-
Chương 2161-2165
Chương 2161: Lời vừa ra, vạn pháp theo
Thấy Tịnh tông chủ đi tới, Đa Nguyên Đạo Đế nhíu mày hỏi: “Ngươi là người phương nào?"
Chuyến đi đến vũ trụ này đã khiến ông ta quá đỗi ngạc nhiên.
Từ cái tên chủ nhân bút Đại Đạo lôi thôi lếch thếch, cho đến cô gái váy xanh đã rời đi, cả cô gái váy trắng bất ngờ xuất hiện này, không ai là không mang lại bất ngờ.
Người của vũ trụ này cũng không yếu lắm.
Thật thú vị!
Tịnh tông chủ chưa kịp mở miệng thì chủ nhân bút Đại Đạo đã lên tiếng trước: “Vị này là Tịnh tông chủ, tu theo đạo ngôn xuất pháp tùy. Lão Đa Nguyên thối tha nhà ngươi khôn hồn thì mau dập đầu xin lỗi, may ra được bà ấy tha cho một mạng”.
Vô Biên Chủ liếc xéo sang, thầm nhủ lão này biết cách đổ dầu vào lửa ghê.
Đa Nguyên Đạo Đế lại cười lên: “Đạo ngôn xuất pháp tùy?"
Ánh mắt nhìn sang Tịnh tông chủ: “Thử xem”.
Chủ nhân bút Đại Đạo vội vàng kéo Vô Biên Chủ sang một bên để tránh bị vạ lây.
Tịnh tông chủ dừng bước, nhìn thẳng vào Đa Nguyên Đạo Đế, mở miệng: “Quỳ”.
Lời vừa ra, vạn pháp nghe theo.
Uỳnh!
Đa Nguyên Đạo Đế biến sắc trong nháy mắt khi sức mạnh Vạn Pháp ầm ầm giáng xuống, khiến một gối ông ta cong lại.
Ruỳnh ruỳnh!
Cái quỳ khiến tinh hà run rẩy như bị động đất lan tới.
"Làm càn!"
Đa Nguyên Đạo Đế ngẩng phắt dậy với hai mắt đỏ ngầu. Chỉ trong phút chốc, sức mạnh thời gian Tuế Nguyệt ồ ạt tràn ra từ cơ thể ông ta, chống lại sức mạnh vạn pháp. Nhưng cho dù ông ta có dùng bao nhiêu đi nữa cũng vô dụng khi sức mạnh vạn pháp như cả một vũ trụ đè nặng lên người, không thể cựa quậy.
Cách đó không xa, Phạm Diêm La Thiên Tử và Kỳ Chủ như bị sét đánh chết đứng, đầu óc trống rỗng.
Quỳ thật luôn sao?
Ánh mắt Đa Nguyên Đạo Đế nhìn Tịnh tông chủ trở nên dữ tợn: “Con ả đáng chết. Bổn đế hôm nay hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, mối nhục này ta sẽ trả lại gấp vạn lần, ngươi chờ đấy!"
Uỳnh!
Ông ta bất thình lình tự bạo, phát ra sức mạnh khổng lồ.
Tịnh tông chủ chỉ nói: “Tán”.
Toàn bộ uy lực đó bị cuốn bay.
Chủ nhân bút Đại Đạo: “Chỉ là phân thân mà thôi”.
Tịnh tông chủ liếc sang: “Ông đang rảnh lắm đúng không?"
Chủ nhân bút Đại Đạo cười ruồi: “Bận bù đầu đây”.
Tịnh tông chủ nhắm mắt lại: “Từ giờ trở đi, cấm mọi văn minh tiếp cận biên giới vũ trụ Quan Huyên”.
Giọng không lớn nhưng lại lan đi khắp vô số vũ trụ tinh hà.
Kiếm Tông ở Thanh Châu.
Trời còn tờ mờ sáng, Diệp Quân đã mặc trang phục nội môn bước vào đạo trường.
Đệ tử nội môn mỗi sáng thứ hai tư sáu đều phải đến Văn Đạo Trường để nghe giảng.
Thật ra đây là một loại phúc lợi.
Bởi vì người đứng lớp đều là Kiếm Hoàng trở lên.
Văn Đạo Trường nằm trên đỉnh Văn Đạo Phong, một ngọn núi cô độc cao tít đâm thẳng vào tầng mây. Trên đỉnh núi là một quảng trường hình tròn lát đá xanh, đủ chỗ chứa mấy trăm nghìn người, đứng trên đó như đang bơi trong mây vậy.
Diệp Quân đến nơi thì đã thấy tầm mười đệ tử nội môn có mặt, trai gái đều đủ, tuổi trẻ xán lạn.
"Mộc Cẩn sư huynh đến!"
Một giọng nói vang lên.
Diệp Quân quay lại, thấy một thanh niên trong trang phục màu trắng đầy phong độ đi đến.
An Mộc Cẩn.
Diệp Quân không khỏi kinh ngạc.
Các kiếm tu trẻ tuổi vội vã ra chào với vẻ lấy lòng rõ mồn một.
Bởi vì nhà họ An.
An Khinh Hàn đã trở thành người đứng đầu Võ viện, không khác gì thần trong mắt nhiều người, vì vậy địa vị cả gia tộc cũng lên cao.
Mà Võ viện là gì?
Là nơi thiên chi kiêu tử yêu nghiệt nhất tụ hội, mà để đứng đầu được nơi đó thì quá là kinh khủng.
An Mộc Cẩn đáp lại từng người một.
Thấy Diệp Quân gần đó, y thoáng ngẩn ra rồi đi tới chào hỏi: “Diệp huynh, lại gặp nhau rồi”.
Các kiếm tu thấy An Mộc Cẩn chủ động bắt chuyện thì tò mò nhìn lại, thấy Diệp Quân chỉ mới tới cảnh giới Tiên Thiên thì giật mình. Đây là đệ tử nội môn sao?
Diệp Quân đáp lại: “Chào An huynh”.
An Mộc Cẩn: “Diệp huynh vượt qua khảo hạch Kiếm Tháp để vào sao?"
Diệp Quân gật đầu.
Một tia lạ thường lóe lên trong mắt An Mộc Cẩn, lại nghe Diệp Quân nói tiếp: “Thật xấu hổ, chỉ đến được ải thứ ba”.
Chương 2162: Kiểm tra kiếm ý
Ải thứ ba?
An Mộc Cẩn ngẩn ra, đoạn tiến tới hỏi: “Ta không có ý gì, chỉ muốn hỏi huynh có gọi là giấu đầu lòi đuôi không?"
Diệp Quân bật cười.
Người trẻ dạo này cũng không đơn giản đấy!
An Mộc Cẩn cười cười, cũng đưa ra đánh giá tương tự về hắn.
Bỗng có người nói: “Ngu chủ tịch đến”.
Ngu chủ tịch.
Diệp Quân nhìn theo, thấy một cô gái váy trắng chậm rãi đi tới thì ngẩn người.
Đó chính là cô gái "thẳng thắn gặp mặt" ở trong núi kia.
Sao lại là cô ta vậy?
Hắn nhức đầu.
Các kiếm tu thấy Ngu Ngưng đi tới thì lập tức đứng nghiêm, trong mắt tràn ngập hưng phấn.
Cô ta chính là chủ tịch Kiếm Tông hiện nay, đệ tử thân truyền của tông chủ, lại còn vô cùng xinh đẹp.
Ngu Ngưng đi lên đài đá, nhìn xuống nói: “Ngồi đi”.
Rồi ngồi xuống trước.
Những người khác làm theo.
Ngu Ngưng: “Hôm nay sẽ học về kiếm ý. Kiếm ý sống từ ý, cũng chính là ý chí...”
Cô ta nghiêm túc giảng bài, các kiếm tu bên dưới nghiêm túc nghe.
Kiếm ý.
Là một thứ vô cùng quan trọng, có thể quyết định giới hạn và sức mạnh của một kiếm tu.
Nói đơn giản, đó là sức mạnh ý chí.
Diệp Quân lắng nghe một hồi, cảm thấy cô gái này giảng bài rất tốt, rất phù hợp cho các kiếm tu trẻ tuổi.
Bỗng Ngu Ngưng nhìn xuống, nói: “Thả kiếm ý ra”.
Kiếm ý.
Các kiếm tu nghe vậy thì thả ra.
Kiếm ý và khí tức kiếm đạo của An Mộc Cẩn là mạnh nhất, đã lên tới Kiếm Hoàng.
Nổi bật như hạc giữa bầy gà.
Diệp Quân thì không có kiếm ý.
Thật ra thì chỉ cần hắn muốn là có thể gọi nó, nhưng Kiếm Ý Vô Địch lại đặc biệt, e rằng sẽ gây phiền phức.
Ngu Ngưng quan sát kiếm ý của An Mộc Cẩn một cái rồi nhìn sang người khác, gọi: “An Mộc Cẩn, Phó Cát, bước khỏi hàng”.
An Mộc Cẩn làm theo.
Người còn lại là một thiếu niên ngồi ở cuối. Cậu ta tầm mười bảy mười tám tuổi, vóc dáng gầy gò, mặt hơi tái nhợt vì lo lắng.
Ngu Ngưng nói: “Thả kiếm ý ra”.
An Mộc Cẩn làm theo. Kiếm ý khí thế bừng bừng, vừa xuất hiện đã áp đảo bốn phía như một đế vương.
Phó Cát chần chừ một hồi rồi cũng thả ra. Nhưng kiếm ý của cậu ta vừa xuất hiện đã rụt về lại cơ thể như sợ chạm phải kiếm ý của An Mộc Cẩn.
"Ha ha ha!"
Các kiếm tu khác cười bò.
Phó Cát lại càng sợ sệt hơn, cố gắng thả kiếm ý ra lại, nhưng nó một lần nữa rụt về.
Các kiếm tu cười lớn hơn.
Phó Cát đổ mồ hôi ròng ròng.
Ngu Ngưng nhíu mày khẽ quát: “Phó Cát!"
Cậu thiếu niên run bắn lại, vội vàng hành lễ với cô ta, lắp bắp: “Ngu chủ tịch...”
Ngu Ngưng hỏi: “Vì sao kiếm ý yếu như vậy?"
Phó Cát cuống cả lên, không biết trả lời thế nào.
Ngu Ngưng lắc đầu: “Kiếm ý thế này, không có tư cách trở thành đệ tử nội môn...”
Phó Cát nghe vậy thì tái mặt, lập tức quỳ xuống: “Ngu chủ tịch, ta... ta sẽ cố gắng hơn...”
Một số kiếm tu nghe vậy thì lộ vẻ khinh bỉ.
Bọn họ cho rằng kiếm tu phải có cốt khí, thẳng tắp không cong, hở ra một cái đã quỳ thì không xứng làm kiếm tu.
Ngu Ngưng thấy Phó Cát quỳ thì nhíu mày, bỗng thấy Diệp Quân đi đến đỡ cậu ta dậy, cười nói: “Đừng vội, Ngu chủ tịch không có ý gì đâu, chớ nghĩ nhiều”.
Ngu Ngưng nhìn hắn: “Nội môn cách nửa tháng sẽ có kiểm tra, nếu không thể vượt qua sẽ bị trục xuất. Kiếm ý này của hắn không thể nào hoàn thành kiểm tra, cũng không đạt tới tiêu chuẩn đệ tử nội môn”.
Giọng cô ta hơi gằn lại khi quay sang Phó Cát: “Ngươi vào nội môn bằng cách nào?"
Phó Cát run rẩy đáp: “Thông qua khảo hạch”.
Ngu Ngưng nhíu mày, gọi: “Trưởng lão nội môn!"
Một chốc sau, một ông lão xuất hiện giữa sân, thi lễ với cô ta: “Ngu chủ tịch”.
Ngu Ngưng đánh mắt sang Phó Cát, hỏi: “Hắn vào đây bằng cách nào?"
Trưởng lão thấy Phó Cát thì hơi biến sắc, tần ngần nói: “Đúng là thi vào được, nhưng...”
Ngu Ngưng nhíu mày: “Nhưng gì?"
Trưởng lão: “Hắn khá là may mắn. Hôm khảo hạch thì trận pháp có vấn đề khiến hình nộm gặp lỗi, đến khi phát hiện ra thì hắn đã thành đệ tử nội môn cho nên...”
Những người khác nghe vậy thì bừng tỉnh ngộ.
Ra là ăn may!
Ánh mắt họ nhìn Phó Cát trở nên kỳ lạ. Dùng cách này trở thành đệ tử nội môn đúng là bất thường.
Phó Cát xấu hổ vô cùng, càng sợ mình bị đuổi.
Ngu Ngưng nghe xong lại càng không vui: “Sao sai lầm này lại xảy ra ở nội môn được?"
Trưởng lão vội nói: “Là lỗi của chúng ta. Chúng ta đã chỉnh sửa toàn diện, đảm bảo sẽ không xảy ra nữa”.
Ngu Ngưng lại nhìn gương mặt trắng bệch của Phó Cát. Cậu ta muốn quỳ xuống tiếp nhưng bị Diệp Quân đỡ lại. Hắn cười nói với Ngu Ngưng: “Ngu chủ tịch, sai nằm ở trận pháp, không phải tại cậu ta. Chẳng phải vẫn còn khảo hạch hàng tháng đó sao? Chi bằng đợi nửa tháng sau, cậu ta không thông qua thì hãy khai trừ?"
Ngu Ngưng im lặng nhìn hắn một hồi rồi nói: “Được, nửa tháng sau không thông qua thì khai trừ”.
Diệp Quân gật đầu, nói với Phó Cát: “Cố gắng lên nhé”.
Phó Cát cảm kích hành lễ với hắn: “Đa tạ huynh đài”.
Ngu Ngưng hỏi Diệp Quân: “Kiếm ý của ngươi đâu?"
Diệp Quân: “Chưa lĩnh ngộ được”.
Các kiếm tu khác ngẩn ra.
Chưa lĩnh ngộ được?
An Mộc Cẩn ngạc nhiên, chần chừ hỏi: “Diệp huynh chắc chứ?"
Diệp Quân cười: “Chắc”.
Sắc mặt An Mộc Cẩn trở nên kỳ lạ.
Ngu Ngưng hỏi: “Ngươi chưa lĩnh ngộ hay không muốn bại lộ?"
Diệp Quân chỉ cười không nói.
Ngu Ngưng nhìn hắn: “Tan học!"
Rồi lập tức bỏ đi.
An Mộc Cẩn cười nói: “Chúng ta trở về rồi nói chuyện”.
Y xoay người đi với một nhóm kiếm tu đi theo.
Chỉ còn lại Diệp Quân và Phó Cát. Người sau lập tức hành lễ với hắn: “Đa- đa tạ Diệp huynh”.
Diệp Quân chỉ cười: “Ta thấy kiếm ý của ngươi rất tốt nhưng lại không kiên định, vì sao?"
Phó Cát ngẩn ra, rồi chỉ lắc đầu không nói.
Diệp Quân vừa mở miệng thì một ông lão xuất hiện gần đó: “Phó Cát, người nhà tới gặp”.
Phó Cát ra vẻ vui mừng, lại chào Diệp Quân: “Ta... ta cáo từ trước đây Diệp huynh”.
Rồi vội vàng đi mất.
Chương 2163: Coi thường sinh tử, không phục thì đánh
Diệp Quân nhìn Phó Cát rời đi, hắn cũng không nghĩ nhiều mà cũng xoay người bỏ đi.
Hắn nhanh chóng trở về trạch viện của mình, Dương Dĩ An đang ngồi trước cửa đợi hắn, thấy hắn đi vào, cô bé lập tức đứng dậy, sau đó chạy đến trước mặt hắn, cười khanh khách nhìn hắn.
Diệp Quân cười khẽ, hắn quan sát Dương Dĩ An một lúc rồi nói: “Chúng ta đến thành Thanh Vân chơi đi”.
Hai mắt Dương Dĩ An lập tức sáng lên: “Được được!”
Tuy Kiếm Tông rất tốt nhưng lại không được tự do, làm gì cũng không thoải mái, cô bé rất mất tự nhiên.
Bây giờ Diệp Quân đã giàu hơn trước rất nhiều, vì thế hắn thẳng tay thuê một chiếc thuyền mây, chưa đến mười lăm phút, hai người họ đã đến được thành Thanh Vân.
Diệp Quân dẫn Dương Dĩ An đi tới một cửa hàng quần áo, chủ tiệm là một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi, vóc người hơi lực lưỡng, thấy Diệp Quân và Dương Dĩ An đi vào, bà ta vội vàng nghênh đón, cười nói: “Hai vị khách quan muốn mua gì ạ?”
Diệp Quân cười nói: “Chọn cho muội muội của ta mấy bộ quần áo”.
Lúc này Dương Dĩ An vẫn mặc quần áo như ăn mày trước đây!
Nghe thấy lời của Diệp Quân, bà chủ lập tức nhìn về phía Dương Dĩ An, bà ta quan sát cô bé một lúc rồi cười nói: “Tiểu muội muội, đi theo ta”.
Nhưng Dương Dĩ An lại lắc đầu, cô bé kéo ống tay áo của Diệp Quân, nghiêm túc nói: “Không cần quần áo… Mua đồ ăn đi”.
Diệp Quân hơi đau lòng xoa đầu Dương Dĩ An, mỉm cười nói: “Sau khi ta trở thành đệ tử nội môn của Kiếm Tông, tông môn đã thưởng cho ta không ít linh tinh, sau này chúng ta sẽ không thiếu đồ ăn nữa”.
Dương Dĩ An chớp mắt: “Thật sao?”
Diệp Quân cười nói: “Đúng thế”.
Dương Dĩ An hơi do dự, sau đó nói: “Nhưng cần phải tiết kiệm một chút…”
Diệp Quân cười nói: “Ta cũng muốn mua một bộ quần áo, nếu muội không mua thì ta cũng không mua”.
Dương Dĩ An nhìn hắn, cuối cùng cô bé gật đầu: “Được”.
Dương Dĩ An được bà chủ dẫn vào trong, không lâu sau đó, bà ta đã dẫn Dương Dĩ An đi ra, khi nhìn thấy Dương Dĩ An, hắn nhất thời sửng sốt.
Lúc này Dương Dĩ An đã xảy ra thay đổi long trời lở đất, cô bé mặc váy dài màu trắng, dù đã mười bốn tuổi nhưng có lẽ vì thiếu dinh dưỡng nên cô bé gầy nhỏ hơn những cô gái bình thường một chút, nhưng ngũ quan của cô bé lại rất tinh xảo, là một mỹ nhân trời sinh, có điểm hình như cô bé vẫn chưa quen với quần áo trên người, vì thế nên nét mặt hơi mất tự nhiên.
Diệp Quân đi tới trước mặt cô bé, cười nói: “Đẹp”.
Dương Dĩ An hơi cúi đầu, mặt đỏ lên.
Diệp Quân cười khẽ, hắn nhìn về phía bà chủ: “Chọn thêm cho muội ấy mấy bộ đi”.
Bà chủ lập tức cười tươi roi rói: “Được, được!”
Một lát sau, Diệp Quân và Dương Dĩ An rời khỏi cửa hàng quần áo, hắn dẫn cô bé đi dạo trên phố, Dương Dĩ An chợt nhìn kiếm tu vừa đi ngang qua ở cách đó không xa: “Huynh là kiếm tu rồi đúng không?”
Diệp Quân gật đầu: “Phải”.
Dương Dĩ An quay đầu nhìn Diệp Quân: “Huynh không có kiếm của mình sao?”
Diệp Quân cười khẽ: “Tạm thời không có”.
Dương Dĩ An gật nhẹ đầu: “Ồ”.
Sau đó, hai người đi tới một quán mì, Diệp Quân gọi hai bát mì, rõ ràng Dương Dĩ An là một người rất thích ăn, chẳng mấy chốc đã ăn sạch hai bát mì, sau đó nhìn Diệp Quân bằng ánh mắt chờ mong.
Diệp Quân cười to: “Ông chủ, thêm một bát nữa”.
Dương Dĩ An cười ngọt ngào.
Sau khi ăn mì xong, hai người lại dạo một vòng trong thành, mua một ít đồ dùng cá nhân, sau đó mới trở về Kiếm Tông.
Mang rất nhiều đồ trở về!
Rõ ràng hôm nay Dương Dĩ An rất vui, nụ cười trên mặt chưa từng biến mất.
Khi trở về Kiếm Tông đi qua cửa lớn nội môn, một giọng nói châm chọc chợt vang lên từ bên cạnh: “Thì ra mẹ ngươi là một kẻ bán bánh bao, ha ha…”
Diệp Quân dừng bước, quay đầu thấy cách đó không xa có mấy người đang vây quanh châm chọc Phó Cát.
Phó Cát bị bọn họ vây lại ở giữa rồi châm chọc, y rất tức giận nhưng chỉ biết im lặng, không dám nói gì, chỉ có thể mặc cho bọn họ cười đùa.
Diệp Quân cau mày, hắn dẫn Dương Dĩ An đi tới, thấy Diệp Quân tới, mấy người đàn ông kia lập tức cau mày, người đàn ông mặc áo gấm đứng đầu nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Ngươi làm gì đấy?”
Y vẫn khá kiêng dè thiếu niên có thể nói chuyện với An Mộc Cẩn này.
Diệp Quân cười nói: “Ta tìm Phó huynh có chút việc”.
Sau đó, hắn nhìn về phía Phó Cát: “Phó huynh, không phải huynh để đồ ở chỗ của ta sao? Đi theo ta lấy nó đi”.
Phó Cát nhìn Diệp Quân với vẻ biết ơn, vội vàng đi tới bên cạnh Diệp Quân.
Thiếu niên áo gấm nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Ngươi tên là Diệp Dương đúng không?”
Diệp Quân gật đầu: “Đúng thế”.
Thiếu niên áo gấm nheo mắt cười khẩy: “Hình như ngươi rất thích lo chuyện bao đồng?”
Diệp Quân ngẫm nghĩ, sau đó đáp: “Vị huynh đài này, Phó huynh gia cảnh bần hàn, nhưng đó không phải một chuyện đáng xấu hổ, ngược lại, gia cảnh huynh ấy bần hàn mà lại có thể đi được đến hiện tại, ta cảm thấy huynh ấy rất giỏi”.
Phó Cát nhìn Diệp Quân, sau đó im lặng cúi đầu.
Thiếu niên áo gấm cười châm chọc: “Sao cơ, ngươi còn dạy đời cả ta à?”
Nói xong, y lấy trường kiếm ra chĩa thẳng về phía Diệp Quân: “Đừng nói đạo lý nhiều thế, ngươi có dám lên đài sinh tử với ta không?”
Mọi người đều sửng sốt.
Diệp Quân cũng không ngoại lệ.
Mẹ kiếp!
Người trẻ tuổi bây giờ đều hung hăng thế à?
Không vui phát là lên đài sinh tử?
Thấy Diệp Quân im lặng, thiếu niên áo gấm kia càng hung hăng hơn: “Ngươi dám không?”
Diệp Quân trầm giọng nói: “Không cần thiết lắm nhỉ?”
Thiếu niên áo gấm nhìn chằm chằm Diệp Quân với khí thế đáng sợ: “Ta cảm thấy là rất cần thiết, năm đó Kiếm chủ Nhân Gian từng nói coi thường sinh tử, không phục thì đánh, là một kiếm tu nên làm theo ý mình, không vừa ý cứ rút kiếm giết người”.
Chương 2164: Cho dù có muốn thì bây giờ cũng không nói ra
Diệp Quân hoàn toàn cạn lời.
Tên này còn là người hâm mộ của cha à?
Thấy Diệp Quân vẫn không nói gì, thiếu niên áo gấm lập tức phẫn nộ: “Sợ sệt như thế thì sao xứng làm kiếm tu? Cuối cùng thì ngươi có lên đài sinh tử không đây!”
Phó Cát ở bên cạnh vội nói: “Thác Bạt huynh, đây là lỗi của ta, ta xin lỗi huynh, ta…”
Nói đến đây, y lại vô thức muốn quỳ xuống.
Diệp Quân vội vàng giữ lấy y, hắn thở dài: “Bây giờ huynh quỳ xuống trước mặt y chẳng những không có được sự tôn trọng của y mà còn bị y coi thường hơn nữa”.
Phó Cát run rẩy nói: “Xin lỗi Diệp huynh, ta…”
Diệp Quân đang định ngắt lời hắn thì thiếu niên áo gấm đã nổi giận quát: “Các ngươi có thể đừng lề mề như thế không? Có lên đài sinh tử không chỉ cần nói một câu thôi, cần phải lề mề tới vậy à, chán chết đi được”.
Diệp Quân nhìn về phía người đàn ông áo gấm, cười nói: “Vậy thì lên đài sinh tử thôi!”
“Diệp huynh!”
Phó Cát thay đổi sắc mặt, vội vàng muốn ngăn cản, nhưng Diệp Quân lại cười nói với y: “Không sao”.
Người đàn ông lạnh lùng nhìn Diệp Quân: “Đi thôi!”
Dứt lời, y ngự kiếm, biến thành một tia kiếm quang biến mất ở chân trời.
Diệp Quân cau mày nhìn về phía mấy người đi theo người đàn ông áo gấm: “Đài sinh tử ở đâu?”
Mấy tuỳ tùng: “…”
Một ông lão đi tới Tông Chủ Các, trong các, ông lão cung kính hành lễ với Việt Kỳ và Ngu Ngưng, sau đó nói: “Tông chủ, Diệp Dương và Thác Bạt Cổ muốn lên đài sinh tử”.
Việt Kỳ cau mày: “Đài sinh tử?”
Ông lão gật đầu: “Đúng thế”.
Sau đó, ông ta kể lại một lượt những chuyện vừa xảy ra.
Sau khi nghe xong, Việt Kỳ im lặng một lúc rồi quay đầu nhìn về phía Ngu Ngưng: “Ngươi đi xem sao”.
Ngu Ngưng gật đầu: “Được”.
Sau đó, cô ấy đứng dậy rời đi cùng ông lão.
Chuyện hai người muốn lên đài sinh tử nhanh chóng được lan truyền, có rất nhiều đệ tử nội môn chạy tới đài sinh tử.
Đài sinh tử nằm trên đỉnh Sinh Tử, đỉnh Sinh Tử là một đỉnh đơn độc, bình thường gần như không có ai ở đây, chỉ khi diễn ra cuộc chiến sinh tử nó mới trở nên náo nhiệt hơn một chút.
Lúc này có không ít đệ tử nội môn chạy tới nơi này.
Thác Bạt Cổ kiêu căng đứng trên đài Sinh Tử, y cầm một thanh kiếm trong tay, phong mang lộ ra, khí thế đáng sợ.
Y có cảnh giới cũng không thấp, là cảnh giới Nhân Tiên, đồng thời cũng là một Kiếm Tôn, dù không bằng mấy người như Diệp Trúc Tân và An Mộc Cẩn, nhưng cũng thuộc bậc trung trong nội môn.
Thác Bạt Cổ đợi một lát, sau đó chợt nhíu mày: “Sao hắn ta còn chưa tới?”
Lúc này, một thiếu niên đáp: “Vừa nhận được tin là Diệp Dương kia không biết ngự kiếm phi hành nên đang đi bộ tới…”
Nghe thấy lời này, mấy kiếm tu đang có mặt đều bật cười.
Không biết ngự kiếm?
Thác Bạt Cổ cười châm chọc: “Một kẻ gia nhập Kiếm Tông bằng may mắn, một kẻ có lẽ gia nhập dựa vào quan hệ, khó tránh có thể chơi thân được với nhau, đúng là cá mè một lứa!”
Cuối cùng sau khi đợi khoảng nửa canh giờ, ba người nhóm Diệp Quân cũng lên được tới đỉnh núi.
Lúc này tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn về phía hắn.
Diệp Quân hơi cạn lời, bây giờ hắn thật sự vẫn không thể ngự kiếm phi hành, vì linh khí trong cơ thể quá ít, sợ rằng vừa mới bay lên đã rơi xuống mất.
Diệp Quân không suy nghĩ nhiều nữa, hắn bước nhanh về phía đài sinh tử, mà lúc này Phó Cát chợt kéo hắn lại, run rẩy nói: “Diệp huynh… Hay là… chúng ta đầu hàng đi?”
Diệp Quân: “…”
Phó Cát nhìn thoáng qua Thác Bạt Cổ trên đài sinh tử, y lắc đầu: “Y có cảnh giới Nhân Tiên, còn là một Kiếm Tôn, trên người còn có một thanh kiếm cấp bậc pháp khí, quan trọng hơn y còn là người của nhà Thác Bạt ở Thanh Châu, nhà Thác Bạt chỉ đứng sau nhà họ Diệp và nhà họ An, dù chúng ta thắng… chúng ta cũng không đấu lại được bọn họ, thậm chỉ còn có thể sẽ liên luỵ đến người nhà nữa….”
Nhà Thác Bạt!
Diệp Quân hơi ngạc nhiên, hắn không ngờ tên này lại là người của nhà Thác Bạt.
Hắn cười nói với Phó Cát: “Huynh nói rất đúng, nếu chúng ta giết y thì chắc chắn nhà Thác Bạt đứng sau y sẽ không bỏ qua cho chúng ta, nhưng huynh có suy nghĩ khi bị bọn họ bắt nạt mà không phản kháng thì sẽ thế nào không? Huynh suy nghĩ cho kỹ vào”.
Nói xong, hắn xoay người đi về phía đài sinh tử.
Phó Cát ngây người.
Diệp Quân bước lên đài sinh tử, hắn cười nói với Thác Bạt Cổ: “Nghe nói ngươi là người nhà Thác Bạt”.
Thác Bạt Cổ lạnh nhạt đáp: “Đúng, làm sao?”
Diệp Quân cười nói: “Không có gì, bắt đầu thôi!”
Thác Bạt Cổ đột nhiên lao về phía trước, cùng lúc đó, kiếm trong tay y bay ra ngoài, chém thẳng về phía Diệp Quân, còn Diệp Quân chỉ hơi nghiêng người đã tránh được, cùng lúc đó, hắn dùng tay làm kiếm, chỉ về phía cổ họng Thác Bạt Cổ.
Phịch!
Thác Bạt Cổ phun ra một ngụm máu tươi, sau đó đau đớn ngã quỵ dưới đất phun máu không ngừng.
Nhưng y cũng không chết vì Diệp Quân đã nương tay rồi.
Còn xung quanh thì lại yên lặng như tờ!
Đánh bại chỉ với một chiêu.
Ngu Ngưng trong bóng tối nhìn chằm chằm Diệp Quân, không biết đang nghĩ gì.
Còn An Mộc Cẩn ở một hướng khác thì lại bật cười: “Diệp huynh… che giấu năng lực giỏi thật đấy!”
Phó Cát đứng dưới đài nhìn Diệp Quân với vẻ khó tin: “Diệp huynh… hắn…”
Dương Dĩ An thì tỏ vẻ sùng bái.
Trên đài sinh tử, Diệp Quân đi tới trước mặt Thác Bạt Cổ, hắn cầm lấy nhẫn không gian của y, sau đó xoay người rời đi.
Diệp Quân đi được hai bước thì chợt dừng bước, xoay người nhìn Thác Bạt Cổ đang kinh hãi: “Ngươi sẽ trả thù ta chứ?”
Thác Bạt Cổ thoáng ngây ngươi, sau khi hiểu ý đối phương, sắc mặt hắn thay đổi, vội nói: “Không… Ta sẽ không, Ta cũng…. Đâu có ngốc… dù trong lòng muốn thì chắc chắn bây giờ cũng sẽ không nói ra…”
Mọi người: “…”
Chương 2165: Thế gian này mấy ai có thể sánh được?
Nghe Thác Bạt Cổ nói thế, khóe miệng Diệp Quân hơi nhếch lên: “Ngươi cũng thông minh đấy”.
Nói xong hắn quay người đi xuống khỏi đài sinh tử.
Còn Thác Bạt Cổ thì thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi khi Diệp Quân hỏi y câu đó, lông tơ trên người y lập tức dựng đứng, cảm giác ngột ngạt cận kề cái chết dâng lên trong lòng.
Cảm giác chết chóc!
Lúc đó, y thực sự rất sợ hãi.
Nhìn Diệp Quân đang đi xuống, trong mắt y hiện lên vẻ nghi hoặc, rốt cuộc tên này là ai?
Những kiếm tu xung quanh nhìn Diệp Quân với ánh mắt tò mò và nặng nề.
Người có thể trở thành đệ tử nội môn làm sao có thể là kẻ tầm thường được?
Lúc này, đương nhiên bọn họ hiểu người tên Diệp Dương chỉ có cảnh giới Tiên Thiên này chỉ đang giả heo ăn thịt hổ.
Sau này phải cẩn thận hơn!
Trong âm thầm, Ngu Ngưng vẫn luôn theo dõi Diệp Quân, đương nhiên cô ấy cũng tò mò về lai lịch của hắn, bởi vậy cô ấy đã âm thầm điều tra nhưng không phát hiện được gì.
Lai lịch bí ẩn!
Mà cô ấy thì ngày càng tò mò.
An Mộc Cẩn cũng theo dõi Diệp Quân, y mỉm cười: “Diệp huynh này đúng là thú vị”.
Sau khi Diệp Quân xuống khỏi đài sinh tử, hắn nhìn Phó Cát và Dương Dĩ An trước mặt, cười khẽ: “Chúng ta về thôi”.
Ba người đang định về theo đường cũ.
Lúc này, một người đàn ông kiếm tu đột nhiên bước tới, cười nói: “Diệp huynh, xin chào”.
Diệp Quân hơi ngạc nhiên: “Huynh là?”
Hắn vừa mới đến nội môn, vẫn chưa biết hết các đệ tử trong nội môn.
Người đàn ông kiếm tu mỉm cười: “Ta tên là Lục Huyền Phong”.
Nói rồi gã lấy ra ba lá bùa đưa cho Diệp Quân: “Diệp huynh, đi theo đường cũ trở về mất rất nhiều thời gian, đây là bùa dịch chuyển, tọa độ là nội môn, nếu Diệp huynh không chê thì có thể dùng lá bùa này trở về. Diệp huynh yên tâm, chỉ là ba lá bùa dịch chuyển thôi, không phải là ân huệ, ta cũng không có mục đích gì, chỉ muốn làm quen với Diệp huynh và Phó huynh thôi”.
Phó Cát nhìn Lục Huyền Phong, không nói gì.
Diệp Quân cũng không từ chối mà nhận lấy bùa dịch chuyển, cười đáp: “Vậy thì cảm ơn huynh nhé”.
Đối với hắn, ra ngoài có thêm bạn vẫn tốt hơn có thêm thù, đương nhiên tiền đề phải là không vi phạm nguyên tắc.
Thấy Diệp Quân bằng lòng nhận, Lục Huyền Phong càng cười xán lạn hơn, gã chắp tay nói: “Hẹn gặp lại”.
Nói rồi gã quay người ngự kiếm rời đi.
Diệp Quân nhìn Lục Huyền Phong ngự kiếm rời đi, sau đó cười nói: “Chúng ta đi thôi”.
Nói xong hắn kéo Dương Dĩ An, khởi động bùa dịch chuyển, rất nhanh ba người đã được một luồng ánh sáng xanh bao phủ, trong nháy mắt đã tới đỉnh Nội Môn.
Dương Dĩ An nhìn xung quanh, đôi mắt mở to: “Thật lợi hại”.
Diệp Quân cười lớn, xoa đầu Dương Dĩ An rồi quay lại nhìn Phó Cát, Phó Cát thấy hắn nhìn lại thì vội cúi đầu thật sâu: “Cảm ơn Diệp huynh đã giúp…”
Diệp Quân mỉm cười: “Phó huynh, xuất thân hèn mọn chưa bao giờ là điều đáng xấu hổ, huynh không biết năm xưa Kiếm Chủ Thanh Sam cũng là đệ tử tạp dịch sao? Nhưng về sau thành tựu của ông ấy, thế gian này mấy ai có thể sánh được?”
Trong bầu trời đầy sao xa xôi, ở nơi sâu trong đó có những tấm bia cao tới tận trời, những tấm bia này đều có màu đỏ máu, vô cùng rợn người.
Mà trên một bia mộ lớn nhất có một người đàn ông áo xanh đang đứng, ông ấy đứng trên kiếm, bia đá dưới chân rung chuyển dữ dội.
Như cảm nhận được điều gì đó, người đàn ông áo xanh đột nhiên cười lớn: “Đứa cháu trai cưng của mình quả là thiên tài, ha ha!”
Nói rồi ông ấy đột nhiên vung tay phải xuống, một luồng kiếm khí phóng thẳng vào trong bia đá: “Luồng kiếm khí này chỉ cháu trai ta mới có thể phá giải được, ngươi chờ ở đây cho ta”.
Nói xong ông ấy định rời đi, nhưng lại không yên lòng, vì thế ông lấy ra một bức chân dung dán trên bia đá: “Đây là cháu trai của ta, nó tên Dương Quân”.
Nói xong ông ấy ngự kiếm bay đi, biến mất ở cuối tinh hà.
Một lát sau có tiếng gầm thét dữ dội vang lên trong bia đá: “Tìm! Phát động toàn bộ cường giả của nền văn minh Thiên Mộ, tìm Dương thiếu bằng mọi giá cho ta!”
Mấy bia đá xung quanh rung chuyển kịch liệt, không lâu sau từng luồng khí tức bí ẩn lao về phía tinh hà vũ trụ bốn phía…
Thanh Châu, Kiếm Tông.
Phó Cát nghe lời Diệp Quân nói xong thì cười khổ, nhưng không nói gì.
Diệp Quân nghiêm túc nói tiếp: “Phó huynh, ta nói thêm vài câu nhé, làm người, người khác có thể coi thường mình, nhưng chúng ta không được tự coi thường chính mình, bởi vì nếu chúng ta coi thường bản thân, người khác sẽ càng coi thường chúng ta. Thế giới này là thế giới tôn sùng kẻ mạnh, huynh muốn có được sự tôn trọng của người khác dựa vào sự hạ mình và lấy lòng thì không được đâu, chỉ có thực lực mới có thể khiến người khác tôn trọng mình”.
Phó Cát đột nhiên quỳ xuống, hai tay nắm chặt, run rẩy nói: “Diệp huynh, sao ta không hiểu những đạo lý huynh nói chứ? Nhưng huynh không biết người ở tầng lớp thấp muốn thay đổi vận mệnh là điều khó khăn nhường nào. Thiên phú của ta không kém hơn những người đó, ta cố gắng gấp mười lần bọn họ, nhưng đến cuối cùng ta cũng không bằng được bọn họ, vì sao? Vì khi bọn họ dùng đan dược để nâng cao cảnh giới thì ta vẫn đang lo chuyện cơm áo, khi bọn họ được giáo viên dạy bảo, ta chỉ có thể nghiền ngẫm từng chút… Khi bọn họ chưa vào Kiếm Tông thì đã có công pháp và các loại kiếm kỹ và linh bảo, còn ta chỉ có thể tích lũy học phần để đổi sau khi vào Kiếm Tông…”
Thấy Tịnh tông chủ đi tới, Đa Nguyên Đạo Đế nhíu mày hỏi: “Ngươi là người phương nào?"
Chuyến đi đến vũ trụ này đã khiến ông ta quá đỗi ngạc nhiên.
Từ cái tên chủ nhân bút Đại Đạo lôi thôi lếch thếch, cho đến cô gái váy xanh đã rời đi, cả cô gái váy trắng bất ngờ xuất hiện này, không ai là không mang lại bất ngờ.
Người của vũ trụ này cũng không yếu lắm.
Thật thú vị!
Tịnh tông chủ chưa kịp mở miệng thì chủ nhân bút Đại Đạo đã lên tiếng trước: “Vị này là Tịnh tông chủ, tu theo đạo ngôn xuất pháp tùy. Lão Đa Nguyên thối tha nhà ngươi khôn hồn thì mau dập đầu xin lỗi, may ra được bà ấy tha cho một mạng”.
Vô Biên Chủ liếc xéo sang, thầm nhủ lão này biết cách đổ dầu vào lửa ghê.
Đa Nguyên Đạo Đế lại cười lên: “Đạo ngôn xuất pháp tùy?"
Ánh mắt nhìn sang Tịnh tông chủ: “Thử xem”.
Chủ nhân bút Đại Đạo vội vàng kéo Vô Biên Chủ sang một bên để tránh bị vạ lây.
Tịnh tông chủ dừng bước, nhìn thẳng vào Đa Nguyên Đạo Đế, mở miệng: “Quỳ”.
Lời vừa ra, vạn pháp nghe theo.
Uỳnh!
Đa Nguyên Đạo Đế biến sắc trong nháy mắt khi sức mạnh Vạn Pháp ầm ầm giáng xuống, khiến một gối ông ta cong lại.
Ruỳnh ruỳnh!
Cái quỳ khiến tinh hà run rẩy như bị động đất lan tới.
"Làm càn!"
Đa Nguyên Đạo Đế ngẩng phắt dậy với hai mắt đỏ ngầu. Chỉ trong phút chốc, sức mạnh thời gian Tuế Nguyệt ồ ạt tràn ra từ cơ thể ông ta, chống lại sức mạnh vạn pháp. Nhưng cho dù ông ta có dùng bao nhiêu đi nữa cũng vô dụng khi sức mạnh vạn pháp như cả một vũ trụ đè nặng lên người, không thể cựa quậy.
Cách đó không xa, Phạm Diêm La Thiên Tử và Kỳ Chủ như bị sét đánh chết đứng, đầu óc trống rỗng.
Quỳ thật luôn sao?
Ánh mắt Đa Nguyên Đạo Đế nhìn Tịnh tông chủ trở nên dữ tợn: “Con ả đáng chết. Bổn đế hôm nay hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, mối nhục này ta sẽ trả lại gấp vạn lần, ngươi chờ đấy!"
Uỳnh!
Ông ta bất thình lình tự bạo, phát ra sức mạnh khổng lồ.
Tịnh tông chủ chỉ nói: “Tán”.
Toàn bộ uy lực đó bị cuốn bay.
Chủ nhân bút Đại Đạo: “Chỉ là phân thân mà thôi”.
Tịnh tông chủ liếc sang: “Ông đang rảnh lắm đúng không?"
Chủ nhân bút Đại Đạo cười ruồi: “Bận bù đầu đây”.
Tịnh tông chủ nhắm mắt lại: “Từ giờ trở đi, cấm mọi văn minh tiếp cận biên giới vũ trụ Quan Huyên”.
Giọng không lớn nhưng lại lan đi khắp vô số vũ trụ tinh hà.
Kiếm Tông ở Thanh Châu.
Trời còn tờ mờ sáng, Diệp Quân đã mặc trang phục nội môn bước vào đạo trường.
Đệ tử nội môn mỗi sáng thứ hai tư sáu đều phải đến Văn Đạo Trường để nghe giảng.
Thật ra đây là một loại phúc lợi.
Bởi vì người đứng lớp đều là Kiếm Hoàng trở lên.
Văn Đạo Trường nằm trên đỉnh Văn Đạo Phong, một ngọn núi cô độc cao tít đâm thẳng vào tầng mây. Trên đỉnh núi là một quảng trường hình tròn lát đá xanh, đủ chỗ chứa mấy trăm nghìn người, đứng trên đó như đang bơi trong mây vậy.
Diệp Quân đến nơi thì đã thấy tầm mười đệ tử nội môn có mặt, trai gái đều đủ, tuổi trẻ xán lạn.
"Mộc Cẩn sư huynh đến!"
Một giọng nói vang lên.
Diệp Quân quay lại, thấy một thanh niên trong trang phục màu trắng đầy phong độ đi đến.
An Mộc Cẩn.
Diệp Quân không khỏi kinh ngạc.
Các kiếm tu trẻ tuổi vội vã ra chào với vẻ lấy lòng rõ mồn một.
Bởi vì nhà họ An.
An Khinh Hàn đã trở thành người đứng đầu Võ viện, không khác gì thần trong mắt nhiều người, vì vậy địa vị cả gia tộc cũng lên cao.
Mà Võ viện là gì?
Là nơi thiên chi kiêu tử yêu nghiệt nhất tụ hội, mà để đứng đầu được nơi đó thì quá là kinh khủng.
An Mộc Cẩn đáp lại từng người một.
Thấy Diệp Quân gần đó, y thoáng ngẩn ra rồi đi tới chào hỏi: “Diệp huynh, lại gặp nhau rồi”.
Các kiếm tu thấy An Mộc Cẩn chủ động bắt chuyện thì tò mò nhìn lại, thấy Diệp Quân chỉ mới tới cảnh giới Tiên Thiên thì giật mình. Đây là đệ tử nội môn sao?
Diệp Quân đáp lại: “Chào An huynh”.
An Mộc Cẩn: “Diệp huynh vượt qua khảo hạch Kiếm Tháp để vào sao?"
Diệp Quân gật đầu.
Một tia lạ thường lóe lên trong mắt An Mộc Cẩn, lại nghe Diệp Quân nói tiếp: “Thật xấu hổ, chỉ đến được ải thứ ba”.
Chương 2162: Kiểm tra kiếm ý
Ải thứ ba?
An Mộc Cẩn ngẩn ra, đoạn tiến tới hỏi: “Ta không có ý gì, chỉ muốn hỏi huynh có gọi là giấu đầu lòi đuôi không?"
Diệp Quân bật cười.
Người trẻ dạo này cũng không đơn giản đấy!
An Mộc Cẩn cười cười, cũng đưa ra đánh giá tương tự về hắn.
Bỗng có người nói: “Ngu chủ tịch đến”.
Ngu chủ tịch.
Diệp Quân nhìn theo, thấy một cô gái váy trắng chậm rãi đi tới thì ngẩn người.
Đó chính là cô gái "thẳng thắn gặp mặt" ở trong núi kia.
Sao lại là cô ta vậy?
Hắn nhức đầu.
Các kiếm tu thấy Ngu Ngưng đi tới thì lập tức đứng nghiêm, trong mắt tràn ngập hưng phấn.
Cô ta chính là chủ tịch Kiếm Tông hiện nay, đệ tử thân truyền của tông chủ, lại còn vô cùng xinh đẹp.
Ngu Ngưng đi lên đài đá, nhìn xuống nói: “Ngồi đi”.
Rồi ngồi xuống trước.
Những người khác làm theo.
Ngu Ngưng: “Hôm nay sẽ học về kiếm ý. Kiếm ý sống từ ý, cũng chính là ý chí...”
Cô ta nghiêm túc giảng bài, các kiếm tu bên dưới nghiêm túc nghe.
Kiếm ý.
Là một thứ vô cùng quan trọng, có thể quyết định giới hạn và sức mạnh của một kiếm tu.
Nói đơn giản, đó là sức mạnh ý chí.
Diệp Quân lắng nghe một hồi, cảm thấy cô gái này giảng bài rất tốt, rất phù hợp cho các kiếm tu trẻ tuổi.
Bỗng Ngu Ngưng nhìn xuống, nói: “Thả kiếm ý ra”.
Kiếm ý.
Các kiếm tu nghe vậy thì thả ra.
Kiếm ý và khí tức kiếm đạo của An Mộc Cẩn là mạnh nhất, đã lên tới Kiếm Hoàng.
Nổi bật như hạc giữa bầy gà.
Diệp Quân thì không có kiếm ý.
Thật ra thì chỉ cần hắn muốn là có thể gọi nó, nhưng Kiếm Ý Vô Địch lại đặc biệt, e rằng sẽ gây phiền phức.
Ngu Ngưng quan sát kiếm ý của An Mộc Cẩn một cái rồi nhìn sang người khác, gọi: “An Mộc Cẩn, Phó Cát, bước khỏi hàng”.
An Mộc Cẩn làm theo.
Người còn lại là một thiếu niên ngồi ở cuối. Cậu ta tầm mười bảy mười tám tuổi, vóc dáng gầy gò, mặt hơi tái nhợt vì lo lắng.
Ngu Ngưng nói: “Thả kiếm ý ra”.
An Mộc Cẩn làm theo. Kiếm ý khí thế bừng bừng, vừa xuất hiện đã áp đảo bốn phía như một đế vương.
Phó Cát chần chừ một hồi rồi cũng thả ra. Nhưng kiếm ý của cậu ta vừa xuất hiện đã rụt về lại cơ thể như sợ chạm phải kiếm ý của An Mộc Cẩn.
"Ha ha ha!"
Các kiếm tu khác cười bò.
Phó Cát lại càng sợ sệt hơn, cố gắng thả kiếm ý ra lại, nhưng nó một lần nữa rụt về.
Các kiếm tu cười lớn hơn.
Phó Cát đổ mồ hôi ròng ròng.
Ngu Ngưng nhíu mày khẽ quát: “Phó Cát!"
Cậu thiếu niên run bắn lại, vội vàng hành lễ với cô ta, lắp bắp: “Ngu chủ tịch...”
Ngu Ngưng hỏi: “Vì sao kiếm ý yếu như vậy?"
Phó Cát cuống cả lên, không biết trả lời thế nào.
Ngu Ngưng lắc đầu: “Kiếm ý thế này, không có tư cách trở thành đệ tử nội môn...”
Phó Cát nghe vậy thì tái mặt, lập tức quỳ xuống: “Ngu chủ tịch, ta... ta sẽ cố gắng hơn...”
Một số kiếm tu nghe vậy thì lộ vẻ khinh bỉ.
Bọn họ cho rằng kiếm tu phải có cốt khí, thẳng tắp không cong, hở ra một cái đã quỳ thì không xứng làm kiếm tu.
Ngu Ngưng thấy Phó Cát quỳ thì nhíu mày, bỗng thấy Diệp Quân đi đến đỡ cậu ta dậy, cười nói: “Đừng vội, Ngu chủ tịch không có ý gì đâu, chớ nghĩ nhiều”.
Ngu Ngưng nhìn hắn: “Nội môn cách nửa tháng sẽ có kiểm tra, nếu không thể vượt qua sẽ bị trục xuất. Kiếm ý này của hắn không thể nào hoàn thành kiểm tra, cũng không đạt tới tiêu chuẩn đệ tử nội môn”.
Giọng cô ta hơi gằn lại khi quay sang Phó Cát: “Ngươi vào nội môn bằng cách nào?"
Phó Cát run rẩy đáp: “Thông qua khảo hạch”.
Ngu Ngưng nhíu mày, gọi: “Trưởng lão nội môn!"
Một chốc sau, một ông lão xuất hiện giữa sân, thi lễ với cô ta: “Ngu chủ tịch”.
Ngu Ngưng đánh mắt sang Phó Cát, hỏi: “Hắn vào đây bằng cách nào?"
Trưởng lão thấy Phó Cát thì hơi biến sắc, tần ngần nói: “Đúng là thi vào được, nhưng...”
Ngu Ngưng nhíu mày: “Nhưng gì?"
Trưởng lão: “Hắn khá là may mắn. Hôm khảo hạch thì trận pháp có vấn đề khiến hình nộm gặp lỗi, đến khi phát hiện ra thì hắn đã thành đệ tử nội môn cho nên...”
Những người khác nghe vậy thì bừng tỉnh ngộ.
Ra là ăn may!
Ánh mắt họ nhìn Phó Cát trở nên kỳ lạ. Dùng cách này trở thành đệ tử nội môn đúng là bất thường.
Phó Cát xấu hổ vô cùng, càng sợ mình bị đuổi.
Ngu Ngưng nghe xong lại càng không vui: “Sao sai lầm này lại xảy ra ở nội môn được?"
Trưởng lão vội nói: “Là lỗi của chúng ta. Chúng ta đã chỉnh sửa toàn diện, đảm bảo sẽ không xảy ra nữa”.
Ngu Ngưng lại nhìn gương mặt trắng bệch của Phó Cát. Cậu ta muốn quỳ xuống tiếp nhưng bị Diệp Quân đỡ lại. Hắn cười nói với Ngu Ngưng: “Ngu chủ tịch, sai nằm ở trận pháp, không phải tại cậu ta. Chẳng phải vẫn còn khảo hạch hàng tháng đó sao? Chi bằng đợi nửa tháng sau, cậu ta không thông qua thì hãy khai trừ?"
Ngu Ngưng im lặng nhìn hắn một hồi rồi nói: “Được, nửa tháng sau không thông qua thì khai trừ”.
Diệp Quân gật đầu, nói với Phó Cát: “Cố gắng lên nhé”.
Phó Cát cảm kích hành lễ với hắn: “Đa tạ huynh đài”.
Ngu Ngưng hỏi Diệp Quân: “Kiếm ý của ngươi đâu?"
Diệp Quân: “Chưa lĩnh ngộ được”.
Các kiếm tu khác ngẩn ra.
Chưa lĩnh ngộ được?
An Mộc Cẩn ngạc nhiên, chần chừ hỏi: “Diệp huynh chắc chứ?"
Diệp Quân cười: “Chắc”.
Sắc mặt An Mộc Cẩn trở nên kỳ lạ.
Ngu Ngưng hỏi: “Ngươi chưa lĩnh ngộ hay không muốn bại lộ?"
Diệp Quân chỉ cười không nói.
Ngu Ngưng nhìn hắn: “Tan học!"
Rồi lập tức bỏ đi.
An Mộc Cẩn cười nói: “Chúng ta trở về rồi nói chuyện”.
Y xoay người đi với một nhóm kiếm tu đi theo.
Chỉ còn lại Diệp Quân và Phó Cát. Người sau lập tức hành lễ với hắn: “Đa- đa tạ Diệp huynh”.
Diệp Quân chỉ cười: “Ta thấy kiếm ý của ngươi rất tốt nhưng lại không kiên định, vì sao?"
Phó Cát ngẩn ra, rồi chỉ lắc đầu không nói.
Diệp Quân vừa mở miệng thì một ông lão xuất hiện gần đó: “Phó Cát, người nhà tới gặp”.
Phó Cát ra vẻ vui mừng, lại chào Diệp Quân: “Ta... ta cáo từ trước đây Diệp huynh”.
Rồi vội vàng đi mất.
Chương 2163: Coi thường sinh tử, không phục thì đánh
Diệp Quân nhìn Phó Cát rời đi, hắn cũng không nghĩ nhiều mà cũng xoay người bỏ đi.
Hắn nhanh chóng trở về trạch viện của mình, Dương Dĩ An đang ngồi trước cửa đợi hắn, thấy hắn đi vào, cô bé lập tức đứng dậy, sau đó chạy đến trước mặt hắn, cười khanh khách nhìn hắn.
Diệp Quân cười khẽ, hắn quan sát Dương Dĩ An một lúc rồi nói: “Chúng ta đến thành Thanh Vân chơi đi”.
Hai mắt Dương Dĩ An lập tức sáng lên: “Được được!”
Tuy Kiếm Tông rất tốt nhưng lại không được tự do, làm gì cũng không thoải mái, cô bé rất mất tự nhiên.
Bây giờ Diệp Quân đã giàu hơn trước rất nhiều, vì thế hắn thẳng tay thuê một chiếc thuyền mây, chưa đến mười lăm phút, hai người họ đã đến được thành Thanh Vân.
Diệp Quân dẫn Dương Dĩ An đi tới một cửa hàng quần áo, chủ tiệm là một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi, vóc người hơi lực lưỡng, thấy Diệp Quân và Dương Dĩ An đi vào, bà ta vội vàng nghênh đón, cười nói: “Hai vị khách quan muốn mua gì ạ?”
Diệp Quân cười nói: “Chọn cho muội muội của ta mấy bộ quần áo”.
Lúc này Dương Dĩ An vẫn mặc quần áo như ăn mày trước đây!
Nghe thấy lời của Diệp Quân, bà chủ lập tức nhìn về phía Dương Dĩ An, bà ta quan sát cô bé một lúc rồi cười nói: “Tiểu muội muội, đi theo ta”.
Nhưng Dương Dĩ An lại lắc đầu, cô bé kéo ống tay áo của Diệp Quân, nghiêm túc nói: “Không cần quần áo… Mua đồ ăn đi”.
Diệp Quân hơi đau lòng xoa đầu Dương Dĩ An, mỉm cười nói: “Sau khi ta trở thành đệ tử nội môn của Kiếm Tông, tông môn đã thưởng cho ta không ít linh tinh, sau này chúng ta sẽ không thiếu đồ ăn nữa”.
Dương Dĩ An chớp mắt: “Thật sao?”
Diệp Quân cười nói: “Đúng thế”.
Dương Dĩ An hơi do dự, sau đó nói: “Nhưng cần phải tiết kiệm một chút…”
Diệp Quân cười nói: “Ta cũng muốn mua một bộ quần áo, nếu muội không mua thì ta cũng không mua”.
Dương Dĩ An nhìn hắn, cuối cùng cô bé gật đầu: “Được”.
Dương Dĩ An được bà chủ dẫn vào trong, không lâu sau đó, bà ta đã dẫn Dương Dĩ An đi ra, khi nhìn thấy Dương Dĩ An, hắn nhất thời sửng sốt.
Lúc này Dương Dĩ An đã xảy ra thay đổi long trời lở đất, cô bé mặc váy dài màu trắng, dù đã mười bốn tuổi nhưng có lẽ vì thiếu dinh dưỡng nên cô bé gầy nhỏ hơn những cô gái bình thường một chút, nhưng ngũ quan của cô bé lại rất tinh xảo, là một mỹ nhân trời sinh, có điểm hình như cô bé vẫn chưa quen với quần áo trên người, vì thế nên nét mặt hơi mất tự nhiên.
Diệp Quân đi tới trước mặt cô bé, cười nói: “Đẹp”.
Dương Dĩ An hơi cúi đầu, mặt đỏ lên.
Diệp Quân cười khẽ, hắn nhìn về phía bà chủ: “Chọn thêm cho muội ấy mấy bộ đi”.
Bà chủ lập tức cười tươi roi rói: “Được, được!”
Một lát sau, Diệp Quân và Dương Dĩ An rời khỏi cửa hàng quần áo, hắn dẫn cô bé đi dạo trên phố, Dương Dĩ An chợt nhìn kiếm tu vừa đi ngang qua ở cách đó không xa: “Huynh là kiếm tu rồi đúng không?”
Diệp Quân gật đầu: “Phải”.
Dương Dĩ An quay đầu nhìn Diệp Quân: “Huynh không có kiếm của mình sao?”
Diệp Quân cười khẽ: “Tạm thời không có”.
Dương Dĩ An gật nhẹ đầu: “Ồ”.
Sau đó, hai người đi tới một quán mì, Diệp Quân gọi hai bát mì, rõ ràng Dương Dĩ An là một người rất thích ăn, chẳng mấy chốc đã ăn sạch hai bát mì, sau đó nhìn Diệp Quân bằng ánh mắt chờ mong.
Diệp Quân cười to: “Ông chủ, thêm một bát nữa”.
Dương Dĩ An cười ngọt ngào.
Sau khi ăn mì xong, hai người lại dạo một vòng trong thành, mua một ít đồ dùng cá nhân, sau đó mới trở về Kiếm Tông.
Mang rất nhiều đồ trở về!
Rõ ràng hôm nay Dương Dĩ An rất vui, nụ cười trên mặt chưa từng biến mất.
Khi trở về Kiếm Tông đi qua cửa lớn nội môn, một giọng nói châm chọc chợt vang lên từ bên cạnh: “Thì ra mẹ ngươi là một kẻ bán bánh bao, ha ha…”
Diệp Quân dừng bước, quay đầu thấy cách đó không xa có mấy người đang vây quanh châm chọc Phó Cát.
Phó Cát bị bọn họ vây lại ở giữa rồi châm chọc, y rất tức giận nhưng chỉ biết im lặng, không dám nói gì, chỉ có thể mặc cho bọn họ cười đùa.
Diệp Quân cau mày, hắn dẫn Dương Dĩ An đi tới, thấy Diệp Quân tới, mấy người đàn ông kia lập tức cau mày, người đàn ông mặc áo gấm đứng đầu nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Ngươi làm gì đấy?”
Y vẫn khá kiêng dè thiếu niên có thể nói chuyện với An Mộc Cẩn này.
Diệp Quân cười nói: “Ta tìm Phó huynh có chút việc”.
Sau đó, hắn nhìn về phía Phó Cát: “Phó huynh, không phải huynh để đồ ở chỗ của ta sao? Đi theo ta lấy nó đi”.
Phó Cát nhìn Diệp Quân với vẻ biết ơn, vội vàng đi tới bên cạnh Diệp Quân.
Thiếu niên áo gấm nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Ngươi tên là Diệp Dương đúng không?”
Diệp Quân gật đầu: “Đúng thế”.
Thiếu niên áo gấm nheo mắt cười khẩy: “Hình như ngươi rất thích lo chuyện bao đồng?”
Diệp Quân ngẫm nghĩ, sau đó đáp: “Vị huynh đài này, Phó huynh gia cảnh bần hàn, nhưng đó không phải một chuyện đáng xấu hổ, ngược lại, gia cảnh huynh ấy bần hàn mà lại có thể đi được đến hiện tại, ta cảm thấy huynh ấy rất giỏi”.
Phó Cát nhìn Diệp Quân, sau đó im lặng cúi đầu.
Thiếu niên áo gấm cười châm chọc: “Sao cơ, ngươi còn dạy đời cả ta à?”
Nói xong, y lấy trường kiếm ra chĩa thẳng về phía Diệp Quân: “Đừng nói đạo lý nhiều thế, ngươi có dám lên đài sinh tử với ta không?”
Mọi người đều sửng sốt.
Diệp Quân cũng không ngoại lệ.
Mẹ kiếp!
Người trẻ tuổi bây giờ đều hung hăng thế à?
Không vui phát là lên đài sinh tử?
Thấy Diệp Quân im lặng, thiếu niên áo gấm kia càng hung hăng hơn: “Ngươi dám không?”
Diệp Quân trầm giọng nói: “Không cần thiết lắm nhỉ?”
Thiếu niên áo gấm nhìn chằm chằm Diệp Quân với khí thế đáng sợ: “Ta cảm thấy là rất cần thiết, năm đó Kiếm chủ Nhân Gian từng nói coi thường sinh tử, không phục thì đánh, là một kiếm tu nên làm theo ý mình, không vừa ý cứ rút kiếm giết người”.
Chương 2164: Cho dù có muốn thì bây giờ cũng không nói ra
Diệp Quân hoàn toàn cạn lời.
Tên này còn là người hâm mộ của cha à?
Thấy Diệp Quân vẫn không nói gì, thiếu niên áo gấm lập tức phẫn nộ: “Sợ sệt như thế thì sao xứng làm kiếm tu? Cuối cùng thì ngươi có lên đài sinh tử không đây!”
Phó Cát ở bên cạnh vội nói: “Thác Bạt huynh, đây là lỗi của ta, ta xin lỗi huynh, ta…”
Nói đến đây, y lại vô thức muốn quỳ xuống.
Diệp Quân vội vàng giữ lấy y, hắn thở dài: “Bây giờ huynh quỳ xuống trước mặt y chẳng những không có được sự tôn trọng của y mà còn bị y coi thường hơn nữa”.
Phó Cát run rẩy nói: “Xin lỗi Diệp huynh, ta…”
Diệp Quân đang định ngắt lời hắn thì thiếu niên áo gấm đã nổi giận quát: “Các ngươi có thể đừng lề mề như thế không? Có lên đài sinh tử không chỉ cần nói một câu thôi, cần phải lề mề tới vậy à, chán chết đi được”.
Diệp Quân nhìn về phía người đàn ông áo gấm, cười nói: “Vậy thì lên đài sinh tử thôi!”
“Diệp huynh!”
Phó Cát thay đổi sắc mặt, vội vàng muốn ngăn cản, nhưng Diệp Quân lại cười nói với y: “Không sao”.
Người đàn ông lạnh lùng nhìn Diệp Quân: “Đi thôi!”
Dứt lời, y ngự kiếm, biến thành một tia kiếm quang biến mất ở chân trời.
Diệp Quân cau mày nhìn về phía mấy người đi theo người đàn ông áo gấm: “Đài sinh tử ở đâu?”
Mấy tuỳ tùng: “…”
Một ông lão đi tới Tông Chủ Các, trong các, ông lão cung kính hành lễ với Việt Kỳ và Ngu Ngưng, sau đó nói: “Tông chủ, Diệp Dương và Thác Bạt Cổ muốn lên đài sinh tử”.
Việt Kỳ cau mày: “Đài sinh tử?”
Ông lão gật đầu: “Đúng thế”.
Sau đó, ông ta kể lại một lượt những chuyện vừa xảy ra.
Sau khi nghe xong, Việt Kỳ im lặng một lúc rồi quay đầu nhìn về phía Ngu Ngưng: “Ngươi đi xem sao”.
Ngu Ngưng gật đầu: “Được”.
Sau đó, cô ấy đứng dậy rời đi cùng ông lão.
Chuyện hai người muốn lên đài sinh tử nhanh chóng được lan truyền, có rất nhiều đệ tử nội môn chạy tới đài sinh tử.
Đài sinh tử nằm trên đỉnh Sinh Tử, đỉnh Sinh Tử là một đỉnh đơn độc, bình thường gần như không có ai ở đây, chỉ khi diễn ra cuộc chiến sinh tử nó mới trở nên náo nhiệt hơn một chút.
Lúc này có không ít đệ tử nội môn chạy tới nơi này.
Thác Bạt Cổ kiêu căng đứng trên đài Sinh Tử, y cầm một thanh kiếm trong tay, phong mang lộ ra, khí thế đáng sợ.
Y có cảnh giới cũng không thấp, là cảnh giới Nhân Tiên, đồng thời cũng là một Kiếm Tôn, dù không bằng mấy người như Diệp Trúc Tân và An Mộc Cẩn, nhưng cũng thuộc bậc trung trong nội môn.
Thác Bạt Cổ đợi một lát, sau đó chợt nhíu mày: “Sao hắn ta còn chưa tới?”
Lúc này, một thiếu niên đáp: “Vừa nhận được tin là Diệp Dương kia không biết ngự kiếm phi hành nên đang đi bộ tới…”
Nghe thấy lời này, mấy kiếm tu đang có mặt đều bật cười.
Không biết ngự kiếm?
Thác Bạt Cổ cười châm chọc: “Một kẻ gia nhập Kiếm Tông bằng may mắn, một kẻ có lẽ gia nhập dựa vào quan hệ, khó tránh có thể chơi thân được với nhau, đúng là cá mè một lứa!”
Cuối cùng sau khi đợi khoảng nửa canh giờ, ba người nhóm Diệp Quân cũng lên được tới đỉnh núi.
Lúc này tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn về phía hắn.
Diệp Quân hơi cạn lời, bây giờ hắn thật sự vẫn không thể ngự kiếm phi hành, vì linh khí trong cơ thể quá ít, sợ rằng vừa mới bay lên đã rơi xuống mất.
Diệp Quân không suy nghĩ nhiều nữa, hắn bước nhanh về phía đài sinh tử, mà lúc này Phó Cát chợt kéo hắn lại, run rẩy nói: “Diệp huynh… Hay là… chúng ta đầu hàng đi?”
Diệp Quân: “…”
Phó Cát nhìn thoáng qua Thác Bạt Cổ trên đài sinh tử, y lắc đầu: “Y có cảnh giới Nhân Tiên, còn là một Kiếm Tôn, trên người còn có một thanh kiếm cấp bậc pháp khí, quan trọng hơn y còn là người của nhà Thác Bạt ở Thanh Châu, nhà Thác Bạt chỉ đứng sau nhà họ Diệp và nhà họ An, dù chúng ta thắng… chúng ta cũng không đấu lại được bọn họ, thậm chỉ còn có thể sẽ liên luỵ đến người nhà nữa….”
Nhà Thác Bạt!
Diệp Quân hơi ngạc nhiên, hắn không ngờ tên này lại là người của nhà Thác Bạt.
Hắn cười nói với Phó Cát: “Huynh nói rất đúng, nếu chúng ta giết y thì chắc chắn nhà Thác Bạt đứng sau y sẽ không bỏ qua cho chúng ta, nhưng huynh có suy nghĩ khi bị bọn họ bắt nạt mà không phản kháng thì sẽ thế nào không? Huynh suy nghĩ cho kỹ vào”.
Nói xong, hắn xoay người đi về phía đài sinh tử.
Phó Cát ngây người.
Diệp Quân bước lên đài sinh tử, hắn cười nói với Thác Bạt Cổ: “Nghe nói ngươi là người nhà Thác Bạt”.
Thác Bạt Cổ lạnh nhạt đáp: “Đúng, làm sao?”
Diệp Quân cười nói: “Không có gì, bắt đầu thôi!”
Thác Bạt Cổ đột nhiên lao về phía trước, cùng lúc đó, kiếm trong tay y bay ra ngoài, chém thẳng về phía Diệp Quân, còn Diệp Quân chỉ hơi nghiêng người đã tránh được, cùng lúc đó, hắn dùng tay làm kiếm, chỉ về phía cổ họng Thác Bạt Cổ.
Phịch!
Thác Bạt Cổ phun ra một ngụm máu tươi, sau đó đau đớn ngã quỵ dưới đất phun máu không ngừng.
Nhưng y cũng không chết vì Diệp Quân đã nương tay rồi.
Còn xung quanh thì lại yên lặng như tờ!
Đánh bại chỉ với một chiêu.
Ngu Ngưng trong bóng tối nhìn chằm chằm Diệp Quân, không biết đang nghĩ gì.
Còn An Mộc Cẩn ở một hướng khác thì lại bật cười: “Diệp huynh… che giấu năng lực giỏi thật đấy!”
Phó Cát đứng dưới đài nhìn Diệp Quân với vẻ khó tin: “Diệp huynh… hắn…”
Dương Dĩ An thì tỏ vẻ sùng bái.
Trên đài sinh tử, Diệp Quân đi tới trước mặt Thác Bạt Cổ, hắn cầm lấy nhẫn không gian của y, sau đó xoay người rời đi.
Diệp Quân đi được hai bước thì chợt dừng bước, xoay người nhìn Thác Bạt Cổ đang kinh hãi: “Ngươi sẽ trả thù ta chứ?”
Thác Bạt Cổ thoáng ngây ngươi, sau khi hiểu ý đối phương, sắc mặt hắn thay đổi, vội nói: “Không… Ta sẽ không, Ta cũng…. Đâu có ngốc… dù trong lòng muốn thì chắc chắn bây giờ cũng sẽ không nói ra…”
Mọi người: “…”
Chương 2165: Thế gian này mấy ai có thể sánh được?
Nghe Thác Bạt Cổ nói thế, khóe miệng Diệp Quân hơi nhếch lên: “Ngươi cũng thông minh đấy”.
Nói xong hắn quay người đi xuống khỏi đài sinh tử.
Còn Thác Bạt Cổ thì thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi khi Diệp Quân hỏi y câu đó, lông tơ trên người y lập tức dựng đứng, cảm giác ngột ngạt cận kề cái chết dâng lên trong lòng.
Cảm giác chết chóc!
Lúc đó, y thực sự rất sợ hãi.
Nhìn Diệp Quân đang đi xuống, trong mắt y hiện lên vẻ nghi hoặc, rốt cuộc tên này là ai?
Những kiếm tu xung quanh nhìn Diệp Quân với ánh mắt tò mò và nặng nề.
Người có thể trở thành đệ tử nội môn làm sao có thể là kẻ tầm thường được?
Lúc này, đương nhiên bọn họ hiểu người tên Diệp Dương chỉ có cảnh giới Tiên Thiên này chỉ đang giả heo ăn thịt hổ.
Sau này phải cẩn thận hơn!
Trong âm thầm, Ngu Ngưng vẫn luôn theo dõi Diệp Quân, đương nhiên cô ấy cũng tò mò về lai lịch của hắn, bởi vậy cô ấy đã âm thầm điều tra nhưng không phát hiện được gì.
Lai lịch bí ẩn!
Mà cô ấy thì ngày càng tò mò.
An Mộc Cẩn cũng theo dõi Diệp Quân, y mỉm cười: “Diệp huynh này đúng là thú vị”.
Sau khi Diệp Quân xuống khỏi đài sinh tử, hắn nhìn Phó Cát và Dương Dĩ An trước mặt, cười khẽ: “Chúng ta về thôi”.
Ba người đang định về theo đường cũ.
Lúc này, một người đàn ông kiếm tu đột nhiên bước tới, cười nói: “Diệp huynh, xin chào”.
Diệp Quân hơi ngạc nhiên: “Huynh là?”
Hắn vừa mới đến nội môn, vẫn chưa biết hết các đệ tử trong nội môn.
Người đàn ông kiếm tu mỉm cười: “Ta tên là Lục Huyền Phong”.
Nói rồi gã lấy ra ba lá bùa đưa cho Diệp Quân: “Diệp huynh, đi theo đường cũ trở về mất rất nhiều thời gian, đây là bùa dịch chuyển, tọa độ là nội môn, nếu Diệp huynh không chê thì có thể dùng lá bùa này trở về. Diệp huynh yên tâm, chỉ là ba lá bùa dịch chuyển thôi, không phải là ân huệ, ta cũng không có mục đích gì, chỉ muốn làm quen với Diệp huynh và Phó huynh thôi”.
Phó Cát nhìn Lục Huyền Phong, không nói gì.
Diệp Quân cũng không từ chối mà nhận lấy bùa dịch chuyển, cười đáp: “Vậy thì cảm ơn huynh nhé”.
Đối với hắn, ra ngoài có thêm bạn vẫn tốt hơn có thêm thù, đương nhiên tiền đề phải là không vi phạm nguyên tắc.
Thấy Diệp Quân bằng lòng nhận, Lục Huyền Phong càng cười xán lạn hơn, gã chắp tay nói: “Hẹn gặp lại”.
Nói rồi gã quay người ngự kiếm rời đi.
Diệp Quân nhìn Lục Huyền Phong ngự kiếm rời đi, sau đó cười nói: “Chúng ta đi thôi”.
Nói xong hắn kéo Dương Dĩ An, khởi động bùa dịch chuyển, rất nhanh ba người đã được một luồng ánh sáng xanh bao phủ, trong nháy mắt đã tới đỉnh Nội Môn.
Dương Dĩ An nhìn xung quanh, đôi mắt mở to: “Thật lợi hại”.
Diệp Quân cười lớn, xoa đầu Dương Dĩ An rồi quay lại nhìn Phó Cát, Phó Cát thấy hắn nhìn lại thì vội cúi đầu thật sâu: “Cảm ơn Diệp huynh đã giúp…”
Diệp Quân mỉm cười: “Phó huynh, xuất thân hèn mọn chưa bao giờ là điều đáng xấu hổ, huynh không biết năm xưa Kiếm Chủ Thanh Sam cũng là đệ tử tạp dịch sao? Nhưng về sau thành tựu của ông ấy, thế gian này mấy ai có thể sánh được?”
Trong bầu trời đầy sao xa xôi, ở nơi sâu trong đó có những tấm bia cao tới tận trời, những tấm bia này đều có màu đỏ máu, vô cùng rợn người.
Mà trên một bia mộ lớn nhất có một người đàn ông áo xanh đang đứng, ông ấy đứng trên kiếm, bia đá dưới chân rung chuyển dữ dội.
Như cảm nhận được điều gì đó, người đàn ông áo xanh đột nhiên cười lớn: “Đứa cháu trai cưng của mình quả là thiên tài, ha ha!”
Nói rồi ông ấy đột nhiên vung tay phải xuống, một luồng kiếm khí phóng thẳng vào trong bia đá: “Luồng kiếm khí này chỉ cháu trai ta mới có thể phá giải được, ngươi chờ ở đây cho ta”.
Nói xong ông ấy định rời đi, nhưng lại không yên lòng, vì thế ông lấy ra một bức chân dung dán trên bia đá: “Đây là cháu trai của ta, nó tên Dương Quân”.
Nói xong ông ấy ngự kiếm bay đi, biến mất ở cuối tinh hà.
Một lát sau có tiếng gầm thét dữ dội vang lên trong bia đá: “Tìm! Phát động toàn bộ cường giả của nền văn minh Thiên Mộ, tìm Dương thiếu bằng mọi giá cho ta!”
Mấy bia đá xung quanh rung chuyển kịch liệt, không lâu sau từng luồng khí tức bí ẩn lao về phía tinh hà vũ trụ bốn phía…
Thanh Châu, Kiếm Tông.
Phó Cát nghe lời Diệp Quân nói xong thì cười khổ, nhưng không nói gì.
Diệp Quân nghiêm túc nói tiếp: “Phó huynh, ta nói thêm vài câu nhé, làm người, người khác có thể coi thường mình, nhưng chúng ta không được tự coi thường chính mình, bởi vì nếu chúng ta coi thường bản thân, người khác sẽ càng coi thường chúng ta. Thế giới này là thế giới tôn sùng kẻ mạnh, huynh muốn có được sự tôn trọng của người khác dựa vào sự hạ mình và lấy lòng thì không được đâu, chỉ có thực lực mới có thể khiến người khác tôn trọng mình”.
Phó Cát đột nhiên quỳ xuống, hai tay nắm chặt, run rẩy nói: “Diệp huynh, sao ta không hiểu những đạo lý huynh nói chứ? Nhưng huynh không biết người ở tầng lớp thấp muốn thay đổi vận mệnh là điều khó khăn nhường nào. Thiên phú của ta không kém hơn những người đó, ta cố gắng gấp mười lần bọn họ, nhưng đến cuối cùng ta cũng không bằng được bọn họ, vì sao? Vì khi bọn họ dùng đan dược để nâng cao cảnh giới thì ta vẫn đang lo chuyện cơm áo, khi bọn họ được giáo viên dạy bảo, ta chỉ có thể nghiền ngẫm từng chút… Khi bọn họ chưa vào Kiếm Tông thì đã có công pháp và các loại kiếm kỹ và linh bảo, còn ta chỉ có thể tích lũy học phần để đổi sau khi vào Kiếm Tông…”
Bình luận facebook