-
Chương 2221-2225
Chương 2221: Ta không phục
Ngao Thiên Thiên!
Nghe thấy lời Diệp Quân nói, tất cả cường giả của tộc Thiên Long đều không ngờ viện trưởng trước mắt này lại định xử họ tội chết.
Trong mắt họ, điều này thật sự hơi khó tin, dù sao họ cũng là mẫu tộc của Ngao Thiên Thiên, cho dù có sai thì cũng không đến mức bị xử tội chết!
Nhưng vẻ mặt Diệp Quân nói cho họ biết, hắn đang nghiêm túc.
Khoảnh khắc đó, tất cả cường giả của tộc Thiên Long đều không biết làm gì, phải nói là có chút sợ hãi.
Mà khi nhìn thấy Ngao Thiên Thiên, tất cả cường giả của tộc Thiên Long đều vui mừng khôn xiết.
Ngao Thiên Thiên là sự đảm bảo cho tộc Thiên Long bọn họ!
Chỉ cần Ngao Thiên Thiên ở đây, tộc Thiên Long bọn họ sẽ không chết.
Nhìn thấy Ngao Thiên Thiên, Diệp Quân chậm rãi nắm chặt tay.
Ngao Thiên Thiên nhìn cường giả của tộc Thiên Long, trong mắt đầy tuyệt vọng, cô không ngờ tộc Thiên Long lại trở nên như thế này.
Ngao Thành gọi: “Thiên Thiên”.
Ngao Thiên Thiên khẽ nói: “Phụ thân, vì sao lại thế này?”
Ngao Thành thở dài một tiếng, không nói gì.
Lúc này, Ngao Trấn đột nhiên nói: “Tỷ, tộc Thiên Long ta làm thế này không phải vì tỷ sao?”
Ngao Thiên Thiên cau mày.
Ngao Trấn nhìn Diệp Quân: “viện trưởng, ngài có thể xử tộc Thiên Long ta tội chết, nhưng trước đó ta muốn hỏi ngài hai câu hỏi. Thứ nhất, tỷ của ta theo ngài vào sinh ra tử nhiều năm, tỷ ấy kém hơn Nạp Lan các chủ chỗ nào? Nhưng Nạp Lan các chủ có Tiên Bảo Các, là chủ mẫu danh chính ngôn thuận của vũ trụ Quan Huyên, con của người ấy được mọi người công nhận, chắc chắn sẽ là viện trưởng thư viện Quan Huyên đời tiếp theo, nhưng tỷ của ta thì sao? Đến giờ, tỷ ấy vẫn chưa có danh phận!”
Diệp Quân cau mày.
“Im miệng!”, Ngao Thiên Thiên đột nhiên tức giận quát.
Ngao Trấn cũng tức giận: “Ta không im, tỷ à, tỷ không quan tâm những điều này, nhưng tộc Thiên Long không thể không quan tâm, tại sao tỷ hy sinh nhiều nhất nhưng lại nhận về ít nhất? Năm xưa khi ngài ấy vẫn chưa phải viện trưởng, tỷ mạo hiểm tính mạng giúp đỡ ngài ấy, tộc Thiên Long ta cũng dốc hết sức toàn tộc giúp đỡ, nhưng kết quả thì sao? Nhà Nạp Lan không chỉ có Tiên Bảo Các, còn được vào nội các, quyền thế ngút trời, còn tỷ thì không có gì hết, như vậy có công bằng không?”
Nói rồi gã đột nhiên quay đầu nhìn Diệp Quân: “viện trưởng, ngài thấy có công bằng không?”
Diệp Quân khẽ nói:”Về mặt danh phận đúng là ta nợ Thiên Thiên…”
“viện trưởng!”
Lúc này, Lý Bán Tri đi ra, nhìn Ngao Trấn rồi bảo: “Đây vốn là chuyện nhà ngươi, người ngoài không tiện can thiệp, nhưng ta muốn nói một câu. Ngao Trấn, ngươi nghĩ Thiên Thiên cô nương đi theo viện trưởng không có được gì, nhưng không phải vậy. Ngươi đúng là thiển cận, à không đúng, là cả tộc Thiên Long của ngươi đều thiển cận, ngươi có biết mấy năm nay Thiên Thiên đi theo viện trưởng, ngoài viện trưởng ra, cô ấy là người thăng tiến nhanh nhất cả vũ trụ Quan Huyên, bây giờ cảnh giới và thực lực của cô ấy mấy ai ở vũ trụ Quan Huyên này có thể so sánh được?”
Nói xong bà ấy nhìn Ngao Thiên Thiên: “Thiên Thiên cô nương, ta nói không sai chứ?”
Ngao Thiên Thiên gật đầu.
Bao năm nay, cô ấy đi theo Diệp Quân, tốc độ tiến bộ có thể nói là đáng sợ vô cùng, thành tựu của cô ấy đã sớm vượt xa tất cả tổ tiên của tộc Thiên Long các đời trước, cho dù ở vũ trụ Quan Huyên, ngoài một số cường giả của nhà họ Dương và nhà họ Diệp, cũng ít ai là đối thủ của cô ấy.
Lý Bán Tri lại nói: “Ngao Trấn và Ngao tộc trưởng, việc làm này của các người thật sự là vì Thiên Thiên cô nương ư? Ta thấy chưa chắc, các người làm vậy chỉ vì ích kỷ cá nhân, bởi vì nếu các người thật sự vì Thiên Thiên cô nương, các người sẽ không làm trái lại, để cô ấy ở giữa phải khó xử. Còn nữa, quyền lợi và danh lợi của các ngươi trong mắt Thiên Thiên cô nương chỉ là phù du! Nếu cô ấy muốn thì với thực lực bây giờ của cô ấy, có thể tạo ra một nền văn minh vũ trụ của mình bất cứ lúc nào!”
Nói đến đây, ánh mắt bà ấy dần trở nên lạnh lẽo: “Ta nói những lời này là muốn giành lại sự đồng tình cho Thiên Thiên, coi những điều mình làm là có lợi cho Thiên Thiên cô nương, các người làm vậy thật sự rất khiến người khác đau lòng”.
Ngao Thiên Thiên!
Mặc dù cô ấy hiếm khi xuất hiện ở vũ trụ Quan Huyên, nhưng thật ra danh tiếng của cô ấy ở vũ trụ Quan Huyên vô cùng tốt, bởi vì cô ấy thực sự rất khiêm tốn.
Sở dĩ Lý Bán Tri đứng lên bảo vệ Ngao Thiên Thiên, không muốn cô ấy bị tộc Thiên Long kéo xuống nước, trong lòng họ, tộc Thiên Long là tộc Thiên Long, Ngao Thiên Thiên là Ngao Thiên Thiên.
Ngao Trấn gằn giọng: “Tỷ ta thực sự không quan tâm, nhưng tộc Thiên Long ta quan tâm, cả vũ trụ to lớn này, tại sao sau này lại là của nhà Nạp Lan, tỷ ta hy sinh nhiều như vậy, vào sinh ra tử với viện trưởng biết bao nhiêu lần, tại sao tỷ ấy không được làm Các chủ và chủ mẫu của vũ trụ Quan Huyên? Tại sao chứ?”
“Ngao Trấn!”
Ngao Thiên Thiên quát lên giận dữ, huyết mạch long uy mạnh mẽ thoáng chốc trấn áp Ngao Trấn tại chỗ, không thể cử động.
Tất cả cường giả của tộc Thiên Long đang có mặt đều run rẩy, trong mắt tràn đầy sợ hãi.
Ngao Thiên Thiên hiếm khi thi triển uy áp long mạch với họ, vì thế họ không biết huyết mạch và thực lực hiện tại của Ngao Thiên Thiên đáng sợ đến mức nào.
Nhưng lúc này, Ngao Thiên Thiên nổi giận, họ mới biết thực lực của cô đã đáng sợ đến mức này.
Thâu sâu khó lường!
Ngao Thiên Thiên nhìn chằm chằm Ngao Trấn, vẻ mặt lạnh như băng: “Đây là chuyện của ta và Tiểu Quân, từ khi nào tới lượt đệ khua tay múa chân vậy?”
Ngao Trấn hung dữ nói: “Tỷ, ta không phục, ta không phục”.
Chương 2222: Bây giờ! Ngay lập tức!
Lý Bán Tri bỗng thở dài: “Tộc Thiên Long, các ngươi còn muốn thế nào nữa? Bây giờ tộc Thiên Long của ngươi không chỉ thực lực của cả tộc tăng lên rất nhiều, còn được ưu tiên hưởng tài nguyên của vũ trụ Quan Huyên, địa vị ở vũ trụ Quan Huyên hiện tại cũng không hề kém hơn tộc Nạp Lan chút nào. Tộc Thiên Long các ngươi muốn con của Thiên Thiên cô nương sau này kế thừa thư viện, các ngươi muốn được kiểm soát thư viện nhiều hơn. Giống như lần này, các ngươi thao túng cuộc thi Vạn Châu, mục đích cuối cùng là muốn thông qua bán yêu Tông Võ, để gã vào Yêu Đạo Viện, sau đó nhờ sự giúp đỡ của các ngươi, dần dần kiểm soát Yêu Đạo Viện…”
Nói tới đây, bà lắc đầu: “Chẳng lẽ các ngươi không biết thư viện là thư viện của viện trưởng, là thư viện của người trong thiện hạ chứ không phải thư viện của tộc Thiên Long các ngươi…”
Ngao Trấn giận dữ: “Nhà họ Ngao ta hy sinh nhiều nhất, tại sao không được nhận nhiều hơn nữa? Lý các lão, bà không phải chúng ta nên không hiểu…”
Lý Bán Tri bình tĩnh nói: “Tộc Thiên Long các ngươi có hy sinh nhiều bằng ta không? Ngươi đã bao giờ thấy người của nhà họ Lý ta vào thư viện kết bè kéo cánh vì lợi ích bao giờ chưa?”
Sắc mặt Ngao Trấn vô cùng khó coi, gã đã không còn gì để nói.
Người trước mặt là Lý các chủ nắm quyền từ thời Kiếm Chủ Nhân Gian đến tận bây giờ, bà chưa bao giờ cho phép người của nhà họ Lý vào thư viện nắm quyền lực cốt lõi.
Ngao Thiên Thiên khẽ thở dài: “Đều là lỗi của ta”.
