Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 381: Chua xót
Cách đó không xa, Nhân Nữ lặng lẽ nhìn những Thần Tướng bị tan biến ở đằng xa, trong tay ôm một con hồ ly.
Nhìn thấy những Thần Tướng trước mặt bị hủy diệt, những Thần Tướng phía sau không dám xông lên nữa, rối rít lui về đằng sau, trên mặt mười người khổng lồ thần linh cũng lộ vẻ sợ hãi, bọn họ nhìn chằm chằm sáu người phụ nữ đứng đối diện.
Minh Nữ, người phụ nữ cưỡi lợn, Quang Nữ, Giới Nữ, Nhân Nữ, Băng Nữ.
Minh Nữ đột nhiên nói: “Giết hết bọn chúng ở đây đi!”
Vừa dứt lời, sáu chị em đồng loạt xông tới!
Phía xa, tên Thần Tướng dẫn đầu đột nhiên gằn giọng nói: “Ngăn mấy ả lại!”
Dứt lời, gã và đám Thần Tướng bên cạnh cũng xông ra, ở ngoài cùng chính là đám người khổng lồ thần linh.
Chẳng mấy chốc, hư không bắt đầu rung lắc kịch liệt, sau đó vỡ vụn từng chút một.
Bên trong thư viện Quan Huyên, giờ phút này cũng đang chiến đấu vô cùng kịch liệt, bởi vì đám thần linh tới đây đều là những cường giả hàng đầu, vì vậy đám người Lý Bán Tri cũng không để những cường giả dưới cảnh giới Chí Cảnh tham chiến, mà bảo bọn họ lập tức rút lui.
Bởi vì cường giả dưới cảnh giới Chí Cảnh ở trước mặt Thần Tướng và Thần Quân, hoàn toàn không có sức đánh trả, chỉ có thể hi sinh vô ích.
Ầm!
Cách đó không xa, một luồng kiếm quang đột nhiên bộc phát, một tên Thần Quân bị Diệp Quân chém lui ra mấy trăm trượng!
Thần Quân kia vừa dừng lại, cây thương dài trong tay gã vỡ tan.
Nhìn thấy cảnh này, Thần Quân lập tức cau mày, gã nhìn kiếm trong tay Diệp Quân ở đằng xa, trong mắt hiện lên chút kiêng dè.
Cảnh giới của gã có thể nghiền ép Diệp Quân, nhưng sau khi giao đấu, gã lại không thể làm gì Diệp Quân, bởi vì thanh kiếm trong tay Diệp Quân quá đáng sợ.
Sáu cây thương của gã đã bị gãy!
Bất kể là thương cấp bậc nào, chỉ cần đụng vào thanh kiếm đó thì đều vỡ vụn!
Gã chỉ biết rằng ở vũ trụ Quan Huyên có một thanh thần kiếm, tên là kiếm Thanh Huyên.
Mà thanh kiếm trước mắt rõ ràng không phải kiếm Thanh Huyên.
Diệp Quân nhìn chằm chằm Thần Quân trước mắt, sắc mặt hơi tái nhợt. Không có Ngao Thiên Thiên dung hợp, cảnh giới tự thân của hắn căn bản không theo kịp cảnh giới kiếm đạo, vì vậy hắn không chịu nổi sự tiêu hao lớn như vậy. Hơn nữa nếu không có kiếm Hành Đạo, hắn hoàn toàn không thể chống lại tên Thần Quân trước mặt!
Giờ phút này, ở đây có khoảng mười lăm vị Thần Quân!
Thực lực của mỗi Thần Quân đều vô cùng nghịch thiên.
Hắn rất muốn giết tên Thần Quân này bằng một nhát kiếm, nhưng lúc này, tốc độ mà hắn luôn kiêu ngạo căn bản không uy hiếp được gã.
Đối diện với Diệp Quân, cơ thể Thần Quân trở nên hư ảo, trong nháy mắt, thời không trước mặt Diệp Quân đột nhiên nứt ra, một sức mạnh cường đại lao tới.
Diệp Quân hơi híp mắt, đánh ra một nhát kiếm.
Vèo!
