Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 656-660
Chương 656: Chân Thần
Chân Thần!
Các cường giả Chân Vũ Trụ đang đứng trong điện lập tức quay phắt lại nhìn Tả tướng và Võ tướng.
Ai nấy đều tràn ngập hoài nghi.
Bởi vì Chân Thần đã rất lâu rồi không xuất hiện, tựa như đã bốc hơi khỏi nhân gian vậy.
Những người duy nhất biết tung tích của nàng ta là Tả tướng, Võ tướng và Chấp Kiếm Nhân.
Tả tướng nhìn Diệp Quân, nói hết không giấu giếm: “Chân Thần đang trấn áp Vũ Trụ Kiếp nên không thể ra tay”.
Hắn tò mò hỏi lại: “Nếu nó bùng nổ thì sẽ thế nào?"
Tả tướng cười: “Hủy diệt hết thảy mọi vũ trụ”.
Diệp Quân nhíu mày.
Tả tướng: “Ta biết ngươi không tin ta, ngươi có thể hỏi Từ Nhu”.
Thấy Diệp Quân quay sang mình, nàng ta gật đầu: “Đại tỷ phải luôn luôn áp chế nó, bởi vì mỗi một lần áp chế, nó sẽ mạnh lên thêm. Uy lực của Vũ Trụ Kiếp hiện giờ đã đạt đến mức độ khó lòng tưởng tượng, chỉ biết rằng một khi nó bùng nổ thì toàn bộ vũ trụ và thế giới đã biết cho đến nay sẽ bị tiêu diệt”.
Diệp Quân im lặng.
Từ Nhu đứng dậy, mỉm cười nói: “Ta có ý kiến này”.
Mọi người nhìn Từ Nhu, nàng ấy nghiêm giọng: “Thứ nhất, Vũ Trụ Kiếp là vấn đề hệ trọng không chỉ vũ trụ chúng ta, mà toàn thể sinh linh khắp mọi vũ trụ đều đang phải đối mặt. Nói cách khác, nó mới là kẻ thù lớn nhất của Chân Vũ Trụ và vũ trụ Quan Huyên”.
Những lời này khiến người của Chân Vũ Trụ nhíu mày.
Làm sao mà Chân Vũ Trụ lại bị buộc chung với vũ trụ Quan Huyên rồi?
Người này đang làm trò hề gì đấy?
Từ Nhu tiếp tục: “Thứ hai là Vĩnh Sinh Đại Đế. Người này có biệt hiệu Vạn Cổ Đệ Nhất Đế, hiện nay nhìn khắp Chân Vũ Trụ, trừ đại tỷ ra thì không ai có thể đơn đả độc đấu chống lại được”.
Nàng ấy bắn ánh mắt sang Diệp Quân: “Vũ trụ Quan Huyên các người trừ mấy vị cha chú kia ra thì cũng không có ai cả”.
Diệp Quân im lặng.
Từ Nhu nhìn quanh điện: “Tuyên bố của Vĩnh Sinh Đại Đế khi vừa xuất hiện là gì? Gã muốn văn minh Vĩnh Sinh một lần nữa thống nhất vũ trụ. Ta nhổ vào! Gã này căn bản không thèm đặt Chân Vũ Trụ và vũ trụ Quan Huyên chúng ta vào mắt, như vậy coi sao được?!"
Nàng ấy vung tay lên: “Nên chúng ta hãy cùng nhau giết hắn!"
Lời này vừa ra, những người khác đều biết tỏng ý đồ của nàng.
Muốn Chân Vũ Trụ và vũ trụ Quan Huyên bắt tay hợp tác đây mà.
Những người có mặt rơi vào im lặng.
Thấy Diệp Quân nhìn mình, Từ Nhu chớp mắt, hỏi lại: “Thấy ta nói hay không?"
Hắn gật đầu: “Hay, lần sau đừng nói nữa”.
Từ Nhu thoắt cái đen mặt, véo tay hắn: “Thấy ghét!"
Hành động này khiến những người khác trợn mắt há mồm.
Quan hệ giữa hai người này là gì vậy?
Ngay cả Chấp Kiếm Nhân cũng nhìn Từ Nhu với nụ cười khinh khỉnh.
Diệp Quân cảm thấy đầu âm ỉ đau, chần chừ một hồi thì rút tay về: “Người đừng như vậy, người ta hiểu lầm bây giờ”.
Nàng ấy bèn sang sảng bật cười: “Mấy người đừng hiểu lầm ha, hai chúng ta trong sáng vô cùng, chưa làm chuyện ấy bao giờ!"
Mọi người: “...”
Diệp Quân càng đau đầu: “Làm ơn đừng giải thích nữa”.
Người phụ nữ này đúng là quỷ ma mà!
Từ Nhu tiếp tục: “Sao lại nhìn bọn ta như vậy? Hai chúng ta trong sáng thuần khiết thật mà!"
Không ai nói gì.
Đầu Diệp Quân đau như búa bổ.
Tả tướng cười cười: “Ta hiểu ý của cô, Từ Nhu. Cô muốn vũ trụ Quan Huyên và Chân Vũ Trụ cùng hợp tác chống lại Vĩnh Sinh Đại Đế chứ gì?"
Nàng ấy gật đầu: “Chư vị, chủ nhân bút Đại Đạo đã bị trấn áp, Vĩnh Sinh Đại Đế mới có thể xuất hiện. Nhưng ta cho rằng không chỉ có ông ta mà rất nhiều cường giả từng bị chủ nhân bút Đại Đạo trấn áp đều sẽ lần lượt lộ mặt”.
Nàng ấy mỉm cười: “Đừng quên đại tỷ ta năm xưa cũng từng trấn áp không ít người của văn minh Thần Đạo thời đại trước. Nay loạn thế nổ ra, bọn họ chắc chắn sẽ xuất hiện, nên ta cho rằng hợp tác là con đường đúng đắn nhất!"
Không một ai lên tiếng.
Hợp tác với vũ trụ Quan Huyên ư?
Ai nấy đều mang lòng mâu thuẫn.
Dù sao hai bên đã đánh nhau bao lâu nay, có gọi là kẻ thù truyền kiếp cũng không ngoa.
Mà Diệp Quân cũng không muốn hợp tác, nên cũng rơi vào im lặng.
Từ Nhu không rõ sắc mặt những người này vậy là thế nào, ngẫm nghĩ một hồi lại nói: “Thật ra thì cũng không nhất thiết phải làm đồng minh, chúng ta cũng có thể tạm thời lập hiệp ước không xâm phạm lẫn nhau mà, mọi người thấy thế nào?"
Tạm thời không xâm phạm nhau?
Tả tướng trầm mặc suy nghĩ hồi lâu mới hỏi: “Diệp công tử thấy sao?"
Diệp Quân không đáp.
Từ Nhu sà lại ôm tay hắn: “Ngươi nghĩ mà xem, chừng nào Tháp gia còn nằm trong tay Vĩnh Sinh Đại Đế thì sức mạnh của lão ta sẽ tăng lên vùn vụt, không mất bao lâu để văn minh Vĩnh Sinh đạt đến một trình độ khủng bố đâu”.
Chương 657: Đình chiến
Diệp Quân cau mày: “Tháp gia sẽ không sao chứ?"
Từ Nhu lắc đầu: “Yên tâm đi, ai có nó thì đội lên đầu còn không kịp, làm sao gặp nguy hiểm được?"
Diệp Quân nghe vậy thì thoáng thả lỏng sau nhiều ngày lo lắng cho Tiểu Tháp.
Từ Nhu tiếp tục: “Ta biết ngươi nghĩ gì nên cũng sẽ không ép ngươi giảng hòa với Chân Vũ Trụ, nhưng đứng trước tình hình này, hai bên chúng ta mà còn tiếp tục đại chiến thì chỉ có lợi cho Vĩnh Sinh Đại Đế và tên Bác Thiên Đạo vô liêm sỉ đang tìm cách mạnh lên kia thôi, đã vậy còn vô số cường giả đến từ thời đại văn minh Thần Đạo…”
Diệp Quân lầm bầm: “Ta biết người có ý tốt”.
Từ Nhu nhoẻn cười.
Diệp Quân nhìn sang, khe khẽ thở dài.
Hắn rất có hảo cảm với người phụ nữ này, xem nàng ấy như thầy như bạn, nhưng hắn cũng biết trái tim nàng ấy vĩnh viễn luôn hướng về Chân Vũ Trụ.
Nếu có ngày hắn khai chiến toàn diện với bên kia thì nàng ấy chắc chắn sẽ lựa chọn đi theo Chân Vũ Trụ.
Cũng không có gì bất ngờ.
Dù sao nàng ấy vốn là người Chân Vũ Trụ mà.
Nghĩ đến đây, Diệp Quân bình thường trở lại.
Hắn thu hồi suy nghĩ, nói với Tả tướng: “Bà xưng hô thế nào?"
Đối phương không ngờ đến câu hỏi này nên ngẩn ra, đoạn đáp: “Phong Kỳ”.
Diệp Quân gật đầu: “Chân Vũ Trụ hiện giờ đang do bà làm chủ?"
Nàng ta cười đáp: “Xem như vậy”.
Diệp Quân ngẫm nghĩ một hồi: “Hay là vậy đi, Chân Vũ Trụ và vũ trụ Quan Huyên sẽ tạm thời đình chiến từ giờ phút này trở đi. Người của Chân Vũ Trụ không được bước vào vũ trụ Quan Huyên, người của vũ trụ Quan Huyên cũng không được bước vào Chân Vũ Trụ, bà thấy thế nào?"
Phong Kỳ lại nói: “Ta có ý tưởng khác, Diệp công tử có muốn nghe không?"
Hắn gật đầu: “Mời”.
Phong Kỳ: “Chân Vũ Trụ chúng ta sẵn lòng mở cửa với vũ trụ Quan Huyên, chỉ cần bên các người muốn thì đều có thể đến đây phát triển. Ngược lại, người bên chúng ta nếu muốn đến vũ trụ Quan Huyên, chỉ cần Diệp công tử không phản đối thì bên ta cũng sẽ không phản đối”.
Diệp Quân làm sao không nghe ra được ý định của đối phương?
Bà ta đang muốn giải quyết tận gốc!
