-
Chương 41
Edit: Alicia
Nhất thời, Hoàng tổng không thể đoán ra được là mối quan hệ gì, nhưng có thể khẳng định rằng, hai người này chắc chắn có mối quan hệ vượt mức quan hệ bình thường giữa nam và nữ.
Hoàng tổng cười ngượng: “Ha ha, vậy chuyện giới thiệu bạn trai cho Thẩm tổng thì thôi vậy.”
Thẩm Tuyền bình thản nói: “Hoàng tổng có lòng rồi.”
Văn Trạch Lệ liếc Thẩm Tuyền một cái, giận cô bình tĩnh quá mức, cũng giận cả cái giọng điệu không từ chối của cô. Nhưng cũng phải thôi, đã ly hôn rồi, độc thân hết rồi, Thẩm Tuyền có thể thoải mái tìm bạn trai, huống chi dáng vẻ của cô rõ là bằng lòng thử mà.
Nhưng sắc mặt của Văn Trạch Lệ vẫn không hề tươi tỉnh hơn.
Anh gảy gảy tàn thuốc.
May thay đồ ăn nhanh chóng được bưng lên, mọi người vừa dùng bữa vừa uống rượu bàn về chuyện chuyên môn. Về mỏ dầu này, Thẩm Tuyền biết là tài sản của một công ty nào đó sắp đóng cửa dùng để đền bù cho Văn thị. Hai nhà Văn – Thẩm hợp tác thân thiết, trên một mức độ nào đó, cả hai nhà đều dùng chung các mối quan hệ và tài nguyên của nhau, hôm nay cô chỉ dắt dây.
Còn lại sẽ là Văn Trạch Lệ ngỏ lời với Hoàng tổng.
Thẩm Tuyền vừa thưởng thức ly rượu vừa nghe, không xen lời mấy.
Trong lúc mọi người yên lặng, cô cũng chẳng nhìn Văn Trạch Lệ lấy đôi lần, song tầm mắt Văn Trạch Lệ vẫn luôn quanh quẩn trên gương mặt cô. Con người Hoàng tổng háu ăn háu uống, biết Thẩm Tuyền uống được, ông bèn sai người rót rượu cho Thẩm Tuyền. Thẩm Tuyền không từ chối, chạm ly với Hoàng tổng hết ly này tới ly khác.
Điệu bộ uống rượu của cô rất lạnh lùng, đôi mắt khép hờ, sau đó nhấp một ngụm nuốt xuống, dòng rượu chảy xuống yết hầu.
Thờ ơ hờ hững.
Khiến người ta say mê.
Hoàng tổng nhìn cô, nói: “Thẩm tổng, uống rượu cùng cô thích thật.”
Sắc mặt Văn Trạch Lệ càng u ám. Anh cầm chai rượu lên rót thêm cho Thẩm Tuyền một ly, đôi mắt hẹp dài lướt qua Hoàng tổng, nói: “Đúng vậy, cô ấy uống rượu đúng là khác với người khác.”
Hoàng tổng đờ người.
Văn Trạch Lệ tay kẹp điếu thuốc, dựa ra sau, chân dài vắt chéo, cười bảo: “Hoàng tổng, ông cảm thấy không giống nhau chỗ nào nào?”
Hoàng tổng nuốt không trôi ngụm rượu trong họng, suýt bị sặc. Ông vội cười xua tay: “Chao ôi, tôi chỉ nói dựa trên cảm giác thôi, không nghĩ được sâu xa đến thế. Nếu Văn thiếu có ý kiến gì hay, chi bằng chia sẻ chút đi?”
Văn Trạch Lệ phì cười, cũng uống một hớp, rượu vào trôi xuống cổ họng, hầu kết trượt xuống. Anh nghiêng đầu nhìn Thẩm Tuyền, ánh mắt tựa như một con sói: “Không chia sẻ được.”
Sao mà chia sẻ cho được?
Trước kia không hề nghĩ tới điểm đó, anh chỉ biết Thẩm Tuyền có tửu lượng cao. Lắm lúc trong các buổi tiệc lớn, khi Thẩm Tuyền dửng dưng uống rượu, đúng là có không ít kẻ đổ dồn ánh mắt lên trên mặt cô.
Khi ấy Văn Trạch Lệ chỉ cảm thấy cô gái này có tửu lượng cao, có lần anh còn cố tình tìm cơ hội chuốc rượu cô.
Anh cầm theo bình rượu, đứng trước mặt cô, nhìn chằm chằm cô uống rượu. Thẩm Tuyền mặt không đổi sắc mà uống, hơn nữa còn tìm cớ bắt anh cũng phải uống. Hai người uống không dưới mười ly, đến tận lúc đó vẫn có rất nhiều người ngắm nghía khuôn mặt của Thẩm Tuyền.
Văn Trạch Lệ chỉ cho là đám người đó đang kinh ngạc vì sự lợi hại của cô gái này.
Nhưng giờ anh đã hiểu, không phải vì cô uống giỏi mà là vì biểu cảm lúc uống rượu này của cô, hời hợt điềm đạm, đôi mắt không chút cảm xúc, song lại trong veo sáng ngời.
