Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Hậu Cung Như Ý Truyện - Chương 79
Từ khi biết Ý Hoan mang thai, Như Ý lệnh cho đám thị nữ đổi các đệm chăn mềm mại, mỗi ngày đều dâng canh ẩm bổ dưỡng ôn hòa, lại dặn dò không được hoạt động mạnh. Như Ý ngồi bên cạnh chăm sóc Ý Hoan, thấy nàng cử động cẩn thận, liền cười nói: “Muội cũng thật hồ đồ, thân mình mang thai mà cũng không biết”
Ý Hoan vừa vui vừa than thở: “Thân thể thần thiếp luôn gầy yếu, mấy năm nay đều không có động tĩnh gì, ai ngờ lại có ngày hôm nay”. Như Ý thấy trên bàn có một đĩa món ăn cay, nàng mỉm cười: “Muội thích ăn cay như vậy sao?”
Yến Uyển vội cười nói: “Toan nhi lạt nữ*, xem ra Thư phi tỷ tỷ đang mang một công chúa rồi”
(Câu đầy đủ là toan nhi lạt nữ, lạt nữ toan nhi: Ăn chua thì sinh con trai, ăn cay thì sinh con gái. Theo tập lệ Trung Quốc từ xa xưa, một số gia đình sợ bị tuyệt hậu, nếu nàng dâu có thai mà thích ăn đồ chua thì cực kỳ mừng rỡ, nếu nàng dâu thích ăn cay thì sẽ bị lạnh nhạt, có khi sẽ bị ép phá thai cho đến khi nào nàng dâu thích ăn đồ chua mới thôi.)
Khuôn mặt Ý Hoan đỏ bừng: “Nam nữ gì cũng được. Bỗng dưng ta thích ăn cay, cảm giác thấy rất dễ chịu cho nên khẩu vị món ăn cũng thay đổi”
Như Ý vươn tay chạm vào khuôn mặt nàng: “Muội đó! Chỉ cho chính mình cảm thấy dễ chịu, sau này ít ăn đồ cay một chút, đồ cay làm hại thai nhi trong bụng”
Ý Hoan đáp “Dạ” một tiếng rồi thổn thức nói: “Muội chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có ngày hôm nay”
Yến Uyển cười làm lành nói: “Kỳ thật Thư phi tỷ tỷ thịnh sủng không ngừng, có được long thai cũng là chuyện sớm muộn mà thôi”
Ý Hoan hơi trầm ngâm, lắc đầu nói: ‘Không phải, không phải như vậy. Nam nữ hoan ái chung quy cũng chỉ là da thịt thân cận. Thánh sủng không ngừng, bất quá cũng chỉ là ơn vua như nước chảy, tất cả đều là hư không. Chỉ có hài tử là cốt nhục mà ta với Hoàng thượng dung hợp mà thành. Từ nay về sau trong thiên địa này, ta và Hoàng thượng không thể phân cách được nữa rồi, chỉ có như vậy thì mới không uổng công ta cố gắng đến giờ”
Như Ý nghe lời nàng nói, bất giác cảm thấy kinh ngạc, đáy lòng chua xót và hoan hỉ, cố chấp cùng chờ đợi, Ý Hoan quả nhiên là tri kỷ của mình. Nàng làm sao không đang hy vọng có được một đứa nhỏ cơ chứ? Có một đứa con chính là cái chứng minh tình cảm của bọn họ không phải là điều vô căn cứ. Nàng nghĩ như vậy, bất giác cầm tay Ý Hoan, cùng nhau không nói gì, cũng nhau hiểu rõ đến cực điểm. Như Ý biết Ý Hoan có chút uể oải cho nên nàng cũng lui về Dực Khôn cung.
Yến Uyển làm bạn bên cạnh Như Ý, đám cung nhân phụng dưỡng đều lui ra xa một đoạn, Như Ý nhìn khuôn mặt Yến Uyển vẫn còn lưu lại nụ cười cho nên nhẹ nhàng nói: “Có phải cười đến mức hai má đều đau rồi phải không?”
Yến Uyển chạm vào khuôn mặt mình, ôn nhu nói: “Nhìn Thư phi tỷ tỷ có được long thai cho nên muội vì nàng ấy mà cao hứng, có điều cái đau trong lòng vẫn không nhịn được”
Như Ý thấy nàng không che giấu giọng điệu như vậy liền nói: “Co dù trong lòng thấy đau nhưng trên mặt cũng đừng lộ ra ngoài. Hảo tỷ muội, trên mặt muội toàn đau xót thì người khác sẽ cảm thấy nghi ngờ muội. Hãy nhớ kỹ, ở trong chốn hậu cung này, lúc nào nên cười thì phải cười, cho dù có muốn khóc thì cũng phải cười; lúc nào nên khóc thì phải khóc, cho dù có vui mừng thế nào thì cũng phải khóc. Nếu ngay cả việc buồn vui của chính mình mà không thể điều khiển được thì không thể nào sống được trong hậu cung này”
Sóng mắt Yến Uyển lưu chuyển, thở dài nhẹ giọng nói: “Cả đêm nương nương đều cao hứng, dặn dò Thư phi tỷ tỷ đủ cách dưỡng thai cho tốt nhưng kỳ thật trong lòng nương nương cũng thấy đau đớn đúng không?:
Như Ý nói: “Đúng như muội nói, là vì Thư phi mà cao hứng nhưng cũng là vì chính mình thương cảm. Ta hiểu được nhiều cách dưỡng thai nhưng rốt cuộc lại không thể dùng cho chính mình”
Giọng nói Yến Uyển mang theo cả tâm tư, bất giác trong mắt có lệ quang: “Hoàng hậu nương nương, thần thiếp không dám dối gạt nương nương, Thư phi uống thuốc mang thai gì thì thần thiếp cũng đã uống loại đó. Nhiều năm như vậy mà không có chút động tĩnh, có thể thấy được thần thiếp vô phúc”
Tuy rằng Như Ý hiểu rõ nhưng không thể nói rõ cho Yến Uyển biết được cho nên cũng chỉ khuyên giải an ủi nói: “Thư phi có thai, rốt cuộcc cũng là ngoài dự đoán. Nàng ấy phụng dưỡng bên cạnh Hoàng thượng cũng được 8, 9 năm, ai có thể nghĩ đến chuyện đó chứ? Cũng là do muội quá nghĩ đến chuyện con cái giống như Thư phi lúc trước vậy, nếu bây giờ muội ngừng uống thuốc thì biết đâu lại có thể có thai chăng?”
Lời nói Yến Uyển yếu ớt: “Chỉ mong là vậy! Chỉ mong thần thiếp có thể giống với Thư phi, có thể có được cái thương xót chiếu cố của trời cao”
Như Ý thay nàng buộc lại mái tóc mà đã bị gió đêm thổi loạn, dịu dàng nói: “Tuy rằng bổn cung được sắc phong trở thành Hoàng hậu, nhất thời chiếm được sủng ái của Hoàng thượng nhưng rốt cục bổn cung cũng đã 33 tuổi rồi. Thuần quý phi và Gia quý phi là người lớn tuổi hơn bổn cung, Mai tần cũng đã 30 tuổi. Trong các tần phi trẻ tuổi thì chỉ có muội là xuất chúng. Chỉ cần muội không gấp gáp, tâm tư phóng khoáng thì tất nhiên mọi điều tốt sẽ đến”
Trong lòng Yến Uyển ấm áp, trong mắt có giọt lệ trong suốt rơi ra: “Đa tạ Hoàng hậu nương nương chiếu cố”
Ánh nến trong điện của Yến Uyển sáng yếu ớt, so với ánh sáng đèn đuốc sáng trưng trong cung Thư phi thì rõ ràng kém hơn hẳn. Trước mặt Yến Uyển có hơn mười chén thuốc đen nặng nề, mùi hương phát ra nồng nặc. Yến Uyển cười như không cười, khóc như không khóc, vẻ ngoài bình thường nhưng dường như đang muốn điên cuồng, lấy từng chén thuốc đổ vào trong miệng ừng ực.
Xuân Thiền nhìn thấy mà trong lòng run sợ, khi thấy Yến Uyển đã uống được 7, 8 chén thuốc thì vội vàng ngăn lại nói: “Nương nương, đừng uống nữa! Đừng uống nữa! Rốt cục cái này cũng là thuốc, nó sẽ không tiêu hóa hết như canh bổ được ạ”
Yến Uyển đẩy Xuân Thiền ra, rồi lại uống muốn thêm một chén, oán hận nói: “Thư phi và bổn cung đều uống thuốc mang thai giống nhau, cuối cùng nàng ta đã mang thai, vì sao bổn cung lại không thể mang thai được chứ? Bổn cung không tin, cho dù ân sủng của bổn cung không bằng nàng ta nhưng bổn cung uống nhiều chén thuốc như vậy mà lại vô ích được!”
Nàng chưa dứt lời, bỗng nhiên cổ họng ứ nghẹn, thuốc mang thai vừa uống vào trong xong thì đều nôn hết ra ngoài, từng ngụm từng ngụm nôn đều rơi trên y phục của nàng. Xuân Thiền đau lòng nói: “Nương nương, nương nương đừng như vậy, đừng làm tổn thương thân mình! Nương nương còn trẻ, vẫn còn nhiều thời gian!”
Yến Uyển si ngốc khóc nói: “Còn nhiều thời gian sao? Ngày sau bổn cung còn có cái gì chứ? Ân sủng không bằng lúc trước, ngay cả ngạch nương bổn cung cũng đều ghét bỏ bổn cung vì không sinh được hài tử! Một nữ nhân không có hài tử thì giống như gì chứ?”
Xuân Thiền sợ tới mức nhanh chóng đi che miệng Yến Uyển lại và nhỏ nhẹ nói: “Nương nương nhỏ giọng chút, nếu Hoàng hậu nương nương nghe được thì không tốt đâu”
Yến Uyển sợ đến ngẩn người, nhịn không được mà nước mắt giàn dụa, cố gắng nhẫn nhịn lại tiếng khóc. Nàng nhìn Xuân Thiền đang chà lau nước thuốc nôn mửa trên người nàng, bỗng nhiên tay chân nàng luống cuống mà cầm chén thuốc trên bàn, vội nói: “Không được, không được rồi! Nôn ra nhiều như vậy thì sao còn có thể hữu dụng chứ? Bổn cung phải uống lại mấy chén mới được! Nhất định phải uống bù lại!”
Xuân Thiền sợ hãi, vội quỳ xuống khuyên nhủ: “Nương nương, nương nương đừng như vậy nữa mà! Thuốc mang thai này nhất định dùng không được. Nương nương xem Thư phi nương nương không phải đã nói nàng ta có lúc uống, có lúc không uống cho nên mới có thai đó sao?” Xuân Thiền ngưng thần một lát, vẫn là nhịn không được mà nói: “Nương nương, nương nương không cảm thấy kỳ quái sao? Lúc trước Thư phi nương nương lúc nào cũng uống thuốc nhưng rốt cục lại không có thai thì sao bây giờ lại có thai như vậy? Chẳng lẽ nàng ta không uống thì mới có thai sao? Hay là nương nương không uống thuốc mang thai này, biết đâu lại có thai thì sao”
Yến Uyển quát lớn: “Ngươi nói bậy bạ gì đó? Phương thuốc này đều được các thái y trong cung xem qua, đều là thuốc giúp mau có thai cơ mà!”
Xuân Thiền chần chờ nói: “Nô tỳ không có ý đó, chỉ là thuốc trong cung… Cũng khó nói gì được về thuốc trong cung. Không bằng nương nương tạm thời đừng uống thuốc này, đem thuốc này cho người cầm ra khỏi cung nhìn thử xem sao”
Lông mày Yến Uyển dựng thẳng lên, ngay cả âm thanh cũng đều thay đổi: “Ngươi nghi ngờ thuốc mang thai này có điều bất thường sao?”
