-
Chương 37
Edit: Bún Thịt Nướng
Nửa tiếng sau, Thẩm Tuyền tắm xong đi ra, Văn Trạch Lệ cũng đã tắm xong, cổ áo rộng mở, thấy được cả những bọt nước, anh ngậm một điếu thuốc đứng dậy rót một cốc nước cho cô.
Thẩm Tuyền nhận lấy, ánh mắt nhìn vào phòng khách rộng lớn, bình thản nhấp một ngụm.
Văn Trạch Lệ ngồi cạnh bàn trà, gạt tàn thuốc, vành tai vẫn còn ửng hồng.
Ánh mắt của anh đổ lên người cô.
“Tối nay ngủ ở đây nhé?”
Thẩm Tuyền uống nước xong lại nhìn anh. Vẻ ngoài của người đàn ông này đúng hút mắt, thuở thiếu thời là kiểu đẹp đến sắc sảo, đến nay ngũ quan đã dần trưởng thành, cô đặt ly nước xuống: “Tôi về nhà.”
Văn Trạch Lệ cũng cưỡng cầu, với cả ban nãy cũng hơi mất mặt.
Sau khi dập tắt điếu thuốc, anh đứng lên cầm lấy chìa khoá xe, tiện tay cầm lấy áo khoác trên sofa đưa cho cô.
Thẩm Tuyền nhận lấy, áo khoác để ở đó đã được một lúc, đã thấm mùi nước hoa mạnh mẽ trên người anh nên cô không định mặc nữa. Ra khỏi cửa, Văn Trạch Lệ quay đầu lại thấy cô không mặc áo khoác, bèn vươn tay cầm lấy áo khoác rồi ấn lên vai cô.
Thẩm Tuyền ngước nhìn anh bằng ánh mắt lạnh lùng.
Văn Trạch Lệ thấy thế thì không nhịn được mà cúi đầu hôn lên môi cô một cái.
Thẩm Tuyền không có biểu cảm gì, thu lại ánh mắt.
Thang máy yên tĩnh, tòa nhà này cũng rất yên tĩnh. Xuống thẳng tới tầng phụ, mùi rượu trên người Văn Trạch Lệ đã không còn nồng, anh khởi động xe rồi lái đi.
Đại lộ giữa đêm vẫn có rất nhiều xe.
“Em về biệt thự à?”
Thẩm Tuyền: “Ừ.”
Chiếc xe nhanh chóng chạy tới biệt thự Lam Loan. Tối nay dì giúp việc ở nhà còn đang đợi cô, vừa thấy cô về liền vội vàng ra đón, không ngờ lại thấy cả đại thiếu gia nhà họ Văn.
Dì giúp việc sững sờ, do dự không biết nên đi xuống đón hay là đứng tại chỗ.
Hai người ở phía dưới, Thẩm Tuyền kéo áo khoác, người đàn ông ôm eo cô, cúi đầu không biết đang thì thầm cái gì. Thẩm Tuyền không trả lời, chỉ đẩy anh ra.
Người đàn ông nhướng mày, tay nhét trong túi quần đưa mắt nhìn theo bóng Thẩm Tuyền.
Thẩm Tuyền đi lên bậc thềm.
Dì giúp việc sực tỉnh, vội chạy xuống cầm lấy túi của Thẩm Tuyền: “Nay con về trễ thế.”
Thẩm Tuyền: “Vâng, bị lỡ chút thời gian ạ.”
“Con ăn gì không?” Dì giúp việc liếc mắt nhìn ra sau, vị đại thiếu gia nhà họ Văn kia đã lên xe, cánh tay người đàn ông vắt lên cửa kính xe rồi khởi động xe.
Chiếc xe vừa đi thì cửa trong nhà cũng đóng lại
Thẩm Tuyền xoa xoa cổ, nói: “Không ăn đâu ạ.”
“Dì, con đi ngủ trước đây.” Giọng cô hiếm khi dịu dàng thế này.
“Được.”
Dì giúp việc mở đèn cầu thang cho Thẩm Tuyền đi lên lầu. Đứng ở dưới lầu, bà đột nhiên nhìn thấy biết bao dấu vết màu đỏ trên cổ Thẩm Tuyền.
Bà nhíu mày, lại nhớ tới người vừa chở cô về, Văn đại thiếu.
Mấy giây sau bà xoay người, đứng trong phòng khách gọi điện cho nhà họ Thẩm.
Sau khi lên lầu, Thẩm Tuyền lại đi tắm lần nữa, mặc một chiếc váy rộng rãi thoải mái. Lúc rửa mắt đánh răng cô vẫn nhìn thấy được trên cổ, trên vai và cả ngực mình đều có vết hôn.
Cô kéo cổ áo xuống, híp mắt nhìn những vết hôn rõ ràng này.
Động tác của anh không hề nhẹ, trái lại thì kỹ thuật hôn lại ngày càng tiến bộ.
