-
Chương 56
Edit: Bún Thịt Nướng
Gió lớn thổi bay tàn thuốc, vì bị ôm nên người Thẩm Tuyền hơi nghiêng về trước, dáng người thon thả duyên dáng khiến Văn Trạch Lệ không nhịn nổi mà siết chặt tay lại.
Bỗng nhiên anh cắn cổ cô.
Thẩm Tuyền nhíu mày: “Đừng như chó con thế.”
“Em trả lời anh đi.”
Thẩm Tuyền im lặng mấy giây rồi nói: “Tôi không thích nói mấy lời đấy.”
“Anh muốn nghe.” Văn Trạch Lệ lùi lại, cánh tay vẫn ôm eo cô, cúi đầu hung hăng nói.
Thẩm Tuyền trông thấy đuôi mắt ửng đỏ của anh, cô nhướng mày, đưa tay lên, đầu ngón tay chạm nhẹ vào đuôi mắt của anh. Bởi vì động tác này mà Văn Trạch Lệ nheo mắt lại, khí thế trên người anh hoàn toàn thay đổi.
Như thể người đàn ông mới khóc ban nãy không phải là anh.
Ngón tay Thẩm Tuyền hướng ra sau, cô nhéo nhéo tai anh: “Anh muốn nghe nhưng tôi không muốn thỏa mãn anh.
Văn Trạch Lệ cắn chặt răng, sau đó anh đen mặt: “Bây giờ em vẫn chỉ đang chơi đùa anh thôi đúng không? Hửm?”
“Em tạo ra ván cờ này chỉ bởi vì em không muốn lấy Nhiếp Thừa, mà lại không thể bác bỏ sự ép buộc của nhà họ Nhiếp, hơn nữa Nhiếp Thừa lại là đàn anh của em. Năm nay, dự án của nhà họ Thẩm các em cần sự hợp tác của Nhiếp Thừa, cho nên em thuận nước đuổi thuyền nhằm xem xem anh có làm theo ý em, phá hoại tiệc đính hôn của hai người. Nếu anh mà tới thì chuyện này không phải lỗi của em, Nhiếp Thừa cũng sẽ không trách em, chuyện hợp tác sau đó vẫn sẽ tiếp diễn. Còn nếu như anh không tới phá, vậy thì em sẽ tìm cơ hội để biến chuyện đính hôn này thành chuyện đã qua.”
“Cho nên em mới sắp xếp đính hôn chứ không phải là kết hôn. Em cần có thời gian để hoà hoãn, có thể là nửa năm hoặc một năm, nhưng em sẽ luôn tìm được cơ hội để thoát khỏi cuộc hôn nhân này. Đến lúc đó các em cũng đã hợp tác xong, nhà họ Nhiếp cũng tạm thời giải quyết được mối nguy. Thẩm Tuyền, em nói xem ý em có phải vậy không?”
Không hổ là đại thiếu gia nhà họ Văn, phân tích đâu ra đấy, thậm chí còn có thể tìm được một lý do hoàn mỹ hoàn toàn khác cho việc sắp đặt ván cờ này của Thẩm Tuyền. Ánh mắt Thẩm Tuyền bình tĩnh nhìn người đàn ông này.
Ánh mắt cô càng ngày càng lạnh đi.
Văn Trạch Lệ nắm lấy cằm cô: “Em nói đi, có phải vậy hay không?”
Biết bao năm qua anh vẫn luôn cảm thấy Thẩm Tuyền là một người phụ nữ rất ưu tú rất có mưu kế, ban đầu cô im hơi lặng tiếng đoạt lấy quyền trong tay anh cũng vô cùng thản nhiên tới thế.
Mà bây giờ ván cờ này, anh tính đi tính lại nhưng chỉ tính được điểm này là phù hợp với mưu tính của Thẩm Tuyền nhất.
Sự lạnh lùng trong mắt Thẩm Tuyền tan ra, cô lấy lại vẻ bình tĩnh như trước, nói: “Phải.”
“Văn thiếu thật thông minh.”
Mặt Văn Trạch Lệ biến sắc, tay anh siết chặt cằm cô: “Em lấy anh làm cầu nối?”
