-
Chương 51
Edit: Alicia
Rầm ——
Cửa xe đóng lại, bên ngoài nườm nượp người nhìn chằm chằm vào chiếc xe này, những ánh mắt đó như thể xuyên qua thân xe chĩa thẳng vào trong.
Thẩm Tuyền tựa vào lưng ghế, váy xẻ tà trễ xuống làm lộ ra đôi chân dài trắng nõn.
Sau khi ngồi vào trong xe, người đàn ông không nói không rằng chỉ dựa vào cửa xe. Anh cầm bật lửa châm điếu thuốc, từng làn khói phảng phất. Mặt Thẩm Tuyền vẫn bình tĩnh, cô chỉ khẽ nhúc nhích cổ tay.
Anh đã buộc nút chết.
Theo động tác của cô, Văn Trạch Lệ ngước lên nhìn, mấy giây sau, anh hỏi: “Muốn cởi ra à?”
Thẩm Tuyền liếc anh một cái nhẹ tênh tựa như anh chẳng đáng để cô nhìn một cái. Cô thu hồi tầm mắt, hời hợt nói: “Điệu bộ của Văn thiếu đúng là ghê gớm quá.”
Văn Trạch Lệ nghe vậy thì bật cười, anh bỏ điếu thuốc xuống, dán sát tới, đè cô lên cửa xe, đôi tay tách đôi chân dài của cô ra: “Do em ép anh mà?”
Thẩm Tuyền cau mày, rủ mắt nhìn xuống, hừ lạnh.
Đôi mắt hẹp dài của Văn Trạch Lệ nhìn cô chăm chú.
Mấy giây sau, đầu ngón tay của anh gõ gõ cửa xe, phát ra âm thanh. Một người vệ sĩ tháo tai nghe Bluetooth ra, khom người chui vào xe, ngồi ở chỗ ghế lái.
Chưa đầy một phút, xe lăn bánh.
Những người đứng bên ngoài bất lực nhìn chiếc xe màu đen đi xa dần. Mạc Điềm không nhịn được nữa bèn bật khóc, đấm thùm thụp vào ngực Thẩm Tiêu Toàn.
Thẩm Tiêu Toàn ôm chặt bà, nhỏ giọng nói: “Bình tĩnh nào.”
Trong khi đó, sắc mặt Nhiếp Thừa xám ngoét, người ngợm tây trang xốc xếch, đám khách khứa chẳng nói được câu an ủi nào. Ông cụ Nhiếp bước ra khỏi đám người, ai cũng nhường đường cho ông ấy, ông vỗ bả vai Nhiếp Thừa trách: “Ông đã nói với con từ trước, phải tìm hiểu rõ tình hình trước rồi hẵng hành động, cuộc sống của con quá đơn thuần, con căn bản không hiểu Văn Trạch Lệ.”
Nhiếp Thừa bực bội tháo cà vạt xuống: “Con cứ nghĩ chí ít anh ta sẽ không quá quắt như vậy.”
Thiệp mời đã được gửi đi lâu như vậy, anh còn ngỡ nếu Văn Trạch Lệ muốn phản pháo gì thì đã phản pháo rồi, chứ mà đợi đến ngày hôm nay thật thì đinh đã gần như đóng cột. Ai ngờ đâu Văn Trạch Lệ chẳng thèm quan tâm tới mặt mũi, hôm nay mới bắt đầu ra chiêu. Ông cụ Nhiếp lắc đầu: “Ở thủ đô, Văn Trạch Lệ ngang ngược thành thói rồi, từ cấp ba cậu ta đã bắt đầu tiếp xúc với công việc của tập đoàn, thủ đoạn tích lũy bao năm mới thành, độ quyết liệt không kém gì đám già bọn ông cả.”
“Đúng rồi đó, Nhiếp Thừa con cũng đừng quá buồn. Mấy năm nay, người dám đấu với Văn Trạch Lệ đều là người của thế hệ trước.”
“Lớp trẻ sau này còn quá non dại, huống chi là con.”
Một người không đặt chân vào giới thương trường, chỉ chuyên tâm vào nghiên cứu và phát triển thì sao có thể chống lại người như Văn Trạch Lệ, một kẻ lão luyện nơi tư bản nhiều thủ đoạn tinh vi. Vài khách khứa có mặt ở đó bắt đầu tới tấp an ủi Nhiếp Thừa, Nhiếp Thừa lại chẳng cảm thấy được an ủi phần nào, anh chỉ cảm thấy chán nản, là anh đã đánh giá sai đối thủ.
Anh nhìn về phía Thẩm Tiêu Toàn. Lúc này ông giao Mạc Điềm cho Thẩm Lẫm chăm sóc rồi đi tới nói: “Vô cùng xin lỗi.”
Nhiếp Thừa lắc đầu: “Không, là con xin lỗi mới đúng.”
Thẩm Tiêu Toàn cười nhẹ, không nói gì nữa. Cục diện mà Thẩm Tuyền đã bày bố cuối cùng người thắng lại là con bé, Nhiếp Thừa cũng được, Văn Trạch Lệ cũng thế, hai người đều giãy dụa trong cái bẫy của cô.
Nhiếp Thừa chần chừ một chút, lo lắng hỏi: “Thẩm Tuyền…”
Thẩm Tiêu Toàn: “Con bé không sao, đừng lo lắng.”
Người khác nghe xong lại nhao nhao an ủi Nhiếp Thừa.
“Nhớ hồi trước ly hôn, là Thẩm Tuyền đè tay Văn thiếu ép anh ý ký tên ly hôn đó.”
“Đúng đấy, Thẩm đại tiểu thư là người quyết đoán, Nhiếp Thừa cậu đừng lo quá, cô ấy có thể đối phó Văn Trạch Lệ mà.”
“Haizz nhưng xảy ra chuyện này, không biết tương lai Thẩm Tuyền phải làm sao đây. Sợ là dưới sự uy hiếp của Văn Trạch Lệ, sau này chắc chẳng có ai dám tìm tới Thẩm Tuyền nữa rồi.” Người bác vừa nói câu này vừa nhìn về phía Thẩm Tiêu Toàn.
Bấy giờ mọi người mới chợt nhận ra rốt cuộc Văn Trạch Lệ đã làm gì, đã nói gì. Văn thiếu, người của gia tộc bậc nhất thủ đô đã nói vậy, sau này e là con đường hôn nhân của Thẩm Tuyền sẽ trắc trở lắm đây.
Câu này tức khắc chọc trúng tim Mạc Điềm, bà lại khóc nấc lên.
