Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 576-580
Chương 576: Niềm vui bất ngờ?
Đông người tới quá!
Diệp Quân dẫn theo Nạp Lan Ca đi tới nhà thờ tổ, vào lúc này, bên ngoài Diệp tộc đã có mấy chục nghìn người.
Thấy quá đông người đến, Diệp Quân và Nạp Lan Ca đều bất ngờ sửng sốt.
Tất cả đều là người của Tiên Bảo Các!
Và người cầm đầu chính là Tần Phong.
Trông thấy Diệp Quân, Tần Phong cười lớn, bước tới trước mặt Diệp Quân và Nạp Lan Ca. Diệp Quân hỏi: “Tần huynh, thế này là sao?”
Tần Phong cười cười, hỏi lại: “Huynh không biết à?”
Diệp Quân nhìn y đầy nghi hoặc.
Tần Phong lại cười nói: “Nơi mà huynh thành hôn chính là Diệp tộc!”
Diệp tộc!
Diệp Quân sửng sốt cả người.
Tần Phong lại nói: “Tần các chủ đã hạ lệnh, mở rộng Diệp tộc, không chỉ mở rộng kiến thiết Diệp tộc mà còn mở rộng xây dựng toàn bộ thành Hoang Cổ”.
Mở rộng xây dựng toàn bộ thành Hoang Cổ!
Diệp Quân thoáng do dự giây lát rồi nói: “Kịp sao?”
Tần Phong cười lớn: “Đương nhiên!”
Diệp Quân cũng cười cười, bảo: “Hiện mẫu thân đang ở đâu?”
Tần Phong đáp: “Tần các chủ đang bận lắm, đến lúc đó sẽ tặng cho huynh và Nạp Lan các chủ một niềm vui bất ngờ thật lớn”.
Niềm vui bất ngờ!
Diệp Quân và Nạp Lan Ca đều cười.
Tần Phong lại bảo: “Hai người trò chuyện đi, ta còn có việc phải làm!”
Diệp Quân nói: “Được!”
Đoạn, hắn dẫn Nạp Lan Ca rời nơi đó.
Ra khỏi Diệp tộc, Diệp Quân cùng Nạp Lan Ca mới phát hiện, khắp thành Hoang Cổ đều đang khởi công xây dựng.
Số lượng người tham gia tối thiểu cũng phải trăm nghìn người!
Chưa dừng ở đó, ngoài kia vẫn còn vô số cường giả của Tiên Bảo Các đang rầm rộ tiến về.
Đột nhiên xuất hiện nhiều cường giả như thế, người trong thành Hoang Cổ vô cùng khiếp sợ. Khi Tiên Bảo Các tiến hành dỡ bỏ và kiến thiết lại, có rất nhiều thế lực và người dân của thành Hoang Cổ đều tỏ ý bất mãn và phản đối, nhưng chẳng bao lâu sau, tất cả đều hài lòng, thậm chí còn chủ động hỗ trợ dỡ bỏ.
Nguyên nhân là vì Tiên Bảo Các trả thù lao rất cao.
Hơn nữa, sau khi tái kiến thiết, bọn họ vẫn có thể ở lại nơi này.
Thế này coi như là Tiên Bảo Các xây dựng lại nhà cửa cho họ, đồng thời còn trả rất nhiều tiền cho họ nữa.
Vậy thì còn lý do gì để từ chối?
Cho nên, trong quá trình dỡ bỏ và kiến thiết lại, người dân của thành Hoàng Cổ còn nhiệt tình hơn cả Tiên Bảo Các…
Sau khi rời khỏi Diệp tộc, Diệp Quân và Nạp Lan Ca quyết định tới thư viện Quan Huyên.
Hai người không sử dụng trận pháp dịch chuyển mà ngự kiếm tới đó.
Trên mây cao, Diệp Quân ngự kiếm lướt đi, trước mặt hắn là Nạp Lan Ca.
Tay Diệp Quân vẫn giữ chặt bên hông Nạp Lan Ca, ngự kiếm xé tầng mây, sau lưng hai người, chốn cũ dần nhỏ lại.
Nạp Lan Ca nhìn biển mây xa xa, khẽ cười và nói: “Đã lâu không được gặp sư phụ nhỉ!”
Diệp Quân cũng mỉm cười: “Trước đây sư phụ còn nói muốn làm chủ hôn cho chúng ta đấy”.
Nạp Lan Ca lắc đầu tủm tỉm cười, tay nắm chặt tay Diệp Quân, nhẹ nhàng nói: “Lần này chúng ta thành hôn, Chân vũ trụ với vũ trụ Bác Thiên…”
Diệp Quân trấn an: “Không sao đâu, đã có cha mẹ ở đây rồi!”
Nạp Lan Ca gật đầu, không nói gì thêm.
Có cha mẹ rồi, quả thực cô cũng không cần lo lắng làm gì.
…
Chân vũ trụ
Bên trong Chân Thần Điện, hôm nay, đa số cường giả của Chân vũ trụ đều đã tụ tập về.
Người đứng đầu là Tả tướng và Võ tướng.
Tất nhiên Chân vũ trụ đã biết chuyện Diệp Quân của vũ trụ Quan Huyên sắp thành thân, hôm nay bọn họ tập hợp ở nơi này cũng là để thảo luận chuyện đó.
Tả tướng đột nhiên nói: “Mọi người cho ý kiến đi!”
Một vị Đại Đế nói: “Việc này, ta nghĩ chúng ta không cần phải tham dự”.
Tả tướng nhìn về phía vị Đại Đế kia: “Hãy nói tỉ mỉ hơn”.
Đại Đế trầm giọng: “Mặc dù vũ trụ Quan Huyên và chúng ta là kẻ thù không đội trời chung nhưng loại hành vi như đánh lén trong lúc người ta thành hôn thì có hơi trơ trẽn quá”.
Những cường giả thần linh còn lại cũng gật gù, đường đường chính chính đối mặt với vũ trụ Quan Huyên, bọn họ không phản đối, nhưng đánh lén vào những thời điểm như thế này thì như thể Chân vũ trụ bọn họ không dám đấu trực diện nên phải chơi hèn vậy.
Lúc này, Âm Thần đột nhiên nói: “Có lẽ chúng ta nên đánh giá lại vũ trụ Quan Huyên”.
Các thần linh nhìn về phía Âm Thần, Âm Thần trầm ngâm nói: “Trước kia chúng ta chưa từng đánh giá cao vũ trụ Quan Huyên, chính vì vậy, chúng ta mới tổn thất cực nặng trong lần đối đầu trước đó”.
Nghe vậy, các vị thần linh đều gật đầu.
Quả thật, sau khi cường giả của Dương tộc vũ trụ Quan Huyên xuất hiện, Chân vũ trụ hoàn toàn không kịp trở tay, bị đánh tan tác.
Bọn họ đã đánh giá thấp vũ trụ Quan Huyên.
Chương 577: Kẻ chết trước là kẻ ngu xuẩn nhất
Tả tướng đột nhiên nói: “Việc này là trách nhiệm của ta!”
Các thần linh nhìn Tả tướng, Tả tướng khẽ nói: “Chúng ta không chỉ đánh giá thấp thế hệ cường giả trước của vũ trụ Quan Huyên mà còn đánh giá thấp Diệp Quân”.
Diệp Quân!
Nghe đến cái tên này, sắc mặt Âm Thần lập tức lạnh buốt.
Đám thần linh còn lại cũng nhăn mặt, chuyện Diệp Quân với cô gái váy đỏ kia đánh thẳng vào Chân Thần Điện, bọn họ còn chưa quên.
Cũng chính lần đó, thế hệ trẻ của Chân vũ trụ đã tổn thất cực lớn.
Ngay cả cường giả đầu bảng Hạo Huyên cũng chết trong trận ấy.
Tổn thất đó thực sự quá lớn.
Tả tướng lại nói: “Chuyện giữa chúng ta và vũ trụ Quan Huyên có lẽ mới chỉ là bắt đầu, nên ta quyết định, từ giờ trở đi, Chân vũ trụ chúng ta tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến tranh toàn diện, bước đầu tiên là dốc toàn lực bồi dưỡng thế hệ trẻ, một số lớn bí cảnh của Chân vũ trụ chúng ta từ nay mở cửa cho phép toàn bộ thanh niên đi vào tìm kiếm cơ hội”.
Các thần linh gật gù tán thành.
Tả tướng lại tiếp tục: “Ngoài ra, mở chế độ khen thưởng, những người đạt tới cảnh giới Tuế Nguyệt Tiên trước hai mươi tuổi sẽ được thưởng nghìn vạn linh nguyên. Trước hai mươi tuổi đạt tới cảnh giới Thần Đế được thưởng năm nghìn vạn linh nguyên. Nếu có thể đạt tới cảnh giới Đại Đế trước hai mươi tuổi thì được thưởng một trăm triệu linh nguyên cùng một trăm vạn chân nguyên, đồng thời cho phép gia nhập một trong ba quân đoàn lớn nhất”.
Mọi người nghe nói thế đều chấn động.
Gia nhập một trong ba quân đoàn lớn nhất!
Ba quân đoàn lớn nhất chính là quân cận vệ, Chư Thần Hoàng Hôn Vệ và quân viễn chinh.
Ba quân đoàn này chính là giấc mộng của vô số thần linh ở Chân vũ trụ.
Đám thần linh đứng giữa sân trầm tư nhìn nhau.
Bọn họ biết, Tả tướng muốn gom tất cả mọi thiên tài về Chân Thần Điện.
Chân vũ trụ là một thể thống nhất, nhưng cũng như vũ trụ Quan Huyên, nội bộ Chân vũ trụ cũng có rất nhiều thế lực và gia tộc lớn nhỏ, những thế lực này, tuy ngoài mặt vẫn nghe theo mệnh lệnh của Chân Thần Điện nhưng thực tế, bọn họ cũng có những tính toán riêng.
Những thế lực đó đều có thiên tài kiệt xuất của mình.
Hiện nay, Tả tướng muốn gom toàn bộ những thiên tài kiệt xuất đó về Chân Thần Điện, điều này chắc chắn sẽ mâu thuẫn với mong muốn của các tông môn và gia tộc kia.
Nghĩ đến đó, một số thần linh bắt đầu lo lắng.
Âm Thần cất tiếng nói: “Chỉ sợ có vài thế lực sẽ không hài lòng!”
Tả tướng kiên định nói: “Vậy diệt đi!”
Đám thần linh bên dưới sửng sốt.
Tả tướng lạnh nhạt nói: “Những năm gần đây, các thế gia và tông môn này vòi vĩnh chiếm đoạt không ít lợi từ Chân Thần Điện rồi, nếu đến lúc cần cống hiến sức lực mà bọn họ không muốn thì còn giữ lại làm gì?”
Các vị thần linh đều trầm mặc.
Tả tướng tiếp tục nói: “Cứ lấy danh nghĩa Chân Thần phát lệnh đi, nói cho bọn họ biết, thiên tài trong gia tộc bọn họ không chỉ là thiên tài của họ mà còn là thiên tài của toàn bộ Chân vũ trụ chúng ta, nếu đồng ý cống hiến sức lực cho Chân vũ trụ thì Chân Thần Điện sẽ dốc hết tâm sức bồi dưỡng, không bạc đãi ai”.
Nói đoạn, Tả tướng thong thả đứng lên: “Yên tâm đi, bọn họ sẽ không phản đối!”
Các vị thần linh nhìn về phía Tả tướng, Tả tướngl ại nói: “Ta có một ý tưởng thế này, chúng ta có thể mở rộng phạm vi tuyển thiên tài ra toàn bộ chư thiên vạn giới”.
Nghe vậy, các vị thần linh có mặt đều ngây người.
Chư thiên vạn giới chính là những thế giới mà Chân vũ trụ đang nô dịch.
Tả tướng tiếp tục: “Chỉ cần có thiên tài được Chân vũ trụ tuyển nhận, không chỉ bản thân thiên tài được Chân vũ trụ chúng ta bồi dưỡng phát triển mà cả tộc đó cũng có thể được miễn tiến cống, không những thế, chỉ cần đạt tới tiêu chuẩn và yêu cầu nhất định, tộc đó có thể chuyển vào Chân vũ trụ, được hưởng phúc lợi đặc thù của Các chủ”.
Các thần linh trong điện đều trầm ngâm.
Tả tướng liếc nhìn họ một lượt, nói tiếp: “Nếu chúng ta không làm vậy, vũ trụ Quan Huyên cũng sẽ làm vậy, à không, bọn họ đã làm vậy rồi. Bởi thế, để tránh cho chư thiên vạn giới đều hướng về vũ trụ Quan Huyên, ta quyết định cần phải tỏ thiện ý với chư thiên vạn giới, ưu thế của chúng ta đang lớn hơn vũ trụ Quan Huyên, chỉ cần chúng ta chủ động chìa tay ra, chắc chắn chư thiên vạn giới sẽ cầm lấy”.
Võ tướng đột nhiên lên tiếng: “Ta tán thành”.
Âm Thần cũng nói: “Như thế, những gia tộc và tông môn trong Chân vũ trụ chúng ta sẽ có cảm giác bị đe dọa đến địa vị, bọn họ sẽ dốc sức tỏ thiện chí và dựa vào Chân Thần Điện chúng ta”.
Tả tướng gật đầu: “Đúng thế”.
Âm Thần gật gù: “Ta đồng ý!”
Những vị thần linh còn lại cũng gật đầu tỏ ý tán thành.
Công bằng mà nói, quả thực họ không quá coi trọng chư thiên vạn giới, có thể nói là dù chư thiên vạn giới tụ chung một chỗ cũng không thể tạo thành mối đe dọa đến Chân vũ trụ, nhưng bọn họ cũng biết, nếu Chân vũ trụ không chịu tỏ thiện chí với chư thiên vạn giới thì nhất định chư thiên vạn giới sẽ dần nghiêng về phía vũ trụ Quan Huyên.
Nếu không có vũ trụ Quan Huyên, bọn họ có thể tiếp tục coi thường chư thiên vạn giới, nhưng giờ đây, vũ trụ Quan Huyên đã xuất hiện, để tránh viễn cảnh bị toàn bộ vũ trụ coi là địch, Chân vũ trụ cần có một số thay đổi phù hợp.
Lúc này, Tả tướng lại lên tiếng: “Trừ thế hệ trẻ, chúng ta cũng có thể mời chào cả cường giả của thế hệ trước trong chư thiên vạn giới, đương nhiên, chúng ta chỉ tuyển nhận những cường giả có thiên phú cực tốt, chỉ cần đồng ý gia nhập Chân vũ trụ, chúng ta sẽ giúp họ tăng thực lực lên mức cao nhất của mình”.
Nghe nói đến đây, đám thần linh có mặt đều hơi chấn động.
Trong chư thiên vạn giới, chắc chắn thế hệ trẻ hay thế hệ trước đều sẽ có những cá nhân cực kỳ xuất sắc, ví dụ như Vĩnh Hằng Kiếm Chủ hay Bất Khuất Đại Đế. Có một số người tài chỉ có thành tựu hạn chế chủ yếu là do hoàn cảnh sinh trưởng không thích hợp, nền văn minh võ đạo nơi thế giới bọn họ sinh sống phần lớn đều ở mức thấp.
Nhưng nếu Chân vũ trụ sẵn lòng giúp đỡ họ, bọn họ hoàn toàn có thể nâng cao một bước.
Động thái này có thể đem đến cho Chân vũ trụ vô số cường giả siêu cấp.
Quả là một kế hay!
Âm Thần và các vị thần linh nhìn về phía Tả tướng, ánh mắt hết sức phức tạp.
Hiện giờ họ đã biết vì sao Chân Thần lại để Tả tướng toàn quyền xử lý những sự vụ trong Chân vũ trụ.
Tả tướng nhìn sang Võ tướng: “Việc này giao cho Võ tướng tiến hành, phải thật nhanh, nếu trong Chân vũ trụ có thế lực nào dám ngăn cản, giết không tha!”
Võ tướng gật đầu: “Đã hiểu!”
Nói đoạn, ông ta đứng dậy rời khỏi đó.
Tả tướng lại nhìn sang Âm Thần: “Âm Thần, có chuyện này cần ngươi đích thân làm!”
Âm Thần hỏi: “Chuyện gì?”
Tả tướng thong thả nói: “Lần này Diệp Quân thành hôn, Chân vũ trụ chúng ta không ra tay, nhưng tộc Bác Thiên chưa chắc đã như vậy. Thực lực của Bác Thiên Đạo tuy vô cùng hùng mạnh nhưng cũng là một kẻ cực kỳ tự phụ, ông ta vừa mới chuyển thế, còn chưa nắm rõ thực lực của vũ trụ Quan Huyên, dựa theo tính cách của ông ta, có lẽ cũng sẽ không bỏ công tìm hiểu, nên ta cho rằng lần này ông ta nhất định sẽ gây chuyện!”
Nói đến đó, Tả tướng dừng lại một lát mới tiếp tục: “Ngươi dẫn một đội cường giả đến chiến trường Hư Chân phô trương thanh thế, mang nhiều người chút, làm cho thật khí thế vào, nhưng đừng đánh, như vậy, Bác Thiên Đạo thấy chúng ta có hành động, nhất định sẽ gạt bỏ hoàn toàn những đề phòng cuối cùng và kiên định tập kích vũ trụ Quan Huyên”.
Âm Thần gật đầu: “Đã hiểu!”
Nói đoạn, Âm Thần cũng rời khỏi đó.
Tả tướng chậm rãi nhắm mắt: “Ba nước giao chiến, kẻ ngu xuẩn nhất sẽ chết trước!”
Các vị thần linh: “…”
Chương 578: Mặc kệ chính là dung túng!
Tại Nam Châu, trong thư viện Quan Huyên.
Biết tin Nạp Lan Ca cùng Diệp Quân sắp về tới thư viện Quan Huyên, khắp nơi trong thư viện như sôi sục.
Diệp Quân!
Người thanh niên đó sắp trở về rồi!
Thực ra, trước khi thân phận của Diệp Quân được công khai, hắn cũng đã tạo được uy vọng cực lớn trong thư viện Quan Huyên.
Lý do thật dễ hiểu, vì hắn từng đại diện cho thư viện Quan Huyên đánh bại Thanh Châu kiêu ngạo, có thể nói, khi đó Diệp Quân đã trở thành vị thần trong lòng thế hệ trẻ của Nam Châu.
Đánh bại Thanh Châu, giành được vị trí cao nhất, đó là những chuyện mà trước giờ Nam Châu chưa ai làm được, nhưng Diệp Quân đã làm được rồi. Cũng chính bởi vậy, chỉ cần là người Nam Châu, ra ngoài đều có thể vỗ ngực tự hào về quê hương mình.
Toàn bộ thế hệ trẻ của Nam Châu đều dần trở nên tự tin.
Sau khi biết thân phận thật sự của Diệp Quân, uy vọng của hắn càng leo lên một độ cao chưa từng có.
Khi biết Diệp Quân và Nạp Lan Ca sắp về tới, toàn bộ học viên của thư viện Quan Huyên ở Nam Châu đều ra cửa thư viện chờ từ sớm, từ đại trưởng lão tới tạp dịch cùng ra đón chào cùng.
Ngoài cửa thư viện, mấy chục nghìn người tụ tập, cùng ngước mắt trông đợi về phía chân trời.
Người đứng đầu học viện là viện trưởng Chu Phu cũng đang khá kích động, Diệp Quân nay chính là viện trưởng của thư viện Quan Huyên, còn Nạp Lan Ca là các chủ của Tiên Bảo Các đó.
Đây chính là hai người có quyền thế nhất vũ trụ Quan Huyên.
Hai vị này lại đều từng là người của thư viện Quan Huyên ở Nam Châu.
Đương nhiên, cùng với kích động, ông ấy càng cảm thấy may mắn.
May mà năm ấy, khi Diệp Quân bị tổng viện thư viện Quan Huyên phát lệnh truy nã, ông ấy không dậu đổ bìm leo, nếu không, chỉ sợ ngày nay, mộ ông ấy đã xanh cỏ.
Ong!
Đúng vào lúc này, cuối chân trời đột nhiên vang lên một tiếng kiếm ngân, ngay sau đó, dưới sự chứng kiến của bao người, mảng mây bị một tia kiếm quang cắt vỡ.
Tới rồi!
Kiếm quang từ phía chân trời lao đến, cuối cùng đáp xuống trước mặt mọi người.
Kiếm quang tan đi, Diệp Quân và Nạp Lan Ca xuất hiện trước mặt đám đông.
Một người thần thái lãng tử tuấn tú.
Một người tao nhã xinh đẹp rực rỡ.
Thật đúng là một đôi do ông trời tác hợp.
Thấy có quá nhiều người tụ tập ở nơi này, Diệp Quân và Nạp Lan Ca liếc nhìn nhau, lắc đầu bật cười, cả hai đều hơi bất ngờ khi thấy có đông người ra chào đón họ đến thế.
Thế này thì quá long trọng rồi.
Người đứng đầu là Chu Phu vội vàng chắp tay vái thật cung kính: “Bái kiến viện trưởng! Bái kiến Nạp Lan các chủ”.
Các học viên của thư viện Quan Huyên cũng vội vã vái chào, đồng thanh: “Bái kiến viện trưởng, bái kiến Nạp Lan các chủ”.
Diệp Quân cười nói: “Các vị xin chớ đa lễ”.
Mọi người đứng thẳng người nhìn Diệp Quân và Nạp Lan Ca, ai nấy đều hưng phấn ra mặt.
Những giai thoại về Nạp Lan Ca và Diệp Quân đều đã được lưu truyền rộng rãi khắp thư viện.
Đặc biệt là chuyện khi xưa Diệp Quân mất hết tu vi, Nạp Lan Ca vẫn nhất quyết không rời xa.
Hiện nay, câu nói phổ biến nhất ở Nam Châu là, làm người đừng nên quá thực dụng, làm gì cũng nên chừa một đường lui thì hơn. Trước đây, nếu Nạp Lan Ca quá thực dụng thì hiện tại, có lẽ tộc Nạp Lan đã có một kết cục khác rồi.
Chu Phu vội vàng nói: “Nào, chúng ta vào thư viện hẵng trò chuyện sau”.
Diệp Quân gật đầu: “Được!”
