Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 338-340
Chương 338: Đấu thử
Nghe người phụ nữ nói vậy, Diệp Quân mỉm cười, xoay người đi tới trước bàn, cầm Tiểu Tháp lên, sau đó rời đi.
Không thể mất Tháp gia!
Trong những trận lớn, phải có Tháp gia mới chống đỡ được.
Thấy Diệp Quân rời đi, Trương Lão vội vàng đứng dậy tiễn hắn, vừa tiễn đến cửa, Trương Lão nói: “Cẩn thận bậc thềm, kẻo ngã!”
Vẻ mặt Diệp Quân cứng đờ.
Trương Lão, ông nghiêm túc à?
Thấy Diệp Quân sững sờ, Trương Lão lấy ra một chiếc nhẫn không gian đặt vào túi Diệp Quân, nghiêm túc nói: “Vấn đề ngươi nói ta đã hiểu rồi, ngươi yên tâm, nội các ta sẽ cải thiện, nhân viên nội các cũng sẽ tự kiểm điểm lại. Để cảm ơn ngươi đã đưa ra ý kiến quý giá như vậy, ta quyết định thưởng cho ngươi, đây là phần thưởng cho vấn đề của ngươi”.
Nói xong, không đợi Diệp Quân trả lời, ông ta quay người rời đi.
Diệp Quân nhìn Trương Lão biến mất ở phía xa, đầu óc còn đang ong ong, lúc định thần lại, hắn lấy chiếc nhẫn không gian ra, trong nhẫn có năm trăm vạn tiên tinh.
Năm trăm vạn!
“Mẹ kiếp!”
Diệp Quân ngây người tại chỗ.
Lúc này, hắn hoàn toàn chết lặng.
Năm trăm vạn tiên tinh, không phải kim tinh, mà là tiên tinh!
Đặt một câu hỏi đã cho năm trăm vạn tiên tinh?
Hắn không tin nổi.
Diệp Quân trầm mặc một lát rồi nói: “Tháp gia, bọn họ nể mặt ngươi mới làm vậy, phải không?”
Tháp gia nhanh chóng đáp: “Đúng!”
Không thể để tên nhãi này nghĩ nhiều được, suy nghĩ của hắn quá đáng sợ.
Diệp Quân suy tư hồi lâu rồi hỏi: “Tháp gia, bọn họ vừa đối xử với ta rất ôn hòa, đặc biệt là Trương Lão, không chỉ ôn hòa với ta mà còn tôn kính, nhưng lại hơi bình đạm với ngươi, ngươi chắc là nể mặt ngươi chứ không phải nể mặt cha ta à?”
Tiểu Tháp: “…”
Lúc này, Lý bà bà vội vàng chạy tới đón: “Diệp công tử, cậu không sao chứ?”
Diệp Quân thu hồi suy nghĩ, lắc đầu cười nói: “Không sao!”
Lý bà bà thở phào nhẹ nhõm, gật đầu nói: “Không sao là tốt rồi, chúng ta đến Nam Uyển thôi!”
Diệp Quân gật đầu: “Được!”
Gặp Diệp Quan Chỉ cô nương trước đã.
Chuyện của Tháp gia sau này từ từ xử lý cũng được.
Sau khi Diệp Quân và Lý bà bà rời đi, đám học viên của học viện Quan Huyên đều đầy vẻ nghi ngờ.
Diệp Quân đã nói chuyện gì trong nội các?
Nội các sẽ thả Diệp Quan Chỉ sao?
Mọi người đều nghi hoặc.
…
Trong nội các.
Trương Lão cung kính đứng bên cạnh Lý Bán Tri.
Lý Bán Tri nhẹ nhàng nói: “Ông thấy cậu ta thế nào?”
Trương Lão đáp: “Thiên tài hiếm có, trăm vạn năm có một!”
Lý Bán Tri bật cười không nói gì.
Trương Lão cười khổ: “Ta không có ý nịnh nọt gì, ta nói thật!”
Lý Bán Tri nhẹ nhàng nói: “Thật sự rất xuất sắc!”
Trương Lão gật đầu: “Đúng vậy!”
Lý Bán Tri nói: “Ám U viện chủ!”
Vừa dứt lời, một bóng người xuất hiện.
Lý Bán Tri hỏi: “Phía Tiên Bảo Các có động tĩnh gì không?”
Bóng người gật đầu: “Bọn họ đang điều động tiên binh, đạo binh, còn có một phần Võ Vệ của thư viện Quan Huyên nữa!”
Võ Vệ trong Võ Các!
Lý Bán Tri nheo mắt, ánh mắt trở nên lạnh lùng: “Theo dõi sát sao chút!”
Ám U gật đầu rồi lặng lẽ rời đi.
…
Nam Uyển.
Không lâu sau, Diệp Quân và Lý bà bà đã đến Nam Uyển.
Bên hồ nước, Diệp Quân nhìn thấy Diệp Quan Chỉ, hôm nay Diệp Quan Chỉ mặc một chiếc váy dài màu trắng, trông vô cùng trong sáng, trên eo buộc một chiếc dây màu tím, khiến cô ấy càng thêm thanh lịch và tao nhã.
Diệp Quan Chỉ nhìn Diệp Quân, miệng nở nụ cười, đôi mắt trong veo như mặt nước mùa thu, khuôn mặt tinh xảo hoàn mỹ, dù là ở trong cả vũ trụ Quan Huyên thì cũng là tuyệt sắc.
Diệp Quan Chỉ mỉm cười: “Diệp công tử, lâu rồi không gặp!”
Diệp Quân cũng nhoẻn miệng cười: “Xin chào Quan Chỉ cô nương!”
Lý bà bà nhìn hai người họ, sau đó lùi lại.
Diệp Quan Chỉ quan sát Diệp Quân, khóe môi khẽ nhếch lên: “Kiếm Đế?”
Diệp Quân gật đầu.
Diệp Quan Chỉ chớp mắt: Bọn họ nói công tử đã đạt đến Đại Kiếm Đế rồi!”
Diệp Quân cười nói: “Chỉ cần muốn thì lúc nào cũng được!”
Nghe vậy, hai mắt Diệp Quan Chỉ sáng lên: “Thật lợi hại!”
Diệp Quân hơi do dự rồi nói: “Xin lỗi, liên lụy cô bị nhốt lâu như vậy!”
Diệp Quan Chỉ lắc đầu cười: “Không sao, ta chỉ làm những gì ta cho là đúng!”
Diệp Quân nhìn Diệp Quan Chỉ, thầm thở dài trong lòng, cô gái này thật tốt!
Diệp Quan Chỉ đặt cuộn sách cổ sang một bên, sau đó liếc nhìn xung quanh: “Thời gian này ở đây đọc sách, ta đã học được rất nhiều!”
Diệp Quân cười nói: “Ví dụ như?”
Diệp Quan Chỉ đáp: “Có một số chuyện thật sự khó mà thay đổi! Trước đây, rất nhiều chuyện ta đã suy nghĩ quá đơn giản! Đương nhiên…”
Nói đến đây, cô ấy khẽ mỉm cười: “Ta cũng sẽ không bỏ cuộc! Ta rất thích một câu nói của Tần các chủ trong Tiên Bảo Các, đó là ‘Tuy đường xa nhưng đi mãi sẽ tới, tuy việc khó nhưng làm ắt sẽ thành’ ”.
