-
Chương 2186-2190
Chương 2186: Tiên Bảo Các không hoan nghênh các ngươi
Thành Thanh Châu hôm nay vô cùng nhộn nhịp, đường phố đông đúc người qua lại, may mà sau này thành Thanh Châu mở rộng, nếu không cũng không thể chứa được nhiều người như thế.
Hôm nay Dương Dĩ An rất vui, kéo Diệp Quân đi ăn món này rồi lại ăn món kia, trên tay cầm một đống đồ ăn.
Hai người đi dạo một lúc rồi tới Tiên Bảo Các.
Tiên Bảo Các tọa lạc ở nơi phồn hoa nhất thành Thanh Châu, người các châu đến đều sẽ tới đây chơi, người giàu sẽ đi mua sắm một lượt, chỉ cần ngươi có tiền là hầu như có thể mua được mọi thứ mà ngươi muốn.
Trong dân gian có câu: Chỉ cần ngươi có tiền thì không có chuyện gì Tiên Bảo Các không làm được.
Tuy rằng Diệp Quân rất không muốn vào Tiên Bảo Các, nhưng Dương Dĩ An muốn vào xem, hết cách, hắn chỉ đành dẫn cô bé vào.
Tiên Bảo Các có chín tầng, trừ khu vực tầng một xử lý các hoạt động dịch vụ ra thì bên trong còn có các dịch vụ giải trí khác, chẳng hạn như tổ chức tiệc, đấu giá, xông hơi các loại.
Tóm lại, muốn gì có đó.
Dương Dĩ An chưa đến nơi này bao giờ, vừa vào cô bé đã bị sự trang trí sang trọng trước mắt làm cho chấn động, cô bé bước đi cũng thận trọng, sợ giẫm hỏng của người ta, bởi vì gạch dưới chân được lát bằng loại đá đặc biệt, vừa nhìn đã biết rất có giá trị.
Dường như nhìn thấy gì đó, Dương Dĩ An chỉ vào một bức tường: “Oa, huynh nhìn kìa”.
Diệp Quân nhìn lên tường, trên đó có một tảng đá sáng rực to bằng quả dưa hấu, tản ra ánh trăng mờ ảo, vô cùng đẹp.
Dương Dĩ An chớp mắt: “Đó là gì vậy?”
Diệp Quân cười: “Đá Minh Nguyệt, chuyên dùng để chiếu sáng”.
Dương Dĩ An nghiêm túc hỏi: “Đắt lắm đúng không?”
Diệp Quân gật đầu: “Chắc là hơi đắt một chút”.
Dương Dĩ An nhìn xung quanh: “Những thứ này đều là của nhà Viện trưởng ạ?”
Diệp Quân gật đầu: “Ừm”.
Dương Dĩ An bỗng quay lại nhìn Diệp Quân: “Viện trưởng nhiều tiền như vậy có tiêu hết được không nhỉ?”
Diệp Quân: “…”
Dương Dĩ An cười khúc khích: “Chắc chắn là tiêu không hết, thật muốn được tiêu giúp hắn”.
Diệp Quân cười to: “Sau này sẽ có cơ hội ha ha”.
Hai người đi dạo tới tầng hai, nhưng đang định đi vào thì bị một quản sự ngăn lại.
Quản sự mỉm cười: “Hai vị, đây là nhà ăn tự chọn, đi vào cần trả mười viên linh tinh, mỗi người mười viên”.
Mỗi người mười viên!
Vẻ mặt Dương Dĩ An thay đổi, cô bé xòe tay ra đếm, hai mươi linh tinh có thể mua được rất nhiều bánh bao.
Lúc này, Diệp Quân đã lấy ra hai mươi viên linh tinh đưa cho ông lão.
Dương Dĩ An vội kéo tay hắn lại: “Không…”
Diệp Quân cười: “Bên trong có rất nhiều đồ ngon, chúng ta vào thử đi, chỉ một lần này thôi…”
Dương Dĩ An nghe nói có rất nhiều đồ ăn ngon thì động lòng, nhưng vẫn thấy xót tiền,vừa nãy họ ăn ở ngoài rất nhiều đồ ăn cũng chỉ mấy mấy chục đồng tiền bạc…
Khi Dương Dĩ An đang cảm thấy xót tiền thì đã bị Diệp Quân kéo vào nhà hàng, nhà hàng này vô cùng lớn, được trang trí lộng lẫy, vừa đi vào đã cảm nhận được cảm giác rộng rãi trống trải.
“Oa!”
Dương Dĩ An cực kỳ sốc.
Cô bé chưa đến nơi như này bao giờ!
Trước mặt họ là một bệ đá rất rộng, trên bệ đá có rất nhiều đồ ăn, loại nào cũng có, rất sang trọng.
Diệp Quân kéo Dương Dĩ An sang một bên, lấy một cái đĩa ra đưa cho Dương Dĩ An rồi cười bảo: “Đồ ăn ở đây có thể lấy thoải mái, muội xem có thích món gì không, ăn thoải mái”.
Nói rồi hắn cũng cầm một cái đĩa đi về phía bên kia.
Đồ ăn rất nhiều, cũng rất đầy đủ, chim gà tôm cá, cái gì cũng có, hơn nữa đều chế biến theo kiểu của hệ Ngân Hà, bởi vậy rất ngon, người tới ăn cũng rất đông, có thể nói đây là nơi được rất nhiều nhân vật lớn của Thanh Châu thường xuyên ghé thăm.
Một lúc sau, Diệp Quân cầm đĩa đi tìm Dương Dĩ An, khi thấy thức ăn trong đĩa cô bé, hắn ngay người.
Trong đĩa của Dương Dĩ An chỉ có năm cái bánh bao!
Năm cái bánh bao!
Diệp Quân cười: “Sao lại chỉ lấy bánh bao?”
Dương Dĩ An mỉm cười: “Ta không muốn ăn cái khác”.
Diệp Quân hơi tò mò: “Vì sao?”
Dương Dĩ An chần chừ rồi đáp: “Ăn thứ ngon xong ta sợ không còn thích bánh bao nữa”.
Diệp Quân hơi giật mình, hắn xoa nhẹ đầu Dương Dĩ An, mỉm cười: “Nhưng chúng ta đã trả tiền rồi, nếu không ăn thì thiệt quá đúng không?”
Dương Dĩ An nghĩ: “Hình như cũng đúng!”
Diệp Quân mỉm cười rồi gắp một con tôm to cho vào đĩa Dương Dĩ An: “Ăn cái này đi… Để ta bóc cho muội”.
Nói rồi hắn dẫn Dương Dĩ An đi tìm một chỗ ngồi xuống, không lâu sau hắn đã bóc xong con tôm, đưa cho cô bé.
Dương Dĩ An cầm lấy tôm, cắn nhẹ một miếng, sau đó mắt cô bé sáng lên.
Diệp Quân cười: “Có ngon không?”
Dương Dĩ An gật đầu ngay: “Ngon!”
Diệp Quân mỉm cười, đang định nói thì lúc này một giọng nói vang lên: “Ai cho các ngươi ngồi ở đây?”
Diệp Quân quay đầu lại nhìn thì thấy một cô gái đang nhìn họ, ánh mắt rất không thiện cảm.
Cô gái khoảng hai mươi tuổi, mặc bộ váy dài màu đỏ nhạt, tướng mạo cũng được nhưng trông có vẻ hơi khó tính.
Diệp Quân hỏi: “Ở đây làm sao?”
Cô gái tức giận nói: “Ngươi không biết ở đây có người rồi à?”
Diệp Quân cau mày nhìn trên bàn, trên bàn không có đồ ăn gì hết.
Diệp Quân đang định nói thì lúc này một quản sự của Tiên Bảo Các nhanh chóng đi tới, quản sự đó cung kính cúi đầu tước cô gái: “Tần tiểu thư, xin lỗi cô, là chúng ta sơ suất…”
Nói rồi ông ta nhìn Diệp Quân, hơi khó xử: “Công tử, chỗ này đã được đặt trước rồi, cậu xem…”
Nói tới đây, ông ta chỉ vào tấm bảng màu đỏ trên bàn.
Vị trí đặt trước!
Diệp Quân hiểu ra, hắn nhìn cô gái: “Xin lỗi, lần đầu tiên ta và tiểu muội đến ăn ở đây nên không biết những điều này, bây giờ chúng ta sẽ đổi chỗ khác…”
Nói xong hắn cầm đĩa của mình và Dương Dĩ An lên, định đi thì lúc này cô gái phất tay áo: “Không cần nữa”.
Nói xong cô ta quay người bỏ đi.
Không lâu sau, một ông già mặc áo choàng đen đột nhiên bước tới trước mặt Diệp Quân và Dương Dĩ An, ông ta nhìn hai người: “Hai vị, Tiên Bảo Các không hoan nghênh hai vị, mời hai người đi ngay cho”.
Diệp Quân: “…”
Chương 2187: Coi trọng kiểu cách
Rời khỏi Tiên Bảo Các?
Nghe ông lão nói thế, Diệp Quân sửng sốt nhưng nhanh chóng nhận ra có lẽ là do cô gái vừa rồi, hắn không ngờ rằng vì một chuyện nhỏ nhặt này mà mình và Dĩ An lại bị đuổi khỏi Tiên Bảo Các.
Từ bao giờ mà Tiên Bảo Các trở nên ngông cuồng không nói lý như thế?
Diệp Quân không tức giận mà nghiêm túc nói: “Bọn ta đã nộp tiền rồi, sao có thể vô cớ đuổi người đi như thế? Hơn nữa, Tiên Bảo Các có quy định, người đến đều là khách, chỉ cần khách không gây chuyện vô lý, Tiên Bảo Các sẽ luôn đối xử lịch sự, ông…”
Ông lão bỗng ngắt lời hắn: “Quyền giải thích mọi thứ đều nằm ở Tiên Bảo Các ta, có vấn đề gì sao?”
Nghe thế Diệp Quân sầm mặt.
Ông lão hơi mất kiên nhẫn nói: “Ngươi có thể tự mình rời khỏi đây, hoặc bọn ta mời ngươi đi”.
Diệp Quân nhìn về phía cửa sổ cách đó không xa phía sau ông lão, cô gái vừa rồi đang ngồi ở đó, đối diện cô gái còn có một người đàn ông mặc áo bào gấm sang trọng, lúc này hai người đang nói cười với nhau.
Như thể cảm nhận được ánh mắt của Diệp Quân, cô gái cũng nhìn hắn, lúc nhìn thấy hắn, cô gái cau mày.
Ông lão trước mặt Diệp Quân cũng cảm nhận được ánh mắt của cô gái, sắc mặt thay đổi, vẫy tay bảo hai tên thị vệ Tiên Bảo Các đến.
Diệp Quân bỗng cười nói: “Không cần đuổi, bây giờ bọn ta đi ngay”.
Nói rồi hắn kéo Dương Dĩ An đi ra ngoài.
Dương Dĩ An lập tức ôm mấy chiếc bánh bao trên bàn vào lòng, các thực khách ở đó nhìn thấy cảnh tượng thì lập tức bật cười, tiếng cười của bọn họ hơi chói tai.
Dương Dĩ An cầm chiếc bánh bao, hơi lo lắng nhìn Diệp Quân, cô bé biết mình có thể đã làm cho Diệp Quân mất mặt, sợ Diệp Quân sẽ trách cứ mình, lúc này Diệp Quân bỗng lấy một con tôm hùm trên đĩa, sau đó lại lấy một miếng đùi dê nướng trong đĩa, nhìn Dương Dĩ An, cười toe toét: “Đây là do chúng ta dùng tiền mua, không thể để bị thiệt được. Mau lên, muội còn có một cái bánh bao chưa lấy…”
Dương Dĩ An mỉm cười, vội vã chộp lấy một cái bánh bao, sau đó lại là một trận cười vang.
Cứ thế Dương Dĩ An và Diệp Quân bị đuổi khỏi Tiên Bảo Các trong ánh nhìn chăm chú của mọi người.
Sau khi nhìn thấy Diệp Quân và Dương Dĩ An rời khỏi Tiên Bảo Các, ông lão đó đi đến bên cạnh cô gái, hơi cúi người xuống, cung kính nói: “Tần Nhiễm tiểu thư”.
Tần Nhiễm!
Nhà họ Tần!
Thế lực mạnh nhất ở Thanh Châu gồm có thư viện và Kiếm Tông, bên dưới là nhà họ An và nhà họ Diệp, ngoài bốn thế lực lớn, tiếp theo là nhà họ Tần và nhà họ Thác Bạt.
Sở dĩ ông ta nịnh bợ cô gái trước mặt này là vì nhà họ Tần đã gửi một số tiền rất lớn vào đây thông qua ông ta.
Số tiền này đủ để cho ông ta ngồi vững ở vị trí quản sự này, thậm chí có thể được thăng chức.
Thế nên nhà họ Tần không phải là khách, mà là cha mẹ tái sinh với ông ta.
Tiểu thư tên Tần Nhiễm nhìn ông lão, cười nói: “Triệu Dã quản sự, một chỗ ngồi thôi mà, ta không bảo ông đuổi họ đi”.
Triệu Dã cũng mỉm cười: “Ở Tiên Bảo Các, ai làm cho người nhà họ Tần cảm thấy khó chịu thì ta sẽ khiến người đó không được thoải mái”.
Tần Nhiễm hiển nhiên rất hài lòng với câu nói của Triệu Dã, khẽ cười: “Ông đi làm việc đi”.
Triệu Dã cũng hơi cúi người xuống, sau đó đi ra ngoài, ông ta lại ra lệnh cho người làm đem mấy món ăn nhẹ tinh xảo đến…
Lúc này người đàn ông mặc áo gấm ngồi đối diện Tần Nhiễm bỗng nói: “Tam muội, một chỗ ngồi thôi mà, quả thật không cần phải thế”.
Tần Nhiễm cau mày: “Sao nào?”
Người đàn ông mặc áo gấm nghiêm túc nói: “Bây giờ Thanh Châu rất hỗn loạn, chúng ta làm việc gì cũng nên thận trọng hơn, gia chủ từng dặn chúng ta là khi ra ngoài phải đối xử tốt với người khác, bớt làm chuyện ác với mọi người, phải biết rằng, gieo nhân nào gặp quả đó. Mặc dù nhà họ Tần có thế lực không nhỏ ở Thanh Châu, nhưng trong cả vũ trụ Quan Huyên thì chẳng là hạt bụi gì…”
Nói đến đây nhìn thấy sắc mặt khó coi của Tần Nhiễm, gã lắc đầu cười nói: “Thôi vậy, hai người đó có vẻ là người bình thường, chà đạp một chút cũng chẳng sao”.
Lúc này Tần Nhiễm mới nở nụ cười.
Ngoài cửa Tiên Bảo Các.
Diệp Quân và Dương Dĩ An ngồi trên thềm đá ở một bên, Dương Dĩ An ăn từng miếng bánh bao, Diệp Quân đang bóc vỏ tôm hùm.
Dương Dĩ An bỗng nói: “Bánh bao này vẫn không ngon bằng thím Kiều làm”.
Diệp Quân quay đầu sang nhìn Dương Dĩ An, Dương Dĩ An nghiêm túc nói: “Thật, không ngon bằng thím Kiều làm, nhưng bên trong lại bán đắt thế”.
Diệp Quân cười nói: “Người giàu ăn uống không chú trọng có ngon hay không, mà người ta để ý đến kiểu cách sang trọng”.
Dương Dĩ An hơi thắc mắc: “Kiểu cách sang trọng? Có ý gì?”
Diệp Quân ngẫm nghĩ rồi nói: “Tức là thể diện đó”.
Dương Dĩ An chớp mắt: “Ồ…”
Diệp Quân khẽ cười, xé một miếng tôm hùm đã được bóc xong rồi đưa cho Dương Dĩ An: “Ăn đi”.
Dương Dĩ An nhận lấy tôm hùm, cười ngọt ngào, cô bé bỏ tôm hùm vào trong bánh báo rồi cắn một miếng…
Bánh bao kết hợp với tôm hùm.
Diệp Quân bật cười.
“Diệp huynh?”
Ngay lúc này một giọng nói bỗng vang lên.
Diệp Quân quay đầu lại nhìn, người đến chính là An Mộc Cẩn.
Bên cạnh An Mộc Cẩn còn một người đàn ông mặc đồ trắng.
Chương 2188: Lòng tin
Diệp Quân đứng lên, cười nói: “An huynh, trùng hợp thế?”
Dứt lời, y giới thiệu Diệp Quân cho người đàn ông bên cạnh: “Cố Vân huynh, vị này là Diệp Dương huynh, người Kiếm Tông bọn ta”.
Ánh mắt người đàn ông tên Cố Vân đó lóe lên vẻ ngạc nhiên: “Là Diệp huynh đứng đầu nội môn Kiếm Tông đấy à?”
An Mộc Cẩn cười nói: “Đúng thế”.
Cố Vân chắp tay lại: “Hân hạnh được gặp”.
An Mộc Cẩn cười nói: “Diệp huynh, Cố Vân huynh là chủ tịch Võ Viện của thư viện Quan Huyên ở Vân Châu, ta quen huynh ấy lúc ra ngoài huấn luyện vào năm đó, huynh ấy vừa mới tới Thanh Châu nên ta dẫn huynh ấy đến đây thưởng thức tay nghề của các đầu bếp Tiên Bảo Các, không ngờ lại được gặp huynh và An cô nương, vừa lúc đi cùng đi”.
Diệp Quân cười nói: “Bọn ta không đi đâu, hai người đi ăn đi”.
An Mộc Cẩn sửng sốt, vừa định nói gì đó thì Dương Dĩ An ở một bên bỗng nói: “Bọn ta vừa bị đuổi ra rồi”.
An Mộc Cẩn sầm mặt: “Diệp huynh, chuyện là sao?”
Diệp Quân cười nói: “Chẳng phải chuyện gì to tát đâu, An huynh, Cố huynh, hai người cứ đi ăn đi, hôm khác chúng ta đi với nhau”.
Nói rồi hắn kéo Dương Dĩ An rời đi.
An Mộc Cẩn cau mày.
Cố Vân nhìn Diệp Quân và Dương Dĩ An rời đi, không nói gì.
Ở đằng xa, Dương Dĩ An quay sang nhìn Diệp Quân: “Nếu chúng ta đi vào cùng họ, An công tử nhất định sẽ “vả” mặt họ giúp chúng ta phải không?”
Diệp Quân cười nói: “Đúng”.
Nhà họ An!
Mặc dù hắn không biết nhà họ Tần có cấp bậc gì nhưng chắc chắn nhà họ An và nhà họ Diệp mới là gia tộc đứng đầu ở Thanh Châu.
Dương Dĩ An hơi ngờ vực: “Vậy tại sao chúng ta không đi vào với họ?”
Diệp Quân xoa đầu Dương Dĩ An, cười nói: “Bởi vì không giải quyết được vấn đề, chúng ta đã vào theo An huynh, họ sợ nhà họ An, chắc chắn sẽ xin lỗi chúng ta, nhưng sau đó thì sao? Sau đó họ vẫn sẽ như thế. Giả vờ là một việc rất đơn giản nhưng chẳng có ý nghĩa gì, giải quyết vấn đề mới là ở gốc rễ… Sau một ngày nào đó, chúng ta sẽ quay lại một bữa…”
“Ta hiểu rồi”.
Dương Dĩ An bỗng nói: “Huynh không muốn để người ta giả vờ, huynh muốn mình quay lại giả vờ đúng chứ?”
Diệp Quân sầm mặt: “Được lắm, muội thế mà còn hiểu rõ được suy nghĩ của ta, ta phải giết người diệt khẩu…”
Dương Dĩ An làm mặt xấu: “Ta không sợ đâu”.
Diệp Quân bật cười.
Hai người đi dạo trong thành, khoảng thời gian này thành Thanh Châu cực kỳ đông vui, người nô nức đi trên đường.
Cứ cách một khoảng thời gian, trên đường lại có một đội Quan Huyên Vệ tay cầm thương đi ngang qua.
Thư viện Quan Huyên ở Thanh Châu vô cùng xem trọng an ninh, nếu xảy ra chuyện không hay gì ở thành Thanh Châu thì sẽ mất mặt cả Thanh Châu.
Vì thế thư viện Quan Huyên ở Thanh Châu không chỉ điều động Quan Huyên Vệ từ tổng viện đến mà còn điều động vài cường giả kiếm tu từ Kiếm Tông Thanh Châu đến, thế nên trên bầu trời thành Thanh Châu thỉnh thoảng có kiếm tu ngự kiếm bay ngang qua.
Diệp Quân cảm thấy bùi ngùi.
Năm đó hắn tham gia thi đấu Thượng Giới, quy mô lúc đó không bằng một phần trăm hiện giờ.
Phải nói rằng mấy năm nay thư viện Quan Huyên đã phát triển rất nhanh chóng, các nền văn minh võ đạo ở mỗi châu đều được cải thiện rất nhiều, yêu nghiệt và thiên tài cũng ngày càng nhiều.
“Đã có bảng thiên tài Vạn Châu rồi”.
Lúc này bỗng có người hét lên, sau đó mọi người đi chạy về phía cách đó không xa.
Dương Dĩ An bỗng nói: “Đi thôi, chúng ta cũng đến xem thử”.
Nói rồi cô bé kéo Diệp Quân chạy về phía xa.
Chẳng mấy chốc họ đã đến dưới một bức tường thành, chỉ thấy có một màn sáng trên bức tường, trên màn sáng có hàng trăm cái tên.
Đều là thiên tài đỉnh cấp của các châu.
Dương Dĩ An chỉ vào phía xa, phấn khích nói: “Huynh xem, huynh mau nhìn đi, là tên huynh kìa…”
Diệp Quân nhìn theo ngón tay Dương Dĩ An, chỉ thấy hàng thứ tư dưới bên dưới người đứng đầu Thanh Châu là hai chữ Diệp Dương.
Người đứng trên hắn là An Mộc Cẩn, Trần Thiên Trần, Diệp Trúc Tân.
Trần Thiên Trần!
Diệp Quân biết cái tên này, chính là chủ tịch Võ Viện thư viện Quan Huyên ở Thanh Châu.
Diệp Quân nhìn hàng Nam Châu, hàng thứ nhất bên dưới Nam Châu là Diệp Thần.
Diệp Thần?
Diệp Quân mỉm cười, nhà họ Diệp cũng có một thiên tài yêu nghiệt siêu cấp rồi.
Hai người nhìn một lúc, lại đi dạo một vòng trong thành, cuối cùng đến khi trời sắp tối, hai người mới ngự kiếm về Kiếm Tông.
Sau khi về đến Kiếm Tông, Diệp Quân dạy Dương Dĩ An đọc sách một lát, sau đó hắn đến không gian tu luyện đặc biệt đó.
Diệp Quân ngồi khoanh chân lại, hai tay đặt trên đầu gối.
Cuộc thi Vạn Châu kết thúc, hắn sẽ vào tổng viện thư viện Quan Huyên.
Tổng viện!
Diệp Quân biết, tiếp theo đây có thể hắn sẽ đối mặt với rất nhiều vấn đề.
Nhưng hắn có lòng tin.
Một đêm trôi qua.
Ngày hôm sau, trời vừa sáng, Diệp Quân đã đi ra khỏi nơi tu luyện, hắn về lại trong nhà, Dương Dĩ An đã đợi hắn ở đó từ trước.
Nhìn thấy Diệp Quân, Dương Dĩ An cong môi cười.
Diệp Quân giơ tay ra, cười nói: “Đi thôi”.
Dương Dĩ An đặt tay mình vào trong tay Diệp Quân, ngay sau đó Diệp Quân ngự kiếm bay lên, dẫn theo cô bé biến mất ở tận chân trời.
Hôm nay cuộc thi Vạn Châu bắt đầu.
Chương 2189: Ra oai phủ đầu
Nơi diễn ra cuộc thi Vạn Châu không phải ở Kiếm Tông mà là ở thư viện Quan Huyên.
Đỉnh thí luyện.
Đỉnh thí luyện là nơi các học viên của thư viện Quan Huyên tu luyện, là một đỉnh núi độc lập, giống như một thanh kiếm đâm lên trời, đâm thẳng vào tầng mây. Từ sau khi xác định cuộc thi Vạn Châu sẽ được tổ chức tại Thanh Châu, thư viện Quan Huyên ở Thanh Châu đã bắt đầu mở rộng đỉnh thí luyện, bây giờ là đỉnh thí luyện đủ rộng để chứa hàng chục vạn người.
Trên đỉnh thí luyện có một võ đài cực lớn, đủ sức chứa mấy vạn người, mà xung quanh võ đài lại có những viên đá nổi, những viên đá nổi này không lớn, chỉ có thể chứa một hai người đứng trên không trung, cao thấp không đều, lúc này đã có đầy người trên những viên đá nổi này.
Những viên đá nổi này chính là đá quan sát.
Tất nhiên là không miễn phí, muốn vào xem cận cảnh trận chiến thì phải có tiền, đá quan sát càng gần võ đài thì càng đắt, nghe nói đá quan sát phía trước nhất có giá là hàng chục vạn linh tinh cực phẩm.
Cứ thế mà tính thì thư viện Quan Huyên kiếm được rất nhiều tiền.
Dương Dĩ An là người nhà của người tham gia, dĩ nhiên cô bé không cần phải mua vé vào cổng, họ có một khu quan sát riêng.
Dương Dĩ An đã đến từ sớm, cô bé còn mang theo một cái ghế đẩu nhỏ.
“Dĩ An cô nương”.
Ngay lúc này bên cạnh Dương Dĩ An bỗng vang lên giọng nói quen thuộc.
Dương Dĩ An quay lại nhìn thì thấy người gọi cô bé là thím Kiều, bên cạnh thím Kiều là người đàn ông bán thịt. Hôm nay người đó không cởi trần, mặc một chiếc áo vải thô, trông gã hơi bất an và lo lắng.
Nhìn thấy thím Kiều, Dương Dĩ An cảm thấy hơi chột dạ.
Lúc này, thím Kiều và người đàn ông bán thịt đi đến chỗ Dương Dĩ An, bà ấy lấy một túi giấy dầu ra rồi đưa cho Dương Dĩ An, cười nói: “Dĩ An cô nương, đây là bánh bao ta làm cho kịp bữa sáng, nhân gì cũng có, cô ăn đi”.
Dương Dĩ An hơi do dự, sau đó nói: “Cảm ơn”.
Thím Kiều cười nói: “Khách sáo gì chứ”.
Nói rồi bà ấy lấy một bao đặt vào trong tay Dương Dĩ An.
Người bán thịt ở bên cạnh cười khan.
Ngay lúc này một tia sáng trắng bỗng lao thẳng từ trên trời xuống, vững vàng rơi xuống chính giữa võ đài đó.
Ánh sáng trắng biến mất, một ông lão đoan trang xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Người này chính là viện chủ của thư viện Quan Huyên ở Thanh Châu hiện giờ, Chu Khưu.
Nhìn thấy Chu Khưu, mọi người đều trở nên yên tĩnh.
Chu Khưu nhìn xung quanh, chắp tay nói: “Chào mừng các vị đến Thanh Châu, tiếp theo đây mời các thiên tài Kiếm Tông của các châu ra đây”.
Vèo!
Sau khi một tiếng kiếm vang lên, bỗng có một luồng kiếm quang dẫn đầu xoẹt ngang qua bầu trời, sau đó từng tiếng kiếm vang lên từ trên trời, hàng ngàn kiếm quang lướt qua bầu trời rồi rơi xuống võ đài hệt như những ngôi sao băng trong ánh mắt chăm chú của mọi người.
Cảnh tượng này cực kỳ tráng lệ.
Chẳng mấy chốc, tất cả kiếm quang đều rơi xuống, hàng ngàn kiếm tu xuất hiện trên võ đài.
Những kiếm tu này đều còn trẻ, thân hình thẳng tắp, sắc bén như một thanh kiếm không vỏ, nhất lúc này, kiếm tu của các châu đều cố ý tranh nhau phóng ra kiếm ý của mình. Mặc dù không nhắm vào nhau, nhưng họ đều muốn thể hiện bản thân, trấn áp các châu khác, cả võ đài đột nhiên bị bao phủ bởi vô số kiếm ý.
Phong thái của kiếm tu.
Ngay lúc tất cả kiếm tu xuất hiện, bầu không khí sục sôi.
Ở Thanh Châu, không, phải nói là cả vũ trụ Quan Huyên, kiếm tu rất đặc biệt, cũng là nghề phổ biến nhất, có thể nói chỉ cần là kiếm tu thì ngươi sẽ không bao giờ thiếu phụ nữ, ở hệ Ngân Hà thì tương đương với một công chức.
Tất nhiên muốn trở thành kiếm tu cũng vô cùng khó khăn, nhất là những người ở tầng thấp, muốn trở thành một kiếm tu, tài nguyên và tiền là vấn đề khó khăn nhất.
“Phó Cát”.
Trên đài quan sát, tay phải thím Kiều bỗng ôm chặt cánh tay người bán thịt, tay trái chỉ về phía xa, phấn khích nhảy lên.
Thấy thím Kiều ôm lấy cánh tay mình, cơ thể người đàn ông cứng đờ, sau đó ngây ngô bật cười.
Dương Dĩ An cũng bật cười, vì cô bé nhìn thấy Diệp Quân, hơn nữa Diệp Quân còn mỉm cười với cô bé.
Trên võ đài, kiếm tu ở các châu vẫn đang phóng kiếm ý của mình ra.
Nhưng người mạnh nhất trong số đó là người của Thanh Châu và Nam Châu, khí thế kiếm ý của hai châu này mạnh mẽ như cầu vồng, vượt xa các châu khác.
Thanh Châu và Nam Châu đều là những vùng đất của các thiên tài, nhất là Thanh Châu, năm đó lúc Nam Châu vẫn chưa vực dậy, Thanh Châu vẫn luôn đứng đầu.
Sau khi Diệp Quân vực dậy, mấy năm nay tốc độ phát triển của Nam Châu còn vượt xa Thanh Châu, dù sao Diệp tộc và Nạp Lan tộc đều ở Nam Châu.
Thiên tài ở hai châu này không ai chịu thua ai.
Lúc này, các thiên tài kiếm tu của hai châu đang điên cuồng phóng thích kiếm ý của mình, muốn trấn áp đối phương, các kiếm tu ở các châu khác xung quanh họ không thể đến gần khu vực hai châu này.
Dẫn đầu bên Thanh Châu là Diệp Trúc Tân, bên Nam Châu là do Diệp Thần của nhà họ Diệp dẫn đầu.
Hai người đều là cảnh giới Kiếm Hoàng, Tuế Nguyệt Tiên.
Kiếm tu của cả hai đều mạnh nhất trong số các kiếm tu.
Thấy cuộc thi còn chưa bắt đầu mà mùi thuốc súng của hai châu đã nồng nặc đến nỗi sân đấu đột nhiên trở nên sục sôi, rất nhiều tiếng la hét vang lên từ những bục quan sát.
“Đánh chết Thanh Châu”.
“Đánh chết Nam Châu”.
“Đánh chết Thanh Châu và Nam Châu…”
…
Chương 2190: Nhân tài hội tụ
Ngoài trong sân đấu, lúc này hầu như tất cả mọi người ở Nam Châu và Thanh Châu bên ngoài đều rất phấn khích, dù sao cũng có quả cầu ghi hình nên hình ảnh trong sân đều truyền đến Vạn Châu. Lúc này, mọi người ở Nam Châu đều nhìn thấy hình ảnh của võ đài, rất nhiều người siết chặt nắm đấm, điên cuồng la hét.
Lần trước Nam Châu bị Thanh Châu đánh bại, đó là sự sỉ nhục rất lớn với họ.
Lần đó An Khinh Hàn của nhà họ An quét sạch mọi thứ, mạnh mẽ trấn áp Nam Châu.
Ba năm nay, người Nam Châu đều đè nén cơn giận này.
Lần này họ thề phải rửa nhục.
Trên võ đài, các kiếm tu Nam Châu điên cuồng phóng kiếm ý của mình ra, ai cũng siết chặt nắm đấm, ánh mắt kiên định thề sẽ trấn áp các kiếm tu đến từ Thanh Châu.
Các kiếm tu bên Thanh Châu cũng không hề nhượng bộ, điên cuồng phóng kiếm ý của mình.
Nơi này là Thanh Châu.
Đây là sân nhà của họ.
Sao họ có thể bị các kiếm tu Nam Châu trấn áp được?
Chẳng mấy chốc kiếm ý và kiếm thế của các kiếm tu hai bên ngày càng mạnh, điên cuồng tấn công như cơn gió lốc.
Đây đã không phải là thầm so nữa.
Bây giờ là đấu đá minh bạch.
Nhưng ai cũng không chịu thua, thế là cứ giằng co như thế.
Chu Khưu cũng không có ý định ngăn cản, ông ta nhìn về phía Chu Phu – viện trưởng thư viện Quan Huyên ở Nam Châu cách đó không xa, cười nói: “Chu huynh, lần này kiếm tu của Nam Châu được đấy”.
Chu Phu cười nói: “Thanh Châu cũng thế”.
Chu Khưu bật cười: “Chu huynh, đợi sau khi Thanh Châu ta giành được hạng nhất, ông đừng đi trước, ta nhất định sẽ uống với ông mấy ly”.
Chu Phu nhìn Chu Khưu: “Con mẹ ông!”
Sắc mặt Chu Khưu sa sầm.
Trên võ đài, lúc này sắc mặt các kiếm tu hai bên đều trắng bệch, phóng kiếm ý ra như thế rất tiêu hao tinh thần.
Nhưng hai bên đều không có ý lùi bước.
Bộ dạng cùng chơi đến chết.
Diệp Quân đứng giữa đám người, lúc này Tiểu Tháp bỗng nói: “Thế hệ này liều mạng thật”.
Diệp Quân gật đầu, hắn không ngờ mùi thuốc súng giữa Nam Châu và Thanh Châu nồng nặc như vậy, tất nhiên chỉ cần là cạnh tranh lành mạnh thì không có gì không tốt.
Diệp Quân nhìn Diệp Thần dẫn đầu của Nam Châu, phải nói rằng ánh mắt hắn lóe lên tia ngạc nhiên vì hắn nhận ra cho đến bây giờ, Diệp Thần vẫn chưa thật sự phóng hết năng lượng của mình, vẫn rất bình tĩnh.
Dĩ nhiên Diệp Trúc Tân cũng rất khá, vững như Thái Sơn.
Hai người đều là con cưng của trời.
So sánh ra thì Phó Cát và An Mộc Cẩn đã hơi mất sức rồi.
Ở một bên khác, giữa đám mây, một thiếu niên đang cúi đầu nhìn các kiếm tu hai châu bên dưới, y nở nụ cười: “Trong số kiếm tu của hai châu, chỉ có Diệp Trúc Tân và Diệp Thần là thú vị”.
Thiếu niên này chính là thiên tài siêu cấp của Vân Châu, Hám Vân Sơn.
Y là người đại diện của Vân Châu lần này.
Lúc này, trong đầu thiếu niên đột nhiên vang lên một giọng nói: “Hai đứa nhỏ phía sau Diệp Trúc Tân cũng không tệ, mặc dù bây giờ khá yếu nhưng chắc chắn có sư phụ danh tiếng dạy dỗ, kiếm đạo rất tốt, phải cẩn thận”.
Hám Vân Sơn nhìn hai người phía sau Diệp Trúc Tân bên dưới, chính là An Mộc Cẩn và Phó Cát.
Hám Vân Sơn đánh giá hai người, sau đó cười nói: “Sư phụ danh tiếng có hơn người không? Có người ở đây, đệ tử của thế hệ này là vô địch”.
“Ha ha!”
Giọng nói bí ẩn đó bật cười: “Tên nhóc con rất biết cách làm ta vui lòng”.
Hám Vân Sơn khẽ cười, sau đó nói: “Sư phụ, lúc đầu người đánh lại viện trưởng thật sao?”
Giọng nói bí ẩn đó: “Nói nhảm, ban đầu ông đây đã đánh cho hắn sợ tè ra quần đấy…”
Hám Vân Sơn vội nói: “Sư phụ quá mạnh”.
Trong tầng mây ở bên khác.
Một người đàn ông cũng đang nhìn về phía các kiếm tu của hai châu bên dưới, người đàn ông mặc bộ đồ màu đen, hai tay giấu trong ống tay áo, nhìn Diệp Trúc Tân và Diệp Thần bên dưới, mặt không cảm xúc nói: “Hai người này vẫn khá thú vị”.
Người này chính là chủ tịch Võ Viện của Thương Châu – Tông Võ.
Cơ thể có nửa phần yêu!
Trong đầu gã vang lên một giọng nói bí ẩn: “Thú vị đến mấy cũng vô dụng, cho dù lần này An Khinh Hàn có ở đây, gia tộc chúng ta cũng có thể bảo đảm con đạt được vị trí thứ nhất”.
Người đàn ông trầm giọng nói: “Sư phụ, An Khinh Hàn đó…”
Giọng nói bí ẩn lạnh lùng nói: “Hiện giờ cô ta không đáng ngại nữa, võ thần chưa thực sự trưởng thành thì có thể dễ dàng bị đè chết. Tất nhiên, thân phận của cô ta hơi đặc biệt, cô ta từng có một mối quan hệ gì đó với viện trưởng, không thể dễ dàng động vào cô ta, nếu không với tính cách của cô ta, dù có thể sống trưởng thành hay không cũng là vấn đề, huống gì trở thành chủ tịch Võ Viện”.
Tông Võ gật đầu, ánh mắt hiện lên vẻ kính sợ, dĩ nhiên phấn khích nhiều hơn.
Có gia tộc hỗ trợ, Tông Võ gã sẽ vực dậy nhanh thôi.
Giọng nói bí ẩn lại nói: “Sau khi con giành được hạng nhất, đạt được số mệnh Đại Đạo, bọn ta sẽ sắp xếp cho con vào Yêu Đạo Viện của tổng viện… Chỉ cần cô nương Nhị Nha trong truyền thuyết không quay lại, trăm năm tiếp theo, bọn ta sẽ phong con làm viện chủ Yêu Đạo Viện… tổng viện có mười hai viện, hiện giờ chúng ta đã có sáu viện…”
Nói đến đây giọng nói bí ẩn đó bỗng dừng lại.
Tông Võ đã nghe đến mức giật thót cả mình…
Thành Thanh Châu hôm nay vô cùng nhộn nhịp, đường phố đông đúc người qua lại, may mà sau này thành Thanh Châu mở rộng, nếu không cũng không thể chứa được nhiều người như thế.
Hôm nay Dương Dĩ An rất vui, kéo Diệp Quân đi ăn món này rồi lại ăn món kia, trên tay cầm một đống đồ ăn.
Hai người đi dạo một lúc rồi tới Tiên Bảo Các.
Tiên Bảo Các tọa lạc ở nơi phồn hoa nhất thành Thanh Châu, người các châu đến đều sẽ tới đây chơi, người giàu sẽ đi mua sắm một lượt, chỉ cần ngươi có tiền là hầu như có thể mua được mọi thứ mà ngươi muốn.
Trong dân gian có câu: Chỉ cần ngươi có tiền thì không có chuyện gì Tiên Bảo Các không làm được.
Tuy rằng Diệp Quân rất không muốn vào Tiên Bảo Các, nhưng Dương Dĩ An muốn vào xem, hết cách, hắn chỉ đành dẫn cô bé vào.
Tiên Bảo Các có chín tầng, trừ khu vực tầng một xử lý các hoạt động dịch vụ ra thì bên trong còn có các dịch vụ giải trí khác, chẳng hạn như tổ chức tiệc, đấu giá, xông hơi các loại.
Tóm lại, muốn gì có đó.
Dương Dĩ An chưa đến nơi này bao giờ, vừa vào cô bé đã bị sự trang trí sang trọng trước mắt làm cho chấn động, cô bé bước đi cũng thận trọng, sợ giẫm hỏng của người ta, bởi vì gạch dưới chân được lát bằng loại đá đặc biệt, vừa nhìn đã biết rất có giá trị.
Dường như nhìn thấy gì đó, Dương Dĩ An chỉ vào một bức tường: “Oa, huynh nhìn kìa”.
Diệp Quân nhìn lên tường, trên đó có một tảng đá sáng rực to bằng quả dưa hấu, tản ra ánh trăng mờ ảo, vô cùng đẹp.
Dương Dĩ An chớp mắt: “Đó là gì vậy?”
Diệp Quân cười: “Đá Minh Nguyệt, chuyên dùng để chiếu sáng”.
Dương Dĩ An nghiêm túc hỏi: “Đắt lắm đúng không?”
Diệp Quân gật đầu: “Chắc là hơi đắt một chút”.
Dương Dĩ An nhìn xung quanh: “Những thứ này đều là của nhà Viện trưởng ạ?”
Diệp Quân gật đầu: “Ừm”.
Dương Dĩ An bỗng quay lại nhìn Diệp Quân: “Viện trưởng nhiều tiền như vậy có tiêu hết được không nhỉ?”
Diệp Quân: “…”
Dương Dĩ An cười khúc khích: “Chắc chắn là tiêu không hết, thật muốn được tiêu giúp hắn”.
Diệp Quân cười to: “Sau này sẽ có cơ hội ha ha”.
Hai người đi dạo tới tầng hai, nhưng đang định đi vào thì bị một quản sự ngăn lại.
Quản sự mỉm cười: “Hai vị, đây là nhà ăn tự chọn, đi vào cần trả mười viên linh tinh, mỗi người mười viên”.
Mỗi người mười viên!
Vẻ mặt Dương Dĩ An thay đổi, cô bé xòe tay ra đếm, hai mươi linh tinh có thể mua được rất nhiều bánh bao.
Lúc này, Diệp Quân đã lấy ra hai mươi viên linh tinh đưa cho ông lão.
Dương Dĩ An vội kéo tay hắn lại: “Không…”
Diệp Quân cười: “Bên trong có rất nhiều đồ ngon, chúng ta vào thử đi, chỉ một lần này thôi…”
Dương Dĩ An nghe nói có rất nhiều đồ ăn ngon thì động lòng, nhưng vẫn thấy xót tiền,vừa nãy họ ăn ở ngoài rất nhiều đồ ăn cũng chỉ mấy mấy chục đồng tiền bạc…
Khi Dương Dĩ An đang cảm thấy xót tiền thì đã bị Diệp Quân kéo vào nhà hàng, nhà hàng này vô cùng lớn, được trang trí lộng lẫy, vừa đi vào đã cảm nhận được cảm giác rộng rãi trống trải.
“Oa!”
Dương Dĩ An cực kỳ sốc.
Cô bé chưa đến nơi như này bao giờ!
Trước mặt họ là một bệ đá rất rộng, trên bệ đá có rất nhiều đồ ăn, loại nào cũng có, rất sang trọng.
Diệp Quân kéo Dương Dĩ An sang một bên, lấy một cái đĩa ra đưa cho Dương Dĩ An rồi cười bảo: “Đồ ăn ở đây có thể lấy thoải mái, muội xem có thích món gì không, ăn thoải mái”.
Nói rồi hắn cũng cầm một cái đĩa đi về phía bên kia.
Đồ ăn rất nhiều, cũng rất đầy đủ, chim gà tôm cá, cái gì cũng có, hơn nữa đều chế biến theo kiểu của hệ Ngân Hà, bởi vậy rất ngon, người tới ăn cũng rất đông, có thể nói đây là nơi được rất nhiều nhân vật lớn của Thanh Châu thường xuyên ghé thăm.
Một lúc sau, Diệp Quân cầm đĩa đi tìm Dương Dĩ An, khi thấy thức ăn trong đĩa cô bé, hắn ngay người.
Trong đĩa của Dương Dĩ An chỉ có năm cái bánh bao!
Năm cái bánh bao!
Diệp Quân cười: “Sao lại chỉ lấy bánh bao?”
Dương Dĩ An mỉm cười: “Ta không muốn ăn cái khác”.
Diệp Quân hơi tò mò: “Vì sao?”
Dương Dĩ An chần chừ rồi đáp: “Ăn thứ ngon xong ta sợ không còn thích bánh bao nữa”.
Diệp Quân hơi giật mình, hắn xoa nhẹ đầu Dương Dĩ An, mỉm cười: “Nhưng chúng ta đã trả tiền rồi, nếu không ăn thì thiệt quá đúng không?”
Dương Dĩ An nghĩ: “Hình như cũng đúng!”
Diệp Quân mỉm cười rồi gắp một con tôm to cho vào đĩa Dương Dĩ An: “Ăn cái này đi… Để ta bóc cho muội”.
Nói rồi hắn dẫn Dương Dĩ An đi tìm một chỗ ngồi xuống, không lâu sau hắn đã bóc xong con tôm, đưa cho cô bé.
Dương Dĩ An cầm lấy tôm, cắn nhẹ một miếng, sau đó mắt cô bé sáng lên.
Diệp Quân cười: “Có ngon không?”
Dương Dĩ An gật đầu ngay: “Ngon!”
Diệp Quân mỉm cười, đang định nói thì lúc này một giọng nói vang lên: “Ai cho các ngươi ngồi ở đây?”
Diệp Quân quay đầu lại nhìn thì thấy một cô gái đang nhìn họ, ánh mắt rất không thiện cảm.
Cô gái khoảng hai mươi tuổi, mặc bộ váy dài màu đỏ nhạt, tướng mạo cũng được nhưng trông có vẻ hơi khó tính.
Diệp Quân hỏi: “Ở đây làm sao?”
Cô gái tức giận nói: “Ngươi không biết ở đây có người rồi à?”
Diệp Quân cau mày nhìn trên bàn, trên bàn không có đồ ăn gì hết.
Diệp Quân đang định nói thì lúc này một quản sự của Tiên Bảo Các nhanh chóng đi tới, quản sự đó cung kính cúi đầu tước cô gái: “Tần tiểu thư, xin lỗi cô, là chúng ta sơ suất…”
Nói rồi ông ta nhìn Diệp Quân, hơi khó xử: “Công tử, chỗ này đã được đặt trước rồi, cậu xem…”
Nói tới đây, ông ta chỉ vào tấm bảng màu đỏ trên bàn.
Vị trí đặt trước!
Diệp Quân hiểu ra, hắn nhìn cô gái: “Xin lỗi, lần đầu tiên ta và tiểu muội đến ăn ở đây nên không biết những điều này, bây giờ chúng ta sẽ đổi chỗ khác…”
Nói xong hắn cầm đĩa của mình và Dương Dĩ An lên, định đi thì lúc này cô gái phất tay áo: “Không cần nữa”.
Nói xong cô ta quay người bỏ đi.
Không lâu sau, một ông già mặc áo choàng đen đột nhiên bước tới trước mặt Diệp Quân và Dương Dĩ An, ông ta nhìn hai người: “Hai vị, Tiên Bảo Các không hoan nghênh hai vị, mời hai người đi ngay cho”.
Diệp Quân: “…”
Chương 2187: Coi trọng kiểu cách
Rời khỏi Tiên Bảo Các?
Nghe ông lão nói thế, Diệp Quân sửng sốt nhưng nhanh chóng nhận ra có lẽ là do cô gái vừa rồi, hắn không ngờ rằng vì một chuyện nhỏ nhặt này mà mình và Dĩ An lại bị đuổi khỏi Tiên Bảo Các.
Từ bao giờ mà Tiên Bảo Các trở nên ngông cuồng không nói lý như thế?
Diệp Quân không tức giận mà nghiêm túc nói: “Bọn ta đã nộp tiền rồi, sao có thể vô cớ đuổi người đi như thế? Hơn nữa, Tiên Bảo Các có quy định, người đến đều là khách, chỉ cần khách không gây chuyện vô lý, Tiên Bảo Các sẽ luôn đối xử lịch sự, ông…”
Ông lão bỗng ngắt lời hắn: “Quyền giải thích mọi thứ đều nằm ở Tiên Bảo Các ta, có vấn đề gì sao?”
Nghe thế Diệp Quân sầm mặt.
Ông lão hơi mất kiên nhẫn nói: “Ngươi có thể tự mình rời khỏi đây, hoặc bọn ta mời ngươi đi”.
Diệp Quân nhìn về phía cửa sổ cách đó không xa phía sau ông lão, cô gái vừa rồi đang ngồi ở đó, đối diện cô gái còn có một người đàn ông mặc áo bào gấm sang trọng, lúc này hai người đang nói cười với nhau.
Như thể cảm nhận được ánh mắt của Diệp Quân, cô gái cũng nhìn hắn, lúc nhìn thấy hắn, cô gái cau mày.
Ông lão trước mặt Diệp Quân cũng cảm nhận được ánh mắt của cô gái, sắc mặt thay đổi, vẫy tay bảo hai tên thị vệ Tiên Bảo Các đến.
Diệp Quân bỗng cười nói: “Không cần đuổi, bây giờ bọn ta đi ngay”.
Nói rồi hắn kéo Dương Dĩ An đi ra ngoài.
Dương Dĩ An lập tức ôm mấy chiếc bánh bao trên bàn vào lòng, các thực khách ở đó nhìn thấy cảnh tượng thì lập tức bật cười, tiếng cười của bọn họ hơi chói tai.
Dương Dĩ An cầm chiếc bánh bao, hơi lo lắng nhìn Diệp Quân, cô bé biết mình có thể đã làm cho Diệp Quân mất mặt, sợ Diệp Quân sẽ trách cứ mình, lúc này Diệp Quân bỗng lấy một con tôm hùm trên đĩa, sau đó lại lấy một miếng đùi dê nướng trong đĩa, nhìn Dương Dĩ An, cười toe toét: “Đây là do chúng ta dùng tiền mua, không thể để bị thiệt được. Mau lên, muội còn có một cái bánh bao chưa lấy…”
Dương Dĩ An mỉm cười, vội vã chộp lấy một cái bánh bao, sau đó lại là một trận cười vang.
Cứ thế Dương Dĩ An và Diệp Quân bị đuổi khỏi Tiên Bảo Các trong ánh nhìn chăm chú của mọi người.
Sau khi nhìn thấy Diệp Quân và Dương Dĩ An rời khỏi Tiên Bảo Các, ông lão đó đi đến bên cạnh cô gái, hơi cúi người xuống, cung kính nói: “Tần Nhiễm tiểu thư”.
Tần Nhiễm!
Nhà họ Tần!
Thế lực mạnh nhất ở Thanh Châu gồm có thư viện và Kiếm Tông, bên dưới là nhà họ An và nhà họ Diệp, ngoài bốn thế lực lớn, tiếp theo là nhà họ Tần và nhà họ Thác Bạt.
Sở dĩ ông ta nịnh bợ cô gái trước mặt này là vì nhà họ Tần đã gửi một số tiền rất lớn vào đây thông qua ông ta.
Số tiền này đủ để cho ông ta ngồi vững ở vị trí quản sự này, thậm chí có thể được thăng chức.
Thế nên nhà họ Tần không phải là khách, mà là cha mẹ tái sinh với ông ta.
Tiểu thư tên Tần Nhiễm nhìn ông lão, cười nói: “Triệu Dã quản sự, một chỗ ngồi thôi mà, ta không bảo ông đuổi họ đi”.
Triệu Dã cũng mỉm cười: “Ở Tiên Bảo Các, ai làm cho người nhà họ Tần cảm thấy khó chịu thì ta sẽ khiến người đó không được thoải mái”.
Tần Nhiễm hiển nhiên rất hài lòng với câu nói của Triệu Dã, khẽ cười: “Ông đi làm việc đi”.
Triệu Dã cũng hơi cúi người xuống, sau đó đi ra ngoài, ông ta lại ra lệnh cho người làm đem mấy món ăn nhẹ tinh xảo đến…
Lúc này người đàn ông mặc áo gấm ngồi đối diện Tần Nhiễm bỗng nói: “Tam muội, một chỗ ngồi thôi mà, quả thật không cần phải thế”.
Tần Nhiễm cau mày: “Sao nào?”
Người đàn ông mặc áo gấm nghiêm túc nói: “Bây giờ Thanh Châu rất hỗn loạn, chúng ta làm việc gì cũng nên thận trọng hơn, gia chủ từng dặn chúng ta là khi ra ngoài phải đối xử tốt với người khác, bớt làm chuyện ác với mọi người, phải biết rằng, gieo nhân nào gặp quả đó. Mặc dù nhà họ Tần có thế lực không nhỏ ở Thanh Châu, nhưng trong cả vũ trụ Quan Huyên thì chẳng là hạt bụi gì…”
Nói đến đây nhìn thấy sắc mặt khó coi của Tần Nhiễm, gã lắc đầu cười nói: “Thôi vậy, hai người đó có vẻ là người bình thường, chà đạp một chút cũng chẳng sao”.
Lúc này Tần Nhiễm mới nở nụ cười.
Ngoài cửa Tiên Bảo Các.
Diệp Quân và Dương Dĩ An ngồi trên thềm đá ở một bên, Dương Dĩ An ăn từng miếng bánh bao, Diệp Quân đang bóc vỏ tôm hùm.
Dương Dĩ An bỗng nói: “Bánh bao này vẫn không ngon bằng thím Kiều làm”.
Diệp Quân quay đầu sang nhìn Dương Dĩ An, Dương Dĩ An nghiêm túc nói: “Thật, không ngon bằng thím Kiều làm, nhưng bên trong lại bán đắt thế”.
Diệp Quân cười nói: “Người giàu ăn uống không chú trọng có ngon hay không, mà người ta để ý đến kiểu cách sang trọng”.
Dương Dĩ An hơi thắc mắc: “Kiểu cách sang trọng? Có ý gì?”
Diệp Quân ngẫm nghĩ rồi nói: “Tức là thể diện đó”.
Dương Dĩ An chớp mắt: “Ồ…”
Diệp Quân khẽ cười, xé một miếng tôm hùm đã được bóc xong rồi đưa cho Dương Dĩ An: “Ăn đi”.
Dương Dĩ An nhận lấy tôm hùm, cười ngọt ngào, cô bé bỏ tôm hùm vào trong bánh báo rồi cắn một miếng…
Bánh bao kết hợp với tôm hùm.
Diệp Quân bật cười.
“Diệp huynh?”
Ngay lúc này một giọng nói bỗng vang lên.
Diệp Quân quay đầu lại nhìn, người đến chính là An Mộc Cẩn.
Bên cạnh An Mộc Cẩn còn một người đàn ông mặc đồ trắng.
Chương 2188: Lòng tin
Diệp Quân đứng lên, cười nói: “An huynh, trùng hợp thế?”
Dứt lời, y giới thiệu Diệp Quân cho người đàn ông bên cạnh: “Cố Vân huynh, vị này là Diệp Dương huynh, người Kiếm Tông bọn ta”.
Ánh mắt người đàn ông tên Cố Vân đó lóe lên vẻ ngạc nhiên: “Là Diệp huynh đứng đầu nội môn Kiếm Tông đấy à?”
An Mộc Cẩn cười nói: “Đúng thế”.
Cố Vân chắp tay lại: “Hân hạnh được gặp”.
An Mộc Cẩn cười nói: “Diệp huynh, Cố Vân huynh là chủ tịch Võ Viện của thư viện Quan Huyên ở Vân Châu, ta quen huynh ấy lúc ra ngoài huấn luyện vào năm đó, huynh ấy vừa mới tới Thanh Châu nên ta dẫn huynh ấy đến đây thưởng thức tay nghề của các đầu bếp Tiên Bảo Các, không ngờ lại được gặp huynh và An cô nương, vừa lúc đi cùng đi”.
Diệp Quân cười nói: “Bọn ta không đi đâu, hai người đi ăn đi”.
An Mộc Cẩn sửng sốt, vừa định nói gì đó thì Dương Dĩ An ở một bên bỗng nói: “Bọn ta vừa bị đuổi ra rồi”.
An Mộc Cẩn sầm mặt: “Diệp huynh, chuyện là sao?”
Diệp Quân cười nói: “Chẳng phải chuyện gì to tát đâu, An huynh, Cố huynh, hai người cứ đi ăn đi, hôm khác chúng ta đi với nhau”.
Nói rồi hắn kéo Dương Dĩ An rời đi.
An Mộc Cẩn cau mày.
Cố Vân nhìn Diệp Quân và Dương Dĩ An rời đi, không nói gì.
Ở đằng xa, Dương Dĩ An quay sang nhìn Diệp Quân: “Nếu chúng ta đi vào cùng họ, An công tử nhất định sẽ “vả” mặt họ giúp chúng ta phải không?”
Diệp Quân cười nói: “Đúng”.
Nhà họ An!
Mặc dù hắn không biết nhà họ Tần có cấp bậc gì nhưng chắc chắn nhà họ An và nhà họ Diệp mới là gia tộc đứng đầu ở Thanh Châu.
Dương Dĩ An hơi ngờ vực: “Vậy tại sao chúng ta không đi vào với họ?”
Diệp Quân xoa đầu Dương Dĩ An, cười nói: “Bởi vì không giải quyết được vấn đề, chúng ta đã vào theo An huynh, họ sợ nhà họ An, chắc chắn sẽ xin lỗi chúng ta, nhưng sau đó thì sao? Sau đó họ vẫn sẽ như thế. Giả vờ là một việc rất đơn giản nhưng chẳng có ý nghĩa gì, giải quyết vấn đề mới là ở gốc rễ… Sau một ngày nào đó, chúng ta sẽ quay lại một bữa…”
“Ta hiểu rồi”.
Dương Dĩ An bỗng nói: “Huynh không muốn để người ta giả vờ, huynh muốn mình quay lại giả vờ đúng chứ?”
Diệp Quân sầm mặt: “Được lắm, muội thế mà còn hiểu rõ được suy nghĩ của ta, ta phải giết người diệt khẩu…”
Dương Dĩ An làm mặt xấu: “Ta không sợ đâu”.
Diệp Quân bật cười.
Hai người đi dạo trong thành, khoảng thời gian này thành Thanh Châu cực kỳ đông vui, người nô nức đi trên đường.
Cứ cách một khoảng thời gian, trên đường lại có một đội Quan Huyên Vệ tay cầm thương đi ngang qua.
Thư viện Quan Huyên ở Thanh Châu vô cùng xem trọng an ninh, nếu xảy ra chuyện không hay gì ở thành Thanh Châu thì sẽ mất mặt cả Thanh Châu.
Vì thế thư viện Quan Huyên ở Thanh Châu không chỉ điều động Quan Huyên Vệ từ tổng viện đến mà còn điều động vài cường giả kiếm tu từ Kiếm Tông Thanh Châu đến, thế nên trên bầu trời thành Thanh Châu thỉnh thoảng có kiếm tu ngự kiếm bay ngang qua.
Diệp Quân cảm thấy bùi ngùi.
Năm đó hắn tham gia thi đấu Thượng Giới, quy mô lúc đó không bằng một phần trăm hiện giờ.
Phải nói rằng mấy năm nay thư viện Quan Huyên đã phát triển rất nhanh chóng, các nền văn minh võ đạo ở mỗi châu đều được cải thiện rất nhiều, yêu nghiệt và thiên tài cũng ngày càng nhiều.
“Đã có bảng thiên tài Vạn Châu rồi”.
Lúc này bỗng có người hét lên, sau đó mọi người đi chạy về phía cách đó không xa.
Dương Dĩ An bỗng nói: “Đi thôi, chúng ta cũng đến xem thử”.
Nói rồi cô bé kéo Diệp Quân chạy về phía xa.
Chẳng mấy chốc họ đã đến dưới một bức tường thành, chỉ thấy có một màn sáng trên bức tường, trên màn sáng có hàng trăm cái tên.
Đều là thiên tài đỉnh cấp của các châu.
Dương Dĩ An chỉ vào phía xa, phấn khích nói: “Huynh xem, huynh mau nhìn đi, là tên huynh kìa…”
Diệp Quân nhìn theo ngón tay Dương Dĩ An, chỉ thấy hàng thứ tư dưới bên dưới người đứng đầu Thanh Châu là hai chữ Diệp Dương.
Người đứng trên hắn là An Mộc Cẩn, Trần Thiên Trần, Diệp Trúc Tân.
Trần Thiên Trần!
Diệp Quân biết cái tên này, chính là chủ tịch Võ Viện thư viện Quan Huyên ở Thanh Châu.
Diệp Quân nhìn hàng Nam Châu, hàng thứ nhất bên dưới Nam Châu là Diệp Thần.
Diệp Thần?
Diệp Quân mỉm cười, nhà họ Diệp cũng có một thiên tài yêu nghiệt siêu cấp rồi.
Hai người nhìn một lúc, lại đi dạo một vòng trong thành, cuối cùng đến khi trời sắp tối, hai người mới ngự kiếm về Kiếm Tông.
Sau khi về đến Kiếm Tông, Diệp Quân dạy Dương Dĩ An đọc sách một lát, sau đó hắn đến không gian tu luyện đặc biệt đó.
Diệp Quân ngồi khoanh chân lại, hai tay đặt trên đầu gối.
Cuộc thi Vạn Châu kết thúc, hắn sẽ vào tổng viện thư viện Quan Huyên.
Tổng viện!
Diệp Quân biết, tiếp theo đây có thể hắn sẽ đối mặt với rất nhiều vấn đề.
Nhưng hắn có lòng tin.
Một đêm trôi qua.
Ngày hôm sau, trời vừa sáng, Diệp Quân đã đi ra khỏi nơi tu luyện, hắn về lại trong nhà, Dương Dĩ An đã đợi hắn ở đó từ trước.
Nhìn thấy Diệp Quân, Dương Dĩ An cong môi cười.
Diệp Quân giơ tay ra, cười nói: “Đi thôi”.
Dương Dĩ An đặt tay mình vào trong tay Diệp Quân, ngay sau đó Diệp Quân ngự kiếm bay lên, dẫn theo cô bé biến mất ở tận chân trời.
Hôm nay cuộc thi Vạn Châu bắt đầu.
Chương 2189: Ra oai phủ đầu
Nơi diễn ra cuộc thi Vạn Châu không phải ở Kiếm Tông mà là ở thư viện Quan Huyên.
Đỉnh thí luyện.
Đỉnh thí luyện là nơi các học viên của thư viện Quan Huyên tu luyện, là một đỉnh núi độc lập, giống như một thanh kiếm đâm lên trời, đâm thẳng vào tầng mây. Từ sau khi xác định cuộc thi Vạn Châu sẽ được tổ chức tại Thanh Châu, thư viện Quan Huyên ở Thanh Châu đã bắt đầu mở rộng đỉnh thí luyện, bây giờ là đỉnh thí luyện đủ rộng để chứa hàng chục vạn người.
Trên đỉnh thí luyện có một võ đài cực lớn, đủ sức chứa mấy vạn người, mà xung quanh võ đài lại có những viên đá nổi, những viên đá nổi này không lớn, chỉ có thể chứa một hai người đứng trên không trung, cao thấp không đều, lúc này đã có đầy người trên những viên đá nổi này.
Những viên đá nổi này chính là đá quan sát.
Tất nhiên là không miễn phí, muốn vào xem cận cảnh trận chiến thì phải có tiền, đá quan sát càng gần võ đài thì càng đắt, nghe nói đá quan sát phía trước nhất có giá là hàng chục vạn linh tinh cực phẩm.
Cứ thế mà tính thì thư viện Quan Huyên kiếm được rất nhiều tiền.
Dương Dĩ An là người nhà của người tham gia, dĩ nhiên cô bé không cần phải mua vé vào cổng, họ có một khu quan sát riêng.
Dương Dĩ An đã đến từ sớm, cô bé còn mang theo một cái ghế đẩu nhỏ.
“Dĩ An cô nương”.
Ngay lúc này bên cạnh Dương Dĩ An bỗng vang lên giọng nói quen thuộc.
Dương Dĩ An quay lại nhìn thì thấy người gọi cô bé là thím Kiều, bên cạnh thím Kiều là người đàn ông bán thịt. Hôm nay người đó không cởi trần, mặc một chiếc áo vải thô, trông gã hơi bất an và lo lắng.
Nhìn thấy thím Kiều, Dương Dĩ An cảm thấy hơi chột dạ.
Lúc này, thím Kiều và người đàn ông bán thịt đi đến chỗ Dương Dĩ An, bà ấy lấy một túi giấy dầu ra rồi đưa cho Dương Dĩ An, cười nói: “Dĩ An cô nương, đây là bánh bao ta làm cho kịp bữa sáng, nhân gì cũng có, cô ăn đi”.
Dương Dĩ An hơi do dự, sau đó nói: “Cảm ơn”.
Thím Kiều cười nói: “Khách sáo gì chứ”.
Nói rồi bà ấy lấy một bao đặt vào trong tay Dương Dĩ An.
Người bán thịt ở bên cạnh cười khan.
Ngay lúc này một tia sáng trắng bỗng lao thẳng từ trên trời xuống, vững vàng rơi xuống chính giữa võ đài đó.
Ánh sáng trắng biến mất, một ông lão đoan trang xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Người này chính là viện chủ của thư viện Quan Huyên ở Thanh Châu hiện giờ, Chu Khưu.
Nhìn thấy Chu Khưu, mọi người đều trở nên yên tĩnh.
Chu Khưu nhìn xung quanh, chắp tay nói: “Chào mừng các vị đến Thanh Châu, tiếp theo đây mời các thiên tài Kiếm Tông của các châu ra đây”.
Vèo!
Sau khi một tiếng kiếm vang lên, bỗng có một luồng kiếm quang dẫn đầu xoẹt ngang qua bầu trời, sau đó từng tiếng kiếm vang lên từ trên trời, hàng ngàn kiếm quang lướt qua bầu trời rồi rơi xuống võ đài hệt như những ngôi sao băng trong ánh mắt chăm chú của mọi người.
Cảnh tượng này cực kỳ tráng lệ.
Chẳng mấy chốc, tất cả kiếm quang đều rơi xuống, hàng ngàn kiếm tu xuất hiện trên võ đài.
Những kiếm tu này đều còn trẻ, thân hình thẳng tắp, sắc bén như một thanh kiếm không vỏ, nhất lúc này, kiếm tu của các châu đều cố ý tranh nhau phóng ra kiếm ý của mình. Mặc dù không nhắm vào nhau, nhưng họ đều muốn thể hiện bản thân, trấn áp các châu khác, cả võ đài đột nhiên bị bao phủ bởi vô số kiếm ý.
Phong thái của kiếm tu.
Ngay lúc tất cả kiếm tu xuất hiện, bầu không khí sục sôi.
Ở Thanh Châu, không, phải nói là cả vũ trụ Quan Huyên, kiếm tu rất đặc biệt, cũng là nghề phổ biến nhất, có thể nói chỉ cần là kiếm tu thì ngươi sẽ không bao giờ thiếu phụ nữ, ở hệ Ngân Hà thì tương đương với một công chức.
Tất nhiên muốn trở thành kiếm tu cũng vô cùng khó khăn, nhất là những người ở tầng thấp, muốn trở thành một kiếm tu, tài nguyên và tiền là vấn đề khó khăn nhất.
“Phó Cát”.
Trên đài quan sát, tay phải thím Kiều bỗng ôm chặt cánh tay người bán thịt, tay trái chỉ về phía xa, phấn khích nhảy lên.
Thấy thím Kiều ôm lấy cánh tay mình, cơ thể người đàn ông cứng đờ, sau đó ngây ngô bật cười.
Dương Dĩ An cũng bật cười, vì cô bé nhìn thấy Diệp Quân, hơn nữa Diệp Quân còn mỉm cười với cô bé.
Trên võ đài, kiếm tu ở các châu vẫn đang phóng kiếm ý của mình ra.
Nhưng người mạnh nhất trong số đó là người của Thanh Châu và Nam Châu, khí thế kiếm ý của hai châu này mạnh mẽ như cầu vồng, vượt xa các châu khác.
Thanh Châu và Nam Châu đều là những vùng đất của các thiên tài, nhất là Thanh Châu, năm đó lúc Nam Châu vẫn chưa vực dậy, Thanh Châu vẫn luôn đứng đầu.
Sau khi Diệp Quân vực dậy, mấy năm nay tốc độ phát triển của Nam Châu còn vượt xa Thanh Châu, dù sao Diệp tộc và Nạp Lan tộc đều ở Nam Châu.
Thiên tài ở hai châu này không ai chịu thua ai.
Lúc này, các thiên tài kiếm tu của hai châu đang điên cuồng phóng thích kiếm ý của mình, muốn trấn áp đối phương, các kiếm tu ở các châu khác xung quanh họ không thể đến gần khu vực hai châu này.
Dẫn đầu bên Thanh Châu là Diệp Trúc Tân, bên Nam Châu là do Diệp Thần của nhà họ Diệp dẫn đầu.
Hai người đều là cảnh giới Kiếm Hoàng, Tuế Nguyệt Tiên.
Kiếm tu của cả hai đều mạnh nhất trong số các kiếm tu.
Thấy cuộc thi còn chưa bắt đầu mà mùi thuốc súng của hai châu đã nồng nặc đến nỗi sân đấu đột nhiên trở nên sục sôi, rất nhiều tiếng la hét vang lên từ những bục quan sát.
“Đánh chết Thanh Châu”.
“Đánh chết Nam Châu”.
“Đánh chết Thanh Châu và Nam Châu…”
…
Chương 2190: Nhân tài hội tụ
Ngoài trong sân đấu, lúc này hầu như tất cả mọi người ở Nam Châu và Thanh Châu bên ngoài đều rất phấn khích, dù sao cũng có quả cầu ghi hình nên hình ảnh trong sân đều truyền đến Vạn Châu. Lúc này, mọi người ở Nam Châu đều nhìn thấy hình ảnh của võ đài, rất nhiều người siết chặt nắm đấm, điên cuồng la hét.
Lần trước Nam Châu bị Thanh Châu đánh bại, đó là sự sỉ nhục rất lớn với họ.
Lần đó An Khinh Hàn của nhà họ An quét sạch mọi thứ, mạnh mẽ trấn áp Nam Châu.
Ba năm nay, người Nam Châu đều đè nén cơn giận này.
Lần này họ thề phải rửa nhục.
Trên võ đài, các kiếm tu Nam Châu điên cuồng phóng kiếm ý của mình ra, ai cũng siết chặt nắm đấm, ánh mắt kiên định thề sẽ trấn áp các kiếm tu đến từ Thanh Châu.
Các kiếm tu bên Thanh Châu cũng không hề nhượng bộ, điên cuồng phóng kiếm ý của mình.
Nơi này là Thanh Châu.
Đây là sân nhà của họ.
Sao họ có thể bị các kiếm tu Nam Châu trấn áp được?
Chẳng mấy chốc kiếm ý và kiếm thế của các kiếm tu hai bên ngày càng mạnh, điên cuồng tấn công như cơn gió lốc.
Đây đã không phải là thầm so nữa.
Bây giờ là đấu đá minh bạch.
Nhưng ai cũng không chịu thua, thế là cứ giằng co như thế.
Chu Khưu cũng không có ý định ngăn cản, ông ta nhìn về phía Chu Phu – viện trưởng thư viện Quan Huyên ở Nam Châu cách đó không xa, cười nói: “Chu huynh, lần này kiếm tu của Nam Châu được đấy”.
Chu Phu cười nói: “Thanh Châu cũng thế”.
Chu Khưu bật cười: “Chu huynh, đợi sau khi Thanh Châu ta giành được hạng nhất, ông đừng đi trước, ta nhất định sẽ uống với ông mấy ly”.
Chu Phu nhìn Chu Khưu: “Con mẹ ông!”
Sắc mặt Chu Khưu sa sầm.
Trên võ đài, lúc này sắc mặt các kiếm tu hai bên đều trắng bệch, phóng kiếm ý ra như thế rất tiêu hao tinh thần.
Nhưng hai bên đều không có ý lùi bước.
Bộ dạng cùng chơi đến chết.
Diệp Quân đứng giữa đám người, lúc này Tiểu Tháp bỗng nói: “Thế hệ này liều mạng thật”.
Diệp Quân gật đầu, hắn không ngờ mùi thuốc súng giữa Nam Châu và Thanh Châu nồng nặc như vậy, tất nhiên chỉ cần là cạnh tranh lành mạnh thì không có gì không tốt.
Diệp Quân nhìn Diệp Thần dẫn đầu của Nam Châu, phải nói rằng ánh mắt hắn lóe lên tia ngạc nhiên vì hắn nhận ra cho đến bây giờ, Diệp Thần vẫn chưa thật sự phóng hết năng lượng của mình, vẫn rất bình tĩnh.
Dĩ nhiên Diệp Trúc Tân cũng rất khá, vững như Thái Sơn.
Hai người đều là con cưng của trời.
So sánh ra thì Phó Cát và An Mộc Cẩn đã hơi mất sức rồi.
Ở một bên khác, giữa đám mây, một thiếu niên đang cúi đầu nhìn các kiếm tu hai châu bên dưới, y nở nụ cười: “Trong số kiếm tu của hai châu, chỉ có Diệp Trúc Tân và Diệp Thần là thú vị”.
Thiếu niên này chính là thiên tài siêu cấp của Vân Châu, Hám Vân Sơn.
Y là người đại diện của Vân Châu lần này.
Lúc này, trong đầu thiếu niên đột nhiên vang lên một giọng nói: “Hai đứa nhỏ phía sau Diệp Trúc Tân cũng không tệ, mặc dù bây giờ khá yếu nhưng chắc chắn có sư phụ danh tiếng dạy dỗ, kiếm đạo rất tốt, phải cẩn thận”.
Hám Vân Sơn nhìn hai người phía sau Diệp Trúc Tân bên dưới, chính là An Mộc Cẩn và Phó Cát.
Hám Vân Sơn đánh giá hai người, sau đó cười nói: “Sư phụ danh tiếng có hơn người không? Có người ở đây, đệ tử của thế hệ này là vô địch”.
“Ha ha!”
Giọng nói bí ẩn đó bật cười: “Tên nhóc con rất biết cách làm ta vui lòng”.
Hám Vân Sơn khẽ cười, sau đó nói: “Sư phụ, lúc đầu người đánh lại viện trưởng thật sao?”
Giọng nói bí ẩn đó: “Nói nhảm, ban đầu ông đây đã đánh cho hắn sợ tè ra quần đấy…”
Hám Vân Sơn vội nói: “Sư phụ quá mạnh”.
Trong tầng mây ở bên khác.
Một người đàn ông cũng đang nhìn về phía các kiếm tu của hai châu bên dưới, người đàn ông mặc bộ đồ màu đen, hai tay giấu trong ống tay áo, nhìn Diệp Trúc Tân và Diệp Thần bên dưới, mặt không cảm xúc nói: “Hai người này vẫn khá thú vị”.
Người này chính là chủ tịch Võ Viện của Thương Châu – Tông Võ.
Cơ thể có nửa phần yêu!
Trong đầu gã vang lên một giọng nói bí ẩn: “Thú vị đến mấy cũng vô dụng, cho dù lần này An Khinh Hàn có ở đây, gia tộc chúng ta cũng có thể bảo đảm con đạt được vị trí thứ nhất”.
Người đàn ông trầm giọng nói: “Sư phụ, An Khinh Hàn đó…”
Giọng nói bí ẩn lạnh lùng nói: “Hiện giờ cô ta không đáng ngại nữa, võ thần chưa thực sự trưởng thành thì có thể dễ dàng bị đè chết. Tất nhiên, thân phận của cô ta hơi đặc biệt, cô ta từng có một mối quan hệ gì đó với viện trưởng, không thể dễ dàng động vào cô ta, nếu không với tính cách của cô ta, dù có thể sống trưởng thành hay không cũng là vấn đề, huống gì trở thành chủ tịch Võ Viện”.
Tông Võ gật đầu, ánh mắt hiện lên vẻ kính sợ, dĩ nhiên phấn khích nhiều hơn.
Có gia tộc hỗ trợ, Tông Võ gã sẽ vực dậy nhanh thôi.
Giọng nói bí ẩn lại nói: “Sau khi con giành được hạng nhất, đạt được số mệnh Đại Đạo, bọn ta sẽ sắp xếp cho con vào Yêu Đạo Viện của tổng viện… Chỉ cần cô nương Nhị Nha trong truyền thuyết không quay lại, trăm năm tiếp theo, bọn ta sẽ phong con làm viện chủ Yêu Đạo Viện… tổng viện có mười hai viện, hiện giờ chúng ta đã có sáu viện…”
Nói đến đây giọng nói bí ẩn đó bỗng dừng lại.
Tông Võ đã nghe đến mức giật thót cả mình…
Bình luận facebook