• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Hậu Duệ Kiếm Thần (3 Viewers)

  • Chương 728-730

Chương 728: Lấy thân báo đáp!

Thấy sắc mặt Diệp Quân thay đổi ngoạn mục như thế, cô gái kia nở nụ cười thật đẹp: “Sao hả, không nỡ cho à?”

Diệp Quân trầm mặc, đương nhiên hắn phải tiếc rồi.

Nhưng hắn cũng thật không ngờ, thế gian lại có người mặt dày vô sỉ như thế.

Phong phạm của cường giả đâu?

Ngạo khí của cường giả đâu rồi?

Sao cô lại không có thế hả?

Nhìn sắc mặt Diệp Quân lúc này, cô gái kia bèn cười rộ lên, vùng trước ngực phập phồng nổi sóng như thể muốn xé y phục nhảy ra: “Không cần biết lời ngươi nói là thật hay giả, tóm lại ta nghĩ thật thì nó là thật”.

Diệp Quân cười khổ, lòng đầy bất đắc dĩ, cô gái này có dung nhan tuyệt thế, thực lực ngất trời, nhưng tính tình dường như lại hơi vô sỉ, mình sai quá rồi.

Cô gái kia lại liếc nhìn Diệp Quân một cái rồi cười hỏi: “Ngươi tên gì?”

Diệp Quân đáp: “Diệp Quân”.

Cô gái kia khẽ gật đầu, cười bảo: “Diệp công tử, ngươi tặng ta Đạo Ấn này, muốn kết thiện duyên cùng Đạo Tông ta, khí phách này quả thực rất tuyệt… Nếu ngươi đã hào sảng đến thế, Đạo Tông ta cũng không thể hẹp hòi, thiện duyên này, Đạo Tông ta đồng ý kết cùng ngươi”.

Diệp Quân im lặng, người phụ nữ này thật giỏi giả ngây giả ngốc, nói kết thiện duyên nhưng không hề đả động một chữ đến chuyện ra tay hỗ trợ.

Cô gái kia chớp mắt nhìn Diệp Quân: “Diệp công tử, ngươi còn việc gì khác nữa không?”

Diệp Quân mỉm cười: “Hết rồi. Nếu cô nương đã có Đạo Ấn thì hẳn không khó để thoát khỏi nơi này, đã như thế, ta đây xin từ biệt”.

Nói xong, hắn cung tay chào rồi quay đầu đi ra.

Cô gái kia nhìn theo Diệp Quân, nở nụ cười hờ hững, không hề tỏ ý giữ lại.

Diệp Quân cũng không cố tình bước chậm, hắn nhanh nhẹn rời khỏi đại điện, biến mất khỏi tầm mắt cô gái.

Cô gái đứng trong đại điện sửng sốt.

Hẳn chính nàng ta cũng không ngờ Diệp Quân nói đi là đi thật.

Ngoài đại điện, Diệp Quân lắc đầu cười cười, cô gái của Đạo Tông quả thật đã lựa chọn cách vứt bỏ liêm sỉ.

Khó giải quyết rồi đây!

Diệp Quân lúc này chỉ muốn cho mình một bạt tai, lần sau có gặp nữ giới, tuyệt đối không thể đánh cược nữa.

Thấy Diệp Quân đi ra, Mộ Niệm Niệm vội bước tới hỏi: “Sao rồi?”

Diệp Quân cười khổ, thuật lại sự việc vừa rồi cho bà ấy nghe.

Nghe xong, Mộ Niệm Niệm cũng bật cười, cười đến nỗi nước mắt cũng trào ra.

Nhị Nha liếc nhìn Diệp Quân, nói: “Cho nên ngươi đã đưa Đạo Ấn cho người ta rồi?”

Diệp Quân gượng cười, không biết nói gì.

Nhị Nha lắc đầu: “Nhà họ Dương sao lại sinh ra được một kẻ thành thật như ngươi nhỉ?”

