-
Chương 2231-2235
Chương 2231: Kết quả khác
Chết!
Ngay khi chữ “chết” được thốt ra, khu vực thời không chỗ Nhất điện chủ bỗng rung chuyển như bị búa đập mạnh, sau đó cơ thể Nhất điện chủ bị thiêu đốt.
Nhưng lúc này, từng phù văn chứa đựng Đại Đạo đặc biệt biến thành từng cột sáng, tràn vào cơ thể Nhất điện chủ.
Ầm!
Sau khi các Đại Đạo đó trào vào, cơ thể Nhất điện chủ bỗng toát ra từng luồng khí tức đáng sợ, khí tức này như đến từ hàng trăm triệu năm trước. Khi chúng xuất hiện trong vũ trụ này, tất cả các pháp, tất cả các đạo tồn tại của vũ trụ hiện hữu này bắt đầu rút lui.
Pháp thời đại cổ xưa, Đạo thời đại cổ xưa.
Pháp đạo của Tịnh tông chủ là Pháp thời đại bây giờ, Đạo thời đại bây giờ.
Sau khi Đại Đạo tràn vào cơ thể, quanh người Nhất điện chủ dần hình thành một luồng sáng Đại Đạo, nhưng dần dà ánh sáng Đại Đạo cũng bắt đầu bị thiêu đốt.
Hai loại pháp và đạo không cùng thời đại va chạm vào nhau.
Thấy thế, sắc mặt Diệp Quân càng nghiêm túc hơn bao giờ hết. Sau khi kiếm ý tăng lên, hắn cứ tưởng mình đã có thể có cơ hội đọ sức với Tịnh tông chủ, nhưng giờ xem ra chênh lệch vẫn còn rất lớn, hơn nữa hắn không ngờ thực lực của Nhất điện chủ này này lại đáng sợ như vậy.
Mọi người ở đó đều đang nhìn khu vực đặc biệt đó, Đạo và Pháp từ hai thời đại khác nhau va chạm nhau, chỉ sức mạnh còn sót lại của Đạo toát ra đã không phải là thứ mà người bình thường có thể chịu đựng được.
Ngọn lửa đạo pháp bùng lên xung quanh Nhất điện chủ, mặc dù liên tục có đạo pháp thời đại cũ hỗ trợ nhưng không thể ngăn chặn được, Ngôn Xuất Pháp Tùy của Tịnh tông chủ vẫn đang thiêu đốt cơ thể cô ta, chẳng qua có đạo pháp thời đại cũ hỗ trợ nên cơ thể cô ta bị thiêu đốt rất chậm.
Tịnh tông chủ nhìn chằm chằm Nhất điện chủ, cô ta bỗng nhắm mắt lại: “Diệt!”
Diệt!
Trời đất bỗng trở nên yên tĩnh.
Thoáng chốc.
Ầm!
Chỉ trong chốc lát, trong khu vực thời không đặc biệt này, chỉ thấy vô số Đạo và Pháp thời đại cũ bốc cháy cùng lúc.
Vừa dứt lời, vạn đạo bị tiêu diệt.
Nhìn khu vực đang bị ngọn lửa Đạo Pháp cuồng nộ thiêu đốt, vẻ mặt của Diệp Quân trở nên nghiêm trọng, tất nhiên vẫn thấy rất phấn khích, đây mới là cường giả đỉnh cấp thực sự.
Sức mạnh của cô cô váy trắng hơi khó tin, có thể giết chết tất cả mọi người chỉ bằng một nhát kiếm, thế nên hắn không thể cảm nhận được sức mạnh của bà ấy, cảm giác mà bà ấy mang đến là vô địch, mọi người chỉ nhỏ bé như tôm tép.
Còn thực lực Tịnh tông chủ và Nhất điện chủ trước mặt này gần với hắn hơn, hắn có thể cảm giác được rõ sự cách biệt, so với cô cô váy trắng, hắn cảm thấy tuyệt vọng vì hắn hoàn toàn không biết được giới hạn của bà ấy, không thể cảm nhận được sự cách biệt với bà ấy.
Tịnh tông chủ và Nhất điện chủ là mục tiêu hắn muốn theo đuổi hiện tại.
Mặc dù có khoảng cách nhưng vẫn có thể theo đuổi được.