Thẩm Tiêu Toàn bật cười: “Con cháu có phúc của con cháu.”
“Văn thiếu làm ầm ỹ như thế này, sau này cậu ta chắc sống tốt được chắc?” Ông bâng quơ nói một câu khiến mọi người bỗng chốc hiểu ra. Cũng đúng, đại thiếu nhà họ Văn náo loạn thế này, về sau tiểu thư nhà giàu nào mà muốn chèo kéo anh có khi cũng phải suy đi tính lại, dù sao hai người cũng chẳng ai tốt hơn ai cả.
*
Chiếc SUV màu đen chạy tới dinh thự nhà họ Văn, xe dừng bánh, điếu thuốc của Văn Trạch Lệ cũng đã cháy hết. Anh vứt tàn thuốc vào gạt tàn rồi mở cửa xe.
Một luồng gió lạnh thổi tới, Thẩm Tuyền không nhúc nhích, Văn Trạch Lệ cúi người chui vào xe bế cô ra, làn váy bay phấp phới, Văn Trạch Lệ híp mắt nhìn cô.
Thẩm Tuyền cắn chặt răng: “Váy kìa.”
Văn Trạch Lệ nghiêng đầu nhìn, ừm, do ban nãy ở làm bậy trong xe nên bây giờ váy bị vén tới đùi. Anh bật cười kéo váy xuống rồi ôm éo bế cô lên, nhanh chóng bước về phía dinh thự.
Người giúp việc trong dinh thự hôm nay đều lặng lẽ lui ra ngoài. Vừa vào phòng khách, một chiếc ghế đẹp đẽ đã đặt sẵn ở đó, Văn Trạch Lệ để Thẩm Tuyền ngồi xuống ghế.
Sau khi ngồi xuống, Thẩm Tuyền nhìn người đàn ông này.
“Anh định làm gì?”
Văn Trạch Lệ cởi cổ áo sơ mi, ngoắc ngón tay. Một cái máy quay dựng đứng được vệ sĩ đem vào đặt cách đó không xa. Vệ sĩ đặt xong rồi bèn lui ra ngoài, tiện tay đóng cửa lại.
Cạch – cánh cửa dày nặng đóng lại.
Dinh thự im lặng như tờ, Văn Trạch Lệ cúi người, chống tay lên hai bên sườn ghế dựa, cụp mắt ngắm nhìn cơ thể cô. Chiếc váy kiêu sa màu vàng cam, cổ áo chữ V, da trắng nõn nà, trên cổ là một sợi dây chuyền, nghe nói là Nhiếp Thừa tặng. Anh vương tay giật dây chuyền trị giá năm vạn kia xuống, vứt xuống đất.
Tiếp đó anh lấy điện thoại, mở một đoạn ghi âm.
Anh quỳ một gối trên đất, giơ lên cho Thẩm Tuyền nghe.
Trong đoạn ghi âm là tiếng nói chuyện của rất nhiều người ở đại sảnh tối nay, mà chủ yếu là mấy câu như.
“Đúng là không ngờ tới đó, nhưng sao hai đứa lại chọn đính hôn trước thế?”
“Phải đó, lâu lắm rồi chưa có ai đính hôn, toàn là kết hôn luôn thôi.”
“Vì con thấy hai bọn cháu đều còn trẻ nên tạm thời không gấp.”
“Vậy ư? Cũng phải, Nhiếp Thừa chỉ lớn hơn Thẩm Tuyền một tuổi thôi nhỉ?”
“Dạ vâng, lớn hơn cô ấy một tuổi.”
“Tuổi này vừa hợp, bác thấy hai đứa hợp nhau lắm.”
Anh nhướng mày: “Tuổi này vừa hợp? Hợp nhau lắm?”
Tay Thẩm Tuyền còn bị trói, cô dửng dưng nói: “Sự thật mà.”
“Thế à?” Văn Trạch Lệ không quan tâm mà ném điện thoại xuống đất tạo ra tiếng vang. Thẩm Tuyền không nói gì, chỉ nhìn người đàn ông này, ánh mắt cô tô điểm mặt mày của anh.
Văn Trạch Lệ đứng dậy, cúi người chạm trán mình lên trán cô, sau đó dừng lực xé rách lễ phục màu vàng, cười khẩy: “Thế chúng ta cho họ xem chúng ta có hợp hay không nhé.”
Máy quay bên kia nhấp nháy.
Thẩm Tuyền nhìn máy quay, nó đang quay, giọng cô vẫn dửng dưng: “Văn thiếu định quay phim à?”
“Hử? Đúng vậy.”
Vải này dễ xé quá.
Văn Trạch Lệ nắm cổ tay cô đè lên trên thành ghế, chớp mắt tay cô đã bị trói ở chỗ khác. Thẩm Tuyền giãy dụa nhưng không thành công, anh đã chuẩn bị sẵn xong xuôi rồi.
Tiếp đó.
Ngón tay Thẩm Tuyền bám chặt thành ghế, tấm lưng căng cứng. Ánh đèn camera vẫn còn đỏ, Văn Trạch Lệ hôn cổ cô: “Em nghe xem, bọn họ còn nói gì không?”
Thẩm Tuyền nheo mắt nhìn cái điện thoại màu đen kia, đoạn ghi âm từ điện thoại vẫn lặp đi lặp lại mấy câu đấy nãy giờ. Thẩm Tuyền li3m vết thương ở khóe gối, cô quỳ gối trên ghế, mặt mày bình thản mà nhích lại chứ không trả lời anh, Văn Trạch Lệ lại đột nhiên xoay người, đổi tư thế đè lên cô.
Anh ngước mắt lên nhìn cô.
Thẩm Tuyền cũng nhìn anh.
Tiếp đó là sự xâm lược tựa vũ bão.
Mồ hôi trượt dọc theo xương vai của Thẩm Tuyền.
Văn Trạch Lệ lại hỏi: “Em cảm thấy bọn họ còn nói nữa không?”
Thẩm Tuyền cắn răng: “Anh điên rồi.”
“Phải.”
“Là em ép anh mà.” Người đàn ông cười phá lên, liếc mắt nhìn chiếc điện thoại kia, đoạn ghi âm vẫn đang chạy. Thẩm Tuyền chỉ cảm thấy pin của chiếc điện thoại màu đen ấy trâu phết.
Mãi vẫn không hết pin.
Khiến móng tay cô sắp gãy luôn rồi.