Tiểu Bạch trừng mắt với cô bé một cái rồi bay tới trước mặt Diệp Quân, vươn móng vuốt sờ nhẹ lên mặt hắn, vẻ rất nghi hoặc và khó hiểu, vì sao thế hệ này lại sinh ra một người da mặt mỏng vậy nhỉ?

Mộ Niệm Niệm cười nói: “Con đã kế thừa gần như mọi thứ từ cha con, nhưng chỉ có thói mặt dày mày dạn của ông ấy là không kế thừa được, không biết đó là tốt hay xấu nữa”.

Nghe Mộ Niệm Niệm nói thế, Tiểu Bạch chợt trở nên kích động, móng vuốt quơ vội, càng quơ càng kích động hơn…

Diệp Quân nhìn về phía Nhị Nha, Nhị Nha bình thản nói: “Nó bảo là, cha ngươi mượn đồ của nó y như hổ mượn heo vậy đó, chỉ mượn mà chưa bao giờ trả hết”.

Diệp Quân lắc đầu cười, giờ hắn đã hiểu vì sao Tiểu Bạch vẫn luôn phòng bị mình như thế, thì ra vấn đề đều do cha cả…

Cha thiếu nợ…

Mộ Niệm Niệm lại xoa nhẹ khuôn mặt Tiểu Bạch như vuốt đi sự bất bình của nó rồi cười nói với Diệp Quân: “Đạo Ấn kia thực sự cứ thế cho nàng ta sao?”

Diệp Quân cũng cười: “Nếu nàng ta thật sự cần thì cứ cho đi cũng được”.

Mộ Niệm Niệm đang định nói thêm điều thì đại điện cách đó không xa đột nhiên rung chuyển, ngay sau đó, khoảng không trên đại điện xuất hiện một Đại Đạo Phù Ấn, giây lát sau, một Đạo Ấn đột ngột phóng lên cao, lao vào Đại Đạo Phù Ấn kia.

Rầm!

Đại Đạo Phù Ấn vỡ nát, tiêu tán trong không trung.

Từ trong đại điện, một cô gái chậm rãi đi ra, hơi thở trên người đang điên cuồng tăng vọt, mạnh mẽ đến độ rung chuyển cả đất trời. Diệp Quân cũng chấn động.

Thực lực của người này chắc chắn phải vượt xa Mệnh Vận Đại Đế.

Mộ Niệm Niệm liếc nhìn cô gái kia, không nói một lời.

Diệp Quân quan sát đối phương, người nọ vận bộ váy dài màu trắng lợt, trên váy có hoa văn sơn thủy, như một bức tranh sơn thủy tuyệt đẹp, thần thái điềm tĩnh tao nhã, vừa phá phong ấn đi ra, trên gương mặt còn mang một nụ cười xán lạn, đó là một nụ cười xuất phát từ đáy lòng, khiến người ta cảm thấy như làn gió xuân phất tới.

Cô gái kia đột nhiên duỗi người, vóc dáng hoàn mỹ tức thì bày ra trọn vẹn trong mắt người nhìn, đặc biệt là vùng trước ngực như là có thể chống đỡ một vùng trời…

Thấy thế, Diệp Quân cũng giật mình kinh hãi, nhưng đồng thời cũng không dám nhìn thêm.

Lúc này, cô gái kia chợt nhìn về phía Diệp Quân, mỉm cười: “Diệp công tử”.

Nàng ta vừa lên tiếng, Diệp Quân liền cảm nhận được một làn gió thơm phất vào mặt, giây lát sau, cô gái kia đã xuất hiện trước mặt hắn.

Diệp Quân nói: “Chúc mừng cô nương”.

Cô gái kia cười nói: “Nhờ ơn Diệp công tử hào phóng vô tư, nếu không, ta cũng chẳng biết còn sẽ bị nhốt trong đó bao lâu nữa”.

