Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 651-655
Chương 651: Giết người cướp của
Lúc này cả người hai người dính sát vào nhau, ngươi có thể cảm nhận được sự mềm mại của ta, ta cảm nhận được sự cứng rắn của ngươi…
Tất nhiên là con dao găm!
Con dao găm quả thật hơi cứng.
Thấy Diệp Quân nhìn mình, Chấp Kiếm Nhân bỗng tức giận nói: “Nhìn gì mà nhìn”.
Diệp Quân nói: “Lẽ nào ta phải nhắm mắt sao?”
Chấp Kiếm Nhân: “Nhắm lại đi”.
Diệp Quân cũng hơi tức giận: “Nhìn một chút thì sao chứ?”
Chấp Kiếm Nhân nhìn chằm chằm Diệp Quân, tức đến mức ngực phập phồng, Diệp Quân cũng không cam lòng yếu thế nhìn thẳng vào đối phương.
Chấp Kiếm Nhân bỗng cúi người cắn vào mũi Diệp Quân.
“Ôi vãi!”
Diệp Quân thất kinh, hắn cố hết sức lật người lại đè Chấp Kiếm Nhân xuống dưới thân, hắn giận dữ nhìn Chấp Kiếm Nhân: “Tỷ điên rồi sao? Hả?”
Người phụ nữ này suýt thì cắn nát mũi hắn rồi.
Chấp Kiếm Nhân nhìn Diệp Quân, miệng còn dính máu, nàng ta bỗng ngước lên cắn một phát, thế nhưng lần này nàng ta lại không thể cắn đến mũi Diệp Quân mà chỉ cắn đến miệng hắn thôi.
Lúc này cả hai như chạm phải điện, cả người run lẩy bẩy.
Hai người sửng sốt, trố mắt nhìn nhau.
Lúc này, Diệp Quân bỗng cảm thấy môi truyền đến cảm giác đau nhói, người phụ nữ này đang cắn hắn, hắn ra sức thoát khỏi Chấp Kiếm Nhân, sau đó lăn sang một bên, nhưng lúc này không biết Chấp Kiếm Nhân lấy đâu ra sức mà lật người bò lên người Diệp Quân, sau đó rút con dao găm ở bên hông Diệp Quân, đâm vào cổ họng hắn.
Nhưng khi con dao chỉ còn cách cổ họng Diệp Quân nửa tấc, nàng ta bỗng dừng lại.
Nàng ta nhìn chằm chằm Diệp Quân trước mặt: “Cứ chết như thế thì hời cho ngươi quá”.
Nói rồi nàng ta ném con dao găm đi, sau đó bò sang một bên, cơn đau trên người khiến nàng ta không khỏi cau mày.
Diệp Quân ở một bên nhắm chặt hai mắt, mũi và miệng đều rất đau.
Người phụ nữ này đúng là một kẻ điên.
Ầm!
Ngay lúc này, đằng xa bỗng vang lên tiếng nổ lớn.
Diệp Quân ngẩng đầu nhìn, trên bầu trời xa xôi, từng luồng sáng vàng liên tục phóng lên trời làm chấn động trời đất, cùng lúc đó từng uy lực đáng sợ xuất hiện giữa trời đất, cả không gian đều bắt đầu rung chuyển.
Cảm nhận được uy lực đáng sợ này, vẻ mặt Diệp Quân trở nên nghiêm trọng, cảm thấy hoảng sợ, khí tức của Vĩnh Sinh Đại Đế khủng khiếp thật.
Cứ thế kéo dài đến gần nửa canh giờ, trong ngôi chùa bỗng vang lên tiếng gào thét.
Ầm!
Trời đất rung chuyển!
Sau đó một cột sáng phóng thẳng lên trời đến tận tầng mây, nhưng lúc này một phù ấn đại đạo bỗng xuất hiện trên bầu trời.
Phong ấn phù ấn đại đạo.
Diệp Quân cố sức chịu đựng cơn đau chậm rãi đứng dậy, hắn nhìn bầu trời ở đằng xa, từng tia sáng màu vàng không ngừng phóng thẳng lên trời đánh về phía phù ấn đại đạo.
Phù ấn đại đạo run rẩy.
Hai tay Diệp Quân siết chặt lại, hắn biết Vĩnh Sinh Đại Đế đang phá vỡ phong ấn, chỉ cần Vĩnh Sinh Đại Đế phá vỡ phong ấn thì tu vi của hắn có thể khôi phục, sau đó rời khỏi nơi quỷ quái này.
Phong ấn đại đạo đó bắt đầu trở nên hư ảo dưới sự tấn công của từng luồng sáng màu vàng, cuối cùng sau khoảng nửa canh giờ, phù ấn đại đạo đó cũng vỡ nát rồi biến thành vô số mảnh vụ rơi từ trên trời xuống dưới cái nhìn chăm chú của Diệp Quân và Chấp Kiếm Nhân.
Ầm!
Một bóng người bỗng bay lên từ trong ngôi chùa.
Vĩnh Sinh Đại Đế!
Diệp Quân bỗng siết chặt hai tay lại, sức mạnh đáng sợ bộc phát ra từ trong người hắn.
Khôi phục rồi!
Diệp Quân cực kỳ phấn khích, nhưng ngay lúc này như cảm nhận được gì đó, hắn bỗng quay đầu lại nhìn Chấp Kiếm Nhân ở bên cạnh, lúc này Chấp Kiếm Nhân cũng đang nhìn hắn, ánh mắt vẫn lạnh lùng như cũ.
Diệp Quân vội lùi về sau mấy bước, xòe tay phải ra, một thanh ý kiếm xuất hiện trong tay hắn, hắn nhìn Chấp Kiếm Nhân như gặp phải kẻ địch mạnh.
Chấp Kiếm Nhân nhìn Diệp Quân, cười mỉa: “Sợ sao?”
Diệp Quân không nói gì, tay phải cầm chặt thanh kiếm, kiếm ý trong người đã sẵn sàng xuất chiêu, có thể tấn công bất cứ lúc nào.
Lúc này, Chấp Kiếm Nhân bỗng quay đầu nhìn về phía bầu trời xa xa, có một người đàn ông trung niên mặc áo dài đứng đó, người đàn ông trung niên để tóc dài ngang vai, dáng người cao lớn, vai rộng, hai tay để ra sau lưng, cả người toát ra khí tức mạnh mẽ đáng sợ, người đó bật cười, tiếng cười như sấm vang làm cả bí cảnh Vĩnh Sinh chấn động.
Vĩnh Sinh Đại Đế!
Đại Đế đứng đầu vạn cổ!
Người sáng lập nền văn minh Vĩnh Sinh.
Vĩnh Sinh Đại Đế đứng trên bầu trời cười một lúc, sau đó nhắm mắt lại: “Thần vận đại đạo ở đây trở nên yếu ớt đến mức này, chẳng lẽ chủ nhân bút Đại Đạo đã xảy ra chuyện gì à? Không phải chứ, người này lợi hại như vậy, ai có thể làm ông ta bị thương chứ? Hay là ông ta có mưu đồ gì khác nên cố ý thả ta ra?”
Ông ta vừa nói vừa nhíu chặt mày.
Trong trường hợp bình thường, ông ta phải mất đến một vạn năm mới có thể ra ngoài được nhưng không biết vì sao mà thần vận đại đạo do chủ nhân bút Đại Đạo để lại bỗng trở nên vô cùng suy yếu, không có thần vận đại đạo bảo hộ, phong ấn và cấm chế mà đối phương để lại cũng không còn mạnh nữa.
Vả lại, ông ta đã không cảm nhận được khí tức thần vận đại đạo ở đây nữa.
Chủ nhân bút Đại Đạo không còn nữa ư?
Vĩnh Sinh Đại Đế ngờ vực.
Lúc này dường như cảm nhận được điều gì đó, Vĩnh Sinh Đại Đế bỗng nhìn sang bên phải, nhìn thấy Diệp Quân, ông ta hơi híp mắt, xòe bàn tay ra, một sức mạnh cực lớn bao phủ lấy Diệp Quân ở bên dưới, hắn còn chưa kịp phản ứng thì Tiểu Tháp đã xuất hiện trong tay ông ta.
Muốn cướp tháp!
Vĩnh Sinh Đại Đế nhìn Tiểu Tháp trong tay, ánh mắt lóe lên vẻ ngạc nhiên: “Đúng là bảo vật thế gian…”
Ông ta nhìn Diệp Quân, cười nói: “Ngươi cũng thú vị đấy, thế mà lại bị người ta che giấu thiên cơ, hơn nữa còn có đạo ấn, ngươi cũng có liên quan đến chủ nhân bút Đại Đạo à? Ông ta chết rồi sao? Ha ha…”
Diệp Quân nhìn Vĩnh Sinh Đại Đế: “Ta nghe nói Vĩnh Sinh Đại Đế có danh xưng là Đại Đế đứng đầu vạn cổ, sao cũng muốn cướp đồ của người khác thế?”
Vĩnh Sinh Đại Đế bật cười nói: “Ta cứ cướp đấy thì sao? Nếu ngươi không phục thì đánh với ta”.
Diệp Quân nhíu mày.
Vĩnh Sinh Đại Đế bật cười: “Ta không chỉ cướp đồ mà còn muốn giết người cướp của nữa”.
Ông ta vừa nói vừa cách không trung tung ra một quyền với Diệp Quân.
Chủ nhân bút Đại Đạo đã không còn, Vĩnh Sinh Đại Đế chính là người bất khả chiến bại của thế gian.
…
Chương 651: Giết người cướp của
Lúc này cả người hai người dính sát vào nhau, ngươi có thể cảm nhận được sự mềm mại của ta, ta cảm nhận được sự cứng rắn của ngươi…
Tất nhiên là con dao găm!
Con dao găm quả thật hơi cứng.
Thấy Diệp Quân nhìn mình, Chấp Kiếm Nhân bỗng tức giận nói: “Nhìn gì mà nhìn”.
Diệp Quân nói: “Lẽ nào ta phải nhắm mắt sao?”
Chấp Kiếm Nhân: “Nhắm lại đi”.
Diệp Quân cũng hơi tức giận: “Nhìn một chút thì sao chứ?”
Chấp Kiếm Nhân nhìn chằm chằm Diệp Quân, tức đến mức ngực phập phồng, Diệp Quân cũng không cam lòng yếu thế nhìn thẳng vào đối phương.
Chấp Kiếm Nhân bỗng cúi người cắn vào mũi Diệp Quân.
“Ôi vãi!”
Diệp Quân thất kinh, hắn cố hết sức lật người lại đè Chấp Kiếm Nhân xuống dưới thân, hắn giận dữ nhìn Chấp Kiếm Nhân: “Tỷ điên rồi sao? Hả?”
Người phụ nữ này suýt thì cắn nát mũi hắn rồi.
Chấp Kiếm Nhân nhìn Diệp Quân, miệng còn dính máu, nàng ta bỗng ngước lên cắn một phát, thế nhưng lần này nàng ta lại không thể cắn đến mũi Diệp Quân mà chỉ cắn đến miệng hắn thôi.
Lúc này cả hai như chạm phải điện, cả người run lẩy bẩy.
Hai người sửng sốt, trố mắt nhìn nhau.
Lúc này, Diệp Quân bỗng cảm thấy môi truyền đến cảm giác đau nhói, người phụ nữ này đang cắn hắn, hắn ra sức thoát khỏi Chấp Kiếm Nhân, sau đó lăn sang một bên, nhưng lúc này không biết Chấp Kiếm Nhân lấy đâu ra sức mà lật người bò lên người Diệp Quân, sau đó rút con dao găm ở bên hông Diệp Quân, đâm vào cổ họng hắn.
Nhưng khi con dao chỉ còn cách cổ họng Diệp Quân nửa tấc, nàng ta bỗng dừng lại.
Nàng ta nhìn chằm chằm Diệp Quân trước mặt: “Cứ chết như thế thì hời cho ngươi quá”.
Nói rồi nàng ta ném con dao găm đi, sau đó bò sang một bên, cơn đau trên người khiến nàng ta không khỏi cau mày.
Diệp Quân ở một bên nhắm chặt hai mắt, mũi và miệng đều rất đau.
Người phụ nữ này đúng là một kẻ điên.
Ầm!
Ngay lúc này, đằng xa bỗng vang lên tiếng nổ lớn.
Diệp Quân ngẩng đầu nhìn, trên bầu trời xa xôi, từng luồng sáng vàng liên tục phóng lên trời làm chấn động trời đất, cùng lúc đó từng uy lực đáng sợ xuất hiện giữa trời đất, cả không gian đều bắt đầu rung chuyển.
Cảm nhận được uy lực đáng sợ này, vẻ mặt Diệp Quân trở nên nghiêm trọng, cảm thấy hoảng sợ, khí tức của Vĩnh Sinh Đại Đế khủng khiếp thật.
Cứ thế kéo dài đến gần nửa canh giờ, trong ngôi chùa bỗng vang lên tiếng gào thét.
Ầm!
Trời đất rung chuyển!
Sau đó một cột sáng phóng thẳng lên trời đến tận tầng mây, nhưng lúc này một phù ấn đại đạo bỗng xuất hiện trên bầu trời.
Phong ấn phù ấn đại đạo.
Diệp Quân cố sức chịu đựng cơn đau chậm rãi đứng dậy, hắn nhìn bầu trời ở đằng xa, từng tia sáng màu vàng không ngừng phóng thẳng lên trời đánh về phía phù ấn đại đạo.
Phù ấn đại đạo run rẩy.
Hai tay Diệp Quân siết chặt lại, hắn biết Vĩnh Sinh Đại Đế đang phá vỡ phong ấn, chỉ cần Vĩnh Sinh Đại Đế phá vỡ phong ấn thì tu vi của hắn có thể khôi phục, sau đó rời khỏi nơi quỷ quái này.
Phong ấn đại đạo đó bắt đầu trở nên hư ảo dưới sự tấn công của từng luồng sáng màu vàng, cuối cùng sau khoảng nửa canh giờ, phù ấn đại đạo đó cũng vỡ nát rồi biến thành vô số mảnh vụ rơi từ trên trời xuống dưới cái nhìn chăm chú của Diệp Quân và Chấp Kiếm Nhân.
Ầm!
Một bóng người bỗng bay lên từ trong ngôi chùa.
Vĩnh Sinh Đại Đế!
Diệp Quân bỗng siết chặt hai tay lại, sức mạnh đáng sợ bộc phát ra từ trong người hắn.
Khôi phục rồi!
Diệp Quân cực kỳ phấn khích, nhưng ngay lúc này như cảm nhận được gì đó, hắn bỗng quay đầu lại nhìn Chấp Kiếm Nhân ở bên cạnh, lúc này Chấp Kiếm Nhân cũng đang nhìn hắn, ánh mắt vẫn lạnh lùng như cũ.
Diệp Quân vội lùi về sau mấy bước, xòe tay phải ra, một thanh ý kiếm xuất hiện trong tay hắn, hắn nhìn Chấp Kiếm Nhân như gặp phải kẻ địch mạnh.
Chấp Kiếm Nhân nhìn Diệp Quân, cười mỉa: “Sợ sao?”
Diệp Quân không nói gì, tay phải cầm chặt thanh kiếm, kiếm ý trong người đã sẵn sàng xuất chiêu, có thể tấn công bất cứ lúc nào.
Lúc này, Chấp Kiếm Nhân bỗng quay đầu nhìn về phía bầu trời xa xa, có một người đàn ông trung niên mặc áo dài đứng đó, người đàn ông trung niên để tóc dài ngang vai, dáng người cao lớn, vai rộng, hai tay để ra sau lưng, cả người toát ra khí tức mạnh mẽ đáng sợ, người đó bật cười, tiếng cười như sấm vang làm cả bí cảnh Vĩnh Sinh chấn động.
Vĩnh Sinh Đại Đế!
Đại Đế đứng đầu vạn cổ!
Người sáng lập nền văn minh Vĩnh Sinh.
Vĩnh Sinh Đại Đế đứng trên bầu trời cười một lúc, sau đó nhắm mắt lại: “Thần vận đại đạo ở đây trở nên yếu ớt đến mức này, chẳng lẽ chủ nhân bút Đại Đạo đã xảy ra chuyện gì à? Không phải chứ, người này lợi hại như vậy, ai có thể làm ông ta bị thương chứ? Hay là ông ta có mưu đồ gì khác nên cố ý thả ta ra?”
Ông ta vừa nói vừa nhíu chặt mày.
Trong trường hợp bình thường, ông ta phải mất đến một vạn năm mới có thể ra ngoài được nhưng không biết vì sao mà thần vận đại đạo do chủ nhân bút Đại Đạo để lại bỗng trở nên vô cùng suy yếu, không có thần vận đại đạo bảo hộ, phong ấn và cấm chế mà đối phương để lại cũng không còn mạnh nữa.
Vả lại, ông ta đã không cảm nhận được khí tức thần vận đại đạo ở đây nữa.
Chủ nhân bút Đại Đạo không còn nữa ư?
Vĩnh Sinh Đại Đế ngờ vực.
Lúc này dường như cảm nhận được điều gì đó, Vĩnh Sinh Đại Đế bỗng nhìn sang bên phải, nhìn thấy Diệp Quân, ông ta hơi híp mắt, xòe bàn tay ra, một sức mạnh cực lớn bao phủ lấy Diệp Quân ở bên dưới, hắn còn chưa kịp phản ứng thì Tiểu Tháp đã xuất hiện trong tay ông ta.
Muốn cướp tháp!
Vĩnh Sinh Đại Đế nhìn Tiểu Tháp trong tay, ánh mắt lóe lên vẻ ngạc nhiên: “Đúng là bảo vật thế gian…”
Ông ta nhìn Diệp Quân, cười nói: “Ngươi cũng thú vị đấy, thế mà lại bị người ta che giấu thiên cơ, hơn nữa còn có đạo ấn, ngươi cũng có liên quan đến chủ nhân bút Đại Đạo à? Ông ta chết rồi sao? Ha ha…”
Diệp Quân nhìn Vĩnh Sinh Đại Đế: “Ta nghe nói Vĩnh Sinh Đại Đế có danh xưng là Đại Đế đứng đầu vạn cổ, sao cũng muốn cướp đồ của người khác thế?”
Vĩnh Sinh Đại Đế bật cười nói: “Ta cứ cướp đấy thì sao? Nếu ngươi không phục thì đánh với ta”.
Diệp Quân nhíu mày.
Vĩnh Sinh Đại Đế bật cười: “Ta không chỉ cướp đồ mà còn muốn giết người cướp của nữa”.
Ông ta vừa nói vừa cách không trung tung ra một quyền với Diệp Quân.
Chủ nhân bút Đại Đạo đã không còn, Vĩnh Sinh Đại Đế chính là người bất khả chiến bại của thế gian.
…
Loading in progress...
Chương 653: Đánh thức thần dân đã ngủ say
Lúc này, một thanh kiếm phóng thẳng tới trước mặt Vĩnh Sinh Đại Đế.
Vĩnh Sinh Đại Đế không hề sợ hãi, ngón tay điểm nhẹ phía trước.
Bùm!
Kiếm quang vỡ tan, Chấp Kiếm Nhân bay về chỗ cũ, vừa dừng lại khóe miệng đã tràn ra một vệt máu.
Trên trời, Vĩnh Sinh Đại Đế chậm rãi nhắm mắt lại: “Thật yếu ớt! Mấy trăm triệu năm qua, ngoại trừ chủ nhân bút Đại Đạo, lẽ nào không có ai mạnh hơn sao?”
Nghe vậy, Chấp Kiếm Nhân bên dưới hung hăng nói: “Ra oai cái thá gì chứ?”
Nói xong, nàng ta hóa thành một đạo kiếm quang phóng lên trời.
Vĩnh Sinh Đại Đế mở mắt, nhìn Chấp Kiếm Nhân đánh tới, tỏ vẻ khinh thường. Ông ta lật tay phải, trong lòng bàn tay xuất hiện vũ trụ tinh hà.
Vũ trụ trong lòng bàn tay!
Vĩnh Sinh Đại Đế hung hăng vung quyền, trong nháy mắt, như thể có hàng tỷ ngôi sao rơi xuống, toàn bộ bí cảnh Vĩnh Sinh bắt đầu bị hủy diệt.
Kiếm của Chấp Kiếm Nhân cũng trở nên bỏ bé trước nắm đấm này.
Bùm!
Trong nháy mắt, kiếm quang lại vỡ vụn, Chấp Kiếm Nhân bị đánh bay ra ngoài. Sau khi lùi ra vạn trượng, nàng ta dừng lại, xòe bàn tay ra, trong nháy mắt, vô số kiếm quang từ trong lòng bàn tay phóng lên trời, cuối cùng, một đạo kiếm quang vạn trượng xuyên qua không trung, chém vào cú đấm đáng sợ kia.
Nhưng khi kiếm quang vạn trượng tiếp xúc với nắm đấm đó, nó bắt đầu bị hủy hoại.
Không thể chống lại nổi.
Thấy vậy, sắc mặt Diệp Quân trở nên nghiêm túc, mặc dù Vĩnh Sinh Đại Đế chỉ là Đại Đế nhưng thực lực đã vượt xa so với thần linh vũ trụ bình thường.
Đúng lúc này, người phụ nữ bí ẩn trên bầu trời biến mất tại chỗ, một đạo ánh sáng vạn trượng phóng về phía Vĩnh Sinh Đại Đế.
Vĩnh Sinh Đại Đế cười nhạo, khẽ phất tay áo.
Rầm!
Hào quang vạn trượng vỡ tan, một đạo tàn ảnh lùi về phía sau, đó chính là người phụ nữ bí ẩn, nàng ấy đã bị đẩy lùi vạn trượng.
Diệp Quân xòe bàn tay ra, một luồng sáng màu xanh phóng lên trời, bao phủ người phụ nữ bí ẩn và Chấp Kiếm Nhân.
Cây thần tự nhiên!
Sau khi cây thần tự nhiên xuất hiện, vết thương của hai người phụ nữ phục hồi với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Vĩnh Sinh Đại Đế lại nhìn Diệp Quân, trong mắt đầy vẻ kinh ngạc, phấn khích nói: “Thần vật này của ngươi tốt đấy, vừa hay có thể trị vết thương do chủ nhân bút Đại Đạo để lại trên người ta, đúng là ông trời giúp ta mà, ha ha…”
Nói xong, ông ta tiến lên một bước, một tay bắt lấy Diệp Quân, lúc này, Chấp Kiếm Nhân và người phụ nữ bí ẩn cùng biến mất tại chỗ.
Bùm! Hai luồng sức mạnh đáng sợ cùng tấn công Vĩnh Sinh Đại Đế.
Thấy hai người phụ nữ xông tới, Vĩnh Sinh Đại Đế cười nhạt, xòe tay ra, sau đó đè mạnh, một luồng sức mạnh đáng sợ quét xuống.
Bùm!
Trời đất hủy diệt, sức mạnh đáng sợ phá vỡ kiếm đạo và ánh sáng kia trong nháy mắt, hai người phụ nữ lại bị đẩy lùi.
Sau khi lùi lại, Vĩnh Sinh Đại Đế lại xông lên, bắt lấy Diệp Quân, ông ta nhìn Diệp Quân bằng ánh mắt nảy lửa.
Ông ta mới phá vỡ phong ấn, nên quan trọng nhất là trị thương, nhưng vết thương của ông ta không phải vết thương bình thường, thần vật bình thường không giúp ích gì được cho ông ta, mà cây thần của thanh niên trước mặt lại có thể trị thương.
Đúng là ông trời đang giúp ông ta!
Vĩnh Sinh Đại Đế nhìn Diệp Quân phía dưới với vẻ hào hứng, mặc dù thanh niên này bí ẩn, hơn nữa còn có cao nhân thay hắn che đậy thiên cơ, nhưng như vậy thì sao? Thủ đoạn che đậy thiên cơ này đối với người khác là rất giỏi, nhưng đối với ông ta thì chẳng là gì cả.
Ngoại trừ chủ nhân bút Đại Dạo, trên đời này không ai có thể khiến ông ta đề cao.
Một luồng khí thế mạnh mẽ bao phủ Diệp Quân, đồng thời, thời không xung quanh Diệp Quân cũng bị phong tỏa, hình thành một cái lồng giam yên tĩnh, sức mạnh đáng sợ nhốt hắn bên trong, khiến hắn không thể di chuyển.
Nhưng vào lúc này, một đạo kiếm quang phóng tới trước mặt Diệp Quân, đạo kiếm quang này xé rách luồng sức mạnh thần bí kia.
Đó là Chấp Kiếm Nhân!
Chấp Kiếm Nhân lạnh lùng nhìn Diệp Quân: “Không phải ta đang cứu ngươi, mà ta muốn tự tay giết ngươi, ngươi hiểu chưa?”
Nói xong, nàng ta quay người, vung kiếm.
Xẹt!
Sức mạnh do Vĩnh Sinh Đại Đế phóng ra bị nhát kiếm của nàng ta quét sạch.
Trên trời, ánh mắt của Vĩnh Sinh Đại Đế trở nên lạnh như băng, ông ta nhìn xuống Chấp Kiếm Nhân: “Nếu ngươi đã muốn chết thì ta sẽ cho ngươi được toại nguyện”.
Vừa dứt lời, ông ta nắm chặt tay phải, một luồng sức mạnh đáng sợ ngưng tụ giữa trời đất, nhưng vào lúc này, thời không xung quanh bỗng tách ra, sau đó mấy chục khí tức mạnh mẽ quét tới, hai người đứng đầu là Tả tướng và Võ tướng, phía sau hai người họ còn có mười mấy vị Mệnh Vận Đại Đế mạnh mẽ.
Nhìn thấy đội hình này, Vĩnh Sinh Đại Đế nhíu mày: “Thần Đạo?”
Tả tướng không trả lời, bà ta ngẩng đầu lên: “Thống soái Nguyên Trấn!”
Xẹt!
Trời đất tách ra, một thanh thương xuyên qua không gian, đâm về phía Vĩnh Sinh Đại Đế.
Thấy thanh thương phóng tới, Vĩnh Sinh Đại Đế tỏ vẻ khinh thường: “Con kiến!”
Nói xong, ông ta giơ tay lên tung một quyền.
Bùm!
Thanh thương kia bị ép dừng lại tại chỗ, nhưng vào lúc này, một thanh đao khác lại phóng tới bên hông Vĩnh Sinh Đại Đế.
Nhát đao này vô cùng nhanh, lúc nó xuất hiện, thời không trong bí cảnh Vĩnh Sinh giống như tờ giấy bị thiêu đốt, từ từ hủy diệt.
Vĩnh Sinh Đại Đế híp mắt, tay phải ấn xuống.
Bùm!
Một thương một đao đồng thời bị đánh lui, nhưng Vĩnh Sinh Đại Đế cũng lui lại mấy trăm trượng.
Lúc này, cách Vĩnh Sinh Đại Đế ngàn trượng, xuất hiện một ông lão trung niên mặc áo giáp tím, trong tay cầm thương.
Nguyên Trấn!
Thống soái của Chư Thần Hoàng Hôn Vệ!
Bên trái Vĩnh Sinh Đại Đế xuất hiện một người đàn ông áo đen, tay cầm đao.
Nguyên Hạo!
Thống soái quân viễn chinh!
Lúc này, ba thống soái binh đoàn mạnh nhất trong Chân vũ trụ đều ở đây.
Phía xa, Vĩnh Sinh Đại Đế liếc nhìn cường giả xung quanh, vẻ mặt không hề sợ hãi, cười lớn: “Đánh hội đồng à?”
Nói xong, khóe miệng ông ta nhếch lên một nụ cười nham hiểm: “Cho các ngươi thấy quân đoàn Vĩnh Sinh của ta!”
Nói xong, ông ta xòe bàn tay ra, sau đó ấn xuống, rồi mạnh mẽ nâng lên: “Hỡi thần dân đã ngủ say hàng trăm triệu năm, hãy khiến vũ trụ này khiếp sợ đi!”
Rầm rầm!
Ngay lập tức, phong ấn giữa trời đất do chủ nhân bút Đại Đạo để lại bị phá vỡ, ở sâu trong lòng đất, từng luồng khí tức đáng sợ phóng lên.
Nền văn minh Vĩnh Sinh lại xuất hiện hiện trên thế giới.
Chương 654: Sống không bằng chết
Mặt đất bỗng nứt lìa, sau đó mười hai cột sáng màu đỏ lao lên trời, mười hai cường giả bước ra từ trong mười hai cột sáng đó. Bọn họ vừa bước ra, cả người toát ra khí tức mạnh mẽ khiến cả trời đất đều sôi trào.
Mười hai Mệnh Vận Đại Đế.
Mười hai Mệnh Vận Đại Đế sải bước đi đến trước mặt Vĩnh Sinh Đại Đế, sau đó quỳ gối xuống, ai nấy cũng cực kỳ vui mừng, run giọng nói: “Kính chào Đế chủ”.
Ngay lúc này, ở chỗ sâu bên dưới Đại Đế, hàng trăm cột sáng bỗng phóng lên trời, trời đất vỡ vụn, ngay sau đó mấy trăm cường giả đỉnh cấp xuất hiện ở trước mặt Vĩnh Sinh Đại Đế.
Toàn bộ đều là Tuế Nguyệt Đại Đế.
Hàng trăm Tuế Nguyệt Đại Đế.
Hàng trăm Đại Đế đồng loạt quỳ xuống trước mặt Vĩnh Sinh Đại Đế, cung kính nói: “Kính chào Đế chủ”.
Thanh âm vừa dứt, sâu trong lòng đất lại có rất nhiều khí tức mạnh mẽ như sóng triều lao lên trời, ngay sau đó một đám cường giả chiến giáp Hỏa Diệm bước ra, không nhiều chỉ có một vạn người.
Nhưng một vạn người này thấp nhất cũng là cảnh giới Thần Đế.
Một vạn cường giả cảnh giới Thần Đế.
Ngay khi một vạn người bước ra, từng uy lực đáng sợ cuồn cuộn quét qua bầu trời, khiến cả trời đất đều rung chuyển.
Sâu trong lòng đất vẫn còn rất nhiều cường giả liên tục thức tỉnh, từng khí tức mạnh mẽ lao lên trời, cuồn cuộn vào không trung.
Quân đoàn Vĩnh Sinh.
Đây là nền văn minh Vĩnh Sinh từng vô địch một thời đại, những người ở trước mặt này là quân đoàn Vĩnh Sinh chấn động vũ trụ năm đó.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Tả tướng đứng ở đằng xa nhíu mày, vẻ mặt nghiêm trọng: “Năm đó chủ nhân bút Đại Đạo thế mà lại không giết chúng, mà chỉ trấn áp chúng thôi”.
Lúc này Tả tướng rất ngạc nhiên, vì bà ta không ngờ các cường giả thời đại Vĩnh Sinh vẫn chưa chết mà chỉ bị trấn áp, chủ nhân bút Đại Đạo đang làm cái quái gì thế?
Võ tướng đứng bên cạnh Tả tướng trầm giọng nói: “Đánh hay rút? Nếu đánh, bây giờ ta sẽ bảo người đến đây”.
Mặc dù có rất nhiều các cường giả thời đại Vĩnh Sinh, hơn nữa Mệnh Vận Đại Đế cũng không ít, nhưng nếu đánh thật thì Chân vũ trụ không sợ đám người này.
Tả tướng im lặng hồi lâu, bà ta nhìn Diệp Quân ở bên dưới: “Không đánh”.
Võ tướng nhìn Diệp Quân lập tức hiểu ý ngay, nếu giờ Chân vũ trụ khai chiến với quân đoàn Vĩnh Sinh này thì ai là người vui nhất?
Chắc chắn là vũ trụ Quan Huyên.
Uy lực của các cường giả nền văn minh Vĩnh Sinh này rất lớn, nhưng uy lực của vũ trụ Quan Huyên cũng cực kỳ mạnh.
Tả tướng nắm lấy cơ hội: “Rút!”
Rút!
Nghe Tả tướng nói thế, các cường giả Chân vũ trụ lập tức xoay người rút hết.
Diệp Quân nhíu mày nhìn Vĩnh Sinh Đại Đế ở chân trời đằng xa, Tháp gia vẫn còn ở trong tay người này, lúc này một tàn ảnh bỗng lướt qua trước mặt hắn, chính là Chấp Kiếm Nhân.
Diệp Quân vừa định lên tiếng, Chấp Kiếm Nhân túm lấy vai hắn dẫn hắn biến mất khỏi đây, không cho hắn cơ hội phản kháng.
Không lâu sau, đám người Chân vũ trụ hoàn toàn biến mất.
Lúc này một cường giả bên cạnh Vĩnh Sinh Đại Đế bỗng nói: “Đế chủ, thần vật trị thương trong tay thanh niên đó…”
Vĩnh Sinh Đại Đế khẽ cười: “Yên tâm, hắn chạy không thoát đâu”.
Nói rồi ông ta nhìn xuống dưới, các cường giả ở sâu trong lòng đất liên tục thức tỉnh.
Nhìn thấy cảnh tượng này, khóe môi Vĩnh Sinh Đại Đế cong lên.
Chủ nhân bút Đại Đạo đã không còn, thời đại vũ trụ bây giờ ai là đối thủ của ông ta chứ?
Chủ nhân bút Đại Đạo không xuất…
Khóe miệng Vĩnh Sinh Đại Đế dần cong lên cao hơn: “Vĩnh Sinh ta vô địch ở thế gian này”.
“Hả?”
Đúng lúc này, một giọng nói khẽ bỗng vang lên từ tinh không vô tận.
Vĩnh Sinh Đại Đế nhíu mày, ngẩng đầu lên nhìn tinh không kia, là ai thế?
Trong tinh không nào đó, Tiêu Dao Kiếm Tu bỗng xoay người lại, lúc này Kiếm Chủ Thanh Sam bên cạnh ông ấy bỗng nói: “Sao thế?”
Tiêu Dao Kiếm Tu nói: “Có ngươi đang nói vô địch”.
Kiếm Chủ Thanh Sam bật cười: “Chắc cũng là một tên tép riu, ngươi để ý làm gì? Xử lý chuyện chính quan trọng hơn”.
Ông ấy vừa nói vừa biến thành kiếm quang rồi biến mất ở tinh không.
Tiêu Dao Kiếm Tu trầm ngâm suy tư một lúc rồi cũng biến thành kiếm quang biến mất ở tận cuối tinh không.
Rất mấy lần có người nói vô địch, ông ấy về mới phát hiện đều đang khoe mẽ, quả thật khiến ông ấy rất thất vọng.
Lần này xác suất cao cũng là một tên khoe khoang, đừng nên về lãng phí thời gian.
… Chân vũ trụ...
Trong đại điện ở nơi nào đó chỉ có hai người, là Diệp Quân và Chấp Kiếm Nhân.
Diệp Quân nhìn Chấp Kiếm Nhân trước mặt, vẻ mặt hết sức bình tĩnh, hắn không phản kháng vì không có tác dụng gì cả.
Chấp Kiếm Nhân bước đến trước mặt Diệp Quân, nàng ta nhìn Diệp Quân: “Ta cứu ngươi là vì muốn đích thân giết ngươi, hiểu chưa?”
Diệp Quân gật đầu: “Hiểu”.
Chấp Kiếm Nhân cau mày: “Vẻ mặt gì đấy? Sao nào, ngươi nghĩ ta không dám giết ngươi à?”
Tay phải nàng ta bỗng bóp chặt cổ Diệp Quân: “Chỉ cần ta bóp nhẹ một cái, đầu ngươi sẽ biến mất”.
Diệp Quân nhìn Chấp Kiếm Nhân không nói gì.
