Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 696-700
Chương 696: Thực lực mới là hữu dụng nhất!
Lúc này, ngay cả Diệp Quân cũng lâm vào bối rối.
Cảnh giới đã vọt thẳng lên tới Đại Đế rồi!
Đại Đế đó!
Tăng một lúc mấy cảnh giới.
Quan trọng nhất là, hắn còn được thêm một bộ trang bị…
Kiếm Thanh Huyên!
Dĩ nhiên Diệp Quân cũng biết, đây là kiếm của cha mình.
Hắn không ngờ, Tiểu Bạch lại triệu hoán cả kiếm Thanh Huyên của cha tới đây.
Nhìn thanh kiếm Thanh Huyên cùng tấm khiên cổ màu đỏ đồng trong tay, Diệp Quân trầm mặc.
Nếu dùng hai vật này thì có vẻ không được hay lắm.
Nội tâm hắn vẫn kháng cự việc này.
Hắn vẫn mong có thể dựa vào thực lực của chính mình để đối mặt với tất cả, không muốn chỉ mang danh con cháu cường giả nọ kia, không dựa dẫm vào bất cứ vật ngoài thân nào…
Bấy giờ, xa nơi chân trời, Cố tả sứ đột nhiên khẽ cười một tiếng: “Dùng bí pháp để tăng cảnh giới lên Đại Đế, lại thêm hai thần vật… Thế cũng tốt thôi, để người khác khỏi nói ta ỷ lớn hiếp nhỏ, không tôn trọng võ đức, nào, tới đi!”
Nói đoạn, ông ta đánh một quyền về phía Diệp Quân.
Ầm!
Một quyền ấn cao vạn trượng từ chân trời đổ xuống, nó lướt qua nơi nào, thời không chốn đó liền sôi trào rồi từ từ vỡ vụn.
Đúng lúc này, Diệp Quân bất ngờ đạp mạnh chân phải, hóa thành một luồng kiếm quang, phóng lên cao.
Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, Diệp Quân chém một kiếm vào quyền ấn kia…
Xoẹt!
Quyền ấn khổng lồ bị chém vỡ, kiếm quang xé không trung lao đi, chém về phía Cố tả sứ.
Thấy thế, Tịnh Thần đứng một bên cũng phải co rụt con ngươi như không thể tin nổi.
Người này phá được quyền ấn của Cố tả sứ?
Nơi chân trời, Cố tả sứ nhìn thấy vậy cũng kinh hãi không thôi, ông ta không ngờ kiếm tu trẻ tuổi trước mặt lại có thể dùng một chiêu kiếm phá được quyền ấn của mình.
Nhưng ông ta cũng không có thời gian suy nghĩ nhiều, bởi vì Diệp Quân đã cầm kiếm lao tới trước mặt ông ta.
Cố tả sứ cũng bước lên một bước, lại đánh ra một quyền.
Hai bên đối đầu trực diện!
Vèo!
Quyền của Cố tả sứ vừa đánh ra, kiếm của Diệp Quân đã chém nát khí thế của quyền này, ngay sau đó, cánh tay phải của ông ta bay ra ngoài.
Một kiếm chém bay cánh tay phải của Cố tả sứ, Diệp Quân cũng hết sức sững sờ, nhưng hắn lập tức tỉnh táo lại, thuận thế chém thêm một kiếm về phía Cố tả sứ.
Cố tả sứ vô cùng hốt hoảng, lúc này, ông ta đã khiếp sợ vạn phần, không dám tiếp tục đối chiến trực tiếp mà vội vàng lùi lại phía sau mấy vạn trượng.
Vèo!
Kiếm chém vào khoảng không, nhưng thời không trước mặt Diệp Quân cũng đã vỡ vụn.
Diệp Quân nhìn thanh kiếm Thanh Huyên trong tay, lòng cũng khiếp sợ tột cùng.
Kiếm này sắc bén đến thế sao?
Xa xa, Cố tả sứ nhìn chòng chọc vào thanh kiếm trên tay Diệp Quân, ánh mắt kinh hãi: “Kiếm này là kiếm gì?”
Diệp Quân nhìn Cố tả sứ, thản nhiên châm chọc: “Kiếm của cha!”
Dứt lời, hắn lại hóa thành một luồng kiếm quang, biến mất khỏi vị trí.
Thấy Diệp Quân lại tiếp tục đánh tới, con ngươi Cố tả sứ co rút lại, lúc này ông ta không dám coi nhẹ đối phương thêm nữa, tay trái ông ta xòe ra, sau đó lại nắm chặt, tích tắc sau, tinh không bốn phía đột nhiên bùng lên mấy nghìn vạn quyền ý, những quyền ý này ầm ầm mãnh liệt trào lên, cuốn về phía Diệp Quân như sóng triều dữ dội.
Chứng kiến biển quyền ý đổ về phía mình, Diệp Quân càng thận trọng, hắn thu kiếm, nhấc khiên cổ bên tay trái lên, chắn trước người.
Rầm…
Diệp Quân đứng giữa không trung, quyền ý vô tận ầm ầm lao vào khiên cổ màu đỏ đồng trên tay trái hắn, thời không bốn phía không ngừng vỡ vụn và tan biến, nhưng hắn không hề lùi lại nửa bước.
Hồi lâu sau, biển quyền ý cũng biến mất.
Diệp Quân vẫn đứng đó, không chút tổn hại, không chỉ bản thân hắn không hề bị ảnh hưởng mà ngay cả tấm khiên cổ màu đỏ đồng trên tay cũng không hề hư hại, không có lấy một vết xước.
Thấy thế, sắc mặt Cố tả sứ đã cứng đờ ra.
Diệp Quân cũng vô cùng khiếp sợ, hắn nhìn tấm khiên cổ trong tay, nuốt nước miếng, thật không thể tin nổi.
Món đồ này hình như hơi mạnh quá!
Chỉ tiếc một điều, sử dụng thanh kiếm này thì huyền khí trong người tiêu hao quá nhanh, chém ra một kiếm kia, huyền khí của hắn gần như đã cạn kiệt.
Đúng lúc này, Tiểu Bạch đột nhiên bay lên bả vai hắn, Diệp Quân vừa định nói gì thì Tiểu Bạch đã vươn móng vuốt ôm đầu hắn, trong tích tắc, vô số linh khí dũng mãnh tràn vào cơ thể Diệp Quân, dần dà, giữa hai chân mày hắn xuất hiện một vết ấn trắng.
Diệp Quân ngây người.
Tiểu Bạch vỗ vỗ móng vuốt, chỉ chỉ vào Cố tả sứ ở bên kia rồi nắm chặt móng vuốt, vung vẩy như đánh quyền.
Ý của nó thật dễ hiểu.
Đánh ông ta đi!
Diệp Quân vô thức gật đầu, sau đó lại hóa thành luồng kiếm quang, vọt về phía Cố tả sứ.
Thấy Diệp Quân lại tấn công, Cố tả sứ nheo mắt, xòe lòng bàn tay trái, một thanh trường thương xuất hiện trong lòng bàn tay, sau đó, ông ta lao lên như tên bắn, hệt như một tia sáng xé rách tinh không.
Ông ta định trực tiếp đối chiêu!
Ánh mắt Cố tả sứ lóe lên dữ tợn, ông ta không tin mình lại không thể đối chiêu trực tiếp với một thiếu niên phải nhờ vào bí pháp mới tăng lên cảnh giới Đại Đế.
Ông ta tin chắc rằng…
Bí pháp?
Thần vật?
Đều là thứ bàng môn tả đạo mà thôi.
Thực lực tự thân mới là thứ hữu dụng nhất.
Cố tả sứ đâm một thương lên thân kiếm của Diệp Quân, ngay sau đó, trường thương trong ta ông ta vỡ nát, kiếm của Diệp Quân tiếp tục lao tới, chém về phía mặt ông ta.
Cố tả sứ hốt hoảng, vội vàng né người về sau…
Vèo!
Dù đã lùi lại hơn vạn trượng nhưng khi đứng vững được, khóe miệng Cố tả sứ vẫn trào một tia máu tươi.
Chương 697: Lại thêm một thanh kiếm!
Diệp Quân ngẩng đầu nhìn về phía Cố tả sứ, giữa hai chân mày của ông ta có một vệt máu đang chầm chậm nhỏ xuống, tiếp đó, thân thể ông ta nứt vỡ, chỉ còn lại linh hồn.
Một kiếm chém nát thân thể!
Thấy thế, Tịnh Thần đứng một bên cũng hoảng hốt ra mặt, ông ta nhìn thanh kiếm Thanh Huyên trong tay Diệp Quân, ánh mắt sững sờ không tin nổi.
Đây là kiếm gì?
Kiếm gì mà có thể gia tăng lực chiến đấu đến cỡ này?
Cố tả sứ cũng hoàn toàn lâm vào hoảng loạn.
Một kiếm đã đủ chém vỡ thân thể ông ta?
Nếu không phải vừa rồi ông ta nhanh chân lùi lại, chỉ sợ cả thần hồn cũng bị chém vụn rồi.
Thật quá mức tưởng tượng!
Xa xa, sau khi chém nát thân thể Cố tả sứ, huyền khí trong người Diệp Quân lại tiêu hao sạch, nhưng ngay sau đó, linh ấn giữa hai chân mày của hắn lại xuất hiện, giây tiếp theo, huyền khí trong người đã khôi phục hoàn toàn.
Cảm nhận được điều đó, Diệp Quân quay đầu chăm chú nhìn Tiểu Bạch đang chờ cách đó không xa.
Hắn đã đánh giá quá thấp năng lực của tên nhóc này rồi.
Quả thực nó không biết đánh nhau, nhưng nó có thể tăng năng lực đánh nhau của người khác, thậm chí là có thể tăng cao đến mức hơi thái quá.
Quả đúng là trợ thủ cực mạnh!
Hiện giờ Diệp Quân đã hiểu vì sao An tiền bối lại để Tiểu Bạch tới hỗ trợ mình.
Những khi Tiểu Bạch không nghịch ngợm thì quả thật rất giỏi!
Lúc này không có thời gian nghĩ nhiều, Diệp Quân cầm kiếm phóng về phía Cố tả sứ, trong tay có kiếm Thanh Huyên, lòng tin cũng tăng vọt.
Hắn có cảm giác thế gian này không có kẻ nào mà hắn không thể giết được, giống như cảm giác khi cầm kiếm Hành Đạo trong tay vậy.
Mạnh mẽ đến thái quá!
Thấy Diệp Quân lại lao tới, sắc mặt Cố tả sứ trở nên cực kì khó coi. Sực nhớ tới một điều, ông ta quay phắt lại phía Tịnh Thần đang đứng xa xa, quát to: “Lên!”
Tịnh Thần ngây người, sau đó lao đến phía Nạp Lan Ca cùng Tiểu Bạch.
