-
Chương 66
Edit: Bún Thịt Nướng
Không phải chồng trước à?
Trong lòng Lưu tổng nghĩ vậy, nhưng nhìn thái độ của Văn Trạch Lệ, ông ta sững lại, trong đầu suy nghĩ lại khả năng chơi mấy trò này của Văn Trạch Lệ.
Đám thiếu gia ở thủ đô này, phàm là người có chút năng lực cơ bản đều không chơi những thứ này.
Lưu tổng nở nụ cười, nói: “Được chứ.”
Thật sự tưởng là bài bạc dựa vào vận may à? Thực lực mới là quan trọng.
Ông ta nói: “Văn thiếu biết Thẩm tổng thua bao nhiêu rồi không?”
Văn Trạch Lệ chỉnh lại cổ áo sơmi, ngước mắt nhìn qua: “Chút tiền đó là cái thá gì.”
Lưu tổng cười haha: “Được, không hổ là thiếu gia nhà họ Văn, có tiền.”
Nhân viên phục vụ ở bên cạnh đưa điếu xì gà cho Văn Trạch Lệ, anh nhận lấy, nghiêng đầu châm lửa hút một hơi. Ánh sáng rọi lên mặt anh, đường nét mạnh mẽ.
So với bộ râu quai nón của Lưu tổng, Văn Trạch Lệ đẹp trai đến mức khiến người ta nhũn cả người.
Sau khi Thường Tuyết nhìn thấy anh thì thở phào một hơi rồi nắm lấy tay Thẩm Tuyền.
Thẩm Tuyền đứng sau Văn Trạch Lệ, nhìn người đàn ông này, có chút dịu dàng loé lên trong mắt cô. Sau khi Văn Trạch Lệ hút một hơi xong, anh nắm lấy cổ tay Thẩm Tuyền, nói với Lưu tổng: “Để cô ấy ngồi xuống, đứng mỏi chân.”
Lưu tổng lại cười haha: “Không thành vấn đề, hahaha, Văn thiếu rất biết thương hương tiếc ngọc nha, tôi phải học hỏi cậu thôi.”
Nói xong, ông ta ngoắc tay.
Người ở phía kia mang một cái ghế dựa tới đặt xuống trước mặt Thẩm Tuyền.
Thẩm Tuyền ngồi xuống.
Mùi hương trên người cô hoà với một vài mùi khác, Văn Trạch Lệ ngửi ra ngay. Đầu ngón tay anh kẹp điếu xì gà nghịch mấy cái, đôi mắt hẹp dài nhìn cô một cái.
Thẩm Tuyền bình tĩnh nói: “Thua tính cho em.”
Văn Trạch Lệ bật cười: “Thẩm tổng có tiền ghê.”
Người đàn ông này lại cà khịa chọc ngoáy rồi. Thẩm Tuyền cũng liếc anh một cái nhưng Văn Trạch Lệ lại không nhìn cô. Anh cắn điếu thuốc, ngón tay lật chip, nói tiếp: “Có thể bắt đầu rồi.”
Lưu tổng gật đầu với cô gái mặc sườn xám kia một cái.
Cô gái đó thu hồi ánh mắt đang nhìn Văn Trạch Lệ lại, cầm lấy cốc xúc xắc rồi bắt đầu lắc.
Thẩm Tuyền liếc mắt nhìn cô gái đó.
Thực ra Văn Trạch Lệ vẫn luôn được yêu thích ở thủ đô, rất nhiều thiên kim đều thầm thích anh, đi đâu cũng kéo theo một đống ánh mắt của phụ nữ. Mấy nay có lẽ có không ít người tỏ tình với Văn Trạch Lệ, theo lời lúc trước Thường Tuyết nói là không dưới mười người.
Thẩm Tuyền bóc một viên kẹo bạc hà ra ăn.
Cô chẳng hề lo lắng gì trước cục diện này.
Lúc này, cô gái kia đặt cái cốc xuống.
Lưu tổng tỏ ý: “Văn thiếu, cậu trước?”
Văn Trạch Lệ cầm chip lên đặt thẳng vào chỗ to kia.
Lưu tổng sửng sốt, lập tức cười nói: “Vậy tôi đành đặt nhỏ vậy.”
Miệng Văn Trạch Lệ cắn điếu thuốc, ngón tay thon dài gõ lên mặt bàn. Áo sơmi dán sát lên da anh, đường cong dáng người rõ ràng. Thẩm Tuyền cầm khăn giấy, đưa tay lau gáy cho anh.
Chỗ đó có mấy giọt nước, anh dừng lại liếc cô một cái.
Hai người ngồi gần nhau, ánh mắt giao nhau vài giây, Văn Trạch Lệ hừ lạnh một tiếng.
Thẩm Tuyền híp mắt, rút tay lại. Văn Trạch Lệ lại ngơ ra, nắm lấy tay cô đặt lên cổ mình.
Những hành động này đều là thoáng chớp qua, chỉ những người đứng trên cao mới có thể nhìn thấy.
Đương nhiên cô gái lắc xúc xắc kia cũng thấy được, cô ta liếc nhìn Văn Trạch Lệ một cái, sau đó cô ta gõ vài cái lên mặt bàn.
Mở ra.
“Nhỏ”
Thường Tuyết bỗng chốc hồi hộp.
Không phải chứ, Văn thiếu cũng không thắng được luôn?
Lưu tổng hahaha cười to: “Aida, cảm ơn Văn thiếu đã nhường nhé.”
Văn Trạch Lệ cười một tiến: “Vận may của Lưu tổng tốt thật.”
Anh lại đẩy một đống chip vào chỗ to.
Ván lần này vẫn là nhỏ. Chip càng ngày càng ít đi.
Thường Tuyết ở phía sau hồi hộp muốn chết, vốn tưởng Văn thiếu tới đây sẽ có bước chuyển ngoặt, ai dè… vãi thật.
Văn Trạch Lệ ném đầu xì gà vào gạt tàn.
Anh nhìn Thẩm Tuyền một cái: “Em thấy sao?”
Ngón tay Thẩm Tuyền nghịch cổ áo anh, nói: “Văn thiếu cố lên.”
Văn Trạch Lệ xoa khoé môi: “Có phải vì em vẫn chưa cho anh danh phận cho nên trò này mới thua mãi không? Danh không chính ngôn không thuận.”
Anh đang dò hỏi.
Thẩm Tuyền im lặng nhìn anh vài giây, đầu ngón tay cô hướng lên trên, khều cằm anh: “Không phải, là vận may của chúng ta chưa đến.”
Văn Trạch Lệ cũng nhìn cô, vài giây sau anh bật cười một tiếng. Sau đó, anh quay đầu nói với Lưu tổng: “Cứ chơi tiếp một thắng một thế này chán lắm, chúng ta đổi tỉ lệ khác chơi đi.”
Lưu tổng cười cầm hợp đồng lên: “Đổi cái gì chứ, không cần đổi. Ký hợp đồng này rồi, mọi thứ đêm nay đều cho qua vậy.”
Văn Trạch Lệ cười khẩy: “Tôi nói, đổi tỉ lệ chơi.”
Lưu tổng cũng không cười nữa, gương mặt của ông ta vốn đã dữ dằn, lúc này không cười trông càng dữ hơn. Ông ta nhìn gương mặt sắc bén của người đàn ông, một lúc lâu sau ông ta bật cười: “Được, ngay cả một thắng một cậu cũng không chơi được còn muốn đổi tỉ lệ, của cải nhà họ Văn thật sự rất hùng hậu.”
Văn Trạch Lệ: “Bình thường thôi, cũng chỉ gấp mười lần của ông thôi mà.”
Dùng cách thế này để ép buộc ký hợp đồng quả thật rất hèn hạ. Văn Trạch Lệ li3m khoé môi, trong mắt mang theo sự tàn nhẫn, đẩy hết số chip trong tay ra.
Lưu tổng cũng không cười nữa, ông ta đẩy chip của mình ra. Cô gái kia giơ cốc lên, bắt đầu lắc, âm thanh lúc này trở nên vô cùng rõ ràng.
Thẩm Tuyền nhìn cốc xúc xắc kia.
Cô đã nghe cả buổi tối, âm thanh nhảy lên bên trong thay đổi thế nào cô đã có thể phân biệt ra được. Cô nhíu mày suy nghĩ, hơi nghiêng người về phía Văn Trạch Lệ, ánh mắt nhìn anh.
Văn Trạch Lệ xắn tay áo lên, đầu ngón tay gõ gõ lên mặt bàn.
Anh nhìn Thẩm Tuyền một cái, tay còn lại ở dưới bàn nắm lấy tay cô.
Thẩm Tuyền sửng sốt, lòng bàn tay anh ấm áp. Cô do dự vài giây rồi duỗi tay xắn tay áo cho anh, có chút dịu dàng.
Tiếp theo, cốc xúc xắc hạ xuống mặt bàn.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn vào đó.
Lúc này Lưu tổng đặt trước, đặt to.
Văn Trạch Lệ cười: “Vậy tôi sẽ đặt nhỏ, không giành với Lưu tổng. Lưu tổng, ván này một ăn năm mươi.”
Lưu tổng gật đầu: “Được thôi.”
Lúc này bầu không khí vô cùng yên lặng.
Cô gái giơ cốc xúc xắc lên, con số bên trong nhảy ra.
1, 2, 3…
Cô gái cũng ngơ ra: “Nhỏ.”
Văn Trạch Lệ đứng lên, nắm tay Thẩm Tuyền, gật đầu với Lưu tổng: “Tôi thắng rồi, Lưu tổng, chúng tôi đi đây.”
Nói xong, anh xoay người.
Thường Tuyết nhìn con số kia xém nữa hét ầm lên, cô ấy che miệng lại nhanh chóng gật đầu với Thẩm Tuyền. Thẩm Tuyền kéo Thường Tuyết một cái, Thường Tuyết vội vàng giẫm lên giày cao gót chạy chậm đuổi theo.
Những người ở tầng một vẫn còn đang tiệc tùng, đèn đuốc sáng trưng. Văn Trạch Lệ đột nhiên kéo tay Thẩm Tuyền về phía trước, sau đó chen vào đám đông. Anh ôm eo cô, hung hăng chất vấn: “Em và Nhiếp Thừa khiêu vũ ở đây à?”
Thẩm Tuyền: “Phải.”
Văn Trạch Lệ nghiến răng nghiến lợi: “…”
Em gan lắm.
Không phải chồng trước à?
Trong lòng Lưu tổng nghĩ vậy, nhưng nhìn thái độ của Văn Trạch Lệ, ông ta sững lại, trong đầu suy nghĩ lại khả năng chơi mấy trò này của Văn Trạch Lệ.
Đám thiếu gia ở thủ đô này, phàm là người có chút năng lực cơ bản đều không chơi những thứ này.
Lưu tổng nở nụ cười, nói: “Được chứ.”
Thật sự tưởng là bài bạc dựa vào vận may à? Thực lực mới là quan trọng.
Ông ta nói: “Văn thiếu biết Thẩm tổng thua bao nhiêu rồi không?”
Văn Trạch Lệ chỉnh lại cổ áo sơmi, ngước mắt nhìn qua: “Chút tiền đó là cái thá gì.”
Lưu tổng cười haha: “Được, không hổ là thiếu gia nhà họ Văn, có tiền.”
Nhân viên phục vụ ở bên cạnh đưa điếu xì gà cho Văn Trạch Lệ, anh nhận lấy, nghiêng đầu châm lửa hút một hơi. Ánh sáng rọi lên mặt anh, đường nét mạnh mẽ.
So với bộ râu quai nón của Lưu tổng, Văn Trạch Lệ đẹp trai đến mức khiến người ta nhũn cả người.
Sau khi Thường Tuyết nhìn thấy anh thì thở phào một hơi rồi nắm lấy tay Thẩm Tuyền.
Thẩm Tuyền đứng sau Văn Trạch Lệ, nhìn người đàn ông này, có chút dịu dàng loé lên trong mắt cô. Sau khi Văn Trạch Lệ hút một hơi xong, anh nắm lấy cổ tay Thẩm Tuyền, nói với Lưu tổng: “Để cô ấy ngồi xuống, đứng mỏi chân.”
Lưu tổng lại cười haha: “Không thành vấn đề, hahaha, Văn thiếu rất biết thương hương tiếc ngọc nha, tôi phải học hỏi cậu thôi.”
Nói xong, ông ta ngoắc tay.
Người ở phía kia mang một cái ghế dựa tới đặt xuống trước mặt Thẩm Tuyền.
Thẩm Tuyền ngồi xuống.
Mùi hương trên người cô hoà với một vài mùi khác, Văn Trạch Lệ ngửi ra ngay. Đầu ngón tay anh kẹp điếu xì gà nghịch mấy cái, đôi mắt hẹp dài nhìn cô một cái.
Thẩm Tuyền bình tĩnh nói: “Thua tính cho em.”
Văn Trạch Lệ bật cười: “Thẩm tổng có tiền ghê.”
Người đàn ông này lại cà khịa chọc ngoáy rồi. Thẩm Tuyền cũng liếc anh một cái nhưng Văn Trạch Lệ lại không nhìn cô. Anh cắn điếu thuốc, ngón tay lật chip, nói tiếp: “Có thể bắt đầu rồi.”
Lưu tổng gật đầu với cô gái mặc sườn xám kia một cái.
Cô gái đó thu hồi ánh mắt đang nhìn Văn Trạch Lệ lại, cầm lấy cốc xúc xắc rồi bắt đầu lắc.
Thẩm Tuyền liếc mắt nhìn cô gái đó.
Thực ra Văn Trạch Lệ vẫn luôn được yêu thích ở thủ đô, rất nhiều thiên kim đều thầm thích anh, đi đâu cũng kéo theo một đống ánh mắt của phụ nữ. Mấy nay có lẽ có không ít người tỏ tình với Văn Trạch Lệ, theo lời lúc trước Thường Tuyết nói là không dưới mười người.
Thẩm Tuyền bóc một viên kẹo bạc hà ra ăn.
Cô chẳng hề lo lắng gì trước cục diện này.
Lúc này, cô gái kia đặt cái cốc xuống.
Lưu tổng tỏ ý: “Văn thiếu, cậu trước?”
Văn Trạch Lệ cầm chip lên đặt thẳng vào chỗ to kia.
Lưu tổng sửng sốt, lập tức cười nói: “Vậy tôi đành đặt nhỏ vậy.”
Miệng Văn Trạch Lệ cắn điếu thuốc, ngón tay thon dài gõ lên mặt bàn. Áo sơmi dán sát lên da anh, đường cong dáng người rõ ràng. Thẩm Tuyền cầm khăn giấy, đưa tay lau gáy cho anh.
Chỗ đó có mấy giọt nước, anh dừng lại liếc cô một cái.
Hai người ngồi gần nhau, ánh mắt giao nhau vài giây, Văn Trạch Lệ hừ lạnh một tiếng.
Thẩm Tuyền híp mắt, rút tay lại. Văn Trạch Lệ lại ngơ ra, nắm lấy tay cô đặt lên cổ mình.
Những hành động này đều là thoáng chớp qua, chỉ những người đứng trên cao mới có thể nhìn thấy.
Đương nhiên cô gái lắc xúc xắc kia cũng thấy được, cô ta liếc nhìn Văn Trạch Lệ một cái, sau đó cô ta gõ vài cái lên mặt bàn.
Mở ra.
“Nhỏ”
Thường Tuyết bỗng chốc hồi hộp.
Không phải chứ, Văn thiếu cũng không thắng được luôn?
Lưu tổng hahaha cười to: “Aida, cảm ơn Văn thiếu đã nhường nhé.”
Văn Trạch Lệ cười một tiến: “Vận may của Lưu tổng tốt thật.”
Anh lại đẩy một đống chip vào chỗ to.
Ván lần này vẫn là nhỏ. Chip càng ngày càng ít đi.
Thường Tuyết ở phía sau hồi hộp muốn chết, vốn tưởng Văn thiếu tới đây sẽ có bước chuyển ngoặt, ai dè… vãi thật.
Văn Trạch Lệ ném đầu xì gà vào gạt tàn.
Anh nhìn Thẩm Tuyền một cái: “Em thấy sao?”
Ngón tay Thẩm Tuyền nghịch cổ áo anh, nói: “Văn thiếu cố lên.”
Văn Trạch Lệ xoa khoé môi: “Có phải vì em vẫn chưa cho anh danh phận cho nên trò này mới thua mãi không? Danh không chính ngôn không thuận.”
Anh đang dò hỏi.
Thẩm Tuyền im lặng nhìn anh vài giây, đầu ngón tay cô hướng lên trên, khều cằm anh: “Không phải, là vận may của chúng ta chưa đến.”
Văn Trạch Lệ cũng nhìn cô, vài giây sau anh bật cười một tiếng. Sau đó, anh quay đầu nói với Lưu tổng: “Cứ chơi tiếp một thắng một thế này chán lắm, chúng ta đổi tỉ lệ khác chơi đi.”
Lưu tổng cười cầm hợp đồng lên: “Đổi cái gì chứ, không cần đổi. Ký hợp đồng này rồi, mọi thứ đêm nay đều cho qua vậy.”
Văn Trạch Lệ cười khẩy: “Tôi nói, đổi tỉ lệ chơi.”
Lưu tổng cũng không cười nữa, gương mặt của ông ta vốn đã dữ dằn, lúc này không cười trông càng dữ hơn. Ông ta nhìn gương mặt sắc bén của người đàn ông, một lúc lâu sau ông ta bật cười: “Được, ngay cả một thắng một cậu cũng không chơi được còn muốn đổi tỉ lệ, của cải nhà họ Văn thật sự rất hùng hậu.”
Văn Trạch Lệ: “Bình thường thôi, cũng chỉ gấp mười lần của ông thôi mà.”
Dùng cách thế này để ép buộc ký hợp đồng quả thật rất hèn hạ. Văn Trạch Lệ li3m khoé môi, trong mắt mang theo sự tàn nhẫn, đẩy hết số chip trong tay ra.
Lưu tổng cũng không cười nữa, ông ta đẩy chip của mình ra. Cô gái kia giơ cốc lên, bắt đầu lắc, âm thanh lúc này trở nên vô cùng rõ ràng.
Thẩm Tuyền nhìn cốc xúc xắc kia.
Cô đã nghe cả buổi tối, âm thanh nhảy lên bên trong thay đổi thế nào cô đã có thể phân biệt ra được. Cô nhíu mày suy nghĩ, hơi nghiêng người về phía Văn Trạch Lệ, ánh mắt nhìn anh.
Văn Trạch Lệ xắn tay áo lên, đầu ngón tay gõ gõ lên mặt bàn.
Anh nhìn Thẩm Tuyền một cái, tay còn lại ở dưới bàn nắm lấy tay cô.
Thẩm Tuyền sửng sốt, lòng bàn tay anh ấm áp. Cô do dự vài giây rồi duỗi tay xắn tay áo cho anh, có chút dịu dàng.
Tiếp theo, cốc xúc xắc hạ xuống mặt bàn.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn vào đó.
Lúc này Lưu tổng đặt trước, đặt to.
Văn Trạch Lệ cười: “Vậy tôi sẽ đặt nhỏ, không giành với Lưu tổng. Lưu tổng, ván này một ăn năm mươi.”
Lưu tổng gật đầu: “Được thôi.”
Lúc này bầu không khí vô cùng yên lặng.
Cô gái giơ cốc xúc xắc lên, con số bên trong nhảy ra.
1, 2, 3…
Cô gái cũng ngơ ra: “Nhỏ.”
Văn Trạch Lệ đứng lên, nắm tay Thẩm Tuyền, gật đầu với Lưu tổng: “Tôi thắng rồi, Lưu tổng, chúng tôi đi đây.”
Nói xong, anh xoay người.
Thường Tuyết nhìn con số kia xém nữa hét ầm lên, cô ấy che miệng lại nhanh chóng gật đầu với Thẩm Tuyền. Thẩm Tuyền kéo Thường Tuyết một cái, Thường Tuyết vội vàng giẫm lên giày cao gót chạy chậm đuổi theo.
Những người ở tầng một vẫn còn đang tiệc tùng, đèn đuốc sáng trưng. Văn Trạch Lệ đột nhiên kéo tay Thẩm Tuyền về phía trước, sau đó chen vào đám đông. Anh ôm eo cô, hung hăng chất vấn: “Em và Nhiếp Thừa khiêu vũ ở đây à?”
Thẩm Tuyền: “Phải.”
Văn Trạch Lệ nghiến răng nghiến lợi: “…”
Em gan lắm.
Bình luận facebook