Thi thoảng anh cũng nhớ lại đường nét quyến rũ đó.
Tựa như thời khắc này, cô càng lạnh nhạt, lại càng khiến người ta khó dằn lòng được.
Anh nghĩ rồi, lại đưa điếu thuốc lên miệng, cầm chai rượu lên rồi dán sát tới, rót thêm một ít vào trong cốc của cô. Thẩm Tuyền giương mắt nhìn anh: “Ngày mai là đại hôn của Văn Trạch Tân.”
“Anh biết mà.” Văn Trạch Lệ bỏ điếu thuốc ra khỏi miệng, cười nói: “Em cũng đâu phải phù dâu, cùng lắm cũng chỉ là bạn thân thiết, không phải lo.”
Thẩm Tuyền: “Anh điên à?”
Văn Trạch Lệ cười một cái: “Anh điên đấy.”
Thẩm Tuyền đặt ly rượu xuống, nhìn sang chỗ Hoàng tổng, giọng bĩnh tĩnh: “Tối nay Hoàng tổng đừng uống nhiều quá nhé, thế thì ngày mai mới uống cho đã được.”
“Ài, đúng đúng, không uống nữa, không uống nữa. Ngày mai nhiều người thế, tôi nhất định sẽ uống cho đã.” Hoàng tổng nhìn ra được hai người này đang âm thầm giằng co, vội vàng nói thuận theo lời của Thẩm Tuyền.
Đệch.
Không khí giữa đôi “bạn bè” không phải bạn trai bạn gái này chẳng bình thường chút nào.
Thẩm Tuyền: “Hoàng tổng, dùng bữa đi.”
“Được được được, Văn thiếu, cậu cũng dùng bữa đi. Chúng ta không uống rượu nữa.”
Văn Trạch Lệ vẫn còn đang nhìn Thẩm Tuyền, anh chỉ liếc mắt nhìn Hoàng tổng một cái, gật đầu nói: “Được, ăn thôi. Lâm Tập, gắp đồ ăn cho Hoàng tổng.”
Trợ lý của Văn Trạch Lệ tên Lâm Tập.
Cậu ta lập tức đi tới gắp đồ ăn cho Hoàng tổng.
Ở bên này, Văn Trạch Lệ ngậm điếu thuốc, chìa tay cuốn thịt vịt đặt vào chén Thẩm Tuyền.
“Thẩm tổng, ăn nhiều một chút.”
Thẩm Tuyền: “Cảm ơn.”
Không uống rượu thì chỉ còn ăn cơm, dù cho Văn Trạch Lệ và Thẩm Tuyền không nói chuyện, nhưng bầu không khí giữa hai người vẫn tràn mùi thuốc súng. Những người còn lại chỉ có thể làm bộ không thấy.
Kết thúc bữa cơm.
Thẩm Tuyền và Thường Tuyết đi trước, Văn Trạch Lệ và Lâm Tập tiễn Hoàng tổng đến khách sạn Hạ Tháp. Dân ngoại tỉnh tới thủ đô nhiều, nhưng dân thường trú cũng không ít, vì thế dù sắp tới tết, nơi đây cũng không có hiện tượng dòng người về quê như thuỷ triều rút giống mấy thành phố gần biển, vậy nên buổi đêm ở thủ đô vẫn tấp nập tưng bừng.
Thường Tuyết không uống rượu nên lái xe đưa Thẩm Tuyền về nhà họ Thẩm.
Quản gia mời Thường Tuyết vào nhà uống ly trà nóng, Thường Tuyết từ chối rồi quay đầu xe rời đi. Thẩm Tuyền vào cửa đã cởi áo khoác ra, trong nhà ấm áp, cô ngồi xuống là chẳng muốn động đậy nữa.
Mạc Điềm mang một ly sữa nóng cho cô: “Lại uống rượu rồi.”
Thẩm Tuyền chống tay lên thành ghế sofa, cầm lấy ly sữa: “Con uống chút thôi.”
“Gì mà có chút, mẹ thấy phải uống cả tá ấy.” Mạc Điềm cằn nhằn hai câu. Thẩm Tuyền uống hết ly sữa, ngồi xếp bằng trên sofa, ấn ấn điều khiển từ xa.
Đúng lúc này.
Giúp việc đi vào, nhìn thấy Thẩm Tuyền và Mạc Điềm, bèn nói: “Thiếu gia nhà họ Nhiếp đến đây, nói là có việc muốn nói với bé Tuyền.”
Mạc Điềm sửng sốt: “Vậy mời cậu ấy vào đi.”
Thẩm Tuyền bỏ chân xuống, chỉnh âm lượng nhỏ đi, ngồi ngay ngắn lại.
Nhiếp Thừa đi vào.
Thẩm Tuyền ngước mắt nhìn: “Anh ăn cơm chưa?”
Trên người Nhiếp Thừa dính chút mưa lấm tấm bên ngoài, hơi ươn ướt. Anh ấy cười rồi đặt hộp quà trong tay xuống, trả lời: “Anh ăn rồi. Quà năm mới đây, mấy hôm nữa anh bận nên tới tặng trước.”