Chấp Kiếm Nhân bị hắn nhìn cũng cảm thấy phiền, lập tức nổi giận nói: “Nhìn gì mà nhìn?”
Diệp Quân hỏi: “Tỷ muốn tôi xin tha sao?”
Chấp Kiếm Nhân cười mỉa: “Ngươi sẽ cầu xin tha thứ sao?”
Diệp Quân lắc đầu, cho dù hắn có cầu xin, người phụ nữ này cũng sẽ không bỏ qua cho hắn.
Chấp Kiếm Nhân nhìn chằm chằm hắn một lúc rồi bỗng cười nói: “Ngươi yên tâm, ta sẽ không giết ngươi nhanh thế đâu, ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết, ta sẽ từ từ giày vò ngươi”.
Diệp Quân nhíu mày, không nhịn được nói: “Chấp Kiếm Nhân cô nương, ta biết tỷ không thích ta vì chuyện Bát Uyển nhưng nói cho cùng chuyện này là chuyện riêng giữa ta và Bát Uyển, có phải tỷ lo hơi nhiều rồi không?”
Chấp Kiếm Nhân lạnh lùng nhìn hắn, không nói gì.
Diệp Quân nói tiếp: “Nhưng nghĩ kỹ lại thì cũng không đúng lắm, bây giờ tỷ nhằm vào ta, ân oán cá nhân rất rõ ràng nhưng hai chúng ta gần như không có qua lại nhiều, rốt cuộc nguyên nhân gì khiến tỷ hận ta đến thế, cho dù giết ta cũng không thể trút hết giận?”
Chấp Kiếm Nhân bỗng đấm một cú vào bụng Diệp Quân.
Bụp!
Diệp Quân văng ra xa.
Nàng ta lại lao đến đấm đá một trận.
Sức của nàng ta vừa đủ, có thể cảm thấy vô cùng đau đớn nhưng lại không đến mức chết.
Cứ thế, Chấp Kiếm Nhân đánh Diệp Quân một lúc lâu mới dừng lại, lúc này Diệp Quân đã nằm rạp dưới đất, không thể động đậy.
Hắn có cảm giác xương cốt cả người mình đều bị đánh nát.
Chấp Kiếm Nhân nhìn Diệp Quân nằm rạp dưới đất, cười mỉa, thầm thở dài xoay người rời đi.
Lúc này một người phụ nữ bước đến.
Chính là người phụ nữ bí ẩn.
Chương 655: Đến dự cuộc họp
Chấp Kiếm Nhân nhìn người phụ nữ bí ẩn, mặt không cảm xúc: “Sao thế, đến cứu bạn của tỷ à?”
Người phụ nữ bí ẩn nhíu mày: “Từ Kính, muội ăn phải thuốc nổ hả?”
Chấp Kiếm Nhân cười nhạo nói: “Từ Nhu, có phải tỷ đã ngủ với hắn rồi không?”
“Hả?”
Từ Nhu tức giận chỉ vào Chấp Kiếm Nhân: “Có phải muội đọc nhiều sách đồi trụy của đại tỷ quá rồi không thế? Hả?”
Chấp Kiếm Nhân cười khẩy, không nói gì chỉ xoay người bỏ đi.
Từ Nhu tức giận không thôi, ngực phập phồng lên xuống, run rẩy.
Một lát sau, Từ Nhu hít sâu một hơi, bình tĩnh lại rồi mới bước đến trước mặt Diệp Quân, nàng ấy cúi người xuống đỡ Diệp Quân ngồi dậy, sau đó lấy một viên đan dược ra cho vào miệng hắn.
Một lúc lâu sau, cơ thể Diệp Quân đỡ hơn rất nhiều.
Diệp Quân nhìn Từ Nhu trước mặt, người phụ nữ mặc một chiếc váy màu vàng nhạt, mái tóc dài được buộc sau đầu, cuối cùng được buộc bằng một dải màu tím, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt thế, làn da trắng như tuyết, đôi mắt dịu dàng như nước, trên môi là một nụ cười nhẹ.
Từ Nhu cười nói: “Đỡ hơn chưa?”
Diệp Quân cười khổ: “Tiền bối”.
Từ Nhu lắc đầu: “Gọi ta là Từ Nhu thôi”.
Diệp Quân do dự rồi mới nói: “Từ Nhu”.
Từ Nhu bỗng kéo tay hắn nói: “Đi”.
Diệp Quân hỏi: “Về Quan Huyên ư?”
Từ Nhu chớp mắt: “Không được”.
Diệp Quân im lặng không nói.
Từ Nhu cười nói: “Hiện giờ ngươi là tù binh của bọn ta”.
Bọn ta!
Nghe thấy hai từ này, Diệp Quân bỗng buông bàn tay Từ Nhu ra, lúc này hắn mới nhớ người phụ nữ trước mặt này cũng là người của Chân vũ trụ.
Từ Nhu nhìn Diệp Quân, sau đó nắm lấy bàn tay buông ra của hắn, cười nói: “Mặc dù ta là người của Chân vũ trụ nhưng ta chưa từng hại ngươi, đúng chứ?”
Diệp Quân khẽ gật đầu.
Từ Nhu cười nói: “Họ đang họp, chúng ta cũng đến nghe xem”.
Diệp Quân do dự một lát, sau đó nói: “Không ổn lắm nhỉ?”
Từ Nhu nhìn hắn: “Có gì mà không ổn? Trong lòng ta, ngươi vẫn luôn là người của mình”.
Không đợi Diệp Quân nói thêm gì, nàng ấy đã kéo hắn đi.
Không lâu sau, Từ Nhu dẫn Diệp Quân đến Chân Thần Điện, lúc này có mấy mươi người tụ tập lại trong Chân Thần Điện.
Người đứng đầu là Tả tướng và Võ tướng, hai bên trái phải của hai người là Nguyên Trấn và Nguyên Hạo, bên cạnh ở bên dưới là các cường giả Chân vũ trụ đứng xếp thành hai hàng.
Đều là các nhân vật cốt yếu của Chân vũ trụ.
Tất nhiên cũng có Chấp Kiếm Nhân trong đó.
Thấy Diệp Quân và Từ Nhu bước vào, các cường giả Chân vũ trụ trong điện đều đồng loạt nhìn Diệp Quân.
Chấp Kiếm Nhân nhìn Diệp Quân cau mày.
Từ Nhu cười nói: “Thêm hai ngươi nữa, không ngại chứ?”
Các cường giả Chân vũ trụ đều tỏ ra rất kỳ quái, dĩ nhiên họ biết Diệp Quân, đây là kẻ thù lớn của Chân vũ trụ.
Từ Nhu lại nói: “Không để ý chứ?”
Các cường giả Chân Thần Điện không lên tiếng, đều nhìn Tả tướng lãnh đạo trong điện.
Tả tướng cười nói: “Không ngại đâu, người đâu, lấy một cái ghế cho Diệp công tử và Từ Nhu”.
Không lâu sau có người đưa hai cái ghế đến.
Diệp Quân và Từ Nhu ngồi chính giữa đại điện, Diệp Quân cảm thấy không được tự nhiên lắm, có cảm giác bị bao vây xung quanh.
Tả tướng nhìn Diệp Quân, sau đó cười nói: “Chúng ta tiếp tục”.
Một ông lão bỗng nói: “Tin tức mới nhất, dưới trướng của Vĩnh Sinh Đại Đế có mười hai Mệnh Vận Đại Đế, mấy trăm Tuế Nguyệt Đại Đế, hàng ngàn Đại Đế bình thường, hơn vạn cường giả cảnh giới Thần Đế, ngoài ra còn có một ngàn đại thuật sư đến từ thời đại văn minh Vĩnh Sinh, chưa rõ thực lực của nhóm đại thuật sư này, cực kỳ bí ẩn”.
Ông ta ngừng một chút, sau đó nói: “Người này đã đến Vĩnh Sinh Giới, hơn nữa không ngừng hồi sinh các cường giả thời đại văn minh Vĩnh Sinh đã từng bị chủ nhân bút Đại Đạo phong ấn. Ngoài ra, ông ta còn đang thu hút các cường giả ở Loạn Tinh Giới, bây giờ Loạn Tinh Giới ngoài vị Tuyết Đế đó ra, tất cả các thế lực đều đã khuất phục ông ta rồi”.
Nghe thế, Tả tướng cau chặt mày.
Ông lão nói tiếp: “Còn một chuyện nữa, sau khi Bác Thiên Giới bị tiêu diệt, biên giới của Bác Thiên Giới cũng bị phá vỡ, theo báo cáo của thám tử, có một thế giới đặc biệt tên là Huyền Ngoa Giới ở bên kia phần biên giới bị phá vỡ, trong Huyền Ngoa Giới có một thế lực siêu cấp tên là tộc Chiêm Đài, thực lực cực kỳ mạnh”.
Huyền Ngoa Giới!
Tả tướng hỏi: “Bây giờ Bác Thiên Đạo đang ở đâu?”
Ông lão lắc đầu: “Từ sau khi Bác Thiên Giới bị hủy diệt, Bác Thiên Đạo đã biến mất không tung tích, theo chúng ta suy đoán, chắc hẳn ông ta đang cố gắng nhanh chóng khôi phục thực lực. Ông ta đã luân hồi đến kiếp thứ mười, nếu tu vi được khôi phục toàn bộ thì ông ta sẽ là người có thực lực mạnh nhất trong lịch sử”.
Võ tướng trầm tư hồi lâu rồi hỏi: “Tộc Chiêm Đài đó có mưu đồ gì?”
Ông lão trầm giọng nói: “Dã tâm khá lớn”.
Nghe thế Võ tướng lập tức nhíu mày.
Ông lão lại nói: “Dù là nền văn minh Vĩnh Sinh hay tộc Chiêm Đài, hoặc Bác Thiên Đạo, ta nghĩ đều không có uy lực lớn bằng vũ trụ Quan Huyên”.
Vũ trụ Quan Huyên!
Các cường giả trong điện đều nhìn sang Diệp Quân đang ngồi ở giữa điện.
Diệp Quân bình tĩnh nói: “Vũ trụ Quan Huyên ta cũng nghĩ Chân vũ trụ các ngươi mạnh nhất”.
Tả tướng cười nói: “Diệp công tử, thật ra ta rất muốn nghe suy nghĩ của cậu”.
Diệp Quân nhìn Tả tướng, sau đó nói: “Ta không có suy nghĩ gì cả”.
Tả tướng nhíu mày.
Từ Nhu vội kéo tay Diệp Quân: “Ngươi nghĩ gì thì nói đi chứ”.
Diệp Quân cạn lời.
Chấp Kiếm Nhân nhìn Từ Nhu, cười nhạo.
Diệp Quân ngẫm nghĩ một lúc, sau đó nói: “Nói thẳng nhé, suy nghĩ của ta rất đơn giản, từ nay về sau, vũ trụ Quan Huyên ta sẽ không làm gì cả, vì nền văn minh Vĩnh Sinh chắc chắn sẽ đến tấn công Chân vũ trụ đầu tiên, chúng muốn thống trị toàn bộ vũ trụ, mục tiêu đầu tiên chắc chắn là các ngươi”.
Tả tướng nói: “Cậu dựa vào đâu mà có thể chắc chắn mục tiêu đầu tiên của ông ta không phải là vũ trụ Quan Huyên? Nếu ta là ông ta, ta sẽ nuốt trọn các vũ trụ yếu hơn trước, sau đó tập trung toàn lực để tấn công với thế lực mạnh nhất”.
Diệp Quân nhìn Tả tướng: “Vĩnh Sinh Đại Đế đó vừa ra tay đã khẳng định mình là vô địch, cũng không coi trọng bất luận kẻ nào, ông ta tự cao tự đại như thế chắc chắn sẽ đánh với thế lực mạnh nhất trước”.
Tả tướng im lặng không lên tiếng.
Diệp Quân nói: “Mạo muội hỏi một câu, có phải hiện giờ Chân Thần không thể ra tay không?”
Vừa nghe thế, các cường giả Chân vũ trụ trong điện đều nhíu mày.
…
Lúc này cả người hai người dính sát vào nhau, ngươi có thể cảm nhận được sự mềm mại của ta, ta cảm nhận được sự cứng rắn của ngươi…
Tất nhiên là con dao găm!
Con dao găm quả thật hơi cứng.
Thấy Diệp Quân nhìn mình, Chấp Kiếm Nhân bỗng tức giận nói: “Nhìn gì mà nhìn”.
Diệp Quân nói: “Lẽ nào ta phải nhắm mắt sao?”
Chấp Kiếm Nhân: “Nhắm lại đi”.
Diệp Quân cũng hơi tức giận: “Nhìn một chút thì sao chứ?”
Chấp Kiếm Nhân nhìn chằm chằm Diệp Quân, tức đến mức ngực phập phồng, Diệp Quân cũng không cam lòng yếu thế nhìn thẳng vào đối phương.
Chấp Kiếm Nhân bỗng cúi người cắn vào mũi Diệp Quân.
“Ôi vãi!”
Diệp Quân thất kinh, hắn cố hết sức lật người lại đè Chấp Kiếm Nhân xuống dưới thân, hắn giận dữ nhìn Chấp Kiếm Nhân: “Tỷ điên rồi sao? Hả?”
Người phụ nữ này suýt thì cắn nát mũi hắn rồi.
Chấp Kiếm Nhân nhìn Diệp Quân, miệng còn dính máu, nàng ta bỗng ngước lên cắn một phát, thế nhưng lần này nàng ta lại không thể cắn đến mũi Diệp Quân mà chỉ cắn đến miệng hắn thôi.
Lúc này cả hai như chạm phải điện, cả người run lẩy bẩy.
Hai người sửng sốt, trố mắt nhìn nhau.
Lúc này, Diệp Quân bỗng cảm thấy môi truyền đến cảm giác đau nhói, người phụ nữ này đang cắn hắn, hắn ra sức thoát khỏi Chấp Kiếm Nhân, sau đó lăn sang một bên, nhưng lúc này không biết Chấp Kiếm Nhân lấy đâu ra sức mà lật người bò lên người Diệp Quân, sau đó rút con dao găm ở bên hông Diệp Quân, đâm vào cổ họng hắn.
Nhưng khi con dao chỉ còn cách cổ họng Diệp Quân nửa tấc, nàng ta bỗng dừng lại.
Nàng ta nhìn chằm chằm Diệp Quân trước mặt: “Cứ chết như thế thì hời cho ngươi quá”.
Nói rồi nàng ta ném con dao găm đi, sau đó bò sang một bên, cơn đau trên người khiến nàng ta không khỏi cau mày.
Diệp Quân ở một bên nhắm chặt hai mắt, mũi và miệng đều rất đau.
Người phụ nữ này đúng là một kẻ điên.
Ầm!
Ngay lúc này, đằng xa bỗng vang lên tiếng nổ lớn.
Diệp Quân ngẩng đầu nhìn, trên bầu trời xa xôi, từng luồng sáng vàng liên tục phóng lên trời làm chấn động trời đất, cùng lúc đó từng uy lực đáng sợ xuất hiện giữa trời đất, cả không gian đều bắt đầu rung chuyển.
Cảm nhận được uy lực đáng sợ này, vẻ mặt Diệp Quân trở nên nghiêm trọng, cảm thấy hoảng sợ, khí tức của Vĩnh Sinh Đại Đế khủng khiếp thật.
Cứ thế kéo dài đến gần nửa canh giờ, trong ngôi chùa bỗng vang lên tiếng gào thét.
Ầm!
Trời đất rung chuyển!
Sau đó một cột sáng phóng thẳng lên trời đến tận tầng mây, nhưng lúc này một phù ấn đại đạo bỗng xuất hiện trên bầu trời.
Phong ấn phù ấn đại đạo.
Diệp Quân cố sức chịu đựng cơn đau chậm rãi đứng dậy, hắn nhìn bầu trời ở đằng xa, từng tia sáng màu vàng không ngừng phóng thẳng lên trời đánh về phía phù ấn đại đạo.
Phù ấn đại đạo run rẩy.
Hai tay Diệp Quân siết chặt lại, hắn biết Vĩnh Sinh Đại Đế đang phá vỡ phong ấn, chỉ cần Vĩnh Sinh Đại Đế phá vỡ phong ấn thì tu vi của hắn có thể khôi phục, sau đó rời khỏi nơi quỷ quái này.
Phong ấn đại đạo đó bắt đầu trở nên hư ảo dưới sự tấn công của từng luồng sáng màu vàng, cuối cùng sau khoảng nửa canh giờ, phù ấn đại đạo đó cũng vỡ nát rồi biến thành vô số mảnh vụ rơi từ trên trời xuống dưới cái nhìn chăm chú của Diệp Quân và Chấp Kiếm Nhân.
Ầm!
Một bóng người bỗng bay lên từ trong ngôi chùa.
Vĩnh Sinh Đại Đế!
Diệp Quân bỗng siết chặt hai tay lại, sức mạnh đáng sợ bộc phát ra từ trong người hắn.
Khôi phục rồi!
Diệp Quân cực kỳ phấn khích, nhưng ngay lúc này như cảm nhận được gì đó, hắn bỗng quay đầu lại nhìn Chấp Kiếm Nhân ở bên cạnh, lúc này Chấp Kiếm Nhân cũng đang nhìn hắn, ánh mắt vẫn lạnh lùng như cũ.
Diệp Quân vội lùi về sau mấy bước, xòe tay phải ra, một thanh ý kiếm xuất hiện trong tay hắn, hắn nhìn Chấp Kiếm Nhân như gặp phải kẻ địch mạnh.
Chấp Kiếm Nhân nhìn Diệp Quân, cười mỉa: “Sợ sao?”
Diệp Quân không nói gì, tay phải cầm chặt thanh kiếm, kiếm ý trong người đã sẵn sàng xuất chiêu, có thể tấn công bất cứ lúc nào.
Lúc này, Chấp Kiếm Nhân bỗng quay đầu nhìn về phía bầu trời xa xa, có một người đàn ông trung niên mặc áo dài đứng đó, người đàn ông trung niên để tóc dài ngang vai, dáng người cao lớn, vai rộng, hai tay để ra sau lưng, cả người toát ra khí tức mạnh mẽ đáng sợ, người đó bật cười, tiếng cười như sấm vang làm cả bí cảnh Vĩnh Sinh chấn động.
Vĩnh Sinh Đại Đế!
Đại Đế đứng đầu vạn cổ!
Người sáng lập nền văn minh Vĩnh Sinh.
Vĩnh Sinh Đại Đế đứng trên bầu trời cười một lúc, sau đó nhắm mắt lại: “Thần vận đại đạo ở đây trở nên yếu ớt đến mức này, chẳng lẽ chủ nhân bút Đại Đạo đã xảy ra chuyện gì à? Không phải chứ, người này lợi hại như vậy, ai có thể làm ông ta bị thương chứ? Hay là ông ta có mưu đồ gì khác nên cố ý thả ta ra?”
Ông ta vừa nói vừa nhíu chặt mày.
Trong trường hợp bình thường, ông ta phải mất đến một vạn năm mới có thể ra ngoài được nhưng không biết vì sao mà thần vận đại đạo do chủ nhân bút Đại Đạo để lại bỗng trở nên vô cùng suy yếu, không có thần vận đại đạo bảo hộ, phong ấn và cấm chế mà đối phương để lại cũng không còn mạnh nữa.
Vả lại, ông ta đã không cảm nhận được khí tức thần vận đại đạo ở đây nữa.
Chủ nhân bút Đại Đạo không còn nữa ư?
Vĩnh Sinh Đại Đế ngờ vực.
Lúc này dường như cảm nhận được điều gì đó, Vĩnh Sinh Đại Đế bỗng nhìn sang bên phải, nhìn thấy Diệp Quân, ông ta hơi híp mắt, xòe bàn tay ra, một sức mạnh cực lớn bao phủ lấy Diệp Quân ở bên dưới, hắn còn chưa kịp phản ứng thì Tiểu Tháp đã xuất hiện trong tay ông ta.
Muốn cướp tháp!
Vĩnh Sinh Đại Đế nhìn Tiểu Tháp trong tay, ánh mắt lóe lên vẻ ngạc nhiên: “Đúng là bảo vật thế gian…”
Ông ta nhìn Diệp Quân, cười nói: “Ngươi cũng thú vị đấy, thế mà lại bị người ta che giấu thiên cơ, hơn nữa còn có đạo ấn, ngươi cũng có liên quan đến chủ nhân bút Đại Đạo à? Ông ta chết rồi sao? Ha ha…”
Diệp Quân nhìn Vĩnh Sinh Đại Đế: “Ta nghe nói Vĩnh Sinh Đại Đế có danh xưng là Đại Đế đứng đầu vạn cổ, sao cũng muốn cướp đồ của người khác thế?”
Vĩnh Sinh Đại Đế bật cười nói: “Ta cứ cướp đấy thì sao? Nếu ngươi không phục thì đánh với ta”.
Diệp Quân nhíu mày.
Vĩnh Sinh Đại Đế bật cười: “Ta không chỉ cướp đồ mà còn muốn giết người cướp của nữa”.
Ông ta vừa nói vừa cách không trung tung ra một quyền với Diệp Quân.
Chủ nhân bút Đại Đạo đã không còn, Vĩnh Sinh Đại Đế chính là người bất khả chiến bại của thế gian.
…
Chương 651: Giết người cướp của
Lúc này cả người hai người dính sát vào nhau, ngươi có thể cảm nhận được sự mềm mại của ta, ta cảm nhận được sự cứng rắn của ngươi…
Tất nhiên là con dao găm!
Con dao găm quả thật hơi cứng.
Thấy Diệp Quân nhìn mình, Chấp Kiếm Nhân bỗng tức giận nói: “Nhìn gì mà nhìn”.
Diệp Quân nói: “Lẽ nào ta phải nhắm mắt sao?”
Chấp Kiếm Nhân: “Nhắm lại đi”.
Diệp Quân cũng hơi tức giận: “Nhìn một chút thì sao chứ?”
Chấp Kiếm Nhân nhìn chằm chằm Diệp Quân, tức đến mức ngực phập phồng, Diệp Quân cũng không cam lòng yếu thế nhìn thẳng vào đối phương.
Chấp Kiếm Nhân bỗng cúi người cắn vào mũi Diệp Quân.
“Ôi vãi!”
Diệp Quân thất kinh, hắn cố hết sức lật người lại đè Chấp Kiếm Nhân xuống dưới thân, hắn giận dữ nhìn Chấp Kiếm Nhân: “Tỷ điên rồi sao? Hả?”
Người phụ nữ này suýt thì cắn nát mũi hắn rồi.
Chấp Kiếm Nhân nhìn Diệp Quân, miệng còn dính máu, nàng ta bỗng ngước lên cắn một phát, thế nhưng lần này nàng ta lại không thể cắn đến mũi Diệp Quân mà chỉ cắn đến miệng hắn thôi.
Lúc này cả hai như chạm phải điện, cả người run lẩy bẩy.
Hai người sửng sốt, trố mắt nhìn nhau.
Lúc này, Diệp Quân bỗng cảm thấy môi truyền đến cảm giác đau nhói, người phụ nữ này đang cắn hắn, hắn ra sức thoát khỏi Chấp Kiếm Nhân, sau đó lăn sang một bên, nhưng lúc này không biết Chấp Kiếm Nhân lấy đâu ra sức mà lật người bò lên người Diệp Quân, sau đó rút con dao găm ở bên hông Diệp Quân, đâm vào cổ họng hắn.
Nhưng khi con dao chỉ còn cách cổ họng Diệp Quân nửa tấc, nàng ta bỗng dừng lại.
Nàng ta nhìn chằm chằm Diệp Quân trước mặt: “Cứ chết như thế thì hời cho ngươi quá”.
Nói rồi nàng ta ném con dao găm đi, sau đó bò sang một bên, cơn đau trên người khiến nàng ta không khỏi cau mày.
Diệp Quân ở một bên nhắm chặt hai mắt, mũi và miệng đều rất đau.
Người phụ nữ này đúng là một kẻ điên.
Ầm!
Ngay lúc này, đằng xa bỗng vang lên tiếng nổ lớn.
Diệp Quân ngẩng đầu nhìn, trên bầu trời xa xôi, từng luồng sáng vàng liên tục phóng lên trời làm chấn động trời đất, cùng lúc đó từng uy lực đáng sợ xuất hiện giữa trời đất, cả không gian đều bắt đầu rung chuyển.
Cảm nhận được uy lực đáng sợ này, vẻ mặt Diệp Quân trở nên nghiêm trọng, cảm thấy hoảng sợ, khí tức của Vĩnh Sinh Đại Đế khủng khiếp thật.
Cứ thế kéo dài đến gần nửa canh giờ, trong ngôi chùa bỗng vang lên tiếng gào thét.
Ầm!
Trời đất rung chuyển!
Sau đó một cột sáng phóng thẳng lên trời đến tận tầng mây, nhưng lúc này một phù ấn đại đạo bỗng xuất hiện trên bầu trời.
Phong ấn phù ấn đại đạo.
Diệp Quân cố sức chịu đựng cơn đau chậm rãi đứng dậy, hắn nhìn bầu trời ở đằng xa, từng tia sáng màu vàng không ngừng phóng thẳng lên trời đánh về phía phù ấn đại đạo.
Phù ấn đại đạo run rẩy.
Hai tay Diệp Quân siết chặt lại, hắn biết Vĩnh Sinh Đại Đế đang phá vỡ phong ấn, chỉ cần Vĩnh Sinh Đại Đế phá vỡ phong ấn thì tu vi của hắn có thể khôi phục, sau đó rời khỏi nơi quỷ quái này.
Phong ấn đại đạo đó bắt đầu trở nên hư ảo dưới sự tấn công của từng luồng sáng màu vàng, cuối cùng sau khoảng nửa canh giờ, phù ấn đại đạo đó cũng vỡ nát rồi biến thành vô số mảnh vụ rơi từ trên trời xuống dưới cái nhìn chăm chú của Diệp Quân và Chấp Kiếm Nhân.
Ầm!
Một bóng người bỗng bay lên từ trong ngôi chùa.
Vĩnh Sinh Đại Đế!
Diệp Quân bỗng siết chặt hai tay lại, sức mạnh đáng sợ bộc phát ra từ trong người hắn.
Khôi phục rồi!
Diệp Quân cực kỳ phấn khích, nhưng ngay lúc này như cảm nhận được gì đó, hắn bỗng quay đầu lại nhìn Chấp Kiếm Nhân ở bên cạnh, lúc này Chấp Kiếm Nhân cũng đang nhìn hắn, ánh mắt vẫn lạnh lùng như cũ.
Diệp Quân vội lùi về sau mấy bước, xòe tay phải ra, một thanh ý kiếm xuất hiện trong tay hắn, hắn nhìn Chấp Kiếm Nhân như gặp phải kẻ địch mạnh.
Chấp Kiếm Nhân nhìn Diệp Quân, cười mỉa: “Sợ sao?”
Diệp Quân không nói gì, tay phải cầm chặt thanh kiếm, kiếm ý trong người đã sẵn sàng xuất chiêu, có thể tấn công bất cứ lúc nào.
Lúc này, Chấp Kiếm Nhân bỗng quay đầu nhìn về phía bầu trời xa xa, có một người đàn ông trung niên mặc áo dài đứng đó, người đàn ông trung niên để tóc dài ngang vai, dáng người cao lớn, vai rộng, hai tay để ra sau lưng, cả người toát ra khí tức mạnh mẽ đáng sợ, người đó bật cười, tiếng cười như sấm vang làm cả bí cảnh Vĩnh Sinh chấn động.
Vĩnh Sinh Đại Đế!
Đại Đế đứng đầu vạn cổ!
Người sáng lập nền văn minh Vĩnh Sinh.
Vĩnh Sinh Đại Đế đứng trên bầu trời cười một lúc, sau đó nhắm mắt lại: “Thần vận đại đạo ở đây trở nên yếu ớt đến mức này, chẳng lẽ chủ nhân bút Đại Đạo đã xảy ra chuyện gì à? Không phải chứ, người này lợi hại như vậy, ai có thể làm ông ta bị thương chứ? Hay là ông ta có mưu đồ gì khác nên cố ý thả ta ra?”
Ông ta vừa nói vừa nhíu chặt mày.
Trong trường hợp bình thường, ông ta phải mất đến một vạn năm mới có thể ra ngoài được nhưng không biết vì sao mà thần vận đại đạo do chủ nhân bút Đại Đạo để lại bỗng trở nên vô cùng suy yếu, không có thần vận đại đạo bảo hộ, phong ấn và cấm chế mà đối phương để lại cũng không còn mạnh nữa.
Vả lại, ông ta đã không cảm nhận được khí tức thần vận đại đạo ở đây nữa.
Chủ nhân bút Đại Đạo không còn nữa ư?
Vĩnh Sinh Đại Đế ngờ vực.
Lúc này dường như cảm nhận được điều gì đó, Vĩnh Sinh Đại Đế bỗng nhìn sang bên phải, nhìn thấy Diệp Quân, ông ta hơi híp mắt, xòe bàn tay ra, một sức mạnh cực lớn bao phủ lấy Diệp Quân ở bên dưới, hắn còn chưa kịp phản ứng thì Tiểu Tháp đã xuất hiện trong tay ông ta.
Muốn cướp tháp!
Vĩnh Sinh Đại Đế nhìn Tiểu Tháp trong tay, ánh mắt lóe lên vẻ ngạc nhiên: “Đúng là bảo vật thế gian…”
Ông ta nhìn Diệp Quân, cười nói: “Ngươi cũng thú vị đấy, thế mà lại bị người ta che giấu thiên cơ, hơn nữa còn có đạo ấn, ngươi cũng có liên quan đến chủ nhân bút Đại Đạo à? Ông ta chết rồi sao? Ha ha…”
Diệp Quân nhìn Vĩnh Sinh Đại Đế: “Ta nghe nói Vĩnh Sinh Đại Đế có danh xưng là Đại Đế đứng đầu vạn cổ, sao cũng muốn cướp đồ của người khác thế?”
Vĩnh Sinh Đại Đế bật cười nói: “Ta cứ cướp đấy thì sao? Nếu ngươi không phục thì đánh với ta”.
Diệp Quân nhíu mày.
Vĩnh Sinh Đại Đế bật cười: “Ta không chỉ cướp đồ mà còn muốn giết người cướp của nữa”.
Ông ta vừa nói vừa cách không trung tung ra một quyền với Diệp Quân.
Chủ nhân bút Đại Đạo đã không còn, Vĩnh Sinh Đại Đế chính là người bất khả chiến bại của thế gian.
…
Loading in progress...
Chương 653: Đánh thức thần dân đã ngủ say
Lúc này, một thanh kiếm phóng thẳng tới trước mặt Vĩnh Sinh Đại Đế.
Vĩnh Sinh Đại Đế không hề sợ hãi, ngón tay điểm nhẹ phía trước.
Bùm!
Kiếm quang vỡ tan, Chấp Kiếm Nhân bay về chỗ cũ, vừa dừng lại khóe miệng đã tràn ra một vệt máu.
Trên trời, Vĩnh Sinh Đại Đế chậm rãi nhắm mắt lại: “Thật yếu ớt! Mấy trăm triệu năm qua, ngoại trừ chủ nhân bút Đại Đạo, lẽ nào không có ai mạnh hơn sao?”
Nghe vậy, Chấp Kiếm Nhân bên dưới hung hăng nói: “Ra oai cái thá gì chứ?”
Nói xong, nàng ta hóa thành một đạo kiếm quang phóng lên trời.
Vĩnh Sinh Đại Đế mở mắt, nhìn Chấp Kiếm Nhân đánh tới, tỏ vẻ khinh thường. Ông ta lật tay phải, trong lòng bàn tay xuất hiện vũ trụ tinh hà.
Vũ trụ trong lòng bàn tay!
Vĩnh Sinh Đại Đế hung hăng vung quyền, trong nháy mắt, như thể có hàng tỷ ngôi sao rơi xuống, toàn bộ bí cảnh Vĩnh Sinh bắt đầu bị hủy diệt.
Kiếm của Chấp Kiếm Nhân cũng trở nên bỏ bé trước nắm đấm này.
Bùm!
Trong nháy mắt, kiếm quang lại vỡ vụn, Chấp Kiếm Nhân bị đánh bay ra ngoài. Sau khi lùi ra vạn trượng, nàng ta dừng lại, xòe bàn tay ra, trong nháy mắt, vô số kiếm quang từ trong lòng bàn tay phóng lên trời, cuối cùng, một đạo kiếm quang vạn trượng xuyên qua không trung, chém vào cú đấm đáng sợ kia.
Nhưng khi kiếm quang vạn trượng tiếp xúc với nắm đấm đó, nó bắt đầu bị hủy hoại.
Không thể chống lại nổi.
Thấy vậy, sắc mặt Diệp Quân trở nên nghiêm túc, mặc dù Vĩnh Sinh Đại Đế chỉ là Đại Đế nhưng thực lực đã vượt xa so với thần linh vũ trụ bình thường.
Đúng lúc này, người phụ nữ bí ẩn trên bầu trời biến mất tại chỗ, một đạo ánh sáng vạn trượng phóng về phía Vĩnh Sinh Đại Đế.
Vĩnh Sinh Đại Đế cười nhạo, khẽ phất tay áo.
Rầm!
Hào quang vạn trượng vỡ tan, một đạo tàn ảnh lùi về phía sau, đó chính là người phụ nữ bí ẩn, nàng ấy đã bị đẩy lùi vạn trượng.
Diệp Quân xòe bàn tay ra, một luồng sáng màu xanh phóng lên trời, bao phủ người phụ nữ bí ẩn và Chấp Kiếm Nhân.
Cây thần tự nhiên!
Sau khi cây thần tự nhiên xuất hiện, vết thương của hai người phụ nữ phục hồi với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Vĩnh Sinh Đại Đế lại nhìn Diệp Quân, trong mắt đầy vẻ kinh ngạc, phấn khích nói: “Thần vật này của ngươi tốt đấy, vừa hay có thể trị vết thương do chủ nhân bút Đại Đạo để lại trên người ta, đúng là ông trời giúp ta mà, ha ha…”
Nói xong, ông ta tiến lên một bước, một tay bắt lấy Diệp Quân, lúc này, Chấp Kiếm Nhân và người phụ nữ bí ẩn cùng biến mất tại chỗ.
Bùm! Hai luồng sức mạnh đáng sợ cùng tấn công Vĩnh Sinh Đại Đế.
Thấy hai người phụ nữ xông tới, Vĩnh Sinh Đại Đế cười nhạt, xòe tay ra, sau đó đè mạnh, một luồng sức mạnh đáng sợ quét xuống.
Bùm!
Trời đất hủy diệt, sức mạnh đáng sợ phá vỡ kiếm đạo và ánh sáng kia trong nháy mắt, hai người phụ nữ lại bị đẩy lùi.
Sau khi lùi lại, Vĩnh Sinh Đại Đế lại xông lên, bắt lấy Diệp Quân, ông ta nhìn Diệp Quân bằng ánh mắt nảy lửa.
Ông ta mới phá vỡ phong ấn, nên quan trọng nhất là trị thương, nhưng vết thương của ông ta không phải vết thương bình thường, thần vật bình thường không giúp ích gì được cho ông ta, mà cây thần của thanh niên trước mặt lại có thể trị thương.
Đúng là ông trời đang giúp ông ta!
Vĩnh Sinh Đại Đế nhìn Diệp Quân phía dưới với vẻ hào hứng, mặc dù thanh niên này bí ẩn, hơn nữa còn có cao nhân thay hắn che đậy thiên cơ, nhưng như vậy thì sao? Thủ đoạn che đậy thiên cơ này đối với người khác là rất giỏi, nhưng đối với ông ta thì chẳng là gì cả.
Ngoại trừ chủ nhân bút Đại Dạo, trên đời này không ai có thể khiến ông ta đề cao.
Một luồng khí thế mạnh mẽ bao phủ Diệp Quân, đồng thời, thời không xung quanh Diệp Quân cũng bị phong tỏa, hình thành một cái lồng giam yên tĩnh, sức mạnh đáng sợ nhốt hắn bên trong, khiến hắn không thể di chuyển.
Nhưng vào lúc này, một đạo kiếm quang phóng tới trước mặt Diệp Quân, đạo kiếm quang này xé rách luồng sức mạnh thần bí kia.
Đó là Chấp Kiếm Nhân!
Chấp Kiếm Nhân lạnh lùng nhìn Diệp Quân: “Không phải ta đang cứu ngươi, mà ta muốn tự tay giết ngươi, ngươi hiểu chưa?”
Nói xong, nàng ta quay người, vung kiếm.
Xẹt!
Sức mạnh do Vĩnh Sinh Đại Đế phóng ra bị nhát kiếm của nàng ta quét sạch.
Trên trời, ánh mắt của Vĩnh Sinh Đại Đế trở nên lạnh như băng, ông ta nhìn xuống Chấp Kiếm Nhân: “Nếu ngươi đã muốn chết thì ta sẽ cho ngươi được toại nguyện”.
Vừa dứt lời, ông ta nắm chặt tay phải, một luồng sức mạnh đáng sợ ngưng tụ giữa trời đất, nhưng vào lúc này, thời không xung quanh bỗng tách ra, sau đó mấy chục khí tức mạnh mẽ quét tới, hai người đứng đầu là Tả tướng và Võ tướng, phía sau hai người họ còn có mười mấy vị Mệnh Vận Đại Đế mạnh mẽ.
Nhìn thấy đội hình này, Vĩnh Sinh Đại Đế nhíu mày: “Thần Đạo?”
Tả tướng không trả lời, bà ta ngẩng đầu lên: “Thống soái Nguyên Trấn!”
Xẹt!
Trời đất tách ra, một thanh thương xuyên qua không gian, đâm về phía Vĩnh Sinh Đại Đế.
Thấy thanh thương phóng tới, Vĩnh Sinh Đại Đế tỏ vẻ khinh thường: “Con kiến!”
Nói xong, ông ta giơ tay lên tung một quyền.
Bùm!
Thanh thương kia bị ép dừng lại tại chỗ, nhưng vào lúc này, một thanh đao khác lại phóng tới bên hông Vĩnh Sinh Đại Đế.
Nhát đao này vô cùng nhanh, lúc nó xuất hiện, thời không trong bí cảnh Vĩnh Sinh giống như tờ giấy bị thiêu đốt, từ từ hủy diệt.
Vĩnh Sinh Đại Đế híp mắt, tay phải ấn xuống.
Bùm!
Một thương một đao đồng thời bị đánh lui, nhưng Vĩnh Sinh Đại Đế cũng lui lại mấy trăm trượng.
Lúc này, cách Vĩnh Sinh Đại Đế ngàn trượng, xuất hiện một ông lão trung niên mặc áo giáp tím, trong tay cầm thương.
Nguyên Trấn!
Thống soái của Chư Thần Hoàng Hôn Vệ!
Bên trái Vĩnh Sinh Đại Đế xuất hiện một người đàn ông áo đen, tay cầm đao.
Nguyên Hạo!
Thống soái quân viễn chinh!
Lúc này, ba thống soái binh đoàn mạnh nhất trong Chân vũ trụ đều ở đây.
Phía xa, Vĩnh Sinh Đại Đế liếc nhìn cường giả xung quanh, vẻ mặt không hề sợ hãi, cười lớn: “Đánh hội đồng à?”
Nói xong, khóe miệng ông ta nhếch lên một nụ cười nham hiểm: “Cho các ngươi thấy quân đoàn Vĩnh Sinh của ta!”
Nói xong, ông ta xòe bàn tay ra, sau đó ấn xuống, rồi mạnh mẽ nâng lên: “Hỡi thần dân đã ngủ say hàng trăm triệu năm, hãy khiến vũ trụ này khiếp sợ đi!”
Rầm rầm!
Ngay lập tức, phong ấn giữa trời đất do chủ nhân bút Đại Đạo để lại bị phá vỡ, ở sâu trong lòng đất, từng luồng khí tức đáng sợ phóng lên.
Nền văn minh Vĩnh Sinh lại xuất hiện hiện trên thế giới.
Chương 654: Sống không bằng chết
Mặt đất bỗng nứt lìa, sau đó mười hai cột sáng màu đỏ lao lên trời, mười hai cường giả bước ra từ trong mười hai cột sáng đó. Bọn họ vừa bước ra, cả người toát ra khí tức mạnh mẽ khiến cả trời đất đều sôi trào.
Mười hai Mệnh Vận Đại Đế.
Mười hai Mệnh Vận Đại Đế sải bước đi đến trước mặt Vĩnh Sinh Đại Đế, sau đó quỳ gối xuống, ai nấy cũng cực kỳ vui mừng, run giọng nói: “Kính chào Đế chủ”.
Ngay lúc này, ở chỗ sâu bên dưới Đại Đế, hàng trăm cột sáng bỗng phóng lên trời, trời đất vỡ vụn, ngay sau đó mấy trăm cường giả đỉnh cấp xuất hiện ở trước mặt Vĩnh Sinh Đại Đế.
Toàn bộ đều là Tuế Nguyệt Đại Đế.
Hàng trăm Tuế Nguyệt Đại Đế.
Hàng trăm Đại Đế đồng loạt quỳ xuống trước mặt Vĩnh Sinh Đại Đế, cung kính nói: “Kính chào Đế chủ”.
Thanh âm vừa dứt, sâu trong lòng đất lại có rất nhiều khí tức mạnh mẽ như sóng triều lao lên trời, ngay sau đó một đám cường giả chiến giáp Hỏa Diệm bước ra, không nhiều chỉ có một vạn người.
Nhưng một vạn người này thấp nhất cũng là cảnh giới Thần Đế.
Một vạn cường giả cảnh giới Thần Đế.
Ngay khi một vạn người bước ra, từng uy lực đáng sợ cuồn cuộn quét qua bầu trời, khiến cả trời đất đều rung chuyển.
Sâu trong lòng đất vẫn còn rất nhiều cường giả liên tục thức tỉnh, từng khí tức mạnh mẽ lao lên trời, cuồn cuộn vào không trung.
Quân đoàn Vĩnh Sinh.
Đây là nền văn minh Vĩnh Sinh từng vô địch một thời đại, những người ở trước mặt này là quân đoàn Vĩnh Sinh chấn động vũ trụ năm đó.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Tả tướng đứng ở đằng xa nhíu mày, vẻ mặt nghiêm trọng: “Năm đó chủ nhân bút Đại Đạo thế mà lại không giết chúng, mà chỉ trấn áp chúng thôi”.
Lúc này Tả tướng rất ngạc nhiên, vì bà ta không ngờ các cường giả thời đại Vĩnh Sinh vẫn chưa chết mà chỉ bị trấn áp, chủ nhân bút Đại Đạo đang làm cái quái gì thế?
Võ tướng đứng bên cạnh Tả tướng trầm giọng nói: “Đánh hay rút? Nếu đánh, bây giờ ta sẽ bảo người đến đây”.
Mặc dù có rất nhiều các cường giả thời đại Vĩnh Sinh, hơn nữa Mệnh Vận Đại Đế cũng không ít, nhưng nếu đánh thật thì Chân vũ trụ không sợ đám người này.
Tả tướng im lặng hồi lâu, bà ta nhìn Diệp Quân ở bên dưới: “Không đánh”.
Võ tướng nhìn Diệp Quân lập tức hiểu ý ngay, nếu giờ Chân vũ trụ khai chiến với quân đoàn Vĩnh Sinh này thì ai là người vui nhất?
Chắc chắn là vũ trụ Quan Huyên.
Uy lực của các cường giả nền văn minh Vĩnh Sinh này rất lớn, nhưng uy lực của vũ trụ Quan Huyên cũng cực kỳ mạnh.
Tả tướng nắm lấy cơ hội: “Rút!”
Rút!
Nghe Tả tướng nói thế, các cường giả Chân vũ trụ lập tức xoay người rút hết.
Diệp Quân nhíu mày nhìn Vĩnh Sinh Đại Đế ở chân trời đằng xa, Tháp gia vẫn còn ở trong tay người này, lúc này một tàn ảnh bỗng lướt qua trước mặt hắn, chính là Chấp Kiếm Nhân.
Diệp Quân vừa định lên tiếng, Chấp Kiếm Nhân túm lấy vai hắn dẫn hắn biến mất khỏi đây, không cho hắn cơ hội phản kháng.
Không lâu sau, đám người Chân vũ trụ hoàn toàn biến mất.
Lúc này một cường giả bên cạnh Vĩnh Sinh Đại Đế bỗng nói: “Đế chủ, thần vật trị thương trong tay thanh niên đó…”
Vĩnh Sinh Đại Đế khẽ cười: “Yên tâm, hắn chạy không thoát đâu”.
Nói rồi ông ta nhìn xuống dưới, các cường giả ở sâu trong lòng đất liên tục thức tỉnh.
Nhìn thấy cảnh tượng này, khóe môi Vĩnh Sinh Đại Đế cong lên.
Chủ nhân bút Đại Đạo đã không còn, thời đại vũ trụ bây giờ ai là đối thủ của ông ta chứ?
Chủ nhân bút Đại Đạo không xuất…
Khóe miệng Vĩnh Sinh Đại Đế dần cong lên cao hơn: “Vĩnh Sinh ta vô địch ở thế gian này”.
“Hả?”
Đúng lúc này, một giọng nói khẽ bỗng vang lên từ tinh không vô tận.
Vĩnh Sinh Đại Đế nhíu mày, ngẩng đầu lên nhìn tinh không kia, là ai thế?
Trong tinh không nào đó, Tiêu Dao Kiếm Tu bỗng xoay người lại, lúc này Kiếm Chủ Thanh Sam bên cạnh ông ấy bỗng nói: “Sao thế?”
Tiêu Dao Kiếm Tu nói: “Có ngươi đang nói vô địch”.
Kiếm Chủ Thanh Sam bật cười: “Chắc cũng là một tên tép riu, ngươi để ý làm gì? Xử lý chuyện chính quan trọng hơn”.
Ông ấy vừa nói vừa biến thành kiếm quang rồi biến mất ở tinh không.
Tiêu Dao Kiếm Tu trầm ngâm suy tư một lúc rồi cũng biến thành kiếm quang biến mất ở tận cuối tinh không.
Rất mấy lần có người nói vô địch, ông ấy về mới phát hiện đều đang khoe mẽ, quả thật khiến ông ấy rất thất vọng.
Lần này xác suất cao cũng là một tên khoe khoang, đừng nên về lãng phí thời gian.
… Chân vũ trụ...
Trong đại điện ở nơi nào đó chỉ có hai người, là Diệp Quân và Chấp Kiếm Nhân.
Diệp Quân nhìn Chấp Kiếm Nhân trước mặt, vẻ mặt hết sức bình tĩnh, hắn không phản kháng vì không có tác dụng gì cả.
Chấp Kiếm Nhân bước đến trước mặt Diệp Quân, nàng ta nhìn Diệp Quân: “Ta cứu ngươi là vì muốn đích thân giết ngươi, hiểu chưa?”
Diệp Quân gật đầu: “Hiểu”.
Chấp Kiếm Nhân cau mày: “Vẻ mặt gì đấy? Sao nào, ngươi nghĩ ta không dám giết ngươi à?”
Tay phải nàng ta bỗng bóp chặt cổ Diệp Quân: “Chỉ cần ta bóp nhẹ một cái, đầu ngươi sẽ biến mất”.
Diệp Quân nhìn Chấp Kiếm Nhân không nói gì.
Chấp Kiếm Nhân bị hắn nhìn cũng cảm thấy phiền, lập tức nổi giận nói: “Nhìn gì mà nhìn?”
Diệp Quân hỏi: “Tỷ muốn tôi xin tha sao?”
Chấp Kiếm Nhân cười mỉa: “Ngươi sẽ cầu xin tha thứ sao?”
Diệp Quân lắc đầu, cho dù hắn có cầu xin, người phụ nữ này cũng sẽ không bỏ qua cho hắn.
Chấp Kiếm Nhân nhìn chằm chằm hắn một lúc rồi bỗng cười nói: “Ngươi yên tâm, ta sẽ không giết ngươi nhanh thế đâu, ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết, ta sẽ từ từ giày vò ngươi”.
Diệp Quân nhíu mày, không nhịn được nói: “Chấp Kiếm Nhân cô nương, ta biết tỷ không thích ta vì chuyện Bát Uyển nhưng nói cho cùng chuyện này là chuyện riêng giữa ta và Bát Uyển, có phải tỷ lo hơi nhiều rồi không?”
Chấp Kiếm Nhân lạnh lùng nhìn hắn, không nói gì.
Diệp Quân nói tiếp: “Nhưng nghĩ kỹ lại thì cũng không đúng lắm, bây giờ tỷ nhằm vào ta, ân oán cá nhân rất rõ ràng nhưng hai chúng ta gần như không có qua lại nhiều, rốt cuộc nguyên nhân gì khiến tỷ hận ta đến thế, cho dù giết ta cũng không thể trút hết giận?”
Chấp Kiếm Nhân bỗng đấm một cú vào bụng Diệp Quân.
Bụp!
Diệp Quân văng ra xa.
Nàng ta lại lao đến đấm đá một trận.
Sức của nàng ta vừa đủ, có thể cảm thấy vô cùng đau đớn nhưng lại không đến mức chết.
Cứ thế, Chấp Kiếm Nhân đánh Diệp Quân một lúc lâu mới dừng lại, lúc này Diệp Quân đã nằm rạp dưới đất, không thể động đậy.
Hắn có cảm giác xương cốt cả người mình đều bị đánh nát.
Chấp Kiếm Nhân nhìn Diệp Quân nằm rạp dưới đất, cười mỉa, thầm thở dài xoay người rời đi.
Lúc này một người phụ nữ bước đến.
Chính là người phụ nữ bí ẩn.
Chương 655: Đến dự cuộc họp
Chấp Kiếm Nhân nhìn người phụ nữ bí ẩn, mặt không cảm xúc: “Sao thế, đến cứu bạn của tỷ à?”
Người phụ nữ bí ẩn nhíu mày: “Từ Kính, muội ăn phải thuốc nổ hả?”
Chấp Kiếm Nhân cười nhạo nói: “Từ Nhu, có phải tỷ đã ngủ với hắn rồi không?”
“Hả?”
Từ Nhu tức giận chỉ vào Chấp Kiếm Nhân: “Có phải muội đọc nhiều sách đồi trụy của đại tỷ quá rồi không thế? Hả?”
Chấp Kiếm Nhân cười khẩy, không nói gì chỉ xoay người bỏ đi.
Từ Nhu tức giận không thôi, ngực phập phồng lên xuống, run rẩy.
Một lát sau, Từ Nhu hít sâu một hơi, bình tĩnh lại rồi mới bước đến trước mặt Diệp Quân, nàng ấy cúi người xuống đỡ Diệp Quân ngồi dậy, sau đó lấy một viên đan dược ra cho vào miệng hắn.
Một lúc lâu sau, cơ thể Diệp Quân đỡ hơn rất nhiều.
Diệp Quân nhìn Từ Nhu trước mặt, người phụ nữ mặc một chiếc váy màu vàng nhạt, mái tóc dài được buộc sau đầu, cuối cùng được buộc bằng một dải màu tím, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt thế, làn da trắng như tuyết, đôi mắt dịu dàng như nước, trên môi là một nụ cười nhẹ.
Từ Nhu cười nói: “Đỡ hơn chưa?”
Diệp Quân cười khổ: “Tiền bối”.
Từ Nhu lắc đầu: “Gọi ta là Từ Nhu thôi”.
Diệp Quân do dự rồi mới nói: “Từ Nhu”.
Từ Nhu bỗng kéo tay hắn nói: “Đi”.
Diệp Quân hỏi: “Về Quan Huyên ư?”
Từ Nhu chớp mắt: “Không được”.
Diệp Quân im lặng không nói.
Từ Nhu cười nói: “Hiện giờ ngươi là tù binh của bọn ta”.
Bọn ta!
Nghe thấy hai từ này, Diệp Quân bỗng buông bàn tay Từ Nhu ra, lúc này hắn mới nhớ người phụ nữ trước mặt này cũng là người của Chân vũ trụ.
Từ Nhu nhìn Diệp Quân, sau đó nắm lấy bàn tay buông ra của hắn, cười nói: “Mặc dù ta là người của Chân vũ trụ nhưng ta chưa từng hại ngươi, đúng chứ?”
Diệp Quân khẽ gật đầu.
Từ Nhu cười nói: “Họ đang họp, chúng ta cũng đến nghe xem”.
Diệp Quân do dự một lát, sau đó nói: “Không ổn lắm nhỉ?”
Từ Nhu nhìn hắn: “Có gì mà không ổn? Trong lòng ta, ngươi vẫn luôn là người của mình”.
Không đợi Diệp Quân nói thêm gì, nàng ấy đã kéo hắn đi.
Không lâu sau, Từ Nhu dẫn Diệp Quân đến Chân Thần Điện, lúc này có mấy mươi người tụ tập lại trong Chân Thần Điện.
Người đứng đầu là Tả tướng và Võ tướng, hai bên trái phải của hai người là Nguyên Trấn và Nguyên Hạo, bên cạnh ở bên dưới là các cường giả Chân vũ trụ đứng xếp thành hai hàng.
Đều là các nhân vật cốt yếu của Chân vũ trụ.
Tất nhiên cũng có Chấp Kiếm Nhân trong đó.
Thấy Diệp Quân và Từ Nhu bước vào, các cường giả Chân vũ trụ trong điện đều đồng loạt nhìn Diệp Quân.
Chấp Kiếm Nhân nhìn Diệp Quân cau mày.
Từ Nhu cười nói: “Thêm hai ngươi nữa, không ngại chứ?”
Các cường giả Chân vũ trụ đều tỏ ra rất kỳ quái, dĩ nhiên họ biết Diệp Quân, đây là kẻ thù lớn của Chân vũ trụ.
Từ Nhu lại nói: “Không để ý chứ?”
Các cường giả Chân Thần Điện không lên tiếng, đều nhìn Tả tướng lãnh đạo trong điện.
Tả tướng cười nói: “Không ngại đâu, người đâu, lấy một cái ghế cho Diệp công tử và Từ Nhu”.
Không lâu sau có người đưa hai cái ghế đến.
Diệp Quân và Từ Nhu ngồi chính giữa đại điện, Diệp Quân cảm thấy không được tự nhiên lắm, có cảm giác bị bao vây xung quanh.
Tả tướng nhìn Diệp Quân, sau đó cười nói: “Chúng ta tiếp tục”.
Một ông lão bỗng nói: “Tin tức mới nhất, dưới trướng của Vĩnh Sinh Đại Đế có mười hai Mệnh Vận Đại Đế, mấy trăm Tuế Nguyệt Đại Đế, hàng ngàn Đại Đế bình thường, hơn vạn cường giả cảnh giới Thần Đế, ngoài ra còn có một ngàn đại thuật sư đến từ thời đại văn minh Vĩnh Sinh, chưa rõ thực lực của nhóm đại thuật sư này, cực kỳ bí ẩn”.
Ông ta ngừng một chút, sau đó nói: “Người này đã đến Vĩnh Sinh Giới, hơn nữa không ngừng hồi sinh các cường giả thời đại văn minh Vĩnh Sinh đã từng bị chủ nhân bút Đại Đạo phong ấn. Ngoài ra, ông ta còn đang thu hút các cường giả ở Loạn Tinh Giới, bây giờ Loạn Tinh Giới ngoài vị Tuyết Đế đó ra, tất cả các thế lực đều đã khuất phục ông ta rồi”.
Nghe thế, Tả tướng cau chặt mày.
Ông lão nói tiếp: “Còn một chuyện nữa, sau khi Bác Thiên Giới bị tiêu diệt, biên giới của Bác Thiên Giới cũng bị phá vỡ, theo báo cáo của thám tử, có một thế giới đặc biệt tên là Huyền Ngoa Giới ở bên kia phần biên giới bị phá vỡ, trong Huyền Ngoa Giới có một thế lực siêu cấp tên là tộc Chiêm Đài, thực lực cực kỳ mạnh”.
Huyền Ngoa Giới!
Tả tướng hỏi: “Bây giờ Bác Thiên Đạo đang ở đâu?”
Ông lão lắc đầu: “Từ sau khi Bác Thiên Giới bị hủy diệt, Bác Thiên Đạo đã biến mất không tung tích, theo chúng ta suy đoán, chắc hẳn ông ta đang cố gắng nhanh chóng khôi phục thực lực. Ông ta đã luân hồi đến kiếp thứ mười, nếu tu vi được khôi phục toàn bộ thì ông ta sẽ là người có thực lực mạnh nhất trong lịch sử”.
Võ tướng trầm tư hồi lâu rồi hỏi: “Tộc Chiêm Đài đó có mưu đồ gì?”
Ông lão trầm giọng nói: “Dã tâm khá lớn”.
Nghe thế Võ tướng lập tức nhíu mày.
Ông lão lại nói: “Dù là nền văn minh Vĩnh Sinh hay tộc Chiêm Đài, hoặc Bác Thiên Đạo, ta nghĩ đều không có uy lực lớn bằng vũ trụ Quan Huyên”.
Vũ trụ Quan Huyên!
Các cường giả trong điện đều nhìn sang Diệp Quân đang ngồi ở giữa điện.
Diệp Quân bình tĩnh nói: “Vũ trụ Quan Huyên ta cũng nghĩ Chân vũ trụ các ngươi mạnh nhất”.
Tả tướng cười nói: “Diệp công tử, thật ra ta rất muốn nghe suy nghĩ của cậu”.
Diệp Quân nhìn Tả tướng, sau đó nói: “Ta không có suy nghĩ gì cả”.
Tả tướng nhíu mày.
Từ Nhu vội kéo tay Diệp Quân: “Ngươi nghĩ gì thì nói đi chứ”.
Diệp Quân cạn lời.
Chấp Kiếm Nhân nhìn Từ Nhu, cười nhạo.
Diệp Quân ngẫm nghĩ một lúc, sau đó nói: “Nói thẳng nhé, suy nghĩ của ta rất đơn giản, từ nay về sau, vũ trụ Quan Huyên ta sẽ không làm gì cả, vì nền văn minh Vĩnh Sinh chắc chắn sẽ đến tấn công Chân vũ trụ đầu tiên, chúng muốn thống trị toàn bộ vũ trụ, mục tiêu đầu tiên chắc chắn là các ngươi”.
Tả tướng nói: “Cậu dựa vào đâu mà có thể chắc chắn mục tiêu đầu tiên của ông ta không phải là vũ trụ Quan Huyên? Nếu ta là ông ta, ta sẽ nuốt trọn các vũ trụ yếu hơn trước, sau đó tập trung toàn lực để tấn công với thế lực mạnh nhất”.
Diệp Quân nhìn Tả tướng: “Vĩnh Sinh Đại Đế đó vừa ra tay đã khẳng định mình là vô địch, cũng không coi trọng bất luận kẻ nào, ông ta tự cao tự đại như thế chắc chắn sẽ đánh với thế lực mạnh nhất trước”.
Tả tướng im lặng không lên tiếng.
Diệp Quân nói: “Mạo muội hỏi một câu, có phải hiện giờ Chân Thần không thể ra tay không?”
Vừa nghe thế, các cường giả Chân vũ trụ trong điện đều nhíu mày.
…