Kế sách vây Ngụy cứu Triệu!
Tịnh Thần cũng biết rõ, lúc này Cố tả sứ không cách nào đối kháng với Diệp Quân được, muốn cứu Cố tả sứ chỉ có thể tấn công Linh Tổ này cùng người phụ nữ kia.
Thấy Tịnh Thần bay về phía Tiểu Bạch và Nạp Lan Ca, Diệp Quân chau mày, đang định quay lại thì đã thấy Tiểu Bạch trừng mắt một cái, móng vuốt duỗi ra, chỉ một móng lên trời.
Chợt, một thanh huyết kiếm từ trên trời ầm ầm lao xuống.
Ầm!
Trong nháy mắt, toàn bộ tinh không hóa thành một biển máu.
Nhận thấy được sự khủng bố của thanh kiếm kia, Tịnh Thần vội vã ngừng lại, nhìn về phía Tiểu Bạch. Tiểu Bạch nắm chuôi kiếm, vung lên, vừa múa kiếm vừa kêu to: “Ha… Ha… hừ… Áu u…”
Kiếm múa trong không trung, từng luồng kiếm khí màu máu bay ra, thời không nát vụn.
Lúc này, Tiểu Bạch đột nhiên chỉ kiếm về phía Tịnh Thần: “BIU!”
Vèo!
Thanh kiếm phát ra một luồng kiếm khí màu máu tươi, bắn nhanh về phía Tịnh Thần.
Thấy thế, Tịnh Thần lập tức biến sắc, vung tay áo, một sức mạnh khủng bố trào ra từ tay áo bào của ông ta.
Ầm!
Luồng kiếm khí màu máu kia bị chắn lại.
Tịnh Thần cũng sửng sốt.
Trông vậy mà uy lực không lớn nhỉ!
Tịnh Thần nhìn thanh huyết kiếm trong tay Tiểu Bạch, thanh kiếm này cho ông ta một cảm giác đè nén và đáng sợ vô cùng, giống như thanh kiếm trong tay Diệp Quân kia. Hiển nhiên, uy lực thấp không phải là vấn đề của kiếm mà là con Linh Tổ này không dùng được kiếm.
Nghĩ đến đó, ánh mắt ông ta trở nên lạnh lẽo, nhưng cũng ngay lúc này, bên kia truyền tới một tiếng kêu thảm thiết.
Tịnh Thần quay phắt lại, thấy cách đó không xa, Cố tả sứ đã bị thanh kiếm của Diệp Quân ghim lại một chỗ, thanh kiếm đó còn đang điên cuồng cắn nuốt linh hồn của Cố tả sứ.
Cố tả sứ chết rồi?
Tịnh Thần ngẩn ra, ngay sau đó, ông ta lao nhanh về phía Tiểu Bạch.
Trước tiên phải giải quyết con Linh Tổ này đã.
Thấy Tịnh Thần lại vọt tới, Tiểu Bạch trừng to mắt, vội buông thanh huyết kiếm ra, quay đầu bỏ chạy.
Thấy thế, Tịnh Thần khoái trá cười lớn, vội nhặt huyết kiếm lên. Nhưng ngay lúc này, thanh huyết kiếm chợt hóa thành một luồng kiếm khí, chém mạnh về phía ông ta.
Rầm!
Kiếm quang màu đỏ máu bùng lên, Tịnh Thần bị chém bay, khi ông ta dừng lại được thì cánh tay phải cũng đã nát bấy.
Tịnh Thần hốt hoảng.
Chuyện gì vừa xảy ra?
Thanh kiếm này tự đánh còn mạnh hơn?
Thanh huyết kiếm đột nhiên rung lên kịch liệt, nháy mắt, nó đã kéo theo mấy trăm luồng kiếm khí màu đỏ máu, chém về phía Tịnh Thần.
Tịnh Thần lập tức biến sắc, vội vàng lùi lại phía sau mấy vạn trượng.
Vèo!
Khoảng không trước mặt ông ta đã bị chém nát thành hư vô.
Tịnh Thần toát mồ hôi lạnh ròng ròng, thân mình run lên.
Thanh kiếm này thật quá mạnh!
Bấy giờ, phía bên kia, Diệp Quân đã thu kiếm Thanh Huyên về, hắn phát hiện kiếm này cắn nuốt linh hồn Cố tả sứ xong thì hình như khí thế của nó đã trở nên hùng hậu hơn.
Thật là một thanh kiếm tuyệt hảo!
Diệp Quân nắm thanh kiếm, thoáng mỉm cười, thanh kiếm này thật quá tốt, sau này hắn cũng muốn có được một thanh kiếm như thế. Đương nhiên, Diệp Quân cũng biết, kiếm mạnh cỡ nào còn dựa vào người dùng nó, thanh kiếm này mạnh như vậy là do thực lực của cha hắn quá mạnh.
Muốn có được một thanh kiếm mạnh như vậy cho mình thì tự thân phải đủ mạnh.
Diệp Quân mỉm cười, quay đầu nhìn về phía Tịnh Thần, đang định ra tay thì…
Ầm!
Thời không nơi xa xa chợt rung chuyển kịch liệt, như thể địa chấn.
Diệp Quân quay đầu nhìn lại, thấy nơi tận cùng của tinh không có một người đàn ông cao lớn đang chậm rãi đi ra. Người này mặc bộ chiến giáp màu vàng kim, tay cầm một thanh chiến phủ cũng màu vàng kim, mỗi bước đi đều khiến tinh hà rung chuyển, khí thế ngập trời.
Thấy rõ người tới, Tịnh Thần mới thở hắt ra một hơi: “Chiến Đế!”
Chiến Đế!
Ở thời đại Vĩnh Sinh, người này là một trong bốn Đại Đế mạnh nhất của Vĩnh Sinh Đại Đế, cuộc đời mới chỉ bại hai lần.
Lần thứ nhất bại dưới tay Vĩnh Sinh Đại Đế.
Lần thứ hai bại về tay chủ nhân bút Đại Đao.
Chiến Đế!
Sinh ra để chiến đấu!
Chương 698: Ta muốn thử xem
Chiến Đế xuất hiện, sắc mặt Diệp Quân cũng trở nên nặng nề, các Đại Đế cũng được chia mạnh yếu theo thực lực, vị Cố tả sứ vừa rồi có thực lực mạnh hơn rất nhiều so với những Đại Đế bình thường.
Song, Diệp Quân biết mình có thể giết được đối phương chủ yếu là vì ban đầu đối phương quá khinh địch, liều lĩnh đối đầu trực diện với kiếm Thanh Huyên của hắn, bị chém nát thân thể. Sau khi chém nát thân thể Cố tả sứ, Diệp Quân nhận ra, khi chỉ còn lại linh hồn, vị Cố tả sứ này hết sức yếu ớt.
Thanh kiếm này có thể khắc chế linh hồn, thậm chí còn là kiểu khắc chế mang tính hủy diệt.
Nếu ban đầu đối phương không đối đầu trực tiếp với hắn, chỉ e rất khó để giết được đối phương.
Mà lúc này, vị Chiến Đế mới gia nhập cuộc chiến thậm chí còn có khí thế đáng sợ hơn cả Cố tả sứ, đặc biệt là chiến ý, chiến ý của người này mạnh nhất trong số những người Diệp Quân từng gặp.
Hắn chưa từng gặp phải chiến ý đáng sợ như thế.
Khi vị Chiến Đế này xuất hiện, Tịnh Thần cũng thở ra một hơi nhẹ nhõm, cuối cùng vị Chiến Đế này cũng phá được phong ấn rồi.
Ban đầu, ông ta còn cho rằng có thể dựa vào số lượng cường giả để tiêu hao dần cường giả của vũ trụ Quan Huyên, nhưng tình thế hiện nay cho thấy, kế sách này không hiện thực lắm.
Bởi đám cường giả của vũ trụ Quan Huyên có mặt trong trận này đều thuộc dạng càng đánh càng mạnh.
Thật đúng là biến thái!
Lúc này, An Nam Tịnh vừa đẩy lui một vị cường giả Mệnh Vận Đại Đế, bóng bà ấy thoáng lóe lên, phóng tới bên cạnh Diệp Quân, nhìn về phía vị Chiến Đế nơi xa xa: “Để ta”.
Diệp Quân lại bảo: “Cứ để ta đi”.
An Nam Tịnh quay đầu nhìn Diệp Quân: “Cậu có chắc không?”
Diệp Quân gật đầu.
An Nam Tịnh chăm chú nhìn thẳng vào Diệp Quân hồi lâu, lại nói: “Dù cậu có nhiều thần vật cũng chưa chắc đã là đối thủ của ông ta đâu”.
Diệp Quân cười nói: “Ta muốn thử xem”.
An Nam Tịnh nhìn Diệp Quân một lát rồi gật đầu: “Vậy cậu lên đi”.
Nói đoạn, bà ấy lùi sang một bên.
Thấy thế, Nạp Lan Ca thoáng lo lắng trong lòng, bởi vì cô cũng có thể cảm thụ được sức mạnh vô biên của Chiến Đế.
Tuy hiện giờ Diệp Quân đã thăng lên Đại Đế nhưng đó là do Tiểu Bạch cưỡng chế tăng cảnh giới lên, điều này tạo ra khác biệt rất lớn về thực lực so với việc chính hắn tự đạt tới cảnh giới Đại Đế.
Nhận thấy được nỗi lòng của Nạp Lan Ca, Diệp Quân quay sang nhìn cô, mỉm cười: “Không sao đâu, nếu thực sự đánh không lại, ta sẽ nhận thua”.
Thua trận?
Lần này hắn không hề có gánh nặng tâm lý.
Có đôi khi, tài nghệ không bằng người ta thì chủ động nhận thua cũng chẳng có gì mất mặt, Diệp Quân cho là như vậy.
Thua đường hoàng thì có gì mất mặt?
Đánh không lại người ta còn cố tình giả ngầu mới mất mặt.
Diệp Quân chậm rãi tiến về phía Chiến Đế, dù cách nhau mấy nghìn trượng nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được luồng chiến ý cực kì hùng mạnh trên người đối phương.
Lòng Diệp Quân cũng thoáng kinh hãi, hắn không thể ngờ, chiến ý của một người lại có thể mạnh tới độ này.
Song, điều đó cũng kích thích ý chí chiến đấu trong hắn.
Đánh!
Diệp Quân hít sâu một hơi, đáy mắt tràn đầy chiến ý.
Từ sau khi đạt tới cảnh giới Đại Đế, lòng tự tin của hắn dường như cũng bành trướng lên. Diệp Quân cũng biết mình đang tự tin thái quá nhưng thực lòng hắn cũng muốn đánh một trận với cường giả chân chính khác.
Với hắn mà nói, đó là một cơ hội tốt!
Thấy Diệp Quân đi về phía Chiến Đế, Tịnh Thần đứng bên nhíu chặt mày, có thể khẳng định, thiếu niên này hết sức yêu nghiệt, dù đặt vào thời đại văn minh Vĩnh Sinh thì cũng phải thuộc hàng yêu nghiệt trong đám yêu nghiệt.
Nhưng mà, đòi đấu với Chiến Đế?
Thế thì lại không biết lượng sức lắm.
Đương nhiên, ông ta cũng không dám coi khinh người này, bởi vì người trẻ tuổi đó đã gây cho ông ta quá nhiều điều bất ngờ.
Xa xa, Chiến Đế nhìn Diệp Quân, ánh mắt bình thản, hoặc nói là rất coi thường.
Đời này của Vĩnh Sinh Đại Đế chỉ từng bị chủ nhân bút Đại Đạo đánh bại một lần, mà Chiến Đế ông ta, cả đời chỉ thua kém Vĩnh Sinh Đại Đế một chút xíu, chỉ từng bị chủ nhân bút Đại Đạo và Vĩnh Sinh Đại Đế đánh bại một lần.
Ngoài Vĩnh Sinh Đại Đế cùng chủ nhân bút Đại Đạo, thế gian này thật chẳng có mấy người có thể lọt vào mắt ông ta.
Chiến Đế liếc nhìn thanh kiếm Thanh Huyên cùng khiên cổ màu đỏ đồng trong tay Diệp Quân, không nói một lời.
Ngay vào lúc này, Diệp Quân đột nhiên biến mất.
Hắn quyết định tấn công trước.
Nháy mắt, Diệp Quân đã phóng tới trước mặt Chiến Đế, rút kiếm chém mạnh.
Là thuật Trảm Thiên Bạt Kiếm!
Lần này, hắn dùng một trăm đạo kiếm chồng lên nhau.
Kiếm vừa chém ra, một sức mạnh khủng bố lập tức bùng nổ, làm rung chuyển và sụp đổ cả thời không trong phạm vi trăm vạn trượng quanh đây.
Chiêu đầu đã dốc toàn lực.
Bởi Diệp Quân hiểu rõ, đối mặt với cấp bậc cường giả này, hắn không có nhiều cơ hội ra tay, vì thế, một khi ra tay là phải dồn toàn lực.
Nhìn thanh kiếm của Diệp Quân chém tới, sắc mặt Chiến Đế vẫn bình thản như trước. Ngay khi lưỡi kiếm sắp chạm vào đỉnh đầu ông ta, cổ tay ông ta thoáng động nhẹ, cây rìu lớn trong tay hất mạnh lên trên.
Ầm!
Một luồng chiến ý khủng khiếp phóng lên cao.
Rầm!
Trong khoảnh khắc, kiếm quang của Diệp Quân bị nghiền nát, sức mạnh của chiến ý hùng hồn đẩy hắn bắn ra phía sau vạn trượng. Diệp Quân vừa dừng lại được thì khoảng thời không mấy vạn trượng sau lưng hắn cũng ầm ầm sụp đổ.
Khóe miệng trào một vệt máu tươi, Diệp Quân giơ tay lau đi, hắn nhìn xuống tấm khiên cổ trong tay mình, vừa rồi, nếu không có tấm khiên cổ này, chỉ e hắn không chết cũng thành tàn phế. Tấm khiên cổ này đã đỡ cho hắn đến chín phần mười sức mạnh của Chiến Đế.
Xa xa, Chiến Đế cũng nhìn xuống cây rìu trong tay mình, trên đó có một lỗ hổng từ nhát kiếm kia.
Thấy thế, Chiến Đế nhíu mày, ngay từ đầu ông ta đã phát hiện thanh kiếm của Diệp Quân hết sức siêu phàm, nhưng ông ta không ngờ rằng thanh kiếm đó mạnh đến mức có thể gây tổn hại cho chiếc rìu của mình, càng không ngờ được tấm khiên cổ của Diệp Quân có thể chắn được phần lớn sức tấn công của ông ta.
Bên kia, Diệp Quân lau vết máu, lại một lần nữa xông lên, chém về phía Chiến Đế.
Chương 699: Lĩnh ngộ chiến ý
Một kiếm Bất Bại!
Kiếm này vừa chém ra, bốn phía xung quanh, vô số thời không chồng chập tức thì tan biến.
Uy lực của kiếm này cũng đã đạt tới một kiếm Bất Bại mạnh nhất từ trước đến nay của hắn.
Chiến Đế cũng lao lên, giáng một rìu xuống. rìu này đánh xuống, tinh hà trong vũ trụ lập tức tan tành, chiến ý hùng hồn đẩy toàn bộ đám cường giả có thực lực yếu kém nơi đây phải lùi về sau mấy vạn trượng.
Sức mạnh khủng khiếp khiến mọi cường giả có mặt trong trận này đều phải biến sắc.
Rầm!
Một mảnh kiếm quang khổng lồ cũng ầm ầm nổ tung, ngay sau đó, một bóng người bị đẩy bắn về phía sau.
Đó là Diệp Quân.
Hắn bị đẩy lùi lại mấy vạn trượng, những nơi hắn lướt qua, thời không nơi đó tức thì tan vụn.
Khi Diệp Quân dừng lại được, thời không sau lưng đã ầm ầm sụp đổ, biến thành một khu vực thời không đen kịt.
Diệp Quân dừng lại, khóe miệng một lần nữa trào máu tươi.
Thấy thế, An Nam Tịnh cùng những người khác đều phải nhíu mày.
Nhị Nha muốn xông lên hỗ trợ, nhưng Nạp Lan Ca đã kéo lại. Nạp Lan Ca nhìn chằm chằm về phía Diệp Quân, tay siết chặt, nhưng đáy mắt bình tĩnh không một chút lo lắng, bởi vì cô tin vào người đàn ông của mình.
Diệp Quân không phải hạng người liều lĩnh và lỗ mãng, nếu hắn đã dám khiêu chiến với Chiến Đế thì tất phải có mục đích riêng.
Cô tin vào hắn!
Nhị Nha do dự một chút rồi quay sang phía An Nam Tịnh, An Nam Tịnh chỉ lắc đầu, bà ấy cũng tin vào Diệp Quân.
Nhị Nha bèn gật đầu một cái rồi lấy một que hồ lô đường ra liếm.
Bên kia, Tịnh Thần cũng thở ra một hơi, tuy thiếu niên này vô cùng yêu nghiệt nhưng vào thời điểm này, hắn chắc chắn không thể là đối thủ của Chiến Đế. Có lẽ, một ngày nào đó, khi hắn có thể tự thân đạt tới cảnh giới Mệnh Vận Đại Đế thì sẽ có năng lực đấu với Chiến Đế một trận đấy.
Nhưng vào thời điểm hiện tại, hắn chỉ là một đệ đệ non trẻ.
Song, Diệp Quân ở phía bên kia lại không có ý định dừng tay, dưới ánh nhìn của bao người, hắn đột nhiên giậm mạnh chân phải lấy đà, hóa thành một luồng kiếm quang phóng về phía Chiến Đế, chém mạnh một kiếm.
Tiếp tục đánh!
Thấy vậy, Tịnh Thần lại nhíu mày.
Chiến Đế nhìn Diệp Quân lao tới, thoáng nheo mắt, cổ tay xoay chuyển, giơ cao chiếc búa, bổ mạnh về phía trước.
Vèo!
Một nhát rìu này mang sức mạnh hùng hậu như núi lửa phun trào, sức mạnh vô cùng vô tận trút xuống, nháy mắt đã khiến Diệp Quân lùi lại mấy vạn trượng.
Lần này, Diệp Quân chưa kịp dừng chân thì Chiến Đế đã tung người lao tới, bổ mạnh một rìu về phía Diệp Quân.
Rìu này hạ xuống, toàn bộ thời không trong tinh hà bị bổ thành hai nửa.
Xa xa, Diệp Quân vội giơ khiên cổ lên chắn.
Rầm!
Nhát rìu bổ lên mặt tấm khiên cổ màu đỏ đồng, khiên cổ rung lên kịch liệt, sức mạnh khủng khiếp từ đó lại lần nữa đầy lùi Diệp Quân ra phía sau.
Vào thời khắc này, vũ trụ tinh hà xung quanh đang ầm ầm sụp đổ và tan biến, cảnh tượng cực kì đáng sợ.
Khi Diệp Quân dừng lại được, không chỉ miệng trào máu tươi mà thân thể cũng đã xuất hiện vô số vết rạn nứt, nhưng tấm khiên cổ trên tay hắn lại không có bất kì một vết tổn hại nào dù nhỏ nhất.
Thấy thế, đám cường giả có mặt ở đây lập tức biến sắc.
Đặc biệt là đám cường giả của nền văn minh Vĩnh Sinh, bọn họ nhìn chòng chọc vào tấm khiên cổ trên tay Diệp Quân, ánh mắt khiếp sợ tột cùng.
Sức mạnh của vị Chiến Đế này đủ để bổ nát vũ trụ tinh hà, nhưng lại không thể bổ vỡ tấm khiên cổ này.
Thật đáng sợ.
Tịnh Thần nhìn chằm chằm vào Diệp Quân, ông ta đã nhận ra, cậu thiếu niên trước mắt đây có quá nhiều thần vật.
Vũ trụ Quan Huyên giàu có thật.
Bên kia, Chiến Đế cũng phải nhíu mày, ông ta không ngờ tấm khiên cổ trong tay Diệp Quân lại có thể kháng cự hai chiêu của mình mà không hề tổn hại.
Thật đúng là thứ tốt!
Ánh mắt Chiến Đế trở nên nóng bỏng, thần vật cỡ đó nếu thuộc về mình, chiến lực của mình nhất định sẽ được nâng cao một bậc.
Trước kia ông ta cũng từng có một tấm khiên, nhưng trong cuộc giao đấu với chủ nhân bút Đại Đạo, nó đã bị chủ nhân bút Đại Đạo đánh vỡ.
Tấm khiên cổ trong tay người kia rất thích hợp với ông ta!
Nghĩ đến đây, Chiến Đế đột nhiên xông lên, một luồng chiến ý hùng hồn cuốn về phía Diệp Quân.
Chiến ý ngập trời!
Cảm thụ được sức ép của chiến ý, Diệp Quân chậm rãi nhắm mắt lại.
Khi vừa gặp Chiến Đế, hắn đã phát hiện ra một điểm thiếu sót ở mình, đó chính là sự khuyết thiếu về chiến ý và sát ý.
Sát ý và chiến ý của hắn rất yếu.
Mỗi lần hắn chủ động tấn công, luôn chỉ có hai mục đích, một là muốn xem thế nào là cường giả chân chính, cho dù chiến bại cũng không có vấn đề gì, hắn có thể tìm được yếu điểm của mình từ thất bại đó; hai là, hắn muốn cảm thụ một chút, chiến ý là thế nào.
Vào giờ khắc này, hắn đã hiểu được, thế nào là chiến ý.
Chiến ý!
Từ chiến ý của Chiến Đế, hắn cảm nhận được một niềm tin: Sinh mệnh chưa tắt, chiến đấu chưa ngừng!
Mệnh của ta chưa kết thúc, chiến ý vĩnh viễn không mai một!
Nói đơn giản hơn chút là, ngươi có thể đánh chết ta, nhưng ta đây vẫn không phục.
Diệp Quân đột ngột mở bừng mắt, lòng bàn tay xòe ra…
Ầm!
Một luồng kiếm ý khủng bố đột nhiên phóng lên cao.
Kiếm ý Lôi Kiếp!
Nhưng ngay sau đó, trong ánh nhìn kinh ngạc của đám đông, kiếm ý Lôi Kiếp của hắn lại bùng lên một luồng ý niệm kinh khiếp.
Chiến ý!
Chứng kiến cảnh tượng này, tất cả những người có mặt ở đây đều sửng sốt.
Lĩnh ngộ được chiến ý?
Chương 700: Công kích tầm xa
Lĩnh ngộ chiến ý!
Chứng kiến cảnh này, tất cả mọi người có mặt đều sững sờ.
An Nam Tịnh cùng người xung quanh đều khiếp sợ vô cùng, bởi bọn họ không thể ngờ, trong tình thế này, Diệp Quân lại lĩnh ngộ được chiến ý.
Chiến ý!
Hơn nữa, chiến ý này còn do kiếm ý sinh ra.
Chiến kiếm ý!
Khoảnh khắc chiến ý xuất hiện, khí thế từ kiếm ý của Diệp Quân lập tức tăng vọt với tốc độ điên cuồng, sau đó dần dần biến chất.
Kiếm ý Lôi Kiếp cộng thêm chiến kiếm ý!
Vào thời khắc này, kiếm ý của Diệp Quân đã lại đạt tới một độ cao mới.
Thấy Diệp Quân đã lĩnh ngộ được chiến ý, phía xa xa, Chiến Đế dừng lại, nhíu chặt mày, ông ta không thể ngờ, thiếu niên trước mắt đó lại có thể may mắn lĩnh ngộ chiến ý ngay dưới sự áp bức từ chiến ý của ông ta.
Chiến Đế nhìn Diệp Quân, không nói một lời, chỉ tung người nhảy lên, chiếc rìu màu vàng kim trong tay bổ mạnh về phía hắn.
Vèo!
Nháy mắt, toàn bộ vũ trụ tinh hà vỡ ra, một sức mạnh hủy diệt đất trời cuốn phăng tất cả.
Đối mặt với một nhát rìu này, khắp chốn vũ trụ tinh hà yếu ớt như một sợi chỉ nhỏ.
Bên dưới, Diệp Quân ngẩng đầu nhìn, cười lớn một tiếng, chân phải giẫm mạnh lấy đà, người hóa thành một luồng kiếm quang phóng lên.
Đánh!
Cho dù biết mình đánh không lại vị Chiến Đế trước mặt đây, nhưng hắn vẫn khát khao muốn đánh.
Ý niệm chiến đấu mạnh chưa từng có.
Dưới ánh nhìn của tất cả mọi người, Diệp Quân lại chém ra một kiếm vào chiếc rìu kia.
Ầm!
Trong tích tắc, vô số kiếm quang tán loạn, Diệp Quân từ trên cao giáng xuống.
Chiến Đế lúc này muốn đánh ra một chiêu nữa, nhưng ngay sau đó, ông ta đột nhiên nhìn xuống chiếc rìu trong tay mình, thân nó đang nứt ra, vỡ thành vô số mảnh nhỏ rơi lả tả trong không trung.
Thấy thế, Chiến Đế ngây ngẩn cả người.
Không chỉ Chiến Đế, đám cường giả của nền văn minh Vĩnh Sinh cũng đã hoàn toàn hóa đá.
Chiếc rìu của Chiến Đế vỡ rồi?
Không ai dám tin vào mắt mình.
Chiếc rìu trong tay Chiến Đế này cũng là một thần vật không có cấp bậc. Không chỉ có thế, nó còn từng theo Chiến Đế chinh chiến vô số trận, những thần vật vô cấp bậc khác không thể so được với nó.
Nhưng vừa rồi, nó lại bị một kiếm tu trẻ tuổi chém nát.
Những vị cường giả của nền văn minh Vĩnh Sinh có mặt ở đây đều nhìn về phía thanh kiếm trên tay Diệp Quân, tất nhiên họ cũng biết, thực lực của Diệp Quân không thể nào chém nát được chiến phủ kia, cho nên, nguyên do chính vẫn là thanh kiếm này.
Đây là kiếm gì?
Đám cường giả của nền văn minh Vĩnh Sinh vừa vô cùng khiếp sợ lại cũng nghi hoặc tột cùng, lẽ nào thanh kiếm đó còn đứng trên cả thần vật vô cấp bậc?
Tịnh Thần nhìn chòng chọc vào Diệp Quân, sắc mặt khó coi vô cùng, thiếu niên này khiến ông ta bất ngờ quá nhiều rồi.
Nơi chân trời, Chiến Đế cũng nhìn Diệp Quân, chính xác hơn là nhìn vào thanh kiếm trên tay Diệp Quân, nói khẽ một câu: “Kiếm tốt đây!”
Dứt lời, ông ta lại xông tới, nện một quyền xuống.
Ầm ầm!
Một luồng chiến ý khủng bố xen lẫn trong quyền ấn giáng thẳng xuống Diệp Quân.
Bên dưới, Diệp Quân không hề nao núng, thân mình đột ngôt di chuyển, hóa thành một tia sáng phóng thẳng lên cao, chém vào quyền ấn kia.
Đánh một trận là xong thôi!
Rầm!
Trong khoảnh khắc, một vùng kiếm quang bị nghiền nát, Diệp Quân cũng bị đánh bay, và trong thời khắc hắn bị đẩy bay ra ngoài, Chiến Đế lại xông lên, vung một quyền đánh về phía hắn.
Diệp Quân nheo mắt, vung kiếm chém mạnh.
Đây là một trăm đường kiếm chồng chất của thuật Trảm Thiên Bạt Kiếm.
Trực tiếp đối chiêu với nhau.
Ầm!
Lại một vùng kiếm quang tan vỡ, Diệp Quân bị đánh bay ra sau mấy vạn trượng.
Chiến Đế cũng bị sức ép mãnh liệt kìm chân tại chỗ, ông ta liếc nhìn tay phải của mình, cánh tay đã vỡ ra, máu tươi giàn giụa.
Thấy thế, những cường giả của nền văn minh Vĩnh Sinh đều trở nên căng thẳng.
Tất cả đều biết thực lực của Chiến Đế mạnh cỡ nào, trong toàn bộ thời đại văn minh Vĩnh Sinh, chỉ có Vĩnh Sinh Đại Đế mới có thể vượt trên ông ta, tuy hôm nay vừa phá phong ấn ra ngoài, trạng thái chưa tính là tốt nhất, nhưng thực lực đó cũng không phải là cấp độ mà một Mệnh Vận Đại Đế bình thường có thể đối đầu.
Vậy mà lúc này, ông ta lại bị một kiếm tu trẻ tuổi gây tổn thương thân thể.
Diệp Quân chỉ mới là Đại Đế, hơn nữa còn là một Đại Đế thăng cấp do dùng bí pháp mà thôi.
Nếu Diệp Quân thực sự đạt tới cảnh giới Đại Đế thì thực lực của hắn sẽ khủng khiếp cỡ nào.
Nghĩ tới đó, những cường giả của nền văn minh Vĩnh Sinh đều hết sức khẩn trương, sắc mặt nghiêm nghị vô cùng.
Thật quá yêu nghiệt!
Chiến Đế nhìn về phía đó, nhíu chặt mày, bởi vì ông ta vừa phát hiện, mặc dù Diệp Quân cũng bị thương nhưng hắn đã khôi phục rất nhanh.
Là do Linh Ấn và cây thần tự nhiên!
Chỉ cần không thể đánh chết Diệp Quân trong một đòn thì hắn có thể tự trở về trạng thái mạnh nhất.
Chiến Đế im lặng.
Lần đầu tiên ông ta phát hiện, trang bị có thể hỗ trợ người ta tuyệt vời như thế. Trước kia không cảm thấy thế, có lẽ là do vật ngoài thân không được tốt đến như vậy, hoặc là không có nhiều như vậy.
Nhưng thiếu niên trước mắt đây, không chỉ có đồ tốt mà còn có nhiều đồ tốt.
Thật quá đáng!
Chiến Đế dứt khỏi dòng suy tư, tay phải hơi rung lên, chậm rãi khôi phục, ông ta nhìn Diệp Quân, siết chặt nắm tay lại.
Ầm!
Bất chợt, vô số chiến ý ngưng tụ trong lòng bàn tay ông ta, cùng lúc đó, trong vòng mấy trăm vạn trượng quanh đây, thời không sôi trào lên mãnh liệt.
Võ kỹ!
Xa xa, Diệp Quân thấy thế, sắc mặt tức thì trở nên căng thẳng, vị Chiến Đế này rốt cuộc không muốn đấu trực diện với hắn nữa rồi.
Ông ta muốn so sức mạnh tự thân!
So vũ khí, kiếm Thanh Huyên tuyệt đối là vô địch!
Nghĩ tới điều gì, Diệp Quân cầm kiếm Thanh Huyên rạch lên tấm khiên cổ của mình một cái.
Xoẹt!
Mặt khiên cổ hiện ra một vệt kiếm mờ mờ, nhưng lại nhanh chóng biến mất.
Thấy thế, Diệp Quân khiếp sợ vô cùng, vừa khiếp sợ độ sắc bén của kiếm Thanh Huyên lại vừa kinh ngạc trước sức phòng ngự khủng bố của sừng Nhị Nha.
Có lẽ hiện nay, chỉ có tấm khiên cổ này mới có thể chống lại kiếm Thanh Huyên mà thôi.
Thanh kiếm sắc bén nhất!
Tấm thuẫn phòng ngự mạnh nhất!
Nhưng vào lúc này, phía xa xa, Chiến Đế đột nhiên gầm lên một tiếng, đánh ra một quyền về phía Diệp Quân.
Quyền vừa đánh ra, từng luồng chiến ý khủng bố cuồn cuộn tràn về phía Diệp Quân như sóng triều. Cùng lúc với những lớp chiến ý xuất hiện, khắp ngân hà vũ trụ dần sụp đổ, không chỉ có thế, chiến ý hùng hồn còn đè ép bốn phía khiến cho đám cường giả của nền văn minh Vĩnh Sinh cũng phải lùi bước liên tục, không dám nhìn thẳng.
Là công kích tầm xa!
Lúc này, ngay cả Diệp Quân cũng lâm vào bối rối.
Cảnh giới đã vọt thẳng lên tới Đại Đế rồi!
Đại Đế đó!
Tăng một lúc mấy cảnh giới.
Quan trọng nhất là, hắn còn được thêm một bộ trang bị…
Kiếm Thanh Huyên!
Dĩ nhiên Diệp Quân cũng biết, đây là kiếm của cha mình.
Hắn không ngờ, Tiểu Bạch lại triệu hoán cả kiếm Thanh Huyên của cha tới đây.
Nhìn thanh kiếm Thanh Huyên cùng tấm khiên cổ màu đỏ đồng trong tay, Diệp Quân trầm mặc.
Nếu dùng hai vật này thì có vẻ không được hay lắm.
Nội tâm hắn vẫn kháng cự việc này.
Hắn vẫn mong có thể dựa vào thực lực của chính mình để đối mặt với tất cả, không muốn chỉ mang danh con cháu cường giả nọ kia, không dựa dẫm vào bất cứ vật ngoài thân nào…
Bấy giờ, xa nơi chân trời, Cố tả sứ đột nhiên khẽ cười một tiếng: “Dùng bí pháp để tăng cảnh giới lên Đại Đế, lại thêm hai thần vật… Thế cũng tốt thôi, để người khác khỏi nói ta ỷ lớn hiếp nhỏ, không tôn trọng võ đức, nào, tới đi!”
Nói đoạn, ông ta đánh một quyền về phía Diệp Quân.
Ầm!
Một quyền ấn cao vạn trượng từ chân trời đổ xuống, nó lướt qua nơi nào, thời không chốn đó liền sôi trào rồi từ từ vỡ vụn.
Đúng lúc này, Diệp Quân bất ngờ đạp mạnh chân phải, hóa thành một luồng kiếm quang, phóng lên cao.
Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, Diệp Quân chém một kiếm vào quyền ấn kia…
Xoẹt!
Quyền ấn khổng lồ bị chém vỡ, kiếm quang xé không trung lao đi, chém về phía Cố tả sứ.
Thấy thế, Tịnh Thần đứng một bên cũng phải co rụt con ngươi như không thể tin nổi.
Người này phá được quyền ấn của Cố tả sứ?
Nơi chân trời, Cố tả sứ nhìn thấy vậy cũng kinh hãi không thôi, ông ta không ngờ kiếm tu trẻ tuổi trước mặt lại có thể dùng một chiêu kiếm phá được quyền ấn của mình.
Nhưng ông ta cũng không có thời gian suy nghĩ nhiều, bởi vì Diệp Quân đã cầm kiếm lao tới trước mặt ông ta.
Cố tả sứ cũng bước lên một bước, lại đánh ra một quyền.
Hai bên đối đầu trực diện!
Vèo!
Quyền của Cố tả sứ vừa đánh ra, kiếm của Diệp Quân đã chém nát khí thế của quyền này, ngay sau đó, cánh tay phải của ông ta bay ra ngoài.
Một kiếm chém bay cánh tay phải của Cố tả sứ, Diệp Quân cũng hết sức sững sờ, nhưng hắn lập tức tỉnh táo lại, thuận thế chém thêm một kiếm về phía Cố tả sứ.
Cố tả sứ vô cùng hốt hoảng, lúc này, ông ta đã khiếp sợ vạn phần, không dám tiếp tục đối chiến trực tiếp mà vội vàng lùi lại phía sau mấy vạn trượng.
Vèo!
Kiếm chém vào khoảng không, nhưng thời không trước mặt Diệp Quân cũng đã vỡ vụn.
Diệp Quân nhìn thanh kiếm Thanh Huyên trong tay, lòng cũng khiếp sợ tột cùng.
Kiếm này sắc bén đến thế sao?
Xa xa, Cố tả sứ nhìn chòng chọc vào thanh kiếm trên tay Diệp Quân, ánh mắt kinh hãi: “Kiếm này là kiếm gì?”
Diệp Quân nhìn Cố tả sứ, thản nhiên châm chọc: “Kiếm của cha!”
Dứt lời, hắn lại hóa thành một luồng kiếm quang, biến mất khỏi vị trí.
Thấy Diệp Quân lại tiếp tục đánh tới, con ngươi Cố tả sứ co rút lại, lúc này ông ta không dám coi nhẹ đối phương thêm nữa, tay trái ông ta xòe ra, sau đó lại nắm chặt, tích tắc sau, tinh không bốn phía đột nhiên bùng lên mấy nghìn vạn quyền ý, những quyền ý này ầm ầm mãnh liệt trào lên, cuốn về phía Diệp Quân như sóng triều dữ dội.
Chứng kiến biển quyền ý đổ về phía mình, Diệp Quân càng thận trọng, hắn thu kiếm, nhấc khiên cổ bên tay trái lên, chắn trước người.
Rầm…
Diệp Quân đứng giữa không trung, quyền ý vô tận ầm ầm lao vào khiên cổ màu đỏ đồng trên tay trái hắn, thời không bốn phía không ngừng vỡ vụn và tan biến, nhưng hắn không hề lùi lại nửa bước.
Hồi lâu sau, biển quyền ý cũng biến mất.
Diệp Quân vẫn đứng đó, không chút tổn hại, không chỉ bản thân hắn không hề bị ảnh hưởng mà ngay cả tấm khiên cổ màu đỏ đồng trên tay cũng không hề hư hại, không có lấy một vết xước.
Thấy thế, sắc mặt Cố tả sứ đã cứng đờ ra.
Diệp Quân cũng vô cùng khiếp sợ, hắn nhìn tấm khiên cổ trong tay, nuốt nước miếng, thật không thể tin nổi.
Món đồ này hình như hơi mạnh quá!
Chỉ tiếc một điều, sử dụng thanh kiếm này thì huyền khí trong người tiêu hao quá nhanh, chém ra một kiếm kia, huyền khí của hắn gần như đã cạn kiệt.
Đúng lúc này, Tiểu Bạch đột nhiên bay lên bả vai hắn, Diệp Quân vừa định nói gì thì Tiểu Bạch đã vươn móng vuốt ôm đầu hắn, trong tích tắc, vô số linh khí dũng mãnh tràn vào cơ thể Diệp Quân, dần dà, giữa hai chân mày hắn xuất hiện một vết ấn trắng.
Diệp Quân ngây người.
Tiểu Bạch vỗ vỗ móng vuốt, chỉ chỉ vào Cố tả sứ ở bên kia rồi nắm chặt móng vuốt, vung vẩy như đánh quyền.
Ý của nó thật dễ hiểu.
Đánh ông ta đi!
Diệp Quân vô thức gật đầu, sau đó lại hóa thành luồng kiếm quang, vọt về phía Cố tả sứ.
Thấy Diệp Quân lại tấn công, Cố tả sứ nheo mắt, xòe lòng bàn tay trái, một thanh trường thương xuất hiện trong lòng bàn tay, sau đó, ông ta lao lên như tên bắn, hệt như một tia sáng xé rách tinh không.
Ông ta định trực tiếp đối chiêu!
Ánh mắt Cố tả sứ lóe lên dữ tợn, ông ta không tin mình lại không thể đối chiêu trực tiếp với một thiếu niên phải nhờ vào bí pháp mới tăng lên cảnh giới Đại Đế.
Ông ta tin chắc rằng…
Bí pháp?
Thần vật?
Đều là thứ bàng môn tả đạo mà thôi.
Thực lực tự thân mới là thứ hữu dụng nhất.
Cố tả sứ đâm một thương lên thân kiếm của Diệp Quân, ngay sau đó, trường thương trong ta ông ta vỡ nát, kiếm của Diệp Quân tiếp tục lao tới, chém về phía mặt ông ta.
Cố tả sứ hốt hoảng, vội vàng né người về sau…
Vèo!
Dù đã lùi lại hơn vạn trượng nhưng khi đứng vững được, khóe miệng Cố tả sứ vẫn trào một tia máu tươi.
Chương 697: Lại thêm một thanh kiếm!
Diệp Quân ngẩng đầu nhìn về phía Cố tả sứ, giữa hai chân mày của ông ta có một vệt máu đang chầm chậm nhỏ xuống, tiếp đó, thân thể ông ta nứt vỡ, chỉ còn lại linh hồn.
Một kiếm chém nát thân thể!
Thấy thế, Tịnh Thần đứng một bên cũng hoảng hốt ra mặt, ông ta nhìn thanh kiếm Thanh Huyên trong tay Diệp Quân, ánh mắt sững sờ không tin nổi.
Đây là kiếm gì?
Kiếm gì mà có thể gia tăng lực chiến đấu đến cỡ này?
Cố tả sứ cũng hoàn toàn lâm vào hoảng loạn.
Một kiếm đã đủ chém vỡ thân thể ông ta?
Nếu không phải vừa rồi ông ta nhanh chân lùi lại, chỉ sợ cả thần hồn cũng bị chém vụn rồi.
Thật quá mức tưởng tượng!
Xa xa, sau khi chém nát thân thể Cố tả sứ, huyền khí trong người Diệp Quân lại tiêu hao sạch, nhưng ngay sau đó, linh ấn giữa hai chân mày của hắn lại xuất hiện, giây tiếp theo, huyền khí trong người đã khôi phục hoàn toàn.
Cảm nhận được điều đó, Diệp Quân quay đầu chăm chú nhìn Tiểu Bạch đang chờ cách đó không xa.
Hắn đã đánh giá quá thấp năng lực của tên nhóc này rồi.
Quả thực nó không biết đánh nhau, nhưng nó có thể tăng năng lực đánh nhau của người khác, thậm chí là có thể tăng cao đến mức hơi thái quá.
Quả đúng là trợ thủ cực mạnh!
Hiện giờ Diệp Quân đã hiểu vì sao An tiền bối lại để Tiểu Bạch tới hỗ trợ mình.
Những khi Tiểu Bạch không nghịch ngợm thì quả thật rất giỏi!
Lúc này không có thời gian nghĩ nhiều, Diệp Quân cầm kiếm phóng về phía Cố tả sứ, trong tay có kiếm Thanh Huyên, lòng tin cũng tăng vọt.
Hắn có cảm giác thế gian này không có kẻ nào mà hắn không thể giết được, giống như cảm giác khi cầm kiếm Hành Đạo trong tay vậy.
Mạnh mẽ đến thái quá!
Thấy Diệp Quân lại lao tới, sắc mặt Cố tả sứ trở nên cực kì khó coi. Sực nhớ tới một điều, ông ta quay phắt lại phía Tịnh Thần đang đứng xa xa, quát to: “Lên!”
Tịnh Thần ngây người, sau đó lao đến phía Nạp Lan Ca cùng Tiểu Bạch.
Kế sách vây Ngụy cứu Triệu!
