• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hậu Cung Như Ý Truyện (4 Viewers)

  • Hậu Cung Như Ý Truyện - Chương 141

Lý Ngọc rốt cuộc cũng là người già trong cung, nghe nói Hoàng đế triệu hồi, cũng không nói lời nào, cũng không hỏi nguyên do, liền chuẩn bị hết mọi thứ, dâng trà tiến lên. Tiến Trung nhìn thấy Lý Ngọc liền kinh ngạc, nói: “Sư phụ đã quay về”.

Lý Ngọc không mặn không nhạt nói: “Tuy rằng ở Viên Minh viên thanh nhàn nhưng cũng phải trở về hiếu kính với Hoàng thượng”.

Hắn đi vào Noãn các Dưỡng Tâm điện, cung kính dâng lên nước trà. Hoàng đế nhấp một ngụm: “Trà Long Tĩnh tháng Ba, thất phân năng, trà hương miệng đầy. Cũng chỉ có ngươi mới pha đúng vị của trà này”.

Lý Ngọc quỳ xuống nói: “Hoàng thượng không chê nô tài lớn tuổi hoa mắt, nô tài cảm kích vô cùng”.

Hoàng đế từ từ nói: “Ngươi đã trở về, muốn hiếu kính nhất định không chỉ có chén trà nhỏ này”.

Lý Ngọc nói:” Nô tài cũng đã thắp hương cho Dực Khôn cung nương nương, cũng đã chuẩn bị hậu sự Dung Bội”.

Ngữ thanh Hoàng đế rất xa, giống như từ phía chân trời mờ mịt mà đến: “Như Ý, rốt cuộc đã chết như thế nào?”

Quả nhiên Hoàng đế có lòng nghi ngờ. Lý Ngọc thấp giọng nói: “Trước khi Dực Khôn cung nương nương tự sát, có Hoàng quý phi vừa mới rời đi. Theo sau còn có Du phi, Dĩnh phi và Thất công chúa”

Lý Ngọc cơ hồ chỉ nghĩ tai mình nghe không rõ, hắn nghe thấy tiếng nói khẽ run lên của Hoàng đế: “Thật sự là tự sát sao?”

Lý Ngọc làm sao không biết Hoàng đế nghi hoặc, vội hỏi: “Nô tài đã tìm hiểu đúng là tự sát. Chỉ là nô tài khó hiểu, Dực Khôn cung nương nương ôm bệnh đã lâu nhưng vì sao sớm không tự sát, muộn không tự sát mà sau khi Hoàng quý phi đi rồi mới tự sát. Nếu nói là tuyệt vọng thì cũng không đúng lắm ạ”.

Hoàng đế hít sâu một hơi, kiềm chế chất vấn trong lòng xuống, lạnh nhạt nói: “Ý của ngươi muốn nói là Hoàng quý phi đã nói cái gì đó hoặc làm cái gì đó sao?”

Lý Ngọc chậm rãi nói: “Nô tài có thể tra hỏi rõ ràng nhưng về phần cái gì, nguyên nhân vì sao, nô tài bất quá cũng chỉ là nô tài, không hiểu được việc tra xét lòng người, cũng không biết căn do ở nơi nào”. Hắn ngừng một chút nói: “Nô tài vừa mới tới Dực Khôn cung, thấy được một ít này nọ, cố ý lấy vội tới cho Hoàng thượng nhìn kỹ”.

Hoàng đế im lặng vuốt cằm, Lý Ngọc vỗ tay hai cái, có hai tiểu cung nữ tiến vào, đó là cung nữ từng phụng dưỡng Như Ý là Lăng Chi và Vân Chi. Lý Ngọc trầm giọng nói: “Dực Khôn cung nương nương từ khi bị nhốt trong cung, hằng ngày chỉ dụng tâm thêu thùa và tụng kinh. Bức thêu kia chỉ có một hai hoa sắc. Thỉnh Hoàng thượng xem qua”.

Vân Chi cùng Lăng Chi đang cầm mảnh lụa mỏng trắng noãn như sương tuyết, từ từ mở ra. Hoàng đế chăm chú nhìn một lát, bất giác hốc mắt ướt đẫm.

Thật sự chỉ có hai màu trên bản vẽ.

Màu xanh cây anh đào nở rộ như bồng vân, hồng lệ tiên diễm. Tươi đẹp ở ngoài, còn lại trắng thuần một mảnh, châm công cẩn thận trầm nị, mỗi một đóa hoa cánh hoa không biết đã đâm bao nhiêu vạn châm. Đáy mắt hắn càng ngày càng nóng, cơ hồ có đau đớn, nước mắt chợt rơi xuống. Hắn nghe được âm thanh bình tĩnh: “Bên người nàng còn giữ cái gì không?”

Lý Ngọc kính cẩn nói: “Còn một bức chưa thêu xong, cũng không khác nhiều cái này. Bên người nương nương còn giữ một quyển nhìn một nửa thư, là bạch phác”

Hắn cố ý duy trì tim đập vững vàng rồi đột nhiên mất đi tiếng tim đập bình thường mà hoảng loạn. Trong trí nhớ của hắn vẫn nhớ kỹ, nhớ kỹ, nhớ kỹ bọn họ đã gặp nhau thế nào, xa xa nhìn nhau, vừa gặp đã thương. Hoàng đế tự như nói một mình: “Thêu cũng để lại một nửa, thư cũng để lại một nữa mà tạ thế như vậy sao?”

Hoàng đế trầm mặc như lãnh tuyết trên đỉnh nuối, áp bách người khác thở không nổi. Cũng không biết trải qua bao lâu mới nói: “Tuy rằng Tiến Trung là chân truyền của ngươi nhưng rốt cuộc hắn là đồ đệ của ngươi, không thể so ngươi ổn trọng thạo đời. Ngươi hãy ở lại bên trẫm, hầu hạ trẫm”.

Lý Ngọc đáp ứng, khoanh tay đứng sang một bên. Hoàng đế phục lại thần sắc, chấm mực nước bút, không nhanh không chậm, phê duyệt tấu chương. Cũng không biết trải qua bao lâu, đồng hồ nước gió mát làm cho người ta buồn ngủ. Hoàng đế trước mặt tấu chương dần dần buông bút, khối băng trong điện cũng dần dần hòa tan. Bên ngoài nổi gió, bỗng nhiên trong điện có hoa văn ảnh sắc tung bay như một màu xanh phấn lưu luyến bay qua. Hoảng hốt, là thanh âm của Hoàng đế, nhẹ nhàng hô lên một tiếng, tựa hồ trong gió có con bướm bay qua, bám vào hoa diệp gợn sóng. Lý Ngọc rõ ràng nghe thấy Hoàng đế hô lên một tiếng: “Thanh Anh”.