Xuân Thiền vội nói: “Bất thường hay không, nô tỳ không biết, chỉ là chúng ta cũng nên tìm hiểu rõ ràng xem sao! Thư phi uống thuốc đứt quãng mà lại mang được long thai, trong lòng nô tỳ thấy có chút nghi ngờ”
Yến Uyển nghe nàng nói vậy, liền có chút hồ nghi: “Được rồi. Chuyện này bổn cung sẽ giao cho ngươi xử lý, nếu làm tốt bổn cung sẽ ban thưởng”
Xuân Thiền dập đầu nói: “Nô tỳ không dám cầu xin nương nương ban thưởng, nô tỳ chỉ muốn nương nương cảm thấy an tâm mà thôi. Cô của nô tỳ đang ở trong kinh thành, khi nào trở về, nô tỳ sẽ nhờ cô đưa thuốc ra bên ngoài cho đại phu nhìn xem thế nào nhưng mà trước tiên mấy ngày này, nương nương tạm thời đừng uống thuốc mang thai”
Yến Uyển trầm tĩnh một chút: “Được rồi! Bổn cung tạm thời sẽ không uống”
Xuân Thiền vội nói: “Đúng vậy. Bây giờ nương nương nên quan tâm đến chuyện cố sủng, kỳ thật nếu nghĩ lại, chúng ta nên tranh ân sủng trước thì chuyện hài tử cũng sẽ không muộn gì! Dù sao xưa nay tần phi trong hậu cung, Thư phi là người nhận được sủng ái nhiều nhất, bây giờ nàng ta có thai cũng tốt, bây giờ cũng là lúc chúng ta nên tranh sủng được rồi”
Thần sắc Yến Uyển thoáng có chút khôi phục lại, nàng chạm vào đầu ngón tay, hộ giáp song hỉ mã não mạ vàng trên tay chuyển động dưới ngọn đèn mà chiếu ra từng ánh sáng sáng rọi mà đẹp đẽ: “Nữ nhân trong chốn hậu cung này, Hoàng hậu. Thuần quý phi, Gia quý phi, Du phi, Uyển tần cũng đều qua 30 tuổi, sủng ái cũng không còn nhiều. Phi tần trẻ tuổi thì chỉ có Thư phi và Tấn tần là nhận được sủng ái, bây giờ Thư phi đã mang thai, đúng là cơ hội tốt của chúng ta”
Xuân Thiền cười nói: “Nương nương có thể giải sầu được rồi. Vậy thì nô tỳ sẽ mang chén canh ngưu nhũ lên cho nương nương uống để an thần đi ngủ nhé”
9 ngày sau, ngự giá quay về cung. Ý Hoan được đưa vào Trữ Tú cung, lúc Tần tần đến thăm Ý Hoan thì bị Như Ý nhìn thấy trên tay nàng có đeo chiếc vòng phỉ thúy xích kim hoa sen. Yến Uyển cũng nhìn thấy, liền nói: “Cái này thật quen mắt”. Tấn tần mỉm cười mà mang theo vẻ đắc ý nói: “Là do Hoàng thượng ban thưởng cho thần thiếp trong lễ tấn phong, nói đây là vật yêu thích nhất của Tuệ Hiền Hoàng quý phi”
Yến Uyển nghe vậy, không khỏi có chút ghen tị: “Chúng ta cũng biết năm đó Tuệ Hiền Hoàng quý chiếm được rất nhiều sủng ái, xem ra Hoàng thượng yêu thương muội muội rồi”
Thứ đó thật sự nhìn quá quen mắt, Như Ý vừa nhìn thấy, trong tâm vừa hận lại vừa loạn nhưng trên mặt lại cười đến gợn sóng, không chút sợ hãi: “Chiếc vòng tay này là được Hiếu Hiền hoàng hậu ban thưởng từ lúc còn ở Vương phủ, bổn cung và Tuệ Hiền Hoàng quý phi mỗi người có được một cái, luân chuyển ngàn lần, rốt cuộc vật ban thưởng của Hiếu Hiền hoàng hậu lại về trong tay của muội”
Mọi người đều nở nụ cười mà hâm mộ trong chốc lát, vây quanh Tấn tần khen vài câu rồi cũng liền tan.
Vào một ngày, Nhị Tâm vào cung hầu hạ bên cạnh Như Ý, nàng nghe được của Tấn tần thì liền có chút không đành lòng nói: “Tấn tần nương nương vẫn còn trẻ, lại chẳng hay biết chuyện gì như vậy, cả đời đều không thể sinh con, quả thật rất đáng thương”
Cơ hồ có sự tức giận nổi lên mi gian, Như Ý trầm mặt nói: “Ngươi không nghe thấy đó là do Hoàng thượng ban thưởng sao? Trước khi chết Tuệ Hiền Hoàng quý phi đều nói hết cho Hoàng thượng nghe, vậy mà bây giờ Hoàng thượng ban thưởng cái này, quả nhiên là có quyết tâm không cho Tấn tần có thai. Dù sao Phú Sát thị gây ra ác nghiệt thì giờ đây Phú Sát thị phải chịu hậu quả vậy!”
Nhị Tâm im lặng gật đầu: “Đúng vậy! Năm đó Hiếu Hiền hoàng hậu nhất thời có ý niệm sai lầm, bây giờ nọc độc đó lại hại nhà mình, có thể thấy được làm người thì phải nhìn về phía sau một chút”
Có gió mùa thu thổi u u mà quất vào mặt, tịch mịch mà vô thanh. Một lúc lâu sau, Như Ý từ từ nói: “Nếu nói cho Tấn tần biết thì nàng sẽ thấy thương tâm cả đời, vẫn là không biết thì tốt hơn, cứ để nàng ta nghĩ mình không có phúc mà thôi”
Thái hậu nghe được tin Ý Hoan có thai là lúc nàng đang đứng ở ngoài hành lang mà chơi đùa với đôi vẹt màu xanh miệng hồng, nàng cầm cây trâm vàng trong tay, để mặc cho đôi vẹt nhảy nhót trên đó: “Qua nhiều năm như vậy, ai gia cứ nghĩ rằng Thư phi chiếm được ân sủng không suy quả là không sai. Có điều Hoàng đế không có nàng ta sinh con, ngay cả Lệnh tần thông minh cũng đều uống thuốc mang thai nhưng sao bây giờ đột nhiên Thư phi lại có thai chứ?”
Phúc Già cười nói: “Có lẽ Hoàng thượng sủng ái Thư phi nhiều năm như vậy, cũng thấy yên tâm cho nên không kiêng kỵ xuất thân Diệp Hách Na Lạp thị”
Thái hậu thở dài nhẹ nhõm một hơi, hơi gật đầu nói: “Cũng có khả năng như vậy. Rốt cuộc Thư phi được sủng ái nhiều năm như vậy, Hoàng đế cảm niệm cái cuồng dại của nàng ta cũng là điều hiển nhiên”
Phúc Già thương tiếc nói: “Thái hậu nói đúng. Cũng xem như báo đáp lại một chút tình thâm của Thư phi nương nương, mấy năm nay mặc dù Thư phi nương nương âm thầm vì Thái hậu mà do thám tâm ý Hoàng thượng, vì chuyện Trưởng công chúa mà góp lời nhưng đối với Hoàng thượng lại có tình chân ý thiết. Bây giờ cầu con thì có được con, thật sự đúng là phúc báo!”
Thái hậu cất đi chiếc trâm trong tay mà liếc mắt nhìn Phúc Già, thản nhiên nói: “Cái gọi là nhất thưởng nhất phạt, đều là ân trạch mưa móc của đế vương cho nên sinh hay không sinh được đều là ân điển Hoàng đế ban cho nữ tử trong cung. Không nói cho nàng ta hiểu rõ thì có khi lại khiến nàng ta càng nhớ chút tình cảm đó mà thôi. Thật là hồ đồ, đó không phải là phúc khí. Huống chi đối với chúng ta mà nói, tất nhiên việc Thư phi có thai là điều an ổn quan trọng nhưng nếu không có thai thì cũng chẳng phải là chuyện xấu”
Phúc Già buồn bã nói: “Nô tỳ hiểu rõ. Thư phi đối với Hoàng thượng, đúng là tình thâm, tất nhiên có thai thì địa vị càng ổn, dù sao Thư phi và Hoàng thượng cũng có thứ ràng buộc cho nên Thái hậu vẫn giả vờ như không biết mà thôi”
Thái hậu từ chối cho ý kiến, chỉ nói: “Đúng rồi, lúc biết Thư phi có thai thì Hoàng đế có thái độ thế nào?”
Phúc Già cười nói: “Hoàng thượng nói Thư phi nương nương lần đầu có thai cho nên luôn trầm trồ khen ngợi, còn khuyên nhủ dưỡng thai cho tốt, xem ra Hoàng thượng rất quan tâm chuyện này”
Khuôn mặt Thái hậu chứa đầy hòa nhã hiền lành: “Nếu Hoàng đế có ý như vậy thì quả nhiên rất tốt. Vậy ngươi cũng cẩn thận chút, cố gắng chiếu cố Thư phi. Nhớ kỹ, đừng để lại dấu vết mà khiến Hoàng đế nghi ngờ”
Phúc Già tươi cười đáp ứng: “Tất nhiên sau này không thể để lại dấu vết nhưng trước mắt vì Thư phi nương nương có thai thì cũng nên ban thưởng một chút”
Thái hậu cười nói: “Đúng vậy. Vậy ngươi hãy đến Tiểu khố phòng tìm hai san hô hảo ngọc chu thượng đến cho Thư phi an chẩm đi. Còn nữa, ai gia nhớ lần trước sứ giả Lý triều có tặng cho ai gia vài chu thượng hảo tuyết tham, ngươi cũng chọn cái tốt nhất mà đưa đến đó đi. Nói cho Thư phi biết chỉ cần an thai cho tốt là được rồi, mọi chuyện khác đều có ai gia lo rồi”
Phúc Già đáp: “Dạ. Nhưng Thái Y viện vừa mới tới bẩm báo, nói thân thể Tấn tần nương nương không được tốt, Thái hậu có muốn ban thưởng thứ gì để an ủi nàng ta không, rốt cuộc nàng ta cũng là người Phú Sát thị”
Thái hậu không chút để ý mà chơi đùa với đôi chim trong tay, nghe chúng nó gọi nhau ríu rít để nhảy nhót, liền có chút mơ hồ: “Bệnh tình của Tấn tần cũng thật kỳ quái, sợ là chúng ta cũng không thể biết được nguyên do, dù sao cũng không cần để ý nhiều làm gì, ngươi đi thăm nàng ta một chút, lại đem ít miếng hạch đào mà lần trước ai gia ăn thử mà ban thưởng cho nàng ta”. Nàng suy nghĩ: “Thư phi có thai, Mai tần thì vẫn bình thường, thân thể cũng không khỏe, bây giờ ai gia cũng chẳng còn người mới nữa rồi”
Phúc Già suy nghĩ, khó xử nói: “Khánh quý nhân còn trẻ, dung nhan cũng đẹp, có thể dạy dỗ được”
Thái hậu gật đầu nói: “Được rồi. Bây giờ bên cạnh Hoàng đế không có ai là người của chúng ta được sủng ái, ngươi hãy đi an bài đi”
Bên này Ý Hoan có thai, trong cung lui tới thăm hỏi không ngừng, cực kỳ náo nhiệt, ngay cả Ngọc Nghiên cũng sinh ra ghen tị, không khỏi nói thầm: “Cũng chỉ là mang thai thôi mà, làm như chưa có ai từng mang thai vậy, đúng là ánh mắt thiển cận”. Nhưng mà, nàng chỉ dám nói như vậy ở sau lưng, từ chuyện lần trước bị xỏ lỗ tai trước mặt mọi người mà nàng cũng an phận một chút, lại thấy Hoàng đế không chịu giúp nàng cho nên nàng đành phải thu người lại.
Còn bên kia thì Yến Uyển, tay chân Xuân Thiền nhanh nhạy, liền đem phương thuốc mà mua chuộc thái giám để đưa ra ngoài cung cho cô nàng, chỉ nói xem thử phương thuốc này thế nào. Cô của nàng cũng nhận phó thác mà cũng mang tin tức về rất nhanh. Yến Uyển nhìn giấy trắng mực đen của phương thuốc, trong ánh mắt cơ hồ có máu nhỏ ra. Nàng khiếp sợ không thôi, nắm chặt tay nói: “Không phải vậy! Sao lại thế này? Sao có thể như vậy chứ?”