Diệp Quân khẽ gật đầu: “Lúc nãy ta đã đến nội các, vị tiền bối trong nội các nói sẽ thả cô ra sớm thôi”.
Diệp Quan Chỉ cười nói: “Thật sao?”
Diệp Quân gật đầu: “Nhìn bà ấy không giống đang nói dối!”
Diệp Quan Chỉ mỉm cười: “Đừng nói chuyện của ta nữa! Nói chuyện của công tử đi!”
Diệp Quân hơi tò mò: “Chuyện gì của ta?”
Diệp Quan Chỉ đáp: “Công tử trở thành Kiếm Đế nhanh như vậy thật không đơn giản! Trước đây công tử từng nói công tử có một vị Tháp gia, là người đó dạy công tử kiếm đạo sao?”
Diệp Quân gật đầu: “Có thể coi là vậy!”
Diệp Quan Chỉ mím môi cười: “Ý công tử là sao?”
Diệp Quân đáp: “Quan Chỉ cô nương, chúng ta có nên đấu thử chút không?”
Trận đấu trước hắn đã thua thảm hại.
Lần này, hắn muốn đấu lại.
Diệp Quan Chỉ chớp mắt: “Ta không thích đánh nhau! Nhưng nếu công tử muốn thì trau dồi chút cũng được!”
Diệp Quân cười nói: “Được!”
Diệp Quan Chỉ nhìn xung quanh rồi nói: Chúng ta phải đổi địa điểm khác!”
Diệp Quân nói: “Có thể ra ngoài không?”
Diệp Quan Chỉ đáp: “Thử xem!”
Nói xong cô ấy đi ra ngoài, lúc này, một luồng khí tức đột nhiên khóa chặt cô ấy lại.
Diệp Quan Chỉ khẽ cười nói: “Ta và Diệp công tử đấu một trận rồi quay lại!”
Một lát sau, khí tức kia biến mất.
Diệp Quan Chỉ nhìn Diệp Quân, cười nói: “Đi thôi!”
Diệp Quân gật đầu: “Ừ!”
Chẳng mấy chốc, hai người thông qua trận pháp dịch chuyển đến một khoảng tinh không. Diệp Quan Chỉ nhìn xung quanh rồi nói: “Đây là nơi tu luyện của ta, sẽ không có ai phát hiện ra nơi này”.
Hiển nhiên, cô ấy không muốn cho người khác xem trận đấu giữa mình và Diệp Quân, dù sau hai tháng sau Diệp Quân cũng sẽ phải đấu với người mang thiên mệnh.
Diệp Quân nhìn Diệp Quan Chỉ: “Quan Chỉ cô nương, ta xuất kiếm nhé!”
Diệp Quan Chỉ gật đầu: “Được!”
Vụt!
Bỗng chốc, không gian trước mặt Diệp Quan Chỉ nứt lìa, một thanh kiếm phóng tới.
Thuấn Sát Nhất Kiếm!
Hơn nữa còn là một nhát kiếm phá quy tắc, nhát kiếm này không phải khí kiếm, mà là kiếm rồng kêu hay còn gọi là kiếm Long Ngâm!
Chương 339: Ta thật tài giỏi
Đối mặt với Diệp Quan Chỉ, hắn không dám khinh thường.
Nhưng khi thanh kiếm kia cách trước mặt Diệp Quan Chỉ hơn mười tấc, một luồng sức mạnh thần bí trấn áp kiếm Long Ngâm.
Nhìn thấy cảnh này, Diệp Quân khẽ híp mắt, hơi kinh ngạc. Lúc này, Diệp Quan Chỉ nhìn Diệp Quân, nâng tay phải lên, sau đó nhẹ nhàng áp xuống: “Trấn!”
Bùm!
Bỗng chốc, không gian xung quanh Diệp Quân chấn động kịch liệt, sau đó, một luồng sức mạnh thần bí bao quanh Diệp Quân, đồng thời, vô số văn tự màu vàng xuất hiện xung quanh, những văn tự màu vàng này giống như nòng nọc, trôi nổi trong không gian, chúng tỏa ra sức mạnh đáng sợ, trấn áp Diệp Quân.
Giờ phút này, Diệp Quân có cảm giác như có trăm ngọn núi đè lên, cả người không thể động đậy, hơn nữa, sức mạnh kia càng lúc càng mạnh.
Diệp Quân nắm chặt hai tay.
Bùm!
Một luồng kiếm thế mạnh mẽ từ trong cơ thể hắn bộc phát, lúc này, tay phải của Diệp Quân Chỉ lại ấn xuống.
Rầm!
Kiếm thế Diệp Quân vừa phóng ra lập tức bị nghiền nát, nhưng vào lúc này, không gian xung quanh Diệp Quân Chỉ nứt lìa, vô số thanh phi kiếm chém nứt, tốc độ cực nhanh, mắt thường chỉ thấy kiếm quang, không nhìn rõ thanh kiếm.
Diệp Quan Chỉ hơi bất ngờ, Diệp Quân Lúc này không thể ngưng tụ phi kiếm, nhưng không gian xung quanh cô ấy lại có phi kiếm phóng tới.
Điều này có nghĩa là những thanh phi kiếm này đã được giấu trong bóng tối từ trước.
Không suy nghĩ nhiều, Diệp Quan Chỉ nhẹ nhàng phất tay.
Bùm!
Những thanh phi kiếm kia bị đánh bay trong nháy mắt,, nhưng đúng lúc này, Diệp Quân ở phía xa đột nhiên phóng kiếm ra.
Rắc
Vừa xuất kiếm, không gian trước mặt hắn nứt toác, trong khoảnh khắc không gian trước mặt Diệp Quan Chỉ nứt ra, một thanh kiếm lại phóng tới.
Thuấn Sát Nhất Kiếm!
Đối mặt với thanh kiếm đáng sợ này, Diệp Quan Chỉ chợt kẹp ngón tay lại, cái kẹp tay này không ngờ lại kẹp chặt thanh kiếm của Diệp Quân.
Rầm!
Không gian xung quanh Diệp Quan Chỉ chấn động kịch liệt sau đó nứt ra.
Không gian phía sau Diệp Quan Chỉ cũng nứt lìa, một thanh kiếm đột ngột bay tới.
Nhát kiếm này mới thật sự là sát chiêu!
Vẻ mặt Diệp Quan Chỉ vẫn rất bình tĩnh, cô ấy đột nhiên biến mất tại chỗ như ma quỷ, nhát kiếm đâm vào hư không.
Nhìn thấy cảnh này, Diệp Quân hơi nheo mắt, đột nhiên quay người lại, trong khoảnh khắc đó, sắc mặt hắn thay đổi kịch liệt, bởi một luồng sức mạnh thần bí đáng sợ lại bao vây lấy hắn, văn tự màu vàng thần bí lại xuất hiện trên không trung.
Lại bị trấn áp lần nữa!
Nhưng vào lúc sức mạnh đáng sợ kia xuất hiện, Diệp Quân đã tung nắm đấm.
Liệt Thế Thốn Kình!
Bùm!
