-
Chương 2127-2129
Chương 2127: Tự tin
Nhà họ Dương còn có người.
Sau khi giọng nói này vang lên, tất cả mọi người đều nhìn về phía người phụ nữ phía sau Phục Võ, người phụ nữ đó mặc một chiếc váy dài xanh lam, mái tóc đen xõa xuống, ánh mắt dịu dàng như nước, môi nở một nụ cười bình thản.
Nhìn thấy người đến, ánh mắt chủ nhân bút Đại Đạo trên bầu trời lóe lên vẻ ngạc nhiên, ông ta không ngờ người phụ nữ này lại đến.
Phục Võ quay đầu hơi ngờ vực nhìn người phụ nữ bên cạnh.
Người phụ nữ mỉm cười, dịu giọng nói: “Ta là cô cô của nó”.
Cô cô!
Phục Võ nhìn người phụ nữ trước mặt, cảm thấy kinh ngạc, vì vừa rồi đối phương chỉ trấn áp nhẹ vậy thôi mà sức mạnh đáng sợ trong người cô ấy đã lắng xuống.
Cực kỳ mạnh!
Lúc này, các cường giả nền văn minh cách đó không xa cũng đang nhìn chằm chằm người phụ nữ này, trong mắt hai thủ lĩnh Cổ Hưu và Quy Du Kỳ cũng lộ ra vẻ nghiêm trọng, vì người phụ nữ đứng trước mặt họ quá mức bình thường.
Có hai khả năng, một là đối phương bình thường thật, hai là họ không thể cảm nhận được thực lực thật của đối phương…
Người phụ nữ ngẩng đầu lên nhìn chủ nhân bút Đại Đạo, mỉm cười nói: “Chủ nhân bút Đại Đạo, đã lâu không gặp”.
Chủ nhân bút Đại Đạo cũng cười nói: “Thanh Khưu cô nương, đã lâu không gặp”.
Trong các Thiên Mệnh, ông ta có thiện cảm nhất với bản thể Thiên Mệnh trước mặt này, vì người này là người bình thường nhất…
Người không bình thường nhất dĩ nhiên là người tên là Diệp Thanh Thanh đó…
Chưa từng thấy ai lầy lội như vậy.
Ông ta mà nhìn thấy bà ấy thì lập tức xoay người bỏ chạy.
Thanh Khưu cười nói: “Lần này tên đó muốn phá kén trùng sinh nên ta cũng không tiện ra tay, nhưng số phận của cô nương này thay đổi vì nó, nếu để cô nương này chết ở đây thì chúng ta có lỗi với người ta quá”.
Chủ nhân bút Đại Đạo cười nói: “Vậy bây giờ ngươi định thế nào?”
Thanh Khưu nhìn Phục Võ trước mặt, mỉm cười nói: “Cô đi theo ta đi”.
Phục Võ quay đầu lại nhìn lốc xoáy Quang Âm đó, sau đó lắc đầu.
Thanh Khưu cười nói: “Đừng lo lắng cho nó, lần này nó tự có thử thách của mình, để nó tự mình rèn luyện cũng tốt”.
Phục Võ vẫn hơi do dự.
Thanh Khưu đang định nói gì nữa, lúc này Cổ Hưu cách đó không xa bỗng cười nhạo: “Đi? Ngươi nghĩ ngươi muốn đi là có thể đi à?”
Thanh Khưu nhìn ông ta, chỉ giơ ngón tay lên.
Vèo...
Ngay lập tức, mấy chục vạn cường giả nền văn minh vũ trụ cấp sáu còn chưa phản ứng thì đầu đã văng ra xa.
Máu bắn ra nhuộm đỏ cả bầu trời.
Đầu óc Cổ Hưu và Quy Du Kỳ trống rỗng…
Lúc này Kỳ Chủ và Phạn Diêm La Thiên Tôn cũng hóa đá như bức tượng gỗ.
Hàng chục vạn cường giả đỉnh cấp vũ trụ Đa Nguyên cứ thế bị giết trong tích tắc?
Lúc này Kỳ Chủ và Phạn Diêm La Thiên Tôn như phát điên.
Sợ hãi!
Cảm giác sợ hãi lan tràn ra từ tận đáy lòng hai người, vì người phụ nữ trước mặt này lại dễ dàng giết chết cả mấy chục vạn cường giả trong tích tắc.
Phục Võ quay đầu nhìn Thanh Khưu, trong mắt cô ấy không có gì gọi là ngạc nhiên sợ hãi, chỉ có vẻ nóng bỏng.
Thanh Khưu nhìn Cổ Hưu và Quy Du Kỳ, mỉm cười: “Nếu ta muốn đi, ai trên thế gian này có thể ngăn được ta?”
Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn Thanh Khưu, không nói gì.
Lúc này Đa Nguyên Đạo Đế bỗng bật cười: “Không ngờ nền văn minh vũ trụ cấp sáu này lại ẩn giấu nhân tài, quả thật khiến ta rất bất ngờ”.
Thanh Khưu cũng chẳng thèm nhìn ông ta, kéo Phục Võ xoay người rời đi.
Chủ nhân bút Đại Đạo ở một bên vội nói với Đa Nguyên Đạo Đế: “Họ sắp đi rồi, ngươi đánh bà ấy đi”.
Đa Nguyên Đạo Đế nhìn chủ nhân bút Đại Đạo, sau đó quay đầu nhìn Thanh Khưu và Phục Võ ở cách đó không xa, tay phải ông ta chỉ về phía trước, thời không chỗ Thanh Khưu và Phục Võ lập tức chấn động, sau đó Quang Âm nghịch lưu, tất cả đạo tắc và pháp tắc ở đây đều bị xóa sổ.
Thế nhưng Thanh Khưu và Phục Võ lại không hề hấn gì.
Thấy thế, Đa Nguyên Đạo Đế nhíu mày.
Cứ thế Thanh Khưu dẫn Phục Võ quang minh chính đạo bước ra từ khu vực thời không Quang Âm nghịch lưu, sau đó biến mất.
Lúc này ánh mắt Đa Nguyên Đạo Đế hiện lên vẻ nghiêm trọng và ngờ vực, tại sao nền văn minh vũ trụ ở thế giới này lại xuất hiện cường giả cấp bậc này?
Dĩ nhiên ông ta không để trong lòng, giết chết mấy chục vạn cường giả nền văn minh vũ trụ cấp sáu chỉ là chuyện nhỏ với ông ta.
Chủ nhân bút Đại Đạo cười nói: “Hình như ngươi không được rồi”.
Đa Nguyên Đạo Đế quay đầu lại, vung tay lên, sức mạnh Quang Âm đáng sợ lao về phía chủ nhân bút Đại Đạo.
Chủ nhân bút Đại Đạo bật cười: “Sao ngươi lại vội vàng thế?”
Nói rồi ông ta giơ tay lên tung ra một quyền.
Ầm!
Hai sức mạnh đáng sợ tụ lại một chỗ, tinh không vô tận xung quanh lập tức bị hủy diệt.
Chủ nhân bút Đại Đạo vung tay áo, từng sức mạnh Quang Âm đáng sợ xung quanh bị phá vỡ, ông ta nhìn Đa Nguyên Đạo Đế cách đó không xa cười nói: “Còn muốn đánh nữa không?”
Đa Nguyên Đạo Đế cười nói: “Đánh, tại sao lại không?”
Chủ nhân bút Đại Đạo nhíu mày: “Ngươi đang kéo dài thời gian”.
Đa Nguyên Đạo Đế bật cười.
Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn Đa Nguyên Đạo Đế, như nghĩ đến điều gì, ông ta bỗng quay đầu nhìn vào lốc xoáy Quang Âm, một lúc sau vẻ mặt của ông ta dần trở nên nghiêm trọng: “Ngươi thế mà lại điều động đám người đó…”
Đa Nguyên Đạo Đế cong môi: “Phát hiện rồi sao?”
Chủ nhân bút Đại Đạo im lặng không nói.
Thấy chủ nhân bút Đại Đạo im lặng không nói gì, vẻ mặt nghiêm trọng, Kỳ Chủ và Phạn Diêm La Thiên Tôn vẫn chưa hoàn hồn ở đằng xa thở phào…
Mặc dù thế lực đằng sau Diệp công tử này rất mạnh nhưng hiện giờ Đa Nguyên Đạo Đế là người không sợ gì, ngược lại vẫn luôn bình tĩnh, ung dung như thế.
Tại sao?
Vì ông ta tự tin!
Bởi vì tự tin! Mặc dù lần này tất cả cường giả hàng đầu của nền văn minh Quy Giả và nền văn minh Phệ Giả bị giết chết gần hết, nhưng với họ, nếu có thể dựa vào Đa Nguyên Đạo Đế thì mọi chuyện đều đáng giá.
Dĩ nhiên bây giờ họ cũng chỉ có thể dựa vào Đa Nguyên Đạo Đế.
Cũng may bây giờ vẫn chưa phân định thắng bại, mọi chuyện đều có khả năng xảy ra.
Chương 2128: Đồng bọn
Trong một không nào đó.
Diệp Quân ngồi khoanh chân dưới đất, quanh người toát ra khí tức kiếm ý cực mạnh, kiếm Thanh Huyên ở trong cơ thể hắn, lúc này sức mạnh Quang Âm trong người hắn đã ngày càng ít, trí nhớ cũng dần hồi phục.
Bây giờ hắn muốn loại bỏ hết sức mạnh Quang Âm trong người để ký ức của mình khôi phục, hiểu được tại sao mình lại xuất hiện ở đây.
Ngay lúc này một giọng nói bỗng vang lên trong người Diệp Quân: “Đây là đâu?”
Diệp Quân mở mắt ra, hơi kích động nói: “Ngươi là ai?”
Giọng nói đó im lặng một lúc, nói: “Mẹ nó, ta là Tháp gia của ngươi, ta là ai ư?”
Diệp Quân nhíu mày: “Tháp gia? Là sao?”
Tiểu Tháp: “…”
Diệp Quân sầm mặt: “Rốt cuộc ngươi là ai?”
Tiểu Tháp nói: “Có phải ngươi bị đánh đến ngốc rồi không?”
Diệp Quân: “…”
Tiểu Tháp định nói gì thì lúc này thời không trên đỉnh đầu Diệp Quân bỗng rung lên, ngay sau đó một dấu ấn bí ẩn bỗng xuất hiện trên đỉnh đầu hắn.
Thấy thế Diệp Quân đổi sắc.
Đạo tắc Quang Âm!
Diệp Quân rất khó hiểu, mình chưa ra tay mà sao đạo tắc Quang Âm này lại xuất hiện?
Ngay lúc này thời không cách trước mặt hắn không xa rung chuyển, sau đó một cường giả mặc thần giáp bước ra.
Khi người đó bước ra, thời không xung quanh bỗng lan từng tầng ra xung quanh, sau đó khu vực y và Diệp Quân đang đứng biến thành một không gian vô cùng kỳ quái, xung quanh không gian này được bao quanh bởi những gợn sóng màu vàng kỳ lạ, những gợn sóng vàng này phong ấn y và Diệp Quân như một cái lồng.
Sắc mặt Diệp Quân sa sầm, rốt cuộc tên này từ đâu đến vậy?
Cường giả thần giáp bỗng xòe tay phải ra, sau đó cách không trung nhẹ nhàng tóm lấy Diệp Quân, thoáng chốc vô số sức mạnh Quang Âm xuất hiện trong khu vực thời không chỗ Diệp Quân.
Không còn cách nào khác, Diệp Quân lao đến trước, biến thành tia kiếm quang chém về phía cường giả thần giáp đó.
Cường giả thần giáp tung ra một quyền.
Vèo!
Nhát kiếm của Diệp Quân bị ép dừng lại, ngay lúc này vô số sức mạnh Quang Âm tràn vào cơ thể hắn như thủy triều, thoáng chốc cả người hắn run lên.
Sức mạnh Quang Âm xâm lấn.
Cơn đau thấu tim lại xuất hiện, Diệp Quân chịu đựng cơn đau, sau đó lấy kiếm Thanh Huyên ra chém một nhát xuống.
Vèo!
Sau khi một tia kiếm quang bùng nổ, cường giả thần giáp bị văng ra xa, Diệp Quân lắc mình, lại chém một nhát nữa về phía cường giả thần giáp.
Trước tiên hắn phải giải quyết cường giả thần giáp này, vì sức mạnh Quang Âm đã tiến vào trong cơ thể hắn, hắn không thể cầm cự được lâu, nhưng cường giả thần giáp lại không cố chấp đỡ nhát kiếm này của hắn, mà lại quay về sau lùi ra ngoài.
Nhưng nhát kiếm này của Diệp Quân cũng xé toạc lồng giam đó, thấy thế ánh mắt cường giả thần giáp hiện lên vẻ kinh ngạc, y không ngờ Diệp Quân có thể phá vỡ trận pháp Quang Âm của y, trong lúc y suy nghĩ, Diệp Quân đã lao đến trước mặt y.
Cường giả thần giáp xòe tay ra, một chiếc khiên thần màu vàng bỗng chặn trước mặt y, thế nhưng sau khi Diệp Quân chém một nhát, chiếc khiên thần lập tức vỡ tan, sức mạnh cực lớn khiến cường giả áo giáp vàng văng ra xa.
Nhưng vào lúc này, Diệp Quân trở nên vô cùng đau đớn, không những thế, ký ức và thần thức của hắn lại bắt đầu trở nên mơ hồ, hơn nữa tốc độ rất nhanh, vì kiếm Thanh Huyên không áp chế trong cơ thể hắn.
Cường giả áo giáp vàng ở đằng xa nhìn kiếm trong tay Diệp Quân cách đó không xa, cực kỳ ngạc nhiên.
Ngay khi Diệp Quân chuẩn bị ra đòn lần nữa, thời không xung quanh bỗng nứt ra, sau đó sáu cường giả mặc áo giáp vàng khác chậm rãi bước ra, người đi đầu còn cầm một cây mâu vàng trong tay, gã lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Diệp Quân, không nói lời nào đã gõ nhẹ vào cây mâu dài trong tay,
Thời gian xung quanh bỗng trở nên chậm lại…
Sắc mặt Diệp Quân cách đó không xa trở nên vô cùng khó coi, hắn vốn tưởng chỉ có một người, không ngờ lại thêm sáu người.
Thế này thì đánh quái gì!
Diệp Quân cảm thấy cơ thể mình biến mất từng chút, đó là cảm giác bị tiêu diệt.
Diệp Quân trầm giọng nói: “Cái tên trong người ta đó, ngươi có cách nào cứu ta không?”
Tiểu Tháp nói: “Ta là Tháp gia của ngươi! Tháp gia”.
Diệp Quân nói: “Được, Tháp gia, ngươi có cách cứu mạng không?”
Tiểu Tháp im lặng một lúc rồi nói: “Không có”.
Diệp Quân nổi giận: “Chết tiệt!”
Tiểu Tháp: “…”
Cảm thấy cơ thể và thần hồn của mình đang dần biến mất, sắc mặt Diệp Quân hiện lên vẻ hung hãn, đang muốn liều mạng thì lúc này Tiểu Tháp bỗng nói: “Dùng thanh kiếm của ngươi để dịch chuyển đi, thanh kiếm đó có chức năng dịch chuyển tức thời…”
Diệp Quân nói: “Dịch chuyển đến đâu?”
Tiểu Tháp vô thức nói: “Dịch chuyển đến nơi ngươi nghĩ là an toàn…”
Diệp Quân nhắm mắt lại, một lúc sau hắn sử dụng kiếm Thanh Huyên trong tay, thoáng chốc hắn biến thành tia kiếm quang biến mất khỏi đó.
Các cường giả áo giáp vàng đứng đối diện hắn đều hơi ngạc nhiên, cường giả đứng đầu nhíu chặt mày: “Thế mà hắn lại có thể thuận lợi sử dụng thời không Quang Âm, sao có thể… đi…”
Nói rồi gã dẫn các cường giả khác biến mất khỏi đó.
Ở một nơi nào đó.
Diệp Quân chỉ cảm thấy cơ thể mình như sắp bị xé nát, thần hồn và thân xác mình đều bị sức mạnh Quang Âm ăn mòn, thế nên lúc này hắn cảm thấy sống không bằng chết, ước gì mình có thể ngất đi ngay lập tức.
Cũng may không kéo dài quá lâu, hắn cảm thấy mình đập mạnh xuống đất.
Hắn lắc đầu thật mạnh, sau đó ngẩng đầu lên, một người phụ nữ áo trắng đứng cách trước mặt hắn không xa. Nhìn thấy người phụ nữ áo trắng, Diệp Quân hơi ngờ vực vì hắn không nhớ người phụ nữ này là ai, nhưng không sao vì hắn cảm thấy rất an toàn nên ngã xuống rồi bất tỉnh.
Lúc này Tiểu Tháp run giọng nói: “Tịnh tông chủ…”
Lúc này nó như sắp điên rồi.
Mẹ nó chứ!
Sao ngươi lại dịch chuyển đến đây?
Lúc này thời không cách đó không xa bỗng nứt lìa, sau đó bảy cường giả bí ẩn áo giáp vàng bước ra, ánh mắt nhìn sang Tịnh tông chủ…
Người đàn ông dẫn đầu nhíu mày: “Còn có đồng bọn à?”
Chương 2129: Vợ
Lúc này Tiểu Tháp có ý nghĩ muốn chết.
Vì nó không ngờ tên khốn nạn này lại dịch chuyển đến chỗ của Tịnh tông chủ.
Nghĩ sao thế hả?
Tên này thế mà cho rằng đến nơi này an toàn ư?
Xong đời rồi?
Tịnh tông chủ nhìn Diệp Quân đã ngất lịm, mặt không cảm xúc.
Lúc này bảy cường giả áo giáp vàng ở đằng xa nhìn chằm chằm Tịnh tông chủ, cường giả đi đầu nhíu mày, vì gã không nhìn thấu được người phụ nữ này.
Dĩ nhiên điều này không quan trọng, quan trọng là hai người này là một bọn.
Gã vung tay lên, khu vực chỗ cô ta và Diệp Quân trở nên mờ ảo, gã đang muốn tiêu diệt Diệp Quân và Tịnh tông chủ.
Tịnh tông chủ cứ thế nhìn thống lĩnh áo giáp vàng đó, cũng không ra tay, mặc dù khu vực thời không chỗ cô ta và Diệp Quân đã bị phá nát hoàn toàn nhưng cô ta và Diệp Quân vẫn không hề hấn gì.
Thấy thế, ánh mắt thống lĩnh áo giáp vàng loé lên tia ngờ vực, gã nhìn chằm chằm Tịnh tông chủ một chốc rồi vung tay lên, một cường giả giáp vàng bên cạnh gã biến thành tia kiếm quang lao đến chỗ Tịnh tông chủ.
Tịnh tông chủ bình tĩnh nói: “Giết”.
Ầm!
Cường giả giáp vàng lao về phía cô ta lập tức bị một luồng sức mạnh đáng sợ trấn áp, sau đó bị xoá sổ như thể chưa từng xuất hiện.
Nhìn thấy cảnh tượng này, ánh mắt thống lĩnh áo giáp vàng đó hiện lên vẻ nghiêm trọng.
Tịnh tông chủ chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn gã, thống lĩnh áo giáp vàng giật mình, tay phải gã siết chặt cây thương dài, từng luồng khí tức đáng sợ trào ra từ trong người gã, cây thương trong tay gã rung lên dữ dội, sau đó gã nhảy lên đâm mạnh một nhát vào Tịnh tông chủ, hàng vạn ngàn sức mạnh Quang Âm lao ra…
Gã quyết định ra tay trước.
Tịnh tông chủ nhìn gã, ánh mắt vẫn bình tĩnh: “Định”.
Ầm!
Thống lĩnh áo giáp vàng đã xông đến trước mặt Tịnh tông chủ lập tức dừng lại, vô số sức mạnh Quang Âm toát ra quanh người gã bị ngăn lại tại đó.
Đồng tử thống lĩnh áo giáp vàng co rụt, cảm thấy hoảng sợ.
Lúc này gã mới nhận ra người trước mặt đáng sợ thế nào… chỉ là gã hơi khó hiểu tại sao vũ trụ nền văn minh cấp thấp này lại có một người mạnh như thế?
Ngay cả sức mạnh Quang Âm mà cũng có thể trấn áp?
Ngay lúc nhìn thấy thống lĩnh áo giáp vàng này bị trấn áp, các cường giả bên cạnh gã đều hoảng sợ, một cường giả trong đó quyết định sử dụng lá bùa màu vàng, một ngọn lửa bốc cháy, lập tức biến mất trong đường hầm Quang Âm.
Tịnh tông chủ nhìn sáu cường giả đó: “Chết đi”.
Ầm!
Sáu cường giả bị tiêu diệt trong phút chốc như thể chưa từng xuất hiện.
Nhìn thấy cảnh tượng này, đồng tử thống lĩnh áo giáp dẫn đầu đó lập tức có thành hình mũi kim, lúc này gã cảm thấy cực kỳ chấn động, đồng thời gã lại cảm thấy khó hiểu, tại sao vũ trụ nền văn minh cấp thấp này lại có cường giả đáng sợ như thế?
Lúc này Tịnh tông chủ nhìn gã, thấy thế thống lĩnh áo giáp vàng sợ hãi nói: “Ngươi có biết ta là ai không? Ta là người chấp pháp của điện Quang Âm Đạo, bảo vệ trật tự Quang Âm…”
“Giết”.
Tịnh tông chủ vừa dứt lời, thống lĩnh đó lập tức bị tiêu diệt, chẳng có cơ hội phản kháng.
Bầu không khí trở nên yên tĩnh.
Tịnh tông chủ nhìn Diệp Quân nằm dưới đất, ánh mắt bình tĩnh như nước.
Không biết qua bao lâu, Diệp Quân mở mắt ra, lúc nhìn thấy trời xanh mây trắng, hắn thở phào.
Cuối cùng cũng an toàn rồi.
Như nghĩ đến điều gì, hắn vội ngồi lên, sau đó nhìn xung quanh, cuối cùng nhìn đến thị trấn nhỏ cách đó không xa.
Diệp Quân ngờ vực hỏi: “Tháp… đây là đâu?”
Tiểu Tháp lớn giọng nói: “Tháp gia! Ta là Tháp gia của ngươi!”
Diệp Quân: “…”
Tiểu Tháp trầm giọng nói: “Ngươi vẫn chưa khôi phục trí nhớ à?”
Diệp Quân gật đầu: “Còn hơi mơ hồ”.
Tiểu Tháp im lặng một lúc rồi nói: “Sức mạnh Quang Âm đó đúng là rất mạnh, không phải là sức mạnh của nền văn minh vũ trụ cấp sáu”.
Diệp Quân lắc đầu, cảm giác nặng nề đã bớt đi kha khá, sau đó hắn ngẩng đầu lên nhìn thị trấn cổ phía xa: “Tháp gia, nơi này là?”
Tiểu Tháp đang định lên tiếng, lúc này một người phụ nữ bỗng bước ra từ trong thị trấn cách đó không xa, người phụ nữ mặc áo bào trắng, không nhiễm bụi trần, ánh mắt cô ta rất bình tĩnh, cô ta chậm rãi đi về phía Diệp Quân, khí thế vô hình bao phủ xung quanh.
Nhìn thấy người phụ nữ áo bào trắng có khí thế mạnh đến vậy, Diệp Quân hơi ngờ vực, vì hắn nhận ra hắn khá quen thuộc với người phụ nữ này, nhưng cụ thể thế nào thì không nhớ.
Nhưng có thể chắc chắn là người phụ nữ trước mặt này có quan hệ với hắn, hơn nữa có lẽ quan hệ còn rất tốt, nếu không đối phương sẽ không đối phó với mấy cường giả áo giáp vàng bí ẩn đó.
Nghĩ đến đây, Diệp Quân đi về phía người phụ nữ, thầm nói: “Tháp gia, cô nương này tên gì?”
Tiểu Tháp im lặng một lúc rồi nói: “Vợ ngươi”.
Diệp Quân sửng sốt.
Vợ mình? Đây là vợ mình?
Diệp Quân cảm thấy khó tin, vợ mình lại mạnh đến thế à? Hắn không nghi ngờ gì những lời vị Tháp gia này nói, vì hắn nghĩ có lẽ Tháp gia sẽ không đùa.
Diệp Quân cẩn thận đánh giá Tịnh tông chủ, hắn mỉm cười, phải nói là trước đây mắt nhìn của hắn tốt thật, cho dù là dung mạo hay vóc dáng, cô nương trước mặt này cũng là người đẹp hiếm thấy, khí thế mạnh một chút nhưng không ảnh hưởng gì, hắn có thể chấp nhận.
Trong lúc hắn còn đang suy tư, Tịnh tông chủ đã đến trước mặt hắn, hắn mỉm cười rồi nắm lấy tay Tịnh tông chủ theo bản năng: “Vợ…”
Nhà họ Dương còn có người.
Sau khi giọng nói này vang lên, tất cả mọi người đều nhìn về phía người phụ nữ phía sau Phục Võ, người phụ nữ đó mặc một chiếc váy dài xanh lam, mái tóc đen xõa xuống, ánh mắt dịu dàng như nước, môi nở một nụ cười bình thản.
Nhìn thấy người đến, ánh mắt chủ nhân bút Đại Đạo trên bầu trời lóe lên vẻ ngạc nhiên, ông ta không ngờ người phụ nữ này lại đến.
Phục Võ quay đầu hơi ngờ vực nhìn người phụ nữ bên cạnh.
Người phụ nữ mỉm cười, dịu giọng nói: “Ta là cô cô của nó”.
Cô cô!
Phục Võ nhìn người phụ nữ trước mặt, cảm thấy kinh ngạc, vì vừa rồi đối phương chỉ trấn áp nhẹ vậy thôi mà sức mạnh đáng sợ trong người cô ấy đã lắng xuống.
Cực kỳ mạnh!
Lúc này, các cường giả nền văn minh cách đó không xa cũng đang nhìn chằm chằm người phụ nữ này, trong mắt hai thủ lĩnh Cổ Hưu và Quy Du Kỳ cũng lộ ra vẻ nghiêm trọng, vì người phụ nữ đứng trước mặt họ quá mức bình thường.
Có hai khả năng, một là đối phương bình thường thật, hai là họ không thể cảm nhận được thực lực thật của đối phương…
Người phụ nữ ngẩng đầu lên nhìn chủ nhân bút Đại Đạo, mỉm cười nói: “Chủ nhân bút Đại Đạo, đã lâu không gặp”.
Chủ nhân bút Đại Đạo cũng cười nói: “Thanh Khưu cô nương, đã lâu không gặp”.
Trong các Thiên Mệnh, ông ta có thiện cảm nhất với bản thể Thiên Mệnh trước mặt này, vì người này là người bình thường nhất…
Người không bình thường nhất dĩ nhiên là người tên là Diệp Thanh Thanh đó…
Chưa từng thấy ai lầy lội như vậy.
Ông ta mà nhìn thấy bà ấy thì lập tức xoay người bỏ chạy.
Thanh Khưu cười nói: “Lần này tên đó muốn phá kén trùng sinh nên ta cũng không tiện ra tay, nhưng số phận của cô nương này thay đổi vì nó, nếu để cô nương này chết ở đây thì chúng ta có lỗi với người ta quá”.
Chủ nhân bút Đại Đạo cười nói: “Vậy bây giờ ngươi định thế nào?”
Thanh Khưu nhìn Phục Võ trước mặt, mỉm cười nói: “Cô đi theo ta đi”.
Phục Võ quay đầu lại nhìn lốc xoáy Quang Âm đó, sau đó lắc đầu.
Thanh Khưu cười nói: “Đừng lo lắng cho nó, lần này nó tự có thử thách của mình, để nó tự mình rèn luyện cũng tốt”.
Phục Võ vẫn hơi do dự.
Thanh Khưu đang định nói gì nữa, lúc này Cổ Hưu cách đó không xa bỗng cười nhạo: “Đi? Ngươi nghĩ ngươi muốn đi là có thể đi à?”
Thanh Khưu nhìn ông ta, chỉ giơ ngón tay lên.
Vèo...
Ngay lập tức, mấy chục vạn cường giả nền văn minh vũ trụ cấp sáu còn chưa phản ứng thì đầu đã văng ra xa.
Máu bắn ra nhuộm đỏ cả bầu trời.
Đầu óc Cổ Hưu và Quy Du Kỳ trống rỗng…
Lúc này Kỳ Chủ và Phạn Diêm La Thiên Tôn cũng hóa đá như bức tượng gỗ.
Hàng chục vạn cường giả đỉnh cấp vũ trụ Đa Nguyên cứ thế bị giết trong tích tắc?
Lúc này Kỳ Chủ và Phạn Diêm La Thiên Tôn như phát điên.
Sợ hãi!
Cảm giác sợ hãi lan tràn ra từ tận đáy lòng hai người, vì người phụ nữ trước mặt này lại dễ dàng giết chết cả mấy chục vạn cường giả trong tích tắc.
Phục Võ quay đầu nhìn Thanh Khưu, trong mắt cô ấy không có gì gọi là ngạc nhiên sợ hãi, chỉ có vẻ nóng bỏng.
Thanh Khưu nhìn Cổ Hưu và Quy Du Kỳ, mỉm cười: “Nếu ta muốn đi, ai trên thế gian này có thể ngăn được ta?”
Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn Thanh Khưu, không nói gì.
Lúc này Đa Nguyên Đạo Đế bỗng bật cười: “Không ngờ nền văn minh vũ trụ cấp sáu này lại ẩn giấu nhân tài, quả thật khiến ta rất bất ngờ”.
Thanh Khưu cũng chẳng thèm nhìn ông ta, kéo Phục Võ xoay người rời đi.
Chủ nhân bút Đại Đạo ở một bên vội nói với Đa Nguyên Đạo Đế: “Họ sắp đi rồi, ngươi đánh bà ấy đi”.
Đa Nguyên Đạo Đế nhìn chủ nhân bút Đại Đạo, sau đó quay đầu nhìn Thanh Khưu và Phục Võ ở cách đó không xa, tay phải ông ta chỉ về phía trước, thời không chỗ Thanh Khưu và Phục Võ lập tức chấn động, sau đó Quang Âm nghịch lưu, tất cả đạo tắc và pháp tắc ở đây đều bị xóa sổ.
Thế nhưng Thanh Khưu và Phục Võ lại không hề hấn gì.
Thấy thế, Đa Nguyên Đạo Đế nhíu mày.
Cứ thế Thanh Khưu dẫn Phục Võ quang minh chính đạo bước ra từ khu vực thời không Quang Âm nghịch lưu, sau đó biến mất.
Lúc này ánh mắt Đa Nguyên Đạo Đế hiện lên vẻ nghiêm trọng và ngờ vực, tại sao nền văn minh vũ trụ ở thế giới này lại xuất hiện cường giả cấp bậc này?
Dĩ nhiên ông ta không để trong lòng, giết chết mấy chục vạn cường giả nền văn minh vũ trụ cấp sáu chỉ là chuyện nhỏ với ông ta.
Chủ nhân bút Đại Đạo cười nói: “Hình như ngươi không được rồi”.
Đa Nguyên Đạo Đế quay đầu lại, vung tay lên, sức mạnh Quang Âm đáng sợ lao về phía chủ nhân bút Đại Đạo.
Chủ nhân bút Đại Đạo bật cười: “Sao ngươi lại vội vàng thế?”
Nói rồi ông ta giơ tay lên tung ra một quyền.
Ầm!
Hai sức mạnh đáng sợ tụ lại một chỗ, tinh không vô tận xung quanh lập tức bị hủy diệt.
Chủ nhân bút Đại Đạo vung tay áo, từng sức mạnh Quang Âm đáng sợ xung quanh bị phá vỡ, ông ta nhìn Đa Nguyên Đạo Đế cách đó không xa cười nói: “Còn muốn đánh nữa không?”
Đa Nguyên Đạo Đế cười nói: “Đánh, tại sao lại không?”
Chủ nhân bút Đại Đạo nhíu mày: “Ngươi đang kéo dài thời gian”.
Đa Nguyên Đạo Đế bật cười.
Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn Đa Nguyên Đạo Đế, như nghĩ đến điều gì, ông ta bỗng quay đầu nhìn vào lốc xoáy Quang Âm, một lúc sau vẻ mặt của ông ta dần trở nên nghiêm trọng: “Ngươi thế mà lại điều động đám người đó…”
Đa Nguyên Đạo Đế cong môi: “Phát hiện rồi sao?”
Chủ nhân bút Đại Đạo im lặng không nói.
Thấy chủ nhân bút Đại Đạo im lặng không nói gì, vẻ mặt nghiêm trọng, Kỳ Chủ và Phạn Diêm La Thiên Tôn vẫn chưa hoàn hồn ở đằng xa thở phào…
Mặc dù thế lực đằng sau Diệp công tử này rất mạnh nhưng hiện giờ Đa Nguyên Đạo Đế là người không sợ gì, ngược lại vẫn luôn bình tĩnh, ung dung như thế.
Tại sao?
Vì ông ta tự tin!
Bởi vì tự tin! Mặc dù lần này tất cả cường giả hàng đầu của nền văn minh Quy Giả và nền văn minh Phệ Giả bị giết chết gần hết, nhưng với họ, nếu có thể dựa vào Đa Nguyên Đạo Đế thì mọi chuyện đều đáng giá.
Dĩ nhiên bây giờ họ cũng chỉ có thể dựa vào Đa Nguyên Đạo Đế.
Cũng may bây giờ vẫn chưa phân định thắng bại, mọi chuyện đều có khả năng xảy ra.
Chương 2128: Đồng bọn
Trong một không nào đó.
Diệp Quân ngồi khoanh chân dưới đất, quanh người toát ra khí tức kiếm ý cực mạnh, kiếm Thanh Huyên ở trong cơ thể hắn, lúc này sức mạnh Quang Âm trong người hắn đã ngày càng ít, trí nhớ cũng dần hồi phục.
Bây giờ hắn muốn loại bỏ hết sức mạnh Quang Âm trong người để ký ức của mình khôi phục, hiểu được tại sao mình lại xuất hiện ở đây.
Ngay lúc này một giọng nói bỗng vang lên trong người Diệp Quân: “Đây là đâu?”
Diệp Quân mở mắt ra, hơi kích động nói: “Ngươi là ai?”
Giọng nói đó im lặng một lúc, nói: “Mẹ nó, ta là Tháp gia của ngươi, ta là ai ư?”
Diệp Quân nhíu mày: “Tháp gia? Là sao?”
Tiểu Tháp: “…”
Diệp Quân sầm mặt: “Rốt cuộc ngươi là ai?”
Tiểu Tháp nói: “Có phải ngươi bị đánh đến ngốc rồi không?”
Diệp Quân: “…”
Tiểu Tháp định nói gì thì lúc này thời không trên đỉnh đầu Diệp Quân bỗng rung lên, ngay sau đó một dấu ấn bí ẩn bỗng xuất hiện trên đỉnh đầu hắn.
Thấy thế Diệp Quân đổi sắc.
Đạo tắc Quang Âm!
Diệp Quân rất khó hiểu, mình chưa ra tay mà sao đạo tắc Quang Âm này lại xuất hiện?
Ngay lúc này thời không cách trước mặt hắn không xa rung chuyển, sau đó một cường giả mặc thần giáp bước ra.
Khi người đó bước ra, thời không xung quanh bỗng lan từng tầng ra xung quanh, sau đó khu vực y và Diệp Quân đang đứng biến thành một không gian vô cùng kỳ quái, xung quanh không gian này được bao quanh bởi những gợn sóng màu vàng kỳ lạ, những gợn sóng vàng này phong ấn y và Diệp Quân như một cái lồng.
Sắc mặt Diệp Quân sa sầm, rốt cuộc tên này từ đâu đến vậy?
Cường giả thần giáp bỗng xòe tay phải ra, sau đó cách không trung nhẹ nhàng tóm lấy Diệp Quân, thoáng chốc vô số sức mạnh Quang Âm xuất hiện trong khu vực thời không chỗ Diệp Quân.
Không còn cách nào khác, Diệp Quân lao đến trước, biến thành tia kiếm quang chém về phía cường giả thần giáp đó.
Cường giả thần giáp tung ra một quyền.
Vèo!
Nhát kiếm của Diệp Quân bị ép dừng lại, ngay lúc này vô số sức mạnh Quang Âm tràn vào cơ thể hắn như thủy triều, thoáng chốc cả người hắn run lên.
Sức mạnh Quang Âm xâm lấn.
Cơn đau thấu tim lại xuất hiện, Diệp Quân chịu đựng cơn đau, sau đó lấy kiếm Thanh Huyên ra chém một nhát xuống.
Vèo!
Sau khi một tia kiếm quang bùng nổ, cường giả thần giáp bị văng ra xa, Diệp Quân lắc mình, lại chém một nhát nữa về phía cường giả thần giáp.
Trước tiên hắn phải giải quyết cường giả thần giáp này, vì sức mạnh Quang Âm đã tiến vào trong cơ thể hắn, hắn không thể cầm cự được lâu, nhưng cường giả thần giáp lại không cố chấp đỡ nhát kiếm này của hắn, mà lại quay về sau lùi ra ngoài.
Nhưng nhát kiếm này của Diệp Quân cũng xé toạc lồng giam đó, thấy thế ánh mắt cường giả thần giáp hiện lên vẻ kinh ngạc, y không ngờ Diệp Quân có thể phá vỡ trận pháp Quang Âm của y, trong lúc y suy nghĩ, Diệp Quân đã lao đến trước mặt y.
Cường giả thần giáp xòe tay ra, một chiếc khiên thần màu vàng bỗng chặn trước mặt y, thế nhưng sau khi Diệp Quân chém một nhát, chiếc khiên thần lập tức vỡ tan, sức mạnh cực lớn khiến cường giả áo giáp vàng văng ra xa.
Nhưng vào lúc này, Diệp Quân trở nên vô cùng đau đớn, không những thế, ký ức và thần thức của hắn lại bắt đầu trở nên mơ hồ, hơn nữa tốc độ rất nhanh, vì kiếm Thanh Huyên không áp chế trong cơ thể hắn.
Cường giả áo giáp vàng ở đằng xa nhìn kiếm trong tay Diệp Quân cách đó không xa, cực kỳ ngạc nhiên.
Ngay khi Diệp Quân chuẩn bị ra đòn lần nữa, thời không xung quanh bỗng nứt ra, sau đó sáu cường giả mặc áo giáp vàng khác chậm rãi bước ra, người đi đầu còn cầm một cây mâu vàng trong tay, gã lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Diệp Quân, không nói lời nào đã gõ nhẹ vào cây mâu dài trong tay,
Thời gian xung quanh bỗng trở nên chậm lại…
Sắc mặt Diệp Quân cách đó không xa trở nên vô cùng khó coi, hắn vốn tưởng chỉ có một người, không ngờ lại thêm sáu người.
Thế này thì đánh quái gì!
Diệp Quân cảm thấy cơ thể mình biến mất từng chút, đó là cảm giác bị tiêu diệt.
Diệp Quân trầm giọng nói: “Cái tên trong người ta đó, ngươi có cách nào cứu ta không?”
Tiểu Tháp nói: “Ta là Tháp gia của ngươi! Tháp gia”.
Diệp Quân nói: “Được, Tháp gia, ngươi có cách cứu mạng không?”
Tiểu Tháp im lặng một lúc rồi nói: “Không có”.
Diệp Quân nổi giận: “Chết tiệt!”
Tiểu Tháp: “…”
Cảm thấy cơ thể và thần hồn của mình đang dần biến mất, sắc mặt Diệp Quân hiện lên vẻ hung hãn, đang muốn liều mạng thì lúc này Tiểu Tháp bỗng nói: “Dùng thanh kiếm của ngươi để dịch chuyển đi, thanh kiếm đó có chức năng dịch chuyển tức thời…”
Diệp Quân nói: “Dịch chuyển đến đâu?”
Tiểu Tháp vô thức nói: “Dịch chuyển đến nơi ngươi nghĩ là an toàn…”
Diệp Quân nhắm mắt lại, một lúc sau hắn sử dụng kiếm Thanh Huyên trong tay, thoáng chốc hắn biến thành tia kiếm quang biến mất khỏi đó.
Các cường giả áo giáp vàng đứng đối diện hắn đều hơi ngạc nhiên, cường giả đứng đầu nhíu chặt mày: “Thế mà hắn lại có thể thuận lợi sử dụng thời không Quang Âm, sao có thể… đi…”
Nói rồi gã dẫn các cường giả khác biến mất khỏi đó.
Ở một nơi nào đó.
Diệp Quân chỉ cảm thấy cơ thể mình như sắp bị xé nát, thần hồn và thân xác mình đều bị sức mạnh Quang Âm ăn mòn, thế nên lúc này hắn cảm thấy sống không bằng chết, ước gì mình có thể ngất đi ngay lập tức.
Cũng may không kéo dài quá lâu, hắn cảm thấy mình đập mạnh xuống đất.
Hắn lắc đầu thật mạnh, sau đó ngẩng đầu lên, một người phụ nữ áo trắng đứng cách trước mặt hắn không xa. Nhìn thấy người phụ nữ áo trắng, Diệp Quân hơi ngờ vực vì hắn không nhớ người phụ nữ này là ai, nhưng không sao vì hắn cảm thấy rất an toàn nên ngã xuống rồi bất tỉnh.
Lúc này Tiểu Tháp run giọng nói: “Tịnh tông chủ…”
Lúc này nó như sắp điên rồi.
Mẹ nó chứ!
Sao ngươi lại dịch chuyển đến đây?
Lúc này thời không cách đó không xa bỗng nứt lìa, sau đó bảy cường giả bí ẩn áo giáp vàng bước ra, ánh mắt nhìn sang Tịnh tông chủ…
Người đàn ông dẫn đầu nhíu mày: “Còn có đồng bọn à?”
Chương 2129: Vợ
Lúc này Tiểu Tháp có ý nghĩ muốn chết.
Vì nó không ngờ tên khốn nạn này lại dịch chuyển đến chỗ của Tịnh tông chủ.
Nghĩ sao thế hả?
Tên này thế mà cho rằng đến nơi này an toàn ư?
Xong đời rồi?
Tịnh tông chủ nhìn Diệp Quân đã ngất lịm, mặt không cảm xúc.
Lúc này bảy cường giả áo giáp vàng ở đằng xa nhìn chằm chằm Tịnh tông chủ, cường giả đi đầu nhíu mày, vì gã không nhìn thấu được người phụ nữ này.
Dĩ nhiên điều này không quan trọng, quan trọng là hai người này là một bọn.
Gã vung tay lên, khu vực chỗ cô ta và Diệp Quân trở nên mờ ảo, gã đang muốn tiêu diệt Diệp Quân và Tịnh tông chủ.
Tịnh tông chủ cứ thế nhìn thống lĩnh áo giáp vàng đó, cũng không ra tay, mặc dù khu vực thời không chỗ cô ta và Diệp Quân đã bị phá nát hoàn toàn nhưng cô ta và Diệp Quân vẫn không hề hấn gì.
Thấy thế, ánh mắt thống lĩnh áo giáp vàng loé lên tia ngờ vực, gã nhìn chằm chằm Tịnh tông chủ một chốc rồi vung tay lên, một cường giả giáp vàng bên cạnh gã biến thành tia kiếm quang lao đến chỗ Tịnh tông chủ.