Một lúc lâu sau, Thẩm Tuyền khoác một chiếc áo sơ mi nam đứng dậy, cô đá văng chiếc điện thoại màu đen xuống dưới gầm sofa, một tiếng cạch giòn vang, âm thanh tắt phụt.
Một bàn tay to từ sau ôm lấy eo cô, giọng Văn Trạch Lệ khàn khàn vang bên tai: “Bên kia còn có một cái máy quay đó nha.”
Rồi anh nắm cằm cô, kéo người quay lại nhìn.
Thẩm Tuyền lạnh mặt nhìn anh, Văn Trạch Lệ bật cười, ôm cô thật chặt, nhẹ nhàng hôn lên môi cô: “Sau này ai còn dám tới tìm em thì anh sẽ gửi cho gã một bản phim bom tấn HD.”
Miệng anh cười nhưng mắt lại thấm đượm vẻ hung ác.
Đầu ngón tay của Thẩm Tuyền ve vuốt vành tai anh, cô điềm tĩnh nói: “Nhân tiện copy một bản cho tôi.”
“Tôi cũng muốn.”
Văn Trạch Lệ: “…”
Anh đột nhiên gục đầu mình lên trán cô. Ánh mắt hai người giao hòa, hơi thở quấn quýt, chốc lát sau lại trở nên si mê mặn nồng. Đèn đỏ của máy quay liên tục nhấp nháy, cả dinh thự cực kỳ yên lặng, nhưng thỉnh thoảng lại thoắt ẩn thoắt hiện những tiếng sột soạt.
*
Dinh thự này của nhà họ Văn có hơn 50 năm lịch sử. Từ rất lâu trước đây, người nhà họ Văn đều sống ở đây, mãi đến sau này ông cụ mới xây biệt thự mới bên ngoài, cả nhà họ Văn mới dọn đi.
Song dinh thự này vẫn giữ nguyên dáng vẻ trước khi nhà họ Văn dọn đi. Mấy năm nay, nơi này chuyên dùng để bàn chuyện này chuyện kia, nhất là với những người có thân phận nhạy cảm như chú út nhà họ Văn thì càng cần chỗ này hơn cả. Chỉ là bình thường nơi đây gần như để trống, ngoại trừ vài người giúp việc ở đây để trông coi và quét tước vệ sinh.
Chiếc giường Thẩm Tuyền đang nằm lúc này cũng có kiểu dáng cổ. Văn Trạch Lệ đi chân trần xuống lầu rót cho cô cốc nước, vừa lên thì thấy cô đang nằm úp. Anh ngồi xuống bên cạnh kéo cô dậy, chìa ống hút qua cho cô.
Thẩm Tuyền ngậm ống hút, uống từng hớp từng hớp. Được mấy hớp, cô đẩy cái ly đi, dáng vẻ ung dung thoải mái, có chút khác với bình thường.
Văn Trạch Lệ híp mắt.
Giờ anh đã nhận ra, lúc ở nhà và lúc ở ngoài cô như hai con người khác nhau.
Anh đặt cái cốc xuống, ngồi bên cạnh giường nghịch ngợm mái tóc của cô: “Em đói bụng chưa?”
Thẩm Tuyền không thích người khác nghịch tóc mình, cô lạnh lùng lườm ngón tay kia của anh một cái. Văn Trạch Lệ khựng lại vài giây rồi quyến luyến vuốt v e xuống cổ của cô: “Hửm? Có đói không?”
Thẩm Tuyền: “Đói.”
“Muốn ăn gì đây?”
Thẩm Tuyền: “Gì cũng được.”
Văn Trạch Lệ phì cười: “Không có món gì cũng được. Em chọn đi, anh kêu đầu bếp nhà họ Văn làm cho em.”
Thẩm Tuyền: “Vậy nấu ít cháo đi.”
Giày vò một trận, tính ra thì từ chiều tới giờ Thẩm Tuyền vẫn chưa được ăn gì, sau đấy lại còn vận động mạnh, không đói mới là lạ. Văn Trạch Lệ cầm một cái điện thoại khác để sẵn ở đầu giường, khởi động máy rồi gọi cho nhà họ Văn.
Cuộc gọi vừa kết nố, Văn Tụng Tiên đã mắng một tràng dài.
Giờ thì hay rồi, cả thủ đô đều chứng kiến vở kịch cướp dâu này. Dáng vẻ tàn bạo, điên cuồng, đại nghịch bất đạo này của Văn Trạch Lệ cũng sắp ghi vào sử sách luôn rồi.
Thậm chí bên ngoài còn có người tung tin vịt.
Thẩm Tuyền là yêu tinh quyến rũ đàn ông.
Mê hoặc đại thiếu nhà họ Văn đến mức sẵn sàng giẫm nát thể diện của mấy gia tộc chỉ vì một con đàn bà.
Mà người nhà họ Văn lại chẳng ai hay biết gì, bây giờ hot search trên Weibo, các diễn đàn lớn, vòng bạn bè, hễ là chỗ nào lan truyền được là chỗ đó tràn ngập màn kịch này.
Điện thoại của người nhà họ Văn bị gọi tới cháy máy.
Văn Trạch Lệ nghe Văn Tụng Tiên hò xong, ánh mắt anh dừng lại trên tấm lưng của cô, anh ung dung nói: “Nấu ít cháo đi, con sai vệ sĩ tới lấy.”
Văn Tụng Tiên sặc mạnh, cổ họng như bị bóp chặt. Một lúc sau, ông mới hỏi lại: “Mày nói gì cơ?”
“Nấu cháo.”
Văn Tụng Tiên: “Con dẫn Thẩm Tuyền đi đâu, đưa người về đây ngay.”
“Cô ấy đói bụng.”
Văn Tụng Tiên đang định phát cáu thì nghe được câu này, ông nghệt mặt vài giây: “Thẩm Tuyền đói bụng à?”
“Vâng, cô ấy muốn ăn cháo.”
“Ăn cháo gì? Nấu chút cháo tôm nhé?”
Văn Trạch Lệ: “Vâng.”
Văn Tụng Tiên chuyển lời cho Lâm Tiếu Nhi trước, nói xong ông mới nhận ra, ông cầm điện thoại lên rồi lại gào: “Văn Trạch Lệ, mày đem Thẩm Tuyền về đây, mày chạy đi đâu rồi?”
“Tao nói cho mày biết, nếu hôm nay ông nội mày có ở đó thì mày chết chắc rồi.”
Văn Trạch Lệ: “Khi nào thì cháo chín ạ?”
Văn Tụng Tiên lại ngớ người vài giây, nói tiếp: “Chắc khoảng nửa tiếng nữa.”