Xuân Thiền hoảng sợ, vội đến gần trước mặt Yến Uyển mà lấy tờ giấy kia mà xem, trên tờ giấy ghi trịnh trọng mất hàng chữ: “Thuốc tránh thai này cực kỳ tốt, sau khi ái ân mà dùng thì sẽ rất hiệu quả”
Ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào, chiếu lên khuôn mặt tái nhợt như rét lạnh của Yến Uyển. Tay chân Yến Uyển run lên từng đợt, ngay cả chiếc trâm châu hoa ngân thúy trên đầu cũng rung lên mà vang tiếng róc rách. Xuân Thiền biết nàng đang kinh sợ đến cực điểm, vội dâng chén trà nóng lên nói: “Mặc kệ nhìn được cái gì, nghe được cái gì thì ngàn vạn nương nương đừng chạm vào thứ này nữa”
Yến Uyển sao còn tâm trí đâu mà cầm chiếc trà kia nữa chứ, nàng nhìn nước trà sắp đổ ra ngoài mà liền để chén trà xuống, run giọng nói: “Cô của ngươi đã tìm đại phu xem qua hay là tự tiện mà viết tờ giấy này để ứng phó cho bổn cung?”
Xuân Thiền cẩn thận nói: “Nương nương dặn dò dạy bảo ngàn vạn lần như vậy thì sao cô của nô tỳ dám tùy ý được chứ ạ? Cô nô tỳ đã tùm danh y trong kinh thành xem qua, cô lại không yên lòng mà còn nhờ ba bốn danh y xem lại nữa đấy ạ. Nương nương xem, những chữ viết kia đều là của đại phu, nếu nương nương không tin thì có thể tra hỏi. Nương nương, chúng ta đã uống nhiều đến mệt mỏi rồi!”
Yến Uyển mở lòng bàn tay ra, chỉ thấy trên lòng bàn tay ngọc ngà trắng nõn xuất hiện bốn vết máu là do móng tay gây ra, Yến Uyển hồn nhiên không cảm thấy đau đớn mà chỉ bi ai nói: “Bổn cung đã uống cái đau đớn này quá nhiều rồ. Cái đau đớn này cũng là do chính mình tìm đến”. Nàng nặng nề rơi lệ rồi lại lau đi: “Khó trách bổn cung lại không có con!”
Xuân Thiền thấy nàng đau đến mức si ngốc, vội khuyên giải nói: “Nương nương, chúng ta nên ngừng dùng loại thuốc ngày này. Phương thuốc này cũng đã nói rõ ràng, nếu mỗi lần thị tẩm mà uống nó thì mới thấy hiệu quả, Thư phi nương nương đã ngưng uống vài lần cho nên mới có thể mang được long thai, chúng ta cũng có thể, nương nương còn trẻ, vẫn sẽ có con mà thôi”
Trong mắt Yến Uyển chợt lóe lên một tia nước mắt lạnh lẽo: “Nhưng thuốc này là Hoàng thượng ban thưởng cho Thư phi, sau đó cũng có ban thưởng cho Tấn tần. Chúng ta cũng đã hỏi thái y nhiều lần như vậy, bọn họ đều nói đây là thuốc mang thai tốt, bọn họ…”
Xuân Thiền vội nhìn xung quanh, thấy không có ai bên cạnh, chỉ phải thấp giọng nói: “Hoàng thượng có tâm không muốn cho Thư phi và Tấn tần có thai mà nương nương chỉ là không biết mà cũng uống cùng, Hoàng thượng cũng không phải không muốn cho nương nương có thai!”
Yến Uyển kinh sợ không thôi: “Nhưng vì sao Hoàng thượng không có các nàng ta có thai chứ? Rõ ràng Hoàng thượng sủng ái Thư phi và Tấn tần…”
Xuân Thiền cũng có chút lo sợ nghi hoặc nên chỉ phải nói: “Hoàng thượng không cho cũng là Hoàng thượng có lý do riêng của mình. Có thể Thư phi có xuất thân Diệp Hách Na Lạp thị, Hoàng thượng vẫn còn có chút kiêng kị…”
Cái kinh hoàng trên khuôn mặt Yến Uyển cũng dần nhạt đi, nàng nắm lấy tay Xuân Thiền nói: “Có phải Thư phi đã phát hiện thuốc không ổn cho nên mới ngừng uống thuốc và mới có thai hay không? Nàng ta có khuôn mặt tú lệ như vậy mà không ngờ tâm can lại cay nghiệt tàn khốc như vậy, nàng ta biết nhưng lại không nói cho ta biết”
Xuân Thiền vội
nói: “Nương nương, nương nương, chúng ta đều lặng lẽ uống lại thuốc kia, Thư phi không biết nhưng ở trước mặt nương nương, Hoàng hậu cũng đã nhắc đến một hai câu rồi”
Hàm răng trắng tuyết của Yến Uyển cắn chặt trên đôi môi không có chút huyết sắc: “Đúng. Trước mặt bổn cung và Thư phi, Hoàng hậu luôn nhắc tới việc hãy uống ít thuốc mang thai một chút mà hãy nghe theo ý trời, muốn dựa vào tùy duyên. Chuyện này, sợ không chỉ là chủ ý của Hoàng thượng mà còn Hoàng hậu cũng có chút liên can”
Xuân Thiền cả kinh nói: ‘Nương nương và Hoàng hậu nương nương có giao hảo với nhau, Hoàng hậu nương nương biết nhưng lại không nói cho nương nương biết sao? Thư phi nương nương cũng là nghe lời của Hoàng hậu nương nương khuyên nhủ cho nên mới ngừng uống thuốc, nàng ta chỉ nói cho Thư phi biết nhưng lại không nói cho nương nương biết sao? Nương nương vì Hoàng hậu nương nương mà áp đảo khí lực của Gia quý phi, vậy mà tâm can của Hoàng hậu nương nương cũng quá ác độc rồi!”
Yến Uyển cắn chặt đôi mội, không lên tiếng đồng ý mà chỉ tùy ý để nước mắt rơi xuống, chôn vùi cái thương tiếc của nàng mà khuôn mặt ủ dột.
Ý Hoan cũng mang thai được 3 tháng, thai tượng cũng đã được ổn định cho nên Thái hậu vui sướng không ngừng mà ở tại Trữ Tú cung làm một tiệc gia yến nho nhỏ để ăn mừng. Trong tiệc tiếng cười nói vang lên oanh oanh yến yến, ngay cả Hoàng đế sau khi tan triều thì liền vội đến mà làm bạn bên cạnh Ý Hoan. Thái hậu có chút vui sướng, rượu quá ba tuần thì liền nói: ‘Mấy ngày gần đây, vận may không được tốt, Hoàng đế hãy lưu tâm một chút”
Hoàng đế ngồi bên cạnh Ý Hoan, vội cười nói: “Hoàng ngạch nương yên tâm, nhi thần sẽ chú ý!”. Hắn xoay mặt nhìn Ý Hoan, thân thiết nói: “Bây giờ nàng đang mang thai nên hãy mặc nhiều y phục một chút”
Khuôn mặt Ý Hoan đỏ ửng, si ngốc mà nhìn Hoàng đế, nhất thời mỉm cười xấu hổ mà tạ ơn Hoàng đế.
Thái hậu hòa nhã nói: “Rốt cuộc sau nhiều năm, Thư phi cũng đã có thai, ai gia cũng thấy vui mừng, chỉ là bây giờ Thư phi không thể hầu hạ Hoàng đế, Hoàng đế phải cẩn thận một chút”
Hoàng đế cực kỳ cung kính: ‘Dạ. Sau khi tuần du trở về, trên tiền triều xảy ra nhiều việc. Hầu hết thời gian nhi thần đều ở Dưỡng Tâm điện an trí”
Thái hậu gắp một miếng cá đuôi phượng ăn rồi chậm rãi nói: “Hoàng đế đi đến Dưỡng Tâm điện thì chắc cũng sẽ đi qua Chung Tư môn?”
Hoàng đế không ngờ Thái hậu sẽ hỏi câu này cho nên cũng liền cười nói: “Dạ, nhi thần đi qua lại hậu cung thì tất nhiên cũng phải đi ngang qua Chung Tư môn”
Thái hậu ngừng đũa, trang trọng nói: “Hoàng đế có biết lai lịch của Chung Tư môn không?”
Thần sắc Hoàng đế thản nhiên, chậm rãi ngâm:
“Chung tư vũ
Sắn sắn hề
Nghi nhĩ tử tôn
Chân chân hề”*
Hắn dừng lại mà nhìn xung quanh trong điện, đem hết thần sắc của các tần phi mà thu hết vào đáy mắt mà có vài phần đắc ý: “Chung tư môn được lấy từ điển cố “Chung Tư” trong Chu Nam Kinh Thi, nhi thần đều nhớ rõ”
(* Dịch nghĩa:
Cánh con giọt sành,
Bay nghe tụ tập lại
Thì con cháu của mày
Phải đông nhiều
Bài thơ này có tên là con giọt sành, chương này thuộc tỷ, tỷ là cách nói dùng vật này để nói lên vật kia, (như là cách nói ẩn dụ) tương truyền có bà hậu phi không đố kỵ mà có được nhiều con cháu, cho nên các người thiếp lấy bầy giọt sành tụ tập hòa hợp để so sánh với con cháu đông đảo của bà. Hễ có đức hạnh không ghen tuông ấy thì phải có cái phước đông con cháu này.
Chung tư, con giọt sành là loài cào cào dài mà xanh, xúc giác và bắp chân đều dài có thể lấy ống chân cọ vào nhau mà kêu ra thành tiếng, đẻ trứng một lần nở ra 99 con.
Săn sắn nghĩa là dáng tụ tập lại đông
Nhĩ, mày nghĩa là chỉ con giọt sành
Chân chân nghĩa là dáng nhiều đông.)
Như Ý ngồi ở bên cạnh Hoàng đế, hơi quay đầu nhìn đi nơi khác, ngữ điệu của nàng phập phồng xa xăm: “Hoàng thượng bác học, bài thơ này nói Chung Tư là nơi tụ tập con cháu đông nhiều”. Nàng và Hoàng đế nhìn nhau mỉm cười.
Thái hậu hơi nheo mắt, gật đầu nói: “Hoàng đế và Hoàng hậu bác học thông thức, tâm ý lẫn nhau, ai gia thấy cũng thật cao hứng. Lúc tiên đế còn tại thế, thường hay nói điển cổ của Chung Tư môn với ai gia, nói Chung Tư môn nguyên lai là một địa danh cũ của Minh triều, lúc tổ tiên chiếm được Minh triều thì muốn sửa đổi lại cái tên này, cũng cho quét dọn lại nơi nay nhưng là khi nhìn đến chữ Chung Tư môn thì lại thấy có hàm ý trong đó, nói tên này rất hay, nghĩa là khiến cho con cháu chúng ta luôn luôn phồn thịnh cho nên giữ lại cái tên này. Mỗi lần chung tư (con cào cào) động cánh rung lên thì đều sinh hạ được 99 đứa con, quả thật hưng vượng phồn vinh!”
