Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 721-725
Chương 721: Khiêm tốn một chút, khiêm tốn một chút
Mọi người im lặng.
Nam Vân Thiên nói tiếp: “Thứ hai, các người cảm thấy người này như thế nào?”
Ông lão trầm giọng đáp: “Thiên phú ngút trời”.
Nam Vân Thiên lại hỏi: “Còn gì nữa không?”
Ông lão nhìn về phía Nam Vân Thiên, tỏ vẻ khó hiểu.
Nam Vân Thiên nhẹ giọng nói: “Thứ nhất, người này có thể chiến đấu với Mệnh Vận Đại Đế khi còn đang ở cảnh giới Đạo Tiên, đương nhiên thiên phú của hắn là không thể nghi ngờ, nhưng nếu chỉ là thiên phủ, hắn có thể đạt tới cấp bậc như thế trong độ tuổi này không? Còn chưa nói tới, người này có thần vật như đạo ấn, đạo ấn là thứ tượng trưng cho thân phận của Đạo chủ Thần Đạo, nhưng lúc này, nó lại ở trên người hắn…”
Trong mắt ông lão chợt lộ vẻ lạnh lùng: “Hắn và chủ nhân bút Đại Đạo…”
“Ngu xuẩn!”
Nam Vân Thiên chợt hét to, ông ta nhìn mấy Mệnh Vận Đại Đế xung quanh, thấy mọi người đều tỏ vẻ lạnh lùng sau khi nghe đến cái tên chủ nhân bút Đại Đạo thì lập tức giận dữ nói: “Tạm thời không nói đến hắn và chủ nhân bút Đại Đạo có quan hệ gì hay không, dù hắn và chủ nhân bút Đại Đạo có quan hệ thì sao chứ? Đi giết hắn, hay là giết chủ nhân bút Đại Đạo?”
Mọi người im lặng.
Nam Vân Thiên khẽ thở dài: “Vào thời điểm Thượng Kiếm Tông chúng ta mạnh nhất cũng không thể thắng được chủ nhân bút Đại Đạo, càng không nói đến là hiện tại”.
Nét mặt mọi người u ám.
Trận chiến năm đó, Thượng Kiếm Tông cho rằng có thể đấu với chủ nhân bút Đại Đạo, vì thế mới thẳng thừng ra tay, nhưng thực tế lại rất tàn khốc.
Nam Vân Thiên nói tiếp: “Dù hắn là người của chủ nhân bút Đại Đạo thì chúng ta cũng không thể có ý đồ gì khác được, vì chúng ta hoàn toàn không phải đối thủ của chủ nhân bút Đại Đạo. Hơn nữa, hắn cũng không phải người của chủ nhân bút Đại Đạo, vì trên người hắn không có khí vận Thần Đạo bao quanh. Nhưng tuy hắn không phải người của chủ nhân bút Đại Đạo mà lại có một thần vật như đạo ấn, chuyện này đáng để khiến người khác phải suy nghĩ sâu xa”.
Một người đàn ông trung niên bên cạnh chợt nói: “Thân phận của người này thật sự không đơn giản, hai người đi cùng hắn rất nguy hiểm, hơn nữa, nhóc con màu trắng kia còn là một Linh Tổ”.
Linh Tổ!
Nghe thấy thế, mọi người tỏ vẻ kích động, dù là ở thời đại nào, sinh vật này cũng rất hiếm có.
Nam Vân Thiên gật đầu, ông ta nhìn mọi người với nét mặt hơi phức tạp: “Thời đại khác nhau! Thượng Kiếm Tông ta có thể kiêu ngạo, có thể khí phách, nhưng càng phải có đầu óc. Ta biết các ngươi đang nghĩ gì. Lúc này các ngươi đang rất tự tin, cho rằng hiện tại bản thân đã phá được phong ấn, nếu không có chủ nhân bút Đại Đạo thì sẽ là vô địch thiên hạ, có phải thế không?”
Mọi người im lặng.
Bọn họ thật sự có tâm lý này!
Trong thời đại văn minh Thần Đạo, bọn họ là nhóm cường giả cao cấp mạnh nhất, hiện tại gỡ bỏ phong ấn, chủ nhân bút Đại Đạo cũng không còn, bọn họ còn kẻ thù nào nữa?
Thấy nét mặt của mọi người, Nam Vân Thiên cười nhạt: “Năm đó vì sao Thượng Kiếm Tông ta lại gặp phải tai hoạ như thế? Chính là vì tự tin, tự tin đến mức chúng ta không tự biết thân biết phận. Mà hôm nay, mấy chục triệu năm sau, nếu chúng ta tiếp tục tự tin, thì chúng ta chỉ có một con đường chết mà thôi”.
Dứt lời, ông ta xoay người nhìn về phía sâu trong tinh không, nói một câu sâu xa: “Giang sơn đời đời đều có nhân tài xuất hiện, đừng coi thường người của thời đại này, việc chúng ta phải làm bây giờ là khiêm tốn phát triển, im lặng theo dõi tình hình, kết bạn nhiều hơn, tính toán cho tương lai”.
Người đàn ông trung niên bên cạnh gật đầu: “Tông chủ nói rất đúng, Tông chủ xem trọng thiếu niên này sao?”
Nam Vân Thiên cười nói: “Người này trẻ tuổi như thế đã có chiến lực đáng sợ đến mức này, thân thế chắc chắn không tầm thường, điều hiếm có hơn nữa là thiên phú của hắn vô cùng yêu nghiệt, hơn nữa còn rất quyết đoán, dám lấy đạo ấn kia ra cược. Người như thế chắc chắn không phải một người bình thường, có thể kết bạn với hắn thật sự là một chuyện may mắn với Thượng Kiếm Tông của chúng ta!”
Người đàn ông trung niên trầm giọng nói: “Tông chủ cũng đang cược ư?”
Nam Vân Thiên gật đầu: “Thượng Kiếm Tông ta vừa mới thoát ra, căn cơ không ổn định, muốn phát triển thì phải có đồng minh. Thân phận của thiếu niên này không đơn giản, quan trọng nhất là tính cách cậu ta cũng rất vừa ý ta, cho nên ta sẵn lòng kết bạn với cậu ấy. Mà Vĩnh Sinh Đại Đế trước kia…”
Nói đến đây, trong mắt ông ta lộ vẻ lạnh lùng: “Người này kiêu căng ngạo mạn, như đang bố thí cho chúng ta vậy, người như thế dù Thượng Kiếm Tông ta không bao giờ xuất thế cũng sẽ không cống hiến sức lực cho ông ta”.
Những người còn lại cũng lần lượt gật đầu, mà lúc này, so sánh Diệp Quân với Vĩnh Sinh Đại Đế kia, thiện cảm của bọn họ với Diệp Quân thoáng chốc tăng vọt.
Người ta thật sự tôn trọng Thượng Kiếm Tông!
Ta cứu ngươi, không cần được báo đáp.
Đúng là quá hào phóng!
Lúc này, Nam Vân Thiên lại nói: “Bắt đầu từ bây giờ, đệ tử tông môn không được rời khỏi đây, mọi người phải quản lý bọn họ, bảo bọn họ đừng đi ra ngoài gây chuyện, hiện tại chúng ta vừa thoát khỏi phong ấn, không hiểu gì về thời đại hiện tại, chỉ cần sơ suất sẽ có thể gây ra hoạ lớn. Vì thế, nhất định phải ràng buộc bọn họ, khiêm tốn một chút cho ta, khiêm tốn một chút!”
Mọi người đồng loạt gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu…
Đã chịu thiệt thòi một lần, bây giờ ra ngoài còn không thông minh hơn thì chết quách đi cho rồi.
Chương 722: Vất vả suốt ba nghìn vạn năm
Sau khi rời khỏi Thượng Kiếm Tông, mấy người nhóm Diệp Quân đi về phía Bắc, trên đường đi, Mộ Niệm Niệm nhìn thoáng qua Diệp Quân, cười nói: “Có khí phách đấy”.
Diệp Quân lắc đầu cười khẽ: “Chủ yếu là nhờ có dì Mộ và Nhị Nha cô nương ở đây, nếu không con cũng không dám cược”.
Đánh cược?
Rất nhiều lúc, muốn đánh cược thì trước hết ngươi phải có lá bài tẩy.
Nếu không có thực lực, hôm nay e rằng sẽ có một kết cục khác rồi.
Nghe thấy lời của Diệp Quân, trong mắt Mộ Niệm Niệm nhất thời lộ vẻ tán thưởng, tiểu tử này luôn hiểu rõ bản thân, điều này thật sự rất hiếm thấy.
So với Kiếm chủ Nhân Gian, tiểu tử trước mắt này không thua kém gì, điểm khác biệt là sự thông minh của tiểu tử này được giấu kín ở bên trong.
Còn Kiếm chủ Nhân Gian thì thể hiện ra bên ngoài.
Diệp Quân quay đầu nhìn về phía Thượng Kiếm Tông, khẽ cười nói: “Dù thế nào thì lần này cũng có thu hoạch không tệ”.
Mộ Niệm Niệm gật đầu: “Thực lực của Thượng Kiếm Tông này cũng tạm được, đặc biệt là Tông chủ kia, thực lực chân chính của ông ta không thua kém gì Chiến Đế của nền văn minh Vĩnh Sinh trước đó cả. Đương nhiên bản thân chúng ta mạnh mới là quan trọng nhất, nếu không, bất cứ sự hợp tác nào cũng là giả dối!”
Diệp Quân gật đầu: “Ta hiểu!”
Đương nhiên hắn hiểu, sở dĩ đối phương lấy lòng như thế, chắc chắn không chỉ vì hắn có thực lực và thiên phú.
Cái người ta xem trọng chắc hẳn cũng có cả bối cảnh phía sau hắn.
Là người đứng đầu một tông môn, cách nhìn nhận sự việc chắc chắn sẽ suy xét đến nhiều phương diện.
Lúc này, Mộ Niệm Niệm đột nhiên dừng lại, sau đó bà ấy nói: “Thử xem truyền thừa kiếm đạo của Thượng Kiếm Tông kia đi!”