“Được.”
Văn Trạch Lệ tiện tay cúp luôn điện thoại. Ở đầu bên kia, Văn Tụng Tiên bất ngờ nhìn cú điện thoại đã bị ngắt, sao ông lúc nào cũng bị nó đánh trống lảng vậy?
Lâm Tiếu Nhi đứng cạnh thở dài: “Chờ qua đêm nay vậy, bảo phòng quan hệ công chúng làm việc trước đi.”
Văn Tụng Tiên: “… Đợi lát nữa cho người đi coi nó đưa con bé đi đâu rồi.”
Dứt lời ông quăng điện thoại xuống, giận bản thân lúc nào cũng bị Văn Trạch Lệ dắt mũi.
*
Nửa tiếng sau, Văn Trạch Lệ ngồi dậy nhìn cô gái lim dim sắp ngủ. Anh đứng lên, tùy tiện khoác thêm một chiếc áo sơ mi, mặc thêm cái quần dài màu xám vào rồi đi xuống lầu lấy cháo.
Vệ sĩ đưa cho anh và báo: “Lúc ra khỏi nhà họ Văn có người đi theo.”
Văn Trạch Lệ châm điếu thuốc hỏi: “Rồi sao?”
“Tôi cho người ngăn lại rồi.”
“Ừm.”
Văn Trạch Lệ cầm cháo rồi quay người lên lầu, cửa lầu dưới tức tốc đóng lại. Văn Trạch Lệ ngồi bên cạnh giường, đổ cháo ra bát, mùi thơm lập tức lấp đầy căn phòng.
Thẩm Tuyền mở mắt ngồi dậy, áo sơ mi khoác trên vai.
Văn Trạch Lệ nhìn cô: “Anh đút em nhé?”
Thẩm Tuyền: “Khỏi.”
Cô vươn tay cầm lấy bát, Văn Trạch Lệ thấy thế vội rụt tay lại. Thẩm Tuyền cầm hụt, cô híp mắt nhìn anh, sau đó đạp lên bụng anh một cái.
Văn Trạch Lệ đè chân cô lại rồi múc cháo đút cho cô.
Thẩm Tuyền hết sức bài xích, lạnh mặt một lúc lâu mới há mồm, kết quả cháo lại nóng hôi hổi, cô cau mày: “Văn Trạch Lệ.”
“Hả?” Văn Trạch Lệ vội vã thổi thổi: “Anh xin lỗi.”
Thẩm Tuyền: “Tôi tự ăn.”
Giọng cô nói như kiểu anh chẳng biết đút gì sất. Mặt Văn Trạch Lệ tối sầm, càng không đưa bát cho cô, cứ đòi đút.
Thẩm Tuyền đói meo, cũng chẳng thèm để ý tới sự kiên trì của anh nữa, từng miếng từng miếng ăn hết.
Tóc hôm nay phải tạo kiểu nên cho dù vừa nãy đã gội rồi sấy khô nhưng vẫn còn hơi cong, lọn tóc xõa ra trên vai kèm thêm ánh sáng trong phòng, trông gương mặt cô có chút dịu dàng.
Văn Trạch Lệ như bị quỷ nhập, anh dán sát tới.
Thẩm Tuyền lạnh lùng nhìn anh, nhưng có lẽ do bầu không khí quá đỗi lãng mạn nên ánh mắt này của cô mang vẻ nũng nịu chết người. Hầu kết Văn Trạch Lệ lên xuống, anh khàn giọng hỏi: “Em mệt không?”
Lưng Thẩm Tuyền bất giác cứng đờ, giọng lạnh tanh đáp: “Mệt.”
Văn Trạch Lệ khẽ cau mày, song cũng không cưỡng cầu.
Anh đút cô ăn hết hai bát cháo. Thẩm Tuyền đẩy tay anh ra rồi bước xuống giường, vào phòng tắm rửa mặt. Văn Trạch Lệ cũng múc thêm một chén cháo, xử nhanh diệt gọn.
Nghe tiếng rửa mặt trong phòng tắm, nét tàn bạo vẫn còn sót lại trên khuôn mặt anh.
*
Bên ngoài trời đất có đảo lộn thì tại dinh thự vẫn một vùng bình yên. Thẩm Tuyền đánh một giấc tới sáng, những tia nắng nhỏ lẻn vào căn phòng, ngồi chễm chệ trên sofa. Chỗ bên cạnh trống rỗng, Thẩm Tuyền nhìn thoáng qua, rồi cô chợt nghe thấy tiếng tiếng động trong phòng tắm. Bàn tay cô buộc bừa mái tóc lên, định ngồi dậy thì phát hiện một cái tay khác không thể động đậy.
Cô ngước mắt lên nhìn.
Cô đã bị trói vào đầu giường.
Thẩm Tuyền nhăn mày.
Cửa phòng tắm mở ra, Văn Trạch Lệ gập khuỷu tay mặc áo vào, chiếc áo màu đen phủ xuống che khuất cơ bụng. Đôi mắt hẹp dài của anh nhìn cô: “Dậy rồi à?”
Thẩm Tuyền: “Thả ra.”
Văn Trạch Lệ nhướng mày, không trả lời. Anh bước tới, cầm điện thoại gọi vào số của Thẩm Tiêu Toàn.
Điện thoại nhanh chóng được kết nối.
Đầu bên kia, giọng Thẩm Tiêu Toàn cũng hơi khàn, có lẽ tối qua không ngủ được mấy.
“Văn Trạch Lệ.”
Văn Trạch Lệ dựa vào tủ, cười một cái, giọng điệu ung dung thản nhiên: “Chủ tịch Thẩm, phiền bác mấy ngày nay đến công ty thay bé Tuyền chút nhé. Mấy ngày nay cô ấy bận lắm ạ.”
Ánh mắt anh nhìn lướt qua Thẩm Tuyền.
Thẩm Tuyền nghe câu này thì lập tức hiểu ra, nhưng trái lại cô còn bình tĩnh co gối ngồi dựa vào đầu giường.
Thẩm Tiêu Toàn kinh ngạc: “Văn Trạch Lệ, cậu có ý gì?”
“Con có ý gì sao? Chủ tịch Thẩm, ván cờ này bố con hai người chơi vui không?”
Thẩm Tiêu Toàn sững sờ vài giây, sau đó lấy lại bình tĩnh: “Đương nhiên là vui rồi.”
“Văn thiếu, cậu lại thua con gái tôi nữa rồi.”
