Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 386-390
Chương 386: Mộ Thiên Đạo.
Diệp Quân quay đầu lại, nhìn thấy một người phụ nữ đang đi tới. Bà ấy mặc váy dài màu tím nhạt, thắt lưng đỏ chót quấn quanh vòng eo nhỏ nhắn yêu kiều, tóc đen như mực tựa thác đổ xuống từ mây cao xõa đến ngang lưng, xinh đẹp vô ngần.
Trong tay bà ấy là một thanh kiếm.
Kiếm tu ư?
Diệp Quân sửng sốt.
Bất thình lình, người phụ nữ vung kiếm.
Một nhát chém cực kỳ bình lặng, không hề mang theo kiếm ý hay kiếm thế, nhưng...
Uỳnh!
"Lục Thiên" kia vừa vọt đến trước mặt bà ấy đã bị đánh bay đi nghìn trượng.
Khi dừng lại, lòng bàn tay phải của gã đã xuất hiện một vết chém sâu hoắm.
"Lục Thiên" nheo mắt nhìn người phụ nữ, khẽ cười: “Ra là thanh kiếm thứ tư của nhân gian, Mộ Thiên Đạo”.
Mộ Thiên Đạo!
Thanh kiếm thứ tư của nhân gian, à, bây giờ hẳn phải là thanh kiếm thứ năm mới đúng.
Nhưng không quan trọng.
Mấu chốt ở chỗ thành tựu kiếm đạo của bà ấy, dưới Tứ Kiếm chính là vô địch!
Lý Bán Tri thấy Mộ Niệm Niệm xuất hiện thì thở phào một hơi nhẹ nhõm. Cũng may ngày hôm đó bà ấy đã thông báo và mời Mộ Niệm Niệm trở về tọa trấn, bằng không thì hậu quả không thể nào tưởng tượng được.
Số cường giả đến từ Chân thế giới hôm nay quá nhiều!
Thấy Mộ Niệm Niệm nhìn mình, "Lục Thiên" vừa định mở miệng thì thấy bà ấy lại vung kiếm lên.
Uỳnh!
Những người khác còn chưa kịp phản ứng, đã lại thấy gã lùi lại hơn nghìn trượng.
Khi dừng lại, toàn bộ cánh tay phải của gã bị chém lìa ở bả vai, máu phun như suối.
"Lục Thiên” nheo mắt, vừa định mở miệng thì Mộ Niệm Niệm lại vung kiếm lên.
Uỳnh!
"Lục Thiên" lại lui thêm nghìn trượng.
Khi dừng lại, đến cánh tay trái của gã cũng rơi xuống, máu phun đến là kinh dị.
Hai nhát kiếm, chém bay hai cánh tay!
"Lục Thiên" lại bật cười: “Không hổ là người năm ấy theo Kiếm Chủ Nhân Gian tiến vào Chân thế giới chúng ta! Lợi hại! Đúng là lợi hại!"
Uỳnh!
Lời vừa dứt, thân hình gã run rẩy kịch liệt trước khi có một người đàn ông trung niên chậm rãi bay ra.
Ông ta mặc áo bào xa hoa, mái đầu bạc trắng không buộc không cài, chỉ theo gió bay phất phờ, gương mặt mang vẻ không giận tự uy.
Và đôi tay vẫn còn lành lặn!
Nhưng thân thể Lục Thiên đã không còn tay.
Sắc mặt gã khó coi vô cùng, vì sao chỉ có gã bị thương?
Mộ Niệm Niệm nhìn người đàn ông trung niên: “Trấn Thiên Môn của Chân thế giới có chín Đại Thần Đế, tám đã bị ta đánh, ngươi hẳn không phải là tên cuối cùng”.
Ông ta cười đáp: “Ta là người thứ mười vừa được thăng chức, Thái Hòa Thần Đế”.
Rồi cong môi nói: “Không ngờ Mộ Thiên Đạo lại xuất hiện hôm nay. Cũng tốt thôi, ta đã muốn giao thủ với ngươi từ lâu, xin được chỉ giáo”.
Nói xong, ông ta bước tới trước. Chỉ trong phút chốc, đất trời nhòe đi rồi biến mất từng chút một.
Những cường giả đại chiến thấy vậy thì biến sắc, đồng loạt ngừng tay rồi thối lui về sau.
Ảnh Nữ đứng cạnh Diệp Quân ấn tay xuống. Vùng thời không quanh cả hai lập tức bị một thứ sức mạnh bí ẩn bao trùm.
Chỉ thấy Thái Hòa Thần Đế cũng siết tay lại. Vô số đại đạo bí ẩn từ bốn phía trong thiên địa ùa tới trong tay ông ta.
Ông ta khống chế được đại đạo chư thiên!
Khắp đại lục Tiểu Quan bất ngờ chấn động dữ dội, phạm vi triệu dặm quanh thư viện Quan Huyên thì sụp đổ từng chút một.
Ai nấy đều hốt hoảng.
Diệp Quân thấy vậy thì toàn thân sôi trào.
Cường giả!
Đây mới đúng là cường giả đứng đầu trong thiên địa!
Phải công nhận mắt nhìn của mình trước kia còn quá nhỏ.
Phá núi đã là gì?
Ông đây muốn phá cả trời!
Ông trời: “...”
Đúng lúc này, Thái Hòa Thần Đế giương mắt nhìn Mộ Niệm Niệm, nhăn nhở toét miệng cười rồi tung ra cú đấm.
Ầm!
Một quyền ấn bao hàm vô số đại đạo quét ngang bốn phía, nhắm thẳng Mộ Niệm Niệm.
bà ấy chỉ bình thản bước tới, vung kiếm ra.
Vẫn bình lặng như trước.
Uỳnh!
Quyền ấn bị nhát kiếm chặn đứng tại chỗ. Đất trời bốn phía bắt đầu bốc cháy thành tro.
Mộ Niệm Niệm nheo mắt, lại chém ra nhát thứ hai.
Ầm!
Quyền ấn ầm ầm vỡ tan.
Bỗng có một luồng sức mạnh khổng lồ quét tới.
Mộ Niệm Niệm vung kiếm.
Nhát kiếm chém vào quyền mang.
Ruỳnh!
Đất trời sụp đổ, bốn bề đen nhánh trong phút chốc.
Thái Hòa Thần Đế cấp tốc lùi lại hơn mấy nghìn trượng, nhưng Mộ Niệm Niệm cũng không thừa thắng xông lên.
Dù bà ấy đã chiến thắng qua mấy đợt giao thủ!
Diệp Quân thấy thế thì sa sầm mặt, nhìn khắp nơi một lượt rồi nói với Ảnh Nữ: “Tỷ tỷ này, quanh chúng ta còn có rất nhiều cường giả thần linh còn mạnh hơn Thái Hòa Thần Đế này”.
Ẩn Nữ: “Thế thì sao?"
Diệp Quân nhìn về phía Mộ Niệm Niệm: “Vị Mộ Thiên Đạo này rõ ràng có cơ hội thừa thắng truy kích nhưng lại không làm, từ đầu đến cuối đều ở gần ta, cho thấy bà ấy đang đề phòng những tên thần linh ẩn nấp”.
Hắn thoáng dừng lại: “Nếu ta không đoán sai thì sắp có cường giả thần linh đến, nên Thái Hòa Thần Đế mới ra tay để khích Mộ Thiên Đạo chủ động tấn công, khi ấy những tên thần linh ẩn nấp kia sẽ lập tức tấn công ta. Nhưng ông ta không ngờ rằng Mộ Thiên Đạo không dính bẫy!"
Chương 387: Đi đến đâu giết sạch đến đó!
Xung quanh có thần linh ẩn nấp!
Ẩn Nữ nhíu mày, chậm rãi nhắm mắt để cảm nhận bốn phía, sau đó lắc đầu: “Ta không cảm nhận được gì cả”.
Diệp Quân sa sầm mặt.
Ảnh Nữ tỷ tỷ đã không cảm nhận được, vậy thì chỉ có thể là tên thần linh ấy rất mạnh.
Hắn thầm hỏi: “Tháp gia, tên thần linh kia có mạnh không?"
Tiểu Tháp: “Mạnh”.
Có thật kìa!
Diệp Quân chần chừ: “Đã có thần linh ẩn nấp, sao ngươi không nhắc ta?"
Tiểu Tháp: “Ngươi thông minh mà, không cần ta nhắc cũng đoán ra được”.
Diệp Quân đen mặt: “Lỡ ta đoán không ra thì sao?"
Tiểu Tháp: “Thì liên quan gì ta? Ta chỉ là cái tháp, ngươi có bị đánh chết thì ta cũng đâu làm được gì!"
Diệp Quân im luôn.
Thôi xong.
Tháp gia bắt đầu giở chứng rồi!
Bên kia, Thái Hòa Thần Đế im lặng nhìn Mộ Niệm Niệm, không nói một lời.
Người phụ nữ này đã nhìn thấu ý đồ của ông ta.
Chợt nghe Mộ Niệm Niệm nói: “Tất cả cường giả thư viện Quan Huyên, lập tức lùi về sau Thiếu chủ!"
Những người được điểm danh nghe vậy thì làm theo không chút chần chừ.
Sau đó Mộ Niệm Niệm xoay người vung kiếm.
Roẹt!
Đất trời bị xé rách, một đường hầm thời không rộng đến nghìn trượng xuất hiện trước mặt họ.
Mộ Niệm Niệm nói với Diệp Quân: “Đưa họ đến Trụ giới, bảo vệ cho tốt. Họ vốn không nên tham dự trận chiến này”.
Chỉ những ai chưa đạt được đến ngưỡng sức mạnh nhất định, tạm thời không có tư cách đến chiến trường Hư Chân mới phải ở lại trông coi thư viện, vậy mà bây giờ lại bắt họ phải đối mặt với những cường giả tinh nhuệ nhất đến từ thế giới thần linh.