Các học viên vội vã tách ra hai bên tạo thành một lối vào.
Chu Phu cùng Diệp Quân đi thẳng vào đại điện, nhưng đúng vào lúc này, chợt có một thiếu niên bước nhanh ra ngoài.
Thiếu niên kia đi tới trước mặt Diệp Quân và Nạp Lan Ca, quỳ phịch xuống: “Nam Phong bái kiến viện trưởng, bái kiến Nạp Lan các chủ”.
Nam Phong!
Diệp Quân kinh ngạc, vì hắn không quen người này.
Hắn đang định lên tiếng thì Chu Phu đứng bên cạnh đã ngập ngừng nói: “Đó là người của nhà họ Nam, Nam Huyền!”
Nam Huyền!
Nghe Chu Phu nhắc, Diệp Quân lập tức nghĩ ra, nhà họ Nam à, hắn và nhà họ Nam trước đây cũng từng có chút ân oán cũ.
Diệp Quân nhìn Nam Phong quỳ trước mặt, hỏi: “Ngươi có việc gì?”
Nam Phong vội nói: “Diệp viện trưởng, nhà họ Nam ngày ấy có mắt như mù, mạo phạm đến viện trưởng, xin viện trưởng tha thứ”.
Diệp Quân nhăn mày: “Ta chưa hề có ý định hỏi tội nhà họ Nam… Các ngươi gặp phải chuyện gì sao?”
Nam Phong ngập ngừng muốn nói nhưng dường như lại không dám.
Chu Phu đứng bên khẽ thở dài: “Từ sau khi thân phận của cậu được công khai, nhà họ Nam liền trở thành cái đích cho toàn bộ Nam Châu chửi bới, rất nhiều thế gia đã bắt tay nhau chèn ép bọn họ, hơn nữa, đám người đó còn lấy danh nghĩa thay viện trưởng trút giận nữa. Tình cảnh hiện giờ của nhà họ Nam rất khốn khổ”.
Diệp Quân trầm ngâm một lát rồi hỏi: “Năm ấy, sau khi chuyện giữa ta và Nam Huyền chấm dứt, nhà họ Nam có từng trả thù Diệp tộc không?”
Chu Phu lắc đầu: “Không hề, theo ta được biết, năm ấy khi mọi người lên đường tới Thượng Giới, gia chủ của nhà họ Nam không hề có hành vi trả thù Diệp tộc, ngược lại, ông ấy còn đích thân tới Diệp tộc, xin lỗi về việc Nam Huyền cố ý chĩa mũi dùi vào cậu nữa”.
Nghe vậy, Diệp Quân gật đầu, nhìn về phía Nam Phong đang quỳ trước mặt: “Ân oán giữa ta và nhà họ Nam coi như đã chấm dứt từ sau khi Nam Huyền bỏ mạng, nhà họ Nam chỉ cần không phạm phải việc ác thì bất luận kẻ nào cũng không được cố ý chèn ép các ngươi nữa”.
Nam Phong kích động dập đầu thật mạnh, run run nói: “Cảm ơn viện trưởng! Đội ơn ngài!”
Lần này Nam Phong cũng coi như phải mạo hiểm cả tính mạng của mình để tới đây cầu xin, bởi nếu Diệp Quân mặc kệ chuyện đó thì kể từ hôm nay, nhà họ Nam sẽ triệt để biến mất.
Bởi vì mặc kệ chính là dung túng.
Như thế, những thế gia và thế lực ngoài kia sẽ không còn gì phải kiêng dè, bọn họ sẽ lập tức tiêu diệt nhà họ Nam.
Mặc dù biết là như thế nhưng cậu ta vẫn đến đây.
Bởi vì, nếu cứ tiếp tục tình trạng này, nhà họ Nam rồi cũng đến lúc diệt vong, điểm khác biệt chỉ là chết chậm hơn mà thôi.
Chính vì thế, cậu ta mới liều đánh cược một lần.
Kết quả là, cậu ta thắng rồi.
Chương 579: Thật sự rất tục
Lúc này, Diệp Quân đột nhiên hỏi: “Tên ngươi là Nam Phong?”
Nam Phong vội gật đầu: “Vâng”.
Diệp Quân cười bảo: “Gan dạ sáng suốt hơn người, khá lắm”.
Nói đoạn, hắn cùng Nạp Lan Ca tiếp tục đi vào thư viện.
Chu Phu liếc nhìn Nam Phong một cái, mỉm cười rồi đi cùng Diệp Quân và Nạp Lan Ca.
Nam Phong quỳ giữa sân, lòng nhẹ nhõm hẳn. Thở ra một hơi, cậu ta vội đứng lên, rời khỏi đó.
Phải trở về để báo tin mừng cho người trong tộc ngay mới được!
Nhà họ Nam có hi vọng rồi!
Đang bước đi, Diệp Quân bất thình lình hỏi: “Chu viện trưởng, nay thư viện Nam Châu có gặp chuyện gì khó khăn không?”
Chu Phu vội cười nói: “Không hề, không có gì khó khăn hết!”
Diệp Quân ngạc nhiên.
Chu Phu lại nói tiếp: “Từ sau khi thân phận của cậu được công khai, phía trên cũng rất quan tâm đến nơi này, bởi vậy, hiện giờ thư viện không có bất kỳ khó khăn gì cả, mọi việc đều rất thuận lợi”.
Người bên trên chắc chắn là rất biết điều.
Diệp Quân coi như xuất thân từ thư viện Quan Huyên của Nam Châu này, nếu không quan tâm chăm sóc một chút thì đúng là không có đầu óc.
Nghe Chu Phu khẳng định như thế, Diệp Quân khẽ gật đầu, cười bảo: “Viện trưởng, ông cứ tiếp tục làm việc của mình đi. Ta với Tiểu Ca đi dạo quanh đây là được”.
Chu Phu gật đầu: “Vậy được”.
Nói đoạn, ông ấy bèn rời đi trước.
Chu Phu đi rồi, Nạp Lan Ca bỗng nói: “Không thấy sư phụ đâu nhỉ”.
Diệp Quân khẽ gật đầu.
Vừa rồi, hắn cũng không thấy Phí Bán Thanh trong đám đông.
Nạp Lan Ca cười bảo: “Đi thôi!”
Nói đoạn, cô kéo Diệp Quân biến mất khỏi đó.
Lần này về đây, ngoài việc muốn thăm lại thư viện cũ thì mục đích chính của hai người vẫn là đến thăm Phí Bán Thanh.
Giây lát sau, hai người đã tới núi Bán Thanh.
Vừa tới đây, hai người đã chạm mặt Phí Bán Thanh.
Hôm nay, Phí Bán Thanh mặc bộ váy thủy mặc, tóc dài phất phơ, điềm tĩnh lại thanh nhã, nhìn bề ngoài tuyệt không thấy chút gì hung hãn.
Nhưng Diệp Quân lại biết, vị đạo sư này không phải hạng hung hãn tầm thường, kiểu động chút là bóp nát trứng gì đó, vô cùng đáng sợ.
Thấy Diệp Quân cùng Nạp Lan Ca đi tới, Phí Bán Thanh cười nói: “Ngoài đó quá nhiều người, ta không muốn cùng ra chào đón hai con, không trách ta chứ?”
Nạp Lan Ca đi tới trước mặt Phí Bán Thanh, mỉm cười thưa: “Sư phụ nói gì vậy ạ, ở đâu lại có chuyện sư phụ đi đón đồ đệ chứ?”
Nói rồi, cô nắm tay Phí Bán Thanh, nhẹ nhàng bảo: “Sư phụ, chúng ta vào trong trò chuyện đi?”
Phí Bán Thanh cười cười: “Được”.
Tuy nay Nạp Lan Ca đã trở thành các chủ của Tiên Bảo Các, còn là phu nhân của viện trưởng thư viện Quan Huyên, nhưng đối với Phí Bán Thanh, Nạp Lan Ca vẫn là đồ đệ của bà.
Hai người đi vào trong điện, Diệp Quân đang định đi theo thì Nạp Lan Ca đã quay đầu nhìn hắn, cười bảo: “Hai sư đồ ta muốn nói riêng mấy lời, huynh đi theo làm gì chứ?”
Diệp Quân lắc đầu cười cười: “Biết rồi”.
Nạp Lan Ca kéo tay Phí Bán Thanh đi vào trong điện, Diệp Quân nhìn quanh, sau đó đi về đại điện của mình.
Đây là đại điện hắn từng ở trong lần đầu tới thư viện Quan Huyên. Diệp Quân liếc nhìn xung quanh, kinh ngạc nhận ra bên trong này vô cùng sạch sẽ, hẳn là có người đã quét tước nơi này trước khi hắn trở lại.
Trầm mặc một lát, Diệp Quân mỉm cười, ngồi xếp bằng, chầm chậm nhắm mắt lại: “Thưa tiền bối?”
Người phụ nữ bí ẩn hỏi: “Chuyện gì?”
Diệp Quân nói: “Thời gian qua, ta đã suy nghĩ rất nhiều, nếu tiền bối vẫn còn tình cảm với Chân vũ trụ và Chân Thần thì mục đích cuối cùng của người khi hợp tác với ta chính là vì Chân vũ trụ và Chân Thần mà thôi, có đúng không?”
Người phụ nữ bí ẩn nọ im lặng.
Diệp Quân chỉ cười cười, không hỏi thêm nữa. Sau đó, hắn tiến vào trong Tiểu Tháp, không phải để tu luyện mà chỉ muốn đọc sách.
Sách hắn muốn đọc chính là những sách cổ năm đó Chân Thần lấy được, số lượng sách rất lớn, có chừng trên trăm triệu bản. Diệp Quân phát hiện ra nội dung trong đống sách cổ rất đa dạng và toàn diện, cái gì cũng có, hơn nữa còn đến từ những nền văn minh khác nhau.
Diệp Quân đột ngột hỏi: “Tiền bối, Chân Thần cũng thích đọc sách sao?”
Người phụ nữ bí ẩn đáp: “Thích, không chỉ thích đọc mà còn thích viết nữa”.
Diệp Quân sửng sốt: “Viết sách?”
Người phụ nữ bí ẩn nói: “Đúng vậy, tỷ ấy từng du hành khắp các tinh hà, đi qua hệ Ngân Nà, từ sau khi đi qua bên kia, không biết vì nguyên nhân gì, tỷ ấy lại bắt đầu thích viết, song tỷ ấy chỉ viết cho tỷ muội chúng ta đọc!”
Diệp Quân lại hỏi: “Viết có hay không?”
Người phụ nữ bí ẩn đáp: “Nam giới có lẽ không thích hợp đọc lắm”.
Diệp Quân không hiểu: “Vì sao?”
Người phụ nữ bí ẩn chỉ nói: “Có vài thứ không thích hợp cho thiếu nhi đọc”.
Diệp Quân ngẩn ra.
Không thích hợp cho thiếu nhi đọc?
Trời đất!
Hắn ngạc nhiên lắm, bèn hỏi: “Ta xem thử một chút có được không?”
Không thích hợp cho thiếu nhi đọc à, nghe thấy có vẻ thú vị.
Người phụ nữ bí ẩn lại chỉ nói: “Tốt nhất là không nên xem”.
Diệp Quân khó hiểu lắm: “Vì sao?”