Như Ý sao lại không hiểu rõ Thái hậu muốn nói gì cho nên chỉ phải bất an đứng dậy, cung kính khoanh tay mà nghe. Sắc mặt Hoàng đế cũng dần nặng nề, vừa đứng dậy mà vừa nắm tay Như Ý, cười nói: “Hoàng ngạch nương dạy bảo, nhi thần đều hiểu rõ. Cũng nhờ có Hoàng ngạch nương luôn tưởng nhớ tổ tiên, luôn nghĩ đến con cháu cho nên ngày hôm nay nhi thần mới có nhiều con cháu như vậy ạ”
Hoàng đế vừa nói xong, Lục Quân, Ngọc Nghiên, Ý Hoan, Hải Lan là những tần phi đều đã sinh dục mà đều đứng dậy, nhìn Thái hậu kính rượu nói: “Tổ tông phúc trạch, Thái hậu yêu mến, thần thiếp sẽ dùng hết tài năng mà vì Đại Thanh kéo dài Hoàng tự”
Trên mặt Thái hậu chỉ có một nụ cười thản nhiên, lại không muốn nâng chén nhận cái kính rượu của tần phi. Ánh mắt Hoàng đế đảo qua, các tần phi còn lại đều ngưng cười, nơm nớp lo sợ đứng dậy, khuôn mặt chứa đầy kính sợ và bất an: “Thần thiếp chưa thể vì Hoàng gia khai chi tán diệp*, thần thiếp có thẹn với liệt tổ liệt tông”
(*Khai chi tán diệp nghĩa là đâm chồi nảy lộc, ý chỉ việc con cháu đầy đống, nối dõi tông đường)
Thái hậu vẫn không nói gì, chỉ lấy khóe mắt chậm rãi đảo lên người Như Ý. Như Ý chỉ cảm thấy trong lòng có trận chua xót, phảng phất giống như ai dùng móng tay mà cào xét lòng của nàng, đau đến mức đôi tai đều nóng bừng cả lên, khiến cho khuôn mặt đỏ bừng. Nàng đi tới trước mặt Thái hậu, quỳ xuống nói: “Thần thiếp thân là Hoàng hậu, chưa thể vì Hoàng thượng mà sinh dục được con cháu, thần thiếp thật sự có thẹn với ngôi vị Hoàng hậu”
Thái hậu không nhìn nàng, trên mặt không chút tươi cười, chỉ thản nhiên nói: “Hoàng hậu xuất thân gia thế, biết thư hiểu lễ, đối với chuyện Chung Tư môn đều hiểu rõ nhưng mà chỉ biết nói mà không có đức hạnh được”. Ánh mắt Thái hậu đảo đến chiếc bụng bằng phẳng của Như Ý nói: “Hiếu Từ Cao Hoàng hậu, Hiếu Liệt Vũ Hoàng hậu của Thái Tổ Nỗ Nhĩ Cáp Xích đều có sinh dục; Hiếu Trang Văn Hoàng hậu của Thái tông sinh dục được Thế Tổ Phúc Lâm Thuận Trị gia, Hiếu Đoan Văn Hoàng hậu cũng sinh được công chúa; Hoàng hậu của Khang Hi gia thì càng không thể nói; Hiếu Kính Hiến Hoàng hậu của Tiên đế, ngay cả cô mẫu của ngươi cũng đều là người từng sinh dục; ngay cả Hiếu Hiền hoàng hậu của Hoàng đế cũng sinh dục được hai A ca, một công chúa. Trong những người này thì ngươi có biết là thiếu ai không?”
Lồng ngực Như Ý kịch liệt co rụt lại nhưng thần sắc lại không dám lộ ra, chỉ phải khiêm tốn nói: “Hoàng ngạch nương nhắc tới liệt tổ liệt tông, chỉ có hai vị Mông Cổ của Thế tổ Phúc Lâm Thuận Trị là Phế hậu Tĩnh phi và Hiếu Huệ Chương Hoàng hậu Bác Nhĩ Tế Cát Đặc thị là không thể sinh dục, không có con cái mà chết”
Thái hậu hạ mắt xuống, trầm giọng nói: “Hai vị Bác Nhĩ Tế Cát Đặc thị Hoàng hậu, một người bị phế, một người bị thất sủng, vận mệnh không tốt cho nên mới bị như thế. Nhưng ngươi là Hoàng hậu, lại nhận được sủng ái của Hoàng đế thì lại càng không nên”
Trên khuôn mặt nàng như bị ai tát cho một cái, Như Ý chỉ cảm thấy trên mặt nóng như hỏa thiêu, như một chậu nước sôi tạt vào mặt. Nàng chỉ có thể nhẫn nại mà cười nói: “Hoàng ngạch nương dạy đúng, là do thần thiếp phúc bạc”
Hải Lan nhìn Như Ý ủy khuất, trong lòng không biết vì sao lại có dũng khí sinh ra, liền nói: “Thái hậu, Hoàng hậu nương nương nhiều năm chăm sóc Vĩnh Kỳ, tận tâm tận lực, Vĩnh Kỳ cũng sẽ hiếu thuận với Hoàng hậu nương nương”
Thái hậu xua tay, lạnh lùng khinh thường nói: “Thật không?”
Hoàng đế tiến lên một bước, đem rượu kính đến trước mặt Thái hậu, liên tục cười làm lành nói: “Nhi thần hiểu rõ, nhi thần biết tội. Mấy năm nay lại khiến Hoàng ngạch nương bận tâm là nhi thần không nên, chỉ là Hoàng hậu không phải cố ý, Hoàng hậu lúc nào cũng làm bạn với nhi thần, thỉnh Hoàng ngạch nương thông cảm. Hơn nữa, các tần phi khác cũng đã sinh được Hoàng tự, bây giờ Thư phi cũng gặp hỉ, Hoàng ngạch nương không cần vì Hoàng tự mà lo lắng nữa ạ”
Thái hậu thở dài, phảng phất như lá mùa thu rơi xuống: “Hoàng đế, Hoàng đế cho rằng ai gia là vì chuyện Hoàng tự mà bận tâm sao? Hoàng hậu không con, lục cung bất an. Rốt cuộc ai gia là vì ai chứ?”
Hoàng đế vội nói: “Tất nhiên Hoàng ngạch nương quan tâm Hoàng hậu nhưng Hoàng hậu chính là chánh cung, vô luận ai có con thì Hoàng hậu cũng đều là mẹ cả, đều như nhau cả thôi ạ”
Có chút ấm áp cảm động như gió xuân say mê, Như Ý liền liếc mắt nhìn Hoàng đế, trong lòng tràn đầy khuất nhục cùng xấu hổ cũng giảm xuống vài phần, rốt cuộc hắn cũng vì nàng. Ý Hoan thấy giằng co lẫn nhau, vội hạ thấp người mỉm cười: “Thái hậu quan tâm Hoàng hậu nương nương, mọi người đều biết, chỉ là thần thiếp cũng là phụng dưỡng Hoàng thượng nhiều năm mà cũng mới có thai cho nên Hoàng hậu nương nương cũng sẽ có được hạnh phúc như vậy đến cuối đời ạ”
Có lẽ cũng vì Ý Hoan có thai cho nên Thái hậu cũng mỉm cười, hơi nâng chén nói: “Được rồi, các ngươi đều đứng lên đi. Ai gia cũng là nhìn Thư phi có thai cho nên mới nói lên vài câu thôi. Hoàng hậu, ngươi cũng đừng để trong lòng, chỉ là khi nào nhàn rỗi thì hãy đến Chung Tư môn đứng trước cửa mà ngẫm lại khổ tâm của tổ tiên đi”
Như Ý nặng nề dáp ứng, cố gắng khởi động lại đầu gối, nàng đảo mắt qua nhìn thấy Ngọc Nghiên đang cười sắc mỉa mai, trong lòng càng cảm thấy nặng nề. Nàng yên lặng quay về chỗ ngồi thì giật mình mà phát hiện trên trán, trên lưng đã ướt đẫm mồ hôi. Rốt cuộc bữa cơm này quả thật rất vô vị.
Sau khi quay về từ Trữ Tú cung, Như Ý ngồi ở trong điện mà tẩy trang, nàng nhìn chính mình hơi say trong chiếc gương đồng, bất giác ôm mặt nói: “Hôm nay quả thật bổn cung đã uống hơi nhiều rồi, khuôn mặt lại ửng hồng như vậy”
Dung Bội lấy lược chải tóc cho Như Ý và nói: “Hôm nay nương nương là vì Thư phi cho nên mới cao hứng, cũng là vì Hoàng thượng cao hứng cho nên mới uống rượu nhiều vậy. Nô tỳ chải đầu để làm cho hơi rượu tỏa bớt ra bên ngoài”
Dung Bội dứt lời, liền chầm chậm mà dụng tâm vì Như Ý chải đầu, lại lệnh cho Lăng Chi và Vân Chi đi đốt Ngọc Hoa tỉnh túy hương, đó là một loại hương có tác dụng giúp giải say rượu. Giờ phút này đây, nàng ngửi thấy trong điện thơm mát, bất giác nói: “Thư phi có thai, tất nhiên bổn cung cao hứng rồi, chỉ là…” Nàng trầm ngâm nói: “Hôm kia Nội vụ phủ có đưa tới vài vò rượu hoa hồng cùng quế hoa, nói là dùng mật nước để tạo thành, ngươi đi lấy cho bổn cung nếm thử đi”
Dung Bội biết trong lòng nàng thương cảm cùng ủy khuất, liền khuyên nhủ: “Nương nương, loại rượu kia tuy ngọt nhưng lại quá nống, hôm nay nương nương cũng đã uống nhiều rượu rồi cho nên nương nương đừng uống nữa ạ”
Như Ý cười: “Uống rượu chủ yếu là vì cao hứng. Hưng chi sở chí* thì vì sao không thể uống được chứ? Ngươi mau đi lấy đi!”
(*Câu đầy đủ là hưng chi sở chí, tâm chi sở an: Hưng chi sở chí: Chỉ một người đột nhiên nảy sinh hứng thú với một chuyện nào đó. Tâm chi sở an: Chỉ trong lòng bỗng tìm được nơi bình yên.)
Dung Bội biết không thể để nàng thúc giục cho nên đành phải đi lấy: “Nhưng nương nương hãy uống ít thôi, đừng để say rượu mà làm bị thương thân mình”
Như Ý cầm ly rượu trong tay mà nhìn chất lỏng màu vàng kia, cười dài nói: “Thân thể bị thương thì còn tốt hơn nhiều so với thương tâm!”
Dung Bội biết tâm ý của nàng, thấy nàng đã uống một ly rồi lại rót thêm một ly nữa cho nên đành phải nói: “Hôm nay nương nương thương cảm”. Thanh âm của Dung Bội càng ngày càng nhỏ, đồng tình mà không phục: “Hôm nay nhiều người như vậy, Thái hậu cũng là làm cho nương nương chịu ủy khuất”
Như Ý ngẩng mặt mà đổ chén rượu vào trong miệng, nàng xoa vài giọt rượu còn dính ở khóe môi, rồi cười nói: “Không phải Thái hậu khiến bổn cung chịu ủy khuất mà là do bổn cung không chịu cố gắng. Thái hậu lệnh cho bổn cung đến đứng ở Chung Tư môn, bổn cung cũng không cảm thấy đó là sự trừng phạt! Nếu có thể sinh được một đứa con mà bắt bổn cung đứng ở Chung Tư môn đến khi biến thành một tảng đá thì bổn cung cũng nguyện ý!”
Nàng nhìn Dung Bội, bên trong đôi mắt chợt lóe lên một chút lấp lánh mơ màng: “Thật sự bổn cung cũng nguyện ý! Thư phi vào cung nhiều năm như vậy, uống nhiều thuốc mang thai như vậy mà rốt cuộc cũng đã có thai. Rốt cuộc cũng là trời xanh chiếu cố, chưa từng làm mất đi cái sở cầu của nàng nhưng mà còn bổn cung thé nào? Bổn cung cũng đã 33 tuổi rồi, nữ nhân 33 tuổi mà chưa từng sinh được một đứa con, vậy thì nữ nhân còn ra thể thống gì chứ?”
Dung Bội khổ sở nói: “Nương nương, nương nương còn trẻ! Nếu nương nương không tin thì nương nương hãy soi gương đi, mới nhìn rất giống Thư phi. So với Khánh quý nhân thì cũng không thua kém nhiều đâu ạ”
Như Ý đã có chút men say, sờ vào khuôn mặt mình mà buồn bã rưng rưng: “Thật không? Đúng là nữ nhân chưa từng sinh con thì có lẽ trông trẻ tươi một chút, nhưng mà tươi trẻ thì có ích lợi gì chứ? Nhiều năm như vậy, bổn cung đều năm mơ thấy được hài tử của mình”. Nàng kéo tay Dung Bội đè lên bụng mình: “Ngươi sờ thử xem, cái bụng của bổn cung chưa từng phồng lên chút nào. Dung Bội, thật sự bổn cung không thích Gia quý phi nhưng trong lòng lại cảm thấy hâm mộ nàng ta. Mỗi lần bụng của nàng ta phồng lên, ai ai cũng nói nữ nhân mang thai thì chẳng có gì đáng xem nhưng ở trong mắt bổn cung, nữ nhân lúc đó là đẹp đẽ nhất!”