Lý Ngọc giật mình nhớ tới, lúc trước khi bọn họ đều còn trẻ, Thanh Anh yêu nhất là màu hoa diệp sinh sôi trên y phục. Chính vì thế khi thế gian này mất đi Thanh Anh thì ngay cả Như Ý hồn phách cũng trở lại.

Hoàng đế thở dài: “Nàng đi thật tốt sao?”

Lý Ngọc sao dám nói suy nghĩ nửa ngày, chỉ là nói: “Dực Khôn cung nương nương mang theo ý cười, đi đến nơi hỉ nhạc”.

“Nàng tình nguyện chết, cũng không nguyện ở lại nơi này. Lý Ngọc, nàng ta không nên vào trong cung này, nếu là ở bên ngoài, nhất định cả đời nàng ta sẽ đến nơi trời cao biển rộng”.

Cổ họng Lý Ngọc từng đợt lên men: “Hoàng thượng, nàng ấy khổ thì Hoàng thượng cũng khổ. Nếu Dực Khôn cung nương nương còn sống, chẳng sợ Hoàng thượng không muốn gặp lại nàng ấy nhưng nô tài biết, trong lòng Hoàng thượng sẽ không khổ sở như vậy”.

Hoàng đế cũng không trả lời câu nói của hắn, chỉ là khoanh tay đứng dậy, thật lâu không nói gì, lẳng lặng hỏi: “Ngươi đoán xem, Hoàng quý phi đã nói gì với Như Ý?”

Lý Ngọc cắn chặt môi. Không cần phải nói, đã muốn nói gì cũng đã nói xong. Nghi căn đã đâm sâu vào, chỉ cờ mọc mầm, nở hoa kết quả mà thôi. Trong mắt hắn ẩn ẩn rung rung, đáy lòng có vẻ kích động. Chỉ bằng một gốc cây nghi căn này, Yến Uyển dù có trở thành Hoàng hậu cũng sẽ không được an ổn.

Tin Lý Ngọc trở về như một trận gió truyền khắp hậu cung, Tiến Trung bị phái đi Nhiệt Hà hành cung. Trong chớp nhoáng địa vị thay đổi, không thể không làm cho người khác phỏng đoán đằng sau thánh chỉ thay đổi đó là điều gì. Yến Uyển cứ truy vấn nhưng chỉ nhận được câu trả lời là do Hoàng thượng thấy Tiến Trung hầu hạ không tốt nên mới cho Lý Ngọc quay về. Tất nhiên cũng có tình lý bên trong, Tiến Trung cho dù có lanh lợi, tay chân lại nhanh nhẹn nhưng rốt cuộc Lý Ngọc là người theo bên cạnh Hoàng đế từ lúc đăng cơ cho đến bây giờ, cho nên những thói quen hằng ngày cũng như tính tình Hoàng đế, Lý Ngọc đều nắm rõ. Bị triệu hồi quay về như vậy cũng là điều đương nhiên. Nhưng Yến Uyển sợ hãi, Lý Ngọc cùng với Như Ý kết giao thân mật. Nay Như Ý đã chết, Lý Ngọc lại trở về, chỉ sợ Hoàng đế vẫn còn có tình cảm thương hại đối với Như Ý.

Xuân Thiền không biết tâm tư Yến Uyển cho nên nói liên miên: “Tiến Trung biết bị chuyển đến Nhiệt Hà hành cung, đương nhiên là trốn không được. Nhưng là cầu nương nương làm cho hắn sớm ngày ra khỏi hành cung, quay về hầu hạ”.

Yến Uyển bất động thanh sắc nói: “Nếu đã đi ra ngoài, Nhiệt Hà hành cung lại xa như vậy, trên đường không cẩn thận bị phong hàn mà chết, hoặc là ở hành cung trượt chân chết. Tiến Trung, không cần trở lại nữa”.

Xuân Thiền thấy Yến Uyển không hề thay đổi sắc mặt, đáp ứng thật nhanh rồi vội lui ra.

Yến Uyển thấy nàng đi ra ngoài, lại triệu thái giám Kính Sự phòng hỏi đến việc tuyển tú nữ. Xuân Thiền bước nhanh ra khỏi cửa cung, Vương Thiềm chào đón, thân thiết nói: “Sao sắc mặt trắng bệnh như vậy, bị trúng nắng nóng sao?”

Xuân Thiền như tìm được chỗ dựa vào, thấp giọng, dồn dập nói cho hắn biết: “Tiến Trung không thể giữ lại”.

Vương Thiềm suy nghĩ không ngoài dự đoán, chỉ nói: “Nếu nương nương phân phó, ta sẽ đi xử trí. Một cái Tiến Trung thì tỷ tỷ đau lòng gì chứ?”

Xuân Thiền nghĩ mà sợ, nhìn bốn phía không có ai nên mới dám nói: “Ta làm sao không đau lòng Tiến Trung được chứ? Bất quá cũng như

Lan Thúy ngày xưa mà thôi”.

Vương Thiềm giật mình một cái, che miệng của nàng lại: “Tính tình nương nương tỷ còn không biết sao? Lo giữ mệnh đi”.

Xuân Thiền hơi buồn, liên tục gật đầu nói: “Ta biết, ta biết”.

Hoàng đế ngồi ở Sấu Phương Trai, hằng ngày nghe cung nhân đánh đàn đầu ngựa. Mọi người khoanh tay đứng nhìn, không dám quấy rầy Hoàng đế. Chỉ có Lý Ngọc nhẹ nhàng châm trà, quạt nhẹ, thỉnh thoảng nhẹ giọng nói nhỏ một câu: “Hoàng thượng, đã đến kỳ tuyển tú nữ rồi, Hoàng thượng có cần xem qua không ạ?”

Hai mắt Hoàng đế khép hờ, phiêu du theo làn điệu, thản nhiên nói: “Thôi. Hậu cung có tang, chuyện tuyển tú nữ dời lại đi”.

Lý Ngọc không dám nhiều lời, chỉ nói: “Chuyện tuyển tú nữ, Hoàng quý phi đã mất rất nhiều tâm tư”.

Hoàng đế cười nhạo: “Nàng ta lo lắng sao? Nàng ta chăm sóc nhiều đứa nhỏ vậy, lại đưa Cảnh Ngoạn trở về, còn lo lắng nhiều vậy sao?”

Lý Ngọc muốn nói lại thôi, bên ngoài lại truyền đến một tiếng khóc lỗi, khiến cho khúc nhạc tình lý bị nhiều âm: “Hoàng thượng, Hoàng thượng hãy cứu Cảnh Ngoạn đi”.

Lý Ngọc nghiêng tai: “Là thanh âm của Dĩnh phi”.

