-
Chương 70
Edit: Bún Thịt Nướng
Văn Trạch Tân ở bên cạnh nhìn lén cũng vô cùng khiếp sợ, anh ta lại gần, hỏi: “Anh, anh mua cái Quỳ Gối Là Chuyện Nhỏ làm gì? Anh mua thứ này là vì cảm thấy phần đời còn lại có lẽ phải quỳ hết à?”
Rơi vào tay người vợ như chị Tuyền, ngay cả đường lui cũng phải nghĩ trước sao?…
Vất vả quá.
Văn Trạch Lệ bấm tắt màn hình điện thoại.
Đề phòng lỡ như thôi.
*
Thẩm thị.
Thẩm Tuyền đẩy cửa phòng khách đi vào, bên trong có hai người, một người đàn ông trung niên mặc quần tây cùng áo POLO màu đen.
Diện mạo của người thanh niên mặc áo trắng quần jeans còn lại thì khá ngoan ngoãn.
Người đàn ông trung niên vừa nhìn thấy Thẩm Tuyền thì lập tức đứng dậy, đen mặt nói: “Thẩm tổng trăm công ngàn việc, ngay cả gặp mặt cũng một mực từ chối, cánh đúng là cứng rồi.”
Thẩm Tuyền không nhìn cậu thanh niên kia, chỉ tiến tới đỡ người đàn ông trung niên kia ngồi xuống: “Không phải mấy hôm nay chú vừa mới khỏi ốm sao, ngồi xuống nghỉ ngơi, đừng đứng, đỡ phải choáng đầu.”
“Con còn biết chú sẽ choáng đầu à, ngay cả Wechat cũng không trả lời, bố con dạy con làm người như vậy à?”
Tay của Thẩm Tuyền bị hất ra, vẻ mặt cô thản nhiên nói: “Gần đây bận quá, tin nhắn rác trên Wechat nhiều lắm, có lẽ không cẩn thận xoá mất rồi.”
“Con đừng dùng lời này từ chối chú.” Người đàn ông trung niên nhìn bộ dạng lạnh lùng cứng rắn này của Thẩm Tuyền thì suýt nhồi máu cơ tim. Trước kia lúc Thẩm Tuyền còn chưa lên vị trí này ông ta khá xem trọng cô, mấy năm nay càng ngày càng mạnh, tất cả chuyện ông ta đưa ra đều bị cô bác bỏ. Ông ta chỉ vào cậu thanh niên bên cạnh: “Chú hỏi con, thằng bé có được tuyển dụng không?”
Thẩm Tuyền ngẩng đầu liếc mắt nhìn cậu thanh niên kia một cái, sau đó rất lạnh nhạt mà thu hồi ánh mắt: “Không thể tuyển.”
“Thẩm Tuyền!” Người đàn ông trợn mắt.
Thẩm Tuyền lùi về sau một bước, nói: “Vị trí chú muốn thì không có, nhưng có một vị trí thích hợp với cậu ta, chú nghe suy nghĩ của con thử nhé.”
Người đàn ông trung niên tức không thở nổi, mấy giây sau mới thở lại được: “Vị trí gì?”
Mười phút sau, trong phòng khách lại vang lên tiếng gào thét của người đàn ông trung niên.
Thẩm Tuyền nhận lấy phần tài liệu kia từ tay Thường Tuyết, ném lên trên bàn, nói: “Chú suy nghĩ kỹ chút đi, chỉ còn lại vị trí này thôi.”
Nói xong, cô nói với Thường Tuyết: “Chăm sóc chủ tịch Nguyên cẩn thận.”
Tiếp đó cô xoay người đi ra ngoài.
Nhân viên bên ngoài nghe thấy những tiếng gào thét này thì rất bất ngờ. Họ nhìn nhau lắc đầu, đều biết chắc chắn sẽ không kiếm được món hời gì từ chỗ Thẩm Tuyền. Thẩm Tuyền trở về văn phòng, sau khi ngồi xuống, điện thoại liền vang lên.
Cô cầm lên nghe.
Đầu bên kia vang lên giọng của Nhiếp Thừa: “Em sửa lại việc hợp tác với Đằng Lộ thật à?”
Thẩm Tuyền uống một hớp cà phê lạnh, mát lạnh cả vết thương ở khoé môi. Trong phút chốc cô trở nên đờ đẫn, khung cảnh lúc trưa lại hiện lên, vài giây sau lại bị cô dập tắt, cô nói: “Phải.”