Nếu như không có màn cuối cùng kia thì cô đã nghĩ Văn đại thiếu là tướng đã ra trận trăm lần, có khi Lam Thấm kia đã bị anh ép khô rồi ấy chứ.
Đầu ngón tay buông ra, cổ áo quay trở về hình dạng cũ, Thẩm Tuyền tiếp tục vệ sinh cá nhân, gương mặt xinh đẹp tựa như ánh trăng sáng trong đêm, trong trẻo lại lại lùng. Về đến giường, Thẩm Tuyền ngáp một cái nằm xuống giường rồi ngủ thiếp đi.
Hoàn toàn đã quên béng câu nói “lần sau tiếp tục” trước khi ra về của Văn Trạch Lệ.
*
Chiếc xe lái vào gara dưới tầng hầm, Văn Trạch Lệ lên lầu. Ở toà cao ốc 188, cả đêm phòng không bao giờ tối, trừ khi kéo rèm cửa vào.
Văn Trạch Lệ cởi cúc cổ áo sơmi, tựa vào sofa, vắt tay lên trán.
Trong không khí vẫn còn phảng phất mùi hương thoang thoảng trên người Thẩm Tuyền, anh vùi mình trong đêm tối, châm một điếu thuốc. Con người Thẩm Tuyền lạnh lùng nhưng cơ thể lại mềm như gì, vòng eo chỉ cần một tay là có thể ôm trọn, da thịt vừa đụng vào đã ửng hồng. Đặc biệt là khi đưa đẩy với anh, khuôn mặt cô lạnh tanh không có biểu cảm, chỉ có đôi mắt vừa lạnh lùng vừa tràn đầy d*c vọng.
Nếu như anh có kinh nghiệm thì chắc chắn tối nay Thẩm Tuyền sẽ nằm dí ở chỗ anh.
Văn Trạch Lệ cúi đầu khẽ chửi bậy một tiếng.
Còn cô, anh hoàn toàn không nhận ra được là cô có kinh nghiệm hay không, nhưng cô nhạy cảm là thật.
Đột nhiên Văn Trạch Lệ nhớ tới một người – Chung Sở.
Anh ngồi phắt dậy, đầu ngón tay kẹp điếu thuốc đặt ở trên đầu gối, sắc mặt âm trầm.
*
Ngày hôm sau thời tiết âm u, sau khi Văn Trạch Lệ tỉnh giấc, anh từ tốn thắt cà vạt, sau đấy lại nhớ ra gần đây chẳng có việc gì, vậy là lại kéo cà vạt xuống bỏ vào tủ quần áo.
Cổ áo cứ để mở vậy, anh cầm chìa khoá rồi đi ra ngoài.
Bên phía trợ lý gọi điện thoại cho anh: “Văn thiếu, tối nay là bữa tiệc cuối năm của Văn thị, mấy giờ anh tới ạ?”
Văn Trạch Lệ ngậm điếu thuốc trong miệng: “Buổi chiều.”
Nói xong, anh cúp máy rồi lái xe thẳng đến Thừa Thắng. Cửa thang máy mở ra, Văn Trạch Lệ liếc mắt nhìn về phía phòng họp đang họp, anh dập tắt điếu thuốc vào trong gạt tàn rồi đưa tay đẩy cửa phòng họp ra, khiến cho mọi người trong phòng giật nảy mình.
“Văn thiếu.”
“Văn tổng.”
Văn Trạch Lệ lười nhác đáp lại một tiếng, đôi mắt hẹp dài đảo quanh một vòng, liếc mắt một cái nhìn thấy Chung Sở nhã nhặn tuấn tú kia, anh li3m khoé môi dưới rồi đưa tay chỉ vào Chung Sở: “Ra ngoài.”
Chung Sở có chút khó hiểu nhưng không dám phản kháng nên đành đứng lên.
Tiểu Tả: “Văn thiếu gọi anh kìa.”
Có thêm giọng nói của cấp trên, bước chân của Chung Sở nhanh hơn. Anh ta đi tới cửa, Văn Trạch Lệ cúi đầu quan sát anh ta, ánh mắt càng lạnh lẽo hơn.
Anh buông tay, cửa phòng họp đóng sầm một cái.
Ở đây là đại sảnh, lúc này tất cả mọi người đều đã đi họp nên không có một ai.
Văn Trạch Lệ nhét tay vào trong túi quần, cầm điếu thuốc nghịch nghịch rồi đi đến bên cửa sổ.
Chung Sở đứng tại chỗ, thấp thỏm lo âu.
Văn thiếu làm gì vậy chứ.
Văn Trạch Lệ chỉ cần hồi tưởng lại là sẽ nhớ tới vết màu đỏ trên cổ Thẩm Tuyền trước đó, anh cúi đầu ngậm điếu thuốc, một lúc sau thì cất giọng lạnh tanh: “Cậu đã lên giường với Thẩm Tuyền chưa?”
