảm thấy thế nào nữa, ngoại trừ bị sốc bởi cái chết của Snape, và lý do mà ông ta bị giết.

Chúng lại bò qua đường hầm, không ai nói gì cả, Harry tự hỏi liệu Ron và Hermione có nghe thấy Voldermort nói rằng sẽ cắt đầu chúng hay không.

"Ngươi đã lôi bạn mình đến để chết thay cho ngươi hơn là trực tiếp đối mặt với ta. Ta sẽ đợi trong khu rừng Cấm một tiếng đồng hồ nữa… Một giờ nữa!"

Những cái gói nhỏ bị vứt bừa bãi trên bãi cỏ trước mặt lâu đài. Chỉ còn một tiếng thôi và bình minh sẽ hé lộ, lúc này trời còn tối đen như mực. Ba đứa nhanh chóng tiến tới những bậc thang bằng đá. Một con chó, có kích thước bằng một con thuyền nhỏ, bị bỏ lại nằm ngay trước mặt chúng. Không có dấu hiệu gì của Grawp hay những kẻ đã tấn công Grawp.

Lâu đài yên ắng lạ lùng. Không có lấy một tia sáng, không có tiếng nổ, không tiếng kêu gào hay hò hét. Những phiến đá lát đường của cái hành lang quạnh quẽ nhuộm toàn máu. Những viên ngọc lục bảo vẫn vương vãi khắp sàn nhà, với những mảnh đá cẩm thạch và những mảnh gỗ vụn. Một phần thành cầu thang đã bị thổi bay đi.

"Mọi người đâu hết rồi?" Hermione thì thầm

Ron dẫn đường đến đại sảnh đường. Harry dừng lại ngoài cửa. Những cái bàn trong phòng không còn nữa và căn phòng thì chật kín người. Những người còn sống sót đứng thành từng nhóm, tay người này bá cổ người kia. Những người bị thương đang được bà Pomfrey và một nhóm những người giúp đỡ chữa trị vết thương trên bục. Thầy Firenze nằm trong số những người bị thương đó, máu rỉ ra từ hông của thầy, thầy nằm đó run rẩy và không thể đứng lên nổi.

Những người đã chết nằm thành một chuỗi ở giữa đại sảnh. Harry không thể nhìn thấy xác của Fred bởi vì anh đang được gia đình vây quanh. George quỳ gục đầu xuống, bà Weasley đang nằm trên ngực Fred, thân mình run rẩy, ông Weasley vuốt tóc bà khi nước mắt ông chảy dần xuống má.

Không nói một lời nào, Harry, Ron và Hermione đi tới. Harry thấy Hermione tiến lại gần và ôm Ginny, khuôn mặt cô bé nhem nhuốc đang căng lên vì xúc động. Ron tới chỗ anh Bill, chị Fleur và anh Percy, anh này đưa tay quàng vai Ron. Khi Ginny và Herminone đến bên những người khác trong gia đình, Harry nhìn thấy toàn bộ những người đã chết nằm bên cạnh Fred. Thầy Remus và cô Tonks, nhợt nhạt, tĩnh lặng và thanh thản, như đang nằm ngủ dưới trần nhà tối đen.

Đại sảnh đường như co rút lại và trở nên nhỏ hơn, khi Harry đi lảo đảo chậm chạp từ ô cửa. Nó không thể hít thở nổi. Nó không thể chịu đựng được khi nhìn thêm một cái xác nào nữa, không thể nhìn thêm một ai chết vì nó nữa. Nó không dám đến bên gia đình Weasley, không thể nhìn vào mắt họ, nếu nó nộp mạng ngay từ đầu thì anh Fred đã không phải chết…

Nó quay đi và chạy lên cái cầu thang bằng cẩm thạch. Thầy Lupin, cô Tonks… Nó ước gì nó không thể cảm nhận. Nó ước gì có thể xé toạc trái tim nó, trong lòng nó, mọi thứ đang gào thét trong nó …

Toà lâu đài hoàn toàn trống vắng, dường như ngay cả những con ma cũng đang để tang trong đại sảnh đường. Harry chạy không ngừng nghỉ, giữ chặt hũ pha lê đựng những ký ức cuối cùng của Snape, và nó không chạy chậm lại cho đến khi thấy tượng hình đầu thú canh giữ văn phòng hiệu trưởng.

"Mật khẩu?"

"Dumbledore." Harry nói không cần suy nghĩ, bởi vì đó là người mà nói mong mỏi được gặp nhất, và nó ngạc nhiên khi bức tượng đá trượt sang một bên để lộ cái cầu thang hình xoắn ốc đằng sau.

Nhưng khi Harry xộc vào căn phòng hình tròn, nó thấy lạ lẫm. Những bức chân dung treo trên các bức tường trống rỗng. Không còn một ông hay bà hiệu trưởng nào ở đó nhìn nó, tất cả như đã chuyển đi, thay vào đó là đường lối trong toà lâu đài để họ có thể nhìn toàn cảnh xem chuyện gì đang xảy ra.

Harry liếc nhìn vô vọng vào bức ảnh bị bỏ trống của cụ Dumbledore được treo ngay đ0ằng sau ghế hiệu trưởng, rồi quay lưng lại phía bức ảnh. Cái Chậu tưởng ký vẫn luôn nằm trong ngăn tủ. Harry nhấc nó ra để lên mặt bàn và rót ký ức của thầy Snape vào cái chậu rộng lớn với những ký hiệu cổ ngữ Runes quanh mép. Chui vào ký ức của ai đó thật là một điều quái đản… Chẳng có gì, thậm chỉ là thầy Snape để lại cho nó, tồi tệ hơn những ý nghĩ của nó. Các ký ức xoáy trộn, màu trắng bạc và kỳ lạ, và không do dự, với một cảm giác phóng túng táo bạo, như thể điều này có thể làm giảm nỗi đau thương khổ sở của nó, Harry lao đầu vào.

Nó ngã đâm đầu xuống trong ánh nắng mặt trời, và chân nó chạm vào nền đất ấm áp. Khi nó đứng thẳng dậy, nó thấy nó đang ở một sân chơi hầu như không có người. Một ống khỏi khổng lồ đơn lẻ chiếm hữu khoảng không bầu trời phía xa xa. Hai cô bé đang đu qua đu lại và một cậu bé gầy giơ xương đang ngắm nhìn họ sau bụi rậm. Mái tóc đen dài và bộ quần áo cậu mặc hoàn toàn không hợp nhau chút nào: hai ống quần bò ngắn cũn, áo khoác ngoài rộng thùng thình đã sờn màu có thể đã từng thuộc về một người đàn ông trưởng thành, cái áo sơ mi kỳ quặc. Harry tiến gần đến chỗ cậu bé. Snape khoảng chín hay mười tuổi, nhợt nhạt, nhỏ xíu, trông như một sợi dây. Sự khao khát thật rõ ràng trên nét mặt gầy gò của cậu khi cậu nhìn cô em gái chơi xích đu.

"Lily, đừng chơi thế!" Cô chị hét lên.

Nhưng cô em vẫn tiếp tục đưa xích đu lên rất cao tạo thành một hình cung lớn, thật ngoạn mục, cười lớn và đu người lên không, và thay vì ngã xuống mặt sân chơi rải nhựa đường, cô bé bay vút lên như một diễn viên nhào lộn trong không trung, giữ mình trên không một lúc lâu rồi mới nhẹ nhàng tiếp đất.

"Mẹ không cho phép em làm thế!"

Petunia dừng đu bằng cách lê gót giầy xuống đất, làm cái đu kêu răng rắc và ken két, rồi nhảy xuống đất, tay chống hông.

"Mẹ nói em không được phép làm thế cơ mà, Lily!"

"Nhưng em vẫn ổn mà!" Lily cười khúc khích. "Chị Tuney hãy nhìn này. Hãy xem em có thể làm được những gì."

Petunia liếc nhìn xung quanh. Sân chơi vẫn vắng teo ngoại trừ họ và, mặc dù hai chị em không hề hay biết, Snape. Lily hái một bông hoa rủ xuống từ bụi cây mà Snape đang nấp. Petunia đâm bổ tới, rõ ràng là đang lưỡng lự giữa sự tò mò và sự phản đối. Lily đợi Petunia đến gần để nhìn tận mắt rồi giơ bông hoa ra. Bông hoa ở đó, xoè xoè cụp cụp những cánh hoa của mình, trông giống như một con hàu nhiều môi kỳ dị.

"Thôi đi!" Petunia hét lên

"Nó không cắn chị đâu," Lily nói, nhưng cô bé nắm chặt tay lại và ném bông hoa xuống đất.

"Không đúng!" Petunia nói, vẫn nhìn theo bông hoa bay xuống đất và mắt dán chặt vào nó. "Em làm thế nào vậy?" Cô bé hỏi thêm, rõ ràng là có sự khao khát mãnh liệt trong giọng nói của cô.

"Rõ ràng là thế rồi, phải không?" Snape không nén nổi nữa, đã nhảy ra khỏi bụi cây.

Petunia hét lên và chạy giật lùi về phía xích đu nhưng Lily dù giật mình nhưng vẫn ở nguyên tại chỗ. Snape dường như hối hận vì đã xuất hiện. Đôi má nhợt nhạt của cậu hơi ửng đỏ khi cậu nhìn Lily.

"Rõ ràng gì cơ?" Lily hỏi

Snape hơi bị kích động và lo lắng. Liếc nhìn Petunia đang lởn vởn quanh cây xích đu ở đằng xa, cậu hạ thấp giọng và nói: " Tôi biết bạn là ai"

"Ý bạn là gì?"

"Bạn… Bạn là một phù thuỷ!" Snape thì thầm.

Trông cô bé như vừa bị sỉ nhục.

Nói như thế với người khác là không hay đâu.

Cô bé quay đi, khịt mũi rồi bước đi về phía chị mình.

"Không phải đâu!" Snape nói. Mặt cậu đỏ bừng lên, còn Harry đang tự hỏi tại sao cậu ta không cởi cái áo khoác thùng thình kỳ cục ra, trừ phi là vì cậu không muốn để lộ cái áo bên trong. Cậu lõng nhõng đi theo cô bé, giống như một con dơi lố bịch, hệt như khi đã trưởng thành.

Hai chị em ngắm nghía Snape, cùng chê bai, cả hai giữ chặt xà xích đu như thể đó là nơi an toàn trong lúc này.

"Là bạn!" Snape nói với Lily. "Bạn là một phù thuỷ. Tôi đã quan sát bạn một lúc rồi. Nhưng điều đó chẳng có gì sai trái cả. Mẹ tôi cũng là một phù thuỷ và tôi cũng là một phù thuỷ."

Giọng cười của Petunia như một cốc nước lạnh.

"Phù thuỷ à!" Cô bé hét lên, dũng khí của cô bé đã trở lại và cô bé đã qua khỏi cơn sốc khi bất thình lình thấy Snape. "Tôi biết cậu rồi. Cậu là thằng nhóc con nhà Snape. Họ sống ở cuối đường Bàn Xoay gần sông." Cô bé bảo Lily, nói rành rành về địa chỉ của người vừa mới xuất hiện. "Cậu đang theo dõi chúng tôi hả?"

"Không phải tôi theo dõi đâu!" Snape nói, mái tóc bẩn thỉu, khó chịu nóng ran lên dưới ánh nắng chói chang. "Dù sao đi nữa thì tôi cũng không thèm theo dõi cô!" Cậu hằn học nói thêm. "cô là một Muggle." Mặc dù rõ ràng là Petunia không hiểu gì, nhưng cô bé khó có thể hiểu nhầm cái điệu bộ đó.

"Lily, đi nào, chúng ta về thôi!" cô ta the thé nói. Lily vâng lời chị, liếc nhìn Snape khi bỏ đi. Cậu nhìn theo họ khi họ bước qua cổng sân chơi, và Harry, người duy nhất còn ở lại quan sát kỹ cậu ta, nhận ra sự thất vọng cay đắng của Snape, và hiểu rằng Snape đã lên kế hoạch cho thời khắc này rất lâu và mọi thứ đều hỏng bét…

Cảnh vật tan rã và, trước khi Harry kịp biết, thay đổi xung quanh nó. Nó đang ở trong một bụi cây nhỏ. Nó có thể thấy dòng sông tràn ngập ánh nắng lấp lánh qua những thân cây. Hàng cây toả bóng tạo thành một chỗ râm mát rộng lớn. Hai đứa trẻ ngồi đối diện nhau, bắt chân chữ ngũ trên nền đất, Snape không còn mặc cái áo khoác nữa, cái áo sơ mi kì dị trông đỡ giống tội phạm hơn trong ánh râm.

"…. Và ngài Bộ trưởng có thể phạt bạn nếu bạn sử dụng phép thuật ở ngoài ngôi trường, bạn sẽ có thư."

"Nhưng tôi đã sử dụng phép thuật ở ngoài trường mất rồi. "

"Không sao đâu. Chúng ta vẫn chưa có đũa phép mà. Họ có thể bỏ qua khi bạn là trẻ con và không thể điều khiển được khả năng của mình. Nhưng một khi bạn bước sang tuổi mười một." Snape gật đầu ra vẻ quan trọng. "Họ sẽ bắt đầu đào tạo bạn, và khi đó thì bạn nên cẩn trọng."

Yên lặng một chút, Lily nhặt một cái que lên và quay quay nó trong không khí và Harry biết rằng cô bé đang tưởng tượng những tia sáng lấp lánh bay ra từ cái que. Sau đó, cô bé đặt cái que xuống, dựa về phía cậu bé và nói "Điều đó là sự thật, đúng không? Không phải là một trò đùa chứ? Petunia bảo rằng bạn lừa tôi. Petunia nói rằng không có trường Hogwarts nào cả. Những thứ đó có thật chứ?"

"Thật với chúng ta thôi!" Snape nói. "Chứ không thật với chị ấy. Nhưng chúng ta sẽ nhận được thư, bạn và tôi."

"Thật không?" Lily thì thầm

"Chắc chắn mà!" Snape nói, ngay cả khi với mái tóc cắt ngắn xấu xí và bộ quần áo kỳ quặc, cậu ta vẫn cố gây ấn tượng bằng cách vươn vai một cách kỳ cục trước mặt cô bé, với vẻ tự tin tràn trề về số phận của mình.

"Và cú sẽ mang thư tới?" Lily thì thào

"Như thường lệ thôi!" Snape nói. "Nhưng vì bạn sinh ra trong một gia đình Muggle nên trường sẽ cử người đến giải thích với bố mẹ của bạn."

"Xuất thân trong một gia đình Muggle có khác biệt gì không?"

Snape ngập ngừng. Đôi mắt màu đen của cậu, háo hức trong cái bóng râm màu xanh, lay động trên khuôn mặt nhợt nhạt.

"Không!" Cậu nói. "Chẳng có khác biệt gì cả."

"Tốt quá!" Lily thanh thản nói. Đó rõ ràng là điều cô bé lo lắng.

"Bạn có cả đống phép thuật!" Snape nói. "Tôi đã thấy rồi. Lúc nào tôi cũng quan sát bạn…"

Giọng cậu lạc hẳn đi, cô bé không nghe thấy, đang vươn tay trên mặt đất đầy lá cây và đang nhìn ngắm vòm lá cây trên đầu. Cậu ta lại ngắm cô bé một cách khao khát như cậu đã làm khi ở sân chơi.

"Mọi việc ở nhà bạn thế nào rồi?" Lily hỏi

Trán cậu hơi nhăn lại.

"Ổn cả!" Cậu nói

"Họ không cãi nhau nữa chứ?"

"Ồ, phải rồi, họ vẫn cãi nhau!" Snape nói. Cậu nhặt một nắm lá và bắt đầu xé chúng ra, hoàn toàn không ý thức mình đang làm gì. "Nhưng sẽ không còn lâu nữa, tôi sẽ ra đi mà."

"Bố bạn có thích phép thuật không?"

"Ông ấy chẳng thích gì cả đâu!" Snape nói

"Severus?"

Nụ cười hiện trên môi Snape khi nghe cô bé gọi tên.