Trong nháy mắt, một luồng sức mạnh đáng sợ nổ ra trước mặt Diệp Quân, luồng sức mạnh đáng sợ nghiền nát không gian xung quanh, cùng lúc đó, Diệp Quan Chỉ bị luồng sức mạnh đáng sợ đẩy lùi mấy chục trượng, nơi nào nó đi qua, không gian đều nứt lìa, sức mạnh vô cùng đáng sợ.
Trong lúc lùi lại, trong mắt Diệp Quan Chỉ đầy vẻ kinh ngạc, khi cô ấy lùi lại, một thanh kiếm đã phóng tới trước mặt cô ấy.
Diệp Quan Chỉ điểm vào phía trước, phía trên đầu ngón tay, một luồng sáng màu vàng phóng tới.
Bùm!
Một luồng ánh sáng vàng đột nhiên bộc phát, kiếm của Diệp Quân bị ấn chặt tại chỗ, nhưng lúc này, vô số thanh kiếm phi bay ra, chém về phía Diệp Quan Chỉ.
Diệp Quan Chỉ lùi lại mười trượng, hơn chục thanh kiếm phi kia chém vào không trung.
Lúc này, Diệp Quân lại biến mất tại chỗ.
Vụt!
Một tia kiếm quang xẹt qua.
Diệp Quan chỉ xòe bàn tay ra, sau đó nhẹ nhàng nâng về phía trước.
Ầm!
Ngay lập tức, khoảng không trước mặt cô ấy bị nâng lên.
Ầm ầm!
Diệp Quân cũng bị luồng sức mạnh đáng sợ đó đẩy lùi mấy trăm trượng, hắn vừa dừng lại, vô số văn tự màu vàng xuất hiện xung quanh hắn, sau đó, từng luồng uy lực phóng tới, áp chế hắn tại chỗ.
Diệp Quân vừa định ra tay, Diệp Quân Chỉ đã điểm nhẹ một cái: “Chính khí trời đất cuộn trào, lên!”
Bùm!
Đột nhiên, vô số sức mạnh thần bí tỏa ra giữa trời đất, những sức mạnh này đều phóng vào những ký tự màu vàng kia, trong nháy mắt, sức mạnh đáng sợ xung quanh Diệp Quân tăng lên.
Bùm!
Lúc này, Diệp Quân cảm thấy như có hàng vạn ngọn núi đè lên người.
Hắn cảm thấy cả người như sắp nổ tung.
Diệp Quân nắm chặt tay, hắn muốn rút kiếm ra nhưng không được.
Trừ phi tiến lên một bước, đạt đến Đại Kiếm Đế!
Lúc này, trong đầu hắn đột nhiên xuất hiện một giọng nói thần bí: “Cô ấy dùng văn tự tạo thành vực, tại sao ngươi không dùng kiếm tạo thành vực?”
Đây không phải giọng Tháp gia!
Là giọng nữ!
Diệp Quân sững sờ.
Giọng nói đó lại vang lên: “Dùng kiếm hình thành vực có thể phá vỡ!”
Diệp Quân lắc đầu: “Không!”
Giọng nói bí ẩn ngừng lại.
Diệp Quân nắm chặt tay phải.
Rắc!
Một luồng sức mạnh đáng sợ tỏa ra từ nắm đấm của hắn.
Liệt Thế Thốn Kình!
Rắc!
Sức mạnh cường đại khiến xung quanh chấn động kịch liệt, nhưng ngay sau đó, Diệp Quân lại thi triển Liệt Thế Thốn Kình ba lần liên tiếp.
Bùm bùm bùm!
Không gian xung quanh Diệp Quân vỡ vụn.
Diệp Quân biến mất tại chỗ, rồi xuất hiện trước mặt Diệp Quan Chỉ. Diệp Quan Chỉ hơi nheo mắt, lùi về phía sau một bước, văn vực lại xuất hiện.
Nhưng lúc này, Diệp Quân lại chém liên tiếp mười nhát kiếm.
Rắc!
Một góc của văn vực bị xé rách.
Nhìn thấy cảnh này, Diệp Quan Chỉ và giọng nói bí ẩn cùng nói: “Dĩ Điểm Phá Diện!”
Giọng nói bí ẩn nói: “Thiên tài hiếm có, kiếm tu trời sinh!”
Tiểu Tháp cười lớn: “Ta dạy tốt thật! Ta thật tài giỏi, ha ha ha…”
Giọng nói bí ẩn: “…”
Chương 340: Thiên kiếp
“Dĩ Điểm Phá Diện”.
Diệp Quan Chỉ nhìn Diệp Quân, ánh mắt lóe lên vẻ kinh hoàng và ngạc nhiên, người đàn ông trước mặt này yêu nghiệt quá, quả là kỳ tài.
Diệp Quân ở một bên hít sâu một hơi, thật ra lúc nãy hắn cũng vừa nghĩ ra ý nghĩ kỳ quái, tốc độ của mình nhanh như vậy tại sao không tập trung sức mạnh lại một chỗ?
Thế nên hắn muốn thử xem.
Nhưng hắn lại không ngờ, vừa thử thì lại thấy uy lực mạnh như thế.
Tập hợp sức mạnh lại một chỗ, Dĩ Điểm Phá Diện.
Diệp Quan Chỉ bước đến trước mặt Diệp Quân, cô ấy cười nói: “Chiêu vừa rồi là người khác dạy cho công tử sao?”
Diệp Quân lắc đầu: “Chỉ là ta bỗng nghĩ ra thôi, thế là muốn thử xem”.
Nghe vậy, Diệp Quan Chỉ lập tức khen ngợi: “Diệp công tử, công tử đúng là kỳ tài”.
Diệp Quân khẽ cười, hơi ngượng sờ đầu, sau đó nghiêm túc nói: “Không có, cô mới lợi hại, văn vực của cô rất mạnh”.
Hắn không hề nói dối, văn vực đó của Diệp Quan Chỉ vô cùng đáng sợ, hắn cũng bị áp chế sau khi cô ấy xuất chiêu.
Mặc dù bị áp chế nhưng hắn cảm thấy càng phấn khích.
Đây mới là cường giả thật sự.
Đánh nhau với cô ấy đúng là sảng khoái.
Diệp Quân nhắm mắt lại, thầm nói: “Tháp gia, ta muốn…”
Muốn nói lại thôi.
Tiểu Tháp tò mò hỏi: “Ngươi muốn gì?”
Diệp Quân trầm giọng nói: “Ta muốn khoe khoang một chút”.
Tiểu Tháp: “…”
Diệp Quân thấp giọng thở dài: “Người có tài trong thế hệ trẻ này quá ít, ta muốn bị người khác áp chế để đánh, ta muốn bị treo đánh, ta rất muốn bị đánh bại, thật đấy”.
Tiểu Tháp lặng thinh không nói.
Nó nghĩ đến một người.
Tiêu Dao Tử bất khả chiến bại.
Tiểu Tháp thầm thở dài, tâm kiếm tu của tên này quá giống với kiếm tu Tiêu Dao, thảo nào lúc đầu lại có thể khiến kiếm ý mà Tiêu Dao Tử để lại ưng ý.
Diệp Quan Chỉ bỗng nói: “Diệp công tử, công tử khiến ta ngạc nhiên thật sự. Vừa là Kiếm Đế, vừa là Võ Thần, quả là quá lợi hại”.
Diệp Quân bỗng hỏi: “Quan Chỉ cô nương, lúc nãy chắc cô vẫn chưa đánh hết toàn lực, đúng chứ?”