Người phụ nữ bí ẩn đáp: “Bởi vì thực sự rất tục”.
Mặt Diệp Quân cứng đờ ra.
Hắn không tiếp tục đề nghị nữa mà bắt đầu đọc sách, cũng từ đó, hắn phát hiện những cuốn sách này đều có chú thích, có chú thích mang tính khuyến khích cao, lại có chú thích phê bình rất mãnh liệt.
Có thể khẳng định đây là bút tích của Chân Thần.
Diệp Quân nhận thấy, ngôn từ mang tính phê bình của Chân Thần rất đơn giản, chỉ gói gọn trong hai chữ: ngu xuẩn!
Trong cuốn sách Diệp Quân đọc, cứ vài hàng lại xuất hiện hai chữ này, khiến hắn đau đầu vô cùng.
Sau khi đọc xong một cuốn, Diệp Quân lại phát hiện, ở phần cuối, từ ngữ phê bình đã thay đổi, từ hai chữ biến thành mười tám chữ: ngu xuẩn, không biết viết sách thì đừng viết, ngày ngày chỉ biết dong dài câu chữ, mẹ kiếp!
Đọc đến hàng chữ này, Diệp Quân chỉ biết trầm mặc.
Giờ đây, hình tượng Chân Thần trong lòng hắn đã có sự thay đổi chóng mặt.
Chương 580: Chắc đã làm chuyện gì xấu rồi!
Thật là nóng tính!
Vị Chân Thần này cho Diệp Quân một ấn tượng, đó là người vô cùng nóng nảy, hiện giờ hắn đã bắt đầu hiểu vì sao Bát Uyển với Chấp Kiếm Nhân lại hung hăng đến thế!
Ra là có người đi đầu làm gương!
Gạt bỏ những suy nghĩ vẩn vơ, Diệp Quân tiếp tục đọc sách.
Quả thật, những cuốn sách cổ mà Chân Thần sưu tầm được ở đây đều có giá trị cực kỳ cao, một số bị Chân Thần phê bình nhưng nguyên nhân chủ yếu là do quan niệm của các bên có khác nhau. Dẫu sao thì những cuốn sách cổ này cũng đến từ những thời đại văn minh khác nhau, quan niệm và tín ngưỡng của các bên nhất định sẽ có những điểm khác biệt lớn.
Đương nhiên, có rất nhiều chỗ phê phán cũng không được khách quan mà mang tính chủ quan và cảm tính rất lớn, hoặc cực đoan quá mức, ví dụ như dong dài, câu chữ gì đó…
Cứ thế, Diệp Quân ở trong tháp đọc sách suốt mấy tháng.
Qua mấy tháng này, Diệp Quân thu hoạch được rất nhiều.
Hiện giờ, hắn đã có những hiểu biết cơ bản nhất định đối với vũ trụ này và lịch sử một vài nền văn minh, bao gồm cả Chân vũ trụ.
Trước Chân vũ trụ, thế lực mạnh nhất chính là Thần Đạo.
Thần Đạo thống trị vũ trụ chư thiên vạn giới, xứng đáng là bá chủ mạnh nhất khi đó, đồng thời cũng tạo ra nền văn mình Thần Đạo.
Nền văn minh Thần Đạo này do chủ nhân bút Đại Đạo sáng tạo ra.
Tuy ngày nay nền văn minh Thần Đạo đã xuống dốc, nhưng khi đó, theo như lời người phụ nữ bí ẩn nói thì nền văn minh ấy từng huy hoàng vô cùng.
Thời đại đó, vạn đạo cùng phát triển.
Trong sách cổ có ghi lại, vào thời đại văn minh Thần Đạo, có hơn chục nghìn phương thức tu hành, có vô số đạo thống, cường giả nhiều như cây trong rừng.
Ở thời đại ấy, số lượng Đại Đế không nhiều, nhưng Đại Đế của thời đó có thực lực cực kỳ cao, bởi vì vào thời đó, muốn trở thành Đại Đế phải vượt qua được ba tai ba kiếp, không như ở thời đại này. Thời đại này, lên cảnh giới Đại Đế không cần vượt qua ba tai ba kiếp, cho nên chất lượng không được cao như trước.
Thời đại văn minh Thần Đạo huy hoàng cỡ nào, thực ra đến bây giờ vẫn có thể cảm nhận được, bởi vì nền văn minh của vũ trụ Chân Thần ngày nay đa phần đều là truyền thừa của nền văn minh Võ Đạo từ thời đại Thần Đạo.
Ví dụ như cổ thần sư của vũ trụ Chân Thần hiện tại có xuất xứ từ thần thuật sư của thời đại văn minh Thần Đạo, không chỉ có thế, còn rất nhiều cơ sở lý luận Đại Đạo cùng những phương pháp tu đạo đều có xuất xứ từ thời đại văn minh Thần Đạo.
Sau khi Chân Thần lật đổ nền văn minh Thần Đạo, thực ra cũng không phá hủy truyền thừa của nền văn minh Thần Đạo, ngược lại còn tăng cường nghiên cứu và học tập cùng cải tiến, cũng chính vì thế, có thể nói là Chân vũ trụ được truyền thừa từ di sản văn hóa của nền văn minh Thần Đạo, cho nên về sau, Chân vũ trụ phát triển vô cùng nhanh chóng, toàn bộ nền văn minh vũ trụ đều vượt xa chư thiên vạn giới và các vũ trụ lớn khác.
Trong đó, nền văn minh võ đạo của vũ trụ Quan Huyên phát triển cao có một phần nhất định do chủ nhân bút Đại Đạo, bởi vì sau khi chủ nhân bút Đại Đạo bị đuổi khỏi Chân vũ trụ thì đã sáng lập một Đạo Môn ở vũ trụ Quan Huyên, và Đạo Môn này đã từng thống trị vũ trụ Quan Huyên.
Có điều, về sau Đạo Môn đó đã bị thư viện Quan Huyên thay thế.
Khi đọc đến đây, Diệp Quân cũng không nhịn được, phải lắc đầu cảm thán, cuộc đời của vị chủ nhân bút Đại Đạo này thật đúng là thảm.
Hắn lại tiếp tục lật xem một ít tư liệu về tộc Bác Thiên. Từ đó phát hiện, tuy tộc Bác Thiên rất mạnh nhưng vẫn có chênh lệch cực lớn với Thần Đạo. Hơn nữa, khi ấy tộc Bác Thiên phát triển dựa vào Thần Đạo, nhưng mạnh mẽ hơn nhiều so với các tộc lớn cùng thời nên mới có cảm giác đặc biệt chói mắt.
Đáng nói nhất là, Cánh Cửa Luân Hồi của Bác Thiên Đạo là do chủ nhân bút Đại Đạo tặng cho.
Đọc tới đó, Diệp Quân đột nhiên gập sách lại, hỏi: “Tiền bối, trong sách cổ này có ghi rằng, tộc trưởng của tộc Bác Thiên là Bác Thiên Đạo cũng từng là một nhân vật kiệt xuất vô song, nhưng vì sao ta có cảm giác… dường như đầu óc ông ta không được thông minh cho lắm? Ta không có ý hạ nhục ông ta đâu, chỉ có cảm giác như vậy thôi”.
Người phụ nữ bí ẩn nói: “Ngươi biết kiêu căng nghĩa là gì không?”
Diệp Quân: “Kiêu căng?”
Người phụ nữ bí ẩn khẽ nói: “Này nhóc, nếu thế hệ trước không nhúng tay vào, để mặc ngươi và vũ trụ Quan Huyên bây giờ đơn độc đối mặt với ông ta, ngươi có còn nghĩ ông ta là hạng đầu óc không được thông minh không?”
Diệp Quân lắc đầu.
Người phụ nữ bí ẩn lại nói: “Bởi vì có các đời cha ông của ngươi ở đây, cho nên người ta mới cảm thấy đối đầu với các người đúng là một hành vi thiếu khôn ngoan, vì mọi người đều biết Bác Thiên Đạo chắc chắn không đánh lại cha và cô ngươi. Nhưng mọi người lại quên mất một chuyện, đó chính là bản thân Bác Thiên Đạo lại không biết thực lực của cha và cô ngươi”.
Diệp Quân trầm mặc, quả thực hắn đã bỏ quên điểm này.
Người phụ nữ bí ẩn lại nói tiếp: “Con người Bác Thiên Đạo, nếu xem xét từ góc độ của ta và ngươi thì quả thật có vẻ không được khôn ngoan gì. Nhưng nếu đổi một góc độ khác mà đánh giá, từ khi bắt đầu thời đại văn minh Thần Đạo, người có thể thắng ông ta dễ dàng cũng chỉ có chủ nhân bút Đại Đạo cùng với vị phu tử kia và đại tỷ, ngay cả ta, Chấp Kiếm Nhân và Bát Uyển cũng đánh không lại ông ta ở thời kỳ đỉnh cao. Sau khi chủ nhân bút Đại Đạo bị đuổi đi, đại tỷ không xuất thế nữa, ông ta gần như là vô địch, trong tình hình đó, ông ta hơi chủ quan khinh địch cũng là lẽ thường”.
Diệp Quân gật đầu: “Đúng thế, điểm này ta đã nghĩ không chu toàn”.
Người phụ nữ bí ẩn lại nói: “Mà đúng là ông ta cũng rất ngu xuẩn”.
Diệp Quân không biết phải nói gì.
Lát sau, Diệp Quân tiếp tục đọc sách, nhưng đọc được một lát, hắn lại hỏi: “Tiền bối, ta xem sách cổ ở đây đã khá nhiều, nhưng chưa từng phát hiện thời đại trước của nền văn minh Thần Đạo, trước nền văn minh Thần Đạo liệu còn có nền văn minh nào khác?”
Người phụ nữ bí ẩn đáp: “Có”.
Diệp Quân hỏi ngay: “Đó là nền văn minh nào?”
Người phụ nữ bí ẩn kia nói: “Nền văn minh đó, chỉ có hai người biết”.
Diệp Quân trầm giọng: “Chân Thần và chủ nhân bút Đại Đạo à?”
Người phụ nữ bí ẩn đáp: “Đúng vậy, ta còn nhớ đại tỷ đã từng nói đến điều này, rằng trước thời đại văn minh Thần Đạo còn có nền văn minh khác, nhưng toàn bộ những ghi chép về nền văn minh đó đều bị chủ nhân bút Đại Đạo phong ấn hết”.
Diệp Quân nghi hoặc hỏi: “Vì sao?”
Người phụ nữ bí ẩn chỉ nói: “Không biết!”
Suy nghĩ một chút, Diệp Quân mới nói: “Xem sử ký nền văn minh chư thiên vạn giới, ta phát hiện một quy luật, đó là khi một thời đại lật đổ và thay thế một thời đại văn minh trước thì chắc chắn sẽ làm ra một số chuyện không được hay ho cho lắm, vì thế vị chủ nhân bút Đại Đạo kia… chắc hẳn đã làm chuyện gì xấu rồi!”
Người phụ nữ bí ẩn cười nói: “Ta nghĩ, cuộc đời ngươi lại sắp bị sắp xếp rồi”.
Tiểu Tháp cũng bất ngờ lên tiếng: “Hắn chưa bị sắp xếp nên mới dám nói như vậy đấy”.
Đông người tới quá!
Diệp Quân dẫn theo Nạp Lan Ca đi tới nhà thờ tổ, vào lúc này, bên ngoài Diệp tộc đã có mấy chục nghìn người.
Thấy quá đông người đến, Diệp Quân và Nạp Lan Ca đều bất ngờ sửng sốt.
Tất cả đều là người của Tiên Bảo Các!
Và người cầm đầu chính là Tần Phong.
Trông thấy Diệp Quân, Tần Phong cười lớn, bước tới trước mặt Diệp Quân và Nạp Lan Ca. Diệp Quân hỏi: “Tần huynh, thế này là sao?”
Tần Phong cười cười, hỏi lại: “Huynh không biết à?”
Diệp Quân nhìn y đầy nghi hoặc.
Tần Phong lại cười nói: “Nơi mà huynh thành hôn chính là Diệp tộc!”
Diệp tộc!
Diệp Quân sửng sốt cả người.
Tần Phong lại nói: “Tần các chủ đã hạ lệnh, mở rộng Diệp tộc, không chỉ mở rộng kiến thiết Diệp tộc mà còn mở rộng xây dựng toàn bộ thành Hoang Cổ”.
Mở rộng xây dựng toàn bộ thành Hoang Cổ!
Diệp Quân thoáng do dự giây lát rồi nói: “Kịp sao?”
Tần Phong cười lớn: “Đương nhiên!”
Diệp Quân cũng cười cười, bảo: “Hiện mẫu thân đang ở đâu?”
Tần Phong đáp: “Tần các chủ đang bận lắm, đến lúc đó sẽ tặng cho huynh và Nạp Lan các chủ một niềm vui bất ngờ thật lớn”.
Niềm vui bất ngờ!
Diệp Quân và Nạp Lan Ca đều cười.
Tần Phong lại bảo: “Hai người trò chuyện đi, ta còn có việc phải làm!”
Diệp Quân nói: “Được!”
Đoạn, hắn dẫn Nạp Lan Ca rời nơi đó.
Ra khỏi Diệp tộc, Diệp Quân cùng Nạp Lan Ca mới phát hiện, khắp thành Hoang Cổ đều đang khởi công xây dựng.
Số lượng người tham gia tối thiểu cũng phải trăm nghìn người!
Chưa dừng ở đó, ngoài kia vẫn còn vô số cường giả của Tiên Bảo Các đang rầm rộ tiến về.
Đột nhiên xuất hiện nhiều cường giả như thế, người trong thành Hoang Cổ vô cùng khiếp sợ. Khi Tiên Bảo Các tiến hành dỡ bỏ và kiến thiết lại, có rất nhiều thế lực và người dân của thành Hoang Cổ đều tỏ ý bất mãn và phản đối, nhưng chẳng bao lâu sau, tất cả đều hài lòng, thậm chí còn chủ động hỗ trợ dỡ bỏ.
Nguyên nhân là vì Tiên Bảo Các trả thù lao rất cao.
Hơn nữa, sau khi tái kiến thiết, bọn họ vẫn có thể ở lại nơi này.
Thế này coi như là Tiên Bảo Các xây dựng lại nhà cửa cho họ, đồng thời còn trả rất nhiều tiền cho họ nữa.
Vậy thì còn lý do gì để từ chối?
Cho nên, trong quá trình dỡ bỏ và kiến thiết lại, người dân của thành Hoàng Cổ còn nhiệt tình hơn cả Tiên Bảo Các…
Sau khi rời khỏi Diệp tộc, Diệp Quân và Nạp Lan Ca quyết định tới thư viện Quan Huyên.
Hai người không sử dụng trận pháp dịch chuyển mà ngự kiếm tới đó.
Trên mây cao, Diệp Quân ngự kiếm lướt đi, trước mặt hắn là Nạp Lan Ca.
Tay Diệp Quân vẫn giữ chặt bên hông Nạp Lan Ca, ngự kiếm xé tầng mây, sau lưng hai người, chốn cũ dần nhỏ lại.
Nạp Lan Ca nhìn biển mây xa xa, khẽ cười và nói: “Đã lâu không được gặp sư phụ nhỉ!”
Diệp Quân cũng mỉm cười: “Trước đây sư phụ còn nói muốn làm chủ hôn cho chúng ta đấy”.
Nạp Lan Ca lắc đầu tủm tỉm cười, tay nắm chặt tay Diệp Quân, nhẹ nhàng nói: “Lần này chúng ta thành hôn, Chân vũ trụ với vũ trụ Bác Thiên…”
Diệp Quân trấn an: “Không sao đâu, đã có cha mẹ ở đây rồi!”
Nạp Lan Ca gật đầu, không nói gì thêm.
Có cha mẹ rồi, quả thực cô cũng không cần lo lắng làm gì.
…
Chân vũ trụ
Bên trong Chân Thần Điện, hôm nay, đa số cường giả của Chân vũ trụ đều đã tụ tập về.
Người đứng đầu là Tả tướng và Võ tướng.
Tất nhiên Chân vũ trụ đã biết chuyện Diệp Quân của vũ trụ Quan Huyên sắp thành thân, hôm nay bọn họ tập hợp ở nơi này cũng là để thảo luận chuyện đó.
Tả tướng đột nhiên nói: “Mọi người cho ý kiến đi!”
Một vị Đại Đế nói: “Việc này, ta nghĩ chúng ta không cần phải tham dự”.
Tả tướng nhìn về phía vị Đại Đế kia: “Hãy nói tỉ mỉ hơn”.
Đại Đế trầm giọng: “Mặc dù vũ trụ Quan Huyên và chúng ta là kẻ thù không đội trời chung nhưng loại hành vi như đánh lén trong lúc người ta thành hôn thì có hơi trơ trẽn quá”.
Những cường giả thần linh còn lại cũng gật gù, đường đường chính chính đối mặt với vũ trụ Quan Huyên, bọn họ không phản đối, nhưng đánh lén vào những thời điểm như thế này thì như thể Chân vũ trụ bọn họ không dám đấu trực diện nên phải chơi hèn vậy.
Lúc này, Âm Thần đột nhiên nói: “Có lẽ chúng ta nên đánh giá lại vũ trụ Quan Huyên”.
Các thần linh nhìn về phía Âm Thần, Âm Thần trầm ngâm nói: “Trước kia chúng ta chưa từng đánh giá cao vũ trụ Quan Huyên, chính vì vậy, chúng ta mới tổn thất cực nặng trong lần đối đầu trước đó”.
Nghe vậy, các vị thần linh đều gật đầu.
Quả thật, sau khi cường giả của Dương tộc vũ trụ Quan Huyên xuất hiện, Chân vũ trụ hoàn toàn không kịp trở tay, bị đánh tan tác.
Bọn họ đã đánh giá thấp vũ trụ Quan Huyên.
Chương 577: Kẻ chết trước là kẻ ngu xuẩn nhất
Tả tướng đột nhiên nói: “Việc này là trách nhiệm của ta!”
Các thần linh nhìn Tả tướng, Tả tướng khẽ nói: “Chúng ta không chỉ đánh giá thấp thế hệ cường giả trước của vũ trụ Quan Huyên mà còn đánh giá thấp Diệp Quân”.
Diệp Quân!
Nghe đến cái tên này, sắc mặt Âm Thần lập tức lạnh buốt.
Đám thần linh còn lại cũng nhăn mặt, chuyện Diệp Quân với cô gái váy đỏ kia đánh thẳng vào Chân Thần Điện, bọn họ còn chưa quên.
Cũng chính lần đó, thế hệ trẻ của Chân vũ trụ đã tổn thất cực lớn.
Ngay cả cường giả đầu bảng Hạo Huyên cũng chết trong trận ấy.
Tổn thất đó thực sự quá lớn.
Tả tướng lại nói: “Chuyện giữa chúng ta và vũ trụ Quan Huyên có lẽ mới chỉ là bắt đầu, nên ta quyết định, từ giờ trở đi, Chân vũ trụ chúng ta tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến tranh toàn diện, bước đầu tiên là dốc toàn lực bồi dưỡng thế hệ trẻ, một số lớn bí cảnh của Chân vũ trụ chúng ta từ nay mở cửa cho phép toàn bộ thanh niên đi vào tìm kiếm cơ hội”.
Các thần linh gật gù tán thành.
Tả tướng lại tiếp tục: “Ngoài ra, mở chế độ khen thưởng, những người đạt tới cảnh giới Tuế Nguyệt Tiên trước hai mươi tuổi sẽ được thưởng nghìn vạn linh nguyên. Trước hai mươi tuổi đạt tới cảnh giới Thần Đế được thưởng năm nghìn vạn linh nguyên. Nếu có thể đạt tới cảnh giới Đại Đế trước hai mươi tuổi thì được thưởng một trăm triệu linh nguyên cùng một trăm vạn chân nguyên, đồng thời cho phép gia nhập một trong ba quân đoàn lớn nhất”.
Mọi người nghe nói thế đều chấn động.
Gia nhập một trong ba quân đoàn lớn nhất!
Ba quân đoàn lớn nhất chính là quân cận vệ, Chư Thần Hoàng Hôn Vệ và quân viễn chinh.
Ba quân đoàn này chính là giấc mộng của vô số thần linh ở Chân vũ trụ.
Đám thần linh đứng giữa sân trầm tư nhìn nhau.
Bọn họ biết, Tả tướng muốn gom tất cả mọi thiên tài về Chân Thần Điện.
Chân vũ trụ là một thể thống nhất, nhưng cũng như vũ trụ Quan Huyên, nội bộ Chân vũ trụ cũng có rất nhiều thế lực và gia tộc lớn nhỏ, những thế lực này, tuy ngoài mặt vẫn nghe theo mệnh lệnh của Chân Thần Điện nhưng thực tế, bọn họ cũng có những tính toán riêng.
Những thế lực đó đều có thiên tài kiệt xuất của mình.
Hiện nay, Tả tướng muốn gom toàn bộ những thiên tài kiệt xuất đó về Chân Thần Điện, điều này chắc chắn sẽ mâu thuẫn với mong muốn của các tông môn và gia tộc kia.
Nghĩ đến đó, một số thần linh bắt đầu lo lắng.
Âm Thần cất tiếng nói: “Chỉ sợ có vài thế lực sẽ không hài lòng!”
Tả tướng kiên định nói: “Vậy diệt đi!”
Đám thần linh bên dưới sửng sốt.
Tả tướng lạnh nhạt nói: “Những năm gần đây, các thế gia và tông môn này vòi vĩnh chiếm đoạt không ít lợi từ Chân Thần Điện rồi, nếu đến lúc cần cống hiến sức lực mà bọn họ không muốn thì còn giữ lại làm gì?”
Các vị thần linh đều trầm mặc.
Tả tướng tiếp tục nói: “Cứ lấy danh nghĩa Chân Thần phát lệnh đi, nói cho bọn họ biết, thiên tài trong gia tộc bọn họ không chỉ là thiên tài của họ mà còn là thiên tài của toàn bộ Chân vũ trụ chúng ta, nếu đồng ý cống hiến sức lực cho Chân vũ trụ thì Chân Thần Điện sẽ dốc hết tâm sức bồi dưỡng, không bạc đãi ai”.
Nói đoạn, Tả tướng thong thả đứng lên: “Yên tâm đi, bọn họ sẽ không phản đối!”
Các vị thần linh nhìn về phía Tả tướng, Tả tướngl ại nói: “Ta có một ý tưởng thế này, chúng ta có thể mở rộng phạm vi tuyển thiên tài ra toàn bộ chư thiên vạn giới”.
Nghe vậy, các vị thần linh có mặt đều ngây người.
Chư thiên vạn giới chính là những thế giới mà Chân vũ trụ đang nô dịch.
Tả tướng tiếp tục: “Chỉ cần có thiên tài được Chân vũ trụ tuyển nhận, không chỉ bản thân thiên tài được Chân vũ trụ chúng ta bồi dưỡng phát triển mà cả tộc đó cũng có thể được miễn tiến cống, không những thế, chỉ cần đạt tới tiêu chuẩn và yêu cầu nhất định, tộc đó có thể chuyển vào Chân vũ trụ, được hưởng phúc lợi đặc thù của Các chủ”.
Các thần linh trong điện đều trầm ngâm.
Tả tướng liếc nhìn họ một lượt, nói tiếp: “Nếu chúng ta không làm vậy, vũ trụ Quan Huyên cũng sẽ làm vậy, à không, bọn họ đã làm vậy rồi. Bởi thế, để tránh cho chư thiên vạn giới đều hướng về vũ trụ Quan Huyên, ta quyết định cần phải tỏ thiện ý với chư thiên vạn giới, ưu thế của chúng ta đang lớn hơn vũ trụ Quan Huyên, chỉ cần chúng ta chủ động chìa tay ra, chắc chắn chư thiên vạn giới sẽ cầm lấy”.
Võ tướng đột nhiên lên tiếng: “Ta tán thành”.
Âm Thần cũng nói: “Như thế, những gia tộc và tông môn trong Chân vũ trụ chúng ta sẽ có cảm giác bị đe dọa đến địa vị, bọn họ sẽ dốc sức tỏ thiện chí và dựa vào Chân Thần Điện chúng ta”.
Tả tướng gật đầu: “Đúng thế”.
Âm Thần gật gù: “Ta đồng ý!”
Những vị thần linh còn lại cũng gật đầu tỏ ý tán thành.
Công bằng mà nói, quả thực họ không quá coi trọng chư thiên vạn giới, có thể nói là dù chư thiên vạn giới tụ chung một chỗ cũng không thể tạo thành mối đe dọa đến Chân vũ trụ, nhưng bọn họ cũng biết, nếu Chân vũ trụ không chịu tỏ thiện chí với chư thiên vạn giới thì nhất định chư thiên vạn giới sẽ dần nghiêng về phía vũ trụ Quan Huyên.
Nếu không có vũ trụ Quan Huyên, bọn họ có thể tiếp tục coi thường chư thiên vạn giới, nhưng giờ đây, vũ trụ Quan Huyên đã xuất hiện, để tránh viễn cảnh bị toàn bộ vũ trụ coi là địch, Chân vũ trụ cần có một số thay đổi phù hợp.
Lúc này, Tả tướng lại lên tiếng: “Trừ thế hệ trẻ, chúng ta cũng có thể mời chào cả cường giả của thế hệ trước trong chư thiên vạn giới, đương nhiên, chúng ta chỉ tuyển nhận những cường giả có thiên phú cực tốt, chỉ cần đồng ý gia nhập Chân vũ trụ, chúng ta sẽ giúp họ tăng thực lực lên mức cao nhất của mình”.
Nghe nói đến đây, đám thần linh có mặt đều hơi chấn động.
Trong chư thiên vạn giới, chắc chắn thế hệ trẻ hay thế hệ trước đều sẽ có những cá nhân cực kỳ xuất sắc, ví dụ như Vĩnh Hằng Kiếm Chủ hay Bất Khuất Đại Đế. Có một số người tài chỉ có thành tựu hạn chế chủ yếu là do hoàn cảnh sinh trưởng không thích hợp, nền văn minh võ đạo nơi thế giới bọn họ sinh sống phần lớn đều ở mức thấp.
Nhưng nếu Chân vũ trụ sẵn lòng giúp đỡ họ, bọn họ hoàn toàn có thể nâng cao một bước.
Động thái này có thể đem đến cho Chân vũ trụ vô số cường giả siêu cấp.
Quả là một kế hay!
Âm Thần và các vị thần linh nhìn về phía Tả tướng, ánh mắt hết sức phức tạp.
Hiện giờ họ đã biết vì sao Chân Thần lại để Tả tướng toàn quyền xử lý những sự vụ trong Chân vũ trụ.
Tả tướng nhìn sang Võ tướng: “Việc này giao cho Võ tướng tiến hành, phải thật nhanh, nếu trong Chân vũ trụ có thế lực nào dám ngăn cản, giết không tha!”
Võ tướng gật đầu: “Đã hiểu!”
Nói đoạn, ông ta đứng dậy rời khỏi đó.
Tả tướng lại nhìn sang Âm Thần: “Âm Thần, có chuyện này cần ngươi đích thân làm!”
Âm Thần hỏi: “Chuyện gì?”
Tả tướng thong thả nói: “Lần này Diệp Quân thành hôn, Chân vũ trụ chúng ta không ra tay, nhưng tộc Bác Thiên chưa chắc đã như vậy. Thực lực của Bác Thiên Đạo tuy vô cùng hùng mạnh nhưng cũng là một kẻ cực kỳ tự phụ, ông ta vừa mới chuyển thế, còn chưa nắm rõ thực lực của vũ trụ Quan Huyên, dựa theo tính cách của ông ta, có lẽ cũng sẽ không bỏ công tìm hiểu, nên ta cho rằng lần này ông ta nhất định sẽ gây chuyện!”
Nói đến đó, Tả tướng dừng lại một lát mới tiếp tục: “Ngươi dẫn một đội cường giả đến chiến trường Hư Chân phô trương thanh thế, mang nhiều người chút, làm cho thật khí thế vào, nhưng đừng đánh, như vậy, Bác Thiên Đạo thấy chúng ta có hành động, nhất định sẽ gạt bỏ hoàn toàn những đề phòng cuối cùng và kiên định tập kích vũ trụ Quan Huyên”.
Âm Thần gật đầu: “Đã hiểu!”
Nói đoạn, Âm Thần cũng rời khỏi đó.
Tả tướng chậm rãi nhắm mắt: “Ba nước giao chiến, kẻ ngu xuẩn nhất sẽ chết trước!”
Các vị thần linh: “…”
Chương 578: Mặc kệ chính là dung túng!
Tại Nam Châu, trong thư viện Quan Huyên.
Biết tin Nạp Lan Ca cùng Diệp Quân sắp về tới thư viện Quan Huyên, khắp nơi trong thư viện như sôi sục.
Diệp Quân!
Người thanh niên đó sắp trở về rồi!
Thực ra, trước khi thân phận của Diệp Quân được công khai, hắn cũng đã tạo được uy vọng cực lớn trong thư viện Quan Huyên.
Lý do thật dễ hiểu, vì hắn từng đại diện cho thư viện Quan Huyên đánh bại Thanh Châu kiêu ngạo, có thể nói, khi đó Diệp Quân đã trở thành vị thần trong lòng thế hệ trẻ của Nam Châu.
Đánh bại Thanh Châu, giành được vị trí cao nhất, đó là những chuyện mà trước giờ Nam Châu chưa ai làm được, nhưng Diệp Quân đã làm được rồi. Cũng chính bởi vậy, chỉ cần là người Nam Châu, ra ngoài đều có thể vỗ ngực tự hào về quê hương mình.
Toàn bộ thế hệ trẻ của Nam Châu đều dần trở nên tự tin.
Sau khi biết thân phận thật sự của Diệp Quân, uy vọng của hắn càng leo lên một độ cao chưa từng có.
Khi biết Diệp Quân và Nạp Lan Ca sắp về tới, toàn bộ học viên của thư viện Quan Huyên ở Nam Châu đều ra cửa thư viện chờ từ sớm, từ đại trưởng lão tới tạp dịch cùng ra đón chào cùng.
Ngoài cửa thư viện, mấy chục nghìn người tụ tập, cùng ngước mắt trông đợi về phía chân trời.
Người đứng đầu học viện là viện trưởng Chu Phu cũng đang khá kích động, Diệp Quân nay chính là viện trưởng của thư viện Quan Huyên, còn Nạp Lan Ca là các chủ của Tiên Bảo Các đó.
Đây chính là hai người có quyền thế nhất vũ trụ Quan Huyên.
Hai vị này lại đều từng là người của thư viện Quan Huyên ở Nam Châu.
Đương nhiên, cùng với kích động, ông ấy càng cảm thấy may mắn.
May mà năm ấy, khi Diệp Quân bị tổng viện thư viện Quan Huyên phát lệnh truy nã, ông ấy không dậu đổ bìm leo, nếu không, chỉ sợ ngày nay, mộ ông ấy đã xanh cỏ.
Ong!
Đúng vào lúc này, cuối chân trời đột nhiên vang lên một tiếng kiếm ngân, ngay sau đó, dưới sự chứng kiến của bao người, mảng mây bị một tia kiếm quang cắt vỡ.
Tới rồi!
Kiếm quang từ phía chân trời lao đến, cuối cùng đáp xuống trước mặt mọi người.
Kiếm quang tan đi, Diệp Quân và Nạp Lan Ca xuất hiện trước mặt đám đông.
Một người thần thái lãng tử tuấn tú.
Một người tao nhã xinh đẹp rực rỡ.
Thật đúng là một đôi do ông trời tác hợp.
Thấy có quá nhiều người tụ tập ở nơi này, Diệp Quân và Nạp Lan Ca liếc nhìn nhau, lắc đầu bật cười, cả hai đều hơi bất ngờ khi thấy có đông người ra chào đón họ đến thế.
Thế này thì quá long trọng rồi.
Người đứng đầu là Chu Phu vội vàng chắp tay vái thật cung kính: “Bái kiến viện trưởng! Bái kiến Nạp Lan các chủ”.
Các học viên của thư viện Quan Huyên cũng vội vã vái chào, đồng thanh: “Bái kiến viện trưởng, bái kiến Nạp Lan các chủ”.
Diệp Quân cười nói: “Các vị xin chớ đa lễ”.
Mọi người đứng thẳng người nhìn Diệp Quân và Nạp Lan Ca, ai nấy đều hưng phấn ra mặt.
Những giai thoại về Nạp Lan Ca và Diệp Quân đều đã được lưu truyền rộng rãi khắp thư viện.
Đặc biệt là chuyện khi xưa Diệp Quân mất hết tu vi, Nạp Lan Ca vẫn nhất quyết không rời xa.
Hiện nay, câu nói phổ biến nhất ở Nam Châu là, làm người đừng nên quá thực dụng, làm gì cũng nên chừa một đường lui thì hơn. Trước đây, nếu Nạp Lan Ca quá thực dụng thì hiện tại, có lẽ tộc Nạp Lan đã có một kết cục khác rồi.
Chu Phu vội vàng nói: “Nào, chúng ta vào thư viện hẵng trò chuyện sau”.
Diệp Quân gật đầu: “Được!”
Các học viên vội vã tách ra hai bên tạo thành một lối vào.
Chu Phu cùng Diệp Quân đi thẳng vào đại điện, nhưng đúng vào lúc này, chợt có một thiếu niên bước nhanh ra ngoài.
Thiếu niên kia đi tới trước mặt Diệp Quân và Nạp Lan Ca, quỳ phịch xuống: “Nam Phong bái kiến viện trưởng, bái kiến Nạp Lan các chủ”.
Nam Phong!
Diệp Quân kinh ngạc, vì hắn không quen người này.
Hắn đang định lên tiếng thì Chu Phu đứng bên cạnh đã ngập ngừng nói: “Đó là người của nhà họ Nam, Nam Huyền!”
Nam Huyền!
Nghe Chu Phu nhắc, Diệp Quân lập tức nghĩ ra, nhà họ Nam à, hắn và nhà họ Nam trước đây cũng từng có chút ân oán cũ.
Diệp Quân nhìn Nam Phong quỳ trước mặt, hỏi: “Ngươi có việc gì?”
Nam Phong vội nói: “Diệp viện trưởng, nhà họ Nam ngày ấy có mắt như mù, mạo phạm đến viện trưởng, xin viện trưởng tha thứ”.
Diệp Quân nhăn mày: “Ta chưa hề có ý định hỏi tội nhà họ Nam… Các ngươi gặp phải chuyện gì sao?”
Nam Phong ngập ngừng muốn nói nhưng dường như lại không dám.
Chu Phu đứng bên khẽ thở dài: “Từ sau khi thân phận của cậu được công khai, nhà họ Nam liền trở thành cái đích cho toàn bộ Nam Châu chửi bới, rất nhiều thế gia đã bắt tay nhau chèn ép bọn họ, hơn nữa, đám người đó còn lấy danh nghĩa thay viện trưởng trút giận nữa. Tình cảnh hiện giờ của nhà họ Nam rất khốn khổ”.
Diệp Quân trầm ngâm một lát rồi hỏi: “Năm ấy, sau khi chuyện giữa ta và Nam Huyền chấm dứt, nhà họ Nam có từng trả thù Diệp tộc không?”
Chu Phu lắc đầu: “Không hề, theo ta được biết, năm ấy khi mọi người lên đường tới Thượng Giới, gia chủ của nhà họ Nam không hề có hành vi trả thù Diệp tộc, ngược lại, ông ấy còn đích thân tới Diệp tộc, xin lỗi về việc Nam Huyền cố ý chĩa mũi dùi vào cậu nữa”.
Nghe vậy, Diệp Quân gật đầu, nhìn về phía Nam Phong đang quỳ trước mặt: “Ân oán giữa ta và nhà họ Nam coi như đã chấm dứt từ sau khi Nam Huyền bỏ mạng, nhà họ Nam chỉ cần không phạm phải việc ác thì bất luận kẻ nào cũng không được cố ý chèn ép các ngươi nữa”.
Nam Phong kích động dập đầu thật mạnh, run run nói: “Cảm ơn viện trưởng! Đội ơn ngài!”
Lần này Nam Phong cũng coi như phải mạo hiểm cả tính mạng của mình để tới đây cầu xin, bởi nếu Diệp Quân mặc kệ chuyện đó thì kể từ hôm nay, nhà họ Nam sẽ triệt để biến mất.
Bởi vì mặc kệ chính là dung túng.
Như thế, những thế gia và thế lực ngoài kia sẽ không còn gì phải kiêng dè, bọn họ sẽ lập tức tiêu diệt nhà họ Nam.
Mặc dù biết là như thế nhưng cậu ta vẫn đến đây.
Bởi vì, nếu cứ tiếp tục tình trạng này, nhà họ Nam rồi cũng đến lúc diệt vong, điểm khác biệt chỉ là chết chậm hơn mà thôi.
Chính vì thế, cậu ta mới liều đánh cược một lần.
Kết quả là, cậu ta thắng rồi.
Chương 579: Thật sự rất tục
Lúc này, Diệp Quân đột nhiên hỏi: “Tên ngươi là Nam Phong?”
Nam Phong vội gật đầu: “Vâng”.
Diệp Quân cười bảo: “Gan dạ sáng suốt hơn người, khá lắm”.
Nói đoạn, hắn cùng Nạp Lan Ca tiếp tục đi vào thư viện.
Chu Phu liếc nhìn Nam Phong một cái, mỉm cười rồi đi cùng Diệp Quân và Nạp Lan Ca.
Nam Phong quỳ giữa sân, lòng nhẹ nhõm hẳn. Thở ra một hơi, cậu ta vội đứng lên, rời khỏi đó.
Phải trở về để báo tin mừng cho người trong tộc ngay mới được!
Nhà họ Nam có hi vọng rồi!
Đang bước đi, Diệp Quân bất thình lình hỏi: “Chu viện trưởng, nay thư viện Nam Châu có gặp chuyện gì khó khăn không?”
Chu Phu vội cười nói: “Không hề, không có gì khó khăn hết!”
Diệp Quân ngạc nhiên.
Chu Phu lại nói tiếp: “Từ sau khi thân phận của cậu được công khai, phía trên cũng rất quan tâm đến nơi này, bởi vậy, hiện giờ thư viện không có bất kỳ khó khăn gì cả, mọi việc đều rất thuận lợi”.
Người bên trên chắc chắn là rất biết điều.
Diệp Quân coi như xuất thân từ thư viện Quan Huyên của Nam Châu này, nếu không quan tâm chăm sóc một chút thì đúng là không có đầu óc.
Nghe Chu Phu khẳng định như thế, Diệp Quân khẽ gật đầu, cười bảo: “Viện trưởng, ông cứ tiếp tục làm việc của mình đi. Ta với Tiểu Ca đi dạo quanh đây là được”.
Chu Phu gật đầu: “Vậy được”.
Nói đoạn, ông ấy bèn rời đi trước.
Chu Phu đi rồi, Nạp Lan Ca bỗng nói: “Không thấy sư phụ đâu nhỉ”.
Diệp Quân khẽ gật đầu.
Vừa rồi, hắn cũng không thấy Phí Bán Thanh trong đám đông.
Nạp Lan Ca cười bảo: “Đi thôi!”
Nói đoạn, cô kéo Diệp Quân biến mất khỏi đó.
Lần này về đây, ngoài việc muốn thăm lại thư viện cũ thì mục đích chính của hai người vẫn là đến thăm Phí Bán Thanh.
Giây lát sau, hai người đã tới núi Bán Thanh.
Vừa tới đây, hai người đã chạm mặt Phí Bán Thanh.
Hôm nay, Phí Bán Thanh mặc bộ váy thủy mặc, tóc dài phất phơ, điềm tĩnh lại thanh nhã, nhìn bề ngoài tuyệt không thấy chút gì hung hãn.
Nhưng Diệp Quân lại biết, vị đạo sư này không phải hạng hung hãn tầm thường, kiểu động chút là bóp nát trứng gì đó, vô cùng đáng sợ.
Thấy Diệp Quân cùng Nạp Lan Ca đi tới, Phí Bán Thanh cười nói: “Ngoài đó quá nhiều người, ta không muốn cùng ra chào đón hai con, không trách ta chứ?”
Nạp Lan Ca đi tới trước mặt Phí Bán Thanh, mỉm cười thưa: “Sư phụ nói gì vậy ạ, ở đâu lại có chuyện sư phụ đi đón đồ đệ chứ?”
Nói rồi, cô nắm tay Phí Bán Thanh, nhẹ nhàng bảo: “Sư phụ, chúng ta vào trong trò chuyện đi?”
Phí Bán Thanh cười cười: “Được”.
Tuy nay Nạp Lan Ca đã trở thành các chủ của Tiên Bảo Các, còn là phu nhân của viện trưởng thư viện Quan Huyên, nhưng đối với Phí Bán Thanh, Nạp Lan Ca vẫn là đồ đệ của bà.
Hai người đi vào trong điện, Diệp Quân đang định đi theo thì Nạp Lan Ca đã quay đầu nhìn hắn, cười bảo: “Hai sư đồ ta muốn nói riêng mấy lời, huynh đi theo làm gì chứ?”
Diệp Quân lắc đầu cười cười: “Biết rồi”.
Nạp Lan Ca kéo tay Phí Bán Thanh đi vào trong điện, Diệp Quân nhìn quanh, sau đó đi về đại điện của mình.
Đây là đại điện hắn từng ở trong lần đầu tới thư viện Quan Huyên. Diệp Quân liếc nhìn xung quanh, kinh ngạc nhận ra bên trong này vô cùng sạch sẽ, hẳn là có người đã quét tước nơi này trước khi hắn trở lại.
Trầm mặc một lát, Diệp Quân mỉm cười, ngồi xếp bằng, chầm chậm nhắm mắt lại: “Thưa tiền bối?”
Người phụ nữ bí ẩn hỏi: “Chuyện gì?”
Diệp Quân nói: “Thời gian qua, ta đã suy nghĩ rất nhiều, nếu tiền bối vẫn còn tình cảm với Chân vũ trụ và Chân Thần thì mục đích cuối cùng của người khi hợp tác với ta chính là vì Chân vũ trụ và Chân Thần mà thôi, có đúng không?”
Người phụ nữ bí ẩn nọ im lặng.
Diệp Quân chỉ cười cười, không hỏi thêm nữa. Sau đó, hắn tiến vào trong Tiểu Tháp, không phải để tu luyện mà chỉ muốn đọc sách.
Sách hắn muốn đọc chính là những sách cổ năm đó Chân Thần lấy được, số lượng sách rất lớn, có chừng trên trăm triệu bản. Diệp Quân phát hiện ra nội dung trong đống sách cổ rất đa dạng và toàn diện, cái gì cũng có, hơn nữa còn đến từ những nền văn minh khác nhau.
Diệp Quân đột ngột hỏi: “Tiền bối, Chân Thần cũng thích đọc sách sao?”
Người phụ nữ bí ẩn đáp: “Thích, không chỉ thích đọc mà còn thích viết nữa”.
Diệp Quân sửng sốt: “Viết sách?”
Người phụ nữ bí ẩn nói: “Đúng vậy, tỷ ấy từng du hành khắp các tinh hà, đi qua hệ Ngân Nà, từ sau khi đi qua bên kia, không biết vì nguyên nhân gì, tỷ ấy lại bắt đầu thích viết, song tỷ ấy chỉ viết cho tỷ muội chúng ta đọc!”
Diệp Quân lại hỏi: “Viết có hay không?”
Người phụ nữ bí ẩn đáp: “Nam giới có lẽ không thích hợp đọc lắm”.
Diệp Quân không hiểu: “Vì sao?”
Người phụ nữ bí ẩn chỉ nói: “Có vài thứ không thích hợp cho thiếu nhi đọc”.
Diệp Quân ngẩn ra.
Không thích hợp cho thiếu nhi đọc?
Trời đất!
Hắn ngạc nhiên lắm, bèn hỏi: “Ta xem thử một chút có được không?”
Không thích hợp cho thiếu nhi đọc à, nghe thấy có vẻ thú vị.
Người phụ nữ bí ẩn lại chỉ nói: “Tốt nhất là không nên xem”.
Diệp Quân khó hiểu lắm: “Vì sao?”
Người phụ nữ bí ẩn đáp: “Bởi vì thực sự rất tục”.
Mặt Diệp Quân cứng đờ ra.
Hắn không tiếp tục đề nghị nữa mà bắt đầu đọc sách, cũng từ đó, hắn phát hiện những cuốn sách này đều có chú thích, có chú thích mang tính khuyến khích cao, lại có chú thích phê bình rất mãnh liệt.
Có thể khẳng định đây là bút tích của Chân Thần.
Diệp Quân nhận thấy, ngôn từ mang tính phê bình của Chân Thần rất đơn giản, chỉ gói gọn trong hai chữ: ngu xuẩn!
Trong cuốn sách Diệp Quân đọc, cứ vài hàng lại xuất hiện hai chữ này, khiến hắn đau đầu vô cùng.
Sau khi đọc xong một cuốn, Diệp Quân lại phát hiện, ở phần cuối, từ ngữ phê bình đã thay đổi, từ hai chữ biến thành mười tám chữ: ngu xuẩn, không biết viết sách thì đừng viết, ngày ngày chỉ biết dong dài câu chữ, mẹ kiếp!
Đọc đến hàng chữ này, Diệp Quân chỉ biết trầm mặc.
Giờ đây, hình tượng Chân Thần trong lòng hắn đã có sự thay đổi chóng mặt.
Chương 580: Chắc đã làm chuyện gì xấu rồi!
Thật là nóng tính!
Vị Chân Thần này cho Diệp Quân một ấn tượng, đó là người vô cùng nóng nảy, hiện giờ hắn đã bắt đầu hiểu vì sao Bát Uyển với Chấp Kiếm Nhân lại hung hăng đến thế!
Ra là có người đi đầu làm gương!
Gạt bỏ những suy nghĩ vẩn vơ, Diệp Quân tiếp tục đọc sách.
Quả thật, những cuốn sách cổ mà Chân Thần sưu tầm được ở đây đều có giá trị cực kỳ cao, một số bị Chân Thần phê bình nhưng nguyên nhân chủ yếu là do quan niệm của các bên có khác nhau. Dẫu sao thì những cuốn sách cổ này cũng đến từ những thời đại văn minh khác nhau, quan niệm và tín ngưỡng của các bên nhất định sẽ có những điểm khác biệt lớn.
Đương nhiên, có rất nhiều chỗ phê phán cũng không được khách quan mà mang tính chủ quan và cảm tính rất lớn, hoặc cực đoan quá mức, ví dụ như dong dài, câu chữ gì đó…
Cứ thế, Diệp Quân ở trong tháp đọc sách suốt mấy tháng.
Qua mấy tháng này, Diệp Quân thu hoạch được rất nhiều.
Hiện giờ, hắn đã có những hiểu biết cơ bản nhất định đối với vũ trụ này và lịch sử một vài nền văn minh, bao gồm cả Chân vũ trụ.
Trước Chân vũ trụ, thế lực mạnh nhất chính là Thần Đạo.
Thần Đạo thống trị vũ trụ chư thiên vạn giới, xứng đáng là bá chủ mạnh nhất khi đó, đồng thời cũng tạo ra nền văn mình Thần Đạo.
Nền văn minh Thần Đạo này do chủ nhân bút Đại Đạo sáng tạo ra.
Tuy ngày nay nền văn minh Thần Đạo đã xuống dốc, nhưng khi đó, theo như lời người phụ nữ bí ẩn nói thì nền văn minh ấy từng huy hoàng vô cùng.
Thời đại đó, vạn đạo cùng phát triển.
Trong sách cổ có ghi lại, vào thời đại văn minh Thần Đạo, có hơn chục nghìn phương thức tu hành, có vô số đạo thống, cường giả nhiều như cây trong rừng.
Ở thời đại ấy, số lượng Đại Đế không nhiều, nhưng Đại Đế của thời đó có thực lực cực kỳ cao, bởi vì vào thời đó, muốn trở thành Đại Đế phải vượt qua được ba tai ba kiếp, không như ở thời đại này. Thời đại này, lên cảnh giới Đại Đế không cần vượt qua ba tai ba kiếp, cho nên chất lượng không được cao như trước.
Thời đại văn minh Thần Đạo huy hoàng cỡ nào, thực ra đến bây giờ vẫn có thể cảm nhận được, bởi vì nền văn minh của vũ trụ Chân Thần ngày nay đa phần đều là truyền thừa của nền văn minh Võ Đạo từ thời đại Thần Đạo.
Ví dụ như cổ thần sư của vũ trụ Chân Thần hiện tại có xuất xứ từ thần thuật sư của thời đại văn minh Thần Đạo, không chỉ có thế, còn rất nhiều cơ sở lý luận Đại Đạo cùng những phương pháp tu đạo đều có xuất xứ từ thời đại văn minh Thần Đạo.
Sau khi Chân Thần lật đổ nền văn minh Thần Đạo, thực ra cũng không phá hủy truyền thừa của nền văn minh Thần Đạo, ngược lại còn tăng cường nghiên cứu và học tập cùng cải tiến, cũng chính vì thế, có thể nói là Chân vũ trụ được truyền thừa từ di sản văn hóa của nền văn minh Thần Đạo, cho nên về sau, Chân vũ trụ phát triển vô cùng nhanh chóng, toàn bộ nền văn minh vũ trụ đều vượt xa chư thiên vạn giới và các vũ trụ lớn khác.
Trong đó, nền văn minh võ đạo của vũ trụ Quan Huyên phát triển cao có một phần nhất định do chủ nhân bút Đại Đạo, bởi vì sau khi chủ nhân bút Đại Đạo bị đuổi khỏi Chân vũ trụ thì đã sáng lập một Đạo Môn ở vũ trụ Quan Huyên, và Đạo Môn này đã từng thống trị vũ trụ Quan Huyên.
Có điều, về sau Đạo Môn đó đã bị thư viện Quan Huyên thay thế.
Khi đọc đến đây, Diệp Quân cũng không nhịn được, phải lắc đầu cảm thán, cuộc đời của vị chủ nhân bút Đại Đạo này thật đúng là thảm.
Hắn lại tiếp tục lật xem một ít tư liệu về tộc Bác Thiên. Từ đó phát hiện, tuy tộc Bác Thiên rất mạnh nhưng vẫn có chênh lệch cực lớn với Thần Đạo. Hơn nữa, khi ấy tộc Bác Thiên phát triển dựa vào Thần Đạo, nhưng mạnh mẽ hơn nhiều so với các tộc lớn cùng thời nên mới có cảm giác đặc biệt chói mắt.
Đáng nói nhất là, Cánh Cửa Luân Hồi của Bác Thiên Đạo là do chủ nhân bút Đại Đạo tặng cho.
Đọc tới đó, Diệp Quân đột nhiên gập sách lại, hỏi: “Tiền bối, trong sách cổ này có ghi rằng, tộc trưởng của tộc Bác Thiên là Bác Thiên Đạo cũng từng là một nhân vật kiệt xuất vô song, nhưng vì sao ta có cảm giác… dường như đầu óc ông ta không được thông minh cho lắm? Ta không có ý hạ nhục ông ta đâu, chỉ có cảm giác như vậy thôi”.
Người phụ nữ bí ẩn nói: “Ngươi biết kiêu căng nghĩa là gì không?”
Diệp Quân: “Kiêu căng?”
Người phụ nữ bí ẩn khẽ nói: “Này nhóc, nếu thế hệ trước không nhúng tay vào, để mặc ngươi và vũ trụ Quan Huyên bây giờ đơn độc đối mặt với ông ta, ngươi có còn nghĩ ông ta là hạng đầu óc không được thông minh không?”
Diệp Quân lắc đầu.
Người phụ nữ bí ẩn lại nói: “Bởi vì có các đời cha ông của ngươi ở đây, cho nên người ta mới cảm thấy đối đầu với các người đúng là một hành vi thiếu khôn ngoan, vì mọi người đều biết Bác Thiên Đạo chắc chắn không đánh lại cha và cô ngươi. Nhưng mọi người lại quên mất một chuyện, đó chính là bản thân Bác Thiên Đạo lại không biết thực lực của cha và cô ngươi”.
Diệp Quân trầm mặc, quả thực hắn đã bỏ quên điểm này.
Người phụ nữ bí ẩn lại nói tiếp: “Con người Bác Thiên Đạo, nếu xem xét từ góc độ của ta và ngươi thì quả thật có vẻ không được khôn ngoan gì. Nhưng nếu đổi một góc độ khác mà đánh giá, từ khi bắt đầu thời đại văn minh Thần Đạo, người có thể thắng ông ta dễ dàng cũng chỉ có chủ nhân bút Đại Đạo cùng với vị phu tử kia và đại tỷ, ngay cả ta, Chấp Kiếm Nhân và Bát Uyển cũng đánh không lại ông ta ở thời kỳ đỉnh cao. Sau khi chủ nhân bút Đại Đạo bị đuổi đi, đại tỷ không xuất thế nữa, ông ta gần như là vô địch, trong tình hình đó, ông ta hơi chủ quan khinh địch cũng là lẽ thường”.
Diệp Quân gật đầu: “Đúng thế, điểm này ta đã nghĩ không chu toàn”.
Người phụ nữ bí ẩn lại nói: “Mà đúng là ông ta cũng rất ngu xuẩn”.
Diệp Quân không biết phải nói gì.
Lát sau, Diệp Quân tiếp tục đọc sách, nhưng đọc được một lát, hắn lại hỏi: “Tiền bối, ta xem sách cổ ở đây đã khá nhiều, nhưng chưa từng phát hiện thời đại trước của nền văn minh Thần Đạo, trước nền văn minh Thần Đạo liệu còn có nền văn minh nào khác?”
Người phụ nữ bí ẩn đáp: “Có”.
Diệp Quân hỏi ngay: “Đó là nền văn minh nào?”
Người phụ nữ bí ẩn kia nói: “Nền văn minh đó, chỉ có hai người biết”.
Diệp Quân trầm giọng: “Chân Thần và chủ nhân bút Đại Đạo à?”
Người phụ nữ bí ẩn đáp: “Đúng vậy, ta còn nhớ đại tỷ đã từng nói đến điều này, rằng trước thời đại văn minh Thần Đạo còn có nền văn minh khác, nhưng toàn bộ những ghi chép về nền văn minh đó đều bị chủ nhân bút Đại Đạo phong ấn hết”.
Diệp Quân nghi hoặc hỏi: “Vì sao?”
Người phụ nữ bí ẩn chỉ nói: “Không biết!”
Suy nghĩ một chút, Diệp Quân mới nói: “Xem sử ký nền văn minh chư thiên vạn giới, ta phát hiện một quy luật, đó là khi một thời đại lật đổ và thay thế một thời đại văn minh trước thì chắc chắn sẽ làm ra một số chuyện không được hay ho cho lắm, vì thế vị chủ nhân bút Đại Đạo kia… chắc hẳn đã làm chuyện gì xấu rồi!”
Người phụ nữ bí ẩn cười nói: “Ta nghĩ, cuộc đời ngươi lại sắp bị sắp xếp rồi”.
Tiểu Tháp cũng bất ngờ lên tiếng: “Hắn chưa bị sắp xếp nên mới dám nói như vậy đấy”.
Bình luận facebook