Hoàng đế nghe thấy là Dĩnh phi, tức giận đang muốn dâng lên thì liền đè ép đi xuống, phân phó cung nhân đưa Dĩnh phi tiến vào. Dĩnh phi tiến vào khóc lóc: “Hoàng thượng, nghe nói Cảnh Ngoạn quật cường, quay trở về Vĩnh Thọ cung vẫn không chịu ăn cơm, làm sao có thể sống được đây?”

Hoàng đế tuy là răn dạy, khẩu khí lại nhu hoãn thật sự, đủ thấy thường ngày đối với Dĩnh phi khách khí: “Nói bậy! Hoàng quý phi là mẹ ruột Cảnh Ngoạn, sao lại để bị đói được chứ?”

Dĩnh phi tính tình kiên cường nhưng lại khóc lóc trước mặt Hoàng đế, hiếm thấy rơi lệ. Hoàng đế thấy nàng như vậy, dĩ nhiên kinh ngạc, Dĩnh phi không nghe hắn khuyên bảo, khóc lại càng lớn: “Từ nhỏ Cảnh Ngoạn đã lớn lên bên cạnh thần thiếp cho tình cảm mẫu tử với Hoàng quý phi nhất thời chưa thay đổi được. Cảnh Ngoạn đói bụng lắm nhưng lại quật cường không chịu ăn cơm. Hoàng thượng, thỉnh Hoàng thượng cho thần thiếp đưa Cảnh Ngoạn quay về dùng bữa cơm đi”.

Hoàng đế ngẩn người ra, nói: “Ai gia. Tính tình quật cường như vậy không giống nàng, lại càng không giống mẹ đẻ của mình”.

Dĩnh phi lanh mồm lanh miệng: “Cảnh Ngoạn rất thích Hoàng ngạch nương của mình cho nên tính tình kiên cường giống như Dực Khôn cung nương nương”.

Nói vừa xong, Lý Ngọc thay đổi thần sắc, không biết nên tiếp lời thế nào. Dĩnh phi tự biết lỡ lời, một lòng thẳng thắn nói ra, cơ hồ tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, trong lòng thầm trách chủ ý của Hải Lan, không nên để nàng nói ra câu này.

Sắc mặt Hoàng đế như thường, hồn nhiên không nghe thấy câu này phạm húy kiêng khi, chỉ ôn hòa nói: “Trẫm cũng đói bụng. Nàng đi đón Cảnh Ngoạn đến Dưỡng Tâm điện, cùng trẫm dùng cơm đi”.

Dĩnh phi vui sướng, như chim chóc bay nhảy, vội vàng bay đi ra ngoài.

Yến Uyển bận rộn lo chuyện tuyển tú tữ cho nên đám nhũ mẫu dẫn Cửu công chúa Cảnh Họa, Thập ngũ a ca Vĩnh Diễm và Cảnh Ngoạn đi đến cùng một chỗ, hy vọng Cảnh Ngoạn có thể ăn cơm. Cảnh Ngoạn đối với đám đệ muội không giống như Yến Uyển nhưng cũng chẳng nói được mấy câu, đám nhũ mẫu lui ra xa để mặc bọn họ chơi cùng nhau.

Cảnh Họa so với Cảnh Ngoạn ít tuổi hơn một chút, Cảnh Ngoạn lại nhận được độc sủng từ đám phi tần Mông Cổ cho nên tính tình quật cường, Cảnh Họa lại ôn nhu, rất giống bộ dáng khi Yến Uyển vẫn còn là cung nữ, nàng khuyên nhủ: “Thất tỷ tỷ, tỷ tỷ mau ăn cơm đi, chớ chọc ngạch nương nổi giận”.

Cảnh Ngoạn lãnh đạm nói: “Nàng ta không phải là ngạch nương của ta”

Vĩnh Diễm tuy nhỏ tuổi nhưng lại hiểu được chuyện, chỉ nói: “Ngạch nương là mẹ đẻ của chúng ta. Thất tỷ tỷ là tỷ tỷ ruột của chúng ta”.

Cảnh Ngoạn quay đầu, lộ ra vẻ ngạo nghễ khinh thường: “Hoàng quý phi không phải là ngạch nương của ta, nàng là người xấu, nàng ta đã hại chết Hoàng ngạch nương!”

Cảnh Họa lập tức nóng nảy: “Tỷ tỷ nói bậy! Ngạch nương không phải là người xấu!”

Đương nhiên chuyện trong Dực Khôn cung lúc đó như thế nào chẳng ai biết rõ, chỉ là sau khi Yến Uyển rời bước ra khỏi Dực Khôn cung thì nghe tin Hoàng hậu Dực Khôn cung chết. Cảnh Ngoạn nhớ rõ rành mạch, nói tới mới thấy hợp tình đúng lý: “Nàng ta là người xấu! Hoàng quý phi gặp Hoàng ngạch nương nên Hoàng ngạch nương mới chết. Chính là Hoàng quý phi hại chết Hoàng ngạch nương, ta với ngạch nương đều thấy rõ”.

Yến Uyển vừa mới tới nghe bọn nhỏ nói chuyện, chưa kịp đắc ý chuyện tuyển chọn tú nữ, nàng đã thay đổi sắc mặt, quát lớn: “Ngươi nói cái gì? Đứa nhỏ này nói hươi nói vượn gì đó?”

Cảnh Ngoạn bị bất thình lình gầm lên hoảng sợ. Quay đầu nhìn lại thấy Yến Uyển thì nàng lại trở về thần khí lãnh đạm xem thương, quay đầu nhìn đi nơi khác. Yến Uyển nóng giận đến cực điểm, quát: “Qủa nhiên là Dĩnh phi dạy dỗ ngươi như vậy, ta sẽ tìm nàng ta tính sổ”.

Cảnh Ngoạn nghe thấy nàng làm khó dễ Dĩnh phi, quả nhiên thần sắc hoảng sợ nhưng ngoài miệng lại sắc nhọn: “Ngươi chính là người xấu, ngươi hại chết Hoàng ngạch nương. Ngươi nhất định còn sẽ làm rất nhiều chuyện xấu nữa, cho nên Thập tứ đệ, Thập lục đệ đã chết, đây là báo ứng!”

Đây là con gái của mình sao? Yển Uyển luôn tìm mọi cách đoạt lại con gái mình từ tay Dĩnh phi nhưng đứa nhỏ này hoàn toàn không hướng về nàng. Trong ngực Yến Uyển xuất hiện một trận đau đớn, huyệt Thái Dương đập thình thịch. Yến Uyển thuận tay, kéo Cảnh Ngoạn vào lòng, còn tay kia đánh nàng thật mạnh: “Ta không phải là người xấu! Lời này là ai nói? Là Dĩnh phi có phải hay không?”