Thẩm Tuyền nghiêng đầu cười: “Văn thiếu ngạc nhiên lắm à? Tôi ngạc nhiên lắm đấy, anh có thể điên cuồng vì một người phụ nữ tới vậy. Trùng hợp ghê, người ấy lại là tôi.”
Văn Trạch Lệ nhìn nụ cười của cô, chỉ cảm thấy nhức mắt. Anh ấn mạnh một cái, đè Thẩm Tuyền lên cửa xe, Văn Trạch Lệ cũng áp sát tới, tựa trán mình lên trán cô, đôi mắt hẹp dài vừa lạnh lùng vừa tức tối: “Vậy em có biết lấy anh làm cầu nối cần phải trả giá thế nào không?”
Ánh mắt Thẩm Tuyền cũng lạnh đi, cô bình tĩnh nói: “Văn thiếu còn muốn gì nữa?”
Đuôi mắt Văn Trạch Lệ đỏ quạnh, đỏ như mắt của thần Atula, vẻ tàn nhẫn toát lên đầy trên khuôn mặt anh. Anh ghét sự bình tĩnh của cô, cũng ghét ván cờ này của cô, ghét cô không yêu anh.
Anh cắn răng, cười nói: “Đơn giản thôi, ngủ với anh.”
“Ngủ đến khi anh vừa lòng mới thôi.”
Thẩm Tuyền nhìn anh, mấy giây sau, cô bật cười: “Anh mơ à?”
Ngón tay Văn Trạch Lệ vuốt v e eo cô: “Vậy chúng ta cứ chờ xem.”
Thẩm Tuyền chẳng muốn nói nhiều nữa, cô kéo ngón tay anh ra khỏi eo mình, sau đó đưa tay kéo chặt áo khoác trên người lại, bước nhanh về phía cửa nhà.
Quản gia thấy Thẩm Tuyền quay lại, không hiểu sao nhìn mặt cô tuy vẫn bình tĩnh nhưng lại cảm thấy cô đang rất không vui.
Quản gia vội vàng bảo vệ sĩ bên cạnh chú ý một chút. Văn Trạch Lệ liếc mắt nhìn vệ sĩ ở hai bên, sau đó quay người lên xe, chỉ một lát sau đã lái xe rời đi.
Thẩm Tuyền cũng đi vào nhà.
Sau khi vào nhà cô liền cởi áo khoác ra, ánh mắt rất lạnh lùng.
Giúp việc bên cạnh sợ sệt, bà còn chẳng dám bước tới cầm lấy áo khoác. Thẩm Tuyền không để ý người giúp việc mà vứt thẳng lên mắc áo rồi lên lầu.
*
Mấy ngày tiếp theo, mọi người trong nhà đều cảm thấy tâm trạng Thẩm Tuyền không tốt, điện thoại cô lúc nào cũng reo, đều là Văn Trạch Lệ gọi tới nhưng cô không nghe.
Nhưng hình như Văn Trạch Lệ cũng chẳng màng, anh chỉ gọi mà không gửi Wechat.
Thẩm Tuyền vẫn cứ đi làm, đi công tác, gặp khách hàng và gặp cổ đông như thường lệ.
Văn Trạch Lệ cũng vậy, trong lòng anh nhớ người phụ nữ này nhưng anh rơi vào ngõ cụt mất rồi, vừa yêu vừa hận cô. Hôm nay Văn Trạch Lệ lái xe đến Thẩm thị, anh gặng hỏi nhân viên tiếp tân Thẩm Tuyền đi đâu, lễ tân nói: “Thẩm tổng về nhà rồi.”
Văn Trạch Lệ cắn răng, quay đầu xe lái đến nhà họ Thẩm. Nhà họ Thẩm đã điều thêm vệ sĩ nên xe của anh không vào được. Tối hôm ấy sau khi nói mấy lời mạnh miệng kia, anh gọi điện thoại cho Thẩm Tuyền nhưng cô vẫn không nghe máy.
Nhà họ Thẩm điều thêm rất nhiều vệ sĩ khiến anh chẳng thấy được người, nói chi đến gặp cô một chút.
Ngón tay Văn Trạch Lệ gẩy gẩy tàn thuốc, mấy giây sau quay đầu xe rời đi. Lái mãi lái mãi bất giác đã lái tới biệt thự, Trần Hề Hề đang chăm hoa cỏ trong sân, thấy Văn Trạch Lệ bước xuống thì sửng sốt, vội vàng chào hỏi: “Văn thiếu.”