Chắc chắn không được!
Hơn nữa bọn họ còn là tương lai của thư viện, nếu bỏ mạng tại đây thì thư viện về sau sẽ phát sinh hiện tượng đứt gãy nghiêm trọng.
Diệp Quân không chút do dự, ra lệnh: “Đi!"
Rồi vọt vào đường hầm.
Những người khác nhanh chóng nối gót.
Bỗng nghe một Thần Quân ở xa lên tiếng: “Muốn đi à?"
Y vừa định ra tay thì bỗng bị một thấy một tia kiếm quang lóe lên.
Phập!
Tên Thần Quân chưa kịp phản ứng lại đã bị đâm xuyên qua trán.
Mộ Niệm Niệm lạnh lùng liếc sang đám thần linh: “Nhúc nhích thử xem?"
Bọn chúng nhìn lại với vẻ mặt nghiêm trọng.
Tính ra thì bọn chúng không hề xa lạ gì với vị Mộ Thiên Đạo này.
bà ấy năm xưa từng theo Kiếm Chủ Nhân Gian đi vào Chân thế giới. Kiếm Chủ Nhân Gian nhất chiến thành danh, Mộ Thiên Đạo cũng từ đó nổi tiếng.
Đó cũng là trận chiến khiến Chân thế giới phải mở to mắt nhìn vũ trụ Quan Huyên.
Đây là lần đầu tiên có người tiến vào thế giới của chúng, mà Kiếm Chủ Nhân Gian cũng đã giết hơn một triệu thần linh, lấy mạng mấy nghìn Thần Đế.
Cũng là lần duy nhất.
Từ sau đó, vũ trụ Quan Huyên không còn ai có thể bước vào Chân thế giới thêm một lần nào nữa.
Mộ Thiên Đạo bỗng nhìn người sắp đi vào đường hầm thời không, gọi: “Trần Quan Tử của Kiếm Tông!"
Y ngoái đầu nhìn lại, nghe bà ấy căn dặn: “Nếu có cường giả trên Thần Đế xuất hiện thì gọi tổ tiên!"
Gọi tổ tiên.
Đây là con bài tẩy cuối cùng của Kiếm Tông.
Nhưng vì năm xưa Diệp Huyên và thế giới Hư Chân từng giao hẹn không cho cường giả Phá Thần Cảnh ra tay nên chiêu này cũng bị hạn chế.
Trận chiến năm ấy, Kiếm Chủ áo xanh, Thiên Mệnh và kiếm tu Tiêu Dao vì để Diệp Huyên Phá Thần mà đều lựa chọn không ra tay. Ba mươi triệu năm đã trôi qua, không ai dám chắc Kiếm Chủ áo xanh liệu có ra tay hay không.
Nhưng Mộ Niệm Niệm lại cho rằng con đã không giúp, nay đến cháu cũng không giúp thì thôi đừng đổi họ lại làm gì.
Cứ mang họ Diệp suốt đời đi!
Trần Quan Tử nghe vậy thì gật đầu rồi dẫn nhóm kiếm tu theo sau biến mất ở phương xa.
Mộ Niệm Niệm nhìn Thiên Tú và Kỳ Tỉ Thiên ở chân trời: “Làm phiền hai vị ở lại cùng ta đoạn hậu”.
Thiên Tú gật đầu: “Được”.
Thật ra thì đối thủ của họ cũng rất mạnh nên cũng không có cách rời đi.
Hai bên đều đang giữ chân nhau, để xem viện quân bên nào đến trước.
Thái Hòa Thần Đế ở bên kia, nhìn thấy ba người phụ nữ và những người khác đứng bảo vệ trước đường hầm thời không.
Hai bên tiếp tục giằng co.
Kỳ Tỉ Thiên hỏi: “Niệm Niệm cô nương, sao thế giới Hư Chân còn chưa đến chi viện?"
Mộ Niệm Niệm lắc đầu: “Không đến được”.
Kỳ Tỉ Thiên ngạc nhiên.
Mộ Niệm Niệm thì thầm: “Khi biết thân phận thật của Diệp Quân, Chân thế giới chắc chắn sẽ phát động tấn công, kiềm chế nhóm A La của thế giới Hư Chân”.
Kỳ Tỉ Thiên nhíu mày: “Nếu thế giới Hư Chân không thể đến thì một khi viện quân của Chân thế giới đến đây, tiểu tử kia...”
Mộ Niệm Niệm: “Vẫn còn viện quân”.
Kỳ Tỉ Thiên kinh ngạc: “Là ai?"
Mộ Niệm Niệm hạ giọng: “Đừng xem thường một người mẹ nào cả. Mẹ của hắn chắc chắn đã lường trước được cục diện hôm nay... Cứ chờ tiếp mà xem”.
Tần Quan!
Người này cũng từng đi vào Chân thế giới ở trận chiến năm ấy!
Hơn nữa còn giết nhiều thần linh hơn cả Kiếm Chủ Nhân Gian!
Người khác là đi một bước, giết một người.
Còn bà ấy là đi tới đâu, giết sạch tới đó!
Chương 388: Kiểm tra nhân số
Trong đường hầm thời không, nhóm cường giả thư viện Quan Huyên đi theo sau Diệp Quân, ai nấy đều mang vẻ mặt trầm trọng vô cùng.
Thư viện đã phải chịu tổn thất nặng nề trong trận chiến này!
Số Quan Huyên Vệ thượng cổ mà Lý Bán Tri phái tới giờ chỉ còn lại năm.
Mấy trăm kiếm tu của Kiếm Tông, giờ chỉ ngót nghét hai trăm.
Hơn một trăm kiếm tu của họ đã bỏ mạng!
Số cường giả thư viện Quan Huyên chết đi lại càng không thể đếm được.
Quá sức thảm thiết!
Lần này thư viện bị đánh cho không kịp trở tay.
Diệp Quân quan sát bọn họ trong im lặng.
Tuy không quen biết nhau, nhưng ai nấy đều liều mạng bảo vệ hắn.
Vì sao?
Vì hắn là con của Kiếm Chủ Nhân Gian!
Thân phận này không chỉ là vinh dự mà còn đi kèm với trách nhiệm.
Bảo vệ toàn bộ vũ trụ Quan Huyên ư?
Với người một ngày trước vẫn còn là kiếm tu bình thường như Diệp Quân mà nói, áp lực đúng là nặng như núi đổ.
Hắn còn chưa kịp thích ứng với việc mình thoắt cái trở thành con của Kiếm Chủ Nhân Gian, nên không thể nào diễn tả được cảm xúc khi nhìn thấy những người ở thư viện liều mạng bảo vệ mình.
Lý Bán Tri đi đến cạnh hắn, nhỏ giọng nói: “Đừng nghĩ nhiều”.
Bà ấy không biết đánh nhau, có ở lại cũng không được gì, vì vậy cũng rút lui theo.
Diệp Quân hít vào một hơi, nói: “Dì Tri, nếu con đoán không sai thì có lẽ chúng ta sẽ không đợi được viện binh đến. Một khi biết được thân phận của con, thần linh ở Chân thế giới chắc chắn sẽ không từ mọi cách để giữ chân A La Đại Kiếm Đế và những người khác”.
Lý Bán Tri không đáp.
Bởi bà ấy cũng nghĩ đến điều này.
Diệp Quân: “Mục tiêu trước mắt của chúng ta là Trụ giới. Con không rành nơi ấy nên muốn hỏi dì, chúng ta đến đó thật sự có thể chống lại bọn thần linh kia sao?"
Lý Bán Tri im lặng một hồi mới đáp: “Ta không dám xác định, nhưng trước mắt Trụ giới là lựa chọn duy nhất của chúng ta”.
Lựa chọn duy nhất.
Diệp Quân hỏi: “Ban nãy con nghe dì nói Võ Thần Vệ của Trụ giới đang đến?"
Lý Bán Tri gật đầu: “Tối đa là một khắc nữa, họ sẽ có thể hội quân cùng chúng ta”.
Diệp Quân gật đầu rồi rơi vào trầm tư.
Lý Bán Tri nhìn sang: “Con có suy nghĩ gì?"
Diệp Quân ngẫm nghĩ: “Bọn họ có thể xâm nhập vào thế giới Hư Chân, chẳng lẽ không thể làm vậy với Tiên Bảo Các?"
Đồng tử Lý Bán Tri co rụt lại.
Diệp Quân tiếp tục: “Chúng ta có thể đến Trụ giới, nhưng tốt nhất không nên hội quân với Võ Thần Vệ. Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất. Thái Hòa Thần Đế và những kẻ khác không ngăn cản chúng ta đi vào đường hầm thời không đã là quá bất thường!"
Lý Bán Tri nói ngay: “Ám U viện chủ, lập tức mở một đường hầm thời không mới!"
Ám U đáp: “Tuân lệnh”.
Rồi xoay người biến mất ở phía xa, không lâu sau đã cùng những người khác cưỡng chế mở ra một đường hầm mới, để cả đoàn thay đổi hướng đi.
Lý Bán Tri nhìn Diệp Quân với ánh mắt tán thưởng.
Thằng bé này suy nghĩ rất thấu đáo.
Diệp Quân lại gọi: “Ám U viện chủ”.
Ám U đáp: “Có thuộc hạ”.
Diệp Quân: “Trụ giới có người của ông ở đó không?"
Ông ta gật đầu: “Có”.
Diệp Quân: “Liên lạc được với bọn họ không?"
Ám U: “Được”.
Diệp Quân: “Ai là người đáng tin nhất ở đó? Ít nhất phải tin được chín phần?"
