Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Hậu Cung Như Ý Truyện - Chương 92
*CHIẾC QUẠT MÙA THU
Lúc Hoàng đế từ Nhiệt Hà quay về cung là lúc vào trời lạnh, gió thu hiu quạnh, Như Ý và Thái hậu cùng các tần phi quay trở về Tử Cẩm Thành. Trong cung chẳng có ai phát hiện ra mùa thu đang tới, chỉ có bất tri bất giác có một giọt sương đọng trên chiếc lá rồi lại rơi xuống đất. Hoa cúc ở Ngự Hoa viên thay nhau nở rộ, kim cúc, bạch cúc, hồng cúc, tử cúc cẩm tú nở rộ, tạo nên một vẻ kiều diễm xuân sắc, mà trong đó tối thịnh nhất chính là Yến Uyển được sủng hạnh lần nữa.
Như Ý gặp Yến Uyển là vào ngày mười lăm tháng Chín sau khi hồi cung. Ước chừng nghỉ hè tại sơn trang nàng cực kỳ được sủng hạnh, lúc Như Ý thấy nàng thì trên khóe môi nàng nở rộ, liền biết nàng ta được sủng ái như lời đồn đãi.
Yến Uyển thấy Như Ý, từ từ cung kính quỳ gối: “Hoàng hậu nương nương phượng thể an khang, phước tuy lâu dài”
Như Ý ngồi trên Noãn các nhìn xuống Yến Uyển nói: “Có Lệnh phi hầu hạ Hoàng thượng, tất nhiên bổn cung phượng thể an khang, phước tuy lâu dài rồi”
Giọng nói của Yến Uyển nhu uyển: “Thần thiếp thân là tần phi, hầu hạ Hoàng thượng cũng là lẽ thường tình”
Dung Bội dâng nước trà lên, cười dài nói: “Tất nhiên tần phi hầu hạ Hoàng thượng là lẽ thường tình nhưng hóa trang thành cung nữ mà đi theo đuôi Hoàng thượng rồi xướng côn khúc hầu hạ, nô tỳ ở trong cung mấy năm nay, đây là lần đầu nghe nói chuyện này”
Yến Uyển mỉm cười nhìn Dung Bội nói: “Bổn cung hầu hạ Hoàng thượng thế nào thì cũng chỉ muốn Hoàng thượng vui vẻ mà thôi, một nô tỳ như ngươi thì sao có thể xen vào được chứ?”
Trong tay Như Ý cầm chuỗi Phật châu, nàng chậm rãi chầm chậm lăn đi mà trầm giọng nói: “Dung Bội không thể xen vào nhưng bổn cung có thể. Bổn cung suy nghĩ cô bị bệnh cho nên mới cho cô quay về Tử Cấm Thành tịnh dưỡng thì sao đột nhiên đến sơn trang nghỉ hè chứ? Cái bệnh này của cô cũng quá lợi hại rồi, có thể làm cho tinh thần cô phấn chấn lên trăm ngàn lần mà ngàm dặm lao đến bên cạnh Hoàng thượng. Cái bệnh tốt như vậy, chỉ sợ mọi người trong cung đều phải hâm mộ”
Yến Uyển đặt bàn tay trắng nõn trước ngực, lo sợ không yên nói: “Thần thiếp nghĩ cái bệnh của thần thiếp là nhất tâm nhớ đến Hoàng thượng, thần thiếp sợ không được thấy thánh nhan Hoàng thượng mà lỡ thần thiếp có mệnh hệ gì thì chẳng phải thương tiếc cả đời sao ạ? Cho nên thần thiếp phải liều mạng đến chết, mới lớn mật đi đến sơn trang nghỉ hè”
Như Ý khinh thường cười nói: “Hóa ra Lệnh phi đang bệnh mà vừa đến sơn trang nghỉ hè thì có thể lập tức khỏi hẳn, với lại mà còn có thể ca xướng Côn Khúc như vậy”
Giọng nói Yến Uyển ôn nhu: “Tình bất tri sở khởi, cố nhất vãng nhi thâm” *, người sống có thể chết, người chết có thể sống. Người mang lòng tương tư, cái sống chết cũng chỉ là một cái suy nghĩ, huống chi thần thiếp bị bệnh, vừa mới gặp được Hoàng thượng, tất nhiên cái gì cũng tốt”. Nàng ngẩng đầu liếc mắt nhìn Như Ý: “Có thể nói, nhờ vào hồng phúc tề thiên của Hoàng thượng mà thần thiếp được che chở”
(*Tình bất tri sở khởi, cố nhất vãng nhi thâm nghĩa là tình không biết đến tự bao giờ, chỉ biết hướng về một người mà yêu say đắm)
Lời nói như vậy, tất nhiên là không thể không có chút kinh sợ. Nếu lời này lọt vào tai nam nhân thì chỉ sợ khiến nam nhân đó càng thêm xúc động. Như Ý cúi mặt xuống, có một tia cười lạnh nhợt nhạt xẹt qua: “Cô nói như vậy là muốn ám chỉ bổn cung không tốt vì đã không cho cô gặp Hoàng thượng để cô khỏi bệnh sao?”
Yến Uyển mỉm cười như làn nước thu thủy, gợn sóng chậm rãi, bên trong đôi mắt dâng lên mộ tầng hơi nước. Dung nhan nàng mĩ lệ dịu ngoan mà phục tùng, khiến người khác không khỏi yêu thương: “Thần thiếp tự biết mạo phạm cung quy cho nên bây giờ mới đến gặp Hoàng hậu nương nương, xem như đến để tạ tội cũng như một có phần đại lễ dâng lên Hoàng hậu nương nương”.
Như Ý ung dung nói: “Đại lễ gì? Nói ra xem nào”
Yến Uyển ôn nhu, nói ra từng chữ một: “Cao Bân bị cách chức”
Khuôn mặt Như Ý bình thản, không chút gợn sóng: “Tuệ Hiền Hoàng quý phi đã chết lâu như vậy rồi, dù Hoàng thượng có vài phần tình cũ nhưng dù sao cũng dần có chút đạm bạc mờ nhạt. Cô nói như vậy, xem ra cũng là nhờ cô góp lời với Hoàng thượng cho nên Cao Bân mới bị cách chức nhanh như vậy rồi”.
Yến Uyển khiêm tốn nói: “Cho dù thần thiếp phí chút sức lực miệng lưỡi thì cũng không thể khiến Tuệ Hiền Hoàng quý phi sống lại mà tạ tội với Hoàng hậu nương nương cho nên thần thiếp chỉ đành phải dùng a mã của nàng ta để tạ tội thôi. Nếu nương nương cảm thấy việc này của thần thiếp không đủ để chuộc lỗi thì thần thiếp sẽ để cho Hoàng hậu nương nương trách phạt”
Có một chút im lặng thật lâu, Như Ý cũng mỉm cười rất nhanh, ngữ khí hòa hoãn nói: “Cô là sủng phi ở trước mặt Hoàng thượng, nếu trách phạt cô thì còn ai hầu hạ cho Hoàng thượng chứ? Thôi bỏ qua đi”
Yến Uyển quỳ xuống, bò đến trước mặt Như Ý nói: “Lúc trước thần thiếp có sai lầm cũng là vì có xuất thân hèn mọn mà không hiểu được đại cục nhưng trong lòng thần thiếp lúc nào cũng kính trọng Hoàng hậu nương nương. Tuy rằng thần thiếp ngu dốt nhưng cũng biết cầu xin xu nịnh bên cạnh Hoàng hậu nương nương, nếu nương nương có thể cho thần thiếp vẩy nước quét nhà thì thần thiếp sẽ thấy vui mừng vô cùng”
Dung Bội tươi cười nhưng giọng nói lại sắc bén: “Lệnh phi nương nương nguyện ở bên cạnh Hoàng hậu nương nương vẩy nước quét nhà vậy thì các nô tỳ phải đi đến nơi nào đây chứ? Được rồi, các nô tỳ sẽ hầu hạ Hoàng hậu nương nương còn Lệnh phi nương nương cứ tận tâm hầu hạ Hoàng thượng đi. Nếu trong lục cung ai ai cũng an phận thì Hoàng hậu nương nương cũng cảm thấy thanh nhàn”
Như Ý liếc mắt nhìn Dung Bội, cười thong dong an hòa: “Được rồi. Gờ này không còn sớm nữa, bổn cung nhớ hôm nay Hoàng thượng lật thẻ bài của cô, cô mau đi đến Dưỡng Tâm điện thị tẩm đi. Tâm ý của cô, bổn cung sẽ nhận”
Yến Uyển cúi đầu lạy ba cái rồi khom người thối lui. Dung Bội nhìn nàng đi ra ngoài, hung hăng mắng một câu: “Giả vờ làm ra vẻ khác người”
Như Ý ấn nhẹ cánh tay Dung Bội nói: “Lời ngươi nói lúc nãy cũng đã khiến cho nàng ta thấy đau rồi, ngươi không cần phải nói gì nữa”
Dung Bội thở dài nói: “Sao Hoàng hậu nương nương không mượn cơ hội này để trách phạt Lệnh phi tự tiện rời cung chứ ạ?”
