Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 406-410
Chương 406: Đám dốt nát!
Trước thành Quan Huyên, mười vạn cái đầu đầm đìa máu xếp ngay ngắn trên đất, máu tươi chảy thành sông.
Cảnh tượng cực kỳ đẫm máu!
Tần Quan đứng trong vũng máu đó, bà ấy trầm lặng nhìn chân trời đằng xa.
Sau lưng bà ấy là ba mươi sáu người đàn ông áo đen cầm đao cong, hoàn toàn không có chút khí tức nào, hệt như những hồn ma.
Tần Quan bỗng nhìn thành Tiểu Quan kia, một lúc sau, bà ấy bỗng khẽ nói: "Tòa thành này xây dựng vì con, bây giờ nó không cần thiết phải tồn tại nữa rồi. Cho nổ đi!"
Nói rồi, bà ấy quay người rời đi.
Sau khi Tần Quan đi, cả toàn thành Tiểu Quan hóa thành cát bụi, một cột khói hình nấm bốc lên cao đến mười vạn trượng
...
Trong đường hầm thời không, Diệp Quân trầm ngâm không lên tiếng.
Mọi người cũng không nói gì.
Tần các chủ đã xuất hiện rồi!
Mà mọi người không ngờ hai mẹ con họ gặp nhau lại có kết thúc như thế này.
Tiên Bảo Các!
Ai nấy đều thầm thở dài!
Diệp Quân vốn dĩ đã không có ấn tượng tốt với Tiên Bảo Các rồi, vừa tới thành Tiểu Quan thì các ngươi đã lập tức ra oai phủ đầu!
Ai không điên tiết cho được?
Phải biết rằng, hắn vốn đã bị nuôi dưỡng bên ngoài!
Bây giờ trưởng thành trở về nhà, thuộc hạ của cha mẹ lại tỏ thái độ, như thể hắn trở về để giành tài sản ấy!
Nực cười!
Lý Bán Tri nhìn Diệp Quân, khẽ cười: "Có thể mẹ con không lường trước được những chuyện xảy ra sau này, lòng người khó lường mà. Hơn nữa, đã lâu lắm rồi bà ấy không xuất hiện, thế nên rất nhiều người không còn kính sợ bà ấy nữa, nên cũng không kính sợ con".
Bà ấy dừng lại một lát rồi nói tiếp: "Đây không phải là lỗi của bà ấy, đương nhiên cũng không phải là lỗi của con, chỉ là những người hiếu trung với nhà con đã xảy ra vấn đề thôi!"
Diệp Quân trầm mặc.
Lý Bán Tri khẽ thở dài.
Thật ra không chỉ riêng Tiên Bảo Các, thư viện Quan Huyên cũng vậy.
Dù sao, Kiếm Chủ Nhân Gian và Tần Quan đã quá lâu không xuất hiện, nhưng bọn họ lại không hề biết, vũ trụ Quan Huyên còn tồn tại là nhờ có Kiếm Chủ Nhân Gian và Tần các chủ.
Nếu đổi lại người khác làm vua của vũ trụ Quan Huyên, Kiếm Chủ Nhân Gian và Tần các chủ có còn bảo vệ vũ trụ Quan Huyên không?
Không bàn đến những người khác, đám người ủng hộ Diệp Quân như Thiên Tú chắc chắn sẽ không tới chi viện cho vũ trụ Quan Huyên!
Đám người Kỳ Tỉ Thiên và Thiên Tú tới chi viện không phải vì vũ trụ Quan Huyên mà là vì thiếu chủ của vũ trụ Quan Huyên là Diệp Quân, mà Diệp Quân lại là người nhà họ Dương.
Cả Lý Bán Tri bà ấy cũng vậy!
Đổi một người khác làm vua thì bà ấy cũng sẽ không dốc hết sức giúp đỡ thế này.
Con người đều có lòng ích kỷ!
Lý Bán Tri lại lần nữa lắc đầu thở dài.
Bà ấy biết, với tính khí của Tần Quan, e rằng lần này sẽ có rất nhiều người gặp họa!
Cả Ưng Thanh cũng không ngoại lệ.
Người phụ nữ này rất thông minh, có năng lực nhưng thiếu quyết đoán, nếu ngay lập tức giết đám đạo binh kia thì có khi còn cứu vãn được!
Cả Võ Lão nữa!
Võ Thần Vệ của Võ Các có thể đàn áp được đạo binh!
Nhưng bọn họ đều nghĩ không cần phải làm vậy, thấy chuyện này không nghiêm trọng đến mức đó.
Chỉ có thể nói một từ, ngu!
Đúng lúc này, Diệp Quân bỗng hỏi: "Cha con ở thế giới Hư Chân ạ?"
Lý Bán Tri thu hồi mạch suy nghĩ, lắc đầu cười: "Ta không biết!"
Diệp Quân nhìn Lý Bán Tri, bà ấy khẽ nói: "Con hỏi Tháp gia thử, có lẽ nó biết đấy!"
Diệp Quân thầm hỏi: "Tháp gia?"
Tiểu Tháp: "Ta cũng không biết!"
Diệp Quân nhíu mày.
Tiểu Tháp vội nói: "Không biết thật, sau này ông ấy không tới tìm ta nữa, ta thấy mình mờ nhạt hẳn!"
Diệp Quân cạn lời.
Tiểu Tháp tiếp tục nói: "Thôi kệ đi, nhiệm vụ cấp bách bây giờ của ngươi là tới chiến trường Hư Chân, tới kế thừa di sản của cha ngươi!"
Diệp Quân nhíu mày: "Di sản?"
Tiểu Tháp cuống lên: "Gia sản! Là gia sản!"
Diệp Quân lắc đầu cười.
Tháp gia nói chuyện đôi khi sẽ dọa chết người khác đấy!
Diệp Quân không hỏi thêm gì. Hắn xòe tay ra, kiếm Hành Đạo xuất hiện trong tay hắn, bây giờ hắn chỉ muốn làm một chuyện, đó chính là tới chiến trường Hư Chân, sau đó cứu sống Nạp Lan Ca.
Tiểu Ca!
Diệp Quân chậm rãi nhắm mắt lại.
Tiểu Tháp bỗng nói: "Ngươi thật sự không gặp mẹ ngươi sao? Ta... ta từng đi theo ông nội ngươi, sau đó lại theo cha ngươi, cũng được xem là trưởng bối của ngươi, ta nói thêm vài câu nhé! Ta cảm thấy đây không phải là lỗi của mẹ ngươi, bà ấy là một người rất tốt, thật đấy!"
Diệp Quân im lặng một lát rồi nói: "Bây giờ ta chỉ muốn cứu sống Tiểu Ca, không muốn nghĩ tới những chuyện khác!"
Tiểu Tháp thở dài.
Thật ra nó cũng tức giận lắm!
Đám dốt nát Tiên Bảo Các này!
Đúng là chán sống rồi!
Các ngươi dám ra uy phủ đầu thằng nhóc khốn nạn này à?
Tự đâm đầu vào chỗ chết!
Có lẽ đám người Tiên Bảo Các cũng không ngờ được, bọn họ vừa ra oai phủ đầu thì thằng nhóc này đã lập tức quay người bỏ đi.
Được, ta không chơi với các ngươi!
Đúng là tự đâm đầu vào chỗ chết mà!
Chương 407: Cô cô, người có ở đây không?
Ầm!
Ngay lúc này, trước mặt tất cả mọi người, đường hầm thời không bỗng nứt ra, một người đàn ông trung niên chậm rãi xuất hiện, sau lưng ông ta là mấy chục người mặc áo đen.
Lý Bán Tri đứng bên Diệp Quân bỗng nói: "Tộc trưởng thần tộc Thái Sơ..."
Diệp Quân bỗng nói: "Không đúng!"
Lý Bán Tri nheo mắt lại, nhìn người đàn ông trung niên đó quát lên: "Đứng lại!"
Đứng lại!
Người đàn ông trung niên hơi ngẩn người, sau đó nói: "Lý viện phó... bà làm gì vậy?"
Diệp Quân bỗng nói: "Ấy thế mà các ông lại đầu quân cho thần linh!"
Vẻ khó hiểu trên mặt người đàn ông trung niên trở thành sự ngạc nhiên, chỉ trong tích tắc nhưng Diệp Quân và Lý Bán Tri đã nhìn thấy.
Lúc Diệp Quân vừa dứt lời, đám người Trần Quan Tử đã vây lại.
Người đàn ông trung niên nhìn chằm chằm Diệp Quân: "Sao ngươi phát hiện ra được!"
Diệp Quân bình tĩnh đáp: "Ta đoán!"
Người đàn ông trung niên sững sờ.
Diệp Quân nhìn ông ta rồi nói: "Đoán sai cũng đâu có sao, nhưng nhỡ đoán trúng thì sao? Thế nên ta rất thích đoán!"
Mọi người: "..."
Vẻ mặt người đàn ông trung niên phức tạp: "Ngươi thật giống cha ngươi!"
Lý Bán Tri trầm giọng nói: "Tại sao thần tộc Thái Sơ lại phản bội thư viện Quan Huyên?"
Người đàn ông trung niên khẽ cười: "Vì không nhìn thấy hy vọng! Bao nhiêu năm qua, thần tộc Thái Sơ của ta đã tổn thất rất nhiều người, cứ tiếp tục đánh thế này, không có chút hy vọng nào cả. Thế nên, ta muốn đổi một con đường mới. Chỉ là không ngờ đúng vào lúc này, hậu nhân của Kiếm Chủ Nhân Gian lại xuất hiện, trùng hợp quá!"
Vẻ mặt Lý Bán Tri phức tạp: "Ông làm như vậy có xứng đáng với các tiền bối của thần tộc Thái Sơ không?"
Người đàn ông trung niên khẽ cười: "Ta không quan tâm tới các tiên tổ, ta chỉ quan tâm tới con cháu thần tộc Thái Sơ thôi, ta không muốn chúng chết hết".
Lý Bán Tri khẽ lắc đầu, không nói gì.
Bà ấy biết, chắc chắn Chân thế giới đã hứa cho thần tộc Thái Sơ gì đó, nếu không chắc chắn họ sẽ không phản bội đâu.
Người đàn ông trung niên nhìn Diệp Quân: "Ngươi rất ưu tú, nếu gặp ngươi sớm một chút, có lẽ ta sẽ không chọn theo thần linh, nhưng tiếc là ngươi đã xuất hiện quá muộn!"
Ầm!
Dứt lời, đường hầm thời không xung quanh sụp đổ, mọi người xuất hiện trong một mảnh tinh không.
Xung quanh có đến mười vạn người, tất cả đều là Thần Tướng!
Thấy đội hình này, sắc mặt Lý Bán Tri lập tức thay đổi.
Mười vạn Thần Tướng!
Khái niệm gì vậy?
