Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 706: Chưa đánh xong?
Ba thanh kiếm chọn tùy ý.
Thấy thế Diệp Quân sửng sốt.
Kiếm Hành Đạo của cô cô váy trắng.
Kiếm Thanh Huyên của cha.
Bội kiếm của ông nội.
Thế mà lại sẵn sàng cho cô cô váy trắng này mượn, đây là điều là hắn không ngờ đến.
Diệp Quân nhìn Thanh Nhi váy trắng, xem ra nhân duyên của cô cô váy trắng này rất tốt.
Ở một bên khác, sắc mặt Bác Thiên Đạo trở nên khó coi khi nhìn thấy thanh kiếm Hành Đạo, vẻ kiêng dè hiện lên trong ánh mắt.
Hôm đó chính thanh kiếm này đã đánh vào Bác Thiên Giới, sau đó cả Bác Thiên Giới biến mất.
Bây giờ thanh kiếm này lại xuất hiện.
Không chỉ thế, hai thanh kiếm khác cũng rất đáng sợ.
Bác Thiên Đạo nhìn chằm chằm Diệp Quân ở cách đó không xa, thầm nói: Đây chính là thế hệ thứ hai của kẻ mạnh.
Thanh Nhi váy trắng ở cách đó không xa nhìn ba thanh kiếm trước mặt, mỉm cười, bà ấy vươn tay lướt trên ba thanh kiếm, cuối cùng tay bà ấy dừng lại trên kiếm Hành Đạo.
Kiếm Hành Đạo!
Kiếm Hành Đạo rung lên như đang đáp lại.
Thanh Nhi váy trắng cầm kiếm Hành Đạo, bà ấy quay đầu lại nhìn Thần Y Tận, Thần Y Tận khẽ cười đang định nói gì đó thì Thanh Nhi váy trắng bỗng biến mất.
Kiếm quang xoẹt qua, thời không lập tức bị nứt vỡ.
Ngay khi Thanh Nhi váy trắng xuất kiếm, đồng tử Thần Y Tận rụt lại, cảm thấy vô cùng kinh hãi.
Thật ra ông ta đã chú ý tới mấy người Thanh Nhi váy trắng ngay từ đầu nhưng vì Thanh Nhi váy trắng không tu luyện cảnh giới, trên người chẳng có bất kỳ linh khí nào, thế nên ông ta không biết thực lực thật của mấy người Thanh Nhi váy trắng.
Ngay khi Thanh Nhi váy trắng xuất kiếm, ông ta mới biết mình đã đánh giá thấp người phụ nữ này.
Lúc này ông ta cũng không còn đường lui nữa, khoe mẽ đến mức đấy giờ còn muốn lui à?
Ông ta không thể mất thể diện như thế.
Thần Y Tận gầm lên một tiếng, tay phải siết chặt thành nắm đấm rồi tung ra một quyền, đạo pháp của vô số phù văn kỳ lạ cuồn cuộn lao ra khỏi nắm đấm của ông ta. Lúc này cả vũ trụ tinh hà sôi trào, sau đó dần mất đi từng chút.
Uy lực của cú đấm này đúng là có thể hủy diệt trời đất.
Đối mặt với nhát kiếm của người phụ nữ váy trắng, Thần Y Tận cũng không dám sơ suất, toàn lực tung ra một quyền.
Sau khi nhát kiếm của Thanh Nhi váy trắng đánh tới, tất cả đạo pháp phù văn đều bị phá vỡ hệt như dao cắt phải đậu phụ.
Xoẹt!
Kiếm Hành Đạo tiêu diệt hết tất cả đạo pháp phù văn, sau đó lao vào giữa trán Thần Y Tận trong ánh mắt của mọi người.
Rầm!
Thần Y Tận bị ghim chặt ngay chỗ đó, không thể nào động đậy.
Lúc này mọi người đều hóa đá.
Bị giết trong tích tắc ư?
Một thần linh đến từ thời đại nền văn minh Thần Đạo thế mà lại bị giết trong tích tắc?
Lúc này các cường giả nền văn minh Vĩnh Sinh đều biến sắc, đồng loạt lùi về sau cách xa mấy người Diệp Quân.
Tịnh Thần dẫn đầu nhìn Thanh Nhi váy trắng, ánh mắt đầy vẻ hoảng sợ.
Lúc này vẻ mặt Chiến Đế cũng nghiêm trọng hơn bao giờ hết, bình tĩnh mà suy xét thì cho dù là ông ta đang ở đỉnh cao cũng không chắc có thể đỡ được nhát kiếm lúc nãy.
Người mạnh!
Nhưng kiếm thì mạnh hơn.
Diệp Quân nhìn Thanh Nhi váy trắng ở đằng xa, cũng cảm thấy chấn động, cô cô váy trắng này cầm kiếm Hành Đạo hoàn toàn khác hẳn lúc hắn cầm kiếm Hành Đạo.
Kiếm mạnh hơn vì người!
Diệp Quân siết chặt hai tay, máu trong người dâng trào, âm thầm quyết định bản thân phải nỗ lực, nhất định có một ngày, hắn cũng khiến một thanh kiếm mạnh vì mình như kiếm Hành Đạo.
Thanh Nhi váy trắng nhìn Thần Y Tận trước mặt, bình thản đứng lặng im, trên môi là nụ cười nhạt: “Này nhóc, con qua đây”.
Nghe thế, Diệp Quân vội bước đến bên cạnh Thanh Nhi váy trắng, bà ấy mỉm cười: “Bây giờ con có thể nói lý với ông ta rồi đấy”.
Diệp Quân suy ngẫm rồi lại lắc đầu: “Con nghĩ không cần nữa”.
Lúc này Thần Y Tận nói: “Diệp Quân công tử, nếu ngươi đồng ý giơ cao đánh khẽ, ta sẵn lòng ra sức cho vũ trụ Quan Huyên”.
Chết?
Đương nhiên ông ta sợ chết.
Trước đây ông ta từng kiêu ngạo nhưng đó là chuyện của mấy ngàn vạn năm trước, lúc đó ông ta rất khí phách với chủ nhân bút Đại Đạo.
Kết quả bị trấn áp mấy ngàn vạn năm.
Mấy ngàn năm này trôi qua thế nào?
Đều là nước mắt.
Bây giờ vừa mới thoát khỏi vây khốn, ông ta không muốn cứ thế mà chết, bị nhốt mấy ngàn vạn năm, vừa xuất thế đã bị giết?
Ông ta không cam lòng.
Nghe Thần Y Tận nói thế, Diệp Quân thầm thở dài, như cô cô váy trắng nói, nhiều lúc con nói đạo lý với người ta cả ngàn câu cũng không bằng một nhát kiếm của đối phương.
Chỉ cần ngươi mạnh hơn đối phương, hắn sẽ cầu xin người nói chuyện đàng hoàng.
Nghe Thần Y Tận đó nói thế, Thanh Nhi váy trắng quay đầu nhìn sang Diệp Quân, hỏi ý của Diệp Quân, Diệp Quân lại nói: “Giết đi”.
Giết!
Thanh Nhi váy trắng nhếch môi, ánh mắt hiện lên vẻ tán thưởng, là vua của vũ trụ Quan Huyên không được quá nhân từ.
Nghe Diệp Quân nói thế, sắc mặt Thần Y Tận trở nên hung hãn: “Ngươi không để ta sống thì ta cũng không để ngươi sống yên ổn”.
Vừa dứt lời, một luồng khí tức cực mạnh bỗng lao ra từ trong người ông ta.
Muốn tự nổ.
Ngay lúc này, Thanh Nhi váy trắng bỗng búng tay một cái.
Kiếm Hành Đạo rung lên dữ dội.
Ầm!
Thần Y Tận đó lập tức bị kiếm Hành Đạo tiêu diệt, hoàn toàn biến mất, cũng chẳng có đến một cơ hội chuyển thế.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Bác Thiên Đạo ở đằng xa thở dài, Thần Y Tận là một kẻ ngốc.
Bị nhốt mấy ngàn vạn năm, cuối cùng được xuất thế thì bị tiêu diệt hoàn toàn…
Ngu ngốc!
Lúc này Bác Thiên Đạo thầm cảm thấy may mắn, cũng may lúc đầu mình lanh trí chạy nhanh, nếu không e là kết cục cũng sẽ giống Thần Y Tận.
Sắc mặt mấy người Tịnh Thần ở một bên trở nên vô cùng khó coi, một thần linh vũ trụ đáng sợ như thế đã bị xóa sổ hoàn toàn.
Lúc này họ mới hiểu họ đã đánh giá thấp thực lực của vũ trụ Quan Huyên thế nào.
Dường như nghĩ đến điều gì đó, sắc mặt Tịnh Thần thay đổi, ông ta quay phắt lại nhìn về phía vũ trụ Quan Huyên.
Trước đó đã phái hàng ngàn đại thuật sư đến vũ trụ Quan Huyên đánh lén, bây giờ họ vẫn ổn chứ?
Còn Ma Đế đó vẫn chưa đánh nhau xong sao?
Tiêu Dao Kiếm Tu trên hư không mỉm cười nhìn Diệp Quân bên dưới, xoay người biến thành kiếm quang biến mất ở tận cuối tinh hà.
Lúc Tiêu Dao Kiếm Tu rời đi, Thanh Nhi váy trắng, Đồ và An Nam Tịnh đều ngẩng đầu lên nhìn.