Như Ý lấy ra một chiếc hộp nhỏ rồi dùng ngón trỏ chấm chút cao bạc hà nhẹ nhàng xoa huyệt Thái dương, từ từ nói: “Ngươi cho rằng Lệnh phi thật sự muốn đem công sức đó để đến tạ tội sao? Nàng ra nói cho bổn cung biết nàng ta có thể khiến Cao Bân cách chức là để nhắc nhở bổn cung rằng giờ đây trong lòng Hoàng thượng, nàng ta đã có sức ảnh hưởng rất lớn rồi”
Dung Bội bĩu môi nói: “Cao Bân bị cách chức là do bản lĩnh của Ngũ a ca, nàng ta làm sao có công lao này chứ?”
Như Ý lấy tay chặn lại, chiếc phấn nhẫn hồng bảo trên tay lộ qua một ánh sáng rực rỡ: “Mặc dù chuyện Cao Bân cách chức là do Vĩnh Kỳ ra tay nhưng nó vẫn còn nhỏ, thế lực cũng không nhiều, với lại làm việc cũng không thể xuất đầu lộ diện quá nhiều. Lệnh phi dám nói điều này, tất nhiên là không sợ bổn cung đi thăm dò. Có thể thấy được Cao Bân cách chức đúng là do Lệnh phi xuất lực”. Như Ý ngưng thần một lát: “Hơn nữa bổn cung vẫn cảm thấy nghi hoặc, ngày đó Lệnh phi lấy cớ bị bệnh mà quay về cung tĩnh dưỡng thì sao có thể đường đường chính chính đến sơn trang nghỉ hè như vậy chứ? Nhất định là có người âm thầm tương trợ, loại người này….”
Như Ý trầm ngâm mà chậm rãi lăn từng hạt Phật châu trong tay. Dung Bội kinh sợ nói: “Nương nương hoài nghi là…”
Thủ thế Như Ý bị kiềm hãm, chậm rãi lắc đầu: “Nếu thật sự nghi ngờ thì ai ai cũng đều đáng nghi, chỉ là đến được bước này, đúng là Lệnh phi có quý nhân tương trợ, lại được Hoàng thượng sủng ái, nổi bật nhất trong hậu cung thì chúng ta cần gì phải làm Hoàng thượng dao động mà làm phật tâm ý Hoàng thượng chứ? Là người nữ nhân, có được sủng ái thì sẽ có thất sủng, đợi cho nàng ta thất sủng thì nên hơn”
Dung Bội lo lắng nói: “Nhưng hôm nay Lệnh phi được sủng ái như vậy, ngay cả Hãn tần cũng không bằng…”
“Hãn tần chắc chắn sẽ không mất đi sủng ái. Tuy rằng Hãn tần ngay thẳng nhưng lại không phải là người vụng về. Huống chi Hoàng thượng coi trọng chuyện Chuẩn Cát Nhĩ thì sẽ không lạnh nhạt Hãn tần”. Như Ý im lặng một chút rồi nói: “Không phải Lệnh phi được sủng ái thì người bên ngoài cũng được sủng ái, người lên ta xuống cũng là cái phong thủy luân chuyển mà thôi. Bổn cung là Hoàng hậu, là chính cung thì vô luận ai được sủng ái thì cũng sẽ không thay đổi được điều đó. Nếu đã vậy thì sao không thờ ơ lạnh nhạt mà an phận chứ?”
Dung Bội thoáng yên tâm, thấp giọng nói: “Chỉ là phi tần còn trẻ, sớm muộn gì cũng sẽ vì Hoàng thượng mà sinh hạ long thai, khi đó chẳng phải địa vị của nàng ta càng thêm vững chắc sao? Nương nương cần phải phòng bị một chút đi ạ”
Ánh trăng nhẹ nhàng rọi sáng vào bên trong điện, khuôn mặt Như Ý ôn nhu bình thản, càng được ánh trăng chiếu vào thì càng tăng thêm ổn trọng: “Nếu nói về con cái, không phải Thuần quý phi và Gia quý phi có nhiều con cái nhất sao? Nếu muốn củng cố địa vị thì chỉ dựa vào tâm ý Hoàng thượng mà thôi. Hoàng thượng đã có nhiều Hoàng tử, công chúa như vậy thì cho dù Lệnh phi sinh ra được cái gì thì cũng không cần sợ”. Như Ý thở dài một tiếng, buồn bã nói: “Bổn cung chỉ lo lắng cái tâm tính của các tần phi mà thôi. Dung Bội, ngươi có thấy bàn tay Lệnh phi bị sưng đỏ lên không?”
Dung Bội nhíu mày nói: “Nô tỳ có thấy. Chỉ là nàng ta đang nhận được ân sủng, đang sống trong sung sướng an nhàn thì sao cần phải lao lực làm tổn hại thân thể đến như vậy chứ?”
Chiếc chậu hoa lục cúc đang nở rộ đẹp đẽ, lại nằm dưới ánh trăng càng tỏa ra cái vắng vẻ cô tuyệt. Như Ý tùy tay bẻ một đóa hoa cúc, lắc đầu nói: “Đó là dấu vết của dây cung. Nghe nói lúc còn ở sơn trang nghỉ hè, Lệnh phi thường làm bạn bên cạnh Hoàng thượng đi săn kỵ xạ. Bổn cung nhớ Lệnh phi có xuất thân Hán quân kỳ, tài nghệ thiện xa không bằng nữ tử Mãn Mông, nhất định nàng ta đã âm thầm khổ công luyện tập cho nên mới có thể có được như thế. Người nữ tử này, bề ngoài thì nhu nhược, nội tâm lại kiên cường, đúng là không thể xem thường được”
Dung Bộ do dự nói: “Vậy chúng ta nên làm thế nào ạ?”
Như Ý nhẹ nhàng ngửi đóa hoa lục cúc rồi lẳng lặng chậm rãi lăn chuỗi Phật châu trong tay: “Biết như vậy là được rồi, cứ chờ xem thế nào”
Yến Uyển bước vào Dưỡng Tâm điện, nàng được các cung nữ cởi bỏ y phục, trang sức trên người rồi được bọc lại bằng tẩm y bằng gấm và giao đến trong tay thái giám thị tẩm. Trong tẩm điện Hoàng đế đã nghiêng mình dựa vào trên tháp đợi nàng, Yến Uyển nghe tiếng bước chân của đám cung nhân dần dần lui xa rồi tự mình chui ra tẩm y bằng gấm rồi bò vào trong lòng Hoàng đế, lộ ra khuôn mặt trang điểm thuần trắng như hoa sen.
Hoàng đế cười vuốt ve hai má của nàng: “Trẫm thích nàng đơn giản như vậy, tựa như ngày đó trẫm nghỉ hè ở sơn trang mà nhìn thấy nàng một thân mộc mạc mà khiến trẫm kinh diễm, nhớ mãi không quên”
Yến Uyển nhìn ánh nến trong điện chiếu vào Bát Bảo văn sức trên người Hoàng đế rồi phản chiếu thẳng vào mắt nàng, làm cho trong tim nàng sinh ra hoan hỉ. Rốt cuộc, rốt cuộc nàng có thể vượt qua bao đêm dài mà ở trong nơi này. Nàng có thể dùng cái đắc ý của mình mà vui cười thỏa thích, dùng cái tiếng cười để chiếu sáng cái tịch mịch và ghen ghét trong Tử Cấm Thành. Nàng nằm trong lòng Hoàng đế, nũng nịu nói: “Dạ, Hoàng thượng thương tình cố niệm mà không chán ghét cái khuôn mặt nhiều năm này của thần thiếp”
Hoàng đế mỉm cười, hôn lên gò má của nàng, nhẹ giọng nói: “Có thể khiến trẫm không chán ghét thì đó là ưu việt của nàng”
Yến Uyển tránh né chòm râu của Hoàng đế đang phất trên mặt, tiếng cười của Hoàng đế như tiếng chuông bạc bay trong cơn gió mà vang lên tiếng thanh thúy. Nàng giãy dụa khiến cho đôi khuyên tai lam ngọc chuyển động. Nàng nhỏ nhẹ kêu đau lên một tiếng, cũng không để ý đến vành tai đang đau đớn mà tháo xuống soi rọi trước ánh nến. Một lát sau, nàng thấy đôi khuyên tai không có vấn đề gì thì mới cẩn thận đeo lại, ôn nhu nói: “Do thần thiếp không cẩn thận”
Hoàng đế thấy nàng để ý như thế cho nên liền nói: “Đôi khuyên tai này trẫm thấy nàng hay đeo trên người, nàng thích cái này lắm sao? Sao trẫm nhìn thấy có chút quen mắt vậy nhỉ?”
Yến Uyển buồn bã nói: “Thần thiếp nói thật, Hoàng thượng sẽ không trách tội thần thiếp chứ?”