Nhiếp Thừa: “Chiêu rút củi dưới đáy nồi này của em rất lợi hại, cuỗm mất ba nhân viên R&D của công ty anh sau đó rót vốn cho công ty chết tiệt kia, em muốn đối đầu với bọn anh à?”
Thẩm Tuyền đặt ly cà phê xuống, nói: “Đàn anh, em là người thù dai.”
“Chuyện tối hôm đó, cho dù em không đối phó anh thì bạn trai em cũng sẽ đối phó anh.”
“Bạn trai em?”
Mấy giây sau, Nhiếp Thừa bật cười. “Phải, bạn trai em.”
Anh ta thở dài: “Cứ vậy đi.”
Cùng lúc đó.
Văn thị.
Lâm Tập từ bên ngoài trở về còn mang theo chuyện của công ty Nhiếp Thừa, anh ta báo cáo xong, Văn Trạch Lệ dựa lưng vào ghế, mãi chẳng nói gì.
Hồi lâu sau, anh chợt ngờ ngợ hiểu ra.
Thẩm Tuyền đây là đang giao lại chuyện của Nhiếp Thừa cho anh.
Anh cầm lấy điện thoại soạn tin nhắn.
Văn Trạch Lệ: [Đằng Lộ còn cần rót vốn sao? Để anh.]
Mấy phút sau.
Thẩm Tuyền: [Tạm thời không cần.]
Văn Trạch Lệ: [Anh có tiền.]
Thẩm Tuyền: [Biết rồi.]
Văn Trạch Lệ: [Tiền của bạn trai em nên em có thể xài thoải mái.]
Thẩm Tuyền: [A Lệ.]
Hai chữ này khiến cho Văn Trạch Lệ bỗng chốc ngẩn người ra. Cô đột nhiên gọi anh làm gì? Làm gì hả?
Văn Trạch Lệ lập tức gửi tin nhắn âm thanh qua: “Gọi anh làm gì?”
Nhưng Thẩm Tuyền lại không trả lời lại.
Văn Trạch Lệ: “…”
Đệt.
Thẩm Tuyền, em nói nhiều hơn hai câu sẽ chết à.
Nhưng bên phía anh rất nhanh lại bận tối mắt tối mũi, Văn Trạch Tân dẫn ông cụ Tiêu bước vào, Văn Trạch Lệ chỉnh lại cổ áo sơmi, đứng dậy tiếp đón.
*
Buổi chiều Lâm Tập không lái xe của Thẩm Tuyền đến, gần đến giờ tan làm Thẩm Tuyền mới nhớ ra, cô lấy điện thoại bấm số của Văn Trạch Lệ, điện thoại được kết nối.
Giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên: “Xuống lầu, anh từ chối bữa tối rồi, cố ý đến đón em đấy.”
Thẩm Tuyền sửng sốt.
Cô hỏi lại: “Không phải tối nay anh có hẹn với ông cụ Tiêu sao?”
Văn Trạch Lệ: “Ông cụ ngứa mắt anh nên đi rồi.”
Thẩm Tuyền: “……”
Cô đứng dậy mặc áo khoác, bỏ điện thoại vào trong túi rồi xuống lầu. Xe của cô đang đậu ở trước cửa tòa nhà, cửa kính xe hạ xuống, Văn Trạch Lệ thấy cô xuống liền mở cửa xe.
Thẩm Tuyền ngồi vào.
Mùi hương kia đã nồng nàn trở lại trên người anh
Thẩm Tuyền cảm thấy rất hương nước hoa này như hòa quyện với mùi hương trên người cô, như thể cố ý được điều chế ra vậy. Văn Trạch Lệ vươn tay cài dây an toàn cho cô, Thẩm Tuyền ngước mắt nhìn anh.
Văn Trạch Lệ nhướng mày: “Nhìn gì? Muốn hôn anh à?”
Thẩm Tuyền sững lại, nắm lấy cằm anh rồi hôn lên.
Bất ngờ không kịp phòng.
Văn Trạch Lệ nhanh chóng phản ứng lại, hơi nghiêng người tới, nửa người vượt qua bảng điều khiển trung tâm, để cô lên ghế. Cửa kính xe vẫn còn mở, đám nhân viên tan làm kia bỗng chốc chứng kiến được một cảnh hôn ngay tại hiện trường.
Cả đám kinh ngạc mở to mắt, chân chẳng thể nào di chuyển nổi.