Văn minh Chân Vũ Trụ cao hơn vũ trụ Quan Huyên, phúc lợi cũng tốt hơn, nếu hai bên không phản đối thì tất nhiên sẽ có rất nhiều người muốn gia nhập bên đó, bởi không phải ai cũng có thể cự tuyệt cám dỗ.
Phong Kỳ nhìn hắn với nụ cười trên môi.
Sau đó nghe Diệp Quân nói: “Được”.
Câu trả lời khiến bà ta sửng sốt.
Chấp Kiếm Nhân cũng nhíu mày, không ngờ hắn lại khẳng khái đồng ý như vậy.
Diệp Quân: “Nếu vũ trụ Quan Huyên đủ tốt thì họ sẽ ở lại, nếu không thì ta có cưỡng ép cũng chỉ làm chậm trễ họ. Vũ trụ Quan Huyên chúng ta, ai tới ai lui đều được”.
Tới lui thế nào cũng được!
Những lời này khiến Phong Kỳ chợt sinh lòng kính nể. Bà ta nghiền ngẫm nhìn Diệp Quân, thầm nhủ đúng là một người quyết đoán.
Chấp Kiếm Nhân cũng nhìn hắn nhưng lại không nói gì.
Các cường giả khác của Chân Vũ Trụ cũng ngạc nhiên không kém.
Không ngờ thiếu niên này lại dứt khoát đến vậy!
Diệp Quân lại nói: “Nhưng ta muốn mở một Tiên Bảo Các ở Chân Vũ Trụ, vậy có được không?"
Phong Kỳ không đáp.
Nàng ta đương nhiên đã nghe về nơi này, cũng biết vũ trụ Quan Huyên có thể phát triển như ngày hôm nay hoàn toàn là nhờ công lao của nó.
Hơn nữa hình thức kinh doanh của Tiên Bảo Các lại không kém cạnh gì so với Chân Vũ Trụ, nếu để Diệp Quân xây dựng thì sẽ tạo nên nguy cơ rất lớn cho thương hội địa phương.
Tả tướng đang muốn cự tuyệt, nhưng rồi lại nghĩ đối phương đã dám để cho người của vũ trụ Quan Huyên đến Chân Vũ Trụ, bây giờ bà ta lại từ chối thì lại có vẻ hẹp hòi.
Bấy giờ bà ta mới hiểu ra vì sao Diệp Quân lại đồng ý thoải mái đến vậy, ra là còn có chiêu này.
Mà hắn thì nhìn Tả tướng, chờ đợi một câu trả lời.
Bà ta cười: “Được, nhưng Chân Vũ Trụ muốn thu lợi nhuận”.
Diệp Quân nhíu mày.
Tả tướng: “Chân Vũ Trụ và vũ trụ Quan Huyên, mỗi bên chia đôi năm năm, cậu thấy thế nào?"
Diệp Quân im lặng.
Tả tướng hỏi: “Diệp công tử, cho dù ta có đồng ý cho Tiên Bảo Các tiến vào, nhưng cậu cho rằng không có sự ủng hộ của Chân Vũ Trụ thì nó có còn phát triển được sao?"
Thế là Diệp Quân gật đầu: “Vậy ta đồng ý”.
Tả tướng: “Còn yêu cầu gì nữa không?"
Diệp Quân lắc đầu, đứng dậy nói: “Cáo từ”.
Rồi xoay người rời đi.
Thấy Từ Nhu cũng đứng dậy đi theo, Diệp Quân quay lại nhìn, nghe nàng ấy cười hỏi: “Sao thế?"
Hắn ngẫm nghĩ một hồi: “Vết thương của tiền bối đã hoàn toàn khôi phục rồi, vẫn còn muốn theo ta sao?"
Nàng ta đáp ngay: “Đương nhiên!"
Diệp Quân thở dài: “Nhưng tiền bối là người của Chân Vũ Trụ”.
Từ Nhu: “Thông minh như ngươi, làm sao lại không biết mục đích của ta chứ?"
Diệp Quân không đáp.
Từ Nhu lại hỏi: “Ngươi đã thấy Vũ Trụ Kiếp bao giờ chưa?"
Hắn lắc đầu.
Nàng ta bèn cười: “Vậy ta dẫn ngươi đi!"
Diệp Quân sửng sốt.
Từ Nhu lại gọi Chấp Kiếm Nhân đứng ở xa: “Từ Kính! Đi chung đi!"
Đối phương im lặng, không lên tiếng phản đối.
Từ Nhu hỏi Diệp Quân: “Đi không?"
Diệp Quân thầm nghĩ: Đi xem Vũ Trụ Kiếp, có phải cũng sẽ nhìn thấy Chân Thần trong truyền thuyết kia?
Chương 658: Tiêu diệt mọi chúng sinh
Đi xem Vũ Trụ Kiếp ư?
Diệp Quân đương nhiên không từ chối, bởi vì hắn không chỉ muốn nhìn xem Vũ Trụ Kiếp ra sao mà còn muốn gặp vị Chân Thần với thực lực không thua gì cha kia.
Thấy hắn ngầm đống ý, ba người lập tức lên đường.
Đợi họ biến mất rồi, Tả tướng Phong Kỳ và Hữu tướng mới đi ra.
Người sau ngập ngừng muốn nói lại thôi, trong mắt tràn đầy âu lo.
Tả tướng khẽ hỏi: “Ông muốn nói về Từ Nhu?"
Hữu tướng gật đầu: “Quan hệ của nàng và Diệp Quân không tầm thường”.
Tả tướng cười cười: “Ta biết ông đang lo lắng điều gì, nhưng nàng ta tuyệt đối sẽ không giúp vũ trụ Quan Huyên gây bất lợi cho Chân Vũ Trụ chúng ta”.
Hữu tướng không đáp lời.
Tả tướng lại nói: “Cho dù có chuyện gì xảy ra, Từ Nhu cũng sẽ luôn đứng về phía chúng ta”.
Hữu tướng liếc nhìn nàng ta một cái, không nói gì thêm.
...
Từ Nhu dẫn Diệp Quân và Chấp Kiếm Nhân đi đến một ngọn núi bề ngang đến trăm nghìn trượng, bên trên là một truyền tống trận khổng lồ được phủ kín trong phù văn kỳ lạ.
Nàng ấy đưa hai người kia đi vào rồi khởi động nó, để cả ba cùng biến mất.
Trong đường hầm thời không.
Diệp Quân tò mò hỏi: “Từ Nhu tiền bối, có thể cho ta biết tường tận Vũ Trụ Kiếp là gì không?"
Nàng ấy vui vẻ đáp: “Ta từng nói với ngươi về bản nguyên đại đạo rồi, đó chính là nguồn gốc của hết thảy vạn vật. Vũ Trụ Kiếp sống dựa vào nó, vì vậy chỉ có thể trấn áp chứ không thể tận diệt”.
Diệp Quân thắc mắc: “Vì sao?"
Từ Nhu nhìn sang: “Vì bản thân nó chính là một phần của Đại Đạo, tiêu diệt nó chẳng khác gì tiêu diệt chúng sinh”.
Diệp Quân nhíu mày: “Nên chỉ có thể trấn áp thôi sao?"
Từ Nhu gật đầu: “Chính xác. Như người thường có sinh có tử, sinh tử cũng là một phần của Đại Đạo. Việc đại tỷ đang làm chỉ là trì hoãn tốc độ hủy diệt của vũ trụ này mà thôi”.
Diệp Quân im lặng gật gù.
Từ Nhu: “Nhưng ta rất lo”.
Diệp Quân nhìn sang, nghe nàng ấy nói với vẻ phức tạp: “Cô cô ngươi vì ngươi mà trấn áp chủ nhân bút Đại Đạo ở hệ Ngân Hà, đây vốn là ý tốt. Nhưng nàng ấy lại không ngờ rằng ông ta chính là người lập ra trật tự của vũ trụ vô tận, đã từng trấn áp vô số cường giả. Nay ông ta bị trấn áp...”
Từ Nhu khẽ lắc đầu: “Như Vĩnh Sinh Đại Đế kia trốn thoát được vì phong ấn do chủ nhân bút Đại Đạo để lại trở nên lỏng lẻo. Sở dĩ đại tỷ chỉ đuổi chứ không trấn áp gã, một phần cũng là vì lý do này”.
Diệp Quân lắc đầu cười khổ. Cô cô trấn áp chủ nhân bút Đại Đạo nhưng lại vô tình để Vĩnh Sinh Đại Đế trốn thoát, đây chắc chắn là tin xấu với hắn.
Từ Nhu cười: “Cô cô ngươi có ý tốt, nhưng nàng ấy cũng không ngờ ngươi lại yếu đến vậy”.
Diệp Quân cạn lời.
Từ Nhu: “Chúng ta không biết nhiều về thời đại văn minh Vĩnh Sinh nên không biết họ còn có những cường giả nào, ấy vậy mà nó còn chưa phải mối lo lớn nhất”.
Sắc mặt Diệp Quân đanh lại: “Ý người là...”
Từ Nhu hạ giọng: “Ngươi có biết vì sao biên giới vũ trụ lại kiên cố vậy không?"
Diệp Quân đáp ngay: “Vì chủ nhân bút Đại Đạo?"
Từ Nhu gật đầu: “Ông ta phân chia vũ trụ thành nhiều khu vực cho các nền văn minh phát triển độc lập, vào đúng thời điểm thì sẽ khai thông biên giới vài nơi để các vũ trụ và thế giới liên thông với nhau. Nhưng vẫn có một số nơi ông ta chưa cho mở cửa”.
Diệp Quân: “Người đang lo sẽ có các nền văn minh vũ trụ khác xuất hiện?"
Từ Nhu nhìn sang: “Vũ trụ mênh mông này không chỉ có chúng ta đi tìm văn minh khác, mà họ cũng đang đi tìm chúng ta. Theo ta được biết, chủ nhân bút Đại Đạo đã từng củng cố biên giới vũ trụ - vốn đã rất chắc chắn - vào thời đại văn minh Thần Đạo. Vì sao? Ông ta sợ chúng ta đi xâm lấn vũ trụ khác, hay sợ điều ngược lại?"
Diệp Quân im lặng.