Mộ Niệm Niệm đứng bên chợt xen vào: “Cô nương bị chủ nhân bút Đại Đạo phong ấn?”

Cô gái kia nhìn về phía Mộ Niệm Niệm, cười đáp: “Đúng thế”.

Mộ Niệm Niệm gật đầu: “Cô nói xem, liệu ông ta có thể phong ấn cô lần nữa không?”

Cô gái kia nheo mắt, không đáp.

Mộ Niệm Niệm nhìn nàng ta chằm chằm, cười nhẹ: “Cô nương, đã được lợi rồi thì chớ có khoe mẽ như thế. Tên nhóc này quá lương thiện, lại là người thật thà, nhưng nó không ngu ngốc… Cô nương thông minh như thế, hẳn cũng hiểu ý ta rồi, đúng không?”

Cô gái kia liếc nhìn Mộ Niệm Niệm cùng Nhị Nha, cười nói: “Cô nương không cần tức giận, Nguyệt Già ta đây không phải hạng người không biết điều, chẳng qua ta cảm thấy hắn khá thú vị nên trêu đùa hắn chút thôi”.

Nói đoạn, nàng ta nhìn sang Diệp Quân, cười bảo: “Diệp công tử, để cảm tạ ơn cứu ta ra ngoài, ta quyết định báo đáp ngươi!”

Mộ Niệm Niệm bật cười: “Lấy thân báo đáp?”

Diệp Quân nghe mà xấu hổ, vội vàng nói: “Dì Mộ…”
Chương 729: Đã có người bảo vệ nó rồi!

Mộ Niệm Niệm trừng mắt với Diệp Quân một cái: “Cha con quá mặt dày, còn con thì quá là hay xấu hổ, đặc biệt với nữ giới, con mà có được một phần mười thủ đoạn của cha con thôi thì…”

Nói đến đó, bà ấy đột nhiên ngừng lại, như thể nghĩ tới điều gì, bèn vội lắc đầu: “Không được, như cha con không được gọi là đa tình mà phải gọi là lạm tình”.

Diệp Quân gượng gạo cười cười, không dám tiếp lời.

Hắn biết, dì Mộ đây có thân phận hết sức đặc thù, dù cha có mặt ở đây cũng chưa chắc đã dám nói gì.

Còn mình…

Ngoan ngoãn nghe là được!

Dù sao thì ở trong nhà họ Dương này, mình là thành phần dưới đáy.

Lúc này, cô gái đột nhiên cười cười, nhắc lại: “Lấy thân báo đáp?”

Vừa nói, nàng ta vừa nhìn Diệp Quân, nụ cười trên môi trở nên quyến rũ hơn: “Diệp công tử đây tuấn tú lịch lãm, thiên phú cực cao, thân phận cũng không bình thường… Nếu hắn không chê, ta đây cũng có thể lấy thân báo đáp”.

Nói đoạn, nàng ta còn nháy mắt với Diệp Quân một cái, ánh mắt đong đầy tình tứ, tư thái phong tình tuyệt đỉnh, khiến phần thú tính trong con người sôi trào.

“Yêu nữ!”

Nhị Nha đột nhiên hô to, vung tay đánh một quyền.

Cô gái kia tức thì biến sắc, phất tay áo một cái.

Rầm!

Một tiếng động trầm đục vang lên, Nguyệt Già lùi bắn lại tận cửa đại điện. Sau khi dừng lại được, nàng ta kinh hãi nhìn Nhị Nha: “Sức mạnh khủng bố quá”.

Nhị Nha chòng chọc nhìn Nguyệt Già: “Đừng tưởng có ngực to thì ta không dám đánh ngươi”.

Nguyệt Già cười cười, nhìn Diệp Quân, đáy mắt thoáng lóe lên một tia sáng khác thường, lai lịch và thân phận của thiếu niên này thật không bình thường nhỉ!