Chung Sở nghe thấy lời này thì ngơ ra, vô cùng khó hiểu.
Văn Trạch Lệ không có được câu trả lời bèn ngước mắt nhìn qua, sắc mặt anh càng thêm lạnh hơn: “Hỏi cậu đấy.”
Chung Sở bị anh dọa sợ, lập tức lắc đầu: “Tôi với Thẩm tổng, sao có thể lên giường với nhau được…”
“Tôi… Tôi cũng không quen cô ấy lắm.” Giọng điệu của Chung Sở mang theo chút vô lý.
Văn Trạch Lệ ngơ ra.
Anh nheo mắt: “Cậu thật sự chưa từng chạm vào cô ấy à?”
Chung Sở dùng sức lắc đầu lia lịa.
Màu âm u trong mắt của Văn Trạch Lệ đã phai đi nhiều, giọng anh lạnh lùng: “Vậy hôm đó sau khi cô ấy rời khỏi văn phòng của cậu, trên cổ lại có một vết đỏ?”
“Vết đỏ gì cơ?” Chung Sở lại càng thêm khó hiểu.
Lúc này cửa thang máy mở ra, hai người đồng loạt quay lại nhìn.
Thẩm Tuyền mặc áo khoác dài màu đen đi ra khỏi thang máy cùng Thường Tuyết, cô nhìn thấy một cảnh này thì chỉ ung dung hỏi: “Văn thiếu đến sớm vậy?”
Văn Trạch Lệ vân vê điếu thuốc trong tay, nheo mắt nhìn người phụ nữ trước mắt.
Anh nói: “Chào buổi sáng.”
Thẩm Tuyền quay nhìn về phía Chung Sở, giọng nói bình thản: “Đưa tài liệu cho tôi.”
Chung Sở thấy Thẩm Tuyền thì tâm trạng có hơi phức tạp, anh ta vội vàng “dạ” một tiếng rồi quay người đi lấy tài liệu.
Thẩm Tuyền cầm lấy tài liệu, nhận ra ánh mắt của Văn Trạch Lệ vẫn đang nhìn cô, cô hơi sững lại, hỏi Chung Sở: “Vừa nãy Văn thiếu tìm cậu làm gì vậy?”
Mặt Chung Sở ngay lập tức ửng đỏ.
Nhưng anh ta không dám giấu Thẩm Tuyền, nên đành nói thẳng: “Tôi… Văn thiếu hỏi tôi đã lên giường với cô chưa?”
Động tác lật tài liệu của Thẩm Tuyền sững lại.
Cô nghiêng đầu nhìn Văn Trạch Lệ.
Văn Trạch Lệ ngậm điếu thuốc, sương khói mơ màng, anh đứng dựa vào bàn “chậc” một tiếng: “Anh hỏi chút không được à?”
Thẩm Tuyền phớt lờ anh, đi về phía văn phòng.
Văn Trạch Lệ ho khụ vài tiếng, sau đó trong cổ họng lại bật ra vài tiếng cười. Anh đi về phía thang máy, đứng đó tiện dập luôn điếu thuốc, ý cười ngập trên hai hàng lông mày.
Rõ ràng cô cũng là gái tân mà.
*
Trong văn phòng.
Sau khi Thẩm Tuyền ký tên xong thì lại nhét tài liệu vào trong túi đưa cho Chung Sở, anh ta cầm tài liệu vội vàng đi ra ngoài. Cửa vừa đóng lại, Thường Tuyết hoàn toàn không thể tin được, cô ấy chỉ ra ngoài: “Văn thiếu hoài nghi cậu với Chung Sở?”
“Thế thì lệch quá luôn. À không, mình nhớ ra rồi, lúc cậu mới đưa Chung Sở đến Thừa Thắng, mọi người toàn đồn anh ta là tình nhân của cậu. Chậc chậc, sự nghi ngờ này cũng hợp lý.”
“Nhưng tại sao bỗng nhiên anh ta lại nghi ngờ chuyện này vậy?” Thường Tuyết pha một ly cà phê đưa cho Thẩm Tuyền
Thẩm Tuyền nhận lấy, nhấp một ngụm nhưng không trả lời.
Ánh mắt của Thường Tuyết dừng lại ở cổ áo cô, vết màu đỏ kia vô cùng rõ ràng, Thường Tuyết chớp chớp mắt, lại chớp chớp mắt.
Ngón tay Thẩm Tuyền kéo cổ áo lên.
Thường Tuyết đột nhiên thu hồi ánh mắt: “Đó không phải là vết hôn đấy chứ?”
“Cậu và Văn thiếu…”
Thẩm Tuyền vẫn không trả lời, chỉ ung dung uống cà phê.
Thường Tuyết thấy cô như thế thì kinh ngạc mất mấy giây. Hai người này ngoài hôn môi ra thì chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó, nhưng Thẩm Tuyền không muốn nói nên cô ấy cũng không hỏi thêm.