Tộc trưởng thần tộc Thái Sơ nhìn Lý Bán Tri: "Lý viện phó, ba nghìn vạn năm nay chúng ta đã bị giữ chân ở vũ trụ Quan Huyên, giậm chân tại chỗ, còn Chân thế giới thì lại phát triển thần tốc, nếu bà đi ra ngoài nhìn thì sẽ biết khoảng cách giữa chúng ta với họ lớn đến thế nào!"
Lý Bán Tri nhìn tộc trưởng thần tộc Thái Sơ: "Ta biết vũ trụ Quan Huyên chúng ta kém bọn họ, nhưng bọn họ muốn diệt vũ trụ của chúng ta! Tại sao các tiền bối của thần tộc Thái Sơ khi xưa lại liều mạng chống trả đến thế? Chẳng phải muốn sống có tôn nghiêm hay sao?"
Tộc trưởng thần tộc Thái Sơ vô cảm: "Năm đó bọn họ đã chọn nhầm thôi!"
"Ngu độn!"
Lý Bán Tri tức giận quát: "Thái Sơ Khâm, ta hỏi ông, nếu năm xưa không nhờ Kiếm Chủ Nhân Gian ngăn cản cường giả thế giới Hư Chân, đồng thời bảo vệ mãi cho đến hôm nay thì người của Chân thế giới có tới đàm phán và cho thần tộc Thái Sơ của ông lợi ích không? Ông cứ nằm mơ đi, ông cũng không tự xem lại mình là thứ gì?"
Nói rồi, bà ấy nhếch môi khinh bỉ: "Sở dĩ bây giờ chúng có thể cho ông lợi ích là vì Kiếm Chủ Nhân Gian đã cản chúng lại, để chúng biết vũ trụ Quan Huyên của chúng ta không dễ ức hiếp, bằng không, xem thử đám thần linh kia có thèm nhìn đến ông không? E là ông có chịu làm chó cho chúng, chúng cũng chê ông ngu đấy!"
Thái Sơ Khâm nheo mắt: "Lý viện phó, sự lựa chọn của chúng ta khác nhau, sao bà phải sỉ nhục người khác như vậy?"
Lý Bán Tri lắc đầu: "Ta kính trọng những tiền bối trong thần tộc Thái Sơ ông, cũng cảm thấy đau lòng thay họ, lại có con cháu như ông".
Thái Sơ Khâm cười nhạt: "Lý viện trưởng, bà đang cố kéo dài thời gian à? Ta nói cho bà biết, muộn rồi! Giờ đây chiến trường Hư Chân đã hoàn toàn thất thủ, Diệp Vũ Đại Kiếm Đế cũng đang kéo dài hơi tàn, bị diệt vong chỉ là vấn đề thời gian thôi!"
Lý Bán Tri im lặng.
Bà ấy biết, chuyện nghiêm trọng hơn trong tưởng tượng của bà ấy nhiều!
Chẳng trách đám Diệp Vũ đến nay cũng không trở về cứu viện!
Ắt hẳn đã gặp phải khó khăn rất lớn!
Diệp Quân đứng bên cạnh bỗng thở dài.
Hắn thầm cảm thấy chua chát.
Cha hắn để lại cho hắn một đống lộn xộn!
Không chỉ là một đống lộn xộn, e là hắn còn phải gánh một đống nợ nữa!
Ngày đầu tiên hắn tiếp quản, vũ trụ Quan Huyên đã thất thủ.
Hắn không nhận cha được không?
Tiểu Tháp bỗng nói: "Ta cũng không ngờ chuyện sẽ phát triển như ngày hôm nay..."
Diệp Quân thầm nói: "Tháp gia, chơi thế này ta thấy ta trụ không nổi".
Tiểu Tháp khẽ than: "Năm xưa trận chiến giữa cha ngươi với thế giới Hư Chân vẫn chưa xong..."
Diệp Quân hơi bất mãn: "Thế nên để lại cho ta đánh tiếp à?"
Tiểu Tháp nói: "Cha ngươi nghĩ vậy đấy!"
Diệp Quân đen mặt: "Ngươi thấy vậy có công bằng không? Ta còn là một đứa trẻ mà!"
Tiểu Tháp nói: "Còn cách nào khác đâu? Ai bảo ngươi là con trai của ông ấy?"
Diệp Quân suy nghĩ rồi nói: "Tháp gia, ta muốn hỏi câu cuối cùng, ngươi phải nói thật cho ta biết!"
Tiểu Tháp nói: "Ngươi hỏi đi!"
Diệp Quân cầm kiếm Hành Đạo, hỏi: "Tháp gia, ý nghĩa của người hộ đạo là gì?"
Tiểu Tháp: "Người hộ đạo là để tránh ngươi bị người khác ở duy độ cao hơn giết!"
Diệp Quân khẽ gật đầu: "Cô cô váy trắng có thể chống lại được Thần Đế không?"
Tiểu Tháp nói: "Có thể!"
Diệp Quân hỏi: "Đánh được mấy người?"
Tiểu Tháp suy nghĩ rồi đáp: "Có bao nhiêu đánh bấy nhiêu!"
Diệp Quân trầm giọng nói: "Ta không tin!"
Tiểu Tháp: "Thật đấy, lần này ta không lừa ngươi đâu!"
Diệp Quân nói: "Ta vẫn không tin, trừ phi... ngươi gọi cô cô ra đây thử... à, để ta gọi thử..."
Nói rồi, hắn lấy kiếm Hành Đạo ra: "Cô cô, người có ở đây không? Tộc thần linh mắng cô này..."
Tiểu Tháp: "..."
Chương 408: Sẽ bị nghiện đó!
Diệp Quân dứt lời, nhưng kiếm Hành Đạo vẫn không có động tĩnh gì.
Sau một thoáng im lặng, Diệp Quân hỏi: "Tháp gia, phải gọi thế nào đây?"
Tiểu Tháp suy nghĩ rồi đáp: "Thật ra tình hình bây giờ vẫn còn tạm, không cần phải gọi bà ấy!"
Diệp Quân không hiểu: "Vì sao?"
Tiểu Tháp trầm giọng nói: "Sẽ bị nghiện đó!"
Diệp Quân nhíu mày: "Gọi người sẽ nghiện à?"
Tiểu Tháp nói: "Đúng vậy, nghiện không dừng lại được luôn. Hơn nữa, bà ấy không mấy hứng thú với đám thần linh này, quan trọng nhất là năm xưa bố ngươi chật vật như vậy nhưng vẫn không gọi bà ấy ra tay, thế nên người cố gắng chịu đựng đi, rồi cũng qua thôi".
Diệp Quân cạn lời.
Hình như Tháp gia rất sợ mình gọi cô cô váy trắng!
Vì sao?
Nếu cô cô váy trắng xuất hiện thì sẽ thế nào?
Diệp Quân hơi tò mò.
Lúc này, Thái Sơ Khâm đứng đằng xa bỗng lên tiếng: "Giết hắn!"
Ông ta nhìn Diệp Quân chòng chọc.
Nghe lệnh của Thái Sơ Khâm, những Thần Tướng đứng xung quanh đều xông về phía Diệp Quân, chớp mắt, mảng tinh hà này đã cuộn trào, sau đó dần dần vỡ nát.
Thấy cảnh này, Diệp Quân nheo mắt lại, ánh mắt tàn độc. Hắn đang định ra tay thì thời không ở phía xa bỗng nứt ra, một đạo kiếm quang xé không gian bay tới, sau đó một tốp cường giả đồng loạt xuất hiện.
Chính là mấy người Mộ Niệm Niệm!
"Mộ Thiên Đạo!"
Thấy Mộ Niệm Niệm, sắc mặt của Thái Sơ Khâm ở đằng xa nghiêm nghị hẳn.
Đương nhiên ông ta biết vị Mộ Thiên Đạo này!
Đây là nhân vật khủng bố năm xưa từng theo Kiếm Chủ Nhân Gian giết vào Chân vũ trụ!
Mộ Niệm Niệm xuất hiện, bà ấy nhìn Thái Sơ Khâm rồi trực tiếp hóa thành một tia kiếm quang, biến mất tại chỗ.
Vù!
Một đạo kiếm quang lướt qua, thời không nứt vỡ.
Phía xa, Thái Sơ Khâm thấy Mộ Niệm Niệm ra tay thì trong lòng kinh hãi, nhát kiếm này quá nhanh, ông ta không còn đường để lui, chỉ có thể đối đầu trực diện!
Ánh mắt ông ta dữ dằn, bước tới trước một bước rồi đấm một quyền ra.
Ầm!
Một ảo ảnh cây thần phóng ra từ trong lòng bàn tay ông ta.
Kiếm tới!
Ầm!
Ảo ảnh cây thần kia vỡ nát, Thái Sơ Khâm bị đánh bay, trên không trung, cơ thể của Thái Sơ Khâm bắt đầu vỡ vụn từng chút một.
Mộ Niệm Niệm đang định tiếp tục ra tay, nhưng lúc này những Thần Tướng kia đã xông về phía đám người Diệp Quân.
Mộ Niệm Niệm nhíu mày, quát: "Giết!"
Vừa dứt lời, bà ấy bỗng lao về phía trước, một đạo kiếm quang phá thời không bay tới, chớp mắt mấy chục Thần Tướng đã bị nhát kiếm này của bà ấy chém tan.
Lúc này, Diệp Quân cũng xông lên: "Giết!"
Hắn không muốn được bảo vệ mãi!
Có Ngao Thiên Thiên và kiếm Hành Đạo trên người, Thần Tướng sao? Hắn không sợ!
Thấy Diệp Quân xông lên, Trần Quan Tử đứng bên cạnh cũng quát lên: "Giết!"
Vù!
Bỗng chốc, từng tiếng kiếm kêu vang lên, sau đó là các kiếm tu tiên phong ra trận!
Mộ Niệm Niệm dẫn đầu, Thiên Tú và những cường giả U Minh Điện bảo vệ hai bên trái phải của mọi người. Sức chiến đấu của những cường giả thư viện Quan Huyên không thể địch lại những Thần Tướng này, thế nên Thiên Tú và các cường giả U Minh Điện buộc phải chống đỡ phía trước, nếu không những Thần Tướng này mà xông vào, cường giả của thư viện Quan Huyên chắc chắn sẽ bị đồ sát!
Cứ như vậy, mọi người lao vào chém giết, vì có Mộ Niệm Niệm dẫn đầu nên đám Thần Tướng kia không thể cản được nhóm Diệp Quân!
Bà ấy một mình giết đám Thần Tướng kia tạo thành một con đường.
Đúng lúc này, một Thần Tướng bỗng xông tới bên cạnh Mộ Niệm Niệm, bà ấy nhíu mày, đang định quay người ra tay thì đã có một đạo kiếm quang xuyên qua giữa trán Thần Tướng kia.
Vù!
Một tia máu phun ra từ trán Thần Tướng kia!
Mộ Niệm Niệm quay đầu nhìn, thấy Diệp Quân cầm kiếm Hành Đạo đứng đó.
