Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 567-580
Chương 567: Bắt nhốt họ Dương
An Nam Tịnh chứng kiến cảnh này thì khẽ nhíu mày, ánh mắt đặt lên người Bác Thiên Đạo. Đối phương như cảm nhận được mà ngoái đầu, khi nhìn thấy An Nam Tịnh thì cau mày.
Lại là một cường giả!
Sắc mặt ông ta không khỏi trầm xuống. Lúc mới chuyển thế sống dậy còn chưa biết được thực lực chân chính của vũ trụ Quan Huyên, bây giờ xem ra đã đánh giá thấp rồi.
Nhị Nha thấy An Nam Tịnh xuất hiện thì mí mắt giật một cái, đoạn lặng lẽ cầm một xâu kẹo hồ lô ra mút cho đỡ sợ.
Bác Thiên Đạo hỏi An Nam Tịnh: “Ngươi đến từ thời đại nào? Vì sao ta chưa từng nghe đến?"
An Nam Tịnh mặc kệ ông ta, chỉ ngẩng đầu hô: “Niệm cô nương!"
U u u!
Tiếng kiếm minh réo rắt vang khắp hư không. Một tia kiếm quang lao xuống, nện thẳng vào tộc Bác Thiên ở xa.
Bác Thiên Đạo nheo mắt quát: “Xuất trận!"
Mở trận pháp!
Bác Thiên là đại tộc cổ xưa, đương nhiên cũng có đại trận hộ tộc trong tay, chưa kể còn là loại trận pháp từng nhiều lần đỡ đòn từ cường giả Chân vũ trụ.
Nhưng không có động tĩnh gì đáp lại Bác Thiên Đạo.
Ông ta đương nhíu mày thì có một cường giả trong tộc xuất hiện phía sau, cung kính thi lễ nói: “Tộc trưởng, toàn bộ linh khí trong Bác Thiên giới đã bị Linh Tổ hút hết. Đại trận hộ tộc của chúng ta đã bị vô hiệu hóa rồi!"
Vô hiệu hóa?!
Sắc mặt Bác Thiên Đạo trầm xuống, ngoái đầu nhìn Tiểu Bạch trên vai Diệp Quân với ánh mắt lạnh lùng.
Người phụ nữ bí ẩn bí ẩn bỗng lên tiếng: “Nếu An cô nương đã đến thì nơi này giao lại cho các vị”.
Nói rồi hóa thành một tia sáng mờ quay trở lại thân thể Diệp Quân.
Gần như ngay lập tức, có mười mấy cường giả Đại Đế của tộc Bác Thiên xuất hiện.
Bác Thiên Đạo hỏi An Nam Tịnh: “Còn ai nữa không?"
Rồi mỉm cười nói tiếp: “Chúng ta còn”.
Ông ta búng tay.
Tách!
Từ sâu thẳm trong hư không, mấy luồng khí tức hùng hậu cuồn cuộn ập đến. Một khắc sau, ba chùm sáng chói lòa giáng xuống, xuyên thẳng qua đất trời.
Dưới mắt mọi người, ba lão già khoác áo choàng đen chậm rãi bước ra.
Ba vị Đại Đế.
Diệp Quân đanh mặt. Khí tức của họ mạnh hơn Bác Thiên U và Bác Thiên Khuyết quá nhiều!
Người phụ nữ bí ẩn lên tiếng: “Đây là các cường giả Đại Đế vào thời đại Bác Thiên Đạo vô địch, Đại Đế bây giờ không bằng được. Cẩn thận”.
Diệp Quân: “Tiền bối, sao cùng là Đại Đế nhưng lại khác biệt lớn đến vậy?"
Người phụ nữ bí ẩn: “Đại Đế chia làm ba loại. Loại phổ thông chưa được tuế nguyệt và vận mệnh rửa tội, hữu danh vô thực, sức mạnh kém cỏi. Loại thứ hai là Tuế Nguyệt Đại Đế, đã được tuế nguyệt tẩy lễ nên có căn cơ, lại có đạo thống của bản thân nên rất mạnh, hơn xa loại thứ nhất”.
Diệp Quân: “Còn loại thứ ba?"
Người phụ nữ bí ẩn: “Mệnh Vận Đại Đế, không chỉ được tẩy lễ bởi tuế nguyệt mà còn chặt đứt gông xiềng số mệnh, nắm giữ vận mệnh bản thân đến một trình độ nhất định nào đó. Đại Đế loại này là cao cấp nhất, mạnh nhất, có thể giết cả thần linh vũ trụ. Đại Đế Bất Khuất thuộc dạng này, nên ngay cả thần linh vũ trụ như Âm Thần cũng phải chịu tránh đi”.
Diệp Quân gật gù: “Ta hiểu rồi”.
Người phụ nữ bí ẩn lại nói: “Ba người vừa xuất hiện kia là Tuế Nguyệt Đại Đế, cực kỳ mạnh, nhớ cẩn thận”.
Diệp Quân gật đầu, quyết đoán nhích lại gần An Nam Tịnh.
Lúc nên đánh thì tuyệt đối không sợ.
Nhưng lúc nên sợ thì rén vào.
Sự xuất hiện của ba Tuế Nguyệt Đại Đế không khiến An Nam Tịnh mảy may dao động. Bà ấy nói với Nhị Nha: “Đánh hắn!"
Nhị Nha ngẩn ra rồi gật đầu lia lịa: “Được được!"
Nói rồi bước lên trước, tung cú đấm về phía Bác Thiên Đạo.
Sắc mặt ông ta lạnh đi khi thấy thế, thầm nhủ nếu không phải vừa luân hồi chuyển thế thì mình việc gì phải sợ con oắt này?
Đúng là hổ xuống đồng bằng bị chó khinh!
Nhị Nha đã vọt tới trước mặt ông ta, mang theo sức mạnh chiến thời không vụn vỡ.
Bác Thiên Đạo thốt lên: “Giết con ả cầm thương, bắt sống Diệp Quân!"
Rồi vọt về phía Nhị Nha.
Uỳnh!
Từng tiếng nổ ầm vang vọng tới khắp thời không.
Ba Đại Đế phía dưới nghe lệnh của Bác Thiên Đạo thì lập tức nhào vào An Nam Tịnh. Bà ấy không hề nhiều lời, thân hình run lên, hóa thành thương mang đâm tới.
Một chọi ba!
Diệp Quân thấy vậy thì tấm tắc không thôi, thầm cảm thán thực lực của An tiền bối đúng là nghịch thiên mà.
Bỗng tầm mắt của mười Đại Đế đứng ở bên bắn lại đây làm hắn nhíu mày.
Người dẫn đầu nói: “Giết!"
Tất cả mười người đồng thời lao tới.
Bọn họ nhìn Diệp Quân với vẻ khoái trá, không khác gì một miếng thịt béo bở trong mắt.
Huyết mạch tộc Bác Thiên lấy cướp đoạt làm chủ, ấy vậy mà huyết mạch của Diệp Quân lại có thể kháng cự được.
Chẳng khác gì món quà trời ban cho tộc Bác Thiên!
Nếu có thể bắt nhốt tên họ Dương này lại, cung cấp nguồn huyết mạch vô tận cho cả tộc...
Kích thích vãi!
Tộc Bác Thiên sẽ hoàn toàn trỗi dậy!
Chương 568: Cường giả tới
Bắt nhốt!
Ý tưởng này khiến mười tên Đại Đế hưng phấn không thôi.
Ánh mắt của mấy lão khiến Diệp Quân cảm thấy biến thái quá chừng, không khỏi nhíu mày lại.
Đúng lúc này, thời không bên cạnh hắn nứt vỡ để một đốm sáng mờ bay ra, đi kèm là mười mấy luồng khí tức hùng hậu ồ ạt tuôn trào.