Bữa tiệc cuối năm được tổ chức vào tối nay, chỉ còn khoảng 12 ngày nữa là tới năm mới. Bữa tiệc cuối năm của Thẩm thị vẫn giống lúc trước, được tổ chức ở khách sạn dưới trướng.
Thẩm Tuyền đã quá quen với các quy trình. Tổ chức nhiều năm như vậy, ngoại trừ phải xuất hiện lúc điểm lại thành tích của mình, nghe nhân viên ở dưới nhiệt huyết hô tên cô ra thì Thẩm Tuyền chẳng hứng thú với cái gì nữa.
Năm nay Mạc Điềm cũng không đến nên Thẩm Tiêu Toàn ngồi bên cạnh con gái, khẽ nói: “Ồn quá.”
Trên vai Thẩm Tuyền khoác khăn choàng màu tím, cô trả lời: “Bố, chúng ta lên lầu uống cà phê đi.”
Thẩm Tiêu Toàn gật đầu: “Được.”
Ông đã từng này tuổi, không thích kiểu cảnh tượng này nữa, hai bố con cùng nhau đứng dậy, không nhìn nữ minh tinh được mời đến trên trên sân khấu mà đi vào thang máy. Quán cà phê của khách sạn này được xây ở trên tầng cao nhất, tổng cộng gồm hai tầng. Rời khỏi lầu 1 ồn ào, bên trên rất tĩnh lặng, hai bố con chọn vị trí tam giác cạnh cửa sổ rồi ngồi xuống.
Cà phê đã tới, Thẩm Tiêu Toàn nói: “Chỗ này đúng là yên tĩnh hơn hẳn.”
Thẩm Tuyền khẽ cười.
Thẩm Tiêu Toàn nhìn con gái, tối hôm qua ông đã nhận được cuộc gọi của dì giúp việc, dì ấy kể chuyện Văn Trạch Lệ đưa cô về, cô đi đến chỗ Văn Trạch Lệ mất hai tiếng.
Ít nhiều đã xảy ra chuyện gì đó.
Thẩm Tiêu Toàn không hỏi chuyện này.
Lúc này, ở phòng bên truyền tới tiếng nói chuyện.
Là hai giọng nữ, trong đó có một giọng nói đầy hăm doạ, giọng còn lại thì lí nhí yếu ớt. Thẩm Tiêu Toàn vừa nghe đã nhận ra là hai cô con gái nhà họ Lam.
Thẩm Tuyền cũng đã nghe thấy, cô nhấp một ngụm cà phê, tiếng nói ở phòng bên lại truyền tới.
“Lúc trước ai bảo mày làm dáng, yêu với chả đương mà chẳng biết chủ động, cứ đợi người ta tới ôm hôn mày, giờ thì sao? Mày hối hận chưa? Ha, nhìn dáng vẻ giả vờ thanh cao của mày là tao thấy ghét.”
“Chị, chị đừng nói nữa.”
“Lúc trước mày chưa bò được lên giường của anh ta à? Không phải mày đã giả say rồi định cởi s@ch ra rồi hay sao? Anh ta có để ý tới mày không?”
“Không, chị, em đã nói chuyện của em với anh ấy là quá khứ rồi.”
“Chuyện quá khứ sao? Thế sao tối qua mày thấy video anh ta hôn Thẩm Tuyền lại khóc? Ai bảo mày chảnh.”
“Cho dù em không làm dáng, anh ấy cũng không chạm vào em.” Lam Thấm đột nhiên khóc to: “Anh ấy chưa từng chạm vào em, cho dù em cởi hết ra thì anh ấy cũng không chạm vào em.”
“Đáng đời.”
Trận cãi nhau đó có hơi khó nghe.
Thẩm Tiêu Toàn nhíu mày, cảm thấy hai chị em nhà này thật không có giáo dục, còn đứng cãi nhau ở chỗ thế này nữa. Ông gõ mặt bàn, nhìn Thẩm Tuyển: “Tuyền nhi, tối hôm qua cậu ta…..”
Ông vốn không định hỏi.
Thẩm Tuyền gật gật đầu.
Thẩm Tiêu Toàn nheo mắt.
Ông nhìn con gái, lại liên tưởng đến đoạn đối thoại của hai chị em phòng bên, một lúc lâu sau ông hạ giọng nói: “Tuyền nhi, có phải con muốn cậu ta phủi sạch mọi thứ liên quan đến Lam Thấm đúng không?”
Thẩm Tuyền vắt chéo chân, cầm ly cà phê lên, không cất tiếng.
Nháy mắt, Thẩm Tiêu Toàn đã hiểu ra.
Con gái của ông đang bày bẫy cả rồi, cô muốn Văn Trạch Lệ nhảy vào bẫy, vĩnh viễn không thoát ra được.
Nửa tiếng sau, Thẩm Tuyền tắm xong đi ra, Văn Trạch Lệ cũng đã tắm xong, cổ áo rộng mở, thấy được cả những bọt nước, anh ngậm một điếu thuốc đứng dậy rót một cốc nước cho cô.
Thẩm Tuyền nhận lấy, ánh mắt nhìn vào phòng khách rộng lớn, bình thản nhấp một ngụm.
Văn Trạch Lệ ngồi cạnh bàn trà, gạt tàn thuốc, vành tai vẫn còn ửng hồng.
Ánh mắt của anh đổ lên người cô.
“Tối nay ngủ ở đây nhé?”
Thẩm Tuyền uống nước xong lại nhìn anh. Vẻ ngoài của người đàn ông này đúng hút mắt, thuở thiếu thời là kiểu đẹp đến sắc sảo, đến nay ngũ quan đã dần trưởng thành, cô đặt ly nước xuống: “Tôi về nhà.”
Văn Trạch Lệ cũng cưỡng cầu, với cả ban nãy cũng hơi mất mặt.
Sau khi dập tắt điếu thuốc, anh đứng lên cầm lấy chìa khoá xe, tiện tay cầm lấy áo khoác trên sofa đưa cho cô.
Thẩm Tuyền nhận lấy, áo khoác để ở đó đã được một lúc, đã thấm mùi nước hoa mạnh mẽ trên người anh nên cô không định mặc nữa. Ra khỏi cửa, Văn Trạch Lệ quay đầu lại thấy cô không mặc áo khoác, bèn vươn tay cầm lấy áo khoác rồi ấn lên vai cô.
Thẩm Tuyền ngước nhìn anh bằng ánh mắt lạnh lùng.
Văn Trạch Lệ thấy thế thì không nhịn được mà cúi đầu hôn lên môi cô một cái.
Thẩm Tuyền không có biểu cảm gì, thu lại ánh mắt.
Thang máy yên tĩnh, tòa nhà này cũng rất yên tĩnh. Xuống thẳng tới tầng phụ, mùi rượu trên người Văn Trạch Lệ đã không còn nồng, anh khởi động xe rồi lái đi.
Đại lộ giữa đêm vẫn có rất nhiều xe.
“Em về biệt thự à?”
Thẩm Tuyền: “Ừ.”
Chiếc xe nhanh chóng chạy tới biệt thự Lam Loan. Tối nay dì giúp việc ở nhà còn đang đợi cô, vừa thấy cô về liền vội vàng ra đón, không ngờ lại thấy cả đại thiếu gia nhà họ Văn.
Dì giúp việc sững sờ, do dự không biết nên đi xuống đón hay là đứng tại chỗ.
Hai người ở phía dưới, Thẩm Tuyền kéo áo khoác, người đàn ông ôm eo cô, cúi đầu không biết đang thì thầm cái gì. Thẩm Tuyền không trả lời, chỉ đẩy anh ra.
Người đàn ông nhướng mày, tay nhét trong túi quần đưa mắt nhìn theo bóng Thẩm Tuyền.
Thẩm Tuyền đi lên bậc thềm.
Dì giúp việc sực tỉnh, vội chạy xuống cầm lấy túi của Thẩm Tuyền: “Nay con về trễ thế.”
Thẩm Tuyền: “Vâng, bị lỡ chút thời gian ạ.”
“Con ăn gì không?” Dì giúp việc liếc mắt nhìn ra sau, vị đại thiếu gia nhà họ Văn kia đã lên xe, cánh tay người đàn ông vắt lên cửa kính xe rồi khởi động xe.
Chiếc xe vừa đi thì cửa trong nhà cũng đóng lại
Thẩm Tuyền xoa xoa cổ, nói: “Không ăn đâu ạ.”
“Dì, con đi ngủ trước đây.” Giọng cô hiếm khi dịu dàng thế này.
“Được.”
Dì giúp việc mở đèn cầu thang cho Thẩm Tuyền đi lên lầu. Đứng ở dưới lầu, bà đột nhiên nhìn thấy biết bao dấu vết màu đỏ trên cổ Thẩm Tuyền.
Bà nhíu mày, lại nhớ tới người vừa chở cô về, Văn đại thiếu.
Mấy giây sau bà xoay người, đứng trong phòng khách gọi điện cho nhà họ Thẩm.
Sau khi lên lầu, Thẩm Tuyền lại đi tắm lần nữa, mặc một chiếc váy rộng rãi thoải mái. Lúc rửa mắt đánh răng cô vẫn nhìn thấy được trên cổ, trên vai và cả ngực mình đều có vết hôn.
Cô kéo cổ áo xuống, híp mắt nhìn những vết hôn rõ ràng này.
Động tác của anh không hề nhẹ, trái lại thì kỹ thuật hôn lại ngày càng tiến bộ.