Tịnh tông chủ bình tĩnh nói: “Giết”.
Ầm!
Cường giả giáp vàng lao về phía cô ta lập tức bị một luồng sức mạnh đáng sợ trấn áp, sau đó bị xoá sổ như thể chưa từng xuất hiện.
Nhìn thấy cảnh tượng này, ánh mắt thống lĩnh áo giáp vàng đó hiện lên vẻ nghiêm trọng.
Tịnh tông chủ chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn gã, thống lĩnh áo giáp vàng giật mình, tay phải gã siết chặt cây thương dài, từng luồng khí tức đáng sợ trào ra từ trong người gã, cây thương trong tay gã rung lên dữ dội, sau đó gã nhảy lên đâm mạnh một nhát vào Tịnh tông chủ, hàng vạn ngàn sức mạnh Quang Âm lao ra…
Gã quyết định ra tay trước.
Tịnh tông chủ nhìn gã, ánh mắt vẫn bình tĩnh: “Định”.
Ầm!
Thống lĩnh áo giáp vàng đã xông đến trước mặt Tịnh tông chủ lập tức dừng lại, vô số sức mạnh Quang Âm toát ra quanh người gã bị ngăn lại tại đó.
Đồng tử thống lĩnh áo giáp vàng co rụt, cảm thấy hoảng sợ.
Lúc này gã mới nhận ra người trước mặt đáng sợ thế nào… chỉ là gã hơi khó hiểu tại sao vũ trụ nền văn minh cấp thấp này lại có một người mạnh như thế?
Ngay cả sức mạnh Quang Âm mà cũng có thể trấn áp?
Ngay lúc nhìn thấy thống lĩnh áo giáp vàng này bị trấn áp, các cường giả bên cạnh gã đều hoảng sợ, một cường giả trong đó quyết định sử dụng lá bùa màu vàng, một ngọn lửa bốc cháy, lập tức biến mất trong đường hầm Quang Âm.
Tịnh tông chủ nhìn sáu cường giả đó: “Chết đi”.
Ầm!
Sáu cường giả bị tiêu diệt trong phút chốc như thể chưa từng xuất hiện.
Nhìn thấy cảnh tượng này, đồng tử thống lĩnh áo giáp dẫn đầu đó lập tức có thành hình mũi kim, lúc này gã cảm thấy cực kỳ chấn động, đồng thời gã lại cảm thấy khó hiểu, tại sao vũ trụ nền văn minh cấp thấp này lại có cường giả đáng sợ như thế?
Lúc này Tịnh tông chủ nhìn gã, thấy thế thống lĩnh áo giáp vàng sợ hãi nói: “Ngươi có biết ta là ai không? Ta là người chấp pháp của điện Quang Âm Đạo, bảo vệ trật tự Quang Âm…”
“Giết”.
Tịnh tông chủ vừa dứt lời, thống lĩnh đó lập tức bị tiêu diệt, chẳng có cơ hội phản kháng.
Bầu không khí trở nên yên tĩnh.
Tịnh tông chủ nhìn Diệp Quân nằm dưới đất, ánh mắt bình tĩnh như nước.
Không biết qua bao lâu, Diệp Quân mở mắt ra, lúc nhìn thấy trời xanh mây trắng, hắn thở phào.
Cuối cùng cũng an toàn rồi.
Như nghĩ đến điều gì, hắn vội ngồi lên, sau đó nhìn xung quanh, cuối cùng nhìn đến thị trấn nhỏ cách đó không xa.
Diệp Quân ngờ vực hỏi: “Tháp… đây là đâu?”
Tiểu Tháp lớn giọng nói: “Tháp gia! Ta là Tháp gia của ngươi!”
Diệp Quân: “…”
Tiểu Tháp trầm giọng nói: “Ngươi vẫn chưa khôi phục trí nhớ à?”
Diệp Quân gật đầu: “Còn hơi mơ hồ”.
Tiểu Tháp im lặng một lúc rồi nói: “Sức mạnh Quang Âm đó đúng là rất mạnh, không phải là sức mạnh của nền văn minh vũ trụ cấp sáu”.
Diệp Quân lắc đầu, cảm giác nặng nề đã bớt đi kha khá, sau đó hắn ngẩng đầu lên nhìn thị trấn cổ phía xa: “Tháp gia, nơi này là?”
Tiểu Tháp đang định lên tiếng, lúc này một người phụ nữ bỗng bước ra từ trong thị trấn cách đó không xa, người phụ nữ mặc áo bào trắng, không nhiễm bụi trần, ánh mắt cô ta rất bình tĩnh, cô ta chậm rãi đi về phía Diệp Quân, khí thế vô hình bao phủ xung quanh.
Nhìn thấy người phụ nữ áo bào trắng có khí thế mạnh đến vậy, Diệp Quân hơi ngờ vực, vì hắn nhận ra hắn khá quen thuộc với người phụ nữ này, nhưng cụ thể thế nào thì không nhớ.
Nhưng có thể chắc chắn là người phụ nữ trước mặt này có quan hệ với hắn, hơn nữa có lẽ quan hệ còn rất tốt, nếu không đối phương sẽ không đối phó với mấy cường giả áo giáp vàng bí ẩn đó.
Nghĩ đến đây, Diệp Quân đi về phía người phụ nữ, thầm nói: “Tháp gia, cô nương này tên gì?”
Tiểu Tháp im lặng một lúc rồi nói: “Vợ ngươi”.
Diệp Quân sửng sốt.
Vợ mình? Đây là vợ mình?
Diệp Quân cảm thấy khó tin, vợ mình lại mạnh đến thế à? Hắn không nghi ngờ gì những lời vị Tháp gia này nói, vì hắn nghĩ có lẽ Tháp gia sẽ không đùa.
Diệp Quân cẩn thận đánh giá Tịnh tông chủ, hắn mỉm cười, phải nói là trước đây mắt nhìn của hắn tốt thật, cho dù là dung mạo hay vóc dáng, cô nương trước mặt này cũng là người đẹp hiếm thấy, khí thế mạnh một chút nhưng không ảnh hưởng gì, hắn có thể chấp nhận.
Trong lúc hắn còn đang suy tư, Tịnh tông chủ đã đến trước mặt hắn, hắn mỉm cười rồi nắm lấy tay Tịnh tông chủ theo bản năng: “Vợ…”