"Gì vậy?"

"Bạn hãy kể lại về những giám ngục đi"

"Bạn muốn biết điều đó để làm gì?"

"Nếu tôi dùng phép thuật ở ngoài trường học..."

"Họ sẽ không giao bạn cho bọn giám ngục chỉ vì thế đâu. Giám ngục chỉ dành cho những kẻ thực sự làm điều xấu thôi. Chúng canh giữ nhà ngục phù thuỷ Azkaban. Bạn sẽ không kết thúc trong nhà ngục Azkaban, bạn quá…"

Mặt cậu lại đỏ ửng lên và cậu xé nhiều lá hơn. Một tiếng sột soạt đằng sau Harry làm nó phải quay lại nhìn: Petunia trốn sau một cái cây bị trượt chân.

"Chị Tuney!" Lily nói, giọng ngạc nhiên và chào đón, nhưng Snape nhảy dựng lên.

"Giờ thì ai theo dõi ai đây?" Snape hét lên. "Cô muốn gì?"

Petunia như không thở được, hoảng sợ vì bị phát hiện. Harry có thể thấy cô bé đang cố kiếm từ ngữ nào thật tai quái để nói trả.

"Vậy, cậu mặc cái gì kia?" Cô nói, tay chỉ vào ngực Snape. "Áo của mẹ cậu à?"

Crắc một cái. Một cành cây trên đầu Petunia rơi xuống. Lily hét lên. Cành cây rơi vào vai Petunia, cô bé lảo đảo lùi lại và bật khóc.

"Chị Tuney!"

Nhưng Petunia đã chạy đi mất. Lily quay lại với Snape

"Bạn gây ra phải không?"

"Không!" Trông cậu ngang ngạnh và hoảng sợ.

"Chính bạn!" Cô quay lưng lại với Snape. "Chính bạn. Bạn đã làm chị ấy đau."

"Không, không, không phải tôi."

Nhưng lời nói dối không thuyết phục được Lily. Sau khi ném cho Snape một cái nhìn ghê gớm, cô bé chạy ra khỏi bụi cây và đi theo chị của mình, còn Snape trông thật khốn khổ và bối rối.

Và phong cảnh thay đổi. Harry nhìn xung quanh. Nó đang ở sân ga số chín ba phần tư, và Snape đang đứng bên cạnh, khom vai yếu ớt, đứng cạnh một người đàn bà có khuôn mặt nhợt nhạt, chanh chua rất giống cậu con. Snape đang nhìn chằm chằm vào một gia đình bốn người cách đó không xa. Hai cô bé đứng không xa bố mẹ họ. Lily đang nài xin cô chị. Harry tiến lại gần để nghe cho rõ.

"Em xin lỗi, chị Tuney, em xin lỗi, hãy nghe này!" Cô bé nắm chặt lấy tay của bà chị dù cô chị cố gắng giật ra. "Có lẽ khi em đến đó, không, nghe nào, Tuney. Có thể một khi em đến đó rồi, em sẽ có thể gặp Giáo Sư Dumbledore và thuyết phục thầy thay đổi ý kiến."

"Tao - không - muốn – đi!" Petunia nói, giật tay ra khỏi sự ôm ghì của em gái. "Mày nghĩ tao muốn đến một lâu đài ngu xuẩn nào đó và học để trở thành một, một…"

Đôi mắt nhợt nhạt nhìn ngó khắp sân ga, nhìn những con mèo kêu meo meo trên tay chủ, những con cú vỗ cánh và rúc rúc trong lồng, những học sinh, một số mặc áo choàng dài màu đen, chất rương lên tầu hoả hơi nước màu đỏ tươi, hay những người khác chào hỏi nhau sau một mùa hè xa cách. "Mày nghĩ tao muốn thành một …kẻ quái đản?" Mắt Lily đẫm nước khi Petunia giật tay ra.

"Em không quái đản!" Lily nói. "Điều đó thật kinh khủng."

"Đó sẽ là nơi mày đang tới!" Petunia thích thú nói. "Một ngôi trường đặc biệt dành cho bọn quái đản. Mày và thằng bé nhà Snape, những kẻ lập dị, cả hai đứa chúng mày. Thật tốt là chúng mày được tách biệt khỏi những người bình thường. Đó là vì sự an toàn của bọn tao."

Lily liếc sang bố mẹ họ, những người này đang nhìn quanh sân ga với sự thích thú cao độ, vui thích với cảnh vật nơi đây. Sau đó, cô quay lại nhìn chị mình, giọng nói nhẹ nhàng và mãnh liệt.

"Chị không nghĩ rằng ngôi trường đó đầy rẫy bọn quái đản khi chị viết thư cho thầy hiệu trưởng và cầu xin thầy nhận chị."

Mặt Petunia đỏ rực lên.

"Cầu xin? Tao không cầu xin ai hết."

"Em đã thấy thư trả lời của thầy, rất tử tế."

"Mày không được đọc chứ?" Petunia thì thầm. "Đó là chuyện riêng của tao. Sao mày dám…?

Lily quay ra liếc nhìn Snape. Petunia thở hổn hển.

"Thằng đó tìm thấy. Mày và thằng đó đã lục lọi phòng tao."

"Không, bọn em không lục lọi!" Giờ Lily quay ra phòng thủ. "Severus nhìn thấy cái phong bì, cậu ấy không nghĩ là một người Muggle lại có liên lạc với trường Hogwarts, có thế thôi. Cậu ấy nói, chắc phải có những phù thuỷ làm việc bí mật trong dịch vụ bưu chính, những người xử lý…"

"Cứ như phù thuỷ chõ mũi vào mọi việc ý!" Petunia nói, càng xúc động càng trở nên nhợt nhạt. "Đồ quái đản!" cô ta phỉ nhổ em gái mình rồi hối hả đi về phía bố mẹ đang đứng.

Cảnh vật lại tan ra. Snape đang vội vã đi qua các toa xe lửa trên tầu tốc hành Hogwarts khi tàu chạy qua miền quê. Cậu đã mặc vào người chiếc áo chùng, đây có lẽ là lần đầu tiên cậu thoát khỏi bộ quần áo Muggle kinh khủng của mình. Cuối cùng cậu dừng lại ở toa xe có một đám học sinh nam đang nói chuyện om sòm. Lily ngồi co ro ở một góc ghế gần cửa sổ, khuôn mặt cô bé dựa vào tấm kính cửa sổ.

Snape trượt mở cánh cửa toa và ngồi đối diện Lily. Cô bé liếc nhìn cậu rồi lại quay mặt ra cửa sổ. Cô bé đang khóc.

"Tôi không muốn nói chuyện với bạn!" cô bé nói

"Tại sao lại không?"

"Chị Tuney ghét tôi. Bởi vì chúng ta đã thấy lá thư của thầy Dumbledore."

"Vậy thì sao?"

Cô bé ném cho cậu một cái nhìn ghét bỏ hằn sâu.

"Thì chị ấy là chị gái tôi."

"Cô ta chỉ là..." cậu ngắt lời, nhưng Lily quá bận với việc lau nước mắt đã không để ý nghe xem cậu nói gì.

"Nhưng chúng ta đang đi!" cậu nói, không kiềm chế nổi sự hồ hởi trong giọng nói của mình. "Chính như thế. Chúng ta đang đến Hogwarts."

Cô bé gật đầu, lau khô nước mắt, mặc dù vẫn giận, nhưng cô đã mỉm cười chút xíu.

"Tốt nhất là bạn được vào nhà Slytherin." Snape nói, động viên cho cô bé vui vẻ thêm tý xíu.

"Slytherin á?"

Một cậu bé ở trong toa, người không bận tâm mấy đến Lily hay Snape cho đến lúc đó, quay ra khi nghe thấy từ đó, và Harry đang tập trung cao độ vào hai người ngồi gần cửa số, nhìn thấy cha nó: mảnh khảnh, tóc đen như tóc của Snape, nhưng với dáng điệu được nhưng được chải chuốt cẩn thận, thậm chí rất đẹp, điều mà Snape không có.