Mạc Điềm niềm nở: “Ngồi đi con.”
“Vâng.” Nhiếp Thừa ngồi lên ghế sofa đơn, nhìn Thẩm Tuyền rồi nói: “Tối nay em ăn tối ở ngoài à?”
Thẩm Tuyền gật đầu: “Vâng.”
Nhiếp Thừa gật đầu rồi hỏi: “Chủ tịch Thẩm đâu?”
“Ông ấy đi ăn với mấy người bạn rồi.” Mạc Điềm nói.
“Vậy ạ.”
Thẩm Tuyền hỏi: “Tối nay đàn anh đến đây là để?”
“Để tặng quà, ngoài ra còn để bàn với em về chuyện ngày mai chúng ta cùng xuất phát trước.”
Tuy trước đó đã bàn xong, nhưng Nhiếp Thừa vẫn đến đây xác nhận một lần nữa. Thẩm Tuyền cười nhẹ: “Cũng đâu cần phải đích thân chạy một chuyến tới đây.”
“Cần mà.” Nhiếp Thừa nhìn cô, muốn nói lại thôi.
Thẩm Tuyền nhận lấy tách cà phê Mạc Điềm đưa rồi đặt xuống trước mặt Nhiếp Thừa.
Mạc Điềm nhìn vẻ ngoài lịch thiệp của Nhiếp Thừa, lại nhìn mặt mày con gái nhà mình. Nếu lúc trước, người Thẩm Tuyền kết hôn là Nhiếp Thừa thì có khi đã chẳng ly hôn, nói không chừng còn có một cuộc sống bình thản như nước chảy, dần dần hai người vốn không có tình cảm với nhau có khi còn yêu thương nhau ấy chứ. Hơn nữa, đâu phải ngốc đâu mà không nhìn ra, Nhiếp Thừa có tình cảm với Thẩm Tuyền.
Bên ngoài gió to, lất phất mưa phùn.
Một chiếc Land Rover màu đen đỗ lại ở cửa nhà họ Thẩm. Lâm Tập nắm tay lái, thấp thỏm không yên nhìn người đàn ông trên ghế phụ. Văn Trạch Lệ kẹp điếu thuốc, gác tay ra ngoài cửa sổ xe, để mặc nước mưa làm ướt nhẹp đầu thuốc. Trên người anh thoang thoảng mùi rượu, đôi mắt hẹp dài nhìn cửa lớn nhà họ Thẩm, giọng khàn khàn: “Cậu thấy rõ không?”
Lâm Tập nuốt nước miếng: “Th…Thấy rõ ạ.”
“Ban nãy là xe của thiếu gia nhà ai đi vào nhà họ Thẩm?”
Lâm Tập: “Là… là nhà họ Nhiếp.”
Nhiếp Thừa.
Trong cổ họng Văn Trạch Lệ gằn ra hai chữ này, tựa như đang nhai máu nhai thịt. Ngón tay anh bóp nát điếu thuốc, Thẩm Tuyền và Nhiếp Thừa quá gần gũi, ngay từ đầu đã thế.
Rốt cuộc ý cô là gì…
Ý của cô là gì…
*
Hôm sau.
Trời trong nắng ấm.
Giờ lành 10 rưỡi ban trưa, đoàn xe nhà họ Văn hòa vào dòng đường cùng những chiếc xe bình thường. Khung cảnh hết sức hoành tráng, từ khắp các tuyến đường chính của CBD* thủ đô đều có thể trông thấy khung cảnh rầm rộ này.
(*Khu kinh tế thương mại của TQ)
Siêu xe, xe thể thao chen chúc đầy đường, một khi có thể di chuyển, cả hàng xe brừm một tiếng lao nhanh vun vút.
Hôm nay là lễ cưới của nhị thiếu nhà họ Văn và thiên kim nhà họ Trần. Trên cao có flycam quay lại cảnh bên dưới, nguyên đoàn xe hào nhoáng lăn bánh tới sơn trang nhà họ Văn.
Thẩm Tuyền không làm phù dâu cũng không gia nhập hội chị em của cô dâu*. Thấy cô không làm phù dâu, Trần Y cũng không dám cho cô vào hội chị em, vậy nên cô tham gia với tư cách bạn thân. Sáng sớm, tại nhà họ Thẩm đã rất náo nhiệt, Mạc Điềm, Thẩm Tiêu Toàn, Thẩm Lẫm, Thẩm Hách, ai nấy cũng ăn mặc chỉnh tề. Thẩm Tuyền mặc một cái váy bó sát màu vàng mơ, cô cầm túi xách nhỏ, kéo tay Mạc Điềm ra cửa.
(*Bên Trung Quốc, ngoài phù dâu thì còn có hội chị em, nhiệm vụ chủ yếu là để tạo bầu không khí sôi nổi, tạo độ khó cho chú rể và đoàn phù rể trong phần đón dâu, hoặc giúp đỡ nhà gái khi đón khách khứa,…)
Lúc này, đoàn xe rước dâu đã đi được hơn nửa tiếng.