Văn Trạch Lệ liếc mắt nhìn cô ta một cái, không nói gì, bước lên bậc thềm.
Trần Hề Hề vội vàng đuổi theo, nói: “Tôi vẫn giữa biệt thự y nguyên như cũ.”
Văn Trạch Lệ liếc nhìn phòng khách rồi nhìn cả phòng khách và phòng ăn. Kể từ hôm Thẩm Tuyền đi, anh bảo người giúp việc ở biệt thự giữ nguyên nó y như cũ.
Bây giờ biệt thự vẫn vậy, gối mà Thẩm Tuyền từng ôm vẫn đặt ở chỗ đó.
Dép lê của cô cũng vẫn nguyên vẹn như trước khi cô rời đi. Văn Trạch Lệ nhét tay vào trong túi quần quan sát một lát, đôi mắt hẹp dài âm trầm, tiếp đó lại hơi ửng đỏ.
Trần Hề Hề nhìn anh, hoảng sợ.
Tâm trạng không tốt à?
Lúc này, một cô giúp việc khác từ sân sau đi vào, chú nhỏ nhà họ Văn thường gặp khách hàng ở sân sau. Mấy ngày nay nhận được tin chú nhỏ nhà họ Văn sắp tới đây, cho nên cô giúp việc đã ra sân sau dọn dẹp. Trong tay cô ấy còn cầm một chiếc máy tính bảng, người còn chưa thấy đã nghe thấy giọng: “Hề Hề, có phải camera của chúng ta hỏng rồi không?”
Giây tiếp theo, cô giúp việc nhìn thấy Văn Trạch Lệ, cổ họng nghẹn lại rồi nói: “Thiếu gia.”
Văn Trạch Lệ phớt lờ cô giúp việc đó, ngồi xuống ghế sofa rồi cầm cái gối ôm lên ngắm nghía, trong đầu hiện lên dáng vẻ Thẩm Tuyền ôm gối ôm, đầu lưỡi anh chạm lên thành má, sắc mặt âm u.
Cô giúp việc kia nhìn Trần Hề Hề, cô ta nhận lấy máy tính bảng rồi xua tay bảo người bên cạnh đi xuống. Sau đó cô ta mở camera ra, khoảng mấy giây sau, dường như cô ta nhớ ra gì đó.
Cô ta dè dặt đi đến trước mặt Văn Trạch Lệ, đưa máy tính bảng cho anh, nói: “Đại thiếu, anh xem đi, đây là đoạn camera ở biệt thự Lam Loan trước đó.”
“Lúc đó có một chuyện tôi cảm thấy rất kỳ lạ, đó là có một hôm sáng sớm Thẩm tổng cô ấy đột nhiên chạy tới biệt thự tìm anh.”
Tay Văn Trạch Lệ đang vân vê gối ôm sững lại, anh ngước mắt lên: “Cái gì?”
Trần Hề Hề đưa máy tính bảng cho anh.
Văn Trạch Lệ cụp mắt nhìn một cái rồi nhận lấy. Hệ thống camera ở biệt thự Lam Loan đã được tháo dỡ từ lâu, sau khi ly hôn Thẩm Tuyền đã cho người dỡ rồi, thứ trong tay anh bây giờ là một ít video còn lưu lại lúc trước.
Anh mở video.
Video vô cùng rõ nét, sáng sớm ra Thẩm Tuyền quay về từ bên ngoài, sau khi vào nhà thì ngó trước ngó sau, cô không hay làm chuyện này nên vẻ nhìn ngó rất lộ liễu.
Không biết Thường Tuyết đứng bên cạnh cô nói gì đó, sau đó Thẩm Tuyền liền quay người rời đi.
Hình như Thường Tuyết cũng không hiểu lắm.
Văn Trạch Lệ ngẩng đầu nhìn về phía Trần Hề Hề: “Lúc đấy bọn họ nói gì?”
Trần Hề Hề nói: “Thẩm tổng hỏi tôi là anh đâu, tôi nói anh không ở đây, cô ấy cũng chẳng nói gì nữa, sau đó cô ấy cầm một chiếc áo khoác đi. Quản lý Thường còn lẩm bẩm nói cậu cũng có thiếu kém gì cái áo khoác mành đâu.”