Ám U: “Võ lão của Võ Các là người hay được Tần các chủ cho đi theo, tuyệt đối không thể phản bội Các chủ và Thiếu chủ. Hiện ông ấy đang quản lý Võ Thần Vệ”.
Diệp Quân suy nghĩ một hồi: “Võ Thần Vệ sẽ nhanh chóng đến hội quân với chúng ta, ông mau cho người đi gặp, nếu không phải do Võ lão dẫn đầu thì chúng ta không đến Trụ giới nữa”.
Ám U ngạc nhiên.
Sau đó sắc mặt trở nên khó xem.
Trụ giới không bị Chân thế giới phong tỏa, vì vậy Võ lão chắc chắn biết rằng Diệp Quân là con của Tần các chủ, nhất định sẽ muốn đích thân dẫn người đến chi viện.
Nhưng nếu người dẫn đầu không phải ông ta, thì chỉ có thể là Trụ giới đã gặp chuyện.
Một khi đã vậy, bọn họ còn đi tới đó nữa thì chính là chui đầu vào rọ.
Ám U khom người hành lễ thật sâu rồi thối lui.
Diệp Quân nhìn những người khác với ánh mắt phức tạp.
Hắn không muốn đa nghi, nhưng với một số lượng người đi theo khổng lồ đến vậy, hắn không thể không đa nghi, không thể không thận trọng, bởi vì chỉ cần một cú sẩy chân là có thể kết liễu vô số mạng người.
Mà bọn họ vốn không nên bị cuốn vào những trận chiến ở cấp bậc này!
Diệp Quân bỗng hỏi Lý Bán Tri: “Dì Tri, Tiên Bảo Các hiện do ai làm chủ?"
Lý Bán Tri: “Ưng Thanh cô nương”.
Diệp Quân thì thầm: “Hẳn cũng đã biết chuyện”.
Lý Bán Tri gật đầu: “Không thể không biết được. Nếu ta đoán không sai, nàng hẳn cũng đang nghĩ cách đến đây”.
Diệp Quân gật gù rồi nói với những người đi sau: “Mọi người tập trung chữa trị trước đi”.
Bọn họ gật đầu.
Trải qua một trận chiến, họ sống thì còn sống nhưng trên cơ bản đều bị thương nặng.
Nhất là bên Kiếm Tông có rất nhiều kiếm tu hăm hở xung phong đi đầu, cũng là bên chịu tổn hại nặng nề nhất.
Diệp Quân lại nhìn sang Văn Viện, thấy người dẫn đầu là viện chủ Thư Hiền và Diệp Quan Chỉ.
Thấy hắn nhìn sang, Diệp Quan Chỉ mỉm cười.
Diệp Quân gật đầu chào hỏi rồi nhìn sang Thần Đạo Viện do Nam Lăng Nhất Nhất dẫn đầu.
Các Thần thuật sư của bọn họ đã chứng tỏ giá trị cực cao của mình trong trận chiến khi không ngừng giữ chân thần linh, bằng không thư viện Quan Huyên đã phải chịu tổn thất nặng nề hơn nữa.
Nam Lăng Nhất Nhất thấy ánh mắt hắn lia tới thì thoáng ngạc nhiên rồi đưa tay lên chào hỏi.
Thiếu chủ ư?
Trong lòng cô ấy, Diệp Quân vĩnh viễn là sư đệ!
Chương 389: Chúng ta xin được dập đầu.
Hắn cười cười chào lại rồi nhìn về một chỗ khác, nơi một cô gái đang đứng như bị ngăn cách bởi ranh giới.
Tóc trắng, áo tuyết.
Tịch Huyền.
Người đến từ U Minh Viện, cũng là đệ tử duy nhất của nơi này, vì vậy khi đứng một mình luôn toát ra vẻ cô độc.
Thấy hắn nhìn mình, Tịch Huyền dời tầm mắt sang nơi khác, không nói gì.
Diệp Quân im lặng thu ánh mắt về.
Tịch Huyền khẽ liếc sang, sắc mặt trở nên ảm đạm, đầu hơi rũ xuống.
Trong lòng cô ấy đang phức tạp vô cùng.
Chỉ qua một đêm, Diệp Quân đã trở thành Thiếu chủ.
Thiếu chủ của thư viện!
Đây dĩ nhiên là chuyện rất tốt, khiến Tịch Huyền khẽ mỉm cười.
Hắn càng trải qua những thứ tốt đẹp, cô sẽ càng vui vẻ.
Diệp Quân nhìn sang động thiên Tuế Nguyệt, thấy số cường giả của họ đã giảm đi một nửa.
Không chỉ họ mà Linh Hư Thần Địa cũng vậy.
Hai tộc này là những người quyết liệt nhất khi giúp hắn ngăn cản Thần Tướng lúc ban đầu.
Thấy Diệp Quân đi tới, Nam Ly Âm và Trương Vân Thiên vừa định hành lễ thì bị hắn ngăn lại.
Hắn thì thầm: “Thật xin lỗi hai vị tiền bối”.
Trương Vân Thiên vội nói: “Thiếu chủ tuyệt đối đừng nói vậy...”
Ông ấy lắc đầu cười: “Ta cũng không ngờ ngươi lại chính là con của Kiếm Chủ Nhân Gian, Thiếu chủ của chúng ta”.
Thật sự là không hề ngờ đến, mà bây giờ ông mới hiểu ra vì sao tổ tiên lại dặn dò phải dốc toàn lực hỗ trợ người này.
Thì ra tổ tiên đã sớm biết thân phận hắn!
Không chỉ Trương Vân Thiên mà Nam Ly Âm cũng không ngờ rằng mấy lời khoác lác của Diệp Quân lại là thật.
Bây giờ nhớ lại chỉ cảm thấy buồn cười.
Cũng giống như Trương Vân Thiên, đến tận lúc này bà ấy mới biết vì sao tổ tiên bảo có chết cũng phải giúp Diệp Quân.
Các trưởng lão của động thiên Tuế Nguyệt không những không ngạc nhiên mà còn phấn khích vô cùng, bởi họ đã sớm biết thân phận Diệp Quân.
Mà càng hưng phấn hơn họ chính là tộc Thiên Long hiện tại.
Tộc trưởng Ngao Thịnh và các trưởng lão hưng phấn không gì sánh bằng.
Là Thiếu chủ!
Khác với Linh Hư Thần Địa và động thiên Tuế Nguyệt, Thiếu chủ Ngao Thiên Thiên của họ xem như đã ký khế ước bình đẳng với Diệp Quân.
Lại còn hòa hợp với nhau!
Một tầng quan hệ vô cùng đặc biệt.
Nói tóm lại, tộc Thiên Long lần này hời to rồi.
Các cường giả bên này không khỏi xúc động, thầm nhủ Ngao Thiên Thiên đúng là tinh mắt.
Bằng không nếu lựa chọn Lục Thiên thì bọn họ đã tiêu đời rồi.
Diệp Quân ngẩng đầu nhìn về điểm cuối của đường hầm thời không với vẻ lo âu.
Hắn đã nhận ra thực lực tổng thể của vũ trụ Quan Huyên không bằng Chân thế giới.
Hơn nữa nội bộ thư viện lại có vấn đề rất lớn.
Có thể bị Chân thế giới đánh đến Tổng viện, chứng tỏ có gì đó rất bất thường.
Bỗng Ám U xuất hiện trước mặt hắn, báo cáo: “Người của chúng ta đã gặp mặt người Võ Các”.
Diệp Quân vội hỏi: “Thế nào?"
Ám U hạ giọng: “Võ lão không đến, hơn nữa chúng ta phát hiện đối phương không bình thường”.
Diệp Quân sa sầm mặt.
Lý Bán Tri nhíu mày.
Ngay cả Tiên Bảo Các cũng gặp vấn đề nội bộ?
Đáng sợ thật!
Ám U: “Thiếu chủ, chúng ta nên làm gì bây giờ?"
Ngay cả ông ta cũng không khỏi cảm thấy hốt hoảng.
Nếu ngay cả Trụ giới cũng gặp chuyện thì Tiên Bảo Các đã không còn là nơi an toàn.
Diệp Quân đang trầm tư suy nghĩ thì thấy đường hầm thời không nơi xa bỗng vỡ nát, để một luồng sức mạnh kinh khủng ùa ra.
Ám U biến sắc, bước tới vung tay lên. Thời không bốn phía sụp đổ, mọi người đã xuất hiện ở một vùng tinh không khác.
Đứng cách đó không xa chính là một đội ngũ hơn trăm người.
Đi đầu là một người đàn ông trung niên.
Ám U thấy người này thì sắc mặt kém hẳn đi: “Thiếu chủ, họ chính là Võ Thần Vệ đến tiếp ứng chúng ta”.
Võ Thần Vệ?
Diệp Quân lẳng lặng quan sát người đi đầu.
Quả nhiên đã phản bội.
Hắn không khỏi nhíu mày, thầm nghĩ Tiên Bảo Các vô dụng đến vậy sao?
Người đàn ông cũng nhìn hắn: “Giữ chúng lại!"
Không hề nhiều lời vô nghĩa.
Các Võ Thần Vệ đứng sau ông ta toan ra tay.
"Ai dám dụng vào Thiếu các chủ?!"
Bỗng có một tiếng rống phẫn nộ vọng tới từ trong lòng vũ trụ khiến tinh hà run rẩy.
Mọi người quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một con tàu tinh không khổng lồ chừng trăm nghìn trượng xé toạc thời không bay ra.
Đứng ở đầu là một ông lão.
Võ lão!
Đi theo sau con tàu lại là mấy trăm chiếc tàu to lớn khác.
Rắc rắc!