Cảnh Ngoạn muốn thoát khỏi nhưng lại bị Yến Uyển chụp tay bắt lấy, trong lòng bàn tay Cảnh Ngoạn bị đánh đến mức đỏ bừng, cố gắng chịu đựng không chịu cầu xin tha thứ, cắn răng nói: “Ngươi chính là người xấu, ai ai cũng không thích ngươi! Ta không thích ngươi, ta chán ghét ngươi! Ngạch nương, ngạch nương ơi, mau đến cứu con”.

Cảnh Họa và Vĩnh Diễm chưa từng thấy Yến Uyển nổi giận đến như vậy cho nên sớm đã sợ đến mức ngây người. Cảnh Họa chạy đến góc tường, cố gắng che miệng lại, cái gì cũng không dám nói, Vĩnh Diễm ngay cả phản ứng cũng không có, chỉ có thì thào: “Đừng đánh tỷ tỷ, đừng đánh tỷ tỷ!”

Yến Uyển đang thịnh nộ thì làm sao để ý tới lời nói của Vĩnh Diễm, Cảnh Ngoạn không chịu cầu xin tha thứ, Yến Uyển một mặt mạnh miệng, một mặt xuống tay lại vừa mạnh vừa nhanh: “Ta mới là ngạch nương của ngươi, ta muốn dạy dỗ ngươi thật tốt”.

Thấy lộn xộn như vậy, đám nhũ mẫu sợ tới mức hồn bay phách tán, chỉ chạy lên thật nhanh ôm lấy Cảnh Họa và Vĩnh Diễm, không cho bọn họ thấy nhiễu. Cảnh Ngoạn thông minh, thừa dịp đám nhũ mẫu chạy lên như ong vỡ tổ, lập tức thoát khỏi cánh tay Yến Uyển, liền chạy nhanh ra ngoài. Yến Uyển khóc ngã xuống đất, ngay cả khí lực đứng dậy cũng không có: “Ta không phải là người xấu, không phải. Ta đều vì các ngươi, ta không phải là người xấu. Nữ nhi của ta vì cái gì mà lại đối đãi ta như vậy chứ?”

Vẫn là Xuân Thiền tỉnh ngủ, cùng với Vương Thiềm khoảng sợ không ngừng nói: “Nương nương, chúng ta mau đuổi theo bắt Thất công chúa quay về, chạy ra ngoài như vậy rất nguy hiểm”.

Yến Uyển lập tức tỉnh thần, phân phó đuổi theo, chính mình cũng chạy theo ra ngoài. Cảnh Ngoạn khó khăn lắm mới thoát ra được nhưng mấy ngày qua đều đói bụng nên đi đứng rất khó khăn, hơn nữa nàng ít khi đến Vĩnh Thọ cung cho nên không rõ phương hướng, chỉ biết chạy theo chân tường màu hồng, chạy cách xa Vĩnh Thọ cung càng sớm càng tốt. Cảnh Ngoạn quay đầu thấy đám nhũ mẫu, cung nhân, Yến Uyển hổn hển chạy sát phía sau, nàng rốt cuộc nhịn không được, khóc to: “Ngạch nương ơi, cứu con với! Ngạch nương ơi!”

Tiếng kêu quả thật rất thê lương, Dĩnh phi đang vội vàng đến Vĩnh Thọ cung, liền nghe được thanh âm của Cảnh Ngoạn, vội vàng ôm chặt lấy nàng, hai mẹ con ôm nhau khóc rống, Cảnh Ngoạn chịu ủy khuất nhiều ngày, thấy Dĩnh phi liền ôm chặt không rời: “Ngạch nương, rốt cục ngạch nương cũng đến rồi. Cảnh Ngoạn rất nhớ ngạch nương”.

Dĩnh phi tỉ tỉ nhìn Cảnh Ngoạn, lập tức phát hiện trong cánh tay nàng sưng đỏ. Mặc dù nàng không phải mẹ đẻ của Cảnh Ngoạn nhưng vẫn yêu thương như trân bảo, làm sao chịu nổi sự ủy khuất như vậy. Dĩnh phi đau lòng rơi lệ, liền hỏi: “Sao lại vậy? Tay con làm sao vậy?”

Vừa mới nói thì Yến Uyển cũng đã chạy tới trước mắt. Liền thấy Dĩnh phi, Yến Uyển vội vàng che giấu thương tâm kích động, khôi phục tôn vinh cao ngạo Hoàng quý phi, trong trẻo nhưng lạnh lùng nói: “Nữ nhi của bổn cung, không cần người bên ngoài dạy dỗ”.

Dĩnh phi không chịu yếu thế, một tay che lấy Cảnh Ngoạn ở phía sau: “Ta là dưỡng mẫu của Cảnh Ngoạn, sao lại không thể che chở cho nó được chứ?”

Khóe môi Yến Uyển hàm chứa giọng mỉa mai, nhìn Dĩnh phi: “Bất quá cũng chỉ là dưỡng mẫu, Hoàng thượng đã đồng ý đưa Cảnh Ngoạn cho bổn cung nuôi nấng”.

Cảnh Ngoạn đứng ở phía sau Dĩnh phi, cung nhân Hàm Phúc cung đứng xung quanh bảo vệ nàng, không cho cung nhân Vĩnh Thọ cung tiếp xúc. Cảnh Ngoạn lạnh lùng nói: “Không, ta là con của ngạch nương, không phải là con của Hoàng quý phi”.

Dĩnh phi mỉm cười, thấy trong đáy lòng cảm thấy vui mừng, đối mặt với Yến Uyển lại càng không sợ hãi: “Xem ra Cảnh Ngoạn cũng không nhìn nhận ngươi rồi”.

Yến Uyển nổi giận đùng đùng, không bận tâm thân phận của Dĩnh phi, nói: “Đều là do ngươi dạy hư Cảnh Ngoạn!”

Dĩnh phi không nổi giận, trong con ngươi trong trẻo nhưng lạnh lùng: “Ta không dạy hư đứa nhỏ mà là đứa nhỏ hiểu được thị phi, nàng ta không thích ngươi thì đành vậy. Kỳ thật, đâu chỉ có đứa nhỏ này, mặc dù ngươi là vị đồng phó hậu, khuynh quyền hậu cung nhưng ít nhất đám tần phi Mông Cổ chúng ta sẽ không phục ngươi, không phục loại người dùng thủ đoạn xấu xa để hãm hại người khác”.



Từ khi Yến Uyển phong làm Hoàng quý phi, trong cung nịn hót vô số, làm sao nàng chịu được lời nói này chứ? Trong lúc tâm huyết cuồn cuộn, muốn nôn máu ra. Xuân Thiền đứng ở phía sau, nhẹ nhàng kéo tay áo Yến Uyển, thấp giọng nói: “Nương nương là Hoàng quý phi, nương nương giáo huấn ai cũng được”.