Diệp Quan Chỉ chớp mắt, sau đó mím môi cười, không nói gì.
Diệp Quân lắc đầu cười, cô nương này đúng thật là không thi triển toàn bộ thực lực của mình.
Diệp Quan Chỉ khẽ cười nói: “Công tử và ta là bạn nên ta không thể có ý chém giết với công tử, nếu đã không có ý chém giết thì dĩ nhiên sẽ không đánh ra toàn lực, giống như công tử cũng không có ý chém giết với ta vậy, đúng chứ?”
Diệp Quân gật đầu: “Cũng đúng”.
Diệp Quan Chỉ nghiêm túc nói: “Diệp công tử, thực lực hiện giờ của công tử quả thật rất nghịch thiên, nhưng công tử cũng có điểm yếu”.
Diệp Quân vội nói: “Mong cô nương chỉ bảo”.
Diệp Quan Chỉ mỉm cười, giơ một ngón tay lên: “Thứ nhất là công tử có thể phá quy tắc, nhưng trên quy tắc là vực, mà hiện giờ công tử rất mất sức khi phá vỡ vực, nếu gặp phải vực mạnh thì công tử sẽ cực kỳ bị động”.
Diệp Quân gật đầu: “Ta cảm nhận được”.
Diệp Quan Chỉ nói tiếp: “Thứ hai là cảnh giới của công tử, cảnh giới của công tử lại thấp, đây là khuyết điểm lớn nhất của công tử, giống như lúc nãy, ta chỉ cần dây dưa với công tử thêm một chút, sau nửa canh giờ, huyền khí của công tử sẽ cạn kiệt, không thể đánh tiếp được nữa”.
Diệp Quân gật đầu: “Đúng thế”.
Diệp Quan Chỉ lại nói: “Thứ ba, tốc độ của công tử vẫn chưa đủ nhanh”.
Diệp Quân sửng sốt.
Diệp Quan Chỉ cười nói: “Rất bất ngờ nhỉ?”
Diệp Quân gật đầu: “Cô là người đầu tiên nói tốc độ của ta vẫn chưa đủ nhanh”.
Diệp Quan Chỉ mỉm cười: “Nếu tốc độ của công tử nhanh hơn gấp hai lần nữa thì vực của ta không thể tiếp được chiêu của công tử”.
Nhanh hơn gấp hai lần.
Diệp Quân cười khổ.
Bây giờ tốc độ của hắn đã rất khủng khiếp, muốn tốc độ tăng lên gấp đôi, bản thân hắn cũng cảm thấy bất thường.
Diệp Quan Chỉ bỗng nói: “Cảnh giới hiện giờ của công tử quá thấp, cơ thể công tử không phải là quá mạnh, muốn nhanh hơn gấp đôi quả thật hơi khó, nhưng công tử có thể sử dụng thân pháp kỹ. Nếu dùng đến thân pháp kỹ, tốc độ của công tử sẽ chắc chắn sẽ xảy ra biến chất thêm lần nữa”.
Diệp Quân sửng sốt: “Thân pháp kỹ?”
Diệp Quan Chỉ gật đầu: “Đúng vậy”.
Diệp Quan Chỉ nghiêm túc nói: “Tốc độ hiện giờ của công tử đã đạt đến cực hạn mà cảnh giới và cơ thể có thể chịu đựng được, cho nên muốn tăng tốc độ thì chỉ có hai cách, một là nâng cao cảnh giới và cơ thể của công tử, sau đó tăng tốc độ lên. Hai là sử dụng thân pháp kỹ”.
Cô ấy ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Tốc độ bây giờ của công tử là tốc độ vật lý, còn thân pháp kỹ lại bằng với tốc độ ma pháp”.
Diệp Quan chỉ lắc đầu cười nói: “Từ vật lý này là do Tần các chủ truyền lại từ hệ Ngân Hà, lần đầu nghe nói đến ta cũng rất ngạc nhiên, sau này nếu có cơ hội nhất định phải đến hệ Ngân Hà xem thử, nghe nói người ở đó đều thích nói mấy từ kiểu hung bạo đó. Chẳng hạn như mấy từ “đệch”, “mẹ nó”… vậy đó”.
Cô ấy không khỏi bật cười, cô ấy đã đọc không ít sách về hệ Ngân Hà.
Diệp Quân lắc đầu khẽ cười, sau đó nói: “Ta cũng từng nghĩ đến thân pháp kỹ mà cô nói nhưng ta không có võ kỹ”.
Diệp Quan Chỉ lập tức nói: “Ta có”.
Diệp Quân do dự một lát rồi nói: “Ờ thì… cô bán giá có đắt không?”
Diệp Quan Chỉ liếc Diệp Quân: “Nếu lấy tiền thì ta đâu muốn nói với công tử nữa”.
Diệp Quân nói: “Nếu lấy mà không đưa tiền như vậy, ta cũng cảm thấy ngượng lắm”.
Diệp Quan Chỉ nói: “Không sao”.
Nói rồi cô ấy bước đến trước mặt Diệp Quân, sau đó xòe bàn tay ra, một quyển trục màu đen xuất hiện trong tay cô ấy.
Diệp Quân: “Đây là?”
Diệp Quan Chỉ nói: “Kinh Lôi, là thứ mạnh nhất trong thân pháp cấp Giản của thư viện”.
Diệp Quân trầm giọng nói: “Hôm đó ta cũng nhìn thấy Lục Thiên đó thi triển cái này”.
Diệp Quan Chỉ gật đầu: “Gã là người mang thiên mệnh, chắc chắn thư viện sẽ đưa cho gã những thứ tốt nhất”.
Diệp Quân hỏi: “Cấp Giản trong thư viện có cấp bậc cao nhất sao?”
Diệp Quan Chỉ cười nói: “Tất nhiên không phải’.
Diệp Quân ngờ vực: “Vậy tại sao thư viện lại không đưa cho gã thứ có cấp bậc cao nhất?”
Diệp Quan Chỉ nói: “Vì gã không thể tu luyện được thứ có cấp bậc cao nhất”.
Diệp Quân càng khó hiểu: “Tại sao?”
Diệp Quan Chỉ cười nói: “Xem ra công tử vẫn chưa quá hiểu về hệ thống cảnh giới này”.
Diệp Quân vội gật đầu: “Đúng là như thế”.
Diệp Quan Chỉ nói: “Công tử có biết trên Đăng Phong là cảnh giới gì không?”
Diệp Quân lắc đầu, bây giờ cảnh giới của hắn vô cùng thấp nên không quan tâm quá nhiều đến cảnh giới.
Diệp Quan Chỉ cười nói: “Ta giải thích cho công tử rõ, trên Đăng Phong là Tạo Cực, thật ra Đăng Phong và Tạo Cực có thể gọi là một cảnh giới, tức là Đăng Phong Tạo Cực, Đăng Phong Tạo Cực là gì? Tất cả cảnh giới trước đều đã đạt tới cực hạn của bản thân, nếu có thể làm được như vậy, tiến lên thêm một bước nữa chính là Chí Cảnh. Tất nhiên muốn đạt đến Chí Cảnh vô cùng khó, vì sau khi đạt tới Đăng Phong Tạo Cực sẽ phải trải qua thiên kiếp”.
Diệp Quân nhíu mày: “Thiên kiếp?”
Nghe người phụ nữ nói vậy, Diệp Quân mỉm cười, xoay người đi tới trước bàn, cầm Tiểu Tháp lên, sau đó rời đi.
Không thể mất Tháp gia!
Trong những trận lớn, phải có Tháp gia mới chống đỡ được.
Thấy Diệp Quân rời đi, Trương Lão vội vàng đứng dậy tiễn hắn, vừa tiễn đến cửa, Trương Lão nói: “Cẩn thận bậc thềm, kẻo ngã!”
Vẻ mặt Diệp Quân cứng đờ.
Trương Lão, ông nghiêm túc à?
Thấy Diệp Quân sững sờ, Trương Lão lấy ra một chiếc nhẫn không gian đặt vào túi Diệp Quân, nghiêm túc nói: “Vấn đề ngươi nói ta đã hiểu rồi, ngươi yên tâm, nội các ta sẽ cải thiện, nhân viên nội các cũng sẽ tự kiểm điểm lại. Để cảm ơn ngươi đã đưa ra ý kiến quý giá như vậy, ta quyết định thưởng cho ngươi, đây là phần thưởng cho vấn đề của ngươi”.
Nói xong, không đợi Diệp Quân trả lời, ông ta quay người rời đi.
Diệp Quân nhìn Trương Lão biến mất ở phía xa, đầu óc còn đang ong ong, lúc định thần lại, hắn lấy chiếc nhẫn không gian ra, trong nhẫn có năm trăm vạn tiên tinh.
Năm trăm vạn!
“Mẹ kiếp!”
Diệp Quân ngây người tại chỗ.
Lúc này, hắn hoàn toàn chết lặng.
Năm trăm vạn tiên tinh, không phải kim tinh, mà là tiên tinh!
Đặt một câu hỏi đã cho năm trăm vạn tiên tinh?
Hắn không tin nổi.
Diệp Quân trầm mặc một lát rồi nói: “Tháp gia, bọn họ nể mặt ngươi mới làm vậy, phải không?”
Tháp gia nhanh chóng đáp: “Đúng!”
Không thể để tên nhãi này nghĩ nhiều được, suy nghĩ của hắn quá đáng sợ.
Diệp Quân suy tư hồi lâu rồi hỏi: “Tháp gia, bọn họ vừa đối xử với ta rất ôn hòa, đặc biệt là Trương Lão, không chỉ ôn hòa với ta mà còn tôn kính, nhưng lại hơi bình đạm với ngươi, ngươi chắc là nể mặt ngươi chứ không phải nể mặt cha ta à?”
Tiểu Tháp: “…”
Lúc này, Lý bà bà vội vàng chạy tới đón: “Diệp công tử, cậu không sao chứ?”
Diệp Quân thu hồi suy nghĩ, lắc đầu cười nói: “Không sao!”
Lý bà bà thở phào nhẹ nhõm, gật đầu nói: “Không sao là tốt rồi, chúng ta đến Nam Uyển thôi!”
Diệp Quân gật đầu: “Được!”
Gặp Diệp Quan Chỉ cô nương trước đã.
Chuyện của Tháp gia sau này từ từ xử lý cũng được.
Sau khi Diệp Quân và Lý bà bà rời đi, đám học viên của học viện Quan Huyên đều đầy vẻ nghi ngờ.
Diệp Quân đã nói chuyện gì trong nội các?
Nội các sẽ thả Diệp Quan Chỉ sao?
Mọi người đều nghi hoặc.
…
Trong nội các.
Trương Lão cung kính đứng bên cạnh Lý Bán Tri.
Lý Bán Tri nhẹ nhàng nói: “Ông thấy cậu ta thế nào?”
Trương Lão đáp: “Thiên tài hiếm có, trăm vạn năm có một!”
Lý Bán Tri bật cười không nói gì.
Trương Lão cười khổ: “Ta không có ý nịnh nọt gì, ta nói thật!”
Lý Bán Tri nhẹ nhàng nói: “Thật sự rất xuất sắc!”
Trương Lão gật đầu: “Đúng vậy!”
Lý Bán Tri nói: “Ám U viện chủ!”
Vừa dứt lời, một bóng người xuất hiện.
Lý Bán Tri hỏi: “Phía Tiên Bảo Các có động tĩnh gì không?”
Bóng người gật đầu: “Bọn họ đang điều động tiên binh, đạo binh, còn có một phần Võ Vệ của thư viện Quan Huyên nữa!”
Võ Vệ trong Võ Các!
Lý Bán Tri nheo mắt, ánh mắt trở nên lạnh lùng: “Theo dõi sát sao chút!”
Ám U gật đầu rồi lặng lẽ rời đi.
…
Nam Uyển.
Không lâu sau, Diệp Quân và Lý bà bà đã đến Nam Uyển.
Bên hồ nước, Diệp Quân nhìn thấy Diệp Quan Chỉ, hôm nay Diệp Quan Chỉ mặc một chiếc váy dài màu trắng, trông vô cùng trong sáng, trên eo buộc một chiếc dây màu tím, khiến cô ấy càng thêm thanh lịch và tao nhã.
Diệp Quan Chỉ nhìn Diệp Quân, miệng nở nụ cười, đôi mắt trong veo như mặt nước mùa thu, khuôn mặt tinh xảo hoàn mỹ, dù là ở trong cả vũ trụ Quan Huyên thì cũng là tuyệt sắc.
Diệp Quan Chỉ mỉm cười: “Diệp công tử, lâu rồi không gặp!”
Diệp Quân cũng nhoẻn miệng cười: “Xin chào Quan Chỉ cô nương!”
Lý bà bà nhìn hai người họ, sau đó lùi lại.
Diệp Quan Chỉ quan sát Diệp Quân, khóe môi khẽ nhếch lên: “Kiếm Đế?”
Diệp Quân gật đầu.
Diệp Quan Chỉ chớp mắt: Bọn họ nói công tử đã đạt đến Đại Kiếm Đế rồi!”
Diệp Quân cười nói: “Chỉ cần muốn thì lúc nào cũng được!”
Nghe vậy, hai mắt Diệp Quan Chỉ sáng lên: “Thật lợi hại!”
Diệp Quân hơi do dự rồi nói: “Xin lỗi, liên lụy cô bị nhốt lâu như vậy!”
Diệp Quan Chỉ lắc đầu cười: “Không sao, ta chỉ làm những gì ta cho là đúng!”
Diệp Quân nhìn Diệp Quan Chỉ, thầm thở dài trong lòng, cô gái này thật tốt!
Diệp Quan Chỉ đặt cuộn sách cổ sang một bên, sau đó liếc nhìn xung quanh: “Thời gian này ở đây đọc sách, ta đã học được rất nhiều!”
Diệp Quân cười nói: “Ví dụ như?”
Diệp Quan Chỉ đáp: “Có một số chuyện thật sự khó mà thay đổi! Trước đây, rất nhiều chuyện ta đã suy nghĩ quá đơn giản! Đương nhiên…”
Nói đến đây, cô ấy khẽ mỉm cười: “Ta cũng sẽ không bỏ cuộc! Ta rất thích một câu nói của Tần các chủ trong Tiên Bảo Các, đó là ‘Tuy đường xa nhưng đi mãi sẽ tới, tuy việc khó nhưng làm ắt sẽ thành’ ”.