Văn Trạch Lệ siết chặt máy tính bảng.
Anh nhìn đoạn video này.
Mấy giây sau, anh nhìn chằm chằm thời gian.
Ngày này là ngày hôm sau sau khi xảy ra tai nạn giao thông. Buổi tối hôm đó, cô không hề bình tĩnh như vẻ bề ngoài, cô đã sợ hãi. Văn Trạch Lệ đứng phắt dậy, bước nhanh về phía cửa, trong tay vẫn cầm máy tính bảng.
Bước hai ba bước xuống bậc thềm, Trần Hề Hề “ôi” một tiếng, ngơ ra mà nói: “Máy tính bảng, thiếu gia, máy tính bảng——”
Người đàn ông đằng trước đã mở cửa xe rồi nhảy lên, chiếc xe màu đen nghênh ngang rời đi, ngay sau đó là tiếng sấm nổ đầy trời, có vẻ sắp mưa.
Trần Hề Hề hoảng sợ, quay người vội vàng nói với một cô giúp việc khác: “Mau, mau dọn ghế ở sân sau vào, trời sắp mưa rồi——”
*
Xe chạy rất nhanh, lúc đến nhà họ Thẩm vừa hay là giờ cơm tối. Mấy người vệ sĩ nhìn thấy chiếc xe SUV quen thuộc này, vội vàng bao vây lại không cho nó tới gần.
Xe dừng lại, cửa xe mở ra, Văn Trạch Lệ cầm theo máy tính bảng, vừa châm thuốc vừa bước đến cổng nhà họ Thẩm, đám vệ sĩ đều rất cảnh giác anh.
Giây tiếp theo, người đàn ông cao lớn quỳ xuống.
Miệng ngậm điếu thuốc, ánh mắt nhìn lên ban công lầu hai, đối diện với phòng của Thẩm Tuyền.
Bé Tuyền
Xin lỗi.
*Tác giả có lời muốn nói:
Bán Tiệt Bạch Thái: Mẹ nó, đồ ngốc, giờ mới biết tâm ý của bé Tuyền à. Cút đi.
Gió lớn thổi bay tàn thuốc, vì bị ôm nên người Thẩm Tuyền hơi nghiêng về trước, dáng người thon thả duyên dáng khiến Văn Trạch Lệ không nhịn nổi mà siết chặt tay lại.
Bỗng nhiên anh cắn cổ cô.
Thẩm Tuyền nhíu mày: “Đừng như chó con thế.”
“Em trả lời anh đi.”
Thẩm Tuyền im lặng mấy giây rồi nói: “Tôi không thích nói mấy lời đấy.”
“Anh muốn nghe.” Văn Trạch Lệ lùi lại, cánh tay vẫn ôm eo cô, cúi đầu hung hăng nói.
Thẩm Tuyền trông thấy đuôi mắt ửng đỏ của anh, cô nhướng mày, đưa tay lên, đầu ngón tay chạm nhẹ vào đuôi mắt của anh. Bởi vì động tác này mà Văn Trạch Lệ nheo mắt lại, khí thế trên người anh hoàn toàn thay đổi.
Như thể người đàn ông mới khóc ban nãy không phải là anh.
Ngón tay Thẩm Tuyền hướng ra sau, cô nhéo nhéo tai anh: “Anh muốn nghe nhưng tôi không muốn thỏa mãn anh.
Văn Trạch Lệ cắn chặt răng, sau đó anh đen mặt: “Bây giờ em vẫn chỉ đang chơi đùa anh thôi đúng không? Hửm?”
“Em tạo ra ván cờ này chỉ bởi vì em không muốn lấy Nhiếp Thừa, mà lại không thể bác bỏ sự ép buộc của nhà họ Nhiếp, hơn nữa Nhiếp Thừa lại là đàn anh của em. Năm nay, dự án của nhà họ Thẩm các em cần sự hợp tác của Nhiếp Thừa, cho nên em thuận nước đuổi thuyền nhằm xem xem anh có làm theo ý em, phá hoại tiệc đính hôn của hai người. Nếu anh mà tới thì chuyện này không phải lỗi của em, Nhiếp Thừa cũng sẽ không trách em, chuyện hợp tác sau đó vẫn sẽ tiếp diễn. Còn nếu như anh không tới phá, vậy thì em sẽ tìm cơ hội để biến chuyện đính hôn này thành chuyện đã qua.”
