Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 666-668
Chương 666: Sau đó thì sao?
Đồng Tâm Nhất Mệnh!
Đây chính là một cổ thuật được Chân Thần sáng tạo ra khi đang ở thôn Thạch, khi thi triển nó có thể khiến người thi triển cùng một người khác đồng tâm đồng mệnh, sẻ chia thương tổn.
Cả bốn tỷ muội đều từng thi triển cổ thuật này với nhau, bản chất của nó là lấy mạng đổi mạng, nếu đổi không được thì cùng chết.
Từ Nhu không ngờ Chấp Kiếm Nhân lại thi triển cổ thuật này với Diệp Quân. Cần biết một điều rằng, ngoài bốn tỷ muội bọn họ, họ chưa từng thi triển cổ thuật này với bất kì người ngoài nào khác.
Vào lúc này, Chấp Kiếm Nhân cùng Diệp Quân tựa như đã thành một thể thống nhất.
Muội ấy đã chia sẻ một nửa thương tổn từ Diệp Quân.
Từ Nhu tức giận vô cùng, Chấp Kiếm Nhân điên rồi sao?
Xa nơi chân trời, Chấp Kiếm Nhân cũng đang nhíu chặt mày, sắc mặt trở nên tái nhợt, nàng ta đã đánh giá thấp sức mạnh của Lôi Thần Ấn rồi.
Từ Nhu đứng cạnh đó, nhìn Chấp Kiếm Nhân chằm chằm, không nói một lời, nhưng nàng ấy đã âm thầm luân chuyển thuật pháp, nếu thấy Chấp Kiếm Nhân không thể chịu đựng nổi, nàng ấy cũng sẽ thi triển thuật Đồng Tâm Nhất Mệnh, chia sẻ thương tổn với Chấp Kiếm Nhân.
Cứ thế, Diệp Quân cùng Chấp Kiếm Nhân liên tục hứng chịu phản phệ từ Lôi Thần Ấn, nhưng vì đã có Chấp Kiếm Nhân chia sẻ một nửa thương tổn, Diệp Quân được thả lỏng hơn, nhưng hắn cũng không được nhàn rỗi, đã bắt đầu đi tới khống chế Lôi Thần Ấn vào tay.
Nửa canh giờ sau, sức mạnh lôi kiếp trên người Diệp Quân và Chấp Kiếm Nhân dần tan đi, giữa hai chân mày của Diệp Quân xuất hiện một vết Lôi Ấn mờ mờ.
Lôi Thần Ấn!
Khi Lôi Thần Ấn hoàn toàn ngưng tụ ra, Chấp Kiếm Nhân đang đứng bên đột nhiên lùi lại liên tục mấy chục bước, suýt thì ngã xuống.
Diệp Quân hít sâu một hơi, siết chặt nắm tay.
Ầm!
Nháy mắt, một luồng lôi uy khủng bố từ trong cơ thể hắn bùng nổ ra ngoài, chỉ trong nháy mắt, lôi uy cực kì hùng hồn đã khuếch tán ra xa mấy vạn trượng, khiến cả đất trời rung chuyển.
Diệp Quân nhìn xuống tay mình, lúc này hắn cảm thấy toàn thân tràn đầy sức mạnh, một sức mạnh vô tận chạy trong cơ thể, mà sức mạnh này được phát ra từ chính Lôi Thần Ấn.
Theo như lời Từ Nhu, Lôi Thần Ấn này sẽ liên tục rèn dũa kiếm ý và thân thể hắn, cũng tức là, thân thể cùng kiếm ý trong hắn sẽ liên tục được củng cố và mạnh lên từng thời từng khắc.
Lại nghĩ tới điều gì đó, Diệp Quân chợt mở bừng hai mắt, ngay lúc ấy, trong mắt hắn có hai tia lôi quang lóe ra, quanh thân cũng có sấm sét lập lòe, chẳng khác nào một Lôi Thần.
Diệp Quân nhìn về phía Chấp Kiếm Nhân ở cách đó không xa, trông sắc mặt nàng ta như đã kiệt quệ, hắn vội phất tay áo, một luồng sáng xanh tràn về phía Chấp Kiếm Nhân như thủy triều.
Cây thần tự nhiên!
Diệp Quân bước tới trước mặt Chấp Kiếm Nhân, Chấp Kiếm Nhân nhíu chặt mày, lạnh nhạt hỏi: “Làm gì thế?”
Diệp Quân nói khẽ một câu: “Cảm ơn!”
Chấp Kiếm Nhân lạnh lùng nói: “Có gì mà phải cảm ơn? Ta cứu ngươi chỉ vì muốn tự tay giết ngươi, thế thôi”.
Diệp Quân nhìn Chấp Kiếm Nhân, không nói gì, nhưng xúc cảm phức tạp đã trào dâng trong lòng.
Chấp Kiếm Nhân cả giận quát: “Nhìn cái gì mà nhìn?”
Diệp Quân vô thức đáp: “Thấy tỷ đẹp!”
Vừa nói dứt lời, hắn cũng sửng sốt, mình nói gì vậy?
Chấp Kiếm Nhân cũng ngẩn người, giận dữ quát lên: “Ngươi muốn chết à!”
Dứt lời, nàng ta vung kiếm bổ về phía Diệp Quân, chiêu kiếm này ban đầu rất mạnh, nhưng không biết vì sao, càng về sau, lực càng yếu dần, tốc độ cũng càng chậm.
Diệp Quân dễ dàng tránh được chiêu kiếm đó. Hắn nhìn Chấp Kiếm Nhân đang giận dữ, cười nhẹ: “Ta không có ý gì khác, chỉ là một lời cảm thán thôi… Quả thực tỷ rất đẹp mà!”
Chấp Kiếm Nhân nhìn chằm chằm vào Diệp Quân, không nói một lời, nhưng cũng không tiếp tục đánh.
Diệp Quân bị nàng ta nhìn lâu thì hơi mất tự nhiên, đành phải chuyển đề tài sang Từ Nhu đang đứng cạnh đó: “Từ Nhu cô nương, đại tỷ của người đâu?”
Đến lúc này, Từ Nhu mới thong thả buông lỏng nắm tay giấu dưới tay áo ra, thuật pháp cũng tiêu tan, nàng ấy cười bảo: “Đại tỷ không có ở đây”.
Diệp Quân nghi hoặc: “Không ở đây?”
Từ Nhu gật đầu: “Sức mạnh của tỷ ấy ở đây, nhưng người thì không, cho nên, bọn ta cũng không biết rốt cuộc tỷ ấy ở đâu”.
Diệp Quân nhìn về phía chân trời, lòng càng nghi hoặc, Chân Thần không có ở đây, đây là điều hắn không lường tới.
Từ Nhu chợt cười bảo: “Hiện giờ thực lực của ngươi đã được tăng mạnh, chúng ta nên đi thôi”.
Diệp Quân dứt bỏ băn khoăn trong lòng, cười cười: “Rời khỏi nơi này?”
Từ Nhu gật đầu: “Đúng vậy, tiếp theo đây, việc cấp bách nhất chính là phải đối kháng với Vĩnh Sinh Đại Đế”.
Diệp Quân nhìn Từ Nhu, hỏi: “Sau khi đối kháng với Vĩnh Sinh Đại Đế thì sao?”
Từ Nhu tươi cười: “Việc đó để sau hẵng nói”.
Diệp Quân đột nhiên lùi lại mấy bước, nhìn thẳng Từ Nhu: “Từ Nhu cô nương, để ta đoán thử nhé, sau khi đối kháng với Vĩnh Sinh Đại Đế, bước tiếp theo là đối kháng với Vũ Trụ Kiếp, có đúng không?”
Từ Nhu trợn to mắt: “Ngươi đang nói cái gì?”
Diệp Quân nhẹ nhàng nói: “Từ Nhu cô nương, người rất tốt với ta, tốt giống như một vị sư phụ đối xử với đồ đệ vậy, ta cũng rất hi vọng người thực sự coi ta là đồ đệ, nhưng lí trí nói cho ta hay, người đi theo ta là có mưu đồ riêng. Người để mắt đến bảo vật của ta? Hiển nhiên không phải, bởi vì cả Tiểu Tháp và cây thần tự nhiên, thậm chí cả kiếm Hành Đạo trước đây, người đều không có hứng thú”.
Nói đoạn, hắn nghiêm túc nhìn Từ Nhu: “Mãi cho đến khi người dẫn ta tới nơi này, ta mới hoàn toàn tỉnh ngộ. Mục đích của người hẳn có liên quan đến đại tỷ của người. Để ta đoán xem, mục đích thực sự của người không phải là Vĩnh Sinh Đại Đế mà là Vũ Trụ Kiếp. Đương nhiên, thực lực của ta lúc này chắc chắn không thể nào đối kháng được với Vũ Trụ Kiếp, cho nên, nếu ta đoán không sai, âm mưu của người là muốn lợi dụng ta, kéo cha ta cùng cô của ta vào chuyện này, đúng không?”Chương 667: Gặp lại Bát Uyển
Nghe Diệp Quân nói xong, nụ cười trên môi Từ Nhu đã biến mất.
Chấp Kiếm Nhân cũng lặng lẽ nhìn Diệp Quân.
Diệp Quân lại nói: “Trong những cuộc trò chuyện trước kia của chúng ta, ta có thể cảm nhận được tình cảm của bốn tỷ muội các tỷ rất sâu nặng, đặc biệt là thái độ của các tỷ đối với Chân Thần, những việc làm của người từ trước đến nay đều vì đại tỷ Chân Thần đó, đúng không?”
Từ Nhu nhìn chòng chọc vào Diệp Quân, lát sau, nàng ấy chợt bật cười một tiếng, thản nhiên nói: “Ngươi quả vẫn rất thông minh, thực ra, ngay từ đầu ta đã rất lo, lo rằng khi ta thực sự bắt đầu thực thi mục đích của mình, ngươi sẽ nhận ra được, bởi vậy, ta luôn phải hành động rất bí ẩn, hi vọng mọi thứ đều trông có vẻ tình cờ, nhưng thật không ngờ vẫn không qua mắt được ngươi”.
Thấy Từ Nhu đã thừa nhận, Diệp Quân khẽ gật đầu, tuy trong lòng đã sớm có đáp án nhưng lúc này vẫn cảm thấy rất phức tạp, đương nhiên, đó cũng chỉ là một chút phức tạp mà thôi.
Từ Nhu đột nhiên hỏi: “Ngươi đoán được từ khi nào?”
Diệp Quân mở tay, giữa hai chân mày của hắn, Lôi Thần Ấn từ từ xuất hiện: “Khi ta thôn tính Lôi Thần Ấn này, Từ Nhu cô nương, nếu ta đoán không lầm thì khi ta thôn tính nó cũng là lúc ta đã lây dính nhân quả của Vũ Trụ Kiếp rồi, đúng không?”
Từ Nhu cười lớn: “Ngươi thông minh hơn cả tưởng tượng của ta đó!”
Diệp Quân nhìn Từ Nhu: “Lúc đầu bảo ta đi tìm Bát Uyển cũng là việc nằm trong kế hoạch của người, đúng không?”
Từ Nhu gật đầu: “Phải”.
Diệp Quân chầm chậm siết chặt hai tay, lại hỏi: “Vì thế, Bát Uyển phát sinh quan hệ cùng ta, cũng là việc nằm trong kế hoạch của các người?”
Từ Nhu gật đầu: “Phải!”
Diệp Quân gật gù, nói: “Ta vẫn luôn rất nghi hoặc, nếu Bát Uyển chưa khôi phục ký ức, muội ấy chắc chắn sẽ không làm ra loại chuyện đó, có lẽ muội ấy còn chẳng hiểu loại chuyện đó nữa. Nhưng sau khi Bát Uyển khôi phục ký ức, theo lý mà nói, dù ta đứng trước mặt muội ấy thì cũng chỉ là một kẻ không quen biết mà thôi. Nếu đã chỉ là một kẻ không quen biết, vì sao đường đường là Chân Vô Ngã lại phải phát sinh quan hệ với ta? Chẳng lẽ thật sự là vì trông ta quá đẹp trai?”
Nói đến đó, hắn lắc đầu cười: “Đương nhiên, vì tình cảm dành cho Bát Uyển, ta vẫn luôn không đào sâu tìm hiểu việc này”. Từ Nhu cười khổ: “Không hổ là con trai của Kiếm Chủ Nhân Gian và Tần các chủ, nếu không lấy tình để bày kế, chỉ sợ thật sự không lừa được ngươi”.
Diệp Quân nhìn Từ Nhu: “Từ Nhu cô nương, ta còn một vấn đề muốn hỏi”.
Từ Nhu gật đầu: “Ngươi hỏi đi”.
Diệp Quân thắc mắc: “Bát Uyển ngủ với ta thì các vị có thể nhận được cái gì?”
Đây là nghi vấn lớn nhất của hắn.
Từ Nhu trừng mắt: “Ngươi đoán thử coi?”
Diệp Quân lắc đầu: “Người nói cho ta biết đáp án đi!”
Từ Nhu chỉ cười nói: “Nếu ngươi đoán không ra, ta sẽ không thể nói cho ngươi biết”.
Diệp Quân chỉ lặng lẽ nhìn Từ Nhu.
Từ Nhu cười cười: “Ngươi không giết được ta!”
Diệp Quân bảo: “Liệu cô cô của ta có giết được người không?”
Nụ cười trên môi Từ Nhu thoáng cứng lại, nhưng chỉ trong giây lát, sắc mặt đã khôi phục như thường: “Là ai trước kia mới hùng hồn tuyên bố chỉ làm Diệp Quân? Sao hả, mới có vài ngày đã không chịu nổi, muốn gọi người lớn rồi?”
Diệp Quân nghe nàng ấy khích tướng cũng phải khen ngợi: “Tính toán chu toàn từng bước, lợi hại lắm!”
Từ Nhu nhìn Diệp Quân, nói: “Ta biết ngươi không muốn tiếp tục làm theo kịch bản do người khác dựng lên, nhưng tình thế hiện giờ không do ngươi tự quyết được”.
Nói đến đây, nàng ấy chợt thở dài khe khẽ: “Thực ra, ngươi vẫn còn chưa đủ thông minh, nếu ta là ngươi, ta sẽ giả ngu không biết, sau đó vờ liên hợp với bọn ta để đối kháng với Vĩnh Sinh Giới, còn ta, để hỗ trợ ngươi chống lại Vũ Trụ Kiếp, ta sẽ để Chân vũ trụ giúp ngươi, nhưng hiện giờ… Ngươi chỉ có thể mang theo vũ trụ Quan Huyên của ngươi mà đấu với Vĩnh Sinh Đại Đế thôi”.
Diệp Quân bảo: “Ban đầu ta cũng định làm thế, nhưng người có biết vì sao ta lại không làm như vậy không?”
Từ Nhu tò mò: “Vì sao?”
Diệp Quân nhìn chằm chằm vào nàng ấy: “Vì không đáng”.
Từ Nhu nheo mắt.
Diệp Quân nói tiếp: “Từ Nhu cô nương, người thuộc về Chân vũ trụ, ta là người của vũ trụ Quan Huyên, người tính kế bẫy ta cũng là điều đương nhiên, ta lọt vào bẫy của người thì chỉ trách ta bất tài vô dụng, ta không giận… Chỉ có một việc, ta hi vọng người đừng nên giấu ta, người biết Bát Uyển đang ở đâu, đúng không?”
Từ Nhu gật đầu: “Biết!”
Diệp Quân nói: “Ta muốn gặp muội ấy một lần”.
Từ Nhu nhìn Diệp Quân: “Ngươi chắc chứ?”
Diệp Quân gật đầu: “Chuyện giữa ta và muội ấy cũng nên có một kết thúc rồi, người nói có đúng không?”
Sau một hồi trầm mặc, Từ Nhu mới nói: “Quả nên vậy!”
Diệp Quân hỏi: “Muội ấy còn ở thôn Thạch?”
Từ Nhu lắc đầu: “Ở nơi này”.
Ầm!
Lời vừa được thốt ra, thời không sau lưng Từ Nhu đột nhiên nứt toạc, một người con gái chậm rãi bước ra. Cô gái kia mặc váy dài, mặt đẹp như họa, dung nhan tuyệt thế, hai tay chắp sau lưng, khí thế vô địch.
Ba cô gái ở đây không ai thua kém ai, đều thuộc hàng tuyệt sắc nhân gian.
Diệp Quân chầm chậm đi tới trước mặt Bát Uyển, Bát Uyển nhìn hắn, sắc mặt bình thản, con ngươi không một gợn sóng, như thể đang nhìn một kẻ xa lạ.
Diệp Quân nhìn Bát Uyển hồi lâu, bất chợt nở nụ cười: “Ta vẫn luôn nghĩ, nếu nhìn thấy muội, ta sẽ thế nào, lòng rất thấp thỏm, rất khẩn trương, nhưng khi thực sự thấy muội rồi, ta mới hiểu được một điều, người ta thích, người ta yêu là Bát Uyển nơi thôn nhỏ đó, là Bát Uyển muốn ăn cơm ta nấu, là Bát Uyển có thể khóc lóc nửa ngày trời vì một con trâu, là Bát Uyển mải miết ăn vẫn chẳng thấy no, là Bát Uyển từng vì ta mà xông vào Chân vũ trụ, lấy tính mạng mình bảo vệ ta…”
Nói một hồi, mắt hắn đã trào lệ từ bao giờ: “Nhưng thấy muội, ta liền biết, Bát Uyển đó của ta sẽ không về nữa. Muội ấy… sẽ không về được nữa rồi”. Chương 668: Liên quan gì tới tỷ!
Nói đoạn, Diệp Quân quay lưng bỏ đi.
Như hắn vừa nói, khi chưa trông thấy Bát Uyển, hắn thấp thỏm, khẩn trương, nhưng cũng rất chờ mong, hắn hi vọng có thể lại nhìn thấy Bát Uyển của trước kia.
Nhưng lúc này, hắn đã phải thất vọng rồi.
Khi vừa nhìn thấy cô gái trước mắt, hắn đã biết, cô nàng Bát Uyển luôn mải miết ăn mà ăn mãi không no của trước kia sẽ không trở về nữa.
Vị trước mắt này không phải Bát Uyển, nàng ta là Chân Vô Ngã.
Giờ khắc này, hắn cũng hiểu ra, vì sao khi gặp lại lần ấy, đối phương không chịu đi cùng hắn.
Nhìn theo bóng Diệp Quân chầm chầm đi xa dần, Chân Vô Ngã siết chắt nắm tay dưới ống tay áo, nhưng sắc mặt nàng ta vẫn rất bình tĩnh, đáy mắt không một gợn sóng.
Chấp Kiếm Nhân lặng thinh nhìn Diệp Quân đi xa, tay phải nắm chặt kiếm.
Chẳng mấy chốc, bóng Diệp Quân đã biến mất khỏi tầm nhìn của ba cô gái.
Chân Vô Ngã nhìn về hướng đó rồi chậm rãi nhắm mắt lại, tay phải đặt sau người càng nắm chặt hơn.
Từ Nhu đột nhiên khẽ nói: “Hẳn là người của Vĩnh Sinh Đại Đế cũng đã đến!”
Nghe nói thế, Chấp Kiếm Nhân quay phắt lại, nhìn Từ Nhu, ánh mắt sắc như kiếm: “Tỷ cấu kết với Vĩnh Sinh Đại Đế?”
Từ Nhu bình tĩnh nói: “Việc này không thể trách ta, là bởi hắn sở hữu quá nhiều thần vật, đặc biệt là Đạo Ấn cùng với cây thần tự nhiên kia, Vĩnh Sinh Đại Đế nhất định muốn có bằng được”.
Chấp Kiếm Nhân nhìn chằm chằm vào Từ Nhu, không nói một lời.
Từ Nhu cũng nhìn thẳng vào ánh mắt lạnh như băng của Chấp Kiếm Nhân, bình thản nói: “Cứ để cho nền văn minh Vĩnh Sinh cùng với vũ trụ Quan Huyên đấu đá nhau, chẳng phải rất tốt sao?”
Chấp Kiếm Nhân lẳng lặng quay đầu bỏ đi.
Từ Nhu chặn trước mặt nàng ta, cả giận quát: “Từ Kính, muội định làm gì?”
“Liên quan gì tới tỷ!”
Chấp Kiếm Nhân không hề do dự, ngự kiếm bay lên, nhanh chóng biến mất ở chân trời.
Từ Nhu đứng đó tức giận hậm hực, mặt tái xanh đi: “Muội ấy nổi nóng cái gì chứ?”
Chân Vô Ngã nhìn về phương xa, lẳng lặng không nói.
Từ Nhu lại bảo: “Cái con người này, chỉ biết gây chuyện phiền phức, ta đến tức chết mất thôi”.
Nói đoạn, nàng ấy định đi theo ngăn cản Chấp Kiếm Nhân, nhưng Chân Vô Ngã đứng bên đã lên tiếng: “Thôi bỏ đi”.
Từ Nhu quay đầu nhìn Chân Vô Ngã, ngạc nhiên vô cùng.
Chân Vô Ngã không nói gì thêm, chỉ quay lưng rời khỏi đó.
…
Trong một khoảng không mịt mùng, Diệp Quân ngự kiếm lướt đi, tốc độ đã tăng lên cực hạn.
Việc cấp bách hiện nay là phải mau chóng quay về vũ trụ Quan Huyên.
Bởi trực giác đã mách bảo hắn, Từ Nhu này rất có thể sẽ câu kết với Vĩnh Sinh Đại Đế để làm chuyện xấu, cần phải để vũ trụ Quan Huyên có chuẩn bị tâm lí trước.
Đối với vị Vĩnh Sinh Đại Đế này, hắn không dám coi khinh, hơn nữa, giờ còn có thêm một Từ Nhu, nếu Chân vũ trụ bắt tay với nền văn minh Vĩnh Sinh thì sẽ là tình thế vô cùng, vô cùng bất lợi cho vũ trụ Quan Huyên.
Bởi vậy, phải mau chóng quay về vũ trụ Quan Huyên, chuẩn bị sẵn sàng.
Đúng lúc này, ở phía trước, tại một nơi cách Diệp Quân nghìn trượng, thời không chợt hé mở, ngay sau đó, một người đàn ông trung niên đột nhiên xông ra, tiếp đến là một quyền ấn ập thẳng về phía Diệp Quân dữ dội như sóng triều.
Ầm!
Quyền ấn vừa xuất hiện, toàn bộ Ngân Hà như sôi sục lên, khủng bố vô cùng.
Mệnh Vận Đại Đế!
Sắc mặt Diệp Quân trở nên âm trầm, hắn biết, Từ Nhu sẽ liên hợp với văn minh Vĩnh Sinh để hành động, nhưng không ngờ đối phương lại tới nhanh đến thế.
Chuyện hắn tới nơi này chỉ có Chân vũ trụ biết, vậy thì lí do người kia xuất hiện ở đây nhất định là vì đã biết tin này từ Từ Nhu.
Không có thời gian suy nghĩ cặn kẽ hơn, Diệp Quân xông lên phía trước, rút kiếm chém một nhát.
Là thuật Trảm Thiên Bạt Kiếm!
Sáu mươi đạo kiếm chồng chéo lên nhau!
Kiếm vừa chém ra…
Ong!
Một tiếng kiếm ngân vang lên giữa tinh không, nháy mắt, trong phạm vi mười vạn trượng, thời không ầm ầm sụy đổ, sức mạnh khổng lồ này đã chém nát quyền ấn vừa xuất hiện, ngay sau đó, một sức mạnh hủy diệt đất trời đã bùng nổ trước mắt hắn.
Ầm!
Ầm!
Trong tinh không, hai người đồng thời lùi lại.
Diệp Quân lùi về sau vạn trượng mới dừng được, hắn nhìn về phía trước, cách đó mấy vạn trượng, có một bóng người trung niên đang đứng. Người đàn ông trung niên kia khoác bộ đồ đen, vóc dáng cao lớn, vai dài ngực rộng, hai nắm tay siết chắt tựa cây chùy đồng, toàn thân rắn chắc tràn đầy sức mạnh.
Người đàn ông áo đen nhìn chằm chằm vào Diệp Quân, đáy mắt thoáng một tia kinh ngạc: “Một kiếm tu còn trẻ như vậy đã đạt cảnh giới Phá Phàm… Chẳng trách Đế chủ muốn ta đích thân tới, nếu để người thường tới có lẽ khó mà bắt được ngươi”.
Nói đoạn, ông ta đột nhiên bước lên một bước, vung quyền đánh ra.
Ầm ầm!
Quyền này hùng dũng ập về phía Diệp Quân hệt như hồng thủy đẩy đổ đê điều, đáng sợ và khủng bố.
Diệp Quân cảm thấy hô hấp cũng gặp khó khăn, lòng thoáng kinh hãi, vị Mệnh Vận Đại Đế này thật đáng sợ.
Đọc Full tại VietWriter.vn
Không dám lơ là, Diệp Quân cũng dấn lên một bước, thúc phát Lôi Thần Ấn rồi rút kiếm chém tới.
Lại là thuật Trảm Thiên Bạt Kiếm!
Khoảnh khắc kiếm này chém ra, một sức mạnh hủy diệt thời không bùng nổ trong đất trời, không hề yếu thế trước sức mạnh của quyền kia.
Khi hai luồng sức mạnh va chạm vào nhau…
Ầm!
Luồng sóng xung khủng bố bùng nổ giữa tinh không, nháy mắt đã khuếch tán ra xa trăm vạn trượng, đồng thời cũng đẩy lùi Diệp Quân và vị Mệnh Vận Đại Đế kia về phía sau.
Hai người dừng lại gần như cùng lúc. Diệp Quân vừa dừng lại thì ngẩng lên nhìn về phía vị Mệnh Vận Đại Đế ở xa xa, chớp mắt sau liền biến mất khỏi vị trí.
Vèo!
Một luồng kiếm khí mang theo lôi quang xé toạc không trung, lao tới trước mặt vị Mệnh Vận Đại Đế.
Tinh hà bị xé toạc!
Trước một kiếm khủng khiếp của Diệp Quân, vị Mệnh Vận Đại Đế nọ lại không hề sợ hãi, ngược lại, trông ông ta như hưng phấn hẳn lên. Ông ta đột ngột xông tới, hóa thành một vệt sáng, vung tay đánh một quyền. Một quyền này như chứa nghìn vạn tia quyền phong, bao phủ lấy kiếm kia. Khoảng thời không này không thể chịu nổi sức mạnh do hai người đánh ra, nháy mắt đã sụp đổ.
Ầm ầm!
Quyền phong đan xen vào kiếm quang, không trung vỡ nát, Diệp Quân cùng vị Mệnh Vận Đại Đế kia cùng rơi vào một thời không thần bí, bốn phía tối đen như mực, trọng lực vô cùng khủng bố, nhưng hai người không hề dừng tay, lại tiếp tục lao về phía nhau.
Đây là trận chiến đầu tiên sau khi đột phá của Diệp Quân.
Từng chiêu kiếm đều là tấn công trực diện.
Thực ra, khi đã đạt tới cấp bậc bọn họ, sức mạnh mới là điều cốt lõi, bất luận kỹ năng gì cũng đều chẳng quan trọng nữa, bởi vì, chỉ một quyền một kiếm vung ra là đã có thể đánh sập một tinh vực rồi.
Đồng Tâm Nhất Mệnh!
Đây chính là một cổ thuật được Chân Thần sáng tạo ra khi đang ở thôn Thạch, khi thi triển nó có thể khiến người thi triển cùng một người khác đồng tâm đồng mệnh, sẻ chia thương tổn.
Cả bốn tỷ muội đều từng thi triển cổ thuật này với nhau, bản chất của nó là lấy mạng đổi mạng, nếu đổi không được thì cùng chết.
Từ Nhu không ngờ Chấp Kiếm Nhân lại thi triển cổ thuật này với Diệp Quân. Cần biết một điều rằng, ngoài bốn tỷ muội bọn họ, họ chưa từng thi triển cổ thuật này với bất kì người ngoài nào khác.
Vào lúc này, Chấp Kiếm Nhân cùng Diệp Quân tựa như đã thành một thể thống nhất.
Muội ấy đã chia sẻ một nửa thương tổn từ Diệp Quân.
Từ Nhu tức giận vô cùng, Chấp Kiếm Nhân điên rồi sao?
Xa nơi chân trời, Chấp Kiếm Nhân cũng đang nhíu chặt mày, sắc mặt trở nên tái nhợt, nàng ta đã đánh giá thấp sức mạnh của Lôi Thần Ấn rồi.
Từ Nhu đứng cạnh đó, nhìn Chấp Kiếm Nhân chằm chằm, không nói một lời, nhưng nàng ấy đã âm thầm luân chuyển thuật pháp, nếu thấy Chấp Kiếm Nhân không thể chịu đựng nổi, nàng ấy cũng sẽ thi triển thuật Đồng Tâm Nhất Mệnh, chia sẻ thương tổn với Chấp Kiếm Nhân.
Cứ thế, Diệp Quân cùng Chấp Kiếm Nhân liên tục hứng chịu phản phệ từ Lôi Thần Ấn, nhưng vì đã có Chấp Kiếm Nhân chia sẻ một nửa thương tổn, Diệp Quân được thả lỏng hơn, nhưng hắn cũng không được nhàn rỗi, đã bắt đầu đi tới khống chế Lôi Thần Ấn vào tay.
Nửa canh giờ sau, sức mạnh lôi kiếp trên người Diệp Quân và Chấp Kiếm Nhân dần tan đi, giữa hai chân mày của Diệp Quân xuất hiện một vết Lôi Ấn mờ mờ.
Lôi Thần Ấn!
Khi Lôi Thần Ấn hoàn toàn ngưng tụ ra, Chấp Kiếm Nhân đang đứng bên đột nhiên lùi lại liên tục mấy chục bước, suýt thì ngã xuống.
Diệp Quân hít sâu một hơi, siết chặt nắm tay.
Ầm!
Nháy mắt, một luồng lôi uy khủng bố từ trong cơ thể hắn bùng nổ ra ngoài, chỉ trong nháy mắt, lôi uy cực kì hùng hồn đã khuếch tán ra xa mấy vạn trượng, khiến cả đất trời rung chuyển.
Diệp Quân nhìn xuống tay mình, lúc này hắn cảm thấy toàn thân tràn đầy sức mạnh, một sức mạnh vô tận chạy trong cơ thể, mà sức mạnh này được phát ra từ chính Lôi Thần Ấn.
Theo như lời Từ Nhu, Lôi Thần Ấn này sẽ liên tục rèn dũa kiếm ý và thân thể hắn, cũng tức là, thân thể cùng kiếm ý trong hắn sẽ liên tục được củng cố và mạnh lên từng thời từng khắc.
Lại nghĩ tới điều gì đó, Diệp Quân chợt mở bừng hai mắt, ngay lúc ấy, trong mắt hắn có hai tia lôi quang lóe ra, quanh thân cũng có sấm sét lập lòe, chẳng khác nào một Lôi Thần.
Diệp Quân nhìn về phía Chấp Kiếm Nhân ở cách đó không xa, trông sắc mặt nàng ta như đã kiệt quệ, hắn vội phất tay áo, một luồng sáng xanh tràn về phía Chấp Kiếm Nhân như thủy triều.
Cây thần tự nhiên!
Diệp Quân bước tới trước mặt Chấp Kiếm Nhân, Chấp Kiếm Nhân nhíu chặt mày, lạnh nhạt hỏi: “Làm gì thế?”
Diệp Quân nói khẽ một câu: “Cảm ơn!”
Chấp Kiếm Nhân lạnh lùng nói: “Có gì mà phải cảm ơn? Ta cứu ngươi chỉ vì muốn tự tay giết ngươi, thế thôi”.
Diệp Quân nhìn Chấp Kiếm Nhân, không nói gì, nhưng xúc cảm phức tạp đã trào dâng trong lòng.
Chấp Kiếm Nhân cả giận quát: “Nhìn cái gì mà nhìn?”
Diệp Quân vô thức đáp: “Thấy tỷ đẹp!”
Vừa nói dứt lời, hắn cũng sửng sốt, mình nói gì vậy?
Chấp Kiếm Nhân cũng ngẩn người, giận dữ quát lên: “Ngươi muốn chết à!”
Dứt lời, nàng ta vung kiếm bổ về phía Diệp Quân, chiêu kiếm này ban đầu rất mạnh, nhưng không biết vì sao, càng về sau, lực càng yếu dần, tốc độ cũng càng chậm.
Diệp Quân dễ dàng tránh được chiêu kiếm đó. Hắn nhìn Chấp Kiếm Nhân đang giận dữ, cười nhẹ: “Ta không có ý gì khác, chỉ là một lời cảm thán thôi… Quả thực tỷ rất đẹp mà!”
Chấp Kiếm Nhân nhìn chằm chằm vào Diệp Quân, không nói một lời, nhưng cũng không tiếp tục đánh.
Diệp Quân bị nàng ta nhìn lâu thì hơi mất tự nhiên, đành phải chuyển đề tài sang Từ Nhu đang đứng cạnh đó: “Từ Nhu cô nương, đại tỷ của người đâu?”
Đến lúc này, Từ Nhu mới thong thả buông lỏng nắm tay giấu dưới tay áo ra, thuật pháp cũng tiêu tan, nàng ấy cười bảo: “Đại tỷ không có ở đây”.
Diệp Quân nghi hoặc: “Không ở đây?”
Từ Nhu gật đầu: “Sức mạnh của tỷ ấy ở đây, nhưng người thì không, cho nên, bọn ta cũng không biết rốt cuộc tỷ ấy ở đâu”.
Diệp Quân nhìn về phía chân trời, lòng càng nghi hoặc, Chân Thần không có ở đây, đây là điều hắn không lường tới.
Từ Nhu chợt cười bảo: “Hiện giờ thực lực của ngươi đã được tăng mạnh, chúng ta nên đi thôi”.
Diệp Quân dứt bỏ băn khoăn trong lòng, cười cười: “Rời khỏi nơi này?”
Từ Nhu gật đầu: “Đúng vậy, tiếp theo đây, việc cấp bách nhất chính là phải đối kháng với Vĩnh Sinh Đại Đế”.
Diệp Quân nhìn Từ Nhu, hỏi: “Sau khi đối kháng với Vĩnh Sinh Đại Đế thì sao?”
Từ Nhu tươi cười: “Việc đó để sau hẵng nói”.
Diệp Quân đột nhiên lùi lại mấy bước, nhìn thẳng Từ Nhu: “Từ Nhu cô nương, để ta đoán thử nhé, sau khi đối kháng với Vĩnh Sinh Đại Đế, bước tiếp theo là đối kháng với Vũ Trụ Kiếp, có đúng không?”
Từ Nhu trợn to mắt: “Ngươi đang nói cái gì?”
Diệp Quân nhẹ nhàng nói: “Từ Nhu cô nương, người rất tốt với ta, tốt giống như một vị sư phụ đối xử với đồ đệ vậy, ta cũng rất hi vọng người thực sự coi ta là đồ đệ, nhưng lí trí nói cho ta hay, người đi theo ta là có mưu đồ riêng. Người để mắt đến bảo vật của ta? Hiển nhiên không phải, bởi vì cả Tiểu Tháp và cây thần tự nhiên, thậm chí cả kiếm Hành Đạo trước đây, người đều không có hứng thú”.
Nói đoạn, hắn nghiêm túc nhìn Từ Nhu: “Mãi cho đến khi người dẫn ta tới nơi này, ta mới hoàn toàn tỉnh ngộ. Mục đích của người hẳn có liên quan đến đại tỷ của người. Để ta đoán xem, mục đích thực sự của người không phải là Vĩnh Sinh Đại Đế mà là Vũ Trụ Kiếp. Đương nhiên, thực lực của ta lúc này chắc chắn không thể nào đối kháng được với Vũ Trụ Kiếp, cho nên, nếu ta đoán không sai, âm mưu của người là muốn lợi dụng ta, kéo cha ta cùng cô của ta vào chuyện này, đúng không?”Chương 667: Gặp lại Bát Uyển
Nghe Diệp Quân nói xong, nụ cười trên môi Từ Nhu đã biến mất.
Chấp Kiếm Nhân cũng lặng lẽ nhìn Diệp Quân.
Diệp Quân lại nói: “Trong những cuộc trò chuyện trước kia của chúng ta, ta có thể cảm nhận được tình cảm của bốn tỷ muội các tỷ rất sâu nặng, đặc biệt là thái độ của các tỷ đối với Chân Thần, những việc làm của người từ trước đến nay đều vì đại tỷ Chân Thần đó, đúng không?”
Từ Nhu nhìn chòng chọc vào Diệp Quân, lát sau, nàng ấy chợt bật cười một tiếng, thản nhiên nói: “Ngươi quả vẫn rất thông minh, thực ra, ngay từ đầu ta đã rất lo, lo rằng khi ta thực sự bắt đầu thực thi mục đích của mình, ngươi sẽ nhận ra được, bởi vậy, ta luôn phải hành động rất bí ẩn, hi vọng mọi thứ đều trông có vẻ tình cờ, nhưng thật không ngờ vẫn không qua mắt được ngươi”.
Thấy Từ Nhu đã thừa nhận, Diệp Quân khẽ gật đầu, tuy trong lòng đã sớm có đáp án nhưng lúc này vẫn cảm thấy rất phức tạp, đương nhiên, đó cũng chỉ là một chút phức tạp mà thôi.
Từ Nhu đột nhiên hỏi: “Ngươi đoán được từ khi nào?”
Diệp Quân mở tay, giữa hai chân mày của hắn, Lôi Thần Ấn từ từ xuất hiện: “Khi ta thôn tính Lôi Thần Ấn này, Từ Nhu cô nương, nếu ta đoán không lầm thì khi ta thôn tính nó cũng là lúc ta đã lây dính nhân quả của Vũ Trụ Kiếp rồi, đúng không?”
Từ Nhu cười lớn: “Ngươi thông minh hơn cả tưởng tượng của ta đó!”
Diệp Quân nhìn Từ Nhu: “Lúc đầu bảo ta đi tìm Bát Uyển cũng là việc nằm trong kế hoạch của người, đúng không?”
Từ Nhu gật đầu: “Phải”.
Diệp Quân chầm chậm siết chặt hai tay, lại hỏi: “Vì thế, Bát Uyển phát sinh quan hệ cùng ta, cũng là việc nằm trong kế hoạch của các người?”
Từ Nhu gật đầu: “Phải!”
Diệp Quân gật gù, nói: “Ta vẫn luôn rất nghi hoặc, nếu Bát Uyển chưa khôi phục ký ức, muội ấy chắc chắn sẽ không làm ra loại chuyện đó, có lẽ muội ấy còn chẳng hiểu loại chuyện đó nữa. Nhưng sau khi Bát Uyển khôi phục ký ức, theo lý mà nói, dù ta đứng trước mặt muội ấy thì cũng chỉ là một kẻ không quen biết mà thôi. Nếu đã chỉ là một kẻ không quen biết, vì sao đường đường là Chân Vô Ngã lại phải phát sinh quan hệ với ta? Chẳng lẽ thật sự là vì trông ta quá đẹp trai?”
Nói đến đó, hắn lắc đầu cười: “Đương nhiên, vì tình cảm dành cho Bát Uyển, ta vẫn luôn không đào sâu tìm hiểu việc này”. Từ Nhu cười khổ: “Không hổ là con trai của Kiếm Chủ Nhân Gian và Tần các chủ, nếu không lấy tình để bày kế, chỉ sợ thật sự không lừa được ngươi”.
Diệp Quân nhìn Từ Nhu: “Từ Nhu cô nương, ta còn một vấn đề muốn hỏi”.
Từ Nhu gật đầu: “Ngươi hỏi đi”.
Diệp Quân thắc mắc: “Bát Uyển ngủ với ta thì các vị có thể nhận được cái gì?”
Đây là nghi vấn lớn nhất của hắn.
Từ Nhu trừng mắt: “Ngươi đoán thử coi?”
Diệp Quân lắc đầu: “Người nói cho ta biết đáp án đi!”
Từ Nhu chỉ cười nói: “Nếu ngươi đoán không ra, ta sẽ không thể nói cho ngươi biết”.
Diệp Quân chỉ lặng lẽ nhìn Từ Nhu.
Từ Nhu cười cười: “Ngươi không giết được ta!”
Diệp Quân bảo: “Liệu cô cô của ta có giết được người không?”
Nụ cười trên môi Từ Nhu thoáng cứng lại, nhưng chỉ trong giây lát, sắc mặt đã khôi phục như thường: “Là ai trước kia mới hùng hồn tuyên bố chỉ làm Diệp Quân? Sao hả, mới có vài ngày đã không chịu nổi, muốn gọi người lớn rồi?”
Diệp Quân nghe nàng ấy khích tướng cũng phải khen ngợi: “Tính toán chu toàn từng bước, lợi hại lắm!”
Từ Nhu nhìn Diệp Quân, nói: “Ta biết ngươi không muốn tiếp tục làm theo kịch bản do người khác dựng lên, nhưng tình thế hiện giờ không do ngươi tự quyết được”.
Nói đến đây, nàng ấy chợt thở dài khe khẽ: “Thực ra, ngươi vẫn còn chưa đủ thông minh, nếu ta là ngươi, ta sẽ giả ngu không biết, sau đó vờ liên hợp với bọn ta để đối kháng với Vĩnh Sinh Giới, còn ta, để hỗ trợ ngươi chống lại Vũ Trụ Kiếp, ta sẽ để Chân vũ trụ giúp ngươi, nhưng hiện giờ… Ngươi chỉ có thể mang theo vũ trụ Quan Huyên của ngươi mà đấu với Vĩnh Sinh Đại Đế thôi”.
Diệp Quân bảo: “Ban đầu ta cũng định làm thế, nhưng người có biết vì sao ta lại không làm như vậy không?”
Từ Nhu tò mò: “Vì sao?”
Diệp Quân nhìn chằm chằm vào nàng ấy: “Vì không đáng”.
Từ Nhu nheo mắt.
Diệp Quân nói tiếp: “Từ Nhu cô nương, người thuộc về Chân vũ trụ, ta là người của vũ trụ Quan Huyên, người tính kế bẫy ta cũng là điều đương nhiên, ta lọt vào bẫy của người thì chỉ trách ta bất tài vô dụng, ta không giận… Chỉ có một việc, ta hi vọng người đừng nên giấu ta, người biết Bát Uyển đang ở đâu, đúng không?”
Từ Nhu gật đầu: “Biết!”
Diệp Quân nói: “Ta muốn gặp muội ấy một lần”.
Từ Nhu nhìn Diệp Quân: “Ngươi chắc chứ?”
Diệp Quân gật đầu: “Chuyện giữa ta và muội ấy cũng nên có một kết thúc rồi, người nói có đúng không?”
Sau một hồi trầm mặc, Từ Nhu mới nói: “Quả nên vậy!”
Diệp Quân hỏi: “Muội ấy còn ở thôn Thạch?”
Từ Nhu lắc đầu: “Ở nơi này”.
Ầm!
Lời vừa được thốt ra, thời không sau lưng Từ Nhu đột nhiên nứt toạc, một người con gái chậm rãi bước ra. Cô gái kia mặc váy dài, mặt đẹp như họa, dung nhan tuyệt thế, hai tay chắp sau lưng, khí thế vô địch.
Ba cô gái ở đây không ai thua kém ai, đều thuộc hàng tuyệt sắc nhân gian.
Diệp Quân chầm chậm đi tới trước mặt Bát Uyển, Bát Uyển nhìn hắn, sắc mặt bình thản, con ngươi không một gợn sóng, như thể đang nhìn một kẻ xa lạ.
Diệp Quân nhìn Bát Uyển hồi lâu, bất chợt nở nụ cười: “Ta vẫn luôn nghĩ, nếu nhìn thấy muội, ta sẽ thế nào, lòng rất thấp thỏm, rất khẩn trương, nhưng khi thực sự thấy muội rồi, ta mới hiểu được một điều, người ta thích, người ta yêu là Bát Uyển nơi thôn nhỏ đó, là Bát Uyển muốn ăn cơm ta nấu, là Bát Uyển có thể khóc lóc nửa ngày trời vì một con trâu, là Bát Uyển mải miết ăn vẫn chẳng thấy no, là Bát Uyển từng vì ta mà xông vào Chân vũ trụ, lấy tính mạng mình bảo vệ ta…”
Nói một hồi, mắt hắn đã trào lệ từ bao giờ: “Nhưng thấy muội, ta liền biết, Bát Uyển đó của ta sẽ không về nữa. Muội ấy… sẽ không về được nữa rồi”. Chương 668: Liên quan gì tới tỷ!
Nói đoạn, Diệp Quân quay lưng bỏ đi.
Như hắn vừa nói, khi chưa trông thấy Bát Uyển, hắn thấp thỏm, khẩn trương, nhưng cũng rất chờ mong, hắn hi vọng có thể lại nhìn thấy Bát Uyển của trước kia.
Nhưng lúc này, hắn đã phải thất vọng rồi.
Khi vừa nhìn thấy cô gái trước mắt, hắn đã biết, cô nàng Bát Uyển luôn mải miết ăn mà ăn mãi không no của trước kia sẽ không trở về nữa.
Vị trước mắt này không phải Bát Uyển, nàng ta là Chân Vô Ngã.
Giờ khắc này, hắn cũng hiểu ra, vì sao khi gặp lại lần ấy, đối phương không chịu đi cùng hắn.
Nhìn theo bóng Diệp Quân chầm chầm đi xa dần, Chân Vô Ngã siết chắt nắm tay dưới ống tay áo, nhưng sắc mặt nàng ta vẫn rất bình tĩnh, đáy mắt không một gợn sóng.
Chấp Kiếm Nhân lặng thinh nhìn Diệp Quân đi xa, tay phải nắm chặt kiếm.
Chẳng mấy chốc, bóng Diệp Quân đã biến mất khỏi tầm nhìn của ba cô gái.
Chân Vô Ngã nhìn về hướng đó rồi chậm rãi nhắm mắt lại, tay phải đặt sau người càng nắm chặt hơn.
Từ Nhu đột nhiên khẽ nói: “Hẳn là người của Vĩnh Sinh Đại Đế cũng đã đến!”
Nghe nói thế, Chấp Kiếm Nhân quay phắt lại, nhìn Từ Nhu, ánh mắt sắc như kiếm: “Tỷ cấu kết với Vĩnh Sinh Đại Đế?”
Từ Nhu bình tĩnh nói: “Việc này không thể trách ta, là bởi hắn sở hữu quá nhiều thần vật, đặc biệt là Đạo Ấn cùng với cây thần tự nhiên kia, Vĩnh Sinh Đại Đế nhất định muốn có bằng được”.
Chấp Kiếm Nhân nhìn chằm chằm vào Từ Nhu, không nói một lời.
Từ Nhu cũng nhìn thẳng vào ánh mắt lạnh như băng của Chấp Kiếm Nhân, bình thản nói: “Cứ để cho nền văn minh Vĩnh Sinh cùng với vũ trụ Quan Huyên đấu đá nhau, chẳng phải rất tốt sao?”
Chấp Kiếm Nhân lẳng lặng quay đầu bỏ đi.
Từ Nhu chặn trước mặt nàng ta, cả giận quát: “Từ Kính, muội định làm gì?”
“Liên quan gì tới tỷ!”
Chấp Kiếm Nhân không hề do dự, ngự kiếm bay lên, nhanh chóng biến mất ở chân trời.
Từ Nhu đứng đó tức giận hậm hực, mặt tái xanh đi: “Muội ấy nổi nóng cái gì chứ?”
Chân Vô Ngã nhìn về phương xa, lẳng lặng không nói.
Từ Nhu lại bảo: “Cái con người này, chỉ biết gây chuyện phiền phức, ta đến tức chết mất thôi”.
Nói đoạn, nàng ấy định đi theo ngăn cản Chấp Kiếm Nhân, nhưng Chân Vô Ngã đứng bên đã lên tiếng: “Thôi bỏ đi”.
Từ Nhu quay đầu nhìn Chân Vô Ngã, ngạc nhiên vô cùng.
Chân Vô Ngã không nói gì thêm, chỉ quay lưng rời khỏi đó.
…
Trong một khoảng không mịt mùng, Diệp Quân ngự kiếm lướt đi, tốc độ đã tăng lên cực hạn.
Việc cấp bách hiện nay là phải mau chóng quay về vũ trụ Quan Huyên.
Bởi trực giác đã mách bảo hắn, Từ Nhu này rất có thể sẽ câu kết với Vĩnh Sinh Đại Đế để làm chuyện xấu, cần phải để vũ trụ Quan Huyên có chuẩn bị tâm lí trước.
Đối với vị Vĩnh Sinh Đại Đế này, hắn không dám coi khinh, hơn nữa, giờ còn có thêm một Từ Nhu, nếu Chân vũ trụ bắt tay với nền văn minh Vĩnh Sinh thì sẽ là tình thế vô cùng, vô cùng bất lợi cho vũ trụ Quan Huyên.
Bởi vậy, phải mau chóng quay về vũ trụ Quan Huyên, chuẩn bị sẵn sàng.
Đúng lúc này, ở phía trước, tại một nơi cách Diệp Quân nghìn trượng, thời không chợt hé mở, ngay sau đó, một người đàn ông trung niên đột nhiên xông ra, tiếp đến là một quyền ấn ập thẳng về phía Diệp Quân dữ dội như sóng triều.
Ầm!
Quyền ấn vừa xuất hiện, toàn bộ Ngân Hà như sôi sục lên, khủng bố vô cùng.
Mệnh Vận Đại Đế!
Sắc mặt Diệp Quân trở nên âm trầm, hắn biết, Từ Nhu sẽ liên hợp với văn minh Vĩnh Sinh để hành động, nhưng không ngờ đối phương lại tới nhanh đến thế.
Chuyện hắn tới nơi này chỉ có Chân vũ trụ biết, vậy thì lí do người kia xuất hiện ở đây nhất định là vì đã biết tin này từ Từ Nhu.
Không có thời gian suy nghĩ cặn kẽ hơn, Diệp Quân xông lên phía trước, rút kiếm chém một nhát.
Là thuật Trảm Thiên Bạt Kiếm!
Sáu mươi đạo kiếm chồng chéo lên nhau!
Kiếm vừa chém ra…
Ong!
Một tiếng kiếm ngân vang lên giữa tinh không, nháy mắt, trong phạm vi mười vạn trượng, thời không ầm ầm sụy đổ, sức mạnh khổng lồ này đã chém nát quyền ấn vừa xuất hiện, ngay sau đó, một sức mạnh hủy diệt đất trời đã bùng nổ trước mắt hắn.
Ầm!
Ầm!
Trong tinh không, hai người đồng thời lùi lại.
Diệp Quân lùi về sau vạn trượng mới dừng được, hắn nhìn về phía trước, cách đó mấy vạn trượng, có một bóng người trung niên đang đứng. Người đàn ông trung niên kia khoác bộ đồ đen, vóc dáng cao lớn, vai dài ngực rộng, hai nắm tay siết chắt tựa cây chùy đồng, toàn thân rắn chắc tràn đầy sức mạnh.
Người đàn ông áo đen nhìn chằm chằm vào Diệp Quân, đáy mắt thoáng một tia kinh ngạc: “Một kiếm tu còn trẻ như vậy đã đạt cảnh giới Phá Phàm… Chẳng trách Đế chủ muốn ta đích thân tới, nếu để người thường tới có lẽ khó mà bắt được ngươi”.
Nói đoạn, ông ta đột nhiên bước lên một bước, vung quyền đánh ra.
Ầm ầm!
Quyền này hùng dũng ập về phía Diệp Quân hệt như hồng thủy đẩy đổ đê điều, đáng sợ và khủng bố.
Diệp Quân cảm thấy hô hấp cũng gặp khó khăn, lòng thoáng kinh hãi, vị Mệnh Vận Đại Đế này thật đáng sợ.
Đọc Full tại VietWriter.vn
Không dám lơ là, Diệp Quân cũng dấn lên một bước, thúc phát Lôi Thần Ấn rồi rút kiếm chém tới.
Lại là thuật Trảm Thiên Bạt Kiếm!
Khoảnh khắc kiếm này chém ra, một sức mạnh hủy diệt thời không bùng nổ trong đất trời, không hề yếu thế trước sức mạnh của quyền kia.
Khi hai luồng sức mạnh va chạm vào nhau…
Ầm!
Luồng sóng xung khủng bố bùng nổ giữa tinh không, nháy mắt đã khuếch tán ra xa trăm vạn trượng, đồng thời cũng đẩy lùi Diệp Quân và vị Mệnh Vận Đại Đế kia về phía sau.
Hai người dừng lại gần như cùng lúc. Diệp Quân vừa dừng lại thì ngẩng lên nhìn về phía vị Mệnh Vận Đại Đế ở xa xa, chớp mắt sau liền biến mất khỏi vị trí.
Vèo!
Một luồng kiếm khí mang theo lôi quang xé toạc không trung, lao tới trước mặt vị Mệnh Vận Đại Đế.
Tinh hà bị xé toạc!
Trước một kiếm khủng khiếp của Diệp Quân, vị Mệnh Vận Đại Đế nọ lại không hề sợ hãi, ngược lại, trông ông ta như hưng phấn hẳn lên. Ông ta đột ngột xông tới, hóa thành một vệt sáng, vung tay đánh một quyền. Một quyền này như chứa nghìn vạn tia quyền phong, bao phủ lấy kiếm kia. Khoảng thời không này không thể chịu nổi sức mạnh do hai người đánh ra, nháy mắt đã sụp đổ.
Ầm ầm!
Quyền phong đan xen vào kiếm quang, không trung vỡ nát, Diệp Quân cùng vị Mệnh Vận Đại Đế kia cùng rơi vào một thời không thần bí, bốn phía tối đen như mực, trọng lực vô cùng khủng bố, nhưng hai người không hề dừng tay, lại tiếp tục lao về phía nhau.
Đây là trận chiến đầu tiên sau khi đột phá của Diệp Quân.
Từng chiêu kiếm đều là tấn công trực diện.
Thực ra, khi đã đạt tới cấp bậc bọn họ, sức mạnh mới là điều cốt lõi, bất luận kỹ năng gì cũng đều chẳng quan trọng nữa, bởi vì, chỉ một quyền một kiếm vung ra là đã có thể đánh sập một tinh vực rồi.
Bình luận facebook