Hoàng quý phi tôn sư, giáo huấn tần phi tầm thường cũng là điều hiển nhiên. Yến Uyển có con, Dĩnh phi không con, đây chính là tôn ti chi phân. Sắc mặt giận dữ Yến Uyển phục hồi một chút, nghiêm nghị nói: “Nếu sớm biết ngươi không phục! Bổn cung sẽ dạy dỗ ngươi, giáo huấn ngươi phải tâm phục khẩu phục! Người đâu, Dĩnh phi phạm thượng bất kính, ban trượng”.

Ban trượng chính là trọng hình, huống chi Yến Uyển cũng không nói ban trượng bao nhiêu, đó là vì muốn làm mất đi nhuệ khí Dĩnh phi. Có vài cung nữ của Hàm Phúc cung nhát gan, sớm đã đổ mồ hôi lạnh, Dĩnh phi căn bản không chút sợ hãi, chỉ là đánh giá Yến Uyển: “Tuy rằng ta chỉ có chức phi nhưng phía sau lưng của ta có các bộ tộc Mông Cổ. Ngươi là Hoàng quý phi nhưng lại không hề có gia thế”. Nàng mỉm cười bước tới gần: “Có rất nhiều chuyện mà chức vị, con cái nhiều không thể giải quyết được. Về điểm này, ngươi kém ta rất nhiều”.

Yến Uyển tức giận đến phát run. Các nàng không có chút kiêng khị gì sao? Ỷ vào gia thế, ỷ vào mẫu tộc mà không nhìn thấy sủng phi mà còn muốn nhắc đến nhược điểm của nàng sao? Không thể nhẫn nhịn được, thật không thể nhịn được. Chuyện đến nước này, xé rách mặt cũng không đủ. Yến Uyển đơn giản hạ lệnh: “Còn nhìn cái gì nữa? Đánh ả không biết trời cao đất rộng này cho bổn cung”

Đám cung nhân hai bên nhìn nhau, nhất thời không dám xuống tay với Dĩnh phi. Lập tức có cung nhân quỳ xuống cầu tình: “Hoàng quý phi nương nương bớt giận, Hoàng quý phi nương nương bớt giận”.

Đây đúng là kiêng kị thế lực mẫu tộc Dĩnh phi! Yển Uyển không biết phải làm sao thì liền nghe một âm thanh nữ nhân trầm ổn: “Ồn ào cái gì vậy? Ai gia đưa Vĩnh Cơ trở về cũng không được thanh tĩnh”.

Thái hậu nhiều năm qua, không người không phục, tất cả mọi người lập tức quỳ xuống: “Thái hậu nương nương vạn phúc kim an”.

Ánh mắt Thái hậu đảo qua Yến Uyển, nói: “Làm Hoàng quý phi cũng đã lâu rồi mà vẫn không thể làm cho tần phi tin phục, xem ra ai gia dạy dỗ ngươi thật rốt. Dĩnh phi, rốt cuộc ngươi có phi vị thấp một chút, cũng nên hiểu được tôn ti cao thấp. Có chuyện gì không được thì các ngươi cứ đến Từ Ninh cung, đừng tranh cãi trước mặt nô tài”.

Yến Uyển nào dám lên tiếng, chỉ phải thưa dạ đồng ý. Dĩnh phi đang muốn nắm tay Cảnh Ngoạn đứng dậy thì Thái hậu đã vươn tay, vẻ mặt ôn hòa kéo Cảnh Ngoạn lại, cười dài rồi đi về đằng trước. Vào Từ Ninh cung, mọi người không ai lên tiếng, Yến Uyển đang nóng giận nhưng kể từ vào Từ Ninh cung thì cũng không dám nói gì. Thái hậu đưa Cảnh Ngoạn ngồi bên mình, phân phó Phúc Già bôi thuốc trị vết thương. Cảnh Ngoạn cũng không chịu thua kém, mặc dù thuốc bột đau đớn nhưng không hề kêu đau, chỉ là co tay lại một chút, cắn răng nhẫn nại chịu đựng.

Thái hậu không vội mà chậm chạp mở miệng: “Dù gì cũng phải giữ thể diện, trước mặt mọi người tranh chấp, không sợ đám nô tài chê cười sao? Sau này sao còn khiến bọn chúng phục tùng chứ? Tần phi hòa thuận, đó là mới điềm lành của hậu cung”.

Hai người vội vàng “Dạ” một tiếng.

Thái hậu ôn nhiên nhìn Yến Uyển: “Nhất là ngươi, Hoàng quý phi. Ngươi được Hoàng đế sủng ái trọng vọng mà để ý đến công việc lục cung, càng nên ổn trọng”.

Yến Uyển nào dám cãi lại, lập tức nhận sai.

Thái hậu lại nhìn Dĩnh phi: “Tuy ngươi xuất thân Mông Cổ nhưng cũng nên tự trọng thân phận, không được chống đối trước mặt mọi người như vậy”.

Dĩnh phi là người thông minh, lập tức cúi đầu nhận sai, sau đó nói: “Vì thần thiếp thấy Cảnh Ngoạn khóc lớn, đau lòng không xiết cho nên tình thế cấp bách như vậy mới phạm thượng, chống đối Hoàng quý phi”.

Cảnh Ngoạn chạy đến vì dưỡng mẫu mà biện bạch: “Hoàng tổ mẫu, Hoàng quý phi đánh nhi thần, tay cháu nhi thần”.

Thái hậu nghe thấy xưng hô Cảnh Ngoạn, liền có chút bất mãn: “Hoàng quý phi rốt cuộc cũng là ngạch nương của cháu, cháu mặc dù được Dĩnh phi nuôi dưỡng lớn lên, không gọi Hoàng quý phi ngạch nương thì cũng phải xưng hô một tiếng nương nương chứ”.

Cảnh Ngoạn bất chấp Phúc Gìa ngăn cản, tiến lên ôm chặt tay Dĩnh phi, tình chân ý thiết: “Hoàng tổ mẫu, đây mới ngạch nương của nhi thần”.

Thái hậu thương tiếc Cảnh Ngoạn, cũng không muốn làm khó nàng, nên từ từ nói: “Đứa nhỏ này, tuy rằng không hiểu quy tắc nhưng đủ thấy Dĩnh phi vẫn thương ngươi. Thôi, một khi đã như vậy, Thất công chúa cứ giao cho Dĩnh phi nuôi dưỡng đi”.

Yến Uyển thấy Thái hậu nhẹ nhàng bâng quơ như vậy mà đem Cảnh Ngoạn giao cho Dĩnh phi, tâm tư như nước chảy về biển đông, rưng rưng nói: “Thái hậu, Dĩnh phi còn trẻ, khó tránh khỏi đứa nhỏ có kiêu căng sủng nịnh, tính tình Cảnh Ngoạn hoang dại như vậy, không thể để cho người bên ngoài giáo dưỡng, Cảnh Ngoạn là con của thần thiếp, hãy để cho thần thiếp nuôi dưỡng đi ạ”.