Hoàng đế nói: “Tất nhiên là không rồi. Nàng nói gì trẫm cũng đều yêu thích”
Yến uyển khiếp sợ ngưỡng mặt nói: “Đôi khuyên tai này là vậy yêu thích nhất của Thư phi, cũng là di vật duy nhất của tỷ ấy. Thần thiếp nghĩ đến tình cảm tỷ muội nhiều năm cho nên cố ý đeo vào để tưởng niệm”
Trên mặt Hoàng đế chợt lóe lên một chút mây đen, thản nhiên nói: “Trong cung có rất nhiều đồ tốt, ngày mai trẫm sẽ thưởng cho nàng đôi khuyên tai minh châu để cho nàng đeo. Đồ vật của người chết không tốt lành gì, tốt nhất đừng chạm vào”
Yến Uyển rụt rè nói: “Hoàng thượng nói đúng. Chỉ là thần thiếp thương hại Thư phi sớm tạ thế, Thập a ca cũng chết yểu cho nên trong lòng thần thiếp vẫn không buông bỏ xuống được”
Hoàng đế nghĩ đến Thập a ca cho nên cũng có chút không đành lòng, nói: “Lúc trước trẫm thấy nàng và Thư phi hay lui tới cùng nhau, trẫm cũng thấy tâm địa nàng ôn hòa cho nên mới không buông bỏ xuống được. Thư phi cũng vậy, Thập a ca cũng thật đáng thương”
Khóe mắt Yến Uyển rơi ra hai giọt nước mắt trong suốt mà nằm trên đôi gò má như ngọc của nàng, có vẻ như thương tâm: “Nếu như Thập a ca không chết yểu thì tâm tính Thư phi cũng sẽ không bị phong ma như vậy. Nhắc đến mới nhớ, lúc Thư phi có thai, thần thiếp cực kì hâm mộ, ngay cả Hoàng hậu nương nương cũng thường xuyên cảm thán chuyện Thư phi có phúc khí, ai ngờ đâu được Thư phi lại đi trước như vậy”
Hoàng đế im lặng một lát, cũng sinh ra mấy phần ai oán: “Trẫm có nhiều Hoàng tử chết yểu, không chỉ có Thập a ca mà còn có Nhị a ca, Thất a ca và Cửu a ca, nghĩ đến phụ tử duyên bạc, đúng là trời xanh không chiếu cố”
Yến Uyển lấy tay lau đi nước mắt: “Phụ tử mẹ con cũng đều phải có duyên phận. Thần thiếp không có con cái cũng là do duyên phận quá ít. Thần thiếp nhớ rõ lúc Hoàng hậu nương nương chưa sinh Thập Nhị a ca và Ngũ công chúa, lúc Hoàng hậu nương nương nghe thấy Thư phi tỷ tỷ có thai cho nên cũng hậm mộ cảm khái mà say rượu. Thần thiếp ở bên cạnh nương nương nhiều năm nhưng chưa bao giờ thấy nương nương lại có lúc thất thố như vậy. May mà bây giờ Hoàng hậu nương nương đã có trai gái đầy đủ, cũng là phúc báo”
Mi tâm Hoàng đế vừa động: “Hoàng hậu luôn là người cẩn trọng, cho dù có hâm mộ thế nào thì sao có thể say rượu được chứ?”
Yến Uyển rúc vào trước ngực Hoàng đế, ôn nhu nói: “Nếu thần thiếp không tận mắt nhìn thấy thì cũng không thể tin tưởng. Chỉ là sau này Hoàng hậu nương nương luôn quan tâm đầy đủ đến long thai của Thư phi tỷ tỷ, lúc nào cũng hỏi han ân cần cho nên Thư phi tỷ tỷ mới thuận lợi sinh hạ được Thập a ca, có thể báo đáp được tâm ý Hoàng hậu nương nương. Chỉ là có điều không được hoàn mỹ là Thư phi tỷ tỷ lại đột nhiên bị rụng tóc đến nỗi tổn hại đến Thập a ca ở trong bụng, nghĩ đến duyên phận đã định cho nên tỷ muội chúng thần thiếp không thể làm bạn được với nhau trong vài năm”. Nàng nói đến câu này, càng phát ra thương cảm rồi khóc lóc nức nở không thôi.
Hoàng đế an ủi, vỗ về vào đầu vai gầy yếu của nàng: “Trẫm nhớ năm đó Hoàng hậu và trẫm cũng đi Giang Nam tuần du, Hoàng hậu còn cố ý phái Giang Dữ Bân hồi cung chăm sóc Thư phi. Hoàng hậu cũng coi như tận tâm”
Yến Uyển khóc lóc nói: “Đúng vậy. Ở trong cung làm bạn với Thư phi tỷ tỷ cũng có tỷ muội tốt của Hoàng hậu nương nương là Du phi tỷ tỷ. Du phi sinh hạ được Ngũ a ca, rốt cuộc cũng có chút vững chắc vì lúc nhỏ Ngũ a ca được Hoàng hậu nương nương nuôi dưỡng, vẫn mang danh nghĩa nửa đích tử. Thần thiếp vẫn luôn hâm mộ Thư phi tỷ tỷ vì được Hoàng thượng sủng ái như vậy, lại sinh hạ được Thập a ca và Ngũ a ca mà được Hoàng thượng yên mến”
Trong mắt Hoàng đế chợt lóe lên một tia nghi hoặc, bất quá cũng chỉ là cái chớp mắt rồi dường như không có việc gì mà xoa chiếc cằm của nàng: “Được rồi, đêm đẹp ngắn ngủi thì sao phải nhắc đến chuyện này chứ?”
Nước mắt Yến Uyển chưa khô mà nhẹ giọng “Dạ” một tiếng, mỉm cười nhìn Hoàng đế rồi nằm trong lòng Hoàng đế.
Sau khi Hoàng đế hồi cung thì hơn phân nữa để nghĩ ở trong cung Yến Uyển và Dĩnh tần, có khi rãnh rỗi thì đi đến cung của Hãn tần và Khác thường tại, còn các tần phi còn lại đều lười biếng bước chân đến. Lục Quân và Hải Lan thất sủng như cũ cho nên vẫn không nói gì, chỉ là Ngọc Nghiên không có chút đành lòng, Khánh tần và Tấn tần còn trẻ cho nên không nhẫn nhịn được mà oán thán thành lời. Như Ý ngẫu nhiên nghe được vài câu thì cũng chỉ biết khuyên nhủ: “Các muội còn trẻ, còn xinh đẹp thì ngày sau vẫn còn dài, Gia quý phi có nói gì đâu. Ngày đó nghỉ hè ở sơn trang, Gia quý phi là tần phi có địa vị tối cao nhưng cũng phải trơ mắt nhìn Lệnh phi phục sủng thì các muội cần gì phải oán thán khắp lục cung chứ?”
Ngọc Nghiên tức giận nhưng cũng chỉ biết nhẫn nhịn mà cười nói: “Hóa ra Hoàng hậu nương nương là người có tính tình ôn hòa như vậy. Thần thiếp cứ nghĩ nương nương vẫn còn có cái tính tình sát phạt quyết đoán năm đó chứ, bên trong mắt nương nương sẽ không chấp nhận được một hạt cát như vậy”
Như Ý giơ chiếc khăn tay lên, phân phó Vân Chi dâng món điểm tâm lên cho các vị tần phi rồi trả lời thong dong như nước chảy mây trôi: “Năm tháng vội vàng như nước chảy, bây giờ bản thân cũng đã làm mẹ thì cần gì phải có tính tình hỏa bạo ma luyện chứ? Gia quý phi không phải cũng cảm thấy như vậy sao?”
May mà có Vĩnh Thành đang nổi bật cho nên Ngọc Nghiên cũng có chút an ủi, liền nói: “Thần thiếp tự biết không thể so được với ngôi vị tối cao của Hoàng hậu nương nương cho nên cũng chỉ có thể đem hết tâm tư ký thác vào các con bên cạnh”. Nàng cầm chiếc quạt thêu hình thược dược mà khẽ lay động: “Thần thiếp cũng đã qua 40 tuổi, may mắn con trai lớn của mình không chịu thua kém ai, chắc chắn sẽ sớm lập gia khai phủ, xem như cũng có cái trông cậy vào. Nếu con cái còn nhỏ tuổi thì không biết phải chờ mong đến lúc nào mới được như vậy đây chứ?”
Uyển Nhân nghe được lời này đều mang ý châm chọc Như Ý, nàng là người ôn hòa cho nên vội ngắt lời cười nói: “Bây giờ cũng sắp đến tháng 10 rồi, mấy ngày nay đều có khí lạnh, sao Gia quý phi lại còn cầm quạt nữa vậy?”
Ngọc Nghiên mỉm cười, mắt ngọc mày ngài: “Tuy thi thơ ta không tinh thông nhưng cũng biết được vài điển cố”. Ánh mắt nàng lưu chuyển, liếc nhìn Như Ý nói:
“Thường khủng thu tiết chí,
Lương tiêu đoạt viêm nhiệt.
Khí quyên khiếp tứ trung,
Ân tình trung đạo tuyệt*
Uyển tần cô từ xưa đến nay không được sủng ái thì sao hiểu được cái sợ của những người như chúng ta phàm là đã từng được Hoàng thượng sủng hạnh, ai lại không sợ có ngày trở thành một chiếc lá mùa thu mà bị tùy ý người khác ném đi chứ? Cho nên ta mới càng cảm thấy luyến tiếc mà chẳng sợ trời lạnh mà vẫn luôn mang chiếc quạt bên người”
(*Đây là đoạn thơ trong bài Oán ca hành (hay còn gọi là Thu phiến hoặc Chiếc quạt mùa thu của Ban Tiệp Dư.
Ban tiệp dư 班婕妤 trong thời Hán Thành đế 漢成帝. Nàng bị hai chị em Triệu Phi Yến 趙飛燕 và Triệu Hợp Đức 趙合德 vu oan nên bị Hán Thành đế đày ra Thường Tín cung hầu hạ Hoàng thái hậu, đau buồn nên viết ra bài thơ này.
Đầy đủ của bài thơ đó như sau:
“Tân liệt Tề hoàn tố,
Tiên khiết như sương tuyết.
Tài vi hợp hoan phiến,
Ðoàn đoàn tự minh nguyệt.
Xuất nhập quân hoài tụ,
Ðộng dao vi phong phát.
Thường khủng thu tiết chí,
Lương tiêu đoạt viêm nhiệt.
Khí quyên khiếp tứ trung,
Ân tình trung đạo tuyệt.
Lược nghĩa:
“Mới chế lụa Tề trắng
Trong sạch như tuyết sương
Đem làm quạt hợp hoan
Tròn giống hình trăng sáng
Ra vào tay áo vua
Lay động sinh gió mát
Thường sợ tiết thu đến
Gió mát cướp nồng nhiệt
Nên cất vào góc rương
Nửa đường ân ái tuyệt”)
Uyển Nhân là người thành thật cho nên miệng lưỡi không tranh cãi được với Ngọc Nghiên cho nên nàng chỉ phải cúi đầu không nói gì. Như Ý vừa cười vừa nghiêm nghị nói: “Ai cũng nói chiếc quạt mùa thu mà gặp gió thì đúng là chiếc quạt thu đáng thương, bổn cung thì khác, vẫn cảm thấy chiếc quạt thu tự làm tự chịu. Cái gọi là quạt tròn, tất nhiên ngày hè
ưu ái nhớ nhung, lại thấy luyến tiếc khi rời tay nhưng khi đến mùa đông nó lại không thích hợp, tất nhiên phải vứt bỏ sang một bên. Nếu là người thông minh, ngày hè hãy là quạt tròn đưa gió lạnh, ngày lạnh hãy là lò sưởi tay ấm lòng người mà khiến người ta yêu thích còn không kịp thì sao có thể vứt bỏ sang một bên được chứ? Cho nên phải luôn hợp thời thế, biết tiến biết lui thì mới là trọng yếu”
Hải Lan nhìn Như Ý, hiểu ý cười nói: “Hoàng hậu nương nương nói đúng lắm. Hoàng thượng cũng không phải là hôn nhân như Hán Thành đế thì sao có thể độc sủng tỷ muội Triệu Phi Yến mà khiến cho các tỷ muội khác có cái kết cục như chiếc quạt thu được chứ? May mà Gia quý phi nói đùa, nếu không thì ai cũng nghĩ Gia quý phi chửi bới thánh minh Hoàng thượng ở sau lưng”.
Trước mặt người khác, Hải Lan luôn là người ít lời nhưng trong lời nói lúc nào cũng chứa đầy ý nghĩa mà đâm vào cơ mặt Ngọc Nghiên, Ngọc Nghiên cảm thấy xấu hổ, liền cất đi chiếc quạt thu mà quát lớn Lệ Tâm bên cạnh: “Trà lạnh rồi, còn không mau thêm chút nước nóng vào, đúng là không biết hầu hạ”
Như Ý và Hải Lan liếc mắt nhìn nhau mỉm cười mà không để ý đến Ngọc Nghiên, chỉ quay đầu nhìn Lục Quân thân thiết nói: “Mấy hôm trước bổn cung có nghe Hoàng thượng nhắc tới Vĩnh Chương và các chư vị Hoàng tử hơi nhiều tuổi, bây giờ Vĩnh Thành và Vĩnh Kỳ đều đã có tiền đồ cho nên bổn cung có nói cũng nên cho người trưởng tử Vĩnh Chương làm tấm gương mẫu, vì tôn thất triều đình mà tẫn chút tâm lực, Hoàng thượng cũng đã đồng ý chuyện này rồi”.
Sắc mặt Ngọc Nghiên có chút khó coi, nàng trầm ngâm một lát rồi chợt cười nói: “Ai gia! Hóa ra mấy ngày hôm trước Hoàng hậu nương nương có gặp Hoàng thượng, thần thiếp chỉ sợ hôm trước đồng ý nhưng hôm sau lại quên rồi. Bây giờ Hoàng thượng đều dành hết tâm ý bên cạnh Lệnh phi, có lẽ lời hát Côn Khúc thấm vào xương cốt mà quên hết mọi thứ”.
Yến Uyển vốn đang ngồi im lặng nãy giờ, bây giờ nghe thấy Ngọc Nghiên nhắc đến mình cho nên vội cười làm lành: “Hoàng thượng chỉ là lúc rãnh rỗi mà đến chỗ muội muội ngồi một chút và nghe chút hát Côn Khúc thôi mà, tâm ý của Hoàng thượng đều dành cho Hoàng hậu nương nương”
Ngọc Nghiên cười lạnh một tiếng: “Hóa ra Hoàng thượng thích ở nơi đó của cô nghe chút Côn Khúc lại giống với thời Mai tần xuất thân Nam phủ đàn tỳ bà, tất cả cũng chỉ là thú tiêu khiển, không chút nghiêm túc ư? Bây giờ Mai tần đã chết, Hoàng thượng chưa từng nhắc tới một lời. Cô không sợ ngày sau của cô cũng như vậy sao?”. Nàng thở dài một tiếng, liếc mắt nhìn Như Ý: “Nhắc đến thì Hoàng hậu nương nương yêu thương Tam a ca của Thuần quý phi cũng là điều phải thôi, ai bảo Hoàng hậu nương nương có hữu duyên nhất với Tam a ca chứ?”
Lời này là có ý khiêu khích, ngay cả Như Ý cũng không thể nhẫn nhịn được nổi. Đúng vậy, chuyện xưa bao nhiêu năm về trước, nếu Ngọc Nghiên không phải là người cũ lúc còn ở Vương phủ thì chỉ sợ ngay cả ký ức của Như Ý cũng đều mơ hồ trở thành một cái ánh trăng mông lung nhờ nhạt hơn hai mươi năm trước. Dĩnh tần vốn xuất thân Mông Cổ, tư lịch không nhiều cho nên vốn không hiểu những chi tiết này cho nên nàng nhịn không được liền hỏi: “Hoàng hậu nương nương sinh ra Thập Nhị a ca, đâu phải sinh ra Tam a ca thì sao lại có hữu duyên nhất với Tam a ca chứ ạ?”
Lục Quân nghe được liền cảm thấy bất an mà nhíu mày liên tục. Hải Lan chợt cười nói: “Cái gì mà hữu duyên hay không hữu duyên chứ? Gia quý phi cứ thích nói đùa”
Ngọc Nghiên muốn Dĩnh tần nghe thấy một câu cho nên che miệng cười nói: “Du phi có gì mà muốn cản lại chứ? Năm đó không phải Hoàng hậu nương nương đã không được gả cho Tam a ca của Tiên đế hay sao? Nếu không hữu duyên thì cũng có duyên mà không có phận, Hoàng hậu nương nương thấy có đúng không ạ?”
Như Ý cười nhẹ, đáy mắt chứa tia hàn băng lạnh lẽo, chậm rãi nói: “Gia quý phi càng ngày càng biết nói chuyện khôi hài. Dung Bội, Nội vụ phủ mới vừa chế tạo đôi vòng tai xích kim đèn lồng, ngươi mang ra đây ban thưởng cho Gia quý phi:.
Ngọc Nghiên nghe được hai chữ “Vòng tai”, cả người liền run lên, không tự giác mà sờ vành tai của mình rồi rùng mình một cái.
Yến Uyển thấy Ngọc Nghiên xấu hổ cho nên liền khiến cho Như Ý cảm thấy thích thú mà nói: “Hoàng thượng vừa mới ban thưởng cho thần thiếp chút trang sức quý, thần thiếp cũng sẽ chọn vài cái vòng tai đẹp đẽ mà sẽ đưa cho Gia quý phi”
Hãn tần không thích Yến Uyển vênh váo như vậy, liền bĩu môi nói: “Người ta nói dệt hoa trên gấm mới tốt, nếu tặng lễ mà như bỏ đá xuống giếng thì đúng là làm hỏng tâm thuật”
Như Ý biết rõ hai người cân sức ngang tài, cũng không khỏi tranh đấu gay gắt cho nên nàng cũng lười để ý, chỉ nở nụ cười nói vài câu rồi mọi người cũng lui quay về.
