Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 556-560
Chương 556: Cướp
Nhìn cô gái trước mặt, Diệp Quân im lặng không lên tiếng.
Người phụ nữ bí ẩn nói mình đánh không lại đối phương thì chỉ có một lời giải thích, ít nhất đối phương là cường giả cấp Đại Đế.
Đại Đế!
Tại sao một Đại Đế lại muốn ôm nỗi hận vào mình?
Vô lý thật!
Trừ khi…
Diệp Quân bỗng nói: “Kính Tuế Nguyệt đang ở trên người cô sao?”
Nghe Diệp Quân nói thế, ánh mắt cô gái lóe lên vẻ ngạc nhiên nhưng không nói gì.
Diệp Quân nhìn cô gái: “Hay là cô chính là kính Tuế Nguyệt?”
Lúc này nụ cười trên môi cô gái hoàn toàn biến mất.
Thấy thế Diệp Quân biết mình đã đoán đúng.
Cô gái này thế mà lại là kính Tuế Nguyệt.
Cô gái nhìn Diệp Quân: “Sao ngươi biết?”
Diệp Quân nói: “Ta đoán”.
Cô gái cười nói: “Đoán thế nào?”
Diệp Quân nhìn cô gái rồi nói: “Tháp gia nói kính Tuế Nguyệt đang ở đây, vì ở đây có sức mạnh Tuế Nguyệt, mà vừa rồi cô nương cũng nói kính Tuế Nguyệt ở trong lòng sông, tiền bối của ta lại nói những gì cô nương nói nửa thật nửa giả, nghĩ kỹ lại thì ý của bà ấy là kính Tuế Nguyệt quả thật ở trong sông nhưng cũng chính là bản thân cô nương”.
Nói rồi hắn ngừng một chốc, sau đó lại nói: “Tất nhiên đều chỉ là suy đoán của ta”.
Cô gái nhìn Diệp Quân một lúc lâu, bật cười: “Diệp công tử thông minh thật”.
Diệp Quân hơi chắp tay lại: “Cô nương, ta đến đây thật ra là vì kính Tuế Nguyệt, nhưng ta không muốn chiếm lấy kínhTuế Nguyệt cho riêng mình, ta chỉ đơn thuần muốn mượn dùng một chút thôi”.
Cô gái cười nhạo: “Không muốn chiếm lấy làm của riêng ư? Diệp công tử, ngươi cũng rất giả tạo”.
Diệp Quân xòe bàn tay ra, Tiểu Tháp xuất hiện trong tay hắn, hắn nhìn cô gái: “Cô nương nghĩ tháp này thế nào?”
Cô gái nhìn Tiểu Tháp nói: “Phá…”
Cô ấy bỗng nhíu mày, nhìn chằm chằm một lúc, vẻ mặt nghiêm trọng: “Lợi hại”.
Tiểu Tháp lập tức kiềm chế ngọn lửa giận.
Diệp Quân lại xòe tay ra, cây thần tự nhiên xuất hiện trong tay hắn, hắn nhìn cô gái: “Cô nương thấy cái này thế nào?”
Sắc mặt cô gái hơi thay đổi: “Cây thần tự nhiên”.
Diệp Quân gật đầu, sau đó tâm niệm hơi động, kiếm Hành Đạo bay đến trước mặt cô gái: “Cô nương, cô thấy kiếm này thế nào?”
Cô gái nhìn kiếm Hành Đạo trước mặt, vẻ mặt nghiêm túc hơn bao giờ hết.
Diệp Quân nhìn cô gái: “Cô nương, bây giờ tin lời ta nói rồi chứ?”
Cô gái lặng thinh một lúc rồi nhìn Diệp Quân: “Mượn dùng một lúc ư?”
Diệp Quân gật đầu.
Cô gái hỏi: “Ngươi có thể cho ta thứ gì?”
Diệp Quân suy nghĩ rồi nói: “Cô nương có thể đưa ra đề nghị”.
Cô gái nhìn Diệp Quân đánh giá một hồi, môi cong lên.
Diệp Quân trở nên phòng bị khi nhìn thấy ánh mắt của đối phương, cô gái này có vẻ hơi tham lam.
Suy tư hồi lâu, cô gái mới nói: “Ta muốn vào trong tháp của ngươi tu luyện, không chỉ như thế, ngươi còn phải cung cấp sức mạnh tự nhiên của cây thần tự nhiên cho ta. Ngoài ra, theo ta được biết, vũ trụ Quan Huyên có Linh Tổ, lần sau gặp bà ta, ngươi phải nhờ bà ta giúp ta nâng cao thực lực, tất nhiên đổi lại ta có thể chiến đấu cho ngươi, nhưng ta sẽ không nhận ngươi là chủ và dung hợp với ngươi, ngươi thấy thế nào?”
Diệp Quân ngẫm nghĩ rồi nói: “Được”.
Hắn không bị thiệt!
Nghe Diệp Quân đồng ý, cô gái nở nụ cười: “Rất tốt, vậy chúng ta cứ quyết định thế nhé”.
Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.
Nghe Diệp Quân nói vậy, cô gái cười càng tươi hơn.
Nếu là người khác, cô ấy nhất quyết mặc kệ nhưng Diệp Quân thì lại khác, người này là vua của vũ trụ Quan Huyên, nếu có thể hợp tác với hắn thì mình sẽ được lợi rất rất rất lớn.
Nhất là vị Linh Tổ đó.
Vị Linh Tổ đó có thể giúp cô ấy bước lên một bậc nữa.
Diệp Quân bỗng nói: “Xưng hô thế nào đây?”
Cô gái cười nói: “Ngu Tuế Nguyệt”.
Ngu Tuế Nguyệt!
Diệp Quân khẽ gật đầu: “Ngu cô nương, ta muốn mượn sức mạnh Tuế Nguyệt của cô để giúp ta tìm một người”.
Ngu Tuế Nguyệt mỉm cười, đang định nói gì đó thì ngay sau đó cô ấy cảm nhận được điều gì, sắc mặt thay đổi.
Gần như cùng lúc đó, giọng người phụ nữ bí ẩn vang lên: “Cẩn thận!”
Cẩn thận!
Sắc mặt Diệp Quân lập tức trở nên nghiêm trọng.
Hắn biết trong tình huống bình thường, người phụ nữ bí ẩn tuyệt đối sẽ không nhắc nhở nguy hiểm cho hắn, trừ khi là lúc cực kỳ nguy hiểm.
Lúc này vẻ mặt của cô gái trước mặt hắn cũng trở nên nghiêm túc hơn.
Diệp Quân bỗng xoay người, cách trước mặt hắn không xa, một người đàn ông đang đi đến, người đàn ông này mặc áo đen, chắp hai tay ra sau lưng, nhìn bề ngoài thì có vẻ tuổi tác không lớn lắm, chỉ khoảng hai mươi tuổi.
Nhìn người đàn ông đang bước đến, Diệp Quân nhíu mày, hắn không cảm nhận được bất kỳ khí tức nào trên người đối phương.
Ngu Tuế Nguyệt nhìn người đàn ông bước đến trước mặt, vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng.
Nhìn thấy vẻ mặt của Ngu Tuế Nguyệt, Diệp Quân cũng sầm mặt.
Ngu Tuế Nguyệt ít nhất là cường giả cảnh giới Đại Đế, lúc này cô ấy lại như gặp phải kẻ địch, người này cực kỳ không đơn giản.
Người đàn ông áo đen bước đến trước mặt hai người, ông ta nhìn Diệp Quân cười nói: “Ngươi là Diệp Quân ở vũ trụ Quan Huyên nhỉ?”
Diệp Quân gật đầu.
Người đàn ông áo đen bật cười, sau đó nói: “Diệp Quân, ngươi có thể giao ra cô nương phía sau ngươi không?”
Diệp Quân nhíu mày: “Ông đang nói tiếng người à?”
Người đàn ông áo đen híp mắt: “Nếu Diệp công tử không đồng ý thì ta chỉ có thể cướp”.
Vừa dứt lời ông ta bỗng tiến đến trước một bước, bỗng chốc khí thế đáng sợ bao phủ lấy Diệp Quân và Ngu Tuế Nguyệt.
Khí thế Đại Đế!
Diệp Quân nheo mắt, đang định ra tay thì lúc này một vầng sáng bỗng cuồn cuộn lao ra từ trong người hắn.
Ầm!
Khí tức đó bị ngăn lại.
Thấy thế Diệp Quân sửng sốt.
Sao tiền bối này lại tự dưng ra tay thế?
Chương 557: Chính thức đối địch
Người đàn ông áo đen ở đằng xa cười nói: “Hóa ra là bà, bà cũng thú vị đấy, thế mà có thể cùng phe với vũ trụ Quan Huyên”.
Diệp Quân nhíu mày, người đàn ông áo đen thế mà lại biết tiền bối này.
Lúc này giọng người phụ nữ bí ẩn bỗng vang lên trong đầu Diệp Quân: “Đây là thân chuyển thế của Bác Thiên Đạo – tộc trưởng tộc Bác Thiên, không phải là người mà Đại Đế bình thường có thể so được, chạy đi”.
Bác Thiên Đạo!
Diệp Quân sửng sốt.
Hắn không ngờ người trước mặt này lại là thân chuyển thế của Bác Thiên Đạo – nhân vật truyền kỳ của tộc Bác Thiên.
Ngay lúc này, Ngu Tuế Nguyệt bỗng nắm lấy tay Diệp Quân: “Đi thôi”.
Vừa dứt lời cô ấy dẫn theo Diệp Quân biến thành tia sáng màu trắng rồi biến mất.
Bác Thiên Đạo khẽ cười: “Muốn chạy hả?”
Vừa dứt lời, ông ta tung ra một quyền với không khí trước mặt.
Trong con đường thời không Tuế Nguyệt xa xôi kia, hai người Diệp Quân đang chuẩn bị xuyên qua thời không thì bỗng quay lại, cách trước mặt hai người không xa, một quyền ấn đáng sợ lao đến khiến thời không bị đánh nát từng tấc, vô cùng đáng sợ.
Ngu Tuế Nguyệt kéo Diệp Quân ra đằng sau, cô ấy bỗng xòe tay, một tia sáng Tuế Nguyệt lao ra từ lòng bàn tay cô ấy.
Thế nhưng tia sáng Tuế Nguyệt này vừa chạm vào quyền ấn đó thì lập tức tan nát.
Lúc này vầng sáng trong người Diệp Quân bỗng lao lên trời.
Ầm!
Sức mạnh đáng sợ làm chấn động thời không Tuế Nguyệt xung quanh, cùng lúc đó Diệp Quân và Ngu Tuế Nguyệt bị đẩy lùi về sau.