Thái hậu thấy nàng cấp bách như vậy, cũng không trách cứ, chỉ ôn hòa nói: “Bên cạnh ngươi còn có mấy đứa nhỏ nữa, mang theo Thất công chúa chỉ sợ ngươi vất vat. Có Dĩnh phi phân ưu cùng ngươi cũng là chuyện tốt”.

Dĩnh phi nghe Yến Uyển nói Cảnh Ngoạn không ngoan, làm sao kiềm chế được: “Cảnh Ngoạn rất ngoan, chỉ là lời nói Hoàng quý phi không đúng, nếu không thì sao Hoàng thượng đau thương như vậy chứ?”

Yến Uyển trợn mắt lên, nhìn Dĩnh phi, khí thế run sợ: “Dĩnh phi xem lại lời nói của mình đi. Cảnh Ngoạn rốt cuộc không phải do ngươi sinh ra, mẹ nuôi sao bằng mẹ đẻ được chứ?”

Bất ngờ không ai nói lời nào, trong cung Từ Ninh cung rơi vào yên tĩnh như chết. Phúc Già gợn sóng không sợ hãi, khóe môi Thái hậu vẫn cười ôn nhiên như cũ nhưng trong tròng mắt bén nhọn chợt lóe, khiến Yến Uyển đóng đinh tại chỗ. Thái hậu hòa nhã mỉm cười nhưng trong con ngươi kia xuất hiện tinh hỏa, hai đầu gối Yến Uyển như nhũn ra, phủ phục quỳ rạp xuống đất. Thái hậu nhẹ nhàng nói: “Thật không?”

Hai chữ này cơ hồ muốn ép Yến Uyển tan xương nát thịt. Nàng phủ phục dưới đất, không biết sao lộ ra bộ dạng hèn mọn luống cuống. Kinh hoàng thật lớn làm cho nàng đổ mồ hôi lạnh, liều mạng xưng tội: “Thần thiếp lỡ lời, thần thiếp biết sai rồi. Là mẹ đẻ không bằng mẹ nuôi, ân dưỡng dục nặng cả trời cao”.

Thái hậu ngưng thần nhìn Yến Uyển: “Cái gì mẹ đẻ với mẹ nuôi chứ, tâm tư Hoàng quý phi cũng thật nhiều. Ai gia nghĩ đến thật phiền phức, đứa nhỏ muốn đi với ai thì cứ để nó quyết định. Cảnh Ngoạn, cháu muốn đi với ai thì cứ nói đi”.

Cảnh Ngoạn ôm chặt cánh tay Dĩnh phi, không muốn rời xa mà trịnh trọng nói: “Hoàng tổ mẫu, nhi thần từ nhỏ đến lớn đều được ngạch nương chiếu cố, khi bệnh có ngạch nương sắc thuốc, trời lạnh có ngạch nương mặc thêm y phục. Ngạch nương là người hiểu rõ nhi thần nhất”.

Dĩnh phi kích động, ôm chặt lấy Cảnh Ngoạn, nói liên tục: “Hảo hài tử, hảo hài tử”.Lời nói chưa xong, dĩ nhiên mặt đầy nước mắt.

Thái hậu mắt lạnh nhìn Yến Uyển: “Đứa nhỏ này cái gì cũng biết. Đây là sự lựa chọn của nó, ngươi cũng nên nghĩ lại đi, cách nói năng hành xử của ngươi không xứng làm ngạch nương của đứa nhỏ này! Nó đang bị bệnh mà ngươi vội vàng tranh thủ tình cảm, ngươi có chút mảy may thương xót nào không?”

Lời này thực sự vô cùng lợi hại, Yến Uyển lạnh run, dập đầu thỉnh tội. Thái hậu dường như không để ý, chỉ dặn dò Dĩnh phi: “Cố gắng chiếu cố Cảnh Ngoạn cho tốt, nó hiểu được thị phi ân oán. Nhớ kỹ, đứa nhỏ thân với ai thì đó là ngạch nương của nó”.

Dĩnh phi cảm động đến rơi nước mắt, làm sao còn có thể nói được gì, chỉ kéo Cảnh Ngoạn lại, dập đầu thật mạnh tạ ơn.

Thái hậu nói: “Ngươi không cần cảm tạ ai gia, muốn cảm tạ thì cảm tạ Hoàng quý phi đã làm nên chuyện tốt, Dực Khôn cung Hoàng hậu chết”. Nàng “A” lên một tiếng cười khẽ: “Hoàng quý phi, ngươi cũng không khiến ai gia nên tin ngươi cái gì. Ngay cả một đứa nhỏ cũng nghĩ rằng ngươi hại chết Như Ý thì ngươi phải phân trần làm sao đây?”

Yến Uyển không biết chính mình làm sao ra khỏi Từ Ninh cung, nàng biết rõ mới vừa rồi đã làm Thái hậu đau lòng. Cái gì mẹ đẻ, mẹ nuôi chứ, đó là điều Thái hậu kiêng kị nhất. Nàng cũng hiểu được, từ nay về sau, nàng không còn nhận được sự ủng hộ của Thái hậu. Ai ai cũng sẽ nhận định nàng giết chết Như Ý. Ngay cả biện bạch, nàng đều không thể nào biện bạch được. Nhưng mà tệ hơn, tin tức truyền rất nhanh đến Dưỡng Tâm điện, Hoàng đế biết Yến Uyển đối với Thái hậu mạo phạm, đơn giản chỉ hạ chỉ đem hết con cái của Vĩnh Thọ cung Yến Uyển cho nhũ mẫu chăm sóc, chỉ cho phép Yến Uyển một tháng gặp một lần. Hoàng đế không cho Yến Uyển cùng bọn nhỏ có nhiều thân cận.

Vĩnh Diễm trước khi bị Tiến Bảo mang đi, chỉ nói một câu: “Ngạch nương, hôm nay trông ngạch nương thật đáng sợ.”

Yến Uyển không biết hắn nói cái gì, cơ hồ thốt ra: “Không phải ta hại chết Ô Lạp Na Lạp Như Ý! Không phải ta! Ta không phải là người xấu, là chính nàng ta tìm đường mà chết, ta không liên quan gì! Vĩnh Diễm, con phải tin tưởng ngạch nương. Ô Lạp Na Lạp Như Ý mới là người xấu”.

Trong ấn tượng của Yến Uyển, Vĩnh Diễm là người ít làm trái ý mình nhưng hắn vẫn nói nhỏ: “Ngạch nương đừng nói Hoàng ngạch nương như vậy”.