Xe của nhà họ Thẩm và xe nhà họ Nhiếp gặp nhau trên đường, cả thảy bốn chiếc xe cùng chạy tới sơn trang nhà họ Văn. Chưa tới sơn trang đã thấy một loạt các xe chạy vào trong, cũng có không ít người quen.
Mạc Điềm thấy cảnh này, lại nhớ tới hôn lễ hồi đầu năm, sắc mặt bà không khỏi lạnh đi, khẽ siết tay con gái.
Khi đó, đám cưới được cử hành ở khách sạn lớn nhất dưới trướng nhà họ Văn, từ trang hoàng sang trọng quý phái cho đến những thứ khác đều rất tốt, nhà họ Văn quả đã làm nhà họ Thẩm nở mày nở mặt, tất cả khách mời, ai cũng phải xuýt xoa về độ xa hoa của hôn lễ. Khoảnh khắc Thẩm Tuyền và Văn Trạch Lệ trao nhẫn, rất nhiều người đều cảm thấy hai người rất xứng đôi.
Lúc ấy, ngay cả Mạc Điềm cũng thấy vậy, rất xứng đôi, bà mong sao tình cảm hai đứa trẻ càng ngày càng đậm sâu.
Ai mà có ngờ, mọi thứ đã hoàn toàn tan vỡ trong đêm tân hôn hôm ấy.
Mạc Điềm càng nghĩ, sắc mặt càng lạnh đi.
Thẩm Tuyền nhìn mẹ một cái, lờ mờ đoán ra được bà đang nghĩ gì, cô khẽ nói: “Mẹ, sắp xuống xe rồi. Hôm nay là ngày vui mà.”
Mạc Điềm nhìn con gái: “Mẹ biết rồi.”
Dứt lời, bà căm tức lườm Thẩm Tiêu Toàn ngồi trên ghế phụ một cái.
Thẩm Tiêu Toàn bất lực: “Được rồi, chuyện quá khứ rồi thì cho qua đi, nhà họ Thẩm sẽ bảo bọc bé Tuyền suốt đời.”
Mạc Điềm: “Anh em nhà họ Văn chả có đứa nào tử tế cả.”
Bà điều chỉnh lại biểu cảm.
“Trước đây đáng ra không nên mù quáng chọn nhà họ Văn.”
Thẩm Tiêu Toàn nhìn bà một cái: “Không phải hồi trước chính bà cũng thấy nhà họ Văn tốt à?”
Mạc Điềm tức khắc cứng họng.
“Ai biết được bên ngoài vẻ đẹp nên thơ, bên trong thì thối nát hoang sơ chứ.”
Thẩm Tiêu Toàn cười: “Được rồi.”
Cuối cùng xe cũng đã tới, trong sơn trang đã đầy khách khứa, người nào cũng chăm chăm nhìn ra bên ngoài. Trong tứ đại gia tộc thủ đô, nhà họ Tiêu đã tới, gia tộc giàu có mới nổi – nhà họ Cố cũng đã tới, hiện tại chỉ còn lại nhà họ Thẩm và nhà họ Nhiếp. Doanh nghiệp, gia tộc từ khắp các vùng miền đều chờ tới tham dự hôn lễ, ngoài để mừng chuyện vui ra thì ai mà không mong được nói chuyện dăm ba câu với mấy gia tộc này chứ.
“Này, nhà họ Thẩm và nhà họ Nhiếp… cũng sắp…”
Còn chưa nói hết lời, đã có người cất tiếng: “Mau nhìn kìa, nhà họ Thẩm và nhà họ Nhiếp tới cùng nhau đấy.”
“Hả, cùng tới sao?”
Rất nhiều người chạy ra ngoài tiếp đón.
Hai nhà này tham gia hôn lễ thôi mà cũng phải đi cùng nhau cơ à. Quả nhiên, xe của hai nhà chậm rãi dừng lại trước cửa, sau đó cùng xuống xe, chào hỏi nhau rồi đi vào.
Điều bất ngờ nhất là Thẩm Tuyền và Nhiếp Thừa lại đi chung với nhau, một mỹ nhân xinh đẹp khiến người khác phải rung rinh, một chàng trai thì lại lịch sự tuấn tú, cả hai cùng bước vào, lập tức hút lấy ánh nhìn của mọi người.
Thẩm Tuyền hơi cúi đầu nghe Nhiếp Thừa nói chuyện.
Đôi môi khẽ mỉm cười.
Mẹ Nhiếp Thừa thì càng khỏi nói, bà đi cùng với mẹ Thẩm.
“Có phải… sắp có chuyện vui của nhà họ Thẩm và nhà họ Nhiếp rồi không?”
Gần như, ánh mắt của mọi người như có như không nhìn về phía đại thiếu điển trai lạnh lùng của nhà họ Văn. Anh đứng ở vị trí trung tâm, nhận lấy điếu thuốc Cố Trình đưa cho, ánh mắt hung hăng nhìn hai người kia.
Câu nói sắp có chuyện vui của người kia khiến cho đầu ngón tay cầm thuốc lá của Văn Trạch Lệ thoáng cái đã trắng bệch.