Hai người vừa dừng lại, Bác Thiên Đạo đã xuất hiện cách hai người không xa.
Diệp Quân nhìn Bác Thiên Đạo: “Hình như vũ trụ Quan Huyên và tộc Bác Thiên chưa từng có ân oán gì mà nhỉ”.
Bác Thiên Đạo nhìn Diệp Quân trước mặt cười nói: “Diệp công tử, nếu ngươi muốn ỷ thế áp đảo người khác thì ta có thể nói với ngươi biết ngươi lầm rồi. Vũ trụ Quan Huyên của ngươi không sợ Chân vũ trụ, tộc Bác Thiên ta cũng không sợ Chân vũ trụ”.
Diệp Quân nhìn Bác Thiên Đạo: “Bình thường vũ trụ Quan Huyên và tộc Bác Thiên không thù không oán, với tư cách là lão tổ của tộc Bác Thiên, quả thật không cần thiết phải cố ý khơi mào chiến tranh giữa hai vũ trụ, nhất là khi hai bên chúng ta đều có chung kẻ thù, nhưng ông lại làm như thế, rõ ràng mục tiêu của ông không chỉ là kính Tuế Nguyệt, mà có lẽ còn có huyết mạch phong ma trong người ta”.
Trước đây người phụ nữ bí ẩn đã từng nói với hắn, huyết mạch Bác Thiên có thể nuốt lấy các huyết mạch khác, hơn nữa cũng từng làm như thế.
Lúc này rõ ràng là Bác Thiên Đạo có ý đồ này.
Muốn nuốt lấy huyết mạch phong ma của mình.
Nghe Diệp Quân nói thế, ánh mắt Bác Thiên Đạo lóe lên vẻ ngạc nhiên: “Mặc dù ngươi yếu ớt như gà nhưng trí thông minh của ngươi cũng khá đấy”.
Diệp Quân nhìn Bác Thiên Đạo: “Ông chắc chắn muốn khơi mào chiến tranh giữa hai vũ trụ chứ?”
Bác Thiên Đạo cười nói: “Diệp công tử, ta biết vũ trụ Quan Huyên của ngươi đánh rất giỏi, nhưng không thể khiến tộc Bác Thiên sợ hãi, khi tộc Bác Thiên đánh nhau với Chân vũ trụ, vũ trụ Quan Huyên của ngươi vẫn chưa xuất hiện đâu”.
Nói rồi ông ta lao đến trước, đấm một quyền vào Diệp Quân đang đứng gần trong gang tấc.
Nhìn Diệp Quân trước mặt, Bác Thiên Đạo không hề che giấu vẻ tham lam trong ánh mắt.
Trước đây tộc Bác Thiên thâu tóm hàng trăm vạn huyết mạch nên ông ta từng nhìn thấy rất rất nhiều huyết mạch đặc biệt, thế nhưng huyết mạch trong người Diệp Quân này lại khiến ông ta kinh ngạc.
Ông ta chưa từng nhìn thấy huyết mạch nào đáng sợ như vậy.
Sức mạnh huyết mạch này lại không ở trong tay tộc Bác Thiên.
Hơn nữa trong người Diệp Quân còn ba loại huyết mạch nữa, loại nào cũng không thuộc huyết mạch Bác Thiên.
Nếu có thể thâu tóm được thì huyết mạch Bác Thiên có thể được nâng lên thêm một bậc.
Nghĩ đến đây, Bác Thiên Đạo không khỏi bật cười.
Còn vũ trụ Quan Huyên thì ông ta không sợ.
Năm đó tộc Bác Thiên còn dám đối đầu với Chân Thần nữa kìa, sao có thể sợ một vũ trụ Quan Huyên mới nổi chứ?
Tiêu diệt sạch là xong chuyện.
Ngay lúc này, một vầng sáng bỗng lao ra khỏi người Diệp Quân.
Ầm!
Vầng sáng này chặn lại cú đấm của Bác Thiên Đạo, thế nhưng thời không xung quanh lại bị vỡ nát.
Diệp Quân và Ngu Tuế Nguyệt bị chấn động liên tục lùi về sau hàng ngàn trượng.
Bác Thiên Đạo khẽ cười: “Trạng thái bị thương, đừng nói bà đang bị thương, dù bà có đang ở thời kỳ đỉnh cao, bà cũng chẳng là gì trong mắt ta”.
Ông ta nhìn Diệp Quân, phấn khích nói tiếp: “Sau khi ta chuyển thế, người trong tộc từng nói với ta về huyết mạch phong ma, lúc ấy bọn họ cũng không để tâm nhiều, không ngờ huyết mạch phong ma của vũ trụ Quan Huyên lại mạnh như thế, đúng là trời đang giúp ta”.
Vừa dứt lời, ông ta lao về phía Diệp Quân.
Thấy Bác Thiên Đạo lao đến, Diệp Quân híp mắt, ánh mắt lóe lên tia lạnh lùng và sát khí.
Người không chạm đến ta, ta cũng không động đến người!
Nếu đã động đến ta thì ta nhất định phải ra tay với người đó.
Diệp Quân bỗng gào lên: “Người đâu!”
Ầm!
Thời không bên cạnh Diệp Quân bỗng nứt lìa, một ông lão đồ đen chậm rãi bước ra.
Ông lão cúi người chào Diệp Quân: “Chào viện trưởng”.
Diệp Quân mặt không cảm xúc: “Chính thức đối địch với tộc Bác Thiên, bảo Tiên Bảo Các trừng phạt tộc Bác Thiên toàn diện, bất luận kẻ nào có giao thiệp với tộc Bác Thiên, Tiên Bảo Các đều không được phép hợp tác với họ, hễ có một người giết tộc Bác Thiên đều có thể nhận được một trăm vạn linh nguyên…”
Ông lão do dự rồi nói: “Viên trưởng, nhiều quá”.
Diệp Quân nhìn ông lão, ông lão trầm giọng nói: “Tộc Bác Thiên không đáng tiền như thế, mười vạn là đủ rồi”.
Diệp Quân: “…”
Chương 558: Sức mạnh huyết mạch
Mười vạn là đủ rồi.
Nghe ông lão nói thế, Diệp Quân sửng sốt.
Lúc này Bác Thiên Đạo đã đánh tới trước mặt, Diệp Quân không ra tay mà một bóng người bỗng xông ra từ trong người hắn.
Vèo!
Cú đánh đáng sợ của Bác Thiên Đạo bị bóng người đó cố chấp chặn lại.
Bóng người đó chính là người phụ nữ bí ẩn.
Sức mạnh của hai người quả thật cực kỳ khủng khiếp, tất cả thời không xung quanh đều không chịu được, vỡ nát ra từng chút.
Thấy thế, vẻ mặt Diệp Quân trở nên nghiêm trọng.
Lúc này hắn nhận ra mặc dù Bác Thiên Đạo chỉ là cường giả Đại Đế nhưng chắc chắn cho dù là thần linh vũ trụ cũng không phải là đối thủ của ông ta.
Đại Đế cũng có chia thành mạnh và yếu.
Bác Thiên Đạo khẽ cười nhìn người phụ nữ bí ẩn trước mặt: “Ta cực kỳ tò mò, chẳng phải vũ trụ Quan Huyên và Chân vũ trụ là kẻ thù của nhau sao?”
Người phụ nữ bí ẩn nhìn chằm chằm Bác Thiên Đạo: “Có biết năm đó đại tỷ đánh giá ngươi thế nào không?”
Bác Thiên Đạo nheo mắt: “Đánh giá thế nào?”
Ông ta vẫn cực kỳ để ý đến cái nhìn của Chân Thần.
Người phụ nữ bí ẩn cười nói: “Ngu ngốc!”
Vẻ mặt Diệp Quân cứng đờ.
Nụ cười trên môi Bác Thiên Đạo đông cứng, khí tức cực mạnh lập tức trào ra từ trong cơ thể ông ta như thủy triều.
Người phụ nữ bí ẩn cười nói: “Đừng tức giận, tỷ ấy quả thật nói như thế, nếu ngươi không phục thì có thể đi tìm tỷ ấy khiêu chiến”.
Bác Thiên Đạo nhìn người phụ nữ bí ẩn: “Bà ta vô địch cả một thời đại không có nghĩa là vô địch mãi mãi”.
Ông ta cũng không nói thêm gì nữa, mà lao đến trước, tung ra một quyền.
Cú đấm vừa được tung ra, khí thế lao đến trước.
Cho dù có người phụ nữ bí ẩn chắn phía trước, Diệp Quân và Ngu Tuế Nguyệt vẫn cảm nhận được sức mạnh ép bức đáng sợ.
Diệp Quân lặng thinh không lên tiếng.
Hắn biết nếu người phụ nữ bí ẩn không ngăn lại phía trước, chỉ riêng khí thế này cũng có thể dễ dàng giết chết hắn.
Đây là một trong các cường giả mạnh của thế gian.
Tay phải Diệp Quân siết chặt kiếm Hành Đạo, lúc này ý nghĩ trở nên mạnh hơn mãnh liệt hơn bao giờ hết.
Người phụ nữ bí ẩn không hề sợ hãi khi đối mặt với đòn tấn công của Bác Thiên Đạo, bà ấy lập tức lao đến trước cũng tung ra một cú đấm.
Ầm!
Ngay khi hai cú đấm vừa va chạm, thời không xung quanh chìm vào trong một màu đen tối, quyền mang mạnh mẽ khiến Diệp Quân và Ngu Tuế Nguyệt bị chấn động liên tục lui về sau.
Khi Diệp Quân và Ngu Tuế Nguyệt dừng lại, Bác Thiên Đạo và người phụ nữ bí ẩn đã tiến vào trong một thời không đặc biệt.
Lúc này Tiểu Tháp bỗng nói: “Bà ấy không thể đánh nhau quá lâu”.
Nghe thế Diệp Quân lập tức quay đầu lại nhìn ông lão bên cạnh: “Còn bao lâu nữa người của chúng ta mới đến?”
Ông lão lấy lệnh bài ra, lệnh bài hơi rung lên, ông ta nhìn Diệp Quân: “Sắp đến rồi”.
Ầm!
Ông ta vừa dứt lời, thời không trước mặt Diệp Quân bỗng nứt lìa, ngay sau đó một cô bé chậm rãi bước ra, người đến là Nhị Nha.
Còn có một tên nhóc lông xù nằm trên vai Nhị Nha cô nương.
Thấy hai người này, vẻ mặt Diệp Quân trở nên cứng đờ.
Lần trước hắn suýt bị Tiểu Bạch này làm cho nổ tung.
Ngu Tuế Nguyệt ở một bên lại vô cùng phấn khích.
Linh Tổ!
Đây là Linh Tổ siêu cấp duy nhất hiện nay.