Thấy thế Diệp Quân sửng sốt.
Kiếm Hành Đạo của cô cô váy trắng.
Kiếm Thanh Huyên của cha.
Bội kiếm của ông nội.
Thế mà lại sẵn sàng cho cô cô váy trắng này mượn, đây là điều là hắn không ngờ đến.
Diệp Quân nhìn Thanh Nhi váy trắng, xem ra nhân duyên của cô cô váy trắng này rất tốt.
Ở một bên khác, sắc mặt Bác Thiên Đạo trở nên khó coi khi nhìn thấy thanh kiếm Hành Đạo, vẻ kiêng dè hiện lên trong ánh mắt.
Hôm đó chính thanh kiếm này đã đánh vào Bác Thiên Giới, sau đó cả Bác Thiên Giới biến mất.
Bây giờ thanh kiếm này lại xuất hiện.
Không chỉ thế, hai thanh kiếm khác cũng rất đáng sợ.
Bác Thiên Đạo nhìn chằm chằm Diệp Quân ở cách đó không xa, thầm nói: Đây chính là thế hệ thứ hai của kẻ mạnh.
Thanh Nhi váy trắng ở cách đó không xa nhìn ba thanh kiếm trước mặt, mỉm cười, bà ấy vươn tay lướt trên ba thanh kiếm, cuối cùng tay bà ấy dừng lại trên kiếm Hành Đạo.
Kiếm Hành Đạo!
Kiếm Hành Đạo rung lên như đang đáp lại.
Thanh Nhi váy trắng cầm kiếm Hành Đạo, bà ấy quay đầu lại nhìn Thần Y Tận, Thần Y Tận khẽ cười đang định nói gì đó thì Thanh Nhi váy trắng bỗng biến mất.
Kiếm quang xoẹt qua, thời không lập tức bị nứt vỡ.
Ngay khi Thanh Nhi váy trắng xuất kiếm, đồng tử Thần Y Tận rụt lại, cảm thấy vô cùng kinh hãi.
Thật ra ông ta đã chú ý tới mấy người Thanh Nhi váy trắng ngay từ đầu nhưng vì Thanh Nhi váy trắng không tu luyện cảnh giới, trên người chẳng có bất kỳ linh khí nào, thế nên ông ta không biết thực lực thật của mấy người Thanh Nhi váy trắng.
Ngay khi Thanh Nhi váy trắng xuất kiếm, ông ta mới biết mình đã đánh giá thấp người phụ nữ này.
Lúc này ông ta cũng không còn đường lui nữa, khoe mẽ đến mức đấy giờ còn muốn lui à?
Ông ta không thể mất thể diện như thế.
Thần Y Tận gầm lên một tiếng, tay phải siết chặt thành nắm đấm rồi tung ra một quyền, đạo pháp của vô số phù văn kỳ lạ cuồn cuộn lao ra khỏi nắm đấm của ông ta. Lúc này cả vũ trụ tinh hà sôi trào, sau đó dần mất đi từng chút.
Uy lực của cú đấm này đúng là có thể hủy diệt trời đất.
Đối mặt với nhát kiếm của người phụ nữ váy trắng, Thần Y Tận cũng không dám sơ suất, toàn lực tung ra một quyền.
Sau khi nhát kiếm của Thanh Nhi váy trắng đánh tới, tất cả đạo pháp phù văn đều bị phá vỡ hệt như dao cắt phải đậu phụ.
Xoẹt!
Kiếm Hành Đạo tiêu diệt hết tất cả đạo pháp phù văn, sau đó lao vào giữa trán Thần Y Tận trong ánh mắt của mọi người.
Rầm!
Thần Y Tận bị ghim chặt ngay chỗ đó, không thể nào động đậy.
Lúc này mọi người đều hóa đá.
Bị giết trong tích tắc ư?
Một thần linh đến từ thời đại nền văn minh Thần Đạo thế mà lại bị giết trong tích tắc?
Lúc này các cường giả nền văn minh Vĩnh Sinh đều biến sắc, đồng loạt lùi về sau cách xa mấy người Diệp Quân.
Tịnh Thần dẫn đầu nhìn Thanh Nhi váy trắng, ánh mắt đầy vẻ hoảng sợ.
Lúc này vẻ mặt Chiến Đế cũng nghiêm trọng hơn bao giờ hết, bình tĩnh mà suy xét thì cho dù là ông ta đang ở đỉnh cao cũng không chắc có thể đỡ được nhát kiếm lúc nãy.
Người mạnh!
Nhưng kiếm thì mạnh hơn.
Diệp Quân nhìn Thanh Nhi váy trắng ở đằng xa, cũng cảm thấy chấn động, cô cô váy trắng này cầm kiếm Hành Đạo hoàn toàn khác hẳn lúc hắn cầm kiếm Hành Đạo.
