Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 672: Hai người cùng lên đi
“Càn rỡ!”
Trong thinh không, giọng Từ Nhu đột nhiên vang lên.
Ngay sau đó, một hơi thở cực mạnh đã khóa chặt luồng kiếm quang kia, ép chặt Chấp Kiếm Nhân lại một chỗ.
Từ Nhu xuất hiện trước mặt Chấp Kiếm Nhân, nàng ấy nhìn Chấp Kiếm Nhân, lạnh lùng nói: “Nào, để ta xem xem mấy năm nay kiếm đạo của muội có tiến bộ không”.
Nếu đã không khuyên được thì đành phải dùng vũ lực thôi.
Chấp Kiếm Nhân không nhìn Từ Nhu, nàng ta quay sang nhìn Chân Vô Ngã, người phụ nữ trước mặt đây nếu thật sự còn chút ít tình nghĩa nào với chàng thiếu niên kia thì lần này thiếu niên ấy có thể được cứu rồi.
Thấy Chấp Kiếm Nhân nhìn mình, Chân Vô Ngã chỉ trầm mặc một hồi rồi lắc đầu.
Chấp Kiếm Nhân nhắm mắt lại: “Hai người cùng lên đi”.
Dứt lời, nàng ta đột nhiên vung kiếm.
…
Trong không trung, Diệp Quân ngự kiếm bay đi. Sau khi cảnh giới tăng lên tới Tuế Nguyệt Tiên, tốc độ của hắn cũng tăng cao, nhưng vẫn không cách nào thoát khỏi sự đeo bám của đám cường giả phía sau, bọn họ vẫn bám sát không rời.
Đột nhiên, sau lưng Diệp Quân truyền tới một tràng ngâm xướng cổ xưa.
Diệp Quân chợt cảm thấy bất an. Ngay sau đó, thời không trước mặt hắn bất chợt rung chuyển, Diệp Quân phát hiện, thời không nơi này đang chảy ngược, hắn đang chạy về phía trước nhưng giờ đây đã biến thành chạy về phía sau.
Diệp Quân vô cùng kinh hãi, vội chém mạnh một kiếm xuống.
Roẹt!
Kiếm quang rạch vỡ màn trười trước mắt.
Lúc này, ông lão mặc áo đạo sĩ đã đứng trước mặt hắn, sáu vị Mệnh Vận Đại Đế bao vây xung quanh.
Vậy là tổng cộng có bảy vị Mệnh Vận Đại Đế vây lấy Diệp Quân ở nơi này.
Hơn nữa, ông lão khoác áo đạo sĩ này còn là một vị thuật sư.
Thấy tình cảnh trước mắt, sắc mặt Diệp Quân trầm xuống, với thực lực của hắn hiện nay, lấy một đánh một còn có chút khả năng thắng được, nhưng lấy một chống bảy thì tuyệt đối không có bất kì hi vọng thắng lợi nào.
Dù hắn có thiêu đốt sạch cả thân thể và linh hồn cùng với huyết mạch thì cũng không thể thay đổi kết cục ấy.
Ông lão mặc áo đạo sĩ nhìn Diệp Quân, cười bảo: “Ngươi làm bọn ta rất bất ngờ đấy, chỉ mới tới cảnh giới Chí Tiên mà đã có thể đối kháng với Mệnh Vận Đại Đế, chớ nói ở thời đại này, dù là ở thời đại Vĩnh Sinh thì ngươi cũng xứng là bậc yêu nghiệt trong đám yêu nghiệt, thiên tài của giới thiên tài”.
Diệp Quân nhìn ông lão mặc áo đạo sĩ: “Ông là thuật sư của thời đại Vĩnh Sinh”.
Ông lão mặc áo đạo sĩ gật đầu: “Phải”.
Diệp Quân lại nói: “Ta từng gặp cổ thần sư, cũng từng gặp thần thuật sư, nhưng ta chưa từng gặp thuật sư của thời đại Vĩnh Sinh, có thể để ta tìm hiểu chút không?”
Ông lão mặc áo đạo sĩ cười nói: “Ngươi muốn một đấu một với ta?”
Diệp Quân chăm chú nhìn ông ta: “Mong hãy chỉ bảo cho”.
Ông lão mặc áo đạo sĩ mỉm cười: “Cũng được”.
Nói đoạn, ông ta phất tay một cái.
Đám cường giả Đại Đế đang vây quanh lập tức lùi sang một bên.
Ông lão mặc áo đạo sĩ nhìn Diệp Quân, cười bảo: “Ngươi đánh trước đi”.
Diệp Quân gật đầu, không nói gì thêm, ngay sau đó, hắn biến mất khỏi chỗ cũ, một luồng kiếm quang rạch toạc thời không, vọt tới, tiếp đó, Diệp Quân xuất hiện trước mắt ông lão mặc áo đạo sĩ kia, vung kiếm chém mạnh.
Bảy mươi đạo Trảm Thiên Bạt Kiếm chồng chất!
Thêm nữa, lúc này hắn còn thúc phát sức mạnh của Lôi Thần Ấn cùng với sức mạnh của cây thần tự nhiên kết hợp với sức mạnh Đạo Ấn.
Lần này, Diệp Quân thật sự dốc hết toàn lực.
Một kiếm chém ra, vùng tinh hà quanh đây đột nhiên bốc cháy, sau đó từ từ tan biến, vùng tinh hà này hoàn toàn không thể chịu nổi sức mạnh từ một kiếm này của hắn.
Ông lão mặc áo đạo sĩ kia vẫn bình thản như không. Khi Diệp Quân chém kiếm xuống, ông ta đột nhiên mở lòng bàn tay, một luồng kim quang tuôn ra từ đó, hóa thành một tấm khiên vàng che trước người ông ta.
Rầm!
Tấm khiên vàng rung lên kịch liệt, sau đó nứt vỡ, nhưng cũng vào lúc này, ông lão mặc áo đạo sĩ đột nhiên đẩy tay phải về trước.
Chỉ là một động tác đẩy thật nhẹ…
Rầm!
Trong khoảnh khắc, Diệp Quân đã bị đánh bay ra xa mấy vạn trượng, hắn vừa dừng lại được thì khóe miệng đã tràn máu tươi.
Diệp Quân cúi đầu nhìn xuống thân thể mình, lúc này, thân thể hắn đã xuất hiện vô số vết rạn nứt.
Một chiêu đánh trọng thương!
Diệp Quân lau vết máu nơi khóe miệng, ngẩng đầu nhìn về phía ông lão mặc áo đạo sĩ, ông ta cười nói: “Nếu ngươi đạt tới cảnh giới Đại Đế thì còn có thể đánh với ta một trận, tiếc rằng hiện giờ ngươi còn quá yếu”.
Nói đoạn, ông ta chỉ một ngón tay lên: “Cửu Thiên Thần Lôi, đánh!”
Ầm!
Giây lát sau, trên đỉnh đầu Diệp Quân xuất hiện một tia sét, nó đánh thẳng xuống.
Nhưng Diệp Quân không hề sợ hãi hay né tránh tia thần lôi này, hắn mặc cho nó bao phủ lấy mình.
Thấy thế, ông lão mặc áo đạo sĩ nhíu mày, bởi vì ông ta vừa phát hiện, Diệp Quân không hề hấn gì, không chỉ thế, Diệp Quân còn đang hấp thu thần lôi do ông ta đánh ra.
Ông lão mặc áo đạo sĩ nhìn Diệp Quân, gằn giọng: “Sức mạnh lôi kiếp!”
Diệp Quân hít sâu một hơi, nắm chặt hai tay, từng tia sét khủng bố đang không ngừng tuôn ra từ cơ thể hắn.
Trong thinh không, giọng Từ Nhu đột nhiên vang lên.
Ngay sau đó, một hơi thở cực mạnh đã khóa chặt luồng kiếm quang kia, ép chặt Chấp Kiếm Nhân lại một chỗ.
Từ Nhu xuất hiện trước mặt Chấp Kiếm Nhân, nàng ấy nhìn Chấp Kiếm Nhân, lạnh lùng nói: “Nào, để ta xem xem mấy năm nay kiếm đạo của muội có tiến bộ không”.
Nếu đã không khuyên được thì đành phải dùng vũ lực thôi.
Chấp Kiếm Nhân không nhìn Từ Nhu, nàng ta quay sang nhìn Chân Vô Ngã, người phụ nữ trước mặt đây nếu thật sự còn chút ít tình nghĩa nào với chàng thiếu niên kia thì lần này thiếu niên ấy có thể được cứu rồi.
Thấy Chấp Kiếm Nhân nhìn mình, Chân Vô Ngã chỉ trầm mặc một hồi rồi lắc đầu.
Chấp Kiếm Nhân nhắm mắt lại: “Hai người cùng lên đi”.
Dứt lời, nàng ta đột nhiên vung kiếm.
…
Trong không trung, Diệp Quân ngự kiếm bay đi. Sau khi cảnh giới tăng lên tới Tuế Nguyệt Tiên, tốc độ của hắn cũng tăng cao, nhưng vẫn không cách nào thoát khỏi sự đeo bám của đám cường giả phía sau, bọn họ vẫn bám sát không rời.
Đột nhiên, sau lưng Diệp Quân truyền tới một tràng ngâm xướng cổ xưa.
Diệp Quân chợt cảm thấy bất an. Ngay sau đó, thời không trước mặt hắn bất chợt rung chuyển, Diệp Quân phát hiện, thời không nơi này đang chảy ngược, hắn đang chạy về phía trước nhưng giờ đây đã biến thành chạy về phía sau.
Diệp Quân vô cùng kinh hãi, vội chém mạnh một kiếm xuống.
Roẹt!
Kiếm quang rạch vỡ màn trười trước mắt.
Lúc này, ông lão mặc áo đạo sĩ đã đứng trước mặt hắn, sáu vị Mệnh Vận Đại Đế bao vây xung quanh.
Vậy là tổng cộng có bảy vị Mệnh Vận Đại Đế vây lấy Diệp Quân ở nơi này.
Hơn nữa, ông lão khoác áo đạo sĩ này còn là một vị thuật sư.
Thấy tình cảnh trước mắt, sắc mặt Diệp Quân trầm xuống, với thực lực của hắn hiện nay, lấy một đánh một còn có chút khả năng thắng được, nhưng lấy một chống bảy thì tuyệt đối không có bất kì hi vọng thắng lợi nào.
Dù hắn có thiêu đốt sạch cả thân thể và linh hồn cùng với huyết mạch thì cũng không thể thay đổi kết cục ấy.
Ông lão mặc áo đạo sĩ nhìn Diệp Quân, cười bảo: “Ngươi làm bọn ta rất bất ngờ đấy, chỉ mới tới cảnh giới Chí Tiên mà đã có thể đối kháng với Mệnh Vận Đại Đế, chớ nói ở thời đại này, dù là ở thời đại Vĩnh Sinh thì ngươi cũng xứng là bậc yêu nghiệt trong đám yêu nghiệt, thiên tài của giới thiên tài”.
Diệp Quân nhìn ông lão mặc áo đạo sĩ: “Ông là thuật sư của thời đại Vĩnh Sinh”.
Ông lão mặc áo đạo sĩ gật đầu: “Phải”.
Diệp Quân lại nói: “Ta từng gặp cổ thần sư, cũng từng gặp thần thuật sư, nhưng ta chưa từng gặp thuật sư của thời đại Vĩnh Sinh, có thể để ta tìm hiểu chút không?”
Ông lão mặc áo đạo sĩ cười nói: “Ngươi muốn một đấu một với ta?”
Diệp Quân chăm chú nhìn ông ta: “Mong hãy chỉ bảo cho”.
Ông lão mặc áo đạo sĩ mỉm cười: “Cũng được”.
Nói đoạn, ông ta phất tay một cái.
Đám cường giả Đại Đế đang vây quanh lập tức lùi sang một bên.
Ông lão mặc áo đạo sĩ nhìn Diệp Quân, cười bảo: “Ngươi đánh trước đi”.
Diệp Quân gật đầu, không nói gì thêm, ngay sau đó, hắn biến mất khỏi chỗ cũ, một luồng kiếm quang rạch toạc thời không, vọt tới, tiếp đó, Diệp Quân xuất hiện trước mắt ông lão mặc áo đạo sĩ kia, vung kiếm chém mạnh.
Bảy mươi đạo Trảm Thiên Bạt Kiếm chồng chất!
Thêm nữa, lúc này hắn còn thúc phát sức mạnh của Lôi Thần Ấn cùng với sức mạnh của cây thần tự nhiên kết hợp với sức mạnh Đạo Ấn.
Lần này, Diệp Quân thật sự dốc hết toàn lực.
Một kiếm chém ra, vùng tinh hà quanh đây đột nhiên bốc cháy, sau đó từ từ tan biến, vùng tinh hà này hoàn toàn không thể chịu nổi sức mạnh từ một kiếm này của hắn.
Ông lão mặc áo đạo sĩ kia vẫn bình thản như không. Khi Diệp Quân chém kiếm xuống, ông ta đột nhiên mở lòng bàn tay, một luồng kim quang tuôn ra từ đó, hóa thành một tấm khiên vàng che trước người ông ta.
Rầm!
Tấm khiên vàng rung lên kịch liệt, sau đó nứt vỡ, nhưng cũng vào lúc này, ông lão mặc áo đạo sĩ đột nhiên đẩy tay phải về trước.
Chỉ là một động tác đẩy thật nhẹ…
Rầm!
Trong khoảnh khắc, Diệp Quân đã bị đánh bay ra xa mấy vạn trượng, hắn vừa dừng lại được thì khóe miệng đã tràn máu tươi.
Diệp Quân cúi đầu nhìn xuống thân thể mình, lúc này, thân thể hắn đã xuất hiện vô số vết rạn nứt.
Một chiêu đánh trọng thương!
Diệp Quân lau vết máu nơi khóe miệng, ngẩng đầu nhìn về phía ông lão mặc áo đạo sĩ, ông ta cười nói: “Nếu ngươi đạt tới cảnh giới Đại Đế thì còn có thể đánh với ta một trận, tiếc rằng hiện giờ ngươi còn quá yếu”.
Nói đoạn, ông ta chỉ một ngón tay lên: “Cửu Thiên Thần Lôi, đánh!”
Ầm!
Giây lát sau, trên đỉnh đầu Diệp Quân xuất hiện một tia sét, nó đánh thẳng xuống.
Nhưng Diệp Quân không hề sợ hãi hay né tránh tia thần lôi này, hắn mặc cho nó bao phủ lấy mình.
Thấy thế, ông lão mặc áo đạo sĩ nhíu mày, bởi vì ông ta vừa phát hiện, Diệp Quân không hề hấn gì, không chỉ thế, Diệp Quân còn đang hấp thu thần lôi do ông ta đánh ra.
Ông lão mặc áo đạo sĩ nhìn Diệp Quân, gằn giọng: “Sức mạnh lôi kiếp!”
Diệp Quân hít sâu một hơi, nắm chặt hai tay, từng tia sét khủng bố đang không ngừng tuôn ra từ cơ thể hắn.