Sau khi bước ra, Nhị Nha quay đầu nhìn Diệp Quân, liếm que kẹo trên tay, cảm giác hơi cà lơ phất phơ.
Diệp Quân nói: “Nhị Nha cô nương, đánh nhau!”
Nghe Diệp Quân nói thế, Nhị Nha khẽ gật đầu: “Bạch, bảo vệ đứa cháu này”.
Nói rồi cô bé xoay người lao ra.
Cháu!
Mặt Diệp Quân khẽ giật, trong lòng như có cả vạn con ngựa chạy qua.
Tiểu Bạch bay đến trên vai Diệp Quân, móng vuốt nhẹ nhàng xoa đầu Diệp Quân.
Diệp Quân: “…”
Ở đằng xa…
Bùm!
Một tiếng nổ bỗng vang lên, ngay sau đó Bác Thiên Đạo bị chấn động văng ra xa cả ngàn trượng.
Sau khi dừng lại, ông ta nhìn Nhị Nha cách chỗ mình không xa, khó tin nói: “Yêu thú?”
Nhị Nha liếm kẹo hồ lô, sau đó nhảy lên, giáng một cú đánh xuống.
Ánh mắt Bác Thiên Đạo lóe lên vẻ tàn ác, không có ý định né đòn mà bước lên trước đấm một quyền vào Nhị Nha.
Lựa chọn đối đầu trực diện!
Ầm!
Hai luồng sức mạnh bỗng phát nổ tại đó, lập tức lan rộng ra cả mấy mươi trượng.
Hai người đồng thời lùi về sau, nhưng Nhị Nha đã dừng lại rất nhanh. Sau khi dừng lại, cô bé bỗng nhảy lên lần nữa, xông đến chỗ Bác Thiên Đạo.
Bác Thiên Đạo vẫn chưa dừng lại khẽ nheo mắt, thầm cảm thấy kinh ngạc, ông ta thế mà lại thua đối thủ lần này.
Mặc dù bây giờ thực lực của ông ta vẫn chưa được khai phá hoàn toàn nhưng đó cũng không phải là thứ mà người bình thường có thể chống lại, rốt cuộc cô nương này là thần thánh phương nào vậy?
Sau hàng ngàn vạn năm, cường giả đã nhiều thế này rồi sao?
Phải nói là lúc này Bác Thiên Đạo thật sự rất kinh ngạc.
Ở đằng xa, Nhị Nha nhìn Bác Thiên Đạo, không nói mấy lời thừa thãi, cô bé bỗng biến thành một luồng sáng rồi biến mất.
Bác Thiên Đạo cau mày, bỗng tiến đến trước một bước, tay phải ông ta siết chặt lại, sức mạnh huyết mạch đáng sợ tuôn ra từ trong người ông ta.
Huyết mạch Bác Thiên!
Sau khi huyết mạch Bác Thiên xuất hiện, trời đất lập tức lan tràn sức mạnh bá đạo đáng sợ dường như có thể nghiền ép hết mọi thứ.
Chương 559: Dám không?
Ngay khi huyết mạch Bác Thiên xuất hiện, huyết mạch phong ma của Diệp Quân ở đằng xa cũng đột nhiên sôi trào.
Cảm nhận được sự nôn nóng của huyết mạch phong ma, Diệp Quân sửng sốt.
Huyết mạch phong ma này cảm nhận được sự khiêu khích.
Lúc này Tiểu Bạch bỗng đập vào trên vai Diệp Quân, huyết mạch phong ma lập tức lặng xuống.
Diệp Quân quay đầu nhìn Tiểu Bạch, Tiểu Bạch nhếch môi cười, sau đó trở tay lấy ra một quả bom lớn.
Vẻ mặt Diệp Quân cứng đờ.
Mặc dù bây giờ thực lực của hắn đã được nâng lên không ít nhưng chưa chắc có thể đỡ được thứ này.
Rốt cuộc là ai đã cho nó?
Ngay lúc này Diệp Quân bỗng quay đầu nhìn về phía đằng xa, Nhị Nha lại không lui bước mà còn tiến đến tung ra một quyền khi đối mặt với huyết mạch Bác Thiên đáng sợ của Bác Thiên Đạo.
Vẫn là đối đầu trực diện.
Cô bé chưa từng sợ hãi điều gì.
Ngay cả kiếm Thiên Mệnh mà cô bé còn dám đối đầu trực diện nữa là.
Thấy Nhị Nha vẫn đối đầu trực diện, ánh mắt Bác Thiên Đạo lóe lên sát khí lạnh lùng, ông ta dồn toàn bộ huyết mạch Bác Thiên vào cánh tay phải của mình rồi tung ra một quyền về phía trước.
Đối chọi gay gắt!
Rầm!
Một tiếng nổ đinh tai bỗng vang vọng giữa không trung, sau đó Nhị Nha và Bác Thiên Đạo cùng lui về sau, nhưng Nhị Nha dừng lại rất nhanh, trong khi Bác Thiên Đạo lại liên tục lui về sau cả mấy vạn trượng mới dừng lại. Không chỉ thế, ngay khi ông ta dừng lại, cánh tay phải của ông ta bị đứt gãy, máu bắn tung tóe.
Nhìn sang Nhị Nha, cánh tay phải của cô bé lại chẳng hề hấn gì.
Thấy thế, Diệp Quân lập tức trở nên phấn khích, sức mạnh và cơ thể của Nhị Nha cô nương quả thật bất khả chiến bại.
Khi nhìn thấy Nhị Nha chẳng hề hấn gì, gương mặt Bác Thiên Đạo đầy vẻ kinh sợ.
Ông ta tự biết thực lực của mình, một quyền vừa rồi tuyệt đối có thể dễ dàng giết chết một đại Đại Đế có thực lực cao, mà cô bé trước mặt này lại đỡ được một quyền của ông ta, không những thế còn không bị thương gì cả, quan trọng nhất là thực lực của đối phương đã vượt xa ông ta.
Lúc này vẻ mặt Bác Thiên Đạo lập tức trở nên nghiêm trọng, thầm nhủ không thể khinh thường được.
Sau khi nuốt xong viên kẹo hồ lô cuối cùng, Nhị Nha nhìn Bác Thiên Đạo, không nói mấy lời thừa thãi, cô bé bỗng nhảy lên lao về phía Bác Thiên Đạo.
Ầm!
Thời không không biết tên đó lập tức vỡ tan.
Thấy cảnh tượng này, Bác Thiên Đạo híp mắt, trong mắt ánh lên vẻ nghiêm túc, nhưng lúc này ông ta cũng không lùi bước, lúc này chỉ đành đối đầu trực diện lần nữa.
Chân phải Bác Thiên Đạo giẫm mạnh xuống đất, cả người bắn về phía trước.
Rầm...
Thời không xung quanh bỗng tan nát, Bác Thiên Đạo thoáng chốc đã văng ra xa mười mấy trượng, khi ông ta dừng lại, Nhị Nha đã lại nhảy lên lao về phía ông ta.
Đồng tử Bác Thiên Đạo co rụt, mặc kệ hết mọi thứ, chỉ có thể lao đến trước lần nữa.
Chẳng mấy chốc lại vang lên từng tiếng nổ đinh tai.
Lúc này Bác Thiên Đạo đã bị áp chế hoàn toàn.
Liên tục thất bại.
Dù là cơ thể hay sức mạnh, ông ta đều thua kém Nhị Nha.
Thấy thế, Diệp Quân ở đằng xa phấn khích nói: “Nhị Nha cô nương đúng là mạnh thật”.
Lúc này Tiểu Bạch gật đầu, vung móng vuốt lên.
Diệp Quân thầm hỏi: “Tháp gia, nó đang nói gì thế?”
Tiểu Tháp nói: “Nó nói Nhị Nha vẫn chưa biến thân, nếu biến thân thì có thể mạnh hơn nữa”.
Biến thân!
Diệp Quân hơi ngạc nhiên nhìn Nhị Nha ở đằng xa, Nhị Nha cô nương này còn có thể biến thân.
Lúc này người phụ nữ bí ẩn bỗng nói: “Thực lực của Bác Thiên Đạo vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, có khả năng bây giờ ông ta chỉ có chưa đến ba mươi phần trăm thực lực ở thời kỳ đỉnh cao”.
Nghe thế Diệp Quân nhíu mày.
Chưa đến ba mươi phần trăm thực lực ở thời kỳ đỉnh cao!
Người phụ nữ bí ẩn nói tiếp: “Mỗi lần luân hồi, thực lực của ông ta đều sẽ trở nên mạnh hơn, đây là lần thứ mười ông ta luân hồi rồi, thực lực mạnh hơn bao giờ hết, chẳng qua hiện giờ ông ta quá tự phụ, thực lực vừa đạt đến cảnh giới Đại Đế đã xuất đầu lộ diện, nếu ông ta tiến thêm một bước nữa thì sức mạnh đó... Tất nhiên, Nhị Nha cô nương này của ngươi cũng rất mạnh, ta cảm thấy dù là Chân Yêu bên cạnh đại tỷ cũng không bằng xác thịt của cô bé, quá mạnh”.
Diệp Quân hơi tò mò: “Chân Yêu?”
Người phụ nữ bí ẩn nói: “Một con yêu thú mạnh nhất ở Chân vũ trụ, thường đi theo đại tỷ, cũng rất lợi hại”.
Diệp Quân khẽ gật đầu, hắn nhìn phía đằng xa, lúc này Bác Thiên Đạo đã bị Nhị Nha áp chế hoàn toàn.
Nhìn Nhị Nha, Diệp Quân cũng không khỏi ngạc nhiên, sức mạnh và cơ thể của Nhị Nha cô nương quả thật hết sức lợi hại.
Như nghĩ đến điều gì, Diệp Quân hỏi: “Tháp gia, Nhị Nha có thể đỡ được kiếm Hành Đạo không?”
Tiểu Tháp nói: “Cô cô của ngươi cầm kiếm này thì cô bé không đỡ được nhưng nếu là ngươi thì chắc có lẽ sẽ đánh ngươi đến mức ngươi phải gọi bố đấy”.
Diệp Quân: “…”
Ầm!
Ngay lúc này, Bác Thiên Đạo bỗng bị một quyền của Nhị Nha đánh văng ra xa cả vạn trượng.
Lần này sau khi dừng lại, Bác Thiên Đạo không ra tay nữa mà lại lùi về sau cả vạn trượng, kéo giãn khoảng cách với Nhị Nha.
Thấy thế Nhị Nha nhíu mày.
Bác Thiên Đạo lạnh lùng nhìn Nhị Nha, gằn giọng nói: “Con súc sinh này, đợi đấy, đợi tu vi của ta khôi phục, xem ta xé xác ngươi”.