Nếu như không có màn cuối cùng kia thì cô đã nghĩ Văn đại thiếu là tướng đã ra trận trăm lần, có khi Lam Thấm kia đã bị anh ép khô rồi ấy chứ.
Đầu ngón tay buông ra, cổ áo quay trở về hình dạng cũ, Thẩm Tuyền tiếp tục vệ sinh cá nhân, gương mặt xinh đẹp tựa như ánh trăng sáng trong đêm, trong trẻo lại lại lùng. Về đến giường, Thẩm Tuyền ngáp một cái nằm xuống giường rồi ngủ thiếp đi.
Hoàn toàn đã quên béng câu nói “lần sau tiếp tục” trước khi ra về của Văn Trạch Lệ.
*
Chiếc xe lái vào gara dưới tầng hầm, Văn Trạch Lệ lên lầu. Ở toà cao ốc 188, cả đêm phòng không bao giờ tối, trừ khi kéo rèm cửa vào.
Văn Trạch Lệ cởi cúc cổ áo sơmi, tựa vào sofa, vắt tay lên trán.
Trong không khí vẫn còn phảng phất mùi hương thoang thoảng trên người Thẩm Tuyền, anh vùi mình trong đêm tối, châm một điếu thuốc. Con người Thẩm Tuyền lạnh lùng nhưng cơ thể lại mềm như gì, vòng eo chỉ cần một tay là có thể ôm trọn, da thịt vừa đụng vào đã ửng hồng. Đặc biệt là khi đưa đẩy với anh, khuôn mặt cô lạnh tanh không có biểu cảm, chỉ có đôi mắt vừa lạnh lùng vừa tràn đầy d*c vọng.
Nếu như anh có kinh nghiệm thì chắc chắn tối nay Thẩm Tuyền sẽ nằm dí ở chỗ anh.
Văn Trạch Lệ cúi đầu khẽ chửi bậy một tiếng.
Còn cô, anh hoàn toàn không nhận ra được là cô có kinh nghiệm hay không, nhưng cô nhạy cảm là thật.
Đột nhiên Văn Trạch Lệ nhớ tới một người – Chung Sở.
Anh ngồi phắt dậy, đầu ngón tay kẹp điếu thuốc đặt ở trên đầu gối, sắc mặt âm trầm.
*
Ngày hôm sau thời tiết âm u, sau khi Văn Trạch Lệ tỉnh giấc, anh từ tốn thắt cà vạt, sau đấy lại nhớ ra gần đây chẳng có việc gì, vậy là lại kéo cà vạt xuống bỏ vào tủ quần áo.
Cổ áo cứ để mở vậy, anh cầm chìa khoá rồi đi ra ngoài.
Bên phía trợ lý gọi điện thoại cho anh: “Văn thiếu, tối nay là bữa tiệc cuối năm của Văn thị, mấy giờ anh tới ạ?”
Văn Trạch Lệ ngậm điếu thuốc trong miệng: “Buổi chiều.”
Nói xong, anh cúp máy rồi lái xe thẳng đến Thừa Thắng. Cửa thang máy mở ra, Văn Trạch Lệ liếc mắt nhìn về phía phòng họp đang họp, anh dập tắt điếu thuốc vào trong gạt tàn rồi đưa tay đẩy cửa phòng họp ra, khiến cho mọi người trong phòng giật nảy mình.
“Văn thiếu.”
“Văn tổng.”
Văn Trạch Lệ lười nhác đáp lại một tiếng, đôi mắt hẹp dài đảo quanh một vòng, liếc mắt một cái nhìn thấy Chung Sở nhã nhặn tuấn tú kia, anh li3m khoé môi dưới rồi đưa tay chỉ vào Chung Sở: “Ra ngoài.”
Chung Sở có chút khó hiểu nhưng không dám phản kháng nên đành đứng lên.
Tiểu Tả: “Văn thiếu gọi anh kìa.”
Có thêm giọng nói của cấp trên, bước chân của Chung Sở nhanh hơn. Anh ta đi tới cửa, Văn Trạch Lệ cúi đầu quan sát anh ta, ánh mắt càng lạnh lẽo hơn.
Anh buông tay, cửa phòng họp đóng sầm một cái.
Ở đây là đại sảnh, lúc này tất cả mọi người đều đã đi họp nên không có một ai.
Văn Trạch Lệ nhét tay vào trong túi quần, cầm điếu thuốc nghịch nghịch rồi đi đến bên cửa sổ.
Chung Sở đứng tại chỗ, thấp thỏm lo âu.
Văn thiếu làm gì vậy chứ.
Văn Trạch Lệ chỉ cần hồi tưởng lại là sẽ nhớ tới vết màu đỏ trên cổ Thẩm Tuyền trước đó, anh cúi đầu ngậm điếu thuốc, một lúc sau thì cất giọng lạnh tanh: “Cậu đã lên giường với Thẩm Tuyền chưa?”