Uỳnh!
Thời không quanh hắn vỡ toang hoác, mười Đại Đế kia bị đẩy lui liên tục.
Đứng bên cạnh Diệp Quân là nhóm Thiên Tú và Kỳ Tỉ Thiên!
Các cường giả cao cấp của Dương tộc ở vũ trụ Quan Huyên đã có mặt!
Sự xuất hiện lẫn số lượng của họ nằm ngoài dự đoán của cường giả đế tộc Bất Tử, khiến ai nấy đều cau mày.
Thiên Tú thốt lên: “Giết!"
Vừa dứt lời, bà ấy đã hóa thành tia sáng mờ lao tới. Những người còn lại nhanh chóng vọt lên theo.
Đại chiến lại bắt đầu!
Sự có mặt của cường giả vũ trụ Quan Huyên khiến cường giả tộc Bác Thiên dần dần bại trận.
Đây là những người có thể đánh ngang tay với Chân vũ trụ, làm sao lại thua tộc Bác Thiên cho được.
Dần dà, tộc Bác Thiên liên tiếp bại lui, đã có cường giả Đại Đế mất mạng.
Diệp Quân vươn tay ra, gọi cây thần tự nhiên xuất hiện. Hắn khẽ động tâm niệm, để nó biến thành hình ảnh ảo khổng lồ kéo dài trăm nghìn trượng, phủ khắp Bác Thiên Giới. Từng luồng sáng xanh lục xuất hiện bao trùm lấy cường giả vũ trụ Quan Huyên.
Chữa thương tập thể!
Sự xuất hiện của cái cây lại khiến tộc Bác Thiên gặp khó thêm một bước. Bản thân họ đã đánh không lại cường giả vũ trụ Quan Huyên, nay lại thêm một cái cây hỗ trợ, lại càng không thể cấu thành bất cứ uy hiếp nào.
Uỳnh!
Nhị Nha và Bác Thiên Đạo tách ra trên không. Người sau không tiếp tục ra tay sau khi dừng lại mà nhìn xuống dưới, thấy cường giả tộc Bác Thiên đang lớp lớp tháo chạy thì sắc mặt trở nên xấu xí vô cùng.
Không ngờ lại phải bại trận!
Ông ta nhìn nhóm Thiên Tú với sắc mặt âm trầm, không ngờ cường giả vũ trụ Quan Huyên không những nhiều mà còn mạnh đến vậy.
Xem nhẹ chúng rồi!
Sai lầm rồi!
"Ối!"
Bỗng có tiếng kêu thảm thiết vọng lên.
Lại một Đại Đế mất mạng!
Bác Thiên Đạo quát: “Rút vào biên giới!"
Ông ta vung tay khiến thời không ở nơi nào đó trong Bác Thiên nứt vỡ, để lộ một cái khe đen ngòm trông vô cùng kinh khủng.
Rút vào biên giới!
Cường giả tộc Bác Thiên nghe lệnh thì lập tức rút lui vào khe hở, không chút chần chừ.
An Nam Tịnh và những người khác sao có thể đứng yên nhìn họ rút đi, bèn vội vã đuổi theo. Giọng nói bí ẩn vang lên trong đầu Diệp Quân: “Đừng để họ chạy vào biên giới!"
Hắn vội la lên: “Đừng đuổi theo!"
Những người khác nghe vậy thì dừng lại ngay trước kẽ hở không gian, thấy còn hai Đại Đế đứng trước mặt.
Các cường giả cao cấp đã rút lui thành công, nhưng tộc Bác Thiên vẫn còn nhiều người khác tương đối yếu không kịp rút.
Kỳ Tỉ Thiên cong môi hỏi Diệp Quân: “Xử lý chúng thế nào?"
Hắn lạnh lùng đáp: “Giết hết”.
Kỳ Tỉ Thiên vui vẻ: “Được!"
An Nam Tịnh thêm vào: “Tỉ Thiên, những ai có huyết mạch Bác Thiên thì giữ lại”.
Kỳ Tỉ Thiên cười: “Biết rồi”.
Nói xong thì cùng Thiên Tú lao tới những cường giả tộc Bác Thiên bên dưới.
Những tiếng kêu thảm thiết lần lượt vang lên.
Giết là giết!
Diệp Quân chợt phát hiện Kỳ Tỉ Thiên rất thích chơi trò đá thủ cấp, làm hắn nhìn mà rùng mình.
Cường giả cao cấp của tộc Bác Thiên đã rút lui gần hết, những người ở lại tuy không yếu nhưng sao có thể là đối thủ của Kỳ Tỉ Thiên và những người khác?
Vậy nên vừa đánh nhau thì một bên đã đổ như ngả rạ.
Bác Thiên Đạo đứng trên cao nhìn xuống cảnh tượng này, sắc mặt xấu xí vô cùng.
Bỗng Diệp Quân ngẩng lên nhìn ông ta. Ánh mắt ông ta cũng vừa khéo chạm hắn: “vũ trụ Quan Huyên! Cứ đợi đấy!"
Nói rồi hóa thành một tia sáng bay vào kẽ hở ở xa.
Tốc độ cực nhanh, chẳng mấy chốc đã biến mất.
Cường giả như ông ta, một khi đã không tử chiến thì rất khó để giữ chân, vì vậy nhóm An Nam Tịnh cũng không ra ngăn cản.
Diệp Quân nhìn kẽ hở đang khép lại kia, hỏi: “Tiền bối, sao lại không thể tiến vào?"
Người phụ nữ bí ẩn: “Bên ấy là biên giới thời không của vũ trụ này, vô cùng hỗn loạn, rắc rối phức tạp vô cùng. Ở trong đó là dòng chảy thời không loạn lạc, cường giả Đại Đế Cảnh đi vào cũng gặp nguy hiểm. Năm xưa Chân vũ trụ cũng mất rất nhiều cường giả trong đó. Tộc Bác Thiên năm ấy sở dĩ sống sót được cũng là nhờ nơi đặc biệt đó, mà Chân vũ trụ cũng đành bó tay, bằng không đã sớm tận diệt chúng rồi”.
Diệp Quân thắc mắc: “Vậy sao tộc Bác Thiên lại vào được?"
Người phụ nữ bí ẩn: “Chúng có một món Thần vật tên Bánh Xe Thời Không, không những có thể trấn áp dòng chảy thời không mà còn mượn được sức mạnh từ chúng. Vậy nên Chân vũ trụ mới không muốn giao chiến với chúng ở trong đó, bằng không sẽ rất thiệt thòi”.
Chương 569: Chiếm đoạt huyết mạch
Diệp Quân: “Tiền bối, vậy biên giới thời không của vũ trụ này là?"
Người phụ nữ bí ẩn: “Là biên giới của vũ trụ”.
Diệp Quân: “Ngoài biên giới ấy còn có vũ trụ nữa không?"
Người phụ nữ bí ẩn: “Ta không biết. Từ trước đến giờ đã chẳng có bao nhiêu người phá vỡ được biên giới vũ trụ, đó là còn phải trả một cái giá nhất định. Người làm được gần nhất là đại tỷ, sau đó không còn ai xuất hiện. Về sau tỷ ấy bị Vũ Trụ Kiếp giữ chân nên cũng không còn tâm tư đi phá nữa”.
Diệp Quân gật gù: “Ta hiểu rồi”.
Bỗng An Nam Tịnh xuất hiện trước mặt hắn, Nhị Nha và Tiểu Bạch xuất hiện cạnh bên.
Hai đứa sau vừa thấy người trước thì chột dạ nấp ra sau lưng Diệp Quân.
An Nam Tịnh im lặng nhìn Diệp Quân.