Thì ra đại thiếu gia nhà họ Văn hôn môi là vầy, ngón tay thon dài với những khớp xương rõ ràng, xương cằm góc cạnh lạnh lùng, lúc hôn môi còn có thể thấy được đôi môi mỏng của anh đang mấp máy.
Moá…
Gợi cảm đấy.
Về phần Thẩm tổng, chỉ nhìn thấy ngón tay mảnh khảnh của cô ôm lấy má của người đàn ông.
Thẩm tổng…
Nữ giám đốc mạnh mẽ này cũng bị đàn ông đè như vậy sao?
Mẹ kiếp.
Có lẽ quá nhiều người nhìn nên đôi mắt hẹp dài của Văn Trạch Lệ hé mở, giây tiếp theo anh ấn nút, cửa kính xe từ từ đóng lại. Nhìn cái gì mà nhìn, cút hết đi.
Sau khi đóng cửa lại, không khí trong xe như càng nóng lên.
Thẩm Tuyền đẩy Văn Trạch Lệ ra.
Cô thấp giọng nói: “Nóng quá.”
Văn Trạch Lệ nhướng mày, thản nhiên nói: “Thời tiết tháng tư, nóng đâu mà nóng.”
Thẩm Tuyền nhìn anh, đầu ngón tay cài cổ áo sơ mi, thản nhiên nói: “Vậy sao anh lại toát mồ hôi?”
Văn Trạch Lệ vuốt cằm.
Có một giọt nước ở đó.
Anh bật cười: “Đó mà là nóng á? Đó là hỏa vượng, là hưng phấn.”
Thẩm Tuyền ung dung nhìn anh.
Nhìn thấy d*c vọng trong đôi mắt anh, cô nói: “Kính chắn gió chỉ cản được gió chứ không cản được ánh sáng.”
Văn Trạch Lệ bật cười, anh lại hôn lên khóe môi cô một cái: “Anh cũng không cho phép người khác nhìn thấy cơ thể của em.”
Nói xong, anh lui về, ngồi lại vào ghế lái, khởi động xe rồi nói: “Hôm nay đến nhà anh nhé? Lát nữa phải quay về nhà họ Thẩm à?”
Người đàn ông vừa lùi lại thì nguồn sáng lại sáng trở lại, Thẩm Tuyền cũng không còn nóng nữa. Cô liếc mắt nhìn nhân viên còn chưa tản đi ở bên ngoài, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Đến nhà anh, buổi tối vẫn phải về nhà.”
Từ sau chuyện du thuyền, Thẩm Tiêu Toàn bắt buộc mỗi tối Thẩm Tuyền đều phải về nhà, mà chuyện này đã bị Mạc Điềm biết nên bà ấy càng điên cuồng hơn.
Cho nên kể từ hôm Thẩm Tuyền trở về, cũng không đến ở Lam Loan nữa.
“Được, tối nay dì nấu cơm.”
Dì này là chỉ dì bên phía dinh thự.
Thẩm Tuyền: “Ừm.”
Xe khởi động chạy đến tòa nhà 188. Lúc gần xuống xe, Trần Y gửi tin nhắn Wechat đến.
Trần Y: [Nghe nói hôm sinh nhật chồng mình, cậu sẽ đến tham dự với thân phận bạn gái của Văn thiếu?]
Thẩm Tuyền: [Phải.]
Trần Y: [Xem ra cậu tìm được cách để sống chung rồi].
Thẩm Tuyền: [Vẫn chưa, nhưng mà mình sẽ học.]
Trần Y: [Hiểu rồi, cậu là học chứ không phải thay đổi.]
Thẩm Tuyền sẽ không thay đổi vì một người đàn ông, nhưng cô sẵn sàng học hỏi vì một người đàn ông, chỉ cần cô có lòng thì tuyệt đối có thể. Học cách đối xử tốt với một người đàn ông, học cách đối xử tốt với Văn Trạch Lệ, học cách yêu đương. Thẩm Tuyền được Văn Trạch Lệ nắm tay dẫn xuống xe, bước vào thang máy.
Tay Văn Trạch Lệ nhét vào trong túi quần, cùng cô trò chuyện về chuyện của Đằng Lộ. Gương mặt anh rất đắc ý, người phụ nữ này ra tay với Nhiếp Thừa khiến trong lòng anh vô cùng thỏa mãn.
Anh nói: “Cần một khoảng thời gian nữa Đằng Lộ mới có thể đối đầu được với bên phía Nhiếp Thừa, cho nên cần tuyển thêm nhân tài, anh sẽ mượn ít người từ đám công tử ở Lê Thành.”
Thẩm Tuyền: “Mượn của Hứa Điện à?”
Văn Trạch Lệ gật đầu: “Phải.”
Thẩm Tuyền: “Vất vả rồi.”
Văn Trạch Lệ liếc nhìn cô một cái: “Hôn anh một cái đi?”
Vừa dứt lời cửa thang máy mở ra, dì giúp việc cầm túi rác đứng ở bên ngoài thang máy nhìn họ. Văn Trạch Lệ nhìn theo tầm mắt của Thẩm Tuyền, vài giây sau, anh “chậ” một tiếng.
Thẩm Tuyền cười với dì: “Lại gặp dì rồi.”
“Bé Tuyền gầy rồi, có phải gần đây ăn không ngon miệng không.” Dì vứt túi rác đi, mở cửa hỏi Thẩm Tuyển. Làm việc ở nhà họ Văn nhiều năm, bà đã sớm học được việc cái nào nên nhìn cái nào thì không, nhìn thấy gì là phải quên đi ngay. Cho nên bà ấy giả vờ không thấy cảnh Văn thiếu đứng sát cạnh Thẩm Tuyền đòi hôn lúc cửa thang máy mở ra.
Thẩm Tuyền lắc đầu: “Không ạ, gần đây con ăn rất tốt, có lẽ công việc mệt mỏi quá, nhưng cân nặng của con không giảm đi đâu ạ.”
“Thật không? Anh bế thử xem.”
Nói xong, Thẩm Tuyền đã bị Văn Trạch Lệ bế lên, tốc độ này quá nhanh khiến cho Thẩm Tuyền không phản ứng kịp, chân khua khoắng một cái, nửa người treo lên người anh.
Tầm mắt lập tức vút lên cao, trong một giây đó, Thẩm Tuyền gần như bất giác lẩm bẩm một câu: “Buông ra.”
Văn Trạch Lệ mỉm cười nhìn cô.
Nghe giọng điệu này anh liền ngơ ra vài giây, đôi mắt hẹp dài yên lặng nhìn Thẩm Tuyền. Cô chống lên bả vai anh, cũng nhìn anh, chỉ là gương mặt vẫn lạnh lùng.
Vài giây sau cô lại khua chân, chân kia còn đá lên bụng anh một cái.
Từ điều này, Văn Trạch Lệ có thể thấy một mặt đáng yêu tới vậy của cô, anh không nhịn được mà bật cười, nhất quyết không buông tay. Thẩm Tuyền nhẫn nhịn, cô vẫn bị anh ôm, may mà anh không xoay vòng.
Sau khi Thẩm Tuyền được thả xuống, cô chỉnh lại áo sơ mi, thuận tay buộc tóc lên, hời hợt liếc nhìn anh một cái. Văn Trạch Lệ nhướng mày, ngồi cạnh bàn trà, hai tay buông thõng ở hai bên, ngửa đầu nhìn cô buộc tóc. Dì giúp việc đi vào phòng bếp nấu cơm cho hai người, để lại không gian cho bọn họ, lúc này trong phòng khách cực lớn chỉ có hai người bọn họ.
Thẩm Tuyền lại ngửi thấy mùi hương kia.
Ôm như này khiến cô thấy nóng, cô nhíu mày, mấy giây sau liền nghiêng về phía trước, cúi người.
Văn Trạch Lệ khẽ cười một tiếng, tay nắm lấy eo cô, đang định nói chuyện thì Thẩm Tuyền cúi đầu nhìn anh, hỏi: “Có phải anh giở trò gì với nước hoa của anh không? Lấy nước hoa của em pha chế nhằm để k1ch thích d*c vọng?”
Tay Văn Trạch Lệ ôm eo cô chợt siết chặt lại.
Anh có hơi luống cuống nói: “Không có.”
Thẩm Tuyền đứng thẳng người dậy, đi lấy điện thoại. Văn Trạch Lệ thấy thế bèn nắm lấy cổ tay cô, trong phút chốc đó, Văn Trạch Lệ có chút bất an: “Bé Tuyền.”
Thẩm Tuyền quay đầu nhìn anh.
Một lúc lâu sau.
Cô nói: “Đàn ông tí đi, có giờ trò hay không?”
Văn Trạch Lệ híp mắt.
Hai người nhìn nhau hồi lâu.
Văn Trạch Lệ hừ lạnh: “Có giở trò thì em làm gì được anh?”
Cùng lắm thì quỳ thôi.
Văn Trạch Tân ở bên cạnh nhìn lén cũng vô cùng khiếp sợ, anh ta lại gần, hỏi: “Anh, anh mua cái Quỳ Gối Là Chuyện Nhỏ làm gì? Anh mua thứ này là vì cảm thấy phần đời còn lại có lẽ phải quỳ hết à?”
Rơi vào tay người vợ như chị Tuyền, ngay cả đường lui cũng phải nghĩ trước sao?…
Vất vả quá.
Văn Trạch Lệ bấm tắt màn hình điện thoại.
Đề phòng lỡ như thôi.
*
Thẩm thị.
Thẩm Tuyền đẩy cửa phòng khách đi vào, bên trong có hai người, một người đàn ông trung niên mặc quần tây cùng áo POLO màu đen.
Diện mạo của người thanh niên mặc áo trắng quần jeans còn lại thì khá ngoan ngoãn.
Người đàn ông trung niên vừa nhìn thấy Thẩm Tuyền thì lập tức đứng dậy, đen mặt nói: “Thẩm tổng trăm công ngàn việc, ngay cả gặp mặt cũng một mực từ chối, cánh đúng là cứng rồi.”
Thẩm Tuyền không nhìn cậu thanh niên kia, chỉ tiến tới đỡ người đàn ông trung niên kia ngồi xuống: “Không phải mấy hôm nay chú vừa mới khỏi ốm sao, ngồi xuống nghỉ ngơi, đừng đứng, đỡ phải choáng đầu.”
“Con còn biết chú sẽ choáng đầu à, ngay cả Wechat cũng không trả lời, bố con dạy con làm người như vậy à?”
Tay của Thẩm Tuyền bị hất ra, vẻ mặt cô thản nhiên nói: “Gần đây bận quá, tin nhắn rác trên Wechat nhiều lắm, có lẽ không cẩn thận xoá mất rồi.”
“Con đừng dùng lời này từ chối chú.” Người đàn ông trung niên nhìn bộ dạng lạnh lùng cứng rắn này của Thẩm Tuyền thì suýt nhồi máu cơ tim. Trước kia lúc Thẩm Tuyền còn chưa lên vị trí này ông ta khá xem trọng cô, mấy năm nay càng ngày càng mạnh, tất cả chuyện ông ta đưa ra đều bị cô bác bỏ. Ông ta chỉ vào cậu thanh niên bên cạnh: “Chú hỏi con, thằng bé có được tuyển dụng không?”
Thẩm Tuyền ngẩng đầu liếc mắt nhìn cậu thanh niên kia một cái, sau đó rất lạnh nhạt mà thu hồi ánh mắt: “Không thể tuyển.”
“Thẩm Tuyền!” Người đàn ông trợn mắt.
Thẩm Tuyền lùi về sau một bước, nói: “Vị trí chú muốn thì không có, nhưng có một vị trí thích hợp với cậu ta, chú nghe suy nghĩ của con thử nhé.”
Người đàn ông trung niên tức không thở nổi, mấy giây sau mới thở lại được: “Vị trí gì?”
Mười phút sau, trong phòng khách lại vang lên tiếng gào thét của người đàn ông trung niên.
Thẩm Tuyền nhận lấy phần tài liệu kia từ tay Thường Tuyết, ném lên trên bàn, nói: “Chú suy nghĩ kỹ chút đi, chỉ còn lại vị trí này thôi.”
Nói xong, cô nói với Thường Tuyết: “Chăm sóc chủ tịch Nguyên cẩn thận.”
Tiếp đó cô xoay người đi ra ngoài.
Nhân viên bên ngoài nghe thấy những tiếng gào thét này thì rất bất ngờ. Họ nhìn nhau lắc đầu, đều biết chắc chắn sẽ không kiếm được món hời gì từ chỗ Thẩm Tuyền. Thẩm Tuyền trở về văn phòng, sau khi ngồi xuống, điện thoại liền vang lên.
Cô cầm lên nghe.
Đầu bên kia vang lên giọng của Nhiếp Thừa: “Em sửa lại việc hợp tác với Đằng Lộ thật à?”
Thẩm Tuyền uống một hớp cà phê lạnh, mát lạnh cả vết thương ở khoé môi. Trong phút chốc cô trở nên đờ đẫn, khung cảnh lúc trưa lại hiện lên, vài giây sau lại bị cô dập tắt, cô nói: “Phải.”
Nhiếp Thừa: “Chiêu rút củi dưới đáy nồi này của em rất lợi hại, cuỗm mất ba nhân viên R&D của công ty anh sau đó rót vốn cho công ty chết tiệt kia, em muốn đối đầu với bọn anh à?”
Thẩm Tuyền đặt ly cà phê xuống, nói: “Đàn anh, em là người thù dai.”
“Chuyện tối hôm đó, cho dù em không đối phó anh thì bạn trai em cũng sẽ đối phó anh.”
“Bạn trai em?”
Mấy giây sau, Nhiếp Thừa bật cười. “Phải, bạn trai em.”
Anh ta thở dài: “Cứ vậy đi.”
Cùng lúc đó.
Văn thị.
Lâm Tập từ bên ngoài trở về còn mang theo chuyện của công ty Nhiếp Thừa, anh ta báo cáo xong, Văn Trạch Lệ dựa lưng vào ghế, mãi chẳng nói gì.
Hồi lâu sau, anh chợt ngờ ngợ hiểu ra.
Thẩm Tuyền đây là đang giao lại chuyện của Nhiếp Thừa cho anh.
Anh cầm lấy điện thoại soạn tin nhắn.
Văn Trạch Lệ: [Đằng Lộ còn cần rót vốn sao? Để anh.]
Mấy phút sau.
Thẩm Tuyền: [Tạm thời không cần.]
Văn Trạch Lệ: [Anh có tiền.]
Thẩm Tuyền: [Biết rồi.]
Văn Trạch Lệ: [Tiền của bạn trai em nên em có thể xài thoải mái.]
Thẩm Tuyền: [A Lệ.]
Hai chữ này khiến cho Văn Trạch Lệ bỗng chốc ngẩn người ra. Cô đột nhiên gọi anh làm gì? Làm gì hả?
Văn Trạch Lệ lập tức gửi tin nhắn âm thanh qua: “Gọi anh làm gì?”
Nhưng Thẩm Tuyền lại không trả lời lại.
Văn Trạch Lệ: “…”
Đệt.
Thẩm Tuyền, em nói nhiều hơn hai câu sẽ chết à.
Nhưng bên phía anh rất nhanh lại bận tối mắt tối mũi, Văn Trạch Tân dẫn ông cụ Tiêu bước vào, Văn Trạch Lệ chỉnh lại cổ áo sơmi, đứng dậy tiếp đón.
*
Buổi chiều Lâm Tập không lái xe của Thẩm Tuyền đến, gần đến giờ tan làm Thẩm Tuyền mới nhớ ra, cô lấy điện thoại bấm số của Văn Trạch Lệ, điện thoại được kết nối.
Giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên: “Xuống lầu, anh từ chối bữa tối rồi, cố ý đến đón em đấy.”
Thẩm Tuyền sửng sốt.
Cô hỏi lại: “Không phải tối nay anh có hẹn với ông cụ Tiêu sao?”
Văn Trạch Lệ: “Ông cụ ngứa mắt anh nên đi rồi.”
Thẩm Tuyền: “……”
Cô đứng dậy mặc áo khoác, bỏ điện thoại vào trong túi rồi xuống lầu. Xe của cô đang đậu ở trước cửa tòa nhà, cửa kính xe hạ xuống, Văn Trạch Lệ thấy cô xuống liền mở cửa xe.
Thẩm Tuyền ngồi vào.
Mùi hương kia đã nồng nàn trở lại trên người anh
Thẩm Tuyền cảm thấy rất hương nước hoa này như hòa quyện với mùi hương trên người cô, như thể cố ý được điều chế ra vậy. Văn Trạch Lệ vươn tay cài dây an toàn cho cô, Thẩm Tuyền ngước mắt nhìn anh.
Văn Trạch Lệ nhướng mày: “Nhìn gì? Muốn hôn anh à?”
Thẩm Tuyền sững lại, nắm lấy cằm anh rồi hôn lên.
Bất ngờ không kịp phòng.
Văn Trạch Lệ nhanh chóng phản ứng lại, hơi nghiêng người tới, nửa người vượt qua bảng điều khiển trung tâm, để cô lên ghế. Cửa kính xe vẫn còn mở, đám nhân viên tan làm kia bỗng chốc chứng kiến được một cảnh hôn ngay tại hiện trường.
Cả đám kinh ngạc mở to mắt, chân chẳng thể nào di chuyển nổi.
Thì ra đại thiếu gia nhà họ Văn hôn môi là vầy, ngón tay thon dài với những khớp xương rõ ràng, xương cằm góc cạnh lạnh lùng, lúc hôn môi còn có thể thấy được đôi môi mỏng của anh đang mấp máy.
Moá…
Gợi cảm đấy.
Về phần Thẩm tổng, chỉ nhìn thấy ngón tay mảnh khảnh của cô ôm lấy má của người đàn ông.
Thẩm tổng…
Nữ giám đốc mạnh mẽ này cũng bị đàn ông đè như vậy sao?
Mẹ kiếp.
Có lẽ quá nhiều người nhìn nên đôi mắt hẹp dài của Văn Trạch Lệ hé mở, giây tiếp theo anh ấn nút, cửa kính xe từ từ đóng lại. Nhìn cái gì mà nhìn, cút hết đi.
Sau khi đóng cửa lại, không khí trong xe như càng nóng lên.
Thẩm Tuyền đẩy Văn Trạch Lệ ra.
Cô thấp giọng nói: “Nóng quá.”
Văn Trạch Lệ nhướng mày, thản nhiên nói: “Thời tiết tháng tư, nóng đâu mà nóng.”
Thẩm Tuyền nhìn anh, đầu ngón tay cài cổ áo sơ mi, thản nhiên nói: “Vậy sao anh lại toát mồ hôi?”
Văn Trạch Lệ vuốt cằm.
Có một giọt nước ở đó.
Anh bật cười: “Đó mà là nóng á? Đó là hỏa vượng, là hưng phấn.”
Thẩm Tuyền ung dung nhìn anh.
Nhìn thấy d*c vọng trong đôi mắt anh, cô nói: “Kính chắn gió chỉ cản được gió chứ không cản được ánh sáng.”
Văn Trạch Lệ bật cười, anh lại hôn lên khóe môi cô một cái: “Anh cũng không cho phép người khác nhìn thấy cơ thể của em.”
Nói xong, anh lui về, ngồi lại vào ghế lái, khởi động xe rồi nói: “Hôm nay đến nhà anh nhé? Lát nữa phải quay về nhà họ Thẩm à?”
Người đàn ông vừa lùi lại thì nguồn sáng lại sáng trở lại, Thẩm Tuyền cũng không còn nóng nữa. Cô liếc mắt nhìn nhân viên còn chưa tản đi ở bên ngoài, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Đến nhà anh, buổi tối vẫn phải về nhà.”
Từ sau chuyện du thuyền, Thẩm Tiêu Toàn bắt buộc mỗi tối Thẩm Tuyền đều phải về nhà, mà chuyện này đã bị Mạc Điềm biết nên bà ấy càng điên cuồng hơn.
Cho nên kể từ hôm Thẩm Tuyền trở về, cũng không đến ở Lam Loan nữa.
“Được, tối nay dì nấu cơm.”
Dì này là chỉ dì bên phía dinh thự.
Thẩm Tuyền: “Ừm.”
Xe khởi động chạy đến tòa nhà 188. Lúc gần xuống xe, Trần Y gửi tin nhắn Wechat đến.
Trần Y: [Nghe nói hôm sinh nhật chồng mình, cậu sẽ đến tham dự với thân phận bạn gái của Văn thiếu?]
Thẩm Tuyền: [Phải.]
Trần Y: [Xem ra cậu tìm được cách để sống chung rồi].
Thẩm Tuyền: [Vẫn chưa, nhưng mà mình sẽ học.]
Trần Y: [Hiểu rồi, cậu là học chứ không phải thay đổi.]
Thẩm Tuyền sẽ không thay đổi vì một người đàn ông, nhưng cô sẵn sàng học hỏi vì một người đàn ông, chỉ cần cô có lòng thì tuyệt đối có thể. Học cách đối xử tốt với một người đàn ông, học cách đối xử tốt với Văn Trạch Lệ, học cách yêu đương. Thẩm Tuyền được Văn Trạch Lệ nắm tay dẫn xuống xe, bước vào thang máy.
Tay Văn Trạch Lệ nhét vào trong túi quần, cùng cô trò chuyện về chuyện của Đằng Lộ. Gương mặt anh rất đắc ý, người phụ nữ này ra tay với Nhiếp Thừa khiến trong lòng anh vô cùng thỏa mãn.
Anh nói: “Cần một khoảng thời gian nữa Đằng Lộ mới có thể đối đầu được với bên phía Nhiếp Thừa, cho nên cần tuyển thêm nhân tài, anh sẽ mượn ít người từ đám công tử ở Lê Thành.”
Thẩm Tuyền: “Mượn của Hứa Điện à?”
Văn Trạch Lệ gật đầu: “Phải.”
Thẩm Tuyền: “Vất vả rồi.”
Văn Trạch Lệ liếc nhìn cô một cái: “Hôn anh một cái đi?”
Vừa dứt lời cửa thang máy mở ra, dì giúp việc cầm túi rác đứng ở bên ngoài thang máy nhìn họ. Văn Trạch Lệ nhìn theo tầm mắt của Thẩm Tuyền, vài giây sau, anh “chậ” một tiếng.
Thẩm Tuyền cười với dì: “Lại gặp dì rồi.”
“Bé Tuyền gầy rồi, có phải gần đây ăn không ngon miệng không.” Dì vứt túi rác đi, mở cửa hỏi Thẩm Tuyển. Làm việc ở nhà họ Văn nhiều năm, bà đã sớm học được việc cái nào nên nhìn cái nào thì không, nhìn thấy gì là phải quên đi ngay. Cho nên bà ấy giả vờ không thấy cảnh Văn thiếu đứng sát cạnh Thẩm Tuyền đòi hôn lúc cửa thang máy mở ra.
Thẩm Tuyền lắc đầu: “Không ạ, gần đây con ăn rất tốt, có lẽ công việc mệt mỏi quá, nhưng cân nặng của con không giảm đi đâu ạ.”
“Thật không? Anh bế thử xem.”
Nói xong, Thẩm Tuyền đã bị Văn Trạch Lệ bế lên, tốc độ này quá nhanh khiến cho Thẩm Tuyền không phản ứng kịp, chân khua khoắng một cái, nửa người treo lên người anh.
Tầm mắt lập tức vút lên cao, trong một giây đó, Thẩm Tuyền gần như bất giác lẩm bẩm một câu: “Buông ra.”
Văn Trạch Lệ mỉm cười nhìn cô.
Nghe giọng điệu này anh liền ngơ ra vài giây, đôi mắt hẹp dài yên lặng nhìn Thẩm Tuyền. Cô chống lên bả vai anh, cũng nhìn anh, chỉ là gương mặt vẫn lạnh lùng.
Vài giây sau cô lại khua chân, chân kia còn đá lên bụng anh một cái.
Từ điều này, Văn Trạch Lệ có thể thấy một mặt đáng yêu tới vậy của cô, anh không nhịn được mà bật cười, nhất quyết không buông tay. Thẩm Tuyền nhẫn nhịn, cô vẫn bị anh ôm, may mà anh không xoay vòng.
Sau khi Thẩm Tuyền được thả xuống, cô chỉnh lại áo sơ mi, thuận tay buộc tóc lên, hời hợt liếc nhìn anh một cái. Văn Trạch Lệ nhướng mày, ngồi cạnh bàn trà, hai tay buông thõng ở hai bên, ngửa đầu nhìn cô buộc tóc. Dì giúp việc đi vào phòng bếp nấu cơm cho hai người, để lại không gian cho bọn họ, lúc này trong phòng khách cực lớn chỉ có hai người bọn họ.
Thẩm Tuyền lại ngửi thấy mùi hương kia.
Ôm như này khiến cô thấy nóng, cô nhíu mày, mấy giây sau liền nghiêng về phía trước, cúi người.
Văn Trạch Lệ khẽ cười một tiếng, tay nắm lấy eo cô, đang định nói chuyện thì Thẩm Tuyền cúi đầu nhìn anh, hỏi: “Có phải anh giở trò gì với nước hoa của anh không? Lấy nước hoa của em pha chế nhằm để k1ch thích d*c vọng?”
Tay Văn Trạch Lệ ôm eo cô chợt siết chặt lại.
Anh có hơi luống cuống nói: “Không có.”
Thẩm Tuyền đứng thẳng người dậy, đi lấy điện thoại. Văn Trạch Lệ thấy thế bèn nắm lấy cổ tay cô, trong phút chốc đó, Văn Trạch Lệ có chút bất an: “Bé Tuyền.”
Thẩm Tuyền quay đầu nhìn anh.
Một lúc lâu sau.
Cô nói: “Đàn ông tí đi, có giờ trò hay không?”
Văn Trạch Lệ híp mắt.
Hai người nhìn nhau hồi lâu.
Văn Trạch Lệ hừ lạnh: “Có giở trò thì em làm gì được anh?”
Cùng lắm thì quỳ thôi.
Bình luận facebook