Yến Uyển gắt gao ôm Vĩnh Diễm: “Con là do do ta sinh ra, sao con lại giúp đỡ nói giúp người ngoài như vậy chứ? Hãy nhớ kỹ, con chỉ có thể bênh vực ngạch nương mà thôi!”

Vĩnh Diễm sợ hãi nhìn Yến Uyển, còn không kịp nói gì thì đã bị Tiến Bảo ôm đi.

Yến Uyển muốn khóc mà không ra nước mắt, muốn đuổi theo nói thêm điều gì nhưng lại bị Tiến Bảo cung kính chặn lại: “Hoàng quý phi nương nương, nương nương cũng biết tính tình Hoàng thượng rồi đó, không thích người khác làm trái thánh ý. Nương nương nghĩ lại chuyện Dực Khôn cung nương nương nương đi”.

Ô Lạp Na Lạp Như Ý đã chết, nhớ tới cái nữ nhân kia, nàng không phải là nên cười to vui vẻ sao? Nhưng sao Như Ý lại trở thành vòng kim cô trên đầu nàng, đều ảnh hưởng từng bước đi của nàng như vậy chứ? Vĩnh Lân còn nhỏ, đột nhiên bị cách ly ra khỏi mẹ đẻ, khóc tê tái đến phổi phế. Yến Uyển lo lắng đau đớn, thấp giọng khóc nức nở: “Con của ca, đưa ta con của ta”.

Đoàn người đã sớm đi xa, Yến Uyển khóc không kiềm chế được: “Ngươi vì cái gì muốn đối đãi ta như vậy chứ? Vì cái gì mà bắt con của ta đi? Vì cái gì?”

Nhưng mà nàng đi cầu xin Hoàng đế cũng không dám, nàng đã ngàn vạn khổ cực để đến được chức Hoàng quý phi tôn vinh, không thể bị mất đi được. Nàng cố gắng nhẫn nại, tựa hồ như không có biện pháp nào khác. Chính mình thân sinh ra con, đáng lý phải thân cận với chính mình nhưng sao lại càng rời xa mình như vậy? Yến Uyển ngưởng mặt lên trời, nàng đau buồn suy nghĩ, trong Hoàng thất khổng lồ này, nàng bất quá chỉ là công cụ để sinh con thôi sao? Yến Uyển nghĩ như vậy, lệ ở khóe mắt cũng đã khô cạn. Không có

nước mắt là càng chua xót.

Nhưng mà ở trước mặt Hoàng đế, Yến Uyển rốt cuộc cũng không dám nói gì. Tâm tình Hoàng đế thoáng bình phục, theo lẽ thường lật thẻ bài, cho nàng thị tẩm. Có đôi khi Hoàng đế trêu đùa: “Không có đứa nhỏ nào bên cạnh nàng, nàng thấy thanh tĩnh rất nhiều đúng không?”

Yến Uyển ngẩn người ra, cố gắng mỉm cười dịu ngoan: “Dạ, đúng là thanh tĩnh. Thần thiếp cũng có thể chuyên tâm vì Hoàng thượng mà xử lý công việc của hậu cung”.

Hoàng đế nghe nàng đối đáp rất vừa lòng, xoa bóp cái cằm của nàng rồi rời đi, không chút quay đầu nhìn lại.

Yến Uyển nhẹ nhàng cười: “Tâm tư Hoàng thượng, bổn cung càng nhìn càng không thấu, ở trong mắt Hoàng thượng, bổn cung là công cụ xử lý chuyện hậu cung hay là công cụ sinh con đây?”

Xuân Thiền vội vàng khuyên giải an ủi: ” Nương nương đừng nên suy đoán tâm tư Hoàng thượng nữa, quá mệt mỏi rồi”.

Yến Uyển không nói gì, nàng thật sự sợ hãi Hoàng đế, nhiều năm ân sủng như vậy, kỳ thật nàng cũng không biết trong lòng hắn nghĩ gì. Mỗi lần nhận được ân sủng, nhìn thấy Ô Lạp Na Lạp thị bị thua, nàng cơ hồ thở phào nhẹ nhõm, nghĩ đến mình sẽ chắc nắm được thắng lợi, nhưng là trước mắt, nàng cũng không biết Hoàng thượng có vì cái chết của Ô Lạp Na Lạp thị mà sinh lòng nghi ngờ nàng hay không? Mỗi ngày đều sống trong sự phỏng đoán như vậy, làm sao không nơm nớp lo sợ được chứ? Nhưng còn cách nào khiến mình trừ bỏ kiên trì hay không vì nàng không còn đường lui nữa rồi?

Mùa thu ở kinh thành tới rất nhanh, đảo mắt một cái thì lá đã rụng tiêu điều. Gió tây thở dài xuyên qua bức hồng tường, xẹt qua hoa cỏ đang tàn úa, ngưng tụ lại thành sương lạnh lẽo, khiến cho vườn Ngự uyển bạc hàn. Như Ý qua đời thực đã mấy tháng, không người nhắc lại chuyện cũ, còn việc có liên quan đến Yến Uyển hay không cũng vẫn chưa phân biệt đúng sai. Ngẫu nhiên rãnh rổi, Hoàng đế cùng Yến Uyển cùng đi dạo trong Ngự Hoa viên, hằng ngày Hương Kiến đều gặp Hoàng đế cũng khiến tâm tình hắn phấn chấn lên rất nhiều. Dung nhan Hương Kiến không chút tỳ vết, làm cho người ta khó có thể rời mắt. Yến Uyển biết địa vị Hương Kiến trong lòng Hoàng đế, lại vì không thể sinh con cho nên cho tới bây giờ vẫn còn sủng ái nàng. Trước mặt Hoàng đế, Yến Uyển cứ một muội muội hai muội muội, vô cùng khách khí. Hương Kiến đối với ai cũng đều thản nhiên, không một câu trả lời.

Ở xa xa có vài tiểu cung nữ đang đá tú cầu, tiếng cười lanh lãnh truyền đến như chuông bạc thanh thúy. Hương Kiến tò mò liếc mắt một cái, Hoàng đế thấy nàng như vậy, ý bảo nàng tiến lên xem xét. Đó là đám cung nữ 16, 17 tuổi, quả tú cầu nhiều màu được thân hình mảnh khảnh các nàng chạm vào, nhẹ nhàng bay tới bay lui. Cầm đầu đám cung nữ là một cung nữ trên búi tóc có đóa hoa hồng nhạt mềm mại rung động, dung nhan thanh tú giống như mây tía bình thường, làm động lòng người.

Hoàng đế nhất thời ngây người, có vài phần có tình cảm. Yến Uyển hơi giận tái mặt, Vương Thiềm biết điều, lập tức nói: “Cung nữ ở nơi nào vậy, không thấy Hoàng thượng và nương nương đến đây sao?”