Nhát kiếm vừa vung ra, sức mạnh cường đại lập tức bị đánh tan, nhưng vào lúc này, sau lưng Diệp Quân đột nhiên xuất hiện một tia sáng lạnh.
Con ngươi Diệp Quân đột nhiên co rút lại.
Hai tên Thần Quân!
Tên phía sau mới thật sự hiểm độc!
Tốc độ nhanh đến mức Diệp Quân không thể né tránh, nhưng vào thời khắc mấu chốt, một cái bóng đột nhiên xuất hiện sau lưng Diệp Quân. Cái bóng đó chỉ điểm vài cái, bỗng chốc, hàng ngàn tàn ảnh xông ra.
Ầm!
Trong nháy mắt, tên Thần Quân kia bị đẩy lùi ra mấy trăm trượng.
Thời không xung quanh Diệp Quân vỡ vụn!
Diệp Quân xoay người lại, trước mặt hắn là một người phụ nữ mặc váy đen, tóc dài xõa vai, đưa lưng về phía hắn, nên không nhìn rõ mặt.
Lúc này, người phụ nữ đột nhiên quay đầu nhìn về phía Diệp Quân, bà ấy quan sát Diệp Quân, khóe miệng hơi nhếch lên: “Xin chào, ta là Ảnh Nữ, bạn của ông nội ngươi!”
Ông nội!
Diệp Quân sửng sốt.
Hình như cha và ông nội có rất nhiều bạn!
Ảnh Nữ quan sát Diệp Quân một lúc, sau đó cười nói: “Đừng sợ, ta sẽ bảo vệ ngươi!”
Diệp Quân sững sờ, sau đó nghiêm túc nói: “Cảm ơn”.
Lúc này không phải là lúc để giả bộ, lúc nên khiêm tốn vẫn phải khiêm tốn.
Ảnh Nữ đang định lên tiếng, lúc này, thời không chân trời phía xa lại đột nhiên nứt lìa, đại đạo màu vàng dài vạn trượng trải ra, sau đó một người đàn ông trung niên mặc áo giáp màu vàng chậm rãi bước tới.
Bên hông người đàn ông trung niên là một thanh đao dài không vỏ, lưỡi đao đen tuyền, trên lưỡi đao có nhiều vết xước, tay trái ông ta ấn cán đao. Ông ta vừa bước tới, toàn bộ thư viện Quan Huyên đều trở nên hư ảo, dù sử dụng pháp tắc thiên đạo tu sửa cũng vô dụng.
Thần Hoàng!
Lại một vị Thần Hoàng tới!
Ở dưới, lúc này Lý Bán Tri đã lấy lại bình tĩnh, bà ấy nhìn chằm chằm người đàn ông trung niên mặc kim giáp.
Phía chân trời, sau khi người đàn ông mặc kim giáp bước ra, ánh mắt ông ta rơi vào Diệp Quân, ông ta còn nheo mắt lại khi nhìn thấy hắn: “Hậu duệ của Kiếm Chủ Nhân Gian?”
Vừa dứt lời, ông ta đột nhiên bước lên phía trước, rút đao chém một nhát.
Xẹt!
Trong nháy mắt, cả trời đất nứt toác, một luồng đao khí màu vàng từ trời đất chém xuống.
Trời đất chia làm hai!
Nhìn thấy cảnh tượng này, con ngươi Diệp Quân bỗng nhiên co rụt lại, hắn không phải đối thủ của người này nên không chút do dự lấy Tháp gia ra.
Không được rồi!
Phải nhờ Tháp gia chống đỡ!
Tiểu Tháp không nói nên lời, tên khốn này thật ác độc.
Diệp Quân ôm Tháp gia, nhìn chằm chằm thanh đao khí kia chém xuống, lúc này trong lòng hắn cảm thấy chua xót.
Ông đây vừa mới nhận tổ quy tông, các người đã lập tức phái cường giả mạnh nhất đến đánh ta!
Mẹ kiếp! Đúng là không có võ đức!
Cho ta chút thời gian để phát triển không được sao?
Khi đao khí màu vàng chém xuống, một người phụ nữ váy trắng đột nhiên xuất hiện trước mặt Diệp Quân, hai tay chắp sau lưng, nhìn thanh đao với vẻ mặt bình tĩnh như nước.