Thời không bốn phía nứt toác trong nháy mắt, để vô số khí tức khủng khiếp ùa ra. Sau đó, mấy trăm nghìn cường giả mặc giáp tím xuất hiện, khiến tinh hà chấn động kịch liệt.
"Tham kiến Thiếu chủ"
Bọn họ đồng loạt quỳ một gối xuống: “Chúng ta hộ giá chậm trễ, xin được dập đầu, mong Thiếu các chủ thứ tội!"
Nói rồi đồng thời cúi lạy.
Chương 390: Cô cô váy trắng
Bái kiến Thiếu chủ!
Mấy trăm nghìn cường giả đang có mặt đồng loạt quỳ xuống, âm thanh chấn động tinh hà.
Trên chiếc chiến hạm to kia, Võ Lão bước về phía trước một bước, sau đó, ông ta đã xuất hiện trước mặt Diệp Quân.
Võ Lão lập tức muốn quỳ xuống, nhưng lại bị Diệp Quân ngăn cản.
Diệp Quân nhẹ giọng nói: “Võ Lão là người mẹ ta tin tưởng nhất, không cần những nghi thức xã giao này”.
Võ Lão vẫn chậm rãi quỳ xuống, cung kính nói: “Thiếu chủ, thuộc hạ cứu giá chậm trễ, vô cùng đáng chết”.
Diệp Quân đỡ Võ Lão dậy, sau đó nói: “Tạm thời không nói đến những chuyện này, giải quyết chuyện trước mắt đã!”
Võ Lão gật nhẹ đầu, ông ấy xoay người nhìn người đàn ông trung niên phía xa, quát lên: “Dư trưởng lão, Các chủ đối xử không tệ với ông, vì sao ông lại muốn phản bội Các chủ?”
Dư trưởng lão kia cười khẽ, đang định đáp lời thì Diệp Quân đột nhiên nói: “Giết ông ta, ông ta muốn kéo dài thời gian”.
Giết ông ta!
Mọi người sửng sốt.
Mấy cường giả Tiên Bảo Các xung quanh đều sửng sốt, sau đó đồng loạt nhìn về phía Võ Lão.
Sắc mặt Diệp Quân vô cùng bình tĩnh, hắn cũng không nói gì.
Nhưng Võ Lão lại thay đổi sắc mặt: “Còn ngây người ra đấy làm gì? Thiếu chủ nói giết ông ta, mau ra tay đi!”
Nói xong, trên mặt ông ta đã có mồ hôi lạnh chảy xuống.
Đám người khốn kiếp, các ngươi đừng có hại lão phu!
Nếu thiếu chủ này là một kẻ thù dai, các ngươi làm như thế thì lão phu sẽ toi đời đấy!
Nghe thấy lời có Võ Lão, những cường giả xung quanh đều lấy lại tinh thần, sau đó xông thẳng về phía mấy người nhóm Dư trưởng lão.
Võ Lão lén nhìn thoáng qua Diệp Quân, thấy nét mặt bình tĩnh không chút dao động của Diệp Quân thì thầm run rẩy.
Không phải ông ấy suy nghĩ nhiều, mà là ông ấy từng ở lại hệ Ngân Hà, biết rõ những kẻ tạo phản gần như đều không có kết quả tốt.
Đặc biệt là lần này, Võ Các xuất hiện kẻ phản bội, nếu không vì ông ấy nhận ra điều bất ổn, đích thân dẫn người chạy đến, thì thật sự không thể tưởng tượng nổi hậu quả.
Dư trưởng lão phía xa hơi cau mày, ông ta nhìn chằm chằm Diệp Quân, trong lòng hơi khiếp sợ, ông ta không ngờ Thiếu các chủ này lại quyết đoán như thế, không hề cho ông ta cơ hội kéo dài thời gian.
Mà lúc này, tình huống xung quanh thay đổi.
Oanh!
Thời không trước mặt Dư trưởng lão nứt ra, sau đó, một tia đao mang chém ra từ trong thời không bị nứt kia.
Xoẹt!
Ngay sau đó, mấy trăm cường giả Tiên Bảo Các vừa xông lên đã bị tia đao mang này chém thành hư vô!
Mọi người hoảng hốt.
Lúc này, một người phụ nữ chậm rãi xuất hiện trước mặt mọi người, người phụ nữ khá trẻ, trông chỉ khoảng hai mươi mấy. Bà ta mặc váy xanh, áo khoác tím, mặt như tranh vẽ, làn da như tuyết, mái tóc dài màu xanh đen dài đến tận eo, bên phải hông của bà ta đeo một thanh đoản kiếm có vỏ, chỗ đuôi đoản kiếm có hai cái chuông nhỏ.
Sau lưng người phụ nữ còn có một ông lão lưng còng đi theo, ông lão dáng người cao gầy, mái tóc trắng bạc rối bời, trong tay trái của ông ta cầm một thanh trường đao có vỏ, mà bàn tay đó chỉ có bốn ngón tay.
Chiêu đao khi nãy là ông ta chém ra!
Ám U bên cạnh Diệp Quân nhìn chằm chằm ông lão lưng còng kia: “Thần Đế!”
Nghe thấy thế, Diệp Quân lập tức cau mày.
Lại một Thần Đế nữa tới?
Mẹ kiếp!
Chân thế giới các người điên rồi à?
Các người làm như thế sao mà ta chịu được!
Diệp Quân thầm thấy giận dữ: “Tháp gia, ta không muốn cố gắng nữa! Ta muốn gọi người, ta muốn gọi cô cô váy trắng!”
Tiểu Tháp ngẫm nghĩ, sau đó khuyên nhủ: “Ngươi không nên như thế, dù bọn họ thật sự hơi quá đáng, nhưng cũng đâu cần thiết phải gọi người, một khi nghiện rồi thì khó giải quyết lắm”.
Diệp Quân chớp mắt: “Ý của Tháp gia là cô cô váy trắng có thể đánh thắng Thần Đế đúng không?”
Nghe vậy, Tiểu Tháp lập tức run rẩy nói: “Ngươi là ma quỷ à?”
Đến lúc này rồi mà hắn còn muốn gài bẫy lão tử?
Thế này thì ai mà chịu được chứ?
Ngươi không được di truyền cái gì tốt, cứ thích di truyền sự gian trá của cha mẹ ngươi!
Thật khó tin! Diệp Quân bật cười, rõ ràng là hắn đánh giá khá thấp thực lực của cô cô váy trắng rồi.
Sở dĩ hắn hỏi như thế là vì muốn thăm dò thực lực của cô cô váy trắng, vì đến hiện tại, những cường giả hắn từng gặp đều không mang đến cho hắn cảm giác như cô cô váy trắng.
Cảm giác gì?
Cảm giác vô địch!
Hắn cảm thấy, cô cô váy trắng giết người đều không cần sử dụng kiếm thứ hai.
Mà thực lực của những cường giả xuất hiện lúc này chắc chắn là mạnh hơn Đại Kiếm Đế, nói cách khác, thực lực của cô cô váy trắng vô cùng có khả năng là vượt xa cả Thần Đế.
Vượt xa cả Thần Đế!
Diệp Quân ngẫm nghĩ, lại hỏi: “Tháp gia, cô cô váy trắng có thể chống lại mấy vị Thần Đế?”
Tiểu Tháp giận dữ nói: “Một nghìn tỷ!”
Diệp Quân đen mặt: “Ngươi lại bắt đầu không nghiêm túc rồi đó”.
Tiểu Tháp: “...”
Sau khi xuất hiện, người phụ nữ thần linh kia quan sát Diệp Quân phía xa một lúc, sau đó hơi nhếch môi, dùng huyền khí truyền âm cho ông lão bên cạnh: “Du sư phụ, lát nữa ta sẽ lừa tiểu tử kia đến đây, ông tìm thời cơ chính xác giải quyết hắn bằng một đao!”
Ông lão cầm đao nhìn Diệp Quân phía xa, không nói gì.
Người phụ nữ nhìn về phía Diệp Quân, vẫy tay nở nụ cười xán lạn: “Này, tiểu tử nhân loại đẹp trai kia, có thể đến đây nói chuyện một lát không?”
Diệp Quân ở phía xa lấy lại tinh thần, ngạc nhiên nhìn về phía người phụ nữ thần linh: “Ta ư?”
Người phụ nữ thần linh cười đáp: “Đúng thế!”
Diệp Quân nhìn ông lão sau lưng người phụ nữ, người phụ nữ cười khẽ: “Ngươi là Thiếu chủ của thư viện Quan Huyên, đừng nói là ngươi sợ nhé?”
Diệp Quân cười nói: “Bà xưng hô như thế nào?”
Người phụ nữ thần linh chớp mắt: “Ngươi đến đây, ta sẽ cho ngươi biết!”
Diệp Quân nhìn chằm chằm bà ta: “Tháp gia của ta nói bà muốn giết ta, bảo ta đừng đi, ta nghe lời Tháp gia!”
Tiểu Tháp: “...”
Người phụ nữ nghiêm túc nói: “Ta không phải kiểu người như thế, sao ta có thể làm ra hành động hèn hạ vô sỉ như vậy được”.
Diệp Quân nhìn chằm chằm người phụ nữ: “Chuyện lần này là bà lên kế hoạch à?”
Người phụ nữ thần linh hơi ngạc nhiên: “Sao ngươi lại nói thế?”
Diệp Quân bình tĩnh đáp: “Một Thần Đế đi theo bên cạnh bà, lại còn cung kính như thế, có lẽ thân phận của bà thật sự không đơn giản. Nên ta mới thử đoán vậy, bây giờ thấy nét mặt của bà thì có lẽ là ta đoán đúng rồi”.
Nghe thấy thế, nét mặt các cường giả của thư viện Quan Huyên đều trở nên nặng nề.
Người phụ nữ trước mắt này mới thật sự là người đứng sau mọi việc ư?
Diệp Quân quay đầu lại, nhìn thấy một người phụ nữ đang đi tới. Bà ấy mặc váy dài màu tím nhạt, thắt lưng đỏ chót quấn quanh vòng eo nhỏ nhắn yêu kiều, tóc đen như mực tựa thác đổ xuống từ mây cao xõa đến ngang lưng, xinh đẹp vô ngần.
Trong tay bà ấy là một thanh kiếm.
Kiếm tu ư?
Diệp Quân sửng sốt.
Bất thình lình, người phụ nữ vung kiếm.
Một nhát chém cực kỳ bình lặng, không hề mang theo kiếm ý hay kiếm thế, nhưng...
Uỳnh!
"Lục Thiên" kia vừa vọt đến trước mặt bà ấy đã bị đánh bay đi nghìn trượng.
Khi dừng lại, lòng bàn tay phải của gã đã xuất hiện một vết chém sâu hoắm.
"Lục Thiên" nheo mắt nhìn người phụ nữ, khẽ cười: “Ra là thanh kiếm thứ tư của nhân gian, Mộ Thiên Đạo”.
Mộ Thiên Đạo!
Thanh kiếm thứ tư của nhân gian, à, bây giờ hẳn phải là thanh kiếm thứ năm mới đúng.
Nhưng không quan trọng.
Mấu chốt ở chỗ thành tựu kiếm đạo của bà ấy, dưới Tứ Kiếm chính là vô địch!
Lý Bán Tri thấy Mộ Niệm Niệm xuất hiện thì thở phào một hơi nhẹ nhõm. Cũng may ngày hôm đó bà ấy đã thông báo và mời Mộ Niệm Niệm trở về tọa trấn, bằng không thì hậu quả không thể nào tưởng tượng được.
Số cường giả đến từ Chân thế giới hôm nay quá nhiều!
Thấy Mộ Niệm Niệm nhìn mình, "Lục Thiên" vừa định mở miệng thì thấy bà ấy lại vung kiếm lên.
Uỳnh!
Những người khác còn chưa kịp phản ứng, đã lại thấy gã lùi lại hơn nghìn trượng.
Khi dừng lại, toàn bộ cánh tay phải của gã bị chém lìa ở bả vai, máu phun như suối.
"Lục Thiên” nheo mắt, vừa định mở miệng thì Mộ Niệm Niệm lại vung kiếm lên.
Uỳnh!
"Lục Thiên" lại lui thêm nghìn trượng.
Khi dừng lại, đến cánh tay trái của gã cũng rơi xuống, máu phun đến là kinh dị.
Hai nhát kiếm, chém bay hai cánh tay!
"Lục Thiên" lại bật cười: “Không hổ là người năm ấy theo Kiếm Chủ Nhân Gian tiến vào Chân thế giới chúng ta! Lợi hại! Đúng là lợi hại!"
Uỳnh!
Lời vừa dứt, thân hình gã run rẩy kịch liệt trước khi có một người đàn ông trung niên chậm rãi bay ra.
Ông ta mặc áo bào xa hoa, mái đầu bạc trắng không buộc không cài, chỉ theo gió bay phất phờ, gương mặt mang vẻ không giận tự uy.
Và đôi tay vẫn còn lành lặn!
Nhưng thân thể Lục Thiên đã không còn tay.
Sắc mặt gã khó coi vô cùng, vì sao chỉ có gã bị thương?
Mộ Niệm Niệm nhìn người đàn ông trung niên: “Trấn Thiên Môn của Chân thế giới có chín Đại Thần Đế, tám đã bị ta đánh, ngươi hẳn không phải là tên cuối cùng”.
Ông ta cười đáp: “Ta là người thứ mười vừa được thăng chức, Thái Hòa Thần Đế”.
Rồi cong môi nói: “Không ngờ Mộ Thiên Đạo lại xuất hiện hôm nay. Cũng tốt thôi, ta đã muốn giao thủ với ngươi từ lâu, xin được chỉ giáo”.
Nói xong, ông ta bước tới trước. Chỉ trong phút chốc, đất trời nhòe đi rồi biến mất từng chút một.
Những cường giả đại chiến thấy vậy thì biến sắc, đồng loạt ngừng tay rồi thối lui về sau.
Ảnh Nữ đứng cạnh Diệp Quân ấn tay xuống. Vùng thời không quanh cả hai lập tức bị một thứ sức mạnh bí ẩn bao trùm.
Chỉ thấy Thái Hòa Thần Đế cũng siết tay lại. Vô số đại đạo bí ẩn từ bốn phía trong thiên địa ùa tới trong tay ông ta.
Ông ta khống chế được đại đạo chư thiên!
Khắp đại lục Tiểu Quan bất ngờ chấn động dữ dội, phạm vi triệu dặm quanh thư viện Quan Huyên thì sụp đổ từng chút một.
Ai nấy đều hốt hoảng.
Diệp Quân thấy vậy thì toàn thân sôi trào.
Cường giả!
Đây mới đúng là cường giả đứng đầu trong thiên địa!
Phải công nhận mắt nhìn của mình trước kia còn quá nhỏ.
Phá núi đã là gì?
Ông đây muốn phá cả trời!
Ông trời: “...”
Đúng lúc này, Thái Hòa Thần Đế giương mắt nhìn Mộ Niệm Niệm, nhăn nhở toét miệng cười rồi tung ra cú đấm.
Ầm!
Một quyền ấn bao hàm vô số đại đạo quét ngang bốn phía, nhắm thẳng Mộ Niệm Niệm.
bà ấy chỉ bình thản bước tới, vung kiếm ra.
Vẫn bình lặng như trước.
Uỳnh!
Quyền ấn bị nhát kiếm chặn đứng tại chỗ. Đất trời bốn phía bắt đầu bốc cháy thành tro.
Mộ Niệm Niệm nheo mắt, lại chém ra nhát thứ hai.
Ầm!
Quyền ấn ầm ầm vỡ tan.
Bỗng có một luồng sức mạnh khổng lồ quét tới.
Mộ Niệm Niệm vung kiếm.
Nhát kiếm chém vào quyền mang.
Ruỳnh!
Đất trời sụp đổ, bốn bề đen nhánh trong phút chốc.
Thái Hòa Thần Đế cấp tốc lùi lại hơn mấy nghìn trượng, nhưng Mộ Niệm Niệm cũng không thừa thắng xông lên.
Dù bà ấy đã chiến thắng qua mấy đợt giao thủ!
Diệp Quân thấy thế thì sa sầm mặt, nhìn khắp nơi một lượt rồi nói với Ảnh Nữ: “Tỷ tỷ này, quanh chúng ta còn có rất nhiều cường giả thần linh còn mạnh hơn Thái Hòa Thần Đế này”.
Ẩn Nữ: “Thế thì sao?"
Diệp Quân nhìn về phía Mộ Niệm Niệm: “Vị Mộ Thiên Đạo này rõ ràng có cơ hội thừa thắng truy kích nhưng lại không làm, từ đầu đến cuối đều ở gần ta, cho thấy bà ấy đang đề phòng những tên thần linh ẩn nấp”.
Hắn thoáng dừng lại: “Nếu ta không đoán sai thì sắp có cường giả thần linh đến, nên Thái Hòa Thần Đế mới ra tay để khích Mộ Thiên Đạo chủ động tấn công, khi ấy những tên thần linh ẩn nấp kia sẽ lập tức tấn công ta. Nhưng ông ta không ngờ rằng Mộ Thiên Đạo không dính bẫy!"
Chương 387: Đi đến đâu giết sạch đến đó!
Xung quanh có thần linh ẩn nấp!
Ẩn Nữ nhíu mày, chậm rãi nhắm mắt để cảm nhận bốn phía, sau đó lắc đầu: “Ta không cảm nhận được gì cả”.
Diệp Quân sa sầm mặt.
Ảnh Nữ tỷ tỷ đã không cảm nhận được, vậy thì chỉ có thể là tên thần linh ấy rất mạnh.
Hắn thầm hỏi: “Tháp gia, tên thần linh kia có mạnh không?"
Tiểu Tháp: “Mạnh”.
Có thật kìa!
Diệp Quân chần chừ: “Đã có thần linh ẩn nấp, sao ngươi không nhắc ta?"
Tiểu Tháp: “Ngươi thông minh mà, không cần ta nhắc cũng đoán ra được”.
Diệp Quân đen mặt: “Lỡ ta đoán không ra thì sao?"
Tiểu Tháp: “Thì liên quan gì ta? Ta chỉ là cái tháp, ngươi có bị đánh chết thì ta cũng đâu làm được gì!"
Diệp Quân im luôn.
Thôi xong.
Tháp gia bắt đầu giở chứng rồi!
Bên kia, Thái Hòa Thần Đế im lặng nhìn Mộ Niệm Niệm, không nói một lời.
Người phụ nữ này đã nhìn thấu ý đồ của ông ta.
Chợt nghe Mộ Niệm Niệm nói: “Tất cả cường giả thư viện Quan Huyên, lập tức lùi về sau Thiếu chủ!"
Những người được điểm danh nghe vậy thì làm theo không chút chần chừ.
Sau đó Mộ Niệm Niệm xoay người vung kiếm.
Roẹt!
Đất trời bị xé rách, một đường hầm thời không rộng đến nghìn trượng xuất hiện trước mặt họ.
Mộ Niệm Niệm nói với Diệp Quân: “Đưa họ đến Trụ giới, bảo vệ cho tốt. Họ vốn không nên tham dự trận chiến này”.
Chỉ những ai chưa đạt được đến ngưỡng sức mạnh nhất định, tạm thời không có tư cách đến chiến trường Hư Chân mới phải ở lại trông coi thư viện, vậy mà bây giờ lại bắt họ phải đối mặt với những cường giả tinh nhuệ nhất đến từ thế giới thần linh.
Chắc chắn không được!
Hơn nữa bọn họ còn là tương lai của thư viện, nếu bỏ mạng tại đây thì thư viện về sau sẽ phát sinh hiện tượng đứt gãy nghiêm trọng.
Diệp Quân không chút do dự, ra lệnh: “Đi!"
Rồi vọt vào đường hầm.
Những người khác nhanh chóng nối gót.
Bỗng nghe một Thần Quân ở xa lên tiếng: “Muốn đi à?"
Y vừa định ra tay thì bỗng bị một thấy một tia kiếm quang lóe lên.
Phập!
Tên Thần Quân chưa kịp phản ứng lại đã bị đâm xuyên qua trán.
Mộ Niệm Niệm lạnh lùng liếc sang đám thần linh: “Nhúc nhích thử xem?"
Bọn chúng nhìn lại với vẻ mặt nghiêm trọng.
Tính ra thì bọn chúng không hề xa lạ gì với vị Mộ Thiên Đạo này.
bà ấy năm xưa từng theo Kiếm Chủ Nhân Gian đi vào Chân thế giới. Kiếm Chủ Nhân Gian nhất chiến thành danh, Mộ Thiên Đạo cũng từ đó nổi tiếng.
Đó cũng là trận chiến khiến Chân thế giới phải mở to mắt nhìn vũ trụ Quan Huyên.
Đây là lần đầu tiên có người tiến vào thế giới của chúng, mà Kiếm Chủ Nhân Gian cũng đã giết hơn một triệu thần linh, lấy mạng mấy nghìn Thần Đế.
Cũng là lần duy nhất.
Từ sau đó, vũ trụ Quan Huyên không còn ai có thể bước vào Chân thế giới thêm một lần nào nữa.
Mộ Thiên Đạo bỗng nhìn người sắp đi vào đường hầm thời không, gọi: “Trần Quan Tử của Kiếm Tông!"
Y ngoái đầu nhìn lại, nghe bà ấy căn dặn: “Nếu có cường giả trên Thần Đế xuất hiện thì gọi tổ tiên!"
Gọi tổ tiên.
Đây là con bài tẩy cuối cùng của Kiếm Tông.
Nhưng vì năm xưa Diệp Huyên và thế giới Hư Chân từng giao hẹn không cho cường giả Phá Thần Cảnh ra tay nên chiêu này cũng bị hạn chế.
Trận chiến năm ấy, Kiếm Chủ áo xanh, Thiên Mệnh và kiếm tu Tiêu Dao vì để Diệp Huyên Phá Thần mà đều lựa chọn không ra tay. Ba mươi triệu năm đã trôi qua, không ai dám chắc Kiếm Chủ áo xanh liệu có ra tay hay không.
Nhưng Mộ Niệm Niệm lại cho rằng con đã không giúp, nay đến cháu cũng không giúp thì thôi đừng đổi họ lại làm gì.
Cứ mang họ Diệp suốt đời đi!
Trần Quan Tử nghe vậy thì gật đầu rồi dẫn nhóm kiếm tu theo sau biến mất ở phương xa.
Mộ Niệm Niệm nhìn Thiên Tú và Kỳ Tỉ Thiên ở chân trời: “Làm phiền hai vị ở lại cùng ta đoạn hậu”.
Thiên Tú gật đầu: “Được”.
Thật ra thì đối thủ của họ cũng rất mạnh nên cũng không có cách rời đi.
Hai bên đều đang giữ chân nhau, để xem viện quân bên nào đến trước.
Thái Hòa Thần Đế ở bên kia, nhìn thấy ba người phụ nữ và những người khác đứng bảo vệ trước đường hầm thời không.
Hai bên tiếp tục giằng co.
Kỳ Tỉ Thiên hỏi: “Niệm Niệm cô nương, sao thế giới Hư Chân còn chưa đến chi viện?"
Mộ Niệm Niệm lắc đầu: “Không đến được”.
Kỳ Tỉ Thiên ngạc nhiên.
Mộ Niệm Niệm thì thầm: “Khi biết thân phận thật của Diệp Quân, Chân thế giới chắc chắn sẽ phát động tấn công, kiềm chế nhóm A La của thế giới Hư Chân”.
Kỳ Tỉ Thiên nhíu mày: “Nếu thế giới Hư Chân không thể đến thì một khi viện quân của Chân thế giới đến đây, tiểu tử kia...”
Mộ Niệm Niệm: “Vẫn còn viện quân”.
Kỳ Tỉ Thiên kinh ngạc: “Là ai?"
Mộ Niệm Niệm hạ giọng: “Đừng xem thường một người mẹ nào cả. Mẹ của hắn chắc chắn đã lường trước được cục diện hôm nay... Cứ chờ tiếp mà xem”.
Tần Quan!
Người này cũng từng đi vào Chân thế giới ở trận chiến năm ấy!
Hơn nữa còn giết nhiều thần linh hơn cả Kiếm Chủ Nhân Gian!
Người khác là đi một bước, giết một người.
Còn bà ấy là đi tới đâu, giết sạch tới đó!
Chương 388: Kiểm tra nhân số
Trong đường hầm thời không, nhóm cường giả thư viện Quan Huyên đi theo sau Diệp Quân, ai nấy đều mang vẻ mặt trầm trọng vô cùng.
Thư viện đã phải chịu tổn thất nặng nề trong trận chiến này!
Số Quan Huyên Vệ thượng cổ mà Lý Bán Tri phái tới giờ chỉ còn lại năm.
Mấy trăm kiếm tu của Kiếm Tông, giờ chỉ ngót nghét hai trăm.
Hơn một trăm kiếm tu của họ đã bỏ mạng!
Số cường giả thư viện Quan Huyên chết đi lại càng không thể đếm được.
Quá sức thảm thiết!
Lần này thư viện bị đánh cho không kịp trở tay.
Diệp Quân quan sát bọn họ trong im lặng.
Tuy không quen biết nhau, nhưng ai nấy đều liều mạng bảo vệ hắn.
Vì sao?
Vì hắn là con của Kiếm Chủ Nhân Gian!
Thân phận này không chỉ là vinh dự mà còn đi kèm với trách nhiệm.
Bảo vệ toàn bộ vũ trụ Quan Huyên ư?
Với người một ngày trước vẫn còn là kiếm tu bình thường như Diệp Quân mà nói, áp lực đúng là nặng như núi đổ.
Hắn còn chưa kịp thích ứng với việc mình thoắt cái trở thành con của Kiếm Chủ Nhân Gian, nên không thể nào diễn tả được cảm xúc khi nhìn thấy những người ở thư viện liều mạng bảo vệ mình.
Lý Bán Tri đi đến cạnh hắn, nhỏ giọng nói: “Đừng nghĩ nhiều”.
Bà ấy không biết đánh nhau, có ở lại cũng không được gì, vì vậy cũng rút lui theo.
Diệp Quân hít vào một hơi, nói: “Dì Tri, nếu con đoán không sai thì có lẽ chúng ta sẽ không đợi được viện binh đến. Một khi biết được thân phận của con, thần linh ở Chân thế giới chắc chắn sẽ không từ mọi cách để giữ chân A La Đại Kiếm Đế và những người khác”.
Lý Bán Tri không đáp.
Bởi bà ấy cũng nghĩ đến điều này.
Diệp Quân: “Mục tiêu trước mắt của chúng ta là Trụ giới. Con không rành nơi ấy nên muốn hỏi dì, chúng ta đến đó thật sự có thể chống lại bọn thần linh kia sao?"
Lý Bán Tri im lặng một hồi mới đáp: “Ta không dám xác định, nhưng trước mắt Trụ giới là lựa chọn duy nhất của chúng ta”.
Lựa chọn duy nhất.
Diệp Quân hỏi: “Ban nãy con nghe dì nói Võ Thần Vệ của Trụ giới đang đến?"
Lý Bán Tri gật đầu: “Tối đa là một khắc nữa, họ sẽ có thể hội quân cùng chúng ta”.
Diệp Quân gật đầu rồi rơi vào trầm tư.
Lý Bán Tri nhìn sang: “Con có suy nghĩ gì?"
Diệp Quân ngẫm nghĩ: “Bọn họ có thể xâm nhập vào thế giới Hư Chân, chẳng lẽ không thể làm vậy với Tiên Bảo Các?"
Đồng tử Lý Bán Tri co rụt lại.
Diệp Quân tiếp tục: “Chúng ta có thể đến Trụ giới, nhưng tốt nhất không nên hội quân với Võ Thần Vệ. Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất. Thái Hòa Thần Đế và những kẻ khác không ngăn cản chúng ta đi vào đường hầm thời không đã là quá bất thường!"
Lý Bán Tri nói ngay: “Ám U viện chủ, lập tức mở một đường hầm thời không mới!"
Ám U đáp: “Tuân lệnh”.
Rồi xoay người biến mất ở phía xa, không lâu sau đã cùng những người khác cưỡng chế mở ra một đường hầm mới, để cả đoàn thay đổi hướng đi.
Lý Bán Tri nhìn Diệp Quân với ánh mắt tán thưởng.
Thằng bé này suy nghĩ rất thấu đáo.
Diệp Quân lại gọi: “Ám U viện chủ”.
Ám U đáp: “Có thuộc hạ”.
Diệp Quân: “Trụ giới có người của ông ở đó không?"
Ông ta gật đầu: “Có”.
Diệp Quân: “Liên lạc được với bọn họ không?"
Ám U: “Được”.
Diệp Quân: “Ai là người đáng tin nhất ở đó? Ít nhất phải tin được chín phần?"
Ám U: “Võ lão của Võ Các là người hay được Tần các chủ cho đi theo, tuyệt đối không thể phản bội Các chủ và Thiếu chủ. Hiện ông ấy đang quản lý Võ Thần Vệ”.
Diệp Quân suy nghĩ một hồi: “Võ Thần Vệ sẽ nhanh chóng đến hội quân với chúng ta, ông mau cho người đi gặp, nếu không phải do Võ lão dẫn đầu thì chúng ta không đến Trụ giới nữa”.
Ám U ngạc nhiên.
Sau đó sắc mặt trở nên khó xem.
Trụ giới không bị Chân thế giới phong tỏa, vì vậy Võ lão chắc chắn biết rằng Diệp Quân là con của Tần các chủ, nhất định sẽ muốn đích thân dẫn người đến chi viện.
Nhưng nếu người dẫn đầu không phải ông ta, thì chỉ có thể là Trụ giới đã gặp chuyện.
Một khi đã vậy, bọn họ còn đi tới đó nữa thì chính là chui đầu vào rọ.
Ám U khom người hành lễ thật sâu rồi thối lui.
Diệp Quân nhìn những người khác với ánh mắt phức tạp.
Hắn không muốn đa nghi, nhưng với một số lượng người đi theo khổng lồ đến vậy, hắn không thể không đa nghi, không thể không thận trọng, bởi vì chỉ cần một cú sẩy chân là có thể kết liễu vô số mạng người.
Mà bọn họ vốn không nên bị cuốn vào những trận chiến ở cấp bậc này!
Diệp Quân bỗng hỏi Lý Bán Tri: “Dì Tri, Tiên Bảo Các hiện do ai làm chủ?"
Lý Bán Tri: “Ưng Thanh cô nương”.
Diệp Quân thì thầm: “Hẳn cũng đã biết chuyện”.
Lý Bán Tri gật đầu: “Không thể không biết được. Nếu ta đoán không sai, nàng hẳn cũng đang nghĩ cách đến đây”.
Diệp Quân gật gù rồi nói với những người đi sau: “Mọi người tập trung chữa trị trước đi”.
Bọn họ gật đầu.
Trải qua một trận chiến, họ sống thì còn sống nhưng trên cơ bản đều bị thương nặng.
Nhất là bên Kiếm Tông có rất nhiều kiếm tu hăm hở xung phong đi đầu, cũng là bên chịu tổn hại nặng nề nhất.
Diệp Quân lại nhìn sang Văn Viện, thấy người dẫn đầu là viện chủ Thư Hiền và Diệp Quan Chỉ.
Thấy hắn nhìn sang, Diệp Quan Chỉ mỉm cười.
Diệp Quân gật đầu chào hỏi rồi nhìn sang Thần Đạo Viện do Nam Lăng Nhất Nhất dẫn đầu.
Các Thần thuật sư của bọn họ đã chứng tỏ giá trị cực cao của mình trong trận chiến khi không ngừng giữ chân thần linh, bằng không thư viện Quan Huyên đã phải chịu tổn thất nặng nề hơn nữa.
Nam Lăng Nhất Nhất thấy ánh mắt hắn lia tới thì thoáng ngạc nhiên rồi đưa tay lên chào hỏi.
Thiếu chủ ư?
Trong lòng cô ấy, Diệp Quân vĩnh viễn là sư đệ!
Chương 389: Chúng ta xin được dập đầu.
Hắn cười cười chào lại rồi nhìn về một chỗ khác, nơi một cô gái đang đứng như bị ngăn cách bởi ranh giới.
Tóc trắng, áo tuyết.
Tịch Huyền.
Người đến từ U Minh Viện, cũng là đệ tử duy nhất của nơi này, vì vậy khi đứng một mình luôn toát ra vẻ cô độc.
Thấy hắn nhìn mình, Tịch Huyền dời tầm mắt sang nơi khác, không nói gì.
Diệp Quân im lặng thu ánh mắt về.
Tịch Huyền khẽ liếc sang, sắc mặt trở nên ảm đạm, đầu hơi rũ xuống.
Trong lòng cô ấy đang phức tạp vô cùng.
Chỉ qua một đêm, Diệp Quân đã trở thành Thiếu chủ.
Thiếu chủ của thư viện!
Đây dĩ nhiên là chuyện rất tốt, khiến Tịch Huyền khẽ mỉm cười.
Hắn càng trải qua những thứ tốt đẹp, cô sẽ càng vui vẻ.
Diệp Quân nhìn sang động thiên Tuế Nguyệt, thấy số cường giả của họ đã giảm đi một nửa.
Không chỉ họ mà Linh Hư Thần Địa cũng vậy.
Hai tộc này là những người quyết liệt nhất khi giúp hắn ngăn cản Thần Tướng lúc ban đầu.
Thấy Diệp Quân đi tới, Nam Ly Âm và Trương Vân Thiên vừa định hành lễ thì bị hắn ngăn lại.
Hắn thì thầm: “Thật xin lỗi hai vị tiền bối”.
Trương Vân Thiên vội nói: “Thiếu chủ tuyệt đối đừng nói vậy...”
Ông ấy lắc đầu cười: “Ta cũng không ngờ ngươi lại chính là con của Kiếm Chủ Nhân Gian, Thiếu chủ của chúng ta”.
Thật sự là không hề ngờ đến, mà bây giờ ông mới hiểu ra vì sao tổ tiên lại dặn dò phải dốc toàn lực hỗ trợ người này.
Thì ra tổ tiên đã sớm biết thân phận hắn!
Không chỉ Trương Vân Thiên mà Nam Ly Âm cũng không ngờ rằng mấy lời khoác lác của Diệp Quân lại là thật.
Bây giờ nhớ lại chỉ cảm thấy buồn cười.
Cũng giống như Trương Vân Thiên, đến tận lúc này bà ấy mới biết vì sao tổ tiên bảo có chết cũng phải giúp Diệp Quân.
Các trưởng lão của động thiên Tuế Nguyệt không những không ngạc nhiên mà còn phấn khích vô cùng, bởi họ đã sớm biết thân phận Diệp Quân.
Mà càng hưng phấn hơn họ chính là tộc Thiên Long hiện tại.
Tộc trưởng Ngao Thịnh và các trưởng lão hưng phấn không gì sánh bằng.
Là Thiếu chủ!
Khác với Linh Hư Thần Địa và động thiên Tuế Nguyệt, Thiếu chủ Ngao Thiên Thiên của họ xem như đã ký khế ước bình đẳng với Diệp Quân.
Lại còn hòa hợp với nhau!
Một tầng quan hệ vô cùng đặc biệt.
Nói tóm lại, tộc Thiên Long lần này hời to rồi.
Các cường giả bên này không khỏi xúc động, thầm nhủ Ngao Thiên Thiên đúng là tinh mắt.
Bằng không nếu lựa chọn Lục Thiên thì bọn họ đã tiêu đời rồi.
Diệp Quân ngẩng đầu nhìn về điểm cuối của đường hầm thời không với vẻ lo âu.
Hắn đã nhận ra thực lực tổng thể của vũ trụ Quan Huyên không bằng Chân thế giới.
Hơn nữa nội bộ thư viện lại có vấn đề rất lớn.
Có thể bị Chân thế giới đánh đến Tổng viện, chứng tỏ có gì đó rất bất thường.
Bỗng Ám U xuất hiện trước mặt hắn, báo cáo: “Người của chúng ta đã gặp mặt người Võ Các”.
Diệp Quân vội hỏi: “Thế nào?"
Ám U hạ giọng: “Võ lão không đến, hơn nữa chúng ta phát hiện đối phương không bình thường”.
Diệp Quân sa sầm mặt.
Lý Bán Tri nhíu mày.
Ngay cả Tiên Bảo Các cũng gặp vấn đề nội bộ?
Đáng sợ thật!
Ám U: “Thiếu chủ, chúng ta nên làm gì bây giờ?"
Ngay cả ông ta cũng không khỏi cảm thấy hốt hoảng.
Nếu ngay cả Trụ giới cũng gặp chuyện thì Tiên Bảo Các đã không còn là nơi an toàn.
Diệp Quân đang trầm tư suy nghĩ thì thấy đường hầm thời không nơi xa bỗng vỡ nát, để một luồng sức mạnh kinh khủng ùa ra.
Ám U biến sắc, bước tới vung tay lên. Thời không bốn phía sụp đổ, mọi người đã xuất hiện ở một vùng tinh không khác.
Đứng cách đó không xa chính là một đội ngũ hơn trăm người.
Đi đầu là một người đàn ông trung niên.
Ám U thấy người này thì sắc mặt kém hẳn đi: “Thiếu chủ, họ chính là Võ Thần Vệ đến tiếp ứng chúng ta”.
Võ Thần Vệ?
Diệp Quân lẳng lặng quan sát người đi đầu.
Quả nhiên đã phản bội.
Hắn không khỏi nhíu mày, thầm nghĩ Tiên Bảo Các vô dụng đến vậy sao?
Người đàn ông cũng nhìn hắn: “Giữ chúng lại!"
Không hề nhiều lời vô nghĩa.
Các Võ Thần Vệ đứng sau ông ta toan ra tay.
"Ai dám dụng vào Thiếu các chủ?!"
Bỗng có một tiếng rống phẫn nộ vọng tới từ trong lòng vũ trụ khiến tinh hà run rẩy.
Mọi người quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một con tàu tinh không khổng lồ chừng trăm nghìn trượng xé toạc thời không bay ra.
Đứng ở đầu là một ông lão.
Võ lão!
Đi theo sau con tàu lại là mấy trăm chiếc tàu to lớn khác.
Rắc rắc!
Thời không bốn phía nứt toác trong nháy mắt, để vô số khí tức khủng khiếp ùa ra. Sau đó, mấy trăm nghìn cường giả mặc giáp tím xuất hiện, khiến tinh hà chấn động kịch liệt.
"Tham kiến Thiếu chủ"
Bọn họ đồng loạt quỳ một gối xuống: “Chúng ta hộ giá chậm trễ, xin được dập đầu, mong Thiếu các chủ thứ tội!"
Nói rồi đồng thời cúi lạy.
Chương 390: Cô cô váy trắng
Bái kiến Thiếu chủ!
Mấy trăm nghìn cường giả đang có mặt đồng loạt quỳ xuống, âm thanh chấn động tinh hà.
Trên chiếc chiến hạm to kia, Võ Lão bước về phía trước một bước, sau đó, ông ta đã xuất hiện trước mặt Diệp Quân.
Võ Lão lập tức muốn quỳ xuống, nhưng lại bị Diệp Quân ngăn cản.
Diệp Quân nhẹ giọng nói: “Võ Lão là người mẹ ta tin tưởng nhất, không cần những nghi thức xã giao này”.
Võ Lão vẫn chậm rãi quỳ xuống, cung kính nói: “Thiếu chủ, thuộc hạ cứu giá chậm trễ, vô cùng đáng chết”.
Diệp Quân đỡ Võ Lão dậy, sau đó nói: “Tạm thời không nói đến những chuyện này, giải quyết chuyện trước mắt đã!”
Võ Lão gật nhẹ đầu, ông ấy xoay người nhìn người đàn ông trung niên phía xa, quát lên: “Dư trưởng lão, Các chủ đối xử không tệ với ông, vì sao ông lại muốn phản bội Các chủ?”
Dư trưởng lão kia cười khẽ, đang định đáp lời thì Diệp Quân đột nhiên nói: “Giết ông ta, ông ta muốn kéo dài thời gian”.
Giết ông ta!
Mọi người sửng sốt.
Mấy cường giả Tiên Bảo Các xung quanh đều sửng sốt, sau đó đồng loạt nhìn về phía Võ Lão.
Sắc mặt Diệp Quân vô cùng bình tĩnh, hắn cũng không nói gì.
Nhưng Võ Lão lại thay đổi sắc mặt: “Còn ngây người ra đấy làm gì? Thiếu chủ nói giết ông ta, mau ra tay đi!”
Nói xong, trên mặt ông ta đã có mồ hôi lạnh chảy xuống.
Đám người khốn kiếp, các ngươi đừng có hại lão phu!
Nếu thiếu chủ này là một kẻ thù dai, các ngươi làm như thế thì lão phu sẽ toi đời đấy!
Nghe thấy lời có Võ Lão, những cường giả xung quanh đều lấy lại tinh thần, sau đó xông thẳng về phía mấy người nhóm Dư trưởng lão.
Võ Lão lén nhìn thoáng qua Diệp Quân, thấy nét mặt bình tĩnh không chút dao động của Diệp Quân thì thầm run rẩy.
Không phải ông ấy suy nghĩ nhiều, mà là ông ấy từng ở lại hệ Ngân Hà, biết rõ những kẻ tạo phản gần như đều không có kết quả tốt.
Đặc biệt là lần này, Võ Các xuất hiện kẻ phản bội, nếu không vì ông ấy nhận ra điều bất ổn, đích thân dẫn người chạy đến, thì thật sự không thể tưởng tượng nổi hậu quả.
Dư trưởng lão phía xa hơi cau mày, ông ta nhìn chằm chằm Diệp Quân, trong lòng hơi khiếp sợ, ông ta không ngờ Thiếu các chủ này lại quyết đoán như thế, không hề cho ông ta cơ hội kéo dài thời gian.
Mà lúc này, tình huống xung quanh thay đổi.
Oanh!
Thời không trước mặt Dư trưởng lão nứt ra, sau đó, một tia đao mang chém ra từ trong thời không bị nứt kia.
Xoẹt!
Ngay sau đó, mấy trăm cường giả Tiên Bảo Các vừa xông lên đã bị tia đao mang này chém thành hư vô!
Mọi người hoảng hốt.
Lúc này, một người phụ nữ chậm rãi xuất hiện trước mặt mọi người, người phụ nữ khá trẻ, trông chỉ khoảng hai mươi mấy. Bà ta mặc váy xanh, áo khoác tím, mặt như tranh vẽ, làn da như tuyết, mái tóc dài màu xanh đen dài đến tận eo, bên phải hông của bà ta đeo một thanh đoản kiếm có vỏ, chỗ đuôi đoản kiếm có hai cái chuông nhỏ.
Sau lưng người phụ nữ còn có một ông lão lưng còng đi theo, ông lão dáng người cao gầy, mái tóc trắng bạc rối bời, trong tay trái của ông ta cầm một thanh trường đao có vỏ, mà bàn tay đó chỉ có bốn ngón tay.
Chiêu đao khi nãy là ông ta chém ra!
Ám U bên cạnh Diệp Quân nhìn chằm chằm ông lão lưng còng kia: “Thần Đế!”
Nghe thấy thế, Diệp Quân lập tức cau mày.
Lại một Thần Đế nữa tới?
Mẹ kiếp!
Chân thế giới các người điên rồi à?
Các người làm như thế sao mà ta chịu được!
Diệp Quân thầm thấy giận dữ: “Tháp gia, ta không muốn cố gắng nữa! Ta muốn gọi người, ta muốn gọi cô cô váy trắng!”
Tiểu Tháp ngẫm nghĩ, sau đó khuyên nhủ: “Ngươi không nên như thế, dù bọn họ thật sự hơi quá đáng, nhưng cũng đâu cần thiết phải gọi người, một khi nghiện rồi thì khó giải quyết lắm”.
Diệp Quân chớp mắt: “Ý của Tháp gia là cô cô váy trắng có thể đánh thắng Thần Đế đúng không?”
Nghe vậy, Tiểu Tháp lập tức run rẩy nói: “Ngươi là ma quỷ à?”
Đến lúc này rồi mà hắn còn muốn gài bẫy lão tử?
Thế này thì ai mà chịu được chứ?
Ngươi không được di truyền cái gì tốt, cứ thích di truyền sự gian trá của cha mẹ ngươi!
Thật khó tin! Diệp Quân bật cười, rõ ràng là hắn đánh giá khá thấp thực lực của cô cô váy trắng rồi.
Sở dĩ hắn hỏi như thế là vì muốn thăm dò thực lực của cô cô váy trắng, vì đến hiện tại, những cường giả hắn từng gặp đều không mang đến cho hắn cảm giác như cô cô váy trắng.
Cảm giác gì?
Cảm giác vô địch!
Hắn cảm thấy, cô cô váy trắng giết người đều không cần sử dụng kiếm thứ hai.
Mà thực lực của những cường giả xuất hiện lúc này chắc chắn là mạnh hơn Đại Kiếm Đế, nói cách khác, thực lực của cô cô váy trắng vô cùng có khả năng là vượt xa cả Thần Đế.
Vượt xa cả Thần Đế!
Diệp Quân ngẫm nghĩ, lại hỏi: “Tháp gia, cô cô váy trắng có thể chống lại mấy vị Thần Đế?”
Tiểu Tháp giận dữ nói: “Một nghìn tỷ!”
Diệp Quân đen mặt: “Ngươi lại bắt đầu không nghiêm túc rồi đó”.
Tiểu Tháp: “...”
Sau khi xuất hiện, người phụ nữ thần linh kia quan sát Diệp Quân phía xa một lúc, sau đó hơi nhếch môi, dùng huyền khí truyền âm cho ông lão bên cạnh: “Du sư phụ, lát nữa ta sẽ lừa tiểu tử kia đến đây, ông tìm thời cơ chính xác giải quyết hắn bằng một đao!”
Ông lão cầm đao nhìn Diệp Quân phía xa, không nói gì.
Người phụ nữ nhìn về phía Diệp Quân, vẫy tay nở nụ cười xán lạn: “Này, tiểu tử nhân loại đẹp trai kia, có thể đến đây nói chuyện một lát không?”
Diệp Quân ở phía xa lấy lại tinh thần, ngạc nhiên nhìn về phía người phụ nữ thần linh: “Ta ư?”
Người phụ nữ thần linh cười đáp: “Đúng thế!”
Diệp Quân nhìn ông lão sau lưng người phụ nữ, người phụ nữ cười khẽ: “Ngươi là Thiếu chủ của thư viện Quan Huyên, đừng nói là ngươi sợ nhé?”
Diệp Quân cười nói: “Bà xưng hô như thế nào?”
Người phụ nữ thần linh chớp mắt: “Ngươi đến đây, ta sẽ cho ngươi biết!”
Diệp Quân nhìn chằm chằm bà ta: “Tháp gia của ta nói bà muốn giết ta, bảo ta đừng đi, ta nghe lời Tháp gia!”
Tiểu Tháp: “...”
Người phụ nữ nghiêm túc nói: “Ta không phải kiểu người như thế, sao ta có thể làm ra hành động hèn hạ vô sỉ như vậy được”.
Diệp Quân nhìn chằm chằm người phụ nữ: “Chuyện lần này là bà lên kế hoạch à?”
Người phụ nữ thần linh hơi ngạc nhiên: “Sao ngươi lại nói thế?”
Diệp Quân bình tĩnh đáp: “Một Thần Đế đi theo bên cạnh bà, lại còn cung kính như thế, có lẽ thân phận của bà thật sự không đơn giản. Nên ta mới thử đoán vậy, bây giờ thấy nét mặt của bà thì có lẽ là ta đoán đúng rồi”.
Nghe thấy thế, nét mặt các cường giả của thư viện Quan Huyên đều trở nên nặng nề.
Người phụ nữ trước mắt này mới thật sự là người đứng sau mọi việc ư?
Bình luận facebook