Nhất thời, Hoàng tổng không thể đoán ra được là mối quan hệ gì, nhưng có thể khẳng định rằng, hai người này chắc chắn có mối quan hệ vượt mức quan hệ bình thường giữa nam và nữ.
Hoàng tổng cười ngượng: “Ha ha, vậy chuyện giới thiệu bạn trai cho Thẩm tổng thì thôi vậy.”
Thẩm Tuyền bình thản nói: “Hoàng tổng có lòng rồi.”
Văn Trạch Lệ liếc Thẩm Tuyền một cái, giận cô bình tĩnh quá mức, cũng giận cả cái giọng điệu không từ chối của cô. Nhưng cũng phải thôi, đã ly hôn rồi, độc thân hết rồi, Thẩm Tuyền có thể thoải mái tìm bạn trai, huống chi dáng vẻ của cô rõ là bằng lòng thử mà.
Nhưng sắc mặt của Văn Trạch Lệ vẫn không hề tươi tỉnh hơn.
Anh gảy gảy tàn thuốc.
May thay đồ ăn nhanh chóng được bưng lên, mọi người vừa dùng bữa vừa uống rượu bàn về chuyện chuyên môn. Về mỏ dầu này, Thẩm Tuyền biết là tài sản của một công ty nào đó sắp đóng cửa dùng để đền bù cho Văn thị. Hai nhà Văn – Thẩm hợp tác thân thiết, trên một mức độ nào đó, cả hai nhà đều dùng chung các mối quan hệ và tài nguyên của nhau, hôm nay cô chỉ dắt dây.
Còn lại sẽ là Văn Trạch Lệ ngỏ lời với Hoàng tổng.
Thẩm Tuyền vừa thưởng thức ly rượu vừa nghe, không xen lời mấy.
Trong lúc mọi người yên lặng, cô cũng chẳng nhìn Văn Trạch Lệ lấy đôi lần, song tầm mắt Văn Trạch Lệ vẫn luôn quanh quẩn trên gương mặt cô. Con người Hoàng tổng háu ăn háu uống, biết Thẩm Tuyền uống được, ông bèn sai người rót rượu cho Thẩm Tuyền. Thẩm Tuyền không từ chối, chạm ly với Hoàng tổng hết ly này tới ly khác.
Điệu bộ uống rượu của cô rất lạnh lùng, đôi mắt khép hờ, sau đó nhấp một ngụm nuốt xuống, dòng rượu chảy xuống yết hầu.
Thờ ơ hờ hững.
Khiến người ta say mê.
Hoàng tổng nhìn cô, nói: “Thẩm tổng, uống rượu cùng cô thích thật.”
Sắc mặt Văn Trạch Lệ càng u ám. Anh cầm chai rượu lên rót thêm cho Thẩm Tuyền một ly, đôi mắt hẹp dài lướt qua Hoàng tổng, nói: “Đúng vậy, cô ấy uống rượu đúng là khác với người khác.”
Hoàng tổng đờ người.
Văn Trạch Lệ tay kẹp điếu thuốc, dựa ra sau, chân dài vắt chéo, cười bảo: “Hoàng tổng, ông cảm thấy không giống nhau chỗ nào nào?”
Hoàng tổng nuốt không trôi ngụm rượu trong họng, suýt bị sặc. Ông vội cười xua tay: “Chao ôi, tôi chỉ nói dựa trên cảm giác thôi, không nghĩ được sâu xa đến thế. Nếu Văn thiếu có ý kiến gì hay, chi bằng chia sẻ chút đi?”
Văn Trạch Lệ phì cười, cũng uống một hớp, rượu vào trôi xuống cổ họng, hầu kết trượt xuống. Anh nghiêng đầu nhìn Thẩm Tuyền, ánh mắt tựa như một con sói: “Không chia sẻ được.”
Sao mà chia sẻ cho được?
Trước kia không hề nghĩ tới điểm đó, anh chỉ biết Thẩm Tuyền có tửu lượng cao. Lắm lúc trong các buổi tiệc lớn, khi Thẩm Tuyền dửng dưng uống rượu, đúng là có không ít kẻ đổ dồn ánh mắt lên trên mặt cô.
Khi ấy Văn Trạch Lệ chỉ cảm thấy cô gái này có tửu lượng cao, có lần anh còn cố tình tìm cơ hội chuốc rượu cô.
Anh cầm theo bình rượu, đứng trước mặt cô, nhìn chằm chằm cô uống rượu. Thẩm Tuyền mặt không đổi sắc mà uống, hơn nữa còn tìm cớ bắt anh cũng phải uống. Hai người uống không dưới mười ly, đến tận lúc đó vẫn có rất nhiều người ngắm nghía khuôn mặt của Thẩm Tuyền.
Văn Trạch Lệ chỉ cho là đám người đó đang kinh ngạc vì sự lợi hại của cô gái này.
Nhưng giờ anh đã hiểu, không phải vì cô uống giỏi mà là vì biểu cảm lúc uống rượu này của cô, hời hợt điềm đạm, đôi mắt không chút cảm xúc, song lại trong veo sáng ngời.