Văn Trạch Lệ nghiến răng: “…”
Rầm ——
Cửa xe đóng lại, bên ngoài nườm nượp người nhìn chằm chằm vào chiếc xe này, những ánh mắt đó như thể xuyên qua thân xe chĩa thẳng vào trong.
Thẩm Tuyền tựa vào lưng ghế, váy xẻ tà trễ xuống làm lộ ra đôi chân dài trắng nõn.
Sau khi ngồi vào trong xe, người đàn ông không nói không rằng chỉ dựa vào cửa xe. Anh cầm bật lửa châm điếu thuốc, từng làn khói phảng phất. Mặt Thẩm Tuyền vẫn bình tĩnh, cô chỉ khẽ nhúc nhích cổ tay.
Anh đã buộc nút chết.
Theo động tác của cô, Văn Trạch Lệ ngước lên nhìn, mấy giây sau, anh hỏi: “Muốn cởi ra à?”
Thẩm Tuyền liếc anh một cái nhẹ tênh tựa như anh chẳng đáng để cô nhìn một cái. Cô thu hồi tầm mắt, hời hợt nói: “Điệu bộ của Văn thiếu đúng là ghê gớm quá.”
Văn Trạch Lệ nghe vậy thì bật cười, anh bỏ điếu thuốc xuống, dán sát tới, đè cô lên cửa xe, đôi tay tách đôi chân dài của cô ra: “Do em ép anh mà?”
Thẩm Tuyền cau mày, rủ mắt nhìn xuống, hừ lạnh.
Đôi mắt hẹp dài của Văn Trạch Lệ nhìn cô chăm chú.
Mấy giây sau, đầu ngón tay của anh gõ gõ cửa xe, phát ra âm thanh. Một người vệ sĩ tháo tai nghe Bluetooth ra, khom người chui vào xe, ngồi ở chỗ ghế lái.
Chưa đầy một phút, xe lăn bánh.
Những người đứng bên ngoài bất lực nhìn chiếc xe màu đen đi xa dần. Mạc Điềm không nhịn được nữa bèn bật khóc, đấm thùm thụp vào ngực Thẩm Tiêu Toàn.
Thẩm Tiêu Toàn ôm chặt bà, nhỏ giọng nói: “Bình tĩnh nào.”
Trong khi đó, sắc mặt Nhiếp Thừa xám ngoét, người ngợm tây trang xốc xếch, đám khách khứa chẳng nói được câu an ủi nào. Ông cụ Nhiếp bước ra khỏi đám người, ai cũng nhường đường cho ông ấy, ông vỗ bả vai Nhiếp Thừa trách: “Ông đã nói với con từ trước, phải tìm hiểu rõ tình hình trước rồi hẵng hành động, cuộc sống của con quá đơn thuần, con căn bản không hiểu Văn Trạch Lệ.”
Nhiếp Thừa bực bội tháo cà vạt xuống: “Con cứ nghĩ chí ít anh ta sẽ không quá quắt như vậy.”
Thiệp mời đã được gửi đi lâu như vậy, anh còn ngỡ nếu Văn Trạch Lệ muốn phản pháo gì thì đã phản pháo rồi, chứ mà đợi đến ngày hôm nay thật thì đinh đã gần như đóng cột. Ai ngờ đâu Văn Trạch Lệ chẳng thèm quan tâm tới mặt mũi, hôm nay mới bắt đầu ra chiêu. Ông cụ Nhiếp lắc đầu: “Ở thủ đô, Văn Trạch Lệ ngang ngược thành thói rồi, từ cấp ba cậu ta đã bắt đầu tiếp xúc với công việc của tập đoàn, thủ đoạn tích lũy bao năm mới thành, độ quyết liệt không kém gì đám già bọn ông cả.”
“Đúng rồi đó, Nhiếp Thừa con cũng đừng quá buồn. Mấy năm nay, người dám đấu với Văn Trạch Lệ đều là người của thế hệ trước.”
“Lớp trẻ sau này còn quá non dại, huống chi là con.”
Một người không đặt chân vào giới thương trường, chỉ chuyên tâm vào nghiên cứu và phát triển thì sao có thể chống lại người như Văn Trạch Lệ, một kẻ lão luyện nơi tư bản nhiều thủ đoạn tinh vi. Vài khách khứa có mặt ở đó bắt đầu tới tấp an ủi Nhiếp Thừa, Nhiếp Thừa lại chẳng cảm thấy được an ủi phần nào, anh chỉ cảm thấy chán nản, là anh đã đánh giá sai đối thủ.
Anh nhìn về phía Thẩm Tiêu Toàn. Lúc này ông giao Mạc Điềm cho Thẩm Lẫm chăm sóc rồi đi tới nói: “Vô cùng xin lỗi.”
Nhiếp Thừa lắc đầu: “Không, là con xin lỗi mới đúng.”
Thẩm Tiêu Toàn cười nhẹ, không nói gì nữa. Cục diện mà Thẩm Tuyền đã bày bố cuối cùng người thắng lại là con bé, Nhiếp Thừa cũng được, Văn Trạch Lệ cũng thế, hai người đều giãy dụa trong cái bẫy của cô.
Nhiếp Thừa chần chừ một chút, lo lắng hỏi: “Thẩm Tuyền…”
Thẩm Tiêu Toàn: “Con bé không sao, đừng lo lắng.”
Người khác nghe xong lại nhao nhao an ủi Nhiếp Thừa.
“Nhớ hồi trước ly hôn, là Thẩm Tuyền đè tay Văn thiếu ép anh ý ký tên ly hôn đó.”
“Đúng đấy, Thẩm đại tiểu thư là người quyết đoán, Nhiếp Thừa cậu đừng lo quá, cô ấy có thể đối phó Văn Trạch Lệ mà.”
“Haizz nhưng xảy ra chuyện này, không biết tương lai Thẩm Tuyền phải làm sao đây. Sợ là dưới sự uy hiếp của Văn Trạch Lệ, sau này chắc chẳng có ai dám tìm tới Thẩm Tuyền nữa rồi.” Người bác vừa nói câu này vừa nhìn về phía Thẩm Tiêu Toàn.
Bấy giờ mọi người mới chợt nhận ra rốt cuộc Văn Trạch Lệ đã làm gì, đã nói gì. Văn thiếu, người của gia tộc bậc nhất thủ đô đã nói vậy, sau này e là con đường hôn nhân của Thẩm Tuyền sẽ trắc trở lắm đây.
Câu này tức khắc chọc trúng tim Mạc Điềm, bà lại khóc nấc lên.