Mộ Niệm Niệm nhìn thanh kiếm trong tay Diệp Quân rồi cười nói: "Theo ta mở con đường máu cho mọi người, dám không?"
Diệp Quân nhếch môi: "Dám!"
Mộ Niệm Niệm khẽ cười: "Đến thế giới Hư Chân, mời con ăn cá!"
Nói xong bà ấy bỗng biến mất.
Vù!
Một kia kiếm quang xé gió phóng tới, lại có thêm mấy chục Thần Tướng nữa bị giết.
Diệp Quân hít sâu vào một hơi rồi cũng xông lên.
Giây phút này, Diệp Quân đẩy tốc độ của mình lên nhanh nhất, kiếm Hành Đạo làm chủ, mười hai thanh phi kiếm phụ trợ, nhờ có Khôi Phục Đan và Ngao Thiên Thiên nên bây giờ hắn không cần phải lo vấn đề hao hụt huyền khí nữa.
Cứ như vậy, Diệp Quân theo sát Mộ Niệm Niệm, cùng bà ấy mở ra một con đường máu, sau đó dẫn mọi người tới chiến trường Hư Chân.
Sau lưng hai người họ là các kiếm tu!
Những kiếm tu sống sót, giây phút này đã dần dần lột xác!
Những Thần Tướng kia cũng dũng cảm không sợ chết, ai nấy đều cắm đầu xông về phía đám người Diệp Quân. Ngoài đám người Mộ Niệm Niệm, Kỳ Tỉ Thiên và Thiên Tú ra thì những người của thư viện Quan Huyên không thể nào giết được đám Thần Tướng.
Đây chính là sự đàn áp về duy độ!
Cũng chính vì vậy, vũ trụ Quan Huyên mới rơi vào tình thế không thuận lợi.
Thấy đám người Diệp Quân thế như chẻ tre, sắc mặt của Thái Sơ Khâm chỉ còn lại linh hồn ở phía xa chợt trở nên khó coi.
Ông ta vẫn luôn nhìn chằm chằm Diệp Quân!
Chương 409: Bà nổi điên gì đấy?
Lúc này Thái Sơ Khâm mới hiểu rõ vì sao An Vương kia lại dặn dò ông ta bất chấp mọi giá để giết Diệp Quân.
Quá yêu nghiệt!
Chân thế giới không muốn xuất hiện thêm một Kiếm Chủ Nhân Gian thứ hai!
Trận chiến năm xưa, Kiếm Chủ Nhân Gian đã dạy cho Chân thế giới một bài học nhớ đời, dù đã ba nghìn vạn năm trôi qua nhưng thần linh của Chân thế giới vẫn chưa thể nào quên được bài học đó.
Mà bây giờ, thiên phú của Diệp Quân này còn khủng bố hơn cả Kiếm Chủ Nhân Gian nữa!
Quan trọng nhất là, vị chủ nhân bút Đại Đạo kia đã từng tiên đoán rằng Diệp Quân này sẽ là người kết thúc thế giới Hư Chân!
Khi xưa ông ta cũng từng cảm thấy lời tiên đoán này thật nực cười, nhưng bây giờ xem ra, chàng trai này có khả năng lắm chứ!
Thái Sơ Khâm ngẩng đầu nhìn vũ trụ sâu thẳm, thật ra ở sâu trong vũ trụ đó, vẫn còn một trận đại chiến khác!
Chính là trận chiến giữa An Nam Tịnh và An Vương!
Lúc này, trong một mảnh hư không, An Nam Tịnh cùng Nhị Nha và Trang Vị Nhiên đã cản được đám người An Vương. Sở dĩ đám Thái Hòa Thần Đế không tới giết Diệp Quân chính là vì An Vương đã bị cầm chân.
Ba người An Nam Tịnh đã cản được đến tám vị Thần Đế, thêm cả An Vương và đám quân cận vệ của bà ta nữa!
Nhưng lúc này, quân cận vệ của bà ta đã tổn thất mất một nửa!
Cục diện rất bất lợi cho bà ta!
An Vương nhìn chằm chằm ba người An Nam Tịnh đang đại chiến ở phía xa, trầm mặc không lên tiếng.
Đám Thần Đế hoàn toàn không thể địch lại được ba người này, nếu không nhờ có quân cận vệ của mình giúp đỡ thì mấy vị Thần Đế đã bị đánh chết rồi!
Mà bây giờ, quân cận vệ của bà ta sắp bị đánh chết hết rồi!
Lòng bà ta nhỏ máu!
Vì ba người này quá có năng lực giết thần linh!
Sai sách rồi!
An Vương khẽ lắc đầu, trong lòng thầm thấy bất lực.
Bà ta tính toán hết thảy mọi thứ nhưng không tính đến những cường giả ở đời ông nội Diệp Quân.
Nghĩ đến đây, An Vương bỗng nhìn mảnh tinh không trên đỉnh đầu: "Thương Vương, ông định đợi người của ta chết hết rồi mới ra tay à?"
"Ha ha!"
Tiếng cười lớn vang vọng trong hư không, sau đó một người đàn ông trung niên chậm rãi bước ra.
Ông ta chắp tay sau lưng, mặc một bộ áo bào đen rộng rãi, đầu tóc đỏ như lửa.
Sau lưng Thương Vương là một nghìn cường giả thần linh mặc áo giáp đen.
An Vương bình tĩnh nói: "Thương Vương, hôm nay ông khoanh tay đứng nhìn không giúp đỡ, ngày sau ông sẽ phải trả cái giá rất thê thảm!"
Thương Vương nheo mắt: "An Vương, hình như là vấn đề của chính bà mà?"
An Vương khẽ cười: "Nếu ban đầu ông chịu ra tay thì chúng ta đã có cơ hội giết chết Diệp Quân kia rồi, nhưng ông lại cứ nhất quyết đứng đợi ta và phe địch cùng tổn thất, muốn đợi phe địch tiêu hao thực lực của ta rồi mới ra tay".
Nói rồi, bà ta khẽ lắc đầu: "Đáng tiếc, ông đã đánh giá thấp thực lực của những người này, bây giờ Diệp Quân đã sắp vào thế giới Hư Chân, một khi hắn vào được đó, chúng ta muốn giết hắn sẽ khó hơn gấp bội".
Thương Vương cười nhạt: "Ta đã từng gặp Diệp Quân mà bà nói, đúng là thiên tài hiếm thấy, nhưng ta thấy An Vương bà cũng hơi nói quá lên rồi. Một kiếm tu thiếu niên có thể lật đổ thế giới Hư Chân ta sao? Mấy lời nói đùa của chủ nhân bút Đại Đạo mà bà cũng tin à? Đúng là nực cười!"
An Vương chỉ nhìn Thương Vương mà không nói gì thêm.
Dù là người hay thần linh đều không thể cãi với kẻ ngốc được.
Vì ngươi cãi không lại bọn họ đâu!
Thương Vương cười khẩy: "An Vương, hành động lần này của bà không chỉ đã thất bại mà còn tổn thất nhiều cường giả thế này, bà cứ đợi bị xét xử đi!"
An Vương: "Xét xử thì xét xử!"
Thương Vương bỗng cười nói: "Hy vọng bà..."
An Vương bỗng nhìn An Nam Tịnh, nói: "Ta có một suy nghĩ, ngươi nghe xem thử được không nhé. Là thế này, chúng ta bắt tay giết Thương Vương này với đám người ông ta dẫn tới, ngươi xem được không?"
Nghe thế, Thương Vương kia híp mắt lại: "Bà nổi điên gì đấy?"
An Vương lạnh lùng nhìn chằm chằm Thương Vương: "Bị vũ trụ Quan Huyên đánh là ta đáng đời, nhưng bị người phe mình tính kế thì mẹ kiếp, ta thấy rất tức, bà đây nói cho ông biết, bà đây không làm nữa, cút mẹ ông đi!"
Nói rồi, bà ta xông thẳng lên trời, lao về phía Thương Vương.
Thuộc hạ của bà ta cũng sững sờ, sau đó cũng theo bà ta xông về phía đám người Thương Vương.
Tuy bọn họ thấy làm vậy không đúng, nhưng không thể làm khác được.
Bây giờ không theo An Vương, chưa đợi đến lúc bị xét xử thì bọn họ đã bị giết sạch rồi.
Sắc mặt Thương Vương kia bỗng trở nên cực kỳ khó coi!
Mẹ kiếp!
Người đàn bà điên này!
Lúc này, ông ta buộc phải ứng chiến!
Vì người phụ nữ này tới giết ông ta thật!
Phía xa, nhìn hai tốp người lao vào đánh nhau, Nhị Nha liếm kẹo hồ lô, hơi ngờ vực: "An tỷ, bọn họ tự đánh nhau rồi! Chúng ta có giúp người phụ nữ này giết Thương Vương kia không?"
An Nam Tịnh nhìn An Vương: "Đợi chút, tìm cơ hội giết người phụ nữ này đi!"
Nhị Nha sửng sốt.
An Nam Tịnh bình tĩnh nói: "Đầu óc người phụ nữ này thông minh hơn Thương Vương kia nhiều. Bà ta làm vậy là đang tìm đường sống từ chỗ chết. Vì bà ta biết nếu không làm như vậy thì có thể bà ta sẽ bị chúng ta và Thương Vương bắt tay đánh, Thương Vương chắc chắn sẽ không giúp bà ta! Người phụ nữ này hiểu rõ điểm này nên quyết định ra tay trước để chiếm ưu thế!"
Nhị Nha nhìn An Vương, hơi nhíu mày: "Nhiều mưu kế thật! Giống hệt Tiểu Huyên Tử!"
An Nam Tịnh nhìn An Vương: "Không diệt trừ người này thì sẽ là một đại họa, chút nữa ba người chúng ta tìm cơ hội giết bà ta".
Nhị Nha bỗng hỏi: "Sao bây giờ không ra tay luôn?"
An Nam Tịnh khẽ vuốt cái đầu nhỏ của Nhị Nha: "Bây giờ mà ra tay thì bọn họ sẽ bắt tay đối phó với chúng ta! Đây cũng là một trong những mục đích của bà ta".
Nhị Nha khẽ gật đầu: "Không biết Tiểu Bạch dùng quả bom kia chưa!"
An Nam Tịnh nhíu mày: "Muội cho nó thứ đó rồi à?"
Nhị Nha gật đầu: "Vâng, cho nó mấy chục quả ấy. Muội đã dặn nó rồi, một lần đừng cho nổ nhiều, châm lửa xong thì chạy đi, không biết nó nhớ không nữa!"
Sắc mặt An Nam Tịnh bỗng trầm xuống.
Trang Vị Nhiên cũng nhíu mày.
Thế Tiểu Quân còn sống không?
Chúng ta bán mạng chống đỡ ở bên này, Tiểu Bạch lại phá nhà bên kia thì vui à.
...
Trong hư không, bây giờ Diệp Quân đã giết đến đỏ mắt.