Thi thoảng anh cũng nhớ lại đường nét quyến rũ đó.
Tựa như thời khắc này, cô càng lạnh nhạt, lại càng khiến người ta khó dằn lòng được.
Anh nghĩ rồi, lại đưa điếu thuốc lên miệng, cầm chai rượu lên rồi dán sát tới, rót thêm một ít vào trong cốc của cô. Thẩm Tuyền giương mắt nhìn anh: “Ngày mai là đại hôn của Văn Trạch Tân.”
“Anh biết mà.” Văn Trạch Lệ bỏ điếu thuốc ra khỏi miệng, cười nói: “Em cũng đâu phải phù dâu, cùng lắm cũng chỉ là bạn thân thiết, không phải lo.”
Thẩm Tuyền: “Anh điên à?”
Văn Trạch Lệ cười một cái: “Anh điên đấy.”
Thẩm Tuyền đặt ly rượu xuống, nhìn sang chỗ Hoàng tổng, giọng bĩnh tĩnh: “Tối nay Hoàng tổng đừng uống nhiều quá nhé, thế thì ngày mai mới uống cho đã được.”
“Ài, đúng đúng, không uống nữa, không uống nữa. Ngày mai nhiều người thế, tôi nhất định sẽ uống cho đã.” Hoàng tổng nhìn ra được hai người này đang âm thầm giằng co, vội vàng nói thuận theo lời của Thẩm Tuyền.
Đệch.
Không khí giữa đôi “bạn bè” không phải bạn trai bạn gái này chẳng bình thường chút nào.
Thẩm Tuyền: “Hoàng tổng, dùng bữa đi.”
“Được được được, Văn thiếu, cậu cũng dùng bữa đi. Chúng ta không uống rượu nữa.”
Văn Trạch Lệ vẫn còn đang nhìn Thẩm Tuyền, anh chỉ liếc mắt nhìn Hoàng tổng một cái, gật đầu nói: “Được, ăn thôi. Lâm Tập, gắp đồ ăn cho Hoàng tổng.”
Trợ lý của Văn Trạch Lệ tên Lâm Tập.
Cậu ta lập tức đi tới gắp đồ ăn cho Hoàng tổng.
Ở bên này, Văn Trạch Lệ ngậm điếu thuốc, chìa tay cuốn thịt vịt đặt vào chén Thẩm Tuyền.
“Thẩm tổng, ăn nhiều một chút.”
Thẩm Tuyền: “Cảm ơn.”
Không uống rượu thì chỉ còn ăn cơm, dù cho Văn Trạch Lệ và Thẩm Tuyền không nói chuyện, nhưng bầu không khí giữa hai người vẫn tràn mùi thuốc súng. Những người còn lại chỉ có thể làm bộ không thấy.
Kết thúc bữa cơm.
Thẩm Tuyền và Thường Tuyết đi trước, Văn Trạch Lệ và Lâm Tập tiễn Hoàng tổng đến khách sạn Hạ Tháp. Dân ngoại tỉnh tới thủ đô nhiều, nhưng dân thường trú cũng không ít, vì thế dù sắp tới tết, nơi đây cũng không có hiện tượng dòng người về quê như thuỷ triều rút giống mấy thành phố gần biển, vậy nên buổi đêm ở thủ đô vẫn tấp nập tưng bừng.
Thường Tuyết không uống rượu nên lái xe đưa Thẩm Tuyền về nhà họ Thẩm.
Quản gia mời Thường Tuyết vào nhà uống ly trà nóng, Thường Tuyết từ chối rồi quay đầu xe rời đi. Thẩm Tuyền vào cửa đã cởi áo khoác ra, trong nhà ấm áp, cô ngồi xuống là chẳng muốn động đậy nữa.
Mạc Điềm mang một ly sữa nóng cho cô: “Lại uống rượu rồi.”
Thẩm Tuyền chống tay lên thành ghế sofa, cầm lấy ly sữa: “Con uống chút thôi.”
“Gì mà có chút, mẹ thấy phải uống cả tá ấy.” Mạc Điềm cằn nhằn hai câu. Thẩm Tuyền uống hết ly sữa, ngồi xếp bằng trên sofa, ấn ấn điều khiển từ xa.
Đúng lúc này.
Giúp việc đi vào, nhìn thấy Thẩm Tuyền và Mạc Điềm, bèn nói: “Thiếu gia nhà họ Nhiếp đến đây, nói là có việc muốn nói với bé Tuyền.”
Mạc Điềm sửng sốt: “Vậy mời cậu ấy vào đi.”
Thẩm Tuyền bỏ chân xuống, chỉnh âm lượng nhỏ đi, ngồi ngay ngắn lại.
Nhiếp Thừa đi vào.
Thẩm Tuyền ngước mắt nhìn: “Anh ăn cơm chưa?”
Trên người Nhiếp Thừa dính chút mưa lấm tấm bên ngoài, hơi ươn ướt. Anh ấy cười rồi đặt hộp quà trong tay xuống, trả lời: “Anh ăn rồi. Quà năm mới đây, mấy hôm nữa anh bận nên tới tặng trước.”
Mạc Điềm niềm nở: “Ngồi đi con.”
“Vâng.” Nhiếp Thừa ngồi lên ghế sofa đơn, nhìn Thẩm Tuyền rồi nói: “Tối nay em ăn tối ở ngoài à?”
Thẩm Tuyền gật đầu: “Vâng.”
Nhiếp Thừa gật đầu rồi hỏi: “Chủ tịch Thẩm đâu?”
“Ông ấy đi ăn với mấy người bạn rồi.” Mạc Điềm nói.
“Vậy ạ.”
Thẩm Tuyền hỏi: “Tối nay đàn anh đến đây là để?”
“Để tặng quà, ngoài ra còn để bàn với em về chuyện ngày mai chúng ta cùng xuất phát trước.”
Tuy trước đó đã bàn xong, nhưng Nhiếp Thừa vẫn đến đây xác nhận một lần nữa. Thẩm Tuyền cười nhẹ: “Cũng đâu cần phải đích thân chạy một chuyến tới đây.”
“Cần mà.” Nhiếp Thừa nhìn cô, muốn nói lại thôi.
Thẩm Tuyền nhận lấy tách cà phê Mạc Điềm đưa rồi đặt xuống trước mặt Nhiếp Thừa.
Mạc Điềm nhìn vẻ ngoài lịch thiệp của Nhiếp Thừa, lại nhìn mặt mày con gái nhà mình. Nếu lúc trước, người Thẩm Tuyền kết hôn là Nhiếp Thừa thì có khi đã chẳng ly hôn, nói không chừng còn có một cuộc sống bình thản như nước chảy, dần dần hai người vốn không có tình cảm với nhau có khi còn yêu thương nhau ấy chứ. Hơn nữa, đâu phải ngốc đâu mà không nhìn ra, Nhiếp Thừa có tình cảm với Thẩm Tuyền.
Bên ngoài gió to, lất phất mưa phùn.
Một chiếc Land Rover màu đen đỗ lại ở cửa nhà họ Thẩm. Lâm Tập nắm tay lái, thấp thỏm không yên nhìn người đàn ông trên ghế phụ. Văn Trạch Lệ kẹp điếu thuốc, gác tay ra ngoài cửa sổ xe, để mặc nước mưa làm ướt nhẹp đầu thuốc. Trên người anh thoang thoảng mùi rượu, đôi mắt hẹp dài nhìn cửa lớn nhà họ Thẩm, giọng khàn khàn: “Cậu thấy rõ không?”
Lâm Tập nuốt nước miếng: “Th…Thấy rõ ạ.”
“Ban nãy là xe của thiếu gia nhà ai đi vào nhà họ Thẩm?”
Lâm Tập: “Là… là nhà họ Nhiếp.”
Nhiếp Thừa.
Trong cổ họng Văn Trạch Lệ gằn ra hai chữ này, tựa như đang nhai máu nhai thịt. Ngón tay anh bóp nát điếu thuốc, Thẩm Tuyền và Nhiếp Thừa quá gần gũi, ngay từ đầu đã thế.
Rốt cuộc ý cô là gì…
Ý của cô là gì…
*
Hôm sau.
Trời trong nắng ấm.
Giờ lành 10 rưỡi ban trưa, đoàn xe nhà họ Văn hòa vào dòng đường cùng những chiếc xe bình thường. Khung cảnh hết sức hoành tráng, từ khắp các tuyến đường chính của CBD* thủ đô đều có thể trông thấy khung cảnh rầm rộ này.
(*Khu kinh tế thương mại của TQ)
Siêu xe, xe thể thao chen chúc đầy đường, một khi có thể di chuyển, cả hàng xe brừm một tiếng lao nhanh vun vút.
Hôm nay là lễ cưới của nhị thiếu nhà họ Văn và thiên kim nhà họ Trần. Trên cao có flycam quay lại cảnh bên dưới, nguyên đoàn xe hào nhoáng lăn bánh tới sơn trang nhà họ Văn.
Thẩm Tuyền không làm phù dâu cũng không gia nhập hội chị em của cô dâu*. Thấy cô không làm phù dâu, Trần Y cũng không dám cho cô vào hội chị em, vậy nên cô tham gia với tư cách bạn thân. Sáng sớm, tại nhà họ Thẩm đã rất náo nhiệt, Mạc Điềm, Thẩm Tiêu Toàn, Thẩm Lẫm, Thẩm Hách, ai nấy cũng ăn mặc chỉnh tề. Thẩm Tuyền mặc một cái váy bó sát màu vàng mơ, cô cầm túi xách nhỏ, kéo tay Mạc Điềm ra cửa.
(*Bên Trung Quốc, ngoài phù dâu thì còn có hội chị em, nhiệm vụ chủ yếu là để tạo bầu không khí sôi nổi, tạo độ khó cho chú rể và đoàn phù rể trong phần đón dâu, hoặc giúp đỡ nhà gái khi đón khách khứa,…)
Lúc này, đoàn xe rước dâu đã đi được hơn nửa tiếng.
Xe của nhà họ Thẩm và xe nhà họ Nhiếp gặp nhau trên đường, cả thảy bốn chiếc xe cùng chạy tới sơn trang nhà họ Văn. Chưa tới sơn trang đã thấy một loạt các xe chạy vào trong, cũng có không ít người quen.
Mạc Điềm thấy cảnh này, lại nhớ tới hôn lễ hồi đầu năm, sắc mặt bà không khỏi lạnh đi, khẽ siết tay con gái.
Khi đó, đám cưới được cử hành ở khách sạn lớn nhất dưới trướng nhà họ Văn, từ trang hoàng sang trọng quý phái cho đến những thứ khác đều rất tốt, nhà họ Văn quả đã làm nhà họ Thẩm nở mày nở mặt, tất cả khách mời, ai cũng phải xuýt xoa về độ xa hoa của hôn lễ. Khoảnh khắc Thẩm Tuyền và Văn Trạch Lệ trao nhẫn, rất nhiều người đều cảm thấy hai người rất xứng đôi.
Lúc ấy, ngay cả Mạc Điềm cũng thấy vậy, rất xứng đôi, bà mong sao tình cảm hai đứa trẻ càng ngày càng đậm sâu.
Ai mà có ngờ, mọi thứ đã hoàn toàn tan vỡ trong đêm tân hôn hôm ấy.
Mạc Điềm càng nghĩ, sắc mặt càng lạnh đi.
Thẩm Tuyền nhìn mẹ một cái, lờ mờ đoán ra được bà đang nghĩ gì, cô khẽ nói: “Mẹ, sắp xuống xe rồi. Hôm nay là ngày vui mà.”
Mạc Điềm nhìn con gái: “Mẹ biết rồi.”
Dứt lời, bà căm tức lườm Thẩm Tiêu Toàn ngồi trên ghế phụ một cái.
Thẩm Tiêu Toàn bất lực: “Được rồi, chuyện quá khứ rồi thì cho qua đi, nhà họ Thẩm sẽ bảo bọc bé Tuyền suốt đời.”
Mạc Điềm: “Anh em nhà họ Văn chả có đứa nào tử tế cả.”
Bà điều chỉnh lại biểu cảm.
“Trước đây đáng ra không nên mù quáng chọn nhà họ Văn.”
Thẩm Tiêu Toàn nhìn bà một cái: “Không phải hồi trước chính bà cũng thấy nhà họ Văn tốt à?”
Mạc Điềm tức khắc cứng họng.
“Ai biết được bên ngoài vẻ đẹp nên thơ, bên trong thì thối nát hoang sơ chứ.”
Thẩm Tiêu Toàn cười: “Được rồi.”
Cuối cùng xe cũng đã tới, trong sơn trang đã đầy khách khứa, người nào cũng chăm chăm nhìn ra bên ngoài. Trong tứ đại gia tộc thủ đô, nhà họ Tiêu đã tới, gia tộc giàu có mới nổi – nhà họ Cố cũng đã tới, hiện tại chỉ còn lại nhà họ Thẩm và nhà họ Nhiếp. Doanh nghiệp, gia tộc từ khắp các vùng miền đều chờ tới tham dự hôn lễ, ngoài để mừng chuyện vui ra thì ai mà không mong được nói chuyện dăm ba câu với mấy gia tộc này chứ.
“Này, nhà họ Thẩm và nhà họ Nhiếp… cũng sắp…”
Còn chưa nói hết lời, đã có người cất tiếng: “Mau nhìn kìa, nhà họ Thẩm và nhà họ Nhiếp tới cùng nhau đấy.”
“Hả, cùng tới sao?”
Rất nhiều người chạy ra ngoài tiếp đón.
Hai nhà này tham gia hôn lễ thôi mà cũng phải đi cùng nhau cơ à. Quả nhiên, xe của hai nhà chậm rãi dừng lại trước cửa, sau đó cùng xuống xe, chào hỏi nhau rồi đi vào.
Điều bất ngờ nhất là Thẩm Tuyền và Nhiếp Thừa lại đi chung với nhau, một mỹ nhân xinh đẹp khiến người khác phải rung rinh, một chàng trai thì lại lịch sự tuấn tú, cả hai cùng bước vào, lập tức hút lấy ánh nhìn của mọi người.
Thẩm Tuyền hơi cúi đầu nghe Nhiếp Thừa nói chuyện.
Đôi môi khẽ mỉm cười.
Mẹ Nhiếp Thừa thì càng khỏi nói, bà đi cùng với mẹ Thẩm.
“Có phải… sắp có chuyện vui của nhà họ Thẩm và nhà họ Nhiếp rồi không?”
Gần như, ánh mắt của mọi người như có như không nhìn về phía đại thiếu điển trai lạnh lùng của nhà họ Văn. Anh đứng ở vị trí trung tâm, nhận lấy điếu thuốc Cố Trình đưa cho, ánh mắt hung hăng nhìn hai người kia.
Câu nói sắp có chuyện vui của người kia khiến cho đầu ngón tay cầm thuốc lá của Văn Trạch Lệ thoáng cái đã trắng bệch.
Bình luận facebook