“Cho nên em mới sắp xếp đính hôn chứ không phải là kết hôn. Em cần có thời gian để hoà hoãn, có thể là nửa năm hoặc một năm, nhưng em sẽ luôn tìm được cơ hội để thoát khỏi cuộc hôn nhân này. Đến lúc đó các em cũng đã hợp tác xong, nhà họ Nhiếp cũng tạm thời giải quyết được mối nguy. Thẩm Tuyền, em nói xem ý em có phải vậy không?”
Không hổ là đại thiếu gia nhà họ Văn, phân tích đâu ra đấy, thậm chí còn có thể tìm được một lý do hoàn mỹ hoàn toàn khác cho việc sắp đặt ván cờ này của Thẩm Tuyền. Ánh mắt Thẩm Tuyền bình tĩnh nhìn người đàn ông này.
Ánh mắt cô càng ngày càng lạnh đi.
Văn Trạch Lệ nắm lấy cằm cô: “Em nói đi, có phải vậy hay không?”
Biết bao năm qua anh vẫn luôn cảm thấy Thẩm Tuyền là một người phụ nữ rất ưu tú rất có mưu kế, ban đầu cô im hơi lặng tiếng đoạt lấy quyền trong tay anh cũng vô cùng thản nhiên tới thế.
Mà bây giờ ván cờ này, anh tính đi tính lại nhưng chỉ tính được điểm này là phù hợp với mưu tính của Thẩm Tuyền nhất.
Sự lạnh lùng trong mắt Thẩm Tuyền tan ra, cô lấy lại vẻ bình tĩnh như trước, nói: “Phải.”
“Văn thiếu thật thông minh.”
Mặt Văn Trạch Lệ biến sắc, tay anh siết chặt cằm cô: “Em lấy anh làm cầu nối?”
Thẩm Tuyền nghiêng đầu cười: “Văn thiếu ngạc nhiên lắm à? Tôi ngạc nhiên lắm đấy, anh có thể điên cuồng vì một người phụ nữ tới vậy. Trùng hợp ghê, người ấy lại là tôi.”
Văn Trạch Lệ nhìn nụ cười của cô, chỉ cảm thấy nhức mắt. Anh ấn mạnh một cái, đè Thẩm Tuyền lên cửa xe, Văn Trạch Lệ cũng áp sát tới, tựa trán mình lên trán cô, đôi mắt hẹp dài vừa lạnh lùng vừa tức tối: “Vậy em có biết lấy anh làm cầu nối cần phải trả giá thế nào không?”
Ánh mắt Thẩm Tuyền cũng lạnh đi, cô bình tĩnh nói: “Văn thiếu còn muốn gì nữa?”
Đuôi mắt Văn Trạch Lệ đỏ quạnh, đỏ như mắt của thần Atula, vẻ tàn nhẫn toát lên đầy trên khuôn mặt anh. Anh ghét sự bình tĩnh của cô, cũng ghét ván cờ này của cô, ghét cô không yêu anh.
Anh cắn răng, cười nói: “Đơn giản thôi, ngủ với anh.”
“Ngủ đến khi anh vừa lòng mới thôi.”
Thẩm Tuyền nhìn anh, mấy giây sau, cô bật cười: “Anh mơ à?”
Ngón tay Văn Trạch Lệ vuốt v e eo cô: “Vậy chúng ta cứ chờ xem.”
Thẩm Tuyền chẳng muốn nói nhiều nữa, cô kéo ngón tay anh ra khỏi eo mình, sau đó đưa tay kéo chặt áo khoác trên người lại, bước nhanh về phía cửa nhà.
Quản gia thấy Thẩm Tuyền quay lại, không hiểu sao nhìn mặt cô tuy vẫn bình tĩnh nhưng lại cảm thấy cô đang rất không vui.
Quản gia vội vàng bảo vệ sĩ bên cạnh chú ý một chút. Văn Trạch Lệ liếc mắt nhìn vệ sĩ ở hai bên, sau đó quay người lên xe, chỉ một lát sau đã lái xe rời đi.
Thẩm Tuyền cũng đi vào nhà.
Sau khi vào nhà cô liền cởi áo khoác ra, ánh mắt rất lạnh lùng.
Giúp việc bên cạnh sợ sệt, bà còn chẳng dám bước tới cầm lấy áo khoác. Thẩm Tuyền không để ý người giúp việc mà vứt thẳng lên mắc áo rồi lên lầu.
*
Mấy ngày tiếp theo, mọi người trong nhà đều cảm thấy tâm trạng Thẩm Tuyền không tốt, điện thoại cô lúc nào cũng reo, đều là Văn Trạch Lệ gọi tới nhưng cô không nghe.
Nhưng hình như Văn Trạch Lệ cũng chẳng màng, anh chỉ gọi mà không gửi Wechat.
Thẩm Tuyền vẫn cứ đi làm, đi công tác, gặp khách hàng và gặp cổ đông như thường lệ.
Văn Trạch Lệ cũng vậy, trong lòng anh nhớ người phụ nữ này nhưng anh rơi vào ngõ cụt mất rồi, vừa yêu vừa hận cô. Hôm nay Văn Trạch Lệ lái xe đến Thẩm thị, anh gặng hỏi nhân viên tiếp tân Thẩm Tuyền đi đâu, lễ tân nói: “Thẩm tổng về nhà rồi.”
Văn Trạch Lệ cắn răng, quay đầu xe lái đến nhà họ Thẩm. Nhà họ Thẩm đã điều thêm vệ sĩ nên xe của anh không vào được. Tối hôm ấy sau khi nói mấy lời mạnh miệng kia, anh gọi điện thoại cho Thẩm Tuyền nhưng cô vẫn không nghe máy.
Nhà họ Thẩm điều thêm rất nhiều vệ sĩ khiến anh chẳng thấy được người, nói chi đến gặp cô một chút.
Ngón tay Văn Trạch Lệ gẩy gẩy tàn thuốc, mấy giây sau quay đầu xe rời đi. Lái mãi lái mãi bất giác đã lái tới biệt thự, Trần Hề Hề đang chăm hoa cỏ trong sân, thấy Văn Trạch Lệ bước xuống thì sửng sốt, vội vàng chào hỏi: “Văn thiếu.”
Văn Trạch Lệ liếc mắt nhìn cô ta một cái, không nói gì, bước lên bậc thềm.
Trần Hề Hề vội vàng đuổi theo, nói: “Tôi vẫn giữa biệt thự y nguyên như cũ.”
Văn Trạch Lệ liếc nhìn phòng khách rồi nhìn cả phòng khách và phòng ăn. Kể từ hôm Thẩm Tuyền đi, anh bảo người giúp việc ở biệt thự giữ nguyên nó y như cũ.
Bây giờ biệt thự vẫn vậy, gối mà Thẩm Tuyền từng ôm vẫn đặt ở chỗ đó.
Dép lê của cô cũng vẫn nguyên vẹn như trước khi cô rời đi. Văn Trạch Lệ nhét tay vào trong túi quần quan sát một lát, đôi mắt hẹp dài âm trầm, tiếp đó lại hơi ửng đỏ.
Trần Hề Hề nhìn anh, hoảng sợ.
Tâm trạng không tốt à?
Lúc này, một cô giúp việc khác từ sân sau đi vào, chú nhỏ nhà họ Văn thường gặp khách hàng ở sân sau. Mấy ngày nay nhận được tin chú nhỏ nhà họ Văn sắp tới đây, cho nên cô giúp việc đã ra sân sau dọn dẹp. Trong tay cô ấy còn cầm một chiếc máy tính bảng, người còn chưa thấy đã nghe thấy giọng: “Hề Hề, có phải camera của chúng ta hỏng rồi không?”
Giây tiếp theo, cô giúp việc nhìn thấy Văn Trạch Lệ, cổ họng nghẹn lại rồi nói: “Thiếu gia.”
Văn Trạch Lệ phớt lờ cô giúp việc đó, ngồi xuống ghế sofa rồi cầm cái gối ôm lên ngắm nghía, trong đầu hiện lên dáng vẻ Thẩm Tuyền ôm gối ôm, đầu lưỡi anh chạm lên thành má, sắc mặt âm u.
Cô giúp việc kia nhìn Trần Hề Hề, cô ta nhận lấy máy tính bảng rồi xua tay bảo người bên cạnh đi xuống. Sau đó cô ta mở camera ra, khoảng mấy giây sau, dường như cô ta nhớ ra gì đó.
Cô ta dè dặt đi đến trước mặt Văn Trạch Lệ, đưa máy tính bảng cho anh, nói: “Đại thiếu, anh xem đi, đây là đoạn camera ở biệt thự Lam Loan trước đó.”
“Lúc đó có một chuyện tôi cảm thấy rất kỳ lạ, đó là có một hôm sáng sớm Thẩm tổng cô ấy đột nhiên chạy tới biệt thự tìm anh.”
Tay Văn Trạch Lệ đang vân vê gối ôm sững lại, anh ngước mắt lên: “Cái gì?”
Trần Hề Hề đưa máy tính bảng cho anh.
Văn Trạch Lệ cụp mắt nhìn một cái rồi nhận lấy. Hệ thống camera ở biệt thự Lam Loan đã được tháo dỡ từ lâu, sau khi ly hôn Thẩm Tuyền đã cho người dỡ rồi, thứ trong tay anh bây giờ là một ít video còn lưu lại lúc trước.
Anh mở video.
Video vô cùng rõ nét, sáng sớm ra Thẩm Tuyền quay về từ bên ngoài, sau khi vào nhà thì ngó trước ngó sau, cô không hay làm chuyện này nên vẻ nhìn ngó rất lộ liễu.
Không biết Thường Tuyết đứng bên cạnh cô nói gì đó, sau đó Thẩm Tuyền liền quay người rời đi.
Hình như Thường Tuyết cũng không hiểu lắm.
Văn Trạch Lệ ngẩng đầu nhìn về phía Trần Hề Hề: “Lúc đấy bọn họ nói gì?”
Trần Hề Hề nói: “Thẩm tổng hỏi tôi là anh đâu, tôi nói anh không ở đây, cô ấy cũng chẳng nói gì nữa, sau đó cô ấy cầm một chiếc áo khoác đi. Quản lý Thường còn lẩm bẩm nói cậu cũng có thiếu kém gì cái áo khoác mành đâu.”
Văn Trạch Lệ siết chặt máy tính bảng.
Anh nhìn đoạn video này.
Mấy giây sau, anh nhìn chằm chằm thời gian.
Ngày này là ngày hôm sau sau khi xảy ra tai nạn giao thông. Buổi tối hôm đó, cô không hề bình tĩnh như vẻ bề ngoài, cô đã sợ hãi. Văn Trạch Lệ đứng phắt dậy, bước nhanh về phía cửa, trong tay vẫn cầm máy tính bảng.
Bước hai ba bước xuống bậc thềm, Trần Hề Hề “ôi” một tiếng, ngơ ra mà nói: “Máy tính bảng, thiếu gia, máy tính bảng——”
Người đàn ông đằng trước đã mở cửa xe rồi nhảy lên, chiếc xe màu đen nghênh ngang rời đi, ngay sau đó là tiếng sấm nổ đầy trời, có vẻ sắp mưa.
Trần Hề Hề hoảng sợ, quay người vội vàng nói với một cô giúp việc khác: “Mau, mau dọn ghế ở sân sau vào, trời sắp mưa rồi——”
*
Xe chạy rất nhanh, lúc đến nhà họ Thẩm vừa hay là giờ cơm tối. Mấy người vệ sĩ nhìn thấy chiếc xe SUV quen thuộc này, vội vàng bao vây lại không cho nó tới gần.
Xe dừng lại, cửa xe mở ra, Văn Trạch Lệ cầm theo máy tính bảng, vừa châm thuốc vừa bước đến cổng nhà họ Thẩm, đám vệ sĩ đều rất cảnh giác anh.
Giây tiếp theo, người đàn ông cao lớn quỳ xuống.
Miệng ngậm điếu thuốc, ánh mắt nhìn lên ban công lầu hai, đối diện với phòng của Thẩm Tuyền.
Bé Tuyền
Xin lỗi.
*Tác giả có lời muốn nói:
Bán Tiệt Bạch Thái: Mẹ nó, đồ ngốc, giờ mới biết tâm ý của bé Tuyền à. Cút đi.
Bình luận facebook