Lý Bán Tri nhìn Ngao Thiên Thiên, khẽ nói: “Thiên Thiên cô nương, cô đừng tự trách, đây không phải lỗi của cô, bản tính của con người vốn tham lam, cô cũng vẫn còn trẻ, mà mấy năm nay cô vẫn luôn đi theo Viện trưởng nên không biết tộc Thiên Long đã làm những gì, nếu nói là sai thì là thư viện sai, vì chế độ chưa hoàn chỉnh, Quan Huyên Pháp vẫn chưa được thực hiện đến nơi đến chốn, khiến rất nhiều thế gia và tông môn có cơ hội thừa cơ lợi dụng…”
Trong mắt Ngao Thiên Thiên hiện lên vẻ phức tạp, sau đó nhìn Diệp Quân nơi cách đó không xa, nhẹ nhàng nói: “Tiểu Quân… có thể đừng giết họ không? Cho họ đi lưu đày, không cho họ ở vũ trụ Quan Huyên nữa được không…”
Cô ấy biết lần này tộc Thiên Long đã phạm sai lầm lớn, nhưng cô ấy cũng không có cách nào khác, dù sao cũng là tộc nhân thân thiết nhất của mình, cô ấy không trơ mắt nhìn họ chết được.
Diệp Quân nắm chặt tay, vẻ mặt không cảm xúc, hắn cũng không nói gì.
Tất cả mọi người đều nhìn Diệp Quân.
Sự sống chết của tộc Thiên Long đều phụ thuộc và quyết định của Diệp Quân.
Trên bầu trời, Tịnh tông chủ nhìn Diệp Quân bên dưới, đôi mắt cô ta tĩnh lặng như nước, trong mắt không có bất kỳ dao động nào, nhưng ánh mắt đã dần trở nên lạnh lùng.
Lúc này, đất trời đều im lặng.
Tim toàn bộ cường giả của tộc Thiên Long đều vọt lên tận họng, giờ phút này họ mới thực sự nhận ra vị viện trưởng này muốn giết mình, nếu Diệp Quân thật sự không nương tay thì hôm nay tộc Thiên Long sẽ chết hết.
Mặc dù Ngao Trấn rất kiêu ngạo nhưng giờ phút này gã cũng không dám thở mạnh, gã đã bình tĩnh lại, không dám nói nữa.
Ngao Thiên Thiên nhìn Diệp Quân, cô có thể cảm nhận được hắn đang đấu tranh, rất đau khổ.
Cô cũng rất đau lòng.
Nhưng, cô thực sự không có lựa chọn nào khác!
Phía sau cô, toàn là người thân…
Lúc này, Lý Bán Tri thở dài, bà đi ra nói: “Viện trưởng, tuy tộc Thiên Long phạm sai lầm lớn, nhưng họ cũng từng có công với thư viện, so sánh công tội, có thể miễn khỏi tội chết”.
Thật ra bà không muốn xin hộ!
Bởi vì những việc làm của tộc Thiên Long mấy năm nay thật sự rất quá quắt, nhất là lần này, đến cuộc thi Vạn Châu mà cũng dám trắng trợn can thiệp, không chỉ vậy còn dám phong tỏa Thanh Châu, muốn tàn sát Kiếm Tông diệt khẩu, đến người của nội các mà cũng dám động vào… Quan trọng nhất là toàn tộc xuất trận, không hề coi trọng Quan Huyên Pháp, không ngần ngại đối đầu với Kiếm Tông…”
Một loạt việc làm này không khác gì tạo phản, không đúng, những việc làm này còn tệ hơn cả tạo phản.
Bọn họ đã coi vũ trụ Quan Huyên là của tộc Thiên Long mình.
Tội này có chết cả trăm lần cũng không quá đáng.
Nhưng bà vẫn đứng ra.
Nguyên nhân đương nhiên là vì Ngao Thiên Thiên, bà không muốn Diệp Quân và Ngao Thiên Thiên vì chuyện này mà rạn nứt tình cảm, đôi bên đều không vui, hơn nữa bà cũng nhìn ra được Diệp Quân đang do dự, sở dĩ hắn do dự đương nhiên cũng là vì Ngao Thiên Thiên.
Cô nương này theo hắn vào sinh ra tử bao nhiêu năm, bây giờ hắn lại định giết toàn tộc của cô ấy ngay trước mặt cô ấy…
Rất khó xử!
Các gia tộc, tông môn xung quanh đều nhìn Diệp Quân, chờ đợi quyết định của hắn.
Giờ này, ngày càng có nhiều cường giả tông môn thế gia tới, Thanh Châu xảy ra chuyện lớn thế này, khiến cả vũ trụ Quan Huyên đều chấn động.
Giờ này, Trấn Tuyết của Trấn tộc cũng bất ngờ đứng ra, cô ta nhìn Diệp Quân: “Viện trưởng, chuyện này đúng là lỗi của tộc Thiên Long, nhưng họ đã có những đóng góp to lớn cho vũ trụ Quan Huyên, ta thấy có thể miễn tội chết…”
Thấy Trấn Tuyết đứng ra, rất nhanh ngày càng có nhiều người đứng ra cầu xin giúp.
Dù sao mối quan hệ của tộc Thiên Long ở vũ trụ Quan Huyên cũng rất rộng, mà lúc này Diệp Quân lại không tỏ rõ thái độ, mọi người đều biết hắn đang do dự, lúc này mọi người đứng ra xin giúp, một là cho Diệp Quân cầu thang đi xuống, hai là có thể khiến tộc Thiên Long nợ mình một ân huệ…
Đây là cơ hội ngàn năm có một.
Ngày càng có nhiều người cầu xin thay…
Lúc này, thím Kiều bên cạnh Diệp Quân bỗng ngã xuống, bà nhìn Diệp Quân đã dao động, hơi hoang mang và tuyệt vọng, khẽ nói: “Vậy nên… con trai của thường dân chết là chết, không quan trọng chút nào phải không?”
Người Diệp Quân run lên dữ dội, hắn mở mắt, giận dữ nói: “Theo luật của Quan Huyên Pháp, toàn bộ thiên long của tộc Thiên Long có mặt ngày hôm nay đều phải chết, những thiên long còn lại của tộc Thiên Long bị đày ra khỏi vũ trụ Quan Huyên, không bao giờ được về nữa! Quan Huyên Vệ, lập tức chấp hành! Ngay bây giờ!”
Sắc mặt của tất cả cường giả tộc Thiên Long đều thay đổi đột ngột.
Mà lúc này, những Quan Huyên Vệ đó cũng hoàn hồn, đang định ra tay thì Ngao Thiên Thiên giận dữ quát: “Dừng lại!”
Một luồng long uy cường đại nháy mắt bao trùm toàn bộ Thanh Châu!
Chương 2223: Ván này cô thắng!
Thấy thế, nhóm Quan Huyên Vệ lập tức không dám hành động nữa, vội nhìn Diệp Quân, nếu là người khác thì đương nhiên họ không sợ, nhưng người này là Ngao Thiên Thiên, cô cũng là chủ mẫu.
Diệp Quân nhìn Ngao Thiên Thiên, nắm chặt hai tay, run rẩy nói: “Thiên Thiên…”
Ngao Thiên Thiên nhìn hắn, hai mắt đỏ hoe: “Tiểu Quân, ta chưa bao giờ cầu xin huynh điều gì, lần này ta cầu xin huynh một việc này thôi, chỉ một việc này thôi, được không?”
Cô biết mình cầu xin chắc chắn sẽ bị mọi người khinh thường và ghét bỏ, nhưng cô không còn lựa chọn nào khác, đó là phụ thân của cô, là tộc nhân của cô, là những người thân gần gũi nhất của cô.
Diệp Quân nắm hai tay thật chặt, giọng nói run rẩy, nhưng ánh mắt lại kiên định chưa từng có: “Thiên Thiên, xin lỗi… Chuyện này ta không thể đồng ý với muội được, Phó Cát và chú bán thịt không thể chết oan uổng như vậy được… Nếu ta không đòi lại công bằng cho thì họ lại chết oan. Trước đây khi ta đến Thanh Châu khiếu nại, ta cũng từng tuyệt vọng… Bây giờ ta trở thành Viện trưởng, ta không thể để người khác cũng tuyệt vọng như thế được…”
Ngao Thiên Thiên nhìn hắn, nước mắt tuôn rơi: “Ta biết huynh rất khó xử, nhưng xin lỗi, ta không thể nhìn huynh tàn sát người tộc ta được…”
Nói xong cô ấy vung tay, một luồng khí thế khủng khiếp bao trùm toàn bộ cường giả tộc Thiên Long đang có mặt, cô chuẩn bị đưa mọi người tẩu thoát.
Nhưng đúng lúc này, Diệp Quân tiến lên một bước, kiếm ý thoáng chốc bao trùm Ngao Thiên Thiên và cường giả tộc Thiên Long, bây giờ hắn đã khôi phục tu vi, những cường giả của tộc Thiên Long ở trước mặt hắn không hề có khả năng phản kháng.
Ngao Thiên Thiên quay đầu nhìn Diệp Quân, ánh mắt đầy khẩn cầu.
Diệp Quân nắm chặt tay, lắc đầu.
Ngao Thiên Thiên vô cùng đau đớn.
Diệp Quân xòe tay ra, kiếm Thanh Huyên hóa thành kiếm quang bay ra ngoài.
Phập!
Cách đó không xa, khi Ngao Trấn còn chưa phản ứng lại thì đã bị kiếm Thanh Huyên đâm xuyên qua đầu mày.
Hai mắt Ngao Trấn mở to, ánh mắt dần trở nên trống rỗng, nhưng ngay sau đó gã lại cười, dường như đã được giải thoát.
Kiếm Thanh Huyên sau khi giết Ngao Trấn vẫn không dừng lại mà tiếp tục hóa thành kiếm quang, phóng về phía cường giả của tộc Thiên Long cách đó không xa...
“Tiểu Quân!”
Ngao Thiên Thiên quát lên, giây tiếp theo cô ấy biến mất tại chỗ, trong nháy mắt, cô đã xuất hiện trước mặt Diệp Quân, hai tay cô ấy nắm lấy vai hắn, kinh hãi nói: “Để họ được sống đi…”
Diệp Quân lắc đầu.
Ngao Thiên Thiên tuyệt vọng.
