-
Chương 2206-2210
Chương 2206: Cải trang vi hành
Diệp Quân nhìn những kiếm tu trước mặt, sau đó nói: “Các vị đều đã rõ đầu đuôi câu chuyện, bây giờ việc chúng ta cần làm là kéo dài thời gian đến khi tổng viện phái người tới”.
Ngu Ngưng nhìn Diệp Quân: “Tổng viện sẽ phái người tới sao?”
Diệp Quân nhìn cô ấy: “Chắc chắn rồi”.
Chuyện này không phải chuyện nhỏ, hắn không tin là tổng viện không biết.
Ngu Ngưng chợt nói: “Lỡ như tổng viện không phái người đến đây, hoặc người được phái tới là đồng bọn của bọn họ thì sao?”
Diệp Quân im lặng một lát rồi đáp: “Vậy thì tổng viện không cần phải tồn tại nữa”.
Nghe thấy thế, mọi người đều khá khiếp sợ.
Việt Kỳ nhìn thoáng qua Diệp Quân, không nói một lời.
Diệp Quân cất lời: “Ta không biết tiếp theo những người đó sẽ phái cao thủ cấp bậc gì tới, nhưng có thể chắc chắn rằng bọn họ sẽ đến trước khi người của tổng viện tới, ta muốn dạy các người một kiếm trận, các người đừng hỏi lai lịch của kiếm trận này, chỉ cần học là được”.
Mấy kiếm tu đưa mắt nhìn nhau, sau đó nhìn về phía Việt Kỳ, đương nhiên bọn họ không quá tin tưởng Diệp Quân, bọn họ chỉ tin mỗi Việt Kỳ thôi.
Việt Kỳ nhìn thoáng qua Diệp Quân, sau đó nói: “Tin tưởng hắn đi”.
Diệp Quân lập tức nói: “Kiếm trận ta sắp dạy cho mọi người tên là kiếm trận Tinh Hà…”
Dứt lời, hắn chợt chắp ngón tay, hai mươi hai tia sáng trắng bay vào giữa chân mày của ba mươi hai kiếm tu.
Chẳng mấy chốc, sắc mặt tất cả mấy người họ đều trở nên nặng nề, bọn họ nhìn Diệp Quân bằng ánh mắt vô cùng khiếp sợ.
Diệp Quân nói: “Ta đã đơn giản hoá kiếm trận này rồi, về phần có thể phát huy được bao nhiêu uy lực thì phải dựa vào bản thân các ngươi”.
Sau đó, hắn lại nói với Ngu Ngưng: “Ngu Ngưng cô nương, cô giúp ta một chuyện”.
Ngu Ngưng đáp: “Ngươi nói đi”.
Diệp Quân ngẫm nghĩ rồi nói: “Hiện tại chỉ Tiên Bảo Các có thể đột phá phong toả của bọn họ, dù Lưu Trung kia đã đứng về phía bọn họ, nhưng chắc chắn những quản sự bên dưới sẽ không biết được, ta cần cô phái người liên hệ với những quản sử kia, Tiên Bảo Các có mạng lưới tình báo riêng, những quản sự kia cũng đều có quyền lợi báo cáo lên cấp trên của riêng mình, ta cần bọn họ giúp chúng ta gửi tin tức ở đây đến Kiếm Tông”.
Ngu Ngưng cau mày: “Ngươi chắc là có thể làm được chứ?”
Diệp Quân nhìn cô ấy: “Thứ nhất, Lưu Trung biết những người đó mạnh, nhưng những quản sự bên dưới chắc chắn sẽ không biết, thứ hai những quản sự đó cũng đều có dã tâm, nếu Lưu Trung ngã xuống, bọn họ sẽ có cơ hội thăng chức. Thứ ba, nói với bọn họ nếu bọn họ chịu giúp đỡ chuyện này, Kiếm Tông sẽ nợ ơn bọn họ…”
Ngu Ngưng trầm giọng nói: “Nếu bọn họ vẫn không đồng ý thì sao?”
Diệp Quân khẽ đáp: “Vậy thì chứng mình Tiên Bảo Các của Thanh Châu đã nát lắm rồi”.
Ngu Ngưng nhìn thoáng qua Diệp Quân, sau đó xoay người rời đi.
“Ta cần làm gì?”
Lúc này, Việt Kỳ chợt lên tiếng.
Diệp Quân thôi suy nghĩ, hắn nhìn về phía Việt Kỳ: “Không biết Việt tông chủ có hứng thú học một chiêu kiếm kỹ không”.
Việt Kỳ nhìn chằm chằm hắn: “Kiếm kỹ gì?”
Diệp Quân đáp: “Tuế Nguyệt”.
Sức mạnh thời không Tuế Nguyệt là thứ mà hắn và Nhất Niệm học, vũ trụ Quan Huyên hiện tại hoàn toàn không có ai biết được kiếm kỹ này.
Việt Kỳ cất lời: “Cho ta xem qua”.
Diệp Quân khẽ mỉm cười, sau đó chỉ tay, một tia sáng trắng bay vào giữa chân mày của Việt Kỳ, vô số thông tin tràn vào đầu bà ta.
Nét mặt Việt Kỳ dần trở nên nặng nề, một lúc lâu sau đó, bà ta nhìn về phía Diệp Quân: “Rốt cuộc ngươi là ai”.
Thật ra bà ta đã muốn hỏi câu này từ lâu rồi.
Diệp Quân lắc đầu: “Tạm thời không thể cho bà biết được”.
Việt Kỳ nhìn hắn, sau đó nói: “Ngươi không phải đến từ nền văn minh bên ngoài, đúng không?”
Hiện tại bên ngoài có rất nhiều nền văn minh, bà ta khá sợ gian tế.
Đương nhiên Diệp Quân hiểu ý Việt Kỳ, hắn mỉm cười nói: “Ai cũng có thể là gian tế, nhưng ta là người không có khả năng đó nhất”.
Sau đó, hắn lại thêm một câu: “Viện trưởng là tín ngưỡng của ta”.
Việt Kỳ gật đầu, không nói gì thêm.
Khoảng thời gian sau đó, Diệp Quân bắt đầu hướng dẫn Việt Kỳ và các kiếm tu.
Thời gian không nhiều.
Dù là tạm thời ôm chân Phật, nhưng có chỉ điểm của Diệp Quân, hơn nữa bọn họ đều là thiên tài yêu nghiệt, lĩnh ngộ khá nhanh, vì thế không mất quá nhiều thời gian, hai mươi kiếm tu đều đã có thể nắm giữ được kiếm trận tinh hà…
Việt Kỳ càng khỏi phải nói, Diệp Quân chỉ nói một lần bà ta đã làm quen được rồi.
Thiên phú kiếm đạo của bà ta cũng rất yêu nghiệt.
Tiên Bảo Các Thanh Châu.
Ngoài Lưu Trung quản sự, thật ra Tiên Bảo Các còn có mấy quản sự nữa, mỗi người đều có quyền mật tấu lên tổng các, hơn nữa không cần thông qua sự đồng ý của chủ quản sự, sở dĩ làm thế là vì sợ chủ quản sự nắm quyền, làm theo ý mình.
Ngu Ngưng tìm đến một quản sự trong đó, quản sự này tên Chu Vũ, tìm đến ông ta đương nhiên là có nguyên nhân.
Thật ra sau khi quản sự nhiệm kỳ trước được điều đi, ông ta vốn là Phó chủ quản sự vốn nên được thăng cấp thành chủ quản sự, nhưng không ngờ Tiên Bảo Các chợt phái một chủ quản sự đến.
Những năm gần đây, Chu Vũ liên tục bị chèn ép.
Trong mật thất.
Chu Vũ nhìn Ngu Ngưng: “Ngu Ngưng cô nương, cô đến tìm ta chắc chắn là vì ta và tên khốn Lưu Trung kia có mâu thuẫn nhau, nhưng ta xin nói thẳng, dù tên khốn Lưu Trung này lên chức dựa vào quan hệ, nhưng ông ta không phải một kẻ ngốc, lần này nếu ông ta đã dám đắc tội với Kiếm Tông đứng về phía bên kia, thì ta dùng đầu gối suy nghĩ cũng biết thực lực bên kia đáng sợ đến mức nào… Dù ta rất muốn đào một tổ tiên của ông ta lên, nhưng ta không muốn chết”.
Ngu Ngưng nhìn chằm chằm Chu Vũ: “Ông có muốn biết vì sao Kiếm Tông của ta phải liều mạng bảo vệ thiếu niên kiếm tu kia không?”
Chu Vũ nhíu mày: “Chẳng lẽ không phải vì các người bị…”
Nói đến đây, ông ta vội vàng dừng lại.
Kiếm Tông nổi tiếng là cứng đầu…
Ngu Ngưng bình tĩnh nói: “Ông thật sự nghĩ vậy sao?”
Chu Vũ trầm giọng đáp: “Ngu Ngưng cô nương, cô muốn nói gì?”
Ngu Ngưng nói: “Với khả năng tình báo của Tiên Bảo Các, chắc các người cũng biết chuyện thiếu niên kia có thể chống lại cao thủ thần tính một phần chỉ với cảnh giới Nhân Tiên đúng không?”
Chu Vũ nhìn chằm chằm Ngu Ngưng: “Đó là sự thật sao?”
Tin tức có nói thế, nhưng thật ra ông ta cũng không quá tin tưởng, vì quá vô lý.
Ngu Ngưng gật đầu: “Đây là sự thật”.
Chu Vũ nhìn cô ấy, không nói một lời.
Ngu Ngưng biết mình phải có nhiều căn cứ hơn, vì thế cô ấy nói thẳng: “Ông có biết thân phật thật sự của hắn không? Diệp Dương… Diệp Dương…”
“Dương Diệp?”
Chu Vũ đứng phắt dậy như phát điên: “Dương Diệp chính là Kiếm Chủ Thanh Sam năm đó, ông ấy không thể nào xuất hiện được, mà nhà của viện trưởng họ Dương… Viện trưởng cải trang vi hành ư… Mẹ kiếp, giờ ta đã hiểu rồi, ai có thể chống lại cao thủ thần tính một phần chỉ với cảnh giới Nhân Tiên chứ? Chỉ viện trưởng mới yêu nghiệt như thế thôi!”
Nói xong, ông ta vỗ mạnh một phát lên đùi mình: “Con mẹ nó, mộ tổ tiên của ông đây bốc khói xanh rồi! Không ngờ ông đây lại có một cơ hội lớn như thế…”
Ngu Ngưng im lặng.
Cô ấy vốn muốn nói Diệp Dương là học trò của viện trưởng…
Giờ thì hiểu lầm to rồi!
Chương 2207: Đòi người
Nhìn Chu Vũ phấn khích như được tiêm kích thích, Ngu Ngưng lặng thinh.
Lúc này cô ấy không biết nên nói gì.
Viện trưởng?
Ngu Ngưng cau chặt mày, cô ấy bỗng nhận ra hình như Chu Vũ phân tích cũng có lý.
Nhưng cô ấy nhanh chóng phủ nhận suy nghĩ này.
Quá nhảm nhí.
Sao viện trưởng có thể về đây được chứ?
Nói không chừng viện trưởng vẫn đang ở đâu đó chơi đùa.
Chu Vũ phấn khích đi tới đi lui trong phòng, đột nhiên ông ta dừng lại, nghiêm túc nhìn Ngu Ngưng: “Ngu Ngưng cô nương, bây giờ có bao nhiêu người biết thân phận của viện trưởng?”
Ngu Ngưng do dự một lát, sau đó nói: “Hiện giờ chỉ có tông chủ và ta, còn ông nữa”.
Lúc này cô ấy chọn mặc kệ, cứ xem hắn là viện trưởng đi.
Chu Vũ gật đầu, cảm kích nói: “Cảm ơn Việt tông chủ và Ngu Ngưng cô nương đã tin tưởng và khẳng định phẩm chất của Chu Vũ ta”.
Ngu Ngưng: “…”
Chu Vũ đột nhiên ngồi xuống, ông ta buộc mình phải bình tĩnh lại, một lúc sau mới nhìn Ngu Ngưng nói: “Ngu Ngương cô nương, lần này viện trưởng cải trang đến có lẽ là để xem thử bây giờ nội bộ còn tồn tại vấn đề gì, thế nên đừng để người khác biết thân phận của viên trưởng, nhất định phải giữ bí mật”.
Ngu Ngưng không nói gì, thầm gật đầu.
Chu Vũ lại nói: “Giờ ta sẽ gửi đơn đến tổng các để giải thích cặn kẽ sự việc… Còn có Kiếm Tông, ta sẽ lập tức truyền âm đến Kiếm Tông qua kênh đặc biệt, thông báo cho Kiếm Tông biết”.
Ngu Ngưng nhìn Chu Vũ, gật đầu: “Được, vậy ta đi trước”.
Nói rồi cô ấy đứng dậy đi.
Sau khi Ngu Ngưng rời đi, Chu Vũ ngồi lặng thinh ở đó một lát, ông ta bỗng lấy một tờ phù truyền tin ra rồi gửi cho chủ quản sự của Tiên Bảo Các ở Nam Châu: “Vương Nhạc… vẫn còn cơ hội để thay đổi số mệnh của ngươi… Mẹ nó chứ, ngươi đừng không tin ta, ông đây lấy tổ tiên mười tám đời của ta ra thề, nếu ta gạt ngươi, họ sẽ bị sét đánh…”
Một lúc sau.
Trong một căn phòng bí mật ở Nam Châu.
Một người đàn ông trung niên đứng phắt dậy.
Người này chính là Vương Nhạc – chủ quản sự của Tiên Bảo Các ở Nam Châu.
Vương Nhạc im lặng một lúc, ông ta bỗng lấy một bùa truyền âm ra rồi nghiền nát, gửi cho chủ quản sự của Tiên Bảo Các ở Vân Châu: “Ông Tần, có một cơ hội thay đổi số mệnh của ngươi… Mẹ nó chứ, ngươi đừng không tin ta, ông đây lấy tổ tiên mười tám đời của ta ra thề, nếu ta gạt ngươi, họ sẽ bị sét đánh…”
Một lúc sau, ở Vân Châu, một ông lão bỗng đứng dậy, ông ta im lặng một lúc, lấy một bùa truyền âm ra…
Lúc ra khỏi Tiên Bảo Các, Ngu Ngưng có vẻ hơi ngơ ngác.
Hiểu lầm này lớn quá.
Cô ấy vẫn còn chưa hoàn hồn.
Ngu Ngưng lắc đầu: “Thôi vậy”.
Nói xong, cô ấy lặng thinh biến mất khỏi đó.
Kiếm Tông.
Lúc này Kiếm Tông đã bày sẵn trận thế, hơn nữa xung quanh Kiếm Tông đều bảo vệ nghiêm mật, không ai có thể bước vào phạm vi của Kiếm Tông.
Vì Thanh Châu bị phong tỏa, dẫn đến rất nhiều người bất mãn, nhưng không có tác dụng gì, ngay cả nơi kiện tụng cũng không có.
Nhiều người đều biết có khả năng Thanh Châu đã xảy ra chuyện.
Trong một võ đài đã đóng cửa, Diệp Quân ngồi khoanh chân lại, xung quanh hắn có rất nhiều linh tinh cực phẩm, còn có các linh trận hỗ trợ.
Tu luyện.
Mỗi khi hắn tăng thêm một cảnh giới, thực lực đều tăng lên rất nhanh.
Khoảng một canh giờ sau, khí tức quanh người hắn bỗng tăng lên.
Cảnh giới Địa Tiên!
Lúc này Việt Kỳ bỗng bước vào phòng tu luyện, Diệp Quân mở mắt ra nhìn bà ta, Việt Kỳ nói: “Xung quanh Kiếm Tông xuất hiện vài khí tức không rõ”.
Diệp Quân nói: “Có biết là tộc nào của tổng viện không?”
Việt Kỳ lắc đầu: “Đối phương che giấu rất kỹ”.
Diệp Quân cau mày.
Việt Kỳ nói: “Có lẽ họ sắp ra tay rồi”, Diệp Quân nói: “Đến rồi”.
Việt Kỳ sửng sốt, ngay sau đó bà ta biến sắc.
Ầm!
Một uy lực khí thế vô hình bỗng bao phủ khắp Kiếm Tông.
Diệp Quân nhìn Việt Kỳ: “Đi gặp người đó thôi”.
Hai người ra khỏi phòng bí mật.
Ở bên ngoài.
Diệp Quân và Việt Kỳ đi đến bầu trời, cách trước mặt họ không xa là một người đồ đen bí ẩn.
Khí tức người đồ đen rất bí ẩn, không cảm nhận được thực lực và thân phận thật của gã.
Việt Kỳ nhìn người đồ đen: “Ngươi là ai?”
Người đồ đen khàn giọng nói: “Việt tông chủ, ta nghe theo lệnh đến bắt hắn, mong bà đừng cản”.
Việt Kỳ híp mắt: “Nghe theo lệnh, ngươi nghe theo lệnh của ai?”
Người đồ đen nói: “Ngoại các”.
Mặc dù ngoại các không có quyền lực như nội các, nhưng vẫn có thể quản lý các phân viện của thư viện và phân viện Kiếm Tông ở bên ngoài”.
Việt Kỳ lạnh lùng nói: “Ngươi có bằng chứng gì?”
Người đồ đen bỗng xòe tay ra, một lệnh bắt giữ xuất hiện trong tay gã, trên đó đóng dấu ấn đặc biệt của nội các, sắc mặt Việt Kỳ tối sầm.
Bà ta không ngờ đối phương lại có thể lấy được lệnh bắt giữ của ngoại các.
Người đồ đen nói tiếp: “Việt tông chủ, mong bà giao người này ra, nếu hắn chống đối thì giết thẳng tay”.
Việt Kỳ nhìn chằm chằm người đồ đen: “Hắn là người của Kiếm Tông ta, cho dù có vấn đề gì thì cũng thuộc quyền quản lý của tổng viện Kiếm Tông”.
Người đồ đen bình tĩnh nói: “Việt tông chủ, từ bao giờ mà Kiếm Tông độc lập khỏi thư viện thế?”
Việt Kỳ sầm mặt, không nói gì.
Người đồ đen nói tiếp: “Việt tông chủ, ta hỏi bà lần cuối, bà có giao người này ra không?”
Chương 2208: Giết sạch cả tông môn
Việt Kỳ bật cười nói: “Không ngờ thư viện lại tối tăm như vậy, giữa thanh thiên bạch nhật mà các ngươi lại có thể đổi trắng thay đen thế, các ngươi ngang ngược như vậy, không sợ mang họa đến cho gia tộc của mình sao?”
Người đồ đen bình tĩnh nói: “Việt tông chủ, chuyện này không cần bà lo. Nếu bà đã công khai làm trái lệnh ngoại các, bảo vệ người này thì ta sẽ giết bà, cũng không ai có thể nói được gì”.
Nói rồi gã bỗng tiến đến trước, uy lực đáng sợ lập tức bao phủ lấy Việt Kỳ.
Cảnh giới hai phần thần tính.
Ở vũ trụ Quan Huyên, cảnh giới Thần Đạo bắt đầu tu luyện thần tính, đó đã xem là cường giả đỉnh cấp.
Việt Kỳ bỗng tiến lên một bước, một tiếng kiếm vang vọng khắp trời đất, sau đó một tia kiếm quang bắn xuyên không trung, thoáng chốc xé nát uy lực khí thế đó.
Người đồ đen ở đằng xa tung ra một quyền.
Ầm!
Một quyền này khiến nhát kiếm đó dừng lại.
Lúc này Việt Kỳ lại tiến thêm một bước, cả người bà ta đã biến thành kiếm quang rồi biến mất khỏi đó.
Người đồ đen híp mắt, giơ tay lên đấm một quyền.
Ầm!
Sau khi vùng kiếm quang nổ tung, một bóng người lùi về sau nhưng không phải là Việt Kỳ, mà là người đồ đen đó.
Sau khi một nhát kiếm khiến người đồ đen đó lùi lại, Việt Kỳ thuận thế đuổi theo, lại đâm mạnh một nhát kiếm vào người đồ đen đó.
Vèo!
Một tia kiếm quang xé tan không trung.
Vù!
Người đồ đen đó lại bị nhát kiếm này đánh lùi.
“Hỗn láo!”
Ngay lúc này một giọng nói bỗng vang lên.
Việt Kỳ ngẩng đầu lên nhìn, Chu Khưu và ‘Tông Võ’ đó chậm rãi bước đến, Chu Khưu nhìn Việt Kỳ: “Việt tông chủ, bà muốn làm phản sao?”
Việt Kỳ lạnh lùng nhìn Chu Khưu: “Chu Khưu, ông biết ông đang làm gì không?”
Chu Khưu bình tĩnh nói: “Làm gì ư? Hôm nay bọn ta đến đây bắt người theo lệnh của ngoại các, nhưng Việt tông chủ bà lại công khai chống lại. Sao thế, bà muốn làm phản à?”
Dứt lời, ông ta tức giận trợn mắt nhìn các cường giả kiếm tu bên dưới: “Nghe đây, hôm nay bọn ta đến đây bắt Diệp Dương theo lệnh của ngoại các, nếu các người vẫn cố chấp chống cự thì đó là làm phản, sẽ bị giết không thương tiếc”.
Tuân lệnh của ngoại các!
Các kiếm tu ở đó nhìn nhau, lúc này Việt Kỳ bỗng nói: “Đệ tử Kiếm Tông nghe lệnh, mọi người lui xuống, không được tiến lên”.
Bà ta biết mình không thể để các đệ tử Kiếm Môn này ra tay, vì như thế họ sẽ hy sinh mạng sống một cách vô ích, lần này bà ta đã đánh giá thấp thế lực của đám người này. Xung quanh Kiếm Tông có vài khí tức bí ẩn và mạnh, các cường giả cấp bậc này không phải là những người mà kiếm tu ở Kiếm Tông Thanh Châu Kiếm có thể chống lại.
Lúc này Ngu Ngưng bỗng biến thành kiếm quang đáp xuống phía sau Việt Kỳ.
Các kiếm tu xung quanh đều ngự kiếm bay lên trời, đến phía sau Việt Kỳ.
Thấy thế Việt Kỳ nổi giận: “Các ngươi làm gì thế?”
Ngu Ngưng nhìn Việt Kỳ: “Sư phụ, đệ tử Kiếm Tông cùng tiến cùng lùi”.
“Cùng tiến cùng lùi”.
Tất cả đệ tử Kiếm Tông đều đồng thanh nói.
“Hỗn xược!”
Ngay lúc này Chu Khưu bỗng tức giận quát: “Các người muốn làm phản sao?”
Ngu Ngưng nhìn Chu Khưu, lạnh lùng nói: “Làm phản? Chu viện chủ, ta nghĩ người muốn làm phản là ông đấy. Ông là chủ của thư viện Thanh Châu, thế mà lại tiếp tay cho kẻ ác đổi trắng thay đen, ông không sợ sau này viện trưởng sẽ giết cả nhà ông sao?”
Chu Khưu không cảm xúc nói: “Hôm nay bọn ta nghe theo lệnh của thư viện đến bắt giữ người này, đây là hợp pháp, cho dù viện trưởng có ở đây, hắn cũng không thể nói gì. Nhưng đám đệ tử Kiếm Tông các người thế mà lại công khai làm trái lệnh của thư viện…”
Ngay lúc này ‘Tông Võ’ đó bỗng cười nói: “Chu viện chủ, không cần phải nhiều lời với chúng đâu”.
Nói xong gã nhìn Việt Kỳ nói: “Việt tông chủ, nếu bà đã cố chấp bảo vệ người này thì bọn ta cũng chỉ đành giết cả bà và hắn thôi”.
Gã vừa dứt lời, thời không xung quanh đột nhiên rung chuyển, ngay sau đó hàng chục người đồ đen chậm rãi bước ra từ bốn phía, từng luồng khí tức uy lực đáng sợ bỗng lan ra, áp chế mọi thứ.
Người đến có cảnh giới thấp nhất là cảnh giới Nhân Đạo.
Các cường giả này chỉ có thể được xem là cấp trung nếu ở tổng viện, còn ở các châu nhỏ thì quả là sự tồn tại như thần.
Nhìn thấy các cường giả đáng sợ này, đệ tử Kiếm Tông đều ngây người.
Thư viện điều động nhiều cường giả đỉnh cấp đến thế sao?
Chu Khưu dùng huyền khí truyền âm cho ‘Tông Võ’: “Đám người này đều là người của Kiếm Tông, nếu giết rồi, tổng viện Kiếm Tông…”
‘Tông Võ’ không nghĩ thế: “Giết thì cũng đã giết rồi, tổng viện Kiếm Tông thì thế nào?”
Nói rồi vẻ mặt gã bỗng trở nên hơi hung dữ: “Ở vũ trụ Quan Huyên, chúng ta là trời!”
Chu Khưu: “…”
Việt Kỳ ở cách đó không xa cũng cực kỳ ngạc nhiên, bà ta cũng không ngờ đối phương lại một lần phái đến nhiều cường giả đỉnh cấp như thế.
Lúc này ‘Tông Võ’ đó bỗng nói: “Tất cả kiếm tu ở Kiếm Tông Thanh Châu công khai chống lại lệnh của thư viện, đây là muốn làm phản, lập tức giết sạch”.
Giết hết cả tông môn!
Chương 2209: Dừng tay
Giết sạch cả tông môn!
Ngay khi ‘Tông Võ’ vừa dứt lời, các cường giả đỉnh cấp xung quanh bỗng lắc mình đồng loạt lao về phía các đệ tử Kiếm Tông ở phía xa, mấy chục cường giả ra tay cùng lúc, chỉ là uy lực khí tức đã làm cho trời đất chấn động đến mức trở nên hư ảo.
Nhìn thấy Tông Võ thế mà lại muốn tiêu diệt Kiếm Tông thật, sắc mặt Chu Khưu hơi tái nhợt, ông ta không ngờ Tông Võ lại dám làm ra chuyện quyết tuyệt như vậy, giết chết đám đệ tử Kiếm Tông trước mặt này thì sự việc sẽ rất tồi tệ, mặc dù chỉ là một phân viện của Kiếm Tông nhưng họ cũng thuộc về Kiếm Tông.
Nhưng nghĩ lại nếu không giết đám người này, đến lúc thiếu niên tên Diệp Dương đó báo cáo chuyện gian lận trong cuộc thi Vạn Châu của họ thì chuyện này cùng rất tồi tệ.
Đã muốn làm thì sao không làm tuyệt tình?
Nghĩ đến đây, ánh mắt Chu Khưu cũng đầy sát khí, dĩ nhiên ông ta hiểu rõ kiêng kỵ nhất lúc này là do dự không quyết.
Đã đến lúc này rồi thì là ngươi chết ta sống, không còn đường lui.
“Hỗn xược!”
Thấy đám cường giả bí ẩn đó đột nhiên ra tay, Việt Kỳ cách đó không xa tức giận quát, hai tay bà ta cầm kiếm vung mạnh một cái.
Vèo!
Sau khi một tiếng kiếm vang lên, một vùng kiếm quang lập tức đánh lùi các cường giả đang lao đến chỗ đệ tử Kiếm Tông đó.
Lúc này người đồ đen cách đó không xa bỗng biến mất khỏi đó.
Ầm!
Một luồng khí tức cực mạnh cuồn cuộn quét đến.
Ánh mắt Việt Kỳ lóe lên tia hung dữ, bà ta lắc mình biến thành tia kiếm quang lao đến.
Vụt!
Hai người vừa va chạm vào nhau, sức mạnh đáng sợ bỗng nổ tung, dư chấn của sức mạnh đó làm rung chuyển cả trời đất, lay động dữ dội như nước sôi, cực kỳ đáng sợ.
Ngay lúc này, các cường giả bí ẩn đó bỗng lao đến chỗ đệ tử Kiếm Tông cách đó không xa.
Diệp Quân bỗng nói: “Kiếm trận!”
Vừa dứt lời, ba mươi hai tia kiếm quang đột nhiên bắn lên bầu trời từ trong một nhóm đệ tử Kiếm Tông cách đó không xa, ngay sau đó ba mươi hai đệ tử Kiếm Tông cầm trường kiếm chỉ thẳng lên trời, thoáng chốc ba mươi hai sức mạnh sao trời lao thẳng xuống.
Ầm!
Sức mạnh sao trời cực mạnh lập tức khiến các cường giả bí ẩn đó lùi về sau…
Thấy thế, ‘Tông Võ’ cách đó không xa cau mày: “Kiếm trận…”
Nói xong, gã quay đầu nhìn Chu Khưu bên cạnh: “Kiếm Tông còn có kiếm trận này à?”
Chu Khưu trầm giọng nói: “Ta không biết”.
Ông ta nhìn mấy mươi cột sáng sao trời ở đằng xa, ánh mắt đầy vẻ ngờ vực, chưa từng nghe nói Kiếm Tông có kiếm trận mạnh như vậy.
“Giết”.
Đúng lúc này, ba mươi hai kiếm tu ở phía xa bỗng phẫn nộ hét lớn, ngay lập tức ba mươi hai sức mạnh sao trời tụ lại một chỗ, sau đó bắn ra kiếm ý cực mạnh, hướng thẳng về phía đám cường giả bí ẩn đó.
Ầm!
Chỉ trong chốc lát, đám cường giả bí ẩn đó bị đánh văng ra xa cả ngàn trượng, hai cường giả dẫn đầu bị chấn động đến mức cơ thể nát vụn, chỉ còn lại linh hồn.
Nhóm cường giả bí ẩn hơi ngây người, họ không ngờ những kiếm tu này lại có thể thi triển một kiếm trận mạnh như vậy, vì xét về cảnh giới, họ có thể đè bẹp những kiếm tu này.
Cách đó không xa, Chu Khưu cũng nhíu mày, uy lực của kiếm trận này hơi vượt xa những gì ông ta nghĩ.
‘Tông Võ’ bên cạnh ông ta bỗng cười nói: “Thú vị đấy, kiếm trận này thú vị thật”.
Chu Khưu trầm giọng nói: “Phải nhanh chóng giải quyết để khỏi đêm dài lắm mộng”.
‘Tông Võ’ bình tĩnh nói: “Yên tâm, họ không gây ra chuyện gì lớn được đâu”.
Chu Khưu nhìn ‘Tông Võ’, không nói gì.
Ở một bên khác, Diệp Quân khẽ nói: “Nếu có thêm một chút thời gian nữa thì tốt rồi”.
Vẫn là thời gian quá ít.
Các đệ tử Kiếm Tông này chỉ thi triển khoảng một phần sức mạnh của kiếm trận Tinh Hà, nếu có thể phát huy được ba phần sức mạnh, một đòn tấn công vừa rồi sẽ đủ để giết chết đám cường giả bí ẩn trước mặt này.
Dĩ nhiên làm được đến bước này trong thời gian ngắn như vậy đã cực kỳ hiếm thấy rồi.
Hắn nhìn ‘Tông Võ’ cách đó không xa, ánh mắt lóe sáng, không biết đang nghĩ gì.
Sau đòn tấn công này, sắc mặt của ba mươi hai kiếm tu đều hơi tái nhợt, không còn cách nào khác, cảnh giới của họ quá thấp, có thể thi triển được kiếm trận này đã là giới hạn với họ rồi.
‘Tông Võ’ cách đó không xa bỗng nói: “Cảnh giới của họ không đủ, không thể phát huy được uy lực của kiếm trận, giết!”
Nghe ‘Tông Võ’ ra lệnh, đám cường giả bí ẩn đó lập tức lao đến các đệ tử Kiếm Tông lần nữa.
“Giết!”
Thấy các cường giả bí ẩn đó lại xông đến, ba mươi hai kiếm tu lập tức nổi giận hét lên, lại thúc giục kiếm trận lần nữa.
Ba mươi hai sức mạnh sao trời lao thẳng xuống từ trong tinh không.
Ầm! Sức mạnh sao trời đó lại khiến các cường giả bí ẩn đó bị đánh lui về sau, nhưng trong số ba mươi hai kiếm tu, có hơn mười kiếm tu ngã xuống, đã đạt đến giới hạn của họ.
Thấy thế các cường giả bí ẩn bị đánh lùi đó thở phào, sau đó lại định ra tay lần nữa…
“Dừng tay!”
Ngay lúc này một giọng nói tức giận vang lên.
Nghe thế mọi người nhìn sang, Chu Vũ dẫn theo sáu thị vệ chạy đến.
Chương 2210: Đá truyền âm
Nhìn thấy Chu Vũ, ‘Tông Võ’ cau mày: “Ông ta là ai?”
Chu Khưu trầm giọng nói: “Một quản sự của Tiên Bảo Các… Lưu Trung, có chuyện gì thế?”
Chu Vũ vội chạy đến chỗ Diệp Quân, vô thức định quỳ xuống, nhưng ông ta nhanh chóng nhận ra mình không thể làm thế bèn chắp tay lại, lo lắng nói: “Diệp công tử”.
Diệp Quân nhìn Chu Vũ đột nhiên xuất hiện, hơi ngờ vực: “Ông là ai?”
Chu Vũ vội nói: “Ta là một quản sự nhỏ bé ở Tiên Bảo Các Thanh Châu”.
Quản sự nhỏ!
Diệp Quân hơi ngạc nhiên, hắn nhìn Ngu Ngưng ở cách đó không xa, vẻ mặt Ngu Ngưng hơi mất tự nhiên.
Lúc này Chu Vũ lén nhìn Diệp Quân, không nhìn còn đỡ, vừa nhìn đã giật mình.
Vì ông ta thấy thiếu niên trước mặt này lại giống viện trưởng thật.
Lúc này Lưu Trung bỗng xuất hiện, ông ta nhìn Chu Vũ, tức giận nói: “Chu Vũ, ngươi làm gì thế?”
Chu Vũ xoay người lại lạnh lùng nhìn Lưu Trung: “Lưu Trung, ta nghĩ lần này cuộc thi Vạn Châu có người gian lận, ta đã truyền tin tới tổng viện và Kiếm Tông, yêu cầu Kiếm Tông và tổng viện đến đây điều tra”.
Lưu Trung bỗng nổi giận: “Mẹ nó, ngươi điên rồi sao? Cuộc thi Vạn Châu có gian lận hay không thì liên quan gì đến ngươi?”
Chu Vũ tức giận nói: “Mắng người đấy à? Đệch, ta đệch, đệch…”
Mọi người: “…”
Diệp Quân: “…”
Lưu Trung tức đến mức mặt mày tái mét.
‘Tông Võ’ bỗng nói: “Nếu đã không muốn đi đường sống, nhất quyết đi tìm đường chết thì cho ông ta được toại nguyện”.
Dứt lời, gã vung tay lên, các cường giả bí ẩn xung quanh định ra tay.
“Ta xem ai dám động vào Diệp công tử”.
Lúc này một giọng nói bỗng vang lên từ trên trời, ngay sau đó hàng trăm người lao đến.
Nhìn thấy mấy người dẫn đầu, Lưu Trung sửng sốt.
Mấy người dẫn đầu chính là chủ quản sự Tiên Bảo Các ở Nam Châu, chủ quản sự Tiên Bảo Các ở Vân Châu…
Đủ mười sáu vị chủ quản sự Tiên Bảo Các.
Nhìn thấy cảnh tượng này, không chỉ Lưu Trung mà Chu Khưu mà ‘Tông Võ’ ở một bên cũng cau mày.
Mấy người này sao vậy?
Sau khi Vương Nhạc – chủ quản sự Tiên Bảo Các ở Nam Châu đến, ông ta lập tức liếc nhìn Diệp Quân. Khi nhìn thấy Diệp Quân, ông ta cau mày, mặc dù thiếu niên trước mặt hơi giống viện trưởng nhưng vẻ ngoài của hắn lại khác.
Lúc này một chủ quản sự bên cạnh ông ta bỗng nói: “Ông Vương, ông có chắc là cậu ấy không?”
Vương Nhạc ngay thẳng nói: “Nói nhảm, ta còn có thể lừa ông sao?”
Lão Tần do dự, sau đó nói: “Chuyện lần này không phải chuyện nhỏ, nếu cậu ấy không phải, e là chúng ta phải đi đầu thai trước đấy”.
Vương Nhạc nghiêm túc nói: “Ông nhìn cho kỹ đi, thiếu niên này đối mặt với nhiều cường giả như vậy mà vẫn bình tĩnh, mặc dù dung mạo không giống nhưng khá lợi hại. Hơn nữa, phong thái này… ông nghĩ xem, thiếu niên bình thường này có phong thái như vậy?”
Lão Tần nhìn Diệp Quân cách đó không xa, ông ta do dự một lúc, gật đầu: “Thật ra ông nói cũng có lý”.
Vương Nhạc: “…”
Lúc này Chu Khưu bỗng bước ra, sầm mặt nói: “Vương Nhạc, Lão Tần, các ngươi làm gì thế?”
Vương Nhạc nhìn Chu Khưu: “Chu Khưu, bọn ta nghĩ lần này cuộc thi Vạn Châu có vấn đề, bọn ta mời tổng viện phái người đến điều tra”.
Chu Khưu sầm mặt: “Vương Nhạc, chuyện này là chuyện của nội bộ thư viện, không liên quan đến Tiên Bảo Các các ngươi”.
Vương Nhạc bình tĩnh nói: “Tại sao lại không liên quan? Cuộc thi Vạn Châu có liên quan đến Vạn Châu… Nhưng Chu Khưu ngươi lại không ổn lắm nhỉ! Chuyện này liên quan đến thứ hạng của Thanh Châu, nhưng ngươi thì không quan tâm chút nào, ngược lại đi với đám người ở Thương Châu…”
Chu Khưu nhìn chằm chằm Vương Nhạc: “Ngoại các đã hạ lệnh phải bắt giữ Diệp Dương, Kiếm Tông dùng vũ lực can thiệp, đó là tội làm phản, bây giờ ngươi cũng định làm phản à?”
Vương Nhạc cười nói: “Chu Khưu, ngươi đừng lấy chuyện này để dọa ta, Tiên Bảo Các là Tiên Bảo Các, thư viện là thư viện, thư viện không có quyền quản lý Tiên Bảo Các bọn ta. Ta biết lai lịch của người bên cạnh ngươi khá lớn, thế mà lại có thể khiến nhà họ Diệp và nhà họ An đều im lặng… Nhưng không biết người đó có khả năng làm cho Tiên Bảo Các của ta im lặng hay không”.
Sắc mặt Chu Khưu u ám đến đáng sợ, ông ta không ngờ các chủ quản sự của Tiên Bảo Các này lại đột nhiên can thiệp vào chuyện này, mặc dù thực lực của những người này không mạnh nhưng địa vị của họ rất đặc biệt, nếu động vào họ thì ảnh hưởng sẽ rất xấu, vì Tiên Bảo Các không nằm dưới sự kiểm soát của thư viện Quan Huyên.
Đúng lúc này ‘Tông Võ’ bỗng lấy một viên đá truyền âm ra, đá truyền âm khẽ rung lên, ngay sau đó gã xòe tay ra, đá truyền âm chậm rãi bay tới chỗ Vương Nhạc.
Vương Nhạc nhíu mày.
‘Tông Võ’ cười nói: “Cầm lên nghe đi”.
Vương Nhạc nhìn ‘Tông Võ’, sau đó cầm đá truyền âm lên, ngay sau đó một giọng nói vang lên từ bên trong: “Mọi người trong Tiên Bảo Các lập tức sơ tán, nếu không tất cả đều sẽ lập tức bị cách chức, sẽ không còn liên quan gì đến Tiên Bảo Các nữa”.
Diệp Quân nhìn những kiếm tu trước mặt, sau đó nói: “Các vị đều đã rõ đầu đuôi câu chuyện, bây giờ việc chúng ta cần làm là kéo dài thời gian đến khi tổng viện phái người tới”.
Ngu Ngưng nhìn Diệp Quân: “Tổng viện sẽ phái người tới sao?”
Diệp Quân nhìn cô ấy: “Chắc chắn rồi”.
Chuyện này không phải chuyện nhỏ, hắn không tin là tổng viện không biết.
Ngu Ngưng chợt nói: “Lỡ như tổng viện không phái người đến đây, hoặc người được phái tới là đồng bọn của bọn họ thì sao?”
Diệp Quân im lặng một lát rồi đáp: “Vậy thì tổng viện không cần phải tồn tại nữa”.
Nghe thấy thế, mọi người đều khá khiếp sợ.
Việt Kỳ nhìn thoáng qua Diệp Quân, không nói một lời.
Diệp Quân cất lời: “Ta không biết tiếp theo những người đó sẽ phái cao thủ cấp bậc gì tới, nhưng có thể chắc chắn rằng bọn họ sẽ đến trước khi người của tổng viện tới, ta muốn dạy các người một kiếm trận, các người đừng hỏi lai lịch của kiếm trận này, chỉ cần học là được”.
Mấy kiếm tu đưa mắt nhìn nhau, sau đó nhìn về phía Việt Kỳ, đương nhiên bọn họ không quá tin tưởng Diệp Quân, bọn họ chỉ tin mỗi Việt Kỳ thôi.
Việt Kỳ nhìn thoáng qua Diệp Quân, sau đó nói: “Tin tưởng hắn đi”.
Diệp Quân lập tức nói: “Kiếm trận ta sắp dạy cho mọi người tên là kiếm trận Tinh Hà…”
Dứt lời, hắn chợt chắp ngón tay, hai mươi hai tia sáng trắng bay vào giữa chân mày của ba mươi hai kiếm tu.
Chẳng mấy chốc, sắc mặt tất cả mấy người họ đều trở nên nặng nề, bọn họ nhìn Diệp Quân bằng ánh mắt vô cùng khiếp sợ.
Diệp Quân nói: “Ta đã đơn giản hoá kiếm trận này rồi, về phần có thể phát huy được bao nhiêu uy lực thì phải dựa vào bản thân các ngươi”.
Sau đó, hắn lại nói với Ngu Ngưng: “Ngu Ngưng cô nương, cô giúp ta một chuyện”.
Ngu Ngưng đáp: “Ngươi nói đi”.
Diệp Quân ngẫm nghĩ rồi nói: “Hiện tại chỉ Tiên Bảo Các có thể đột phá phong toả của bọn họ, dù Lưu Trung kia đã đứng về phía bọn họ, nhưng chắc chắn những quản sự bên dưới sẽ không biết được, ta cần cô phái người liên hệ với những quản sử kia, Tiên Bảo Các có mạng lưới tình báo riêng, những quản sự kia cũng đều có quyền lợi báo cáo lên cấp trên của riêng mình, ta cần bọn họ giúp chúng ta gửi tin tức ở đây đến Kiếm Tông”.
Ngu Ngưng cau mày: “Ngươi chắc là có thể làm được chứ?”
Diệp Quân nhìn cô ấy: “Thứ nhất, Lưu Trung biết những người đó mạnh, nhưng những quản sự bên dưới chắc chắn sẽ không biết, thứ hai những quản sự đó cũng đều có dã tâm, nếu Lưu Trung ngã xuống, bọn họ sẽ có cơ hội thăng chức. Thứ ba, nói với bọn họ nếu bọn họ chịu giúp đỡ chuyện này, Kiếm Tông sẽ nợ ơn bọn họ…”
Ngu Ngưng trầm giọng nói: “Nếu bọn họ vẫn không đồng ý thì sao?”
Diệp Quân khẽ đáp: “Vậy thì chứng mình Tiên Bảo Các của Thanh Châu đã nát lắm rồi”.
Ngu Ngưng nhìn thoáng qua Diệp Quân, sau đó xoay người rời đi.
“Ta cần làm gì?”
Lúc này, Việt Kỳ chợt lên tiếng.
Diệp Quân thôi suy nghĩ, hắn nhìn về phía Việt Kỳ: “Không biết Việt tông chủ có hứng thú học một chiêu kiếm kỹ không”.
Việt Kỳ nhìn chằm chằm hắn: “Kiếm kỹ gì?”
Diệp Quân đáp: “Tuế Nguyệt”.
Sức mạnh thời không Tuế Nguyệt là thứ mà hắn và Nhất Niệm học, vũ trụ Quan Huyên hiện tại hoàn toàn không có ai biết được kiếm kỹ này.
Việt Kỳ cất lời: “Cho ta xem qua”.
Diệp Quân khẽ mỉm cười, sau đó chỉ tay, một tia sáng trắng bay vào giữa chân mày của Việt Kỳ, vô số thông tin tràn vào đầu bà ta.
Nét mặt Việt Kỳ dần trở nên nặng nề, một lúc lâu sau đó, bà ta nhìn về phía Diệp Quân: “Rốt cuộc ngươi là ai”.
Thật ra bà ta đã muốn hỏi câu này từ lâu rồi.
Diệp Quân lắc đầu: “Tạm thời không thể cho bà biết được”.
Việt Kỳ nhìn hắn, sau đó nói: “Ngươi không phải đến từ nền văn minh bên ngoài, đúng không?”
Hiện tại bên ngoài có rất nhiều nền văn minh, bà ta khá sợ gian tế.
Đương nhiên Diệp Quân hiểu ý Việt Kỳ, hắn mỉm cười nói: “Ai cũng có thể là gian tế, nhưng ta là người không có khả năng đó nhất”.
Sau đó, hắn lại thêm một câu: “Viện trưởng là tín ngưỡng của ta”.
Việt Kỳ gật đầu, không nói gì thêm.
Khoảng thời gian sau đó, Diệp Quân bắt đầu hướng dẫn Việt Kỳ và các kiếm tu.
Thời gian không nhiều.
Dù là tạm thời ôm chân Phật, nhưng có chỉ điểm của Diệp Quân, hơn nữa bọn họ đều là thiên tài yêu nghiệt, lĩnh ngộ khá nhanh, vì thế không mất quá nhiều thời gian, hai mươi kiếm tu đều đã có thể nắm giữ được kiếm trận tinh hà…
Việt Kỳ càng khỏi phải nói, Diệp Quân chỉ nói một lần bà ta đã làm quen được rồi.
Thiên phú kiếm đạo của bà ta cũng rất yêu nghiệt.
Tiên Bảo Các Thanh Châu.
Ngoài Lưu Trung quản sự, thật ra Tiên Bảo Các còn có mấy quản sự nữa, mỗi người đều có quyền mật tấu lên tổng các, hơn nữa không cần thông qua sự đồng ý của chủ quản sự, sở dĩ làm thế là vì sợ chủ quản sự nắm quyền, làm theo ý mình.
Ngu Ngưng tìm đến một quản sự trong đó, quản sự này tên Chu Vũ, tìm đến ông ta đương nhiên là có nguyên nhân.
Thật ra sau khi quản sự nhiệm kỳ trước được điều đi, ông ta vốn là Phó chủ quản sự vốn nên được thăng cấp thành chủ quản sự, nhưng không ngờ Tiên Bảo Các chợt phái một chủ quản sự đến.
Những năm gần đây, Chu Vũ liên tục bị chèn ép.
Trong mật thất.
Chu Vũ nhìn Ngu Ngưng: “Ngu Ngưng cô nương, cô đến tìm ta chắc chắn là vì ta và tên khốn Lưu Trung kia có mâu thuẫn nhau, nhưng ta xin nói thẳng, dù tên khốn Lưu Trung này lên chức dựa vào quan hệ, nhưng ông ta không phải một kẻ ngốc, lần này nếu ông ta đã dám đắc tội với Kiếm Tông đứng về phía bên kia, thì ta dùng đầu gối suy nghĩ cũng biết thực lực bên kia đáng sợ đến mức nào… Dù ta rất muốn đào một tổ tiên của ông ta lên, nhưng ta không muốn chết”.
Ngu Ngưng nhìn chằm chằm Chu Vũ: “Ông có muốn biết vì sao Kiếm Tông của ta phải liều mạng bảo vệ thiếu niên kiếm tu kia không?”
Chu Vũ nhíu mày: “Chẳng lẽ không phải vì các người bị…”
Nói đến đây, ông ta vội vàng dừng lại.
Kiếm Tông nổi tiếng là cứng đầu…
Ngu Ngưng bình tĩnh nói: “Ông thật sự nghĩ vậy sao?”
Chu Vũ trầm giọng đáp: “Ngu Ngưng cô nương, cô muốn nói gì?”
Ngu Ngưng nói: “Với khả năng tình báo của Tiên Bảo Các, chắc các người cũng biết chuyện thiếu niên kia có thể chống lại cao thủ thần tính một phần chỉ với cảnh giới Nhân Tiên đúng không?”
Chu Vũ nhìn chằm chằm Ngu Ngưng: “Đó là sự thật sao?”
Tin tức có nói thế, nhưng thật ra ông ta cũng không quá tin tưởng, vì quá vô lý.
Ngu Ngưng gật đầu: “Đây là sự thật”.
Chu Vũ nhìn cô ấy, không nói một lời.
Ngu Ngưng biết mình phải có nhiều căn cứ hơn, vì thế cô ấy nói thẳng: “Ông có biết thân phật thật sự của hắn không? Diệp Dương… Diệp Dương…”
“Dương Diệp?”
Chu Vũ đứng phắt dậy như phát điên: “Dương Diệp chính là Kiếm Chủ Thanh Sam năm đó, ông ấy không thể nào xuất hiện được, mà nhà của viện trưởng họ Dương… Viện trưởng cải trang vi hành ư… Mẹ kiếp, giờ ta đã hiểu rồi, ai có thể chống lại cao thủ thần tính một phần chỉ với cảnh giới Nhân Tiên chứ? Chỉ viện trưởng mới yêu nghiệt như thế thôi!”
Nói xong, ông ta vỗ mạnh một phát lên đùi mình: “Con mẹ nó, mộ tổ tiên của ông đây bốc khói xanh rồi! Không ngờ ông đây lại có một cơ hội lớn như thế…”
Ngu Ngưng im lặng.
Cô ấy vốn muốn nói Diệp Dương là học trò của viện trưởng…
Giờ thì hiểu lầm to rồi!
Chương 2207: Đòi người
Nhìn Chu Vũ phấn khích như được tiêm kích thích, Ngu Ngưng lặng thinh.
Lúc này cô ấy không biết nên nói gì.
Viện trưởng?
Ngu Ngưng cau chặt mày, cô ấy bỗng nhận ra hình như Chu Vũ phân tích cũng có lý.
Nhưng cô ấy nhanh chóng phủ nhận suy nghĩ này.
Quá nhảm nhí.
Sao viện trưởng có thể về đây được chứ?
Nói không chừng viện trưởng vẫn đang ở đâu đó chơi đùa.
Chu Vũ phấn khích đi tới đi lui trong phòng, đột nhiên ông ta dừng lại, nghiêm túc nhìn Ngu Ngưng: “Ngu Ngưng cô nương, bây giờ có bao nhiêu người biết thân phận của viện trưởng?”
Ngu Ngưng do dự một lát, sau đó nói: “Hiện giờ chỉ có tông chủ và ta, còn ông nữa”.
Lúc này cô ấy chọn mặc kệ, cứ xem hắn là viện trưởng đi.
Chu Vũ gật đầu, cảm kích nói: “Cảm ơn Việt tông chủ và Ngu Ngưng cô nương đã tin tưởng và khẳng định phẩm chất của Chu Vũ ta”.
Ngu Ngưng: “…”
Chu Vũ đột nhiên ngồi xuống, ông ta buộc mình phải bình tĩnh lại, một lúc sau mới nhìn Ngu Ngưng nói: “Ngu Ngương cô nương, lần này viện trưởng cải trang đến có lẽ là để xem thử bây giờ nội bộ còn tồn tại vấn đề gì, thế nên đừng để người khác biết thân phận của viên trưởng, nhất định phải giữ bí mật”.
Ngu Ngưng không nói gì, thầm gật đầu.
Chu Vũ lại nói: “Giờ ta sẽ gửi đơn đến tổng các để giải thích cặn kẽ sự việc… Còn có Kiếm Tông, ta sẽ lập tức truyền âm đến Kiếm Tông qua kênh đặc biệt, thông báo cho Kiếm Tông biết”.
Ngu Ngưng nhìn Chu Vũ, gật đầu: “Được, vậy ta đi trước”.
Nói rồi cô ấy đứng dậy đi.
Sau khi Ngu Ngưng rời đi, Chu Vũ ngồi lặng thinh ở đó một lát, ông ta bỗng lấy một tờ phù truyền tin ra rồi gửi cho chủ quản sự của Tiên Bảo Các ở Nam Châu: “Vương Nhạc… vẫn còn cơ hội để thay đổi số mệnh của ngươi… Mẹ nó chứ, ngươi đừng không tin ta, ông đây lấy tổ tiên mười tám đời của ta ra thề, nếu ta gạt ngươi, họ sẽ bị sét đánh…”
Một lúc sau.
Trong một căn phòng bí mật ở Nam Châu.
Một người đàn ông trung niên đứng phắt dậy.
Người này chính là Vương Nhạc – chủ quản sự của Tiên Bảo Các ở Nam Châu.
Vương Nhạc im lặng một lúc, ông ta bỗng lấy một bùa truyền âm ra rồi nghiền nát, gửi cho chủ quản sự của Tiên Bảo Các ở Vân Châu: “Ông Tần, có một cơ hội thay đổi số mệnh của ngươi… Mẹ nó chứ, ngươi đừng không tin ta, ông đây lấy tổ tiên mười tám đời của ta ra thề, nếu ta gạt ngươi, họ sẽ bị sét đánh…”
Một lúc sau, ở Vân Châu, một ông lão bỗng đứng dậy, ông ta im lặng một lúc, lấy một bùa truyền âm ra…
Lúc ra khỏi Tiên Bảo Các, Ngu Ngưng có vẻ hơi ngơ ngác.
Hiểu lầm này lớn quá.
Cô ấy vẫn còn chưa hoàn hồn.
Ngu Ngưng lắc đầu: “Thôi vậy”.
Nói xong, cô ấy lặng thinh biến mất khỏi đó.
Kiếm Tông.
Lúc này Kiếm Tông đã bày sẵn trận thế, hơn nữa xung quanh Kiếm Tông đều bảo vệ nghiêm mật, không ai có thể bước vào phạm vi của Kiếm Tông.
Vì Thanh Châu bị phong tỏa, dẫn đến rất nhiều người bất mãn, nhưng không có tác dụng gì, ngay cả nơi kiện tụng cũng không có.
Nhiều người đều biết có khả năng Thanh Châu đã xảy ra chuyện.
Trong một võ đài đã đóng cửa, Diệp Quân ngồi khoanh chân lại, xung quanh hắn có rất nhiều linh tinh cực phẩm, còn có các linh trận hỗ trợ.
Tu luyện.
Mỗi khi hắn tăng thêm một cảnh giới, thực lực đều tăng lên rất nhanh.
Khoảng một canh giờ sau, khí tức quanh người hắn bỗng tăng lên.
Cảnh giới Địa Tiên!
Lúc này Việt Kỳ bỗng bước vào phòng tu luyện, Diệp Quân mở mắt ra nhìn bà ta, Việt Kỳ nói: “Xung quanh Kiếm Tông xuất hiện vài khí tức không rõ”.
Diệp Quân nói: “Có biết là tộc nào của tổng viện không?”
Việt Kỳ lắc đầu: “Đối phương che giấu rất kỹ”.
Diệp Quân cau mày.
Việt Kỳ nói: “Có lẽ họ sắp ra tay rồi”, Diệp Quân nói: “Đến rồi”.
Việt Kỳ sửng sốt, ngay sau đó bà ta biến sắc.
Ầm!
Một uy lực khí thế vô hình bỗng bao phủ khắp Kiếm Tông.
Diệp Quân nhìn Việt Kỳ: “Đi gặp người đó thôi”.
Hai người ra khỏi phòng bí mật.
Ở bên ngoài.
Diệp Quân và Việt Kỳ đi đến bầu trời, cách trước mặt họ không xa là một người đồ đen bí ẩn.
Khí tức người đồ đen rất bí ẩn, không cảm nhận được thực lực và thân phận thật của gã.
Việt Kỳ nhìn người đồ đen: “Ngươi là ai?”
Người đồ đen khàn giọng nói: “Việt tông chủ, ta nghe theo lệnh đến bắt hắn, mong bà đừng cản”.
Việt Kỳ híp mắt: “Nghe theo lệnh, ngươi nghe theo lệnh của ai?”
Người đồ đen nói: “Ngoại các”.
Mặc dù ngoại các không có quyền lực như nội các, nhưng vẫn có thể quản lý các phân viện của thư viện và phân viện Kiếm Tông ở bên ngoài”.
Việt Kỳ lạnh lùng nói: “Ngươi có bằng chứng gì?”
Người đồ đen bỗng xòe tay ra, một lệnh bắt giữ xuất hiện trong tay gã, trên đó đóng dấu ấn đặc biệt của nội các, sắc mặt Việt Kỳ tối sầm.
Bà ta không ngờ đối phương lại có thể lấy được lệnh bắt giữ của ngoại các.
Người đồ đen nói tiếp: “Việt tông chủ, mong bà giao người này ra, nếu hắn chống đối thì giết thẳng tay”.
Việt Kỳ nhìn chằm chằm người đồ đen: “Hắn là người của Kiếm Tông ta, cho dù có vấn đề gì thì cũng thuộc quyền quản lý của tổng viện Kiếm Tông”.
Người đồ đen bình tĩnh nói: “Việt tông chủ, từ bao giờ mà Kiếm Tông độc lập khỏi thư viện thế?”
Việt Kỳ sầm mặt, không nói gì.
Người đồ đen nói tiếp: “Việt tông chủ, ta hỏi bà lần cuối, bà có giao người này ra không?”
Chương 2208: Giết sạch cả tông môn
Việt Kỳ bật cười nói: “Không ngờ thư viện lại tối tăm như vậy, giữa thanh thiên bạch nhật mà các ngươi lại có thể đổi trắng thay đen thế, các ngươi ngang ngược như vậy, không sợ mang họa đến cho gia tộc của mình sao?”
Người đồ đen bình tĩnh nói: “Việt tông chủ, chuyện này không cần bà lo. Nếu bà đã công khai làm trái lệnh ngoại các, bảo vệ người này thì ta sẽ giết bà, cũng không ai có thể nói được gì”.
Nói rồi gã bỗng tiến đến trước, uy lực đáng sợ lập tức bao phủ lấy Việt Kỳ.
Cảnh giới hai phần thần tính.
Ở vũ trụ Quan Huyên, cảnh giới Thần Đạo bắt đầu tu luyện thần tính, đó đã xem là cường giả đỉnh cấp.
Việt Kỳ bỗng tiến lên một bước, một tiếng kiếm vang vọng khắp trời đất, sau đó một tia kiếm quang bắn xuyên không trung, thoáng chốc xé nát uy lực khí thế đó.
Người đồ đen ở đằng xa tung ra một quyền.
Ầm!
Một quyền này khiến nhát kiếm đó dừng lại.
Lúc này Việt Kỳ lại tiến thêm một bước, cả người bà ta đã biến thành kiếm quang rồi biến mất khỏi đó.
Người đồ đen híp mắt, giơ tay lên đấm một quyền.
Ầm!
Sau khi vùng kiếm quang nổ tung, một bóng người lùi về sau nhưng không phải là Việt Kỳ, mà là người đồ đen đó.
Sau khi một nhát kiếm khiến người đồ đen đó lùi lại, Việt Kỳ thuận thế đuổi theo, lại đâm mạnh một nhát kiếm vào người đồ đen đó.
Vèo!
Một tia kiếm quang xé tan không trung.
Vù!
Người đồ đen đó lại bị nhát kiếm này đánh lùi.
“Hỗn láo!”
Ngay lúc này một giọng nói bỗng vang lên.
Việt Kỳ ngẩng đầu lên nhìn, Chu Khưu và ‘Tông Võ’ đó chậm rãi bước đến, Chu Khưu nhìn Việt Kỳ: “Việt tông chủ, bà muốn làm phản sao?”
Việt Kỳ lạnh lùng nhìn Chu Khưu: “Chu Khưu, ông biết ông đang làm gì không?”
Chu Khưu bình tĩnh nói: “Làm gì ư? Hôm nay bọn ta đến đây bắt người theo lệnh của ngoại các, nhưng Việt tông chủ bà lại công khai chống lại. Sao thế, bà muốn làm phản à?”
Dứt lời, ông ta tức giận trợn mắt nhìn các cường giả kiếm tu bên dưới: “Nghe đây, hôm nay bọn ta đến đây bắt Diệp Dương theo lệnh của ngoại các, nếu các người vẫn cố chấp chống cự thì đó là làm phản, sẽ bị giết không thương tiếc”.
Tuân lệnh của ngoại các!
Các kiếm tu ở đó nhìn nhau, lúc này Việt Kỳ bỗng nói: “Đệ tử Kiếm Tông nghe lệnh, mọi người lui xuống, không được tiến lên”.
Bà ta biết mình không thể để các đệ tử Kiếm Môn này ra tay, vì như thế họ sẽ hy sinh mạng sống một cách vô ích, lần này bà ta đã đánh giá thấp thế lực của đám người này. Xung quanh Kiếm Tông có vài khí tức bí ẩn và mạnh, các cường giả cấp bậc này không phải là những người mà kiếm tu ở Kiếm Tông Thanh Châu Kiếm có thể chống lại.
Lúc này Ngu Ngưng bỗng biến thành kiếm quang đáp xuống phía sau Việt Kỳ.
Các kiếm tu xung quanh đều ngự kiếm bay lên trời, đến phía sau Việt Kỳ.
Thấy thế Việt Kỳ nổi giận: “Các ngươi làm gì thế?”
Ngu Ngưng nhìn Việt Kỳ: “Sư phụ, đệ tử Kiếm Tông cùng tiến cùng lùi”.
“Cùng tiến cùng lùi”.
Tất cả đệ tử Kiếm Tông đều đồng thanh nói.
“Hỗn xược!”
Ngay lúc này Chu Khưu bỗng tức giận quát: “Các người muốn làm phản sao?”
Ngu Ngưng nhìn Chu Khưu, lạnh lùng nói: “Làm phản? Chu viện chủ, ta nghĩ người muốn làm phản là ông đấy. Ông là chủ của thư viện Thanh Châu, thế mà lại tiếp tay cho kẻ ác đổi trắng thay đen, ông không sợ sau này viện trưởng sẽ giết cả nhà ông sao?”
Chu Khưu không cảm xúc nói: “Hôm nay bọn ta nghe theo lệnh của thư viện đến bắt giữ người này, đây là hợp pháp, cho dù viện trưởng có ở đây, hắn cũng không thể nói gì. Nhưng đám đệ tử Kiếm Tông các người thế mà lại công khai làm trái lệnh của thư viện…”
Ngay lúc này ‘Tông Võ’ đó bỗng cười nói: “Chu viện chủ, không cần phải nhiều lời với chúng đâu”.
Nói xong gã nhìn Việt Kỳ nói: “Việt tông chủ, nếu bà đã cố chấp bảo vệ người này thì bọn ta cũng chỉ đành giết cả bà và hắn thôi”.
Gã vừa dứt lời, thời không xung quanh đột nhiên rung chuyển, ngay sau đó hàng chục người đồ đen chậm rãi bước ra từ bốn phía, từng luồng khí tức uy lực đáng sợ bỗng lan ra, áp chế mọi thứ.
Người đến có cảnh giới thấp nhất là cảnh giới Nhân Đạo.
Các cường giả này chỉ có thể được xem là cấp trung nếu ở tổng viện, còn ở các châu nhỏ thì quả là sự tồn tại như thần.
Nhìn thấy các cường giả đáng sợ này, đệ tử Kiếm Tông đều ngây người.
Thư viện điều động nhiều cường giả đỉnh cấp đến thế sao?
Chu Khưu dùng huyền khí truyền âm cho ‘Tông Võ’: “Đám người này đều là người của Kiếm Tông, nếu giết rồi, tổng viện Kiếm Tông…”
‘Tông Võ’ không nghĩ thế: “Giết thì cũng đã giết rồi, tổng viện Kiếm Tông thì thế nào?”
Nói rồi vẻ mặt gã bỗng trở nên hơi hung dữ: “Ở vũ trụ Quan Huyên, chúng ta là trời!”
Chu Khưu: “…”
Việt Kỳ ở cách đó không xa cũng cực kỳ ngạc nhiên, bà ta cũng không ngờ đối phương lại một lần phái đến nhiều cường giả đỉnh cấp như thế.
Lúc này ‘Tông Võ’ đó bỗng nói: “Tất cả kiếm tu ở Kiếm Tông Thanh Châu công khai chống lại lệnh của thư viện, đây là muốn làm phản, lập tức giết sạch”.
Giết hết cả tông môn!
Chương 2209: Dừng tay
Giết sạch cả tông môn!
Ngay khi ‘Tông Võ’ vừa dứt lời, các cường giả đỉnh cấp xung quanh bỗng lắc mình đồng loạt lao về phía các đệ tử Kiếm Tông ở phía xa, mấy chục cường giả ra tay cùng lúc, chỉ là uy lực khí tức đã làm cho trời đất chấn động đến mức trở nên hư ảo.
Nhìn thấy Tông Võ thế mà lại muốn tiêu diệt Kiếm Tông thật, sắc mặt Chu Khưu hơi tái nhợt, ông ta không ngờ Tông Võ lại dám làm ra chuyện quyết tuyệt như vậy, giết chết đám đệ tử Kiếm Tông trước mặt này thì sự việc sẽ rất tồi tệ, mặc dù chỉ là một phân viện của Kiếm Tông nhưng họ cũng thuộc về Kiếm Tông.
Nhưng nghĩ lại nếu không giết đám người này, đến lúc thiếu niên tên Diệp Dương đó báo cáo chuyện gian lận trong cuộc thi Vạn Châu của họ thì chuyện này cùng rất tồi tệ.
Đã muốn làm thì sao không làm tuyệt tình?
Nghĩ đến đây, ánh mắt Chu Khưu cũng đầy sát khí, dĩ nhiên ông ta hiểu rõ kiêng kỵ nhất lúc này là do dự không quyết.
Đã đến lúc này rồi thì là ngươi chết ta sống, không còn đường lui.
“Hỗn xược!”
Thấy đám cường giả bí ẩn đó đột nhiên ra tay, Việt Kỳ cách đó không xa tức giận quát, hai tay bà ta cầm kiếm vung mạnh một cái.
Vèo!
Sau khi một tiếng kiếm vang lên, một vùng kiếm quang lập tức đánh lùi các cường giả đang lao đến chỗ đệ tử Kiếm Tông đó.
Lúc này người đồ đen cách đó không xa bỗng biến mất khỏi đó.
Ầm!
Một luồng khí tức cực mạnh cuồn cuộn quét đến.
Ánh mắt Việt Kỳ lóe lên tia hung dữ, bà ta lắc mình biến thành tia kiếm quang lao đến.
Vụt!
Hai người vừa va chạm vào nhau, sức mạnh đáng sợ bỗng nổ tung, dư chấn của sức mạnh đó làm rung chuyển cả trời đất, lay động dữ dội như nước sôi, cực kỳ đáng sợ.
Ngay lúc này, các cường giả bí ẩn đó bỗng lao đến chỗ đệ tử Kiếm Tông cách đó không xa.
Diệp Quân bỗng nói: “Kiếm trận!”
Vừa dứt lời, ba mươi hai tia kiếm quang đột nhiên bắn lên bầu trời từ trong một nhóm đệ tử Kiếm Tông cách đó không xa, ngay sau đó ba mươi hai đệ tử Kiếm Tông cầm trường kiếm chỉ thẳng lên trời, thoáng chốc ba mươi hai sức mạnh sao trời lao thẳng xuống.
Ầm!
Sức mạnh sao trời cực mạnh lập tức khiến các cường giả bí ẩn đó lùi về sau…
Thấy thế, ‘Tông Võ’ cách đó không xa cau mày: “Kiếm trận…”
Nói xong, gã quay đầu nhìn Chu Khưu bên cạnh: “Kiếm Tông còn có kiếm trận này à?”
Chu Khưu trầm giọng nói: “Ta không biết”.
Ông ta nhìn mấy mươi cột sáng sao trời ở đằng xa, ánh mắt đầy vẻ ngờ vực, chưa từng nghe nói Kiếm Tông có kiếm trận mạnh như vậy.
“Giết”.
Đúng lúc này, ba mươi hai kiếm tu ở phía xa bỗng phẫn nộ hét lớn, ngay lập tức ba mươi hai sức mạnh sao trời tụ lại một chỗ, sau đó bắn ra kiếm ý cực mạnh, hướng thẳng về phía đám cường giả bí ẩn đó.
Ầm!
Chỉ trong chốc lát, đám cường giả bí ẩn đó bị đánh văng ra xa cả ngàn trượng, hai cường giả dẫn đầu bị chấn động đến mức cơ thể nát vụn, chỉ còn lại linh hồn.
Nhóm cường giả bí ẩn hơi ngây người, họ không ngờ những kiếm tu này lại có thể thi triển một kiếm trận mạnh như vậy, vì xét về cảnh giới, họ có thể đè bẹp những kiếm tu này.
Cách đó không xa, Chu Khưu cũng nhíu mày, uy lực của kiếm trận này hơi vượt xa những gì ông ta nghĩ.
‘Tông Võ’ bên cạnh ông ta bỗng cười nói: “Thú vị đấy, kiếm trận này thú vị thật”.
Chu Khưu trầm giọng nói: “Phải nhanh chóng giải quyết để khỏi đêm dài lắm mộng”.
‘Tông Võ’ bình tĩnh nói: “Yên tâm, họ không gây ra chuyện gì lớn được đâu”.
Chu Khưu nhìn ‘Tông Võ’, không nói gì.
Ở một bên khác, Diệp Quân khẽ nói: “Nếu có thêm một chút thời gian nữa thì tốt rồi”.
Vẫn là thời gian quá ít.
Các đệ tử Kiếm Tông này chỉ thi triển khoảng một phần sức mạnh của kiếm trận Tinh Hà, nếu có thể phát huy được ba phần sức mạnh, một đòn tấn công vừa rồi sẽ đủ để giết chết đám cường giả bí ẩn trước mặt này.
Dĩ nhiên làm được đến bước này trong thời gian ngắn như vậy đã cực kỳ hiếm thấy rồi.
Hắn nhìn ‘Tông Võ’ cách đó không xa, ánh mắt lóe sáng, không biết đang nghĩ gì.
Sau đòn tấn công này, sắc mặt của ba mươi hai kiếm tu đều hơi tái nhợt, không còn cách nào khác, cảnh giới của họ quá thấp, có thể thi triển được kiếm trận này đã là giới hạn với họ rồi.
‘Tông Võ’ cách đó không xa bỗng nói: “Cảnh giới của họ không đủ, không thể phát huy được uy lực của kiếm trận, giết!”
Nghe ‘Tông Võ’ ra lệnh, đám cường giả bí ẩn đó lập tức lao đến các đệ tử Kiếm Tông lần nữa.
“Giết!”
Thấy các cường giả bí ẩn đó lại xông đến, ba mươi hai kiếm tu lập tức nổi giận hét lên, lại thúc giục kiếm trận lần nữa.
Ba mươi hai sức mạnh sao trời lao thẳng xuống từ trong tinh không.
Ầm! Sức mạnh sao trời đó lại khiến các cường giả bí ẩn đó bị đánh lui về sau, nhưng trong số ba mươi hai kiếm tu, có hơn mười kiếm tu ngã xuống, đã đạt đến giới hạn của họ.
Thấy thế các cường giả bí ẩn bị đánh lùi đó thở phào, sau đó lại định ra tay lần nữa…
“Dừng tay!”
Ngay lúc này một giọng nói tức giận vang lên.
Nghe thế mọi người nhìn sang, Chu Vũ dẫn theo sáu thị vệ chạy đến.
Chương 2210: Đá truyền âm
Nhìn thấy Chu Vũ, ‘Tông Võ’ cau mày: “Ông ta là ai?”
Chu Khưu trầm giọng nói: “Một quản sự của Tiên Bảo Các… Lưu Trung, có chuyện gì thế?”
Chu Vũ vội chạy đến chỗ Diệp Quân, vô thức định quỳ xuống, nhưng ông ta nhanh chóng nhận ra mình không thể làm thế bèn chắp tay lại, lo lắng nói: “Diệp công tử”.
Diệp Quân nhìn Chu Vũ đột nhiên xuất hiện, hơi ngờ vực: “Ông là ai?”
Chu Vũ vội nói: “Ta là một quản sự nhỏ bé ở Tiên Bảo Các Thanh Châu”.
Quản sự nhỏ!
Diệp Quân hơi ngạc nhiên, hắn nhìn Ngu Ngưng ở cách đó không xa, vẻ mặt Ngu Ngưng hơi mất tự nhiên.
Lúc này Chu Vũ lén nhìn Diệp Quân, không nhìn còn đỡ, vừa nhìn đã giật mình.
Vì ông ta thấy thiếu niên trước mặt này lại giống viện trưởng thật.
Lúc này Lưu Trung bỗng xuất hiện, ông ta nhìn Chu Vũ, tức giận nói: “Chu Vũ, ngươi làm gì thế?”
Chu Vũ xoay người lại lạnh lùng nhìn Lưu Trung: “Lưu Trung, ta nghĩ lần này cuộc thi Vạn Châu có người gian lận, ta đã truyền tin tới tổng viện và Kiếm Tông, yêu cầu Kiếm Tông và tổng viện đến đây điều tra”.
Lưu Trung bỗng nổi giận: “Mẹ nó, ngươi điên rồi sao? Cuộc thi Vạn Châu có gian lận hay không thì liên quan gì đến ngươi?”
Chu Vũ tức giận nói: “Mắng người đấy à? Đệch, ta đệch, đệch…”
Mọi người: “…”
Diệp Quân: “…”
Lưu Trung tức đến mức mặt mày tái mét.
‘Tông Võ’ bỗng nói: “Nếu đã không muốn đi đường sống, nhất quyết đi tìm đường chết thì cho ông ta được toại nguyện”.
Dứt lời, gã vung tay lên, các cường giả bí ẩn xung quanh định ra tay.
“Ta xem ai dám động vào Diệp công tử”.
Lúc này một giọng nói bỗng vang lên từ trên trời, ngay sau đó hàng trăm người lao đến.
Nhìn thấy mấy người dẫn đầu, Lưu Trung sửng sốt.
Mấy người dẫn đầu chính là chủ quản sự Tiên Bảo Các ở Nam Châu, chủ quản sự Tiên Bảo Các ở Vân Châu…
Đủ mười sáu vị chủ quản sự Tiên Bảo Các.
Nhìn thấy cảnh tượng này, không chỉ Lưu Trung mà Chu Khưu mà ‘Tông Võ’ ở một bên cũng cau mày.
Mấy người này sao vậy?
Sau khi Vương Nhạc – chủ quản sự Tiên Bảo Các ở Nam Châu đến, ông ta lập tức liếc nhìn Diệp Quân. Khi nhìn thấy Diệp Quân, ông ta cau mày, mặc dù thiếu niên trước mặt hơi giống viện trưởng nhưng vẻ ngoài của hắn lại khác.
Lúc này một chủ quản sự bên cạnh ông ta bỗng nói: “Ông Vương, ông có chắc là cậu ấy không?”
Vương Nhạc ngay thẳng nói: “Nói nhảm, ta còn có thể lừa ông sao?”
Lão Tần do dự, sau đó nói: “Chuyện lần này không phải chuyện nhỏ, nếu cậu ấy không phải, e là chúng ta phải đi đầu thai trước đấy”.
Vương Nhạc nghiêm túc nói: “Ông nhìn cho kỹ đi, thiếu niên này đối mặt với nhiều cường giả như vậy mà vẫn bình tĩnh, mặc dù dung mạo không giống nhưng khá lợi hại. Hơn nữa, phong thái này… ông nghĩ xem, thiếu niên bình thường này có phong thái như vậy?”
Lão Tần nhìn Diệp Quân cách đó không xa, ông ta do dự một lúc, gật đầu: “Thật ra ông nói cũng có lý”.
Vương Nhạc: “…”
Lúc này Chu Khưu bỗng bước ra, sầm mặt nói: “Vương Nhạc, Lão Tần, các ngươi làm gì thế?”
Vương Nhạc nhìn Chu Khưu: “Chu Khưu, bọn ta nghĩ lần này cuộc thi Vạn Châu có vấn đề, bọn ta mời tổng viện phái người đến điều tra”.
Chu Khưu sầm mặt: “Vương Nhạc, chuyện này là chuyện của nội bộ thư viện, không liên quan đến Tiên Bảo Các các ngươi”.
Vương Nhạc bình tĩnh nói: “Tại sao lại không liên quan? Cuộc thi Vạn Châu có liên quan đến Vạn Châu… Nhưng Chu Khưu ngươi lại không ổn lắm nhỉ! Chuyện này liên quan đến thứ hạng của Thanh Châu, nhưng ngươi thì không quan tâm chút nào, ngược lại đi với đám người ở Thương Châu…”
Chu Khưu nhìn chằm chằm Vương Nhạc: “Ngoại các đã hạ lệnh phải bắt giữ Diệp Dương, Kiếm Tông dùng vũ lực can thiệp, đó là tội làm phản, bây giờ ngươi cũng định làm phản à?”
Vương Nhạc cười nói: “Chu Khưu, ngươi đừng lấy chuyện này để dọa ta, Tiên Bảo Các là Tiên Bảo Các, thư viện là thư viện, thư viện không có quyền quản lý Tiên Bảo Các bọn ta. Ta biết lai lịch của người bên cạnh ngươi khá lớn, thế mà lại có thể khiến nhà họ Diệp và nhà họ An đều im lặng… Nhưng không biết người đó có khả năng làm cho Tiên Bảo Các của ta im lặng hay không”.
Sắc mặt Chu Khưu u ám đến đáng sợ, ông ta không ngờ các chủ quản sự của Tiên Bảo Các này lại đột nhiên can thiệp vào chuyện này, mặc dù thực lực của những người này không mạnh nhưng địa vị của họ rất đặc biệt, nếu động vào họ thì ảnh hưởng sẽ rất xấu, vì Tiên Bảo Các không nằm dưới sự kiểm soát của thư viện Quan Huyên.
Đúng lúc này ‘Tông Võ’ bỗng lấy một viên đá truyền âm ra, đá truyền âm khẽ rung lên, ngay sau đó gã xòe tay ra, đá truyền âm chậm rãi bay tới chỗ Vương Nhạc.
Vương Nhạc nhíu mày.
‘Tông Võ’ cười nói: “Cầm lên nghe đi”.
Vương Nhạc nhìn ‘Tông Võ’, sau đó cầm đá truyền âm lên, ngay sau đó một giọng nói vang lên từ bên trong: “Mọi người trong Tiên Bảo Các lập tức sơ tán, nếu không tất cả đều sẽ lập tức bị cách chức, sẽ không còn liên quan gì đến Tiên Bảo Các nữa”.
Bình luận facebook