Chung Sở nghe thấy lời này thì ngơ ra, vô cùng khó hiểu.
Văn Trạch Lệ không có được câu trả lời bèn ngước mắt nhìn qua, sắc mặt anh càng thêm lạnh hơn: “Hỏi cậu đấy.”
Chung Sở bị anh dọa sợ, lập tức lắc đầu: “Tôi với Thẩm tổng, sao có thể lên giường với nhau được…”
“Tôi… Tôi cũng không quen cô ấy lắm.” Giọng điệu của Chung Sở mang theo chút vô lý.
Văn Trạch Lệ ngơ ra.
Anh nheo mắt: “Cậu thật sự chưa từng chạm vào cô ấy à?”
Chung Sở dùng sức lắc đầu lia lịa.
Màu âm u trong mắt của Văn Trạch Lệ đã phai đi nhiều, giọng anh lạnh lùng: “Vậy hôm đó sau khi cô ấy rời khỏi văn phòng của cậu, trên cổ lại có một vết đỏ?”
“Vết đỏ gì cơ?” Chung Sở lại càng thêm khó hiểu.
Lúc này cửa thang máy mở ra, hai người đồng loạt quay lại nhìn.
Thẩm Tuyền mặc áo khoác dài màu đen đi ra khỏi thang máy cùng Thường Tuyết, cô nhìn thấy một cảnh này thì chỉ ung dung hỏi: “Văn thiếu đến sớm vậy?”
Văn Trạch Lệ vân vê điếu thuốc trong tay, nheo mắt nhìn người phụ nữ trước mắt.
Anh nói: “Chào buổi sáng.”
Thẩm Tuyền quay nhìn về phía Chung Sở, giọng nói bình thản: “Đưa tài liệu cho tôi.”
Chung Sở thấy Thẩm Tuyền thì tâm trạng có hơi phức tạp, anh ta vội vàng “dạ” một tiếng rồi quay người đi lấy tài liệu.
Thẩm Tuyền cầm lấy tài liệu, nhận ra ánh mắt của Văn Trạch Lệ vẫn đang nhìn cô, cô hơi sững lại, hỏi Chung Sở: “Vừa nãy Văn thiếu tìm cậu làm gì vậy?”
Mặt Chung Sở ngay lập tức ửng đỏ.
Nhưng anh ta không dám giấu Thẩm Tuyền, nên đành nói thẳng: “Tôi… Văn thiếu hỏi tôi đã lên giường với cô chưa?”
Động tác lật tài liệu của Thẩm Tuyền sững lại.
Cô nghiêng đầu nhìn Văn Trạch Lệ.
Văn Trạch Lệ ngậm điếu thuốc, sương khói mơ màng, anh đứng dựa vào bàn “chậc” một tiếng: “Anh hỏi chút không được à?”
Thẩm Tuyền phớt lờ anh, đi về phía văn phòng.
Văn Trạch Lệ ho khụ vài tiếng, sau đó trong cổ họng lại bật ra vài tiếng cười. Anh đi về phía thang máy, đứng đó tiện dập luôn điếu thuốc, ý cười ngập trên hai hàng lông mày.
Rõ ràng cô cũng là gái tân mà.
*
Trong văn phòng.
Sau khi Thẩm Tuyền ký tên xong thì lại nhét tài liệu vào trong túi đưa cho Chung Sở, anh ta cầm tài liệu vội vàng đi ra ngoài. Cửa vừa đóng lại, Thường Tuyết hoàn toàn không thể tin được, cô ấy chỉ ra ngoài: “Văn thiếu hoài nghi cậu với Chung Sở?”
“Thế thì lệch quá luôn. À không, mình nhớ ra rồi, lúc cậu mới đưa Chung Sở đến Thừa Thắng, mọi người toàn đồn anh ta là tình nhân của cậu. Chậc chậc, sự nghi ngờ này cũng hợp lý.”
“Nhưng tại sao bỗng nhiên anh ta lại nghi ngờ chuyện này vậy?” Thường Tuyết pha một ly cà phê đưa cho Thẩm Tuyền
Thẩm Tuyền nhận lấy, nhấp một ngụm nhưng không trả lời.
Ánh mắt của Thường Tuyết dừng lại ở cổ áo cô, vết màu đỏ kia vô cùng rõ ràng, Thường Tuyết chớp chớp mắt, lại chớp chớp mắt.
Ngón tay Thẩm Tuyền kéo cổ áo lên.
Thường Tuyết đột nhiên thu hồi ánh mắt: “Đó không phải là vết hôn đấy chứ?”
“Cậu và Văn thiếu…”
Thẩm Tuyền vẫn không trả lời, chỉ ung dung uống cà phê.
Thường Tuyết thấy cô như thế thì kinh ngạc mất mấy giây. Hai người này ngoài hôn môi ra thì chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó, nhưng Thẩm Tuyền không muốn nói nên cô ấy cũng không hỏi thêm.
Bữa tiệc cuối năm được tổ chức vào tối nay, chỉ còn khoảng 12 ngày nữa là tới năm mới. Bữa tiệc cuối năm của Thẩm thị vẫn giống lúc trước, được tổ chức ở khách sạn dưới trướng.
Thẩm Tuyền đã quá quen với các quy trình. Tổ chức nhiều năm như vậy, ngoại trừ phải xuất hiện lúc điểm lại thành tích của mình, nghe nhân viên ở dưới nhiệt huyết hô tên cô ra thì Thẩm Tuyền chẳng hứng thú với cái gì nữa.
Năm nay Mạc Điềm cũng không đến nên Thẩm Tiêu Toàn ngồi bên cạnh con gái, khẽ nói: “Ồn quá.”
Trên vai Thẩm Tuyền khoác khăn choàng màu tím, cô trả lời: “Bố, chúng ta lên lầu uống cà phê đi.”
Thẩm Tiêu Toàn gật đầu: “Được.”
Ông đã từng này tuổi, không thích kiểu cảnh tượng này nữa, hai bố con cùng nhau đứng dậy, không nhìn nữ minh tinh được mời đến trên trên sân khấu mà đi vào thang máy. Quán cà phê của khách sạn này được xây ở trên tầng cao nhất, tổng cộng gồm hai tầng. Rời khỏi lầu 1 ồn ào, bên trên rất tĩnh lặng, hai bố con chọn vị trí tam giác cạnh cửa sổ rồi ngồi xuống.
Cà phê đã tới, Thẩm Tiêu Toàn nói: “Chỗ này đúng là yên tĩnh hơn hẳn.”
Thẩm Tuyền khẽ cười.
Thẩm Tiêu Toàn nhìn con gái, tối hôm qua ông đã nhận được cuộc gọi của dì giúp việc, dì ấy kể chuyện Văn Trạch Lệ đưa cô về, cô đi đến chỗ Văn Trạch Lệ mất hai tiếng.
Ít nhiều đã xảy ra chuyện gì đó.
Thẩm Tiêu Toàn không hỏi chuyện này.
Lúc này, ở phòng bên truyền tới tiếng nói chuyện.
Là hai giọng nữ, trong đó có một giọng nói đầy hăm doạ, giọng còn lại thì lí nhí yếu ớt. Thẩm Tiêu Toàn vừa nghe đã nhận ra là hai cô con gái nhà họ Lam.
Thẩm Tuyền cũng đã nghe thấy, cô nhấp một ngụm cà phê, tiếng nói ở phòng bên lại truyền tới.
“Lúc trước ai bảo mày làm dáng, yêu với chả đương mà chẳng biết chủ động, cứ đợi người ta tới ôm hôn mày, giờ thì sao? Mày hối hận chưa? Ha, nhìn dáng vẻ giả vờ thanh cao của mày là tao thấy ghét.”
“Chị, chị đừng nói nữa.”
“Lúc trước mày chưa bò được lên giường của anh ta à? Không phải mày đã giả say rồi định cởi s@ch ra rồi hay sao? Anh ta có để ý tới mày không?”
“Không, chị, em đã nói chuyện của em với anh ấy là quá khứ rồi.”
“Chuyện quá khứ sao? Thế sao tối qua mày thấy video anh ta hôn Thẩm Tuyền lại khóc? Ai bảo mày chảnh.”
“Cho dù em không làm dáng, anh ấy cũng không chạm vào em.” Lam Thấm đột nhiên khóc to: “Anh ấy chưa từng chạm vào em, cho dù em cởi hết ra thì anh ấy cũng không chạm vào em.”
“Đáng đời.”
Trận cãi nhau đó có hơi khó nghe.
Thẩm Tiêu Toàn nhíu mày, cảm thấy hai chị em nhà này thật không có giáo dục, còn đứng cãi nhau ở chỗ thế này nữa. Ông gõ mặt bàn, nhìn Thẩm Tuyển: “Tuyền nhi, tối hôm qua cậu ta…..”
Ông vốn không định hỏi.
Thẩm Tuyền gật gật đầu.
Thẩm Tiêu Toàn nheo mắt.
Ông nhìn con gái, lại liên tưởng đến đoạn đối thoại của hai chị em phòng bên, một lúc lâu sau ông hạ giọng nói: “Tuyền nhi, có phải con muốn cậu ta phủi sạch mọi thứ liên quan đến Lam Thấm đúng không?”
Thẩm Tuyền vắt chéo chân, cầm ly cà phê lên, không cất tiếng.
Nháy mắt, Thẩm Tiêu Toàn đã hiểu ra.
Con gái của ông đang bày bẫy cả rồi, cô muốn Văn Trạch Lệ nhảy vào bẫy, vĩnh viễn không thoát ra được.
Bình luận facebook