Diệp Quân khẽ gật đầu: “Lúc nãy ta đã đến nội các, vị tiền bối trong nội các nói sẽ thả cô ra sớm thôi”.
Diệp Quan Chỉ cười nói: “Thật sao?”
Diệp Quân gật đầu: “Nhìn bà ấy không giống đang nói dối!”
Diệp Quan Chỉ mỉm cười: “Đừng nói chuyện của ta nữa! Nói chuyện của công tử đi!”
Diệp Quân hơi tò mò: “Chuyện gì của ta?”
Diệp Quan Chỉ đáp: “Công tử trở thành Kiếm Đế nhanh như vậy thật không đơn giản! Trước đây công tử từng nói công tử có một vị Tháp gia, là người đó dạy công tử kiếm đạo sao?”
Diệp Quân gật đầu: “Có thể coi là vậy!”
Diệp Quan Chỉ mím môi cười: “Ý công tử là sao?”
Diệp Quân đáp: “Quan Chỉ cô nương, chúng ta có nên đấu thử chút không?”
Trận đấu trước hắn đã thua thảm hại.
Lần này, hắn muốn đấu lại.
Diệp Quan Chỉ chớp mắt: “Ta không thích đánh nhau! Nhưng nếu công tử muốn thì trau dồi chút cũng được!”
Diệp Quân cười nói: “Được!”
Diệp Quan Chỉ nhìn xung quanh rồi nói: Chúng ta phải đổi địa điểm khác!”
Diệp Quân nói: “Có thể ra ngoài không?”
Diệp Quan Chỉ đáp: “Thử xem!”
Nói xong cô ấy đi ra ngoài, lúc này, một luồng khí tức đột nhiên khóa chặt cô ấy lại.
Diệp Quan Chỉ khẽ cười nói: “Ta và Diệp công tử đấu một trận rồi quay lại!”
Một lát sau, khí tức kia biến mất.
Diệp Quan Chỉ nhìn Diệp Quân, cười nói: “Đi thôi!”
Diệp Quân gật đầu: “Ừ!”
Chẳng mấy chốc, hai người thông qua trận pháp dịch chuyển đến một khoảng tinh không. Diệp Quan Chỉ nhìn xung quanh rồi nói: “Đây là nơi tu luyện của ta, sẽ không có ai phát hiện ra nơi này”.
Hiển nhiên, cô ấy không muốn cho người khác xem trận đấu giữa mình và Diệp Quân, dù sau hai tháng sau Diệp Quân cũng sẽ phải đấu với người mang thiên mệnh.
Diệp Quân nhìn Diệp Quan Chỉ: “Quan Chỉ cô nương, ta xuất kiếm nhé!”
Diệp Quan Chỉ gật đầu: “Được!”
Vụt!
Bỗng chốc, không gian trước mặt Diệp Quan Chỉ nứt lìa, một thanh kiếm phóng tới.
Thuấn Sát Nhất Kiếm!
Hơn nữa còn là một nhát kiếm phá quy tắc, nhát kiếm này không phải khí kiếm, mà là kiếm rồng kêu hay còn gọi là kiếm Long Ngâm!
Chương 339: Ta thật tài giỏi
Đối mặt với Diệp Quan Chỉ, hắn không dám khinh thường.
Nhưng khi thanh kiếm kia cách trước mặt Diệp Quan Chỉ hơn mười tấc, một luồng sức mạnh thần bí trấn áp kiếm Long Ngâm.
Nhìn thấy cảnh này, Diệp Quân khẽ híp mắt, hơi kinh ngạc. Lúc này, Diệp Quan Chỉ nhìn Diệp Quân, nâng tay phải lên, sau đó nhẹ nhàng áp xuống: “Trấn!”
Bùm!
Bỗng chốc, không gian xung quanh Diệp Quân chấn động kịch liệt, sau đó, một luồng sức mạnh thần bí bao quanh Diệp Quân, đồng thời, vô số văn tự màu vàng xuất hiện xung quanh, những văn tự màu vàng này giống như nòng nọc, trôi nổi trong không gian, chúng tỏa ra sức mạnh đáng sợ, trấn áp Diệp Quân.
Giờ phút này, Diệp Quân có cảm giác như có trăm ngọn núi đè lên, cả người không thể động đậy, hơn nữa, sức mạnh kia càng lúc càng mạnh.
Diệp Quân nắm chặt hai tay.
Bùm!
Một luồng kiếm thế mạnh mẽ từ trong cơ thể hắn bộc phát, lúc này, tay phải của Diệp Quân Chỉ lại ấn xuống.
Rầm!
Kiếm thế Diệp Quân vừa phóng ra lập tức bị nghiền nát, nhưng vào lúc này, không gian xung quanh Diệp Quân Chỉ nứt lìa, vô số thanh phi kiếm chém nứt, tốc độ cực nhanh, mắt thường chỉ thấy kiếm quang, không nhìn rõ thanh kiếm.
Diệp Quan Chỉ hơi bất ngờ, Diệp Quân Lúc này không thể ngưng tụ phi kiếm, nhưng không gian xung quanh cô ấy lại có phi kiếm phóng tới.
Điều này có nghĩa là những thanh phi kiếm này đã được giấu trong bóng tối từ trước.
Không suy nghĩ nhiều, Diệp Quan Chỉ nhẹ nhàng phất tay.
Bùm!
Những thanh phi kiếm kia bị đánh bay trong nháy mắt,, nhưng đúng lúc này, Diệp Quân ở phía xa đột nhiên phóng kiếm ra.
Rắc
Vừa xuất kiếm, không gian trước mặt hắn nứt toác, trong khoảnh khắc không gian trước mặt Diệp Quan Chỉ nứt ra, một thanh kiếm lại phóng tới.
Thuấn Sát Nhất Kiếm!
Đối mặt với thanh kiếm đáng sợ này, Diệp Quan Chỉ chợt kẹp ngón tay lại, cái kẹp tay này không ngờ lại kẹp chặt thanh kiếm của Diệp Quân.
Rầm!
Không gian xung quanh Diệp Quan Chỉ chấn động kịch liệt sau đó nứt ra.
Không gian phía sau Diệp Quan Chỉ cũng nứt lìa, một thanh kiếm đột ngột bay tới.
Nhát kiếm này mới thật sự là sát chiêu!
Vẻ mặt Diệp Quan Chỉ vẫn rất bình tĩnh, cô ấy đột nhiên biến mất tại chỗ như ma quỷ, nhát kiếm đâm vào hư không.
Nhìn thấy cảnh này, Diệp Quân hơi nheo mắt, đột nhiên quay người lại, trong khoảnh khắc đó, sắc mặt hắn thay đổi kịch liệt, bởi một luồng sức mạnh thần bí đáng sợ lại bao vây lấy hắn, văn tự màu vàng thần bí lại xuất hiện trên không trung.
Lại bị trấn áp lần nữa!
Nhưng vào lúc sức mạnh đáng sợ kia xuất hiện, Diệp Quân đã tung nắm đấm.
Liệt Thế Thốn Kình!
Bùm!
Trong nháy mắt, một luồng sức mạnh đáng sợ nổ ra trước mặt Diệp Quân, luồng sức mạnh đáng sợ nghiền nát không gian xung quanh, cùng lúc đó, Diệp Quan Chỉ bị luồng sức mạnh đáng sợ đẩy lùi mấy chục trượng, nơi nào nó đi qua, không gian đều nứt lìa, sức mạnh vô cùng đáng sợ.
Trong lúc lùi lại, trong mắt Diệp Quan Chỉ đầy vẻ kinh ngạc, khi cô ấy lùi lại, một thanh kiếm đã phóng tới trước mặt cô ấy.
Diệp Quan Chỉ điểm vào phía trước, phía trên đầu ngón tay, một luồng sáng màu vàng phóng tới.
Bùm!
Một luồng ánh sáng vàng đột nhiên bộc phát, kiếm của Diệp Quân bị ấn chặt tại chỗ, nhưng lúc này, vô số thanh kiếm phi bay ra, chém về phía Diệp Quan Chỉ.
Diệp Quan Chỉ lùi lại mười trượng, hơn chục thanh kiếm phi kia chém vào không trung.
Lúc này, Diệp Quân lại biến mất tại chỗ.
Vụt!
Một tia kiếm quang xẹt qua.
Diệp Quan chỉ xòe bàn tay ra, sau đó nhẹ nhàng nâng về phía trước.
Ầm!
Ngay lập tức, khoảng không trước mặt cô ấy bị nâng lên.
Ầm ầm!
Diệp Quân cũng bị luồng sức mạnh đáng sợ đó đẩy lùi mấy trăm trượng, hắn vừa dừng lại, vô số văn tự màu vàng xuất hiện xung quanh hắn, sau đó, từng luồng uy lực phóng tới, áp chế hắn tại chỗ.
Diệp Quân vừa định ra tay, Diệp Quân Chỉ đã điểm nhẹ một cái: “Chính khí trời đất cuộn trào, lên!”
Bùm!
Đột nhiên, vô số sức mạnh thần bí tỏa ra giữa trời đất, những sức mạnh này đều phóng vào những ký tự màu vàng kia, trong nháy mắt, sức mạnh đáng sợ xung quanh Diệp Quân tăng lên.
Bùm!
Lúc này, Diệp Quân cảm thấy như có hàng vạn ngọn núi đè lên người.
Hắn cảm thấy cả người như sắp nổ tung.
Diệp Quân nắm chặt tay, hắn muốn rút kiếm ra nhưng không được.
Trừ phi tiến lên một bước, đạt đến Đại Kiếm Đế!
Lúc này, trong đầu hắn đột nhiên xuất hiện một giọng nói thần bí: “Cô ấy dùng văn tự tạo thành vực, tại sao ngươi không dùng kiếm tạo thành vực?”
Đây không phải giọng Tháp gia!
Là giọng nữ!
Diệp Quân sững sờ.
Giọng nói đó lại vang lên: “Dùng kiếm hình thành vực có thể phá vỡ!”
Diệp Quân lắc đầu: “Không!”
Giọng nói bí ẩn ngừng lại.
Diệp Quân nắm chặt tay phải.
Rắc!
Một luồng sức mạnh đáng sợ tỏa ra từ nắm đấm của hắn.
Liệt Thế Thốn Kình!
Rắc!
Sức mạnh cường đại khiến xung quanh chấn động kịch liệt, nhưng ngay sau đó, Diệp Quân lại thi triển Liệt Thế Thốn Kình ba lần liên tiếp.
Bùm bùm bùm!
Không gian xung quanh Diệp Quân vỡ vụn.
Diệp Quân biến mất tại chỗ, rồi xuất hiện trước mặt Diệp Quan Chỉ. Diệp Quan Chỉ hơi nheo mắt, lùi về phía sau một bước, văn vực lại xuất hiện.
Nhưng lúc này, Diệp Quân lại chém liên tiếp mười nhát kiếm.
Rắc!
Một góc của văn vực bị xé rách.
Nhìn thấy cảnh này, Diệp Quan Chỉ và giọng nói bí ẩn cùng nói: “Dĩ Điểm Phá Diện!”
Giọng nói bí ẩn nói: “Thiên tài hiếm có, kiếm tu trời sinh!”
Tiểu Tháp cười lớn: “Ta dạy tốt thật! Ta thật tài giỏi, ha ha ha…”
Giọng nói bí ẩn: “…”
Chương 340: Thiên kiếp
“Dĩ Điểm Phá Diện”.
Diệp Quan Chỉ nhìn Diệp Quân, ánh mắt lóe lên vẻ kinh hoàng và ngạc nhiên, người đàn ông trước mặt này yêu nghiệt quá, quả là kỳ tài.
Diệp Quân ở một bên hít sâu một hơi, thật ra lúc nãy hắn cũng vừa nghĩ ra ý nghĩ kỳ quái, tốc độ của mình nhanh như vậy tại sao không tập trung sức mạnh lại một chỗ?
Thế nên hắn muốn thử xem.
Nhưng hắn lại không ngờ, vừa thử thì lại thấy uy lực mạnh như thế.
Tập hợp sức mạnh lại một chỗ, Dĩ Điểm Phá Diện.
Diệp Quan Chỉ bước đến trước mặt Diệp Quân, cô ấy cười nói: “Chiêu vừa rồi là người khác dạy cho công tử sao?”
Diệp Quân lắc đầu: “Chỉ là ta bỗng nghĩ ra thôi, thế là muốn thử xem”.
Nghe vậy, Diệp Quan Chỉ lập tức khen ngợi: “Diệp công tử, công tử đúng là kỳ tài”.
Diệp Quân khẽ cười, hơi ngượng sờ đầu, sau đó nghiêm túc nói: “Không có, cô mới lợi hại, văn vực của cô rất mạnh”.
Hắn không hề nói dối, văn vực đó của Diệp Quan Chỉ vô cùng đáng sợ, hắn cũng bị áp chế sau khi cô ấy xuất chiêu.
Mặc dù bị áp chế nhưng hắn cảm thấy càng phấn khích.
Đây mới là cường giả thật sự.
Đánh nhau với cô ấy đúng là sảng khoái.
Diệp Quân nhắm mắt lại, thầm nói: “Tháp gia, ta muốn…”
Muốn nói lại thôi.
Tiểu Tháp tò mò hỏi: “Ngươi muốn gì?”
Diệp Quân trầm giọng nói: “Ta muốn khoe khoang một chút”.
Tiểu Tháp: “…”
Diệp Quân thấp giọng thở dài: “Người có tài trong thế hệ trẻ này quá ít, ta muốn bị người khác áp chế để đánh, ta muốn bị treo đánh, ta rất muốn bị đánh bại, thật đấy”.
Tiểu Tháp lặng thinh không nói.
Nó nghĩ đến một người.
Tiêu Dao Tử bất khả chiến bại.
Tiểu Tháp thầm thở dài, tâm kiếm tu của tên này quá giống với kiếm tu Tiêu Dao, thảo nào lúc đầu lại có thể khiến kiếm ý mà Tiêu Dao Tử để lại ưng ý.
Diệp Quan Chỉ bỗng nói: “Diệp công tử, công tử khiến ta ngạc nhiên thật sự. Vừa là Kiếm Đế, vừa là Võ Thần, quả là quá lợi hại”.
Diệp Quân bỗng hỏi: “Quan Chỉ cô nương, lúc nãy chắc cô vẫn chưa đánh hết toàn lực, đúng chứ?”