Các cung nữ sợ tới mức dừng lại, quỳ xuống thỉnh an: “Nô tỳ thỉnh an Hoàng thượng, Hoàng quý phi nương nương, Dung phi nương nương”

Yến Uyển cho mọi người đứng dậy, Hương Kiến liền bĩu môi: “Cáo mượn oai hùm, các nàng đang đá thật hay, cần gì phải làm mất hứng như vậy!”

Hoàng đế thấy Hương Kiến thích trò chơi tú cầu kia, liền hòa nhã nói: “Nếu nàng thích thì trẫm sẽ kêu các nàng đá lại cho nàng xem”.

Ý cười Hương Kiến lạnh lùng: “Người ta muốn đá cho chúng ta xem nhưng trong lòng đang run sợ thì làm sao đá hay được chứ”.

Yến Uyển cười dài trêu ghẹo: “Theo như Dung phi nói thì làm như chúng ta luôn dọa nạt người khác vậy”.

Mắt đẹp Hương Kiến hơi đổi sắc, cười như không cười nhìn Yến Uyển: “Có khi là do người có tâm địa rắn rết. A, tiểu cung nữ kia không bị dọa hay sao? Hay quá hay quá!”

Hoàng đế chỉ tay vào cung nữ kia, mỉm cười nói: “Dung phi nói ngươi đó, đến đây đừng sợ”.

Cung nữ kia lập tức tiến lên, lời nói linh lung: “Đa tạ Hoàng thượng quan tâm. Nô tỳ lo chăm chú đá tú cầu, không nghĩ đã quấy rầy Hoàng thượng cùng nương nương, xin Hoàng thượng thứ tội cho nô tỳ”.

Nàng này không để ý tới lời nói vừa rồi của Hương Kiến và Yến Uyển, chỉ cảm tạ hảo ý của Hoàng đế, ngay cả Hoàng đế cũng chú ý vào nàng: “Mồm miệng lanh lợi lắm, ngẩng đầu cho trẫm nhìn một cái nào”.

Nàng ngẩng đầu lên, đôi môi mềm mại, đôi mắt trong suốt nhìn về phía Hoàng đế, hết sức thanh định, làm cho người ta tinh thần lay động. Hoàng đế giật mình, liền nhìn về phía Yến Uyển. Yến Uyển nhìn ánh mắt Hoàng đế, lại đi tới tiểu cung nữ kia, tươi cười có chút miễn cưỡng: “Nha đầu kia có vài phần giống với thần thiếp năm đó”.

Cung nữ kia vô cùng thông minh: “Có thể có vài phần giống Hoàng quý phi, thật sự là phúc khí của nô tỳ”.

Hoàng đế hỏi danh tính của nàng, nàng cũng lưu loát đáp lại: “Nô tỳ Uông thị, danh là Phù Chỉ, là cung nữ ở Ngự Hoa viên, chăm sóc hoa cỏ. Hoàng thượng nhìn xem, chỗ kia có vài cây mai già, chính là do nô tỳ chăm sóc. Đáng tiếc, hiện nay không phải mùa nở hoa”

Bộ dáng có vài phần giống Yến Uyển, lai là cung nữ chăm sóc hoa mai, Yến Uyển cũng đoán được vài phần. Hoàng đế ngưng thần, nhìn về cây mai già chưa nở hoa kia, có chút cảm khái: “Một đóa hoa, chưa tới thời điểm đẹp nhất. Nở sớm làm gì cơ chứ”.

Yến Uyển cảm thấy hai má đều cười đến cứng lại, “Hoàng thượng, một tiểu cung nữ ở Ngự Hoa viên chiếu cố hoa cỏ rất tốt”.

Hương Kiến nói: “Đúng rồi, Hoàng quý phi không thích người giống mình sao? Dực Khôn cung nương nương khi đó cũng không thích Hoàng quý phi có dung mạo giống mình hay sao?”

Hoàng đế cũng hiểu được ý Yến Uyển, nhân tiện nói: “Hương Kiến, tốt lành gì mà nàng nhắc đến người đó chứ?”. Dứt lời, hắn cười nhìn Yến Uyển: “Hoàng quý phi, trẫm nhớ rõ năm đó nàng cũng xuất thân từ cung nữ mà”.

Yến Uyển chỉ cảm thấy dưới chân mình run rẩy. Ai chẳng biết nàng xuất thân cung nữ, một đường gian khổ mới đi đến ngôi vị Hoàng quý phi này. Nhắc tới lai lịch thân thế xưa nay Yến Uyển rất kiêng kị. Chỉ vì trong cung phi tần, mỗi người mỗi nhà ai ai cũng hơn nàng rất nhiều, không phải là con gái của quan lại trong triều thì cũng có gia tộc quyền thế phía sau. Mà nàng, nếu là xuất thân thấp kém, phải đánh đổi rất nhiều thứ mới có địa vị đứng trên vạn người như vậy. Vì thế Yến Uyển cúi đầu, ôn ngôn uyển thuận: “Hoàng thượng có trí nhớ thật tốt. Thần thiếp nhớ rõ ở Vĩnh Thọ cung còn có phòng trống”.

Hoàng đế cũng không trả lời nàng, chỉ là nhìn hướng Tây lục cung nói: “Dực Khôn cung vừa mới có tang nên không được”.

Tim Yến Uyển trong ngực kịch liệt nhảy dựng, đang muốn nói cái gì thì Hoàng đế đã phân phó nói: “Uông thị phong làm Đôn thường tại, ban cho Thừa Càn cung”.

Hương Kiến cười như không cười: “Ta ở Bảo Nguyệt lâu, lâu rồi không tới Thừa Càn cung. Nếu ngươi ở đó, lúc rãnh rỗi ta sẽ đến thăm ngươi”.

Phù Chỉ tạ ơn: “Dung phi nương nương không chê tần thiếp, tần thiếp tạ quá đại ân, không dám khiến cho Dung phi nương nương cảm thấy ngột ngạt”.

Yến Uyển vội vàng đáp ứng: “Thần thiếp hiểu được, thần thiếp sẽ cho người quét dọn Thừa Càn cung để cho Đôn thường tại vào ở”.

Hoàng đế gật đầu, biết Yến Uyển lập tức muốn cho Uông thị vào Thừa Càn cung nên liền cùng Hương Kiến đi về phía sau. Uông Phù Chỉ kia cũng là người thông minh, không cần Hoàng đế dặn dò, liền đi theo phía sau.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

VƯƠNG HẬU NỮ TƯỚNG CUNG
  • Lãnh Hàn Thiên Mun\'z
Chương 63
Ký sự hậu cung
  • 5.00 star(s)
  • Thập Nguyệt Vi Vi Lương
Chương 218
Trọng Sinh Hậu Cung Sấm Quan Ký
  • Thiên Nguyệt Mười Ba
Chương 65

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom