-
Chương 2176-2180
Chương 2176: Từ bỏ thi đấu
Sau khi hai người rời sân, Lý Tuyết và An Mộc Cẩn bước lên đài tỷ võ, không nghi ngờ gì nữa, An Mộc Cẩn dễ dàng giành chiến thắng.
Lúc này, ánh mắt mọi người đều tập trung vào ba người Diệp Quân.
Trận đấu nội môn này phải chọn ra người hạng nhất.
Ba người tiếp tục rút thăm!
Diệp Quân vẫn là người đầu tiên rút thăm, nhưng khi hắn rút ra tờ giấy trắng, vẻ mặt lập tức cứng đờ.
Mẹ nhà nó!
Nhất định có điều mờ ám!
Chính hắn cũng cảm thấy có điều mờ ám!
Khi người xung quanh nhìn thấy hắn tiếp tục rút được giấy trắng, vẻ mặt dần trở nên kỳ quái, tên này là con ông cháu cha à?
Mọi người đều liếc nhìn Việt Kỳ.
Việt Kỳ nhìn Diệp Quân: “Bước sang bên cạnh”.
Diệp Quân do dự, sau đó nói: “Tông chủ, ơ...”
Việt Kỳ bình tĩnh nói: “Không có gì mờ ám cả, bước sang bên cạnh đi”.
Diệp Quân lắc đầu cười: "Được thôi!"
Nói xong, hắn bước sang một bên.
An Mộc Cẩn và Phó Cát bước lên đài tỷ võ, An Mộc Cẩn nhìn Phó Cát, cười nói: “Ngươi khiến mọi người ngạc nhiên đấy”.
Phó Cát không nói gì, chỉ nắm chặt kiếm trong tay.
An Mộc Cẩn cười nói: "Đến đi!"
Phó Cát gật đầu: "Mong chỉ bảo”.
Vừa dứt lời trong nháy mắt, y đột nhiên hóa thành luồng kiếm quang biến mất tại chỗ.
Cách đó không xa, hai mắt An Mộc Cẩn híp lại, đồng thời, kiếm trong tay rút ra khỏi vỏ.
Ầm!
Bỗng chốc, hai luồng kiếm quang vỡ tan, cả hai đồng thời lui về sau, trong quá trình lui về, kiếm trong tay An Mộc Cẩn đột nhiên bay ra ngoài.
Thuật ngự kiếm!
Xa xa, sắc mặt Phó Cát không chút thay đổi, y lùi chân phải về sau, ổn định cơ thể, vung kiếm chém xuống.
Ầm.
Kiếm của An Mộc Cẩn bị đánh bay, trong khoảnh khắc bị đánh bay đó, chỉ thấy Phó Cát trở nên hư ảo, phút chốc, mấy luồng kiếm quang chia ra nhiều góc độ tấn công An Mộc Cẩn, góc độ cực kỳ xảo quyệt, tốc độ cũng cực nhanh.
Sắc mặt An Mộc Cẩn hơi thay đổi, trong mắt hiện lên vẻ khiếp sợ, không kịp nghĩ gì nhiều, y đặt hai ngón tay phải vào nhau, một luồng kiếm quang từ trong cơ thể bộc phát ra, chặn hết toàn bộ luồng kiếm quang bên ngoài.
Lúc này, chỉ thấy Phó Cát hóa thành tàn ảnh biến mất tại chỗ, trong tức khắc, một nhát kiếm hung hăng chém tới chỗ An Mộc Cẩn.
Ầm!
Kiếm quang vỡ tan, ngay lập tức An Mộc Cẩn bị đánh bay ra ngoài, ngay khi y lui đến ranh giới võ đài, Phó Cát tiếp tục biến mất ngay tại chỗ. Ở xa xa, An Mộc Cẩn chợt ngẩng đầu lên, ngay sau đó, y chắp hai tay, giữa chân mày, một luồng kiếm quang như thác nước đột nhiên bắn ra.
Kiếm kỹ!
Bụp!
Kiếm kỹ này đã đẩy lui Phó Cát.
Sau khi hòa hoãn, An Mộc Cẩn hít một hơi thật sâu, sau đó chân phải giẫm xuống đất, cả người bay lên không trung, dang tay sang hai bên, trong cơ thể, kiếm ý mạnh mẽ như thủy triều xông ra ngoài.
Vù vù!
Có tiếng kiếm vang khắp trời đất .
Chỉ thấy An Mộc Cẩn đột nhiên biến thành một luồng kiếm quang tựa như sao băng lao thẳng về phía Phó Cát bên dưới.
Kiếm kỹ!
Hơn nữa còn là kiếm kỹ cấp Thiên!
Sau khi giao đấu mấy hiệp, An Mộc Cẩn cuối cùng cũng cảm thấy khinh thường đối thủ, y xuất ra tuyệt kỹ của bản thân.
Ở phía dưới, khi Phó Cát nhìn thấy An Mộc Cẩn đang thi triển tuyệt kỹ, ánh mắt y trở nên nghiêm túc, nhưng ngay sau đó, vẻ nghiêm túc hóa thành hung dữ, đột nhiên, y xoay người giẫm mạnh chân phải, sau đó biến thành luồng kiếm quang đâm thẳng lên trời.
Cố chấp!
Ầm!
Trên trời, hai luồng kiếm quang chợt nổ tung, hai người đồng thời bay ra ngoài, cuối cùng cùng đập mạnh xuống đất, khiến mặt đất nứt lìa, hai người cùng nôn ra máu.
Nhưng ngay sau đó, Phó Cát xoay người, cầm kiếm trong tay lao về hướng An Mộc Cẩn đang ở phía xa.
Ở đằng xa, An Mộc Cẩn cũng nhanh chóng đứng dậy, khi nhìn thấy Phó Cát lao đến, trong mắt hiện lên vẻ tàn nhẫn, giậm mạnh chân phải, nhảy lên, dùng kiếm đâm Phó Cát.
Ầm!
Luồng kiếm quang của cả hai cùng lúc tan vỡ, sau đó, hai người bị sức mạnh của đối phương đánh bay ra ngoài, lần này, cả hai đều không thể đứng dậy.
Trên cơ thể hai người, đầy vết kiếm, máu tươi chảy ròng ròng.
Nhìn thấy cảnh tượng này, xung quanh bỗng trở nên yên tĩnh.
Không ai ngờ, Phó Cát lại có thể chiến đấu với An Mộc Cẩn đến mức độ này!
Quá kinh khủng!
Người của thế gia tông môn ở ngoài theo dõi trận đấu đều nghi ngờ, rốt cuộc Phó Cát này là ai?
Lúc này, Việt Kỳ xuất hiện trên đài tỷ võ, liếc nhìn hai người rồi nói: “Hòa”.
Hòa!
Mọi người xung quanh đều xôn xao.
Sao lại hòa chứ?
Đây không phải chuyện nhảm nhí sao?
Mọi người như nghĩ đến điều gì đó, rối rít liếc nhìn Diệp Quân, tên này chưa đánh trận nào đã lọt vào đến vòng này?
Bị mọi người nhìn chằm chằm, Diệp Quân cũng hơi bất đắc dĩ.
Việt Kỳ đột nhiên nói: “Dẫn bọn họ đi trị liệu vết thương”.
Nói xong, bà ấy xoay người rời đi.
Tan cuộc.
Diệp Quân lắc đầu cười, đi về phía Dương Dĩ An ở trước mặt, hắn khẽ mỉm cười: "Ta nằm không cũng thắng”.
Dưỡng Dĩ An chớp mắt: “Bọn họ đều không phải là đối thủ của huynh, phải không?”
Diệp Quân xoa đầu Dương Dĩ An, cười nói: "Đi, chúng ta đi gặp Phó Cát, sau đó ăn chút đồ ăn ngon”.
Hai mắt Dương Dĩ An lập tức sáng lên.
Một lúc sau, Diệp Quân và Dương Dĩ An đi đến phòng Phó Cát, giờ phút này Phó Cát đang nằm trên giường, rất yếu, nhưng đã tỉnh.
Thấy Diệp Quân và Dương Dĩ An, Phó Cát muốn đứng dậy, Diệp Quân cười nói: “Huynh bị thương nặng, cứ nằm xuống đi đã”.
Phó Cát do dự một lát, sau đó nằm xuống, y nhìn Diệp Quân, khẽ mỉm cười: "Diệp huynh”.
Diệp Quân mỉm cười, đang định nói chuyện, bỗng nhiên có một ông lão bước vào.
Diệp Quân nhìn ông lão, ông lão liếc nhìn hắn, rồi nhìn Phó Cát đang nằm trên giường: “Phó công tử, ta là người nhà họ An”.
Nhà họ An!
Ông lão nhìn Phó Cát: “Phó Công tử, bọn ta hy vọng ngươi sẽ tự nguyện từ bỏ thi đấu”.
Lông mày Diệp Quân liền nhíu lại.
Chương 2177: Lựa chọn khó khăn
Phó Cát nghe ông lão nói vậy thì sững sờ: “Ông...”
Trưởng lão: “Phó công tử, nhà họ An chúng ta không có ác ý với cậu, chỉ muốn cậu chủ động từ bỏ danh sách kia. Nếu cậu đồng ý...”
Ông ta vươn tay, gọi một chiếc nhẫn bạc xuất hiện trước mặt Phó Cát: “Bên trong là mười nghìn linh tinh cực phẩm, một quyển kiếm kỹ cấp Thiên, một thanh kiếm cấp Linh, ba viên đan Phá Pháp, một viên đan Phá Kiếp, mười bình đan dược chữa thương các loại”.
Phó Cát rơi vào im lặng.
Tài nguyên trong chiếc nhẫn đủ cho y tu luyện tới Tuế Nguyệt Tiên, đặc biệt là hai loại đan Phá Pháp - Phá Kiếp kia vô cùng quý giá, có thể đạt đến một trăm nghìn linh tinh cực phẩm.
Chỉ cần y nhận lấy thì sẽ không phải lo vấn đề tài nguyên cho tới khi đạt đến Tuế Nguyệt Tiên nữa.
Đặt vào hoàn cảnh ở hệ Ngân Hà thì giống như nói bạn đừng thi vào đại học nữa, bù lại tôi cho bạn ba mươi triệu tệ nè.
Diệp Quân liếc nhìn ông lão.
Phó Cát nói: “Nếu ta không chịu thì sao?"
Ông lão: “Sẽ không có gì cả, nhưng ta phải khuyên Phó công tử một câu. Cậu còn rất trẻ, tiền đồ vô lượng, cần gì phải tranh thắng thua nhất thời? Tài nguyên trong nhẫn này đủ cho cậu luyện tới Tuế Nguyệt Tiên, hơn nữa tuy cậu không thể trở thành thành viên chủ lực nhưng vẫn có thể dự bị chứ không mất mát gì. Quan trọng nhất là...”
Ánh mắt ông ta nhìn y sâu thêm: “Ta được biết Phó công tử và lệnh mẫu sống nương tựa nhau qua ngày. Bà ấy chưa từng có một ngày hưởng phúc, đến bây giờ vẫn phải dậy sớm làm lụng vất vả. Có chiếc nhẫn này, Phó công tử có thể yên tâm tu luyện, bà ấy cũng được hưởng an bình”.
Phó Cát nhìn chiếc nhẫn, hai tay siết lại dưới chăn.
Ông lão: “Nói thật với cậu, Mộc Cẩn còn một con bài tẩy trong tay, một khi thi triển thì cậu không phải đối thủ của nó. Nó không dùng đến là vì muốn để dành cho cuộc tranh tài vạn châu. Lão hủ lần này đến tìm cậu không chỉ vì nhà họ An mà còn vì Thanh Châu. Nhưng quyền lựa chọn nằm ở cậu, cho dù thế nào thì chúng ta cũng sẽ không ghi thù, cậu có thể yên tâm”.
Phó Cát bỗng nhìn sang Diệp Quân như xin giúp đỡ.
Diệp Quân chỉ cười: “Chính ngươi phải lựa chọn thôi”.
Hai tay Phó Cát siết lại, sắc mặt như đang đấu tranh kịch liệt. Y không muốn nhận chiếc nhẫn, nhưng lý trí lại nói đây là lựa chọn tốt nhất.
Diệp Quân nghĩ một hồi rồi đi tới lấy chiếc nhẫn, nói với ông lão: “Chúng ta nhận”.
Phó Cát giật mình.
Ông lão nhìn Diệp Quân rồi nói với Phó Cát: “Phó công tử có người bạn thế này là vô cùng may mắn”.
Rồi rời đi.
Ông ta hiểu Diệp Quân làm như vậy là vì không muốn tâm cảnh Phó Cát gặp trắc trở.
Khó quyết định, vậy để ta.
Phó Cát cũng hiểu vậy, bèn giương hai mắt đỏ ửng hỏi Diệp Quân: “Diệp huynh... có phải huynh xem thường ta không?"
Diệp Quân đưa nhẫn sang cho y, cười nói: “Đừng nghĩ nhiều vậy, ngay cả ta cũng sẽ làm thế thôi”.
Phó Cát khó tin: “Thật sao?"
Diệp Quân gật đầu: “Thật. Kiếm tu cũng không phải thà gãy không cong, tóm lại chuyện lớn thì giữ vững nguyên tắc, chuyện nhỏ thì theo tình hình mà làm, hiểu chứ?"
Phó Cát gật lia lịa: “Ta hiểu rồi”.
Diệp Quân: “Vậy dưỡng thương cho tốt trước đi”.
Rồi kéo Dương Dĩ An rời đi.
Phó Cát nhìn chiếc nhẫn, mỉm cười: “Con sẽ mua một căn nhà thật lớn và mở một tiệm bánh bao lớn nhất Thanh Châu cho mẹ nhé…”
Diệp Quân và Dương Dĩ An bước ra ngoài, đi một hồi thì Dương Dĩ An nghiêng đầu hỏi: “Huynh thật sự sẽ chọn chiếc nhẫn sao?"
Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.
Dương Dĩ An trợn tròn mắt.
Diệp Quân cười cười xoa đầu cô bé: “Thật đấy”.
Dương Dĩ An gật đầu: “Ta tin”.
Diệp Quân bật cười.
Tiểu Tháp hỏi: “Ngươi sẽ chọn thật à?"
Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.
Tiểu Tháp: “Vì sao?"
Chương 2178: Vua dựa dẫm cố lên
Diệp Quân: “Tháp gia à, cái này mình phải so sánh bằng nhau. Ta từ chối được vì ta có thể, trước kia cũng vậy, bây giờ ta cũng có Tháp gia. Tuy tu vi bị phong ấn nhưng ta không thiếu gì từ công pháp đến tài nguyên. Nhưng Phó Cát thì sao? Y không có khả năng đó... Người sống ở tầng lớp dưới khổ lắm, ta không thể áp đặt suy nghĩ của mình lên họ được. Vì họ không có những gì ta có, mà thứ ta có cũng chẳng phải do ta tự mình có được...”
Tiểu Tháp ngẫm nghĩ một hồi, đáp: “Khá”.
Diệp Quân cười cười.
Tiểu Tháp lại nói: “Ngươi làm ta nghĩ tới chuyên gia”.
Diệp Quân hỏi lại: “Chuyên gia?"
Tiểu Tháp: “Ừ, một số người như thế sống trên cao mãi thành quen, hoàn toàn tách biệt khỏi những tầng lớp khác. Có người hỏi làm sao để tăng thu nhập cho người nghèo, hắn trả lời cho thuê nhà dư trong nhà để lấy tiền thế chấp”.
Diệp Quân: “...”
Tiểu Tháp: “Người như vậy một là xấu hai là ngu, hoặc cũng có thể là chưa bao giờ biết nghèo là gì, trong tư tưởng luôn cho rằng người nghèo ít nhất cũng có vài ba căn nhà”.
Diệp Quân thì thầm: “Xem như một lời cảnh tỉnh cho ta”.
Bởi vì bản thân hắn cũng chưa chịu gian khổ gì.
Ba đời trôi qua, người khổ nhất là ông nội.
Tiểu Tháp bỗng động viên: “Cố lên”.
Bây giờ nó mới tin rằng tiểu tử này có thể lập ra một trật tự hoàn toàn mới.
Diệp Quân cười, nói với Dương Dĩ An: “Chúng ta đi ăn gì ngon đi”.
Hai mắt cô bé sáng lên.
Diệp Quân dẫn cô bé ngự kiếm biến mất.
Ở một bên là trưởng lão nhà họ An đang âm thầm quan sát.
Ông ta có thể tìm Diệp Quân hoặc tìm Phó Cát, bình thường mà nói thì tìm Diệp Quân sẽ phù hợp hơn, dẫu sao trên danh sách có hai chỗ, chỉ cần Diệp Quân từ bỏ là được.
Nhưng ông ta không làm vậy.
Bởi vì nhà họ An nhận được tin rằng người này rất có thể chính là người vượt ải bí ẩn kia. Hơn nữa Phó Cát tiến bộ thần tốc như vậy chính là nhờ người y tiếp xúc nhiều nhất - vị Diệp công tử này.
Nhà họ An tiếp xúc Phó Cát một cách ôn hòa, còn cho y nhiều lợi ích như vậy cũng là vì Diệp Quân.
Nếu không phải họ không nhìn thấu người này thì thái độ đã khác.
Không phải thế gia tông môn nào cũng sẵn sàng chấp nhận giới hạn của kẻ yếu mà thường là thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết.
Diệp Quân và Dương Dĩ An lên đường tới thành Thanh Vân. Vốn Diệp Quân định đến Thanh Châu nhưng nơi đó quá xa, không đủ linh khí để ngự kiếm tới.
Đến nơi rồi, họ đi vào một quán mì. Dương Dĩ An gọi liền ba tô lớn.
Làm Diệp Quân cười ha hả.
Ăn xong, họ không nghỉ ngơi mà đi tới tiệm kế tiếp.
Đến khi tối mịt mới trở về Kiếm Tông.
Dương Dĩ An ôm Diệp Quân mà đi, không còn sợ hãi nữa.
Cô bé hỏi: “Ngày mai huynh sẽ lấy hạng đầu chứ?"
Diệp Quân cười: “Muội muốn ta làm vậy?"
Dương Dĩ An gật đầu lia lịa.
Diệp Quân nói chắc nịch: “Vậy ta sẽ lấy hạng nhất!"
Dương Dĩ An cười toe.
Hai người không về phòng của mình ngay mà đi đưa rất nhiều đồ ăn sang cho Phó Cát.
Được Kiếm Tông hỗ trợ, thương thế của Phó Cát đã khôi phục khá nhiều.
Sau một hồi tán gẫu, Diệp Quân dẫn Dương Dĩ An về phòng, dạy cô bé đọc sách một giờ rồi trở lại phòng mình.
Hắn lấy linh tinh ra, bắt đầu hấp thu.
Chỉ dùng công pháp thường thay vì công pháp nghịch thiên của vũ trụ Quan Huyên.
Bằng không thì linh khí của cả tông sẽ bị hắn hút sạch. Lấy căn cơ của hắn thì trong một buổi tối có thể tăng lên tận mấy cảnh giới, nhưng nếu tu theo công pháp kia thì sẽ khiến Thanh Châu náo động, thậm chí gây ra thiên tượng.
Trời sáng, Diệp Quân mở mắt, thở ra một ngụm trọc khí.
Đã đến cảnh giới Vạn Pháp rồi!
Hắn vươn tay, gọi kiếm Trật Tự xuất hiện, thấy nó run run.
Hắn cười rồi đi ra ngoài, vừa mở cửa phòng đã thấy Dương Dĩ An.
Cô bé nói: “Đi thôi”.
Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.
Kiếm quang phóng lên cao rồi biến mất ở xa.
Diễn võ trường hôm nay chật kín người từ sớm.
Ai nấy đều muốn xem Phó Cát và An Mộc Cẩn ai sẽ chiến thắng, đại diện Thanh Châu đi thi đấu vạn châu.
An Mộc Cẩn có mặt từ sớm, mắt nhắm hờ, tay phải cầm kiếm.
Một tia kiếm quang rơi xuống, không phải Phó Cát mà là Đại trưởng lão Kiếm Tông. Ông ta nói với An Mộc Cẩn: “Phó Cát chủ động từ bỏ quyền thi đấu”.
Bên dưới ồ lên.
An Mộc Cẩn mở bừng mắt: “Đại trưởng lão, y...”
Ông lão lại nhìn sang Diệp Quân: “Diệp công tử lên đi”.
Hắn gật đầu rồi ngự kiếm đến đối diện An Mộc Cẩn
"Vua dựa dẫm cố lên!"
Không biết ai ở dưới la lên.
Diệp Quân: “??"
Tiểu Tháp: “??"
Chương 2179: Chắc chắn hắn có chỗ dựa
Vua dựa dẫm cố lên?
Diệp Quân xoay lại với gương mặt ngơ ngác, cố tìm xem ai là người vừa lên tiếng nhưng thất bại.
Nhìn khắp một vòng cũng không thấy ai khả nghi.
Chẳng lẽ nghe nhầm rồi?
Diệp Quân hỏi: “Tháp gia, ta nghe lộn hả?"
Tiểu Tháp: “Chắc là không đâu”.
Diệp Quân: “Ngươi cũng nghe thấy?"
Tiểu Tháp: “Có lẽ vậy”.
Diệp Quân nhìn quanh, chỉ thấy khán giả đang reo hò cổ vũ cho An Mộc Cẩn.
Không thấy người quen, cũng không thấy ai kỳ lạ.
Hắn lại hỏi: “Có khi nào nhầm thật không Tháp gia?"
Tiểu Tháp nói sau một hồi trầm tư: “Cũng có thể vậy thật”.
Diệp Quân lắc đầu cười.
Hắn đang được Tịnh tông chủ che giấu giúp, làm gì có ai phát hiện được, chắc chỉ là nghe nhầm rồi.
Hắn ngẩng đầu nhìn đối thủ. Sắc mặt An Mộc Cẩn không được đẹp lắm khi hiểu ra vì sao Phó Cát lại từ bỏ tranh tài.
Y lạnh lùng trừng mắt nhìn Đại trưởng lão trong dòng họ. Ông ta chỉ im lặng không nói.
An Mộc Cẩn quay lại nói: “Diệp huynh thắng rồi”.
Sau đó xoay người đi xuống.
Để bốn phía ồ lên.
Không ai hiểu gì hết.
Chuyện gì vừa xảy ra vậy?
Đại trưởng lão nhà họ An sầm mặt.
"Gian lận!"
Có người bất ngờ la lên.
"Chắc chắn là gian lận! Ta dám chắc thằng khốn họ Diệp kia nhúng tay vào cuộc tranh tài, sai thì ta ăn cứt!"
"Trời ạ, không ngờ kiếm tu lại chơi như vậy. Phó Cát bỏ cuộc thì thôi, tới An Mộc Cẩn cũng... Nói trước, ta không nói họ Diệp nhé...”
"Thiên đạo bất công! Ông trời không có mắt! Hồi xưa Viện trưởng cũng bị bất công khi thi đấu vạn châu, vì quá phẫn nộ nên đã lập ra trật tự. Viện trưởng lòng mang ý khắp thiên hạ, cứu rỗi chúng sinh, vậy mà chưa được bao năm mà có kẻ dám trắng trợn gian lận giữa ban ngày ban mặt thế này... Chẳng lẽ hắn nghĩ Viện trưởng chết rồi chắc?"
"Thằng khốn họ Diệp lạ lắm, chắc chắn nó có chống lưng. Phải bắt kiếm tu điều tra kỹ càng, tóm gọn thế lực sau lưng hắn, trả lại thiên địa trong sạch...”
Tiếng chửi bới vang lên bốn phía.
Khi nghe tin Phó Cát bỏ cuộc thì họ đã nghi rằng có gì đó mờ ám, bây giờ An Mộc Cẩn cũng không thi nữa thì chắc chắn là có gì đó không đúng. Chưa kể tên nào đó hai lần liên tục rút trúng vé trống, có mù cũng phát hiện chuyện gì đang xảy ra.
Tiếng mắng chửi ngày càng lớn, dồn dập như sóng triều.
Diệp Quân cũng không biết nói gì.
Dương Dĩ An thấy vậy thì tức giận, thấy người đàn ông trước mặt đang vừa vung tay chỉ vào mặt Diệp Quân vừa la: “Tất cả xông lên đánh hắn! Đừng sợ!"
Bèn vung chân sút một phát vô mông hắn ta.
Huỵch!
Làm hắn ta lộn cổ ngã xuống: “Đồ đánh lén! Không biết võ đức!"
Đúng lúc này, Việt Kỳ xuất hiện trên đài tỉ võ.