"Ai muốn vào Slytherin đấy? Tôi nghĩ mình nên rời khỏi đó, phải không?" James nói với cậu bé đang nằm ườn trên chiếc ghế đối diện, và Harry choáng váng khi nhận ra đó là chú Sirius, Sirius không cười.

"Cả nhà tớ đều ở Slytherin rồi!" cậu nói.

"Ôi giời" James nói. "Tớ nghĩ cậu cũng sẽ thế thôi."

Sirius nhe răng cười toe toét.

"Có lẽ tớ sẽ phá vỡ truyền thống. Cậu sẽ đầu quân vào đâu nếu cậu được lựa chọn?"

James nâng một thanh gươm vô hình lên. "Gryfindor, nơi dành cho những con người dũng cảm, như cha tớ."

Snape phát ra một tiếng động nhỏ có vẻ hơi xem thường.

"Có vấn đề gì sao?"

"Không!" Snape nói, mặc dù nụ cười khẩy xem thường nói lên điều ngược lại. "Nếu cậu thích khoẻ mạnh hơn là khéo léo."

"Mày sẽ nhảy vào đâu nếu mày không khoẻ mạnh mà cũng chẳng khéo léo?" Sirius xen vào.

James cười rống lên. Lily thẳng dậy, hơi khó chịu, nhìn từ James sang Sirius với vẻ không ưa.

"Đi nào, Severus. Ta cùng đi tìm một toa tàu khác thôi." Oooo…

James và Sirius bắt chước giọng nói kiêu kỳ của cô bé. James cố ngáng chân Snape khi cậu đi qua.

"Hẹn gặp lại, Snivellus!" giọng nói vọng ra khi cửa toa đóng rầm lại. Khung cảnh lại thay đổi.

Harry đứng ngay bên cạnh Snape dưới ánh nến trên các dãy bàn của các nhà, xếp hàng với vẻ mặt sung sướng vô ngần. Giáo sư McGonagall nói: " Evans, Lily" Nó thấy mẹ nó run rẩy tiến lên phía trước và ngồi vào cái ghế đẩu ọp ẹp.

Giáo Sư McGonagall đặt cái nón phân loại lên đầu cô bé, và chưa đến một giây khi cái mũ chạm vào mái tóc màu đỏ râm của cô bé, nó hét lên: " Gryfindor"

Harry nghe thấy Snape làu bàu nho nhỏ. Lily cởi chiếc nón ra và đưa trả lại giáo sư McGonagall, rồi chạy nhanh về phía những học sinh Gryfindor đang reo hò chào đón, nhưng khi chạy, cô bé liếc nhìn Snape với một nụ cười hơi buồn. Harry thấy chú Sirius nhường chỗ cho cô bé. Cô bé liếc nhìn cậu một cái, nhận ra người đi trên tàu cùng mình, khoanh tay kiên quyết quay đi chỗ khác.

Những người trong danh sách tiếp tục tiến lên. Harry thấy thầy Lupin, Pettigrew và cha nó lần lượt đến bàn nhà Gryfindor cùng với mẹ Lily và chú Sirius. Cuối cùng, khi chỉ còn khoảng một tá học sinh đang chờ được phân loại, giáo sư McGonagall gọi đến Snape.

Harry đi cùng cậu đến bên chiếc ghế đẩu, trông cậu đội lên đầu cái nón phân loại, chiếc nón kêu lên "Slytherin".

Và Severus Snape tiến sang bên kia của đại sảnh, cách xa Lily, đến với những học sinh Slytherin đang chào đón, đến bên Lucius Malfoy, cái huy hiệu huynh trưởng đang lập loè trên ngực anh ta, đang vỗ nhè nhẹ lên vai Snape khi cậu ngồi xuống bên cạnh.

Và cảnh vật lại thay đổi.

Lily và Snape đang đi ngang qua sân trường, rõ ràng là họ đang tranh cãi. Harry nhanh chóng bắt kịp họ và lắng nghe. Khi nó bắt kịp họ, nó nhanh chóng nhận ra cả hai đã cao lên đáng kể. Vài năm đã trôi qua kể từ lúc họ được phân loại.

"Cứ tưởng chúng ta đã là bạn bè?" Snape nói. "Những người bạn thân thiết?"

"Chúng ta là bạn, nhưng tôi không thích những kẻ mà bạn đang giao du. Tôi xin lỗi, nhưng tôi ghét cay ghét đắng Avery và Mulciber. Mulciber! Bạn thấy gì ở hắn ta, Sev? Hắn thật kinh tởm. Bạn có biết hắn đã làm gì Mary McDonald ngày hôm trước không?"

Lily dựa vào cái cột đá, nhìn thẳng vào khuôn mặt gầy gò vàng bủng của Snape.

"Chằng làm gì cả!" Snape nói. "Đó chỉ là một trò đùa, có thế thôi."

"Đó là phép thuật hắc ám, và nếu bạn thấy thế là vui thì..."

"Thế còn những trò của Potter và lũ bạn hắn thì sao?" Snape gặng hỏi. Mặt cậu lại đỏ bừng lên khi cậu nói, dường như không thể kìm nén nổi cơn giận.

"Potter đã làm gì chứ?"

"Họ hay lẻn ra ngoài vào ban đêm. Có cái gì đó rất lạ ở thằng Lupin đó. Nó bị làm sao ý?"

"Cậu ấy bị ốm!" Lily nói. "Họ nói là cậu ấy ốm."

"Vào lúc trăng tròn mỗi tháng sao?" Snape nói

"Tôi hiểu ý bạn rồi!" Lily nói. "Tại sao bạn cứ bị ảm ảnh về việc của họ thế? Sao bạn phải quan tâm xem họ làm gì vào buổi đêm?"

"Tôi chỉ cố gắng chứng minh rằng họ không tuyệt vời như những gì người ta nghĩ thôi."

Cái nhìn dữ dội của cậu làm cho cô bé lúng túng.

"Dù thế, họ không dùng phép thuật hắc ám!" Cô bé hạ giọng. "Còn bạn, bạn thật vô ơn. Tôi đã biết chuyện gì xảy ra vào đêm hôm đó. Bạn lẻn xuống đường hầm gần cây liễu roi, và James đã cứu mạng bạn khỏi cái gì đó ở dưới đó."

Khuôn mặt Snape méo mó, cậu lắp bắp. "Cứu mạng? Cứu mạng? Bạn nghĩ hắn ta anh hùng lắm hả? Hắn cũng cứu cái đầu của hắn và lũ bạn mà thôi. Bạn không định? Tôi sẽ không cho phép bạn…"

"Cho phép tôi ư? Cho phép tôi ư?"

Đôi mắt màu xanh sáng của Lily híp lại. Snape phải lùi lại ngay lập tức. Tôi không có ý đó. Tôi chỉ không muốn thấy bạn thành trò hề. Anh ta mến bạn. James Potter mến bạn. "Những câu chữ trái hẳn với ý định của cậu – Và hắn không phải là … mọi người đều nghĩ thế, một anh hùng trên sân Quidditch." Sự cay đắng và sự ghét bỏ làm cho cậu nói năng lảm nhảm.

"Tôi biết Potter chỉ là một kẻ quấy phá ngạo mạn!" Lily ngắt lời cậu.

"Và tôi không cần bạn nói tôi nghe về điều đó. Nhưng những ý tưởng khôi hài của Avery và Mulciber thật là xấu xa. Xấu xa, Sev. Tôi không thể hiểu nổi sao bạn có thể chơi với chúng?"

Harry không biết Snape có nghe lời phê phán của Lily về Mulciber và Avery hay không. Cái giây phút cô ấy nói về James Potter, toàn thân Snape thả lỏng, khi họ bước đi, chân Snape như nhảy nhót theo tiếng bước đi vậy.

Và phong cảnh lại thay đổi.

Harry lại thấy Snape rời khỏi đại sảnh sau khi làm bài thi phòng chống nghệ thuật hắc ám trong kỳ thi Pháp Sư Thường Đằng, thấy cậu bước ra khỏi toà lâu đài và tình cờ đi lạc gần cái bóng râm dưới gốc cây sồi mà James, Sirius, Lupin và Petigrew đang ngồi. Nhưng Harry không lại gần vì nó biết chuyện xảy ra sau khi James treo Severus lên và chế giễu, nó biết chuyện gì xảy ra và những gì họ nói với nhau, và nó không thấy thoải mái gì khi nghe những lời đó nữa. Nó thấy Lily đi đến và biện hộ cho Snape. Nó nghe thấy Snape lạnh nhạt mắng vào mặt mẹ nó trong sự bẽ mặt và tức giận, cái từ không ai có thể tha thứ được: Máu Bùn.

Mọi vật thay đổi.

"Tôi xin lỗi!"

"Tôi không muốn nghe!"

"Tôi xin lỗi!" Đừng phí lời nữa.

Đêm đã xuống. Lily mặc cái váy ngủ, đứng khoanh tay trước bức ảnh của Bà Béo, lối vào tháp Gryfindor.

"Tôi chỉ ra đây vì Mary bảo tôi rằng bạn doạ sẽ ngủ ở ngoài này thôi." Đúng thế, và tôi sẽ làm đấy. Tôi không bao giờ có ý gọi bạn là Máu Bùn. Chỉ là…

"Buột miệng?" không có một chút xíu thương hại nào trong giọng nói của Lily. "Quá muộn rồi. Tôi đã luôn bào chữa cho bạn suốt những năm qua. Không một người bạn nào của tôi hiểu được tại sao tôi lại chơi với bạn. Bạn và những người bạn Tử Thần Thực Tử bé nhỏ quý giá của mình, …bạn thấy rồi đấy, bạn thậm chí còn không thèm phủ nhận. Bạn thậm chí còn không phủ nhận những thứ mà bạn định trở thành. Bạn không thể chờ cho đến khi gia nhập với Kẻ-Mà-Ai-Cũng-Biết-Là-Ai- Đấy phải không?"

Cậu mở miệng, nhưng rồi lại ngậm miệng mà không nói gì.

"Tôi không thể giả bộ thêm nữa. Bạn có con đường của bạn, tôi có lựa chọn của tôi. "

"Không, hãy nghe tôi, tôi không có ý..."

"Gọi tôi là Máu Bùn? Nhưng bạn có thể gọi bất cứ ai có xuất thân giống tôi là Máu Bùn, Severus. Vậy thì sao tôi lại khác chứ?"

Cậu gắng sức tranh cãi, nhưng với một cái nhìn khinh bỉ, Lily quay đi và trèo vào trong cái lỗ sau bức tranh.

Cái hành lang tan ra, và cảnh vật thay đổi rất nhiều. Harry như đang bay qua những hình ảnh và màu sắc chuyển động cho đến khi cảnh vật xung quanh nó vững chắc trở lại và nó đang đứng trên một đỉnh đồi đìu hiu và lạnh lẽo trong bóng tối, gió luồn qua những cành cây ít lá.

Cậu thanh niên Snape thở hổn hển, quay lại người ngay lập tức, tay nắm chặt đũa phép, chờ đợi một cái gì đó hay một ai đó. Sự sợ hãi của cậu lây sang cả Harry, mặc dù nó biết nó không bị hại, nó nhìn qua vai Snape không biết anh ta đang chờ ai. Một khe nứt, một tia sáng trắng bay vút xuyên qua không trung. Harry nghĩ đó là tia chớp, nhưng Snape quỳ xuống, và chiếc đũa phép rơi ra khỏi tay.

"Đừng giết tôi."

"Ta không định làm thế."

Tiếng động của cụ Dumbledore khi độn thổ bị tiếng gió luồn qua từng cành cây đẩy lùi.

Cụ đứng trước Snape trong chiếc áo chùng phất phơ, khuôn mặt cụ được chiếu rọi bởi tia sáng phát từ đũa phép của cụ.

"Vậy, Severus? Lời nhắn của Chúa Tể Voldermort dành cho ta là gì?"

"Không, không có lời nhắn nào cả, tôi đến đây vì tôi thôi."

Snape vò đầu bứt tay. Trông anh ta có vẻ hơi điên loạn, mái tóc đen rối tung.

"Tôi có một cảnh báo, không, một thỉnh cầu."

Cụ Dumbledore búng nhẹ cây đũa phép. Mặc dù cành cây và lá vẫn bay xung quanh họ, nhưng trong yên lặng.

"Một Tử thần thực tử có thể thỉnh cầu ta chuyện gì?"

"Lời… lời tiên tri, lời tiên đoán… Trelawney."

"À, phải!" cụ Dumbledore nói. "Ngươi đã nói những gì với Voldermort rồi?"

"Tất cả… tất cả những gì tôi nghe thấy. – Vì lý do đó, vì thế… hắn ta cho rằng những điều đó nhắm vào Lily Evans."

"Lời tiên tri không nhằm vào một phụ nữ." Cụ Dumbledore nói. "nó nói về một đứa bé trai được sinh ra vào cuối tháng 7."

"Ông hiểu tôi nói gì mà. Hắn ta nghĩ đó là con trai của cô ấy. Hắn ta sẽ săn đuổi cô ấy, giết chết tất cả bọn họ."

"Nếu cô ấy có ý nghĩa như vậy với ngươi!" Cụ Dumbledore nói. "thì Chúa tể Voldermort sẽ tha cho cô ấy. Ngươi không thể cầu xin hắn tha cho bà mẹ, để đổi lấy đứa con sao?"

"Có chứ, tôi đã cầu xin."

"Ngươi thật ghê tởm!" cụ Dumbledore nói, Harry chưa bao giờ thấy có sự khinh bỉ như thế trong giọng nói của cụ. Snape hơi co rút lại.

"Ngươi không hề quan tâm đến cái chết của chồng con cô ấy ư? Họ có thể chết đi và ngươi sẽ có được điều ngươi muốn chứ gì?"

Snape không nói gì, chỉ đơn thuần nhìn lên cụ Dumbledore.

"Hãy giấu họ đi!" ông ta thốt lên bi thảm. "Hãy giữ cho cô ấy … cho họ.. an toàn. Tôi xin ông."

"Đổi lại ngươi sẽ đưa ta cái gì nào Severus?"

"Đổi lại?" Snape há hốc mồm nhìn cụ Dumbledore, Harry mong anh ta phản kháng, nhưng một lúc lâu sau đó, anh ta nói. "Bất cứ cái gì."

Đỉnh đồi tan biến, và Harry đứng trong văn phòng cụ Dumbledore, có âm thanh gì đó thật kinh khủng, nghe như một con vật bị thương. Snape đổ sụp xuống cái ghế còn cụ Dumbledore đứng bên cạnh ông ta, trông hơi dữ tợn. Một lúc sau, Snape ngẩng mặt lên, ông ta trông như thể đã sống một trăm năm trong sự đau khổ kể từ khi ở đỉnh đổi.

"Tôi tưởng …ông sẽ…giữ cho …cô ấy… được … an toàn."

"Cô ấy và James đã đặt niềm tin vào nhầm người." Cụ Dumbledore nói. "cũng giống như anh, Severus. Anh nghĩ rằng Voldermort sẽ tha cho cô ấy ư?"

Snape thở nông.

"Con trai cô ấy còn sống!" Cụ Dumbledore nói.

Snape hất nhẹ đầu, như thể vừa đánh một con ruồi khó chịu.

"Con trai cô ấy còn sống. Thằng bé có đôi mắt của mẹ nó. Anh vẫn còn nhớ hình dáng và màu sắc đôi mắt của Lily Evans chứ, tôi chắc chắn anh còn nhớ?"

"Đừng!" Snape rống lên. "Đi rồi… Chết rồi."

"Đây có phải là sự hối hận không, Severus?"

"Tôi ước gì… Tôi ước gì mình chết đi."

"Thế thì có lợi gì cho ai chứ?" cụ Dumbledore lạnh lùng nói. "Nếu anh yêu Lily Evans, nếu anh thực sự yêu cô ấy thì con đường phía trước của anh phải thật trong sạch."

Snape như nhìn thấu vào nỗi đau thương của mình, và những lời nói của cụ Dumbledore rất lâu mới có thể đến tai ông ta.

"Ý ông là gì?"

"Anh biết cô ấy chết vì sao, như thế nào. Hãy đảm bảo rằng điều đó không vô nghĩa. Hãy giúp tôi bảo vệ con trai của Lily."

"Không cần phải bảo vệ nó nữa. Chúa tể Hắc Ám đã chết rồi"

"Chúa tể hắc ám sẽ trở lại và lúc đó Harry Potter sẽ gặp nguy hiểm." Dừng lại một lúc, Snape như hồi phục, đã có thể điều khiển được hơi thở của mình. Cuối cùng, ông ta nói: "Được thôi…Được thôi. Nhưng không bao giờ… không bao giờ được nói ra, Dumbledore. Việc này chỉ giữa ông và tôi thôi. Hãy thề đi! Tôi không thể chịu nổi… đặc biệt là con trai của Potter. Tôi muốn ông thề."

"Tôi phải thề, Severus, rằng sẽ không bao giờ để lộ điều tốt đẹp nhất về anh ư?" cụ Dumbledore thở dài, nhìn xuống khuôn mặt khổ não dữ tợn của Snape."Nếu anh cứ khăng khăng thế.."

Căn phòng tan ra nhưng rồi lại trở lại như cũ ngay lập tức. Snape đang bước về phía cụ Dumbledore.

Tầm thường, kiêu ngạo như thằng bố, rõ ràng là một kẻ vô kỷ luật, sung sướng khi thấy mình nổi tiếng, thích thu hút sự chú ý và xấc xược.

"Anh thấy những gì anh muốn thấy, Severus" - cụ Dumbledore nói, mắt không rời khỏi bản sao cuốn Thuật Biến hình ngày nay." Những giáo viên khác lại thấy cậu bé khiêm tốn, dễ thương và khá tài năng nữa. Cá nhân tôi, tôi thấy đó là một đứa bé ngoan."

Cụ Dumbledore lật sang trang và không nhìn lên, cụ nói "Trông chừng Quirell nhé?"

Cảnh vật xoay tít và mọi thứ tối mù, Snape và cụ Dumbledore đứng ngoài hành lang, khi những kẻ lang thang từ buổi Dạ vũ Giáng Sinh đi về phòng ngủ.

"Sao rồi?" Cụ Dumbledore thì thào

"Dấu hiệu của Kakaroft cũng rõ hơn. Lão ta hoảng sợ, lão sợ bị trả thù, ông biết lão ta đã giúp đỡ Bộ bao nhiêu rồi sau khi Chúa Tể Hắc Ám biến mất rồi đấy!" Snape nhìn ngang qua cái mũi khoằm của cụ. "Kakaroft định bỏ trốn nếu dấu hiệu rát bỏng."

"Thế ư?" Cụ Dumbledore nói nhỏ nhẹ, khi Fleur và Roger Davis cười khúc khích đi ngang qua. "Ông ta có xúi giục anh đi cùng ông ta không?"

"Không!" Snape nói, đôi mắt đen để ý bóng dáng của Fleur và Davis. "Tôi không phải là kẻ hèn nhát."

"Không!" Cụ Dumbledore nói. "Anh dũng cảm hơn Igor Kakarofr rất nhiều. Anh biết không, đôi khi tôi vẫn nghĩ rằng chúng ta đã phân loại quá sớm."

Cụ bước đi, để lại Snape, trông như bị ốm. Và giờ, Harry lại đứng trong văn phòng hiệu trưởng.

Đêm xuống, cụ Dumbledore ngồi thõng xuống một bên ghế gần cái bàn, gần như chỉ còn tỉnh táo một phần. Bàn tay phải đu đưa, cháy đen. Snape đang lầm nhầm niệm thần chú, đũa phép chỉ vào cổ bàn tay cháy đen, trong khi tay trái đổ một cốc đầy dung dịch màu vàng vào cổ cụ Dumbledore. Một lúc sau, mí mắt cụ Dumbledore rung động và mở ra.

"Tại sao?" Snape nói. "Sao ông lại đeo chiếc nhẫn đó? Nó mang một lời nguyền, ông biết chắc chắn. Tại sao còn động vào nó?"

Chiếc nhẫn của Marvolo Gaunt nằm trên cái bàn trước mặt cụ Dumbledore, nó đã bị nứt, và thanh gươm của Gryfindor được đặt bên cạnh.

"Tôi thật ngốc. Bị cám dỗ quá!"

"Cám dỗ bởi cái gì?"

Cụ Dumbledore không trả lời.

"Ông về được đến đây là kỳ diệu lắm đó." Snape tức giận nói. "Cái nhẫn đó mang lời nguyền có sức mạnh phi thường, ngăn chặn nó không dễ đâu. Tôi chỉ có thể chặn lời nguyền trong một bàn tay trong khoảng…"

Cụ Dumbledore giơ bàn tay cháy sém đã trở nên vô dụng của mình lên ngắm nghía nó như một vật hiếm có thú vị.

"Anh đã làm rất tốt, Severus. Anh nghĩ tôi còn sống được bao lâu nữa?"

Giọng cụ Dumbledore vẫn bình thản như đang hỏi thăm thời tiết vậy.

Snape ngập ngừng rồi nói. "Tôi không biết được. Có thể là một năm. Chắc chắn đó là bùa chú mãi mãi. Rồi nó sẽ lan truyền, đó là một loại lời nguyền lớn mạnh dần theo thời gian."

Cụ Dumbledore mỉm cười. Tin tức về việc cụ chỉ sống được chưa đến một năm nữa có vẻ như là một vấn đề bé tí không đáng quan tâm.

"Tôi rất may mắn, cực kỳ may mắn vì đã có anh, Severus."

"Nếu ông gọi tôi đến sớm hơn một chút nữa thì tôi đã có thể làm được nhiều hơn, cho ông thêm nhiều thời gian hơn." Snape tức giận nói. "Ông nhìn cái nhẫn bị vỡ và thanh gươm – Ông nghĩ là đập vỡ cái nhẫn thì sẽ giải được lời nguyền à?"

"Đại loại là thế. Tôi lú lẫn mất rồi, không còn nghi ngờ gì nữa." cụ Dumbledore nói. Cụ gắng gượng ngồi thẳng dậy. "Thực tình, nó làm cho mọi điều minh bạch hơn."

Snape trông cực kỳ khó hiểu. Cụ Dumbledore mỉm cười.

"Tôi đang xem xét cái kế hoạch lấy tôi làm trung tâm của Voldermort. Kế hoạch của hắn là để cho thằng bé Malfoy tội nghiệp giết tôi."

Snape ngồi xuống trên chiếc ghế Harry đang ngồi, bên kia của cái bàn, đối diện với cụ Dumbledore. Harry có thể thấy ông ta muốn nói nhiều hơn đến bàn tay bị nguyền rủa của cụ nhưng cụ đã từ chối lịch sự bằng cách chuyển chủ đề. Snape cau có nói. "Chúa Tể Hắc Ám không mong đợi thằng bé thành công đâu. Đây rõ ràng là sự trừng phạt cho những thất bại của Lucius Malfoy. Từ từ hành hạ bố mẹ của Draco, khi thấy con mình thất bại và phải trả giá."

"Thực ra, cái chết treo trên đầu thằng bé cũng giống như đang treo trên đầu ta." Cụ Dumbledore nói. "Giờ ta nghĩ đến một người sẽ kế tiếp công việc khi Draco thất bại, đó chính là anh."

Yên lặng một lát.

"Tôi nghĩ đó là kế hoạch của Chúa Tể Hắc Ám."

"Chúa Tể Hắc Ám dự đoán trước tương lai gần khi hắn không còn cần gián điệp trong trường Hogwarts nữa. Hắn tin rằng ngôi trường sẽ sớm nằm trong tay hắn."

"Và nếu nó có rơi vào tay hắn- cụ Dumbledore nói, như thể là đang nói một cách ngẫu nhiên. Anh đã thề rằng anh sẽ làm tất cả trong khả năng của mình để bảo vệ học sinh của trường Hogwart."

Snape gật đầu cứng nhắc.

"Tốt. Bây giờ, ưu tiên hàng đầu của anh là tìm xem Draco đang làm gì. Một thằng bé đang hoảng sợ có thể là mối nguy hiểm cho mọi người và cho chính bản thân cậu ta nữa. Hãy đề nghĩ giúp đỡ và chỉ dẫn cậu ta. Cậu ta sẽ chấp nhận. Cậu ta vốn quý anh."

"Không còn như thế nữa sau khi bố nó bị thất sủng. Draco đổ lỗi cho tôi, rằng tôi đã chiếm đoạt vị trí của Lucius."

"Hãy cứ thử đi. Tôi không quan tâm đến bản thân mình bằng những nạn nhân bất đắc dĩ bởi mưu đồ của thằng bé đó. Tất nhiên, cuối cùng, chúng ta cũng cần phải cứu thằng bé ra khỏi cơn thịnh nộ của Voldermort."

Snape rướn mắt lên và giọng nói có vẻ mỉa mai. "Ông định để thằng bé đến giết ông à?"

"Tất nhiên là không, Chính anh là người phải giết tôi."

Tiếng lách cách lạ lùng phá tan sự im lặng. Con Phượng hoàng Fawkes đang gặm một cái xương.

"Ông muốn tôi làm việc đó bây giờ không?" Snape nói, giọng nặng trĩu sự trớ trêu. "Hay ông cần thêm thời gian để khắc bia mộ?"

"Oh, chưa phải lúc!" cụ Dumbledore mỉm cười. "Tôi dám chắc thời điểm sẽ tự đến. Nhất định những gì chúng ta nói đến ngày hôm nay - cụ ra dấu bàn tay khô héo - phải xảy ra trong một năm tới."

"Nếu ông không ngại chết!" Snape cộc cằn nói. "thì sao không để Draco hành động?"

"Tâm hồn của thằng bé chưa bị hư hại." Cụ Dumbledore nói. "Tôi không thể để tâm hồn nó bị xé đôi chỉ vì tôi.

"Còn tâm hồn của tôi, ông Dumbledore? Của tôi thì sao?"

"Anh thừa biết rằng tâm hồn anh có bị hại hay không khi anh giúp đỡ một ông cụ chống lại sự đau đớn và nhục nhã." Cụ Dumbledore nói. "Tôi xin anh một ân huệ, Severus, bởi vì cái chết chắc chắn đang đến với tôi. Tôi thú nhận rằng tôi thích một sự giải thoát nhanh chóng và không đau đớn hơn là phải kéo dài và hỗn loạn nếu như, ví dụ như, Greyback có dính đến chuyện này, tôi nghe nói Voldermort đã thu nạp lại hắn, hay Bellatrix, kẻ thích vờn con mồi của mình trước khi ăn." Giọng cụ nhẹ nhàng. Nhưng đôi mắt xanh nhìn thẳng vào Snape như cụ vẫn thường nhìn Harry. Cuối cùng, Snape gật đầu gọn lỏn.

Cụ Dumbledore có vẻ rất hài lòng.

"Cám ơn anh, Severus."

Văn phòng biến mất, và bây giờ, Snape và cụ Dumbledore cùng nhau đi dạo trên sân trường vắng lặng lúc mờ sáng.

"Ông làm gì với Potter vậy? Trong những buổi tối lúc hai người ở gần nhau ấy? – Snape đột ngột hỏi."

Cụ Dumbledore trông có vẻ mệt mỏi.

"Sao vậy? Anh không cố cấm túc nó đấy chứ? Thằng bé chắc sẽ bị cấm túc nhiều hơn là đi học mất thôi. Nó giống cha nó như đúc.""Giống vẻ bề ngoài thôi, nhưng ẩn sâu trong tâm hồn, thằng bé giống mẹ nó. Tôi dành thời gian cho Harry bởi vì tôi có điều cần nói với nó, những thông tin mà tôi phải đưa cho nó trước khi quá muộn."

"Thông tin?"– Snape nhắc lại. "Ông tin nó, nhưng ông không tin tôi."

"Không phải vấn đề về lòng tin. Chúng ta đều biết tôi còn rất ít thời gian. Việc tôi giúp thằng bé biết những gì nó cần phải làm là rất cần thiết."

"Và tại sao tôi lại không được biết những thông tin đó?"

"Tôi không thích giao tất cả những bí mật của mình vào trong một cái giỏ, đặc biết là cái giỏ đã lủng lẳng trên tay chúa tể Voldermort trong một thời gian dài."

"Tôi đã làm theo lệnh ông."

"Và anh đã làm cực kỳ tốt. Đừng nghĩ tôi đánh giá thấp những mối nguy hiểm hiện anh đang phải chịu. Đưa cho Voldermort những thông tin có giá trị trong khi vẫn có thể giữ lại những yếu tố thiết yếu là công việc tôi không thể giao cho ai ngoại trừ anh."

"Ông thổ lộ nhiều thông tin hơn cho một thằng bé bất tài về Bế Quan Bí Thuật, có khả năng pháp thuật xoàng xĩnh và kẻ có mối liên hệ trực tiếp vào trí óc của Chúa Tể Hắc Ám."

"Voldermort sợ sự liên hệ đó." Cụ Dumbledore nói. "Không lâu trước hắn đã nếm mùi phải chia sẻ trí óc với Harry. Thật là một gánh nặng mà hắn chưa mang bao giờ. Hắn sẽ không ám Harry lần nữa đâu, tôi chắc chắn đấy. Không phải theo cách đó."

"Tôi không hiểu!"

"Linh hồn của Voldermort khiếm khuyết ở chỗ đó, không thể chịu nổi khi đến gần linh hồn như của Harry, Như cái lưỡi trước một khối sắt đóng băng, như tảng thịt trong đống lửa."

"Linh hồn? Chúng ta đang nói về trí óc cơ mà!"

"Trong trường hợp của Harry và Chúa Tể Voldermort, nói đến một người tức là nói đến cả hai người."

Cụ Dumbledore liếc quanh để chắc chắn rằng họ không bị theo dõi. Họ ở gần khu rừng cấm và không có dấu hiệu của một ai ở gần họ.

"Sau khi anh giết tôi, Severus…"

"Ông từ chối nói với tôi mọi điều. Ông còn mong đợi tôi giúp đỡ ông ư?" Snape cằn nhằn, cơn giận bùng lên trên khuôn mặt gầy gò. "Ông giải quyết tốt như vậy. Có lẽ tôi đổi ý."

"Anh đã thề với tôi rồi, Severus. Nhân nói luôn việc anh nợ tôi, tôi đã giúp anh, tôi nghĩ anh đã đồng ý để mắt đến ngưòi bạn Slytherin trẻ tuổi của chúng ta…"

Snape có vẻ tức giận và nổi loạn.

"Hãy đến văn phòng của tôi tối nay, lúc mười một giờ, và anh sẽ không còn phải phàn nàn rằng tôi không tin tưởng anh."

Họ quay lại văn phòng của thầy Dumbledore, cửa sổ tối đen, Fawkes yên lặng khi Snape ngồi yên lặng, cụ Dumbledore đang vừa nói vừa đi vòng quanh ông.

"Harry không được biết, khi chưa đến phút cuối cùng, chưa đến lúc cần thiết, nếu không thì nó làm sao có đủ sức để làm những việc cần phải làm?"

"Nhưng nó sẽ cần phải làm gì?"

"Đó là chuyện giữa Harry và tôi. Giờ hãy nghe cho kỹ đây, Severus. Thời khắc sẽ đến, sau khi tôi chết, không tranh cãi, không ngắt lời. Thời khắc sẽ đến khi chúa tể Voldermort lo sợ cho tính mạng con rắn của hắn."

"Nagini ư?" Snape ngạc nhiên.

"Chính xác. Nếu khi thời điểm đến, khi Voldermort ngừng ra lệnh cho con rắn làm những gì hắn bảo, nhưng vẫn giữ an toàn cho nó bên cạnh hắn trong phép thuật bảo vệ, thì tôi nghĩ đó là lúc kể cho Harry biết."

"Kể cho nó biết cái gì?"

Cụ Dumbledore thở sâu và nhắm mắt lại.

"Hãy kể cho nó rằng vào cái đêm mà Voldermort định giết nó, Lily quăng mình giữa họ làm cái khiên, lời nguyền giết chóc phản phé lại Voldermort, mảnh linh hồn của Voldermort bị phá vỡ, và bám vào linh hồn sống duy nhất còn lại trong ngôi nhà đổ nát đó. Một phần của Voldermort sống bên trong Harry, nó giúp thằng bé nói được xà ngữ, và có liên kết với trí óc của chúa tể Voldermort, điều mà nó không bao giờ hiểu được. Và khi mảnh linh hồn đó được Voldermort lưu ý, vẫn gắn bó và được Harry bảo vệ, thì Voldermort sẽ không thể chết."

Harry như nghe thấy hai người đàn ông nói chuyện ở cuối đường hầm, họ như quá xa để nghe thấy, giọng nói của họ vang vọng trong tai nó.

"Vậy thằng bé… thằng bé phải chết ư?" Snape rất bình thản nói

"Và chính Voldermort sẽ làm điều đó, Severus. Điều đó rất cần thiết." Yên lặng một lúc lâu, Snape nói. "Tôi tưởng … trong những năm qua… chúng ta bảo vệ nó vì cô ấy… vì Lily."

"Chúng ta đã bảo vệ nó vì cần thiết phải dạy nó, phải nuôi dưỡng nó để nó có đủ sức mạnh." cụ Dumbledore nói, mắt vẫn nhắm nghiền.

"Trong lúc đó, mối liên hệ giữa họ cũng mạnh dần lên, vật ký sinh đó cũng lớn dần lên. Đôi khi tôi nghĩ nó còn ngờ vực chính bản thân mình. Nếu tôi biết nó, nó sẽ sẵn sàng sắp xếp mọi việc, sắp xếp chính cái chết của nó. Điều đó thực sự nghĩa là sự kết liễu của Voldermort."

Cụ Dumbledore mở mắt ra, Snape có vẻ khiếp sợ.

"Ông bảo vệ nó để nó có thể chết đúng lúc ư?"

"Đừng kích động, Severus. Anh đã chứng kiến bao nhiêu người chết rồi?"

"Gần đây thì đó là những người tôi không thể cứu họ." Snape nói. Ông đứng dậy. "Ông đã lợi dụng tôi."

"Nghĩa là sao?"

"Tôi đã làm gián điệp cho ông, tôi đã nói dối vì ông, tự đặt bản thân vào nguy hiểm cực độ vì ông. Tất cả là để bảo vệ an toàn cho con trai của Lily Potter. Giờ thì ông nói rằng ông nuôi dưỡng nó như một con lợn để thịt."

"Nhưng điều đó là cần thiết, Severus!" Cụ Dumbledore nghiêm túc nói. "Sau tất cả, anh đã bắt đầu quan tâm đến thằng bé?"

"Quan tâm đến nó ư?" Snape thét lên. "Expecto Patronum."

Một con nai cái xuất hiện từ đầu đũa phép. Nó đặt chân xuống sàn văn phòng, nhảy vọt ngang văn phòng và bay vút ra ngoài cửa sổ. Cụ Dumbledore nhìn con nai phi ra ngoài, cho đến khi ánh sáng bạc mờ dần, và đôi mắt cụ đẫm nước.

"Sau từng đấy thời gian?"

"Lúc nào cũng vậy!" Snape nói.

Và phong cảnh thay đổi, Giờ, Harry thấy Snape nói chuyện với bức chân dung của cụ Dumbledore đằng sau cái bàn.

"Anh phải báo cho Voldermort biết chính xác ngày giờ Harry rời khỏi nhà dì dượng nó!" Cụ Dumbledore nói. "Làm như thế sẽ giảm bớt sự nghi ngờ, và Voldermort sẽ tin rằng anh thực sự hiểu biết. Tuy nhiên anh phải có kế hoạch Harry giả để đảm bảo cho sự an toàn của Harry. Hãy thử ếm bùa lú cho Mundungus Fletcher. Và nếu Severus, anh buộc phải rượt đuổi thì hãy diễn vai của mình cho tốt. Tôi trông mong anh vẫn ở trong kế hoạch của Voldermort, hoặc trường Hogwarts sẽ bị để mặc trong tay những kẻ độc ác…"

Giờ Snape và Mundungus đối đầu trong một quán rượu xa lạ, mặt Mundungus trống rỗng lạ kỳ, Snape nhăn mặt tập trung.

"Anh hãy đề xuất với Hội Phượng Hoàng." Snape thì thào. "rằng họ sẽ giăng bẫy. Thuốc đa dịch. Những Potter giống hệt nhau. Anh sẽ quên rằng tôi đã đề xuất chuyện này với anh. Như thể đây vốn là ý kiến của riêng anh thôi. Anh hiểu chưa?"

"Tôi hiểu rồi!" Mundungus thì thầm, đôi mắt lờ đờ.

Giờ Harry bay sát cạnh Snape, lúc đó đang cưỡi chổi xuyên qua màn đêm. Ông đi cùng một đống Tử Thần Thực Tử, và phía trước là thầy Lupin và George, cải trang thành Harry. Một Tử Thần Thực Tử vượt qua Snape và chĩa đũa phép vào lưng thầy Lupin.

"Sectumsempra! (Cắt sâu Mãi Mãi!) " Snape hét lên.

Nhưng lời chú, dành cho bàn tay đang cầm đũa phép của tên Tử Thần Thực Tử, bị trượt và đánh vào George.

Và tiếp theo, Snape đang quỳ trên chiếc giường cũ của chú Sirius. Nước mắt chảy xuống cái mũi khoằm của ông khi ông đọc lá thư của Lily. Trang thứ hai chỉ có dòng chữ:

lại có thể là bạn với Gerlert Grindelwand. Cá nhân em nghĩ bà ấy mất trí rồi.

Mến thương

Lily

Snape cầm tờ giấy có chữ ký của bà, và tình yêu thương của bà, rồi đút nó vào bên trong đống áo chùng của ông. Sau đó, ông xé bức ảnh ông ta đang cầm để ông có thể giữ phần ảnh Lily đang cười, ném mảnh có James và Harry xuống nền nhà, dưới kẽ tủ.

Giờ Snape đang đứng trong văn phòng hiệu trưởng khi Phineas Nigellus quay trở lại bức chân dung của mình.

"Thầy hiệu trưởng! Họ đang dựng trại ở Forest of Dean! Con Máu Bùn…"

"Đừng dùng từ đó!"

"Con bé Granger đã nói đến chỗ mà nó đã mở cái túi."

"Tốt, rất tốt!" Cụ Dumbledore trong bức chân dung đằng sau cái ghế hiệu trưởng thốt lên. "Giờ, Severus, thanh gươm! Đừng quên rằng nó được trao cho thằng bé trong những trường hợp cần thiết và dũng cảm. Và nó không được biết rằng anh đã trao thanh gươm cho nó. Phòng khi chúa tể Voldermort đọc suy nghĩ của nó và biết những gì anh làm cho nó."

"Tôi biết rồi!" Snape cộc lốc. Ông lại gần bức chân dung và kéo nó sang một bên. Bức chân dung đu đưa về phía trước để lộ ra cái hốc đằng sau, và thanh gươm nhà Gryfindor.

"Và ông vẫn không định nói cho tôi biết tại sao việc trao thanh gươm cho Potter lại quan trọng đến thế?" Snape nói khi ông khoác một chiếc áo khoác trên cái áo chùng của mình.

"Không, tôi không nghĩ thế!" bức chân dung của cụ Dumbledore nói. "Nó sẽ biết phải làm gì. Và Severus, hãy cẩn trọng, bọn họ sẽ không đối xử tử tế với anh nếu anh xuất hiện sau tai nạn của George Weasley đâu."

Snape đi ra phía cửa.

"Đừng lo, ông Dumbledore!" Snape điềm tĩnh nói. "Tôi có kế hoạch rồi."

Rồi Snape rời khỏi căn phòng. Harry trồi lên khỏi cái Chậu tưởng ký, và lúc sau, nó thấy mình nằm trên cái tấm thảm trải sàn trong căn phòng mà Snape vừa đi ra khỏi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom