Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 161: Hợp tác vì lợi ích chung
Trong rừng rậm, Diệp Quân ngồi khoanh chân lại, trước mặt hắn là kiếm Hành Đạo.
Diệp Quân nhìn kiếm Hành Đạo, im lặng không lên tiếng.
Tiểu Tháp bỗng nói: “Sao thế?”
Diệp Quân trầm giọng nói: “Tháp gia, nó thế mà lại giết được một cường giả cảnh giới Đại Kiếp trong tích tắc”.
Tiểu Tháp nói: “Ồ!”
Diệp Quân sửng sốt, sau đó hơi khó tin: “Tháp gia, ngươi không ngạc nhiên sao?”
Tháp gia im lặng một lúc rồi nói: “Ngạc nhiên chứ”.
Diệp Quân cạn lời.
Ngươi thế này mà gọi là kinh ngạc sao?
Diệp Quân im lặng một lúc rồi nói: “Tháp gia, có một thắc mắc ta vẫn luôn muốn hỏi ngươi”.
Tiểu Tháp nói: “Ngươi hỏi đi”.
Diệp Quân nghiêm túc nói: “Tỷ tỷ váy trắng vốn dĩ không phải Kiếm Tiên, thật ra tỷ ấy… là Kiếm Đế, đúng không?”
Tiểu Tháp vội nói: “Đúng thế”.
Kiếm Đế!
Diệp Quân khẽ nói: “Ta biết mà, Tháp gia, ngươi vẫn luôn giấu ta thực lực của tỷ tỷ váy trắng, quả nhiên ta đoán không sai”.
Tiểu Tháp im lặng, cũng may tên này là người chưa từng trải nhiều, nếu không cũng không dễ lừa.
Diệp Quân bỗng nói: “Tháp gia, có phải ngươi sợ ta sẽ lay động sau khi biết thực lực của tỷ ấy, sau đó không cố gắng tu luyện không?”
Tiểu Tháp nói: “Ừ”.
Diệp Quân lắc đầu cười: “Sao thế được chứ? Tỷ tỷ váy trắng có lợi hại hơn nữa, đó cũng là việc của tỷ ấy, bản thân mạnh mới là lợi hại, ta biết đạo lý này”.
Tiểu Tháp cười nói: “Ngươi có thể nghĩ như thế là tốt nhất”.
Diệp Quân do dự, sau đó nói: “Tháp gia, nhà họ An và tộc Thiên Long viễn cổ mạnh như thế, nhất là nhà họ An còn có quan hệ với Kiếm Chủ Nhân Gian trong truyền thuyết, mà ta lại gây thù với họ, có phải sẽ mang đến phiền phức cho tỷ tỷ váy trắng không?”
Tiểu Tháp nói: “Chắc sẽ không đâu”.
Diệp Quân trầm giọng nói: “Nghĩ theo hướng tệ nhất, nếu đến lúc đó nhà họ An gọi Kiếm Chủ Nhân Gian đến đánh ta và tỷ tỷ váy trắng thì nên làm thế nào mới ổn”.
Tiểu Tháp im lặng không đáp.
Diệp Quân hỏi: “Tháp gia?”
Tiểu Tháp nói: “Chuyện ngươi nói… chắc không có khả năng lắm đâu”.
Diệp Quân khó hiểu: “Tại sao?”
Tiểu Tháp im lặng.
Đứa ngốc!
Sao cha ngươi có thể giúp người ngoài đánh ngươi chứ?
Nhất là còn đánh Thiên Mệnh tỷ tỷ… Nhưng nếu nhà họ An có suy nghĩ này, cả nhà họ An sẽ biến mất khỏi thế giới này.
Nó biết tính tình của tiểu chủ, mặc dù bình thường cà lơ phất phơ nhưng ai dám bất kính với Thiên Mệnh tỷ tỷ thì tiểu chủ này tuyệt đối sẽ nhảy ra đánh người đó.
Tiểu chủ thích An chủ mẫu, nhưng không có nghĩa là thích cả gia tộc họ An.