Lúc Hoàng đế từ Nhiệt Hà quay về cung là lúc vào trời lạnh, gió thu hiu quạnh, Như Ý và Thái hậu cùng các tần phi quay trở về Tử Cẩm Thành. Trong cung chẳng có ai phát hiện ra mùa thu đang tới, chỉ có bất tri bất giác có một giọt sương đọng trên chiếc lá rồi lại rơi xuống đất. Hoa cúc ở Ngự Hoa viên thay nhau nở rộ, kim cúc, bạch cúc, hồng cúc, tử cúc cẩm tú nở rộ, tạo nên một vẻ kiều diễm xuân sắc, mà trong đó tối thịnh nhất chính là Yến Uyển được sủng hạnh lần nữa.
Như Ý gặp Yến Uyển là vào ngày mười lăm tháng Chín sau khi hồi cung. Ước chừng nghỉ hè tại sơn trang nàng cực kỳ được sủng hạnh, lúc Như Ý thấy nàng thì trên khóe môi nàng nở rộ, liền biết nàng ta được sủng ái như lời đồn đãi.
Yến Uyển thấy Như Ý, từ từ cung kính quỳ gối: “Hoàng hậu nương nương phượng thể an khang, phước tuy lâu dài”
Như Ý ngồi trên Noãn các nhìn xuống Yến Uyển nói: “Có Lệnh phi hầu hạ Hoàng thượng, tất nhiên bổn cung phượng thể an khang, phước tuy lâu dài rồi”
Giọng nói của Yến Uyển nhu uyển: “Thần thiếp thân là tần phi, hầu hạ Hoàng thượng cũng là lẽ thường tình”
Dung Bội dâng nước trà lên, cười dài nói: “Tất nhiên tần phi hầu hạ Hoàng thượng là lẽ thường tình nhưng hóa trang thành cung nữ mà đi theo đuôi Hoàng thượng rồi xướng côn khúc hầu hạ, nô tỳ ở trong cung mấy năm nay, đây là lần đầu nghe nói chuyện này”
Yến Uyển mỉm cười nhìn Dung Bội nói: “Bổn cung hầu hạ Hoàng thượng thế nào thì cũng chỉ muốn Hoàng thượng vui vẻ mà thôi, một nô tỳ như ngươi thì sao có thể xen vào được chứ?”
Trong tay Như Ý cầm chuỗi Phật châu, nàng chậm rãi chầm chậm lăn đi mà trầm giọng nói: “Dung Bội không thể xen vào nhưng bổn cung có thể. Bổn cung suy nghĩ cô bị bệnh cho nên mới cho cô quay về Tử Cấm Thành tịnh dưỡng thì sao đột nhiên đến sơn trang nghỉ hè chứ? Cái bệnh này của cô cũng quá lợi hại rồi, có thể làm cho tinh thần cô phấn chấn lên trăm ngàn lần mà ngàm dặm lao đến bên cạnh Hoàng thượng. Cái bệnh tốt như vậy, chỉ sợ mọi người trong cung đều phải hâm mộ”
Yến Uyển đặt bàn tay trắng nõn trước ngực, lo sợ không yên nói: “Thần thiếp nghĩ cái bệnh của thần thiếp là nhất tâm nhớ đến Hoàng thượng, thần thiếp sợ không được thấy thánh nhan Hoàng thượng mà lỡ thần thiếp có mệnh hệ gì thì chẳng phải thương tiếc cả đời sao ạ? Cho nên thần thiếp phải liều mạng đến chết, mới lớn mật đi đến sơn trang nghỉ hè”
Như Ý khinh thường cười nói: “Hóa ra Lệnh phi đang bệnh mà vừa đến sơn trang nghỉ hè thì có thể lập tức khỏi hẳn, với lại mà còn có thể ca xướng Côn Khúc như vậy”
Giọng nói Yến Uyển ôn nhu: “Tình bất tri sở khởi, cố nhất vãng nhi thâm” *, người sống có thể chết, người chết có thể sống. Người mang lòng tương tư, cái sống chết cũng chỉ là một cái suy nghĩ, huống chi thần thiếp bị bệnh, vừa mới gặp được Hoàng thượng, tất nhiên cái gì cũng tốt”. Nàng ngẩng đầu liếc mắt nhìn Như Ý: “Có thể nói, nhờ vào hồng phúc tề thiên của Hoàng thượng mà thần thiếp được che chở”
(*Tình bất tri sở khởi, cố nhất vãng nhi thâm nghĩa là tình không biết đến tự bao giờ, chỉ biết hướng về một người mà yêu say đắm)
Lời nói như vậy, tất nhiên là không thể không có chút kinh sợ. Nếu lời này lọt vào tai nam nhân thì chỉ sợ khiến nam nhân đó càng thêm xúc động. Như Ý cúi mặt xuống, có một tia cười lạnh nhợt nhạt xẹt qua: “Cô nói như vậy là muốn ám chỉ bổn cung không tốt vì đã không cho cô gặp Hoàng thượng để cô khỏi bệnh sao?”
Yến Uyển mỉm cười như làn nước thu thủy, gợn sóng chậm rãi, bên trong đôi mắt dâng lên mộ tầng hơi nước. Dung nhan nàng mĩ lệ dịu ngoan mà phục tùng, khiến người khác không khỏi yêu thương: “Thần thiếp tự biết mạo phạm cung quy cho nên bây giờ mới đến gặp Hoàng hậu nương nương, xem như đến để tạ tội cũng như một có phần đại lễ dâng lên Hoàng hậu nương nương”.
Như Ý ung dung nói: “Đại lễ gì? Nói ra xem nào”
Yến Uyển ôn nhu, nói ra từng chữ một: “Cao Bân bị cách chức”
Khuôn mặt Như Ý bình thản, không chút gợn sóng: “Tuệ Hiền Hoàng quý phi đã chết lâu như vậy rồi, dù Hoàng thượng có vài phần tình cũ nhưng dù sao cũng dần có chút đạm bạc mờ nhạt. Cô nói như vậy, xem ra cũng là nhờ cô góp lời với Hoàng thượng cho nên Cao Bân mới bị cách chức nhanh như vậy rồi”.
Yến Uyển khiêm tốn nói: “Cho dù thần thiếp phí chút sức lực miệng lưỡi thì cũng không thể khiến Tuệ Hiền Hoàng quý phi sống lại mà tạ tội với Hoàng hậu nương nương cho nên thần thiếp chỉ đành phải dùng a mã của nàng ta để tạ tội thôi. Nếu nương nương cảm thấy việc này của thần thiếp không đủ để chuộc lỗi thì thần thiếp sẽ để cho Hoàng hậu nương nương trách phạt”
Có một chút im lặng thật lâu, Như Ý cũng mỉm cười rất nhanh, ngữ khí hòa hoãn nói: “Cô là sủng phi ở trước mặt Hoàng thượng, nếu trách phạt cô thì còn ai hầu hạ cho Hoàng thượng chứ? Thôi bỏ qua đi”
Yến Uyển quỳ xuống, bò đến trước mặt Như Ý nói: “Lúc trước thần thiếp có sai lầm cũng là vì có xuất thân hèn mọn mà không hiểu được đại cục nhưng trong lòng thần thiếp lúc nào cũng kính trọng Hoàng hậu nương nương. Tuy rằng thần thiếp ngu dốt nhưng cũng biết cầu xin xu nịnh bên cạnh Hoàng hậu nương nương, nếu nương nương có thể cho thần thiếp vẩy nước quét nhà thì thần thiếp sẽ thấy vui mừng vô cùng”
Dung Bội tươi cười nhưng giọng nói lại sắc bén: “Lệnh phi nương nương nguyện ở bên cạnh Hoàng hậu nương nương vẩy nước quét nhà vậy thì các nô tỳ phải đi đến nơi nào đây chứ? Được rồi, các nô tỳ sẽ hầu hạ Hoàng hậu nương nương còn Lệnh phi nương nương cứ tận tâm hầu hạ Hoàng thượng đi. Nếu trong lục cung ai ai cũng an phận thì Hoàng hậu nương nương cũng cảm thấy thanh nhàn”
Như Ý liếc mắt nhìn Dung Bội, cười thong dong an hòa: “Được rồi. Gờ này không còn sớm nữa, bổn cung nhớ hôm nay Hoàng thượng lật thẻ bài của cô, cô mau đi đến Dưỡng Tâm điện thị tẩm đi. Tâm ý của cô, bổn cung sẽ nhận”
Yến Uyển cúi đầu lạy ba cái rồi khom người thối lui. Dung Bội nhìn nàng đi ra ngoài, hung hăng mắng một câu: “Giả vờ làm ra vẻ khác người”
Như Ý ấn nhẹ cánh tay Dung Bội nói: “Lời ngươi nói lúc nãy cũng đã khiến cho nàng ta thấy đau rồi, ngươi không cần phải nói gì nữa”
Dung Bội thở dài nói: “Sao Hoàng hậu nương nương không mượn cơ hội này để trách phạt Lệnh phi tự tiện rời cung chứ ạ?”