Diệp Quân nhìn phía trước, Ngao Thiên Thiên khóc như mưa, hắn không nói gì, cách đó không xa, kiếm Thanh Huyên vẫn đang tàn sát tộc Thiên Long.
Ngao Thiên Thiên nhìn Diệp Quân, cầu xin: “Tiểu Quân, ta xin huynh!”
Diệp Quân vẫn lắc đầu.
Phập!
Kiếm Thanh Huyên xuyên qua đầu Ngao Thành, ông ta khó tin nhìn Diệp Quân và Ngao Thiên Thiên nơi xa, khẽ gọi: “Thiên Thiên…”
Nói rồi ông ta từ từ ngã xuống.
“A!”
Ngao Thiên Thiên run rẩy, hai tay nắm chặt vai Diệp Quân… Trong thời gian ngắn ngủi, toàn bộ cường giả của tộc Thiên Long đều đã bị giết hết!
Ngao Thiên Thiên nhìn chằm chằm Diệp Quân, cô không nói gì mà chỉ nhìn thẳng vào hắn, nước mắt không ngừng tuôn rơi… Nhìn ánh mắt Ngao Thiên Thiên ngày càng xa lạ, tim Diệp Quân như bị dao đâm, đau nhói.
Lúc này, Ngao Thiên Thiên chợt chậm rãi buông tay, cô vuốt ve khuôn mặt Diệp Quân, sau đó cơ thể cô và Diệp Quân cùng run lên, tiếp đó từng luồng năng lượng bí ẩn đồng thời tuôn ra từ cơ thể cả hai!
Khế ước!
Cô ấy muốn chấm dứt khế ước bình đẳng đã ký với Diệp Quân.
Diệp Quân run rẩy gọi: “Thiên Thiên…”
Ngao Thiên Thiên không nói gì, từ từ nhắm hai mắt lại, cơ thể không khỏi run lên, rất nhanh, linh hồn khế ước của hai người đã hoàn toàn rời khỏi cơ thể, Ngao Thiên Thiên phất tay áo, linh hồn khế ước thoáng chốc tan vỡ, hóa thành hư vô.
Lúc này Diệp Quân cũng không còn cảm nhận được sự tồn tại của Ngao Thiên Thiên nữa.
Ngao Thiên Thiên quay người bỏ đi.
Diệp Quân run run gọi: “Thiên Thiên…”
Ngao Thiên Thiên dừng bước, nhẹ nhàng nói: “Ta đi theo huynh chưa bao giờ mong cầu giàu có… quyền lợi hay đại đạo, ta cũng chưa mong cầu bao giờ… Mọi sai lầm đều là do ta sai, vì ta nên tộc nhân của ta mới dám có những suy nghĩ đó… Tiểu Quân, con đường sau này, ta không thể đi cùng huynh được nữa rồi… Mà có lẽ huynh cũng không cần ta đồng hành cùng huynh nữa…”
Nói xong cô ấy đi đến trước thi thể của Thiên Long, nhìn thi thể đầy đất, nước mắt cô ấy tuôn ra như nước tràn bờ đê.
Ngày hôm nay, cô ấy không chỉ mất đi người mình yêu mà còn mất đi người thân thiết nhất với mình.
Cô ấy hơi hoảng hốt.
Tại sao mọi chuyện lại như thế này?
Lúc này Diệp Quân bỗng thấp giọng nói: “Dì Lý, chuyện lần này con là viện trưởng, con nên chịu tội gì?”
Lý Bán Tri sửng sốt, bà ấy nhìn Diệp Quân, kinh hãi hỏi: “Viện trưởng, con…”
Diệp Quân chậm rãi nhắm mắt lại, trong lòng bàn tay hắn đầy máu tươi.
Diệp Quân khẽ nói: “Không quản giáo nghiêm, thân là viện trưởng tội càng nặng hơn, nên xử tử…”
Dứt lời, kiếm Trật Tự trong tay hắn bỗng run lên dữ dội, giây tiếp theo hai tay hắn cầm kiếm Trật Tự, đâm mạnh vào ngực mình.
“Viện trưởng!”, tất cả những người đang có mặt đều kinh hãi.
Cách đó không xa, người Ngao Thiên Thiên run lên, cô quay phắt lại nhìn Diệp Quân, vẻ mặt đầy khó tin...
Diệp Quân từ từ ngã xuống, lúc này, Từ Nhu và Từ Thụ vội ôm lấy hắn, Từ Nhu nhìn cơ thể và thần hồn của Diệp Quân đang biến mất với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, hoảng hốt nói: “Ngươi… Sao ngươi ngốc thế… Ngươi…”
Diệp Quân nắm lấy tay Từ Nhu, hắn ngẩng đầu nhìn về phía cuối bầu trời, nhìn vào mắt Tịnh tông chủ, khẽ nói: “Tịnh tông chủ, thế đạo này rất tàn khốc, rất đen tối, nhưng cũng có những điều tốt đẹp, có rất nhiều rất nhiều người đều đang giữ vững tâm ban đầu của mình, bù đắp lại cho thế giới… Chúng ta không thể vì nhìn thấy mặt đen tối mà phủ định tất cả… Đương nhiên, ván này cô thắng rồi”.
Tịnh tông chủ cúi xuống nhìn Diệp Quân, không nói gì.
Chương 2224: Ván này, ngươi vẫn là người chiến thắng
Lúc này thím Kiều chạy nhanh đến bên Diệp Quân, cầm tay hắn khóc nức nở: “Tiểu Quân… cậu ngốc thế! Thế giới này giống như bánh bao hấp, ta đã hấp bánh bao nhiều năm lắm rồi, cũng không dám đảm bảo mỗi lồng hấp đều là bánh ngon, lúc nào cũng có vài cái bị vỡ… Tuy Tiểu Cát đã chết, nhưng nó vì cứu cậu mà chết, ta… ta tự hào. Ta thật sự tự hào”.
Ầm!
Trong phút chốc, một luồng kiếm ý đáng sợ bộc phát ra từ cơ thể Diệp Quân, trong nháy mắt bao trùm cả Thanh Châu.
Khí tức kiếm ý dâng trào điên cuồng!
Cách đó không xa, kiếm Thanh Huyên cũng rung chuyển kịch liệt, các ô trên thân kiếm bỗng sáng lên, nhưng chưa dừng lại, khi luồng khí tức kiếm ý ấy đạt đến một mức độ nhất định nó lại sáng thêm một ô nữa… nhưng vẫn chưa dừng lại.
Kiếm Thanh Huyên rung chuyển kịch liệt, khi ô thứ năm sáng lên, một tiếng kiếm ngân rùng rợn cũng vang vọng khắp Thanh Châu, trong nháy mắt, cả vũ trụ Quan Huyên đều nghe thấy rõ ràng.
Lúc này, kiếm Trật Tự trước ngực Diệp Quân cũng run lên, sau đó vô số kiếm ý trong không gian quét tới, cuối cùng đổ dồn về phía ngực Diệp Quân như thủy triều.
Bùm!
Khí tức của Diệp Quân điên cuồng dâng trào...
Diệp Quân đưa tay cầm kiếm Trật Tự trước mặt, kiếm Thanh Huyên cách đó không xa cũng rung chuyển dữ dội, ô thứ sáu sáng lên.
Toàn bộ người của Thanh Châu đều cảm nhận được một luồng kiếm ý!
Kiếm Trật Tự, ý chúng sinh!
Lúc này kiếm ý của Diệp Quân đã đạt tới đỉnh cao trước nay chưa từng có.
Mọi người đều hơi bất ngờ…
Trên mây, Tịnh tông chủ chầm chậm nhắm mắt lại: “Thân ở trong bóng tối, lòng hướng về ánh sáng… Ván này, ngươi vẫn là người chiến thắng”.
Ầm!
Khi Tịnh tông chủ dứt lời, khí tức kiếm ý xung quanh Diệp Quân lại điên cuồng dâng lên.
Trên kiếm Thanh Huyên, ô thứ bảy đã sáng lên, chỉ trong chốc lát, ô thứ tám cũng sáng lên.
Mà khi ô thứ chín chuẩn bị sáng lên, Tịnh tông chủ lại đột nhiên nói: “Nhưng…”
Lời này vừa dứt, kiếm quang nhàn nhạt xuất hiện ở ô thứ chín bỗng ngừng sáng.
Tịnh tông chủ nhìn xuống Diệp Quân bên dưới: “Đây mới chỉ là khởi đầu”.
Trong ô thứ chín, kiếm quang nhàn nhạt ấy không hoàn toàn sáng lên mà dần mờ đi, cuối cùng biến mất hoàn toàn.
Ở một nơi khác, cũng có hai người đang nhìn Diệp Quân bên dưới, chính là chủ nhân bút Đại Đạo và Vô Biên Chủ.
Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn Diệp Quân, trong mắt hiện lên vẻ phức tạp.
Vô Biên Chủ nói: “Thiết lập được trật tự rồi”.
Chủ nhân bút Đại Đạo im lặng.
Vô Biên Chủ quay đầu nhìn chủ nhân bút Đại Đạo: “Ông có dự định gì?”
Chủ nhân bút Đại Đạo bình tĩnh nói: “Như Tịnh tông chủ nói, mới chỉ là khởi đầu thôi”.
Vô Biên Chủ trầm giọng: “Ông vẫn chưa bỏ cuộc à?”
Chủ nhân bút Đại Đạo cười: “Ta thừa nhận lần này cậu ấy khiến ta rất bất ngờ, ta cứ tưởng cậu ấy sẽ giống như cha mình, cuối cùng sẽ đi lầm đường, nhưng không ngờ cậu ấy đi nhầm rồi lại quay về, hơn nữa còn nhìn thấy chân tâm của mình... Nhưng đây thật sự mới chỉ là khởi đầu, bây giờ cậu ấy đi đúng đường, nhưng vẫn chưa đi đến cuối cùng mà…”
Vô Biên Chủ bình tĩnh nói: “Uống rượu, tán gẫu, thể hiện, không tốt sao?”
Chủ nhân bút Đại Đạo nhẹ nhàng nói: “Đó gọi là ước mơ, ông không hiểu được đâu”.
Vô Biên Chủ: “…”
Đúng lúc này, chủ nhân bút Đại Đạo cảm nhận được gì đó, ông ta ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt nhìn thẳng tới cuối tinh hà.
Chẳng mấy chốc, mặt ông ta tối sầm lại.
Bên kia, giữa đám mây, Tịnh tông chủ cũng ngẩng đầu nhìn nơi sâu trong tinh không, lông mày nhíu lại.
Bên dưới, lúc này Diệp Quân cũng cảm giác được điều gì đó, hắn ngẩng đầu nhìn vào chỗ sâu trong tinh không.
Phía cuối tinh không đó có một con đường thời không được trải ra, sau đó một ông lão mặc áo bào vàng cầm pháp trượng màu vàng chậm rãi bước ra, phía sau ông ta còn có một nhóm cường giả trong bộ giáp vàng bí ẩn.
Quang Âm Đạo Điện!
Chương 2225: Du thủ du thực
Quang Âm Đạo Điện!
Nhìn thấy những người này, chủ nhân bút Đại Đạo trên vân đoàn nhíu mày: “Mấy tên này lại đến làm gì nữa? Tên nhóc kia chỉ làm loạn thời không Quang Âm một lần thôi, có đến mức phải bám riết thế này không? Chẳng lẽ có người đang âm mưu gì đó sao?”
Vô Biên Chủ hơi tò mò: “Quang Âm Đạo Điện là thế lực thế nào?”
Chủ nhân bút Đại Đạo đáp: “Một thế lực đã có từ rất lâu đời, bắt nguồn từ Đạo Điện, thủy tổ nền văn minh của họ năm xưa cũng chỉ bình thường thôi. Nhưng sau này tình cờ gặp được cơ duyên nên vào được Đạo Điện trong truyền thuyết, sau khi đi ra thì sáng lập Quang Âm Đạo Điện này, kiểm soát Quang Âm của vũ trụ đã biết này”.
Nói xong ông ta dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Cây sinh mệnh Thiên Hành của nền văn minh Thiên Hành cũng có nguồn gốc từ Đạo Điện đó!”
Vô Biên Chủ thắc mắc: “Sao ông biết rõ vậy?”
Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn ông ta: “Lạ lắm à?”
Vô Biên Chủ gật đầu: “Rất lạ”.
Chủ nhân bút Đại Đạo trầm giọng hỏi: “Đến ông cũng nghĩ ta là người sống đầu đường xó chợ hả?”
Vô Biên Chủ: “…”
Nam Châu.
Tộc Nạp Lan, Nạp Lan Danh ngồi ở vị trí đầu tiên, phía trước mặt ông ấy có một người mặc đồ đen đang đứng.
Người áo đen thấp giọng khẽ nói gì đó.
Một lát sau, Nạp Lan Danh nhìn người áo đen rồi nói: “Chắc chứ?”
Người áo đen gật đầu: “Chắc chắn, nhà họ Ngao đã bị diệt tộc, người kia cũng đoạn tuyệt quan hệ với viện trưởng rồi…”
Nạp Lan Danh chậm rãi nhắm mắt lại, khẽ nói: “Không ai có thể động đến vị trí của Tiểu Ca nữa rồi”.
Người áo đen do dự một lát, hơi lo lắng nói: “Nạp Lan tộc trưởng, lão đại đang bắt đầu điều tra chuyện này, không biết liệu có…”
Nạp Lan Danh nói: “Tông Võ…”
Người áo đen lắc đầu: “Không, đến chết hắn cũng không nói một lời”.
Nạp Lan Danh gật đầu, bàn tay nắm chặt tay ghế dần buông ra: “Ngươi lui xuống đi”.
Nói rồi ông ấy xòe lòng bàn tay ra, một chiếc nhẫn không gian bay tới trước mặt người áo đen, gã nhìn thấy nhẫn không gian mà tim đập thình thịch, gã nhận lấy nhẫn rồi cung kính nói: “Đa tạ Nạp Lan tộc trưởng”.
Nói xong gã kính cẩn lui xuống.
Sau khi người áo đen rời đi, một trưởng lão xuất hiện ở phía sau Nạp Lan Danh, trưởng lão đó chần chừ rồi hỏi: “Tộc trưởng, chúng ta cần…”
Nạp Lan Danh lắc đầu: “Không cần làm gì cả, chúng ta không tranh giành đã là cuộc tranh giành lớn nhất rồi…”
Nói rồi ông ấy nheo mắt: “Đừng nhìn lợi ích trước mắt, phải nhìn xa hơn…”
Thanh Châu, Kiếm Tông.
Diệp Quân nhìn những thay đổi của kiếm ý trên thân thể, hơi hoang mang.
Nhưng không đợi hắn nghĩ nhiều, một luồng khí thế đáng sợ đã từ nơi sâu trong tinh không dâng lên, khí thế này thật sự rất mạnh, nếu không ngăn cản, để nó vào Thanh Châu thì sẽ hủy diệt cả Thanh Châu.
Mọi người đều kinh hãi, ngẩng đầu nhìn nơi sâu trong tinh không.
Lúc này Diệp Quân bỗng ngự kiếm bay lên, khi kiếm của hắn phóng lên trời, luồng uy áp cường đại chuẩn bị vào Thanh Châu ấy đã bị hắn phá tan, mà bản thân hắn cũng đã tới nơi sâu trong tinh không.
Diệp Quân nhìn ông lão mặc áo bào vàng đi đầu: “Quang Âm Đạo Điện?”
Ông lão nhìn Diệp Quân: “Đúng thế, Văn điện ti của Quang Âm Đạo Điện”.
Diệp Quân bình tĩnh hỏi: “Có chuyện gì không?”
Ông lão áo bào vàng khàn giọng nói: “Ngươi là chủ của nền văn minh vũ trụ này?”
Diệp Quân gật đầu.
Ông ta nhìn hắn chằm chằm: “Điện ta có hai vị điện ti, chết ở vũ trụ này, ngươi phải chịu trách nhiệm”.
Diệp Quân nhìn ông ta: “Nếu ta không chịu trách nhiệm thì sao?”
Ông lão áo bào vàng nheo mắt lại: “Thì vũ trụ nơi này sẽ không tồn tại nữa”.
Diệp Quân nói: “Có một câu ông nói sai rồi”.
Ông lão áo bào vàng cau mày: “Câu nào?”
Diệp Quân nhìn thẳng vào ông ta: “Không phải có hai vị điện ti chết ở vũ trụ này, mà là ba”.
Ông lão áo bào vàng hơi khó hiểu: “Rõ ràng chỉ có hai thôi mà…”
Diệp Quân đột nhiên biến mất tại chỗ.
Kiếm phóng ra, mắt mấy đại lão ẩn trong bóng tối đều sáng lên.
Sắc mặt ông lão áo vàng thay đổi, ông ta đang định ra tay thì lúc này một luồng kiếm quang lướt qua trước trán ông ta.
Phập!
Một dòng máu bắn ra từ phía sau gáy của ông lão áo bào vàng.
Diệp Quân đứng sau lưng ông ta mấy trượng, hắn từ từ cất kiếm Trật Tự đi rồi nói: “Thêm ông nữa chẳng phải là ba người sao?”
Mặt ông lão áo bào vàng đầy vẻ không thể tin, ông ta không ngờ mình lại bị một kiếm tu nền văn minh cấp thấp giết trong một giây!
Không phải nói vua của vũ trụ Quan Huyên này chỉ là một con kiến sao?
Khi Diệp Quân chém ông lão áo bào vàng, đám cường giả áo giáp vàng đều kinh hãi, bọn họ không ra tay mà quay người bỏ chạy về phía đại đạo Quang Âm, đúng lúc này một luồng kiếm quang phóng ra, mười cường giả áo giáp vàng đã bị giết ngay tại chỗ.
Kiếm ý của hắn hiện giờ đã có chín phần năng lực của kiếm Thanh Huyên, dù là tốc độ hay sức mạnh đều vượt xa trước đây.
Sau khi giết hết toàn bộ kẻ địch, Diệp Quân chậm rãi ngẩng đầu nhìn đại đạo Quang Âm màu vàng, hắn giơ tay phất ra một thanh kiếm, kiếm quang bay vào đại đạo Quang Âm màu vàng, sau vài giây, có tiếng bước chân vang lên từ nơi sâu trong đại đạo ấy, trong phút chốc, kiếm quang của Diệp Quân đã bay ra ngoài.
Diệp Quân xòe lòng bàn tay, kiếm quang ấy rơi vào tay hắn.
Diệp Quân nhìn đại đạo Quang Âm màu vàng, không lâu sau, một người đàn ông mặc chiến giáp vàng, tay cầm rìu khổng lộ từ từ bước ra. Người đàn ông thân hình cao lớn gấp mấy lần người bình thường, chiến giáp màu vàng trên người gã ta trông rất dày, mỗi bước gã đi đều vô cùng nặng nề, sức mạnh cũng vô cùng đáng sợ, khi đặt chân xuống, tinh không xung quanh rung chuyển dữ dội.
Diệp Quân nhìn người đàn ông, lúc này gã ta cũng đang nhìn hắn. Người đàn ông đeo mặt nạ màu vàng, đôi mắt gã là hai ngọn lửa màu vàng rực cháy.
Đâu đó trong bóng tối, Vô Biên Chủ nhìn người đàn ông trước mặt, nghi hoặc hỏi: “Người gì thế này?”
Chủ nhân bút Đại Đạo bình tĩnh đáp: “Cách ăn mặc này thường đều là quái tinh anh, là boss thực sự, thông thường đều giống như ta, nhìn thì bình dị dễ gần, giống như tên du thủ du thực”.
Vô Biên Chủ: “…”
Sau khi người đàn ông mặc áo giáp vàng đi ra, gã ta chợt giơ cao cây rìu khổng lồ trong tay lên.
Ầm!
Chiếc rìu khổng lồ màu vàng đốt cháy ngọn lửa màu vàng, trong tích tắc, gã nhảy vọt lên lao thẳng về phía Diệp Quân!
Gã ta không bổ rìu mà là huých người.
Cú huých này khiến cả tinh hà như một hòn đá, rơi vào chính giữa mảnh thủy tinh, toàn bộ tinh hải đều nổ tung.
Khoảnh khắc người đàn ông áo giáp vàng lao tới, Diệp Quân cảm nhận được một luồng khí thế cực mạnh, luồng khí thế này như thiên quân vạn mã lao về phía hắn, chèn ép khiến hắn có phần không thở nổi.
Ngao Thiên Thiên!
Nghe thấy lời Diệp Quân nói, tất cả cường giả của tộc Thiên Long đều không ngờ viện trưởng trước mắt này lại định xử họ tội chết.
Trong mắt họ, điều này thật sự hơi khó tin, dù sao họ cũng là mẫu tộc của Ngao Thiên Thiên, cho dù có sai thì cũng không đến mức bị xử tội chết!
Nhưng vẻ mặt Diệp Quân nói cho họ biết, hắn đang nghiêm túc.
Khoảnh khắc đó, tất cả cường giả của tộc Thiên Long đều không biết làm gì, phải nói là có chút sợ hãi.
Mà khi nhìn thấy Ngao Thiên Thiên, tất cả cường giả của tộc Thiên Long đều vui mừng khôn xiết.
Ngao Thiên Thiên là sự đảm bảo cho tộc Thiên Long bọn họ!
Chỉ cần Ngao Thiên Thiên ở đây, tộc Thiên Long bọn họ sẽ không chết.
Nhìn thấy Ngao Thiên Thiên, Diệp Quân chậm rãi nắm chặt tay.
Ngao Thiên Thiên nhìn cường giả của tộc Thiên Long, trong mắt đầy tuyệt vọng, cô không ngờ tộc Thiên Long lại trở nên như thế này.
Ngao Thành gọi: “Thiên Thiên”.
Ngao Thiên Thiên khẽ nói: “Phụ thân, vì sao lại thế này?”
Ngao Thành thở dài một tiếng, không nói gì.
Lúc này, Ngao Trấn đột nhiên nói: “Tỷ, tộc Thiên Long ta làm thế này không phải vì tỷ sao?”
Ngao Thiên Thiên cau mày.
Ngao Trấn nhìn Diệp Quân: “viện trưởng, ngài có thể xử tộc Thiên Long ta tội chết, nhưng trước đó ta muốn hỏi ngài hai câu hỏi. Thứ nhất, tỷ của ta theo ngài vào sinh ra tử nhiều năm, tỷ ấy kém hơn Nạp Lan các chủ chỗ nào? Nhưng Nạp Lan các chủ có Tiên Bảo Các, là chủ mẫu danh chính ngôn thuận của vũ trụ Quan Huyên, con của người ấy được mọi người công nhận, chắc chắn sẽ là viện trưởng thư viện Quan Huyên đời tiếp theo, nhưng tỷ của ta thì sao? Đến giờ, tỷ ấy vẫn chưa có danh phận!”
Diệp Quân cau mày.
“Im miệng!”, Ngao Thiên Thiên đột nhiên tức giận quát.
Ngao Trấn cũng tức giận: “Ta không im, tỷ à, tỷ không quan tâm những điều này, nhưng tộc Thiên Long không thể không quan tâm, tại sao tỷ hy sinh nhiều nhất nhưng lại nhận về ít nhất? Năm xưa khi ngài ấy vẫn chưa phải viện trưởng, tỷ mạo hiểm tính mạng giúp đỡ ngài ấy, tộc Thiên Long ta cũng dốc hết sức toàn tộc giúp đỡ, nhưng kết quả thì sao? Nhà Nạp Lan không chỉ có Tiên Bảo Các, còn được vào nội các, quyền thế ngút trời, còn tỷ thì không có gì hết, như vậy có công bằng không?”
Nói rồi gã đột nhiên quay đầu nhìn Diệp Quân: “viện trưởng, ngài thấy có công bằng không?”
Diệp Quân khẽ nói:”Về mặt danh phận đúng là ta nợ Thiên Thiên…”
“viện trưởng!”
Lúc này, Lý Bán Tri đi ra, nhìn Ngao Trấn rồi bảo: “Đây vốn là chuyện nhà ngươi, người ngoài không tiện can thiệp, nhưng ta muốn nói một câu. Ngao Trấn, ngươi nghĩ Thiên Thiên cô nương đi theo viện trưởng không có được gì, nhưng không phải vậy. Ngươi đúng là thiển cận, à không đúng, là cả tộc Thiên Long của ngươi đều thiển cận, ngươi có biết mấy năm nay Thiên Thiên đi theo viện trưởng, ngoài viện trưởng ra, cô ấy là người thăng tiến nhanh nhất cả vũ trụ Quan Huyên, bây giờ cảnh giới và thực lực của cô ấy mấy ai ở vũ trụ Quan Huyên này có thể so sánh được?”
Nói xong bà ấy nhìn Ngao Thiên Thiên: “Thiên Thiên cô nương, ta nói không sai chứ?”
Ngao Thiên Thiên gật đầu.
Bao năm nay, cô ấy đi theo Diệp Quân, tốc độ tiến bộ có thể nói là đáng sợ vô cùng, thành tựu của cô ấy đã sớm vượt xa tất cả tổ tiên của tộc Thiên Long các đời trước, cho dù ở vũ trụ Quan Huyên, ngoài một số cường giả của nhà họ Dương và nhà họ Diệp, cũng ít ai là đối thủ của cô ấy.
Lý Bán Tri lại nói: “Ngao Trấn và Ngao tộc trưởng, việc làm này của các người thật sự là vì Thiên Thiên cô nương ư? Ta thấy chưa chắc, các người làm vậy chỉ vì ích kỷ cá nhân, bởi vì nếu các người thật sự vì Thiên Thiên cô nương, các người sẽ không làm trái lại, để cô ấy ở giữa phải khó xử. Còn nữa, quyền lợi và danh lợi của các ngươi trong mắt Thiên Thiên cô nương chỉ là phù du! Nếu cô ấy muốn thì với thực lực bây giờ của cô ấy, có thể tạo ra một nền văn minh vũ trụ của mình bất cứ lúc nào!”
Nói đến đây, ánh mắt bà ấy dần trở nên lạnh lẽo: “Ta nói những lời này là muốn giành lại sự đồng tình cho Thiên Thiên, coi những điều mình làm là có lợi cho Thiên Thiên cô nương, các người làm vậy thật sự rất khiến người khác đau lòng”.
Ngao Thiên Thiên!
Mặc dù cô ấy hiếm khi xuất hiện ở vũ trụ Quan Huyên, nhưng thật ra danh tiếng của cô ấy ở vũ trụ Quan Huyên vô cùng tốt, bởi vì cô ấy thực sự rất khiêm tốn.
Sở dĩ Lý Bán Tri đứng lên bảo vệ Ngao Thiên Thiên, không muốn cô ấy bị tộc Thiên Long kéo xuống nước, trong lòng họ, tộc Thiên Long là tộc Thiên Long, Ngao Thiên Thiên là Ngao Thiên Thiên.
Ngao Trấn gằn giọng: “Tỷ ta thực sự không quan tâm, nhưng tộc Thiên Long ta quan tâm, cả vũ trụ to lớn này, tại sao sau này lại là của nhà Nạp Lan, tỷ ta hy sinh nhiều như vậy, vào sinh ra tử với viện trưởng biết bao nhiêu lần, tại sao tỷ ấy không được làm Các chủ và chủ mẫu của vũ trụ Quan Huyên? Tại sao chứ?”
“Ngao Trấn!”
Ngao Thiên Thiên quát lên giận dữ, huyết mạch long uy mạnh mẽ thoáng chốc trấn áp Ngao Trấn tại chỗ, không thể cử động.
Tất cả cường giả của tộc Thiên Long đang có mặt đều run rẩy, trong mắt tràn đầy sợ hãi.
Ngao Thiên Thiên hiếm khi thi triển uy áp long mạch với họ, vì thế họ không biết huyết mạch và thực lực hiện tại của Ngao Thiên Thiên đáng sợ đến mức nào.
Nhưng lúc này, Ngao Thiên Thiên nổi giận, họ mới biết thực lực của cô đã đáng sợ đến mức này.
Thâu sâu khó lường!
Ngao Thiên Thiên nhìn chằm chằm Ngao Trấn, vẻ mặt lạnh như băng: “Đây là chuyện của ta và Tiểu Quân, từ khi nào tới lượt đệ khua tay múa chân vậy?”
Ngao Trấn hung dữ nói: “Tỷ, ta không phục, ta không phục”.
Chương 2222: Bây giờ! Ngay lập tức!
Lý Bán Tri bỗng thở dài: “Tộc Thiên Long, các ngươi còn muốn thế nào nữa? Bây giờ tộc Thiên Long của ngươi không chỉ thực lực của cả tộc tăng lên rất nhiều, còn được ưu tiên hưởng tài nguyên của vũ trụ Quan Huyên, địa vị ở vũ trụ Quan Huyên hiện tại cũng không hề kém hơn tộc Nạp Lan chút nào. Tộc Thiên Long các ngươi muốn con của Thiên Thiên cô nương sau này kế thừa thư viện, các ngươi muốn được kiểm soát thư viện nhiều hơn. Giống như lần này, các ngươi thao túng cuộc thi Vạn Châu, mục đích cuối cùng là muốn thông qua bán yêu Tông Võ, để gã vào Yêu Đạo Viện, sau đó nhờ sự giúp đỡ của các ngươi, dần dần kiểm soát Yêu Đạo Viện…”
Nói tới đây, bà lắc đầu: “Chẳng lẽ các ngươi không biết thư viện là thư viện của viện trưởng, là thư viện của người trong thiện hạ chứ không phải thư viện của tộc Thiên Long các ngươi…”
Ngao Trấn giận dữ: “Nhà họ Ngao ta hy sinh nhiều nhất, tại sao không được nhận nhiều hơn nữa? Lý các lão, bà không phải chúng ta nên không hiểu…”
Lý Bán Tri bình tĩnh nói: “Tộc Thiên Long các ngươi có hy sinh nhiều bằng ta không? Ngươi đã bao giờ thấy người của nhà họ Lý ta vào thư viện kết bè kéo cánh vì lợi ích bao giờ chưa?”
Sắc mặt Ngao Trấn vô cùng khó coi, gã đã không còn gì để nói.
Người trước mặt là Lý các chủ nắm quyền từ thời Kiếm Chủ Nhân Gian đến tận bây giờ, bà chưa bao giờ cho phép người của nhà họ Lý vào thư viện nắm quyền lực cốt lõi.
Ngao Thiên Thiên khẽ thở dài: “Đều là lỗi của ta”.
Lý Bán Tri nhìn Ngao Thiên Thiên, khẽ nói: “Thiên Thiên cô nương, cô đừng tự trách, đây không phải lỗi của cô, bản tính của con người vốn tham lam, cô cũng vẫn còn trẻ, mà mấy năm nay cô vẫn luôn đi theo Viện trưởng nên không biết tộc Thiên Long đã làm những gì, nếu nói là sai thì là thư viện sai, vì chế độ chưa hoàn chỉnh, Quan Huyên Pháp vẫn chưa được thực hiện đến nơi đến chốn, khiến rất nhiều thế gia và tông môn có cơ hội thừa cơ lợi dụng…”
Trong mắt Ngao Thiên Thiên hiện lên vẻ phức tạp, sau đó nhìn Diệp Quân nơi cách đó không xa, nhẹ nhàng nói: “Tiểu Quân… có thể đừng giết họ không? Cho họ đi lưu đày, không cho họ ở vũ trụ Quan Huyên nữa được không…”
Cô ấy biết lần này tộc Thiên Long đã phạm sai lầm lớn, nhưng cô ấy cũng không có cách nào khác, dù sao cũng là tộc nhân thân thiết nhất của mình, cô ấy không trơ mắt nhìn họ chết được.
Diệp Quân nắm chặt tay, vẻ mặt không cảm xúc, hắn cũng không nói gì.
Tất cả mọi người đều nhìn Diệp Quân.
Sự sống chết của tộc Thiên Long đều phụ thuộc và quyết định của Diệp Quân.
Trên bầu trời, Tịnh tông chủ nhìn Diệp Quân bên dưới, đôi mắt cô ta tĩnh lặng như nước, trong mắt không có bất kỳ dao động nào, nhưng ánh mắt đã dần trở nên lạnh lùng.
Lúc này, đất trời đều im lặng.
Tim toàn bộ cường giả của tộc Thiên Long đều vọt lên tận họng, giờ phút này họ mới thực sự nhận ra vị viện trưởng này muốn giết mình, nếu Diệp Quân thật sự không nương tay thì hôm nay tộc Thiên Long sẽ chết hết.
Mặc dù Ngao Trấn rất kiêu ngạo nhưng giờ phút này gã cũng không dám thở mạnh, gã đã bình tĩnh lại, không dám nói nữa.
Ngao Thiên Thiên nhìn Diệp Quân, cô có thể cảm nhận được hắn đang đấu tranh, rất đau khổ.
Cô cũng rất đau lòng.
Nhưng, cô thực sự không có lựa chọn nào khác!
Phía sau cô, toàn là người thân…
Lúc này, Lý Bán Tri thở dài, bà đi ra nói: “Viện trưởng, tuy tộc Thiên Long phạm sai lầm lớn, nhưng họ cũng từng có công với thư viện, so sánh công tội, có thể miễn khỏi tội chết”.
Thật ra bà không muốn xin hộ!
Bởi vì những việc làm của tộc Thiên Long mấy năm nay thật sự rất quá quắt, nhất là lần này, đến cuộc thi Vạn Châu mà cũng dám trắng trợn can thiệp, không chỉ vậy còn dám phong tỏa Thanh Châu, muốn tàn sát Kiếm Tông diệt khẩu, đến người của nội các mà cũng dám động vào… Quan trọng nhất là toàn tộc xuất trận, không hề coi trọng Quan Huyên Pháp, không ngần ngại đối đầu với Kiếm Tông…”
Một loạt việc làm này không khác gì tạo phản, không đúng, những việc làm này còn tệ hơn cả tạo phản.
Bọn họ đã coi vũ trụ Quan Huyên là của tộc Thiên Long mình.
Tội này có chết cả trăm lần cũng không quá đáng.
Nhưng bà vẫn đứng ra.
Nguyên nhân đương nhiên là vì Ngao Thiên Thiên, bà không muốn Diệp Quân và Ngao Thiên Thiên vì chuyện này mà rạn nứt tình cảm, đôi bên đều không vui, hơn nữa bà cũng nhìn ra được Diệp Quân đang do dự, sở dĩ hắn do dự đương nhiên cũng là vì Ngao Thiên Thiên.
Cô nương này theo hắn vào sinh ra tử bao nhiêu năm, bây giờ hắn lại định giết toàn tộc của cô ấy ngay trước mặt cô ấy…
Rất khó xử!
Các gia tộc, tông môn xung quanh đều nhìn Diệp Quân, chờ đợi quyết định của hắn.
Giờ này, ngày càng có nhiều cường giả tông môn thế gia tới, Thanh Châu xảy ra chuyện lớn thế này, khiến cả vũ trụ Quan Huyên đều chấn động.
Giờ này, Trấn Tuyết của Trấn tộc cũng bất ngờ đứng ra, cô ta nhìn Diệp Quân: “Viện trưởng, chuyện này đúng là lỗi của tộc Thiên Long, nhưng họ đã có những đóng góp to lớn cho vũ trụ Quan Huyên, ta thấy có thể miễn tội chết…”
Thấy Trấn Tuyết đứng ra, rất nhanh ngày càng có nhiều người đứng ra cầu xin giúp.
Dù sao mối quan hệ của tộc Thiên Long ở vũ trụ Quan Huyên cũng rất rộng, mà lúc này Diệp Quân lại không tỏ rõ thái độ, mọi người đều biết hắn đang do dự, lúc này mọi người đứng ra xin giúp, một là cho Diệp Quân cầu thang đi xuống, hai là có thể khiến tộc Thiên Long nợ mình một ân huệ…
Đây là cơ hội ngàn năm có một.
Ngày càng có nhiều người cầu xin thay…
Lúc này, thím Kiều bên cạnh Diệp Quân bỗng ngã xuống, bà nhìn Diệp Quân đã dao động, hơi hoang mang và tuyệt vọng, khẽ nói: “Vậy nên… con trai của thường dân chết là chết, không quan trọng chút nào phải không?”
Người Diệp Quân run lên dữ dội, hắn mở mắt, giận dữ nói: “Theo luật của Quan Huyên Pháp, toàn bộ thiên long của tộc Thiên Long có mặt ngày hôm nay đều phải chết, những thiên long còn lại của tộc Thiên Long bị đày ra khỏi vũ trụ Quan Huyên, không bao giờ được về nữa! Quan Huyên Vệ, lập tức chấp hành! Ngay bây giờ!”
Sắc mặt của tất cả cường giả tộc Thiên Long đều thay đổi đột ngột.
Mà lúc này, những Quan Huyên Vệ đó cũng hoàn hồn, đang định ra tay thì Ngao Thiên Thiên giận dữ quát: “Dừng lại!”
Một luồng long uy cường đại nháy mắt bao trùm toàn bộ Thanh Châu!
Chương 2223: Ván này cô thắng!
Thấy thế, nhóm Quan Huyên Vệ lập tức không dám hành động nữa, vội nhìn Diệp Quân, nếu là người khác thì đương nhiên họ không sợ, nhưng người này là Ngao Thiên Thiên, cô cũng là chủ mẫu.
Diệp Quân nhìn Ngao Thiên Thiên, nắm chặt hai tay, run rẩy nói: “Thiên Thiên…”
Ngao Thiên Thiên nhìn hắn, hai mắt đỏ hoe: “Tiểu Quân, ta chưa bao giờ cầu xin huynh điều gì, lần này ta cầu xin huynh một việc này thôi, chỉ một việc này thôi, được không?”
Cô biết mình cầu xin chắc chắn sẽ bị mọi người khinh thường và ghét bỏ, nhưng cô không còn lựa chọn nào khác, đó là phụ thân của cô, là tộc nhân của cô, là những người thân gần gũi nhất của cô.
Diệp Quân nắm hai tay thật chặt, giọng nói run rẩy, nhưng ánh mắt lại kiên định chưa từng có: “Thiên Thiên, xin lỗi… Chuyện này ta không thể đồng ý với muội được, Phó Cát và chú bán thịt không thể chết oan uổng như vậy được… Nếu ta không đòi lại công bằng cho thì họ lại chết oan. Trước đây khi ta đến Thanh Châu khiếu nại, ta cũng từng tuyệt vọng… Bây giờ ta trở thành Viện trưởng, ta không thể để người khác cũng tuyệt vọng như thế được…”
Ngao Thiên Thiên nhìn hắn, nước mắt tuôn rơi: “Ta biết huynh rất khó xử, nhưng xin lỗi, ta không thể nhìn huynh tàn sát người tộc ta được…”
Nói xong cô ấy vung tay, một luồng khí thế khủng khiếp bao trùm toàn bộ cường giả tộc Thiên Long đang có mặt, cô chuẩn bị đưa mọi người tẩu thoát.
Nhưng đúng lúc này, Diệp Quân tiến lên một bước, kiếm ý thoáng chốc bao trùm Ngao Thiên Thiên và cường giả tộc Thiên Long, bây giờ hắn đã khôi phục tu vi, những cường giả của tộc Thiên Long ở trước mặt hắn không hề có khả năng phản kháng.
Ngao Thiên Thiên quay đầu nhìn Diệp Quân, ánh mắt đầy khẩn cầu.
Diệp Quân nắm chặt tay, lắc đầu.
Ngao Thiên Thiên vô cùng đau đớn.
Diệp Quân xòe tay ra, kiếm Thanh Huyên hóa thành kiếm quang bay ra ngoài.
Phập!
Cách đó không xa, khi Ngao Trấn còn chưa phản ứng lại thì đã bị kiếm Thanh Huyên đâm xuyên qua đầu mày.
Hai mắt Ngao Trấn mở to, ánh mắt dần trở nên trống rỗng, nhưng ngay sau đó gã lại cười, dường như đã được giải thoát.
Kiếm Thanh Huyên sau khi giết Ngao Trấn vẫn không dừng lại mà tiếp tục hóa thành kiếm quang, phóng về phía cường giả của tộc Thiên Long cách đó không xa...
“Tiểu Quân!”
Ngao Thiên Thiên quát lên, giây tiếp theo cô ấy biến mất tại chỗ, trong nháy mắt, cô đã xuất hiện trước mặt Diệp Quân, hai tay cô ấy nắm lấy vai hắn, kinh hãi nói: “Để họ được sống đi…”
Diệp Quân lắc đầu.
Ngao Thiên Thiên tuyệt vọng.
Diệp Quân nhìn phía trước, Ngao Thiên Thiên khóc như mưa, hắn không nói gì, cách đó không xa, kiếm Thanh Huyên vẫn đang tàn sát tộc Thiên Long.
Ngao Thiên Thiên nhìn Diệp Quân, cầu xin: “Tiểu Quân, ta xin huynh!”
Diệp Quân vẫn lắc đầu.
Phập!
Kiếm Thanh Huyên xuyên qua đầu Ngao Thành, ông ta khó tin nhìn Diệp Quân và Ngao Thiên Thiên nơi xa, khẽ gọi: “Thiên Thiên…”
Nói rồi ông ta từ từ ngã xuống.
“A!”
Ngao Thiên Thiên run rẩy, hai tay nắm chặt vai Diệp Quân… Trong thời gian ngắn ngủi, toàn bộ cường giả của tộc Thiên Long đều đã bị giết hết!
Ngao Thiên Thiên nhìn chằm chằm Diệp Quân, cô không nói gì mà chỉ nhìn thẳng vào hắn, nước mắt không ngừng tuôn rơi… Nhìn ánh mắt Ngao Thiên Thiên ngày càng xa lạ, tim Diệp Quân như bị dao đâm, đau nhói.
Lúc này, Ngao Thiên Thiên chợt chậm rãi buông tay, cô vuốt ve khuôn mặt Diệp Quân, sau đó cơ thể cô và Diệp Quân cùng run lên, tiếp đó từng luồng năng lượng bí ẩn đồng thời tuôn ra từ cơ thể cả hai!
Khế ước!
Cô ấy muốn chấm dứt khế ước bình đẳng đã ký với Diệp Quân.
Diệp Quân run rẩy gọi: “Thiên Thiên…”
Ngao Thiên Thiên không nói gì, từ từ nhắm hai mắt lại, cơ thể không khỏi run lên, rất nhanh, linh hồn khế ước của hai người đã hoàn toàn rời khỏi cơ thể, Ngao Thiên Thiên phất tay áo, linh hồn khế ước thoáng chốc tan vỡ, hóa thành hư vô.
Lúc này Diệp Quân cũng không còn cảm nhận được sự tồn tại của Ngao Thiên Thiên nữa.
Ngao Thiên Thiên quay người bỏ đi.
Diệp Quân run run gọi: “Thiên Thiên…”
Ngao Thiên Thiên dừng bước, nhẹ nhàng nói: “Ta đi theo huynh chưa bao giờ mong cầu giàu có… quyền lợi hay đại đạo, ta cũng chưa mong cầu bao giờ… Mọi sai lầm đều là do ta sai, vì ta nên tộc nhân của ta mới dám có những suy nghĩ đó… Tiểu Quân, con đường sau này, ta không thể đi cùng huynh được nữa rồi… Mà có lẽ huynh cũng không cần ta đồng hành cùng huynh nữa…”
Nói xong cô ấy đi đến trước thi thể của Thiên Long, nhìn thi thể đầy đất, nước mắt cô ấy tuôn ra như nước tràn bờ đê.
Ngày hôm nay, cô ấy không chỉ mất đi người mình yêu mà còn mất đi người thân thiết nhất với mình.
Cô ấy hơi hoảng hốt.
Tại sao mọi chuyện lại như thế này?
Lúc này Diệp Quân bỗng thấp giọng nói: “Dì Lý, chuyện lần này con là viện trưởng, con nên chịu tội gì?”
Lý Bán Tri sửng sốt, bà ấy nhìn Diệp Quân, kinh hãi hỏi: “Viện trưởng, con…”
Diệp Quân chậm rãi nhắm mắt lại, trong lòng bàn tay hắn đầy máu tươi.
Diệp Quân khẽ nói: “Không quản giáo nghiêm, thân là viện trưởng tội càng nặng hơn, nên xử tử…”
Dứt lời, kiếm Trật Tự trong tay hắn bỗng run lên dữ dội, giây tiếp theo hai tay hắn cầm kiếm Trật Tự, đâm mạnh vào ngực mình.
“Viện trưởng!”, tất cả những người đang có mặt đều kinh hãi.
Cách đó không xa, người Ngao Thiên Thiên run lên, cô quay phắt lại nhìn Diệp Quân, vẻ mặt đầy khó tin...
Diệp Quân từ từ ngã xuống, lúc này, Từ Nhu và Từ Thụ vội ôm lấy hắn, Từ Nhu nhìn cơ thể và thần hồn của Diệp Quân đang biến mất với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, hoảng hốt nói: “Ngươi… Sao ngươi ngốc thế… Ngươi…”
Diệp Quân nắm lấy tay Từ Nhu, hắn ngẩng đầu nhìn về phía cuối bầu trời, nhìn vào mắt Tịnh tông chủ, khẽ nói: “Tịnh tông chủ, thế đạo này rất tàn khốc, rất đen tối, nhưng cũng có những điều tốt đẹp, có rất nhiều rất nhiều người đều đang giữ vững tâm ban đầu của mình, bù đắp lại cho thế giới… Chúng ta không thể vì nhìn thấy mặt đen tối mà phủ định tất cả… Đương nhiên, ván này cô thắng rồi”.
Tịnh tông chủ cúi xuống nhìn Diệp Quân, không nói gì.
Chương 2224: Ván này, ngươi vẫn là người chiến thắng
Lúc này thím Kiều chạy nhanh đến bên Diệp Quân, cầm tay hắn khóc nức nở: “Tiểu Quân… cậu ngốc thế! Thế giới này giống như bánh bao hấp, ta đã hấp bánh bao nhiều năm lắm rồi, cũng không dám đảm bảo mỗi lồng hấp đều là bánh ngon, lúc nào cũng có vài cái bị vỡ… Tuy Tiểu Cát đã chết, nhưng nó vì cứu cậu mà chết, ta… ta tự hào. Ta thật sự tự hào”.
Ầm!
Trong phút chốc, một luồng kiếm ý đáng sợ bộc phát ra từ cơ thể Diệp Quân, trong nháy mắt bao trùm cả Thanh Châu.
Khí tức kiếm ý dâng trào điên cuồng!
Cách đó không xa, kiếm Thanh Huyên cũng rung chuyển kịch liệt, các ô trên thân kiếm bỗng sáng lên, nhưng chưa dừng lại, khi luồng khí tức kiếm ý ấy đạt đến một mức độ nhất định nó lại sáng thêm một ô nữa… nhưng vẫn chưa dừng lại.
Kiếm Thanh Huyên rung chuyển kịch liệt, khi ô thứ năm sáng lên, một tiếng kiếm ngân rùng rợn cũng vang vọng khắp Thanh Châu, trong nháy mắt, cả vũ trụ Quan Huyên đều nghe thấy rõ ràng.
Lúc này, kiếm Trật Tự trước ngực Diệp Quân cũng run lên, sau đó vô số kiếm ý trong không gian quét tới, cuối cùng đổ dồn về phía ngực Diệp Quân như thủy triều.
Bùm!
Khí tức của Diệp Quân điên cuồng dâng trào...
Diệp Quân đưa tay cầm kiếm Trật Tự trước mặt, kiếm Thanh Huyên cách đó không xa cũng rung chuyển dữ dội, ô thứ sáu sáng lên.
Toàn bộ người của Thanh Châu đều cảm nhận được một luồng kiếm ý!
Kiếm Trật Tự, ý chúng sinh!
Lúc này kiếm ý của Diệp Quân đã đạt tới đỉnh cao trước nay chưa từng có.
Mọi người đều hơi bất ngờ…
Trên mây, Tịnh tông chủ chầm chậm nhắm mắt lại: “Thân ở trong bóng tối, lòng hướng về ánh sáng… Ván này, ngươi vẫn là người chiến thắng”.
Ầm!
Khi Tịnh tông chủ dứt lời, khí tức kiếm ý xung quanh Diệp Quân lại điên cuồng dâng lên.
Trên kiếm Thanh Huyên, ô thứ bảy đã sáng lên, chỉ trong chốc lát, ô thứ tám cũng sáng lên.
Mà khi ô thứ chín chuẩn bị sáng lên, Tịnh tông chủ lại đột nhiên nói: “Nhưng…”
Lời này vừa dứt, kiếm quang nhàn nhạt xuất hiện ở ô thứ chín bỗng ngừng sáng.
Tịnh tông chủ nhìn xuống Diệp Quân bên dưới: “Đây mới chỉ là khởi đầu”.
Trong ô thứ chín, kiếm quang nhàn nhạt ấy không hoàn toàn sáng lên mà dần mờ đi, cuối cùng biến mất hoàn toàn.
Ở một nơi khác, cũng có hai người đang nhìn Diệp Quân bên dưới, chính là chủ nhân bút Đại Đạo và Vô Biên Chủ.
Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn Diệp Quân, trong mắt hiện lên vẻ phức tạp.
Vô Biên Chủ nói: “Thiết lập được trật tự rồi”.
Chủ nhân bút Đại Đạo im lặng.
Vô Biên Chủ quay đầu nhìn chủ nhân bút Đại Đạo: “Ông có dự định gì?”
Chủ nhân bút Đại Đạo bình tĩnh nói: “Như Tịnh tông chủ nói, mới chỉ là khởi đầu thôi”.
Vô Biên Chủ trầm giọng: “Ông vẫn chưa bỏ cuộc à?”
Chủ nhân bút Đại Đạo cười: “Ta thừa nhận lần này cậu ấy khiến ta rất bất ngờ, ta cứ tưởng cậu ấy sẽ giống như cha mình, cuối cùng sẽ đi lầm đường, nhưng không ngờ cậu ấy đi nhầm rồi lại quay về, hơn nữa còn nhìn thấy chân tâm của mình... Nhưng đây thật sự mới chỉ là khởi đầu, bây giờ cậu ấy đi đúng đường, nhưng vẫn chưa đi đến cuối cùng mà…”
Vô Biên Chủ bình tĩnh nói: “Uống rượu, tán gẫu, thể hiện, không tốt sao?”
Chủ nhân bút Đại Đạo nhẹ nhàng nói: “Đó gọi là ước mơ, ông không hiểu được đâu”.
Vô Biên Chủ: “…”
Đúng lúc này, chủ nhân bút Đại Đạo cảm nhận được gì đó, ông ta ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt nhìn thẳng tới cuối tinh hà.
Chẳng mấy chốc, mặt ông ta tối sầm lại.
Bên kia, giữa đám mây, Tịnh tông chủ cũng ngẩng đầu nhìn nơi sâu trong tinh không, lông mày nhíu lại.
Bên dưới, lúc này Diệp Quân cũng cảm giác được điều gì đó, hắn ngẩng đầu nhìn vào chỗ sâu trong tinh không.
Phía cuối tinh không đó có một con đường thời không được trải ra, sau đó một ông lão mặc áo bào vàng cầm pháp trượng màu vàng chậm rãi bước ra, phía sau ông ta còn có một nhóm cường giả trong bộ giáp vàng bí ẩn.
Quang Âm Đạo Điện!
Chương 2225: Du thủ du thực
Quang Âm Đạo Điện!
Nhìn thấy những người này, chủ nhân bút Đại Đạo trên vân đoàn nhíu mày: “Mấy tên này lại đến làm gì nữa? Tên nhóc kia chỉ làm loạn thời không Quang Âm một lần thôi, có đến mức phải bám riết thế này không? Chẳng lẽ có người đang âm mưu gì đó sao?”
Vô Biên Chủ hơi tò mò: “Quang Âm Đạo Điện là thế lực thế nào?”
Chủ nhân bút Đại Đạo đáp: “Một thế lực đã có từ rất lâu đời, bắt nguồn từ Đạo Điện, thủy tổ nền văn minh của họ năm xưa cũng chỉ bình thường thôi. Nhưng sau này tình cờ gặp được cơ duyên nên vào được Đạo Điện trong truyền thuyết, sau khi đi ra thì sáng lập Quang Âm Đạo Điện này, kiểm soát Quang Âm của vũ trụ đã biết này”.
Nói xong ông ta dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Cây sinh mệnh Thiên Hành của nền văn minh Thiên Hành cũng có nguồn gốc từ Đạo Điện đó!”
Vô Biên Chủ thắc mắc: “Sao ông biết rõ vậy?”
Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn ông ta: “Lạ lắm à?”
Vô Biên Chủ gật đầu: “Rất lạ”.
Chủ nhân bút Đại Đạo trầm giọng hỏi: “Đến ông cũng nghĩ ta là người sống đầu đường xó chợ hả?”
Vô Biên Chủ: “…”
Nam Châu.
Tộc Nạp Lan, Nạp Lan Danh ngồi ở vị trí đầu tiên, phía trước mặt ông ấy có một người mặc đồ đen đang đứng.
Người áo đen thấp giọng khẽ nói gì đó.
Một lát sau, Nạp Lan Danh nhìn người áo đen rồi nói: “Chắc chứ?”
Người áo đen gật đầu: “Chắc chắn, nhà họ Ngao đã bị diệt tộc, người kia cũng đoạn tuyệt quan hệ với viện trưởng rồi…”
Nạp Lan Danh chậm rãi nhắm mắt lại, khẽ nói: “Không ai có thể động đến vị trí của Tiểu Ca nữa rồi”.
Người áo đen do dự một lát, hơi lo lắng nói: “Nạp Lan tộc trưởng, lão đại đang bắt đầu điều tra chuyện này, không biết liệu có…”
Nạp Lan Danh nói: “Tông Võ…”
Người áo đen lắc đầu: “Không, đến chết hắn cũng không nói một lời”.
Nạp Lan Danh gật đầu, bàn tay nắm chặt tay ghế dần buông ra: “Ngươi lui xuống đi”.
Nói rồi ông ấy xòe lòng bàn tay ra, một chiếc nhẫn không gian bay tới trước mặt người áo đen, gã nhìn thấy nhẫn không gian mà tim đập thình thịch, gã nhận lấy nhẫn rồi cung kính nói: “Đa tạ Nạp Lan tộc trưởng”.
Nói xong gã kính cẩn lui xuống.
Sau khi người áo đen rời đi, một trưởng lão xuất hiện ở phía sau Nạp Lan Danh, trưởng lão đó chần chừ rồi hỏi: “Tộc trưởng, chúng ta cần…”
Nạp Lan Danh lắc đầu: “Không cần làm gì cả, chúng ta không tranh giành đã là cuộc tranh giành lớn nhất rồi…”
Nói rồi ông ấy nheo mắt: “Đừng nhìn lợi ích trước mắt, phải nhìn xa hơn…”
Thanh Châu, Kiếm Tông.
Diệp Quân nhìn những thay đổi của kiếm ý trên thân thể, hơi hoang mang.
Nhưng không đợi hắn nghĩ nhiều, một luồng khí thế đáng sợ đã từ nơi sâu trong tinh không dâng lên, khí thế này thật sự rất mạnh, nếu không ngăn cản, để nó vào Thanh Châu thì sẽ hủy diệt cả Thanh Châu.
Mọi người đều kinh hãi, ngẩng đầu nhìn nơi sâu trong tinh không.
Lúc này Diệp Quân bỗng ngự kiếm bay lên, khi kiếm của hắn phóng lên trời, luồng uy áp cường đại chuẩn bị vào Thanh Châu ấy đã bị hắn phá tan, mà bản thân hắn cũng đã tới nơi sâu trong tinh không.
Diệp Quân nhìn ông lão mặc áo bào vàng đi đầu: “Quang Âm Đạo Điện?”
Ông lão nhìn Diệp Quân: “Đúng thế, Văn điện ti của Quang Âm Đạo Điện”.
Diệp Quân bình tĩnh hỏi: “Có chuyện gì không?”
Ông lão áo bào vàng khàn giọng nói: “Ngươi là chủ của nền văn minh vũ trụ này?”
Diệp Quân gật đầu.
Ông ta nhìn hắn chằm chằm: “Điện ta có hai vị điện ti, chết ở vũ trụ này, ngươi phải chịu trách nhiệm”.
Diệp Quân nhìn ông ta: “Nếu ta không chịu trách nhiệm thì sao?”
Ông lão áo bào vàng nheo mắt lại: “Thì vũ trụ nơi này sẽ không tồn tại nữa”.
Diệp Quân nói: “Có một câu ông nói sai rồi”.
Ông lão áo bào vàng cau mày: “Câu nào?”
Diệp Quân nhìn thẳng vào ông ta: “Không phải có hai vị điện ti chết ở vũ trụ này, mà là ba”.
Ông lão áo bào vàng hơi khó hiểu: “Rõ ràng chỉ có hai thôi mà…”
Diệp Quân đột nhiên biến mất tại chỗ.
Kiếm phóng ra, mắt mấy đại lão ẩn trong bóng tối đều sáng lên.
Sắc mặt ông lão áo vàng thay đổi, ông ta đang định ra tay thì lúc này một luồng kiếm quang lướt qua trước trán ông ta.
Phập!
Một dòng máu bắn ra từ phía sau gáy của ông lão áo bào vàng.
Diệp Quân đứng sau lưng ông ta mấy trượng, hắn từ từ cất kiếm Trật Tự đi rồi nói: “Thêm ông nữa chẳng phải là ba người sao?”
Mặt ông lão áo bào vàng đầy vẻ không thể tin, ông ta không ngờ mình lại bị một kiếm tu nền văn minh cấp thấp giết trong một giây!
Không phải nói vua của vũ trụ Quan Huyên này chỉ là một con kiến sao?
Khi Diệp Quân chém ông lão áo bào vàng, đám cường giả áo giáp vàng đều kinh hãi, bọn họ không ra tay mà quay người bỏ chạy về phía đại đạo Quang Âm, đúng lúc này một luồng kiếm quang phóng ra, mười cường giả áo giáp vàng đã bị giết ngay tại chỗ.
Kiếm ý của hắn hiện giờ đã có chín phần năng lực của kiếm Thanh Huyên, dù là tốc độ hay sức mạnh đều vượt xa trước đây.
Sau khi giết hết toàn bộ kẻ địch, Diệp Quân chậm rãi ngẩng đầu nhìn đại đạo Quang Âm màu vàng, hắn giơ tay phất ra một thanh kiếm, kiếm quang bay vào đại đạo Quang Âm màu vàng, sau vài giây, có tiếng bước chân vang lên từ nơi sâu trong đại đạo ấy, trong phút chốc, kiếm quang của Diệp Quân đã bay ra ngoài.
Diệp Quân xòe lòng bàn tay, kiếm quang ấy rơi vào tay hắn.
Diệp Quân nhìn đại đạo Quang Âm màu vàng, không lâu sau, một người đàn ông mặc chiến giáp vàng, tay cầm rìu khổng lộ từ từ bước ra. Người đàn ông thân hình cao lớn gấp mấy lần người bình thường, chiến giáp màu vàng trên người gã ta trông rất dày, mỗi bước gã đi đều vô cùng nặng nề, sức mạnh cũng vô cùng đáng sợ, khi đặt chân xuống, tinh không xung quanh rung chuyển dữ dội.
Diệp Quân nhìn người đàn ông, lúc này gã ta cũng đang nhìn hắn. Người đàn ông đeo mặt nạ màu vàng, đôi mắt gã là hai ngọn lửa màu vàng rực cháy.
Đâu đó trong bóng tối, Vô Biên Chủ nhìn người đàn ông trước mặt, nghi hoặc hỏi: “Người gì thế này?”
Chủ nhân bút Đại Đạo bình tĩnh đáp: “Cách ăn mặc này thường đều là quái tinh anh, là boss thực sự, thông thường đều giống như ta, nhìn thì bình dị dễ gần, giống như tên du thủ du thực”.
Vô Biên Chủ: “…”
Sau khi người đàn ông mặc áo giáp vàng đi ra, gã ta chợt giơ cao cây rìu khổng lồ trong tay lên.
Ầm!
Chiếc rìu khổng lồ màu vàng đốt cháy ngọn lửa màu vàng, trong tích tắc, gã nhảy vọt lên lao thẳng về phía Diệp Quân!
Gã ta không bổ rìu mà là huých người.
Cú huých này khiến cả tinh hà như một hòn đá, rơi vào chính giữa mảnh thủy tinh, toàn bộ tinh hải đều nổ tung.
Khoảnh khắc người đàn ông áo giáp vàng lao tới, Diệp Quân cảm nhận được một luồng khí thế cực mạnh, luồng khí thế này như thiên quân vạn mã lao về phía hắn, chèn ép khiến hắn có phần không thở nổi.