Đương nhiên nó không thể nói rõ hết những việc này cho Diệp Quân.
Để không khiến tên này đi vào con đường của cha hắn, nó chỉ có thể lựa chọn tiếp tục gạt hắn.
Tiểu Tháp cười nói: “Nghĩ lại mà xem, thư viện Quan Huyên là do Kiếm Chủ Nhân Gian thành lập, Kiếm Chủ Nhân Gian là ai cơ chứ? Ông ấy là thiên tài vô song, hiếm có trong một triệu năm. Mục đích ông ấy lập ra thư viện Quan Huyên là gì? Là lập ra một thế giới pháp lý! Nhà họ An không có đạo lý thì sao Kiếm Chủ Nhân Gian có thể giúp họ, ngươi nghĩ đi?”
Diệp Quân ngẫm nghĩ, gật đầu: “Cũng đúng”.
Tiểu Tháp mỉm cười: “Nhiệm vụ hiện giờ của ngươi là cố gắng tu luyện, đạt đến Đại Kiếm Tiên thật sự”.
Đại Kiếm Tiên thật sự!
Diệp Quân nhắm mắt lại, thật ra hắn cảm thấy hơi tiếc.
Vì lúc nãy hắn muốn đánh một trận sảng khoái với hai cường giả cảnh giới Đại Kiếp đó, bởi lúc nãy đánh với hai người kia, hắn nhận ra hình như cảnh giới Đại Kiếp cũng không đáng sợ mấy. Sở dĩ hắn tạm thời rút lui là vì sợ đối phương còn có người ẩn náu trong bóng tối.
Một đánh hai, hắn thật sự không đủ tự tin, dù sao hắn cũng có thể phá vỡ quy tắc thời không, bây giờ hắn cũng chưa từng dùng sát chiêu này.
Một đánh ba thì phải cẩn thận.
Có can đảm là chuyện tốt nhưng không thể không có đầu óc suy tính được.
Bây giờ hắn muốn tìm một đối thủ ngang tài ngang sức để đánh một trận cho ra trò.
Đến Tiên Bảo Các.
Tiên Bảo Các có nơi thí luyện thực chiến.
Nghĩ đến đây hắn đứng dậy rời đi.
Lúc này Tịch Huyền bỗng xuất hiện trước mặt hắn.
Tịch Huyền nhìn Diệp Quân: “Ngươi là Đại Kiếm Tiên à?”
Diệp Quân lắc đầu cười: “Không phải”.
Tịch Huyền trầm giọng nói: “Kiếm của ngươi…”
Diệp Quân lắc đầu, không nói gì.
Tịch Huyền nhìn Diệp Quân chằm chằm một lát rồi cười nói: “Bảo trọng”.
Diệp Quân gật đầu: “Tịch Huyền cô nương, cô cũng bảo trọng”.
Nói rồi hắn xoay người đi.
Tịch Huyền bỗng nói: “Chúng ta có được xem là bạn không?”
Diệp Quân sửng sốt, sau đó im lặng không đáp.
Tịch Huyền: “Không được à?”
Diệp Quân hỏi: “Nếu vừa rồi ta bị hai cảnh giới Đại Kiếp bao vây tấn công thì cô sẽ giúp ta chứ?”
Tịch Huyền hỏi ngược lại: “Nếu ta bị bao vây đánh thì sao?”
Diệp Quân mỉm cười: “Tịch Huyền cô nương, ta cũng mong chúng ta là bạn nhưng với tình hình hiện giờ, chúng ta không được xem là bạn vì không thể nào đền đáp cho nhau, chúng ta đều đang vì lợi ích. Bạn bè thật sự thì không nên có tính toán và đề phòng lẫn nhau. Chúng ta... chỉ có thể coi là đối tác, cùng hợp tác vì lợi ích chung. Cô thấy thế nào?”
Tịch Huyền im lặng một lát rồi cười: “Ngươi nói đúng”.
Diệp Quân gật đầu: “Tịch Huyền cô nương, chúng ta gặp lại sau”.
Dứt lời, hắn xoay người biến thành kiếm quang rồi biến mất.
Diệp Quân nhìn kiếm Hành Đạo, im lặng không lên tiếng.
Tiểu Tháp bỗng nói: “Sao thế?”
Diệp Quân trầm giọng nói: “Tháp gia, nó thế mà lại giết được một cường giả cảnh giới Đại Kiếp trong tích tắc”.
Tiểu Tháp nói: “Ồ!”
Diệp Quân sửng sốt, sau đó hơi khó tin: “Tháp gia, ngươi không ngạc nhiên sao?”
Tháp gia im lặng một lúc rồi nói: “Ngạc nhiên chứ”.
Diệp Quân cạn lời.
Ngươi thế này mà gọi là kinh ngạc sao?
Diệp Quân im lặng một lúc rồi nói: “Tháp gia, có một thắc mắc ta vẫn luôn muốn hỏi ngươi”.
Tiểu Tháp nói: “Ngươi hỏi đi”.
Diệp Quân nghiêm túc nói: “Tỷ tỷ váy trắng vốn dĩ không phải Kiếm Tiên, thật ra tỷ ấy… là Kiếm Đế, đúng không?”
Tiểu Tháp vội nói: “Đúng thế”.
Kiếm Đế!
Diệp Quân khẽ nói: “Ta biết mà, Tháp gia, ngươi vẫn luôn giấu ta thực lực của tỷ tỷ váy trắng, quả nhiên ta đoán không sai”.
Tiểu Tháp im lặng, cũng may tên này là người chưa từng trải nhiều, nếu không cũng không dễ lừa.
Diệp Quân bỗng nói: “Tháp gia, có phải ngươi sợ ta sẽ lay động sau khi biết thực lực của tỷ ấy, sau đó không cố gắng tu luyện không?”
Tiểu Tháp nói: “Ừ”.
Diệp Quân lắc đầu cười: “Sao thế được chứ? Tỷ tỷ váy trắng có lợi hại hơn nữa, đó cũng là việc của tỷ ấy, bản thân mạnh mới là lợi hại, ta biết đạo lý này”.
Tiểu Tháp cười nói: “Ngươi có thể nghĩ như thế là tốt nhất”.
Diệp Quân do dự, sau đó nói: “Tháp gia, nhà họ An và tộc Thiên Long viễn cổ mạnh như thế, nhất là nhà họ An còn có quan hệ với Kiếm Chủ Nhân Gian trong truyền thuyết, mà ta lại gây thù với họ, có phải sẽ mang đến phiền phức cho tỷ tỷ váy trắng không?”
Tiểu Tháp nói: “Chắc sẽ không đâu”.
Diệp Quân trầm giọng nói: “Nghĩ theo hướng tệ nhất, nếu đến lúc đó nhà họ An gọi Kiếm Chủ Nhân Gian đến đánh ta và tỷ tỷ váy trắng thì nên làm thế nào mới ổn”.
Tiểu Tháp im lặng không đáp.
Diệp Quân hỏi: “Tháp gia?”
Tiểu Tháp nói: “Chuyện ngươi nói… chắc không có khả năng lắm đâu”.
Diệp Quân khó hiểu: “Tại sao?”
Tiểu Tháp im lặng.
Đứa ngốc!
Sao cha ngươi có thể giúp người ngoài đánh ngươi chứ?
Nhất là còn đánh Thiên Mệnh tỷ tỷ… Nhưng nếu nhà họ An có suy nghĩ này, cả nhà họ An sẽ biến mất khỏi thế giới này.
Nó biết tính tình của tiểu chủ, mặc dù bình thường cà lơ phất phơ nhưng ai dám bất kính với Thiên Mệnh tỷ tỷ thì tiểu chủ này tuyệt đối sẽ nhảy ra đánh người đó.
Tiểu chủ thích An chủ mẫu, nhưng không có nghĩa là thích cả gia tộc họ An.
Đương nhiên nó không thể nói rõ hết những việc này cho Diệp Quân.
Để không khiến tên này đi vào con đường của cha hắn, nó chỉ có thể lựa chọn tiếp tục gạt hắn.
Tiểu Tháp cười nói: “Nghĩ lại mà xem, thư viện Quan Huyên là do Kiếm Chủ Nhân Gian thành lập, Kiếm Chủ Nhân Gian là ai cơ chứ? Ông ấy là thiên tài vô song, hiếm có trong một triệu năm. Mục đích ông ấy lập ra thư viện Quan Huyên là gì? Là lập ra một thế giới pháp lý! Nhà họ An không có đạo lý thì sao Kiếm Chủ Nhân Gian có thể giúp họ, ngươi nghĩ đi?”
Diệp Quân ngẫm nghĩ, gật đầu: “Cũng đúng”.
Tiểu Tháp mỉm cười: “Nhiệm vụ hiện giờ của ngươi là cố gắng tu luyện, đạt đến Đại Kiếm Tiên thật sự”.
Đại Kiếm Tiên thật sự!
Diệp Quân nhắm mắt lại, thật ra hắn cảm thấy hơi tiếc.
Vì lúc nãy hắn muốn đánh một trận sảng khoái với hai cường giả cảnh giới Đại Kiếp đó, bởi lúc nãy đánh với hai người kia, hắn nhận ra hình như cảnh giới Đại Kiếp cũng không đáng sợ mấy. Sở dĩ hắn tạm thời rút lui là vì sợ đối phương còn có người ẩn náu trong bóng tối.
Một đánh hai, hắn thật sự không đủ tự tin, dù sao hắn cũng có thể phá vỡ quy tắc thời không, bây giờ hắn cũng chưa từng dùng sát chiêu này.
Một đánh ba thì phải cẩn thận.
Có can đảm là chuyện tốt nhưng không thể không có đầu óc suy tính được.
Bây giờ hắn muốn tìm một đối thủ ngang tài ngang sức để đánh một trận cho ra trò.
Đến Tiên Bảo Các.
Tiên Bảo Các có nơi thí luyện thực chiến.
Nghĩ đến đây hắn đứng dậy rời đi.
Lúc này Tịch Huyền bỗng xuất hiện trước mặt hắn.
Tịch Huyền nhìn Diệp Quân: “Ngươi là Đại Kiếm Tiên à?”
Diệp Quân lắc đầu cười: “Không phải”.
Tịch Huyền trầm giọng nói: “Kiếm của ngươi…”
Diệp Quân lắc đầu, không nói gì.
Tịch Huyền nhìn Diệp Quân chằm chằm một lát rồi cười nói: “Bảo trọng”.
Diệp Quân gật đầu: “Tịch Huyền cô nương, cô cũng bảo trọng”.
Nói rồi hắn xoay người đi.
Tịch Huyền bỗng nói: “Chúng ta có được xem là bạn không?”
Diệp Quân sửng sốt, sau đó im lặng không đáp.
Tịch Huyền: “Không được à?”
Diệp Quân hỏi: “Nếu vừa rồi ta bị hai cảnh giới Đại Kiếp bao vây tấn công thì cô sẽ giúp ta chứ?”
Tịch Huyền hỏi ngược lại: “Nếu ta bị bao vây đánh thì sao?”
Diệp Quân mỉm cười: “Tịch Huyền cô nương, ta cũng mong chúng ta là bạn nhưng với tình hình hiện giờ, chúng ta không được xem là bạn vì không thể nào đền đáp cho nhau, chúng ta đều đang vì lợi ích. Bạn bè thật sự thì không nên có tính toán và đề phòng lẫn nhau. Chúng ta... chỉ có thể coi là đối tác, cùng hợp tác vì lợi ích chung. Cô thấy thế nào?”
Tịch Huyền im lặng một lát rồi cười: “Ngươi nói đúng”.
Diệp Quân gật đầu: “Tịch Huyền cô nương, chúng ta gặp lại sau”.
Dứt lời, hắn xoay người biến thành kiếm quang rồi biến mất.
Bình luận facebook