Hắn ngần ngừ: “Lần này đúng là hơi xúc động ạ”.
Vẫn nên nhận lỗi trước đi.
Không thì ăn đòn là chắc.
Người khác có lẽ còn cố kỵ thân phận hắn, nhưng Diệp Quân biết vị trước mắt mà nổi giận thì hắn cũng bị lôi ra đánh, mà còn không ai dám nói đỡ cho.
An Nam Tịnh lạnh nhạt hỏi lại: “Lỗi gì?"
Diệp Quân ngạc nhiên.
An Nam Tịnh: “Người ta truy sát cậu, cậu không đánh lại mới là sai, hiểu chưa?"
Diệp Quân không biết phải nói gì.
An Nam Tịnh: “Ta bảo cậu đừng gây họa là đừng chủ động ức hiếp người khác, nhưng nếu bị kẻ khác chèn ép thì phải đánh lại, rõ chưa?"
Diệp Quân gật đầu lia lịa: “Dạ rõ!"
An Nam Tịnh gật đầu rồi không nói gì thêm.
Bỗng Kỳ Tỉ Thiên xuất hiện trước mặt hắn, vươn tay ra. Trên tay bà ấy là một giọt máu lớn bằng nắm tay, đang tỏa ra sức mạnh hùng hậu vô cùng.
Diệp Quân ngạc nhiên: “Cái gì vậy tiền bối?"
Kỳ Tỉ Thiên cười: “Huyết mạch của tộc nhân Bác Thiên! Nhưng không được tinh khiết lắm”.
Diệp Quân vươn tay gọi giọt máu kia đến, cầm nó mà có chút khiếp sợ.
Phải công nhận nó mạnh thật sự!
Kỳ Tỉ Thiên nói: “Hấp thu hết đi”.
Diệp Quân gật đầu, bóp vỡ giọt máu. Một tia sáng đỏ chui vào ngực hắn.
Uỳnh!
Hắn biết thành huyết nhân trong nháy mắt.
Huyết mạch Phong Ma lại kích hoạt!
Vào giây phút đó, cả người hắn run lên bần bật.
Sát ý và lệ khí vô tận lấp đầy đầu óc hắn, chỉ để lại suy nghĩ muốn giết sạch tất cả.
Mà sát niệm càng lúc càng nặng hơn.
Diệp Quân siết chặt nắm tay, áp chế sát ý lại. Huyết mạch Phong Ma thì đang điên cuồng cắn nuốt huyết mạch Bác Thiên.
Cái sau đương nhiên sẽ không bó tay chịu chết mà còn muốn hấp thu ngược, nhưng nó đang nằm trong người Diệp Quân thì sao có thể là đối thủ của bên kia.
Không lâu sau, huyết mạch Bác Thiên đã bị áp chế hoàn toàn, bị huyết mạch Phong Ma cắn nuốt từng chút một. Nó dần dần mạnh lên, khiến khí tức của Diệp Quân cũng tăng vọt theo.
Không lâu sau...
Uỳnh!
Diệp Quân đạt đến Chân Cảnh.
Khí tức hắn không dừng lại ở đó. Bởi vì hắn vốn đã áp chế cảnh giới, bây giờ hấp thu huyết mạch Bác Thiên thì không làm được nữa, thế là từ Chân Cảnh bay tới cảnh giới Nhân Tiên.
Cảnh giới Nhân Tiên!
Đến đây rồi, khí tức hắn tiếp tục tăng vọt.
Nhưng An Nam Tịnh đã bước tới, đặt tay lên vai hắn.
Ầm!
Khí tức Diệp Quân bị áp chế, dần yên ổn trở lại.
An Nam Tịnh: “Về vũ trụ Quan Huyên”.
Rồi mang Diệp Quân trở về. Các cường giả khác cũng nhanh chóng đi theo.
Họ đi rồi, từ hư không vũ trụ lại có một người phụ nữ đang nhìn xuống.
Chấp Kiếm Nhân.
Ở hai bên trái phải bà ta là Tả tướng và Võ tướng của Chân vũ trụ.
Họ đến đây cốt là vì Bác Thiên Đạo, sau đó chứng kiến trận chiến giữa tộc Bác Thiên và vũ trụ Quan Huyên nên không ra tay.
Thời không trước mặt họ chợt chấn động, sau đó nứt vỡ, để một người đàn ông bước ra.
Bác Thiên Đạo.
Tả tướng thấy ông ta thì nhíu mày.
Chấp Kiếm Nhân lãnh đạm nhìn sang.
Bác Thiên Đạo cười hỏi: “Ba vị có muốn liên thủ không?"
Liên thủ?
Lời này khiến Tả tướng và Võ tướng ngạc nhiên đến ngây ngẩn.
Bác Thiên Đạo: “Chúng ta tuy là đối thủ nhưng đều có chung kẻ địch là vũ trụ Quan Huyên. Ta được biết bọn chúng gần đây vừa tấn công Chân vũ trụ, đánh được tới Chân Thần Điện..”.
Ông ta cười cười: “Chi bằng chúng ta liên thủ tiêu diệt chúng? Bọn ta chỉ cần huyết mạch Dương tộc, còn lại đều để cho các vị, thế nào?"
Chấp Kiếm Nhân nhìn ông ta: “Ngươi biết ngươi giống gì không?"
Bác Thiên Đạo: “Giống gì?"
Chấp Kiếm Nhân phun ra: “Một tên ngu”.
Nụ cười trên mặt Bác Thiên Đạo đọng lại.
Chương 570: Không có cơ hội!
Giống một tên ngu?
Nghe thấy lời của Chấp Kiếm Nhân, Tả tướng nhất thời lắc đầu cười khẽ.
Tính tình của Chấp Kiếm Nhân cô nương này vẫn nóng nảy, không nể mặt ai như thế.
Nhưng nói cũng không sai, Bác Thiên Đạo này rất giống một tên ngu.
Bác Thiên Đạo nhìn chằm chằm Chấp Kiếm Nhân bằng ánh mắt lạnh như băng: “Chúng ta hợp tác thì hai bên đều có lợi”.
Chấp Kiếm Nhân tỏ vẻ khinh thường: “Một tên vô dụng như ngươi đi hợp tác với chúng ta á?”
Nghe thấy lời của Chấp Kiếm Nhân, ánh mắt Bác Thiên Đạo càng lạnh lùng hơn, khí thế quanh người lập tức dâng trào, thời không xung quanh chấn động.
Trong mắt Chấp Kiếm Nhân lộ vẻ khinh thường: “Năm đó Đại tỷ không giết ông, ông cũng hả dạ ghê nhỉ, cũng không biết sao ông lại mặt dày thế nữa. Không chỉ mặt dày, ông còn dùng Cánh Cửa Luân Hồi không ngừng chuyển kiếp để nâng cao thực lực của mình, nuốt chửng cả huyết mạch của con cháu đời sau, thứ súc vật như ông xứng hợp tác với Chân vũ trụ ta sao? Cút đi chỗ khác!”
“Láo xược!”
Bác Thiên Đạo cũng không chịu được nữa, ông ta quát to một tiếng rồi xông về phía trước, đánh một quyền nhằm vào Chấp Kiếm Nhân.
Lực đấm mạnh mẽ khiến thời không xung quanh vỡ tan!
Chấp Kiếm Nhân hờ hững vung tay chém ra một kiếm.
Ầm!
Chiêu kiếm đánh tan quyền thế kia, cùng lúc đó, sức mạnh kiếm khí mạnh mẽ đẩy Bác Thiên Đạo lùi xa nghìn trượng!
Sau khi dừng lại, Bác Thiên Đạo nhìn cánh tay phải đấy vết kiếm của mình, trong lòng vô cùng rung động, ông ta không ngờ thực lực của Chấp Kiếm Nhân lại trở nên mạnh mẽ đến thế.
Phía xa, Chấp Kiếm Nhân lạnh lùng nhìn Bác Thiên Đạo: “Giết ông ta!”
Dứt lời, bà ta biến thành một tia kiếm quang lao tới, mũi kiếm ép người.
Tả tướng và Võ tướng đồng thời biến mất!
Ba người đồng loạt ra tay!
Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt Bác Thiên Đạo thoáng chốc thay đổi, ông ta không chút do dự xoay người, tiến vào trong thời không nối với biên giới kia.
Tốc độ rất nhanh, ba người Chấp Kiếm Nhân vừa mới xông tới, ông ta đã trốn vào trong biên giới.
Thấy cảnh này, ánh mắt Chấp Kiếm Nhân thoáng chốc trở nên lạnh lẽo: “Đồ vô dụng!”
Tả tướng trầm giọng nói: “Bây giờ người này đã luân hồi đến lần thứ mười, nếu hoàn toàn giải phong ấn, thực lực của ông ta…”
Chấp Kiếm Nhân lạnh lùng cất lời: “Không có giới hạn, đồ ngu xuẩn!”
Sau đó, bà ta xoay người rời đi.
Tả tướng và Võ tướng nhìn nhau cười, Chấp Kiếm Nhân này vẫn nóng tính như thường ngày!
Lúc này, Võ tướng đột nhiên nói: “So với vũ trụ Bác Thiên này, ta lo lắng về vũ trụ Quan Huyên kia hơn!”
Vũ trụ Quan Huyên!
Nghe thấy lời Võ tướng, nụ cười trên mặt Tả tướng dần biến mất, bà ta gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.
Bà ta cảm thấy vũ trụ Quan Huyên nguy hiểm hơn với Chân vũ trụ.
Mấy cao thủ của Dương tộc ở vũ trụ Quan Huyên, dù là Chân vũ trụ cũng không dám coi thường.
Võ tướng chợt nói: “Một năm sau, Diệp Quân kia muốn khiêu kiến Chấp Kiếm Nhân, bà cảm thấy hắn có cơ hội không?”
Tả tướng lắc đầu: “Không có cơ hội!”
Võ tướng cười hỏi: “Sao lại nghĩ thế?”
Tả tướng nhỏ giọng nói: “Diệp Quân kia đúng là thiên tài yêu nghiệt hiếm có, nhưng thiên phú của Chấp Kiếm Nhân không hề thua kém gì hắn. Dù là thiên phú cá nhân hay thiên phú kiếm đạo, Chấp Kiếm Nhân đều không yếu hơn hắn. Hơn nữa, Chấp Kiếm Nhân đã sống bao nhiêu năm, hắn muốn đánh bại Chấp Kiếm Nhân trong vòng một năm gần như là chuyện không thể nào”.
Võ tướng gật đầu: “Đúng là thế!”
Tả tướng lại nói: “Cảnh giới, càng về sau sẽ càng khó tăng lên, bây giờ hắn đang thăng cấp rất nhanh, không có nghĩa là sau này cũng vậy. Không có thời gian lắng đọng thì trong vòng một năm, hắn muốn thăng lên Đại Đế còn khó, chứ nói gì đến việc thực lực của Chấp Kiếm Nhân còn vượt xa Đại Đế”.
Nói đến đây, bà ta thoáng im lặng, sau đó mới tiếp tục: “Nhưng ta thấy Diệp Quân này không phải một kẻ ngu ngốc, nếu hắn dám khiêu chiến Chấp Kiếm Nhân, còn giao hẹn một năm, thì chắc hắn phải có chỗ dựa gì đó…”
Võ tướng gật đầu: “Đúng thế, chúng ta không nên coi thường người này, ta đã phái người theo dõi hắn mọi lúc mọi nơi rồi”.
Tả tướng ngẩng đầu nhìn về phía sâu trong tinh không, nhẹ giọng nói: “Thời điểm này còn nhiều việc phải lo lắm!”
Dứt lời, bà nhìn về phía Võ tướng, điều một ít quân viễn chính về đi!”
Võ tướng gật đầu: “Được!”
Một lát sau, hai người rời đi.
…
Vũ trụ Quan Huyên, thế giới Hư Chân.
Sau khi về đến vũ trụ Quan Huyên, Diệp Quân đưa Ngao Thiên Thiên cho Nhị Nha và Tiểu Bạch, Tiểu Bạch có thể giúp Ngao Thiên Thiên nhanh chóng khôi phục thân thể, còn Nhị Nha thì có thể cường hoá cơ thể cho Ngao Thiên Thiên. Nhị Nha và Tiểu Bạch muốn cùng nhau giúp Ngao Thiên Thiên!
Sau khi giao Thiên Thiên cho Nhị Nha và Tiểu Bạch, Diệp Quân tiến vào một vùng tinh không tu luyện, hắn ngồi xếp bằng trong tinh không, lúc này, quanh người hắn tản ra một khí thế mờ nhạt.
Diệp Quân cau mày, hắn phát hiện sau khi huyết mạch phong ma nuốt chửng huyết mạch Bác Thiên, huyết mạch phong ma này đã trở nên không chịu yên nữa.
Nó bắt đầu rục rịch!
Diệp Quân sa sầm mặt, huyết mạch này như đang muốn tạo phản vậy!
Hắn phát hiện dù huyết mạch là của hắn, nhưng lại có suy nghĩ của riêng mình, rất nhiều lúc, nó hoàn toàn không thèm để tâm đến hắn!
Rất chảnh!
Lúc này, người phụ nữ bí ẩn chợt cất lời: “Đừng suy nghĩ nhiều, lo mà dỗ dành huyết mạch phong ma này, để nó bình tĩnh lại”.
Diệp Quân gật đầu, hắn thôi suy nghĩ, sau đó bắt đầu trấn áp huyết mạch phong ma.
Nhưng hắn không ngờ hắn vừa bắt đầu trấn áp, huyết mạch lại trở nên mạnh hơn, còn bắt đầu phản kháng.
Điều này khiến Diệp Quân tức giận!
Diệp Quân lấy kiếm Hành Đạo ra, sau đó nói: “Tiểu Đạo, dạy dỗ bọn chúng đi!”
Tiểu Đạo cũng không từ chối, nó biến thành một tia kiếm quang bay vào người Diệp Quân.
Oanh!
Trong nháy mắt, huyết mạch phong ma trong cơ thể Diệp Quân lập tức bình tĩnh lại.
Diệp Quân lắc đầu cười khẽ, thật là thứ này khuất phục thứ kia, huyết mạch phong ma này chỉ sợ kiếm Hành Đạo thôi.
Vì nó thật sự dám làm bậy!
Dù huyết mạch phong ma cũng dám làm bậy, nhưng suy cho cùng nó cũng không dám giết chủ, đùa ạ, chỗ dựa của nó chính là Diệp Quân. Nếu không có Diệp Quân, nó sẽ không còn gốc rễ, dù vẫn có thể tồn tại, nhưng sẽ không còn khả năng thăng cấp nữa. Vì sức mạnh của huyết mạch phong ma đều dựa vào chủ nhân của nó điên đến mức nào!
Không có chủ nhân, đương nhiên nó cũng không thể điên một mình!
Sau khi huyết mạch phong ma chịu im lặng lại, Diệp Quân hít sâu một hơi, sau đó mở lòng bàn tay, Tiểu Tháp xuất hiện trong tay hắn: “Ngu Tuế Nguyệt cô nương!”
Ngu Tuế Nguyệt xuất hiện trước mặt Diệp Quân, cô ấy nhìn Diệp Quân, cười hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Diệp Quân nghiêm túc nói: “Hy vọng cô có thể tìm một người giúp ta!”
An Nam Tịnh chứng kiến cảnh này thì khẽ nhíu mày, ánh mắt đặt lên người Bác Thiên Đạo. Đối phương như cảm nhận được mà ngoái đầu, khi nhìn thấy An Nam Tịnh thì cau mày.
Lại là một cường giả!
Sắc mặt ông ta không khỏi trầm xuống. Lúc mới chuyển thế sống dậy còn chưa biết được thực lực chân chính của vũ trụ Quan Huyên, bây giờ xem ra đã đánh giá thấp rồi.
Nhị Nha thấy An Nam Tịnh xuất hiện thì mí mắt giật một cái, đoạn lặng lẽ cầm một xâu kẹo hồ lô ra mút cho đỡ sợ.
Bác Thiên Đạo hỏi An Nam Tịnh: “Ngươi đến từ thời đại nào? Vì sao ta chưa từng nghe đến?"
An Nam Tịnh mặc kệ ông ta, chỉ ngẩng đầu hô: “Niệm cô nương!"
U u u!
Tiếng kiếm minh réo rắt vang khắp hư không. Một tia kiếm quang lao xuống, nện thẳng vào tộc Bác Thiên ở xa.
Bác Thiên Đạo nheo mắt quát: “Xuất trận!"
Mở trận pháp!
Bác Thiên là đại tộc cổ xưa, đương nhiên cũng có đại trận hộ tộc trong tay, chưa kể còn là loại trận pháp từng nhiều lần đỡ đòn từ cường giả Chân vũ trụ.
Nhưng không có động tĩnh gì đáp lại Bác Thiên Đạo.
Ông ta đương nhíu mày thì có một cường giả trong tộc xuất hiện phía sau, cung kính thi lễ nói: “Tộc trưởng, toàn bộ linh khí trong Bác Thiên giới đã bị Linh Tổ hút hết. Đại trận hộ tộc của chúng ta đã bị vô hiệu hóa rồi!"
Vô hiệu hóa?!
Sắc mặt Bác Thiên Đạo trầm xuống, ngoái đầu nhìn Tiểu Bạch trên vai Diệp Quân với ánh mắt lạnh lùng.
Người phụ nữ bí ẩn bí ẩn bỗng lên tiếng: “Nếu An cô nương đã đến thì nơi này giao lại cho các vị”.
Nói rồi hóa thành một tia sáng mờ quay trở lại thân thể Diệp Quân.
Gần như ngay lập tức, có mười mấy cường giả Đại Đế của tộc Bác Thiên xuất hiện.
Bác Thiên Đạo hỏi An Nam Tịnh: “Còn ai nữa không?"
Rồi mỉm cười nói tiếp: “Chúng ta còn”.
Ông ta búng tay.
Tách!
Từ sâu thẳm trong hư không, mấy luồng khí tức hùng hậu cuồn cuộn ập đến. Một khắc sau, ba chùm sáng chói lòa giáng xuống, xuyên thẳng qua đất trời.
Dưới mắt mọi người, ba lão già khoác áo choàng đen chậm rãi bước ra.
Ba vị Đại Đế.
Diệp Quân đanh mặt. Khí tức của họ mạnh hơn Bác Thiên U và Bác Thiên Khuyết quá nhiều!
Người phụ nữ bí ẩn lên tiếng: “Đây là các cường giả Đại Đế vào thời đại Bác Thiên Đạo vô địch, Đại Đế bây giờ không bằng được. Cẩn thận”.
Diệp Quân: “Tiền bối, sao cùng là Đại Đế nhưng lại khác biệt lớn đến vậy?"
Người phụ nữ bí ẩn: “Đại Đế chia làm ba loại. Loại phổ thông chưa được tuế nguyệt và vận mệnh rửa tội, hữu danh vô thực, sức mạnh kém cỏi. Loại thứ hai là Tuế Nguyệt Đại Đế, đã được tuế nguyệt tẩy lễ nên có căn cơ, lại có đạo thống của bản thân nên rất mạnh, hơn xa loại thứ nhất”.
Diệp Quân: “Còn loại thứ ba?"
Người phụ nữ bí ẩn: “Mệnh Vận Đại Đế, không chỉ được tẩy lễ bởi tuế nguyệt mà còn chặt đứt gông xiềng số mệnh, nắm giữ vận mệnh bản thân đến một trình độ nhất định nào đó. Đại Đế loại này là cao cấp nhất, mạnh nhất, có thể giết cả thần linh vũ trụ. Đại Đế Bất Khuất thuộc dạng này, nên ngay cả thần linh vũ trụ như Âm Thần cũng phải chịu tránh đi”.
Diệp Quân gật gù: “Ta hiểu rồi”.
Người phụ nữ bí ẩn lại nói: “Ba người vừa xuất hiện kia là Tuế Nguyệt Đại Đế, cực kỳ mạnh, nhớ cẩn thận”.
Diệp Quân gật đầu, quyết đoán nhích lại gần An Nam Tịnh.
Lúc nên đánh thì tuyệt đối không sợ.
Nhưng lúc nên sợ thì rén vào.
Sự xuất hiện của ba Tuế Nguyệt Đại Đế không khiến An Nam Tịnh mảy may dao động. Bà ấy nói với Nhị Nha: “Đánh hắn!"
Nhị Nha ngẩn ra rồi gật đầu lia lịa: “Được được!"
Nói rồi bước lên trước, tung cú đấm về phía Bác Thiên Đạo.
Sắc mặt ông ta lạnh đi khi thấy thế, thầm nhủ nếu không phải vừa luân hồi chuyển thế thì mình việc gì phải sợ con oắt này?
Đúng là hổ xuống đồng bằng bị chó khinh!
Nhị Nha đã vọt tới trước mặt ông ta, mang theo sức mạnh chiến thời không vụn vỡ.
Bác Thiên Đạo thốt lên: “Giết con ả cầm thương, bắt sống Diệp Quân!"
Rồi vọt về phía Nhị Nha.
Uỳnh!
Từng tiếng nổ ầm vang vọng tới khắp thời không.
Ba Đại Đế phía dưới nghe lệnh của Bác Thiên Đạo thì lập tức nhào vào An Nam Tịnh. Bà ấy không hề nhiều lời, thân hình run lên, hóa thành thương mang đâm tới.
Một chọi ba!
Diệp Quân thấy vậy thì tấm tắc không thôi, thầm cảm thán thực lực của An tiền bối đúng là nghịch thiên mà.
Bỗng tầm mắt của mười Đại Đế đứng ở bên bắn lại đây làm hắn nhíu mày.
Người dẫn đầu nói: “Giết!"
Tất cả mười người đồng thời lao tới.
Bọn họ nhìn Diệp Quân với vẻ khoái trá, không khác gì một miếng thịt béo bở trong mắt.
Huyết mạch tộc Bác Thiên lấy cướp đoạt làm chủ, ấy vậy mà huyết mạch của Diệp Quân lại có thể kháng cự được.
Chẳng khác gì món quà trời ban cho tộc Bác Thiên!
Nếu có thể bắt nhốt tên họ Dương này lại, cung cấp nguồn huyết mạch vô tận cho cả tộc...
Kích thích vãi!
Tộc Bác Thiên sẽ hoàn toàn trỗi dậy!
Chương 568: Cường giả tới
Bắt nhốt!
Ý tưởng này khiến mười tên Đại Đế hưng phấn không thôi.
Ánh mắt của mấy lão khiến Diệp Quân cảm thấy biến thái quá chừng, không khỏi nhíu mày lại.
Đúng lúc này, thời không bên cạnh hắn nứt vỡ để một đốm sáng mờ bay ra, đi kèm là mười mấy luồng khí tức hùng hậu ồ ạt tuôn trào.
Uỳnh!
Thời không quanh hắn vỡ toang hoác, mười Đại Đế kia bị đẩy lui liên tục.
Đứng bên cạnh Diệp Quân là nhóm Thiên Tú và Kỳ Tỉ Thiên!
Các cường giả cao cấp của Dương tộc ở vũ trụ Quan Huyên đã có mặt!
Sự xuất hiện lẫn số lượng của họ nằm ngoài dự đoán của cường giả đế tộc Bất Tử, khiến ai nấy đều cau mày.
Thiên Tú thốt lên: “Giết!"
Vừa dứt lời, bà ấy đã hóa thành tia sáng mờ lao tới. Những người còn lại nhanh chóng vọt lên theo.
Đại chiến lại bắt đầu!
Sự có mặt của cường giả vũ trụ Quan Huyên khiến cường giả tộc Bác Thiên dần dần bại trận.
Đây là những người có thể đánh ngang tay với Chân vũ trụ, làm sao lại thua tộc Bác Thiên cho được.
Dần dà, tộc Bác Thiên liên tiếp bại lui, đã có cường giả Đại Đế mất mạng.
Diệp Quân vươn tay ra, gọi cây thần tự nhiên xuất hiện. Hắn khẽ động tâm niệm, để nó biến thành hình ảnh ảo khổng lồ kéo dài trăm nghìn trượng, phủ khắp Bác Thiên Giới. Từng luồng sáng xanh lục xuất hiện bao trùm lấy cường giả vũ trụ Quan Huyên.
Chữa thương tập thể!
Sự xuất hiện của cái cây lại khiến tộc Bác Thiên gặp khó thêm một bước. Bản thân họ đã đánh không lại cường giả vũ trụ Quan Huyên, nay lại thêm một cái cây hỗ trợ, lại càng không thể cấu thành bất cứ uy hiếp nào.
Uỳnh!
Nhị Nha và Bác Thiên Đạo tách ra trên không. Người sau không tiếp tục ra tay sau khi dừng lại mà nhìn xuống dưới, thấy cường giả tộc Bác Thiên đang lớp lớp tháo chạy thì sắc mặt trở nên xấu xí vô cùng.
Không ngờ lại phải bại trận!
Ông ta nhìn nhóm Thiên Tú với sắc mặt âm trầm, không ngờ cường giả vũ trụ Quan Huyên không những nhiều mà còn mạnh đến vậy.
Xem nhẹ chúng rồi!
Sai lầm rồi!
"Ối!"
Bỗng có tiếng kêu thảm thiết vọng lên.
Lại một Đại Đế mất mạng!
Bác Thiên Đạo quát: “Rút vào biên giới!"
Ông ta vung tay khiến thời không ở nơi nào đó trong Bác Thiên nứt vỡ, để lộ một cái khe đen ngòm trông vô cùng kinh khủng.
Rút vào biên giới!
Cường giả tộc Bác Thiên nghe lệnh thì lập tức rút lui vào khe hở, không chút chần chừ.
An Nam Tịnh và những người khác sao có thể đứng yên nhìn họ rút đi, bèn vội vã đuổi theo. Giọng nói bí ẩn vang lên trong đầu Diệp Quân: “Đừng để họ chạy vào biên giới!"
Hắn vội la lên: “Đừng đuổi theo!"
Những người khác nghe vậy thì dừng lại ngay trước kẽ hở không gian, thấy còn hai Đại Đế đứng trước mặt.
Các cường giả cao cấp đã rút lui thành công, nhưng tộc Bác Thiên vẫn còn nhiều người khác tương đối yếu không kịp rút.
Kỳ Tỉ Thiên cong môi hỏi Diệp Quân: “Xử lý chúng thế nào?"
Hắn lạnh lùng đáp: “Giết hết”.
Kỳ Tỉ Thiên vui vẻ: “Được!"
An Nam Tịnh thêm vào: “Tỉ Thiên, những ai có huyết mạch Bác Thiên thì giữ lại”.
Kỳ Tỉ Thiên cười: “Biết rồi”.
Nói xong thì cùng Thiên Tú lao tới những cường giả tộc Bác Thiên bên dưới.
Những tiếng kêu thảm thiết lần lượt vang lên.
Giết là giết!
Diệp Quân chợt phát hiện Kỳ Tỉ Thiên rất thích chơi trò đá thủ cấp, làm hắn nhìn mà rùng mình.
Cường giả cao cấp của tộc Bác Thiên đã rút lui gần hết, những người ở lại tuy không yếu nhưng sao có thể là đối thủ của Kỳ Tỉ Thiên và những người khác?
Vậy nên vừa đánh nhau thì một bên đã đổ như ngả rạ.
Bác Thiên Đạo đứng trên cao nhìn xuống cảnh tượng này, sắc mặt xấu xí vô cùng.
Bỗng Diệp Quân ngẩng lên nhìn ông ta. Ánh mắt ông ta cũng vừa khéo chạm hắn: “vũ trụ Quan Huyên! Cứ đợi đấy!"
Nói rồi hóa thành một tia sáng bay vào kẽ hở ở xa.
Tốc độ cực nhanh, chẳng mấy chốc đã biến mất.
Cường giả như ông ta, một khi đã không tử chiến thì rất khó để giữ chân, vì vậy nhóm An Nam Tịnh cũng không ra ngăn cản.
Diệp Quân nhìn kẽ hở đang khép lại kia, hỏi: “Tiền bối, sao lại không thể tiến vào?"
Người phụ nữ bí ẩn: “Bên ấy là biên giới thời không của vũ trụ này, vô cùng hỗn loạn, rắc rối phức tạp vô cùng. Ở trong đó là dòng chảy thời không loạn lạc, cường giả Đại Đế Cảnh đi vào cũng gặp nguy hiểm. Năm xưa Chân vũ trụ cũng mất rất nhiều cường giả trong đó. Tộc Bác Thiên năm ấy sở dĩ sống sót được cũng là nhờ nơi đặc biệt đó, mà Chân vũ trụ cũng đành bó tay, bằng không đã sớm tận diệt chúng rồi”.
Diệp Quân thắc mắc: “Vậy sao tộc Bác Thiên lại vào được?"
Người phụ nữ bí ẩn: “Chúng có một món Thần vật tên Bánh Xe Thời Không, không những có thể trấn áp dòng chảy thời không mà còn mượn được sức mạnh từ chúng. Vậy nên Chân vũ trụ mới không muốn giao chiến với chúng ở trong đó, bằng không sẽ rất thiệt thòi”.
Chương 569: Chiếm đoạt huyết mạch
Diệp Quân: “Tiền bối, vậy biên giới thời không của vũ trụ này là?"
Người phụ nữ bí ẩn: “Là biên giới của vũ trụ”.
Diệp Quân: “Ngoài biên giới ấy còn có vũ trụ nữa không?"
Người phụ nữ bí ẩn: “Ta không biết. Từ trước đến giờ đã chẳng có bao nhiêu người phá vỡ được biên giới vũ trụ, đó là còn phải trả một cái giá nhất định. Người làm được gần nhất là đại tỷ, sau đó không còn ai xuất hiện. Về sau tỷ ấy bị Vũ Trụ Kiếp giữ chân nên cũng không còn tâm tư đi phá nữa”.
Diệp Quân gật gù: “Ta hiểu rồi”.
Bỗng An Nam Tịnh xuất hiện trước mặt hắn, Nhị Nha và Tiểu Bạch xuất hiện cạnh bên.
Hai đứa sau vừa thấy người trước thì chột dạ nấp ra sau lưng Diệp Quân.
An Nam Tịnh im lặng nhìn Diệp Quân.
Hắn ngần ngừ: “Lần này đúng là hơi xúc động ạ”.
Vẫn nên nhận lỗi trước đi.
Không thì ăn đòn là chắc.
Người khác có lẽ còn cố kỵ thân phận hắn, nhưng Diệp Quân biết vị trước mắt mà nổi giận thì hắn cũng bị lôi ra đánh, mà còn không ai dám nói đỡ cho.
An Nam Tịnh lạnh nhạt hỏi lại: “Lỗi gì?"
Diệp Quân ngạc nhiên.
An Nam Tịnh: “Người ta truy sát cậu, cậu không đánh lại mới là sai, hiểu chưa?"
Diệp Quân không biết phải nói gì.
An Nam Tịnh: “Ta bảo cậu đừng gây họa là đừng chủ động ức hiếp người khác, nhưng nếu bị kẻ khác chèn ép thì phải đánh lại, rõ chưa?"
Diệp Quân gật đầu lia lịa: “Dạ rõ!"
An Nam Tịnh gật đầu rồi không nói gì thêm.
Bỗng Kỳ Tỉ Thiên xuất hiện trước mặt hắn, vươn tay ra. Trên tay bà ấy là một giọt máu lớn bằng nắm tay, đang tỏa ra sức mạnh hùng hậu vô cùng.
Diệp Quân ngạc nhiên: “Cái gì vậy tiền bối?"
Kỳ Tỉ Thiên cười: “Huyết mạch của tộc nhân Bác Thiên! Nhưng không được tinh khiết lắm”.
Diệp Quân vươn tay gọi giọt máu kia đến, cầm nó mà có chút khiếp sợ.
Phải công nhận nó mạnh thật sự!
Kỳ Tỉ Thiên nói: “Hấp thu hết đi”.
Diệp Quân gật đầu, bóp vỡ giọt máu. Một tia sáng đỏ chui vào ngực hắn.
Uỳnh!
Hắn biết thành huyết nhân trong nháy mắt.
Huyết mạch Phong Ma lại kích hoạt!
Vào giây phút đó, cả người hắn run lên bần bật.
Sát ý và lệ khí vô tận lấp đầy đầu óc hắn, chỉ để lại suy nghĩ muốn giết sạch tất cả.
Mà sát niệm càng lúc càng nặng hơn.
Diệp Quân siết chặt nắm tay, áp chế sát ý lại. Huyết mạch Phong Ma thì đang điên cuồng cắn nuốt huyết mạch Bác Thiên.
Cái sau đương nhiên sẽ không bó tay chịu chết mà còn muốn hấp thu ngược, nhưng nó đang nằm trong người Diệp Quân thì sao có thể là đối thủ của bên kia.
Không lâu sau, huyết mạch Bác Thiên đã bị áp chế hoàn toàn, bị huyết mạch Phong Ma cắn nuốt từng chút một. Nó dần dần mạnh lên, khiến khí tức của Diệp Quân cũng tăng vọt theo.
Không lâu sau...
Uỳnh!
Diệp Quân đạt đến Chân Cảnh.
Khí tức hắn không dừng lại ở đó. Bởi vì hắn vốn đã áp chế cảnh giới, bây giờ hấp thu huyết mạch Bác Thiên thì không làm được nữa, thế là từ Chân Cảnh bay tới cảnh giới Nhân Tiên.
Cảnh giới Nhân Tiên!
Đến đây rồi, khí tức hắn tiếp tục tăng vọt.
Nhưng An Nam Tịnh đã bước tới, đặt tay lên vai hắn.
Ầm!
Khí tức Diệp Quân bị áp chế, dần yên ổn trở lại.
An Nam Tịnh: “Về vũ trụ Quan Huyên”.
Rồi mang Diệp Quân trở về. Các cường giả khác cũng nhanh chóng đi theo.
Họ đi rồi, từ hư không vũ trụ lại có một người phụ nữ đang nhìn xuống.
Chấp Kiếm Nhân.
Ở hai bên trái phải bà ta là Tả tướng và Võ tướng của Chân vũ trụ.
Họ đến đây cốt là vì Bác Thiên Đạo, sau đó chứng kiến trận chiến giữa tộc Bác Thiên và vũ trụ Quan Huyên nên không ra tay.
Thời không trước mặt họ chợt chấn động, sau đó nứt vỡ, để một người đàn ông bước ra.
Bác Thiên Đạo.
Tả tướng thấy ông ta thì nhíu mày.
Chấp Kiếm Nhân lãnh đạm nhìn sang.
Bác Thiên Đạo cười hỏi: “Ba vị có muốn liên thủ không?"
Liên thủ?
Lời này khiến Tả tướng và Võ tướng ngạc nhiên đến ngây ngẩn.
Bác Thiên Đạo: “Chúng ta tuy là đối thủ nhưng đều có chung kẻ địch là vũ trụ Quan Huyên. Ta được biết bọn chúng gần đây vừa tấn công Chân vũ trụ, đánh được tới Chân Thần Điện..”.
Ông ta cười cười: “Chi bằng chúng ta liên thủ tiêu diệt chúng? Bọn ta chỉ cần huyết mạch Dương tộc, còn lại đều để cho các vị, thế nào?"
Chấp Kiếm Nhân nhìn ông ta: “Ngươi biết ngươi giống gì không?"
Bác Thiên Đạo: “Giống gì?"
Chấp Kiếm Nhân phun ra: “Một tên ngu”.
Nụ cười trên mặt Bác Thiên Đạo đọng lại.
Chương 570: Không có cơ hội!
Giống một tên ngu?
Nghe thấy lời của Chấp Kiếm Nhân, Tả tướng nhất thời lắc đầu cười khẽ.
Tính tình của Chấp Kiếm Nhân cô nương này vẫn nóng nảy, không nể mặt ai như thế.
Nhưng nói cũng không sai, Bác Thiên Đạo này rất giống một tên ngu.
Bác Thiên Đạo nhìn chằm chằm Chấp Kiếm Nhân bằng ánh mắt lạnh như băng: “Chúng ta hợp tác thì hai bên đều có lợi”.
Chấp Kiếm Nhân tỏ vẻ khinh thường: “Một tên vô dụng như ngươi đi hợp tác với chúng ta á?”
Nghe thấy lời của Chấp Kiếm Nhân, ánh mắt Bác Thiên Đạo càng lạnh lùng hơn, khí thế quanh người lập tức dâng trào, thời không xung quanh chấn động.
Trong mắt Chấp Kiếm Nhân lộ vẻ khinh thường: “Năm đó Đại tỷ không giết ông, ông cũng hả dạ ghê nhỉ, cũng không biết sao ông lại mặt dày thế nữa. Không chỉ mặt dày, ông còn dùng Cánh Cửa Luân Hồi không ngừng chuyển kiếp để nâng cao thực lực của mình, nuốt chửng cả huyết mạch của con cháu đời sau, thứ súc vật như ông xứng hợp tác với Chân vũ trụ ta sao? Cút đi chỗ khác!”
“Láo xược!”
Bác Thiên Đạo cũng không chịu được nữa, ông ta quát to một tiếng rồi xông về phía trước, đánh một quyền nhằm vào Chấp Kiếm Nhân.
Lực đấm mạnh mẽ khiến thời không xung quanh vỡ tan!
Chấp Kiếm Nhân hờ hững vung tay chém ra một kiếm.
Ầm!
Chiêu kiếm đánh tan quyền thế kia, cùng lúc đó, sức mạnh kiếm khí mạnh mẽ đẩy Bác Thiên Đạo lùi xa nghìn trượng!
Sau khi dừng lại, Bác Thiên Đạo nhìn cánh tay phải đấy vết kiếm của mình, trong lòng vô cùng rung động, ông ta không ngờ thực lực của Chấp Kiếm Nhân lại trở nên mạnh mẽ đến thế.
Phía xa, Chấp Kiếm Nhân lạnh lùng nhìn Bác Thiên Đạo: “Giết ông ta!”
Dứt lời, bà ta biến thành một tia kiếm quang lao tới, mũi kiếm ép người.
Tả tướng và Võ tướng đồng thời biến mất!
Ba người đồng loạt ra tay!
Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt Bác Thiên Đạo thoáng chốc thay đổi, ông ta không chút do dự xoay người, tiến vào trong thời không nối với biên giới kia.
Tốc độ rất nhanh, ba người Chấp Kiếm Nhân vừa mới xông tới, ông ta đã trốn vào trong biên giới.
Thấy cảnh này, ánh mắt Chấp Kiếm Nhân thoáng chốc trở nên lạnh lẽo: “Đồ vô dụng!”
Tả tướng trầm giọng nói: “Bây giờ người này đã luân hồi đến lần thứ mười, nếu hoàn toàn giải phong ấn, thực lực của ông ta…”
Chấp Kiếm Nhân lạnh lùng cất lời: “Không có giới hạn, đồ ngu xuẩn!”
Sau đó, bà ta xoay người rời đi.
Tả tướng và Võ tướng nhìn nhau cười, Chấp Kiếm Nhân này vẫn nóng tính như thường ngày!
Lúc này, Võ tướng đột nhiên nói: “So với vũ trụ Bác Thiên này, ta lo lắng về vũ trụ Quan Huyên kia hơn!”
Vũ trụ Quan Huyên!
Nghe thấy lời Võ tướng, nụ cười trên mặt Tả tướng dần biến mất, bà ta gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.
Bà ta cảm thấy vũ trụ Quan Huyên nguy hiểm hơn với Chân vũ trụ.
Mấy cao thủ của Dương tộc ở vũ trụ Quan Huyên, dù là Chân vũ trụ cũng không dám coi thường.
Võ tướng chợt nói: “Một năm sau, Diệp Quân kia muốn khiêu kiến Chấp Kiếm Nhân, bà cảm thấy hắn có cơ hội không?”
Tả tướng lắc đầu: “Không có cơ hội!”
Võ tướng cười hỏi: “Sao lại nghĩ thế?”
Tả tướng nhỏ giọng nói: “Diệp Quân kia đúng là thiên tài yêu nghiệt hiếm có, nhưng thiên phú của Chấp Kiếm Nhân không hề thua kém gì hắn. Dù là thiên phú cá nhân hay thiên phú kiếm đạo, Chấp Kiếm Nhân đều không yếu hơn hắn. Hơn nữa, Chấp Kiếm Nhân đã sống bao nhiêu năm, hắn muốn đánh bại Chấp Kiếm Nhân trong vòng một năm gần như là chuyện không thể nào”.
Võ tướng gật đầu: “Đúng là thế!”
Tả tướng lại nói: “Cảnh giới, càng về sau sẽ càng khó tăng lên, bây giờ hắn đang thăng cấp rất nhanh, không có nghĩa là sau này cũng vậy. Không có thời gian lắng đọng thì trong vòng một năm, hắn muốn thăng lên Đại Đế còn khó, chứ nói gì đến việc thực lực của Chấp Kiếm Nhân còn vượt xa Đại Đế”.
Nói đến đây, bà ta thoáng im lặng, sau đó mới tiếp tục: “Nhưng ta thấy Diệp Quân này không phải một kẻ ngu ngốc, nếu hắn dám khiêu chiến Chấp Kiếm Nhân, còn giao hẹn một năm, thì chắc hắn phải có chỗ dựa gì đó…”
Võ tướng gật đầu: “Đúng thế, chúng ta không nên coi thường người này, ta đã phái người theo dõi hắn mọi lúc mọi nơi rồi”.
Tả tướng ngẩng đầu nhìn về phía sâu trong tinh không, nhẹ giọng nói: “Thời điểm này còn nhiều việc phải lo lắm!”
Dứt lời, bà nhìn về phía Võ tướng, điều một ít quân viễn chính về đi!”
Võ tướng gật đầu: “Được!”
Một lát sau, hai người rời đi.
…
Vũ trụ Quan Huyên, thế giới Hư Chân.
Sau khi về đến vũ trụ Quan Huyên, Diệp Quân đưa Ngao Thiên Thiên cho Nhị Nha và Tiểu Bạch, Tiểu Bạch có thể giúp Ngao Thiên Thiên nhanh chóng khôi phục thân thể, còn Nhị Nha thì có thể cường hoá cơ thể cho Ngao Thiên Thiên. Nhị Nha và Tiểu Bạch muốn cùng nhau giúp Ngao Thiên Thiên!
Sau khi giao Thiên Thiên cho Nhị Nha và Tiểu Bạch, Diệp Quân tiến vào một vùng tinh không tu luyện, hắn ngồi xếp bằng trong tinh không, lúc này, quanh người hắn tản ra một khí thế mờ nhạt.
Diệp Quân cau mày, hắn phát hiện sau khi huyết mạch phong ma nuốt chửng huyết mạch Bác Thiên, huyết mạch phong ma này đã trở nên không chịu yên nữa.
Nó bắt đầu rục rịch!
Diệp Quân sa sầm mặt, huyết mạch này như đang muốn tạo phản vậy!
Hắn phát hiện dù huyết mạch là của hắn, nhưng lại có suy nghĩ của riêng mình, rất nhiều lúc, nó hoàn toàn không thèm để tâm đến hắn!
Rất chảnh!
Lúc này, người phụ nữ bí ẩn chợt cất lời: “Đừng suy nghĩ nhiều, lo mà dỗ dành huyết mạch phong ma này, để nó bình tĩnh lại”.
Diệp Quân gật đầu, hắn thôi suy nghĩ, sau đó bắt đầu trấn áp huyết mạch phong ma.
Nhưng hắn không ngờ hắn vừa bắt đầu trấn áp, huyết mạch lại trở nên mạnh hơn, còn bắt đầu phản kháng.
Điều này khiến Diệp Quân tức giận!
Diệp Quân lấy kiếm Hành Đạo ra, sau đó nói: “Tiểu Đạo, dạy dỗ bọn chúng đi!”
Tiểu Đạo cũng không từ chối, nó biến thành một tia kiếm quang bay vào người Diệp Quân.
Oanh!
Trong nháy mắt, huyết mạch phong ma trong cơ thể Diệp Quân lập tức bình tĩnh lại.
Diệp Quân lắc đầu cười khẽ, thật là thứ này khuất phục thứ kia, huyết mạch phong ma này chỉ sợ kiếm Hành Đạo thôi.
Vì nó thật sự dám làm bậy!
Dù huyết mạch phong ma cũng dám làm bậy, nhưng suy cho cùng nó cũng không dám giết chủ, đùa ạ, chỗ dựa của nó chính là Diệp Quân. Nếu không có Diệp Quân, nó sẽ không còn gốc rễ, dù vẫn có thể tồn tại, nhưng sẽ không còn khả năng thăng cấp nữa. Vì sức mạnh của huyết mạch phong ma đều dựa vào chủ nhân của nó điên đến mức nào!
Không có chủ nhân, đương nhiên nó cũng không thể điên một mình!
Sau khi huyết mạch phong ma chịu im lặng lại, Diệp Quân hít sâu một hơi, sau đó mở lòng bàn tay, Tiểu Tháp xuất hiện trong tay hắn: “Ngu Tuế Nguyệt cô nương!”
Ngu Tuế Nguyệt xuất hiện trước mặt Diệp Quân, cô ấy nhìn Diệp Quân, cười hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Diệp Quân nghiêm túc nói: “Hy vọng cô có thể tìm một người giúp ta!”