Thẩm Tiêu Toàn bật cười: “Con cháu có phúc của con cháu.”
“Văn thiếu làm ầm ỹ như thế này, sau này cậu ta chắc sống tốt được chắc?” Ông bâng quơ nói một câu khiến mọi người bỗng chốc hiểu ra. Cũng đúng, đại thiếu nhà họ Văn náo loạn thế này, về sau tiểu thư nhà giàu nào mà muốn chèo kéo anh có khi cũng phải suy đi tính lại, dù sao hai người cũng chẳng ai tốt hơn ai cả.
*
Chiếc SUV màu đen chạy tới dinh thự nhà họ Văn, xe dừng bánh, điếu thuốc của Văn Trạch Lệ cũng đã cháy hết. Anh vứt tàn thuốc vào gạt tàn rồi mở cửa xe.
Một luồng gió lạnh thổi tới, Thẩm Tuyền không nhúc nhích, Văn Trạch Lệ cúi người chui vào xe bế cô ra, làn váy bay phấp phới, Văn Trạch Lệ híp mắt nhìn cô.
Thẩm Tuyền cắn chặt răng: “Váy kìa.”
Văn Trạch Lệ nghiêng đầu nhìn, ừm, do ban nãy ở làm bậy trong xe nên bây giờ váy bị vén tới đùi. Anh bật cười kéo váy xuống rồi ôm éo bế cô lên, nhanh chóng bước về phía dinh thự.
Người giúp việc trong dinh thự hôm nay đều lặng lẽ lui ra ngoài. Vừa vào phòng khách, một chiếc ghế đẹp đẽ đã đặt sẵn ở đó, Văn Trạch Lệ để Thẩm Tuyền ngồi xuống ghế.
Sau khi ngồi xuống, Thẩm Tuyền nhìn người đàn ông này.
“Anh định làm gì?”
Văn Trạch Lệ cởi cổ áo sơ mi, ngoắc ngón tay. Một cái máy quay dựng đứng được vệ sĩ đem vào đặt cách đó không xa. Vệ sĩ đặt xong rồi bèn lui ra ngoài, tiện tay đóng cửa lại.
Cạch – cánh cửa dày nặng đóng lại.
Dinh thự im lặng như tờ, Văn Trạch Lệ cúi người, chống tay lên hai bên sườn ghế dựa, cụp mắt ngắm nhìn cơ thể cô. Chiếc váy kiêu sa màu vàng cam, cổ áo chữ V, da trắng nõn nà, trên cổ là một sợi dây chuyền, nghe nói là Nhiếp Thừa tặng. Anh vương tay giật dây chuyền trị giá năm vạn kia xuống, vứt xuống đất.
Tiếp đó anh lấy điện thoại, mở một đoạn ghi âm.
Anh quỳ một gối trên đất, giơ lên cho Thẩm Tuyền nghe.
Trong đoạn ghi âm là tiếng nói chuyện của rất nhiều người ở đại sảnh tối nay, mà chủ yếu là mấy câu như.
“Đúng là không ngờ tới đó, nhưng sao hai đứa lại chọn đính hôn trước thế?”
“Phải đó, lâu lắm rồi chưa có ai đính hôn, toàn là kết hôn luôn thôi.”
“Vì con thấy hai bọn cháu đều còn trẻ nên tạm thời không gấp.”
“Vậy ư? Cũng phải, Nhiếp Thừa chỉ lớn hơn Thẩm Tuyền một tuổi thôi nhỉ?”
“Dạ vâng, lớn hơn cô ấy một tuổi.”
“Tuổi này vừa hợp, bác thấy hai đứa hợp nhau lắm.”
Anh nhướng mày: “Tuổi này vừa hợp? Hợp nhau lắm?”
Tay Thẩm Tuyền còn bị trói, cô dửng dưng nói: “Sự thật mà.”
“Thế à?” Văn Trạch Lệ không quan tâm mà ném điện thoại xuống đất tạo ra tiếng vang. Thẩm Tuyền không nói gì, chỉ nhìn người đàn ông này, ánh mắt cô tô điểm mặt mày của anh.
Văn Trạch Lệ đứng dậy, cúi người chạm trán mình lên trán cô, sau đó dừng lực xé rách lễ phục màu vàng, cười khẩy: “Thế chúng ta cho họ xem chúng ta có hợp hay không nhé.”
Máy quay bên kia nhấp nháy.
Thẩm Tuyền nhìn máy quay, nó đang quay, giọng cô vẫn dửng dưng: “Văn thiếu định quay phim à?”
“Hử? Đúng vậy.”
Vải này dễ xé quá.
Văn Trạch Lệ nắm cổ tay cô đè lên trên thành ghế, chớp mắt tay cô đã bị trói ở chỗ khác. Thẩm Tuyền giãy dụa nhưng không thành công, anh đã chuẩn bị sẵn xong xuôi rồi.
Tiếp đó.
Ngón tay Thẩm Tuyền bám chặt thành ghế, tấm lưng căng cứng. Ánh đèn camera vẫn còn đỏ, Văn Trạch Lệ hôn cổ cô: “Em nghe xem, bọn họ còn nói gì không?”
Thẩm Tuyền nheo mắt nhìn cái điện thoại màu đen kia, đoạn ghi âm từ điện thoại vẫn lặp đi lặp lại mấy câu đấy nãy giờ. Thẩm Tuyền li3m vết thương ở khóe gối, cô quỳ gối trên ghế, mặt mày bình thản mà nhích lại chứ không trả lời anh, Văn Trạch Lệ lại đột nhiên xoay người, đổi tư thế đè lên cô.
Anh ngước mắt lên nhìn cô.
Thẩm Tuyền cũng nhìn anh.
Tiếp đó là sự xâm lược tựa vũ bão.
Mồ hôi trượt dọc theo xương vai của Thẩm Tuyền.
Văn Trạch Lệ lại hỏi: “Em cảm thấy bọn họ còn nói nữa không?”
Thẩm Tuyền cắn răng: “Anh điên rồi.”
“Phải.”
“Là em ép anh mà.” Người đàn ông cười phá lên, liếc mắt nhìn chiếc điện thoại kia, đoạn ghi âm vẫn đang chạy. Thẩm Tuyền chỉ cảm thấy pin của chiếc điện thoại màu đen ấy trâu phết.
Mãi vẫn không hết pin.
Khiến móng tay cô sắp gãy luôn rồi.
Một lúc lâu sau, Thẩm Tuyền khoác một chiếc áo sơ mi nam đứng dậy, cô đá văng chiếc điện thoại màu đen xuống dưới gầm sofa, một tiếng cạch giòn vang, âm thanh tắt phụt.