Diệp Quan Chỉ chớp mắt, sau đó mím môi cười, không nói gì.
Diệp Quân lắc đầu cười, cô nương này đúng thật là không thi triển toàn bộ thực lực của mình.
Diệp Quan Chỉ khẽ cười nói: “Công tử và ta là bạn nên ta không thể có ý chém giết với công tử, nếu đã không có ý chém giết thì dĩ nhiên sẽ không đánh ra toàn lực, giống như công tử cũng không có ý chém giết với ta vậy, đúng chứ?”
Diệp Quân gật đầu: “Cũng đúng”.
Diệp Quan Chỉ nghiêm túc nói: “Diệp công tử, thực lực hiện giờ của công tử quả thật rất nghịch thiên, nhưng công tử cũng có điểm yếu”.
Diệp Quân vội nói: “Mong cô nương chỉ bảo”.
Diệp Quan Chỉ mỉm cười, giơ một ngón tay lên: “Thứ nhất là công tử có thể phá quy tắc, nhưng trên quy tắc là vực, mà hiện giờ công tử rất mất sức khi phá vỡ vực, nếu gặp phải vực mạnh thì công tử sẽ cực kỳ bị động”.
Diệp Quân gật đầu: “Ta cảm nhận được”.
Diệp Quan Chỉ nói tiếp: “Thứ hai là cảnh giới của công tử, cảnh giới của công tử lại thấp, đây là khuyết điểm lớn nhất của công tử, giống như lúc nãy, ta chỉ cần dây dưa với công tử thêm một chút, sau nửa canh giờ, huyền khí của công tử sẽ cạn kiệt, không thể đánh tiếp được nữa”.
Diệp Quân gật đầu: “Đúng thế”.
Diệp Quan Chỉ lại nói: “Thứ ba, tốc độ của công tử vẫn chưa đủ nhanh”.
Diệp Quân sửng sốt.
Diệp Quan Chỉ cười nói: “Rất bất ngờ nhỉ?”
Diệp Quân gật đầu: “Cô là người đầu tiên nói tốc độ của ta vẫn chưa đủ nhanh”.
Diệp Quan Chỉ mỉm cười: “Nếu tốc độ của công tử nhanh hơn gấp hai lần nữa thì vực của ta không thể tiếp được chiêu của công tử”.
Nhanh hơn gấp hai lần.
Diệp Quân cười khổ.
Bây giờ tốc độ của hắn đã rất khủng khiếp, muốn tốc độ tăng lên gấp đôi, bản thân hắn cũng cảm thấy bất thường.
Diệp Quan Chỉ bỗng nói: “Cảnh giới hiện giờ của công tử quá thấp, cơ thể công tử không phải là quá mạnh, muốn nhanh hơn gấp đôi quả thật hơi khó, nhưng công tử có thể sử dụng thân pháp kỹ. Nếu dùng đến thân pháp kỹ, tốc độ của công tử sẽ chắc chắn sẽ xảy ra biến chất thêm lần nữa”.
Diệp Quân sửng sốt: “Thân pháp kỹ?”
Diệp Quan Chỉ gật đầu: “Đúng vậy”.
Diệp Quan Chỉ nghiêm túc nói: “Tốc độ hiện giờ của công tử đã đạt đến cực hạn mà cảnh giới và cơ thể có thể chịu đựng được, cho nên muốn tăng tốc độ thì chỉ có hai cách, một là nâng cao cảnh giới và cơ thể của công tử, sau đó tăng tốc độ lên. Hai là sử dụng thân pháp kỹ”.
Cô ấy ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Tốc độ bây giờ của công tử là tốc độ vật lý, còn thân pháp kỹ lại bằng với tốc độ ma pháp”.
Diệp Quan chỉ lắc đầu cười nói: “Từ vật lý này là do Tần các chủ truyền lại từ hệ Ngân Hà, lần đầu nghe nói đến ta cũng rất ngạc nhiên, sau này nếu có cơ hội nhất định phải đến hệ Ngân Hà xem thử, nghe nói người ở đó đều thích nói mấy từ kiểu hung bạo đó. Chẳng hạn như mấy từ “đệch”, “mẹ nó”… vậy đó”.
Cô ấy không khỏi bật cười, cô ấy đã đọc không ít sách về hệ Ngân Hà.
Diệp Quân lắc đầu khẽ cười, sau đó nói: “Ta cũng từng nghĩ đến thân pháp kỹ mà cô nói nhưng ta không có võ kỹ”.
Diệp Quan Chỉ lập tức nói: “Ta có”.
Diệp Quân do dự một lát rồi nói: “Ờ thì… cô bán giá có đắt không?”
Diệp Quan Chỉ liếc Diệp Quân: “Nếu lấy tiền thì ta đâu muốn nói với công tử nữa”.
Diệp Quân nói: “Nếu lấy mà không đưa tiền như vậy, ta cũng cảm thấy ngượng lắm”.
Diệp Quan Chỉ nói: “Không sao”.
Nói rồi cô ấy bước đến trước mặt Diệp Quân, sau đó xòe bàn tay ra, một quyển trục màu đen xuất hiện trong tay cô ấy.
Diệp Quân: “Đây là?”
Diệp Quan Chỉ nói: “Kinh Lôi, là thứ mạnh nhất trong thân pháp cấp Giản của thư viện”.
Diệp Quân trầm giọng nói: “Hôm đó ta cũng nhìn thấy Lục Thiên đó thi triển cái này”.
Diệp Quan Chỉ gật đầu: “Gã là người mang thiên mệnh, chắc chắn thư viện sẽ đưa cho gã những thứ tốt nhất”.
Diệp Quân hỏi: “Cấp Giản trong thư viện có cấp bậc cao nhất sao?”
Diệp Quan Chỉ cười nói: “Tất nhiên không phải’.
Diệp Quân ngờ vực: “Vậy tại sao thư viện lại không đưa cho gã thứ có cấp bậc cao nhất?”
Diệp Quan Chỉ nói: “Vì gã không thể tu luyện được thứ có cấp bậc cao nhất”.
Diệp Quân càng khó hiểu: “Tại sao?”
Diệp Quan Chỉ cười nói: “Xem ra công tử vẫn chưa quá hiểu về hệ thống cảnh giới này”.
Diệp Quân vội gật đầu: “Đúng là như thế”.
Diệp Quan Chỉ nói: “Công tử có biết trên Đăng Phong là cảnh giới gì không?”
Diệp Quân lắc đầu, bây giờ cảnh giới của hắn vô cùng thấp nên không quan tâm quá nhiều đến cảnh giới.
Diệp Quan Chỉ cười nói: “Ta giải thích cho công tử rõ, trên Đăng Phong là Tạo Cực, thật ra Đăng Phong và Tạo Cực có thể gọi là một cảnh giới, tức là Đăng Phong Tạo Cực, Đăng Phong Tạo Cực là gì? Tất cả cảnh giới trước đều đã đạt tới cực hạn của bản thân, nếu có thể làm được như vậy, tiến lên thêm một bước nữa chính là Chí Cảnh. Tất nhiên muốn đạt đến Chí Cảnh vô cùng khó, vì sau khi đạt tới Đăng Phong Tạo Cực sẽ phải trải qua thiên kiếp”.
Diệp Quân nhíu mày: “Thiên kiếp?”
Bình luận facebook