Tịnh Thần cũng biết rõ, lúc này Cố tả sứ không cách nào đối kháng với Diệp Quân được, muốn cứu Cố tả sứ chỉ có thể tấn công Linh Tổ này cùng người phụ nữ kia.
Thấy Tịnh Thần bay về phía Tiểu Bạch và Nạp Lan Ca, Diệp Quân chau mày, đang định quay lại thì đã thấy Tiểu Bạch trừng mắt một cái, móng vuốt duỗi ra, chỉ một móng lên trời.
Chợt, một thanh huyết kiếm từ trên trời ầm ầm lao xuống.
Ầm!
Trong nháy mắt, toàn bộ tinh không hóa thành một biển máu.
Nhận thấy được sự khủng bố của thanh kiếm kia, Tịnh Thần vội vã ngừng lại, nhìn về phía Tiểu Bạch. Tiểu Bạch nắm chuôi kiếm, vung lên, vừa múa kiếm vừa kêu to: “Ha… Ha… hừ… Áu u…”
Kiếm múa trong không trung, từng luồng kiếm khí màu máu bay ra, thời không nát vụn.
Lúc này, Tiểu Bạch đột nhiên chỉ kiếm về phía Tịnh Thần: “BIU!”
Vèo!
Thanh kiếm phát ra một luồng kiếm khí màu máu tươi, bắn nhanh về phía Tịnh Thần.
Thấy thế, Tịnh Thần lập tức biến sắc, vung tay áo, một sức mạnh khủng bố trào ra từ tay áo bào của ông ta.
Ầm!
Luồng kiếm khí màu máu kia bị chắn lại.
Tịnh Thần cũng sửng sốt.
Trông vậy mà uy lực không lớn nhỉ!
Tịnh Thần nhìn thanh huyết kiếm trong tay Tiểu Bạch, thanh kiếm này cho ông ta một cảm giác đè nén và đáng sợ vô cùng, giống như thanh kiếm trong tay Diệp Quân kia. Hiển nhiên, uy lực thấp không phải là vấn đề của kiếm mà là con Linh Tổ này không dùng được kiếm.
Nghĩ đến đó, ánh mắt ông ta trở nên lạnh lẽo, nhưng cũng ngay lúc này, bên kia truyền tới một tiếng kêu thảm thiết.
Tịnh Thần quay phắt lại, thấy cách đó không xa, Cố tả sứ đã bị thanh kiếm của Diệp Quân ghim lại một chỗ, thanh kiếm đó còn đang điên cuồng cắn nuốt linh hồn của Cố tả sứ.
Cố tả sứ chết rồi?
Tịnh Thần ngẩn ra, ngay sau đó, ông ta lao nhanh về phía Tiểu Bạch.
Trước tiên phải giải quyết con Linh Tổ này đã.
Thấy Tịnh Thần lại vọt tới, Tiểu Bạch trừng to mắt, vội buông thanh huyết kiếm ra, quay đầu bỏ chạy.
Thấy thế, Tịnh Thần khoái trá cười lớn, vội nhặt huyết kiếm lên. Nhưng ngay lúc này, thanh huyết kiếm chợt hóa thành một luồng kiếm khí, chém mạnh về phía ông ta.
Rầm!
Kiếm quang màu đỏ máu bùng lên, Tịnh Thần bị chém bay, khi ông ta dừng lại được thì cánh tay phải cũng đã nát bấy.
Tịnh Thần hốt hoảng.
Chuyện gì vừa xảy ra?
Thanh kiếm này tự đánh còn mạnh hơn?
Thanh huyết kiếm đột nhiên rung lên kịch liệt, nháy mắt, nó đã kéo theo mấy trăm luồng kiếm khí màu đỏ máu, chém về phía Tịnh Thần.
Tịnh Thần lập tức biến sắc, vội vàng lùi lại phía sau mấy vạn trượng.
Vèo!
Khoảng không trước mặt ông ta đã bị chém nát thành hư vô.
Tịnh Thần toát mồ hôi lạnh ròng ròng, thân mình run lên.
Thanh kiếm này thật quá mạnh!
Bấy giờ, phía bên kia, Diệp Quân đã thu kiếm Thanh Huyên về, hắn phát hiện kiếm này cắn nuốt linh hồn Cố tả sứ xong thì hình như khí thế của nó đã trở nên hùng hậu hơn.
Thật là một thanh kiếm tuyệt hảo!
Diệp Quân nắm thanh kiếm, thoáng mỉm cười, thanh kiếm này thật quá tốt, sau này hắn cũng muốn có được một thanh kiếm như thế. Đương nhiên, Diệp Quân cũng biết, kiếm mạnh cỡ nào còn dựa vào người dùng nó, thanh kiếm này mạnh như vậy là do thực lực của cha hắn quá mạnh.
Muốn có được một thanh kiếm mạnh như vậy cho mình thì tự thân phải đủ mạnh.
Diệp Quân mỉm cười, quay đầu nhìn về phía Tịnh Thần, đang định ra tay thì…
Ầm!
Thời không nơi xa xa chợt rung chuyển kịch liệt, như thể địa chấn.
Diệp Quân quay đầu nhìn lại, thấy nơi tận cùng của tinh không có một người đàn ông cao lớn đang chậm rãi đi ra. Người này mặc bộ chiến giáp màu vàng kim, tay cầm một thanh chiến phủ cũng màu vàng kim, mỗi bước đi đều khiến tinh hà rung chuyển, khí thế ngập trời.
Thấy rõ người tới, Tịnh Thần mới thở hắt ra một hơi: “Chiến Đế!”
Chiến Đế!
Ở thời đại Vĩnh Sinh, người này là một trong bốn Đại Đế mạnh nhất của Vĩnh Sinh Đại Đế, cuộc đời mới chỉ bại hai lần.
Lần thứ nhất bại dưới tay Vĩnh Sinh Đại Đế.
Lần thứ hai bại về tay chủ nhân bút Đại Đao.
Chiến Đế!
Sinh ra để chiến đấu!
Chương 698: Ta muốn thử xem
Chiến Đế xuất hiện, sắc mặt Diệp Quân cũng trở nên nặng nề, các Đại Đế cũng được chia mạnh yếu theo thực lực, vị Cố tả sứ vừa rồi có thực lực mạnh hơn rất nhiều so với những Đại Đế bình thường.
Song, Diệp Quân biết mình có thể giết được đối phương chủ yếu là vì ban đầu đối phương quá khinh địch, liều lĩnh đối đầu trực diện với kiếm Thanh Huyên của hắn, bị chém nát thân thể. Sau khi chém nát thân thể Cố tả sứ, Diệp Quân nhận ra, khi chỉ còn lại linh hồn, vị Cố tả sứ này hết sức yếu ớt.
Thanh kiếm này có thể khắc chế linh hồn, thậm chí còn là kiểu khắc chế mang tính hủy diệt.
Nếu ban đầu đối phương không đối đầu trực tiếp với hắn, chỉ e rất khó để giết được đối phương.
Mà lúc này, vị Chiến Đế mới gia nhập cuộc chiến thậm chí còn có khí thế đáng sợ hơn cả Cố tả sứ, đặc biệt là chiến ý, chiến ý của người này mạnh nhất trong số những người Diệp Quân từng gặp.
Hắn chưa từng gặp phải chiến ý đáng sợ như thế.
Khi vị Chiến Đế này xuất hiện, Tịnh Thần cũng thở ra một hơi nhẹ nhõm, cuối cùng vị Chiến Đế này cũng phá được phong ấn rồi.
Ban đầu, ông ta còn cho rằng có thể dựa vào số lượng cường giả để tiêu hao dần cường giả của vũ trụ Quan Huyên, nhưng tình thế hiện nay cho thấy, kế sách này không hiện thực lắm.
Bởi đám cường giả của vũ trụ Quan Huyên có mặt trong trận này đều thuộc dạng càng đánh càng mạnh.
Thật đúng là biến thái!
Lúc này, An Nam Tịnh vừa đẩy lui một vị cường giả Mệnh Vận Đại Đế, bóng bà ấy thoáng lóe lên, phóng tới bên cạnh Diệp Quân, nhìn về phía vị Chiến Đế nơi xa xa: “Để ta”.
Diệp Quân lại bảo: “Cứ để ta đi”.
An Nam Tịnh quay đầu nhìn Diệp Quân: “Cậu có chắc không?”
Diệp Quân gật đầu.
An Nam Tịnh chăm chú nhìn thẳng vào Diệp Quân hồi lâu, lại nói: “Dù cậu có nhiều thần vật cũng chưa chắc đã là đối thủ của ông ta đâu”.
Diệp Quân cười nói: “Ta muốn thử xem”.
An Nam Tịnh nhìn Diệp Quân một lát rồi gật đầu: “Vậy cậu lên đi”.
Nói đoạn, bà ấy lùi sang một bên.
Thấy thế, Nạp Lan Ca thoáng lo lắng trong lòng, bởi vì cô cũng có thể cảm thụ được sức mạnh vô biên của Chiến Đế.
Tuy hiện giờ Diệp Quân đã thăng lên Đại Đế nhưng đó là do Tiểu Bạch cưỡng chế tăng cảnh giới lên, điều này tạo ra khác biệt rất lớn về thực lực so với việc chính hắn tự đạt tới cảnh giới Đại Đế.
Nhận thấy được nỗi lòng của Nạp Lan Ca, Diệp Quân quay sang nhìn cô, mỉm cười: “Không sao đâu, nếu thực sự đánh không lại, ta sẽ nhận thua”.
Thua trận?
Lần này hắn không hề có gánh nặng tâm lý.
Có đôi khi, tài nghệ không bằng người ta thì chủ động nhận thua cũng chẳng có gì mất mặt, Diệp Quân cho là như vậy.
Thua đường hoàng thì có gì mất mặt?
Đánh không lại người ta còn cố tình giả ngầu mới mất mặt.
Diệp Quân chậm rãi tiến về phía Chiến Đế, dù cách nhau mấy nghìn trượng nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được luồng chiến ý cực kì hùng mạnh trên người đối phương.
Lòng Diệp Quân cũng thoáng kinh hãi, hắn không thể ngờ, chiến ý của một người lại có thể mạnh tới độ này.
Song, điều đó cũng kích thích ý chí chiến đấu trong hắn.
Đánh!
Diệp Quân hít sâu một hơi, đáy mắt tràn đầy chiến ý.
Từ sau khi đạt tới cảnh giới Đại Đế, lòng tự tin của hắn dường như cũng bành trướng lên. Diệp Quân cũng biết mình đang tự tin thái quá nhưng thực lòng hắn cũng muốn đánh một trận với cường giả chân chính khác.
Với hắn mà nói, đó là một cơ hội tốt!
Thấy Diệp Quân đi về phía Chiến Đế, Tịnh Thần đứng bên nhíu chặt mày, có thể khẳng định, thiếu niên này hết sức yêu nghiệt, dù đặt vào thời đại văn minh Vĩnh Sinh thì cũng phải thuộc hàng yêu nghiệt trong đám yêu nghiệt.
Nhưng mà, đòi đấu với Chiến Đế?
Thế thì lại không biết lượng sức lắm.
Đương nhiên, ông ta cũng không dám coi khinh người này, bởi vì người trẻ tuổi đó đã gây cho ông ta quá nhiều điều bất ngờ.
Xa xa, Chiến Đế nhìn Diệp Quân, ánh mắt bình thản, hoặc nói là rất coi thường.
Đời này của Vĩnh Sinh Đại Đế chỉ từng bị chủ nhân bút Đại Đạo đánh bại một lần, mà Chiến Đế ông ta, cả đời chỉ thua kém Vĩnh Sinh Đại Đế một chút xíu, chỉ từng bị chủ nhân bút Đại Đạo và Vĩnh Sinh Đại Đế đánh bại một lần.
Ngoài Vĩnh Sinh Đại Đế cùng chủ nhân bút Đại Đạo, thế gian này thật chẳng có mấy người có thể lọt vào mắt ông ta.
Chiến Đế liếc nhìn thanh kiếm Thanh Huyên cùng khiên cổ màu đỏ đồng trong tay Diệp Quân, không nói một lời.
Ngay vào lúc này, Diệp Quân đột nhiên biến mất.
Hắn quyết định tấn công trước.
Nháy mắt, Diệp Quân đã phóng tới trước mặt Chiến Đế, rút kiếm chém mạnh.
Là thuật Trảm Thiên Bạt Kiếm!
Lần này, hắn dùng một trăm đạo kiếm chồng lên nhau.
Kiếm vừa chém ra, một sức mạnh khủng bố lập tức bùng nổ, làm rung chuyển và sụp đổ cả thời không trong phạm vi trăm vạn trượng quanh đây.
Chiêu đầu đã dốc toàn lực.
Bởi Diệp Quân hiểu rõ, đối mặt với cấp bậc cường giả này, hắn không có nhiều cơ hội ra tay, vì thế, một khi ra tay là phải dồn toàn lực.
Nhìn thanh kiếm của Diệp Quân chém tới, sắc mặt Chiến Đế vẫn bình thản như trước. Ngay khi lưỡi kiếm sắp chạm vào đỉnh đầu ông ta, cổ tay ông ta thoáng động nhẹ, cây rìu lớn trong tay hất mạnh lên trên.
Ầm!
Một luồng chiến ý khủng khiếp phóng lên cao.
Rầm!
Trong khoảnh khắc, kiếm quang của Diệp Quân bị nghiền nát, sức mạnh của chiến ý hùng hồn đẩy hắn bắn ra phía sau vạn trượng. Diệp Quân vừa dừng lại được thì khoảng thời không mấy vạn trượng sau lưng hắn cũng ầm ầm sụp đổ.
Khóe miệng trào một vệt máu tươi, Diệp Quân giơ tay lau đi, hắn nhìn xuống tấm khiên cổ trong tay mình, vừa rồi, nếu không có tấm khiên cổ này, chỉ e hắn không chết cũng thành tàn phế. Tấm khiên cổ này đã đỡ cho hắn đến chín phần mười sức mạnh của Chiến Đế.
Xa xa, Chiến Đế cũng nhìn xuống cây rìu trong tay mình, trên đó có một lỗ hổng từ nhát kiếm kia.
Thấy thế, Chiến Đế nhíu mày, ngay từ đầu ông ta đã phát hiện thanh kiếm của Diệp Quân hết sức siêu phàm, nhưng ông ta không ngờ rằng thanh kiếm đó mạnh đến mức có thể gây tổn hại cho chiếc rìu của mình, càng không ngờ được tấm khiên cổ của Diệp Quân có thể chắn được phần lớn sức tấn công của ông ta.
Bên kia, Diệp Quân lau vết máu, lại một lần nữa xông lên, chém về phía Chiến Đế.
Chương 699: Lĩnh ngộ chiến ý
Một kiếm Bất Bại!
Kiếm này vừa chém ra, bốn phía xung quanh, vô số thời không chồng chập tức thì tan biến.
Uy lực của kiếm này cũng đã đạt tới một kiếm Bất Bại mạnh nhất từ trước đến nay của hắn.
Chiến Đế cũng lao lên, giáng một rìu xuống. rìu này đánh xuống, tinh hà trong vũ trụ lập tức tan tành, chiến ý hùng hồn đẩy toàn bộ đám cường giả có thực lực yếu kém nơi đây phải lùi về sau mấy vạn trượng.
Sức mạnh khủng khiếp khiến mọi cường giả có mặt trong trận này đều phải biến sắc.
Rầm!
Một mảnh kiếm quang khổng lồ cũng ầm ầm nổ tung, ngay sau đó, một bóng người bị đẩy bắn về phía sau.
Đó là Diệp Quân.
Hắn bị đẩy lùi lại mấy vạn trượng, những nơi hắn lướt qua, thời không nơi đó tức thì tan vụn.
Khi Diệp Quân dừng lại được, thời không sau lưng đã ầm ầm sụp đổ, biến thành một khu vực thời không đen kịt.
Diệp Quân dừng lại, khóe miệng một lần nữa trào máu tươi.
Thấy thế, An Nam Tịnh cùng những người khác đều phải nhíu mày.
Nhị Nha muốn xông lên hỗ trợ, nhưng Nạp Lan Ca đã kéo lại. Nạp Lan Ca nhìn chằm chằm về phía Diệp Quân, tay siết chặt, nhưng đáy mắt bình tĩnh không một chút lo lắng, bởi vì cô tin vào người đàn ông của mình.
Diệp Quân không phải hạng người liều lĩnh và lỗ mãng, nếu hắn đã dám khiêu chiến với Chiến Đế thì tất phải có mục đích riêng.
Cô tin vào hắn!
Nhị Nha do dự một chút rồi quay sang phía An Nam Tịnh, An Nam Tịnh chỉ lắc đầu, bà ấy cũng tin vào Diệp Quân.
Nhị Nha bèn gật đầu một cái rồi lấy một que hồ lô đường ra liếm.
Bên kia, Tịnh Thần cũng thở ra một hơi, tuy thiếu niên này vô cùng yêu nghiệt nhưng vào thời điểm này, hắn chắc chắn không thể là đối thủ của Chiến Đế. Có lẽ, một ngày nào đó, khi hắn có thể tự thân đạt tới cảnh giới Mệnh Vận Đại Đế thì sẽ có năng lực đấu với Chiến Đế một trận đấy.
Nhưng vào thời điểm hiện tại, hắn chỉ là một đệ đệ non trẻ.
Song, Diệp Quân ở phía bên kia lại không có ý định dừng tay, dưới ánh nhìn của bao người, hắn đột nhiên giậm mạnh chân phải lấy đà, hóa thành một luồng kiếm quang phóng về phía Chiến Đế, chém mạnh một kiếm.
Tiếp tục đánh!
Thấy vậy, Tịnh Thần lại nhíu mày.
Chiến Đế nhìn Diệp Quân lao tới, thoáng nheo mắt, cổ tay xoay chuyển, giơ cao chiếc búa, bổ mạnh về phía trước.
Vèo!
Một nhát rìu này mang sức mạnh hùng hậu như núi lửa phun trào, sức mạnh vô cùng vô tận trút xuống, nháy mắt đã khiến Diệp Quân lùi lại mấy vạn trượng.
Lần này, Diệp Quân chưa kịp dừng chân thì Chiến Đế đã tung người lao tới, bổ mạnh một rìu về phía Diệp Quân.
Rìu này hạ xuống, toàn bộ thời không trong tinh hà bị bổ thành hai nửa.
Xa xa, Diệp Quân vội giơ khiên cổ lên chắn.
Rầm!
Nhát rìu bổ lên mặt tấm khiên cổ màu đỏ đồng, khiên cổ rung lên kịch liệt, sức mạnh khủng khiếp từ đó lại lần nữa đầy lùi Diệp Quân ra phía sau.
Vào thời khắc này, vũ trụ tinh hà xung quanh đang ầm ầm sụp đổ và tan biến, cảnh tượng cực kì đáng sợ.
Khi Diệp Quân dừng lại được, không chỉ miệng trào máu tươi mà thân thể cũng đã xuất hiện vô số vết rạn nứt, nhưng tấm khiên cổ trên tay hắn lại không có bất kì một vết tổn hại nào dù nhỏ nhất.
Thấy thế, đám cường giả có mặt ở đây lập tức biến sắc.
Đặc biệt là đám cường giả của nền văn minh Vĩnh Sinh, bọn họ nhìn chòng chọc vào tấm khiên cổ trên tay Diệp Quân, ánh mắt khiếp sợ tột cùng.
Sức mạnh của vị Chiến Đế này đủ để bổ nát vũ trụ tinh hà, nhưng lại không thể bổ vỡ tấm khiên cổ này.
Thật đáng sợ.
Tịnh Thần nhìn chằm chằm vào Diệp Quân, ông ta đã nhận ra, cậu thiếu niên trước mắt đây có quá nhiều thần vật.
Vũ trụ Quan Huyên giàu có thật.
Bên kia, Chiến Đế cũng phải nhíu mày, ông ta không ngờ tấm khiên cổ trong tay Diệp Quân lại có thể kháng cự hai chiêu của mình mà không hề tổn hại.
Thật đúng là thứ tốt!
Ánh mắt Chiến Đế trở nên nóng bỏng, thần vật cỡ đó nếu thuộc về mình, chiến lực của mình nhất định sẽ được nâng cao một bậc.
Trước kia ông ta cũng từng có một tấm khiên, nhưng trong cuộc giao đấu với chủ nhân bút Đại Đạo, nó đã bị chủ nhân bút Đại Đạo đánh vỡ.
Tấm khiên cổ trong tay người kia rất thích hợp với ông ta!
Nghĩ đến đây, Chiến Đế đột nhiên xông lên, một luồng chiến ý hùng hồn cuốn về phía Diệp Quân.
Chiến ý ngập trời!
Cảm thụ được sức ép của chiến ý, Diệp Quân chậm rãi nhắm mắt lại.
Khi vừa gặp Chiến Đế, hắn đã phát hiện ra một điểm thiếu sót ở mình, đó chính là sự khuyết thiếu về chiến ý và sát ý.
Sát ý và chiến ý của hắn rất yếu.
Mỗi lần hắn chủ động tấn công, luôn chỉ có hai mục đích, một là muốn xem thế nào là cường giả chân chính, cho dù chiến bại cũng không có vấn đề gì, hắn có thể tìm được yếu điểm của mình từ thất bại đó; hai là, hắn muốn cảm thụ một chút, chiến ý là thế nào.
Vào giờ khắc này, hắn đã hiểu được, thế nào là chiến ý.
Chiến ý!
Từ chiến ý của Chiến Đế, hắn cảm nhận được một niềm tin: Sinh mệnh chưa tắt, chiến đấu chưa ngừng!
Mệnh của ta chưa kết thúc, chiến ý vĩnh viễn không mai một!
Nói đơn giản hơn chút là, ngươi có thể đánh chết ta, nhưng ta đây vẫn không phục.
Diệp Quân đột ngột mở bừng mắt, lòng bàn tay xòe ra…
Ầm!
Một luồng kiếm ý khủng bố đột nhiên phóng lên cao.
Kiếm ý Lôi Kiếp!
Nhưng ngay sau đó, trong ánh nhìn kinh ngạc của đám đông, kiếm ý Lôi Kiếp của hắn lại bùng lên một luồng ý niệm kinh khiếp.
Chiến ý!
Chứng kiến cảnh tượng này, tất cả những người có mặt ở đây đều sửng sốt.
Lĩnh ngộ được chiến ý?
Chương 700: Công kích tầm xa
Lĩnh ngộ chiến ý!
Chứng kiến cảnh này, tất cả mọi người có mặt đều sững sờ.
An Nam Tịnh cùng người xung quanh đều khiếp sợ vô cùng, bởi bọn họ không thể ngờ, trong tình thế này, Diệp Quân lại lĩnh ngộ được chiến ý.
Chiến ý!
Hơn nữa, chiến ý này còn do kiếm ý sinh ra.
Chiến kiếm ý!
Khoảnh khắc chiến ý xuất hiện, khí thế từ kiếm ý của Diệp Quân lập tức tăng vọt với tốc độ điên cuồng, sau đó dần dần biến chất.
Kiếm ý Lôi Kiếp cộng thêm chiến kiếm ý!
Vào thời khắc này, kiếm ý của Diệp Quân đã lại đạt tới một độ cao mới.
Thấy Diệp Quân đã lĩnh ngộ được chiến ý, phía xa xa, Chiến Đế dừng lại, nhíu chặt mày, ông ta không thể ngờ, thiếu niên trước mắt đó lại có thể may mắn lĩnh ngộ chiến ý ngay dưới sự áp bức từ chiến ý của ông ta.
Chiến Đế nhìn Diệp Quân, không nói một lời, chỉ tung người nhảy lên, chiếc rìu màu vàng kim trong tay bổ mạnh về phía hắn.
Vèo!
Nháy mắt, toàn bộ vũ trụ tinh hà vỡ ra, một sức mạnh hủy diệt đất trời cuốn phăng tất cả.
Đối mặt với một nhát rìu này, khắp chốn vũ trụ tinh hà yếu ớt như một sợi chỉ nhỏ.
Bên dưới, Diệp Quân ngẩng đầu nhìn, cười lớn một tiếng, chân phải giẫm mạnh lấy đà, người hóa thành một luồng kiếm quang phóng lên.
Đánh!
Cho dù biết mình đánh không lại vị Chiến Đế trước mặt đây, nhưng hắn vẫn khát khao muốn đánh.
Ý niệm chiến đấu mạnh chưa từng có.
Dưới ánh nhìn của tất cả mọi người, Diệp Quân lại chém ra một kiếm vào chiếc rìu kia.
Ầm!
Trong tích tắc, vô số kiếm quang tán loạn, Diệp Quân từ trên cao giáng xuống.
Chiến Đế lúc này muốn đánh ra một chiêu nữa, nhưng ngay sau đó, ông ta đột nhiên nhìn xuống chiếc rìu trong tay mình, thân nó đang nứt ra, vỡ thành vô số mảnh nhỏ rơi lả tả trong không trung.
Thấy thế, Chiến Đế ngây ngẩn cả người.
Không chỉ Chiến Đế, đám cường giả của nền văn minh Vĩnh Sinh cũng đã hoàn toàn hóa đá.
Chiếc rìu của Chiến Đế vỡ rồi?
Không ai dám tin vào mắt mình.
Chiếc rìu trong tay Chiến Đế này cũng là một thần vật không có cấp bậc. Không chỉ có thế, nó còn từng theo Chiến Đế chinh chiến vô số trận, những thần vật vô cấp bậc khác không thể so được với nó.
Nhưng vừa rồi, nó lại bị một kiếm tu trẻ tuổi chém nát.
Những vị cường giả của nền văn minh Vĩnh Sinh có mặt ở đây đều nhìn về phía thanh kiếm trên tay Diệp Quân, tất nhiên họ cũng biết, thực lực của Diệp Quân không thể nào chém nát được chiến phủ kia, cho nên, nguyên do chính vẫn là thanh kiếm này.
Đây là kiếm gì?
Đám cường giả của nền văn minh Vĩnh Sinh vừa vô cùng khiếp sợ lại cũng nghi hoặc tột cùng, lẽ nào thanh kiếm đó còn đứng trên cả thần vật vô cấp bậc?
Tịnh Thần nhìn chòng chọc vào Diệp Quân, sắc mặt khó coi vô cùng, thiếu niên này khiến ông ta bất ngờ quá nhiều rồi.
Nơi chân trời, Chiến Đế cũng nhìn Diệp Quân, chính xác hơn là nhìn vào thanh kiếm trên tay Diệp Quân, nói khẽ một câu: “Kiếm tốt đây!”
Dứt lời, ông ta lại xông tới, nện một quyền xuống.
Ầm ầm!
Một luồng chiến ý khủng bố xen lẫn trong quyền ấn giáng thẳng xuống Diệp Quân.
Bên dưới, Diệp Quân không hề nao núng, thân mình đột ngôt di chuyển, hóa thành một tia sáng phóng thẳng lên cao, chém vào quyền ấn kia.
Đánh một trận là xong thôi!
Rầm!
Trong khoảnh khắc, một vùng kiếm quang bị nghiền nát, Diệp Quân cũng bị đánh bay, và trong thời khắc hắn bị đẩy bay ra ngoài, Chiến Đế lại xông lên, vung một quyền đánh về phía hắn.
Diệp Quân nheo mắt, vung kiếm chém mạnh.
Đây là một trăm đường kiếm chồng chất của thuật Trảm Thiên Bạt Kiếm.
Trực tiếp đối chiêu với nhau.
Ầm!
Lại một vùng kiếm quang tan vỡ, Diệp Quân bị đánh bay ra sau mấy vạn trượng.
Chiến Đế cũng bị sức ép mãnh liệt kìm chân tại chỗ, ông ta liếc nhìn tay phải của mình, cánh tay đã vỡ ra, máu tươi giàn giụa.
Thấy thế, những cường giả của nền văn minh Vĩnh Sinh đều trở nên căng thẳng.
Tất cả đều biết thực lực của Chiến Đế mạnh cỡ nào, trong toàn bộ thời đại văn minh Vĩnh Sinh, chỉ có Vĩnh Sinh Đại Đế mới có thể vượt trên ông ta, tuy hôm nay vừa phá phong ấn ra ngoài, trạng thái chưa tính là tốt nhất, nhưng thực lực đó cũng không phải là cấp độ mà một Mệnh Vận Đại Đế bình thường có thể đối đầu.
Vậy mà lúc này, ông ta lại bị một kiếm tu trẻ tuổi gây tổn thương thân thể.
Diệp Quân chỉ mới là Đại Đế, hơn nữa còn là một Đại Đế thăng cấp do dùng bí pháp mà thôi.
Nếu Diệp Quân thực sự đạt tới cảnh giới Đại Đế thì thực lực của hắn sẽ khủng khiếp cỡ nào.
Nghĩ tới đó, những cường giả của nền văn minh Vĩnh Sinh đều hết sức khẩn trương, sắc mặt nghiêm nghị vô cùng.
Thật quá yêu nghiệt!
Chiến Đế nhìn về phía đó, nhíu chặt mày, bởi vì ông ta vừa phát hiện, mặc dù Diệp Quân cũng bị thương nhưng hắn đã khôi phục rất nhanh.
Là do Linh Ấn và cây thần tự nhiên!
Chỉ cần không thể đánh chết Diệp Quân trong một đòn thì hắn có thể tự trở về trạng thái mạnh nhất.
Chiến Đế im lặng.
Lần đầu tiên ông ta phát hiện, trang bị có thể hỗ trợ người ta tuyệt vời như thế. Trước kia không cảm thấy thế, có lẽ là do vật ngoài thân không được tốt đến như vậy, hoặc là không có nhiều như vậy.
Nhưng thiếu niên trước mắt đây, không chỉ có đồ tốt mà còn có nhiều đồ tốt.
Thật quá đáng!
Chiến Đế dứt khỏi dòng suy tư, tay phải hơi rung lên, chậm rãi khôi phục, ông ta nhìn Diệp Quân, siết chặt nắm tay lại.
Ầm!
Bất chợt, vô số chiến ý ngưng tụ trong lòng bàn tay ông ta, cùng lúc đó, trong vòng mấy trăm vạn trượng quanh đây, thời không sôi trào lên mãnh liệt.
Võ kỹ!
Xa xa, Diệp Quân thấy thế, sắc mặt tức thì trở nên căng thẳng, vị Chiến Đế này rốt cuộc không muốn đấu trực diện với hắn nữa rồi.
Ông ta muốn so sức mạnh tự thân!
So vũ khí, kiếm Thanh Huyên tuyệt đối là vô địch!
Nghĩ tới điều gì, Diệp Quân cầm kiếm Thanh Huyên rạch lên tấm khiên cổ của mình một cái.
Xoẹt!
Mặt khiên cổ hiện ra một vệt kiếm mờ mờ, nhưng lại nhanh chóng biến mất.
Thấy thế, Diệp Quân khiếp sợ vô cùng, vừa khiếp sợ độ sắc bén của kiếm Thanh Huyên lại vừa kinh ngạc trước sức phòng ngự khủng bố của sừng Nhị Nha.
Có lẽ hiện nay, chỉ có tấm khiên cổ này mới có thể chống lại kiếm Thanh Huyên mà thôi.
Thanh kiếm sắc bén nhất!
Tấm thuẫn phòng ngự mạnh nhất!
Nhưng vào lúc này, phía xa xa, Chiến Đế đột nhiên gầm lên một tiếng, đánh ra một quyền về phía Diệp Quân.
Quyền vừa đánh ra, từng luồng chiến ý khủng bố cuồn cuộn tràn về phía Diệp Quân như sóng triều. Cùng lúc với những lớp chiến ý xuất hiện, khắp ngân hà vũ trụ dần sụp đổ, không chỉ có thế, chiến ý hùng hồn còn đè ép bốn phía khiến cho đám cường giả của nền văn minh Vĩnh Sinh cũng phải lùi bước liên tục, không dám nhìn thẳng.
Là công kích tầm xa!
Bình luận facebook