Như Ý lấy ra một chiếc hộp nhỏ rồi dùng ngón trỏ chấm chút cao bạc hà nhẹ nhàng xoa huyệt Thái dương, từ từ nói: “Ngươi cho rằng Lệnh phi thật sự muốn đem công sức đó để đến tạ tội sao? Nàng ra nói cho bổn cung biết nàng ta có thể khiến Cao Bân cách chức là để nhắc nhở bổn cung rằng giờ đây trong lòng Hoàng thượng, nàng ta đã có sức ảnh hưởng rất lớn rồi”
Dung Bội bĩu môi nói: “Cao Bân bị cách chức là do bản lĩnh của Ngũ a ca, nàng ta làm sao có công lao này chứ?”
Như Ý lấy tay chặn lại, chiếc phấn nhẫn hồng bảo trên tay lộ qua một ánh sáng rực rỡ: “Mặc dù chuyện Cao Bân cách chức là do Vĩnh Kỳ ra tay nhưng nó vẫn còn nhỏ, thế lực cũng không nhiều, với lại làm việc cũng không thể xuất đầu lộ diện quá nhiều. Lệnh phi dám nói điều này, tất nhiên là không sợ bổn cung đi thăm dò. Có thể thấy được Cao Bân cách chức đúng là do Lệnh phi xuất lực”. Như Ý ngưng thần một lát: “Hơn nữa bổn cung vẫn cảm thấy nghi hoặc, ngày đó Lệnh phi lấy cớ bị bệnh mà quay về cung tĩnh dưỡng thì sao có thể đường đường chính chính đến sơn trang nghỉ hè như vậy chứ? Nhất định là có người âm thầm tương trợ, loại người này….”
Như Ý trầm ngâm mà chậm rãi lăn từng hạt Phật châu trong tay. Dung Bội kinh sợ nói: “Nương nương hoài nghi là…”
Thủ thế Như Ý bị kiềm hãm, chậm rãi lắc đầu: “Nếu thật sự nghi ngờ thì ai ai cũng đều đáng nghi, chỉ là đến được bước này, đúng là Lệnh phi có quý nhân tương trợ, lại được Hoàng thượng sủng ái, nổi bật nhất trong hậu cung thì chúng ta cần gì phải làm Hoàng thượng dao động mà làm phật tâm ý Hoàng thượng chứ? Là người nữ nhân, có được sủng ái thì sẽ có thất sủng, đợi cho nàng ta thất sủng thì nên hơn”
Dung Bội lo lắng nói: “Nhưng hôm nay Lệnh phi được sủng ái như vậy, ngay cả Hãn tần cũng không bằng…”
“Hãn tần chắc chắn sẽ không mất đi sủng ái. Tuy rằng Hãn tần ngay thẳng nhưng lại không phải là người vụng về. Huống chi Hoàng thượng coi trọng chuyện Chuẩn Cát Nhĩ thì sẽ không lạnh nhạt Hãn tần”. Như Ý im lặng một chút rồi nói: “Không phải Lệnh phi được sủng ái thì người bên ngoài cũng được sủng ái, người lên ta xuống cũng là cái phong thủy luân chuyển mà thôi. Bổn cung là Hoàng hậu, là chính cung thì vô luận ai được sủng ái thì cũng sẽ không thay đổi được điều đó. Nếu đã vậy thì sao không thờ ơ lạnh nhạt mà an phận chứ?”
Dung Bội thoáng yên tâm, thấp giọng nói: “Chỉ là phi tần còn trẻ, sớm muộn gì cũng sẽ vì Hoàng thượng mà sinh hạ long thai, khi đó chẳng phải địa vị của nàng ta càng thêm vững chắc sao? Nương nương cần phải phòng bị một chút đi ạ”
Ánh trăng nhẹ nhàng rọi sáng vào bên trong điện, khuôn mặt Như Ý ôn nhu bình thản, càng được ánh trăng chiếu vào thì càng tăng thêm ổn trọng: “Nếu nói về con cái, không phải Thuần quý phi và Gia quý phi có nhiều con cái nhất sao? Nếu muốn củng cố địa vị thì chỉ dựa vào tâm ý Hoàng thượng mà thôi. Hoàng thượng đã có nhiều Hoàng tử, công chúa như vậy thì cho dù Lệnh phi sinh ra được cái gì thì cũng không cần sợ”. Như Ý thở dài một tiếng, buồn bã nói: “Bổn cung chỉ lo lắng cái tâm tính của các tần phi mà thôi. Dung Bội, ngươi có thấy bàn tay Lệnh phi bị sưng đỏ lên không?”
Dung Bội nhíu mày nói: “Nô tỳ có thấy. Chỉ là nàng ta đang nhận được ân sủng, đang sống trong sung sướng an nhàn thì sao cần phải lao lực làm tổn hại thân thể đến như vậy chứ?”
Chiếc chậu hoa lục cúc đang nở rộ đẹp đẽ, lại nằm dưới ánh trăng càng tỏa ra cái vắng vẻ cô tuyệt. Như Ý tùy tay bẻ một đóa hoa cúc, lắc đầu nói: “Đó là dấu vết của dây cung. Nghe nói lúc còn ở sơn trang nghỉ hè, Lệnh phi thường làm bạn bên cạnh Hoàng thượng đi săn kỵ xạ. Bổn cung nhớ Lệnh phi có xuất thân Hán quân kỳ, tài nghệ thiện xa không bằng nữ tử Mãn Mông, nhất định nàng ta đã âm thầm khổ công luyện tập cho nên mới có thể có được như thế. Người nữ tử này, bề ngoài thì nhu nhược, nội tâm lại kiên cường, đúng là không thể xem thường được”
Dung Bộ do dự nói: “Vậy chúng ta nên làm thế nào ạ?”
Như Ý nhẹ nhàng ngửi đóa hoa lục cúc rồi lẳng lặng chậm rãi lăn chuỗi Phật châu trong tay: “Biết như vậy là được rồi, cứ chờ xem thế nào”
Yến Uyển bước vào Dưỡng Tâm điện, nàng được các cung nữ cởi bỏ y phục, trang sức trên người rồi được bọc lại bằng tẩm y bằng gấm và giao đến trong tay thái giám thị tẩm. Trong tẩm điện Hoàng đế đã nghiêng mình dựa vào trên tháp đợi nàng, Yến Uyển nghe tiếng bước chân của đám cung nhân dần dần lui xa rồi tự mình chui ra tẩm y bằng gấm rồi bò vào trong lòng Hoàng đế, lộ ra khuôn mặt trang điểm thuần trắng như hoa sen.
Hoàng đế cười vuốt ve hai má của nàng: “Trẫm thích nàng đơn giản như vậy, tựa như ngày đó trẫm nghỉ hè ở sơn trang mà nhìn thấy nàng một thân mộc mạc mà khiến trẫm kinh diễm, nhớ mãi không quên”
Yến Uyển nhìn ánh nến trong điện chiếu vào Bát Bảo văn sức trên người Hoàng đế rồi phản chiếu thẳng vào mắt nàng, làm cho trong tim nàng sinh ra hoan hỉ. Rốt cuộc, rốt cuộc nàng có thể vượt qua bao đêm dài mà ở trong nơi này. Nàng có thể dùng cái đắc ý của mình mà vui cười thỏa thích, dùng cái tiếng cười để chiếu sáng cái tịch mịch và ghen ghét trong Tử Cấm Thành. Nàng nằm trong lòng Hoàng đế, nũng nịu nói: “Dạ, Hoàng thượng thương tình cố niệm mà không chán ghét cái khuôn mặt nhiều năm này của thần thiếp”
Hoàng đế mỉm cười, hôn lên gò má của nàng, nhẹ giọng nói: “Có thể khiến trẫm không chán ghét thì đó là ưu việt của nàng”
Yến Uyển tránh né chòm râu của Hoàng đế đang phất trên mặt, tiếng cười của Hoàng đế như tiếng chuông bạc bay trong cơn gió mà vang lên tiếng thanh thúy. Nàng giãy dụa khiến cho đôi khuyên tai lam ngọc chuyển động. Nàng nhỏ nhẹ kêu đau lên một tiếng, cũng không để ý đến vành tai đang đau đớn mà tháo xuống soi rọi trước ánh nến. Một lát sau, nàng thấy đôi khuyên tai không có vấn đề gì thì mới cẩn thận đeo lại, ôn nhu nói: “Do thần thiếp không cẩn thận”
Hoàng đế thấy nàng để ý như thế cho nên liền nói: “Đôi khuyên tai này trẫm thấy nàng hay đeo trên người, nàng thích cái này lắm sao? Sao trẫm nhìn thấy có chút quen mắt vậy nhỉ?”
Yến Uyển buồn bã nói: “Thần thiếp nói thật, Hoàng thượng sẽ không trách tội thần thiếp chứ?”
Hoàng đế nói: “Tất nhiên là không rồi. Nàng nói gì trẫm cũng đều yêu thích”
Yến uyển khiếp sợ ngưỡng mặt nói: “Đôi khuyên tai này là vậy yêu thích nhất của Thư phi, cũng là di vật duy nhất của tỷ ấy. Thần thiếp nghĩ đến tình cảm tỷ muội nhiều năm cho nên cố ý đeo vào để tưởng niệm”
Trên mặt Hoàng đế chợt lóe lên một chút mây đen, thản nhiên nói: “Trong cung có rất nhiều đồ tốt, ngày mai trẫm sẽ thưởng cho nàng đôi khuyên tai minh châu để cho nàng đeo. Đồ vật của người chết không tốt lành gì, tốt nhất đừng chạm vào”
Yến Uyển rụt rè nói: “Hoàng thượng nói đúng. Chỉ là thần thiếp thương hại Thư phi sớm tạ thế, Thập a ca cũng chết yểu cho nên trong lòng thần thiếp vẫn không buông bỏ xuống được”
Hoàng đế nghĩ đến Thập a ca cho nên cũng có chút không đành lòng, nói: “Lúc trước trẫm thấy nàng và Thư phi hay lui tới cùng nhau, trẫm cũng thấy tâm địa nàng ôn hòa cho nên mới không buông bỏ xuống được. Thư phi cũng vậy, Thập a ca cũng thật đáng thương”
Khóe mắt Yến Uyển rơi ra hai giọt nước mắt trong suốt mà nằm trên đôi gò má như ngọc của nàng, có vẻ như thương tâm: “Nếu như Thập a ca không chết yểu thì tâm tính Thư phi cũng sẽ không bị phong ma như vậy. Nhắc đến mới nhớ, lúc Thư phi có thai, thần thiếp cực kì hâm mộ, ngay cả Hoàng hậu nương nương cũng thường xuyên cảm thán chuyện Thư phi có phúc khí, ai ngờ đâu được Thư phi lại đi trước như vậy”
Hoàng đế im lặng một lát, cũng sinh ra mấy phần ai oán: “Trẫm có nhiều Hoàng tử chết yểu, không chỉ có Thập a ca mà còn có Nhị a ca, Thất a ca và Cửu a ca, nghĩ đến phụ tử duyên bạc, đúng là trời xanh không chiếu cố”
Yến Uyển lấy tay lau đi nước mắt: “Phụ tử mẹ con cũng đều phải có duyên phận. Thần thiếp không có con cái cũng là do duyên phận quá ít. Thần thiếp nhớ rõ lúc Hoàng hậu nương nương chưa sinh Thập Nhị a ca và Ngũ công chúa, lúc Hoàng hậu nương nương nghe thấy Thư phi tỷ tỷ có thai cho nên cũng hậm mộ cảm khái mà say rượu. Thần thiếp ở bên cạnh nương nương nhiều năm nhưng chưa bao giờ thấy nương nương lại có lúc thất thố như vậy. May mà bây giờ Hoàng hậu nương nương đã có trai gái đầy đủ, cũng là phúc báo”
Mi tâm Hoàng đế vừa động: “Hoàng hậu luôn là người cẩn trọng, cho dù có hâm mộ thế nào thì sao có thể say rượu được chứ?”
Yến Uyển rúc vào trước ngực Hoàng đế, ôn nhu nói: “Nếu thần thiếp không tận mắt nhìn thấy thì cũng không thể tin tưởng. Chỉ là sau này Hoàng hậu nương nương luôn quan tâm đầy đủ đến long thai của Thư phi tỷ tỷ, lúc nào cũng hỏi han ân cần cho nên Thư phi tỷ tỷ mới thuận lợi sinh hạ được Thập a ca, có thể báo đáp được tâm ý Hoàng hậu nương nương. Chỉ là có điều không được hoàn mỹ là Thư phi tỷ tỷ lại đột nhiên bị rụng tóc đến nỗi tổn hại đến Thập a ca ở trong bụng, nghĩ đến duyên phận đã định cho nên tỷ muội chúng thần thiếp không thể làm bạn được với nhau trong vài năm”. Nàng nói đến câu này, càng phát ra thương cảm rồi khóc lóc nức nở không thôi.
Hoàng đế an ủi, vỗ về vào đầu vai gầy yếu của nàng: “Trẫm nhớ năm đó Hoàng hậu và trẫm cũng đi Giang Nam tuần du, Hoàng hậu còn cố ý phái Giang Dữ Bân hồi cung chăm sóc Thư phi. Hoàng hậu cũng coi như tận tâm”
Yến Uyển khóc lóc nói: “Đúng vậy. Ở trong cung làm bạn với Thư phi tỷ tỷ cũng có tỷ muội tốt của Hoàng hậu nương nương là Du phi tỷ tỷ. Du phi sinh hạ được Ngũ a ca, rốt cuộc cũng có chút vững chắc vì lúc nhỏ Ngũ a ca được Hoàng hậu nương nương nuôi dưỡng, vẫn mang danh nghĩa nửa đích tử. Thần thiếp vẫn luôn hâm mộ Thư phi tỷ tỷ vì được Hoàng thượng sủng ái như vậy, lại sinh hạ được Thập a ca và Ngũ a ca mà được Hoàng thượng yên mến”
Trong mắt Hoàng đế chợt lóe lên một tia nghi hoặc, bất quá cũng chỉ là cái chớp mắt rồi dường như không có việc gì mà xoa chiếc cằm của nàng: “Được rồi, đêm đẹp ngắn ngủi thì sao phải nhắc đến chuyện này chứ?”
Nước mắt Yến Uyển chưa khô mà nhẹ giọng “Dạ” một tiếng, mỉm cười nhìn Hoàng đế rồi nằm trong lòng Hoàng đế.
Sau khi Hoàng đế hồi cung thì hơn phân nữa để nghĩ ở trong cung Yến Uyển và Dĩnh tần, có khi rãnh rỗi thì đi đến cung của Hãn tần và Khác thường tại, còn các tần phi còn lại đều lười biếng bước chân đến. Lục Quân và Hải Lan thất sủng như cũ cho nên vẫn không nói gì, chỉ là Ngọc Nghiên không có chút đành lòng, Khánh tần và Tấn tần còn trẻ cho nên không nhẫn nhịn được mà oán thán thành lời. Như Ý ngẫu nhiên nghe được vài câu thì cũng chỉ biết khuyên nhủ: “Các muội còn trẻ, còn xinh đẹp thì ngày sau vẫn còn dài, Gia quý phi có nói gì đâu. Ngày đó nghỉ hè ở sơn trang, Gia quý phi là tần phi có địa vị tối cao nhưng cũng phải trơ mắt nhìn Lệnh phi phục sủng thì các muội cần gì phải oán thán khắp lục cung chứ?”
Ngọc Nghiên tức giận nhưng cũng chỉ biết nhẫn nhịn mà cười nói: “Hóa ra Hoàng hậu nương nương là người có tính tình ôn hòa như vậy. Thần thiếp cứ nghĩ nương nương vẫn còn có cái tính tình sát phạt quyết đoán năm đó chứ, bên trong mắt nương nương sẽ không chấp nhận được một hạt cát như vậy”
Như Ý giơ chiếc khăn tay lên, phân phó Vân Chi dâng món điểm tâm lên cho các vị tần phi rồi trả lời thong dong như nước chảy mây trôi: “Năm tháng vội vàng như nước chảy, bây giờ bản thân cũng đã làm mẹ thì cần gì phải có tính tình hỏa bạo ma luyện chứ? Gia quý phi không phải cũng cảm thấy như vậy sao?”
May mà có Vĩnh Thành đang nổi bật cho nên Ngọc Nghiên cũng có chút an ủi, liền nói: “Thần thiếp tự biết không thể so được với ngôi vị tối cao của Hoàng hậu nương nương cho nên cũng chỉ có thể đem hết tâm tư ký thác vào các con bên cạnh”. Nàng cầm chiếc quạt thêu hình thược dược mà khẽ lay động: “Thần thiếp cũng đã qua 40 tuổi, may mắn con trai lớn của mình không chịu thua kém ai, chắc chắn sẽ sớm lập gia khai phủ, xem như cũng có cái trông cậy vào. Nếu con cái còn nhỏ tuổi thì không biết phải chờ mong đến lúc nào mới được như vậy đây chứ?”
Uyển Nhân nghe được lời này đều mang ý châm chọc Như Ý, nàng là người ôn hòa cho nên vội ngắt lời cười nói: “Bây giờ cũng sắp đến tháng 10 rồi, mấy ngày nay đều có khí lạnh, sao Gia quý phi lại còn cầm quạt nữa vậy?”
Ngọc Nghiên mỉm cười, mắt ngọc mày ngài: “Tuy thi thơ ta không tinh thông nhưng cũng biết được vài điển cố”. Ánh mắt nàng lưu chuyển, liếc nhìn Như Ý nói:
“Thường khủng thu tiết chí,
Lương tiêu đoạt viêm nhiệt.
Khí quyên khiếp tứ trung,
Ân tình trung đạo tuyệt*
Uyển tần cô từ xưa đến nay không được sủng ái thì sao hiểu được cái sợ của những người như chúng ta phàm là đã từng được Hoàng thượng sủng hạnh, ai lại không sợ có ngày trở thành một chiếc lá mùa thu mà bị tùy ý người khác ném đi chứ? Cho nên ta mới càng cảm thấy luyến tiếc mà chẳng sợ trời lạnh mà vẫn luôn mang chiếc quạt bên người”
(*Đây là đoạn thơ trong bài Oán ca hành (hay còn gọi là Thu phiến hoặc Chiếc quạt mùa thu của Ban Tiệp Dư.
Ban tiệp dư 班婕妤 trong thời Hán Thành đế 漢成帝. Nàng bị hai chị em Triệu Phi Yến 趙飛燕 và Triệu Hợp Đức 趙合德 vu oan nên bị Hán Thành đế đày ra Thường Tín cung hầu hạ Hoàng thái hậu, đau buồn nên viết ra bài thơ này.
Đầy đủ của bài thơ đó như sau:
“Tân liệt Tề hoàn tố,
Tiên khiết như sương tuyết.
Tài vi hợp hoan phiến,
Ðoàn đoàn tự minh nguyệt.
Xuất nhập quân hoài tụ,
Ðộng dao vi phong phát.
Thường khủng thu tiết chí,
Lương tiêu đoạt viêm nhiệt.
Khí quyên khiếp tứ trung,
Ân tình trung đạo tuyệt.
Lược nghĩa:
“Mới chế lụa Tề trắng
Trong sạch như tuyết sương
Đem làm quạt hợp hoan
Tròn giống hình trăng sáng
Ra vào tay áo vua
Lay động sinh gió mát
Thường sợ tiết thu đến
Gió mát cướp nồng nhiệt
Nên cất vào góc rương
Nửa đường ân ái tuyệt”)
Uyển Nhân là người thành thật cho nên miệng lưỡi không tranh cãi được với Ngọc Nghiên cho nên nàng chỉ phải cúi đầu không nói gì. Như Ý vừa cười vừa nghiêm nghị nói: “Ai cũng nói chiếc quạt mùa thu mà gặp gió thì đúng là chiếc quạt thu đáng thương, bổn cung thì khác, vẫn cảm thấy chiếc quạt thu tự làm tự chịu. Cái gọi là quạt tròn, tất nhiên ngày hè
ưu ái nhớ nhung, lại thấy luyến tiếc khi rời tay nhưng khi đến mùa đông nó lại không thích hợp, tất nhiên phải vứt bỏ sang một bên. Nếu là người thông minh, ngày hè hãy là quạt tròn đưa gió lạnh, ngày lạnh hãy là lò sưởi tay ấm lòng người mà khiến người ta yêu thích còn không kịp thì sao có thể vứt bỏ sang một bên được chứ? Cho nên phải luôn hợp thời thế, biết tiến biết lui thì mới là trọng yếu”
Hải Lan nhìn Như Ý, hiểu ý cười nói: “Hoàng hậu nương nương nói đúng lắm. Hoàng thượng cũng không phải là hôn nhân như Hán Thành đế thì sao có thể độc sủng tỷ muội Triệu Phi Yến mà khiến cho các tỷ muội khác có cái kết cục như chiếc quạt thu được chứ? May mà Gia quý phi nói đùa, nếu không thì ai cũng nghĩ Gia quý phi chửi bới thánh minh Hoàng thượng ở sau lưng”.
Trước mặt người khác, Hải Lan luôn là người ít lời nhưng trong lời nói lúc nào cũng chứa đầy ý nghĩa mà đâm vào cơ mặt Ngọc Nghiên, Ngọc Nghiên cảm thấy xấu hổ, liền cất đi chiếc quạt thu mà quát lớn Lệ Tâm bên cạnh: “Trà lạnh rồi, còn không mau thêm chút nước nóng vào, đúng là không biết hầu hạ”
Như Ý và Hải Lan liếc mắt nhìn nhau mỉm cười mà không để ý đến Ngọc Nghiên, chỉ quay đầu nhìn Lục Quân thân thiết nói: “Mấy hôm trước bổn cung có nghe Hoàng thượng nhắc tới Vĩnh Chương và các chư vị Hoàng tử hơi nhiều tuổi, bây giờ Vĩnh Thành và Vĩnh Kỳ đều đã có tiền đồ cho nên bổn cung có nói cũng nên cho người trưởng tử Vĩnh Chương làm tấm gương mẫu, vì tôn thất triều đình mà tẫn chút tâm lực, Hoàng thượng cũng đã đồng ý chuyện này rồi”.
Sắc mặt Ngọc Nghiên có chút khó coi, nàng trầm ngâm một lát rồi chợt cười nói: “Ai gia! Hóa ra mấy ngày hôm trước Hoàng hậu nương nương có gặp Hoàng thượng, thần thiếp chỉ sợ hôm trước đồng ý nhưng hôm sau lại quên rồi. Bây giờ Hoàng thượng đều dành hết tâm ý bên cạnh Lệnh phi, có lẽ lời hát Côn Khúc thấm vào xương cốt mà quên hết mọi thứ”.
Yến Uyển vốn đang ngồi im lặng nãy giờ, bây giờ nghe thấy Ngọc Nghiên nhắc đến mình cho nên vội cười làm lành: “Hoàng thượng chỉ là lúc rãnh rỗi mà đến chỗ muội muội ngồi một chút và nghe chút hát Côn Khúc thôi mà, tâm ý của Hoàng thượng đều dành cho Hoàng hậu nương nương”
Ngọc Nghiên cười lạnh một tiếng: “Hóa ra Hoàng thượng thích ở nơi đó của cô nghe chút Côn Khúc lại giống với thời Mai tần xuất thân Nam phủ đàn tỳ bà, tất cả cũng chỉ là thú tiêu khiển, không chút nghiêm túc ư? Bây giờ Mai tần đã chết, Hoàng thượng chưa từng nhắc tới một lời. Cô không sợ ngày sau của cô cũng như vậy sao?”. Nàng thở dài một tiếng, liếc mắt nhìn Như Ý: “Nhắc đến thì Hoàng hậu nương nương yêu thương Tam a ca của Thuần quý phi cũng là điều phải thôi, ai bảo Hoàng hậu nương nương có hữu duyên nhất với Tam a ca chứ?”
Lời này là có ý khiêu khích, ngay cả Như Ý cũng không thể nhẫn nhịn được nổi. Đúng vậy, chuyện xưa bao nhiêu năm về trước, nếu Ngọc Nghiên không phải là người cũ lúc còn ở Vương phủ thì chỉ sợ ngay cả ký ức của Như Ý cũng đều mơ hồ trở thành một cái ánh trăng mông lung nhờ nhạt hơn hai mươi năm trước. Dĩnh tần vốn xuất thân Mông Cổ, tư lịch không nhiều cho nên vốn không hiểu những chi tiết này cho nên nàng nhịn không được liền hỏi: “Hoàng hậu nương nương sinh ra Thập Nhị a ca, đâu phải sinh ra Tam a ca thì sao lại có hữu duyên nhất với Tam a ca chứ ạ?”
Lục Quân nghe được liền cảm thấy bất an mà nhíu mày liên tục. Hải Lan chợt cười nói: “Cái gì mà hữu duyên hay không hữu duyên chứ? Gia quý phi cứ thích nói đùa”
Ngọc Nghiên muốn Dĩnh tần nghe thấy một câu cho nên che miệng cười nói: “Du phi có gì mà muốn cản lại chứ? Năm đó không phải Hoàng hậu nương nương đã không được gả cho Tam a ca của Tiên đế hay sao? Nếu không hữu duyên thì cũng có duyên mà không có phận, Hoàng hậu nương nương thấy có đúng không ạ?”
Như Ý cười nhẹ, đáy mắt chứa tia hàn băng lạnh lẽo, chậm rãi nói: “Gia quý phi càng ngày càng biết nói chuyện khôi hài. Dung Bội, Nội vụ phủ mới vừa chế tạo đôi vòng tai xích kim đèn lồng, ngươi mang ra đây ban thưởng cho Gia quý phi:.
Ngọc Nghiên nghe được hai chữ “Vòng tai”, cả người liền run lên, không tự giác mà sờ vành tai của mình rồi rùng mình một cái.
Yến Uyển thấy Ngọc Nghiên xấu hổ cho nên liền khiến cho Như Ý cảm thấy thích thú mà nói: “Hoàng thượng vừa mới ban thưởng cho thần thiếp chút trang sức quý, thần thiếp cũng sẽ chọn vài cái vòng tai đẹp đẽ mà sẽ đưa cho Gia quý phi”
Hãn tần không thích Yến Uyển vênh váo như vậy, liền bĩu môi nói: “Người ta nói dệt hoa trên gấm mới tốt, nếu tặng lễ mà như bỏ đá xuống giếng thì đúng là làm hỏng tâm thuật”
Như Ý biết rõ hai người cân sức ngang tài, cũng không khỏi tranh đấu gay gắt cho nên nàng cũng lười để ý, chỉ nở nụ cười nói vài câu rồi mọi người cũng lui quay về.