Nhìn thấy những Thần Tướng trước mặt bị hủy diệt, những Thần Tướng phía sau không dám xông lên nữa, rối rít lui về đằng sau, trên mặt mười người khổng lồ thần linh cũng lộ vẻ sợ hãi, bọn họ nhìn chằm chằm sáu người phụ nữ đứng đối diện.
Minh Nữ, người phụ nữ cưỡi lợn, Quang Nữ, Giới Nữ, Nhân Nữ, Băng Nữ.
Minh Nữ đột nhiên nói: “Giết hết bọn chúng ở đây đi!”
Vừa dứt lời, sáu chị em đồng loạt xông tới!
Phía xa, tên Thần Tướng dẫn đầu đột nhiên gằn giọng nói: “Ngăn mấy ả lại!”
Dứt lời, gã và đám Thần Tướng bên cạnh cũng xông ra, ở ngoài cùng chính là đám người khổng lồ thần linh.
Chẳng mấy chốc, hư không bắt đầu rung lắc kịch liệt, sau đó vỡ vụn từng chút một.
Bên trong thư viện Quan Huyên, giờ phút này cũng đang chiến đấu vô cùng kịch liệt, bởi vì đám thần linh tới đây đều là những cường giả hàng đầu, vì vậy đám người Lý Bán Tri cũng không để những cường giả dưới cảnh giới Chí Cảnh tham chiến, mà bảo bọn họ lập tức rút lui.
Bởi vì cường giả dưới cảnh giới Chí Cảnh ở trước mặt Thần Tướng và Thần Quân, hoàn toàn không có sức đánh trả, chỉ có thể hi sinh vô ích.
Ầm!
Cách đó không xa, một luồng kiếm quang đột nhiên bộc phát, một tên Thần Quân bị Diệp Quân chém lui ra mấy trăm trượng!
Thần Quân kia vừa dừng lại, cây thương dài trong tay gã vỡ tan.
Nhìn thấy cảnh này, Thần Quân lập tức cau mày, gã nhìn kiếm trong tay Diệp Quân ở đằng xa, trong mắt hiện lên chút kiêng dè.
Cảnh giới của gã có thể nghiền ép Diệp Quân, nhưng sau khi giao đấu, gã lại không thể làm gì Diệp Quân, bởi vì thanh kiếm trong tay Diệp Quân quá đáng sợ.
Sáu cây thương của gã đã bị gãy!
Bất kể là thương cấp bậc nào, chỉ cần đụng vào thanh kiếm đó thì đều vỡ vụn!
Gã chỉ biết rằng ở vũ trụ Quan Huyên có một thanh thần kiếm, tên là kiếm Thanh Huyên.
Mà thanh kiếm trước mắt rõ ràng không phải kiếm Thanh Huyên.
Diệp Quân nhìn chằm chằm Thần Quân trước mắt, sắc mặt hơi tái nhợt. Không có Ngao Thiên Thiên dung hợp, cảnh giới tự thân của hắn căn bản không theo kịp cảnh giới kiếm đạo, vì vậy hắn không chịu nổi sự tiêu hao lớn như vậy. Hơn nữa nếu không có kiếm Hành Đạo, hắn hoàn toàn không thể chống lại tên Thần Quân trước mặt!
Giờ phút này, ở đây có khoảng mười lăm vị Thần Quân!
Thực lực của mỗi Thần Quân đều vô cùng nghịch thiên.
Hắn rất muốn giết tên Thần Quân này bằng một nhát kiếm, nhưng lúc này, tốc độ mà hắn luôn kiêu ngạo căn bản không uy hiếp được gã.
Đối diện với Diệp Quân, cơ thể Thần Quân trở nên hư ảo, trong nháy mắt, thời không trước mặt Diệp Quân đột nhiên nứt ra, một sức mạnh cường đại lao tới.
Diệp Quân hơi híp mắt, đánh ra một nhát kiếm.
Vèo!
Nhát kiếm vừa vung ra, sức mạnh cường đại lập tức bị đánh tan, nhưng vào lúc này, sau lưng Diệp Quân đột nhiên xuất hiện một tia sáng lạnh.
