-
Chương 63
Edit: Alicia
Hai ngày kế tiếp, tuy hai người nói là yêu đương hẹn hò, nhưng thực ra toàn là bận chuyện của mình, thậm chí Thẩm Tuyền còn mở một cuộc họp qua video. Văn Trạch Lệ ngậm điếu thuốc viết xoành xoạch trên cuốn sổ. Anh đưa cuốn sổ cho Thẩm Tuyền, gõ gõ tàn thuốc hỏi: “Em xem mã cổ phiếu này xem…”
Thẩm Tuyền bỏ bút xuống, cầm cuốn sổ lên nhìn lướt quá.
“Mã cổ phiếu này không phải là một mã cổ phiếu ổn định sao?”
Đầu ngón tay Văn Trạch Lệ kẹp điếu thuốc, anh gật đầu nói: “Ừ, em thấy nó có vấn đề gì không?”
Thẩm Tuyền tựa ra sau nhìn khoản cổ phiếu này, không nói tiếng nào. Văn Trạch Lệ cúi người nhìn cô nói: “Mã cổ phiếu này đến từ tập đoàn Phổ Ngân của Hải Thành.”
Thẩm Tuyền gật đầu: “Đúng thế, trước giờ luôn rất ổn định. Vì có liên quan tới sự phát triển của Phổ Ngân mấy năm nay, khởi nghiệp từ đèn chìm.”
Văn Trạch Lệ nới cổ áo nói: “Phải, nhưng gần đây mã cổ phiếu này lại giảm liên tục, lao dốc hết mức, nhưng tới một điểm nút thì sẽ dừng lại.”
Thẩm Tuyền: “Thẩm thị có cổ phần.”
Văn Trạch Lệ thở ra một làn khói, cười bảo: “Anh biết bên em có cổ phần nên nhắc em một chút. Cách làm này giống hệt cách làm của ngân hàng Bạc Hải mà bên anh đã xử lý.”
Thẩm Tuyền đứng bật dậy, vậy mà cô không chú ý đến điểm này, liếc nhìn người đàn ông bị sương khói vây quanh, cô đi đến cửa sổ sát đất. Chiếc cửa sổ kiểu cổ không quá sáng, có hơi ngả vàng.
Bóng dáng yêu kiều của cô in bóng lên trên.
Thẩm Tuyền khẽ nói: “Ngày mai em sẽ đến Hải Thành một chuyến.”
Văn Trạch Lệ nghiêng đầu dụi điếu thuốc vào gạt tàn rồi đứng dậy, bế cô lên từ phía sau đè trên cửa sổ sát đất: “Phải cẩn thận đấy.”
Tóc Thẩm Tuyền rối tung, cô dựa lên cửa sổ nhìn anh.
Một lúc sau, Văn Trạch Lệ tiến tới hôn lấy cô.
Thẩm Tuyền bị mùi hương trên người anh k1ch thích hơi nong nóng, ngón tay cô m ơn trớn vào cổ áo anh. Nhiệt độ phòng sách dần tăng lên, song đúng lúc này Thẩm Tuyền cảm thấy bụng hơi khó chịu.
Lúc tay Văn Trạch Lệ mò xuống thì bị cô bắt lấy. Thẩm Tuyền im lặng vài giây, sau đó khẽ thầm thì vào tai anh: “Em đến rồi.”
Văn Trạch Lệ ngớ người mãi không hiểu.
“Hả? Cái gì?”
Chút h@m muốn kia bị quét sạch, Thẩm Tuyền đẩy anh ra, cầm điện thoại trên bàn, chạy ra khỏi phòng sách. Văn Trạch Lệ đứng tại chỗ mấy giây, chợt anh hiểu ra, anh đuổi theo bế lấy Thẩm Tuyền từ phía sau rồi bước xuống cầu thang gọi: “Dì ơi, trong… nhà có đồ dùng cho phụ nữ không ạ?”
Thẩm Tuyền ôm cổ anh, hiếm khi lỗ tai ửng đỏ.
Dì giúp việc vội chạy ra khỏi bếp, thấy tình cảnh này thì hiểu ra ngay: “Có, à không, dì nhầm. Để dì kêu Tiểu Lâm ra ngoài mua, đợi chút nha. Bé Tuyền, con có đau bụng không?”
Thẩm Tuyền: “Chút chút ạ.”
Vừa dứt lời cô đã được đặt lên sofa. Văn Trạch Lệ vừa nghe cô đau bụng là cuống cuồng mất hai giây, sau đó anh ghé sát vào người Thẩm Tuyền hỏi nhỏ: “Em nói anh biết, đau bụng này xử lý làm sao?”
Thẩm Tuyền nhìn anh.
Ngay lúc này đây, hình ảnh Lam Thấm hoàn toàn bay biến khỏi đầu cô, cô khẽ nói: “Tìm túi sưởi, rót ít nước nóng vào rồi chườm.”
Lỗ tai cô còn hơi đỏ đỏ: “Ở nhà mẹ em đều làm vậy.”
“Được, anh đi làm ngay.” Văn Trạch Lệ nói xong bèn đứng bật dậy đi tìm.
Bên phía dì giúp việc thì vội vội vàng vàng lấy đồ cô giúp việc mới mua từ ngoài về đưa cho Thẩm Tuyền. Thẩm Tuyền vào phòng vệ sinh thay, tới khi ra ngoài, Văn Trạch Lệ lập tức chườm túi sưởi lên bụng cô.
Thẩm Tuyền xoay người ngồi trên đùi anh, chườm bụng.
Chẳng mấy chốc, bụng cô đã thoải mái hơn nhiều, chút đau vặt này từ nhỏ đã có rồi. Văn Trạch Lệ ôm cô thở phào nhẹ nhõm, dì giúp việc ở bên cạnh cũng thở phào một hơi.
Bà không nhịn được mà cảm thán: “Dù sao thì bé Tuyền vẫn chỉ là một cô bé thôi.”
Cả người Văn Trạch Lệ bừng tỉnh, anh nhìn Thẩm Tuyền một cái, tay bỗng siết chặt lại, ôm cô chặt hơn. Anh thấp giọng nói: “Ngày mai em vẫn đi Hải Thành hả?”
“Đi. Không có gì to tát đâu, qua hôm nay, ngày mai là lại khoẻ rồi.” Thẩm Tuyền đáp.
Văn Trạch Lệ gật đầu.
Ngày mai anh phải gặp vài người quan trọng nên không thể đi theo được.
Anh nói với dì giúp việc: “Dì đi mua thêm để cô ấy dùng.”
Dì vú đáp lại một tiếng, đang định đi thì Thẩm Tuyền đã nắm tay anh bảo: “Không cần đâu, em quen dùng mấy cái ở nhà rồi.”
Văn Trạch Lệ nhướng mày, chợt hỏi: “Em dùng nhãn hiệu nào?”
Thẩm Tuyền lườm anh một cái, khẽ lắc đầu không đáp.
Văn Trạch Lệ cười hôn cô một cái: “Sớm muộn gì anh cũng biết.”
*
Giải quyết xong bữa tối, Văn Trạch Lệ lái xe chở Thẩm Tuyền về nhà họ Thẩm. Vệ sĩ ở cửa nhà họ Thẩm lui xuống, cửa lớn mở ra. Đưa cô đến cửa, Văn Trạch Lệ lại không vào theo. Thứ nhất là có điện thoại gọi tới, thứ hai là Văn Trạch Lệ vẫn chưa biết phải đối mặt với Mạc Điềm thế nào. Thẩm Tuyền mặc áo khoác, mắt nhìn dõi theo anh.
Chiếc Range Rover màu đen quay đầu xe, Văn Trạch Lệ thò tay ra, ngón tay thon dài gõ lên cửa sổ.
Ý muốn tạm biệt cô.
Thẩm Tuyền nhướng mày, sau đó xoay người vào nhà.
Trong nhà chỉ có mình Mạc Điềm, hai mẹ con lại hàn huyên một lát. Thẩm Tuyền lên lầu rửa mặt, tiện thay luôn nhãn hiệu mà cô quen dùng.
Sớm hôm sau, Thường Tuyết đến đón Thẩm Tuyền ra sân bay.
Khoảng 11 giờ rưỡi thì xuống máy bay.
Người tới đón họ là Nhiếp Thừa. Anh ấy mặc một chiếc áo khoác đen dài, đi lên xách vali của Thẩm Tuyền. Thường Tuyết sửng sốt: “Nhiếp thiếu, sao lại là anh tới đón?”
Thẩm Tuyền tháo kính râm xuống, nhìn Nhiếp Thừa.
Nhiếp Thừa khẽ cười: “Hạng mục này vốn là tôi phụ trách.”
Thẩm Tuyền gật đầu: “Ra vậy.”
Lần này cô tới Hải Thành, ngoài gặp người của Phổ Ngân thì còn có hạng mục hợp tác với công ty Nhiếp Thừa.
Nhiếp Thừa mở cửa xe nói: “Lên xe đi.”
“Cảm ơn đàn anh.”
Hai ngày kế tiếp, tuy hai người nói là yêu đương hẹn hò, nhưng thực ra toàn là bận chuyện của mình, thậm chí Thẩm Tuyền còn mở một cuộc họp qua video. Văn Trạch Lệ ngậm điếu thuốc viết xoành xoạch trên cuốn sổ. Anh đưa cuốn sổ cho Thẩm Tuyền, gõ gõ tàn thuốc hỏi: “Em xem mã cổ phiếu này xem…”
Thẩm Tuyền bỏ bút xuống, cầm cuốn sổ lên nhìn lướt quá.
“Mã cổ phiếu này không phải là một mã cổ phiếu ổn định sao?”
Đầu ngón tay Văn Trạch Lệ kẹp điếu thuốc, anh gật đầu nói: “Ừ, em thấy nó có vấn đề gì không?”
Thẩm Tuyền tựa ra sau nhìn khoản cổ phiếu này, không nói tiếng nào. Văn Trạch Lệ cúi người nhìn cô nói: “Mã cổ phiếu này đến từ tập đoàn Phổ Ngân của Hải Thành.”
Thẩm Tuyền gật đầu: “Đúng thế, trước giờ luôn rất ổn định. Vì có liên quan tới sự phát triển của Phổ Ngân mấy năm nay, khởi nghiệp từ đèn chìm.”
Văn Trạch Lệ nới cổ áo nói: “Phải, nhưng gần đây mã cổ phiếu này lại giảm liên tục, lao dốc hết mức, nhưng tới một điểm nút thì sẽ dừng lại.”
Thẩm Tuyền: “Thẩm thị có cổ phần.”
Văn Trạch Lệ thở ra một làn khói, cười bảo: “Anh biết bên em có cổ phần nên nhắc em một chút. Cách làm này giống hệt cách làm của ngân hàng Bạc Hải mà bên anh đã xử lý.”
Thẩm Tuyền đứng bật dậy, vậy mà cô không chú ý đến điểm này, liếc nhìn người đàn ông bị sương khói vây quanh, cô đi đến cửa sổ sát đất. Chiếc cửa sổ kiểu cổ không quá sáng, có hơi ngả vàng.
Bóng dáng yêu kiều của cô in bóng lên trên.
Thẩm Tuyền khẽ nói: “Ngày mai em sẽ đến Hải Thành một chuyến.”
Văn Trạch Lệ nghiêng đầu dụi điếu thuốc vào gạt tàn rồi đứng dậy, bế cô lên từ phía sau đè trên cửa sổ sát đất: “Phải cẩn thận đấy.”
Tóc Thẩm Tuyền rối tung, cô dựa lên cửa sổ nhìn anh.
Một lúc sau, Văn Trạch Lệ tiến tới hôn lấy cô.
Thẩm Tuyền bị mùi hương trên người anh k1ch thích hơi nong nóng, ngón tay cô m ơn trớn vào cổ áo anh. Nhiệt độ phòng sách dần tăng lên, song đúng lúc này Thẩm Tuyền cảm thấy bụng hơi khó chịu.
Lúc tay Văn Trạch Lệ mò xuống thì bị cô bắt lấy. Thẩm Tuyền im lặng vài giây, sau đó khẽ thầm thì vào tai anh: “Em đến rồi.”
Văn Trạch Lệ ngớ người mãi không hiểu.
“Hả? Cái gì?”
Chút h@m muốn kia bị quét sạch, Thẩm Tuyền đẩy anh ra, cầm điện thoại trên bàn, chạy ra khỏi phòng sách. Văn Trạch Lệ đứng tại chỗ mấy giây, chợt anh hiểu ra, anh đuổi theo bế lấy Thẩm Tuyền từ phía sau rồi bước xuống cầu thang gọi: “Dì ơi, trong… nhà có đồ dùng cho phụ nữ không ạ?”
Thẩm Tuyền ôm cổ anh, hiếm khi lỗ tai ửng đỏ.
Dì giúp việc vội chạy ra khỏi bếp, thấy tình cảnh này thì hiểu ra ngay: “Có, à không, dì nhầm. Để dì kêu Tiểu Lâm ra ngoài mua, đợi chút nha. Bé Tuyền, con có đau bụng không?”
Thẩm Tuyền: “Chút chút ạ.”
Vừa dứt lời cô đã được đặt lên sofa. Văn Trạch Lệ vừa nghe cô đau bụng là cuống cuồng mất hai giây, sau đó anh ghé sát vào người Thẩm Tuyền hỏi nhỏ: “Em nói anh biết, đau bụng này xử lý làm sao?”
Thẩm Tuyền nhìn anh.
Ngay lúc này đây, hình ảnh Lam Thấm hoàn toàn bay biến khỏi đầu cô, cô khẽ nói: “Tìm túi sưởi, rót ít nước nóng vào rồi chườm.”
Lỗ tai cô còn hơi đỏ đỏ: “Ở nhà mẹ em đều làm vậy.”
“Được, anh đi làm ngay.” Văn Trạch Lệ nói xong bèn đứng bật dậy đi tìm.
Bên phía dì giúp việc thì vội vội vàng vàng lấy đồ cô giúp việc mới mua từ ngoài về đưa cho Thẩm Tuyền. Thẩm Tuyền vào phòng vệ sinh thay, tới khi ra ngoài, Văn Trạch Lệ lập tức chườm túi sưởi lên bụng cô.
Thẩm Tuyền xoay người ngồi trên đùi anh, chườm bụng.
Chẳng mấy chốc, bụng cô đã thoải mái hơn nhiều, chút đau vặt này từ nhỏ đã có rồi. Văn Trạch Lệ ôm cô thở phào nhẹ nhõm, dì giúp việc ở bên cạnh cũng thở phào một hơi.
Bà không nhịn được mà cảm thán: “Dù sao thì bé Tuyền vẫn chỉ là một cô bé thôi.”
Cả người Văn Trạch Lệ bừng tỉnh, anh nhìn Thẩm Tuyền một cái, tay bỗng siết chặt lại, ôm cô chặt hơn. Anh thấp giọng nói: “Ngày mai em vẫn đi Hải Thành hả?”
“Đi. Không có gì to tát đâu, qua hôm nay, ngày mai là lại khoẻ rồi.” Thẩm Tuyền đáp.
Văn Trạch Lệ gật đầu.
Ngày mai anh phải gặp vài người quan trọng nên không thể đi theo được.
Anh nói với dì giúp việc: “Dì đi mua thêm để cô ấy dùng.”
Dì vú đáp lại một tiếng, đang định đi thì Thẩm Tuyền đã nắm tay anh bảo: “Không cần đâu, em quen dùng mấy cái ở nhà rồi.”
Văn Trạch Lệ nhướng mày, chợt hỏi: “Em dùng nhãn hiệu nào?”
Thẩm Tuyền lườm anh một cái, khẽ lắc đầu không đáp.
Văn Trạch Lệ cười hôn cô một cái: “Sớm muộn gì anh cũng biết.”
*
Giải quyết xong bữa tối, Văn Trạch Lệ lái xe chở Thẩm Tuyền về nhà họ Thẩm. Vệ sĩ ở cửa nhà họ Thẩm lui xuống, cửa lớn mở ra. Đưa cô đến cửa, Văn Trạch Lệ lại không vào theo. Thứ nhất là có điện thoại gọi tới, thứ hai là Văn Trạch Lệ vẫn chưa biết phải đối mặt với Mạc Điềm thế nào. Thẩm Tuyền mặc áo khoác, mắt nhìn dõi theo anh.
Chiếc Range Rover màu đen quay đầu xe, Văn Trạch Lệ thò tay ra, ngón tay thon dài gõ lên cửa sổ.
Ý muốn tạm biệt cô.
Thẩm Tuyền nhướng mày, sau đó xoay người vào nhà.
Trong nhà chỉ có mình Mạc Điềm, hai mẹ con lại hàn huyên một lát. Thẩm Tuyền lên lầu rửa mặt, tiện thay luôn nhãn hiệu mà cô quen dùng.
Sớm hôm sau, Thường Tuyết đến đón Thẩm Tuyền ra sân bay.
Khoảng 11 giờ rưỡi thì xuống máy bay.
Người tới đón họ là Nhiếp Thừa. Anh ấy mặc một chiếc áo khoác đen dài, đi lên xách vali của Thẩm Tuyền. Thường Tuyết sửng sốt: “Nhiếp thiếu, sao lại là anh tới đón?”
Thẩm Tuyền tháo kính râm xuống, nhìn Nhiếp Thừa.
Nhiếp Thừa khẽ cười: “Hạng mục này vốn là tôi phụ trách.”
Thẩm Tuyền gật đầu: “Ra vậy.”
Lần này cô tới Hải Thành, ngoài gặp người của Phổ Ngân thì còn có hạng mục hợp tác với công ty Nhiếp Thừa.
Nhiếp Thừa mở cửa xe nói: “Lên xe đi.”
“Cảm ơn đàn anh.”
Bình luận facebook