Nguyệt Già nói với Diệp Quân: “Diệp công tử, để cảm tạ ơn ra tay cứu giúp, ta sẽ báo đáp cho ngươi, giờ ta dẫn ngươi vào Đạo cung lấy bảo vật nhé”.

Diệp Quân nhíu mày: “Đạo cung?”

Nguyệt Già gật đầu: “Đúng vậy”.

Diệp Quân nhìn quanh quất, hỏi: “Nơi này không phải Đạo cung sao?”

Nguyệt Già cười nói: “Tất nhiên là không rồi, Đạo cung này nằm sâu dưới lòng đất, bị phong kín mấy nghìn vạn năm, toàn bộ bảo tàng của Đạo Tông đều ở trong địa cung đó”.

Diệp Quân quay nhìn Tiểu Bạch, có bảo vật hay không, Tiểu Bạch biết rõ nhất.

Tiểu Bạch nhảy xuống, đặt móng xuống mặt đất, lát sau, mắt nó sáng lên, vung móng một cái.

Ầm ầm!

Trong khoảnh khắc, từ địa cung sâu thẳm dưới lòng đất, những tiếng động rầm rập liên tục truyền lên, như là có thứ gì muốn lao ra.

Thấy thế, Nguyệt Già trợn mắt khiếp sợ, nàng ta không ngờ rằng cục bông bé nhỏ kia lại là một Linh Tổ.

Từ nơi sâu thẳm trong lòng đất, những tiếng động ầm ầm không ngừng truyền ra, nhưng vật kia vẫn không lao lên được.

Tiểu Bạch cau mày.

Bấy giờ, Nguyệt Già mới cười nói: “Đạo cung này từng bị chủ nhân bút Đại Đạo phong ấn, bảo vật bên trong không ra được đâu”.

Tiểu Bạch trừng mắt nhìn nàng ta, sau đó lại nhìn về phía Nhị Nha cùng Mộ Niệm Niệm.

Mộ Niệm Niệm quay đầu nhìn Diệp Quân, Diệp Quân cân nhắc đôi chút rồi nói với Nguyệt Già: “Nguyệt Già tiền bối, chúng ta xuống Đạo cung chứ?”

Nguyệt Già cười bảo: “Đương nhiên có thể đi, nhưng chỉ hai người chúng ta đi thôi”.

Diệp Quân chau mày.

Nguyệt Già nghiêm túc giải thích: “Diệp công tử, Đạo cung này là nơi mai táng toàn bộ bảo vật của Đạo Tông ta, nếu mang cả Linh Tổ của ngươi vào, chỉ sợ nó sẽ cuỗm hết toàn bộ thần vật của chúng ta đi mất. Cho nên, không thể mang nó theo”.

Tiểu Bạch đứng bên nghe thấy thế thì giận dữ vô cùng, móc ra một quả bom cực lớn, mẹ nó, đã thế thì hủy diệt đi!

Nó không hề chần chừ một giây, lấy ra liền ấn nút.

Thấy thế, Diệp Quân tức thì biến sắc, vội lùi về sau, nhưng ngay lúc này, Mộ Niệm Niệm đã cản Tiểu Bạch lại.

Tiểu Bạch ôm đầu Mộ Niệm Niệm ra sức cọ xát một chốc, vừa cọ vừa chỉ chỉ vào Nguyệt Già, vẻ tức muốn chết.

Bỏ lại Tiểu Bạch?

Tất nhiên Diệp Quân sẽ không đồng ý, hắn đang định nói gì thì Mộ Niệm Niệm đã cười cười, ngắt lời: “Con cứ đi đi”.

Diệp Quân nhìn Mộ Niệm Niệm, sắc mặt lộ vẻ khó hiểu.

Mộ Niệm Niệm cười nói: “Chỉ con với Nguyệt Già cô nương đi thôi”.

Diệp Quân còn muốn nói gì, Mộ Niệm Niệm lại thêm một câu: “Bọn ta đi chỗ khác dạo chơi một lát, xong việc sẽ tới đón con, tự con phải cẩn thận”.

Nói đoạn, bà ấy dẫn theo Nhị Nha cùng Tiểu Bạch bay về phía chân trời.

Diệp Quân nghi hoặc nhìn theo.

Nguyệt Già cũng nhìn theo bóng Mộ Niệm Niệm giây lát rồi cười nói: “Diệp công tử, chúng ta đi thôi”.

Nói xong, nàng ta không chờ Diệp Quân đáp lại, cuốn theo hắn biến mất khỏi chỗ cũ.

Trên đám mây nơi chân trời, Nhị Nha đang nhìn xuống: “Mộ Niệm Niệm cô nương, người kia có tâm cơ quá sâu sắc, nàng ta sẽ tính kế với tên nhóc này mất”.

Mộ Niệm Niệm gật đầu: “Ta biết”.

Nhị Nha nghi hoặc: “Vậy cô còn để hắn đi theo nàng ta? Ngươi không sợ hắn bị người ta lừa gạt đến cái quần cũng không còn à?”

Mộ Niệm Niệm mỉm cười: “Đừng xem thường tên nhóc này, nó trầm tính khiêm nhường hơn cha nó, nhưng đầu óc không kém chút nào đâu, người kia tuy cũng chẳng phải dạng hiền lành tử tế gì nhưng muốn tính kế nó thì cũng không dễ đâu”.

Nhị Nha gật đầu: “Đúng nhỉ, cái tên này, ngày ngày đều canh chừng Tiểu Bạch, chắc hẳn đang nghĩ làm thế nào để mượn đồ của Tiểu Bạch đây mà… Không phải đứa tốt lành gì!”

Tiểu Bạch: “…”

Mộ Niệm Niệm cười cười, đang định nói gì đó lại đột nhiên chau mày, Nhị Nha vội hỏi: “Sao vậy?”

Mộ Niệm Niệm nói: “Chân vũ trụ phái thêm cường giả tới, quá nhiều, chúng ta phải về một chuyến thôi”.

Nhị Nha nhìn xuống dưới: “Thế còn tên nhóc kia…”

Mộ Niệm Niệm nói: “Đã có người bảo vệ nó rồi!”

Nói xong, bà ấy lập tức dẫn theo Nhị Nha cùng Tiểu Bạch biến mất khỏi đó.
Chương 730: Nể mặt ngươi một lần!

Dưới sự hướng dẫn của Nguyệt Già, hai người đi xuống lòng đất, lối đi dưới này tối tăm mờ ảo, không khí cũng loãng, bốn phía tràn ngập một cảm giác đè nén khó chịu, khiến người ta hít thở cũng khó.

Hai người men theo một lối nhỏ, đi khoảng chừng một khắc thì tới trước một cửa đá. Nguyệt Già đẩy cửa, một địa cung đồ sộ hùng vĩ xuất hiện trước mắt hai người.

Địa cung này cực kì lớn, rộng chừng mấy vạn trượng, có thể lờ mờ thấy được xa xa có vô số tòa tháp cao.

Toàn bộ địa cung tối om, vắng lặng như tờ, bởi vậy, bầu không khí thật âm trầm và nặng nề như một thành trì chết.

Trong bóng tối, Nguyệt Già phóng mắt nhìn địa cung, đáy mắt lóe lên một tia dị thường.

Diệp Quân liếc nhìn người phụ nữ đi bên cạnh, không nói một lời.

Nguyệt Già chợt xòe tay, một ngọn lửa từ lòng bàn tay nàng ta phóng lên cao, thoáng chốc, nhiệt độ trong này đã tăng vọt, cùng lúc đó, ngọn lửa bay kia cũng chiếu sáng toàn bộ địa cung.

Diệp Quân nhìn về cánh cổng chính của địa cung cách đó không xa, trên đó có hai chữ lớn: Đạo cung.

Nguyệt Già lại xòe tay, Đạo Ấn từ tay nàng ta bay lên, ngay khi Đạo Ấn xuất hiện, trên khoảng không của địa cung cũng hiện ra một Đại Đạo Phù Ấn.

Nguyệt Già điểm tay về phía Đại Đạo Phù Ấn một cái: “Đi!”

Đạo Ấn bay về phía đó, đâm vào Đại Đạo Phù Ấn.

Ầm!

Đại Đạo Phù Ấn vỡ nát, hóa thành vô số mảnh vụn năng lượng tản ra bốn phía, rơi xuống, địa cung đột nhiên rung chuyển, từng luồng năng lượng thần bí bắt đầu tản đi khắp chốn.

Nguyệt Già nhếch miệng cười nhẹ: “Diệp công tử, phong ấn đã được giải trừ”.

Nói đoạn, nàng ta xòe tay, Đạo Ấn trở về trong tay nàng ta. Nguyệt Già lại đưa Đạo Ấn tới trước mặt Diệp Quân: “Trả lại cho ngươi”.

Diệp Quân bình thản nhận lấy.

Nguyệt Già chớp mắt nhìn hắn: “Ngươi có vẻ không hề bất ngờ nhỉ”.

Diệp Quân bình tĩnh nói: “Cô nương không phải hạng người đó”.

Nguyệt Già hỏi hắn: “Ngươi căn cứ vào đâu mà cho rằng ta không phải hạng người đó?”

Diệp Quân suy nghĩ giây lát rồi đáp: “Trực giác mách bảo”.

Nguyệt Già hơi sửng sốt rồi chợt bật cười ha hả, vừa bật cười, vùng ngực lại chấn động như sóng triều mãnh liệt.

Diệp Quân dời mắt đi nơi khác, người phụ nữ này là người có nơi đó lớn nhất trong số những người phụ nữ hắn từng gặp, lớn như vậy, chẳng lẽ không thấy nặng sao?

Nguyệt Già cười một hồi mới ngừng được. Nàng ta liếc nhìn Diệp Quân, nói: “Diệp công tử, ta khuyên ngươi một câu, chớ nên khảo nghiệm nhân tính, Đạo Ấn này của ngươi quý trọng hơn ngươi tưởng nhiều lắm. Ngay cả ta thấy được cũng phải nảy lòng tham, bởi vì nếu có vật này thì có thể phá vỡ toàn bộ phong ấn của thế gian, chiếm được vô số cơ duyên”.

Diệp Quân cười bảo: “Vậy vì sao Nguyệt Già cô nương không chiếm lấy cho riêng mình?”

Nguyệt Già hỏi ngược lại: “Vì sao Diệp công tử tình nguyện nhường ấn đó cho ta một cách nhẹ nhàng như thế?”

Diệp Quân nghiêm túc nói: “Ta chỉ không ngờ Nguyệt Già cô nương lại lấy thật…”

Nguyệt Già nghe nói thế lại bật cười, tiếng cười thánh thót như tiếng chuông bạc. Lát sau, nàng ta mới giục Diệp Quân: “Chúng ta đi thôi”.

Diệp Quân gật đầu, hai người cùng sóng bước vào bên trong địa cung.

Cả địa cung rộng lớn dường như chỉ có hai người bọn họ, bởi vậy, cảm giác nơi này vô cùng vắng vẻ, bầu không khí âm trầm u tịch.

Hai người nhanh chóng tới trước một tòa đại điện. Nhưng ngay khoảnh khắc bước chân vào đại điện, cả hai đều biến sắc, bởi vì vào lúc ấy, tu vi của họ đã bị áp chế.

Cảm giác này hệt như lúc bước vào bí cảnh Vĩnh Sinh vậy.

Hai người đều hết sức kinh hãi, vội lùi về phía sau, nhưng sau lưng họ đã xuất hiện một tấm chắn vô hình, chặn đường lui của họ.

Diệp Quân vội lấy Đạo Ấn ra, nhưng ngay cả Đạo Ấn cũng không có bất kì tác dụng nào.

Chợt, một giọng nói già nua từ một góc truyền tới: “Đạo Ấn không có tác dụng gì đâu, bởi vì phong ấn nơi này không phải do chủ nhân bút Đại Đạo để lại”.

Diệp Quân cùng Nguyệt Già quay đầu nhìn lại, thấy cách đó không xa có một bà lão đang ngồi xếp bằng, bà lão vận bộ trường bào, tóc xõa tung, khuôn mặt nhợt nhạt, ánh mắt thoạt nhìn khá lạnh lẽo âm u.

Bà lão nhìn chằm chằm vào Diệp Quân: “Ngươi có quen biết chủ nhân bút Đại Đạo?”

Diệp Quân gật đầu: “Có gặp một lần”.

Bà lão híp mắt, nhắc lại: “Gặp một lần?”

Diệp Quân nói: “Phải chăng tiền bối muốn hỏi, ta đây có phải là người mang thiên mệnh không?”

Nói đến đó, hắn giang tay ra: “Trên người ta không có khí vận Thần Đạo nhé”.

Bà lão kia nói: “Quả thực trên người ngươi không có khí vận Thần Đạo, nhưng ngươi lại có Đạo Ấn, điều này rất không bình thường”.

Diệp Quân cười bảo: “Đạo Ấn này do ta tình cờ lấy được”.

Nguyệt Già vỗ vai Diệp Quân một cái, bất mãn nói: “Người ta hỏi ngươi cái gì là đáp liền à? Sao ngoan thế?”

Diệp Quân thản nhiên nói: “Ra đường nên dĩ hòa vi quý”.

Nguyệt Già còn muốn nói gì, bà lão bên kia đột nhiên nhìn thẳng vào nàng ta, tay phải bất chợt nhấc lên, ngay sau đó, một luồng uy lực vô hình bao phủ lấy Nguyệt Già.

Ầm!

Nguyệt Già tức thì có cảm giác như vạn ngọn núi đè lên, hơi thở cứng lại, suýt thì sụp người xuống.

Nàng ta hốt hoảng nhìn bà lão.

Diệp Quân vội nói: “Tiền bối…”

Bà lão kia thu tay lại, luồng uy lực khủng bố trên người Nguyệt Già lập tức tan đi, nhưng nàng ta vẫn khuỵu người ngã xuống đất.

Bà lão liếc nhìn Diệp Quân: “Nể mặt ngươi một lần”.

Diệp Quân vội đỡ lấy Nguyệt Già, lòng thoáng chấn động, bởi vì hắn đã nhận ra, nếu bà lão này thu tay chậm chút thôi, chỉ sợ Nguyệt Già đã tan nát thần hồn.

Ánh mắt bà lão lại lần nữa chuyển về phía Diệp Quân: “Ta rất lấy làm lạ, nếu ngươi đã không phải là người do ông ta lựa chọn thì vì sao ông ta còn đưa Đạo Ấn cho ngươi?”

Diệp Quân lắc đầu: “Tiền bối, thành thật mà nói, ta cũng không biết đâu. Đạo Ấn này ta tình cờ cướp được, nhưng khi gặp ông ta, ông ta cũng không đòi về, về phần nguyên nhân là gì, quả thực ta không biết”.

Bà lão nhìn Diệp Quân chằm chằm một hồi, sau đó chậm rãi nhắm mắt, không nói thêm lời nào.

Diệp Quân nhìn Nguyệt Già nằm trong lòng mình: “Không sao chứ?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Hậu Duệ Kiếm Thần Convert
  • 4.90 star(s)
  • Thanh Phong Loan
Hậu duệ đại sư
  • 5.00 star(s)
  • 芒果酸奶
Phần 7 END
[Zhihu] Thứ nữ hoàng hậu
  • Đại Oản Hương Thái
Phần 3 END

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom