-
Chương 2211-2215
Chương 2211: Diệp Quan Chỉ đến
Vừa nghe nói vậy, các chủ quản sự của Tiên Bảo Các đều biến sắc.
Vì người nói là Vương Tiêu – trưởng lão ngoại điện của Tiên Bảo Các, tất cả quản sự đều không ngỡ người trước mặt này không chỉ có thể can thiệp vào tổng viện của thư viện mà còn có thể can thiệp vào Tiên Bảo Các.
Rốt cuộc đây là ai?
Vương Nhạc ngẩng đầu lên nhìn ‘Tông Võ’ ở phía xa, sắc mặt cực kỳ nghiêm trọng: “Rốt cuộc ngươi là ai?”
Không chỉ có thể can thiệp vào tổng viện thư viện mà còn có thể can thiệp vào Tiên Bảo Các, chắc chắn không phải là thế lực tầm thường.
‘Tông Võ’ mỉm cười ẩn ý: “Ta là ai không quan trọng, quan trọng là ta có thể giết chết ông bất cứ lúc nào, hiểu chưa?”
Sắc mặt Vương Nhạc cực kỳ khó coi, đương nhiên là có kinh hãi, ông ta không ngờ một lời truyền âm của đối phương lại khiến một vị trưởng lão ngoại các Tiên Bảo Các ra lệnh như vậy, trưởng lão ngoại điện Vương Tiêu còn cùng một giuộc với gã.
‘Tông Võ’ bỗng cười nói: “Không đúng, quản sự ở cấp bậc như ông không đủ tư cách bị ta bóp chết, bây giờ lập tức rời khỏi đây, hiểu không?”
“Sợ cái rắm!”
Đúng lúc này, Chu Vũ ở cách đó không xa bỗng bước ra: “Cho dù thế lực ở sau lưng gã có cao tới tận trời thì sao chứ? Đánh là xong chuyện”.
Vương Nhạc nhìn Diệp Quân ở một bên, đang định nói gì đó, nhưng lúc này một thanh âm khác lại vang lên từ đá truyền âm truyền, lần này giọng nói đó đã ngưng tụ thành một chùm âm thanh, đi vào giữa trán Vương Nhạc, chỉ có một mình ông ta có thể nghe thấy.
Ngay sau đó đồng tử Vương Nhạc co rụt, như thế khó tin nhìn ‘Tông Võ’ ở cách đó không xa, sau đó nói: “Chúng ta đi thôi”.
Nói rồi ông ta xoay người rời đi.
Cảnh tượng bất ngờ này khiến mọi người đều sửng sốt.
Chu Vũ tức giận nói: “Vương Nhạc”.
Vương Nhạc dừng bước, quay đầu nhìn Chu Vũ, dùng huyết khí truyền ầm: “Hắn không thể là viện trưởng thật, nếu hắn thực sự là viện trưởng, những người trước mặt này không có khả năng không biết, Chu Vũ, bây giờ ngươi quay đầu vẫn còn kịp”.
Chu Vũ nhìn chằm chằm Vương Nhạc, dùng huyền khí truyền âm: “Có phải ngươi biết thân phận của họ không?”
Vương Nhạc gật đầu, sắc mặt nghiêm trọng.
Chu Vũ trầm giọng nói: “Họ là ai?”
Vương Nhạc im lặng một lúc, truyền âm bằng huyền khí…
Ngay sau đó đồng tử Chu Vũ co rụt lại: “Sao có thể chứ?”
Vương Nhạc nhìn Diệp Quân cách đó không xa, sau đó lại nhìn Chu Vũ: “Nếu hắn là viện trưởng thật, sao họ có thể không biết?”
Nói rồi ông ta dẫn các quản sự của Tiên Bảo Các rời đi.
Sắc mặt Chu Vũ cực kỳ khó coi, ông ta quay đầu nhìn Diệp Quân cách đó không xa, lúc này ông ta cảm thấy hơi ngờ vực.
Nói đúng hơn là nghi ngờ.
Như Vương Nhạc nói, nếu vị trước mặt này là viện trưởng, vậy họ không thể không biết.
Nếu người trước mặt này không phải là viện trưởng thì kết cục là cái chết.
Kết cục là cái chết.
Hoàn toàn không có khả năng thắng.
Như nghĩ đến điều gì, vẻ mặt Chu Vũ bỗng trở nên hung ác, ông ta nhìn về phía ‘Tông Võ’ cách đó không xa: “Ta biết các người rất mạnh, nhưng vậy thì sao? Lẽ nào các người còn có thể một tay che trời sao?”
Cuối cùng ông ta vẫn chọn đứng về phía Kiếm Tông.
Vì ông ta biết rất rõ lúc này ông ta không còn đường lui, nếu lúc này mà hối hận thì không được lòng bên nào cả.
Chu Khưu và Lưu Trung sẽ không bỏ qua cho ông ta, nếu bây giờ ông ta hối hận, bên Kiếm Tông cũng sẽ ghét bỏ ông ta.
Nếu đã thế thì sao không liều mạng một lần?
Cho dù Diệp Dương trước mặt này không phải là viện trưởng thì thế nào?
Mẹ nó chứ!
Sống một đời đều tính kế, hôm nay đứng về phía chính nghĩa một lần.
Nghe Chu Vũ nói thế, Lưu Trung cách đó không xa cười nói: “Chu Vũ, nhìn thấy ngươi bây giờ, ta buồn thay ngươi”.
Chu Vũ tức giận chỉ vào Lưu Trung: “Đệch, đệch, đệch…”
Ông ta liên tục mắng mấy mươi câu như thế…
Mọi người: “…”
“Hỗn xược!”
Lưu Trung nổi giận, ông ta chỉ vào Chu Vũ, tức đến mức run người: “Ngươi… ngươi…”
Ông ta có thân phận, dù sao cũng là quản sự Tiên Bảo Các ở Thanh Châu, ông ta không thể nói được mấy lời thô tục như thế.
Mà Chu Vũ lại đáp lại ông ta bằng mấy câu khiếm nhã.
Lưu Trung tức đến mức muốn nôn ra máu, mẹ nó chứ thật là chẳng có đạo đức gì cả.
Lúc này, ‘Tông Võ’ cách đó không xa bỗng nhìn Diệp Quân, cười nói: “Phải nói rằng, đến giờ ngươi còn có thể bình tĩnh như vậy thật sự khiến ta rất ngạc nhiên, dĩ nhiên ta càng tò mò hơn, tại sao ngươi lại bình tĩnh và thong dong như vậy?”
Diệp Quân nhìn ‘Tông Võ’: “Ta chỉ muốn xem các người có thể một tay che trời được không thôi”.
“Ha ha!”
‘Tông Võ’ đột nhiên cười nói: “Ta hiểu rồi, ngươi hẳn là đang đợi người từ tổng viện hoặc Kiếm Tông tới nhỉ? Ta nói cho ngươi biết, cho dù họ có đến cũng vô dụng thôi”.
Diệp Quân bình tĩnh nói: “Vậy à?”
‘Tông Võ’ cười nói: “Ta biết thế lực đằng sau ngươi chắc chắn rất mạnh, dù sao trong vũ trụ này cũng không có nhiều thế lực mà ngay cả bọn ta cũng không thể tra ra được trong thời gian ngắn. Chi bằng là gọi người đằng sau ngươi ra đi, để bọn ta mở mang tầm mắt?”
Diệp Quân nhìn ông ta: “Ngươi xứng sao?”
Nụ cười của ‘Tông Võ’ bỗng cứng đờ: “Mong rằng ngươi vẫn có thể mạnh miệng như thế”.
Nói rồi gã híp mắt nói: “Giết”.
Giết!
Vừa dứt lời, các cường giả bí ẩn bên cạnh gã ra tay.
“Dừng tay”.
Ngay lúc này, ở đằng xa bỗng vang lên một tiếng hét đầy tức giận, vừa dứt lời hư không cách đó không xa bỗng vỡ nát, sau đó một người phụ nữ và mười cường giả mặc giáp vàng chậm rãi bước ra.
Thấy thế Việt Kỳ thở phào.
Chu Vũ cũng thở phào nhẹ nhõm.
Người đến là Diệp Quan Chỉ.
Thành viên nội các.
Chương 2212: Gánh chịu hậu quả
Khi nhìn thấy Diệp Quan Chỉ, sắc mặt Chu Khưu cách đó không xa trở nên khó coi.
‘Tông Võ’ nhìn Diệp Quan Chỉ mỉm cười, không nói gì.
Chu Vũ và các đệ tử Kiếm Tông vội hành lễ: “Chào Diệp các viên”.
Diệp Quan Chỉ khẽ gật đầu: “Các vị không cần đa lễ”.
Chu Vũ bỗng tức giận nhìn Chu Khưu: “Chu Khưu, thấy Diệp các viên mà lại không chào, ông muốn làm phản sao?”
Diệp Quan Chỉ quay đầu nhìn Chu Khưu, Chu Khưu do dự một chốc, sau đó cúi người: “Chào Diệp các viên”.
Diệp Quan Chỉ nhìn chằm chằm Chu Khưu: “Ai cho ông có quyền phong tỏa Thanh Châu?”
Vừa nghe thế, Chu Khưu biến sắc, ông ta không dám nói gì.
Diệp Quan Chỉ híp mắt: “Đánh”.
Quan Huyên Vệ phía sau cô ấy định ra tay, lúc này ‘Tông Võ’ ở một bên bỗng cười nói: “Diệp các viên, bọn ta theo lệnh của ngoại các đến bắt người, như thế có gì sai?”
Diệp Quan Chỉ quay đầu nhìn ‘Tông Võ’: “Ngươi lấy thân phận gì nói chuyện với ta?”
‘Tông Võ’ híp mắt, cười mỉa: “Sao nào, thân phận thấp thì không được nói chuyện với Diệp các viên sao?”
Diệp Quan Chỉ nhìn ‘Tông Võ’: “Bắt lấy gã”.
Cô ấy vừa dứt lời, Quan Huyên Vệ phía sau cô ấy bỗng biến mất khỏi đó.
Ngay lúc này các cường giả bí ẩn bên cạnh ‘Tông Võ’ bỗng chắn trước mặt các Quan Huyên Vệ đó.
Thấy thế, tim Chu Vũ giật thót.
Còn dám cản Quan Huyên Vệ của tổng viện sao?
Lợi hại đấy!
Diệp Quan Chỉ nhìn ‘Tông Võ’, ánh mắt dần trở nên lạnh băng: “Các người muốn làm phản sao?”
‘Tông Võ’ cười nói: “Không dám, Diệp các viên, mặc dù cô là các viên nội các nhưng cũng phải làm theo Quan Huyên Pháp, bọn ta không làm sai gì, tại sao cô lại bắt người?”
Diệp Quan Chỉ nói: “Bây giờ ta nghi ngờ cuộc thi Vạn Châu có người gian lận, muốn một tay che trời, mà người này chính là ngươi, có thể chấp nhận lý do này không?”
‘Tông Võ’ cười nói: “Chứng cứ đâu? Không có chứng cứ, ta nói cô phỉ báng được không?”
Đối đầu trực diện!
Mọi người đều hoảng sợ.
Đối đầu trực diện với các viên nội các?
Lúc này Việt Kỳ cũng hơi bất ngờ, Diệp Quan Chỉ là người đại diện cho nội các, hiện giờ là một trong những người có quyền lực nhất vũ trụ Quan Huyên.
Thế mà cũng dám đối đầu trực diện?
Diệp Quan Chỉ nhìn ‘Tông Võ’, không nói gì.
Các Quan Huyên Vệ ở phía sau cô ấy đã phóng sát khí ra, như thế các viên nội các đang xem thường họ.
Một thống lĩnh Quan Huyên Vệ dẫn đầu bỗng cúi chào Diệp Quan Chỉ: “Diệp các viên, thuộc hạ lập tức đi trấn áp người này”.
“Ngươi là cái thá gì?”
‘Tông Võ’ đột nhiên cười nói: “Phương Trần, ngươi chẳng qua chỉ là một thống lĩnh nhỏ của Quan Huyên Vệ, ngươi chẳng bằng một con kiến, còn dám ở đây lớn lối, không biết chữ “chết” viết thế nào à?”
Thống lĩnh Quan Huyên Vệ tên Phương Trần đó giật mình, y nhìn ‘Tông Võ’: “Rốt cuộc ngươi là ai?”
Y không ngờ đối phương lại biết mình.
Diệp Quan Chỉ nhìn ‘Tông Võ’: “Ngươi biết ngươi đang làm gì không?”
‘Tông Võ’ chế nhạo: “Diệp các viên, ta biết rõ mình đang làm gì, hôm nay bọn ta đến đây để bắt Diệp Dương theo lệnh của ngoại các. Bọn ta đường đường chính chính, ngược lại là cô, không biết cô đến đây là tự mình đến hay nội các ra lệnh, nếu đến đây theo lệnh của nội các thì lấy lệnh của nội các đã được niêm phong ra đây; nếu tự cô đến thì mời cô tránh đường, đừng cản trở công việc của bọn ta, nếu không bọn ta làm cô bị thương thì không hay đâu”.
Câu cuối cùng gã nói khá nặng lời.
Mọi người ở đó đều hơi khó tin.
Đây là đang… đe dọa các viên nội các?
“Ngươi hỗn láo!”
Phương Trần bên cạnh Diệp Quan Chỉ tức giận quát: “Thế mà còn dám xem thường các viên, bắt gã lại”.
Vừa dứt lời, y và chín cường giả Quan Huyên Vệ phía sau y biến mất khỏi đó.
‘Tông Võ’ híp mắt, vung tay lên, hai mươi cường giả bí ẩn bên cạnh gã lao đến.
Ầm…
Chẳng mấy chốc hai bên đã lao vào đánh nhau.
Mọi người đều ngơ ngác.
Thế mà còn dám đánh với Quan Huyên Vệ?
Đó là Quan Huyên Vệ của tổng viện Quan Huyên, quân đội chính thống đấy.
Làm thế có khác gì là làm phản đâu?
Diệp Quan Chỉ nhìn thoáng qua ‘Tông Võ’, sau đó xòe tay ra, một bùa truyền âm xuất hiện trong tay cô ấy, lúc này một luồng khí tức bí ẩn bỗng khóa chặt lấy cô ấy.
‘Tông Võ’ nhìn chằm chằm Diệp Quan Chỉ: “Diệp các viên, đây chỉ là chuyện nhỏ, tốt hơn hết là đừng làm phiền đến nội các, nếu không, có chuyện gì xảy ra với cô thì không hay đâu, cô nghĩ sao?”
Diệp Quan Chỉ híp mắt: “Ngươi đang đe dọa ta sao?”
‘Tông Võ’ bình tĩnh nói: “Cô có thể hiểu như thế”.
Mọi người nhốn nháo.
Công khai đe dọa các viên nội các?
Gã điên rồi sao?
‘Tông Võ’ mặc kệ Diệp Quân Chỉ sắc mặt sa sầm, quay sang nhìn Diệp Quân ở một bên: “Cho dù hôm nay ông trời có đến thì ngươi cũng phải chết”.
Nói xong gã vung tay lên: “Đưa Diệp công tử về cõi chết, ai dám ngăn cản thì đưa người đó đến cõi chết luôn, gia tộc ta sẽ gánh chịu mọi hậu quả”.
Chương 2213: Kiêng dè
‘Tông Võ’ vừa dứt lời, thời không xung quanh gã bỗng rung lên, ngay sau đó mười hai cường giả mặc áo giáp đen chậm rãi bước ra, áo giáp trên người mười hai người này đều là áo giáp dày nặng, không biết được làm bằng vảy gì mà bóng loáng như gương, toát ra khí tức yêu thú và kỳ dị, trong tay họ còn cầm những cây thương dài màu vàng được làm từ chất liệu đặc biệt.
Người đàn ông trung niên dẫn đầu là cường giả hai phần thần tính, mười hai cường giả phía sau ông ta đều là cảnh giới Thiên Đạo.
Nếu ở ngoài vũ trụ Quan Huyên thì trận địa này không được gọi là mạnh, nhưng trong vũ trụ Quan Huyên chắc chắn là rất mạnh.
Dù sao bây giờ vũ trụ Quan Huyên, ngoài vài cường giả Đăng Thiên Vực và một số người nhà họ Dương, các cường giả hàng đầu vẫn chưa đạt tới cảnh giới mười phần thần tính.
Nhìn thấy trận thế này, Diệp Quan Chỉ biến sắc.
Cô ấy vốn tưởng lần này đến đây chỉ là chuyện nhỏ nên không dẫn theo nhiều người, cô ấy không ngờ đối phương lại dám làm chuyện này, hành động ngang ngược đến mức xem thường cả nội các. Tất nhiên, điều cô ấy không ngờ tới là đối phương thế mà lại bí mật đào tạo các cường giả đỉnh cấp.
Diệp Quan Chỉ nhìn chằm chằm ‘Tông Võ’, sau đó cô ấy nhìn Diệp Quân ở một bên, trầm giọng nói: “Việt tông chủ, bảo vệ Diệp công tử cho tốt”.
Việt Kỳ đã đứng chắn ở trước mặt Diệp Quân, bà ta cầm trường kiếm nhìn chằm chằm vào đám cường giả bí ẩn vừa bước ra đó, lúc này bà ta cũng cực kỳ ngạc nhiên, bà ta không ngờ đối phương lại dám đối đầu trực diện với Diệp Quan Chỉ, hơn nữa còn có thể gọi nhiều cường giả đỉnh cấp đến như vậy.
Lúc này người đàn ông trung niên dẫn đầu đó bỗng biến mất khỏi đó.
Ầm!
Một khí tức đáng sợ như sóng thần cuồn cuộn lao ra.
Ánh mắt Việt Kỳ hiện lên vẻ hung dữ, bà ta tiến đến một bước vung mạnh kiếm ra, đây là Tuế Nguyệt Nhất Kiếm.
Nhát kiếm này xuất hiện, một luồng sức mạnh bí ẩn xẹt qua, người đàn ông trung niên dẫn đầu cách đó không xa như cảm nhận được điều gì đó, sắc mặt thay đổi, ông ta đột ngột dừng lại, phóng ra luồng khí tức uy lực cực mạnh chặn trước mặt, thế nhưng chẳng có tác dụng.
Tóc của mười hai người trở nên bạc trắng với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được trong cái nhìn chăm chú của mọi người, người đàn ông trung niên mặt đầy nếp nhăn, trông vô cùng già nua.
Nhát kiếm bất ngờ của Việt Kỳ khiến tất cả mọi người ngơ ngác.
‘Tông Võ’ cũng hơi khó tin: “Đây là kiếm kỹ gì thế?”
Gã biết rõ đám thị vệ của mình mạnh đến mức nào, họ được huấn luyện rất bài bản, hơn nữa áo giáp trên người là loại chiến giáp đặc biệt, có thể nói trang bị của họ không thua kém gì đồ của Quan Huyên Vệ, một đánh ba cũng không thành vấn đề.
Thế nhưng lúc này nhát kiếm của Việt Kỳ lại khiến mười hai thị vệ này trở thành bộ dạng như vậy…
Diệp Quan Chỉ cũng khá ngạc nhiên nhìn Việt Kỳ.
Lúc này sắc mặt Việt Kỳ hơi tái nhợt, bây giờ bà ta vẫn còn chưa hoàn toàn khống chế được Tuế Nguyệt Nhất Kiếm này, nên nó làm tiêu hao rất nhiều năng lượng của bà ta.
Lúc này bà ta đã hơi hối hận rồi.
Hối hận vì đã không tu luyện chăm chỉ.
Thật ra khả năng kiếm đạo của bà ta rất tốt nhưng bà ta lại thích nghiên cứu các kiểu võ thuật kiếm đạo, trước giờ bà ta đều khá tùy tiện với việc tu luyện, có thể đột phá thì đột phá, còn nếu không thể đột phá thì cứ kéo dài như vậy.
Bây giờ bà ta mới nhận ra bất kỳ lúc nào thì vẫn là nắm đấm mới dễ nói chuyện.
‘Tông Võ’ bỗng gằn giọng nói: “Thi triển kiếm kỹ này tiêu hao năng lượng rất nhiều, bây giờ bà ta đã thế suy sức yếu, giết bà ta”.
“Hỗn xược!”
Diệp Quan Chỉ quay đầu nhìn ‘Tông Võ’, tức giận nói: “Bà ấy là tông chủ Kiếm Tông ở Thanh Châu, ngươi thế mà lại dám giết bà ấy, ngươi làm thế không sợ gây họa lớn cho gia tộc của mình sao?”
‘Tông Võ’ tức giận nói: “Cô mới hỗn láo đấy. Diệp Quan Chỉ, cô đừng vô liêm sỉ như thế, cô chẳng qua là vì năm đó may mắn giúp đỡ viện trưởng nên mới được thăng chức vào nội các, nếu không cô thậm chí chẳng có tư cách nói chuyện ở trước mặt ta”.
Diệp Quan Chỉ nhìn ‘Tông Võ’ đã hơi điên cuồng, khẽ lắc đầu.
Sau khi nhận được lệnh của ‘Tông Võ’, mười hai thị vệ đang định ra tay thì lúc này Việt Kỳ bỗng tiến lên một bước, cầm trường kiếm trong tay, bà ta nhìn chằm chằm mười hai thị vệ, ánh mắt lạnh lùng: “Ta lại tấn công một nhát kiếm nữa thì tuổi thọ của các ngươi sẽ mất hết”.
Mười hai thị vệ đó lập tức do dự.
Diệp Quan Chỉ nói: “Các ngươi nên biết những gì mình làm bây giờ có nghĩa là gì, các ngươi muốn tự tìm đường chết giống gã à?”
Người đàn ông dẫn đầu nhìn ‘Tông Võ’ cách đó không xa, sau đó nhìn Diệp Quan Chỉ: “Chức trách vẫn còn, chết có làm sao?”
Nói rồi họ lại lao về phía Việt Kỳ lần nữa.
Diệp Quan Chỉ sầm mặt.
Ánh mắt Việt Kỳ cách đó không xa hiện lên tia tàn ác, bà ta hít sâu một hơi rồi vung mạnh một nhát kiếm.
Thời không trước mặt bà ta trở nên hư ảo.
Tốc độ của mười hai tên thị vệ bỗng chậm lại, dần dà chúng bị cố định ở nơi đó, sau đó bắt đầu biến mất từng chút…
Bị giết tại chỗ.
Thấy thế sắc mặt ‘Tông Võ’ trở nên vô cùng khó coi, dĩ nhiên càng thêm kiêng dè.
Uy lực của kiếm kỹ này mạnh hơn những gì gã nghĩ.
Chương 2214: Nực cười
Sau khi Việt Kỳ vung kiếm ra, cơ thể bà ta mềm nhũn suýt nữa ngã xuống, lúc này sắc mặt bà ta trắng như giấy.
Hai nhát kiếm đã là cực hạn của bà ta rồi.
Thấy thế ‘Tông Võ’ nhìn chằm chằm Việt Kỳ, cười nhạo: “Việt tông chủ, bà còn có thể xuất nhát kiếm thứ ba không?”
Nói xong gã vung tay lên, lại có bốn cường giả áo giáp đen ở phía sau gã xuất hiện, khí tức của bốn cường giả này đều cực kỳ mạnh.
Thấy thế Diệp Quan Chỉ cách đó không xa sầm mặt.
‘Tông Võ’ nhìn Việt Kỳ: “Giết bà ta đi”.
Đã đến lúc này rồi thì đúng là ngươi chết ta sống, phải làm tuyệt tình mới được.
Nghe ‘Tông Võ’ nói thế, bốn cường giả đó dứt khoát biến thành tàn ảnh lao về phía Việt Kỳ cách đó không xa, Ánh mắt Việt Kỳ hiện lên một tia hung ác, bất chấp cơ thể yếu ớt của mình, bà ta liều mạng vung kiếm lên xuất ra nhát kiếm cuối cùng, nhưng lúc này Diệp Quân bỗng đứng chắn trước mặt bà ta, dĩ nhiên hắn không thể để Việt Kỳ chết ở đây, hắn nhìn bốn cường giả đang lao về phía mình, hắn híp mắt, xòe tay ra, kiếm Trật Tự xuất hiện trong tay hắn.
Đúng lúc này, một tàn ảnh đột nhiên lao tới trước mặt Diệp Quân, mục tiêu của tàn ảnh này không phải là Diệp Quân mà là bốn tên thị vệ áo giáp đen đó.
Ầm!
Khí tức đáng sợ xuất hiện rồi nổ tung, bốn thị vệ áo giáp đen đó bị chấn động lùi về sau cả ngàn trượng.
Đột nhiên bị đánh bất ngờ khiến mọi người đều kinh ngạc.
Mọi người nhìn Diệp Quân, một người đàn ông trung niên đúng ở chỗ hắn, người đàn ông trung niên mặc trường bào, có vẻ khá vạm vỡ.
Nhìn thấy người trung niên này, Diệp Quân sửng sốt, vô thức nói: “Là ông!”
Nói rồi hắn vội ngậm miệng.
Người đàn ông trung niên trước mặt hắn sửng sốt, sau đó bật cười rất lớn…
Diệp Quân: “…”
Người đàn ông trung niên trước mặt này không phải ai khác chính là tộc trưởng tộc Bác Thiên – Bác Thiên Đạo…
Diệp Quân rất bất ngờ, hắn không ngờ ông ta lại xuất hiện ở đây.
Bác Thiên Đạo cười rất sảng khoái.
Sở dĩ bản thể của ông ta xuất hiện ở đây là muốn xem thử phản ứng của tên này, nếu không có phản ứng gì thì ông ta dứt khoát bỏ đi…
Có phản ứng!
Bác Thiên Đạo mừng rỡ, ông ta không ngờ mình đã đoán đúng.
“Ông là ai?”
Lúc này ‘Tông Võ’ cách đó không xa bỗng nói.
Bác Thiên Đạo nhìn ‘Tông Võ’ cười nói: “Bác Thiên Đạo”.
‘Tông Võ’ nhíu mày: “Bác Thiên Đạo”.
Tất nhiên gã biết gia tộc này, lúc đầu rất mạnh, người trong tộc của người trước mặt này từng bao vây tấn công viện trưởng, các vị đại lão đó…
Bác Thiên Đạo bật cười: “Không ngờ còn có người biết Bác Thiên Đạo ta, đúng là hiếm thấy”.
‘Tông Võ’ nhìn Bác Thiên Đạo: “Ông có ý gì?”
Bác Thiên Đạo cười nói: “Ta muốn tẩy trắng, à không… ta muốn sửa sai”.
Nói rồi ông ta còn quay đầu nhìn Diệp Quân.
Diệp Quân: “…”
‘Tông Võ’ nhíu mày: “Sửa sai? Ý gì đây hả?”
Bác Thiên Đạo thở dài: “Trước kia ta không được chọn, bây giờ ta muốn làm người tốt”.
Dứt lời, ông ta lại nhìn Diệp Quân.
Mọi người: “…”
‘Tông Võ’ sầm mặt: “Bác Thiên Đạo, đầu óc ông có vấn đề sao? Ông có biết ông đang làm gì không hả?”
Bác Thiên Đạo cười nói: “Đừng lải nhải như mấy bà già nữa, chúng ta đánh luôn đi”.
Nói rồi ông ta bỗng tiến đến trước một bước, tung ra một quyền.
Sau đòn tấn công này, một sức mạnh đáng sợ lướt qua, thoáng chốc bốn cường giả thị vệ lại bị chấn động lui về sau.
Bị trấn áp!
Thấy thế sắc mặt ‘Tông Võ’ đó trở nên cực kỳ khó coi, gã không ngờ đột nhiên lại có một người như thế xuất hiện.
Diệp Quan Chỉ nhìn Bác Thiên Đạo, ông ta hơi ngờ vực, dĩ nhiên cô ấy cũng biết Bác Thiên Đạo, dù sao năm đó lúc viện trưởng thiết lập trật tự, hắn từng xảy ra xung đột với tộc Bác Thiên, năm đó chuyện này không phải là nhỏ.
Cô ấy không ngờ vị này lại đột nhiên xuất hiện ở đây, hơn nữa còn ra tay giúp đỡ.
Chuyện này hơi bất thường.
Vì cô ấy biết Bác Thiên Đạo không thể vô duyên vô cớ làm thế.
Cô ấy nhìn Diệp Quân phía sau Bác Thiên Đạo, lẽ nào thiếu niên này có quan hệ với viện trưởng?
Thật ra lúc này Diệp Quân cũng khá ngạc nhiên, vì hắn thấy thực lực của ông ta đã mạnh hơn trước rất nhiều.
Dĩ nhiên hắn cảm thấy khó hiểu tại sao ông ta lại đột nhiên ra tay giúp đỡ.
‘Tông Võ’ bỗng bật cười.
Mọi người nhìn ‘Tông Võ’, mặt đầy vẻ ngờ vực.
‘Tông Võ’ cười một chốc, rồi nhìn Diệp Quân: “Cuối cùng ta cũng hiểu tại sao ngươi lại tự tin như vậy, thì ra người đứng sau lưng ngươi là Bác Thiên Đạo, ngươi tưởng một tộc Bác Thiên có thể uy hiếp được bọn ta sao? Đúng là nực cười”.
Nói rồi gã chỉ vào Bác Thiên Đạo, sau đó trợn mắt nhìn Diệp Quân, nói: “Tộc Bác Thiên chỉ là một gia tộc thấp kém, vẫn là câu nói kia, hôm nay cho dù ông trời có đến cũng không bảo vệ được ngươi đâu”.
Ầm!
Xung quanh xuất hiện rất nhiều khí tức cực mạnh…
Khi cảm nhận được khí tức cực mạnh đó, đồng tử Diệp Quan Chỉ cách đó không bỗng co rúm, nói: “Ngươi…”
Chương 2215: Hỗn láo
Mấy khí tức đó là khí tức của Quan Huyên Vệ.
Quan Huyên Vệ.
Tổng cộng chỉ có ba người, người dẫn đầu là một người đàn ông trung niên, ông ta không mặc thần giáp đặc trưng của Quan Huyên Vệ mà mặc một bộ đồ vải đơn giản. Lúc bước ra, khí tức mạnh mẽ của ông ta bỗng làm thời không xung quanh rung động, từng ảo ảnh bắt đầu xuất hiện.
Đại thống lĩnh Quan Huyên Vệ: Trữ Giáp.
Trữ Giáp này không phải người tầm thường, năm đó An Võ Thần từng dẫn dắt ông ta một khoảng thời gian ở Quan Huyên Vệ, người này là người nổi bật nhất trong đám người năm đó.
Quan Huyên Vệ chỉ có ba đại thống lĩnh, mỗi đại thống lĩnh đều từng là con cưng của trời, được thư viện Quan Huyên ra sức đào tạo.
Có thể nói, tất cả tài nguyên hàng đầu của vũ trụ Quan Huyên đều được ưu tiên cho họ, họ cũng là một trong số ít người ở vũ trụ Quan Huyên có thể miễn cưỡng theo kịp sức mạnh của các nền văn minh vũ trụ bên ngoài.
Diệp Quan Chỉ không ngờ đại thống lĩnh Quan Huyên Vệ này cũng nghe theo lệnh của đối phương.
Diệp Quan Chỉ nhìn chằm chằm Trữ Giáp: “Trữ Giáp, ông có biết mình đang làm gì không?”
Trữ Giáp nhìn Diệp Quan Chỉ, bình tĩnh nói: “Đương nhiên là biết”.
Nói một cách nghiêm túc, lẽ ra ông ta nằm dưới sự quản lý của Diệp Quan Chỉ, nhưng ông ta lại không sợ Diệp Quan Chỉ, cho dù là các viên nội các thì đó cũng phân chia có thực quyền và không có thực quyền.
Chỉ có vài người có thực quyền, chẳng hạn như Lý Bán Tri, Tín công chúa, Nguyệt Đế v.v..., những người này đều là các viện nội các, họ đều nắm giữ quyền lực quân sự trong tay, đã đào tạo ra vô số cường giả đỉnh cao, những người này có thể nói là người có thực quyền một phương.
Mặc dù Diệp Quan Chỉ trước mặt là các viên nội các nhưng thời gian gia nhập của cô ấy quá ngắn, trải nghiệm không nhiều, không có binh quyền gì cả.
Không có binh quyền thì cũng không đáng sợ.
Giống như bây giờ, cô ấy chỉ có thể điều động Quan Huyên Vệ, nếu muốn điều động quá nhiều Quan Huyên Vệ thì vẫn cần nội các chấp thuận, có thể nói trong vấn đề điều động Quan Huyên Vệ thì Diệp Quan Chỉ không bằng ông ta.
Diệp Quan Chỉ im lặng, lúc này cô ấy biết chuyện này đã không phải là chuyện mình có thể xen vào rồi.
Ở vũ trụ Quan Huyên nhiều năm như thế, cô ấy đã không còn là người mới nhiệt huyết như trước nữa, cô ấy biết rất rõ nước trong tổng viện của vũ trụ Quan Huyên sâu thế nào, nhất là những thế gia và tông môn đó.
Hầu hết các thế gia và tông môn mà Kiếm Chủ để lại đều bị tiêu diệt sạch sẽ, nhưng sau khi Diệp Quân lên nắm quyền, lại có thêm vài thế gia và tông môn mới, sau khi những thế gia và tông môn này lên nắm quyền, khó tránh khỏi việc muốn mưu đồ nhiều lợi ích hơn.
Thế là thư viện ngày càng phức tạp, chẳng hạn như đứng về phía ai.
Bây giờ thư viện chia ra làm mấy phái hệ, mấy phái hệ này liên tục đối đầu nhau trong thầm lặng, tranh nhau đủ thứ tài nguyên…
Có thể nói, không ai trong toàn bộ thư viện có thể chấn chỉnh những thế gia và tông môn này ngoài Diệp Quân và Nạp Lan Ca, bao gồm cả Lý Bán Trị - các lão có lý lịch nhất ở đây.
Nắm một sợi tóc có thể động được toàn thân.
May thay cách đây không lâu, Diệp Quân và Nạp Lan Ca đã quyết định vũ trụ hóa khu vực để quản lý, giữa các khu vực vũ trụ sẽ được tự trị, nếu không sẽ càng hỗn loạn hơn, bởi vì ngày càng có nhiều vũ trụ văn minh gia nhập, sẽ khiến thư viện Quan Huyên ngày càng phức tạp, mọi người sẽ cạnh tranh khốc liệt hơn.
Cô ấy nhìn thấy những vấn đề này nhưng lại bất lực không làm gì được.
Chẳng hạn như lúc này…
Diệp Quan Chỉ lắc đầu, sau đó cô ấy đi đến trước mặt Diệp Quân.
Diệp Quân nhìn cô ấy, không nói gì.
Diệp Quan Chỉ lấy một quyển trục ra đưa cho hắn, Diệp Quân hơi ngờ vực: “Đây là?”
Diệp Quan Chỉ nói: “Quyển trục dịch chuyển, có thể dịch chuyển đến tổng viện, là bùa hộ mệnh của ta. Thật xin lỗi, ta đã không thể quản lý tốt nơi này nữa, ngươi có thể sử dụng quyển trục dịch chuyển này để đến tổng viện tìm Lý các lão, bây giờ cả thư viện Quan Huyên cũng chỉ có bà ấy mới có thể bảo vệ ngươi”.
Diệp Quân nhìn quyển trục dịch chuyển đó, lặng thinh không lên tiếng.
Diệp Quan Chỉ nói tiếp: “Thực lực của tộc trưởng Bác Thiên Đạo rất mạnh nhưng ông ta cũng không thể chống lại cả thư viện, ngươi hiểu ý ta chứ?”
Diệp Quân mỉm cười nói: “Lý các lão có thể trừng trị chúng sao?”
Diệp Quan Chỉ im lặng không đáp.
Diệp Quân mỉm cười: “Quan Chỉ cô nương, ta thấy chuyện này cho dù có đến tổng viện cũng sẽ không thay đổi được gì, đúng không?”
Diệp Quan Chỉ nhìn hắn: “Sống trước rồi tính”.
“Hắn vẫn còn cơ hội sống sao?”
‘Tông Võ’ cách đó không xa bật cười: “Diệp Quan Chỉ, ta thật sự không hiểu gia tộc bọn ta không có thù oán với cô, cũng chưa từng đắc tội cô, tại sao cô lại muốn gây xích mích với gia tộc của ta?”
Diệp Quan Chỉ quay người lại nhìn ‘Tông Võ’: “Cuộc thi Vạn Châu là con đường để cho người ở tầng thấp tiến lên, nếu thư viện không thể công bằng trên con đường này thì những người ở tầng thấp còn hy vọng gì nữa chứ?”
‘Tông Võ’ trợn mắt nhìn Diệp Quan Chỉ: “Người ở tầng thấp chẳng qua chỉ là đám tôm tép, chỉ cần còn sống đã là phúc lành với chúng rồi, còn muốn hy vọng gì nữa, đúng là nực cười”.
“Ngươi hỗn xược!”
Diệp Quan Chỉ nhướng mày: “‘Tông Võ’, ngươi có biết mục đích ban đầu viện trưởng thiết lập trật tự là gì không? Thế mà ngươi lại dám nói mấy lời ngang ngược hỗn láo như thế, ngươi có xứng với viện trưởng không?”
Vừa nghe nói vậy, các chủ quản sự của Tiên Bảo Các đều biến sắc.
Vì người nói là Vương Tiêu – trưởng lão ngoại điện của Tiên Bảo Các, tất cả quản sự đều không ngỡ người trước mặt này không chỉ có thể can thiệp vào tổng viện của thư viện mà còn có thể can thiệp vào Tiên Bảo Các.
Rốt cuộc đây là ai?
Vương Nhạc ngẩng đầu lên nhìn ‘Tông Võ’ ở phía xa, sắc mặt cực kỳ nghiêm trọng: “Rốt cuộc ngươi là ai?”
Không chỉ có thể can thiệp vào tổng viện thư viện mà còn có thể can thiệp vào Tiên Bảo Các, chắc chắn không phải là thế lực tầm thường.
‘Tông Võ’ mỉm cười ẩn ý: “Ta là ai không quan trọng, quan trọng là ta có thể giết chết ông bất cứ lúc nào, hiểu chưa?”
Sắc mặt Vương Nhạc cực kỳ khó coi, đương nhiên là có kinh hãi, ông ta không ngờ một lời truyền âm của đối phương lại khiến một vị trưởng lão ngoại các Tiên Bảo Các ra lệnh như vậy, trưởng lão ngoại điện Vương Tiêu còn cùng một giuộc với gã.
‘Tông Võ’ bỗng cười nói: “Không đúng, quản sự ở cấp bậc như ông không đủ tư cách bị ta bóp chết, bây giờ lập tức rời khỏi đây, hiểu không?”
“Sợ cái rắm!”
Đúng lúc này, Chu Vũ ở cách đó không xa bỗng bước ra: “Cho dù thế lực ở sau lưng gã có cao tới tận trời thì sao chứ? Đánh là xong chuyện”.
Vương Nhạc nhìn Diệp Quân ở một bên, đang định nói gì đó, nhưng lúc này một thanh âm khác lại vang lên từ đá truyền âm truyền, lần này giọng nói đó đã ngưng tụ thành một chùm âm thanh, đi vào giữa trán Vương Nhạc, chỉ có một mình ông ta có thể nghe thấy.
Ngay sau đó đồng tử Vương Nhạc co rụt, như thế khó tin nhìn ‘Tông Võ’ ở cách đó không xa, sau đó nói: “Chúng ta đi thôi”.
Nói rồi ông ta xoay người rời đi.
Cảnh tượng bất ngờ này khiến mọi người đều sửng sốt.
Chu Vũ tức giận nói: “Vương Nhạc”.
Vương Nhạc dừng bước, quay đầu nhìn Chu Vũ, dùng huyết khí truyền ầm: “Hắn không thể là viện trưởng thật, nếu hắn thực sự là viện trưởng, những người trước mặt này không có khả năng không biết, Chu Vũ, bây giờ ngươi quay đầu vẫn còn kịp”.
Chu Vũ nhìn chằm chằm Vương Nhạc, dùng huyền khí truyền âm: “Có phải ngươi biết thân phận của họ không?”
Vương Nhạc gật đầu, sắc mặt nghiêm trọng.
Chu Vũ trầm giọng nói: “Họ là ai?”
Vương Nhạc im lặng một lúc, truyền âm bằng huyền khí…
Ngay sau đó đồng tử Chu Vũ co rụt lại: “Sao có thể chứ?”
Vương Nhạc nhìn Diệp Quân cách đó không xa, sau đó lại nhìn Chu Vũ: “Nếu hắn là viện trưởng thật, sao họ có thể không biết?”
Nói rồi ông ta dẫn các quản sự của Tiên Bảo Các rời đi.
Sắc mặt Chu Vũ cực kỳ khó coi, ông ta quay đầu nhìn Diệp Quân cách đó không xa, lúc này ông ta cảm thấy hơi ngờ vực.
Nói đúng hơn là nghi ngờ.
Như Vương Nhạc nói, nếu vị trước mặt này là viện trưởng, vậy họ không thể không biết.
Nếu người trước mặt này không phải là viện trưởng thì kết cục là cái chết.
Kết cục là cái chết.
Hoàn toàn không có khả năng thắng.
Như nghĩ đến điều gì, vẻ mặt Chu Vũ bỗng trở nên hung ác, ông ta nhìn về phía ‘Tông Võ’ cách đó không xa: “Ta biết các người rất mạnh, nhưng vậy thì sao? Lẽ nào các người còn có thể một tay che trời sao?”
Cuối cùng ông ta vẫn chọn đứng về phía Kiếm Tông.
Vì ông ta biết rất rõ lúc này ông ta không còn đường lui, nếu lúc này mà hối hận thì không được lòng bên nào cả.
Chu Khưu và Lưu Trung sẽ không bỏ qua cho ông ta, nếu bây giờ ông ta hối hận, bên Kiếm Tông cũng sẽ ghét bỏ ông ta.
Nếu đã thế thì sao không liều mạng một lần?
Cho dù Diệp Dương trước mặt này không phải là viện trưởng thì thế nào?
Mẹ nó chứ!
Sống một đời đều tính kế, hôm nay đứng về phía chính nghĩa một lần.
Nghe Chu Vũ nói thế, Lưu Trung cách đó không xa cười nói: “Chu Vũ, nhìn thấy ngươi bây giờ, ta buồn thay ngươi”.
Chu Vũ tức giận chỉ vào Lưu Trung: “Đệch, đệch, đệch…”
Ông ta liên tục mắng mấy mươi câu như thế…
Mọi người: “…”
“Hỗn xược!”
Lưu Trung nổi giận, ông ta chỉ vào Chu Vũ, tức đến mức run người: “Ngươi… ngươi…”
Ông ta có thân phận, dù sao cũng là quản sự Tiên Bảo Các ở Thanh Châu, ông ta không thể nói được mấy lời thô tục như thế.
Mà Chu Vũ lại đáp lại ông ta bằng mấy câu khiếm nhã.
Lưu Trung tức đến mức muốn nôn ra máu, mẹ nó chứ thật là chẳng có đạo đức gì cả.
Lúc này, ‘Tông Võ’ cách đó không xa bỗng nhìn Diệp Quân, cười nói: “Phải nói rằng, đến giờ ngươi còn có thể bình tĩnh như vậy thật sự khiến ta rất ngạc nhiên, dĩ nhiên ta càng tò mò hơn, tại sao ngươi lại bình tĩnh và thong dong như vậy?”
Diệp Quân nhìn ‘Tông Võ’: “Ta chỉ muốn xem các người có thể một tay che trời được không thôi”.
“Ha ha!”
‘Tông Võ’ đột nhiên cười nói: “Ta hiểu rồi, ngươi hẳn là đang đợi người từ tổng viện hoặc Kiếm Tông tới nhỉ? Ta nói cho ngươi biết, cho dù họ có đến cũng vô dụng thôi”.
Diệp Quân bình tĩnh nói: “Vậy à?”
‘Tông Võ’ cười nói: “Ta biết thế lực đằng sau ngươi chắc chắn rất mạnh, dù sao trong vũ trụ này cũng không có nhiều thế lực mà ngay cả bọn ta cũng không thể tra ra được trong thời gian ngắn. Chi bằng là gọi người đằng sau ngươi ra đi, để bọn ta mở mang tầm mắt?”
Diệp Quân nhìn ông ta: “Ngươi xứng sao?”
Nụ cười của ‘Tông Võ’ bỗng cứng đờ: “Mong rằng ngươi vẫn có thể mạnh miệng như thế”.
Nói rồi gã híp mắt nói: “Giết”.
Giết!
Vừa dứt lời, các cường giả bí ẩn bên cạnh gã ra tay.
“Dừng tay”.
Ngay lúc này, ở đằng xa bỗng vang lên một tiếng hét đầy tức giận, vừa dứt lời hư không cách đó không xa bỗng vỡ nát, sau đó một người phụ nữ và mười cường giả mặc giáp vàng chậm rãi bước ra.
Thấy thế Việt Kỳ thở phào.
Chu Vũ cũng thở phào nhẹ nhõm.
Người đến là Diệp Quan Chỉ.
Thành viên nội các.
Chương 2212: Gánh chịu hậu quả
Khi nhìn thấy Diệp Quan Chỉ, sắc mặt Chu Khưu cách đó không xa trở nên khó coi.
‘Tông Võ’ nhìn Diệp Quan Chỉ mỉm cười, không nói gì.
Chu Vũ và các đệ tử Kiếm Tông vội hành lễ: “Chào Diệp các viên”.
Diệp Quan Chỉ khẽ gật đầu: “Các vị không cần đa lễ”.
Chu Vũ bỗng tức giận nhìn Chu Khưu: “Chu Khưu, thấy Diệp các viên mà lại không chào, ông muốn làm phản sao?”
Diệp Quan Chỉ quay đầu nhìn Chu Khưu, Chu Khưu do dự một chốc, sau đó cúi người: “Chào Diệp các viên”.
Diệp Quan Chỉ nhìn chằm chằm Chu Khưu: “Ai cho ông có quyền phong tỏa Thanh Châu?”
Vừa nghe thế, Chu Khưu biến sắc, ông ta không dám nói gì.
Diệp Quan Chỉ híp mắt: “Đánh”.
Quan Huyên Vệ phía sau cô ấy định ra tay, lúc này ‘Tông Võ’ ở một bên bỗng cười nói: “Diệp các viên, bọn ta theo lệnh của ngoại các đến bắt người, như thế có gì sai?”
Diệp Quan Chỉ quay đầu nhìn ‘Tông Võ’: “Ngươi lấy thân phận gì nói chuyện với ta?”
‘Tông Võ’ híp mắt, cười mỉa: “Sao nào, thân phận thấp thì không được nói chuyện với Diệp các viên sao?”
Diệp Quan Chỉ nhìn ‘Tông Võ’: “Bắt lấy gã”.
Cô ấy vừa dứt lời, Quan Huyên Vệ phía sau cô ấy bỗng biến mất khỏi đó.
Ngay lúc này các cường giả bí ẩn bên cạnh ‘Tông Võ’ bỗng chắn trước mặt các Quan Huyên Vệ đó.
Thấy thế, tim Chu Vũ giật thót.
Còn dám cản Quan Huyên Vệ của tổng viện sao?
Lợi hại đấy!
Diệp Quan Chỉ nhìn ‘Tông Võ’, ánh mắt dần trở nên lạnh băng: “Các người muốn làm phản sao?”
‘Tông Võ’ cười nói: “Không dám, Diệp các viên, mặc dù cô là các viên nội các nhưng cũng phải làm theo Quan Huyên Pháp, bọn ta không làm sai gì, tại sao cô lại bắt người?”
Diệp Quan Chỉ nói: “Bây giờ ta nghi ngờ cuộc thi Vạn Châu có người gian lận, muốn một tay che trời, mà người này chính là ngươi, có thể chấp nhận lý do này không?”
‘Tông Võ’ cười nói: “Chứng cứ đâu? Không có chứng cứ, ta nói cô phỉ báng được không?”
Đối đầu trực diện!
Mọi người đều hoảng sợ.
Đối đầu trực diện với các viên nội các?
Lúc này Việt Kỳ cũng hơi bất ngờ, Diệp Quan Chỉ là người đại diện cho nội các, hiện giờ là một trong những người có quyền lực nhất vũ trụ Quan Huyên.
Thế mà cũng dám đối đầu trực diện?
Diệp Quan Chỉ nhìn ‘Tông Võ’, không nói gì.
Các Quan Huyên Vệ ở phía sau cô ấy đã phóng sát khí ra, như thế các viên nội các đang xem thường họ.
Một thống lĩnh Quan Huyên Vệ dẫn đầu bỗng cúi chào Diệp Quan Chỉ: “Diệp các viên, thuộc hạ lập tức đi trấn áp người này”.
“Ngươi là cái thá gì?”
‘Tông Võ’ đột nhiên cười nói: “Phương Trần, ngươi chẳng qua chỉ là một thống lĩnh nhỏ của Quan Huyên Vệ, ngươi chẳng bằng một con kiến, còn dám ở đây lớn lối, không biết chữ “chết” viết thế nào à?”
Thống lĩnh Quan Huyên Vệ tên Phương Trần đó giật mình, y nhìn ‘Tông Võ’: “Rốt cuộc ngươi là ai?”
Y không ngờ đối phương lại biết mình.
Diệp Quan Chỉ nhìn ‘Tông Võ’: “Ngươi biết ngươi đang làm gì không?”
‘Tông Võ’ chế nhạo: “Diệp các viên, ta biết rõ mình đang làm gì, hôm nay bọn ta đến đây để bắt Diệp Dương theo lệnh của ngoại các. Bọn ta đường đường chính chính, ngược lại là cô, không biết cô đến đây là tự mình đến hay nội các ra lệnh, nếu đến đây theo lệnh của nội các thì lấy lệnh của nội các đã được niêm phong ra đây; nếu tự cô đến thì mời cô tránh đường, đừng cản trở công việc của bọn ta, nếu không bọn ta làm cô bị thương thì không hay đâu”.
Câu cuối cùng gã nói khá nặng lời.
Mọi người ở đó đều hơi khó tin.
Đây là đang… đe dọa các viên nội các?
“Ngươi hỗn láo!”
Phương Trần bên cạnh Diệp Quan Chỉ tức giận quát: “Thế mà còn dám xem thường các viên, bắt gã lại”.
Vừa dứt lời, y và chín cường giả Quan Huyên Vệ phía sau y biến mất khỏi đó.
‘Tông Võ’ híp mắt, vung tay lên, hai mươi cường giả bí ẩn bên cạnh gã lao đến.
Ầm…
Chẳng mấy chốc hai bên đã lao vào đánh nhau.
Mọi người đều ngơ ngác.
Thế mà còn dám đánh với Quan Huyên Vệ?
Đó là Quan Huyên Vệ của tổng viện Quan Huyên, quân đội chính thống đấy.
Làm thế có khác gì là làm phản đâu?
Diệp Quan Chỉ nhìn thoáng qua ‘Tông Võ’, sau đó xòe tay ra, một bùa truyền âm xuất hiện trong tay cô ấy, lúc này một luồng khí tức bí ẩn bỗng khóa chặt lấy cô ấy.
‘Tông Võ’ nhìn chằm chằm Diệp Quan Chỉ: “Diệp các viên, đây chỉ là chuyện nhỏ, tốt hơn hết là đừng làm phiền đến nội các, nếu không, có chuyện gì xảy ra với cô thì không hay đâu, cô nghĩ sao?”
Diệp Quan Chỉ híp mắt: “Ngươi đang đe dọa ta sao?”
‘Tông Võ’ bình tĩnh nói: “Cô có thể hiểu như thế”.
Mọi người nhốn nháo.
Công khai đe dọa các viên nội các?
Gã điên rồi sao?
‘Tông Võ’ mặc kệ Diệp Quân Chỉ sắc mặt sa sầm, quay sang nhìn Diệp Quân ở một bên: “Cho dù hôm nay ông trời có đến thì ngươi cũng phải chết”.
Nói xong gã vung tay lên: “Đưa Diệp công tử về cõi chết, ai dám ngăn cản thì đưa người đó đến cõi chết luôn, gia tộc ta sẽ gánh chịu mọi hậu quả”.
Chương 2213: Kiêng dè
‘Tông Võ’ vừa dứt lời, thời không xung quanh gã bỗng rung lên, ngay sau đó mười hai cường giả mặc áo giáp đen chậm rãi bước ra, áo giáp trên người mười hai người này đều là áo giáp dày nặng, không biết được làm bằng vảy gì mà bóng loáng như gương, toát ra khí tức yêu thú và kỳ dị, trong tay họ còn cầm những cây thương dài màu vàng được làm từ chất liệu đặc biệt.
Người đàn ông trung niên dẫn đầu là cường giả hai phần thần tính, mười hai cường giả phía sau ông ta đều là cảnh giới Thiên Đạo.
Nếu ở ngoài vũ trụ Quan Huyên thì trận địa này không được gọi là mạnh, nhưng trong vũ trụ Quan Huyên chắc chắn là rất mạnh.
Dù sao bây giờ vũ trụ Quan Huyên, ngoài vài cường giả Đăng Thiên Vực và một số người nhà họ Dương, các cường giả hàng đầu vẫn chưa đạt tới cảnh giới mười phần thần tính.
Nhìn thấy trận thế này, Diệp Quan Chỉ biến sắc.
Cô ấy vốn tưởng lần này đến đây chỉ là chuyện nhỏ nên không dẫn theo nhiều người, cô ấy không ngờ đối phương lại dám làm chuyện này, hành động ngang ngược đến mức xem thường cả nội các. Tất nhiên, điều cô ấy không ngờ tới là đối phương thế mà lại bí mật đào tạo các cường giả đỉnh cấp.
Diệp Quan Chỉ nhìn chằm chằm ‘Tông Võ’, sau đó cô ấy nhìn Diệp Quân ở một bên, trầm giọng nói: “Việt tông chủ, bảo vệ Diệp công tử cho tốt”.
Việt Kỳ đã đứng chắn ở trước mặt Diệp Quân, bà ta cầm trường kiếm nhìn chằm chằm vào đám cường giả bí ẩn vừa bước ra đó, lúc này bà ta cũng cực kỳ ngạc nhiên, bà ta không ngờ đối phương lại dám đối đầu trực diện với Diệp Quan Chỉ, hơn nữa còn có thể gọi nhiều cường giả đỉnh cấp đến như vậy.
Lúc này người đàn ông trung niên dẫn đầu đó bỗng biến mất khỏi đó.
Ầm!
Một khí tức đáng sợ như sóng thần cuồn cuộn lao ra.
Ánh mắt Việt Kỳ hiện lên vẻ hung dữ, bà ta tiến đến một bước vung mạnh kiếm ra, đây là Tuế Nguyệt Nhất Kiếm.
Nhát kiếm này xuất hiện, một luồng sức mạnh bí ẩn xẹt qua, người đàn ông trung niên dẫn đầu cách đó không xa như cảm nhận được điều gì đó, sắc mặt thay đổi, ông ta đột ngột dừng lại, phóng ra luồng khí tức uy lực cực mạnh chặn trước mặt, thế nhưng chẳng có tác dụng.
Tóc của mười hai người trở nên bạc trắng với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được trong cái nhìn chăm chú của mọi người, người đàn ông trung niên mặt đầy nếp nhăn, trông vô cùng già nua.
Nhát kiếm bất ngờ của Việt Kỳ khiến tất cả mọi người ngơ ngác.
‘Tông Võ’ cũng hơi khó tin: “Đây là kiếm kỹ gì thế?”
Gã biết rõ đám thị vệ của mình mạnh đến mức nào, họ được huấn luyện rất bài bản, hơn nữa áo giáp trên người là loại chiến giáp đặc biệt, có thể nói trang bị của họ không thua kém gì đồ của Quan Huyên Vệ, một đánh ba cũng không thành vấn đề.
Thế nhưng lúc này nhát kiếm của Việt Kỳ lại khiến mười hai thị vệ này trở thành bộ dạng như vậy…
Diệp Quan Chỉ cũng khá ngạc nhiên nhìn Việt Kỳ.
Lúc này sắc mặt Việt Kỳ hơi tái nhợt, bây giờ bà ta vẫn còn chưa hoàn toàn khống chế được Tuế Nguyệt Nhất Kiếm này, nên nó làm tiêu hao rất nhiều năng lượng của bà ta.
Lúc này bà ta đã hơi hối hận rồi.
Hối hận vì đã không tu luyện chăm chỉ.
Thật ra khả năng kiếm đạo của bà ta rất tốt nhưng bà ta lại thích nghiên cứu các kiểu võ thuật kiếm đạo, trước giờ bà ta đều khá tùy tiện với việc tu luyện, có thể đột phá thì đột phá, còn nếu không thể đột phá thì cứ kéo dài như vậy.
Bây giờ bà ta mới nhận ra bất kỳ lúc nào thì vẫn là nắm đấm mới dễ nói chuyện.
‘Tông Võ’ bỗng gằn giọng nói: “Thi triển kiếm kỹ này tiêu hao năng lượng rất nhiều, bây giờ bà ta đã thế suy sức yếu, giết bà ta”.
“Hỗn xược!”
Diệp Quan Chỉ quay đầu nhìn ‘Tông Võ’, tức giận nói: “Bà ấy là tông chủ Kiếm Tông ở Thanh Châu, ngươi thế mà lại dám giết bà ấy, ngươi làm thế không sợ gây họa lớn cho gia tộc của mình sao?”
‘Tông Võ’ tức giận nói: “Cô mới hỗn láo đấy. Diệp Quan Chỉ, cô đừng vô liêm sỉ như thế, cô chẳng qua là vì năm đó may mắn giúp đỡ viện trưởng nên mới được thăng chức vào nội các, nếu không cô thậm chí chẳng có tư cách nói chuyện ở trước mặt ta”.
Diệp Quan Chỉ nhìn ‘Tông Võ’ đã hơi điên cuồng, khẽ lắc đầu.
Sau khi nhận được lệnh của ‘Tông Võ’, mười hai thị vệ đang định ra tay thì lúc này Việt Kỳ bỗng tiến lên một bước, cầm trường kiếm trong tay, bà ta nhìn chằm chằm mười hai thị vệ, ánh mắt lạnh lùng: “Ta lại tấn công một nhát kiếm nữa thì tuổi thọ của các ngươi sẽ mất hết”.
Mười hai thị vệ đó lập tức do dự.
Diệp Quan Chỉ nói: “Các ngươi nên biết những gì mình làm bây giờ có nghĩa là gì, các ngươi muốn tự tìm đường chết giống gã à?”
Người đàn ông dẫn đầu nhìn ‘Tông Võ’ cách đó không xa, sau đó nhìn Diệp Quan Chỉ: “Chức trách vẫn còn, chết có làm sao?”
Nói rồi họ lại lao về phía Việt Kỳ lần nữa.
Diệp Quan Chỉ sầm mặt.
Ánh mắt Việt Kỳ cách đó không xa hiện lên tia tàn ác, bà ta hít sâu một hơi rồi vung mạnh một nhát kiếm.
Thời không trước mặt bà ta trở nên hư ảo.
Tốc độ của mười hai tên thị vệ bỗng chậm lại, dần dà chúng bị cố định ở nơi đó, sau đó bắt đầu biến mất từng chút…
Bị giết tại chỗ.
Thấy thế sắc mặt ‘Tông Võ’ trở nên vô cùng khó coi, dĩ nhiên càng thêm kiêng dè.
Uy lực của kiếm kỹ này mạnh hơn những gì gã nghĩ.
Chương 2214: Nực cười
Sau khi Việt Kỳ vung kiếm ra, cơ thể bà ta mềm nhũn suýt nữa ngã xuống, lúc này sắc mặt bà ta trắng như giấy.
Hai nhát kiếm đã là cực hạn của bà ta rồi.
Thấy thế ‘Tông Võ’ nhìn chằm chằm Việt Kỳ, cười nhạo: “Việt tông chủ, bà còn có thể xuất nhát kiếm thứ ba không?”
Nói xong gã vung tay lên, lại có bốn cường giả áo giáp đen ở phía sau gã xuất hiện, khí tức của bốn cường giả này đều cực kỳ mạnh.
Thấy thế Diệp Quan Chỉ cách đó không xa sầm mặt.
‘Tông Võ’ nhìn Việt Kỳ: “Giết bà ta đi”.
Đã đến lúc này rồi thì đúng là ngươi chết ta sống, phải làm tuyệt tình mới được.
Nghe ‘Tông Võ’ nói thế, bốn cường giả đó dứt khoát biến thành tàn ảnh lao về phía Việt Kỳ cách đó không xa, Ánh mắt Việt Kỳ hiện lên một tia hung ác, bất chấp cơ thể yếu ớt của mình, bà ta liều mạng vung kiếm lên xuất ra nhát kiếm cuối cùng, nhưng lúc này Diệp Quân bỗng đứng chắn trước mặt bà ta, dĩ nhiên hắn không thể để Việt Kỳ chết ở đây, hắn nhìn bốn cường giả đang lao về phía mình, hắn híp mắt, xòe tay ra, kiếm Trật Tự xuất hiện trong tay hắn.
Đúng lúc này, một tàn ảnh đột nhiên lao tới trước mặt Diệp Quân, mục tiêu của tàn ảnh này không phải là Diệp Quân mà là bốn tên thị vệ áo giáp đen đó.
Ầm!
Khí tức đáng sợ xuất hiện rồi nổ tung, bốn thị vệ áo giáp đen đó bị chấn động lùi về sau cả ngàn trượng.
Đột nhiên bị đánh bất ngờ khiến mọi người đều kinh ngạc.
Mọi người nhìn Diệp Quân, một người đàn ông trung niên đúng ở chỗ hắn, người đàn ông trung niên mặc trường bào, có vẻ khá vạm vỡ.
Nhìn thấy người trung niên này, Diệp Quân sửng sốt, vô thức nói: “Là ông!”
Nói rồi hắn vội ngậm miệng.
Người đàn ông trung niên trước mặt hắn sửng sốt, sau đó bật cười rất lớn…
Diệp Quân: “…”
Người đàn ông trung niên trước mặt này không phải ai khác chính là tộc trưởng tộc Bác Thiên – Bác Thiên Đạo…
Diệp Quân rất bất ngờ, hắn không ngờ ông ta lại xuất hiện ở đây.
Bác Thiên Đạo cười rất sảng khoái.
Sở dĩ bản thể của ông ta xuất hiện ở đây là muốn xem thử phản ứng của tên này, nếu không có phản ứng gì thì ông ta dứt khoát bỏ đi…
Có phản ứng!
Bác Thiên Đạo mừng rỡ, ông ta không ngờ mình đã đoán đúng.
“Ông là ai?”
Lúc này ‘Tông Võ’ cách đó không xa bỗng nói.
Bác Thiên Đạo nhìn ‘Tông Võ’ cười nói: “Bác Thiên Đạo”.
‘Tông Võ’ nhíu mày: “Bác Thiên Đạo”.
Tất nhiên gã biết gia tộc này, lúc đầu rất mạnh, người trong tộc của người trước mặt này từng bao vây tấn công viện trưởng, các vị đại lão đó…
Bác Thiên Đạo bật cười: “Không ngờ còn có người biết Bác Thiên Đạo ta, đúng là hiếm thấy”.
‘Tông Võ’ nhìn Bác Thiên Đạo: “Ông có ý gì?”
Bác Thiên Đạo cười nói: “Ta muốn tẩy trắng, à không… ta muốn sửa sai”.
Nói rồi ông ta còn quay đầu nhìn Diệp Quân.
Diệp Quân: “…”
‘Tông Võ’ nhíu mày: “Sửa sai? Ý gì đây hả?”
Bác Thiên Đạo thở dài: “Trước kia ta không được chọn, bây giờ ta muốn làm người tốt”.
Dứt lời, ông ta lại nhìn Diệp Quân.
Mọi người: “…”
‘Tông Võ’ sầm mặt: “Bác Thiên Đạo, đầu óc ông có vấn đề sao? Ông có biết ông đang làm gì không hả?”
Bác Thiên Đạo cười nói: “Đừng lải nhải như mấy bà già nữa, chúng ta đánh luôn đi”.
Nói rồi ông ta bỗng tiến đến trước một bước, tung ra một quyền.
Sau đòn tấn công này, một sức mạnh đáng sợ lướt qua, thoáng chốc bốn cường giả thị vệ lại bị chấn động lui về sau.
Bị trấn áp!
Thấy thế sắc mặt ‘Tông Võ’ đó trở nên cực kỳ khó coi, gã không ngờ đột nhiên lại có một người như thế xuất hiện.
Diệp Quan Chỉ nhìn Bác Thiên Đạo, ông ta hơi ngờ vực, dĩ nhiên cô ấy cũng biết Bác Thiên Đạo, dù sao năm đó lúc viện trưởng thiết lập trật tự, hắn từng xảy ra xung đột với tộc Bác Thiên, năm đó chuyện này không phải là nhỏ.
Cô ấy không ngờ vị này lại đột nhiên xuất hiện ở đây, hơn nữa còn ra tay giúp đỡ.
Chuyện này hơi bất thường.
Vì cô ấy biết Bác Thiên Đạo không thể vô duyên vô cớ làm thế.
Cô ấy nhìn Diệp Quân phía sau Bác Thiên Đạo, lẽ nào thiếu niên này có quan hệ với viện trưởng?
Thật ra lúc này Diệp Quân cũng khá ngạc nhiên, vì hắn thấy thực lực của ông ta đã mạnh hơn trước rất nhiều.
Dĩ nhiên hắn cảm thấy khó hiểu tại sao ông ta lại đột nhiên ra tay giúp đỡ.
‘Tông Võ’ bỗng bật cười.
Mọi người nhìn ‘Tông Võ’, mặt đầy vẻ ngờ vực.
‘Tông Võ’ cười một chốc, rồi nhìn Diệp Quân: “Cuối cùng ta cũng hiểu tại sao ngươi lại tự tin như vậy, thì ra người đứng sau lưng ngươi là Bác Thiên Đạo, ngươi tưởng một tộc Bác Thiên có thể uy hiếp được bọn ta sao? Đúng là nực cười”.
Nói rồi gã chỉ vào Bác Thiên Đạo, sau đó trợn mắt nhìn Diệp Quân, nói: “Tộc Bác Thiên chỉ là một gia tộc thấp kém, vẫn là câu nói kia, hôm nay cho dù ông trời có đến cũng không bảo vệ được ngươi đâu”.
Ầm!
Xung quanh xuất hiện rất nhiều khí tức cực mạnh…
Khi cảm nhận được khí tức cực mạnh đó, đồng tử Diệp Quan Chỉ cách đó không bỗng co rúm, nói: “Ngươi…”
Chương 2215: Hỗn láo
Mấy khí tức đó là khí tức của Quan Huyên Vệ.
Quan Huyên Vệ.
Tổng cộng chỉ có ba người, người dẫn đầu là một người đàn ông trung niên, ông ta không mặc thần giáp đặc trưng của Quan Huyên Vệ mà mặc một bộ đồ vải đơn giản. Lúc bước ra, khí tức mạnh mẽ của ông ta bỗng làm thời không xung quanh rung động, từng ảo ảnh bắt đầu xuất hiện.
Đại thống lĩnh Quan Huyên Vệ: Trữ Giáp.
Trữ Giáp này không phải người tầm thường, năm đó An Võ Thần từng dẫn dắt ông ta một khoảng thời gian ở Quan Huyên Vệ, người này là người nổi bật nhất trong đám người năm đó.
Quan Huyên Vệ chỉ có ba đại thống lĩnh, mỗi đại thống lĩnh đều từng là con cưng của trời, được thư viện Quan Huyên ra sức đào tạo.
Có thể nói, tất cả tài nguyên hàng đầu của vũ trụ Quan Huyên đều được ưu tiên cho họ, họ cũng là một trong số ít người ở vũ trụ Quan Huyên có thể miễn cưỡng theo kịp sức mạnh của các nền văn minh vũ trụ bên ngoài.
Diệp Quan Chỉ không ngờ đại thống lĩnh Quan Huyên Vệ này cũng nghe theo lệnh của đối phương.
Diệp Quan Chỉ nhìn chằm chằm Trữ Giáp: “Trữ Giáp, ông có biết mình đang làm gì không?”
Trữ Giáp nhìn Diệp Quan Chỉ, bình tĩnh nói: “Đương nhiên là biết”.
Nói một cách nghiêm túc, lẽ ra ông ta nằm dưới sự quản lý của Diệp Quan Chỉ, nhưng ông ta lại không sợ Diệp Quan Chỉ, cho dù là các viên nội các thì đó cũng phân chia có thực quyền và không có thực quyền.
Chỉ có vài người có thực quyền, chẳng hạn như Lý Bán Tri, Tín công chúa, Nguyệt Đế v.v..., những người này đều là các viện nội các, họ đều nắm giữ quyền lực quân sự trong tay, đã đào tạo ra vô số cường giả đỉnh cao, những người này có thể nói là người có thực quyền một phương.
Mặc dù Diệp Quan Chỉ trước mặt là các viên nội các nhưng thời gian gia nhập của cô ấy quá ngắn, trải nghiệm không nhiều, không có binh quyền gì cả.
Không có binh quyền thì cũng không đáng sợ.
Giống như bây giờ, cô ấy chỉ có thể điều động Quan Huyên Vệ, nếu muốn điều động quá nhiều Quan Huyên Vệ thì vẫn cần nội các chấp thuận, có thể nói trong vấn đề điều động Quan Huyên Vệ thì Diệp Quan Chỉ không bằng ông ta.
Diệp Quan Chỉ im lặng, lúc này cô ấy biết chuyện này đã không phải là chuyện mình có thể xen vào rồi.
Ở vũ trụ Quan Huyên nhiều năm như thế, cô ấy đã không còn là người mới nhiệt huyết như trước nữa, cô ấy biết rất rõ nước trong tổng viện của vũ trụ Quan Huyên sâu thế nào, nhất là những thế gia và tông môn đó.
Hầu hết các thế gia và tông môn mà Kiếm Chủ để lại đều bị tiêu diệt sạch sẽ, nhưng sau khi Diệp Quân lên nắm quyền, lại có thêm vài thế gia và tông môn mới, sau khi những thế gia và tông môn này lên nắm quyền, khó tránh khỏi việc muốn mưu đồ nhiều lợi ích hơn.
Thế là thư viện ngày càng phức tạp, chẳng hạn như đứng về phía ai.
Bây giờ thư viện chia ra làm mấy phái hệ, mấy phái hệ này liên tục đối đầu nhau trong thầm lặng, tranh nhau đủ thứ tài nguyên…
Có thể nói, không ai trong toàn bộ thư viện có thể chấn chỉnh những thế gia và tông môn này ngoài Diệp Quân và Nạp Lan Ca, bao gồm cả Lý Bán Trị - các lão có lý lịch nhất ở đây.
Nắm một sợi tóc có thể động được toàn thân.
May thay cách đây không lâu, Diệp Quân và Nạp Lan Ca đã quyết định vũ trụ hóa khu vực để quản lý, giữa các khu vực vũ trụ sẽ được tự trị, nếu không sẽ càng hỗn loạn hơn, bởi vì ngày càng có nhiều vũ trụ văn minh gia nhập, sẽ khiến thư viện Quan Huyên ngày càng phức tạp, mọi người sẽ cạnh tranh khốc liệt hơn.
Cô ấy nhìn thấy những vấn đề này nhưng lại bất lực không làm gì được.
Chẳng hạn như lúc này…
Diệp Quan Chỉ lắc đầu, sau đó cô ấy đi đến trước mặt Diệp Quân.
Diệp Quân nhìn cô ấy, không nói gì.
Diệp Quan Chỉ lấy một quyển trục ra đưa cho hắn, Diệp Quân hơi ngờ vực: “Đây là?”
Diệp Quan Chỉ nói: “Quyển trục dịch chuyển, có thể dịch chuyển đến tổng viện, là bùa hộ mệnh của ta. Thật xin lỗi, ta đã không thể quản lý tốt nơi này nữa, ngươi có thể sử dụng quyển trục dịch chuyển này để đến tổng viện tìm Lý các lão, bây giờ cả thư viện Quan Huyên cũng chỉ có bà ấy mới có thể bảo vệ ngươi”.
Diệp Quân nhìn quyển trục dịch chuyển đó, lặng thinh không lên tiếng.
Diệp Quan Chỉ nói tiếp: “Thực lực của tộc trưởng Bác Thiên Đạo rất mạnh nhưng ông ta cũng không thể chống lại cả thư viện, ngươi hiểu ý ta chứ?”
Diệp Quân mỉm cười nói: “Lý các lão có thể trừng trị chúng sao?”
Diệp Quan Chỉ im lặng không đáp.
Diệp Quân mỉm cười: “Quan Chỉ cô nương, ta thấy chuyện này cho dù có đến tổng viện cũng sẽ không thay đổi được gì, đúng không?”
Diệp Quan Chỉ nhìn hắn: “Sống trước rồi tính”.
“Hắn vẫn còn cơ hội sống sao?”
‘Tông Võ’ cách đó không xa bật cười: “Diệp Quan Chỉ, ta thật sự không hiểu gia tộc bọn ta không có thù oán với cô, cũng chưa từng đắc tội cô, tại sao cô lại muốn gây xích mích với gia tộc của ta?”
Diệp Quan Chỉ quay người lại nhìn ‘Tông Võ’: “Cuộc thi Vạn Châu là con đường để cho người ở tầng thấp tiến lên, nếu thư viện không thể công bằng trên con đường này thì những người ở tầng thấp còn hy vọng gì nữa chứ?”
‘Tông Võ’ trợn mắt nhìn Diệp Quan Chỉ: “Người ở tầng thấp chẳng qua chỉ là đám tôm tép, chỉ cần còn sống đã là phúc lành với chúng rồi, còn muốn hy vọng gì nữa, đúng là nực cười”.
“Ngươi hỗn xược!”
Diệp Quan Chỉ nhướng mày: “‘Tông Võ’, ngươi có biết mục đích ban đầu viện trưởng thiết lập trật tự là gì không? Thế mà ngươi lại dám nói mấy lời ngang ngược hỗn láo như thế, ngươi có xứng với viện trưởng không?”