Kiếm mạnh hơn vì người!
Diệp Quân siết chặt hai tay, máu trong người dâng trào, âm thầm quyết định bản thân phải nỗ lực, nhất định có một ngày, hắn cũng khiến một thanh kiếm mạnh vì mình như kiếm Hành Đạo.
Thanh Nhi váy trắng nhìn Thần Y Tận trước mặt, bình thản đứng lặng im, trên môi là nụ cười nhạt: “Này nhóc, con qua đây”.
Nghe thế, Diệp Quân vội bước đến bên cạnh Thanh Nhi váy trắng, bà ấy mỉm cười: “Bây giờ con có thể nói lý với ông ta rồi đấy”.
Diệp Quân suy ngẫm rồi lại lắc đầu: “Con nghĩ không cần nữa”.
Lúc này Thần Y Tận nói: “Diệp Quân công tử, nếu ngươi đồng ý giơ cao đánh khẽ, ta sẵn lòng ra sức cho vũ trụ Quan Huyên”.
Chết?
Đương nhiên ông ta sợ chết.
Trước đây ông ta từng kiêu ngạo nhưng đó là chuyện của mấy ngàn vạn năm trước, lúc đó ông ta rất khí phách với chủ nhân bút Đại Đạo.
Kết quả bị trấn áp mấy ngàn vạn năm.
Mấy ngàn năm này trôi qua thế nào?
Đều là nước mắt.
Bây giờ vừa mới thoát khỏi vây khốn, ông ta không muốn cứ thế mà chết, bị nhốt mấy ngàn vạn năm, vừa xuất thế đã bị giết?
Ông ta không cam lòng.
Nghe Thần Y Tận nói thế, Diệp Quân thầm thở dài, như cô cô váy trắng nói, nhiều lúc con nói đạo lý với người ta cả ngàn câu cũng không bằng một nhát kiếm của đối phương.
Chỉ cần ngươi mạnh hơn đối phương, hắn sẽ cầu xin người nói chuyện đàng hoàng.
Nghe Thần Y Tận đó nói thế, Thanh Nhi váy trắng quay đầu nhìn sang Diệp Quân, hỏi ý của Diệp Quân, Diệp Quân lại nói: “Giết đi”.
Giết!
Thanh Nhi váy trắng nhếch môi, ánh mắt hiện lên vẻ tán thưởng, là vua của vũ trụ Quan Huyên không được quá nhân từ.
Nghe Diệp Quân nói thế, sắc mặt Thần Y Tận trở nên hung hãn: “Ngươi không để ta sống thì ta cũng không để ngươi sống yên ổn”.
Vừa dứt lời, một luồng khí tức cực mạnh bỗng lao ra từ trong người ông ta.
Muốn tự nổ.
Ngay lúc này, Thanh Nhi váy trắng bỗng búng tay một cái.
Kiếm Hành Đạo rung lên dữ dội.
Ầm!
Thần Y Tận đó lập tức bị kiếm Hành Đạo tiêu diệt, hoàn toàn biến mất, cũng chẳng có đến một cơ hội chuyển thế.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Bác Thiên Đạo ở đằng xa thở dài, Thần Y Tận là một kẻ ngốc.
Bị nhốt mấy ngàn vạn năm, cuối cùng được xuất thế thì bị tiêu diệt hoàn toàn…
Ngu ngốc!
Lúc này Bác Thiên Đạo thầm cảm thấy may mắn, cũng may lúc đầu mình lanh trí chạy nhanh, nếu không e là kết cục cũng sẽ giống Thần Y Tận.
Sắc mặt mấy người Tịnh Thần ở một bên trở nên vô cùng khó coi, một thần linh vũ trụ đáng sợ như thế đã bị xóa sổ hoàn toàn.
Lúc này họ mới hiểu họ đã đánh giá thấp thực lực của vũ trụ Quan Huyên thế nào.
Dường như nghĩ đến điều gì đó, sắc mặt Tịnh Thần thay đổi, ông ta quay phắt lại nhìn về phía vũ trụ Quan Huyên.
Trước đó đã phái hàng ngàn đại thuật sư đến vũ trụ Quan Huyên đánh lén, bây giờ họ vẫn ổn chứ?
Còn Ma Đế đó vẫn chưa đánh nhau xong sao?
Tiêu Dao Kiếm Tu trên hư không mỉm cười nhìn Diệp Quân bên dưới, xoay người biến thành kiếm quang biến mất ở tận cuối tinh hà.
Lúc Tiêu Dao Kiếm Tu rời đi, Thanh Nhi váy trắng, Đồ và An Nam Tịnh đều ngẩng đầu lên nhìn.