Một tia lo lắng nảy lên trong mắt Từ Nhu: “Nếu là cái trước thì còn đỡ, nhưng nếu là cái sau thì sao? Nhưng đây cũng chỉ là suy nghĩ của cá nhân ta mà thôi, có khi là ta nghĩ nhiều rồi”.
Chấp Kiếm Nhân bỗng mở miệng: “Không phải tỷ nghĩ nhiều”.
Từ Nhu và Diệp Quân nhìn sang, nghe nàng ta nói với vẻ lãnh đạm: “Đại tỷ trước kia quả thật từng gia cố biên giới Chân Vũ Trụ”.
Từ Nhu cau mày: “Đại tỷ cũng làm vậy ư?"
Chấp Kiếm Nhân gật đầu: “Tỷ ấy chỉ để lại một câu trước khi trấn áp Vũ Trụ Kiếp, tỷ biết là gì không?"
Từ Nhu lắc đầu.
Chấp Kiếm Nhân nhìn nàng ấy: “Là 'chuẩn bị chiến đấu'“.
Chuẩn bị chiến đấu?
Sắc mặt Từ Nhu thoắt cái trở nên nghiêm trọng.
Chấp Kiếm Nhân liếc nhìn Diệp Quân, tiếp tục nói: “Chủ nhân bút Đại Đạo là người tiếp cận Đạo gần nhất ở vũ trụ này, cũng là người duy nhất có thể được xem là có khả năng ngự Đạo. Nay ông ta bị trấn áp, các vũ trụ đã biết tất nhiên sẽ rơi vào hỗn loạn”.
Diệp Quân: “Hay là thả ông ta ra cho rồi?"
Chấp Kiếm Nhân quay mặt sang hướng khác, không quan tâm đến hắn.
Diệp Quân im luôn.
Từ Nhu lắc đầu: “Cô cô ngươi là nhân vật tuyệt thế vô song, nếu đã trấn áp chủ nhân bút Đại Đạo thì chắc chắn là do ông ta có ý đồ sâu xa. Ta đoán có lẽ là ông ta đang làm gì đó ác ý, bị cô cô ngươi phát hiện rồi trấn áp”.
Diệp Quân gật gù, khẽ thở dài trong lòng khi nhận ra thế giới này phức tạp hơn hắn tưởng nhiều.
Từ Nhu cười cười: “Lần này ta đưa ngươi đến đây, một là cho ngươi thấy Vũ Trụ Kiếp, hai là giúp ngươi trở nên mạnh hơn”.
Trở nên mạnh hơn?
Diệp Quân tò mò nhìn sang, đang muốn mở miệng thì thấy đường hầm thời không ở nơi xa chợt nứt vỡ, từng luồng sấm sét ầm ầm kéo tới.
Từ Nhu thốt lên: “Từ Kính, bảo vệ hắn!"
Nàng ấy bước tới trước, vung tay lên. Một trận pháp vàng óng tuôn ra từ tay nàng, cản lại những tia chớp kia.
Diệp Quân cảm nhận được uy lực của sấm sét thì đanh mặt. Chúng nó mạnh hơn Vũ Trụ Kiếp rất rất nhiều, nếu bị một tia bổ trúng thì hắn toi là chắc!
Chợt Chấp Kiếm Nhân xuất hiện trước mặt hắn, vươn tay thả ra hàng loạt kiếm khí ngăn cản sấm sét.
Chương 659: Lôi kiếp
Từ Nhu chợt kinh hãi thốt lên: “Sao Lôi Kiếp mạnh vậy?!"
Chấp Kiếm Nhân: “Càng lúc càng mạnh hơn”.
Sắc mặt Từ Nhu sa sầm: “Đại tỷ...”
Sấm sét ùa tới ngày càng nhiều khiến truyền tống trận bị quá tải. Từ Nhu lập tức nói: “Tiểu tử, nắm lấy Từ Kính mau! Truyền tống trận này không chịu nổi nữa, chúng ta sẽ phá đường ra ngoài!"
Nói rồi, nàng ấy vung tay lên, thả ra hàng vạn luồng sáng vàng đẩy dạt Lôi Kiếp sang một bên.
Diệp Quân vội vàng ùa tới ôm lấy eo Từ Kính từ phía sau. Nàng ta biến sắc, quát lên: “Muốn chết hả?! Tỷ ấy nói ngươi nắm lấy ta, không phải ôm!!"
Diệp Quân chần chừ rồi dùng hai tay đặt lên eo nàng ta. Một cảm giác kỳ lạ dâng lên trong lòng Từ Kính, cảm thấy phiền nhiễu vô cùng, nhưng chưa kịp nói gì thì nghe Từ Nhu la lên: “Đi!"
Nàng ấy vung tay sang bên, để những tia sáng vàng đẩy Lôi Kiếp đi, vạch ra một con đường cho họ.
Chấp Kiếm Nhân không nhiều lời nữa mà ngự kiếm, dẫn theo Diệp Quân biến mất ở nơi xa.
Từ Nhu cũng nhanh chóng hóa thành tia sáng vàng bay theo.
Trên đường bay, Diệp Quân hốt hoảng quan sát cảnh vật hai bên. Lôi Kiếp vô cùng tận đang ầm ầm giáng xuống như sao sa, đan thành một tấm lưới chằng chịt không nhìn thấy đầu đuôi.
Kinh khủng vô cùng!
Mỗi một tia sét đều mạnh hơn Mệnh Vận Kiếp không biết bao nhiêu lần!
Như sực nhớ ra gì, Diệp Quân quay phắt lại, chỉ thấy một phù ấn vàng kim đang lơ lửng cách đó mấy trăm nghìn trượng, Lôi Kiếp nào bén mảng đến gần đều bị một thứ sức mạnh bí ẩn đập nát.
Giọng Từ Nhu vang lên bên tai hắn: “Đó là Pháp Tắc Chân Thần do đại tỷ để lại. Nhờ có nó mới ngăn được Lôi Kiếp, bằng không chúng nó sẽ hủy diệt toàn bộ Chân Vũ Trụ và những vũ trụ khác”.
Diệp Quân im lặng quan sát với vẻ mặt nặng nề. Nếu để Lôi Kiếp xâm lấn vũ trụ Quan Huyên, chắc chắn cũng sẽ mang đến tai họa ngập đầu.
Chỉ có số ít cường giả cao cấp mới có thể sống sót.
Từ Nhu lại nói: “Lôi Kiếp này chỉ là một phần nhỏ của Vũ Trụ Kiếp mà thôi, chứ bản gốc nó còn kinh khủng gấp chục triệu lần những gì ngươi đang thấy”.
Thấy Diệp Quân giật mình nhìn sang, nàng ấy lại nói: “Ta không lừa ngươi làm gì. Ta từng có lần may mắn nhìn thấy Vũ Trụ Kiếp vào mười mấy nghìn năm trước, uy lực của nó khi đó phải nói là khiến người tuyệt vọng, huống chi là Vũ Trụ Kiếp hôm nay”.
Diệp Quân nhìn Lôi Kiếp hạ xuống như sao băng khắp chốn mà kinh hãi vô cùng. Nếu để thứ này lọt vào vũ trụ Quan Huyên thì hắn chỉ còn nước thỉnh cha ra đỡ hộ mà thôi.
Chứ hắn làm không được!
Giang sơn à? Không cần!
Đúng lúc này, mấy chục tia sét màu đỏ thắm hiện ra ở phương xa khiến hai người phụ nữ đồng loạt biến sắc. Từ Nhu kinh hãi thốt lên: “Coi chừng!"
Diệp Quân cũng không giữ được bình tĩnh khi thấy chúng, những tia sét mạnh hơn Lôi Kiếp thường đến mấy chục lần!
Hắn ôm thít lấy eo Chấp Kiếm Nhân theo bản năng khiến nàng ta vừa giận vừa sợ, nhưng giờ phút này cũng không rảnh để đắn đo nữa, chỉ vung tay lên bắn ra một loạt kiếm khí chém vào những tia sét đỏ.
Uỳnh uỳnh uỳnh!
Hàng loạt tiếng nổ vang lên khắp tinh không.
Nhưng kiếm khí của nàng ta vậy mà không khiến Huyết Lôi bị suy suyển mảy may. Khi chúng đồng loạt vồ tới, Chấp Kiếm Nhân lạnh lùng giương mắt, khép ngón tay lại làm động tác chém, để một tia kiếm khí dài đến vạn trượng lao ra.
Kiếm quang và Huyết Lôi va chạm rồi nứt toác, đẩy Diệp Quân và Chấp Kiếm Nhân lui lại liên tục. Ngay sau đó, một tia Huyết Lôi khác lại bổ tới với tốc độ không tưởng.
Chấp Kiếm Nhân chập tay lại đưa lên ngang trán rồi bước tới: “Phá!"
Một thanh kiếm phá không lao vút đi.
Ruỳnh!
Nó gắng gượng ngăn cản được tia sét, nhưng lại có một tia khác bổ tới chỉ một khác sau đó, khiến thanh kiếm vỡ tan thành từng mảnh.
Chấp Kiếm Nhân biến sắc, vội vàng vung tay, gọi khiên kiếm quang hiện lên.
Nhưng tấm khiên cũng vỡ nát, đẩy văng hai người Diệp Quân và Chấp Kiếm Nhân bay tít ra xa. Tay Diệp Quân rời khỏi eo Chấp Kiếm Nhân, cả người bay vút ra ngoài.
Nơi nơi đều là Lôi Kiếp, hắn phải làm sao để ngăn cản bây giờ?
Chấp Kiếm Nhân bất chấp tia sét đang nện xuống trước mặt mình, xoay người túm lấy tay Diệp Quân, thả ra mấy chục tia kiếm quang từ trong cơ thể, cho chúng chém vào Lôi Kiếp phía sau hắn. Đồng thời, bản thân nàng ta cũng bị Lôi Kiếp bổ trúng.
Ầm!
Chấp Kiếm Nhân bị đánh bật ra ngoài nhưng vẫn nắm chặt lấy Diệp Quân. Nếu buông hắn ra giữa nơi toàn là sấm sét này thì hắn chỉ còn một con đường chết.
Đúng lúc này, lại một tia Huyết Lôi đỏ thẫm vồ tới với tốc độ khủng khiếp.
Đồng tử Chấp Kiếm Nhân rụt lại. Nào ngờ, Diệp Quân lại chọn đúng lúc này mà kéo nàng ta ra sau lưng, nhìn tia sét với vẻ hung hãn: “Mở!"
Ruỳnh!
Đạo ấn xuất hiện giữa trán hắn.
Ầm!
Cảnh giới của hắn bay vọt lên đến Tuế Nguyệt Tiên, đồng thời thả ra một luồng sức mạnh khủng khiếp.
Sức mạnh tự nhiên!
Ánh mắt hắn lóe lên đầy ngoan độc khi Huyết Lôi lao tới, chân bước ra, tay bổ kiếm xuống.
Uỳnh!
Nhát chém đi kèm kiếm khí hùng hậu thành công ngăn cản Huyết Lôi.
Đây chính là đường kiếm mạnh nhất từ trước đến nay của hắn!
Nhưng chỉ một khắc sau, thân xác hắn bắt đầu vụn vỡ.
Chấp Kiếm Nhân ở sau lưng chứng kiến cảnh này với vẻ ngây dại.
Chương 660: Mục đích của Từ Nhu và Bát Uyển
Dù Diệp Quân đã thăng cấp lên cảnh giới Tuế Nguyệt Tiên, còn có cây thần tự nhiên, nhưng vẫn không thể chống lại lực lượng của Huyết Lôi này.
Nếu có kiếm Hành Đạo, có lẽ còn có thể thử!
Nhưng lúc này, hắn không có gì cả!
Thật ra Diệp Quân cũng biết, nhưng hắn vẫn xông lên.
Vì hắn cảm thấy mình không thể để người khác bảo vệ mãi, dù sao cũng phải làm gì đó.
Vào lúc thân thể và linh hồn của Diệp Quân sắp hoàn toàn tan biến, một ánh sáng mờ đột nhiên bao phủ lấy hắn, sau đó, vô số ánh sáng bộc phát từ trước mặt Diệp Quân, đẩy lui vô số lôi kiếp.
Người ra tay chính là Từ Nhu kia.
Từ Nhu cất lời: “Đi!”
Sau đó, nàng ấy liên thủ với Chấp Kiếm Nhân, phá không rời đi, đẩy ra lôi kiếp hai bên, chẳng mấy chốc, hai người đã biến mất ở sâu trong tinh không xa xôi.
…
Bên cạnh bãi cát trên một hòn đảo, Từ Nhu nhìn Diệp Quân đang nằm trước mặt với vẻ mặt nặng nề.
Lúc này, thân thể của Diệp Quân đã không còn nguyên vẹn, còn rơi vào hôn mê.
May mà có cây thần tự nhiên tu bổ thân thể cho hắn, nếu không, có lẽ Diệp Quân đã chết chắc rồi. Đây là Huyết Lôi Kiếp, lôi kiếp chỉ xuất hiện khi thần linh vũ trụ đột phá, Diệp Quân bị lực lượng này đả thương, phương pháp chữa thương bình thường hoàn toàn không có tác dụng!
May mà có cây thần tự nhiên!
Chấp Kiếm Nhân nhìn Diệp Quân trước mặt, im lặng không biết đang nghĩ gì.
Từ Nhu đột nhiên ngồi xuống bên cạnh Diệp Quân, nàng ấy nhẹ nhàng vuốt ve gò má của hắn, cười nói: “Từ Kính, người này đẹp trai thật đấy!”
Từ Kính nhìn Từ Nhu: “Tỷ đi theo hắn là muốn sau này Chân Vũ Trụ và vũ trụ Quan Huyên có thể hoà bình với nhau ư?”
Từ Nhu cười nói: “Đây chỉ là một trong những mục đích của ta thôi!”
Từ Kính nhìn chằm chằm Từ Nhu, nhíu mày: “Còn mục đích gì khác ư?”
Từ Nhu nói tiếp: “Ta mong sau này hắn có thể giúp Đại tỷ”.
Từ Kính trầm giọng nói: “Tỷ mong hắn có thể giúp Đại tỷ chống lại Vũ Trụ Kiếp?”
Từ Nhu gật đầu: “Đúng thế”.
Dứt lời, nàng ấy ngẩng đầu nhìn về phía sâu trong tinh không, nhẹ giọng nói: “Sự sống còn của vũ trụ, không thể để Đại tỷ gánh vác một mình được”.
Chấp Kiếm Nhân nhìn chằm chằm Từ Nhu: “Tỷ đang lợi dụng hắn!”
Từ Nhu cười nói: “Từ này hơi khó nghe đấy”.
Chấp Kiếm Nhân lắc đầu, không đáp lại.
Từ Nhu nhẹ nhàng vuốt ve gò má Diệp Quân, khẽ nói: “Muội cảm thấy đại tỷ có thể chịu đựng mãi không?”
Chấp Kiếm Nhân sa sầm mặt: “Đã lâu rồi ta không được thấy bản thể của tỷ ấy”.
Từ Nhu nhìn Diệp Quân trước mặt: “Ngoài Đại tỷ, có hai người chống lại được Vũ Trụ Kiếp”.
Chấp Kiếm Nhân nhìn về phía Diệp Quân: “Hắn sao?”
Từ Nhu gật đầu: “Một người là chủ nhân bút Đại đạo, người thứ hai chính là hắn, đương nhiên chắc chắn thực lực của hắn không đủ, có điều nếu hắn chịu trách nhiệm này, mấy người sau lưng hắn sẽ gánh vác giúp hắn!”
Chấp Kiếm Nhân nhìn chằm chằm Từ Nhu: “Tỷ muốn thông qua hắn lợi dụng những người sau lưng hắn!”
Từ Nhu gật đầu.
Chấp Kiếm Nhân lắc đầu: “Từ Nhu, ta nhìn ra hắn rất có thiện cảm với tỷ, nếu để hắn biết tỷ đang có mưu đồ với hắn…”
Từ Nhu đột nhiên ngắt lời nàng ta: “Cả Bát Uyển cũng thế…”
Con ngươi Chấp Kiếm Nhân chợt co lại: “Tỷ nói Bát Uyển cũng có mưu đồ với hắn ư?”
Từ Nhu nhìn Diệp Quân, khẽ mỉm cười không nói gì.
Chấp Kiếm Nhân nhẹ giọng lẩm bẩm: “Chẳng trách Bát Uyển lại ngủ với hắn, ta đã cảm thấy kỳ lạ rồi, dù có thích hắn hơn nữa cũng không thể cứ thể trao thân cho hắn được…”
Nói đến đây, nàng ta đột nhiên nhìn về phía Từ Nhu bằng ánh mắt sắc bén: “Rốt cuộc hai người đang tính toán cái gì!”
Từ Nhu cười nói: “Không phải ta đã nói rồi à? Để hắn đến chống lại Vũ Trụ Kiếp!”
Chấp Kiếm Nhân nhìn chằm chằm Từ Nhu: “Hắn không biết Bát Uyển có ý đồ với mình sao?”
Từ Nhu cười khẽ, sau đó hỏi: “Muội biết nhược điểm lớn nhất của người này là gì không?”
Dứt lời, nàng ấy nhìn Diệp Quân trước mặt, nhẹ giọng nói: “Nhược điểm lớn nhất của hắn là tốt bụng, hắn còn tốt bụng hơn cha và ông nội của hắn nhiều, tốt bụng cũng cần đúng chỗ, nếu không sẽ dễ bị lừa dối, bị lợi dụng”.
Chấp Kiếm Nhân lắc đầu, trầm giọng nói: “Từ Nhu, tỷ và Bát Uyển hành động như thế thật sự là hơi bỉ ổi!”
Từ Nhu gật đầu: “Ta biết!”
Chấp Kiếm Nhân giận dữ: “Tỷ biết cái khỉ gì, dù hắn là kẻ thù, nhưng hành động này của hai người thật sự rất bỉ ổi, ta coi thường nó, cả Đại tỷ cũng sẽ thế”.
Từ Nhu nhìn về phía Chấp Kiếm Nhân: “Vậy muội có cách nào giúp Đại tỷ không?”
Chấp Kiếm Nhân lạnh lùng nói: “Nếu một ngày nào đó Đại tỷ không chống lại được nữa, ta sẽ chết cùng với tỷ ấy. Hành động này của tỷ và Bát Uyển giống cái gì? Bát Uyển đang coi muội ấy thành cái gì rồi? Dùng sắc lừa người? Mẹ kiếp! Nếu muội ấy ở đây, ta nhất định sẽ đánh chết muội ấy, đúng là bỉ ổi!”
Từ Nhu đột nhiên nổi giận: “Muội thì biết cái gì, cả ngày muội chỉ biết đánh biết giết, muội chẳng hiểu cái gì cả! Nếu không thể ngăn chặn Vũ Trụ Kiếp, muội biết Chân Vũ Trụ sẽ có bao nhiêu người phải chết không?”
Chấp Kiếm Nhân châm chọc: “Đây là lần đầu tiên ta phát hiện tỷ sợ chết thế đấy!”
Từ Nhu đứng phắt dậy, giận dữ nói: “Nếu Đại tỷ bỏ mạng vì không thể ngăn chặn được nữa, ta sẽ là người đầu tiên chết cùng tỷ ấy”.
Chấp Kiếm Nhân im lặng một lúc, nàng ta nhìn Diệp Quân ở cách đó không xa, lắc đầu: “Từ Nhu, tỷ giết hắn ta không phản đối, nhưng đừng làm như thế”.
Từ Nhu giận dữ: “Nếu không kéo hắn đi theo, người sau lưng hắn sẽ không chống lại Vũ Trụ Kiếp, Vũ Trụ Kiếp huỷ diệt toàn bộ vũ trụ, tại sao chỉ một mình Đại tỷ chống chọi? Tại sao?”
Chấp Kiếm Nhân nhìn chằm chằm Từ Nhu: “Ta không quan tâm được nhiều điều như thế, đợi hắn tỉnh lại, ta sẽ nói cho hắn biết sự thật”.
Từ Nhu bình tĩnh nói: “Đã muộn rồi!”
Chấp Kiếm Nhân cau mày, Từ Nhu đột nhiên chỉ vào giữa chân mày Diệp Quân: “Muội xem đi!”
Chấp Kiếm Nhân nhìn về phía giữa chân mày của Diệp Quân, ở nơi đó có một vết máu rất sâu.