Ý Hoan vừa vui vừa than thở: “Thân thể thần thiếp luôn gầy yếu, mấy năm nay đều không có động tĩnh gì, ai ngờ lại có ngày hôm nay”. Như Ý thấy trên bàn có một đĩa món ăn cay, nàng mỉm cười: “Muội thích ăn cay như vậy sao?”
Yến Uyển vội cười nói: “Toan nhi lạt nữ*, xem ra Thư phi tỷ tỷ đang mang một công chúa rồi”
(Câu đầy đủ là toan nhi lạt nữ, lạt nữ toan nhi: Ăn chua thì sinh con trai, ăn cay thì sinh con gái. Theo tập lệ Trung Quốc từ xa xưa, một số gia đình sợ bị tuyệt hậu, nếu nàng dâu có thai mà thích ăn đồ chua thì cực kỳ mừng rỡ, nếu nàng dâu thích ăn cay thì sẽ bị lạnh nhạt, có khi sẽ bị ép phá thai cho đến khi nào nàng dâu thích ăn đồ chua mới thôi.)
Khuôn mặt Ý Hoan đỏ bừng: “Nam nữ gì cũng được. Bỗng dưng ta thích ăn cay, cảm giác thấy rất dễ chịu cho nên khẩu vị món ăn cũng thay đổi”
Như Ý vươn tay chạm vào khuôn mặt nàng: “Muội đó! Chỉ cho chính mình cảm thấy dễ chịu, sau này ít ăn đồ cay một chút, đồ cay làm hại thai nhi trong bụng”
Ý Hoan đáp “Dạ” một tiếng rồi thổn thức nói: “Muội chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có ngày hôm nay”
Yến Uyển cười làm lành nói: “Kỳ thật Thư phi tỷ tỷ thịnh sủng không ngừng, có được long thai cũng là chuyện sớm muộn mà thôi”
Ý Hoan hơi trầm ngâm, lắc đầu nói: ‘Không phải, không phải như vậy. Nam nữ hoan ái chung quy cũng chỉ là da thịt thân cận. Thánh sủng không ngừng, bất quá cũng chỉ là ơn vua như nước chảy, tất cả đều là hư không. Chỉ có hài tử là cốt nhục mà ta với Hoàng thượng dung hợp mà thành. Từ nay về sau trong thiên địa này, ta và Hoàng thượng không thể phân cách được nữa rồi, chỉ có như vậy thì mới không uổng công ta cố gắng đến giờ”
Như Ý nghe lời nàng nói, bất giác cảm thấy kinh ngạc, đáy lòng chua xót và hoan hỉ, cố chấp cùng chờ đợi, Ý Hoan quả nhiên là tri kỷ của mình. Nàng làm sao không đang hy vọng có được một đứa nhỏ cơ chứ? Có một đứa con chính là cái chứng minh tình cảm của bọn họ không phải là điều vô căn cứ. Nàng nghĩ như vậy, bất giác cầm tay Ý Hoan, cùng nhau không nói gì, cũng nhau hiểu rõ đến cực điểm. Như Ý biết Ý Hoan có chút uể oải cho nên nàng cũng lui về Dực Khôn cung.
Yến Uyển làm bạn bên cạnh Như Ý, đám cung nhân phụng dưỡng đều lui ra xa một đoạn, Như Ý nhìn khuôn mặt Yến Uyển vẫn còn lưu lại nụ cười cho nên nhẹ nhàng nói: “Có phải cười đến mức hai má đều đau rồi phải không?”
Yến Uyển chạm vào khuôn mặt mình, ôn nhu nói: “Nhìn Thư phi tỷ tỷ có được long thai cho nên muội vì nàng ấy mà cao hứng, có điều cái đau trong lòng vẫn không nhịn được”
Như Ý thấy nàng không che giấu giọng điệu như vậy liền nói: “Co dù trong lòng thấy đau nhưng trên mặt cũng đừng lộ ra ngoài. Hảo tỷ muội, trên mặt muội toàn đau xót thì người khác sẽ cảm thấy nghi ngờ muội. Hãy nhớ kỹ, ở trong chốn hậu cung này, lúc nào nên cười thì phải cười, cho dù có muốn khóc thì cũng phải cười; lúc nào nên khóc thì phải khóc, cho dù có vui mừng thế nào thì cũng phải khóc. Nếu ngay cả việc buồn vui của chính mình mà không thể điều khiển được thì không thể nào sống được trong hậu cung này”
Sóng mắt Yến Uyển lưu chuyển, thở dài nhẹ giọng nói: “Cả đêm nương nương đều cao hứng, dặn dò Thư phi tỷ tỷ đủ cách dưỡng thai cho tốt nhưng kỳ thật trong lòng nương nương cũng thấy đau đớn đúng không?:
Như Ý nói: “Đúng như muội nói, là vì Thư phi mà cao hứng nhưng cũng là vì chính mình thương cảm. Ta hiểu được nhiều cách dưỡng thai nhưng rốt cuộc lại không thể dùng cho chính mình”
Giọng nói Yến Uyển mang theo cả tâm tư, bất giác trong mắt có lệ quang: “Hoàng hậu nương nương, thần thiếp không dám dối gạt nương nương, Thư phi uống thuốc mang thai gì thì thần thiếp cũng đã uống loại đó. Nhiều năm như vậy mà không có chút động tĩnh, có thể thấy được thần thiếp vô phúc”
Tuy rằng Như Ý hiểu rõ nhưng không thể nói rõ cho Yến Uyển biết được cho nên cũng chỉ khuyên giải an ủi nói: “Thư phi có thai, rốt cuộcc cũng là ngoài dự đoán. Nàng ấy phụng dưỡng bên cạnh Hoàng thượng cũng được 8, 9 năm, ai có thể nghĩ đến chuyện đó chứ? Cũng là do muội quá nghĩ đến chuyện con cái giống như Thư phi lúc trước vậy, nếu bây giờ muội ngừng uống thuốc thì biết đâu lại có thể có thai chăng?”
Lời nói Yến Uyển yếu ớt: “Chỉ mong là vậy! Chỉ mong thần thiếp có thể giống với Thư phi, có thể có được cái thương xót chiếu cố của trời cao”
Như Ý thay nàng buộc lại mái tóc mà đã bị gió đêm thổi loạn, dịu dàng nói: “Tuy rằng bổn cung được sắc phong trở thành Hoàng hậu, nhất thời chiếm được sủng ái của Hoàng thượng nhưng rốt cục bổn cung cũng đã 33 tuổi rồi. Thuần quý phi và Gia quý phi là người lớn tuổi hơn bổn cung, Mai tần cũng đã 30 tuổi. Trong các tần phi trẻ tuổi thì chỉ có muội là xuất chúng. Chỉ cần muội không gấp gáp, tâm tư phóng khoáng thì tất nhiên mọi điều tốt sẽ đến”
Trong lòng Yến Uyển ấm áp, trong mắt có giọt lệ trong suốt rơi ra: “Đa tạ Hoàng hậu nương nương chiếu cố”
Ánh nến trong điện của Yến Uyển sáng yếu ớt, so với ánh sáng đèn đuốc sáng trưng trong cung Thư phi thì rõ ràng kém hơn hẳn. Trước mặt Yến Uyển có hơn mười chén thuốc đen nặng nề, mùi hương phát ra nồng nặc. Yến Uyển cười như không cười, khóc như không khóc, vẻ ngoài bình thường nhưng dường như đang muốn điên cuồng, lấy từng chén thuốc đổ vào trong miệng ừng ực.
Xuân Thiền nhìn thấy mà trong lòng run sợ, khi thấy Yến Uyển đã uống được 7, 8 chén thuốc thì vội vàng ngăn lại nói: “Nương nương, đừng uống nữa! Đừng uống nữa! Rốt cục cái này cũng là thuốc, nó sẽ không tiêu hóa hết như canh bổ được ạ”
Yến Uyển đẩy Xuân Thiền ra, rồi lại uống muốn thêm một chén, oán hận nói: “Thư phi và bổn cung đều uống thuốc mang thai giống nhau, cuối cùng nàng ta đã mang thai, vì sao bổn cung lại không thể mang thai được chứ? Bổn cung không tin, cho dù ân sủng của bổn cung không bằng nàng ta nhưng bổn cung uống nhiều chén thuốc như vậy mà lại vô ích được!”
Nàng chưa dứt lời, bỗng nhiên cổ họng ứ nghẹn, thuốc mang thai vừa uống vào trong xong thì đều nôn hết ra ngoài, từng ngụm từng ngụm nôn đều rơi trên y phục của nàng. Xuân Thiền đau lòng nói: “Nương nương, nương nương đừng như vậy, đừng làm tổn thương thân mình! Nương nương còn trẻ, vẫn còn nhiều thời gian!”
Yến Uyển si ngốc khóc nói: “Còn nhiều thời gian sao? Ngày sau bổn cung còn có cái gì chứ? Ân sủng không bằng lúc trước, ngay cả ngạch nương bổn cung cũng đều ghét bỏ bổn cung vì không sinh được hài tử! Một nữ nhân không có hài tử thì giống như gì chứ?”
Xuân Thiền sợ tới mức nhanh chóng đi che miệng Yến Uyển lại và nhỏ nhẹ nói: “Nương nương nhỏ giọng chút, nếu Hoàng hậu nương nương nghe được thì không tốt đâu”
Yến Uyển sợ đến ngẩn người, nhịn không được mà nước mắt giàn dụa, cố gắng nhẫn nhịn lại tiếng khóc. Nàng nhìn Xuân Thiền đang chà lau nước thuốc nôn mửa trên người nàng, bỗng nhiên tay chân nàng luống cuống mà cầm chén thuốc trên bàn, vội nói: “Không được, không được rồi! Nôn ra nhiều như vậy thì sao còn có thể hữu dụng chứ? Bổn cung phải uống lại mấy chén mới được! Nhất định phải uống bù lại!”
Xuân Thiền sợ hãi, vội quỳ xuống khuyên nhủ: “Nương nương, nương nương đừng như vậy nữa mà! Thuốc mang thai này nhất định dùng không được. Nương nương xem Thư phi nương nương không phải đã nói nàng ta có lúc uống, có lúc không uống cho nên mới có thai đó sao?” Xuân Thiền ngưng thần một lát, vẫn là nhịn không được mà nói: “Nương nương, nương nương không cảm thấy kỳ quái sao? Lúc trước Thư phi nương nương lúc nào cũng uống thuốc nhưng rốt cục lại không có thai thì sao bây giờ lại có thai như vậy? Chẳng lẽ nàng ta không uống thì mới có thai sao? Hay là nương nương không uống thuốc mang thai này, biết đâu lại có thai thì sao”
Yến Uyển quát lớn: “Ngươi nói bậy bạ gì đó? Phương thuốc này đều được các thái y trong cung xem qua, đều là thuốc giúp mau có thai cơ mà!”
Xuân Thiền chần chờ nói: “Nô tỳ không có ý đó, chỉ là thuốc trong cung… Cũng khó nói gì được về thuốc trong cung. Không bằng nương nương tạm thời đừng uống thuốc này, đem thuốc này cho người cầm ra khỏi cung nhìn thử xem sao”
Lông mày Yến Uyển dựng thẳng lên, ngay cả âm thanh cũng đều thay đổi: “Ngươi nghi ngờ thuốc mang thai này có điều bất thường sao?”