Giữa tiếng mắng chửi om sòm.
Bà ta quét mắt nhìn một vòng: “Kẻ nào la lớn nhất, ta chém”.
Bốn bề lập tức im lặng.
Có ai mà không sợ tông chủ kiếm tu.
Thấy Việt Kỳ nhìn mình, Diệp Quân nhún vai bất đắc dĩ.
"Ta có biết gì đâu”.
Việt Kỳ lại nói với mọi người: “Ai không phục hắn có thể lên đây khiêu chiến”.
"Có ta!"
Đã có một Kiếm Tông trẻ tuổi tung người lên đài, đứng đối diện Diệp Quân.
Y nói: “Ta biết ngươi có người chống lưng nhưng ta không sợ. Ngươi có giỏi thì gọi người ra...”
Diệp Quân liếc y: “Ra tay đi”.
Kiếm Tông ngự kiếm bay lên, vung kiếm chém ra.
Diệp Quân bước tới, không rút kiếm. Chưa ai kịp nhìn rõ thì Kiếm Tông thiếu niên kia đã bay ngược ra mấy chục trượng, ngã huỵch xuống đất, mồm phun máu tươi.
Ai nấy đều hoảng sợ.
Hình như người này có bản lĩnh thật.
Kiếm Tông trẻ kia thì ngu người.
Sao tự dưng y lại bay ra ngoài?
Diệp Quân hỏi: “Đánh tiếp không?"
Kiếm Tông vội vàng bò dậy, lau vết máu đi, nói: “Thì ra là giả heo ăn hổ, thất kính rồi”.
Rồi ôm quyền rời đi.
Diệp Quân lắc đầu cười.
Những người khác bây giờ mới nhìn ra hắn chỉ đang giả vờ thôi.
Bỗng có một người thanh niên xuất hiện trên đài, vóc dáng cao to trông giống thể tu hơn là Kiếm Tông.
Khá là hiếm thấy.
Người thanh niên nói với Diệp Quân: “Xin chỉ giáo”.
Chương 2180: Không thể mất liêm sỉ
Rồi y lao tới như con bò mộng nổi điên.
Diệp Quân tung người nhảy lên, giơ chân đạp mạnh xuống.
Uỳnh!
Người thanh niên gục ngay tại chỗ, thân thể còn phát run.
Diệp Quân lắc đầu nói: “Sức mạnh khá tốt, tốc độ thì chưa”.
Người thanh niên mất một hồi lâu mới bò dậy, nhìn lên với vẻ không phục rồi tung ra cú đấm. Quyền phong chấn động với sức mạnh kinh người.
Nhưng tốc độ ra đòn trong mắt Diệp Quân lại chẳng khác gì rùa bò. Hắn dễ dàng tránh né rồi dùng tay làm kiếm, ấn vào vai người thanh niên.
Uỳnh!
Y bay ngược ra ngoài, té huỵch xuống.
Lại thất bại.
Bốn phía im lặng lạ thường.
Vì khán giả đã nhận ra người này có tài thật.
Việt Kỳ nhìn người thanh niên đã bất tỉnh, lại hỏi: “Còn ai nữa không?"
Không ai lên tiếng.
Việt Kỳ: “Vậy người này sẽ đứng đầu bảng xếp hạng nội môn”.
"Ta phản đối!"
Một thiếu niên áo đen bất ngờ xuất hiện trên đài, nhưng chưa kịp mở miệng thì Diệp Quân đã biến mất.
Thiếu niên hốt hoảng muốn ra tay, chỉ một giây sau đã bay ra mấy chục trượng, ngã xuống đất co quắp trong cơn hôn mê.
Diệp Quân nhìn xung quanh: “Ai phản đối nữa?"
Hắn biết mình cần phải ra tay dứt khoát để bọn họ sợ, bằng không sẽ càng phiền toái.
Những nguời khác trố mắt nhìn nhau, không ai hó hé gì.
Việt Kỳ vươn tay đẩy một chiếc nhẫn sang cho Diệp Quân: “Phần thưởng của hạng nhất nằm trong đây”.
Rồi bà ta biến mất.
Diệp Quân nhìn vào trong, thấy một quyển kiếm kỹ cấp Thiên, hai nghìn viên linh tinh cực phẩm, một chút đan được, quý giá nhất là đan Phá Cảnh giúp tăng cảnh giới.
Hắn thu nhẫn vào, ngự kiếm bay tới chỗ Dương Dĩ An, thấy cô bé cười toe nói: “Hạng nhất!"
Diệp Quân cười: “Nhưng mà hơi bịp”.
Rồi kéo Dương Dĩ An lên, biến mất ở nơi xa.
Hai người đi đến nơi Phó Cát ở, lại phát hiện An Mộc Cẩn cũng ở đây.
An Mộc Cẩn đang hỏi Phó Cát: “Hắn có uy hiếp ngươi không?"
Phó Cát lắc đầu: “Không có”.
An Mộc Cẩn nổi giận: “Vậy tại sao lại từ bỏ? Ngươi có biết ngươi là kiếm tu không...”
Phó Cát im lặng.
Diệp Quân xen vào: “Ta bảo hắn làm vậy”.
An Mộc Cẩn ngạc nhiên quay lại: “Ngươi...”
Diệp Quân gật đầu.
Mặt An Mộc Cẩn vặn vẹo đi: “Diệp huynh...”
Thấy Diệp Quân đi tới, y cả giận gắt lên: “Các ngươi đang làm nhục ta!"
Dương Dĩ An lên tiếng: “Ngươi phải đi tìm ông Đại trưởng lão nhà họ An mới phải. Nhà Phó Cát chỉ bán bánh bao, làm sao chọi lại với nhà các ngươi? Nhà họ An tới nói chuyện, y không biết thức thời thì ai biết còn bị gì đâu!"
An Mộc Cẩn ngẩn ra, đoạn gật đầu: “Cô nương nói phải”.
Rồi xoay người đi được mấy bước thì quay lại nói với Phó Cát: “Lần này ta từ bỏ vị trí chủ lực, ngươi và Diệp huynh tham gia đi”.
Phó Cát sững sờ: “An huynh...”
An Mộc Cẩn lắc đầu: “Chuyện này là nhà chúng ta làm sai, thật xin lỗi ngươi, ta không biết bọn họ sẽ đến”.
Phó Cát vội nói: “Nhưng tỉ thí vạn châu này...”
An Mộc Cẩn ngắt lời y: “Nhà họ An làm vậy thật sự là không biết xấu hổ”.
Rồi ngự kiếm biến mất.
Diệp Quân kinh ngạc nhìn theo.
Tiểu Tháp: “Y...”
Diệp Quân chỉ nhìn theo, không nói gì.
An Mộc Cẩn tìm đến Đại trưởng lão trong họ, thấy sắc mặt ông ta khó coi vô cùng: “Ngươi có biết ngươi đang làm gì không? Nhà chúng ta thế hệ này chỉ còn có ngươi, nếu từ bỏ thì không còn ai đại diện tham gia tỉ thí vạn châu nữa!"
An Mộc Cẩn quát lên: “Đại trưởng lão có nghe những gì ông đang nói không?!"
Đại trưởng lão sửng sốt im bặt.
An Mộc Cẩn trừng mắt: “Nhà chúng ta là gia tộc Võ Thần! Ông thử nghĩ xem tổ tiên mà biết chúng ta làm ra hành động này thì sẽ thấy thế nào? Họ sẽ xem thường chúng ta! Tỉ thí vạn châu quan trọng thật, nhưng thế thì sao? Ai bảo chúng ta phải thắng cho bằng được? Mà có thắng cũng phải thắng quang minh chính đại chứ không phải dùng thủ đoạn hèn hạ này!"
Rồi tức giận rời đi.
Đại trưởng lão quát theo: “Ngươi có biết ngươi đang làm gì không An Mộc Cẩn? "
An Mộc Cẩn dừng bước, hít một hơi thật sâu: “Ta biết Đại trưởng lão muốn tốt cho dòng họ, nhưng nhà chúng ta thắng được, thua cũng phải chịu được. Đời trước đã từng khiến tổ tiên chịu nhục, chẳng lẽ đời này cũng phải vậy?"
Y lắc đầu: “Gia tộc Võ Thần có thể sa sút nhưng không thể đánh mất liêm sỉ. Lần này ta không tham gia tỉ thí vạn châu!"
Rồi dứt khoát biến mất nơi xa.
Sau khi hai người rời sân, Lý Tuyết và An Mộc Cẩn bước lên đài tỷ võ, không nghi ngờ gì nữa, An Mộc Cẩn dễ dàng giành chiến thắng.
Lúc này, ánh mắt mọi người đều tập trung vào ba người Diệp Quân.
Trận đấu nội môn này phải chọn ra người hạng nhất.
Ba người tiếp tục rút thăm!
Diệp Quân vẫn là người đầu tiên rút thăm, nhưng khi hắn rút ra tờ giấy trắng, vẻ mặt lập tức cứng đờ.
Mẹ nhà nó!
Nhất định có điều mờ ám!
Chính hắn cũng cảm thấy có điều mờ ám!
Khi người xung quanh nhìn thấy hắn tiếp tục rút được giấy trắng, vẻ mặt dần trở nên kỳ quái, tên này là con ông cháu cha à?
Mọi người đều liếc nhìn Việt Kỳ.
Việt Kỳ nhìn Diệp Quân: “Bước sang bên cạnh”.
Diệp Quân do dự, sau đó nói: “Tông chủ, ơ...”
Việt Kỳ bình tĩnh nói: “Không có gì mờ ám cả, bước sang bên cạnh đi”.
Diệp Quân lắc đầu cười: "Được thôi!"
Nói xong, hắn bước sang một bên.
An Mộc Cẩn và Phó Cát bước lên đài tỷ võ, An Mộc Cẩn nhìn Phó Cát, cười nói: “Ngươi khiến mọi người ngạc nhiên đấy”.
Phó Cát không nói gì, chỉ nắm chặt kiếm trong tay.
An Mộc Cẩn cười nói: "Đến đi!"
Phó Cát gật đầu: "Mong chỉ bảo”.
Vừa dứt lời trong nháy mắt, y đột nhiên hóa thành luồng kiếm quang biến mất tại chỗ.
Cách đó không xa, hai mắt An Mộc Cẩn híp lại, đồng thời, kiếm trong tay rút ra khỏi vỏ.
Ầm!
Bỗng chốc, hai luồng kiếm quang vỡ tan, cả hai đồng thời lui về sau, trong quá trình lui về, kiếm trong tay An Mộc Cẩn đột nhiên bay ra ngoài.
Thuật ngự kiếm!
Xa xa, sắc mặt Phó Cát không chút thay đổi, y lùi chân phải về sau, ổn định cơ thể, vung kiếm chém xuống.
Ầm.
Kiếm của An Mộc Cẩn bị đánh bay, trong khoảnh khắc bị đánh bay đó, chỉ thấy Phó Cát trở nên hư ảo, phút chốc, mấy luồng kiếm quang chia ra nhiều góc độ tấn công An Mộc Cẩn, góc độ cực kỳ xảo quyệt, tốc độ cũng cực nhanh.
Sắc mặt An Mộc Cẩn hơi thay đổi, trong mắt hiện lên vẻ khiếp sợ, không kịp nghĩ gì nhiều, y đặt hai ngón tay phải vào nhau, một luồng kiếm quang từ trong cơ thể bộc phát ra, chặn hết toàn bộ luồng kiếm quang bên ngoài.
Lúc này, chỉ thấy Phó Cát hóa thành tàn ảnh biến mất tại chỗ, trong tức khắc, một nhát kiếm hung hăng chém tới chỗ An Mộc Cẩn.
Ầm!
Kiếm quang vỡ tan, ngay lập tức An Mộc Cẩn bị đánh bay ra ngoài, ngay khi y lui đến ranh giới võ đài, Phó Cát tiếp tục biến mất ngay tại chỗ. Ở xa xa, An Mộc Cẩn chợt ngẩng đầu lên, ngay sau đó, y chắp hai tay, giữa chân mày, một luồng kiếm quang như thác nước đột nhiên bắn ra.
Kiếm kỹ!
Bụp!
Kiếm kỹ này đã đẩy lui Phó Cát.
Sau khi hòa hoãn, An Mộc Cẩn hít một hơi thật sâu, sau đó chân phải giẫm xuống đất, cả người bay lên không trung, dang tay sang hai bên, trong cơ thể, kiếm ý mạnh mẽ như thủy triều xông ra ngoài.
Vù vù!
Có tiếng kiếm vang khắp trời đất .
Chỉ thấy An Mộc Cẩn đột nhiên biến thành một luồng kiếm quang tựa như sao băng lao thẳng về phía Phó Cát bên dưới.
Kiếm kỹ!
Hơn nữa còn là kiếm kỹ cấp Thiên!
Sau khi giao đấu mấy hiệp, An Mộc Cẩn cuối cùng cũng cảm thấy khinh thường đối thủ, y xuất ra tuyệt kỹ của bản thân.
Ở phía dưới, khi Phó Cát nhìn thấy An Mộc Cẩn đang thi triển tuyệt kỹ, ánh mắt y trở nên nghiêm túc, nhưng ngay sau đó, vẻ nghiêm túc hóa thành hung dữ, đột nhiên, y xoay người giẫm mạnh chân phải, sau đó biến thành luồng kiếm quang đâm thẳng lên trời.
Cố chấp!
Ầm!
Trên trời, hai luồng kiếm quang chợt nổ tung, hai người đồng thời bay ra ngoài, cuối cùng cùng đập mạnh xuống đất, khiến mặt đất nứt lìa, hai người cùng nôn ra máu.
Nhưng ngay sau đó, Phó Cát xoay người, cầm kiếm trong tay lao về hướng An Mộc Cẩn đang ở phía xa.
Ở đằng xa, An Mộc Cẩn cũng nhanh chóng đứng dậy, khi nhìn thấy Phó Cát lao đến, trong mắt hiện lên vẻ tàn nhẫn, giậm mạnh chân phải, nhảy lên, dùng kiếm đâm Phó Cát.
Ầm!
Luồng kiếm quang của cả hai cùng lúc tan vỡ, sau đó, hai người bị sức mạnh của đối phương đánh bay ra ngoài, lần này, cả hai đều không thể đứng dậy.
Trên cơ thể hai người, đầy vết kiếm, máu tươi chảy ròng ròng.
Nhìn thấy cảnh tượng này, xung quanh bỗng trở nên yên tĩnh.
Không ai ngờ, Phó Cát lại có thể chiến đấu với An Mộc Cẩn đến mức độ này!
Quá kinh khủng!
Người của thế gia tông môn ở ngoài theo dõi trận đấu đều nghi ngờ, rốt cuộc Phó Cát này là ai?
Lúc này, Việt Kỳ xuất hiện trên đài tỷ võ, liếc nhìn hai người rồi nói: “Hòa”.
Hòa!
Mọi người xung quanh đều xôn xao.
Sao lại hòa chứ?
Đây không phải chuyện nhảm nhí sao?
Mọi người như nghĩ đến điều gì đó, rối rít liếc nhìn Diệp Quân, tên này chưa đánh trận nào đã lọt vào đến vòng này?
Bị mọi người nhìn chằm chằm, Diệp Quân cũng hơi bất đắc dĩ.
Việt Kỳ đột nhiên nói: “Dẫn bọn họ đi trị liệu vết thương”.
Nói xong, bà ấy xoay người rời đi.
Tan cuộc.
Diệp Quân lắc đầu cười, đi về phía Dương Dĩ An ở trước mặt, hắn khẽ mỉm cười: "Ta nằm không cũng thắng”.
Dưỡng Dĩ An chớp mắt: “Bọn họ đều không phải là đối thủ của huynh, phải không?”
Diệp Quân xoa đầu Dương Dĩ An, cười nói: "Đi, chúng ta đi gặp Phó Cát, sau đó ăn chút đồ ăn ngon”.
Hai mắt Dương Dĩ An lập tức sáng lên.
Một lúc sau, Diệp Quân và Dương Dĩ An đi đến phòng Phó Cát, giờ phút này Phó Cát đang nằm trên giường, rất yếu, nhưng đã tỉnh.
Thấy Diệp Quân và Dương Dĩ An, Phó Cát muốn đứng dậy, Diệp Quân cười nói: “Huynh bị thương nặng, cứ nằm xuống đi đã”.
Phó Cát do dự một lát, sau đó nằm xuống, y nhìn Diệp Quân, khẽ mỉm cười: "Diệp huynh”.
Diệp Quân mỉm cười, đang định nói chuyện, bỗng nhiên có một ông lão bước vào.
Diệp Quân nhìn ông lão, ông lão liếc nhìn hắn, rồi nhìn Phó Cát đang nằm trên giường: “Phó công tử, ta là người nhà họ An”.
Nhà họ An!
Ông lão nhìn Phó Cát: “Phó Công tử, bọn ta hy vọng ngươi sẽ tự nguyện từ bỏ thi đấu”.
Lông mày Diệp Quân liền nhíu lại.
Chương 2177: Lựa chọn khó khăn
Phó Cát nghe ông lão nói vậy thì sững sờ: “Ông...”
Trưởng lão: “Phó công tử, nhà họ An chúng ta không có ác ý với cậu, chỉ muốn cậu chủ động từ bỏ danh sách kia. Nếu cậu đồng ý...”
Ông ta vươn tay, gọi một chiếc nhẫn bạc xuất hiện trước mặt Phó Cát: “Bên trong là mười nghìn linh tinh cực phẩm, một quyển kiếm kỹ cấp Thiên, một thanh kiếm cấp Linh, ba viên đan Phá Pháp, một viên đan Phá Kiếp, mười bình đan dược chữa thương các loại”.
Phó Cát rơi vào im lặng.
Tài nguyên trong chiếc nhẫn đủ cho y tu luyện tới Tuế Nguyệt Tiên, đặc biệt là hai loại đan Phá Pháp - Phá Kiếp kia vô cùng quý giá, có thể đạt đến một trăm nghìn linh tinh cực phẩm.
Chỉ cần y nhận lấy thì sẽ không phải lo vấn đề tài nguyên cho tới khi đạt đến Tuế Nguyệt Tiên nữa.
Đặt vào hoàn cảnh ở hệ Ngân Hà thì giống như nói bạn đừng thi vào đại học nữa, bù lại tôi cho bạn ba mươi triệu tệ nè.
Diệp Quân liếc nhìn ông lão.
Phó Cát nói: “Nếu ta không chịu thì sao?"
Ông lão: “Sẽ không có gì cả, nhưng ta phải khuyên Phó công tử một câu. Cậu còn rất trẻ, tiền đồ vô lượng, cần gì phải tranh thắng thua nhất thời? Tài nguyên trong nhẫn này đủ cho cậu luyện tới Tuế Nguyệt Tiên, hơn nữa tuy cậu không thể trở thành thành viên chủ lực nhưng vẫn có thể dự bị chứ không mất mát gì. Quan trọng nhất là...”
Ánh mắt ông ta nhìn y sâu thêm: “Ta được biết Phó công tử và lệnh mẫu sống nương tựa nhau qua ngày. Bà ấy chưa từng có một ngày hưởng phúc, đến bây giờ vẫn phải dậy sớm làm lụng vất vả. Có chiếc nhẫn này, Phó công tử có thể yên tâm tu luyện, bà ấy cũng được hưởng an bình”.
Phó Cát nhìn chiếc nhẫn, hai tay siết lại dưới chăn.
Ông lão: “Nói thật với cậu, Mộc Cẩn còn một con bài tẩy trong tay, một khi thi triển thì cậu không phải đối thủ của nó. Nó không dùng đến là vì muốn để dành cho cuộc tranh tài vạn châu. Lão hủ lần này đến tìm cậu không chỉ vì nhà họ An mà còn vì Thanh Châu. Nhưng quyền lựa chọn nằm ở cậu, cho dù thế nào thì chúng ta cũng sẽ không ghi thù, cậu có thể yên tâm”.
Phó Cát bỗng nhìn sang Diệp Quân như xin giúp đỡ.
Diệp Quân chỉ cười: “Chính ngươi phải lựa chọn thôi”.
Hai tay Phó Cát siết lại, sắc mặt như đang đấu tranh kịch liệt. Y không muốn nhận chiếc nhẫn, nhưng lý trí lại nói đây là lựa chọn tốt nhất.
Diệp Quân nghĩ một hồi rồi đi tới lấy chiếc nhẫn, nói với ông lão: “Chúng ta nhận”.
Phó Cát giật mình.
Ông lão nhìn Diệp Quân rồi nói với Phó Cát: “Phó công tử có người bạn thế này là vô cùng may mắn”.
Rồi rời đi.
Ông ta hiểu Diệp Quân làm như vậy là vì không muốn tâm cảnh Phó Cát gặp trắc trở.
Khó quyết định, vậy để ta.
Phó Cát cũng hiểu vậy, bèn giương hai mắt đỏ ửng hỏi Diệp Quân: “Diệp huynh... có phải huynh xem thường ta không?"
Diệp Quân đưa nhẫn sang cho y, cười nói: “Đừng nghĩ nhiều vậy, ngay cả ta cũng sẽ làm thế thôi”.
Phó Cát khó tin: “Thật sao?"
Diệp Quân gật đầu: “Thật. Kiếm tu cũng không phải thà gãy không cong, tóm lại chuyện lớn thì giữ vững nguyên tắc, chuyện nhỏ thì theo tình hình mà làm, hiểu chứ?"
Phó Cát gật lia lịa: “Ta hiểu rồi”.
Diệp Quân: “Vậy dưỡng thương cho tốt trước đi”.
Rồi kéo Dương Dĩ An rời đi.
Phó Cát nhìn chiếc nhẫn, mỉm cười: “Con sẽ mua một căn nhà thật lớn và mở một tiệm bánh bao lớn nhất Thanh Châu cho mẹ nhé…”
Diệp Quân và Dương Dĩ An bước ra ngoài, đi một hồi thì Dương Dĩ An nghiêng đầu hỏi: “Huynh thật sự sẽ chọn chiếc nhẫn sao?"
Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.
Dương Dĩ An trợn tròn mắt.
Diệp Quân cười cười xoa đầu cô bé: “Thật đấy”.
Dương Dĩ An gật đầu: “Ta tin”.
Diệp Quân bật cười.
Tiểu Tháp hỏi: “Ngươi sẽ chọn thật à?"
Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.
Tiểu Tháp: “Vì sao?"
Chương 2178: Vua dựa dẫm cố lên
Diệp Quân: “Tháp gia à, cái này mình phải so sánh bằng nhau. Ta từ chối được vì ta có thể, trước kia cũng vậy, bây giờ ta cũng có Tháp gia. Tuy tu vi bị phong ấn nhưng ta không thiếu gì từ công pháp đến tài nguyên. Nhưng Phó Cát thì sao? Y không có khả năng đó... Người sống ở tầng lớp dưới khổ lắm, ta không thể áp đặt suy nghĩ của mình lên họ được. Vì họ không có những gì ta có, mà thứ ta có cũng chẳng phải do ta tự mình có được...”
Tiểu Tháp ngẫm nghĩ một hồi, đáp: “Khá”.
Diệp Quân cười cười.
Tiểu Tháp lại nói: “Ngươi làm ta nghĩ tới chuyên gia”.
Diệp Quân hỏi lại: “Chuyên gia?"
Tiểu Tháp: “Ừ, một số người như thế sống trên cao mãi thành quen, hoàn toàn tách biệt khỏi những tầng lớp khác. Có người hỏi làm sao để tăng thu nhập cho người nghèo, hắn trả lời cho thuê nhà dư trong nhà để lấy tiền thế chấp”.
Diệp Quân: “...”
Tiểu Tháp: “Người như vậy một là xấu hai là ngu, hoặc cũng có thể là chưa bao giờ biết nghèo là gì, trong tư tưởng luôn cho rằng người nghèo ít nhất cũng có vài ba căn nhà”.
Diệp Quân thì thầm: “Xem như một lời cảnh tỉnh cho ta”.
Bởi vì bản thân hắn cũng chưa chịu gian khổ gì.
Ba đời trôi qua, người khổ nhất là ông nội.
Tiểu Tháp bỗng động viên: “Cố lên”.
Bây giờ nó mới tin rằng tiểu tử này có thể lập ra một trật tự hoàn toàn mới.
Diệp Quân cười, nói với Dương Dĩ An: “Chúng ta đi ăn gì ngon đi”.
Hai mắt cô bé sáng lên.
Diệp Quân dẫn cô bé ngự kiếm biến mất.
Ở một bên là trưởng lão nhà họ An đang âm thầm quan sát.
Ông ta có thể tìm Diệp Quân hoặc tìm Phó Cát, bình thường mà nói thì tìm Diệp Quân sẽ phù hợp hơn, dẫu sao trên danh sách có hai chỗ, chỉ cần Diệp Quân từ bỏ là được.
Nhưng ông ta không làm vậy.
Bởi vì nhà họ An nhận được tin rằng người này rất có thể chính là người vượt ải bí ẩn kia. Hơn nữa Phó Cát tiến bộ thần tốc như vậy chính là nhờ người y tiếp xúc nhiều nhất - vị Diệp công tử này.
Nhà họ An tiếp xúc Phó Cát một cách ôn hòa, còn cho y nhiều lợi ích như vậy cũng là vì Diệp Quân.
Nếu không phải họ không nhìn thấu người này thì thái độ đã khác.
Không phải thế gia tông môn nào cũng sẵn sàng chấp nhận giới hạn của kẻ yếu mà thường là thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết.
Diệp Quân và Dương Dĩ An lên đường tới thành Thanh Vân. Vốn Diệp Quân định đến Thanh Châu nhưng nơi đó quá xa, không đủ linh khí để ngự kiếm tới.
Đến nơi rồi, họ đi vào một quán mì. Dương Dĩ An gọi liền ba tô lớn.
Làm Diệp Quân cười ha hả.
Ăn xong, họ không nghỉ ngơi mà đi tới tiệm kế tiếp.
Đến khi tối mịt mới trở về Kiếm Tông.
Dương Dĩ An ôm Diệp Quân mà đi, không còn sợ hãi nữa.
Cô bé hỏi: “Ngày mai huynh sẽ lấy hạng đầu chứ?"
Diệp Quân cười: “Muội muốn ta làm vậy?"
Dương Dĩ An gật đầu lia lịa.
Diệp Quân nói chắc nịch: “Vậy ta sẽ lấy hạng nhất!"
Dương Dĩ An cười toe.
Hai người không về phòng của mình ngay mà đi đưa rất nhiều đồ ăn sang cho Phó Cát.
Được Kiếm Tông hỗ trợ, thương thế của Phó Cát đã khôi phục khá nhiều.
Sau một hồi tán gẫu, Diệp Quân dẫn Dương Dĩ An về phòng, dạy cô bé đọc sách một giờ rồi trở lại phòng mình.
Hắn lấy linh tinh ra, bắt đầu hấp thu.
Chỉ dùng công pháp thường thay vì công pháp nghịch thiên của vũ trụ Quan Huyên.
Bằng không thì linh khí của cả tông sẽ bị hắn hút sạch. Lấy căn cơ của hắn thì trong một buổi tối có thể tăng lên tận mấy cảnh giới, nhưng nếu tu theo công pháp kia thì sẽ khiến Thanh Châu náo động, thậm chí gây ra thiên tượng.
Trời sáng, Diệp Quân mở mắt, thở ra một ngụm trọc khí.
Đã đến cảnh giới Vạn Pháp rồi!
Hắn vươn tay, gọi kiếm Trật Tự xuất hiện, thấy nó run run.
Hắn cười rồi đi ra ngoài, vừa mở cửa phòng đã thấy Dương Dĩ An.
Cô bé nói: “Đi thôi”.
Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.
Kiếm quang phóng lên cao rồi biến mất ở xa.
Diễn võ trường hôm nay chật kín người từ sớm.
Ai nấy đều muốn xem Phó Cát và An Mộc Cẩn ai sẽ chiến thắng, đại diện Thanh Châu đi thi đấu vạn châu.
An Mộc Cẩn có mặt từ sớm, mắt nhắm hờ, tay phải cầm kiếm.
Một tia kiếm quang rơi xuống, không phải Phó Cát mà là Đại trưởng lão Kiếm Tông. Ông ta nói với An Mộc Cẩn: “Phó Cát chủ động từ bỏ quyền thi đấu”.
Bên dưới ồ lên.
An Mộc Cẩn mở bừng mắt: “Đại trưởng lão, y...”
Ông lão lại nhìn sang Diệp Quân: “Diệp công tử lên đi”.
Hắn gật đầu rồi ngự kiếm đến đối diện An Mộc Cẩn
"Vua dựa dẫm cố lên!"
Không biết ai ở dưới la lên.
Diệp Quân: “??"
Tiểu Tháp: “??"
Chương 2179: Chắc chắn hắn có chỗ dựa
Vua dựa dẫm cố lên?
Diệp Quân xoay lại với gương mặt ngơ ngác, cố tìm xem ai là người vừa lên tiếng nhưng thất bại.
Nhìn khắp một vòng cũng không thấy ai khả nghi.
Chẳng lẽ nghe nhầm rồi?
Diệp Quân hỏi: “Tháp gia, ta nghe lộn hả?"
Tiểu Tháp: “Chắc là không đâu”.
Diệp Quân: “Ngươi cũng nghe thấy?"
Tiểu Tháp: “Có lẽ vậy”.
Diệp Quân nhìn quanh, chỉ thấy khán giả đang reo hò cổ vũ cho An Mộc Cẩn.
Không thấy người quen, cũng không thấy ai kỳ lạ.
Hắn lại hỏi: “Có khi nào nhầm thật không Tháp gia?"
Tiểu Tháp nói sau một hồi trầm tư: “Cũng có thể vậy thật”.
Diệp Quân lắc đầu cười.
Hắn đang được Tịnh tông chủ che giấu giúp, làm gì có ai phát hiện được, chắc chỉ là nghe nhầm rồi.
Hắn ngẩng đầu nhìn đối thủ. Sắc mặt An Mộc Cẩn không được đẹp lắm khi hiểu ra vì sao Phó Cát lại từ bỏ tranh tài.
Y lạnh lùng trừng mắt nhìn Đại trưởng lão trong dòng họ. Ông ta chỉ im lặng không nói.
An Mộc Cẩn quay lại nói: “Diệp huynh thắng rồi”.
Sau đó xoay người đi xuống.
Để bốn phía ồ lên.
Không ai hiểu gì hết.
Chuyện gì vừa xảy ra vậy?
Đại trưởng lão nhà họ An sầm mặt.
"Gian lận!"
Có người bất ngờ la lên.
"Chắc chắn là gian lận! Ta dám chắc thằng khốn họ Diệp kia nhúng tay vào cuộc tranh tài, sai thì ta ăn cứt!"
"Trời ạ, không ngờ kiếm tu lại chơi như vậy. Phó Cát bỏ cuộc thì thôi, tới An Mộc Cẩn cũng... Nói trước, ta không nói họ Diệp nhé...”
"Thiên đạo bất công! Ông trời không có mắt! Hồi xưa Viện trưởng cũng bị bất công khi thi đấu vạn châu, vì quá phẫn nộ nên đã lập ra trật tự. Viện trưởng lòng mang ý khắp thiên hạ, cứu rỗi chúng sinh, vậy mà chưa được bao năm mà có kẻ dám trắng trợn gian lận giữa ban ngày ban mặt thế này... Chẳng lẽ hắn nghĩ Viện trưởng chết rồi chắc?"
"Thằng khốn họ Diệp lạ lắm, chắc chắn nó có chống lưng. Phải bắt kiếm tu điều tra kỹ càng, tóm gọn thế lực sau lưng hắn, trả lại thiên địa trong sạch...”
Tiếng chửi bới vang lên bốn phía.
Khi nghe tin Phó Cát bỏ cuộc thì họ đã nghi rằng có gì đó mờ ám, bây giờ An Mộc Cẩn cũng không thi nữa thì chắc chắn là có gì đó không đúng. Chưa kể tên nào đó hai lần liên tục rút trúng vé trống, có mù cũng phát hiện chuyện gì đang xảy ra.
Tiếng mắng chửi ngày càng lớn, dồn dập như sóng triều.
Diệp Quân cũng không biết nói gì.
Dương Dĩ An thấy vậy thì tức giận, thấy người đàn ông trước mặt đang vừa vung tay chỉ vào mặt Diệp Quân vừa la: “Tất cả xông lên đánh hắn! Đừng sợ!"
Bèn vung chân sút một phát vô mông hắn ta.
Huỵch!
Làm hắn ta lộn cổ ngã xuống: “Đồ đánh lén! Không biết võ đức!"
Đúng lúc này, Việt Kỳ xuất hiện trên đài tỉ võ.
Giữa tiếng mắng chửi om sòm.
Bà ta quét mắt nhìn một vòng: “Kẻ nào la lớn nhất, ta chém”.
Bốn bề lập tức im lặng.
Có ai mà không sợ tông chủ kiếm tu.
Thấy Việt Kỳ nhìn mình, Diệp Quân nhún vai bất đắc dĩ.
"Ta có biết gì đâu”.
Việt Kỳ lại nói với mọi người: “Ai không phục hắn có thể lên đây khiêu chiến”.
"Có ta!"
Đã có một Kiếm Tông trẻ tuổi tung người lên đài, đứng đối diện Diệp Quân.
Y nói: “Ta biết ngươi có người chống lưng nhưng ta không sợ. Ngươi có giỏi thì gọi người ra...”
Diệp Quân liếc y: “Ra tay đi”.
Kiếm Tông ngự kiếm bay lên, vung kiếm chém ra.
Diệp Quân bước tới, không rút kiếm. Chưa ai kịp nhìn rõ thì Kiếm Tông thiếu niên kia đã bay ngược ra mấy chục trượng, ngã huỵch xuống đất, mồm phun máu tươi.
Ai nấy đều hoảng sợ.
Hình như người này có bản lĩnh thật.
Kiếm Tông trẻ kia thì ngu người.
Sao tự dưng y lại bay ra ngoài?
Diệp Quân hỏi: “Đánh tiếp không?"
Kiếm Tông vội vàng bò dậy, lau vết máu đi, nói: “Thì ra là giả heo ăn hổ, thất kính rồi”.
Rồi ôm quyền rời đi.
Diệp Quân lắc đầu cười.
Những người khác bây giờ mới nhìn ra hắn chỉ đang giả vờ thôi.
Bỗng có một người thanh niên xuất hiện trên đài, vóc dáng cao to trông giống thể tu hơn là Kiếm Tông.
Khá là hiếm thấy.
Người thanh niên nói với Diệp Quân: “Xin chỉ giáo”.
Chương 2180: Không thể mất liêm sỉ
Rồi y lao tới như con bò mộng nổi điên.
Diệp Quân tung người nhảy lên, giơ chân đạp mạnh xuống.
Uỳnh!
Người thanh niên gục ngay tại chỗ, thân thể còn phát run.
Diệp Quân lắc đầu nói: “Sức mạnh khá tốt, tốc độ thì chưa”.
Người thanh niên mất một hồi lâu mới bò dậy, nhìn lên với vẻ không phục rồi tung ra cú đấm. Quyền phong chấn động với sức mạnh kinh người.
Nhưng tốc độ ra đòn trong mắt Diệp Quân lại chẳng khác gì rùa bò. Hắn dễ dàng tránh né rồi dùng tay làm kiếm, ấn vào vai người thanh niên.
Uỳnh!
Y bay ngược ra ngoài, té huỵch xuống.
Lại thất bại.
Bốn phía im lặng lạ thường.
Vì khán giả đã nhận ra người này có tài thật.
Việt Kỳ nhìn người thanh niên đã bất tỉnh, lại hỏi: “Còn ai nữa không?"
Không ai lên tiếng.
Việt Kỳ: “Vậy người này sẽ đứng đầu bảng xếp hạng nội môn”.
"Ta phản đối!"
Một thiếu niên áo đen bất ngờ xuất hiện trên đài, nhưng chưa kịp mở miệng thì Diệp Quân đã biến mất.
Thiếu niên hốt hoảng muốn ra tay, chỉ một giây sau đã bay ra mấy chục trượng, ngã xuống đất co quắp trong cơn hôn mê.
Diệp Quân nhìn xung quanh: “Ai phản đối nữa?"
Hắn biết mình cần phải ra tay dứt khoát để bọn họ sợ, bằng không sẽ càng phiền toái.
Những nguời khác trố mắt nhìn nhau, không ai hó hé gì.
Việt Kỳ vươn tay đẩy một chiếc nhẫn sang cho Diệp Quân: “Phần thưởng của hạng nhất nằm trong đây”.
Rồi bà ta biến mất.
Diệp Quân nhìn vào trong, thấy một quyển kiếm kỹ cấp Thiên, hai nghìn viên linh tinh cực phẩm, một chút đan được, quý giá nhất là đan Phá Cảnh giúp tăng cảnh giới.
Hắn thu nhẫn vào, ngự kiếm bay tới chỗ Dương Dĩ An, thấy cô bé cười toe nói: “Hạng nhất!"
Diệp Quân cười: “Nhưng mà hơi bịp”.
Rồi kéo Dương Dĩ An lên, biến mất ở nơi xa.
Hai người đi đến nơi Phó Cát ở, lại phát hiện An Mộc Cẩn cũng ở đây.
An Mộc Cẩn đang hỏi Phó Cát: “Hắn có uy hiếp ngươi không?"
Phó Cát lắc đầu: “Không có”.
An Mộc Cẩn nổi giận: “Vậy tại sao lại từ bỏ? Ngươi có biết ngươi là kiếm tu không...”
Phó Cát im lặng.
Diệp Quân xen vào: “Ta bảo hắn làm vậy”.
An Mộc Cẩn ngạc nhiên quay lại: “Ngươi...”
Diệp Quân gật đầu.
Mặt An Mộc Cẩn vặn vẹo đi: “Diệp huynh...”
Thấy Diệp Quân đi tới, y cả giận gắt lên: “Các ngươi đang làm nhục ta!"
Dương Dĩ An lên tiếng: “Ngươi phải đi tìm ông Đại trưởng lão nhà họ An mới phải. Nhà Phó Cát chỉ bán bánh bao, làm sao chọi lại với nhà các ngươi? Nhà họ An tới nói chuyện, y không biết thức thời thì ai biết còn bị gì đâu!"
An Mộc Cẩn ngẩn ra, đoạn gật đầu: “Cô nương nói phải”.
Rồi xoay người đi được mấy bước thì quay lại nói với Phó Cát: “Lần này ta từ bỏ vị trí chủ lực, ngươi và Diệp huynh tham gia đi”.
Phó Cát sững sờ: “An huynh...”
An Mộc Cẩn lắc đầu: “Chuyện này là nhà chúng ta làm sai, thật xin lỗi ngươi, ta không biết bọn họ sẽ đến”.
Phó Cát vội nói: “Nhưng tỉ thí vạn châu này...”
An Mộc Cẩn ngắt lời y: “Nhà họ An làm vậy thật sự là không biết xấu hổ”.
Rồi ngự kiếm biến mất.
Diệp Quân kinh ngạc nhìn theo.
Tiểu Tháp: “Y...”
Diệp Quân chỉ nhìn theo, không nói gì.
An Mộc Cẩn tìm đến Đại trưởng lão trong họ, thấy sắc mặt ông ta khó coi vô cùng: “Ngươi có biết ngươi đang làm gì không? Nhà chúng ta thế hệ này chỉ còn có ngươi, nếu từ bỏ thì không còn ai đại diện tham gia tỉ thí vạn châu nữa!"
An Mộc Cẩn quát lên: “Đại trưởng lão có nghe những gì ông đang nói không?!"
Đại trưởng lão sửng sốt im bặt.
An Mộc Cẩn trừng mắt: “Nhà chúng ta là gia tộc Võ Thần! Ông thử nghĩ xem tổ tiên mà biết chúng ta làm ra hành động này thì sẽ thấy thế nào? Họ sẽ xem thường chúng ta! Tỉ thí vạn châu quan trọng thật, nhưng thế thì sao? Ai bảo chúng ta phải thắng cho bằng được? Mà có thắng cũng phải thắng quang minh chính đại chứ không phải dùng thủ đoạn hèn hạ này!"
Rồi tức giận rời đi.
Đại trưởng lão quát theo: “Ngươi có biết ngươi đang làm gì không An Mộc Cẩn? "
An Mộc Cẩn dừng bước, hít một hơi thật sâu: “Ta biết Đại trưởng lão muốn tốt cho dòng họ, nhưng nhà chúng ta thắng được, thua cũng phải chịu được. Đời trước đã từng khiến tổ tiên chịu nhục, chẳng lẽ đời này cũng phải vậy?"
Y lắc đầu: “Gia tộc Võ Thần có thể sa sút nhưng không thể đánh mất liêm sỉ. Lần này ta không tham gia tỉ thí vạn châu!"
Rồi dứt khoát biến mất nơi xa.