Nói rồi, ông ta xoay người nhảy lên, sau đó biến mất ở chân trời đằng xa.
Sắc mặt Nhị Nha trở nên hung dữ.
Thế mà lại dám mắng cô bé.
Mẹ nó chứ!
Nhị Nha nhìn Diệp Quân: “Đến tộc Bác Thiên, ngươi đánh người lớn, ta đánh người nhỏ, có dám không?”
Diệp Quân lập tức nói: “Dám chứ!”
Hắn cũng đã nghẹn một bụng lửa giận rồi.
Nhưng hắn lại cảm thấy có gì đó không đúng, ta đánh người lớn?
Tiểu Bạch ở một bên bỗng điên cuồng vung nắm đấm nhỏ, đôi mắt tròn xoe, có thể thấy nó cũng rất tức giận.
Thế mà dám mắng Nhị Nha.
Chết tiệt!
Móng vuốt nhỏ vùng vẫy, Tiểu Bạch càng nghĩ càng cảm thấy tức, lấy một quả bom lớn, sau đó nhấn xuống…
Mẹ nó chứ, hủy diệt luôn!
Diệp Quân: “…”
…
Chương 560: Cược thắng
Hủy diệt luôn!
Tiểu Bạch cực kỳ tức giận, thế mà lại dám mắng Nhị Nha, mọi người cùng nhau hủy diệt hết luôn đi.
Thấy Tiểu Bạch châm lửa một quả bom, sắc mặt Diệp Quân lập tức thay đổi, không suy nghĩ gì đã né sang một bên.
Đáng sợ quá!
Thấy Diệp Quân né đi, Tiểu Bạch sửng sốt, đôi mắt to tròn đó đầy vẻ khó hiểu, móng vuốt nhỏ vùng vẫy không biết đang nói gì.
Lúc này Nhị Nha bỗng đánh một cú vào quả bom đó.
Ầm!
Quả bom vừa nổ tung, tất cả sức mạnh được sinh ra lập tức bị cú đánh này của Nhị Nha phá hủy.
Một tay hạ gục quả bom.
Mọi sức mạnh đều bị Nhị Nha trấn áp.
Nhìn thấy cảnh tượng này, mí mắt Diệp Quân đứng cách đó không xa giật một cái, cảm thấy kinh sợ không thôi, trước đây hắn đã từng trải nghiệm uy lực của quả bom này, mà hắn không ngờ sức mạnh cường đại đó lại không có gây ra bất kỳ mối đe dọa nào cho Nhị Nha.
Sức mạnh và cơ thể của Nhị Nha cô nương này đúng là kinh người thật.
Đợi sau khi Thiên Thiên khôi phục hoàn toàn, phải xin chút máu của Nhị Nha cô nương cho cô ấy, hắn biết máu của Nhị Nha giúp ích rất nhiều cho Thiên Thiên.
Nhị Nha vỗ tay, sau đó quay đầu nhìn Diệp Quân: “Đến tộc Bác Thiên?”
Diệp Quân gật đầu: “Đi”.
Nhị Nha chậm rãi bước đến trước mặt Diệp Quân, cô bé nhìn vào mắt Diệp Quân: “Không sợ à?”
Diệp Quân cười nói: “Không sợ”.
Nhị Nha khẽ gật đầu, nở nụ cười: “Cháu trai khá đấy”.
Diệp Quân lập tức sầm mặt, sao cứ cảm thấy lời này như đang mắng người vậy nhỉ?
Lúc này Nhị Nha vung tay lên: “Dẫn đường, tiêu diệt sạch sẽ tộc Bác Thiên”.
Diệp Quân gật đầu, quay đầu nhìn sang ông lão áo đen ở một bên, ông lão áo đen do dự một chốc rồi nói: “Viện trưởng, có cần về bàn bạc kỹ hơn trước không?”
Mặc dù thực lực của tộc Bác Thiên không bằng Chân vũ trụ nhưng cũng không yếu, nếu giờ mà đi chắc chắn sẽ bị thiệt.
Diệp Quân bình tĩnh nói: “Dẫn đường đi”.
Nghe thế ông lão áo đen không nói thêm gì nữa, xoay người vẽ vào không trung một đường, thời không nứt ra, đường hầm thời không xuất hiện.
Nhị Nha nói: “Đi thôi”.
Mấy người họ bước vào đường hầm thời không, sau đó thời không lập tức khép lại.
Bên trong đường hầm thời không, Nhị Nha lấy một cây kẹo hồ lô ra từ tốn ăn, thi thoảng còn đưa cho Tiểu Bạch liếm vài lần, rất thoải mái.
Diệp Quân kéo ông lão áo đen sang một bên dặn dò, một lúc sau ông lão áo đen cúi người với Diệp Quân, sau đó đi khỏi đó.
Người phụ nữ bí ẩn bỗng nói: “Ngươi muốn khai chiến với tộc Bác Thiên thật à?”
Diệp Quân gật đầu.
Người phụ nữ bí ẩn im lặng không nói.
Diệp Quân khẽ cười nói: “Có phải tiền bối nghĩ ta kích động nên làm thế không?”
Người phụ nữ bí ẩn hỏi ngược lại: “Ngươi nghĩ sao?”
Diệp Quân bình tĩnh nói: “Tiền bối, ta cũng biết kẻ thù lớn nhất của vũ trụ Quan Huyên hiện giờ là Chân vũ trụ, xét về tình hình chung, có Chân vũ trụ phía trước, quả thật vũ trụ Quan Huyên không thích hợp để đối về phía đối lập với vũ trụ Bác Thiên. Cách tốt nhất là vũ trụ Quan Huyên và vũ trụ Bác Thiên nên kết hợp với nhau để cùng đối phó với Chân vũ trụ. Nhưng người cũng thấy đấy không phải ta muốn gây thù chuốc oán, mà là tộc Bác Thiên muốn gây thù chuốc oán với vũ trụ Quan Huyên, ta với tư cách là viện trưởng vũ trụ Quan Huyên, tộc trưởng tộc Bác Thiên lại truy sát ta, muốn cướp huyết mạch của ta, bọn chúng không thèm xem vũ trụ Quan Huyên của ta ra gì”.
Hắn khẽ cười, sau đó lại nói: “Xét từ góc độ cá nhân, người không động ta, ta không chạm người, nếu tộc Bác Thiên đã có ý muốn ra tay với ta thì cứ đánh vậy, chẳng có gì đáng nói cả”.
Người phụ nữ bí ẩn nói: “Tộc trưởng tộc Bác Thiên rất tự phụ, ngoài đại tỷ thì ông ta không xem ai ra gì cả”.
Diệp Quân cười nói: “Có thể nhìn ra được”.
Người phụ nữ bí ẩn nói: “Cẩn thận một chút, mặc dù bây giờ tộc Bác Thiên đã không bằng thời kỳ đỉnh cao nhưng cũng không yếu đâu”.
Diệp Quân gật đầu: “Đã rõ”.
Hắn như nghĩ đến điều gì bèn hỏi: “Tháp gia, huyết mạch phong ma của ta có thể nuốt lấy huyết mạch khác không?”
Tiểu Tháp nói: “Có thể”.
Diệp Quân khẽ gật đầu, như suy nghĩ gì đó.
…
Chiến trường Hư Chân ở vũ trụ Quan Huyên.
Sau khi biết tin Diệp Quân đã an toàn, vũ trụ Quan Huyên cũng không đánh tiếp với Chân vũ trụ nữa, hai bên tạm thời hòa bình.
Mọi người đều tập trung trong thần điện Hư Chân.
Lần này đã có thêm một số người nữa, chính là Hám tộc, Liên tộc, Tư tộc, Tông tộc lúc đầu đến trợ giúp cho Diệp Quân.
Hám Tông, Liên Song, Tư Thông Thiên và Tông Thủ ngồi cùng một hàng, phía sau là người trong tộc của họ, lúc này người trong tộc của họ đều cực kỳ phấn khích.
Đánh cược thắng rồi!
Nếu cược thua, dĩ nhiên thân chết, đạo tiêu tan, gia tộc bị hủy diệt, nhưng nếu cược thắng thì sao?
Vậy thì bắt đầu từ bây giờ họ sẽ có thể vực dậy được.
Chư Thiên Vạn Giới đều kém xa vũ trụ Quan Huyên, bất kể là thực lực hay văn minh võ đạo. Bây giờ đồng sinh cộng khổ với vũ trụ Quan Huyên, dĩ nhiên sẽ được vũ trụ Quan Huyên dìu dắt, chỉ cần được vũ trụ Quan Huyên dìu dắt, họ muốn thống nhất thế giới của mình chẳng phải quá đơn giản rồi sao?
Ngoài ra, bây giờ họ cũng sẽ không cần nộp phí bảo kê cho Chân vũ trụ nữa.
Nạp Lan Ca mỉm cười nhìn mấy người Hám Tông: “Lần này cảm ơn các vị đã đến trợ giúp, bắt đầu từ hôm nay, chuyện trong gia tộc của các vị cũng là chuyện của vũ trụ Quan Huyên”.
Cô nhìn Trương Lão, Trương Lão khẽ gật đầu, ông ta bước đến trước mặt mấy người Hám Tông, sau đó xòe bàn tay, vài chiếc nhẫn bay ra rồi vững vàng rơi xuống trước mặt mấy người Hám Tông.
Hám Tông do dự một lúc rồi nói: “Chị dâu, không cần phải như thế, ta và đại ca là huynh đệ của nhau, bọn ta đến đây giúp huynh ấy không phải vì tiền, thế nên…”
Lúc này tỷ tỷ của cậu ta bỗng kéo góc áo cậu ta: “Đệ nhìn trước đi”.
Hám Tông sửng sốt, cậu ta nhìn chiếc nhẫn theo bản năng, khi nhìn thấy bên trong là vật gì, cậu đứng phắt dậy nói: “Nếu là quà của chị dâu tặng thì đệ không dám không nhận, đa tạ”.
Dứt lời, cậu ta vội vã cất chiếc nhẫn vào.
Lúc này cậu ta vô cùng mừng rỡ, đến đây đúng thật không phải vì tiền nhưng… số tiền này nhiều quá.
Không chỉ Hám Tông, mà lúc này mấy người Tư Thông Thiên cũng vô cùng kinh ngạc, số tiền này quả thật quá nhiều, bọn họ vốn dĩ chỉ muốn khách sáo vài câu nhưng thấy nhiều như vậy thì thôi không khách sáo nữa.
Ngộ nhỡ khách sáo một hồi, người ta tưởng thật thì phải làm sao?
Lúc này các trưởng lão và cường giả của mấy gia tộc này cũng vô cùng vui vẻ, cũng may lần này đến đây cứu viện chứ nếu không tổn thất lớn đấy.