Xuân Thiền vội nói: “Bất thường hay không, nô tỳ không biết, chỉ là chúng ta cũng nên tìm hiểu rõ ràng xem sao! Thư phi uống thuốc đứt quãng mà lại mang được long thai, trong lòng nô tỳ thấy có chút nghi ngờ”
Yến Uyển nghe nàng nói vậy, liền có chút hồ nghi: “Được rồi. Chuyện này bổn cung sẽ giao cho ngươi xử lý, nếu làm tốt bổn cung sẽ ban thưởng”
Xuân Thiền dập đầu nói: “Nô tỳ không dám cầu xin nương nương ban thưởng, nô tỳ chỉ muốn nương nương cảm thấy an tâm mà thôi. Cô của nô tỳ đang ở trong kinh thành, khi nào trở về, nô tỳ sẽ nhờ cô đưa thuốc ra bên ngoài cho đại phu nhìn xem thế nào nhưng mà trước tiên mấy ngày này, nương nương tạm thời đừng uống thuốc mang thai”
Yến Uyển trầm tĩnh một chút: “Được rồi! Bổn cung tạm thời sẽ không uống”
Xuân Thiền vội nói: “Đúng vậy. Bây giờ nương nương nên quan tâm đến chuyện cố sủng, kỳ thật nếu nghĩ lại, chúng ta nên tranh ân sủng trước thì chuyện hài tử cũng sẽ không muộn gì! Dù sao xưa nay tần phi trong hậu cung, Thư phi là người nhận được sủng ái nhiều nhất, bây giờ nàng ta có thai cũng tốt, bây giờ cũng là lúc chúng ta nên tranh sủng được rồi”
Thần sắc Yến Uyển thoáng có chút khôi phục lại, nàng chạm vào đầu ngón tay, hộ giáp song hỉ mã não mạ vàng trên tay chuyển động dưới ngọn đèn mà chiếu ra từng ánh sáng sáng rọi mà đẹp đẽ: “Nữ nhân trong chốn hậu cung này, Hoàng hậu. Thuần quý phi, Gia quý phi, Du phi, Uyển tần cũng đều qua 30 tuổi, sủng ái cũng không còn nhiều. Phi tần trẻ tuổi thì chỉ có Thư phi và Tấn tần là nhận được sủng ái, bây giờ Thư phi đã mang thai, đúng là cơ hội tốt của chúng ta”
Xuân Thiền cười nói: “Nương nương có thể giải sầu được rồi. Vậy thì nô tỳ sẽ mang chén canh ngưu nhũ lên cho nương nương uống để an thần đi ngủ nhé”
9 ngày sau, ngự giá quay về cung. Ý Hoan được đưa vào Trữ Tú cung, lúc Tần tần đến thăm Ý Hoan thì bị Như Ý nhìn thấy trên tay nàng có đeo chiếc vòng phỉ thúy xích kim hoa sen. Yến Uyển cũng nhìn thấy, liền nói: “Cái này thật quen mắt”. Tấn tần mỉm cười mà mang theo vẻ đắc ý nói: “Là do Hoàng thượng ban thưởng cho thần thiếp trong lễ tấn phong, nói đây là vật yêu thích nhất của Tuệ Hiền Hoàng quý phi”
Yến Uyển nghe vậy, không khỏi có chút ghen tị: “Chúng ta cũng biết năm đó Tuệ Hiền Hoàng quý chiếm được rất nhiều sủng ái, xem ra Hoàng thượng yêu thương muội muội rồi”
Thứ đó thật sự nhìn quá quen mắt, Như Ý vừa nhìn thấy, trong tâm vừa hận lại vừa loạn nhưng trên mặt lại cười đến gợn sóng, không chút sợ hãi: “Chiếc vòng tay này là được Hiếu Hiền hoàng hậu ban thưởng từ lúc còn ở Vương phủ, bổn cung và Tuệ Hiền Hoàng quý phi mỗi người có được một cái, luân chuyển ngàn lần, rốt cuộc vật ban thưởng của Hiếu Hiền hoàng hậu lại về trong tay của muội”
Mọi người đều nở nụ cười mà hâm mộ trong chốc lát, vây quanh Tấn tần khen vài câu rồi cũng liền tan.
Vào một ngày, Nhị Tâm vào cung hầu hạ bên cạnh Như Ý, nàng nghe được của Tấn tần thì liền có chút không đành lòng nói: “Tấn tần nương nương vẫn còn trẻ, lại chẳng hay biết chuyện gì như vậy, cả đời đều không thể sinh con, quả thật rất đáng thương”
Cơ hồ có sự tức giận nổi lên mi gian, Như Ý trầm mặt nói: “Ngươi không nghe thấy đó là do Hoàng thượng ban thưởng sao? Trước khi chết Tuệ Hiền Hoàng quý phi đều nói hết cho Hoàng thượng nghe, vậy mà bây giờ Hoàng thượng ban thưởng cái này, quả nhiên là có quyết tâm không cho Tấn tần có thai. Dù sao Phú Sát thị gây ra ác nghiệt thì giờ đây Phú Sát thị phải chịu hậu quả vậy!”
Nhị Tâm im lặng gật đầu: “Đúng vậy! Năm đó Hiếu Hiền hoàng hậu nhất thời có ý niệm sai lầm, bây giờ nọc độc đó lại hại nhà mình, có thể thấy được làm người thì phải nhìn về phía sau một chút”
Có gió mùa thu thổi u u mà quất vào mặt, tịch mịch mà vô thanh. Một lúc lâu sau, Như Ý từ từ nói: “Nếu nói cho Tấn tần biết thì nàng sẽ thấy thương tâm cả đời, vẫn là không biết thì tốt hơn, cứ để nàng ta nghĩ mình không có phúc mà thôi”
Thái hậu nghe được tin Ý Hoan có thai là lúc nàng đang đứng ở ngoài hành lang mà chơi đùa với đôi vẹt màu xanh miệng hồng, nàng cầm cây trâm vàng trong tay, để mặc cho đôi vẹt nhảy nhót trên đó: “Qua nhiều năm như vậy, ai gia cứ nghĩ rằng Thư phi chiếm được ân sủng không suy quả là không sai. Có điều Hoàng đế không có nàng ta sinh con, ngay cả Lệnh tần thông minh cũng đều uống thuốc mang thai nhưng sao bây giờ đột nhiên Thư phi lại có thai chứ?”
Phúc Già cười nói: “Có lẽ Hoàng thượng sủng ái Thư phi nhiều năm như vậy, cũng thấy yên tâm cho nên không kiêng kỵ xuất thân Diệp Hách Na Lạp thị”
Thái hậu thở dài nhẹ nhõm một hơi, hơi gật đầu nói: “Cũng có khả năng như vậy. Rốt cuộc Thư phi được sủng ái nhiều năm như vậy, Hoàng đế cảm niệm cái cuồng dại của nàng ta cũng là điều hiển nhiên”
Phúc Già thương tiếc nói: “Thái hậu nói đúng. Cũng xem như báo đáp lại một chút tình thâm của Thư phi nương nương, mấy năm nay mặc dù Thư phi nương nương âm thầm vì Thái hậu mà do thám tâm ý Hoàng thượng, vì chuyện Trưởng công chúa mà góp lời nhưng đối với Hoàng thượng lại có tình chân ý thiết. Bây giờ cầu con thì có được con, thật sự đúng là phúc báo!”
Thái hậu cất đi chiếc trâm trong tay mà liếc mắt nhìn Phúc Già, thản nhiên nói: “Cái gọi là nhất thưởng nhất phạt, đều là ân trạch mưa móc của đế vương cho nên sinh hay không sinh được đều là ân điển Hoàng đế ban cho nữ tử trong cung. Không nói cho nàng ta hiểu rõ thì có khi lại khiến nàng ta càng nhớ chút tình cảm đó mà thôi. Thật là hồ đồ, đó không phải là phúc khí. Huống chi đối với chúng ta mà nói, tất nhiên việc Thư phi có thai là điều an ổn quan trọng nhưng nếu không có thai thì cũng chẳng phải là chuyện xấu”
Phúc Già buồn bã nói: “Nô tỳ hiểu rõ. Thư phi đối với Hoàng thượng, đúng là tình thâm, tất nhiên có thai thì địa vị càng ổn, dù sao Thư phi và Hoàng thượng cũng có thứ ràng buộc cho nên Thái hậu vẫn giả vờ như không biết mà thôi”
Thái hậu từ chối cho ý kiến, chỉ nói: “Đúng rồi, lúc biết Thư phi có thai thì Hoàng đế có thái độ thế nào?”
Phúc Già cười nói: “Hoàng thượng nói Thư phi nương nương lần đầu có thai cho nên luôn trầm trồ khen ngợi, còn khuyên nhủ dưỡng thai cho tốt, xem ra Hoàng thượng rất quan tâm chuyện này”
Khuôn mặt Thái hậu chứa đầy hòa nhã hiền lành: “Nếu Hoàng đế có ý như vậy thì quả nhiên rất tốt. Vậy ngươi cũng cẩn thận chút, cố gắng chiếu cố Thư phi. Nhớ kỹ, đừng để lại dấu vết mà khiến Hoàng đế nghi ngờ”
Phúc Già tươi cười đáp ứng: “Tất nhiên sau này không thể để lại dấu vết nhưng trước mắt vì Thư phi nương nương có thai thì cũng nên ban thưởng một chút”
Thái hậu cười nói: “Đúng vậy. Vậy ngươi hãy đến Tiểu khố phòng tìm hai san hô hảo ngọc chu thượng đến cho Thư phi an chẩm đi. Còn nữa, ai gia nhớ lần trước sứ giả Lý triều có tặng cho ai gia vài chu thượng hảo tuyết tham, ngươi cũng chọn cái tốt nhất mà đưa đến đó đi. Nói cho Thư phi biết chỉ cần an thai cho tốt là được rồi, mọi chuyện khác đều có ai gia lo rồi”
Phúc Già đáp: “Dạ. Nhưng Thái Y viện vừa mới tới bẩm báo, nói thân thể Tấn tần nương nương không được tốt, Thái hậu có muốn ban thưởng thứ gì để an ủi nàng ta không, rốt cuộc nàng ta cũng là người Phú Sát thị”
Thái hậu không chút để ý mà chơi đùa với đôi chim trong tay, nghe chúng nó gọi nhau ríu rít để nhảy nhót, liền có chút mơ hồ: “Bệnh tình của Tấn tần cũng thật kỳ quái, sợ là chúng ta cũng không thể biết được nguyên do, dù sao cũng không cần để ý nhiều làm gì, ngươi đi thăm nàng ta một chút, lại đem ít miếng hạch đào mà lần trước ai gia ăn thử mà ban thưởng cho nàng ta”. Nàng suy nghĩ: “Thư phi có thai, Mai tần thì vẫn bình thường, thân thể cũng không khỏe, bây giờ ai gia cũng chẳng còn người mới nữa rồi”
Phúc Già suy nghĩ, khó xử nói: “Khánh quý nhân còn trẻ, dung nhan cũng đẹp, có thể dạy dỗ được”
Thái hậu gật đầu nói: “Được rồi. Bây giờ bên cạnh Hoàng đế không có ai là người của chúng ta được sủng ái, ngươi hãy đi an bài đi”
Bên này Ý Hoan có thai, trong cung lui tới thăm hỏi không ngừng, cực kỳ náo nhiệt, ngay cả Ngọc Nghiên cũng sinh ra ghen tị, không khỏi nói thầm: “Cũng chỉ là mang thai thôi mà, làm như chưa có ai từng mang thai vậy, đúng là ánh mắt thiển cận”. Nhưng mà, nàng chỉ dám nói như vậy ở sau lưng, từ chuyện lần trước bị xỏ lỗ tai trước mặt mọi người mà nàng cũng an phận một chút, lại thấy Hoàng đế không chịu giúp nàng cho nên nàng đành phải thu người lại.
Còn bên kia thì Yến Uyển, tay chân Xuân Thiền nhanh nhạy, liền đem phương thuốc mà mua chuộc thái giám để đưa ra ngoài cung cho cô nàng, chỉ nói xem thử phương thuốc này thế nào. Cô của nàng cũng nhận phó thác mà cũng mang tin tức về rất nhanh. Yến Uyển nhìn giấy trắng mực đen của phương thuốc, trong ánh mắt cơ hồ có máu nhỏ ra. Nàng khiếp sợ không thôi, nắm chặt tay nói: “Không phải vậy! Sao lại thế này? Sao có thể như vậy chứ?”
Xuân Thiền hoảng sợ, vội đến gần trước mặt Yến Uyển mà lấy tờ giấy kia mà xem, trên tờ giấy ghi trịnh trọng mất hàng chữ: “Thuốc tránh thai này cực kỳ tốt, sau khi ái ân mà dùng thì sẽ rất hiệu quả”
Ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào, chiếu lên khuôn mặt tái nhợt như rét lạnh của Yến Uyển. Tay chân Yến Uyển run lên từng đợt, ngay cả chiếc trâm châu hoa ngân thúy trên đầu cũng rung lên mà vang tiếng róc rách. Xuân Thiền biết nàng đang kinh sợ đến cực điểm, vội dâng chén trà nóng lên nói: “Mặc kệ nhìn được cái gì, nghe được cái gì thì ngàn vạn nương nương đừng chạm vào thứ này nữa”
Yến Uyển sao còn tâm trí đâu mà cầm chiếc trà kia nữa chứ, nàng nhìn nước trà sắp đổ ra ngoài mà liền để chén trà xuống, run giọng nói: “Cô của ngươi đã tìm đại phu xem qua hay là tự tiện mà viết tờ giấy này để ứng phó cho bổn cung?”
Xuân Thiền cẩn thận nói: “Nương nương dặn dò dạy bảo ngàn vạn lần như vậy thì sao cô của nô tỳ dám tùy ý được chứ ạ? Cô nô tỳ đã tùm danh y trong kinh thành xem qua, cô lại không yên lòng mà còn nhờ ba bốn danh y xem lại nữa đấy ạ. Nương nương xem, những chữ viết kia đều là của đại phu, nếu nương nương không tin thì có thể tra hỏi. Nương nương, chúng ta đã uống nhiều đến mệt mỏi rồi!”
Yến Uyển mở lòng bàn tay ra, chỉ thấy trên lòng bàn tay ngọc ngà trắng nõn xuất hiện bốn vết máu là do móng tay gây ra, Yến Uyển hồn nhiên không cảm thấy đau đớn mà chỉ bi ai nói: “Bổn cung đã uống cái đau đớn này quá nhiều rồ. Cái đau đớn này cũng là do chính mình tìm đến”. Nàng nặng nề rơi lệ rồi lại lau đi: “Khó trách bổn cung lại không có con!”
Xuân Thiền thấy nàng đau đến mức si ngốc, vội khuyên giải nói: “Nương nương, chúng ta nên ngừng dùng loại thuốc ngày này. Phương thuốc này cũng đã nói rõ ràng, nếu mỗi lần thị tẩm mà uống nó thì mới thấy hiệu quả, Thư phi nương nương đã ngưng uống vài lần cho nên mới có thể mang được long thai, chúng ta cũng có thể, nương nương còn trẻ, vẫn sẽ có con mà thôi”
Trong mắt Yến Uyển chợt lóe lên một tia nước mắt lạnh lẽo: “Nhưng thuốc này là Hoàng thượng ban thưởng cho Thư phi, sau đó cũng có ban thưởng cho Tấn tần. Chúng ta cũng đã hỏi thái y nhiều lần như vậy, bọn họ đều nói đây là thuốc mang thai tốt, bọn họ…”
Xuân Thiền vội nhìn xung quanh, thấy không có ai bên cạnh, chỉ phải thấp giọng nói: “Hoàng thượng có tâm không muốn cho Thư phi và Tấn tần có thai mà nương nương chỉ là không biết mà cũng uống cùng, Hoàng thượng cũng không phải không muốn cho nương nương có thai!”
Yến Uyển kinh sợ không thôi: “Nhưng vì sao Hoàng thượng không có các nàng ta có thai chứ? Rõ ràng Hoàng thượng sủng ái Thư phi và Tấn tần…”
Xuân Thiền cũng có chút lo sợ nghi hoặc nên chỉ phải nói: “Hoàng thượng không cho cũng là Hoàng thượng có lý do riêng của mình. Có thể Thư phi có xuất thân Diệp Hách Na Lạp thị, Hoàng thượng vẫn còn có chút kiêng kị…”
Cái kinh hoàng trên khuôn mặt Yến Uyển cũng dần nhạt đi, nàng nắm lấy tay Xuân Thiền nói: “Có phải Thư phi đã phát hiện thuốc không ổn cho nên mới ngừng uống thuốc và mới có thai hay không? Nàng ta có khuôn mặt tú lệ như vậy mà không ngờ tâm can lại cay nghiệt tàn khốc như vậy, nàng ta biết nhưng lại không nói cho ta biết”
Xuân Thiền vội
nói: “Nương nương, nương nương, chúng ta đều lặng lẽ uống lại thuốc kia, Thư phi không biết nhưng ở trước mặt nương nương, Hoàng hậu cũng đã nhắc đến một hai câu rồi”
Hàm răng trắng tuyết của Yến Uyển cắn chặt trên đôi môi không có chút huyết sắc: “Đúng. Trước mặt bổn cung và Thư phi, Hoàng hậu luôn nhắc tới việc hãy uống ít thuốc mang thai một chút mà hãy nghe theo ý trời, muốn dựa vào tùy duyên. Chuyện này, sợ không chỉ là chủ ý của Hoàng thượng mà còn Hoàng hậu cũng có chút liên can”
Xuân Thiền cả kinh nói: ‘Nương nương và Hoàng hậu nương nương có giao hảo với nhau, Hoàng hậu nương nương biết nhưng lại không nói cho nương nương biết sao? Thư phi nương nương cũng là nghe lời của Hoàng hậu nương nương khuyên nhủ cho nên mới ngừng uống thuốc, nàng ta chỉ nói cho Thư phi biết nhưng lại không nói cho nương nương biết sao? Nương nương vì Hoàng hậu nương nương mà áp đảo khí lực của Gia quý phi, vậy mà tâm can của Hoàng hậu nương nương cũng quá ác độc rồi!”
Yến Uyển cắn chặt đôi mội, không lên tiếng đồng ý mà chỉ tùy ý để nước mắt rơi xuống, chôn vùi cái thương tiếc của nàng mà khuôn mặt ủ dột.
Ý Hoan cũng mang thai được 3 tháng, thai tượng cũng đã được ổn định cho nên Thái hậu vui sướng không ngừng mà ở tại Trữ Tú cung làm một tiệc gia yến nho nhỏ để ăn mừng. Trong tiệc tiếng cười nói vang lên oanh oanh yến yến, ngay cả Hoàng đế sau khi tan triều thì liền vội đến mà làm bạn bên cạnh Ý Hoan. Thái hậu có chút vui sướng, rượu quá ba tuần thì liền nói: ‘Mấy ngày gần đây, vận may không được tốt, Hoàng đế hãy lưu tâm một chút”
Hoàng đế ngồi bên cạnh Ý Hoan, vội cười nói: “Hoàng ngạch nương yên tâm, nhi thần sẽ chú ý!”. Hắn xoay mặt nhìn Ý Hoan, thân thiết nói: “Bây giờ nàng đang mang thai nên hãy mặc nhiều y phục một chút”
Khuôn mặt Ý Hoan đỏ ửng, si ngốc mà nhìn Hoàng đế, nhất thời mỉm cười xấu hổ mà tạ ơn Hoàng đế.
Thái hậu hòa nhã nói: “Rốt cuộc sau nhiều năm, Thư phi cũng đã có thai, ai gia cũng thấy vui mừng, chỉ là bây giờ Thư phi không thể hầu hạ Hoàng đế, Hoàng đế phải cẩn thận một chút”
Hoàng đế cực kỳ cung kính: ‘Dạ. Sau khi tuần du trở về, trên tiền triều xảy ra nhiều việc. Hầu hết thời gian nhi thần đều ở Dưỡng Tâm điện an trí”
Thái hậu gắp một miếng cá đuôi phượng ăn rồi chậm rãi nói: “Hoàng đế đi đến Dưỡng Tâm điện thì chắc cũng sẽ đi qua Chung Tư môn?”
Hoàng đế không ngờ Thái hậu sẽ hỏi câu này cho nên cũng liền cười nói: “Dạ, nhi thần đi qua lại hậu cung thì tất nhiên cũng phải đi ngang qua Chung Tư môn”
Thái hậu ngừng đũa, trang trọng nói: “Hoàng đế có biết lai lịch của Chung Tư môn không?”
Thần sắc Hoàng đế thản nhiên, chậm rãi ngâm:
“Chung tư vũ
Sắn sắn hề
Nghi nhĩ tử tôn
Chân chân hề”*
Hắn dừng lại mà nhìn xung quanh trong điện, đem hết thần sắc của các tần phi mà thu hết vào đáy mắt mà có vài phần đắc ý: “Chung tư môn được lấy từ điển cố “Chung Tư” trong Chu Nam Kinh Thi, nhi thần đều nhớ rõ”
(* Dịch nghĩa:
Cánh con giọt sành,
Bay nghe tụ tập lại
Thì con cháu của mày
Phải đông nhiều
Bài thơ này có tên là con giọt sành, chương này thuộc tỷ, tỷ là cách nói dùng vật này để nói lên vật kia, (như là cách nói ẩn dụ) tương truyền có bà hậu phi không đố kỵ mà có được nhiều con cháu, cho nên các người thiếp lấy bầy giọt sành tụ tập hòa hợp để so sánh với con cháu đông đảo của bà. Hễ có đức hạnh không ghen tuông ấy thì phải có cái phước đông con cháu này.
Chung tư, con giọt sành là loài cào cào dài mà xanh, xúc giác và bắp chân đều dài có thể lấy ống chân cọ vào nhau mà kêu ra thành tiếng, đẻ trứng một lần nở ra 99 con.
Săn sắn nghĩa là dáng tụ tập lại đông
Nhĩ, mày nghĩa là chỉ con giọt sành
Chân chân nghĩa là dáng nhiều đông.)
Như Ý ngồi ở bên cạnh Hoàng đế, hơi quay đầu nhìn đi nơi khác, ngữ điệu của nàng phập phồng xa xăm: “Hoàng thượng bác học, bài thơ này nói Chung Tư là nơi tụ tập con cháu đông nhiều”. Nàng và Hoàng đế nhìn nhau mỉm cười.
Thái hậu hơi nheo mắt, gật đầu nói: “Hoàng đế và Hoàng hậu bác học thông thức, tâm ý lẫn nhau, ai gia thấy cũng thật cao hứng. Lúc tiên đế còn tại thế, thường hay nói điển cổ của Chung Tư môn với ai gia, nói Chung Tư môn nguyên lai là một địa danh cũ của Minh triều, lúc tổ tiên chiếm được Minh triều thì muốn sửa đổi lại cái tên này, cũng cho quét dọn lại nơi nay nhưng là khi nhìn đến chữ Chung Tư môn thì lại thấy có hàm ý trong đó, nói tên này rất hay, nghĩa là khiến cho con cháu chúng ta luôn luôn phồn thịnh cho nên giữ lại cái tên này. Mỗi lần chung tư (con cào cào) động cánh rung lên thì đều sinh hạ được 99 đứa con, quả thật hưng vượng phồn vinh!”