Diệp Quân gật đầu: “Con đang có ý định đó đây”.
Dứt lời, hắn ngồi xếp bằng trên không trung, mở lòng bàn tay ra, quyển trục xuất hiện trong tay hắn, hắn vừa mở quyển trục, một tia kiếm quang đã bay vào giữa chân mày hắn.
Oanh!
Trong nháy mắt, vô số tin tức tràn vào đầu Diệp Quân.
Rất toàn diện!
Trong truyền thừa kiếm đạo này có lý niệm kiếm đạo và kinh nghiệm tu đạo của tổ tiên kiếm tu của Thượng Kiếm Tông qua các thời đại, ngoài ra còn có vô số truyền thừa kiếm kỹ.
Đều rất mạnh!
Diệp Quân như hạn hán gặp mưa rào, rất hưng phấn.
Kinh nghiệm của những người đi trước này thật sự rất quan trọng với hắn.
Vì cái hắn thiếu nhất hiện tại chính là nền tảng.
Hiểu biết của hắn với kiếm đạo hiện tại quá ít, mà truyền thừa kiếm đạo của Thượng Kiếm Tông trước mắt vừa khéo có thể bù đắp thiếu sót này giúp hắn.
Dần dần, Diệp Quân từ hưng phấn trở thành khiếp sợ, vì hắn phát hiện, văn minh kiếm đạo vào thời nền văn minh Thần Đạo rất mạnh, đặc biệt là có một vài kiếm đạo đặc biệt khiến hắn khiếp sợ không thôi. Nền văn minh kiếm đạo thời đại đó rất rạng rỡ, trăm hoa đua nở.
Thông qua những kiếm đạo này, hắn cũng như được đi tới thời đại có nền văn minh Thần Đạo sáng chói kia.
Thời đại đó, chủ nhân bút Đại Đạo là người mạnh nhất, nhưng những kiếm tu kia cũng là những tồn tại rất nổi bật vào thời đại nền văn minh Thần Đạo đó.
Mộ Niệm Niệm ở bên cạnh nhìn Diệp Quân trước mắt, thấy vẻ mặt hưng phấn của hắn, bà ấy biết e rằng thực lực của tên nhóc này lại sắp nâng lên rồi.
Diệp Quân là người có thiên phú yêu nghiệt nhất mà bày ấy từng thấy, thật sự là một chàng trai kế thừa hoàn mỹ thiên phú của cha mẹ.
Chỉ có một điều khá đáng tiếc là hắn nhận tổ quy tông quá sớm, nếu có thể rèn luyện thêm bên ngoài, nâng cao ý chí thì sẽ tốt hơn. Vì tiết tấu cuộc sống của Diệp Quân bây giờ thật sự quá nhanh, ngày ngày đều đối mặt với cao thủ mạnh hơn mình.
Tiết tấu như thế có lợi cũng có hại, chỗ hại ở đây là Diệp Quân không thể dừng lại, phải tu luyện một cách điên cuồng để nâng cao thực lực của mình, dễ dàng nóng vội.
Nhị Nha ở bên cạnh liếm kẹo hồ lô, cô bé nhìn Diệp Quân, sau đó nói: “Niệm Niệm cô nương, Tiểu Bạch nói bên phải có bảo bối”.
Mộ Niệm Niệm nhìn về phía Tiểu Bạch, Tiểu Bạch cười một tiếng, chỉ tay sang bên phải, vô cùng hưng phấn. Mộ Niệm Niệm cười nói: “Đợi cháu trai của các ngươi một lát rồi hẳn đi, được chứ?”
Tiểu Bạch chớp mắt, sau đó nhìn về phía Diệp Quân, gật đầu.
Cứ thế khoảng nửa canh giờ trôi qua, Diệp Quân ngồi xếp bằng dưới đất chậm rãi mở mắt, trong mắt hắn có hai tia kiếm quang Lôi Kiếp loé lên.
Diệp Quân chậm rãi đứng dậy, hắn vung tay áo, kiếm ý nhàn nhạt tản ra từ trong tay áo của hắn, thời không phía xa lập tức phập phồng như gợn sóng.
Mộ Niệm Niệm quan sát Diệp Quân một lúc rồi cười hỏi: “Thế nào?”
Diệp Quân nghiêm túc nói: “Thu hoạch rất lớn”.
Dù hắn không đột phá, nhưng trong đầu hắn lúc này lại có vô số lý niệm kiếm đạo, hắn có thể tham khảo nó, đương nhiên hắn sẽ không đi theo con đường kiếm đạo của người khác, việc hắn phải làm là tiếp thu kinh nghiệm của người khác, hoàn thiện chỗ thiếu sót trong Kiếm đạo của mình.
Phá Phàm!
Bây giờ hắn là Phá Phàm, muốn tiến thêm một bậc là khó hơn lên trời, đương nhiên hắn cũng không nôn nóng, phải bước từng bước một.
Như hiểu suy nghĩ của Diệp Quân, Mộ Niệm Niệm cười nói: “Biết sau Phá Phàm là gì không?”
Diệp Quân vội vàng hỏi: “Là gì thế ạ?”
Mộ Niệm Niệm cười nói: “Tạm thời không nói với con, sau này con sẽ biết thôi”.
Diệp Quân lắc đầu cười khổ.
Mộ Niệm Niệm nhắc nhở: “Nhớ kỹ, con đã có kiếm đạo, có con đường của riêng mình, vì thế con có thể học tập, tham khảo con đường của người khác, nhưng không thể đi theo, càng phải cẩn thận lý niệm kiếm đạo của người khác sẽ tấn công con, khiến tín ngưỡng kiếm đạo của con sụp đổ… Đương nhiên ý chí con kiên định, nghị lực vượt xa người thường, chuyện như thế sẽ không xảy ra, có điều cẩn thận một chút vẫn tốt hơn.”
Diệp Quân gật đầu: “Con biết rồi!”
Mộ Niệm Niệm cười nói: “Chúng ta đi đến Đạo Tông thôi!”
Đạo Tông!
Diệp Quân nhìn về phía Mộ Niệm Niệm: “Đạo Tông này là?”
Mộ Niệm Niệm nói: “Thời đại nền văn minh Thần Đạo có hai tông môn siêu cấp, một là Thượng Kiếm Tông, hai là Đạo Tông. Lúc đầu Đạo Tông rất ủng hộ chủ nhân bút Đại đạo, nhưng sau đó bọn họ cũng phản bội, vì thế bọn họ cũng bị trấn áp giống như Thượng Kiếm Tông”.
Chương 723: Vất vả suốt ba nghìn năm
Diệp Quân lắc đầu cười khẽ: “Năm đó mọi người đều ghét chủ nhân bút Đại Đạo à!”
Mộ Niệm Niệm gật đầu: “Bình thường mà, con nghĩ xem, lúc đó bọn họ vừa đánh bại nền văn minh Vĩnh Sinh, chính là thời điểm phân chia thành quả. Mà lúc này, chủ nhân bút Đại Đạo đột nhiên đến xây dựng lại trật tự, khiến tất cả mọi người đều đeo vào một cái gông xiềng. Lúc đó có thể nói, đối với cao thủ của nền văn minh Thần Đạo, hành động của ông ta còn quá đáng hơn cả nền văn minh Vĩnh Sinh. Quan trọng nhất là tuổi thọ của bọn họ vốn gần như không có giới hạn. Nhưng chủ nhân bút Đại đạo lại vung bút, quy định bọn họ chỉ có thể sống bao lâu…”
Nói đến đây, bà ấy lắc đầu cười khẽ: “Nếu ở thời đại như thế, ai cũng sẽ phản kháng thôi”.
Diệp Quân gật đầu, chủ nhân bút Đại Đạo năm đó chắc chắn là bị tất cả mọi người xa lánh.
Mộ Niệm Niệm lại nói: “Thật ra nếu không vì Chân Thần đột nhiên xuất hiện, có lẽ chủ nhân bút Đại Đạo này thật sự có khả năng thành công. Vì có thể nhìn ra, dù cao thủ thời đại đó liên thủ cũng không thể làm gì được ông ta”.
Chân Thần!
Đại tỷ của Từ Kính!
Diệp Quân nhất thời thấy tò mò, rốt cuộc đây là một người phụ nữ thế nào?
Hắn không rõ tính cách bà ta thế nào, nhưng hắn biết người phụ nữ này khá tục… Lúc trước hắn có được rất nhiều cổ tịch của Chân Thần, trong đó có không ít cổ tịch do Chân Thần viết, nội dung thật sự… quá tục.
Đương nhiên viết cũng khá hay… Hắn xem không ít.
Mộ Niệm Niệm chợt nói: “Đi thôi!”
Diệp Quân thu hồi suy nghĩ, gật đầu.
Lúc này, Tiểu Bạch đột nhiên ngăn cản ba người, nó chỉ móng vuốt về phía Bắc, liên tục quơ múa.
Diệp Quân chớp mắt: “Có bảo bối à?”
Tiểu Bạch liên tục gật đầu.
Diệp Quân nhất thời hơi tò mò, bảo vật có thể khiến Tiểu Bạch này coi trọng, ít nhất cũng phải vô cấp bậc trở lên!
Mộ Niệm Niệm cười nói: “Vậy đi tới bên phải trước!”
Tiểu Bạch vội vàng gật đầu, sau đó biến thành một tia sáng trắng biến mất ở bên phải.
Ba người nhóm Diệp Quân vội đi theo.
Chẳng mấy chốc, Tiểu Bạch đã dẫn ba người nhóm Diệp Quân đi tới sâu trong một dãy núi, lúc này, nó đột nhiên lao xuống dưới.
Ba người nhóm Diệp Quân vẫn đuổi theo.
Chẳng mấy chốc, Tiểu Bạch đi tới trước một hẻm núi lớn, Diệp Quân nhìn xuống hẻm núi kia, không có gì cả.
Tiểu Bạch đột nhiên ngoắc móng vuốt.
Oanh!
Trong nháy mắt, sâu trong hẻm núi có một khí thế đáng sợ phóng lên cao, sau đó, đất nứt ra, một cung điện chậm rãi nâng lên từ dưới mặt đất.
Thấy cảnh này, Diệp Quân sửng sốt.
Còn Tiểu Bạch thì vô cùng hưng phấn.
Chẳng mấy chốc, cung điện đã xuất hiện một cách nguyên vẹn, cung điện rất lớn, rộng mấy dặm, xung quanh cung điện có hơn mười nghìn trụ đá chọc trời chống đỡ, vô cùng nguy nga. Trên những trụ đá này có vẽ những yêu thú dữ tợn, rất nhiều yêu thú Diệp Quân chưa từng thấy bao giờ.
Diệp Quân quay đầu nhìn về phía Mộ Niệm Niệm, Mộ Niệm Niệm lắc đầu: “Không biết, ta không rõ về nền văn minh Thần Đạo này cho lắm”.
Diệp Quân nhìn về phía Tiểu Bạch, lúc này, Tiểu Bạch lại ngoắc móng vuốt.
Ầm!
Cung điện kia đột nhiên rung động, bên trong bộc phát ra tiếng nổ vang, như có thứ gì đó muốn chạy ra.
Lúc này, trụ đá xung quanh cung điện đột nhiên rung lên, sau đó, mấy con yêu thú kia như sống lại, đồng loạt gầm thét, uy áp yêu thú đáng sợ lao về phía cung điện kia.
Trong cung điện lập tức vang lên tiếng va chạm!
Thấy cảnh này, Diệp Quân sửng sốt, dường như những yêu thú này đang trấn áp cái gì đó.
Lúc này, Tiểu Bạch nhìn về phía Nhị Nha bên cạnh, nó đẩy Nhị Nha một cái, Nhị Nha nhả kẹo hồ lô trong miệng ra, bước về phía trước một bước, sau đó hét to: “Cút!”
Oanh!
Âm thanh như sấm chớp nổ vang, khiến Diệp Quân cảm thấy màng nhĩ đau đớn.
Bên dưới, khi yêu thú trên cột đá xung quanh đại điện nghe thấy tiếng gào thét, chúng đều lộ vẻ sợ hãi, đồng loạt run rẩy, sợ sệt khôn cùng.
Nhị Nha tiếp tục liếm kẹo hồ lô.
Diệp Quân nhìn thoáng qua Nhị Nha, trong lòng vô cùng khiếp sợ, lực sát thương của Nhị Nha này với yêu thú rất mạnh!
Trấn áp huyết mạch!
Thông thường, yêu thú cấp cao luôn có khả năng áp chế yêu thú cấp thấp.
Mà sau khi những con yêu thú này im lặng trở lại, một tia sáng đen đột nhiên bắn ra từ trong đại điện.
Diệp Quân nhìn về phía tia sáng đen kia, khi tia sáng tản đi, một viên ngọc màu đen lớn bằng nắm đấm xuất hiện trước mặt mọi người.
Tiểu Bạch bay đến chỗ viên ngọc, nó nâng móng vuốt lên sờ thử, sau đó cười tươi cất đi.
Diệp Quân nhìn thoáng qua Tiểu Bạch, một kế hoạch đột nhiên xuất hiện trong lòng…
“Ha ha!”
Lúc này, sâu trong đại điện kia có một tiếng cười vang lên!
Diệp Quân thầm thấy sợ hãi, vội vàng nhìn về phía chỗ sâu trong đại điện, lúc này, ở nơi đó có một khí thế cực kỳ đáng sợ và mạnh mẽ đột nhiên dâng trào.
Sau đó, một tiếng cười lớn lại vang lên trong đại điện: “Ba nghìn vạn năm! Lão tử vất vả suốt ba nghìn vạn năm, cuối cùng đã đến Đại Đế rồi. Bây giờ có lẽ tên mặt dày Kiếm Chủ Nhân Gian kia đã chết rồi nhỉ, ha ha…”
Chương 724: Dị Thú Tông
Nghe đối phương nói như vậy, Diệp Quân sửng sốt.
Có quen cha à?
Cường giả đến từ thời đại của cha ư?
Diệp Quân nhìn Mộ Niệm Niệm, trong mắt bà ấy cũng có vẻ nghi hoặc, nhưng bà lại cảm thấy giọng nói này khá quen.
Lúc này, một người đàn ông trung niên chậm rãi bước ra từ trong đại điện, ông ta mặc áo bào màu đen rộng dài, tóc dài xõa ngang vai, trên mặt mang theo nụ cười tùy tiện.
Khi nhìn thấy người đi ra, Mộ Niệm Niệm sửng sốt: “Là ông”.
Nghe thấy lời Mộ Niệm Niệm nói, người đàn ông trung niên phía dưới nhìn lên, khi thấy bà ấy, ông ta cũng ngẩn người: “Là bà!”
Nhìn thấy hai người như vậy, Diệp Quân nhìn Mộ Niệm Niệm hỏi: “Dì Mộ, ông ấy là ai thế?”
Mộ Niệm Niệm cười đáp: “Tội Vương…”
Nói rồi bà ấy nhìn người đàn ông trung niên kia rồi cười: “Tội Vương, không ngờ ông lại ở đây!”
Tội Vương!
Người trước mắt chính là Tội Vương đi theo Kiếm Chủ Nhân Gian ở vũ trụ Quan Huyên hồi đó.
Tuy nhiên, khi cuộc đại chiến nổ ra, Tội Vương đã chuồn mất.
Không ai biết ông ta đã đi đâu!
Mộ Niệm Niệm không ngờ lại gặp được người này ở đây, hơn nữa nghe ý ông ta thì ông ta đã ở đây ba nghìn vạn năm rồi.
Khó tin!
Đúng là rất tùy tiện!
Ông ta phải tên là Tùy Vương mới đúng!
Nhìn thấy Mộ Niệm Niệm, Tội Vương vội hỏi: “Niệm cô nương, Kiếm Chủ Nhân Gian… có còn không?”
Mộ Niệm Niệm cười đáp: “Không còn nữa rồi!”
Nghe vậy, trong mắt Tội Vương thoáng qua vẻ bất ngờ: “Cuối cùng hắn vẫn không đánh lại Chân Vũ Trụ!”
Mộ Niệm Niệm lại nói: “Hắn đã phá thần thành công rồi”.
Tội Vương bỗng ngẩng đầu nhìn Mộ Niệm Niệm, nói với vẻ không thể tin được: “Phá… Phá thần thành công rồi ư?”
Mộ Niệm Niệm gật đầu, cười trả lời: “Đúng thế!”
Tội Vương cười khổ: “Không ngờ hắn lại thật sự đi được đến bước đó… Đúng là lợi hại!”
Mộ Niệm Niệm hỏi: “Bao nhiêu năm nay ông vẫn luôn ở đây à?”
Tội Vương gật đầu, năm đó trong trận chiến giữa Chân Vũ Trụ và vũ trụ Quan Huyên, vũ trụ Quan Huyên ở thế yếu, ông ta thấy tình hình không ổn nên đã bỏ chạy. Sau khi chạy trốn thì tình cờ phát hiện ra nơi này, có được một phần truyền thừa ở đây nên quyết định khổ luyện tại đây luôn!
Bao nhiêu năm nay, ông ta không dám ra ngoài.
Bởi vì ban đầu ông ta phản bội Chân Vũ Trụ, sau đó lại phản bội vũ trụ Quan Huyên… Bây giờ mà ra ông ta sợ mình chết oan chết uổng, vì thế ông ta ở đây khổ luyện, cho đến ngày thành Đại Đế.
Kiếm Chủ Nhân Gian sẽ không hận ông ta chứ?
Tội Vương rất lo lắng.
Mộ Niệm Niệm ở trên trời cười khẽ: “Tội Vương, chúc mừng ông đã trở thành Đại Đế!”
Tội Vương đang định nói gì đó thì như nhớ đến điều gì, ông ta bỗng quay đầu nhìn sang Diệp Quân, khi thấy hắn, ông ta sững sờ tại chỗ: “Vị… Vị này là?”
Mộ Niệm Niệm mỉm cười: “Ông đoán xem!”
Tội Vương bỗng nhiên quỳ phịch xuống đất: “Thuộc hạ Tội Vương bái kiến thiếu chủ!”
Diệp Quân ngẩn ra.
Tội Vương lại nói tiếp: “Thiếu chủ, thuộc hạ có tội! Thuộc hạ có tội!”
Diệp Quân nhìn Tội Vương, không nói gì.
Thấy Diệp Quân không nói gì, lòng Tội Vương trầm xuống, trông vị thiếu chủ này cũng không dễ lừa, vì thế ông ta thắng thắn thú nhận: “Thiếu chủ, năm xưa thuộc hạ tham sống sợ chết, lâm trận bỏ chạy, mong thiếu chủ trị tội”.
Diệp Quân nhìn Tội Vương hỏi: “Ông là thần linh của Chân Vũ Trụ?”
Tội Vương gật đầu: “Đúng thế”.
Diệp Quân nhìn Mộ Niệm Niệm, bà ấy cười bảo: “Con quyết định đi”.
Diệp Quân cười: “Ông đi đi”.
Tội Vương sững sờ.
Diệp Quân nhìn Tội Vương: “Ai cũng sợ chết cả, ông sợ chết cũng là điều bình thường”.
Vẻ mặt Tội Vương phức tạp.
Đúng là ông ta sợ chết!
Bây giờ ông ta chỉ muốn sống tạm bợ, còn sống quan trọng hơn bất cứ điều gì.
Diệp Quân lại hỏi: “Tội Vương, đây là nơi nào?”
Tội Vương vội đáp: “Đây là một tông môn của thời đại văn minh Thần Đạo, tên là Dị Thú Tông, chuyên nuôi yêu thú. Ta cũng được truyền thừa làm trưởng lão của nơi này, khổ luyện ở đây trở thành Đại Đế”.
Dị Thú Tông!
Diệp Quân khẽ gật đầu, mà lúc này Tội Vương lại nói: “Thiếu chủ, cậu nhìn thấy những cột đá kia không?”
Diệp Quân nhìn về phía có hàng vạn cột đá, trên mỗi cột đá đều vẽ rất nhiều yêu thù, vẻ mặt con yêu thú nào cũng hung tợn dữ dằn, như muốn lao ra cắn người khác.
Tội Vương tiếp tục nói: “Thiếu chủ, yêu thú trên những cột đá đó đều bị phong ấn, chỉ cần có thú châu là có thể khống chế được chúng, lệnh chúng làm việc cho mình”.
Thú châu!
Diệp Quân nhìn Tiểu Bạch, Tiểu Bạch chớp mắt sau đó xòe móng vuốt ra, thú châu xuất hiện trong móng vuốt của nó.
Diệp Quân cười hỏi: “Có thể cho ta mượn dùng thử không?”
Tiểu Bạch gật đầu, thổi nhẹ, viên thú châu bay tới trước mặt Diệp Quân, hắn xòe tay để viên thú châu ấy rơi vào lòng bàn tay mình, hắn quan sát một hồi rồi nhìn Tiểu Bạch: “Có thể để nó đi theo ta không?”
Tiểu Bạch chớp mắt, không xòe móng vuốt.
Diệp Quân lấy một xâu kẹo hồ lô đưa ra trước mặt Tiểu Bạch, nó do dự rồi giơ hai móng vuốt lên.
Diệp Quân nhanh chóng lại lấy thêm một xâu kẹo hồ lô nữa đưa cho nó!
Tiểu Bạch cười toe toét, vội vàng cất kẹo hồ lô, vỗ móng vuốt lên thú châu.
Thú châu hơi rung lên, sau đó hoá thành một luồng sáng đen bay vào đầu mày của Diệp Quân.
Chương 723: Giúp đỡ Thiên Mệnh Váy Trắng!
Ầm!
Ngay lập tức, một luồng khí mạnh mẽ bùng phát ra từ cơ thể Diệp Quân, ngay sau đó hắn cảm nhận được vô số yêu thú đang bị phong ấn, mà viên thú châu này chính là cầu nối có thể điều khiển tất cả yêu thú này.
Nhưng vào lúc này, những con yêu thú đó đều đang bị một sức mạnh bí ẩn áp chế.
Diệp Quân mở mắt ra: “Hiện!”
Dứt lời, đạo ấn đột nhiên bay ra từ cơ thể hắn, cách đó không xa, đạo ấn kịch liệt chấn động, một sức mạnh bí ẩn phóng lên trời.
Trên bầu trời, một phù ấn đại đạo lặng lẽ xuất hiện, mà khi đạo ấn va vào phù ấn đó, phù ấn rung chuyển dữ dội sau đó vỡ vụn.
Bùm!
Phù ấn đại đạo vừa vỡ ra, những cột đá bên dưới kịch liệt chấn động, ngay sau đó từng uy áp đáng sợ của yêu thú ập ra, dần dần cột đá bắt đầu vỡ vụn, sau đó từng con yêu thú phóng lên trời!
Vạn yêu xuất hiện!
Từng luồng uy áp yêu thú đáng sợ nghiền nát những ngọn núi xung quanh.
Diệp Quân nhìn nơi cách đó không xa, trong bầy yêu thú có tới ba con yêu thú cấp Mệnh Vận Đại Đế, mười hai con cấp bậc Đại Đế bình thường, hơn một nghìn con cảnh giới Thần Đế, những con yêu thú còn lại đều là cấp bậc Tuế Nguyệt Tiên.
Đội hình không bằng Thượng Kiếm Tông, nhưng cũng không thể coi thường.
Mà lúc này, một con yêu thú xuất hiện trước mặt Diệp Quân, nó nhìn hắn chằm chằm rồi nói tiếng người: “Loài người, trả thú châu cho Dị Thú Tông ta đi”.
Diệp Quân không trả lời mà nhìn Tiểu Bạch, Tiểu Bạch chớp mắt rồi nhìn Nhị Nha.
Nhị Nha bỏ xâu kẹo hồ lô ra, tiến lên một bước gầm lên một tiếng.
Ầm!
Luồng uy áp yêu thú đáng sợ bộc phát ra từ cơ thể cô bé, thoáng chốc nét mặt những con yêu thú đều thay đổi, chúng đồng loạt lùi về sau nhìn Nhị Nha trước mặt với ánh mắt đầy sợ hãi.
Nhị Nha nhìn đám yêu thú: “Trả cho các ngươi cũng được, vậy thì các ngươi sẽ tiếp tục bị phong ấn ở dưới đó”.
Nghe thấy câu này, nét mặt đám yêu thú cực kỳ khó coi.
Lúc này, yêu thú cầm đầu trầm giọng bảo: “Chúng ta không thể nào khuất phục trước nhân loại được!”
Rõ ràng là xem thường Diệp Quân mà!
Nghe thấy lời này của yêu thú, trong mắt Nhị Nha lóe lên vẻ tàn ác: “Cháu ta cần ngươi khuất phục chắc?”, nói xong cô bé tiến về phía trước, tung ra một quyền!
Nét mặt con yêu thú đó thay đổi, nó không ngờ Nhị Nha lại ra tay, không còn đường lui, nó chỉ đành cắn răng xông lên.
Yêu thú lao thẳng vào Nhị Nha!
Cứng đối cứng!
Rầm!
Đột nhiên, trong mắt mọi người, yêu thú Mệnh Vận Đại Đế bị một quyền của Nhị Nha đánh bay ra xa hàng mấy nghìn trượng.
Mà nó còn chưa dừng lại, Nhị Nha đã lại lao tới trước mặt nó, đấm thêm một lần nữa.
Ầm!
Trong tiếng hét thảm thiết chói tai, yêu thú kia lại bị đánh bay.
Tiếp theo, Nhị Nha đánh cho yêu thú đó một trận no đòn trước mặt toàn bộ yêu thú còn lại, mà con yêu thú đó thì thậm chí còn không có sức để chống trả.
Nhìn thấy cảnh này, các con yêu thú còn lại ngơ ngác nhìn nhau, con nào con nấy đều kinh hãi, đồng loạt lui về phía sau.
Mà lúc này, yêu thú kia bắt đầu xin tha, bởi vì toàn thân nó đã hoàn toàn nát bấy, nếu còn đánh tiếp thì sẽ bị đánh chết.
Nhị Nha dừng lại, con yêu thú ấy giờ phút này đã hấp hối.
Nhìn thấy cảnh này, các yêu thú còn lại nhìn Nhị Nha, ánh mắt đầy sợ hãi.
Nhị Nha quay người nhìn những con yêu thú đó: “Không muốn khuất phục cháu trai ta cũng được, các ngươi tiếp tục về để bị phong ấn đi!”
Lúc này, một con yêu thú cấp bậc Mệnh Vận Đại Đế khác đột nhiên bay tới trước mặt Diệp Quân, nó cúi đầu thật sâu trước hắn: “Chích Mang nguyện ý trung thành với các hạ!”
Diệp Quân quan sát con yêu thú trước mặt một lát rồi mỉm cười: “Được, bắt đầu từ bây giơ ngươi là lão đại của bọn chúng!”
Nghe vậy, Chích Mang vui mừng khôn xiết, vội vàng nói: “Tuân lệnh!”
Tuân lệnh!
Những con yêu thú còn lại nhìn nhau, vẫn còn do dự.
Nhìn thấy cảnh này, Chích Mang nổi giận quát: “Còn do dự gì nữa?”
Nói rồi nó liếc nhìn Linh Tổ bên cạnh, có chút hận rèn sắt không thành thép.
Mẹ kiếp!
Đây là Linh Tổ!
Linh Tổ đấy!
Đi theo thanh niên này chẳng phải đồng nghĩa với việc đi theo Linh Tổ sao? Đi theo Linh Tổ, sau này sẽ được ăn sung mặc sướng còn gì!
Mấy con óc lợn này!
Dù sao hiện giờ bọn chúng vừa tới, cần nhất là tài nguyên linh khí! Mà đi theo Linh Tổ, có còn cần lo lắng về tài nguyên linh khí nữa không?
Đây là bát cơm cố định đấy!
Chích Mang chỉ hận rèn sắt không thành thép!
Nhìn thấy ánh mắt của Chích Mang, những con yêu thú đang ở đây đột nhiên tỉnh táo lại, vội vàng hành lễ tỏ ý sẵn sàng đi theo.
Diệp Quân nhìn Nhị Nha và Tiểu Bạch, trên mặt nở nụ cười nhẹ, hắn phát hiện đưa hai người này đến bí cảnh đúng là bật hack mà!
Trợ thủ đắc lực nhất là đây chứ đâu!
Diệp Quân gạt mọi suy nghĩ ngổn ngang, nhìn đám yêu thú trước mặt, hắn chợt thấy hơi khó xử, phải giải quyết đám yêu thú này sao bây giờ?
Dường như biết Diệp Quân đang nghĩ gì, Chích Mang nói ngay: “Chúng ta có thể vào thú châu, chỉ là… chúng ta cần linh khí…”
Diệp Quân cười: “Chuyện linh khí các ngươi không cần lo, đi vào đi!”
Chích Mang vội nói: “Được!”
Nói xong, nó đi vào thú châu trước, những con yêu thú còn lại cũng nhanh chóng đi vào theo!
Diệp Quân lấy một ít linh nguyên cho vào trong thú châu, lúc này một ông lão áo đen xuất hiện trước mặt hắn, ông ta thấp giọng nói: “Thiếu chủ, vừa nhận được tin tức tất cả cường giả của nền văn minh Vĩnh Sinh đều đang đến hệ Ngân Hà, lâu nhất là mấy ngày nữa là sẽ đến nơi”.
Diệp Quân nhíu mày, nghi hoặc hỏi: “Bọn chúng đến hệ Ngân Hà làm gì?”
Ông lão áo đen trầm giọng đáp: “Để giết Thiên Mệnh Váy Trắng!”
Diệp Quân cứng người tại chỗ.
Ông lão áo đen do dự, sau đó hỏi: “Thiếu chủ, có cần hỗ trợ Thiên Mệnh Váy Trắng cô nương không ạ?”
Diệp Quân: “…”
Mọi người im lặng.
Nam Vân Thiên nói tiếp: “Thứ hai, các người cảm thấy người này như thế nào?”
Ông lão trầm giọng đáp: “Thiên phú ngút trời”.
Nam Vân Thiên lại hỏi: “Còn gì nữa không?”
Ông lão nhìn về phía Nam Vân Thiên, tỏ vẻ khó hiểu.
Nam Vân Thiên nhẹ giọng nói: “Thứ nhất, người này có thể chiến đấu với Mệnh Vận Đại Đế khi còn đang ở cảnh giới Đạo Tiên, đương nhiên thiên phú của hắn là không thể nghi ngờ, nhưng nếu chỉ là thiên phủ, hắn có thể đạt tới cấp bậc như thế trong độ tuổi này không? Còn chưa nói tới, người này có thần vật như đạo ấn, đạo ấn là thứ tượng trưng cho thân phận của Đạo chủ Thần Đạo, nhưng lúc này, nó lại ở trên người hắn…”
Trong mắt ông lão chợt lộ vẻ lạnh lùng: “Hắn và chủ nhân bút Đại Đạo…”
“Ngu xuẩn!”
Nam Vân Thiên chợt hét to, ông ta nhìn mấy Mệnh Vận Đại Đế xung quanh, thấy mọi người đều tỏ vẻ lạnh lùng sau khi nghe đến cái tên chủ nhân bút Đại Đạo thì lập tức giận dữ nói: “Tạm thời không nói đến hắn và chủ nhân bút Đại Đạo có quan hệ gì hay không, dù hắn và chủ nhân bút Đại Đạo có quan hệ thì sao chứ? Đi giết hắn, hay là giết chủ nhân bút Đại Đạo?”
Mọi người im lặng.
Nam Vân Thiên khẽ thở dài: “Vào thời điểm Thượng Kiếm Tông chúng ta mạnh nhất cũng không thể thắng được chủ nhân bút Đại Đạo, càng không nói đến là hiện tại”.
Nét mặt mọi người u ám.
Trận chiến năm đó, Thượng Kiếm Tông cho rằng có thể đấu với chủ nhân bút Đại Đạo, vì thế mới thẳng thừng ra tay, nhưng thực tế lại rất tàn khốc.
Nam Vân Thiên nói tiếp: “Dù hắn là người của chủ nhân bút Đại Đạo thì chúng ta cũng không thể có ý đồ gì khác được, vì chúng ta hoàn toàn không phải đối thủ của chủ nhân bút Đại Đạo. Hơn nữa, hắn cũng không phải người của chủ nhân bút Đại Đạo, vì trên người hắn không có khí vận Thần Đạo bao quanh. Nhưng tuy hắn không phải người của chủ nhân bút Đại Đạo mà lại có một thần vật như đạo ấn, chuyện này đáng để khiến người khác phải suy nghĩ sâu xa”.
Một người đàn ông trung niên bên cạnh chợt nói: “Thân phận của người này thật sự không đơn giản, hai người đi cùng hắn rất nguy hiểm, hơn nữa, nhóc con màu trắng kia còn là một Linh Tổ”.
Linh Tổ!
Nghe thấy thế, mọi người tỏ vẻ kích động, dù là ở thời đại nào, sinh vật này cũng rất hiếm có.
Nam Vân Thiên gật đầu, ông ta nhìn mọi người với nét mặt hơi phức tạp: “Thời đại khác nhau! Thượng Kiếm Tông ta có thể kiêu ngạo, có thể khí phách, nhưng càng phải có đầu óc. Ta biết các ngươi đang nghĩ gì. Lúc này các ngươi đang rất tự tin, cho rằng hiện tại bản thân đã phá được phong ấn, nếu không có chủ nhân bút Đại Đạo thì sẽ là vô địch thiên hạ, có phải thế không?”
Mọi người im lặng.
Bọn họ thật sự có tâm lý này!
Trong thời đại văn minh Thần Đạo, bọn họ là nhóm cường giả cao cấp mạnh nhất, hiện tại gỡ bỏ phong ấn, chủ nhân bút Đại Đạo cũng không còn, bọn họ còn kẻ thù nào nữa?
Thấy nét mặt của mọi người, Nam Vân Thiên cười nhạt: “Năm đó vì sao Thượng Kiếm Tông ta lại gặp phải tai hoạ như thế? Chính là vì tự tin, tự tin đến mức chúng ta không tự biết thân biết phận. Mà hôm nay, mấy chục triệu năm sau, nếu chúng ta tiếp tục tự tin, thì chúng ta chỉ có một con đường chết mà thôi”.
Dứt lời, ông ta xoay người nhìn về phía sâu trong tinh không, nói một câu sâu xa: “Giang sơn đời đời đều có nhân tài xuất hiện, đừng coi thường người của thời đại này, việc chúng ta phải làm bây giờ là khiêm tốn phát triển, im lặng theo dõi tình hình, kết bạn nhiều hơn, tính toán cho tương lai”.
Người đàn ông trung niên bên cạnh gật đầu: “Tông chủ nói rất đúng, Tông chủ xem trọng thiếu niên này sao?”
Nam Vân Thiên cười nói: “Người này trẻ tuổi như thế đã có chiến lực đáng sợ đến mức này, thân thế chắc chắn không tầm thường, điều hiếm có hơn nữa là thiên phú của hắn vô cùng yêu nghiệt, hơn nữa còn rất quyết đoán, dám lấy đạo ấn kia ra cược. Người như thế chắc chắn không phải một người bình thường, có thể kết bạn với hắn thật sự là một chuyện may mắn với Thượng Kiếm Tông của chúng ta!”
Người đàn ông trung niên trầm giọng nói: “Tông chủ cũng đang cược ư?”
Nam Vân Thiên gật đầu: “Thượng Kiếm Tông ta vừa mới thoát ra, căn cơ không ổn định, muốn phát triển thì phải có đồng minh. Thân phận của thiếu niên này không đơn giản, quan trọng nhất là tính cách cậu ta cũng rất vừa ý ta, cho nên ta sẵn lòng kết bạn với cậu ấy. Mà Vĩnh Sinh Đại Đế trước kia…”
Nói đến đây, trong mắt ông ta lộ vẻ lạnh lùng: “Người này kiêu căng ngạo mạn, như đang bố thí cho chúng ta vậy, người như thế dù Thượng Kiếm Tông ta không bao giờ xuất thế cũng sẽ không cống hiến sức lực cho ông ta”.
Những người còn lại cũng lần lượt gật đầu, mà lúc này, so sánh Diệp Quân với Vĩnh Sinh Đại Đế kia, thiện cảm của bọn họ với Diệp Quân thoáng chốc tăng vọt.
Người ta thật sự tôn trọng Thượng Kiếm Tông!
Ta cứu ngươi, không cần được báo đáp.
Đúng là quá hào phóng!
Lúc này, Nam Vân Thiên lại nói: “Bắt đầu từ bây giờ, đệ tử tông môn không được rời khỏi đây, mọi người phải quản lý bọn họ, bảo bọn họ đừng đi ra ngoài gây chuyện, hiện tại chúng ta vừa thoát khỏi phong ấn, không hiểu gì về thời đại hiện tại, chỉ cần sơ suất sẽ có thể gây ra hoạ lớn. Vì thế, nhất định phải ràng buộc bọn họ, khiêm tốn một chút cho ta, khiêm tốn một chút!”
Mọi người đồng loạt gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu…
Đã chịu thiệt thòi một lần, bây giờ ra ngoài còn không thông minh hơn thì chết quách đi cho rồi.
Chương 722: Vất vả suốt ba nghìn vạn năm
Sau khi rời khỏi Thượng Kiếm Tông, mấy người nhóm Diệp Quân đi về phía Bắc, trên đường đi, Mộ Niệm Niệm nhìn thoáng qua Diệp Quân, cười nói: “Có khí phách đấy”.
Diệp Quân lắc đầu cười khẽ: “Chủ yếu là nhờ có dì Mộ và Nhị Nha cô nương ở đây, nếu không con cũng không dám cược”.
Đánh cược?
Rất nhiều lúc, muốn đánh cược thì trước hết ngươi phải có lá bài tẩy.
Nếu không có thực lực, hôm nay e rằng sẽ có một kết cục khác rồi.
Nghe thấy lời của Diệp Quân, trong mắt Mộ Niệm Niệm nhất thời lộ vẻ tán thưởng, tiểu tử này luôn hiểu rõ bản thân, điều này thật sự rất hiếm thấy.
So với Kiếm chủ Nhân Gian, tiểu tử trước mắt này không thua kém gì, điểm khác biệt là sự thông minh của tiểu tử này được giấu kín ở bên trong.
Còn Kiếm chủ Nhân Gian thì thể hiện ra bên ngoài.
Diệp Quân quay đầu nhìn về phía Thượng Kiếm Tông, khẽ cười nói: “Dù thế nào thì lần này cũng có thu hoạch không tệ”.
Mộ Niệm Niệm gật đầu: “Thực lực của Thượng Kiếm Tông này cũng tạm được, đặc biệt là Tông chủ kia, thực lực chân chính của ông ta không thua kém gì Chiến Đế của nền văn minh Vĩnh Sinh trước đó cả. Đương nhiên bản thân chúng ta mạnh mới là quan trọng nhất, nếu không, bất cứ sự hợp tác nào cũng là giả dối!”
Diệp Quân gật đầu: “Ta hiểu!”
Đương nhiên hắn hiểu, sở dĩ đối phương lấy lòng như thế, chắc chắn không chỉ vì hắn có thực lực và thiên phú.
Cái người ta xem trọng chắc hẳn cũng có cả bối cảnh phía sau hắn.
Là người đứng đầu một tông môn, cách nhìn nhận sự việc chắc chắn sẽ suy xét đến nhiều phương diện.
Lúc này, Mộ Niệm Niệm đột nhiên dừng lại, sau đó bà ấy nói: “Thử xem truyền thừa kiếm đạo của Thượng Kiếm Tông kia đi!”
Diệp Quân gật đầu: “Con đang có ý định đó đây”.
Dứt lời, hắn ngồi xếp bằng trên không trung, mở lòng bàn tay ra, quyển trục xuất hiện trong tay hắn, hắn vừa mở quyển trục, một tia kiếm quang đã bay vào giữa chân mày hắn.
Oanh!
Trong nháy mắt, vô số tin tức tràn vào đầu Diệp Quân.
Rất toàn diện!
Trong truyền thừa kiếm đạo này có lý niệm kiếm đạo và kinh nghiệm tu đạo của tổ tiên kiếm tu của Thượng Kiếm Tông qua các thời đại, ngoài ra còn có vô số truyền thừa kiếm kỹ.
Đều rất mạnh!
Diệp Quân như hạn hán gặp mưa rào, rất hưng phấn.
Kinh nghiệm của những người đi trước này thật sự rất quan trọng với hắn.
Vì cái hắn thiếu nhất hiện tại chính là nền tảng.
Hiểu biết của hắn với kiếm đạo hiện tại quá ít, mà truyền thừa kiếm đạo của Thượng Kiếm Tông trước mắt vừa khéo có thể bù đắp thiếu sót này giúp hắn.
Dần dần, Diệp Quân từ hưng phấn trở thành khiếp sợ, vì hắn phát hiện, văn minh kiếm đạo vào thời nền văn minh Thần Đạo rất mạnh, đặc biệt là có một vài kiếm đạo đặc biệt khiến hắn khiếp sợ không thôi. Nền văn minh kiếm đạo thời đại đó rất rạng rỡ, trăm hoa đua nở.
Thông qua những kiếm đạo này, hắn cũng như được đi tới thời đại có nền văn minh Thần Đạo sáng chói kia.
Thời đại đó, chủ nhân bút Đại Đạo là người mạnh nhất, nhưng những kiếm tu kia cũng là những tồn tại rất nổi bật vào thời đại nền văn minh Thần Đạo đó.
Mộ Niệm Niệm ở bên cạnh nhìn Diệp Quân trước mắt, thấy vẻ mặt hưng phấn của hắn, bà ấy biết e rằng thực lực của tên nhóc này lại sắp nâng lên rồi.
Diệp Quân là người có thiên phú yêu nghiệt nhất mà bày ấy từng thấy, thật sự là một chàng trai kế thừa hoàn mỹ thiên phú của cha mẹ.
Chỉ có một điều khá đáng tiếc là hắn nhận tổ quy tông quá sớm, nếu có thể rèn luyện thêm bên ngoài, nâng cao ý chí thì sẽ tốt hơn. Vì tiết tấu cuộc sống của Diệp Quân bây giờ thật sự quá nhanh, ngày ngày đều đối mặt với cao thủ mạnh hơn mình.
Tiết tấu như thế có lợi cũng có hại, chỗ hại ở đây là Diệp Quân không thể dừng lại, phải tu luyện một cách điên cuồng để nâng cao thực lực của mình, dễ dàng nóng vội.
Nhị Nha ở bên cạnh liếm kẹo hồ lô, cô bé nhìn Diệp Quân, sau đó nói: “Niệm Niệm cô nương, Tiểu Bạch nói bên phải có bảo bối”.
Mộ Niệm Niệm nhìn về phía Tiểu Bạch, Tiểu Bạch cười một tiếng, chỉ tay sang bên phải, vô cùng hưng phấn. Mộ Niệm Niệm cười nói: “Đợi cháu trai của các ngươi một lát rồi hẳn đi, được chứ?”
Tiểu Bạch chớp mắt, sau đó nhìn về phía Diệp Quân, gật đầu.
Cứ thế khoảng nửa canh giờ trôi qua, Diệp Quân ngồi xếp bằng dưới đất chậm rãi mở mắt, trong mắt hắn có hai tia kiếm quang Lôi Kiếp loé lên.
Diệp Quân chậm rãi đứng dậy, hắn vung tay áo, kiếm ý nhàn nhạt tản ra từ trong tay áo của hắn, thời không phía xa lập tức phập phồng như gợn sóng.
Mộ Niệm Niệm quan sát Diệp Quân một lúc rồi cười hỏi: “Thế nào?”
Diệp Quân nghiêm túc nói: “Thu hoạch rất lớn”.
Dù hắn không đột phá, nhưng trong đầu hắn lúc này lại có vô số lý niệm kiếm đạo, hắn có thể tham khảo nó, đương nhiên hắn sẽ không đi theo con đường kiếm đạo của người khác, việc hắn phải làm là tiếp thu kinh nghiệm của người khác, hoàn thiện chỗ thiếu sót trong Kiếm đạo của mình.
Phá Phàm!
Bây giờ hắn là Phá Phàm, muốn tiến thêm một bậc là khó hơn lên trời, đương nhiên hắn cũng không nôn nóng, phải bước từng bước một.
Như hiểu suy nghĩ của Diệp Quân, Mộ Niệm Niệm cười nói: “Biết sau Phá Phàm là gì không?”
Diệp Quân vội vàng hỏi: “Là gì thế ạ?”
Mộ Niệm Niệm cười nói: “Tạm thời không nói với con, sau này con sẽ biết thôi”.
Diệp Quân lắc đầu cười khổ.
Mộ Niệm Niệm nhắc nhở: “Nhớ kỹ, con đã có kiếm đạo, có con đường của riêng mình, vì thế con có thể học tập, tham khảo con đường của người khác, nhưng không thể đi theo, càng phải cẩn thận lý niệm kiếm đạo của người khác sẽ tấn công con, khiến tín ngưỡng kiếm đạo của con sụp đổ… Đương nhiên ý chí con kiên định, nghị lực vượt xa người thường, chuyện như thế sẽ không xảy ra, có điều cẩn thận một chút vẫn tốt hơn.”
Diệp Quân gật đầu: “Con biết rồi!”
Mộ Niệm Niệm cười nói: “Chúng ta đi đến Đạo Tông thôi!”
Đạo Tông!
Diệp Quân nhìn về phía Mộ Niệm Niệm: “Đạo Tông này là?”
Mộ Niệm Niệm nói: “Thời đại nền văn minh Thần Đạo có hai tông môn siêu cấp, một là Thượng Kiếm Tông, hai là Đạo Tông. Lúc đầu Đạo Tông rất ủng hộ chủ nhân bút Đại đạo, nhưng sau đó bọn họ cũng phản bội, vì thế bọn họ cũng bị trấn áp giống như Thượng Kiếm Tông”.
Chương 723: Vất vả suốt ba nghìn năm
Diệp Quân lắc đầu cười khẽ: “Năm đó mọi người đều ghét chủ nhân bút Đại Đạo à!”
Mộ Niệm Niệm gật đầu: “Bình thường mà, con nghĩ xem, lúc đó bọn họ vừa đánh bại nền văn minh Vĩnh Sinh, chính là thời điểm phân chia thành quả. Mà lúc này, chủ nhân bút Đại Đạo đột nhiên đến xây dựng lại trật tự, khiến tất cả mọi người đều đeo vào một cái gông xiềng. Lúc đó có thể nói, đối với cao thủ của nền văn minh Thần Đạo, hành động của ông ta còn quá đáng hơn cả nền văn minh Vĩnh Sinh. Quan trọng nhất là tuổi thọ của bọn họ vốn gần như không có giới hạn. Nhưng chủ nhân bút Đại đạo lại vung bút, quy định bọn họ chỉ có thể sống bao lâu…”
Nói đến đây, bà ấy lắc đầu cười khẽ: “Nếu ở thời đại như thế, ai cũng sẽ phản kháng thôi”.
Diệp Quân gật đầu, chủ nhân bút Đại Đạo năm đó chắc chắn là bị tất cả mọi người xa lánh.
Mộ Niệm Niệm lại nói: “Thật ra nếu không vì Chân Thần đột nhiên xuất hiện, có lẽ chủ nhân bút Đại Đạo này thật sự có khả năng thành công. Vì có thể nhìn ra, dù cao thủ thời đại đó liên thủ cũng không thể làm gì được ông ta”.
Chân Thần!
Đại tỷ của Từ Kính!
Diệp Quân nhất thời thấy tò mò, rốt cuộc đây là một người phụ nữ thế nào?
Hắn không rõ tính cách bà ta thế nào, nhưng hắn biết người phụ nữ này khá tục… Lúc trước hắn có được rất nhiều cổ tịch của Chân Thần, trong đó có không ít cổ tịch do Chân Thần viết, nội dung thật sự… quá tục.
Đương nhiên viết cũng khá hay… Hắn xem không ít.
Mộ Niệm Niệm chợt nói: “Đi thôi!”
Diệp Quân thu hồi suy nghĩ, gật đầu.
Lúc này, Tiểu Bạch đột nhiên ngăn cản ba người, nó chỉ móng vuốt về phía Bắc, liên tục quơ múa.
Diệp Quân chớp mắt: “Có bảo bối à?”
Tiểu Bạch liên tục gật đầu.
Diệp Quân nhất thời hơi tò mò, bảo vật có thể khiến Tiểu Bạch này coi trọng, ít nhất cũng phải vô cấp bậc trở lên!
Mộ Niệm Niệm cười nói: “Vậy đi tới bên phải trước!”
Tiểu Bạch vội vàng gật đầu, sau đó biến thành một tia sáng trắng biến mất ở bên phải.
Ba người nhóm Diệp Quân vội đi theo.
Chẳng mấy chốc, Tiểu Bạch đã dẫn ba người nhóm Diệp Quân đi tới sâu trong một dãy núi, lúc này, nó đột nhiên lao xuống dưới.
Ba người nhóm Diệp Quân vẫn đuổi theo.
Chẳng mấy chốc, Tiểu Bạch đi tới trước một hẻm núi lớn, Diệp Quân nhìn xuống hẻm núi kia, không có gì cả.
Tiểu Bạch đột nhiên ngoắc móng vuốt.
Oanh!
Trong nháy mắt, sâu trong hẻm núi có một khí thế đáng sợ phóng lên cao, sau đó, đất nứt ra, một cung điện chậm rãi nâng lên từ dưới mặt đất.
Thấy cảnh này, Diệp Quân sửng sốt.
Còn Tiểu Bạch thì vô cùng hưng phấn.
Chẳng mấy chốc, cung điện đã xuất hiện một cách nguyên vẹn, cung điện rất lớn, rộng mấy dặm, xung quanh cung điện có hơn mười nghìn trụ đá chọc trời chống đỡ, vô cùng nguy nga. Trên những trụ đá này có vẽ những yêu thú dữ tợn, rất nhiều yêu thú Diệp Quân chưa từng thấy bao giờ.
Diệp Quân quay đầu nhìn về phía Mộ Niệm Niệm, Mộ Niệm Niệm lắc đầu: “Không biết, ta không rõ về nền văn minh Thần Đạo này cho lắm”.
Diệp Quân nhìn về phía Tiểu Bạch, lúc này, Tiểu Bạch lại ngoắc móng vuốt.
Ầm!
Cung điện kia đột nhiên rung động, bên trong bộc phát ra tiếng nổ vang, như có thứ gì đó muốn chạy ra.
Lúc này, trụ đá xung quanh cung điện đột nhiên rung lên, sau đó, mấy con yêu thú kia như sống lại, đồng loạt gầm thét, uy áp yêu thú đáng sợ lao về phía cung điện kia.
Trong cung điện lập tức vang lên tiếng va chạm!
Thấy cảnh này, Diệp Quân sửng sốt, dường như những yêu thú này đang trấn áp cái gì đó.
Lúc này, Tiểu Bạch nhìn về phía Nhị Nha bên cạnh, nó đẩy Nhị Nha một cái, Nhị Nha nhả kẹo hồ lô trong miệng ra, bước về phía trước một bước, sau đó hét to: “Cút!”
Oanh!
Âm thanh như sấm chớp nổ vang, khiến Diệp Quân cảm thấy màng nhĩ đau đớn.
Bên dưới, khi yêu thú trên cột đá xung quanh đại điện nghe thấy tiếng gào thét, chúng đều lộ vẻ sợ hãi, đồng loạt run rẩy, sợ sệt khôn cùng.
Nhị Nha tiếp tục liếm kẹo hồ lô.
Diệp Quân nhìn thoáng qua Nhị Nha, trong lòng vô cùng khiếp sợ, lực sát thương của Nhị Nha này với yêu thú rất mạnh!
Trấn áp huyết mạch!
Thông thường, yêu thú cấp cao luôn có khả năng áp chế yêu thú cấp thấp.
Mà sau khi những con yêu thú này im lặng trở lại, một tia sáng đen đột nhiên bắn ra từ trong đại điện.
Diệp Quân nhìn về phía tia sáng đen kia, khi tia sáng tản đi, một viên ngọc màu đen lớn bằng nắm đấm xuất hiện trước mặt mọi người.
Tiểu Bạch bay đến chỗ viên ngọc, nó nâng móng vuốt lên sờ thử, sau đó cười tươi cất đi.
Diệp Quân nhìn thoáng qua Tiểu Bạch, một kế hoạch đột nhiên xuất hiện trong lòng…
“Ha ha!”
Lúc này, sâu trong đại điện kia có một tiếng cười vang lên!
Diệp Quân thầm thấy sợ hãi, vội vàng nhìn về phía chỗ sâu trong đại điện, lúc này, ở nơi đó có một khí thế cực kỳ đáng sợ và mạnh mẽ đột nhiên dâng trào.
Sau đó, một tiếng cười lớn lại vang lên trong đại điện: “Ba nghìn vạn năm! Lão tử vất vả suốt ba nghìn vạn năm, cuối cùng đã đến Đại Đế rồi. Bây giờ có lẽ tên mặt dày Kiếm Chủ Nhân Gian kia đã chết rồi nhỉ, ha ha…”
Chương 724: Dị Thú Tông
Nghe đối phương nói như vậy, Diệp Quân sửng sốt.
Có quen cha à?
Cường giả đến từ thời đại của cha ư?
Diệp Quân nhìn Mộ Niệm Niệm, trong mắt bà ấy cũng có vẻ nghi hoặc, nhưng bà lại cảm thấy giọng nói này khá quen.
Lúc này, một người đàn ông trung niên chậm rãi bước ra từ trong đại điện, ông ta mặc áo bào màu đen rộng dài, tóc dài xõa ngang vai, trên mặt mang theo nụ cười tùy tiện.
Khi nhìn thấy người đi ra, Mộ Niệm Niệm sửng sốt: “Là ông”.
Nghe thấy lời Mộ Niệm Niệm nói, người đàn ông trung niên phía dưới nhìn lên, khi thấy bà ấy, ông ta cũng ngẩn người: “Là bà!”
Nhìn thấy hai người như vậy, Diệp Quân nhìn Mộ Niệm Niệm hỏi: “Dì Mộ, ông ấy là ai thế?”
Mộ Niệm Niệm cười đáp: “Tội Vương…”
Nói rồi bà ấy nhìn người đàn ông trung niên kia rồi cười: “Tội Vương, không ngờ ông lại ở đây!”
Tội Vương!
Người trước mắt chính là Tội Vương đi theo Kiếm Chủ Nhân Gian ở vũ trụ Quan Huyên hồi đó.
Tuy nhiên, khi cuộc đại chiến nổ ra, Tội Vương đã chuồn mất.
Không ai biết ông ta đã đi đâu!
Mộ Niệm Niệm không ngờ lại gặp được người này ở đây, hơn nữa nghe ý ông ta thì ông ta đã ở đây ba nghìn vạn năm rồi.
Khó tin!
Đúng là rất tùy tiện!
Ông ta phải tên là Tùy Vương mới đúng!
Nhìn thấy Mộ Niệm Niệm, Tội Vương vội hỏi: “Niệm cô nương, Kiếm Chủ Nhân Gian… có còn không?”
Mộ Niệm Niệm cười đáp: “Không còn nữa rồi!”
Nghe vậy, trong mắt Tội Vương thoáng qua vẻ bất ngờ: “Cuối cùng hắn vẫn không đánh lại Chân Vũ Trụ!”
Mộ Niệm Niệm lại nói: “Hắn đã phá thần thành công rồi”.
Tội Vương bỗng ngẩng đầu nhìn Mộ Niệm Niệm, nói với vẻ không thể tin được: “Phá… Phá thần thành công rồi ư?”
Mộ Niệm Niệm gật đầu, cười trả lời: “Đúng thế!”
Tội Vương cười khổ: “Không ngờ hắn lại thật sự đi được đến bước đó… Đúng là lợi hại!”
Mộ Niệm Niệm hỏi: “Bao nhiêu năm nay ông vẫn luôn ở đây à?”
Tội Vương gật đầu, năm đó trong trận chiến giữa Chân Vũ Trụ và vũ trụ Quan Huyên, vũ trụ Quan Huyên ở thế yếu, ông ta thấy tình hình không ổn nên đã bỏ chạy. Sau khi chạy trốn thì tình cờ phát hiện ra nơi này, có được một phần truyền thừa ở đây nên quyết định khổ luyện tại đây luôn!
Bao nhiêu năm nay, ông ta không dám ra ngoài.
Bởi vì ban đầu ông ta phản bội Chân Vũ Trụ, sau đó lại phản bội vũ trụ Quan Huyên… Bây giờ mà ra ông ta sợ mình chết oan chết uổng, vì thế ông ta ở đây khổ luyện, cho đến ngày thành Đại Đế.
Kiếm Chủ Nhân Gian sẽ không hận ông ta chứ?
Tội Vương rất lo lắng.
Mộ Niệm Niệm ở trên trời cười khẽ: “Tội Vương, chúc mừng ông đã trở thành Đại Đế!”
Tội Vương đang định nói gì đó thì như nhớ đến điều gì, ông ta bỗng quay đầu nhìn sang Diệp Quân, khi thấy hắn, ông ta sững sờ tại chỗ: “Vị… Vị này là?”
Mộ Niệm Niệm mỉm cười: “Ông đoán xem!”
Tội Vương bỗng nhiên quỳ phịch xuống đất: “Thuộc hạ Tội Vương bái kiến thiếu chủ!”
Diệp Quân ngẩn ra.
Tội Vương lại nói tiếp: “Thiếu chủ, thuộc hạ có tội! Thuộc hạ có tội!”
Diệp Quân nhìn Tội Vương, không nói gì.
Thấy Diệp Quân không nói gì, lòng Tội Vương trầm xuống, trông vị thiếu chủ này cũng không dễ lừa, vì thế ông ta thắng thắn thú nhận: “Thiếu chủ, năm xưa thuộc hạ tham sống sợ chết, lâm trận bỏ chạy, mong thiếu chủ trị tội”.
Diệp Quân nhìn Tội Vương hỏi: “Ông là thần linh của Chân Vũ Trụ?”
Tội Vương gật đầu: “Đúng thế”.
Diệp Quân nhìn Mộ Niệm Niệm, bà ấy cười bảo: “Con quyết định đi”.
Diệp Quân cười: “Ông đi đi”.
Tội Vương sững sờ.
Diệp Quân nhìn Tội Vương: “Ai cũng sợ chết cả, ông sợ chết cũng là điều bình thường”.
Vẻ mặt Tội Vương phức tạp.
Đúng là ông ta sợ chết!
Bây giờ ông ta chỉ muốn sống tạm bợ, còn sống quan trọng hơn bất cứ điều gì.
Diệp Quân lại hỏi: “Tội Vương, đây là nơi nào?”
Tội Vương vội đáp: “Đây là một tông môn của thời đại văn minh Thần Đạo, tên là Dị Thú Tông, chuyên nuôi yêu thú. Ta cũng được truyền thừa làm trưởng lão của nơi này, khổ luyện ở đây trở thành Đại Đế”.
Dị Thú Tông!
Diệp Quân khẽ gật đầu, mà lúc này Tội Vương lại nói: “Thiếu chủ, cậu nhìn thấy những cột đá kia không?”
Diệp Quân nhìn về phía có hàng vạn cột đá, trên mỗi cột đá đều vẽ rất nhiều yêu thù, vẻ mặt con yêu thú nào cũng hung tợn dữ dằn, như muốn lao ra cắn người khác.
Tội Vương tiếp tục nói: “Thiếu chủ, yêu thú trên những cột đá đó đều bị phong ấn, chỉ cần có thú châu là có thể khống chế được chúng, lệnh chúng làm việc cho mình”.
Thú châu!
Diệp Quân nhìn Tiểu Bạch, Tiểu Bạch chớp mắt sau đó xòe móng vuốt ra, thú châu xuất hiện trong móng vuốt của nó.
Diệp Quân cười hỏi: “Có thể cho ta mượn dùng thử không?”
Tiểu Bạch gật đầu, thổi nhẹ, viên thú châu bay tới trước mặt Diệp Quân, hắn xòe tay để viên thú châu ấy rơi vào lòng bàn tay mình, hắn quan sát một hồi rồi nhìn Tiểu Bạch: “Có thể để nó đi theo ta không?”
Tiểu Bạch chớp mắt, không xòe móng vuốt.
Diệp Quân lấy một xâu kẹo hồ lô đưa ra trước mặt Tiểu Bạch, nó do dự rồi giơ hai móng vuốt lên.
Diệp Quân nhanh chóng lại lấy thêm một xâu kẹo hồ lô nữa đưa cho nó!
Tiểu Bạch cười toe toét, vội vàng cất kẹo hồ lô, vỗ móng vuốt lên thú châu.
Thú châu hơi rung lên, sau đó hoá thành một luồng sáng đen bay vào đầu mày của Diệp Quân.
Chương 723: Giúp đỡ Thiên Mệnh Váy Trắng!
Ầm!
Ngay lập tức, một luồng khí mạnh mẽ bùng phát ra từ cơ thể Diệp Quân, ngay sau đó hắn cảm nhận được vô số yêu thú đang bị phong ấn, mà viên thú châu này chính là cầu nối có thể điều khiển tất cả yêu thú này.
Nhưng vào lúc này, những con yêu thú đó đều đang bị một sức mạnh bí ẩn áp chế.
Diệp Quân mở mắt ra: “Hiện!”
Dứt lời, đạo ấn đột nhiên bay ra từ cơ thể hắn, cách đó không xa, đạo ấn kịch liệt chấn động, một sức mạnh bí ẩn phóng lên trời.
Trên bầu trời, một phù ấn đại đạo lặng lẽ xuất hiện, mà khi đạo ấn va vào phù ấn đó, phù ấn rung chuyển dữ dội sau đó vỡ vụn.
Bùm!
Phù ấn đại đạo vừa vỡ ra, những cột đá bên dưới kịch liệt chấn động, ngay sau đó từng uy áp đáng sợ của yêu thú ập ra, dần dần cột đá bắt đầu vỡ vụn, sau đó từng con yêu thú phóng lên trời!
Vạn yêu xuất hiện!
Từng luồng uy áp yêu thú đáng sợ nghiền nát những ngọn núi xung quanh.
Diệp Quân nhìn nơi cách đó không xa, trong bầy yêu thú có tới ba con yêu thú cấp Mệnh Vận Đại Đế, mười hai con cấp bậc Đại Đế bình thường, hơn một nghìn con cảnh giới Thần Đế, những con yêu thú còn lại đều là cấp bậc Tuế Nguyệt Tiên.
Đội hình không bằng Thượng Kiếm Tông, nhưng cũng không thể coi thường.
Mà lúc này, một con yêu thú xuất hiện trước mặt Diệp Quân, nó nhìn hắn chằm chằm rồi nói tiếng người: “Loài người, trả thú châu cho Dị Thú Tông ta đi”.
Diệp Quân không trả lời mà nhìn Tiểu Bạch, Tiểu Bạch chớp mắt rồi nhìn Nhị Nha.
Nhị Nha bỏ xâu kẹo hồ lô ra, tiến lên một bước gầm lên một tiếng.
Ầm!
Luồng uy áp yêu thú đáng sợ bộc phát ra từ cơ thể cô bé, thoáng chốc nét mặt những con yêu thú đều thay đổi, chúng đồng loạt lùi về sau nhìn Nhị Nha trước mặt với ánh mắt đầy sợ hãi.
Nhị Nha nhìn đám yêu thú: “Trả cho các ngươi cũng được, vậy thì các ngươi sẽ tiếp tục bị phong ấn ở dưới đó”.
Nghe thấy câu này, nét mặt đám yêu thú cực kỳ khó coi.
Lúc này, yêu thú cầm đầu trầm giọng bảo: “Chúng ta không thể nào khuất phục trước nhân loại được!”
Rõ ràng là xem thường Diệp Quân mà!
Nghe thấy lời này của yêu thú, trong mắt Nhị Nha lóe lên vẻ tàn ác: “Cháu ta cần ngươi khuất phục chắc?”, nói xong cô bé tiến về phía trước, tung ra một quyền!
Nét mặt con yêu thú đó thay đổi, nó không ngờ Nhị Nha lại ra tay, không còn đường lui, nó chỉ đành cắn răng xông lên.
Yêu thú lao thẳng vào Nhị Nha!
Cứng đối cứng!
Rầm!
Đột nhiên, trong mắt mọi người, yêu thú Mệnh Vận Đại Đế bị một quyền của Nhị Nha đánh bay ra xa hàng mấy nghìn trượng.
Mà nó còn chưa dừng lại, Nhị Nha đã lại lao tới trước mặt nó, đấm thêm một lần nữa.
Ầm!
Trong tiếng hét thảm thiết chói tai, yêu thú kia lại bị đánh bay.
Tiếp theo, Nhị Nha đánh cho yêu thú đó một trận no đòn trước mặt toàn bộ yêu thú còn lại, mà con yêu thú đó thì thậm chí còn không có sức để chống trả.
Nhìn thấy cảnh này, các con yêu thú còn lại ngơ ngác nhìn nhau, con nào con nấy đều kinh hãi, đồng loạt lui về phía sau.
Mà lúc này, yêu thú kia bắt đầu xin tha, bởi vì toàn thân nó đã hoàn toàn nát bấy, nếu còn đánh tiếp thì sẽ bị đánh chết.
Nhị Nha dừng lại, con yêu thú ấy giờ phút này đã hấp hối.
Nhìn thấy cảnh này, các yêu thú còn lại nhìn Nhị Nha, ánh mắt đầy sợ hãi.
Nhị Nha quay người nhìn những con yêu thú đó: “Không muốn khuất phục cháu trai ta cũng được, các ngươi tiếp tục về để bị phong ấn đi!”
Lúc này, một con yêu thú cấp bậc Mệnh Vận Đại Đế khác đột nhiên bay tới trước mặt Diệp Quân, nó cúi đầu thật sâu trước hắn: “Chích Mang nguyện ý trung thành với các hạ!”
Diệp Quân quan sát con yêu thú trước mặt một lát rồi mỉm cười: “Được, bắt đầu từ bây giơ ngươi là lão đại của bọn chúng!”
Nghe vậy, Chích Mang vui mừng khôn xiết, vội vàng nói: “Tuân lệnh!”
Tuân lệnh!
Những con yêu thú còn lại nhìn nhau, vẫn còn do dự.
Nhìn thấy cảnh này, Chích Mang nổi giận quát: “Còn do dự gì nữa?”
Nói rồi nó liếc nhìn Linh Tổ bên cạnh, có chút hận rèn sắt không thành thép.
Mẹ kiếp!
Đây là Linh Tổ!
Linh Tổ đấy!
Đi theo thanh niên này chẳng phải đồng nghĩa với việc đi theo Linh Tổ sao? Đi theo Linh Tổ, sau này sẽ được ăn sung mặc sướng còn gì!
Mấy con óc lợn này!
Dù sao hiện giờ bọn chúng vừa tới, cần nhất là tài nguyên linh khí! Mà đi theo Linh Tổ, có còn cần lo lắng về tài nguyên linh khí nữa không?
Đây là bát cơm cố định đấy!
Chích Mang chỉ hận rèn sắt không thành thép!
Nhìn thấy ánh mắt của Chích Mang, những con yêu thú đang ở đây đột nhiên tỉnh táo lại, vội vàng hành lễ tỏ ý sẵn sàng đi theo.
Diệp Quân nhìn Nhị Nha và Tiểu Bạch, trên mặt nở nụ cười nhẹ, hắn phát hiện đưa hai người này đến bí cảnh đúng là bật hack mà!
Trợ thủ đắc lực nhất là đây chứ đâu!
Diệp Quân gạt mọi suy nghĩ ngổn ngang, nhìn đám yêu thú trước mặt, hắn chợt thấy hơi khó xử, phải giải quyết đám yêu thú này sao bây giờ?
Dường như biết Diệp Quân đang nghĩ gì, Chích Mang nói ngay: “Chúng ta có thể vào thú châu, chỉ là… chúng ta cần linh khí…”
Diệp Quân cười: “Chuyện linh khí các ngươi không cần lo, đi vào đi!”
Chích Mang vội nói: “Được!”
Nói xong, nó đi vào thú châu trước, những con yêu thú còn lại cũng nhanh chóng đi vào theo!
Diệp Quân lấy một ít linh nguyên cho vào trong thú châu, lúc này một ông lão áo đen xuất hiện trước mặt hắn, ông ta thấp giọng nói: “Thiếu chủ, vừa nhận được tin tức tất cả cường giả của nền văn minh Vĩnh Sinh đều đang đến hệ Ngân Hà, lâu nhất là mấy ngày nữa là sẽ đến nơi”.
Diệp Quân nhíu mày, nghi hoặc hỏi: “Bọn chúng đến hệ Ngân Hà làm gì?”
Ông lão áo đen trầm giọng đáp: “Để giết Thiên Mệnh Váy Trắng!”
Diệp Quân cứng người tại chỗ.
Ông lão áo đen do dự, sau đó hỏi: “Thiếu chủ, có cần hỗ trợ Thiên Mệnh Váy Trắng cô nương không ạ?”
Diệp Quân: “…”