Nhìn cô gái trước mặt, Diệp Quân im lặng không lên tiếng.
Người phụ nữ bí ẩn nói mình đánh không lại đối phương thì chỉ có một lời giải thích, ít nhất đối phương là cường giả cấp Đại Đế.
Đại Đế!
Tại sao một Đại Đế lại muốn ôm nỗi hận vào mình?
Vô lý thật!
Trừ khi…
Diệp Quân bỗng nói: “Kính Tuế Nguyệt đang ở trên người cô sao?”
Nghe Diệp Quân nói thế, ánh mắt cô gái lóe lên vẻ ngạc nhiên nhưng không nói gì.
Diệp Quân nhìn cô gái: “Hay là cô chính là kính Tuế Nguyệt?”
Lúc này nụ cười trên môi cô gái hoàn toàn biến mất.
Thấy thế Diệp Quân biết mình đã đoán đúng.
Cô gái này thế mà lại là kính Tuế Nguyệt.
Cô gái nhìn Diệp Quân: “Sao ngươi biết?”
Diệp Quân nói: “Ta đoán”.
Cô gái cười nói: “Đoán thế nào?”
Diệp Quân nhìn cô gái rồi nói: “Tháp gia nói kính Tuế Nguyệt đang ở đây, vì ở đây có sức mạnh Tuế Nguyệt, mà vừa rồi cô nương cũng nói kính Tuế Nguyệt ở trong lòng sông, tiền bối của ta lại nói những gì cô nương nói nửa thật nửa giả, nghĩ kỹ lại thì ý của bà ấy là kính Tuế Nguyệt quả thật ở trong sông nhưng cũng chính là bản thân cô nương”.
Nói rồi hắn ngừng một chốc, sau đó lại nói: “Tất nhiên đều chỉ là suy đoán của ta”.
Cô gái nhìn Diệp Quân một lúc lâu, bật cười: “Diệp công tử thông minh thật”.
Diệp Quân hơi chắp tay lại: “Cô nương, ta đến đây thật ra là vì kính Tuế Nguyệt, nhưng ta không muốn chiếm lấy kínhTuế Nguyệt cho riêng mình, ta chỉ đơn thuần muốn mượn dùng một chút thôi”.
Cô gái cười nhạo: “Không muốn chiếm lấy làm của riêng ư? Diệp công tử, ngươi cũng rất giả tạo”.
Diệp Quân xòe bàn tay ra, Tiểu Tháp xuất hiện trong tay hắn, hắn nhìn cô gái: “Cô nương nghĩ tháp này thế nào?”
Cô gái nhìn Tiểu Tháp nói: “Phá…”
Cô ấy bỗng nhíu mày, nhìn chằm chằm một lúc, vẻ mặt nghiêm trọng: “Lợi hại”.
Tiểu Tháp lập tức kiềm chế ngọn lửa giận.
Diệp Quân lại xòe tay ra, cây thần tự nhiên xuất hiện trong tay hắn, hắn nhìn cô gái: “Cô nương thấy cái này thế nào?”
Sắc mặt cô gái hơi thay đổi: “Cây thần tự nhiên”.
Diệp Quân gật đầu, sau đó tâm niệm hơi động, kiếm Hành Đạo bay đến trước mặt cô gái: “Cô nương, cô thấy kiếm này thế nào?”
Cô gái nhìn kiếm Hành Đạo trước mặt, vẻ mặt nghiêm túc hơn bao giờ hết.
Diệp Quân nhìn cô gái: “Cô nương, bây giờ tin lời ta nói rồi chứ?”
Cô gái lặng thinh một lúc rồi nhìn Diệp Quân: “Mượn dùng một lúc ư?”
Diệp Quân gật đầu.
Cô gái hỏi: “Ngươi có thể cho ta thứ gì?”
Diệp Quân suy nghĩ rồi nói: “Cô nương có thể đưa ra đề nghị”.
Cô gái nhìn Diệp Quân đánh giá một hồi, môi cong lên.
Diệp Quân trở nên phòng bị khi nhìn thấy ánh mắt của đối phương, cô gái này có vẻ hơi tham lam.
Suy tư hồi lâu, cô gái mới nói: “Ta muốn vào trong tháp của ngươi tu luyện, không chỉ như thế, ngươi còn phải cung cấp sức mạnh tự nhiên của cây thần tự nhiên cho ta. Ngoài ra, theo ta được biết, vũ trụ Quan Huyên có Linh Tổ, lần sau gặp bà ta, ngươi phải nhờ bà ta giúp ta nâng cao thực lực, tất nhiên đổi lại ta có thể chiến đấu cho ngươi, nhưng ta sẽ không nhận ngươi là chủ và dung hợp với ngươi, ngươi thấy thế nào?”
Diệp Quân ngẫm nghĩ rồi nói: “Được”.
Hắn không bị thiệt!
Nghe Diệp Quân đồng ý, cô gái nở nụ cười: “Rất tốt, vậy chúng ta cứ quyết định thế nhé”.
Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.
Nghe Diệp Quân nói vậy, cô gái cười càng tươi hơn.
Nếu là người khác, cô ấy nhất quyết mặc kệ nhưng Diệp Quân thì lại khác, người này là vua của vũ trụ Quan Huyên, nếu có thể hợp tác với hắn thì mình sẽ được lợi rất rất rất lớn.
Nhất là vị Linh Tổ đó.
Vị Linh Tổ đó có thể giúp cô ấy bước lên một bậc nữa.
Diệp Quân bỗng nói: “Xưng hô thế nào đây?”
Cô gái cười nói: “Ngu Tuế Nguyệt”.
Ngu Tuế Nguyệt!
Diệp Quân khẽ gật đầu: “Ngu cô nương, ta muốn mượn sức mạnh Tuế Nguyệt của cô để giúp ta tìm một người”.
Ngu Tuế Nguyệt mỉm cười, đang định nói gì đó thì ngay sau đó cô ấy cảm nhận được điều gì, sắc mặt thay đổi.
Gần như cùng lúc đó, giọng người phụ nữ bí ẩn vang lên: “Cẩn thận!”
Cẩn thận!
Sắc mặt Diệp Quân lập tức trở nên nghiêm trọng.
Hắn biết trong tình huống bình thường, người phụ nữ bí ẩn tuyệt đối sẽ không nhắc nhở nguy hiểm cho hắn, trừ khi là lúc cực kỳ nguy hiểm.
Lúc này vẻ mặt của cô gái trước mặt hắn cũng trở nên nghiêm túc hơn.
Diệp Quân bỗng xoay người, cách trước mặt hắn không xa, một người đàn ông đang đi đến, người đàn ông này mặc áo đen, chắp hai tay ra sau lưng, nhìn bề ngoài thì có vẻ tuổi tác không lớn lắm, chỉ khoảng hai mươi tuổi.
Nhìn người đàn ông đang bước đến, Diệp Quân nhíu mày, hắn không cảm nhận được bất kỳ khí tức nào trên người đối phương.
Ngu Tuế Nguyệt nhìn người đàn ông bước đến trước mặt, vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng.
Nhìn thấy vẻ mặt của Ngu Tuế Nguyệt, Diệp Quân cũng sầm mặt.
Ngu Tuế Nguyệt ít nhất là cường giả cảnh giới Đại Đế, lúc này cô ấy lại như gặp phải kẻ địch, người này cực kỳ không đơn giản.
Người đàn ông áo đen bước đến trước mặt hai người, ông ta nhìn Diệp Quân cười nói: “Ngươi là Diệp Quân ở vũ trụ Quan Huyên nhỉ?”
Diệp Quân gật đầu.
Người đàn ông áo đen bật cười, sau đó nói: “Diệp Quân, ngươi có thể giao ra cô nương phía sau ngươi không?”
Diệp Quân nhíu mày: “Ông đang nói tiếng người à?”
Người đàn ông áo đen híp mắt: “Nếu Diệp công tử không đồng ý thì ta chỉ có thể cướp”.
Vừa dứt lời ông ta bỗng tiến đến trước một bước, bỗng chốc khí thế đáng sợ bao phủ lấy Diệp Quân và Ngu Tuế Nguyệt.
Khí thế Đại Đế!
Diệp Quân nheo mắt, đang định ra tay thì lúc này một vầng sáng bỗng cuồn cuộn lao ra từ trong người hắn.
Ầm!
Khí tức đó bị ngăn lại.
Thấy thế Diệp Quân sửng sốt.
Sao tiền bối này lại tự dưng ra tay thế?
Chương 557: Chính thức đối địch
Người đàn ông áo đen ở đằng xa cười nói: “Hóa ra là bà, bà cũng thú vị đấy, thế mà có thể cùng phe với vũ trụ Quan Huyên”.
Diệp Quân nhíu mày, người đàn ông áo đen thế mà lại biết tiền bối này.
Lúc này giọng người phụ nữ bí ẩn bỗng vang lên trong đầu Diệp Quân: “Đây là thân chuyển thế của Bác Thiên Đạo – tộc trưởng tộc Bác Thiên, không phải là người mà Đại Đế bình thường có thể so được, chạy đi”.
Bác Thiên Đạo!
Diệp Quân sửng sốt.
Hắn không ngờ người trước mặt này lại là thân chuyển thế của Bác Thiên Đạo – nhân vật truyền kỳ của tộc Bác Thiên.
Ngay lúc này, Ngu Tuế Nguyệt bỗng nắm lấy tay Diệp Quân: “Đi thôi”.
Vừa dứt lời cô ấy dẫn theo Diệp Quân biến thành tia sáng màu trắng rồi biến mất.
Bác Thiên Đạo khẽ cười: “Muốn chạy hả?”
Vừa dứt lời, ông ta tung ra một quyền với không khí trước mặt.
Trong con đường thời không Tuế Nguyệt xa xôi kia, hai người Diệp Quân đang chuẩn bị xuyên qua thời không thì bỗng quay lại, cách trước mặt hai người không xa, một quyền ấn đáng sợ lao đến khiến thời không bị đánh nát từng tấc, vô cùng đáng sợ.
Ngu Tuế Nguyệt kéo Diệp Quân ra đằng sau, cô ấy bỗng xòe tay, một tia sáng Tuế Nguyệt lao ra từ lòng bàn tay cô ấy.
Thế nhưng tia sáng Tuế Nguyệt này vừa chạm vào quyền ấn đó thì lập tức tan nát.
Lúc này vầng sáng trong người Diệp Quân bỗng lao lên trời.
Ầm!
Sức mạnh đáng sợ làm chấn động thời không Tuế Nguyệt xung quanh, cùng lúc đó Diệp Quân và Ngu Tuế Nguyệt bị đẩy lùi về sau.
Hai người vừa dừng lại, Bác Thiên Đạo đã xuất hiện cách hai người không xa.
Diệp Quân nhìn Bác Thiên Đạo: “Hình như vũ trụ Quan Huyên và tộc Bác Thiên chưa từng có ân oán gì mà nhỉ”.
Bác Thiên Đạo nhìn Diệp Quân trước mặt cười nói: “Diệp công tử, nếu ngươi muốn ỷ thế áp đảo người khác thì ta có thể nói với ngươi biết ngươi lầm rồi. Vũ trụ Quan Huyên của ngươi không sợ Chân vũ trụ, tộc Bác Thiên ta cũng không sợ Chân vũ trụ”.
Diệp Quân nhìn Bác Thiên Đạo: “Bình thường vũ trụ Quan Huyên và tộc Bác Thiên không thù không oán, với tư cách là lão tổ của tộc Bác Thiên, quả thật không cần thiết phải cố ý khơi mào chiến tranh giữa hai vũ trụ, nhất là khi hai bên chúng ta đều có chung kẻ thù, nhưng ông lại làm như thế, rõ ràng mục tiêu của ông không chỉ là kính Tuế Nguyệt, mà có lẽ còn có huyết mạch phong ma trong người ta”.
Trước đây người phụ nữ bí ẩn đã từng nói với hắn, huyết mạch Bác Thiên có thể nuốt lấy các huyết mạch khác, hơn nữa cũng từng làm như thế.
Lúc này rõ ràng là Bác Thiên Đạo có ý đồ này.
Muốn nuốt lấy huyết mạch phong ma của mình.
Nghe Diệp Quân nói thế, ánh mắt Bác Thiên Đạo lóe lên vẻ ngạc nhiên: “Mặc dù ngươi yếu ớt như gà nhưng trí thông minh của ngươi cũng khá đấy”.
Diệp Quân nhìn Bác Thiên Đạo: “Ông chắc chắn muốn khơi mào chiến tranh giữa hai vũ trụ chứ?”
Bác Thiên Đạo cười nói: “Diệp công tử, ta biết vũ trụ Quan Huyên của ngươi đánh rất giỏi, nhưng không thể khiến tộc Bác Thiên sợ hãi, khi tộc Bác Thiên đánh nhau với Chân vũ trụ, vũ trụ Quan Huyên của ngươi vẫn chưa xuất hiện đâu”.
Nói rồi ông ta lao đến trước, đấm một quyền vào Diệp Quân đang đứng gần trong gang tấc.
Nhìn Diệp Quân trước mặt, Bác Thiên Đạo không hề che giấu vẻ tham lam trong ánh mắt.
Trước đây tộc Bác Thiên thâu tóm hàng trăm vạn huyết mạch nên ông ta từng nhìn thấy rất rất nhiều huyết mạch đặc biệt, thế nhưng huyết mạch trong người Diệp Quân này lại khiến ông ta kinh ngạc.
Ông ta chưa từng nhìn thấy huyết mạch nào đáng sợ như vậy.
Sức mạnh huyết mạch này lại không ở trong tay tộc Bác Thiên.
Hơn nữa trong người Diệp Quân còn ba loại huyết mạch nữa, loại nào cũng không thuộc huyết mạch Bác Thiên.
Nếu có thể thâu tóm được thì huyết mạch Bác Thiên có thể được nâng lên thêm một bậc.
Nghĩ đến đây, Bác Thiên Đạo không khỏi bật cười.
Còn vũ trụ Quan Huyên thì ông ta không sợ.
Năm đó tộc Bác Thiên còn dám đối đầu với Chân Thần nữa kìa, sao có thể sợ một vũ trụ Quan Huyên mới nổi chứ?
Tiêu diệt sạch là xong chuyện.
Ngay lúc này, một vầng sáng bỗng lao ra khỏi người Diệp Quân.
Ầm!
Vầng sáng này chặn lại cú đấm của Bác Thiên Đạo, thế nhưng thời không xung quanh lại bị vỡ nát.
Diệp Quân và Ngu Tuế Nguyệt bị chấn động liên tục lùi về sau hàng ngàn trượng.
Bác Thiên Đạo khẽ cười: “Trạng thái bị thương, đừng nói bà đang bị thương, dù bà có đang ở thời kỳ đỉnh cao, bà cũng chẳng là gì trong mắt ta”.
Ông ta nhìn Diệp Quân, phấn khích nói tiếp: “Sau khi ta chuyển thế, người trong tộc từng nói với ta về huyết mạch phong ma, lúc ấy bọn họ cũng không để tâm nhiều, không ngờ huyết mạch phong ma của vũ trụ Quan Huyên lại mạnh như thế, đúng là trời đang giúp ta”.
Vừa dứt lời, ông ta lao về phía Diệp Quân.
Thấy Bác Thiên Đạo lao đến, Diệp Quân híp mắt, ánh mắt lóe lên tia lạnh lùng và sát khí.
Người không chạm đến ta, ta cũng không động đến người!
Nếu đã động đến ta thì ta nhất định phải ra tay với người đó.
Diệp Quân bỗng gào lên: “Người đâu!”
Ầm!
Thời không bên cạnh Diệp Quân bỗng nứt lìa, một ông lão đồ đen chậm rãi bước ra.
Ông lão cúi người chào Diệp Quân: “Chào viện trưởng”.
Diệp Quân mặt không cảm xúc: “Chính thức đối địch với tộc Bác Thiên, bảo Tiên Bảo Các trừng phạt tộc Bác Thiên toàn diện, bất luận kẻ nào có giao thiệp với tộc Bác Thiên, Tiên Bảo Các đều không được phép hợp tác với họ, hễ có một người giết tộc Bác Thiên đều có thể nhận được một trăm vạn linh nguyên…”
Ông lão do dự rồi nói: “Viên trưởng, nhiều quá”.
Diệp Quân nhìn ông lão, ông lão trầm giọng nói: “Tộc Bác Thiên không đáng tiền như thế, mười vạn là đủ rồi”.
Diệp Quân: “…”
Chương 558: Sức mạnh huyết mạch
Mười vạn là đủ rồi.
Nghe ông lão nói thế, Diệp Quân sửng sốt.
Lúc này Bác Thiên Đạo đã đánh tới trước mặt, Diệp Quân không ra tay mà một bóng người bỗng xông ra từ trong người hắn.
Vèo!
Cú đánh đáng sợ của Bác Thiên Đạo bị bóng người đó cố chấp chặn lại.
Bóng người đó chính là người phụ nữ bí ẩn.
Sức mạnh của hai người quả thật cực kỳ khủng khiếp, tất cả thời không xung quanh đều không chịu được, vỡ nát ra từng chút.
Thấy thế, vẻ mặt Diệp Quân trở nên nghiêm trọng.
Lúc này hắn nhận ra mặc dù Bác Thiên Đạo chỉ là cường giả Đại Đế nhưng chắc chắn cho dù là thần linh vũ trụ cũng không phải là đối thủ của ông ta.
Đại Đế cũng có chia thành mạnh và yếu.
Bác Thiên Đạo khẽ cười nhìn người phụ nữ bí ẩn trước mặt: “Ta cực kỳ tò mò, chẳng phải vũ trụ Quan Huyên và Chân vũ trụ là kẻ thù của nhau sao?”
Người phụ nữ bí ẩn nhìn chằm chằm Bác Thiên Đạo: “Có biết năm đó đại tỷ đánh giá ngươi thế nào không?”
Bác Thiên Đạo nheo mắt: “Đánh giá thế nào?”
Ông ta vẫn cực kỳ để ý đến cái nhìn của Chân Thần.
Người phụ nữ bí ẩn cười nói: “Ngu ngốc!”
Vẻ mặt Diệp Quân cứng đờ.
Nụ cười trên môi Bác Thiên Đạo đông cứng, khí tức cực mạnh lập tức trào ra từ trong cơ thể ông ta như thủy triều.
Người phụ nữ bí ẩn cười nói: “Đừng tức giận, tỷ ấy quả thật nói như thế, nếu ngươi không phục thì có thể đi tìm tỷ ấy khiêu chiến”.
Bác Thiên Đạo nhìn người phụ nữ bí ẩn: “Bà ta vô địch cả một thời đại không có nghĩa là vô địch mãi mãi”.
Ông ta cũng không nói thêm gì nữa, mà lao đến trước, tung ra một quyền.
Cú đấm vừa được tung ra, khí thế lao đến trước.
Cho dù có người phụ nữ bí ẩn chắn phía trước, Diệp Quân và Ngu Tuế Nguyệt vẫn cảm nhận được sức mạnh ép bức đáng sợ.
Diệp Quân lặng thinh không lên tiếng.
Hắn biết nếu người phụ nữ bí ẩn không ngăn lại phía trước, chỉ riêng khí thế này cũng có thể dễ dàng giết chết hắn.
Đây là một trong các cường giả mạnh của thế gian.
Tay phải Diệp Quân siết chặt kiếm Hành Đạo, lúc này ý nghĩ trở nên mạnh hơn mãnh liệt hơn bao giờ hết.
Người phụ nữ bí ẩn không hề sợ hãi khi đối mặt với đòn tấn công của Bác Thiên Đạo, bà ấy lập tức lao đến trước cũng tung ra một cú đấm.
Ầm!
Ngay khi hai cú đấm vừa va chạm, thời không xung quanh chìm vào trong một màu đen tối, quyền mang mạnh mẽ khiến Diệp Quân và Ngu Tuế Nguyệt bị chấn động liên tục lui về sau.
Khi Diệp Quân và Ngu Tuế Nguyệt dừng lại, Bác Thiên Đạo và người phụ nữ bí ẩn đã tiến vào trong một thời không đặc biệt.
Lúc này Tiểu Tháp bỗng nói: “Bà ấy không thể đánh nhau quá lâu”.
Nghe thế Diệp Quân lập tức quay đầu lại nhìn ông lão bên cạnh: “Còn bao lâu nữa người của chúng ta mới đến?”
Ông lão lấy lệnh bài ra, lệnh bài hơi rung lên, ông ta nhìn Diệp Quân: “Sắp đến rồi”.
Ầm!
Ông ta vừa dứt lời, thời không trước mặt Diệp Quân bỗng nứt lìa, ngay sau đó một cô bé chậm rãi bước ra, người đến là Nhị Nha.
Còn có một tên nhóc lông xù nằm trên vai Nhị Nha cô nương.
Thấy hai người này, vẻ mặt Diệp Quân trở nên cứng đờ.
Lần trước hắn suýt bị Tiểu Bạch này làm cho nổ tung.
Ngu Tuế Nguyệt ở một bên lại vô cùng phấn khích.
Linh Tổ!
Đây là Linh Tổ siêu cấp duy nhất hiện nay.
Sau khi bước ra, Nhị Nha quay đầu nhìn Diệp Quân, liếm que kẹo trên tay, cảm giác hơi cà lơ phất phơ.
Diệp Quân nói: “Nhị Nha cô nương, đánh nhau!”
Nghe Diệp Quân nói thế, Nhị Nha khẽ gật đầu: “Bạch, bảo vệ đứa cháu này”.
Nói rồi cô bé xoay người lao ra.
Cháu!
Mặt Diệp Quân khẽ giật, trong lòng như có cả vạn con ngựa chạy qua.
Tiểu Bạch bay đến trên vai Diệp Quân, móng vuốt nhẹ nhàng xoa đầu Diệp Quân.
Diệp Quân: “…”
Ở đằng xa…
Bùm!
Một tiếng nổ bỗng vang lên, ngay sau đó Bác Thiên Đạo bị chấn động văng ra xa cả ngàn trượng.
Sau khi dừng lại, ông ta nhìn Nhị Nha cách chỗ mình không xa, khó tin nói: “Yêu thú?”
Nhị Nha liếm kẹo hồ lô, sau đó nhảy lên, giáng một cú đánh xuống.
Ánh mắt Bác Thiên Đạo lóe lên vẻ tàn ác, không có ý định né đòn mà bước lên trước đấm một quyền vào Nhị Nha.
Lựa chọn đối đầu trực diện!
Ầm!
Hai luồng sức mạnh bỗng phát nổ tại đó, lập tức lan rộng ra cả mấy mươi trượng.
Hai người đồng thời lùi về sau, nhưng Nhị Nha đã dừng lại rất nhanh. Sau khi dừng lại, cô bé bỗng nhảy lên lần nữa, xông đến chỗ Bác Thiên Đạo.
Bác Thiên Đạo vẫn chưa dừng lại khẽ nheo mắt, thầm cảm thấy kinh ngạc, ông ta thế mà lại thua đối thủ lần này.
Mặc dù bây giờ thực lực của ông ta vẫn chưa được khai phá hoàn toàn nhưng đó cũng không phải là thứ mà người bình thường có thể chống lại, rốt cuộc cô nương này là thần thánh phương nào vậy?
Sau hàng ngàn vạn năm, cường giả đã nhiều thế này rồi sao?
Phải nói là lúc này Bác Thiên Đạo thật sự rất kinh ngạc.
Ở đằng xa, Nhị Nha nhìn Bác Thiên Đạo, không nói mấy lời thừa thãi, cô bé bỗng biến thành một luồng sáng rồi biến mất.
Bác Thiên Đạo cau mày, bỗng tiến đến trước một bước, tay phải ông ta siết chặt lại, sức mạnh huyết mạch đáng sợ tuôn ra từ trong người ông ta.
Huyết mạch Bác Thiên!
Sau khi huyết mạch Bác Thiên xuất hiện, trời đất lập tức lan tràn sức mạnh bá đạo đáng sợ dường như có thể nghiền ép hết mọi thứ.
Chương 559: Dám không?
Ngay khi huyết mạch Bác Thiên xuất hiện, huyết mạch phong ma của Diệp Quân ở đằng xa cũng đột nhiên sôi trào.
Cảm nhận được sự nôn nóng của huyết mạch phong ma, Diệp Quân sửng sốt.
Huyết mạch phong ma này cảm nhận được sự khiêu khích.
Lúc này Tiểu Bạch bỗng đập vào trên vai Diệp Quân, huyết mạch phong ma lập tức lặng xuống.
Diệp Quân quay đầu nhìn Tiểu Bạch, Tiểu Bạch nhếch môi cười, sau đó trở tay lấy ra một quả bom lớn.
Vẻ mặt Diệp Quân cứng đờ.
Mặc dù bây giờ thực lực của hắn đã được nâng lên không ít nhưng chưa chắc có thể đỡ được thứ này.
Rốt cuộc là ai đã cho nó?
Ngay lúc này Diệp Quân bỗng quay đầu nhìn về phía đằng xa, Nhị Nha lại không lui bước mà còn tiến đến tung ra một quyền khi đối mặt với huyết mạch Bác Thiên đáng sợ của Bác Thiên Đạo.
Vẫn là đối đầu trực diện.
Cô bé chưa từng sợ hãi điều gì.
Ngay cả kiếm Thiên Mệnh mà cô bé còn dám đối đầu trực diện nữa là.
Thấy Nhị Nha vẫn đối đầu trực diện, ánh mắt Bác Thiên Đạo lóe lên sát khí lạnh lùng, ông ta dồn toàn bộ huyết mạch Bác Thiên vào cánh tay phải của mình rồi tung ra một quyền về phía trước.
Đối chọi gay gắt!
Rầm!
Một tiếng nổ đinh tai bỗng vang vọng giữa không trung, sau đó Nhị Nha và Bác Thiên Đạo cùng lui về sau, nhưng Nhị Nha dừng lại rất nhanh, trong khi Bác Thiên Đạo lại liên tục lui về sau cả mấy vạn trượng mới dừng lại. Không chỉ thế, ngay khi ông ta dừng lại, cánh tay phải của ông ta bị đứt gãy, máu bắn tung tóe.
Nhìn sang Nhị Nha, cánh tay phải của cô bé lại chẳng hề hấn gì.
Thấy thế, Diệp Quân lập tức trở nên phấn khích, sức mạnh và cơ thể của Nhị Nha cô nương quả thật bất khả chiến bại.
Khi nhìn thấy Nhị Nha chẳng hề hấn gì, gương mặt Bác Thiên Đạo đầy vẻ kinh sợ.
Ông ta tự biết thực lực của mình, một quyền vừa rồi tuyệt đối có thể dễ dàng giết chết một đại Đại Đế có thực lực cao, mà cô bé trước mặt này lại đỡ được một quyền của ông ta, không những thế còn không bị thương gì cả, quan trọng nhất là thực lực của đối phương đã vượt xa ông ta.
Lúc này vẻ mặt Bác Thiên Đạo lập tức trở nên nghiêm trọng, thầm nhủ không thể khinh thường được.
Sau khi nuốt xong viên kẹo hồ lô cuối cùng, Nhị Nha nhìn Bác Thiên Đạo, không nói mấy lời thừa thãi, cô bé bỗng nhảy lên lao về phía Bác Thiên Đạo.
Ầm!
Thời không không biết tên đó lập tức vỡ tan.
Thấy cảnh tượng này, Bác Thiên Đạo híp mắt, trong mắt ánh lên vẻ nghiêm túc, nhưng lúc này ông ta cũng không lùi bước, lúc này chỉ đành đối đầu trực diện lần nữa.
Chân phải Bác Thiên Đạo giẫm mạnh xuống đất, cả người bắn về phía trước.
Rầm...
Thời không xung quanh bỗng tan nát, Bác Thiên Đạo thoáng chốc đã văng ra xa mười mấy trượng, khi ông ta dừng lại, Nhị Nha đã lại nhảy lên lao về phía ông ta.
Đồng tử Bác Thiên Đạo co rụt, mặc kệ hết mọi thứ, chỉ có thể lao đến trước lần nữa.
Chẳng mấy chốc lại vang lên từng tiếng nổ đinh tai.
Lúc này Bác Thiên Đạo đã bị áp chế hoàn toàn.
Liên tục thất bại.
Dù là cơ thể hay sức mạnh, ông ta đều thua kém Nhị Nha.
Thấy thế, Diệp Quân ở đằng xa phấn khích nói: “Nhị Nha cô nương đúng là mạnh thật”.
Lúc này Tiểu Bạch gật đầu, vung móng vuốt lên.
Diệp Quân thầm hỏi: “Tháp gia, nó đang nói gì thế?”
Tiểu Tháp nói: “Nó nói Nhị Nha vẫn chưa biến thân, nếu biến thân thì có thể mạnh hơn nữa”.
Biến thân!
Diệp Quân hơi ngạc nhiên nhìn Nhị Nha ở đằng xa, Nhị Nha cô nương này còn có thể biến thân.
Lúc này người phụ nữ bí ẩn bỗng nói: “Thực lực của Bác Thiên Đạo vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, có khả năng bây giờ ông ta chỉ có chưa đến ba mươi phần trăm thực lực ở thời kỳ đỉnh cao”.
Nghe thế Diệp Quân nhíu mày.
Chưa đến ba mươi phần trăm thực lực ở thời kỳ đỉnh cao!
Người phụ nữ bí ẩn nói tiếp: “Mỗi lần luân hồi, thực lực của ông ta đều sẽ trở nên mạnh hơn, đây là lần thứ mười ông ta luân hồi rồi, thực lực mạnh hơn bao giờ hết, chẳng qua hiện giờ ông ta quá tự phụ, thực lực vừa đạt đến cảnh giới Đại Đế đã xuất đầu lộ diện, nếu ông ta tiến thêm một bước nữa thì sức mạnh đó... Tất nhiên, Nhị Nha cô nương này của ngươi cũng rất mạnh, ta cảm thấy dù là Chân Yêu bên cạnh đại tỷ cũng không bằng xác thịt của cô bé, quá mạnh”.
Diệp Quân hơi tò mò: “Chân Yêu?”
Người phụ nữ bí ẩn nói: “Một con yêu thú mạnh nhất ở Chân vũ trụ, thường đi theo đại tỷ, cũng rất lợi hại”.
Diệp Quân khẽ gật đầu, hắn nhìn phía đằng xa, lúc này Bác Thiên Đạo đã bị Nhị Nha áp chế hoàn toàn.
Nhìn Nhị Nha, Diệp Quân cũng không khỏi ngạc nhiên, sức mạnh và cơ thể của Nhị Nha cô nương quả thật hết sức lợi hại.
Như nghĩ đến điều gì, Diệp Quân hỏi: “Tháp gia, Nhị Nha có thể đỡ được kiếm Hành Đạo không?”
Tiểu Tháp nói: “Cô cô của ngươi cầm kiếm này thì cô bé không đỡ được nhưng nếu là ngươi thì chắc có lẽ sẽ đánh ngươi đến mức ngươi phải gọi bố đấy”.
Diệp Quân: “…”
Ầm!
Ngay lúc này, Bác Thiên Đạo bỗng bị một quyền của Nhị Nha đánh văng ra xa cả vạn trượng.
Lần này sau khi dừng lại, Bác Thiên Đạo không ra tay nữa mà lại lùi về sau cả vạn trượng, kéo giãn khoảng cách với Nhị Nha.
Thấy thế Nhị Nha nhíu mày.
Bác Thiên Đạo lạnh lùng nhìn Nhị Nha, gằn giọng nói: “Con súc sinh này, đợi đấy, đợi tu vi của ta khôi phục, xem ta xé xác ngươi”.