Đúng lúc này, Tiểu Bạch bỗng xuất hiện trên vai hắn, nó nhìn Diệp Quân nhếch miệng cười rồi giơ móng vuốt lên múa may gì đó.
Diệp Quân ngờ vực: "Tháp gia, nó nói gì vậy?"
Tiểu Tháp: "Nó hỏi có cần giúp đỡ không?"
Diệp Quân vội gật đầu: "Cần!"
Nghe câu trả lời của Diệp Quân thì Tiểu Bạch cực kỳ vui mừng, nó phất móng vuốt, mấy chục quả trứng to như quả dưa hấu xuất hiện trước mặt Diệp Quân, sau đó nó dùng một móng vuốt che mắt mình lại, một móng vuốt còn lại định ấn nút trên đó...
Diệp Quân: "..."
Thấy Diệp Quân có vẻ rất sợ thì nó vội dùng móng vuốt che mắt Diệp Quân lại, sau đó nhắm chặt hai mắt, một móng vuốt khác thì tiếp tục thò ra ấn nút...
...
Chương 410: Thiên Mệnh, vị thần mãi mãi!
Móng vuốt nhỏ run rẩy sắp ấn nút thì một cái tay bỗng nắm lấy móng vuốt của nó.
Chính là tay Diệp Quân!
Diệp Quân nhìn tên nhóc trắng bóc trước mặt, mồ hôi lạnh túa ra.
Tiểu Bạch mở mắt nhìn Diệp Quân rồi chớp chớp mắt, vẻ mặt ngây thơ vô tội.
Diệp Quân suy nghĩ rồi chân thành nói: "Không cần giúp nữa! Ta... trụ được!"
Nói rồi, hắn lau vết máu trên khóe miệng.
Hắn cảm thấy nếu để Tiểu Bạch giúp đỡ thì có khi nó sẽ tiễn hắn lên đường mất.
Quá đáng sợ!
Đúng lúc này, Mộ Niệm Niệm đứng bên cạnh bỗng nói: "Giết!"
Nghe vậy, Diệp Quân đặt Tiểu Bạch lên vai mình rồi thoắt cái hóa thành một đạo kiếm quang phóng ra ngoài.
Vù!
Kiếm Hành Đạo mở đường, đánh đâu thắng đó!
Rất nhanh, Diệp Quân và Mộ Niệm Niệm đã dẫn dắt thư viện Quan Huyên xông ra khỏi vòng vây, vô số thời không phía hai bên sau lưng bọn họ vỡ nát, sau đó những luồng khí tức mạnh mẽ phóng ra.
Lại đến nữa rồi!
Thấy vậy, Mộ Niệm Niệm nheo mắt lại rồi bỗng quay người chém ra một nhát kiếm.
Vù!
Thời không nứt vỡ, một thông đạo dịch chuyển xuất hiện trước mặt Diệp Quân.
Mộ Niệm Niệm nhìn Diệp Quân: "Đưa bọn họ tới chiến trường Hư Chân, bọn ta sẽ cắt đuôi".
Diệp Quân im lặng.
Mộ Niệm Niệm đang định nói tiếp thì Diệp Quân bỗng nhìn các cường giả của vũ trụ Quan Huyên: "Chúng ta đi!"
Ánh mắt Mộ Niệm Niệm lộ ra vẻ tán thưởng!
Nếu lúc này mà còn rề rà thì đúng là hơi ngu thật!
Diệp Quân dẫn tất cả cường giả của vũ trụ Quan Huyên vào trong thông đạo dịch chuyển. Lúc này, Mộ Niệm Niệm nhìn Tiểu Bạch trên vai Diệp Quân.
Tiểu Bạch cũng nhìn Mộ Niệm Niệm, nó nhoẻn miệng cười rồi giơ móng vuốt nhỏ huơ huơ.
Mộ Niệm Niệm chỉ vào Diệp Quân, múa tay gì đó.
Tiểu Bạch nhìn Diệp Quân rồi gật đầu, bộ vuốt lại huơ loạn.
Mộ Niệm Niệm khẽ cười, giơ ngón tay cái với nó.
Nó mỉm cười rồi phất móng vuốt, một quả to bằng trái dưa hấu bay tới trước mặt Mộ Niệm Niệm.
Mộ Niệm Niệm nhìn quả đó, lắc đầu cười rồi cất vào, thứ này chỉ có mình Tần Quan chơi được.
Lúc này, Diệp Quân đã vào trong đường hầm thời không, rất nhanh, bọn họ đã biến mất.
Mộ Niệm Niệm quay đầu nhìn những cường giả thần linh kia, càng lúc càng có nhiều cường giả thần linh tới đây.
Thiên Tú đứng bên cạnh Mộ Niệm Niệm nhíu mày: "Chiến trường Hư Chân thất thủ rồi sao?"
Mộ Niệm Niệm khẽ nói: "Chắc là tình hình không ổn lắm!"
Thiên Tú trầm mặc.
Mộ Niệm Niệm nhìn những thần linh xông tới kia rồi nói: "Chân vũ trụ biết được sự tồn tại của thằng nhóc, chắc chắn sẽ không muốn để nó sống".
Thiên Tú hỏi: "Thiên Mệnh có ra tay không?"
Mộ Niệm Niệm lắc đầu: "Không đâu!"
Thiên Tú nhíu mày: "Vì sao?"
Mộ Niệm Niệm nói: "Thứ nhất, bây giờ bà ấy chỉ muốn đợi Tiểu Huyên Tử bước ra khỏi ngưỡng cửa đó. Thứ hai, bà ấy không có hứng thú gì với Chân thế giới. Thứ ba, nếu bà ấy ra tay thì tâm cảnh của Tiểu Quân sẽ bị phá. Trước đây thì còn tạm, vì thằng nhóc chưa từng trải sự đời, chỉ nghĩ bà ấy là Đại Kiếm Đế, nhưng bây giờ, nếu để Thiên Mệnh giết chết tất cả những người này chỉ bằng một nhát kiếm trong nháy mắt..."
Nói đến đây, bà ấy lắc đầu cười: "Không một ai giữ được tâm kiếm đạo vô địch sau khi nhìn thấy Thiên Mệnh, nếu thằng nhóc này sinh cùng thời với bà ấy thì còn được, nhưng bây giờ..."
Nói đến đây, bà ấy không nói tiếp nữa.
Thiên Tú cũng im lặng không nói gì thêm.
Thế hệ của bọn họ đều chịu ảnh hưởng cực lớn từ Thiên Mệnh!
Có thể nói, phàm những người từng gặp Thiên Mệnh thì trong tim sẽ có một vị thần!
Một vị thần khiến bản thân tuyệt vọng!
Trận chiến ba nghìn vạn năm trước, dù Diệp Huyên có chật vật đến thế nào cũng không gọi một tiếng "Thanh Nhi".
Không chỉ mình Diệp Huyên, cường giả đỉnh cấp thời đó, có ai quen biết Thiên Mệnh mà không tuyệt vọng đâu?
Dù ngươi có tu luyện thế nào, cố gắng đến đâu, lúc ngươi gặp bà ấy cũng sẽ tuyệt vọng thôi!
Bà ấy mạnh vậy đấy!
Lúc này, Mộ Niệm Niệm bỗng khẽ nói: "Hơn nữa, đối với vũ trụ Quan Huyên, Thiên Mệnh còn nguy hiểm hơn cả Chân thế giới nữa. Ít nhất thì Chân Thần của Chân thế giới sẽ không ra tay, còn vị Thiên Mệnh cô nương này không lo nhiều vậy đâu. Năm xưa nếu không nhờ Tiểu Huyên Tử thì bà ấy đã xóa xổ vũ trụ Quan Huyên này chỉ bằng một ý niệm trong đầu rồi".
Thiên Tú khẽ gật đầu, bà ấy nhìn phía xa: "Vũ trụ Quan Huyên có bị hủy diệt hay không đều không quan trọng, thằng nhóc kia bình an là được".
Mấy người bọn họ thật sự chẳng có cảm tình gì với vũ trụ Quan Huyên.
Bọn họ tới đây giúp chỉ đơn thuần vì Diệp Quân là người nhà họ Dương!
Mộ Niệm Niệm bỗng cười nói: "Giết cho đã đi nào!"
Nói rồi, bà ấy bỗng hóa thành một đạo kiếm quang xông ra.
Thiên Tú cũng hòa thành một tia u quang bay vút ra.
...
Trên hư không, An Vương và Thương Vương kia vẫn đang đại chiến.
Ba người An Nam Tịnh vẫn luôn nhìn chằm chằm An Vương, đúng lúc này, An Nam Tịnh bỗng nói: "Ra tay!"
Dứt lời, ba người lập tức biến mất.
Dường như cùng lúc đó, An Vương trên trời kia bỗng xòe tay, một phù ấn bốc cháy trong lòng bàn tay của bà ta.
Ầm!
Chớp mắt, cơ thể An Vương trở nên mờ ảo!
Đốt hồn!
Không chỉ vậy, còn đốt cả thể xác!
Rõ ràng, bà ta đã dự đoán được ba người An Nam Tịnh sẽ ra tay với bà ta.
Lúc này, ba người An Nam Tịnh đã giết tới.
Rầm!
Một luồng sức mạnh khủng bố bỗng từ chỗ An Vương nổ ra bốn phía. Cùng lúc đó, An Vương gắng gượng xé toạc vách ngăn thời không, hóa thành một tia lửa biến mất trong đường hầm thời không, tốc độ cực kỳ nhanh, chớp mắt đã mất tăm mất dạng!
Thấy cảnh này, Thương Vương đứng một bên sửng sốt.
Bà đốt hồn rồi từ bỏ cả thể xác chỉ để bỏ chạy à?
Ba người An Nam Tịnh cũng nhíu mày!
Không ngờ An Vương bỏ ra cái giá đắt như vậy để chạy trốn!
Quá quyết đoán!
Lúc này, An Nam Tịnh bỗng nhìn Thương Vương. Thấy ba người họ nhìn mình, sắc mặt Thương Vương bỗng tái mét.
Bây giờ ông ta hối hận đã muộn rồi!
Nếu biết trước thì lúc nãy ông ta nên bắt tay với An Vương để đối phó với ba người này mới phải, bây giờ An Vương đã chạy trốn, để mình ông ta ở lại đây!
Muốn bỏ trốn à?
Không kịp nữa rồi!
An Nam Tịnh bỗng nói: "Giết ông ta!"
Dứt lời, ba người cùng lúc biến mất.
Sắc mặt Thương Vương trắng bệch như tờ giấy.
Toi rồi!
Một lúc sau, từng tiếng nổ vang lên liên tiếp, chẳng bao lâu sau đã có một cái đầu đẫm máu bay ra ngoài.
Chính là đầu của Thương Vương!
Giết Thương Vương xong, An Nam Tịnh nói: "Đi thôi!"
Nói xong bà ấy quay người phất tay, thời không nứt ra, ba người bước vào đó rồi biến mất.
Trước thành Quan Huyên, mười vạn cái đầu đầm đìa máu xếp ngay ngắn trên đất, máu tươi chảy thành sông.
Cảnh tượng cực kỳ đẫm máu!
Tần Quan đứng trong vũng máu đó, bà ấy trầm lặng nhìn chân trời đằng xa.
Sau lưng bà ấy là ba mươi sáu người đàn ông áo đen cầm đao cong, hoàn toàn không có chút khí tức nào, hệt như những hồn ma.
Tần Quan bỗng nhìn thành Tiểu Quan kia, một lúc sau, bà ấy bỗng khẽ nói: "Tòa thành này xây dựng vì con, bây giờ nó không cần thiết phải tồn tại nữa rồi. Cho nổ đi!"
Nói rồi, bà ấy quay người rời đi.
Sau khi Tần Quan đi, cả toàn thành Tiểu Quan hóa thành cát bụi, một cột khói hình nấm bốc lên cao đến mười vạn trượng
...
Trong đường hầm thời không, Diệp Quân trầm ngâm không lên tiếng.
Mọi người cũng không nói gì.
Tần các chủ đã xuất hiện rồi!
Mà mọi người không ngờ hai mẹ con họ gặp nhau lại có kết thúc như thế này.
Tiên Bảo Các!
Ai nấy đều thầm thở dài!
Diệp Quân vốn dĩ đã không có ấn tượng tốt với Tiên Bảo Các rồi, vừa tới thành Tiểu Quan thì các ngươi đã lập tức ra oai phủ đầu!
Ai không điên tiết cho được?
Phải biết rằng, hắn vốn đã bị nuôi dưỡng bên ngoài!
Bây giờ trưởng thành trở về nhà, thuộc hạ của cha mẹ lại tỏ thái độ, như thể hắn trở về để giành tài sản ấy!
Nực cười!
Lý Bán Tri nhìn Diệp Quân, khẽ cười: "Có thể mẹ con không lường trước được những chuyện xảy ra sau này, lòng người khó lường mà. Hơn nữa, đã lâu lắm rồi bà ấy không xuất hiện, thế nên rất nhiều người không còn kính sợ bà ấy nữa, nên cũng không kính sợ con".
Bà ấy dừng lại một lát rồi nói tiếp: "Đây không phải là lỗi của bà ấy, đương nhiên cũng không phải là lỗi của con, chỉ là những người hiếu trung với nhà con đã xảy ra vấn đề thôi!"
Diệp Quân trầm mặc.
Lý Bán Tri khẽ thở dài.
Thật ra không chỉ riêng Tiên Bảo Các, thư viện Quan Huyên cũng vậy.
Dù sao, Kiếm Chủ Nhân Gian và Tần Quan đã quá lâu không xuất hiện, nhưng bọn họ lại không hề biết, vũ trụ Quan Huyên còn tồn tại là nhờ có Kiếm Chủ Nhân Gian và Tần các chủ.
Nếu đổi lại người khác làm vua của vũ trụ Quan Huyên, Kiếm Chủ Nhân Gian và Tần các chủ có còn bảo vệ vũ trụ Quan Huyên không?
Không bàn đến những người khác, đám người ủng hộ Diệp Quân như Thiên Tú chắc chắn sẽ không tới chi viện cho vũ trụ Quan Huyên!
Đám người Kỳ Tỉ Thiên và Thiên Tú tới chi viện không phải vì vũ trụ Quan Huyên mà là vì thiếu chủ của vũ trụ Quan Huyên là Diệp Quân, mà Diệp Quân lại là người nhà họ Dương.
Cả Lý Bán Tri bà ấy cũng vậy!
Đổi một người khác làm vua thì bà ấy cũng sẽ không dốc hết sức giúp đỡ thế này.
Con người đều có lòng ích kỷ!
Lý Bán Tri lại lần nữa lắc đầu thở dài.
Bà ấy biết, với tính khí của Tần Quan, e rằng lần này sẽ có rất nhiều người gặp họa!
Cả Ưng Thanh cũng không ngoại lệ.
Người phụ nữ này rất thông minh, có năng lực nhưng thiếu quyết đoán, nếu ngay lập tức giết đám đạo binh kia thì có khi còn cứu vãn được!
Cả Võ Lão nữa!
Võ Thần Vệ của Võ Các có thể đàn áp được đạo binh!
Nhưng bọn họ đều nghĩ không cần phải làm vậy, thấy chuyện này không nghiêm trọng đến mức đó.
Chỉ có thể nói một từ, ngu!
Đúng lúc này, Diệp Quân bỗng hỏi: "Cha con ở thế giới Hư Chân ạ?"
Lý Bán Tri thu hồi mạch suy nghĩ, lắc đầu cười: "Ta không biết!"
Diệp Quân nhìn Lý Bán Tri, bà ấy khẽ nói: "Con hỏi Tháp gia thử, có lẽ nó biết đấy!"
Diệp Quân thầm hỏi: "Tháp gia?"
Tiểu Tháp: "Ta cũng không biết!"
Diệp Quân nhíu mày.
Tiểu Tháp vội nói: "Không biết thật, sau này ông ấy không tới tìm ta nữa, ta thấy mình mờ nhạt hẳn!"
Diệp Quân cạn lời.
Tiểu Tháp tiếp tục nói: "Thôi kệ đi, nhiệm vụ cấp bách bây giờ của ngươi là tới chiến trường Hư Chân, tới kế thừa di sản của cha ngươi!"
Diệp Quân nhíu mày: "Di sản?"
Tiểu Tháp cuống lên: "Gia sản! Là gia sản!"
Diệp Quân lắc đầu cười.
Tháp gia nói chuyện đôi khi sẽ dọa chết người khác đấy!
Diệp Quân không hỏi thêm gì. Hắn xòe tay ra, kiếm Hành Đạo xuất hiện trong tay hắn, bây giờ hắn chỉ muốn làm một chuyện, đó chính là tới chiến trường Hư Chân, sau đó cứu sống Nạp Lan Ca.
Tiểu Ca!
Diệp Quân chậm rãi nhắm mắt lại.
Tiểu Tháp bỗng nói: "Ngươi thật sự không gặp mẹ ngươi sao? Ta... ta từng đi theo ông nội ngươi, sau đó lại theo cha ngươi, cũng được xem là trưởng bối của ngươi, ta nói thêm vài câu nhé! Ta cảm thấy đây không phải là lỗi của mẹ ngươi, bà ấy là một người rất tốt, thật đấy!"
Diệp Quân im lặng một lát rồi nói: "Bây giờ ta chỉ muốn cứu sống Tiểu Ca, không muốn nghĩ tới những chuyện khác!"
Tiểu Tháp thở dài.
Thật ra nó cũng tức giận lắm!
Đám dốt nát Tiên Bảo Các này!
Đúng là chán sống rồi!
Các ngươi dám ra uy phủ đầu thằng nhóc khốn nạn này à?
Tự đâm đầu vào chỗ chết!
Có lẽ đám người Tiên Bảo Các cũng không ngờ được, bọn họ vừa ra oai phủ đầu thì thằng nhóc này đã lập tức quay người bỏ đi.
Được, ta không chơi với các ngươi!
Đúng là tự đâm đầu vào chỗ chết mà!
Chương 407: Cô cô, người có ở đây không?
Ầm!
Ngay lúc này, trước mặt tất cả mọi người, đường hầm thời không bỗng nứt ra, một người đàn ông trung niên chậm rãi xuất hiện, sau lưng ông ta là mấy chục người mặc áo đen.
Lý Bán Tri đứng bên Diệp Quân bỗng nói: "Tộc trưởng thần tộc Thái Sơ..."
Diệp Quân bỗng nói: "Không đúng!"
Lý Bán Tri nheo mắt lại, nhìn người đàn ông trung niên đó quát lên: "Đứng lại!"
Đứng lại!
Người đàn ông trung niên hơi ngẩn người, sau đó nói: "Lý viện phó... bà làm gì vậy?"
Diệp Quân bỗng nói: "Ấy thế mà các ông lại đầu quân cho thần linh!"
Vẻ khó hiểu trên mặt người đàn ông trung niên trở thành sự ngạc nhiên, chỉ trong tích tắc nhưng Diệp Quân và Lý Bán Tri đã nhìn thấy.
Lúc Diệp Quân vừa dứt lời, đám người Trần Quan Tử đã vây lại.
Người đàn ông trung niên nhìn chằm chằm Diệp Quân: "Sao ngươi phát hiện ra được!"
Diệp Quân bình tĩnh đáp: "Ta đoán!"
Người đàn ông trung niên sững sờ.
Diệp Quân nhìn ông ta rồi nói: "Đoán sai cũng đâu có sao, nhưng nhỡ đoán trúng thì sao? Thế nên ta rất thích đoán!"
Mọi người: "..."
Vẻ mặt người đàn ông trung niên phức tạp: "Ngươi thật giống cha ngươi!"
Lý Bán Tri trầm giọng nói: "Tại sao thần tộc Thái Sơ lại phản bội thư viện Quan Huyên?"
Người đàn ông trung niên khẽ cười: "Vì không nhìn thấy hy vọng! Bao nhiêu năm qua, thần tộc Thái Sơ của ta đã tổn thất rất nhiều người, cứ tiếp tục đánh thế này, không có chút hy vọng nào cả. Thế nên, ta muốn đổi một con đường mới. Chỉ là không ngờ đúng vào lúc này, hậu nhân của Kiếm Chủ Nhân Gian lại xuất hiện, trùng hợp quá!"
Vẻ mặt Lý Bán Tri phức tạp: "Ông làm như vậy có xứng đáng với các tiền bối của thần tộc Thái Sơ không?"
Người đàn ông trung niên khẽ cười: "Ta không quan tâm tới các tiên tổ, ta chỉ quan tâm tới con cháu thần tộc Thái Sơ thôi, ta không muốn chúng chết hết".
Lý Bán Tri khẽ lắc đầu, không nói gì.
Bà ấy biết, chắc chắn Chân thế giới đã hứa cho thần tộc Thái Sơ gì đó, nếu không chắc chắn họ sẽ không phản bội đâu.
Người đàn ông trung niên nhìn Diệp Quân: "Ngươi rất ưu tú, nếu gặp ngươi sớm một chút, có lẽ ta sẽ không chọn theo thần linh, nhưng tiếc là ngươi đã xuất hiện quá muộn!"
Ầm!
Dứt lời, đường hầm thời không xung quanh sụp đổ, mọi người xuất hiện trong một mảnh tinh không.
Xung quanh có đến mười vạn người, tất cả đều là Thần Tướng!
Thấy đội hình này, sắc mặt Lý Bán Tri lập tức thay đổi.
Mười vạn Thần Tướng!
Khái niệm gì vậy?
Tộc trưởng thần tộc Thái Sơ nhìn Lý Bán Tri: "Lý viện phó, ba nghìn vạn năm nay chúng ta đã bị giữ chân ở vũ trụ Quan Huyên, giậm chân tại chỗ, còn Chân thế giới thì lại phát triển thần tốc, nếu bà đi ra ngoài nhìn thì sẽ biết khoảng cách giữa chúng ta với họ lớn đến thế nào!"
Lý Bán Tri nhìn tộc trưởng thần tộc Thái Sơ: "Ta biết vũ trụ Quan Huyên chúng ta kém bọn họ, nhưng bọn họ muốn diệt vũ trụ của chúng ta! Tại sao các tiền bối của thần tộc Thái Sơ khi xưa lại liều mạng chống trả đến thế? Chẳng phải muốn sống có tôn nghiêm hay sao?"
Tộc trưởng thần tộc Thái Sơ vô cảm: "Năm đó bọn họ đã chọn nhầm thôi!"
"Ngu độn!"
Lý Bán Tri tức giận quát: "Thái Sơ Khâm, ta hỏi ông, nếu năm xưa không nhờ Kiếm Chủ Nhân Gian ngăn cản cường giả thế giới Hư Chân, đồng thời bảo vệ mãi cho đến hôm nay thì người của Chân thế giới có tới đàm phán và cho thần tộc Thái Sơ của ông lợi ích không? Ông cứ nằm mơ đi, ông cũng không tự xem lại mình là thứ gì?"
Nói rồi, bà ấy nhếch môi khinh bỉ: "Sở dĩ bây giờ chúng có thể cho ông lợi ích là vì Kiếm Chủ Nhân Gian đã cản chúng lại, để chúng biết vũ trụ Quan Huyên của chúng ta không dễ ức hiếp, bằng không, xem thử đám thần linh kia có thèm nhìn đến ông không? E là ông có chịu làm chó cho chúng, chúng cũng chê ông ngu đấy!"
Thái Sơ Khâm nheo mắt: "Lý viện phó, sự lựa chọn của chúng ta khác nhau, sao bà phải sỉ nhục người khác như vậy?"
Lý Bán Tri lắc đầu: "Ta kính trọng những tiền bối trong thần tộc Thái Sơ ông, cũng cảm thấy đau lòng thay họ, lại có con cháu như ông".
Thái Sơ Khâm cười nhạt: "Lý viện trưởng, bà đang cố kéo dài thời gian à? Ta nói cho bà biết, muộn rồi! Giờ đây chiến trường Hư Chân đã hoàn toàn thất thủ, Diệp Vũ Đại Kiếm Đế cũng đang kéo dài hơi tàn, bị diệt vong chỉ là vấn đề thời gian thôi!"
Lý Bán Tri im lặng.
Bà ấy biết, chuyện nghiêm trọng hơn trong tưởng tượng của bà ấy nhiều!
Chẳng trách đám Diệp Vũ đến nay cũng không trở về cứu viện!
Ắt hẳn đã gặp phải khó khăn rất lớn!
Diệp Quân đứng bên cạnh bỗng thở dài.
Hắn thầm cảm thấy chua chát.
Cha hắn để lại cho hắn một đống lộn xộn!
Không chỉ là một đống lộn xộn, e là hắn còn phải gánh một đống nợ nữa!
Ngày đầu tiên hắn tiếp quản, vũ trụ Quan Huyên đã thất thủ.
Hắn không nhận cha được không?
Tiểu Tháp bỗng nói: "Ta cũng không ngờ chuyện sẽ phát triển như ngày hôm nay..."
Diệp Quân thầm nói: "Tháp gia, chơi thế này ta thấy ta trụ không nổi".
Tiểu Tháp khẽ than: "Năm xưa trận chiến giữa cha ngươi với thế giới Hư Chân vẫn chưa xong..."
Diệp Quân hơi bất mãn: "Thế nên để lại cho ta đánh tiếp à?"
Tiểu Tháp nói: "Cha ngươi nghĩ vậy đấy!"
Diệp Quân đen mặt: "Ngươi thấy vậy có công bằng không? Ta còn là một đứa trẻ mà!"
Tiểu Tháp nói: "Còn cách nào khác đâu? Ai bảo ngươi là con trai của ông ấy?"
Diệp Quân suy nghĩ rồi nói: "Tháp gia, ta muốn hỏi câu cuối cùng, ngươi phải nói thật cho ta biết!"
Tiểu Tháp nói: "Ngươi hỏi đi!"
Diệp Quân cầm kiếm Hành Đạo, hỏi: "Tháp gia, ý nghĩa của người hộ đạo là gì?"
Tiểu Tháp: "Người hộ đạo là để tránh ngươi bị người khác ở duy độ cao hơn giết!"
Diệp Quân khẽ gật đầu: "Cô cô váy trắng có thể chống lại được Thần Đế không?"
Tiểu Tháp nói: "Có thể!"
Diệp Quân hỏi: "Đánh được mấy người?"
Tiểu Tháp suy nghĩ rồi đáp: "Có bao nhiêu đánh bấy nhiêu!"
Diệp Quân trầm giọng nói: "Ta không tin!"
Tiểu Tháp: "Thật đấy, lần này ta không lừa ngươi đâu!"
Diệp Quân nói: "Ta vẫn không tin, trừ phi... ngươi gọi cô cô ra đây thử... à, để ta gọi thử..."
Nói rồi, hắn lấy kiếm Hành Đạo ra: "Cô cô, người có ở đây không? Tộc thần linh mắng cô này..."
Tiểu Tháp: "..."
Chương 408: Sẽ bị nghiện đó!
Diệp Quân dứt lời, nhưng kiếm Hành Đạo vẫn không có động tĩnh gì.
Sau một thoáng im lặng, Diệp Quân hỏi: "Tháp gia, phải gọi thế nào đây?"
Tiểu Tháp suy nghĩ rồi đáp: "Thật ra tình hình bây giờ vẫn còn tạm, không cần phải gọi bà ấy!"
Diệp Quân không hiểu: "Vì sao?"
Tiểu Tháp trầm giọng nói: "Sẽ bị nghiện đó!"
Diệp Quân nhíu mày: "Gọi người sẽ nghiện à?"
Tiểu Tháp nói: "Đúng vậy, nghiện không dừng lại được luôn. Hơn nữa, bà ấy không mấy hứng thú với đám thần linh này, quan trọng nhất là năm xưa bố ngươi chật vật như vậy nhưng vẫn không gọi bà ấy ra tay, thế nên người cố gắng chịu đựng đi, rồi cũng qua thôi".
Diệp Quân cạn lời.
Hình như Tháp gia rất sợ mình gọi cô cô váy trắng!
Vì sao?
Nếu cô cô váy trắng xuất hiện thì sẽ thế nào?
Diệp Quân hơi tò mò.
Lúc này, Thái Sơ Khâm đứng đằng xa bỗng lên tiếng: "Giết hắn!"
Ông ta nhìn Diệp Quân chòng chọc.
Nghe lệnh của Thái Sơ Khâm, những Thần Tướng đứng xung quanh đều xông về phía Diệp Quân, chớp mắt, mảng tinh hà này đã cuộn trào, sau đó dần dần vỡ nát.
Thấy cảnh này, Diệp Quân nheo mắt lại, ánh mắt tàn độc. Hắn đang định ra tay thì thời không ở phía xa bỗng nứt ra, một đạo kiếm quang xé không gian bay tới, sau đó một tốp cường giả đồng loạt xuất hiện.
Chính là mấy người Mộ Niệm Niệm!
"Mộ Thiên Đạo!"
Thấy Mộ Niệm Niệm, sắc mặt của Thái Sơ Khâm ở đằng xa nghiêm nghị hẳn.
Đương nhiên ông ta biết vị Mộ Thiên Đạo này!
Đây là nhân vật khủng bố năm xưa từng theo Kiếm Chủ Nhân Gian giết vào Chân vũ trụ!
Mộ Niệm Niệm xuất hiện, bà ấy nhìn Thái Sơ Khâm rồi trực tiếp hóa thành một tia kiếm quang, biến mất tại chỗ.
Vù!
Một đạo kiếm quang lướt qua, thời không nứt vỡ.
Phía xa, Thái Sơ Khâm thấy Mộ Niệm Niệm ra tay thì trong lòng kinh hãi, nhát kiếm này quá nhanh, ông ta không còn đường để lui, chỉ có thể đối đầu trực diện!
Ánh mắt ông ta dữ dằn, bước tới trước một bước rồi đấm một quyền ra.
Ầm!
Một ảo ảnh cây thần phóng ra từ trong lòng bàn tay ông ta.
Kiếm tới!
Ầm!
Ảo ảnh cây thần kia vỡ nát, Thái Sơ Khâm bị đánh bay, trên không trung, cơ thể của Thái Sơ Khâm bắt đầu vỡ vụn từng chút một.
Mộ Niệm Niệm đang định tiếp tục ra tay, nhưng lúc này những Thần Tướng kia đã xông về phía đám người Diệp Quân.
Mộ Niệm Niệm nhíu mày, quát: "Giết!"
Vừa dứt lời, bà ấy bỗng lao về phía trước, một đạo kiếm quang phá thời không bay tới, chớp mắt mấy chục Thần Tướng đã bị nhát kiếm này của bà ấy chém tan.
Lúc này, Diệp Quân cũng xông lên: "Giết!"
Hắn không muốn được bảo vệ mãi!
Có Ngao Thiên Thiên và kiếm Hành Đạo trên người, Thần Tướng sao? Hắn không sợ!
Thấy Diệp Quân xông lên, Trần Quan Tử đứng bên cạnh cũng quát lên: "Giết!"
Vù!
Bỗng chốc, từng tiếng kiếm kêu vang lên, sau đó là các kiếm tu tiên phong ra trận!
Mộ Niệm Niệm dẫn đầu, Thiên Tú và những cường giả U Minh Điện bảo vệ hai bên trái phải của mọi người. Sức chiến đấu của những cường giả thư viện Quan Huyên không thể địch lại những Thần Tướng này, thế nên Thiên Tú và các cường giả U Minh Điện buộc phải chống đỡ phía trước, nếu không những Thần Tướng này mà xông vào, cường giả của thư viện Quan Huyên chắc chắn sẽ bị đồ sát!
Cứ như vậy, mọi người lao vào chém giết, vì có Mộ Niệm Niệm dẫn đầu nên đám Thần Tướng kia không thể cản được nhóm Diệp Quân!
Bà ấy một mình giết đám Thần Tướng kia tạo thành một con đường.
Đúng lúc này, một Thần Tướng bỗng xông tới bên cạnh Mộ Niệm Niệm, bà ấy nhíu mày, đang định quay người ra tay thì đã có một đạo kiếm quang xuyên qua giữa trán Thần Tướng kia.
Vù!
Một tia máu phun ra từ trán Thần Tướng kia!
Mộ Niệm Niệm quay đầu nhìn, thấy Diệp Quân cầm kiếm Hành Đạo đứng đó.
Mộ Niệm Niệm nhìn thanh kiếm trong tay Diệp Quân rồi cười nói: "Theo ta mở con đường máu cho mọi người, dám không?"
Diệp Quân nhếch môi: "Dám!"
Mộ Niệm Niệm khẽ cười: "Đến thế giới Hư Chân, mời con ăn cá!"
Nói xong bà ấy bỗng biến mất.
Vù!
Một kia kiếm quang xé gió phóng tới, lại có thêm mấy chục Thần Tướng nữa bị giết.
Diệp Quân hít sâu vào một hơi rồi cũng xông lên.
Giây phút này, Diệp Quân đẩy tốc độ của mình lên nhanh nhất, kiếm Hành Đạo làm chủ, mười hai thanh phi kiếm phụ trợ, nhờ có Khôi Phục Đan và Ngao Thiên Thiên nên bây giờ hắn không cần phải lo vấn đề hao hụt huyền khí nữa.
Cứ như vậy, Diệp Quân theo sát Mộ Niệm Niệm, cùng bà ấy mở ra một con đường máu, sau đó dẫn mọi người tới chiến trường Hư Chân.
Sau lưng hai người họ là các kiếm tu!
Những kiếm tu sống sót, giây phút này đã dần dần lột xác!
Những Thần Tướng kia cũng dũng cảm không sợ chết, ai nấy đều cắm đầu xông về phía đám người Diệp Quân. Ngoài đám người Mộ Niệm Niệm, Kỳ Tỉ Thiên và Thiên Tú ra thì những người của thư viện Quan Huyên không thể nào giết được đám Thần Tướng.
Đây chính là sự đàn áp về duy độ!
Cũng chính vì vậy, vũ trụ Quan Huyên mới rơi vào tình thế không thuận lợi.
Thấy đám người Diệp Quân thế như chẻ tre, sắc mặt của Thái Sơ Khâm chỉ còn lại linh hồn ở phía xa chợt trở nên khó coi.
Ông ta vẫn luôn nhìn chằm chằm Diệp Quân!
Chương 409: Bà nổi điên gì đấy?
Lúc này Thái Sơ Khâm mới hiểu rõ vì sao An Vương kia lại dặn dò ông ta bất chấp mọi giá để giết Diệp Quân.
Quá yêu nghiệt!
Chân thế giới không muốn xuất hiện thêm một Kiếm Chủ Nhân Gian thứ hai!
Trận chiến năm xưa, Kiếm Chủ Nhân Gian đã dạy cho Chân thế giới một bài học nhớ đời, dù đã ba nghìn vạn năm trôi qua nhưng thần linh của Chân thế giới vẫn chưa thể nào quên được bài học đó.
Mà bây giờ, thiên phú của Diệp Quân này còn khủng bố hơn cả Kiếm Chủ Nhân Gian nữa!
Quan trọng nhất là, vị chủ nhân bút Đại Đạo kia đã từng tiên đoán rằng Diệp Quân này sẽ là người kết thúc thế giới Hư Chân!
Khi xưa ông ta cũng từng cảm thấy lời tiên đoán này thật nực cười, nhưng bây giờ xem ra, chàng trai này có khả năng lắm chứ!
Thái Sơ Khâm ngẩng đầu nhìn vũ trụ sâu thẳm, thật ra ở sâu trong vũ trụ đó, vẫn còn một trận đại chiến khác!
Chính là trận chiến giữa An Nam Tịnh và An Vương!
Lúc này, trong một mảnh hư không, An Nam Tịnh cùng Nhị Nha và Trang Vị Nhiên đã cản được đám người An Vương. Sở dĩ đám Thái Hòa Thần Đế không tới giết Diệp Quân chính là vì An Vương đã bị cầm chân.
Ba người An Nam Tịnh đã cản được đến tám vị Thần Đế, thêm cả An Vương và đám quân cận vệ của bà ta nữa!
Nhưng lúc này, quân cận vệ của bà ta đã tổn thất mất một nửa!
Cục diện rất bất lợi cho bà ta!
An Vương nhìn chằm chằm ba người An Nam Tịnh đang đại chiến ở phía xa, trầm mặc không lên tiếng.
Đám Thần Đế hoàn toàn không thể địch lại được ba người này, nếu không nhờ có quân cận vệ của mình giúp đỡ thì mấy vị Thần Đế đã bị đánh chết rồi!
Mà bây giờ, quân cận vệ của bà ta sắp bị đánh chết hết rồi!
Lòng bà ta nhỏ máu!
Vì ba người này quá có năng lực giết thần linh!
Sai sách rồi!
An Vương khẽ lắc đầu, trong lòng thầm thấy bất lực.
Bà ta tính toán hết thảy mọi thứ nhưng không tính đến những cường giả ở đời ông nội Diệp Quân.
Nghĩ đến đây, An Vương bỗng nhìn mảnh tinh không trên đỉnh đầu: "Thương Vương, ông định đợi người của ta chết hết rồi mới ra tay à?"
"Ha ha!"
Tiếng cười lớn vang vọng trong hư không, sau đó một người đàn ông trung niên chậm rãi bước ra.
Ông ta chắp tay sau lưng, mặc một bộ áo bào đen rộng rãi, đầu tóc đỏ như lửa.
Sau lưng Thương Vương là một nghìn cường giả thần linh mặc áo giáp đen.
An Vương bình tĩnh nói: "Thương Vương, hôm nay ông khoanh tay đứng nhìn không giúp đỡ, ngày sau ông sẽ phải trả cái giá rất thê thảm!"
Thương Vương nheo mắt: "An Vương, hình như là vấn đề của chính bà mà?"
An Vương khẽ cười: "Nếu ban đầu ông chịu ra tay thì chúng ta đã có cơ hội giết chết Diệp Quân kia rồi, nhưng ông lại cứ nhất quyết đứng đợi ta và phe địch cùng tổn thất, muốn đợi phe địch tiêu hao thực lực của ta rồi mới ra tay".
Nói rồi, bà ta khẽ lắc đầu: "Đáng tiếc, ông đã đánh giá thấp thực lực của những người này, bây giờ Diệp Quân đã sắp vào thế giới Hư Chân, một khi hắn vào được đó, chúng ta muốn giết hắn sẽ khó hơn gấp bội".
Thương Vương cười nhạt: "Ta đã từng gặp Diệp Quân mà bà nói, đúng là thiên tài hiếm thấy, nhưng ta thấy An Vương bà cũng hơi nói quá lên rồi. Một kiếm tu thiếu niên có thể lật đổ thế giới Hư Chân ta sao? Mấy lời nói đùa của chủ nhân bút Đại Đạo mà bà cũng tin à? Đúng là nực cười!"
An Vương chỉ nhìn Thương Vương mà không nói gì thêm.
Dù là người hay thần linh đều không thể cãi với kẻ ngốc được.
Vì ngươi cãi không lại bọn họ đâu!
Thương Vương cười khẩy: "An Vương, hành động lần này của bà không chỉ đã thất bại mà còn tổn thất nhiều cường giả thế này, bà cứ đợi bị xét xử đi!"
An Vương: "Xét xử thì xét xử!"
Thương Vương bỗng cười nói: "Hy vọng bà..."
An Vương bỗng nhìn An Nam Tịnh, nói: "Ta có một suy nghĩ, ngươi nghe xem thử được không nhé. Là thế này, chúng ta bắt tay giết Thương Vương này với đám người ông ta dẫn tới, ngươi xem được không?"
Nghe thế, Thương Vương kia híp mắt lại: "Bà nổi điên gì đấy?"
An Vương lạnh lùng nhìn chằm chằm Thương Vương: "Bị vũ trụ Quan Huyên đánh là ta đáng đời, nhưng bị người phe mình tính kế thì mẹ kiếp, ta thấy rất tức, bà đây nói cho ông biết, bà đây không làm nữa, cút mẹ ông đi!"
Nói rồi, bà ta xông thẳng lên trời, lao về phía Thương Vương.
Thuộc hạ của bà ta cũng sững sờ, sau đó cũng theo bà ta xông về phía đám người Thương Vương.
Tuy bọn họ thấy làm vậy không đúng, nhưng không thể làm khác được.
Bây giờ không theo An Vương, chưa đợi đến lúc bị xét xử thì bọn họ đã bị giết sạch rồi.
Sắc mặt Thương Vương kia bỗng trở nên cực kỳ khó coi!
Mẹ kiếp!
Người đàn bà điên này!
Lúc này, ông ta buộc phải ứng chiến!
Vì người phụ nữ này tới giết ông ta thật!
Phía xa, nhìn hai tốp người lao vào đánh nhau, Nhị Nha liếm kẹo hồ lô, hơi ngờ vực: "An tỷ, bọn họ tự đánh nhau rồi! Chúng ta có giúp người phụ nữ này giết Thương Vương kia không?"
An Nam Tịnh nhìn An Vương: "Đợi chút, tìm cơ hội giết người phụ nữ này đi!"
Nhị Nha sửng sốt.
An Nam Tịnh bình tĩnh nói: "Đầu óc người phụ nữ này thông minh hơn Thương Vương kia nhiều. Bà ta làm vậy là đang tìm đường sống từ chỗ chết. Vì bà ta biết nếu không làm như vậy thì có thể bà ta sẽ bị chúng ta và Thương Vương bắt tay đánh, Thương Vương chắc chắn sẽ không giúp bà ta! Người phụ nữ này hiểu rõ điểm này nên quyết định ra tay trước để chiếm ưu thế!"
Nhị Nha nhìn An Vương, hơi nhíu mày: "Nhiều mưu kế thật! Giống hệt Tiểu Huyên Tử!"
An Nam Tịnh nhìn An Vương: "Không diệt trừ người này thì sẽ là một đại họa, chút nữa ba người chúng ta tìm cơ hội giết bà ta".
Nhị Nha bỗng hỏi: "Sao bây giờ không ra tay luôn?"
An Nam Tịnh khẽ vuốt cái đầu nhỏ của Nhị Nha: "Bây giờ mà ra tay thì bọn họ sẽ bắt tay đối phó với chúng ta! Đây cũng là một trong những mục đích của bà ta".
Nhị Nha khẽ gật đầu: "Không biết Tiểu Bạch dùng quả bom kia chưa!"
An Nam Tịnh nhíu mày: "Muội cho nó thứ đó rồi à?"
Nhị Nha gật đầu: "Vâng, cho nó mấy chục quả ấy. Muội đã dặn nó rồi, một lần đừng cho nổ nhiều, châm lửa xong thì chạy đi, không biết nó nhớ không nữa!"
Sắc mặt An Nam Tịnh bỗng trầm xuống.
Trang Vị Nhiên cũng nhíu mày.
Thế Tiểu Quân còn sống không?
Chúng ta bán mạng chống đỡ ở bên này, Tiểu Bạch lại phá nhà bên kia thì vui à.
...
Trong hư không, bây giờ Diệp Quân đã giết đến đỏ mắt.
Đúng lúc này, Tiểu Bạch bỗng xuất hiện trên vai hắn, nó nhìn Diệp Quân nhếch miệng cười rồi giơ móng vuốt lên múa may gì đó.
Diệp Quân ngờ vực: "Tháp gia, nó nói gì vậy?"
Tiểu Tháp: "Nó hỏi có cần giúp đỡ không?"
Diệp Quân vội gật đầu: "Cần!"
Nghe câu trả lời của Diệp Quân thì Tiểu Bạch cực kỳ vui mừng, nó phất móng vuốt, mấy chục quả trứng to như quả dưa hấu xuất hiện trước mặt Diệp Quân, sau đó nó dùng một móng vuốt che mắt mình lại, một móng vuốt còn lại định ấn nút trên đó...
Diệp Quân: "..."
Thấy Diệp Quân có vẻ rất sợ thì nó vội dùng móng vuốt che mắt Diệp Quân lại, sau đó nhắm chặt hai mắt, một móng vuốt khác thì tiếp tục thò ra ấn nút...
...
Chương 410: Thiên Mệnh, vị thần mãi mãi!
Móng vuốt nhỏ run rẩy sắp ấn nút thì một cái tay bỗng nắm lấy móng vuốt của nó.
Chính là tay Diệp Quân!
Diệp Quân nhìn tên nhóc trắng bóc trước mặt, mồ hôi lạnh túa ra.
Tiểu Bạch mở mắt nhìn Diệp Quân rồi chớp chớp mắt, vẻ mặt ngây thơ vô tội.
Diệp Quân suy nghĩ rồi chân thành nói: "Không cần giúp nữa! Ta... trụ được!"
Nói rồi, hắn lau vết máu trên khóe miệng.
Hắn cảm thấy nếu để Tiểu Bạch giúp đỡ thì có khi nó sẽ tiễn hắn lên đường mất.
Quá đáng sợ!
Đúng lúc này, Mộ Niệm Niệm đứng bên cạnh bỗng nói: "Giết!"
Nghe vậy, Diệp Quân đặt Tiểu Bạch lên vai mình rồi thoắt cái hóa thành một đạo kiếm quang phóng ra ngoài.
Vù!
Kiếm Hành Đạo mở đường, đánh đâu thắng đó!
Rất nhanh, Diệp Quân và Mộ Niệm Niệm đã dẫn dắt thư viện Quan Huyên xông ra khỏi vòng vây, vô số thời không phía hai bên sau lưng bọn họ vỡ nát, sau đó những luồng khí tức mạnh mẽ phóng ra.
Lại đến nữa rồi!
Thấy vậy, Mộ Niệm Niệm nheo mắt lại rồi bỗng quay người chém ra một nhát kiếm.
Vù!
Thời không nứt vỡ, một thông đạo dịch chuyển xuất hiện trước mặt Diệp Quân.
Mộ Niệm Niệm nhìn Diệp Quân: "Đưa bọn họ tới chiến trường Hư Chân, bọn ta sẽ cắt đuôi".
Diệp Quân im lặng.
Mộ Niệm Niệm đang định nói tiếp thì Diệp Quân bỗng nhìn các cường giả của vũ trụ Quan Huyên: "Chúng ta đi!"
Ánh mắt Mộ Niệm Niệm lộ ra vẻ tán thưởng!
Nếu lúc này mà còn rề rà thì đúng là hơi ngu thật!
Diệp Quân dẫn tất cả cường giả của vũ trụ Quan Huyên vào trong thông đạo dịch chuyển. Lúc này, Mộ Niệm Niệm nhìn Tiểu Bạch trên vai Diệp Quân.
Tiểu Bạch cũng nhìn Mộ Niệm Niệm, nó nhoẻn miệng cười rồi giơ móng vuốt nhỏ huơ huơ.
Mộ Niệm Niệm chỉ vào Diệp Quân, múa tay gì đó.
Tiểu Bạch nhìn Diệp Quân rồi gật đầu, bộ vuốt lại huơ loạn.
Mộ Niệm Niệm khẽ cười, giơ ngón tay cái với nó.
Nó mỉm cười rồi phất móng vuốt, một quả to bằng trái dưa hấu bay tới trước mặt Mộ Niệm Niệm.
Mộ Niệm Niệm nhìn quả đó, lắc đầu cười rồi cất vào, thứ này chỉ có mình Tần Quan chơi được.
Lúc này, Diệp Quân đã vào trong đường hầm thời không, rất nhanh, bọn họ đã biến mất.
Mộ Niệm Niệm quay đầu nhìn những cường giả thần linh kia, càng lúc càng có nhiều cường giả thần linh tới đây.
Thiên Tú đứng bên cạnh Mộ Niệm Niệm nhíu mày: "Chiến trường Hư Chân thất thủ rồi sao?"
Mộ Niệm Niệm khẽ nói: "Chắc là tình hình không ổn lắm!"
Thiên Tú trầm mặc.
Mộ Niệm Niệm nhìn những thần linh xông tới kia rồi nói: "Chân vũ trụ biết được sự tồn tại của thằng nhóc, chắc chắn sẽ không muốn để nó sống".
Thiên Tú hỏi: "Thiên Mệnh có ra tay không?"
Mộ Niệm Niệm lắc đầu: "Không đâu!"
Thiên Tú nhíu mày: "Vì sao?"
Mộ Niệm Niệm nói: "Thứ nhất, bây giờ bà ấy chỉ muốn đợi Tiểu Huyên Tử bước ra khỏi ngưỡng cửa đó. Thứ hai, bà ấy không có hứng thú gì với Chân thế giới. Thứ ba, nếu bà ấy ra tay thì tâm cảnh của Tiểu Quân sẽ bị phá. Trước đây thì còn tạm, vì thằng nhóc chưa từng trải sự đời, chỉ nghĩ bà ấy là Đại Kiếm Đế, nhưng bây giờ, nếu để Thiên Mệnh giết chết tất cả những người này chỉ bằng một nhát kiếm trong nháy mắt..."
Nói đến đây, bà ấy lắc đầu cười: "Không một ai giữ được tâm kiếm đạo vô địch sau khi nhìn thấy Thiên Mệnh, nếu thằng nhóc này sinh cùng thời với bà ấy thì còn được, nhưng bây giờ..."
Nói đến đây, bà ấy không nói tiếp nữa.
Thiên Tú cũng im lặng không nói gì thêm.
Thế hệ của bọn họ đều chịu ảnh hưởng cực lớn từ Thiên Mệnh!
Có thể nói, phàm những người từng gặp Thiên Mệnh thì trong tim sẽ có một vị thần!
Một vị thần khiến bản thân tuyệt vọng!
Trận chiến ba nghìn vạn năm trước, dù Diệp Huyên có chật vật đến thế nào cũng không gọi một tiếng "Thanh Nhi".
Không chỉ mình Diệp Huyên, cường giả đỉnh cấp thời đó, có ai quen biết Thiên Mệnh mà không tuyệt vọng đâu?
Dù ngươi có tu luyện thế nào, cố gắng đến đâu, lúc ngươi gặp bà ấy cũng sẽ tuyệt vọng thôi!
Bà ấy mạnh vậy đấy!
Lúc này, Mộ Niệm Niệm bỗng khẽ nói: "Hơn nữa, đối với vũ trụ Quan Huyên, Thiên Mệnh còn nguy hiểm hơn cả Chân thế giới nữa. Ít nhất thì Chân Thần của Chân thế giới sẽ không ra tay, còn vị Thiên Mệnh cô nương này không lo nhiều vậy đâu. Năm xưa nếu không nhờ Tiểu Huyên Tử thì bà ấy đã xóa xổ vũ trụ Quan Huyên này chỉ bằng một ý niệm trong đầu rồi".
Thiên Tú khẽ gật đầu, bà ấy nhìn phía xa: "Vũ trụ Quan Huyên có bị hủy diệt hay không đều không quan trọng, thằng nhóc kia bình an là được".
Mấy người bọn họ thật sự chẳng có cảm tình gì với vũ trụ Quan Huyên.
Bọn họ tới đây giúp chỉ đơn thuần vì Diệp Quân là người nhà họ Dương!
Mộ Niệm Niệm bỗng cười nói: "Giết cho đã đi nào!"
Nói rồi, bà ấy bỗng hóa thành một đạo kiếm quang xông ra.
Thiên Tú cũng hòa thành một tia u quang bay vút ra.
...
Trên hư không, An Vương và Thương Vương kia vẫn đang đại chiến.
Ba người An Nam Tịnh vẫn luôn nhìn chằm chằm An Vương, đúng lúc này, An Nam Tịnh bỗng nói: "Ra tay!"
Dứt lời, ba người lập tức biến mất.
Dường như cùng lúc đó, An Vương trên trời kia bỗng xòe tay, một phù ấn bốc cháy trong lòng bàn tay của bà ta.
Ầm!
Chớp mắt, cơ thể An Vương trở nên mờ ảo!
Đốt hồn!
Không chỉ vậy, còn đốt cả thể xác!
Rõ ràng, bà ta đã dự đoán được ba người An Nam Tịnh sẽ ra tay với bà ta.
Lúc này, ba người An Nam Tịnh đã giết tới.
Rầm!
Một luồng sức mạnh khủng bố bỗng từ chỗ An Vương nổ ra bốn phía. Cùng lúc đó, An Vương gắng gượng xé toạc vách ngăn thời không, hóa thành một tia lửa biến mất trong đường hầm thời không, tốc độ cực kỳ nhanh, chớp mắt đã mất tăm mất dạng!
Thấy cảnh này, Thương Vương đứng một bên sửng sốt.
Bà đốt hồn rồi từ bỏ cả thể xác chỉ để bỏ chạy à?
Ba người An Nam Tịnh cũng nhíu mày!
Không ngờ An Vương bỏ ra cái giá đắt như vậy để chạy trốn!
Quá quyết đoán!
Lúc này, An Nam Tịnh bỗng nhìn Thương Vương. Thấy ba người họ nhìn mình, sắc mặt Thương Vương bỗng tái mét.
Bây giờ ông ta hối hận đã muộn rồi!
Nếu biết trước thì lúc nãy ông ta nên bắt tay với An Vương để đối phó với ba người này mới phải, bây giờ An Vương đã chạy trốn, để mình ông ta ở lại đây!
Muốn bỏ trốn à?
Không kịp nữa rồi!
An Nam Tịnh bỗng nói: "Giết ông ta!"
Dứt lời, ba người cùng lúc biến mất.
Sắc mặt Thương Vương trắng bệch như tờ giấy.
Toi rồi!
Một lúc sau, từng tiếng nổ vang lên liên tiếp, chẳng bao lâu sau đã có một cái đầu đẫm máu bay ra ngoài.
Chính là đầu của Thương Vương!
Giết Thương Vương xong, An Nam Tịnh nói: "Đi thôi!"
Nói xong bà ấy quay người phất tay, thời không nứt ra, ba người bước vào đó rồi biến mất.
Bình luận facebook