Chân Thần!
Các cường giả Chân Vũ Trụ đang đứng trong điện lập tức quay phắt lại nhìn Tả tướng và Võ tướng.
Ai nấy đều tràn ngập hoài nghi.
Bởi vì Chân Thần đã rất lâu rồi không xuất hiện, tựa như đã bốc hơi khỏi nhân gian vậy.
Những người duy nhất biết tung tích của nàng ta là Tả tướng, Võ tướng và Chấp Kiếm Nhân.
Tả tướng nhìn Diệp Quân, nói hết không giấu giếm: “Chân Thần đang trấn áp Vũ Trụ Kiếp nên không thể ra tay”.
Hắn tò mò hỏi lại: “Nếu nó bùng nổ thì sẽ thế nào?"
Tả tướng cười: “Hủy diệt hết thảy mọi vũ trụ”.
Diệp Quân nhíu mày.
Tả tướng: “Ta biết ngươi không tin ta, ngươi có thể hỏi Từ Nhu”.
Thấy Diệp Quân quay sang mình, nàng ta gật đầu: “Đại tỷ phải luôn luôn áp chế nó, bởi vì mỗi một lần áp chế, nó sẽ mạnh lên thêm. Uy lực của Vũ Trụ Kiếp hiện giờ đã đạt đến mức độ khó lòng tưởng tượng, chỉ biết rằng một khi nó bùng nổ thì toàn bộ vũ trụ và thế giới đã biết cho đến nay sẽ bị tiêu diệt”.
Diệp Quân im lặng.
Từ Nhu đứng dậy, mỉm cười nói: “Ta có ý kiến này”.
Mọi người nhìn Từ Nhu, nàng ấy nghiêm giọng: “Thứ nhất, Vũ Trụ Kiếp là vấn đề hệ trọng không chỉ vũ trụ chúng ta, mà toàn thể sinh linh khắp mọi vũ trụ đều đang phải đối mặt. Nói cách khác, nó mới là kẻ thù lớn nhất của Chân Vũ Trụ và vũ trụ Quan Huyên”.
Những lời này khiến người của Chân Vũ Trụ nhíu mày.
Làm sao mà Chân Vũ Trụ lại bị buộc chung với vũ trụ Quan Huyên rồi?
Người này đang làm trò hề gì đấy?
Từ Nhu tiếp tục: “Thứ hai là Vĩnh Sinh Đại Đế. Người này có biệt hiệu Vạn Cổ Đệ Nhất Đế, hiện nay nhìn khắp Chân Vũ Trụ, trừ đại tỷ ra thì không ai có thể đơn đả độc đấu chống lại được”.
Nàng ấy bắn ánh mắt sang Diệp Quân: “Vũ trụ Quan Huyên các người trừ mấy vị cha chú kia ra thì cũng không có ai cả”.
Diệp Quân im lặng.
Từ Nhu nhìn quanh điện: “Tuyên bố của Vĩnh Sinh Đại Đế khi vừa xuất hiện là gì? Gã muốn văn minh Vĩnh Sinh một lần nữa thống nhất vũ trụ. Ta nhổ vào! Gã này căn bản không thèm đặt Chân Vũ Trụ và vũ trụ Quan Huyên chúng ta vào mắt, như vậy coi sao được?!"
Nàng ấy vung tay lên: “Nên chúng ta hãy cùng nhau giết hắn!"
Lời này vừa ra, những người khác đều biết tỏng ý đồ của nàng.
Muốn Chân Vũ Trụ và vũ trụ Quan Huyên bắt tay hợp tác đây mà.
Những người có mặt rơi vào im lặng.
Thấy Diệp Quân nhìn mình, Từ Nhu chớp mắt, hỏi lại: “Thấy ta nói hay không?"
Hắn gật đầu: “Hay, lần sau đừng nói nữa”.
Từ Nhu thoắt cái đen mặt, véo tay hắn: “Thấy ghét!"
Hành động này khiến những người khác trợn mắt há mồm.
Quan hệ giữa hai người này là gì vậy?
Ngay cả Chấp Kiếm Nhân cũng nhìn Từ Nhu với nụ cười khinh khỉnh.
Diệp Quân cảm thấy đầu âm ỉ đau, chần chừ một hồi thì rút tay về: “Người đừng như vậy, người ta hiểu lầm bây giờ”.
Nàng ấy bèn sang sảng bật cười: “Mấy người đừng hiểu lầm ha, hai chúng ta trong sáng vô cùng, chưa làm chuyện ấy bao giờ!"
Mọi người: “...”
Diệp Quân càng đau đầu: “Làm ơn đừng giải thích nữa”.
Người phụ nữ này đúng là quỷ ma mà!
Từ Nhu tiếp tục: “Sao lại nhìn bọn ta như vậy? Hai chúng ta trong sáng thuần khiết thật mà!"
Không ai nói gì.
Đầu Diệp Quân đau như búa bổ.
Tả tướng cười cười: “Ta hiểu ý của cô, Từ Nhu. Cô muốn vũ trụ Quan Huyên và Chân Vũ Trụ cùng hợp tác chống lại Vĩnh Sinh Đại Đế chứ gì?"
Nàng ấy gật đầu: “Chư vị, chủ nhân bút Đại Đạo đã bị trấn áp, Vĩnh Sinh Đại Đế mới có thể xuất hiện. Nhưng ta cho rằng không chỉ có ông ta mà rất nhiều cường giả từng bị chủ nhân bút Đại Đạo trấn áp đều sẽ lần lượt lộ mặt”.
Nàng ấy mỉm cười: “Đừng quên đại tỷ ta năm xưa cũng từng trấn áp không ít người của văn minh Thần Đạo thời đại trước. Nay loạn thế nổ ra, bọn họ chắc chắn sẽ xuất hiện, nên ta cho rằng hợp tác là con đường đúng đắn nhất!"
Không một ai lên tiếng.
Hợp tác với vũ trụ Quan Huyên ư?
Ai nấy đều mang lòng mâu thuẫn.
Dù sao hai bên đã đánh nhau bao lâu nay, có gọi là kẻ thù truyền kiếp cũng không ngoa.
Mà Diệp Quân cũng không muốn hợp tác, nên cũng rơi vào im lặng.
Từ Nhu không rõ sắc mặt những người này vậy là thế nào, ngẫm nghĩ một hồi lại nói: “Thật ra thì cũng không nhất thiết phải làm đồng minh, chúng ta cũng có thể tạm thời lập hiệp ước không xâm phạm lẫn nhau mà, mọi người thấy thế nào?"
Tạm thời không xâm phạm nhau?
Tả tướng trầm mặc suy nghĩ hồi lâu mới hỏi: “Diệp công tử thấy sao?"
Diệp Quân không đáp.
Từ Nhu sà lại ôm tay hắn: “Ngươi nghĩ mà xem, chừng nào Tháp gia còn nằm trong tay Vĩnh Sinh Đại Đế thì sức mạnh của lão ta sẽ tăng lên vùn vụt, không mất bao lâu để văn minh Vĩnh Sinh đạt đến một trình độ khủng bố đâu”.
Chương 657: Đình chiến
Diệp Quân cau mày: “Tháp gia sẽ không sao chứ?"
Từ Nhu lắc đầu: “Yên tâm đi, ai có nó thì đội lên đầu còn không kịp, làm sao gặp nguy hiểm được?"
Diệp Quân nghe vậy thì thoáng thả lỏng sau nhiều ngày lo lắng cho Tiểu Tháp.
Từ Nhu tiếp tục: “Ta biết ngươi nghĩ gì nên cũng sẽ không ép ngươi giảng hòa với Chân Vũ Trụ, nhưng đứng trước tình hình này, hai bên chúng ta mà còn tiếp tục đại chiến thì chỉ có lợi cho Vĩnh Sinh Đại Đế và tên Bác Thiên Đạo vô liêm sỉ đang tìm cách mạnh lên kia thôi, đã vậy còn vô số cường giả đến từ thời đại văn minh Thần Đạo…”
Diệp Quân lầm bầm: “Ta biết người có ý tốt”.
Từ Nhu nhoẻn cười.
Diệp Quân nhìn sang, khe khẽ thở dài.
Hắn rất có hảo cảm với người phụ nữ này, xem nàng ấy như thầy như bạn, nhưng hắn cũng biết trái tim nàng ấy vĩnh viễn luôn hướng về Chân Vũ Trụ.
Nếu có ngày hắn khai chiến toàn diện với bên kia thì nàng ấy chắc chắn sẽ lựa chọn đi theo Chân Vũ Trụ.
Cũng không có gì bất ngờ.
Dù sao nàng ấy vốn là người Chân Vũ Trụ mà.
Nghĩ đến đây, Diệp Quân bình thường trở lại.
Hắn thu hồi suy nghĩ, nói với Tả tướng: “Bà xưng hô thế nào?"
Đối phương không ngờ đến câu hỏi này nên ngẩn ra, đoạn đáp: “Phong Kỳ”.
Diệp Quân gật đầu: “Chân Vũ Trụ hiện giờ đang do bà làm chủ?"
Nàng ta cười đáp: “Xem như vậy”.
Diệp Quân ngẫm nghĩ một hồi: “Hay là vậy đi, Chân Vũ Trụ và vũ trụ Quan Huyên sẽ tạm thời đình chiến từ giờ phút này trở đi. Người của Chân Vũ Trụ không được bước vào vũ trụ Quan Huyên, người của vũ trụ Quan Huyên cũng không được bước vào Chân Vũ Trụ, bà thấy thế nào?"
Phong Kỳ lại nói: “Ta có ý tưởng khác, Diệp công tử có muốn nghe không?"
Hắn gật đầu: “Mời”.
Phong Kỳ: “Chân Vũ Trụ chúng ta sẵn lòng mở cửa với vũ trụ Quan Huyên, chỉ cần bên các người muốn thì đều có thể đến đây phát triển. Ngược lại, người bên chúng ta nếu muốn đến vũ trụ Quan Huyên, chỉ cần Diệp công tử không phản đối thì bên ta cũng sẽ không phản đối”.
Diệp Quân làm sao không nghe ra được ý định của đối phương?
Bà ta đang muốn giải quyết tận gốc!
Văn minh Chân Vũ Trụ cao hơn vũ trụ Quan Huyên, phúc lợi cũng tốt hơn, nếu hai bên không phản đối thì tất nhiên sẽ có rất nhiều người muốn gia nhập bên đó, bởi không phải ai cũng có thể cự tuyệt cám dỗ.
Phong Kỳ nhìn hắn với nụ cười trên môi.
Sau đó nghe Diệp Quân nói: “Được”.
Câu trả lời khiến bà ta sửng sốt.
Chấp Kiếm Nhân cũng nhíu mày, không ngờ hắn lại khẳng khái đồng ý như vậy.
Diệp Quân: “Nếu vũ trụ Quan Huyên đủ tốt thì họ sẽ ở lại, nếu không thì ta có cưỡng ép cũng chỉ làm chậm trễ họ. Vũ trụ Quan Huyên chúng ta, ai tới ai lui đều được”.
Tới lui thế nào cũng được!
Những lời này khiến Phong Kỳ chợt sinh lòng kính nể. Bà ta nghiền ngẫm nhìn Diệp Quân, thầm nhủ đúng là một người quyết đoán.
Chấp Kiếm Nhân cũng nhìn hắn nhưng lại không nói gì.
Các cường giả khác của Chân Vũ Trụ cũng ngạc nhiên không kém.
Không ngờ thiếu niên này lại dứt khoát đến vậy!
Diệp Quân lại nói: “Nhưng ta muốn mở một Tiên Bảo Các ở Chân Vũ Trụ, vậy có được không?"
Phong Kỳ không đáp.
Nàng ta đương nhiên đã nghe về nơi này, cũng biết vũ trụ Quan Huyên có thể phát triển như ngày hôm nay hoàn toàn là nhờ công lao của nó.
Hơn nữa hình thức kinh doanh của Tiên Bảo Các lại không kém cạnh gì so với Chân Vũ Trụ, nếu để Diệp Quân xây dựng thì sẽ tạo nên nguy cơ rất lớn cho thương hội địa phương.
Tả tướng đang muốn cự tuyệt, nhưng rồi lại nghĩ đối phương đã dám để cho người của vũ trụ Quan Huyên đến Chân Vũ Trụ, bây giờ bà ta lại từ chối thì lại có vẻ hẹp hòi.
Bấy giờ bà ta mới hiểu ra vì sao Diệp Quân lại đồng ý thoải mái đến vậy, ra là còn có chiêu này.
Mà hắn thì nhìn Tả tướng, chờ đợi một câu trả lời.
Bà ta cười: “Được, nhưng Chân Vũ Trụ muốn thu lợi nhuận”.
Diệp Quân nhíu mày.
Tả tướng: “Chân Vũ Trụ và vũ trụ Quan Huyên, mỗi bên chia đôi năm năm, cậu thấy thế nào?"
Diệp Quân im lặng.
Tả tướng hỏi: “Diệp công tử, cho dù ta có đồng ý cho Tiên Bảo Các tiến vào, nhưng cậu cho rằng không có sự ủng hộ của Chân Vũ Trụ thì nó có còn phát triển được sao?"
Thế là Diệp Quân gật đầu: “Vậy ta đồng ý”.
Tả tướng: “Còn yêu cầu gì nữa không?"
Diệp Quân lắc đầu, đứng dậy nói: “Cáo từ”.
Rồi xoay người rời đi.
Thấy Từ Nhu cũng đứng dậy đi theo, Diệp Quân quay lại nhìn, nghe nàng ấy cười hỏi: “Sao thế?"
Hắn ngẫm nghĩ một hồi: “Vết thương của tiền bối đã hoàn toàn khôi phục rồi, vẫn còn muốn theo ta sao?"
Nàng ta đáp ngay: “Đương nhiên!"
Diệp Quân thở dài: “Nhưng tiền bối là người của Chân Vũ Trụ”.
Từ Nhu: “Thông minh như ngươi, làm sao lại không biết mục đích của ta chứ?"
Diệp Quân không đáp.
Từ Nhu lại hỏi: “Ngươi đã thấy Vũ Trụ Kiếp bao giờ chưa?"
Hắn lắc đầu.
Nàng ta bèn cười: “Vậy ta dẫn ngươi đi!"
Diệp Quân sửng sốt.
Từ Nhu lại gọi Chấp Kiếm Nhân đứng ở xa: “Từ Kính! Đi chung đi!"
Đối phương im lặng, không lên tiếng phản đối.
Từ Nhu hỏi Diệp Quân: “Đi không?"
Diệp Quân thầm nghĩ: Đi xem Vũ Trụ Kiếp, có phải cũng sẽ nhìn thấy Chân Thần trong truyền thuyết kia?
Chương 658: Tiêu diệt mọi chúng sinh
Đi xem Vũ Trụ Kiếp ư?
Diệp Quân đương nhiên không từ chối, bởi vì hắn không chỉ muốn nhìn xem Vũ Trụ Kiếp ra sao mà còn muốn gặp vị Chân Thần với thực lực không thua gì cha kia.
Thấy hắn ngầm đống ý, ba người lập tức lên đường.
Đợi họ biến mất rồi, Tả tướng Phong Kỳ và Hữu tướng mới đi ra.
Người sau ngập ngừng muốn nói lại thôi, trong mắt tràn đầy âu lo.
Tả tướng khẽ hỏi: “Ông muốn nói về Từ Nhu?"
Hữu tướng gật đầu: “Quan hệ của nàng và Diệp Quân không tầm thường”.
Tả tướng cười cười: “Ta biết ông đang lo lắng điều gì, nhưng nàng ta tuyệt đối sẽ không giúp vũ trụ Quan Huyên gây bất lợi cho Chân Vũ Trụ chúng ta”.
Hữu tướng không đáp lời.
Tả tướng lại nói: “Cho dù có chuyện gì xảy ra, Từ Nhu cũng sẽ luôn đứng về phía chúng ta”.
Hữu tướng liếc nhìn nàng ta một cái, không nói gì thêm.
...
Từ Nhu dẫn Diệp Quân và Chấp Kiếm Nhân đi đến một ngọn núi bề ngang đến trăm nghìn trượng, bên trên là một truyền tống trận khổng lồ được phủ kín trong phù văn kỳ lạ.
Nàng ấy đưa hai người kia đi vào rồi khởi động nó, để cả ba cùng biến mất.
Trong đường hầm thời không.
Diệp Quân tò mò hỏi: “Từ Nhu tiền bối, có thể cho ta biết tường tận Vũ Trụ Kiếp là gì không?"
Nàng ấy vui vẻ đáp: “Ta từng nói với ngươi về bản nguyên đại đạo rồi, đó chính là nguồn gốc của hết thảy vạn vật. Vũ Trụ Kiếp sống dựa vào nó, vì vậy chỉ có thể trấn áp chứ không thể tận diệt”.
Diệp Quân thắc mắc: “Vì sao?"
Từ Nhu nhìn sang: “Vì bản thân nó chính là một phần của Đại Đạo, tiêu diệt nó chẳng khác gì tiêu diệt chúng sinh”.
Diệp Quân nhíu mày: “Nên chỉ có thể trấn áp thôi sao?"
Từ Nhu gật đầu: “Chính xác. Như người thường có sinh có tử, sinh tử cũng là một phần của Đại Đạo. Việc đại tỷ đang làm chỉ là trì hoãn tốc độ hủy diệt của vũ trụ này mà thôi”.
Diệp Quân im lặng gật gù.
Từ Nhu: “Nhưng ta rất lo”.
Diệp Quân nhìn sang, nghe nàng ấy nói với vẻ phức tạp: “Cô cô ngươi vì ngươi mà trấn áp chủ nhân bút Đại Đạo ở hệ Ngân Hà, đây vốn là ý tốt. Nhưng nàng ấy lại không ngờ rằng ông ta chính là người lập ra trật tự của vũ trụ vô tận, đã từng trấn áp vô số cường giả. Nay ông ta bị trấn áp...”
Từ Nhu khẽ lắc đầu: “Như Vĩnh Sinh Đại Đế kia trốn thoát được vì phong ấn do chủ nhân bút Đại Đạo để lại trở nên lỏng lẻo. Sở dĩ đại tỷ chỉ đuổi chứ không trấn áp gã, một phần cũng là vì lý do này”.
Diệp Quân lắc đầu cười khổ. Cô cô trấn áp chủ nhân bút Đại Đạo nhưng lại vô tình để Vĩnh Sinh Đại Đế trốn thoát, đây chắc chắn là tin xấu với hắn.
Từ Nhu cười: “Cô cô ngươi có ý tốt, nhưng nàng ấy cũng không ngờ ngươi lại yếu đến vậy”.
Diệp Quân cạn lời.
Từ Nhu: “Chúng ta không biết nhiều về thời đại văn minh Vĩnh Sinh nên không biết họ còn có những cường giả nào, ấy vậy mà nó còn chưa phải mối lo lớn nhất”.
Sắc mặt Diệp Quân đanh lại: “Ý người là...”
Từ Nhu hạ giọng: “Ngươi có biết vì sao biên giới vũ trụ lại kiên cố vậy không?"
Diệp Quân đáp ngay: “Vì chủ nhân bút Đại Đạo?"
Từ Nhu gật đầu: “Ông ta phân chia vũ trụ thành nhiều khu vực cho các nền văn minh phát triển độc lập, vào đúng thời điểm thì sẽ khai thông biên giới vài nơi để các vũ trụ và thế giới liên thông với nhau. Nhưng vẫn có một số nơi ông ta chưa cho mở cửa”.
Diệp Quân: “Người đang lo sẽ có các nền văn minh vũ trụ khác xuất hiện?"
Từ Nhu nhìn sang: “Vũ trụ mênh mông này không chỉ có chúng ta đi tìm văn minh khác, mà họ cũng đang đi tìm chúng ta. Theo ta được biết, chủ nhân bút Đại Đạo đã từng củng cố biên giới vũ trụ - vốn đã rất chắc chắn - vào thời đại văn minh Thần Đạo. Vì sao? Ông ta sợ chúng ta đi xâm lấn vũ trụ khác, hay sợ điều ngược lại?"
Diệp Quân im lặng.
Một tia lo lắng nảy lên trong mắt Từ Nhu: “Nếu là cái trước thì còn đỡ, nhưng nếu là cái sau thì sao? Nhưng đây cũng chỉ là suy nghĩ của cá nhân ta mà thôi, có khi là ta nghĩ nhiều rồi”.
Chấp Kiếm Nhân bỗng mở miệng: “Không phải tỷ nghĩ nhiều”.
Từ Nhu và Diệp Quân nhìn sang, nghe nàng ta nói với vẻ lãnh đạm: “Đại tỷ trước kia quả thật từng gia cố biên giới Chân Vũ Trụ”.
Từ Nhu cau mày: “Đại tỷ cũng làm vậy ư?"
Chấp Kiếm Nhân gật đầu: “Tỷ ấy chỉ để lại một câu trước khi trấn áp Vũ Trụ Kiếp, tỷ biết là gì không?"
Từ Nhu lắc đầu.
Chấp Kiếm Nhân nhìn nàng ấy: “Là 'chuẩn bị chiến đấu'“.
Chuẩn bị chiến đấu?
Sắc mặt Từ Nhu thoắt cái trở nên nghiêm trọng.
Chấp Kiếm Nhân liếc nhìn Diệp Quân, tiếp tục nói: “Chủ nhân bút Đại Đạo là người tiếp cận Đạo gần nhất ở vũ trụ này, cũng là người duy nhất có thể được xem là có khả năng ngự Đạo. Nay ông ta bị trấn áp, các vũ trụ đã biết tất nhiên sẽ rơi vào hỗn loạn”.
Diệp Quân: “Hay là thả ông ta ra cho rồi?"
Chấp Kiếm Nhân quay mặt sang hướng khác, không quan tâm đến hắn.
Diệp Quân im luôn.
Từ Nhu lắc đầu: “Cô cô ngươi là nhân vật tuyệt thế vô song, nếu đã trấn áp chủ nhân bút Đại Đạo thì chắc chắn là do ông ta có ý đồ sâu xa. Ta đoán có lẽ là ông ta đang làm gì đó ác ý, bị cô cô ngươi phát hiện rồi trấn áp”.
Diệp Quân gật gù, khẽ thở dài trong lòng khi nhận ra thế giới này phức tạp hơn hắn tưởng nhiều.
Từ Nhu cười cười: “Lần này ta đưa ngươi đến đây, một là cho ngươi thấy Vũ Trụ Kiếp, hai là giúp ngươi trở nên mạnh hơn”.
Trở nên mạnh hơn?
Diệp Quân tò mò nhìn sang, đang muốn mở miệng thì thấy đường hầm thời không ở nơi xa chợt nứt vỡ, từng luồng sấm sét ầm ầm kéo tới.
Từ Nhu thốt lên: “Từ Kính, bảo vệ hắn!"
Nàng ấy bước tới trước, vung tay lên. Một trận pháp vàng óng tuôn ra từ tay nàng, cản lại những tia chớp kia.
Diệp Quân cảm nhận được uy lực của sấm sét thì đanh mặt. Chúng nó mạnh hơn Vũ Trụ Kiếp rất rất nhiều, nếu bị một tia bổ trúng thì hắn toi là chắc!
Chợt Chấp Kiếm Nhân xuất hiện trước mặt hắn, vươn tay thả ra hàng loạt kiếm khí ngăn cản sấm sét.
Chương 659: Lôi kiếp
Từ Nhu chợt kinh hãi thốt lên: “Sao Lôi Kiếp mạnh vậy?!"
Chấp Kiếm Nhân: “Càng lúc càng mạnh hơn”.
Sắc mặt Từ Nhu sa sầm: “Đại tỷ...”
Sấm sét ùa tới ngày càng nhiều khiến truyền tống trận bị quá tải. Từ Nhu lập tức nói: “Tiểu tử, nắm lấy Từ Kính mau! Truyền tống trận này không chịu nổi nữa, chúng ta sẽ phá đường ra ngoài!"
Nói rồi, nàng ấy vung tay lên, thả ra hàng vạn luồng sáng vàng đẩy dạt Lôi Kiếp sang một bên.
Diệp Quân vội vàng ùa tới ôm lấy eo Từ Kính từ phía sau. Nàng ta biến sắc, quát lên: “Muốn chết hả?! Tỷ ấy nói ngươi nắm lấy ta, không phải ôm!!"
Diệp Quân chần chừ rồi dùng hai tay đặt lên eo nàng ta. Một cảm giác kỳ lạ dâng lên trong lòng Từ Kính, cảm thấy phiền nhiễu vô cùng, nhưng chưa kịp nói gì thì nghe Từ Nhu la lên: “Đi!"
Nàng ấy vung tay sang bên, để những tia sáng vàng đẩy Lôi Kiếp đi, vạch ra một con đường cho họ.
Chấp Kiếm Nhân không nhiều lời nữa mà ngự kiếm, dẫn theo Diệp Quân biến mất ở nơi xa.
Từ Nhu cũng nhanh chóng hóa thành tia sáng vàng bay theo.
Trên đường bay, Diệp Quân hốt hoảng quan sát cảnh vật hai bên. Lôi Kiếp vô cùng tận đang ầm ầm giáng xuống như sao sa, đan thành một tấm lưới chằng chịt không nhìn thấy đầu đuôi.
Kinh khủng vô cùng!
Mỗi một tia sét đều mạnh hơn Mệnh Vận Kiếp không biết bao nhiêu lần!
Như sực nhớ ra gì, Diệp Quân quay phắt lại, chỉ thấy một phù ấn vàng kim đang lơ lửng cách đó mấy trăm nghìn trượng, Lôi Kiếp nào bén mảng đến gần đều bị một thứ sức mạnh bí ẩn đập nát.
Giọng Từ Nhu vang lên bên tai hắn: “Đó là Pháp Tắc Chân Thần do đại tỷ để lại. Nhờ có nó mới ngăn được Lôi Kiếp, bằng không chúng nó sẽ hủy diệt toàn bộ Chân Vũ Trụ và những vũ trụ khác”.
Diệp Quân im lặng quan sát với vẻ mặt nặng nề. Nếu để Lôi Kiếp xâm lấn vũ trụ Quan Huyên, chắc chắn cũng sẽ mang đến tai họa ngập đầu.
Chỉ có số ít cường giả cao cấp mới có thể sống sót.
Từ Nhu lại nói: “Lôi Kiếp này chỉ là một phần nhỏ của Vũ Trụ Kiếp mà thôi, chứ bản gốc nó còn kinh khủng gấp chục triệu lần những gì ngươi đang thấy”.
Thấy Diệp Quân giật mình nhìn sang, nàng ấy lại nói: “Ta không lừa ngươi làm gì. Ta từng có lần may mắn nhìn thấy Vũ Trụ Kiếp vào mười mấy nghìn năm trước, uy lực của nó khi đó phải nói là khiến người tuyệt vọng, huống chi là Vũ Trụ Kiếp hôm nay”.
Diệp Quân nhìn Lôi Kiếp hạ xuống như sao băng khắp chốn mà kinh hãi vô cùng. Nếu để thứ này lọt vào vũ trụ Quan Huyên thì hắn chỉ còn nước thỉnh cha ra đỡ hộ mà thôi.
Chứ hắn làm không được!
Giang sơn à? Không cần!
Đúng lúc này, mấy chục tia sét màu đỏ thắm hiện ra ở phương xa khiến hai người phụ nữ đồng loạt biến sắc. Từ Nhu kinh hãi thốt lên: “Coi chừng!"
Diệp Quân cũng không giữ được bình tĩnh khi thấy chúng, những tia sét mạnh hơn Lôi Kiếp thường đến mấy chục lần!
Hắn ôm thít lấy eo Chấp Kiếm Nhân theo bản năng khiến nàng ta vừa giận vừa sợ, nhưng giờ phút này cũng không rảnh để đắn đo nữa, chỉ vung tay lên bắn ra một loạt kiếm khí chém vào những tia sét đỏ.
Uỳnh uỳnh uỳnh!
Hàng loạt tiếng nổ vang lên khắp tinh không.
Nhưng kiếm khí của nàng ta vậy mà không khiến Huyết Lôi bị suy suyển mảy may. Khi chúng đồng loạt vồ tới, Chấp Kiếm Nhân lạnh lùng giương mắt, khép ngón tay lại làm động tác chém, để một tia kiếm khí dài đến vạn trượng lao ra.
Kiếm quang và Huyết Lôi va chạm rồi nứt toác, đẩy Diệp Quân và Chấp Kiếm Nhân lui lại liên tục. Ngay sau đó, một tia Huyết Lôi khác lại bổ tới với tốc độ không tưởng.
Chấp Kiếm Nhân chập tay lại đưa lên ngang trán rồi bước tới: “Phá!"
Một thanh kiếm phá không lao vút đi.
Ruỳnh!
Nó gắng gượng ngăn cản được tia sét, nhưng lại có một tia khác bổ tới chỉ một khác sau đó, khiến thanh kiếm vỡ tan thành từng mảnh.
Chấp Kiếm Nhân biến sắc, vội vàng vung tay, gọi khiên kiếm quang hiện lên.
Nhưng tấm khiên cũng vỡ nát, đẩy văng hai người Diệp Quân và Chấp Kiếm Nhân bay tít ra xa. Tay Diệp Quân rời khỏi eo Chấp Kiếm Nhân, cả người bay vút ra ngoài.
Nơi nơi đều là Lôi Kiếp, hắn phải làm sao để ngăn cản bây giờ?
Chấp Kiếm Nhân bất chấp tia sét đang nện xuống trước mặt mình, xoay người túm lấy tay Diệp Quân, thả ra mấy chục tia kiếm quang từ trong cơ thể, cho chúng chém vào Lôi Kiếp phía sau hắn. Đồng thời, bản thân nàng ta cũng bị Lôi Kiếp bổ trúng.
Ầm!
Chấp Kiếm Nhân bị đánh bật ra ngoài nhưng vẫn nắm chặt lấy Diệp Quân. Nếu buông hắn ra giữa nơi toàn là sấm sét này thì hắn chỉ còn một con đường chết.
Đúng lúc này, lại một tia Huyết Lôi đỏ thẫm vồ tới với tốc độ khủng khiếp.
Đồng tử Chấp Kiếm Nhân rụt lại. Nào ngờ, Diệp Quân lại chọn đúng lúc này mà kéo nàng ta ra sau lưng, nhìn tia sét với vẻ hung hãn: “Mở!"
Ruỳnh!
Đạo ấn xuất hiện giữa trán hắn.
Ầm!
Cảnh giới của hắn bay vọt lên đến Tuế Nguyệt Tiên, đồng thời thả ra một luồng sức mạnh khủng khiếp.
Sức mạnh tự nhiên!
Ánh mắt hắn lóe lên đầy ngoan độc khi Huyết Lôi lao tới, chân bước ra, tay bổ kiếm xuống.
Uỳnh!
Nhát chém đi kèm kiếm khí hùng hậu thành công ngăn cản Huyết Lôi.
Đây chính là đường kiếm mạnh nhất từ trước đến nay của hắn!
Nhưng chỉ một khắc sau, thân xác hắn bắt đầu vụn vỡ.
Chấp Kiếm Nhân ở sau lưng chứng kiến cảnh này với vẻ ngây dại.
Chương 660: Mục đích của Từ Nhu và Bát Uyển
Dù Diệp Quân đã thăng cấp lên cảnh giới Tuế Nguyệt Tiên, còn có cây thần tự nhiên, nhưng vẫn không thể chống lại lực lượng của Huyết Lôi này.
Nếu có kiếm Hành Đạo, có lẽ còn có thể thử!
Nhưng lúc này, hắn không có gì cả!
Thật ra Diệp Quân cũng biết, nhưng hắn vẫn xông lên.
Vì hắn cảm thấy mình không thể để người khác bảo vệ mãi, dù sao cũng phải làm gì đó.
Vào lúc thân thể và linh hồn của Diệp Quân sắp hoàn toàn tan biến, một ánh sáng mờ đột nhiên bao phủ lấy hắn, sau đó, vô số ánh sáng bộc phát từ trước mặt Diệp Quân, đẩy lui vô số lôi kiếp.
Người ra tay chính là Từ Nhu kia.
Từ Nhu cất lời: “Đi!”
Sau đó, nàng ấy liên thủ với Chấp Kiếm Nhân, phá không rời đi, đẩy ra lôi kiếp hai bên, chẳng mấy chốc, hai người đã biến mất ở sâu trong tinh không xa xôi.
…
Bên cạnh bãi cát trên một hòn đảo, Từ Nhu nhìn Diệp Quân đang nằm trước mặt với vẻ mặt nặng nề.
Lúc này, thân thể của Diệp Quân đã không còn nguyên vẹn, còn rơi vào hôn mê.
May mà có cây thần tự nhiên tu bổ thân thể cho hắn, nếu không, có lẽ Diệp Quân đã chết chắc rồi. Đây là Huyết Lôi Kiếp, lôi kiếp chỉ xuất hiện khi thần linh vũ trụ đột phá, Diệp Quân bị lực lượng này đả thương, phương pháp chữa thương bình thường hoàn toàn không có tác dụng!
May mà có cây thần tự nhiên!
Chấp Kiếm Nhân nhìn Diệp Quân trước mặt, im lặng không biết đang nghĩ gì.
Từ Nhu đột nhiên ngồi xuống bên cạnh Diệp Quân, nàng ấy nhẹ nhàng vuốt ve gò má của hắn, cười nói: “Từ Kính, người này đẹp trai thật đấy!”
Từ Kính nhìn Từ Nhu: “Tỷ đi theo hắn là muốn sau này Chân Vũ Trụ và vũ trụ Quan Huyên có thể hoà bình với nhau ư?”
Từ Nhu cười nói: “Đây chỉ là một trong những mục đích của ta thôi!”
Từ Kính nhìn chằm chằm Từ Nhu, nhíu mày: “Còn mục đích gì khác ư?”
Từ Nhu nói tiếp: “Ta mong sau này hắn có thể giúp Đại tỷ”.
Từ Kính trầm giọng nói: “Tỷ mong hắn có thể giúp Đại tỷ chống lại Vũ Trụ Kiếp?”
Từ Nhu gật đầu: “Đúng thế”.
Dứt lời, nàng ấy ngẩng đầu nhìn về phía sâu trong tinh không, nhẹ giọng nói: “Sự sống còn của vũ trụ, không thể để Đại tỷ gánh vác một mình được”.
Chấp Kiếm Nhân nhìn chằm chằm Từ Nhu: “Tỷ đang lợi dụng hắn!”
Từ Nhu cười nói: “Từ này hơi khó nghe đấy”.
Chấp Kiếm Nhân lắc đầu, không đáp lại.
Từ Nhu nhẹ nhàng vuốt ve gò má Diệp Quân, khẽ nói: “Muội cảm thấy đại tỷ có thể chịu đựng mãi không?”
Chấp Kiếm Nhân sa sầm mặt: “Đã lâu rồi ta không được thấy bản thể của tỷ ấy”.
Từ Nhu nhìn Diệp Quân trước mặt: “Ngoài Đại tỷ, có hai người chống lại được Vũ Trụ Kiếp”.
Chấp Kiếm Nhân nhìn về phía Diệp Quân: “Hắn sao?”
Từ Nhu gật đầu: “Một người là chủ nhân bút Đại đạo, người thứ hai chính là hắn, đương nhiên chắc chắn thực lực của hắn không đủ, có điều nếu hắn chịu trách nhiệm này, mấy người sau lưng hắn sẽ gánh vác giúp hắn!”
Chấp Kiếm Nhân nhìn chằm chằm Từ Nhu: “Tỷ muốn thông qua hắn lợi dụng những người sau lưng hắn!”
Từ Nhu gật đầu.
Chấp Kiếm Nhân lắc đầu: “Từ Nhu, ta nhìn ra hắn rất có thiện cảm với tỷ, nếu để hắn biết tỷ đang có mưu đồ với hắn…”
Từ Nhu đột nhiên ngắt lời nàng ta: “Cả Bát Uyển cũng thế…”
Con ngươi Chấp Kiếm Nhân chợt co lại: “Tỷ nói Bát Uyển cũng có mưu đồ với hắn ư?”
Từ Nhu nhìn Diệp Quân, khẽ mỉm cười không nói gì.
Chấp Kiếm Nhân nhẹ giọng lẩm bẩm: “Chẳng trách Bát Uyển lại ngủ với hắn, ta đã cảm thấy kỳ lạ rồi, dù có thích hắn hơn nữa cũng không thể cứ thể trao thân cho hắn được…”
Nói đến đây, nàng ta đột nhiên nhìn về phía Từ Nhu bằng ánh mắt sắc bén: “Rốt cuộc hai người đang tính toán cái gì!”
Từ Nhu cười nói: “Không phải ta đã nói rồi à? Để hắn đến chống lại Vũ Trụ Kiếp!”
Chấp Kiếm Nhân nhìn chằm chằm Từ Nhu: “Hắn không biết Bát Uyển có ý đồ với mình sao?”
Từ Nhu cười khẽ, sau đó hỏi: “Muội biết nhược điểm lớn nhất của người này là gì không?”
Dứt lời, nàng ấy nhìn Diệp Quân trước mặt, nhẹ giọng nói: “Nhược điểm lớn nhất của hắn là tốt bụng, hắn còn tốt bụng hơn cha và ông nội của hắn nhiều, tốt bụng cũng cần đúng chỗ, nếu không sẽ dễ bị lừa dối, bị lợi dụng”.
Chấp Kiếm Nhân lắc đầu, trầm giọng nói: “Từ Nhu, tỷ và Bát Uyển hành động như thế thật sự là hơi bỉ ổi!”
Từ Nhu gật đầu: “Ta biết!”
Chấp Kiếm Nhân giận dữ: “Tỷ biết cái khỉ gì, dù hắn là kẻ thù, nhưng hành động này của hai người thật sự rất bỉ ổi, ta coi thường nó, cả Đại tỷ cũng sẽ thế”.
Từ Nhu nhìn về phía Chấp Kiếm Nhân: “Vậy muội có cách nào giúp Đại tỷ không?”
Chấp Kiếm Nhân lạnh lùng nói: “Nếu một ngày nào đó Đại tỷ không chống lại được nữa, ta sẽ chết cùng với tỷ ấy. Hành động này của tỷ và Bát Uyển giống cái gì? Bát Uyển đang coi muội ấy thành cái gì rồi? Dùng sắc lừa người? Mẹ kiếp! Nếu muội ấy ở đây, ta nhất định sẽ đánh chết muội ấy, đúng là bỉ ổi!”
Từ Nhu đột nhiên nổi giận: “Muội thì biết cái gì, cả ngày muội chỉ biết đánh biết giết, muội chẳng hiểu cái gì cả! Nếu không thể ngăn chặn Vũ Trụ Kiếp, muội biết Chân Vũ Trụ sẽ có bao nhiêu người phải chết không?”
Chấp Kiếm Nhân châm chọc: “Đây là lần đầu tiên ta phát hiện tỷ sợ chết thế đấy!”
Từ Nhu đứng phắt dậy, giận dữ nói: “Nếu Đại tỷ bỏ mạng vì không thể ngăn chặn được nữa, ta sẽ là người đầu tiên chết cùng tỷ ấy”.
Chấp Kiếm Nhân im lặng một lúc, nàng ta nhìn Diệp Quân ở cách đó không xa, lắc đầu: “Từ Nhu, tỷ giết hắn ta không phản đối, nhưng đừng làm như thế”.
Từ Nhu giận dữ: “Nếu không kéo hắn đi theo, người sau lưng hắn sẽ không chống lại Vũ Trụ Kiếp, Vũ Trụ Kiếp huỷ diệt toàn bộ vũ trụ, tại sao chỉ một mình Đại tỷ chống chọi? Tại sao?”
Chấp Kiếm Nhân nhìn chằm chằm Từ Nhu: “Ta không quan tâm được nhiều điều như thế, đợi hắn tỉnh lại, ta sẽ nói cho hắn biết sự thật”.
Từ Nhu bình tĩnh nói: “Đã muộn rồi!”
Chấp Kiếm Nhân cau mày, Từ Nhu đột nhiên chỉ vào giữa chân mày Diệp Quân: “Muội xem đi!”
Chấp Kiếm Nhân nhìn về phía giữa chân mày của Diệp Quân, ở nơi đó có một vết máu rất sâu.
Bình luận facebook