Nói rồi, ông ta xoay người nhảy lên, sau đó biến mất ở chân trời đằng xa.
Sắc mặt Nhị Nha trở nên hung dữ.
Thế mà lại dám mắng cô bé.
Mẹ nó chứ!
Nhị Nha nhìn Diệp Quân: “Đến tộc Bác Thiên, ngươi đánh người lớn, ta đánh người nhỏ, có dám không?”
Diệp Quân lập tức nói: “Dám chứ!”
Hắn cũng đã nghẹn một bụng lửa giận rồi.
Nhưng hắn lại cảm thấy có gì đó không đúng, ta đánh người lớn?
Tiểu Bạch ở một bên bỗng điên cuồng vung nắm đấm nhỏ, đôi mắt tròn xoe, có thể thấy nó cũng rất tức giận.
Thế mà dám mắng Nhị Nha.
Chết tiệt!
Móng vuốt nhỏ vùng vẫy, Tiểu Bạch càng nghĩ càng cảm thấy tức, lấy một quả bom lớn, sau đó nhấn xuống…
Mẹ nó chứ, hủy diệt luôn!
Diệp Quân: “…”
…
Chương 560: Cược thắng
Hủy diệt luôn!
Tiểu Bạch cực kỳ tức giận, thế mà lại dám mắng Nhị Nha, mọi người cùng nhau hủy diệt hết luôn đi.
Thấy Tiểu Bạch châm lửa một quả bom, sắc mặt Diệp Quân lập tức thay đổi, không suy nghĩ gì đã né sang một bên.
Đáng sợ quá!
Thấy Diệp Quân né đi, Tiểu Bạch sửng sốt, đôi mắt to tròn đó đầy vẻ khó hiểu, móng vuốt nhỏ vùng vẫy không biết đang nói gì.
Lúc này Nhị Nha bỗng đánh một cú vào quả bom đó.
Ầm!
Quả bom vừa nổ tung, tất cả sức mạnh được sinh ra lập tức bị cú đánh này của Nhị Nha phá hủy.
Một tay hạ gục quả bom.
Mọi sức mạnh đều bị Nhị Nha trấn áp.
Nhìn thấy cảnh tượng này, mí mắt Diệp Quân đứng cách đó không xa giật một cái, cảm thấy kinh sợ không thôi, trước đây hắn đã từng trải nghiệm uy lực của quả bom này, mà hắn không ngờ sức mạnh cường đại đó lại không có gây ra bất kỳ mối đe dọa nào cho Nhị Nha.
Sức mạnh và cơ thể của Nhị Nha cô nương này đúng là kinh người thật.
Đợi sau khi Thiên Thiên khôi phục hoàn toàn, phải xin chút máu của Nhị Nha cô nương cho cô ấy, hắn biết máu của Nhị Nha giúp ích rất nhiều cho Thiên Thiên.
Nhị Nha vỗ tay, sau đó quay đầu nhìn Diệp Quân: “Đến tộc Bác Thiên?”
Diệp Quân gật đầu: “Đi”.
Nhị Nha chậm rãi bước đến trước mặt Diệp Quân, cô bé nhìn vào mắt Diệp Quân: “Không sợ à?”
Diệp Quân cười nói: “Không sợ”.
Nhị Nha khẽ gật đầu, nở nụ cười: “Cháu trai khá đấy”.
Diệp Quân lập tức sầm mặt, sao cứ cảm thấy lời này như đang mắng người vậy nhỉ?
Lúc này Nhị Nha vung tay lên: “Dẫn đường, tiêu diệt sạch sẽ tộc Bác Thiên”.
Diệp Quân gật đầu, quay đầu nhìn sang ông lão áo đen ở một bên, ông lão áo đen do dự một chốc rồi nói: “Viện trưởng, có cần về bàn bạc kỹ hơn trước không?”
Mặc dù thực lực của tộc Bác Thiên không bằng Chân vũ trụ nhưng cũng không yếu, nếu giờ mà đi chắc chắn sẽ bị thiệt.
Diệp Quân bình tĩnh nói: “Dẫn đường đi”.
Nghe thế ông lão áo đen không nói thêm gì nữa, xoay người vẽ vào không trung một đường, thời không nứt ra, đường hầm thời không xuất hiện.
Nhị Nha nói: “Đi thôi”.
Mấy người họ bước vào đường hầm thời không, sau đó thời không lập tức khép lại.
Bên trong đường hầm thời không, Nhị Nha lấy một cây kẹo hồ lô ra từ tốn ăn, thi thoảng còn đưa cho Tiểu Bạch liếm vài lần, rất thoải mái.
Diệp Quân kéo ông lão áo đen sang một bên dặn dò, một lúc sau ông lão áo đen cúi người với Diệp Quân, sau đó đi khỏi đó.
Người phụ nữ bí ẩn bỗng nói: “Ngươi muốn khai chiến với tộc Bác Thiên thật à?”
Diệp Quân gật đầu.
Người phụ nữ bí ẩn im lặng không nói.
Diệp Quân khẽ cười nói: “Có phải tiền bối nghĩ ta kích động nên làm thế không?”
Người phụ nữ bí ẩn hỏi ngược lại: “Ngươi nghĩ sao?”
Diệp Quân bình tĩnh nói: “Tiền bối, ta cũng biết kẻ thù lớn nhất của vũ trụ Quan Huyên hiện giờ là Chân vũ trụ, xét về tình hình chung, có Chân vũ trụ phía trước, quả thật vũ trụ Quan Huyên không thích hợp để đối về phía đối lập với vũ trụ Bác Thiên. Cách tốt nhất là vũ trụ Quan Huyên và vũ trụ Bác Thiên nên kết hợp với nhau để cùng đối phó với Chân vũ trụ. Nhưng người cũng thấy đấy không phải ta muốn gây thù chuốc oán, mà là tộc Bác Thiên muốn gây thù chuốc oán với vũ trụ Quan Huyên, ta với tư cách là viện trưởng vũ trụ Quan Huyên, tộc trưởng tộc Bác Thiên lại truy sát ta, muốn cướp huyết mạch của ta, bọn chúng không thèm xem vũ trụ Quan Huyên của ta ra gì”.
Hắn khẽ cười, sau đó lại nói: “Xét từ góc độ cá nhân, người không động ta, ta không chạm người, nếu tộc Bác Thiên đã có ý muốn ra tay với ta thì cứ đánh vậy, chẳng có gì đáng nói cả”.
Người phụ nữ bí ẩn nói: “Tộc trưởng tộc Bác Thiên rất tự phụ, ngoài đại tỷ thì ông ta không xem ai ra gì cả”.
Diệp Quân cười nói: “Có thể nhìn ra được”.
Người phụ nữ bí ẩn nói: “Cẩn thận một chút, mặc dù bây giờ tộc Bác Thiên đã không bằng thời kỳ đỉnh cao nhưng cũng không yếu đâu”.
Diệp Quân gật đầu: “Đã rõ”.
Hắn như nghĩ đến điều gì bèn hỏi: “Tháp gia, huyết mạch phong ma của ta có thể nuốt lấy huyết mạch khác không?”
Tiểu Tháp nói: “Có thể”.
Diệp Quân khẽ gật đầu, như suy nghĩ gì đó.
…
Chiến trường Hư Chân ở vũ trụ Quan Huyên.
Sau khi biết tin Diệp Quân đã an toàn, vũ trụ Quan Huyên cũng không đánh tiếp với Chân vũ trụ nữa, hai bên tạm thời hòa bình.
Mọi người đều tập trung trong thần điện Hư Chân.
Lần này đã có thêm một số người nữa, chính là Hám tộc, Liên tộc, Tư tộc, Tông tộc lúc đầu đến trợ giúp cho Diệp Quân.
Hám Tông, Liên Song, Tư Thông Thiên và Tông Thủ ngồi cùng một hàng, phía sau là người trong tộc của họ, lúc này người trong tộc của họ đều cực kỳ phấn khích.
Đánh cược thắng rồi!
Nếu cược thua, dĩ nhiên thân chết, đạo tiêu tan, gia tộc bị hủy diệt, nhưng nếu cược thắng thì sao?
Vậy thì bắt đầu từ bây giờ họ sẽ có thể vực dậy được.
Chư Thiên Vạn Giới đều kém xa vũ trụ Quan Huyên, bất kể là thực lực hay văn minh võ đạo. Bây giờ đồng sinh cộng khổ với vũ trụ Quan Huyên, dĩ nhiên sẽ được vũ trụ Quan Huyên dìu dắt, chỉ cần được vũ trụ Quan Huyên dìu dắt, họ muốn thống nhất thế giới của mình chẳng phải quá đơn giản rồi sao?
Ngoài ra, bây giờ họ cũng sẽ không cần nộp phí bảo kê cho Chân vũ trụ nữa.
Nạp Lan Ca mỉm cười nhìn mấy người Hám Tông: “Lần này cảm ơn các vị đã đến trợ giúp, bắt đầu từ hôm nay, chuyện trong gia tộc của các vị cũng là chuyện của vũ trụ Quan Huyên”.
Cô nhìn Trương Lão, Trương Lão khẽ gật đầu, ông ta bước đến trước mặt mấy người Hám Tông, sau đó xòe bàn tay, vài chiếc nhẫn bay ra rồi vững vàng rơi xuống trước mặt mấy người Hám Tông.
Hám Tông do dự một lúc rồi nói: “Chị dâu, không cần phải như thế, ta và đại ca là huynh đệ của nhau, bọn ta đến đây giúp huynh ấy không phải vì tiền, thế nên…”
Lúc này tỷ tỷ của cậu ta bỗng kéo góc áo cậu ta: “Đệ nhìn trước đi”.
Hám Tông sửng sốt, cậu ta nhìn chiếc nhẫn theo bản năng, khi nhìn thấy bên trong là vật gì, cậu đứng phắt dậy nói: “Nếu là quà của chị dâu tặng thì đệ không dám không nhận, đa tạ”.
Dứt lời, cậu ta vội vã cất chiếc nhẫn vào.
Lúc này cậu ta vô cùng mừng rỡ, đến đây đúng thật không phải vì tiền nhưng… số tiền này nhiều quá.
Không chỉ Hám Tông, mà lúc này mấy người Tư Thông Thiên cũng vô cùng kinh ngạc, số tiền này quả thật quá nhiều, bọn họ vốn dĩ chỉ muốn khách sáo vài câu nhưng thấy nhiều như vậy thì thôi không khách sáo nữa.
Ngộ nhỡ khách sáo một hồi, người ta tưởng thật thì phải làm sao?
Lúc này các trưởng lão và cường giả của mấy gia tộc này cũng vô cùng vui vẻ, cũng may lần này đến đây cứu viện chứ nếu không tổn thất lớn đấy.
Bình luận facebook