Một bàn tay to từ sau ôm lấy eo cô, giọng Văn Trạch Lệ khàn khàn vang bên tai: “Bên kia còn có một cái máy quay đó nha.”
Rồi anh nắm cằm cô, kéo người quay lại nhìn.
Thẩm Tuyền lạnh mặt nhìn anh, Văn Trạch Lệ bật cười, ôm cô thật chặt, nhẹ nhàng hôn lên môi cô: “Sau này ai còn dám tới tìm em thì anh sẽ gửi cho gã một bản phim bom tấn HD.”
Miệng anh cười nhưng mắt lại thấm đượm vẻ hung ác.
Đầu ngón tay của Thẩm Tuyền ve vuốt vành tai anh, cô điềm tĩnh nói: “Nhân tiện copy một bản cho tôi.”
“Tôi cũng muốn.”
Văn Trạch Lệ: “…”
Anh đột nhiên gục đầu mình lên trán cô. Ánh mắt hai người giao hòa, hơi thở quấn quýt, chốc lát sau lại trở nên si mê mặn nồng. Đèn đỏ của máy quay liên tục nhấp nháy, cả dinh thự cực kỳ yên lặng, nhưng thỉnh thoảng lại thoắt ẩn thoắt hiện những tiếng sột soạt.
*
Dinh thự này của nhà họ Văn có hơn 50 năm lịch sử. Từ rất lâu trước đây, người nhà họ Văn đều sống ở đây, mãi đến sau này ông cụ mới xây biệt thự mới bên ngoài, cả nhà họ Văn mới dọn đi.
Song dinh thự này vẫn giữ nguyên dáng vẻ trước khi nhà họ Văn dọn đi. Mấy năm nay, nơi này chuyên dùng để bàn chuyện này chuyện kia, nhất là với những người có thân phận nhạy cảm như chú út nhà họ Văn thì càng cần chỗ này hơn cả. Chỉ là bình thường nơi đây gần như để trống, ngoại trừ vài người giúp việc ở đây để trông coi và quét tước vệ sinh.
Chiếc giường Thẩm Tuyền đang nằm lúc này cũng có kiểu dáng cổ. Văn Trạch Lệ đi chân trần xuống lầu rót cho cô cốc nước, vừa lên thì thấy cô đang nằm úp. Anh ngồi xuống bên cạnh kéo cô dậy, chìa ống hút qua cho cô.
Thẩm Tuyền ngậm ống hút, uống từng hớp từng hớp. Được mấy hớp, cô đẩy cái ly đi, dáng vẻ ung dung thoải mái, có chút khác với bình thường.
Văn Trạch Lệ híp mắt.
Giờ anh đã nhận ra, lúc ở nhà và lúc ở ngoài cô như hai con người khác nhau.
Anh đặt cái cốc xuống, ngồi bên cạnh giường nghịch ngợm mái tóc của cô: “Em đói bụng chưa?”
Thẩm Tuyền không thích người khác nghịch tóc mình, cô lạnh lùng lườm ngón tay kia của anh một cái. Văn Trạch Lệ khựng lại vài giây rồi quyến luyến vuốt v e xuống cổ của cô: “Hửm? Có đói không?”
Thẩm Tuyền: “Đói.”
“Muốn ăn gì đây?”
Thẩm Tuyền: “Gì cũng được.”
Văn Trạch Lệ phì cười: “Không có món gì cũng được. Em chọn đi, anh kêu đầu bếp nhà họ Văn làm cho em.”
Thẩm Tuyền: “Vậy nấu ít cháo đi.”
Giày vò một trận, tính ra thì từ chiều tới giờ Thẩm Tuyền vẫn chưa được ăn gì, sau đấy lại còn vận động mạnh, không đói mới là lạ. Văn Trạch Lệ cầm một cái điện thoại khác để sẵn ở đầu giường, khởi động máy rồi gọi cho nhà họ Văn.
Cuộc gọi vừa kết nố, Văn Tụng Tiên đã mắng một tràng dài.
Giờ thì hay rồi, cả thủ đô đều chứng kiến vở kịch cướp dâu này. Dáng vẻ tàn bạo, điên cuồng, đại nghịch bất đạo này của Văn Trạch Lệ cũng sắp ghi vào sử sách luôn rồi.
Thậm chí bên ngoài còn có người tung tin vịt.
Thẩm Tuyền là yêu tinh quyến rũ đàn ông.
Mê hoặc đại thiếu nhà họ Văn đến mức sẵn sàng giẫm nát thể diện của mấy gia tộc chỉ vì một con đàn bà.
Mà người nhà họ Văn lại chẳng ai hay biết gì, bây giờ hot search trên Weibo, các diễn đàn lớn, vòng bạn bè, hễ là chỗ nào lan truyền được là chỗ đó tràn ngập màn kịch này.
Điện thoại của người nhà họ Văn bị gọi tới cháy máy.
Văn Trạch Lệ nghe Văn Tụng Tiên hò xong, ánh mắt anh dừng lại trên tấm lưng của cô, anh ung dung nói: “Nấu ít cháo đi, con sai vệ sĩ tới lấy.”
Văn Tụng Tiên sặc mạnh, cổ họng như bị bóp chặt. Một lúc sau, ông mới hỏi lại: “Mày nói gì cơ?”
“Nấu cháo.”
Văn Tụng Tiên: “Con dẫn Thẩm Tuyền đi đâu, đưa người về đây ngay.”
“Cô ấy đói bụng.”
Văn Tụng Tiên đang định phát cáu thì nghe được câu này, ông nghệt mặt vài giây: “Thẩm Tuyền đói bụng à?”
“Vâng, cô ấy muốn ăn cháo.”
“Ăn cháo gì? Nấu chút cháo tôm nhé?”
Văn Trạch Lệ: “Vâng.”
Văn Tụng Tiên chuyển lời cho Lâm Tiếu Nhi trước, nói xong ông mới nhận ra, ông cầm điện thoại lên rồi lại gào: “Văn Trạch Lệ, mày đem Thẩm Tuyền về đây, mày chạy đi đâu rồi?”
“Tao nói cho mày biết, nếu hôm nay ông nội mày có ở đó thì mày chết chắc rồi.”
Văn Trạch Lệ: “Khi nào thì cháo chín ạ?”
Văn Tụng Tiên lại ngớ người vài giây, nói tiếp: “Chắc khoảng nửa tiếng nữa.”