Như Ý sao lại không hiểu rõ Thái hậu muốn nói gì cho nên chỉ phải bất an đứng dậy, cung kính khoanh tay mà nghe. Sắc mặt Hoàng đế cũng dần nặng nề, vừa đứng dậy mà vừa nắm tay Như Ý, cười nói: “Hoàng ngạch nương dạy bảo, nhi thần đều hiểu rõ. Cũng nhờ có Hoàng ngạch nương luôn tưởng nhớ tổ tiên, luôn nghĩ đến con cháu cho nên ngày hôm nay nhi thần mới có nhiều con cháu như vậy ạ”
Hoàng đế vừa nói xong, Lục Quân, Ngọc Nghiên, Ý Hoan, Hải Lan là những tần phi đều đã sinh dục mà đều đứng dậy, nhìn Thái hậu kính rượu nói: “Tổ tông phúc trạch, Thái hậu yêu mến, thần thiếp sẽ dùng hết tài năng mà vì Đại Thanh kéo dài Hoàng tự”
Trên mặt Thái hậu chỉ có một nụ cười thản nhiên, lại không muốn nâng chén nhận cái kính rượu của tần phi. Ánh mắt Hoàng đế đảo qua, các tần phi còn lại đều ngưng cười, nơm nớp lo sợ đứng dậy, khuôn mặt chứa đầy kính sợ và bất an: “Thần thiếp chưa thể vì Hoàng gia khai chi tán diệp*, thần thiếp có thẹn với liệt tổ liệt tông”
(*Khai chi tán diệp nghĩa là đâm chồi nảy lộc, ý chỉ việc con cháu đầy đống, nối dõi tông đường)
Thái hậu vẫn không nói gì, chỉ lấy khóe mắt chậm rãi đảo lên người Như Ý. Như Ý chỉ cảm thấy trong lòng có trận chua xót, phảng phất giống như ai dùng móng tay mà cào xét lòng của nàng, đau đến mức đôi tai đều nóng bừng cả lên, khiến cho khuôn mặt đỏ bừng. Nàng đi tới trước mặt Thái hậu, quỳ xuống nói: “Thần thiếp thân là Hoàng hậu, chưa thể vì Hoàng thượng mà sinh dục được con cháu, thần thiếp thật sự có thẹn với ngôi vị Hoàng hậu”
Thái hậu không nhìn nàng, trên mặt không chút tươi cười, chỉ thản nhiên nói: “Hoàng hậu xuất thân gia thế, biết thư hiểu lễ, đối với chuyện Chung Tư môn đều hiểu rõ nhưng mà chỉ biết nói mà không có đức hạnh được”. Ánh mắt Thái hậu đảo đến chiếc bụng bằng phẳng của Như Ý nói: “Hiếu Từ Cao Hoàng hậu, Hiếu Liệt Vũ Hoàng hậu của Thái Tổ Nỗ Nhĩ Cáp Xích đều có sinh dục; Hiếu Trang Văn Hoàng hậu của Thái tông sinh dục được Thế Tổ Phúc Lâm Thuận Trị gia, Hiếu Đoan Văn Hoàng hậu cũng sinh được công chúa; Hoàng hậu của Khang Hi gia thì càng không thể nói; Hiếu Kính Hiến Hoàng hậu của Tiên đế, ngay cả cô mẫu của ngươi cũng đều là người từng sinh dục; ngay cả Hiếu Hiền hoàng hậu của Hoàng đế cũng sinh dục được hai A ca, một công chúa. Trong những người này thì ngươi có biết là thiếu ai không?”
Lồng ngực Như Ý kịch liệt co rụt lại nhưng thần sắc lại không dám lộ ra, chỉ phải khiêm tốn nói: “Hoàng ngạch nương nhắc tới liệt tổ liệt tông, chỉ có hai vị Mông Cổ của Thế tổ Phúc Lâm Thuận Trị là Phế hậu Tĩnh phi và Hiếu Huệ Chương Hoàng hậu Bác Nhĩ Tế Cát Đặc thị là không thể sinh dục, không có con cái mà chết”
Thái hậu hạ mắt xuống, trầm giọng nói: “Hai vị Bác Nhĩ Tế Cát Đặc thị Hoàng hậu, một người bị phế, một người bị thất sủng, vận mệnh không tốt cho nên mới bị như thế. Nhưng ngươi là Hoàng hậu, lại nhận được sủng ái của Hoàng đế thì lại càng không nên”
Trên khuôn mặt nàng như bị ai tát cho một cái, Như Ý chỉ cảm thấy trên mặt nóng như hỏa thiêu, như một chậu nước sôi tạt vào mặt. Nàng chỉ có thể nhẫn nại mà cười nói: “Hoàng ngạch nương dạy đúng, là do thần thiếp phúc bạc”
Hải Lan nhìn Như Ý ủy khuất, trong lòng không biết vì sao lại có dũng khí sinh ra, liền nói: “Thái hậu, Hoàng hậu nương nương nhiều năm chăm sóc Vĩnh Kỳ, tận tâm tận lực, Vĩnh Kỳ cũng sẽ hiếu thuận với Hoàng hậu nương nương”
Thái hậu xua tay, lạnh lùng khinh thường nói: “Thật không?”
Hoàng đế tiến lên một bước, đem rượu kính đến trước mặt Thái hậu, liên tục cười làm lành nói: “Nhi thần hiểu rõ, nhi thần biết tội. Mấy năm nay lại khiến Hoàng ngạch nương bận tâm là nhi thần không nên, chỉ là Hoàng hậu không phải cố ý, Hoàng hậu lúc nào cũng làm bạn với nhi thần, thỉnh Hoàng ngạch nương thông cảm. Hơn nữa, các tần phi khác cũng đã sinh được Hoàng tự, bây giờ Thư phi cũng gặp hỉ, Hoàng ngạch nương không cần vì Hoàng tự mà lo lắng nữa ạ”
Thái hậu thở dài, phảng phất như lá mùa thu rơi xuống: “Hoàng đế, Hoàng đế cho rằng ai gia là vì chuyện Hoàng tự mà bận tâm sao? Hoàng hậu không con, lục cung bất an. Rốt cuộc ai gia là vì ai chứ?”
Hoàng đế vội nói: “Tất nhiên Hoàng ngạch nương quan tâm Hoàng hậu nhưng Hoàng hậu chính là chánh cung, vô luận ai có con thì Hoàng hậu cũng đều là mẹ cả, đều như nhau cả thôi ạ”
Có chút ấm áp cảm động như gió xuân say mê, Như Ý liền liếc mắt nhìn Hoàng đế, trong lòng tràn đầy khuất nhục cùng xấu hổ cũng giảm xuống vài phần, rốt cuộc hắn cũng vì nàng. Ý Hoan thấy giằng co lẫn nhau, vội hạ thấp người mỉm cười: “Thái hậu quan tâm Hoàng hậu nương nương, mọi người đều biết, chỉ là thần thiếp cũng là phụng dưỡng Hoàng thượng nhiều năm mà cũng mới có thai cho nên Hoàng hậu nương nương cũng sẽ có được hạnh phúc như vậy đến cuối đời ạ”
Có lẽ cũng vì Ý Hoan có thai cho nên Thái hậu cũng mỉm cười, hơi nâng chén nói: “Được rồi, các ngươi đều đứng lên đi. Ai gia cũng là nhìn Thư phi có thai cho nên mới nói lên vài câu thôi. Hoàng hậu, ngươi cũng đừng để trong lòng, chỉ là khi nào nhàn rỗi thì hãy đến Chung Tư môn đứng trước cửa mà ngẫm lại khổ tâm của tổ tiên đi”
Như Ý nặng nề dáp ứng, cố gắng khởi động lại đầu gối, nàng đảo mắt qua nhìn thấy Ngọc Nghiên đang cười sắc mỉa mai, trong lòng càng cảm thấy nặng nề. Nàng yên lặng quay về chỗ ngồi thì giật mình mà phát hiện trên trán, trên lưng đã ướt đẫm mồ hôi. Rốt cuộc bữa cơm này quả thật rất vô vị.
Sau khi quay về từ Trữ Tú cung, Như Ý ngồi ở trong điện mà tẩy trang, nàng nhìn chính mình hơi say trong chiếc gương đồng, bất giác ôm mặt nói: “Hôm nay quả thật bổn cung đã uống hơi nhiều rồi, khuôn mặt lại ửng hồng như vậy”
Dung Bội lấy lược chải tóc cho Như Ý và nói: “Hôm nay nương nương là vì Thư phi cho nên mới cao hứng, cũng là vì Hoàng thượng cao hứng cho nên mới uống rượu nhiều vậy. Nô tỳ chải đầu để làm cho hơi rượu tỏa bớt ra bên ngoài”
Dung Bội dứt lời, liền chầm chậm mà dụng tâm vì Như Ý chải đầu, lại lệnh cho Lăng Chi và Vân Chi đi đốt Ngọc Hoa tỉnh túy hương, đó là một loại hương có tác dụng giúp giải say rượu. Giờ phút này đây, nàng ngửi thấy trong điện thơm mát, bất giác nói: “Thư phi có thai, tất nhiên bổn cung cao hứng rồi, chỉ là…” Nàng trầm ngâm nói: “Hôm kia Nội vụ phủ có đưa tới vài vò rượu hoa hồng cùng quế hoa, nói là dùng mật nước để tạo thành, ngươi đi lấy cho bổn cung nếm thử đi”
Dung Bội biết trong lòng nàng thương cảm cùng ủy khuất, liền khuyên nhủ: “Nương nương, loại rượu kia tuy ngọt nhưng lại quá nống, hôm nay nương nương cũng đã uống nhiều rượu rồi cho nên nương nương đừng uống nữa ạ”
Như Ý cười: “Uống rượu chủ yếu là vì cao hứng. Hưng chi sở chí* thì vì sao không thể uống được chứ? Ngươi mau đi lấy đi!”
(*Câu đầy đủ là hưng chi sở chí, tâm chi sở an: Hưng chi sở chí: Chỉ một người đột nhiên nảy sinh hứng thú với một chuyện nào đó. Tâm chi sở an: Chỉ trong lòng bỗng tìm được nơi bình yên.)
Dung Bội biết không thể để nàng thúc giục cho nên đành phải đi lấy: “Nhưng nương nương hãy uống ít thôi, đừng để say rượu mà làm bị thương thân mình”
Như Ý cầm ly rượu trong tay mà nhìn chất lỏng màu vàng kia, cười dài nói: “Thân thể bị thương thì còn tốt hơn nhiều so với thương tâm!”
Dung Bội biết tâm ý của nàng, thấy nàng đã uống một ly rồi lại rót thêm một ly nữa cho nên đành phải nói: “Hôm nay nương nương thương cảm”. Thanh âm của Dung Bội càng ngày càng nhỏ, đồng tình mà không phục: “Hôm nay nhiều người như vậy, Thái hậu cũng là làm cho nương nương chịu ủy khuất”
Như Ý ngẩng mặt mà đổ chén rượu vào trong miệng, nàng xoa vài giọt rượu còn dính ở khóe môi, rồi cười nói: “Không phải Thái hậu khiến bổn cung chịu ủy khuất mà là do bổn cung không chịu cố gắng. Thái hậu lệnh cho bổn cung đến đứng ở Chung Tư môn, bổn cung cũng không cảm thấy đó là sự trừng phạt! Nếu có thể sinh được một đứa con mà bắt bổn cung đứng ở Chung Tư môn đến khi biến thành một tảng đá thì bổn cung cũng nguyện ý!”
Nàng nhìn Dung Bội, bên trong đôi mắt chợt lóe lên một chút lấp lánh mơ màng: “Thật sự bổn cung cũng nguyện ý! Thư phi vào cung nhiều năm như vậy, uống nhiều thuốc mang thai như vậy mà rốt cuộc cũng đã có thai. Rốt cuộc cũng là trời xanh chiếu cố, chưa từng làm mất đi cái sở cầu của nàng nhưng mà còn bổn cung thé nào? Bổn cung cũng đã 33 tuổi rồi, nữ nhân 33 tuổi mà chưa từng sinh được một đứa con, vậy thì nữ nhân còn ra thể thống gì chứ?”
Dung Bội khổ sở nói: “Nương nương, nương nương còn trẻ! Nếu nương nương không tin thì nương nương hãy soi gương đi, mới nhìn rất giống Thư phi. So với Khánh quý nhân thì cũng không thua kém nhiều đâu ạ”
Như Ý đã có chút men say, sờ vào khuôn mặt mình mà buồn bã rưng rưng: “Thật không? Đúng là nữ nhân chưa từng sinh con thì có lẽ trông trẻ tươi một chút, nhưng mà tươi trẻ thì có ích lợi gì chứ? Nhiều năm như vậy, bổn cung đều năm mơ thấy được hài tử của mình”. Nàng kéo tay Dung Bội đè lên bụng mình: “Ngươi sờ thử xem, cái bụng của bổn cung chưa từng phồng lên chút nào. Dung Bội, thật sự bổn cung không thích Gia quý phi nhưng trong lòng lại cảm thấy hâm mộ nàng ta. Mỗi lần bụng của nàng ta phồng lên, ai ai cũng nói nữ nhân mang thai thì chẳng có gì đáng xem nhưng ở trong mắt bổn cung, nữ nhân lúc đó là đẹp đẽ nhất!”