-
Chương 2121-2123
Chương 2121: Làm bạn cũng không được à?
Rõ ràng Tư Oánh rất tức giận, hai mắt bà ta như muốn phun ra lửa, những khí thế mạnh mẽ liên tục dâng trào từ trong cơ thể bà ta. Vào lúc này, thời không xung quanh cũng trở nên sôi trào, cực kỳ đáng sự.
Phục Võ trầm giọng nói: “Tư Oánh, hắn ta không phải người xấu”.
Tư Oánh giận dữ nói: “Hắn ta không phải đồng loại của chúng ta”.
Phục Võ hít sâu một hơi, sau đó nhẹ nhàng nói: “Tư Oánh, hắn ta thật sự không phải đồng loại của chúng ta, nhưng hắn ta cũng không phải người xấu...”
Tư Oánh nhìn chằm chằm Phục Võ, thẳng thừng ngắt lời cô ấy: “Bảo hắn ta đi, đi ngay bây giờ”.
Phục Võ nhíu mày.
Thấy nét mặt của Phục Võ, ánh mắt Tư Oánh lại trở nên lạnh lẽo một lần nữa.
Phục Võ trầm giọng nói: “Bây giờ hắn ta đang bị thương rất nặng, nếu rời đi vào lúc này thì sẽ rất nguy hiểm”.
Tư Oánh nhìn chằm chằm Phục Võ, ánh mắt dần trở nên lạnh lẽo: “Phục Võ, ngươi nên hiểu rõ thần pháp Thiên Hành”.
Phục Võ khẽ thở dài: “Tư Oánh, ngươi phải giúp ta”.
Nét mặt Tư Oánh không chút cảm xúc: “Muốn ta giúp ngươi cũng được thôi, nhưng ngươi phải thề ngươi không có ý gì với hắn ta cả”.
Nghe thấy thế, Phục Võ nhất thời hơi nổi giận: “Tư Oánh, vì sao ngươi phải làm thế chứ”.
Tư Oánh cũng nổi giận: “Ta chỉ sợ ngươi đi sai đường thôi, thần pháp Thiên Hành cấm không được kết hôn với người ngoại tộc, ta không muốn ngươi phạm sai lầm”.
Phục Võ vung ống tay áo, sắc mặt lạnh như băng: “Ta không thề, ngươi có giúp hay là không?”
Tư Oánh cười khẩy: “Xem ra ngươi thật sự có ý đồ khác với hắn ta”.
Phục Võ cũng nổi giận: “Đúng là có ý đồ đấy thì sao?”
Tư Oánh phẫn nộ: “Ta sẽ giết hắn”.
Nói xong, bà ta lao về phía trước, nhắm thẳng về phía sau cây như một tia chớp.
Thấy thế, Phục Võ cũng giận dữ, cô ấy lóe lên, chắn trước mặt Tư Oánh một lần nữa, sau đó đánh một quyền về phía Tư Oánh.
Ầm!
Cú đấm của Phục Võ khiến Tư Oánh dừng lại.
Thấy Phục Võ ra tay với mình vì một người đàn ông ngoại tộc, Tư Oánh nhất thời nổi trận lôi đình, lửa giận dâng cao, lại đánh một quyền nhằm vào Phục Võ.
Thấy thế, Phục Võ cũng sa sầm mặt, người cô ấy run lên, lao thẳng về phía Tư Oánh.
Hai người phụ nữ bắt đầu đánh nhau, lúc này cả hai đều đang khó chịu, ra tay vô cùng hung hăng, hai người phụ nữ liên tục đánh nhau, những tiếng nổ vang không ngừng vang vọng.
Một lúc lâu sau đó, Phục Võ đẩy lui Tư Oánh bằng một quyền, cô ấy tức giận nhìn Tư Oánh: “Ngươi đừng ép ta”.
Thật ra cô ấy còn khá nương tay, không sử dụng hết toàn lực.
Tư Oánh nhìn chằm chằm Phục Võ: “Hôm nay ta phải giết chết hắn ta”.
Phục Võ giận dữ nói: “Hắn ta cũng đâu có làm hại tới nền văn minh Thiên Hành”.
Tư Oánh giận dữ nói: “Phục Võ, ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, giữa người đàn ông ngoại tộc đó và ta, ngươi chọn ai”.
Phục Võ vung tay áo, giận dữ nói: “Ngang ngược”.
Dứt lời, cô ấy xoay người đi tới phía sau cây, chuẩn bị dẫn Diệp Quân rời khỏi đây.
Lúc này, Tư Oánh sau lưng cô ấy đột nhiên biến mất.
Sắc mặt Phục Võ thoáng chốc trở nên lạnh lùng, sau đó đột nhiên xoay người đánh một quyền.
Ầm!
Một quyền đánh ra, lực lượng mạnh mẽ thoáng chốc khiến Tư Oánh lùi lại một lần nữa.
Sau khi dừng lại, Tư Oánh không tiếp tục ra tay mà nhìn chằm chằm Phục Võ: “Phục Võ, ta hỏi ngươi một lần cuối cùng, giữa tỷ muội và người đàn ông ngoại tộc kia ai quan trọng hơn!”
Lúc này Phục Võ cũng nổi trận lôi đình, đang giận dữ mà Tư Oánh còn ngang ngược như thế, lập tức phẫn nộ nói: “Đàn ông quan trọng hơn, đàn ông quan trọng hơn ngươi, được chưa?”
Nói xong, cô ấy xoay người bay tới phía sau cây, sau đó dẫn theo Diệp Quân biến mất ở cuối chân trời.
Tư Oánh dưới gốc cây nhìn về phía chân trời như mất hồn, một lát sau, nước mắt thoáng chốc tuôn rơi từ trong mắt nàng ta.
Phục Võ dẫn Diệp Quân đi tới một dãy núi sâu, cô ấy tìm một hồ nước, sau khi nhẹ nhàng đặt Diệp Quân xuống một tảng đá, cô ấy ngồi bên cạnh Diệp Quân, im lặng không nói một lời.
Diệp Quân nhìn cô ấy, sau đó nói: “Tại sao các cô lại ghét đàn ông ngoại tộc thế?”
Hắn nghe thấy rõ ràng cuộc trò chuyện giữa hai người phụ nữ.
Phục Võ cúi thấp đầu, nhỏ giọng nói: “Do quy định của thần pháp Thiên Hành, không được thông hôn với đàn ông ngoại tộc”.
Diệp Quân nhíu mày: “Làm bạn cũng không được à?”
Phục Võ ngẩng đầu nhìn hắn, không đáp.
Diệp Quân lắc đầu: “Tỷ muội kia của cô nóng tính quá, còn hơi hồ đồ nữa, nhưng ta nhớ hình như ta cũng có một người thân rất hồ đồ... Có điều không nhớ ra được đó là ai”.
Phục Võ im lặng một lúc, sau đó khẽ nói: “Cô ấy rất tốt, chỉ là hơi bướng bỉnh, tư duy rất kỳ lạ”.
Diệp Quân cười khẽ: “Đúng là rất bướng”.
Thật ra hắn rất muốn nói là cô cũng rất bướng, nhưng sau khi nghĩ đến tính cách của cô ấy thì không nói nữa.
Nha đầu này mà nổi giận cũng khiến người ta rất đau đầu, đừng chọc giận cô ấy thì tốt hơn.
Phục Võ nhìn Diệp Quân: “Thương tích của ngươi hiện tại sao rồi?”
Sắc mặt Diệp Quân trở nên u ám: “Vẫn không ổn cho lắm”.
Bây giờ trông người hắn vẫn còn chút sức mạnh Quang Âm còn sót lại, tuy có kiếm Thanh Huyên trấn áp, nhưng hắn vẫn cảm thấy rất khó chịu, đặc biệt là thần hồn, thần hồn của hắn lúc này rất yếu, ký ức cũng chưa khôi phục hết.
Cũng may là có kiếm Thanh Huyên trấn áp, nếu không hắn đã chết một trăm lần rồi.
Hơn nữa điều quan trọng nhất là hiện tại hắn vẫn chưa thể ra tay một cách dễ dàng, nếu ra tay vẫn sẽ có nhiều sức mạnh Quang Âm hơn tiến vào trong cơ thể hắn.
Nghĩ đến sự ăn mòn của sức mạnh Quang Âm, hắn ta cảm thấy sởn gai óc.
Lúc này, Phục Võ khẽ rên.
Chương 2122: Mạnh một cách khó tin!
Diệp Quân thôi suy nghĩ, quay đầu nhìn về phía Phục Võ: “Sao vậy?”
Phục Võ nhỏ giọng nói: “Ta muốn đưa ngươi về hệ Ngân Hà”.
Diệp Quân cười khổ: “Không thể nào trở về trong một khoảng thời gian ngắn được”.
Phục Võ nhìn hắn, không nói một lời.
Diệp Quân ngẩng đầu nhìn vào trong thiên địa, nét mặt hắn hơi nặng nề, lúc trước người đàn ông cường trắng nói hắn không phải người của thế giới này, một khi ra tay sẽ bị đạo tắc Quang Âm ở đây trấn áp...
Đạo tắc Quang Âm!
Diệp Quân nhíu mày, hắn định đợi sau khi khỏi hẳn sẽ đánh một trận với đạo tắc Quang Âm gì đó, trực giác nói với hắn, có lẽ thanh kiếm trong cơ thể hắn có thể chống lại đạo tắc Quang Âm gì đó kia.
Lúc này, Phục Võ đột nhiên đứng dậy đi tới cạnh hồ nước, Diệp Quân hơi nghi ngờ, Phục Võ đột nhiên duỗi tay phải, sau đó nhẹ nhàng nắm lại, cành cây ở cách đó mấy chục trượng bay vào tay cô ấy, sau đó, cô ấy rạch một cái về phía trước.
Xoẹt!
Một tia kiếm quang rẽ đôi nước hồ, mà sau đó, cô ấy cầm cành cây chỉ nhẹ lên trên.
Xoẹt!
Trên không trung bị cắt ra một chỗ rách mấy vạn trượng như nứt ra từ giữa... Thấy cảnh này, mí mắt Diệp Quân bên cạnh nhất thời giật giật.
Nha đầu trước mắt thật sự mang đến quá nhiều bất ngờ cho hắn.
Đây thật sự là lần đầu tiên nha đầu này tiếp xúc với kiếm à?
Trên đời thật sự có yêu nghiệt tuyệt thế như vậy ư? Không đúng!
Diệp Quân đột nhiên ngồi thẳng dậy, hắn nhìn chằm chằm Phục Võ, sau đó hắn chợt hiểu ra.
Nha đầu này đưa võ vào kiếm đạo, cô ấy dùng võ đạo của mình làm nền tảng, sau đó mới sáng tạo kiếm đạo trên nên tảng đó.
Dùng võ đạo vào kiếm đạo!
Lúc này, Phục Võ chợt quay đầu nhìn về phía Diệp Quân: “Cho ta xem thử kiếm ý của ngươi”.
Diệp Quân nhìn cô ấy, sau đó mở lòng bàn tay, một tia kiếm ý bay lên từ lòng bàn tay của cô ấy, sau đó rơi xuống trước mặt Phục Võ.
Phục Võ mở lòng bàn tay, tia kiếm ý kia bay vào tay cô ấy, cô ấy nhìn một lúc, sau đó chậm rãi nhắm mắt lại.
Diệp Quân hơi nghi ngờ.
Phục Võ đột nhiên mở mắt ra, cô ấy nhìn Diệp Quân: “Ta hiểu rồi, thì ra là thuần túy”.
Diệp Quân nhìn cô ấy, không nói gì.
Phục Võ chỉ nhẹ, kiếm ý của Diệp Quân bay về trước mặt hắn, lúc này, cô ấy chợt mở lòng bàn tay, một tia kiếm ý xuất hiện trong tay cô ấy, cô ấy nắm lấy tia kiếm ý kia, khẽ động tâm niệm, kiếm ý chợt ngưng tụ thành một thanh ý kiếm.
Phục Võ nhìn ý kiếm trong tay, khẽ nói: “Kiếm ý cần phải thuần túy, trong lòng không có tạp niệm, nhìn thẳng bản tâm... trong lòng chỉ có kiếm...”
Nói xong, cô ấy biến thành một tia kiếm quang bay lên trời.
Vụt!
Chỉ trong nháy mắt, đất trời đã nứt ra một khe hở rất dài.
Trong thiên địa có tiếng kiếm reo vang vọng.
Diệp Quân ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, trong lòng ngoài kinh ngạc còn có nặng nề.
Hắn biết sở dĩ nha đầu này đáng sợ như thế ngoài việc cô ấy vốn là một thiên tài yêu nghiệt thì còn có một nguyên nhân là võ học của cô ấy rất thâm hậu, nội công cao, vì thế cô ấy có thể lập tức từ võ đạo tiến vào kiếm đạo.
Nhưng không thể không nói thật sự là quá yêu nghiệt.
Cô ấy cầm kiếm ý, muốn tham khảo, là tham khảo chứ không phải mô phỏng, cô ấy muốn đi con đường kiếm ý của riêng mình.
Yêu nghiệt!
Diệp Quân nở nụ cười, nha đầu này thật sự là một người có thiên phú tu kiếm rất cao, sau này chắc chắn sẽ là một kiếm tu tuyệt thế.
Sau khi đi tới chân trời, Phục Võ cầm ý kiếm đứng trong thiên địa, trên người cô ấy tản ra ý chí kiếm đạo mạnh mẽ, theo ý chí kiếm đạo xuất hiện không ngừng, thời không xung quanh chấn động đến mức liên tục run rẩy, rất đáng sợ.
Một lát sau, cô ấy đột nhiên chém một kiếm về phía trước.
Chỉ một kiếm, thời không trước mặt cô ấy đã nứt ra, cùng lúc đó một ý chí kiếm đạo đáng sợ bao phủ lấy toàn bộ đất trời.
Diệp Quân mở lòng bàn tay, cảm nhận những ý chí kiếm đạo ở xung quanh, dù hiện tại những ý chí kiếm đạo này vẫn không bằng của hắn, nhưng trong đó cũng chứa đựng một loại lý niệm kiếm đạo.
Đáng sợ!
Lúc này, Phục Võ chợt biến thành một tia kiếm quang rơi xuống trước mặt Diệp Quân, cô ấy nhìn Diệp Quân: “Có thể cho ta mượn thanh kiếm lúc trước của ngươi xem thử không?”
Diệp Quân cười nói: “Được”.
Dứt lời, hắn muốn lấy kiếm Thanh Huyên ra, nhưng Phục Võ lại lắc đầu: “Không cần lấy ra, ngươi đưa tay cho ta”.
Tuy Diệp Quân hơi nghi ngờ, nhưng hắn vẫn đưa tay phải ra, Phục Võ duỗi tay nắm lấy tay hắn, sau đó cô ấy chậm rãi nhắm mắt lại.
Diệp Quân càng nghi ngờ hơn.
Lúc này, kiếm Thanh Huyên trong người Diệp Quân chợt rung lên.
Bây giờ Diệp Quân mới hiểu.
Nha đầu này đang cảm nhận kiếm Thanh Huyên!
Một lúc lâu sau đó, Phục Võ mở mắt, cô ấy nhìn Diệp Quân: “Trong kiếm này chứa đựng một tình cảm”.
Diệp Quân hỏi: “Tình cảm?”
Phục Võ gật đầu: “Kiếm đạo có tình cảm... Ngoài tình cảm còn có một ý chí vô địch... Thứ đó còn mạnh hơn của ngươi rất nhiều... mạnh một cách khó tin...”
Nói đến đây, ánh mắt cô ấy chợt trở nên nóng bỏng: “Có lẽ đó là kiếm đạo ta muốn theo đuổi”.
Ong!
Kiếm Thanh Huyên trong cơ thể Diệp Quân chợt rung động dữ dội...
Chương 2123: Cứ sửa thoải mái
Cảm nhận được sự run rẩy của kiếm Thanh Huyên, Diệp Quân thầm thấy rất khiếp sợ nhìn chằm chằm Phục Võ trước mặt, nha đầu này đang mượn kiếm Thanh Huyên đạt tới giới hạn của kiếm đạo, có lẽ bây giờ cô ấy không tạo ra được kiếm đạo ẩn chứa bên trong kiếm Thanh Huyên, nhưng cô ấy có một mục tiêu, có một phương hướng, mà điều cô ấy phải làm bây giờ chính là tiến về phía trước.
Rõ ràng kiếm Thanh Huyên cũng rất dung túng cho nha đầu này.
Nha đầu này đúng là yêu nghiệt!
Lúc này, Phục Võ đột nhiên trợn mắt nhìn hắn: “Buông tay”.
Diệp Quân lấy lại tinh thần, phát hiện mình vẫn đang nắm tay cô ấy, vì khi nãy xuất thần nên lúc Phục Võ rụt tay lại, hắn còn nắm chặt hơn.
Hắn cười ha hả, buông ta Phục Võ ra.
Phục Võ cũng trợn mắt nhìn hắn.
Diệp Quân mỉm cười nói: “Cô về đi”.
Phục Võ ngây người.
Diệp Quân lại nói: “Trở về nền văn minh Thiên Hành”.
Phục Võ nhìn hắn, không nói gì.
Diệp Quân nghiêm túc nói: “Dù tỷ muội của cô nóng tính, nhưng ta có thể nhìn ra cô ấy rất quan tâm cô, đừng vì chút chuyện nhỏ này mà không vui, cô đi nói chuyện rõ ràng với cô ấy mới có thể xóa bỏ hiềm khích lúc trước”.
Đương nhiên hắn có thể nhìn ra nha đầu này có tình cảm với nền văn minh Thiên Hành và người tên Tư Oánh kia, vì khoảng thời gian này cô ấy vẫn luôn rầu rĩ không vui, hắn cũng không mong hai tỷ muội này xích mích thành thù vì mình.
Phục Võ cúi đầu không nói gì.
Diệp Quân cười bảo: “Về đi”.
Phục Võ ngẩng đầu lên nhìn hắn: “Bây giờ ngươi vẫn đang bị thương rất nghiêm trọng, nếu gặp phải nguy hiểm...”
Diệp Quân ngắt lời cô ấy: “Ta kéo dài tí là được”.
Phục Võ hơi nghi ngờ: “Kéo dài?”
Diệp Quân cười to giải thích: “Theo cách nói của hệ Ngân Hà là trốn”.
Phục Võ ngẫm nghĩ rồi nói: “Ta đưa ngươi đến một nơi an toàn hơn”.
Diệp Quân nhìn xung quanh: “Nơi này không an toàn à?”
Phục Võ gật đầu: “Nơi này vẫn đang nằm trong nền văn minh Thiên Hành, nếu để người khác nhìn thấy ngươi lúc này thì ngươi sẽ bị bọn họ đánh chết đấy”.
Nói xong, cô ấy kéo lấy cánh tay của Diệp Quân, dẫn theo hắn biến mất khỏi nơi này.
Không lâu sau đó, cô ấy dẫn Diệp Quân tới một vùng tinh không.
Ngân hà sáng chói, vô biên vô tận.
Hai người chậm rãi bước đi ở bên trong, Diệp Quân nhìn về phía xa, cuối tầm mắt là biển sao vô biên vô tận, hoàn toàn không thấy được điểm cuối.
Lúc này, một cảm giác nhỏ bé chợt xuất hiện.
Trong vũ trụ vô cùng vô tận này, con người thật sự quá tầm thường.
Lúc này, Phục Võ chợt ngâm nga, giọng của cô ấy nhẹ nhàng như nước, nghe rất hay.
Diệp Quân quay đầu nhìn về phía Phục Võ, Phục Võ nhất thời đỏ mặt, không ngâm nga nữa.
Diệp Quân cười hỏi: “Đó là bài hát ở nền văn minh Thiên Hành à?”
Phục Võ gật đầu.
Diệp Quân cười khẽ, sau đó nói: “Hệ Ngân Hà cũng có rất nhiều bài hát hay, cô có muốn nghe không?”
Phục Võ lập tức lắc đầu, nhưng sau đó cô ấy lại nói: “Ngươi... hát ta nghe thử”.
Diệp Quân bật cười, sau đó hát to: “Ôm lấy ta một lần... Ôm lấy ta...”
Bài hát ở hệ Ngân Hà luôn rất cởi mở, cũng rất to gan, việc này khiến Phục Võ chưa từng trải nghiệm thấy bất ngờ, cô ta đỏ mặt đấm một phát về phía Diệp Quân.
Oanh!
Diệp Quân bay thẳng ra xa...
Diệp Quân: “...”
Một lát sau, Diệp Quân ngồi trong tinh không im lặng không nói một lời, trong mũi vẫn có máu chảy ra.
Phục Võ ngồi bên cạnh hắn, im lặng liếm kẹo hồ lô.
Hai người đều im lặng.
Một lúc sau, Phục Võ đột nhiên nhỏ giọng nói gì đó.
Diệp Quân quay đầu nhìn cô ấy, Phục Võ đang cúi đầu liếm kẹo hồ lô, không nói gì cả.
Diệp Quân hỏi: “Cô vừa nói gì?”
Phục Võ cúi đầu im lặng một lúc lâu, sau đó lại nhỏ giọng nói gì đó, nhưng giọng nói nhỏ như mũi, thật sự khó nghe rõ được.
Diệp Quân không nhịn được truy hỏi: “Cô nói gì vậy?”
Phục Võ ngẩng đầu nhìn hắn: “Ta tha thứ cho ngươi rồi”.
Diệp Quân trợn tròn mắt, hắn cho rằng mình nghe lầm, yết hầu lăn lên lộn xuống, sau đó cất lời: “Cô... tha thứ cho ta rồi á?”
Phục Võ gật đầu: “Đúng thế”.
Nét mặt Diệp Quân trở nên cứng đờ.
Cô đánh ta, sau đó nói tha thứ cho ta?
Cô băn khoăn một lúc lâu như thế không phải vì cô đánh ta, mà là vì cô đang suy nghĩ có nên tha thứ cho ta hay không?
Diệp Quân cảm thấy đầu óc hỗn loạn, tư duy của mấy người này đều quá khó hiểu.
Phục Võ nhìn hắn, khẽ nói: “Bài hát như thế... hơi mất lịch sự... ngươi... ngươi đừng hát nữa”.
Diệp Quân lắc đầu cười khẽ, không thể không nói rất nhiều bài hát ở hệ Ngân Hà thật sự quá cởi mở và to gan.
Diệp Quân cười nói: “Vậy ta hát cho cô nghe bài nào không mất lịch sự được chứ?”
Phục Võ hơi do dự, sau đó gật đầu: “Ừm”.
Diệp Quân tìm lại những bài hát trong trí nhớ, bài hát của hệ Ngân Hà đều khá cởi mở và to gan, nhưng cũng có một vài bài hát tao nhã dễ nghe.
Trong trí nhớ mơ hồ của hắn, những bài hát cởi mở hào phóng kia đều do tiểu cô nương tên là Nhị... gì đó dạy hắn... Cụ thể tên gì thì hắn không nhớ ra được.
Cứ tạm thời gọi là Nhị Hóa vậy!
Một lát sau, Diệp Quân bắt đầu hát: “Phác họa Thanh Hoa lên gấm, nét bút nhạt dần đi... Vẽ phác hoa mẫu đơn lên thân bình, giống như nàng vừa trang điểm...”
Bài hát này hàm súc hơn bài khi nãy nhiều, nhịp điệu nhẹ nhàng và trong trẻo, Phục Võ vừa nghe đã bị nó thu hút.
Một lúc lâu sau đó, Diệp Quân nhìn Phục Võ bên cạnh, cười nói: “Thấy sao?”
Phục Võ gật đầu: “Nhịp điệu tao nhã, nhưng mà... ta muốn sửa lại một chút lời bài hát...”
Diệp Quân cười nói: “Cứ sửa thoải mái, ha ha!”
Phục Võ nhìn hắn, sau đó gật đầu.
Khoảng thời gian tiếp theo, mỗi ngày Diệp Quân đều tập trung chữa thương, dưới sự giúp đỡ của kiếm Thanh Huyên, sức mạnh Quang Âm trong cơ thể hắn ngày càng ít đi, cùng lúc đó, trí nhớ của hắn cũng dần khôi phục.
Còn Phục Võ thì mỗi ngày đều đang luyện kiếm, nói đúng hơn là đang ngộ kiếm, ý chí kiếm đạo của cô ấy ngày càng mạnh hơn.
Cô ấy tiến bộ nhanh đến mức khiến Diệp Quân rất ngạc nhiên.
Ngoài tu luyện, hai người cũng rất hay nói chuyện phiếm, Phục Võ rất tò mò về hệ Ngân Hà, thường xuyên hỏi Diệp Quân một vài chuyện liên quan đến hệ Ngân Hà, thấy cô ấy tò mò như thế, Diệp Quân cũng rất hay cười nói rằng sau này nếu có cơ hội sẽ dẫn cô ấy đến hệ Ngân Hà chơi, ăn món ăn ngon.
Mỗi lần Phục Võ đều sẽ nghiêm túc gật đầu với điều này.
Hai người vừa đi vừa tu luyện, khá giống như đang du ngoạn.
Mà sau một khoảng thời gian tiếp xúc, Diệp Quân phát hiện nha đầu Phục Võ này cũng là một người trong nóng ngoài lạnh, có điều tính cách hơi bướng, rất nhiều lúc trở nên bướng bỉnh thì cực kỳ kinh khủng.
Hôm nay, Diệp Quân đi theo Phục Võ xuyên qua một tấm chắn vũ trụ, hai người đi tới một vùng tinh không khác.
Phục Võ dừng bước.
Diệp Quân quay đầu nhìn về phía Phục Võ, mỉm cười hỏi: “Nơi này đã không còn trong thần cảnh Thiên Hành nữa rồi đúng không?”
Phục Võ nhìn hắn, không nói gì.
Diệp Quân mỉm cười: “Mau trở về đi!
Phục Võ gật đầu: “Ừm”.
Diệp Quân cười khẽ, sau đó xoay người muốn rời đi, lúc này, Phục Võ chợt nói: “Đợi đã”.
Diệp Quân xoay người nhìn về phía Phục Võ, Phục Võ đưa mắt nhìn xung quanh, sau đó nói: “Ta tiễn ngươi thêm một đoạn”.
Nói xong, cô ấy thoáng khựng người lại, sau đó lại nói: “Ý của ta là... ta sợ ngươi lạc đường...”
Diệp Quân: “...”
Cô ấy nhìn chằm chằm hắn, bàn tay của cô ấy cũng đã nắm chặt lại.
Diệp Quân: “...”
Lần này, hai người đều chọn chậm rãi bước đi trong ngân hà sáng chói như thế.
Diệp Quân đột nhiên lấy một xâu kẹo hồ lô ra, hắn bóc giấy gói kẹo rồi đưa cho Phục Võ, Phục Võ nhận lấy kẹo hồ lô rồi cắn nhẹ.
Phục Võ chợt nói: “Thanh kiếm kia của ngươi...”
Diệp Quân quay đầu nhìn Phục Võ, cười nói: “Cô thích à?”
Phục Võ gật đầu.
Diệp Quân cũng không đắn đo quá lâu, hắn mở lòng bàn tay, kiếm Thanh Huyên xuất hiện trong tay hắn, hắn đưa kiếm Thanh Huyên cho Phục Võ: “Thích thì tặng cô đấy”.
Phục Võ ngạc nhiên nhìn hắn.
Diệp Quân cười hỏi: “Sao vậy?”
Phục Võ không nhận lấy kiếm mà nhìn Diệp Quân chăm chú.
Diệp Quân đưa tay xoa đầu cô ấy, cười nói: “Không phải đang đùa với cô đâu, nếu cô thích thì cứ lấy đi”.
Phục Võ hỏi: “Vì sao?”
Diệp Quân cười nói: “Làm gì có nhiều vì sao như thế chứ?”
Phục Võ nghiêm túc nói: “Dù gì cũng phải có một lý do chứ”.
Diệp Quân cười khẽ: “Ta còn chưa nghĩ ra, đợi ta nghĩ ra rồi sẽ nói với cô, được chứ?”
Phục Võ im lặng một lúc lâu, sau đó cô ấy trả kiếm cho Diệp Quân.
Diệp Quân hơi ngạc nhiên: “Sao lại không lấy?”
Phục Võ nhìn hắn: “Ta vẫn chưa nghĩ ra, đợi ta nghĩ ra rồi lại nói với ngươi, được chứ?”
Nét mặt Diệp Quân cứng đờ.
Phục Võ đột nhiên đưa tay, Diệp Quân tỏ vẻ nghi ngờ.
Phục Võ nói: “Quả hồ lô”.
Diệp Quân cười khẽ, sau đó đưa một ít kẹo hồ lô cho cô ấy, dường như nghĩ đến điều gì, hắn lại lấy một chiếc nhẫn không gian ra đưa cho Phục Võ.
Phục Võ tỏ vẻ nghi ngờ.
Diệp Quân cười nói: “Bên trong có một vài món đồ chơi của hệ Ngân Hà, cô giữ lấy đi”.
Phục Võ cũng không từ chối, cô ấy nhận lấy nhẫn không gian.
Diệp Quân nhìn một vòng xung quanh, sau đó cười nói: “Tiễn đến đây thôi”.
Phục Võ gật đầu.
Diệp Quân cười khẽ, sau đó xoay người rời đi.
Phục Võ vẫn chưa rời đi mà nhìn chằm chằm Diệp Quân, mãi đến khi hắn biến mất trong tinh hà xa xôi, cô ấy mới thu hồi tầm mắt, nét mặt cô ấy hơi u ám, sau khi im lặng một lúc lâu, trong mắt cô ấy lóe lên cảm xúc phức tạp, sau đó cô ấy nhìn chiếc nhẫn không gian trong tay, xem một lượt nhẫn không gian, cuối cùng cô ấy lấy một tấm khăn che mặt màu trắng ra, sờ nhẹ, rất mềm mại, chỉ là khăn che mặt bình thường, không có chút chức năng nào.
Cô ấy im lặng cất đi, đang muốn tiếp tục tìm kiếm thứ gì mới mẻ thì thời không phía xa đột nhiên sôi trào.
Phục Võ cất nhẫn không gian đi, cô ấy đưa mắt nhìn về phía xa, ngay sau đó, tấm chắn thời không phía xa chợt tách ra hai bên, sau đó một người phụ nữ chậm rãi bước ra.
Thấy người này, Phục Võ sa sầm mặt.
Người đó chính là Tư Oánh!
Mà bên cạnh Tư Oánh còn có một người phụ nữ váy xanh đi theo, người phụ nữ này chính là Thanh Từ, sau lưng họ còn có một nhóm cao thủ của nền văn minh Thiên Hành.
Tư Oánh nhìn chằm chằm Phục Võ bằng ánh mắt lạnh như băng: “Hắn ta đâu?”
Phục Võ trầm giọng nói: “Tư Oánh, hắn đã rời đi rồi, chuyện này dừng lại ở đây được chứ?”
Nét mặt Tư Oánh không chút cảm xúc: “Không được”.
Phục Võ nhất thời hơi tức giận: “Ngươi có thể chín chắn giống ta chút được không? Đừng có bướng bỉnh mãi như thế”.
Tư Oánh lạnh lùng nhìn cô ấy, sau đó nói: “Đi giết người đàn ông đó”.
Mấy người nhóm Thanh Từ bên cạnh bà ta đang muốn đuổi theo.
Thì Phục Võ chợt nổi giận: “Láo xược!”
Những người này đều bị khí thế của Phục Võ làm sợ hãi.
Tư Oánh cười khẩy: “Phục Võ, quả nhiên ngươi thích người đàn ông ngoại tộc kia”.
Phục Võ cũng bướng lên, cô ấy nói lại: “Đúng vậy, ta thích hắn ta đấy, chúng ta còn ngủ với nhau rồi nữa! Làm sao? Ta cho ngươi tức chết luôn!”
Cả nhóm người: “...”
Rõ ràng Tư Oánh rất tức giận, hai mắt bà ta như muốn phun ra lửa, những khí thế mạnh mẽ liên tục dâng trào từ trong cơ thể bà ta. Vào lúc này, thời không xung quanh cũng trở nên sôi trào, cực kỳ đáng sự.
Phục Võ trầm giọng nói: “Tư Oánh, hắn ta không phải người xấu”.
Tư Oánh giận dữ nói: “Hắn ta không phải đồng loại của chúng ta”.
Phục Võ hít sâu một hơi, sau đó nhẹ nhàng nói: “Tư Oánh, hắn ta thật sự không phải đồng loại của chúng ta, nhưng hắn ta cũng không phải người xấu...”
Tư Oánh nhìn chằm chằm Phục Võ, thẳng thừng ngắt lời cô ấy: “Bảo hắn ta đi, đi ngay bây giờ”.
Phục Võ nhíu mày.
Thấy nét mặt của Phục Võ, ánh mắt Tư Oánh lại trở nên lạnh lẽo một lần nữa.
Phục Võ trầm giọng nói: “Bây giờ hắn ta đang bị thương rất nặng, nếu rời đi vào lúc này thì sẽ rất nguy hiểm”.
Tư Oánh nhìn chằm chằm Phục Võ, ánh mắt dần trở nên lạnh lẽo: “Phục Võ, ngươi nên hiểu rõ thần pháp Thiên Hành”.
Phục Võ khẽ thở dài: “Tư Oánh, ngươi phải giúp ta”.
Nét mặt Tư Oánh không chút cảm xúc: “Muốn ta giúp ngươi cũng được thôi, nhưng ngươi phải thề ngươi không có ý gì với hắn ta cả”.
Nghe thấy thế, Phục Võ nhất thời hơi nổi giận: “Tư Oánh, vì sao ngươi phải làm thế chứ”.
Tư Oánh cũng nổi giận: “Ta chỉ sợ ngươi đi sai đường thôi, thần pháp Thiên Hành cấm không được kết hôn với người ngoại tộc, ta không muốn ngươi phạm sai lầm”.
Phục Võ vung ống tay áo, sắc mặt lạnh như băng: “Ta không thề, ngươi có giúp hay là không?”
Tư Oánh cười khẩy: “Xem ra ngươi thật sự có ý đồ khác với hắn ta”.
Phục Võ cũng nổi giận: “Đúng là có ý đồ đấy thì sao?”
Tư Oánh phẫn nộ: “Ta sẽ giết hắn”.
Nói xong, bà ta lao về phía trước, nhắm thẳng về phía sau cây như một tia chớp.
Thấy thế, Phục Võ cũng giận dữ, cô ấy lóe lên, chắn trước mặt Tư Oánh một lần nữa, sau đó đánh một quyền về phía Tư Oánh.
Ầm!
Cú đấm của Phục Võ khiến Tư Oánh dừng lại.
Thấy Phục Võ ra tay với mình vì một người đàn ông ngoại tộc, Tư Oánh nhất thời nổi trận lôi đình, lửa giận dâng cao, lại đánh một quyền nhằm vào Phục Võ.
Thấy thế, Phục Võ cũng sa sầm mặt, người cô ấy run lên, lao thẳng về phía Tư Oánh.
Hai người phụ nữ bắt đầu đánh nhau, lúc này cả hai đều đang khó chịu, ra tay vô cùng hung hăng, hai người phụ nữ liên tục đánh nhau, những tiếng nổ vang không ngừng vang vọng.
Một lúc lâu sau đó, Phục Võ đẩy lui Tư Oánh bằng một quyền, cô ấy tức giận nhìn Tư Oánh: “Ngươi đừng ép ta”.
Thật ra cô ấy còn khá nương tay, không sử dụng hết toàn lực.
Tư Oánh nhìn chằm chằm Phục Võ: “Hôm nay ta phải giết chết hắn ta”.
Phục Võ giận dữ nói: “Hắn ta cũng đâu có làm hại tới nền văn minh Thiên Hành”.
Tư Oánh giận dữ nói: “Phục Võ, ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, giữa người đàn ông ngoại tộc đó và ta, ngươi chọn ai”.
Phục Võ vung tay áo, giận dữ nói: “Ngang ngược”.
Dứt lời, cô ấy xoay người đi tới phía sau cây, chuẩn bị dẫn Diệp Quân rời khỏi đây.
Lúc này, Tư Oánh sau lưng cô ấy đột nhiên biến mất.
Sắc mặt Phục Võ thoáng chốc trở nên lạnh lùng, sau đó đột nhiên xoay người đánh một quyền.
Ầm!
Một quyền đánh ra, lực lượng mạnh mẽ thoáng chốc khiến Tư Oánh lùi lại một lần nữa.
Sau khi dừng lại, Tư Oánh không tiếp tục ra tay mà nhìn chằm chằm Phục Võ: “Phục Võ, ta hỏi ngươi một lần cuối cùng, giữa tỷ muội và người đàn ông ngoại tộc kia ai quan trọng hơn!”
Lúc này Phục Võ cũng nổi trận lôi đình, đang giận dữ mà Tư Oánh còn ngang ngược như thế, lập tức phẫn nộ nói: “Đàn ông quan trọng hơn, đàn ông quan trọng hơn ngươi, được chưa?”
Nói xong, cô ấy xoay người bay tới phía sau cây, sau đó dẫn theo Diệp Quân biến mất ở cuối chân trời.
Tư Oánh dưới gốc cây nhìn về phía chân trời như mất hồn, một lát sau, nước mắt thoáng chốc tuôn rơi từ trong mắt nàng ta.
Phục Võ dẫn Diệp Quân đi tới một dãy núi sâu, cô ấy tìm một hồ nước, sau khi nhẹ nhàng đặt Diệp Quân xuống một tảng đá, cô ấy ngồi bên cạnh Diệp Quân, im lặng không nói một lời.
Diệp Quân nhìn cô ấy, sau đó nói: “Tại sao các cô lại ghét đàn ông ngoại tộc thế?”
Hắn nghe thấy rõ ràng cuộc trò chuyện giữa hai người phụ nữ.
Phục Võ cúi thấp đầu, nhỏ giọng nói: “Do quy định của thần pháp Thiên Hành, không được thông hôn với đàn ông ngoại tộc”.
Diệp Quân nhíu mày: “Làm bạn cũng không được à?”
Phục Võ ngẩng đầu nhìn hắn, không đáp.
Diệp Quân lắc đầu: “Tỷ muội kia của cô nóng tính quá, còn hơi hồ đồ nữa, nhưng ta nhớ hình như ta cũng có một người thân rất hồ đồ... Có điều không nhớ ra được đó là ai”.
Phục Võ im lặng một lúc, sau đó khẽ nói: “Cô ấy rất tốt, chỉ là hơi bướng bỉnh, tư duy rất kỳ lạ”.
Diệp Quân cười khẽ: “Đúng là rất bướng”.
Thật ra hắn rất muốn nói là cô cũng rất bướng, nhưng sau khi nghĩ đến tính cách của cô ấy thì không nói nữa.
Nha đầu này mà nổi giận cũng khiến người ta rất đau đầu, đừng chọc giận cô ấy thì tốt hơn.
Phục Võ nhìn Diệp Quân: “Thương tích của ngươi hiện tại sao rồi?”
Sắc mặt Diệp Quân trở nên u ám: “Vẫn không ổn cho lắm”.
Bây giờ trông người hắn vẫn còn chút sức mạnh Quang Âm còn sót lại, tuy có kiếm Thanh Huyên trấn áp, nhưng hắn vẫn cảm thấy rất khó chịu, đặc biệt là thần hồn, thần hồn của hắn lúc này rất yếu, ký ức cũng chưa khôi phục hết.
Cũng may là có kiếm Thanh Huyên trấn áp, nếu không hắn đã chết một trăm lần rồi.
Hơn nữa điều quan trọng nhất là hiện tại hắn vẫn chưa thể ra tay một cách dễ dàng, nếu ra tay vẫn sẽ có nhiều sức mạnh Quang Âm hơn tiến vào trong cơ thể hắn.
Nghĩ đến sự ăn mòn của sức mạnh Quang Âm, hắn ta cảm thấy sởn gai óc.
Lúc này, Phục Võ khẽ rên.
Chương 2122: Mạnh một cách khó tin!
Diệp Quân thôi suy nghĩ, quay đầu nhìn về phía Phục Võ: “Sao vậy?”
Phục Võ nhỏ giọng nói: “Ta muốn đưa ngươi về hệ Ngân Hà”.
Diệp Quân cười khổ: “Không thể nào trở về trong một khoảng thời gian ngắn được”.
Phục Võ nhìn hắn, không nói một lời.
Diệp Quân ngẩng đầu nhìn vào trong thiên địa, nét mặt hắn hơi nặng nề, lúc trước người đàn ông cường trắng nói hắn không phải người của thế giới này, một khi ra tay sẽ bị đạo tắc Quang Âm ở đây trấn áp...
Đạo tắc Quang Âm!
Diệp Quân nhíu mày, hắn định đợi sau khi khỏi hẳn sẽ đánh một trận với đạo tắc Quang Âm gì đó, trực giác nói với hắn, có lẽ thanh kiếm trong cơ thể hắn có thể chống lại đạo tắc Quang Âm gì đó kia.
Lúc này, Phục Võ đột nhiên đứng dậy đi tới cạnh hồ nước, Diệp Quân hơi nghi ngờ, Phục Võ đột nhiên duỗi tay phải, sau đó nhẹ nhàng nắm lại, cành cây ở cách đó mấy chục trượng bay vào tay cô ấy, sau đó, cô ấy rạch một cái về phía trước.
Xoẹt!
Một tia kiếm quang rẽ đôi nước hồ, mà sau đó, cô ấy cầm cành cây chỉ nhẹ lên trên.
Xoẹt!
Trên không trung bị cắt ra một chỗ rách mấy vạn trượng như nứt ra từ giữa... Thấy cảnh này, mí mắt Diệp Quân bên cạnh nhất thời giật giật.
Nha đầu trước mắt thật sự mang đến quá nhiều bất ngờ cho hắn.
Đây thật sự là lần đầu tiên nha đầu này tiếp xúc với kiếm à?
Trên đời thật sự có yêu nghiệt tuyệt thế như vậy ư? Không đúng!
Diệp Quân đột nhiên ngồi thẳng dậy, hắn nhìn chằm chằm Phục Võ, sau đó hắn chợt hiểu ra.
Nha đầu này đưa võ vào kiếm đạo, cô ấy dùng võ đạo của mình làm nền tảng, sau đó mới sáng tạo kiếm đạo trên nên tảng đó.
Dùng võ đạo vào kiếm đạo!
Lúc này, Phục Võ chợt quay đầu nhìn về phía Diệp Quân: “Cho ta xem thử kiếm ý của ngươi”.
Diệp Quân nhìn cô ấy, sau đó mở lòng bàn tay, một tia kiếm ý bay lên từ lòng bàn tay của cô ấy, sau đó rơi xuống trước mặt Phục Võ.
Phục Võ mở lòng bàn tay, tia kiếm ý kia bay vào tay cô ấy, cô ấy nhìn một lúc, sau đó chậm rãi nhắm mắt lại.
Diệp Quân hơi nghi ngờ.
Phục Võ đột nhiên mở mắt ra, cô ấy nhìn Diệp Quân: “Ta hiểu rồi, thì ra là thuần túy”.
Diệp Quân nhìn cô ấy, không nói gì.
Phục Võ chỉ nhẹ, kiếm ý của Diệp Quân bay về trước mặt hắn, lúc này, cô ấy chợt mở lòng bàn tay, một tia kiếm ý xuất hiện trong tay cô ấy, cô ấy nắm lấy tia kiếm ý kia, khẽ động tâm niệm, kiếm ý chợt ngưng tụ thành một thanh ý kiếm.
Phục Võ nhìn ý kiếm trong tay, khẽ nói: “Kiếm ý cần phải thuần túy, trong lòng không có tạp niệm, nhìn thẳng bản tâm... trong lòng chỉ có kiếm...”
Nói xong, cô ấy biến thành một tia kiếm quang bay lên trời.
Vụt!
Chỉ trong nháy mắt, đất trời đã nứt ra một khe hở rất dài.
Trong thiên địa có tiếng kiếm reo vang vọng.
Diệp Quân ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, trong lòng ngoài kinh ngạc còn có nặng nề.
Hắn biết sở dĩ nha đầu này đáng sợ như thế ngoài việc cô ấy vốn là một thiên tài yêu nghiệt thì còn có một nguyên nhân là võ học của cô ấy rất thâm hậu, nội công cao, vì thế cô ấy có thể lập tức từ võ đạo tiến vào kiếm đạo.
Nhưng không thể không nói thật sự là quá yêu nghiệt.
Cô ấy cầm kiếm ý, muốn tham khảo, là tham khảo chứ không phải mô phỏng, cô ấy muốn đi con đường kiếm ý của riêng mình.
Yêu nghiệt!
Diệp Quân nở nụ cười, nha đầu này thật sự là một người có thiên phú tu kiếm rất cao, sau này chắc chắn sẽ là một kiếm tu tuyệt thế.
Sau khi đi tới chân trời, Phục Võ cầm ý kiếm đứng trong thiên địa, trên người cô ấy tản ra ý chí kiếm đạo mạnh mẽ, theo ý chí kiếm đạo xuất hiện không ngừng, thời không xung quanh chấn động đến mức liên tục run rẩy, rất đáng sợ.
Một lát sau, cô ấy đột nhiên chém một kiếm về phía trước.
Chỉ một kiếm, thời không trước mặt cô ấy đã nứt ra, cùng lúc đó một ý chí kiếm đạo đáng sợ bao phủ lấy toàn bộ đất trời.
Diệp Quân mở lòng bàn tay, cảm nhận những ý chí kiếm đạo ở xung quanh, dù hiện tại những ý chí kiếm đạo này vẫn không bằng của hắn, nhưng trong đó cũng chứa đựng một loại lý niệm kiếm đạo.
Đáng sợ!
Lúc này, Phục Võ chợt biến thành một tia kiếm quang rơi xuống trước mặt Diệp Quân, cô ấy nhìn Diệp Quân: “Có thể cho ta mượn thanh kiếm lúc trước của ngươi xem thử không?”
Diệp Quân cười nói: “Được”.
Dứt lời, hắn muốn lấy kiếm Thanh Huyên ra, nhưng Phục Võ lại lắc đầu: “Không cần lấy ra, ngươi đưa tay cho ta”.
Tuy Diệp Quân hơi nghi ngờ, nhưng hắn vẫn đưa tay phải ra, Phục Võ duỗi tay nắm lấy tay hắn, sau đó cô ấy chậm rãi nhắm mắt lại.
Diệp Quân càng nghi ngờ hơn.
Lúc này, kiếm Thanh Huyên trong người Diệp Quân chợt rung lên.
Bây giờ Diệp Quân mới hiểu.
Nha đầu này đang cảm nhận kiếm Thanh Huyên!
Một lúc lâu sau đó, Phục Võ mở mắt, cô ấy nhìn Diệp Quân: “Trong kiếm này chứa đựng một tình cảm”.
Diệp Quân hỏi: “Tình cảm?”
Phục Võ gật đầu: “Kiếm đạo có tình cảm... Ngoài tình cảm còn có một ý chí vô địch... Thứ đó còn mạnh hơn của ngươi rất nhiều... mạnh một cách khó tin...”
Nói đến đây, ánh mắt cô ấy chợt trở nên nóng bỏng: “Có lẽ đó là kiếm đạo ta muốn theo đuổi”.
Ong!
Kiếm Thanh Huyên trong cơ thể Diệp Quân chợt rung động dữ dội...
Chương 2123: Cứ sửa thoải mái
Cảm nhận được sự run rẩy của kiếm Thanh Huyên, Diệp Quân thầm thấy rất khiếp sợ nhìn chằm chằm Phục Võ trước mặt, nha đầu này đang mượn kiếm Thanh Huyên đạt tới giới hạn của kiếm đạo, có lẽ bây giờ cô ấy không tạo ra được kiếm đạo ẩn chứa bên trong kiếm Thanh Huyên, nhưng cô ấy có một mục tiêu, có một phương hướng, mà điều cô ấy phải làm bây giờ chính là tiến về phía trước.
Rõ ràng kiếm Thanh Huyên cũng rất dung túng cho nha đầu này.
Nha đầu này đúng là yêu nghiệt!
Lúc này, Phục Võ đột nhiên trợn mắt nhìn hắn: “Buông tay”.
Diệp Quân lấy lại tinh thần, phát hiện mình vẫn đang nắm tay cô ấy, vì khi nãy xuất thần nên lúc Phục Võ rụt tay lại, hắn còn nắm chặt hơn.
Hắn cười ha hả, buông ta Phục Võ ra.
Phục Võ cũng trợn mắt nhìn hắn.
Diệp Quân mỉm cười nói: “Cô về đi”.
Phục Võ ngây người.
Diệp Quân lại nói: “Trở về nền văn minh Thiên Hành”.
Phục Võ nhìn hắn, không nói gì.
Diệp Quân nghiêm túc nói: “Dù tỷ muội của cô nóng tính, nhưng ta có thể nhìn ra cô ấy rất quan tâm cô, đừng vì chút chuyện nhỏ này mà không vui, cô đi nói chuyện rõ ràng với cô ấy mới có thể xóa bỏ hiềm khích lúc trước”.
Đương nhiên hắn có thể nhìn ra nha đầu này có tình cảm với nền văn minh Thiên Hành và người tên Tư Oánh kia, vì khoảng thời gian này cô ấy vẫn luôn rầu rĩ không vui, hắn cũng không mong hai tỷ muội này xích mích thành thù vì mình.
Phục Võ cúi đầu không nói gì.
Diệp Quân cười bảo: “Về đi”.
Phục Võ ngẩng đầu lên nhìn hắn: “Bây giờ ngươi vẫn đang bị thương rất nghiêm trọng, nếu gặp phải nguy hiểm...”
Diệp Quân ngắt lời cô ấy: “Ta kéo dài tí là được”.
Phục Võ hơi nghi ngờ: “Kéo dài?”
Diệp Quân cười to giải thích: “Theo cách nói của hệ Ngân Hà là trốn”.
Phục Võ ngẫm nghĩ rồi nói: “Ta đưa ngươi đến một nơi an toàn hơn”.
Diệp Quân nhìn xung quanh: “Nơi này không an toàn à?”
Phục Võ gật đầu: “Nơi này vẫn đang nằm trong nền văn minh Thiên Hành, nếu để người khác nhìn thấy ngươi lúc này thì ngươi sẽ bị bọn họ đánh chết đấy”.
Nói xong, cô ấy kéo lấy cánh tay của Diệp Quân, dẫn theo hắn biến mất khỏi nơi này.
Không lâu sau đó, cô ấy dẫn Diệp Quân tới một vùng tinh không.
Ngân hà sáng chói, vô biên vô tận.
Hai người chậm rãi bước đi ở bên trong, Diệp Quân nhìn về phía xa, cuối tầm mắt là biển sao vô biên vô tận, hoàn toàn không thấy được điểm cuối.
Lúc này, một cảm giác nhỏ bé chợt xuất hiện.
Trong vũ trụ vô cùng vô tận này, con người thật sự quá tầm thường.
Lúc này, Phục Võ chợt ngâm nga, giọng của cô ấy nhẹ nhàng như nước, nghe rất hay.
Diệp Quân quay đầu nhìn về phía Phục Võ, Phục Võ nhất thời đỏ mặt, không ngâm nga nữa.
Diệp Quân cười hỏi: “Đó là bài hát ở nền văn minh Thiên Hành à?”
Phục Võ gật đầu.
Diệp Quân cười khẽ, sau đó nói: “Hệ Ngân Hà cũng có rất nhiều bài hát hay, cô có muốn nghe không?”
Phục Võ lập tức lắc đầu, nhưng sau đó cô ấy lại nói: “Ngươi... hát ta nghe thử”.
Diệp Quân bật cười, sau đó hát to: “Ôm lấy ta một lần... Ôm lấy ta...”
Bài hát ở hệ Ngân Hà luôn rất cởi mở, cũng rất to gan, việc này khiến Phục Võ chưa từng trải nghiệm thấy bất ngờ, cô ta đỏ mặt đấm một phát về phía Diệp Quân.
Oanh!
Diệp Quân bay thẳng ra xa...
Diệp Quân: “...”
Một lát sau, Diệp Quân ngồi trong tinh không im lặng không nói một lời, trong mũi vẫn có máu chảy ra.
Phục Võ ngồi bên cạnh hắn, im lặng liếm kẹo hồ lô.
Hai người đều im lặng.
Một lúc sau, Phục Võ đột nhiên nhỏ giọng nói gì đó.
Diệp Quân quay đầu nhìn cô ấy, Phục Võ đang cúi đầu liếm kẹo hồ lô, không nói gì cả.
Diệp Quân hỏi: “Cô vừa nói gì?”
Phục Võ cúi đầu im lặng một lúc lâu, sau đó lại nhỏ giọng nói gì đó, nhưng giọng nói nhỏ như mũi, thật sự khó nghe rõ được.
Diệp Quân không nhịn được truy hỏi: “Cô nói gì vậy?”
Phục Võ ngẩng đầu nhìn hắn: “Ta tha thứ cho ngươi rồi”.
Diệp Quân trợn tròn mắt, hắn cho rằng mình nghe lầm, yết hầu lăn lên lộn xuống, sau đó cất lời: “Cô... tha thứ cho ta rồi á?”
Phục Võ gật đầu: “Đúng thế”.
Nét mặt Diệp Quân trở nên cứng đờ.
Cô đánh ta, sau đó nói tha thứ cho ta?
Cô băn khoăn một lúc lâu như thế không phải vì cô đánh ta, mà là vì cô đang suy nghĩ có nên tha thứ cho ta hay không?
Diệp Quân cảm thấy đầu óc hỗn loạn, tư duy của mấy người này đều quá khó hiểu.
Phục Võ nhìn hắn, khẽ nói: “Bài hát như thế... hơi mất lịch sự... ngươi... ngươi đừng hát nữa”.
Diệp Quân lắc đầu cười khẽ, không thể không nói rất nhiều bài hát ở hệ Ngân Hà thật sự quá cởi mở và to gan.
Diệp Quân cười nói: “Vậy ta hát cho cô nghe bài nào không mất lịch sự được chứ?”
Phục Võ hơi do dự, sau đó gật đầu: “Ừm”.
Diệp Quân tìm lại những bài hát trong trí nhớ, bài hát của hệ Ngân Hà đều khá cởi mở và to gan, nhưng cũng có một vài bài hát tao nhã dễ nghe.
Trong trí nhớ mơ hồ của hắn, những bài hát cởi mở hào phóng kia đều do tiểu cô nương tên là Nhị... gì đó dạy hắn... Cụ thể tên gì thì hắn không nhớ ra được.
Cứ tạm thời gọi là Nhị Hóa vậy!
Một lát sau, Diệp Quân bắt đầu hát: “Phác họa Thanh Hoa lên gấm, nét bút nhạt dần đi... Vẽ phác hoa mẫu đơn lên thân bình, giống như nàng vừa trang điểm...”
Bài hát này hàm súc hơn bài khi nãy nhiều, nhịp điệu nhẹ nhàng và trong trẻo, Phục Võ vừa nghe đã bị nó thu hút.
Một lúc lâu sau đó, Diệp Quân nhìn Phục Võ bên cạnh, cười nói: “Thấy sao?”
Phục Võ gật đầu: “Nhịp điệu tao nhã, nhưng mà... ta muốn sửa lại một chút lời bài hát...”
Diệp Quân cười nói: “Cứ sửa thoải mái, ha ha!”
Phục Võ nhìn hắn, sau đó gật đầu.
Khoảng thời gian tiếp theo, mỗi ngày Diệp Quân đều tập trung chữa thương, dưới sự giúp đỡ của kiếm Thanh Huyên, sức mạnh Quang Âm trong cơ thể hắn ngày càng ít đi, cùng lúc đó, trí nhớ của hắn cũng dần khôi phục.
Còn Phục Võ thì mỗi ngày đều đang luyện kiếm, nói đúng hơn là đang ngộ kiếm, ý chí kiếm đạo của cô ấy ngày càng mạnh hơn.
Cô ấy tiến bộ nhanh đến mức khiến Diệp Quân rất ngạc nhiên.
Ngoài tu luyện, hai người cũng rất hay nói chuyện phiếm, Phục Võ rất tò mò về hệ Ngân Hà, thường xuyên hỏi Diệp Quân một vài chuyện liên quan đến hệ Ngân Hà, thấy cô ấy tò mò như thế, Diệp Quân cũng rất hay cười nói rằng sau này nếu có cơ hội sẽ dẫn cô ấy đến hệ Ngân Hà chơi, ăn món ăn ngon.
Mỗi lần Phục Võ đều sẽ nghiêm túc gật đầu với điều này.
Hai người vừa đi vừa tu luyện, khá giống như đang du ngoạn.
Mà sau một khoảng thời gian tiếp xúc, Diệp Quân phát hiện nha đầu Phục Võ này cũng là một người trong nóng ngoài lạnh, có điều tính cách hơi bướng, rất nhiều lúc trở nên bướng bỉnh thì cực kỳ kinh khủng.
Hôm nay, Diệp Quân đi theo Phục Võ xuyên qua một tấm chắn vũ trụ, hai người đi tới một vùng tinh không khác.
Phục Võ dừng bước.
Diệp Quân quay đầu nhìn về phía Phục Võ, mỉm cười hỏi: “Nơi này đã không còn trong thần cảnh Thiên Hành nữa rồi đúng không?”
Phục Võ nhìn hắn, không nói gì.
Diệp Quân mỉm cười: “Mau trở về đi!
Phục Võ gật đầu: “Ừm”.
Diệp Quân cười khẽ, sau đó xoay người muốn rời đi, lúc này, Phục Võ chợt nói: “Đợi đã”.
Diệp Quân xoay người nhìn về phía Phục Võ, Phục Võ đưa mắt nhìn xung quanh, sau đó nói: “Ta tiễn ngươi thêm một đoạn”.
Nói xong, cô ấy thoáng khựng người lại, sau đó lại nói: “Ý của ta là... ta sợ ngươi lạc đường...”
Diệp Quân: “...”
Cô ấy nhìn chằm chằm hắn, bàn tay của cô ấy cũng đã nắm chặt lại.
Diệp Quân: “...”
Lần này, hai người đều chọn chậm rãi bước đi trong ngân hà sáng chói như thế.
Diệp Quân đột nhiên lấy một xâu kẹo hồ lô ra, hắn bóc giấy gói kẹo rồi đưa cho Phục Võ, Phục Võ nhận lấy kẹo hồ lô rồi cắn nhẹ.
Phục Võ chợt nói: “Thanh kiếm kia của ngươi...”
Diệp Quân quay đầu nhìn Phục Võ, cười nói: “Cô thích à?”
Phục Võ gật đầu.
Diệp Quân cũng không đắn đo quá lâu, hắn mở lòng bàn tay, kiếm Thanh Huyên xuất hiện trong tay hắn, hắn đưa kiếm Thanh Huyên cho Phục Võ: “Thích thì tặng cô đấy”.
Phục Võ ngạc nhiên nhìn hắn.
Diệp Quân cười hỏi: “Sao vậy?”
Phục Võ không nhận lấy kiếm mà nhìn Diệp Quân chăm chú.
Diệp Quân đưa tay xoa đầu cô ấy, cười nói: “Không phải đang đùa với cô đâu, nếu cô thích thì cứ lấy đi”.
Phục Võ hỏi: “Vì sao?”
Diệp Quân cười nói: “Làm gì có nhiều vì sao như thế chứ?”
Phục Võ nghiêm túc nói: “Dù gì cũng phải có một lý do chứ”.
Diệp Quân cười khẽ: “Ta còn chưa nghĩ ra, đợi ta nghĩ ra rồi sẽ nói với cô, được chứ?”
Phục Võ im lặng một lúc lâu, sau đó cô ấy trả kiếm cho Diệp Quân.
Diệp Quân hơi ngạc nhiên: “Sao lại không lấy?”
Phục Võ nhìn hắn: “Ta vẫn chưa nghĩ ra, đợi ta nghĩ ra rồi lại nói với ngươi, được chứ?”
Nét mặt Diệp Quân cứng đờ.
Phục Võ đột nhiên đưa tay, Diệp Quân tỏ vẻ nghi ngờ.
Phục Võ nói: “Quả hồ lô”.
Diệp Quân cười khẽ, sau đó đưa một ít kẹo hồ lô cho cô ấy, dường như nghĩ đến điều gì, hắn lại lấy một chiếc nhẫn không gian ra đưa cho Phục Võ.
Phục Võ tỏ vẻ nghi ngờ.
Diệp Quân cười nói: “Bên trong có một vài món đồ chơi của hệ Ngân Hà, cô giữ lấy đi”.
Phục Võ cũng không từ chối, cô ấy nhận lấy nhẫn không gian.
Diệp Quân nhìn một vòng xung quanh, sau đó cười nói: “Tiễn đến đây thôi”.
Phục Võ gật đầu.
Diệp Quân cười khẽ, sau đó xoay người rời đi.
Phục Võ vẫn chưa rời đi mà nhìn chằm chằm Diệp Quân, mãi đến khi hắn biến mất trong tinh hà xa xôi, cô ấy mới thu hồi tầm mắt, nét mặt cô ấy hơi u ám, sau khi im lặng một lúc lâu, trong mắt cô ấy lóe lên cảm xúc phức tạp, sau đó cô ấy nhìn chiếc nhẫn không gian trong tay, xem một lượt nhẫn không gian, cuối cùng cô ấy lấy một tấm khăn che mặt màu trắng ra, sờ nhẹ, rất mềm mại, chỉ là khăn che mặt bình thường, không có chút chức năng nào.
Cô ấy im lặng cất đi, đang muốn tiếp tục tìm kiếm thứ gì mới mẻ thì thời không phía xa đột nhiên sôi trào.
Phục Võ cất nhẫn không gian đi, cô ấy đưa mắt nhìn về phía xa, ngay sau đó, tấm chắn thời không phía xa chợt tách ra hai bên, sau đó một người phụ nữ chậm rãi bước ra.
Thấy người này, Phục Võ sa sầm mặt.
Người đó chính là Tư Oánh!
Mà bên cạnh Tư Oánh còn có một người phụ nữ váy xanh đi theo, người phụ nữ này chính là Thanh Từ, sau lưng họ còn có một nhóm cao thủ của nền văn minh Thiên Hành.
Tư Oánh nhìn chằm chằm Phục Võ bằng ánh mắt lạnh như băng: “Hắn ta đâu?”
Phục Võ trầm giọng nói: “Tư Oánh, hắn đã rời đi rồi, chuyện này dừng lại ở đây được chứ?”
Nét mặt Tư Oánh không chút cảm xúc: “Không được”.
Phục Võ nhất thời hơi tức giận: “Ngươi có thể chín chắn giống ta chút được không? Đừng có bướng bỉnh mãi như thế”.
Tư Oánh lạnh lùng nhìn cô ấy, sau đó nói: “Đi giết người đàn ông đó”.
Mấy người nhóm Thanh Từ bên cạnh bà ta đang muốn đuổi theo.
Thì Phục Võ chợt nổi giận: “Láo xược!”
Những người này đều bị khí thế của Phục Võ làm sợ hãi.
Tư Oánh cười khẩy: “Phục Võ, quả nhiên ngươi thích người đàn ông ngoại tộc kia”.
Phục Võ cũng bướng lên, cô ấy nói lại: “Đúng vậy, ta thích hắn ta đấy, chúng ta còn ngủ với nhau rồi nữa! Làm sao? Ta cho ngươi tức chết luôn!”
Cả nhóm người: “...”
Bình luận facebook