“Được.”
Văn Trạch Lệ tiện tay cúp luôn điện thoại. Ở đầu bên kia, Văn Tụng Tiên bất ngờ nhìn cú điện thoại đã bị ngắt, sao ông lúc nào cũng bị nó đánh trống lảng vậy?
Lâm Tiếu Nhi đứng cạnh thở dài: “Chờ qua đêm nay vậy, bảo phòng quan hệ công chúng làm việc trước đi.”
Văn Tụng Tiên: “… Đợi lát nữa cho người đi coi nó đưa con bé đi đâu rồi.”
Dứt lời ông quăng điện thoại xuống, giận bản thân lúc nào cũng bị Văn Trạch Lệ dắt mũi.
*
Nửa tiếng sau, Văn Trạch Lệ ngồi dậy nhìn cô gái lim dim sắp ngủ. Anh đứng lên, tùy tiện khoác thêm một chiếc áo sơ mi, mặc thêm cái quần dài màu xám vào rồi đi xuống lầu lấy cháo.
Vệ sĩ đưa cho anh và báo: “Lúc ra khỏi nhà họ Văn có người đi theo.”
Văn Trạch Lệ châm điếu thuốc hỏi: “Rồi sao?”
“Tôi cho người ngăn lại rồi.”
“Ừm.”
Văn Trạch Lệ cầm cháo rồi quay người lên lầu, cửa lầu dưới tức tốc đóng lại. Văn Trạch Lệ ngồi bên cạnh giường, đổ cháo ra bát, mùi thơm lập tức lấp đầy căn phòng.
Thẩm Tuyền mở mắt ngồi dậy, áo sơ mi khoác trên vai.
Văn Trạch Lệ nhìn cô: “Anh đút em nhé?”
Thẩm Tuyền: “Khỏi.”
Cô vươn tay cầm lấy bát, Văn Trạch Lệ thấy thế vội rụt tay lại. Thẩm Tuyền cầm hụt, cô híp mắt nhìn anh, sau đó đạp lên bụng anh một cái.
Văn Trạch Lệ đè chân cô lại rồi múc cháo đút cho cô.
Thẩm Tuyền hết sức bài xích, lạnh mặt một lúc lâu mới há mồm, kết quả cháo lại nóng hôi hổi, cô cau mày: “Văn Trạch Lệ.”
“Hả?” Văn Trạch Lệ vội vã thổi thổi: “Anh xin lỗi.”
Thẩm Tuyền: “Tôi tự ăn.”
Giọng cô nói như kiểu anh chẳng biết đút gì sất. Mặt Văn Trạch Lệ tối sầm, càng không đưa bát cho cô, cứ đòi đút.
Thẩm Tuyền đói meo, cũng chẳng thèm để ý tới sự kiên trì của anh nữa, từng miếng từng miếng ăn hết.
Tóc hôm nay phải tạo kiểu nên cho dù vừa nãy đã gội rồi sấy khô nhưng vẫn còn hơi cong, lọn tóc xõa ra trên vai kèm thêm ánh sáng trong phòng, trông gương mặt cô có chút dịu dàng.
Văn Trạch Lệ như bị quỷ nhập, anh dán sát tới.
Thẩm Tuyền lạnh lùng nhìn anh, nhưng có lẽ do bầu không khí quá đỗi lãng mạn nên ánh mắt này của cô mang vẻ nũng nịu chết người. Hầu kết Văn Trạch Lệ lên xuống, anh khàn giọng hỏi: “Em mệt không?”
Lưng Thẩm Tuyền bất giác cứng đờ, giọng lạnh tanh đáp: “Mệt.”
Văn Trạch Lệ khẽ cau mày, song cũng không cưỡng cầu.
Anh đút cô ăn hết hai bát cháo. Thẩm Tuyền đẩy tay anh ra rồi bước xuống giường, vào phòng tắm rửa mặt. Văn Trạch Lệ cũng múc thêm một chén cháo, xử nhanh diệt gọn.
Nghe tiếng rửa mặt trong phòng tắm, nét tàn bạo vẫn còn sót lại trên khuôn mặt anh.
*
Bên ngoài trời đất có đảo lộn thì tại dinh thự vẫn một vùng bình yên. Thẩm Tuyền đánh một giấc tới sáng, những tia nắng nhỏ lẻn vào căn phòng, ngồi chễm chệ trên sofa. Chỗ bên cạnh trống rỗng, Thẩm Tuyền nhìn thoáng qua, rồi cô chợt nghe thấy tiếng tiếng động trong phòng tắm. Bàn tay cô buộc bừa mái tóc lên, định ngồi dậy thì phát hiện một cái tay khác không thể động đậy.
Cô ngước mắt lên nhìn.
Cô đã bị trói vào đầu giường.
Thẩm Tuyền nhăn mày.
Cửa phòng tắm mở ra, Văn Trạch Lệ gập khuỷu tay mặc áo vào, chiếc áo màu đen phủ xuống che khuất cơ bụng. Đôi mắt hẹp dài của anh nhìn cô: “Dậy rồi à?”
Thẩm Tuyền: “Thả ra.”
Văn Trạch Lệ nhướng mày, không trả lời. Anh bước tới, cầm điện thoại gọi vào số của Thẩm Tiêu Toàn.
Điện thoại nhanh chóng được kết nối.
Đầu bên kia, giọng Thẩm Tiêu Toàn cũng hơi khàn, có lẽ tối qua không ngủ được mấy.
“Văn Trạch Lệ.”
Văn Trạch Lệ dựa vào tủ, cười một cái, giọng điệu ung dung thản nhiên: “Chủ tịch Thẩm, phiền bác mấy ngày nay đến công ty thay bé Tuyền chút nhé. Mấy ngày nay cô ấy bận lắm ạ.”
Ánh mắt anh nhìn lướt qua Thẩm Tuyền.
Thẩm Tuyền nghe câu này thì lập tức hiểu ra, nhưng trái lại cô còn bình tĩnh co gối ngồi dựa vào đầu giường.
Thẩm Tiêu Toàn kinh ngạc: “Văn Trạch Lệ, cậu có ý gì?”
“Con có ý gì sao? Chủ tịch Thẩm, ván cờ này bố con hai người chơi vui không?”
Thẩm Tiêu Toàn sững sờ vài giây, sau đó lấy lại bình tĩnh: “Đương nhiên là vui rồi.”
“Văn thiếu, cậu lại thua con gái tôi nữa rồi.”
Văn Trạch Lệ nghiến răng: “…”
Bình luận facebook