Con ngươi Diệp Quân đột nhiên co rút lại.
Hai tên Thần Quân!
Tên phía sau mới thật sự hiểm độc!
Tốc độ nhanh đến mức Diệp Quân không thể né tránh, nhưng vào thời khắc mấu chốt, một cái bóng đột nhiên xuất hiện sau lưng Diệp Quân. Cái bóng đó chỉ điểm vài cái, bỗng chốc, hàng ngàn tàn ảnh xông ra.
Ầm!
Trong nháy mắt, tên Thần Quân kia bị đẩy lùi ra mấy trăm trượng.
Thời không xung quanh Diệp Quân vỡ vụn!
Diệp Quân xoay người lại, trước mặt hắn là một người phụ nữ mặc váy đen, tóc dài xõa vai, đưa lưng về phía hắn, nên không nhìn rõ mặt.
Lúc này, người phụ nữ đột nhiên quay đầu nhìn về phía Diệp Quân, bà ấy quan sát Diệp Quân, khóe miệng hơi nhếch lên: “Xin chào, ta là Ảnh Nữ, bạn của ông nội ngươi!”
Ông nội!
Diệp Quân sửng sốt.
Hình như cha và ông nội có rất nhiều bạn!
Ảnh Nữ quan sát Diệp Quân một lúc, sau đó cười nói: “Đừng sợ, ta sẽ bảo vệ ngươi!”
Diệp Quân sững sờ, sau đó nghiêm túc nói: “Cảm ơn”.
Lúc này không phải là lúc để giả bộ, lúc nên khiêm tốn vẫn phải khiêm tốn.
Ảnh Nữ đang định lên tiếng, lúc này, thời không chân trời phía xa lại đột nhiên nứt lìa, đại đạo màu vàng dài vạn trượng trải ra, sau đó một người đàn ông trung niên mặc áo giáp màu vàng chậm rãi bước tới.
Bên hông người đàn ông trung niên là một thanh đao dài không vỏ, lưỡi đao đen tuyền, trên lưỡi đao có nhiều vết xước, tay trái ông ta ấn cán đao. Ông ta vừa bước tới, toàn bộ thư viện Quan Huyên đều trở nên hư ảo, dù sử dụng pháp tắc thiên đạo tu sửa cũng vô dụng.
Thần Hoàng!
Lại một vị Thần Hoàng tới!
Ở dưới, lúc này Lý Bán Tri đã lấy lại bình tĩnh, bà ấy nhìn chằm chằm người đàn ông trung niên mặc kim giáp.
Phía chân trời, sau khi người đàn ông mặc kim giáp bước ra, ánh mắt ông ta rơi vào Diệp Quân, ông ta còn nheo mắt lại khi nhìn thấy hắn: “Hậu duệ của Kiếm Chủ Nhân Gian?”
Vừa dứt lời, ông ta đột nhiên bước lên phía trước, rút đao chém một nhát.
Xẹt!
Trong nháy mắt, cả trời đất nứt toác, một luồng đao khí màu vàng từ trời đất chém xuống.
Trời đất chia làm hai!
Nhìn thấy cảnh tượng này, con ngươi Diệp Quân bỗng nhiên co rụt lại, hắn không phải đối thủ của người này nên không chút do dự lấy Tháp gia ra.
Không được rồi!
Phải nhờ Tháp gia chống đỡ!
Tiểu Tháp không nói nên lời, tên khốn này thật ác độc.
Diệp Quân ôm Tháp gia, nhìn chằm chằm thanh đao khí kia chém xuống, lúc này trong lòng hắn cảm thấy chua xót.
Ông đây vừa mới nhận tổ quy tông, các người đã lập tức phái cường giả mạnh nhất đến đánh ta!
Mẹ kiếp! Đúng là không có võ đức!
Cho ta chút thời gian để phát triển không được sao?
Khi đao khí màu vàng chém xuống, một người phụ nữ váy trắng đột nhiên xuất hiện trước mặt Diệp Quân, hai tay chắp sau lưng, nhìn thanh đao với vẻ mặt bình tĩnh như nước.
Bình luận facebook