Ở một bên khác, mặt Đa Nguyên Đạo Đế không cảm xúc, nhưng lúc này trong lòng ông ta đã dậy sóng.
Thực lực của hai người này vượt xa những gì ông ta nghĩ.
Ông ta chưa từng nghĩ trong vũ trụ nền văn minh cấp thấp này lại có cường giả cấp bậc này, thực lực của hai cô gái này mạnh đến mức bất thường, mặc dù vẫn còn cách biệt một chút với mình, nhưng nếu là ở vũ trụ nền văn minh cấp độ thấp như vậy thì đã là vô cùng mạnh rồi.
Đa Nguyên Đạo Đế nhìn Tịnh tông chủ, rồi lại nhìn Diệp Quân cách đó không xa, ánh mắt lóe sáng, không biết đang nghĩ gì.
Ở phía xa, khi nhìn thấy tất cả Đạo Pháp quanh người mình bắt đầu thiêu cháy, Nhất điện chủ đó bỗng bật cười: “Ngôn Xuất Pháp Tùy hay đấy”.
Nói rồi cô ta bỗng tiến lên trước một bước, những phù văn Đại Đạo vốn đang cháy bỗng nhiên biến thành từng Đại Đạo, cột sáng bay thẳng lên trời, khu vực thời không chỗ họ lập tức bị ánh sáng Đại Đạo nhấn chìm bởi. Thế nhưng tất cả ánh sáng Đại Đạo đều không thể đến gần Tịnh tông chủ.
Ánh mắt Tịnh tông chủ vẫn dán chặt vào Nhất điện chủ, lúc này cả người Nhất điện chủ đã bắt đầu trở nên hư ảo, thân xác và thần hồn đều bắt đầu biến mất, hàng trăm triệu Đại Đạo của cô ta vẫn không thể ngăn được Ngôn Xuất Pháp Tùy của Tịnh tông chủ.
Trong tối, chủ nhân bút Đại Đạo nhìn Tịnh tông chủ, ánh mắt lóe lên vẻ phức tạp: “Không thể đỡ được Ngôn Xuất Pháp Tùy của cô gái này”.
Vô Biên Chủ nhíu mày: “Không thể đỡ được ư?”
Chủ nhân bút Đại Đạo gật đầu: “Xem tất cả tuyến phòng ngự là không khí, trừ khi Đạo Pháp của ngươi cao hơn cô ta, nếu không ngươi sẽ không thể tránh được đòn của cô ta, cô ta muốn ngươi chết, ngươi phải chết”.
Vô Biên Chủ nhìn Tịnh tông chủ, sau đó nói: “Mạnh đấy”.
Chủ nhân bút Đại Đạo gật đầu: “Đúng là mạnh thật”.
Nói rồi ông ta nhìn Nhất điện chủ cách đó không xa, khẽ nói: “Người này cũng lợi hại, Pháp và Đạo thời đại cũ của cô ta cũng không yếu, chỉ tiếc đây không phải là sân nhà của cô ta”.
Vô Biên Chủ nhíu mày: “Ý là sao?”
Chủ nhân bút Đại Đạo mỉm cười nói: “Chúng ta đang ở thời đại nào? Pháp và Đạo thời đại cũ xuất hiện ở đây vốn dĩ đã không hợp với quy tắc… Cũng giống như đưa huyện lệnh của huyện bên cạnh đến một huyện khác ở thế tục vậy, mặc dù vẫn là quan nhưng quyền lợi chắc chắn sẽ khác với huyện lệnh địa phương”.
Vô Biên Chủ nói: “Nói cách khác nếu ở thời đại của Nhất điện chủ thì kết quả sẽ khác ư?”
Chương 2232: Một cơ thể hai linh hồn!
Chủ nhân bút Đại Đạo gật đầu: “Chắc chắn sẽ khác, Pháp thời đại cũ và Đạo thời đại cũ xuất hiện ở đây đã bị luật lệ mạnh nhất của vũ trụ này bác bỏ và áp chế…”
Nói đến đây ông ta bỗng dừng lại.
Vô Biên Chủ nhìn chủ nhân bút Đại Đạo: “Luật lệ mạnh nhất của vũ trụ?”
Chủ nhân bút Đại Đạo hơi ngơ ngẩn: “Ta đã nói gì rồi sao?”
Vô Biên Chủ bĩu môi: “Ông nhàm chán thật đấy nhỉ? Hai chúng ta có quan hệ gì chứ? Đã từng cùng uống rượu, cùng rửa chân, cùng…”
Chủ nhân bút Đại Đạo lắc đầu khẽ cười: “Việc này còn dài lắm, bây giờ nói đến cũng chẳng có ý nghĩa gì”.
Vô Biên Chủ nói: “Ta muốn biết mà”.
Chủ nhân bút Đại Đạo mỉm cười, không trả lời Vô Biên Chủ, mà nhìn Tịnh tông chủ cách đó không xa, ánh mắt hiện lên một tia phức tạp, khẽ nói: “Ai có thể tưởng tượng được cô bé trước kia còn không dám giết một con gà sẽ đi đến bước này chứ…”
Trận chiến giữa hai cô gái ở cách đó không xa vẫn chưa kết thúc, sau khi thân xác và thần hồn của Nhất điện chủ ngày càng hư ảo, Pháp và Đạo thời đại cũ trong thời không đó cũng bắt đầu trở nên hư ảo.
Cuối cùng, Nhất điện chủ sẽ bị tiêu diệt thần hồn, biến mất hoàn toàn.
Nhất điện chủ nhìn Tịnh tông chủ, lại cười nói: “Lợi hại”.
Tịnh tông chủ bỗng tiến lên một bước, đang định lên tiếng nhưng lúc này cô ta như cảm giác được gì đó, đột nhiên quay đầu nhìn về phía Diệp Quân.
Chủ nhân bút Đại Đạo và Vô Biên Chủ biến sắc, cùng nhìn Diệp Quân.
Dương Dĩ An đã xuất hiện trước mặt Diệp Quân từ lúc nào, chỉ thấy cô bé chỉ thẳng vào Diệp Quân.
Sự việc bất ngờ khiến mọi người đều không lường trước được.
Dương Dĩ An chỉ giơ ngón tay lên chỉ, sát ý ngút trời.
Diệp Quân nhìn Dương Dĩ An đang giơ tay lên chỉ vào mình, hắn không chống cự hay né tránh, ngay sau đó ngón tay của Dương Dĩ An chạm vào lông mày của Diệp Quân.
Ầm!
Từng luồng khí tức đáng sợ bỗng bắn ra từ xung quanh, sóng xung kích cực mạnh khiến Đa Nguyên Đạo Đế và Vô Biên Chủ đều bị chấn động lùi về sau.
Chủ nhân bút Đại Đạo sửng sốt, sau đó cũng giả vờ lùi về sau cả ngàn trượng…
Nhưng Diệp Quân cách đó không xa lại chẳng hề hấn gì.
Hắn chỉ nhìn Dương Dĩ An, lúc này ngoại hình của Dương Dĩ An không hề thay đổi, nhưng ánh mắt ở mắt phải của cô bé đã biến thành một vòng xoáy màu đỏ sậm.
Dương Dĩ An nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Tại sao không tránh?”
Diệp Quân nhìn cô bé: “Vì ta từng đồng ý với muội, cho dù muội muốn giết ta, ta cũng sẽ tin muội”.
Dương Dĩ An nhìn Diệp Quân một lúc, sau đó bỗng bật cười: “Cô ta thắng rồi”.
Diệp Quân cau mày hơi ngờ vực.
Dương Dĩ An rụt tay lại nhìn Diệp Quân: "Vừa rồi ta cá cược với cô ta, ta nói hắn sẽ không bao giờ tin tưởng cô ta, nhưng cô ta nói không, cô ta còn nói ngươi chắc chắn sẽ tin tưởng cô ta một trăm phần trăm, thế nên ta đã cá cược với cô ta”.
Diệp Quân nhìn Dương Dĩ An: “Đừng làm hại muội ấy”.
Dương Dĩ An nhìn hắn: “Nếu ta muốn làm hại thì sao?”
Diệp Quân nghiêm túc nói: “Ta sẽ bảo cô cô của ta loại bỏ ngươi và tất cả những gì liên quan đến đằng sau ngươi ra khỏi thế giới này”.
Dương Dĩ An nhướng mày: “Ngươi đe dọa ta ư?”
Diệp Quân gật đầu: “Ừ, đang đe dọa ngươi ấy, ngươi có bản lĩnh thì đánh chết cô cô ta đi, như thế ta không thể đe dọa ngươi nữa”.
Dương Dĩ An híp mắt.
Bầu không khí bỗng trở nên hơi căng thẳng.
Diệp Quân nhìn Dương Dĩ An: “Nói thật đã lâu lắm ta không gọi người đến rồi”.
Dương Dĩ An bỗng cười nói: “Có phải không chơi nổi không?”
Diệp Quân nói: “Tùy ngươi chơi thế nào, nếu ngươi muốn chơi như kiểu của Tịnh tông chủ thì cho dù Diệp Quân ta có chết cũng sẽ không gọi người, nhưng nếu ngươi không quan tâm đến võ đức thì ta cũng sẽ không nói chuyện võ đức với ngươi”.
Dương Dĩ An nhìn Diệp Quân một lúc, sau đó mỉm cười nói: “Ta đợi ngươi ở khu vực Thần Hư”.
Nói rồi cô bé bỗng xoay người đi vào khu vực thời không đặc biệt chỗ Tịnh tông chủ và Nhất Niệm, dưới ánh mắt của mọi người, cô bé đi đến bên cạnh Nhất Niệm, sau đó đưa tay nắm lấy tay Nhất Niệm.
Ầm!
Phù văn Đại Đạo vốn dĩ sắp bốc cháy hết đó lập tức được hồi phục…
Một cơ thể hai linh hồn!
Chủ nhân bút Đại Đạo ở cách đó không xa cau mày: “Cô gái này thế mà lại là một cơ thể hai linh hồn, Pháp và Đạo thời đại cũ vừa rồi của cô ta không toàn vẹn…”
Lúc này hai cô gái nắm tay nhau đứng đó, Nhất Niệm là mắt trái màu đỏ sậm như vòng xoáy, Dương Dĩ An là mắt phải.
Hai người này cao như nhau, đứng đó cứ như chị em sinh đôi.
Dương Dĩ An nhìn Diệp Quân, cười nói: “Đợi ngươi, nhớ đến sớm, nếu không ta không dám đảm bảo liệu hai cô tình nhân bé nhỏ của ngươi có chuyện gì không đấy”.
Nói rồi một trận pháp dịch chuyển cực lớn bỗng xuất hiện dưới chân họ.
Nhưng vào lúc này, Đa Nguyên Đạo Đế ở phía xa đột nhiên trầm giọng nói: “Này, các cô cứ đi vậy sao? Chúng ta đã nói với nhau, hôm nay phải tiêu diệt vũ trụ Quan Huyên mà”.
Hai người cùng nhìn Đa Nguyên Đạo Đế, sau đó cùng vung tay phải lên.
Một luồng sáng màu vàng lóe lên, Đa Nguyên Đạo Đế còn chưa kịp phản ứng đã bị tiêu diệt.
Ngay sau đó một cột sáng bỗng dâng lên từ dưới chân hai người, hai người biến mất.
Đa Nguyên Đạo Đế: “…”
Chương 2233: Hợp tác
Nhìn thấy hai cô gái biến mất, vẻ mặt Diệp Quân tối sầm lại.
Thực ra hắn đã đoán được cô gái bí ẩn bên trong cơ thể Nhất Niệm chính là Nhất điện chủ, nhưng hắn không ngờ, hóa ra Nhất điện chủ lại là một cơ thể hai linh hồn, Dương Dĩ An cũng giống Nhất Niệm.
Lúc này, chủ nhân bút Đại Đạo dẫn theo Vô Biên Chủ xuất hiện ở trước mặt Diệp Quân.
Diệp Quân nhẹ nhàng nói: “Tiền bối, cô ta dàn dựng ván cờ này bao lâu rồi?”
Hắn biết, cho dù là Nhất Niệm hay Dương Dĩ An cũng chỉ là một ván cờ, một ván cờ nhắm vào Diệp Quân, tất nhiên, hắn cũng biết, Nhất Niệm và Dĩ An cũng không phải là Nhất điện chủ, hai cô cũng chỉ là những đối tượng bị lợi dụng.
Chủ nhân bút Đại Đạo lắc đầu: “Không biết”.
Diệp Quân nhìn chủ nhân bút Đại Đạo, chủ nhân bút Đại Đạo lại lắc đầu: “Nếu đó là người khác, ta chắc chắn sẽ biết, nhưng người đó lại là cậu nên ta không tài nào biết được, bởi vì cậu không ở trong Đạo, ngoại trừ mấy người cô cô của cậu ra, không ai có thể nhìn rõ nhân quả trên người cậu cả”.
Diệp Quân nhíu mày lại.
Chủ nhân bút Đại Đạo lại nói tiếp: “Nhưng có thể thấy được, Nhất điện chủ này đã sắp đặt nó từ lâu rồi”.
Diệp Quân trầm giọng nói: “Cô ta làm như vậy có mục đích gì?”
Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Có lẽ là muốn cậu đến khu vực Thần Hư”.
Diệp Quân cau mày, hơi nghi ngờ: “Khu vực Thần Hư?”
Chủ nhân bút Đại Đạo gật đầu: “Ừ”.
Diệp Quân hỏi: “Đó là chỗ nào?”
Trong mắt chủ nhân bút Đại Đạo chợt hiện lên vẻ phức tạp: “Nơi đó đã từng có một nền văn minh cực kỳ huy hoàng, sau này, nền văn minh đó xuất hiện nội chiến, toàn bộ nền văn minh sụp đổ và phân thành nhiều khu vực, cuối cùng, cộng thêm việc bị nhiều dị thần xâm lược, nơi này trở nên rất hỗn loạn, bây giờ nó được gọi là vùng đất giáp giới... Không ngờ, Nhất điện chủ này lại đến từ nơi đó!”
Diệp Quân gằn giọng nói: “Cô ta sắp đặt lâu như vậy, chỉ vì muốn ta đến nơi đó sao?”
Chủ nhân bút Đại Đạo lắc đầu: “Chắc chắn là có mục đích nào đó, cậu đừng nhìn ta, sao ta biết được mục đích của cô ta là gì chứ?”
Diệp Quân mỉm cười nói: “Cho dù thế nào đi nữa, lần này, cảm ơn tiền bối đã giúp đỡ”.
Vừa nói, hắn vừa cúi đầu chào Chủ nhân bút Đại Đạo.
Chủ nhân bút Đại Đạo bật cười: “Thành thật mà nói, lần này cậu đã làm cho ta ngạc nhiên, ta còn tưởng rằng cậu sẽ trở thành vua dựa dẫm, nhưng không ngờ, cậu lại có thể vượt qua chướng ngại, nhìn thấy được con người thật của mình, dù sao cũng chúc mừng”.
Diệp Quân gật đầu: “Tiền bối, hay là chúng ta đi đến vùng đất Thần Hư này một chuyến đi?”
Chủ nhân bút Đại Đạo vội vàng lắc đầu: “Không, không, ta không đi, cậu phải tự đi một mình đi”.
Diệp Quân: “...”
Chủ nhân bút Đại Đạo nói: “Ta còn có việc phải làm nên không thể đi theo cậu được. Nhưng ta phải nhắc nhở cậu, nơi đó thật sự không đơn giản đâu, thế lực ở nơi đó cũng thật sự không đơn giản... Ta cho cậu một vài ví dụ, cậu cảm thấy Nhất điện chủ này có mạnh không?”
Diệp Quân gật đầu: “Tất nhiên”.
Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn hắn: “Nhưng cô ta cũng không có cách nào thống nhất khu vực Thần Hư đó cả”.
Diệp Quân sửng sốt, hắn nhìn chủ nhân bút Đại Đạo, trực giác nói cho hắn biết, người này biết rất nhiều thứ.
Chủ nhân bút Đại Đạo nói tiếp: “Còn nữa, nơi gọi là khu vực Thần Hư không chỉ là vùng đất giáp giới của thời kỳ này... Nơi đó vô cùng đặc biệt, cũng là vùng đất giáp giới của nhiều thời đại văn minh trong các thời kỳ, ví dụ như Đa Nguyên Đạo Đế, bản thể ông ta đã từng có thể cưỡng chế xâm nhập vào dòng thời gian ở các vũ trụ khác nhau, mà ở nơi đó, một vài cường giả đỉnh cấp và thế lực đỉnh cấp của thời đại cũng có thể đi vào nơi đó thông qua phương pháp này!”
Diệp Quân gằn giọng nói: “Tiền bối, không phải việc cưỡng chế xâm nhập vào dòng thời gian của vũ trụ khác là phạm pháp sao?”
Chủ nhân bút Đại Đạo cười phá lên nói: “Câu hỏi của cậu khá thú vị, thực ra đó là phạm pháp, nhất là ở nơi đó, chỉ có thế lực đỉnh cấp nhất và cường giả đỉnh cấp nhất mới có thể làm được như thế. Nhưng nếu là ở vùng đất này mà nói, một vài kẻ không đâu vào đâu cũng có thể làm được, chẳng hạn như Đa Nguyên Đạo Đế này vậy”.
Đa Nguyên Đạo Đế: “...”
Diệp Quân nói: “Mong tiền bối hãy nói chi tiết hơn”.
Chủ nhân bút Đại Đạo cười nói: “Thật ra rất đơn giản, nơi này khá hoang vu hẻo lánh, nằm ngoài tầm với của luật pháp vũ trụ, thực ra cũng không muốn quản lý, bởi vì hiện giờ nó còn không thể tự bảo vệ lấy mình. Đừng hỏi ta luật pháp vũ trụ là gì, muốn giải thích cái thứ này, có mất ba ngày ba đêm cũng không thể nói hết được, sau này cậu sẽ từ từ tiếp xúc với nó, ta chỉ có thể nói với cậu rằng trong vũ trụ này có tồn tại một số luật pháp mạnh mẽ, mà luật pháp vũ trụ được xem như là luật pháp cao cấp nhất hiện nay. Ở khu vực Thần Hư, có một luật pháp tối cao khác do năm đó Thủy tổ nền văn minh Thần Hư tạo ra, nó cũng rất mạnh mẽ, khi nào cậu tới đó rồi sẽ biết”.
Diệp Quân gật đầu, như đã nghĩ đến thứ gì đó, hắn hỏi: “Tiền bối, ông có biết gì nhiều về kiếm ý trật tự của ta không?”
Chủ nhân bút Đại Đạo gật đầu: “Chắc chắn là nhiều hơn cậu”.
Diệp Quân: “...”
Chủ nhân bút Đại Đạo nói: “Muốn nang cao kiếm ý trật tự có hai còn đường buộc phải đi, thứ nhất, nếu trật tự của cậu là một trật tự tốt, trật tự đó phải được tất cả mọi người đều tin tưởng và tôn sùng, thứ hai, địa bàn phải đủ lớn, nếu có thể khiến cho một vài cường giả cao cấp tôn trọng trật tự của cậu, trật tự của cậu sẽ càng trở nên mạnh mẽ hơn!”
Diệp Quân gật đầu: “Ta hiểu rồi”.
Chủ nhân bút Đại Đạo hơi ngập ngừng.
Diệp Quân cười nói: “Tiền bối cứ nói đi, đừng ngại”.
Chủ nhân bút Đại Đạo gật đầu, sau đó nói: “Với thực lực hiện giờ của cậu, cho dù có tới khu vực Thần Hư cũng sẽ không trở thành kẻ yếu đuối, nhưng bên đó thực sự rất phức tạp, cô gái đó đã sắp đặt để cậu đến đó, mọi chuyện chắc chắn sẽ không đơn giản, cậu cần phải cẩn thận một chút!”
Diệp Quân trầm giọng nói: “Tiến bối có biết thân phận của cô ta ở chỗ đó là gì không?”
Chủ nhân bút Đại Đạo lắc đầu: “Không biết, nhưng với thực lực của cô ta, cậu vừa đến đó, hẳn là cô ta đã có thể cảm nhận được”.
Diệp Quân im lặng.
Nhất Niệm! Dương Dĩ An! Sắc mặt Diệp Quân trở nên u ám.
Chủ nhân bút Đại Đạo cười nói: “Còn nữa, cậu cũng phải coi chừng Đa Nguyên Đạo Đế, người này chắc chắn không thể đánh bại được Tịnh tông chủ và Nhất điện chủ, nhưng bản thể bây giờ của ông ta chắc chắn có thể đánh bại được cậu, hơn nữa, lai lịch ông ta cũng không rõ ràng, còn có Quang Âm Đạo Điện nữa...”
Nói đến đây, ông ta đột nhiên lắc đầu cười nói: “Tại sao ta lại phải lo lắng cho cậu chứ? Đi đi”.
Nói xong, ông ta lấy ra một quyển trục ra đưa cho Diệp Quân: “Đây là bản đồ dịch chuyển đến khu vực Thần Hư, tới lúc đó nhớ trả lại cho ta”.
Dứt lời, ông ta xoay người biến mất.
Vô Biên Chủ đi đến trước mặt Diệp Quân, sau đó lấy ra một tấm thẻ màu vàng sậm đưa cho hắn: “Sau này khi tới câu lạc bộ Vô Biên ở hệ Ngân Hà, tôi mời cậu đi rửa chân, ha ha...”
Nói rồi, ông ta xoay người biến mất không một dấu vết.
Diệp Quân nhìn tấm thẻ nằm trong tay, lắc đầu cười rồi cất đi, sau đó quay người nhìn Tịnh tông chủ vẫn đang im lặng đứng cách đó không xa.
Diệp Quân đi đến trước mặc Tịnh tông chủ, hắn gằn giọng nói: “Tịnh tông chủ, ta muốn hợp tác với cô, chuyện này không liên quan gì với các nền văn minh vũ trụ khác”.
Tịnh tông chủ nhìn hắn, không nói gì.
Chương 2234: Không có hi vọng nữa
Diệp Quân biết tính tình Tịnh tông chủ, cô ta không nói gì là muốn nghe lời tiếp theo, vì vậy, hắn nói tiếp: “Trật tự mà ta thiết lập trong vũ trụ Quan Huyên, cần có người giám sát, nhưng người giám sát này không thể là thế lực của ta, cho nên, ta hy vọng Tịnh tông chủ sẽ thành lập một bộ phận, không công khai mà phải bí mật, người của cô sẽ bí mật giám sát, nếu một ngày nào đó, thế lực vũ trụ trong Quan Huyên của ta mục nát, khi đó, mong Tịnh tông chủ hãy lật đổ trật tự của ta”.
Giám sát!
Diệp Quân nói xong, hít thật sâu.
Hắn biết, mình thiết lập trật tự này, nếu không có người giám sát, chắc chắn sẽ xảy ra vấn đề, hơn nữa vấn đề sẽ ngày càng nhiều, vì vậy, thư viện Quan Huyên cần có người giám sát, mà người giám sát này không thể là người của hắn.
Không chỉ thư viện Quan Huyên, mà cả bản thân hắn cũng cần có người giám sát!
Hắn cần một người giám sát bản thân, thúc giục bản thân, để hắn luôn biết ý định ban đầu của mình.
Mà người trước mặt này chính là người phù hợp nhất!
Quyền và luật pháp phải được giám sát!
Tịnh tông chủ chỉ nhìn hắn, không nói gì.
Diệp Quân chờ đợi.
Hồi lâu sau, Tịnh tông chủ mới nói: “Ngươi chắc chứ?”
Diệp Quân gật đầu.
Tịnh tông chủ nhìn chằm chằm Diệp Quân một lúc lâu, nói: “Được”.
Diệp Quân mỉm cười: “Tốt”.
Kỳ thật, hắn cũng có ý đồ riêng, nếu Tịnh tông chủ đồng ý thì đồng nghĩa với việc, trong tương lai Tịnh tông chủ sẽ trấn thủ thư viện Quan Huyên, mà có cô ta giúp đỡ và giám sát, vũ trụ Quan Huyên sẽ trở nên ngày càng tốt hơn.
Một hòn đá trúng hai con chim!
Tịnh tông chủ nhìn Diệp Quân, sau đó xoay người rời đi.
Nhìn thấy Tịnh tông chủ biến mất cách đó không xa, Diệp Quân trầm mặc trong chốc lát, sau đó xoay người biến mất, khi xuất hiện trở lại, hắn đã ở Kiếm Tông.
Khi hắn quay về Kiếm Tông, lúc này người trong tổng viện của thư viện Quan Huyên, đã bị Lý Bán Tri cho giải tán hết, toàn bộ Thanh Châu dần dần trở lại bình thường.
Từ Nhu và Từ Thụ lập tức đến bên cạnh Diệp Quân, Từ Nhu khẽ nói: “Không sao chứ?”
Diệp Quân gật đầu.
Từ Nhu đột nhiên đấm một quyền vào bụng Diệp Quân.
Ầm!
Cơ thể Diệp Quân cong xuống: “Tỷ...”
Từ Nhu nhìn hắn chằm chằm, hai mắt ửng đỏ: “Tự sát vui vậy sao?”
Diệp Quân cười khổ.
Từ Thụ đi đến trước mặt Diệp Quân, nhẹ giọng nói: “Lần sau đừng làm chuyện như vậy nữa”.
Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.
Từ Nhu nói: “Tiếp theo có dự định gì không?”
Diệp Quân nói: “Ta muốn đến khu vực Thần Hư, đi đến đó xem thế nào...”
Dù mục đích của người phụ nữ đó là gì, hắn phải đưa Dương Dĩ An về.
Trò chuyện với Từ Nhu và Từ Thụ một lát, hắn đi đến giữa tinh không, cách đó không xa là Lý Bán Tri.
Diệp Quân khẽ nói: “Dì Lý, Thiên Thiên muội ấy...”
Lý Bán Tri trầm giọng nói: “Đi rồi”.
Diệp Quân im lặng.
Lý Bán Tri thấp giọng thở dài: “Lẽ ra ta nên nói trước cho con biết chuyện của tộc Thiên Long... thật ra, không chỉ tộc Thiên Long, trong thư viện chúng ta bây giờ, xuất hiện không ít tập đoàn lợi ích...”
Diệp Quân gật đầu: “Con sẽ xử lý tốt việc này”.
Hắn sẽ không để những vấn đề này cho thế hệ tiếp theo giải quyết.
Lý Bán Tri gật đầu: “Không phải chúng ta không muốn xử lý bọn họ, mà muốn hoàn thiện Quan Huyên Pháp, hoàn thiện trật tự của chúng ta, bất kể tông môn hay thế gia cũng phải tuân theo nó...”
Quả thật, mới đầu bà ấy cầu xin tha thứ cho tộc Thiên Long, nhưng thật ra bà ấy cũng đã lên kế hoạch từ trước, nếu Diệp Quân bỏ qua cho tộc Thiên Long, bà ấy sẽ từ chức, bởi một khi đã bỏ qua cho tộc Thiên Long thì đồng nghĩa với việc, Quan Huyên Pháp và trật tự Diệp Quân khổ cực thiết lập sẽ mất uy tín.
Tộc Thiên Long phạm vào tội tày trời như vậy, nhưng chỉ vì có quan hệ với Diệp Quân, mà được đặc xá...
Tất cả mọi người trong vũ trụ Quan Huyên, ngoài miệng không nói gì, nhưng bên trong thì sao?
Những thế gia tông môn kia cũng sẽ rối rít bắt chước, ngươi xem, chỉ cần quan hệ của các ngươi đủ bền chặt, dù ngươi có làm phản, cũng không bị trừng phạt...
Một khi cánh cửa này đã mở ra, thì không thể đóng lại được nữa.
Vì không ai tin.
Lý Bán Tri nhìn Diệp Quân, trong mắt lộ ra vẻ nhẹ nhõm, do dự một lát, sau đó nói: “Có cần ta điều tra xem nó đang ở đâu không?”
Diệp Quân nói: “Không cần, con biết cô ấy ở đâu...”
Nói xong, hắn xoay người nhìn sang bên phải, không biết nhìn thấy gì, trên mặt hiện lên nụ cười.
Mà giữa lông mày hắn, có luồng ánh sáng vàng lóe lên.
Lát sau, Diệp Quân đi đến một căn nhà tranh, trong nhà tranh có một thiếu niên trẻ đang nằm trên giường.
Chính là Phó Cát.
Bên giường, là thím Kiều với vẻ mặt đờ đẫn, giống như đất sét.
Ngu Ngưng cũng ở đây, sau khi Dương Dĩ An rời đi, cô ấy vẫn ở bên cạnh thím Kiều, bởi cô ấy nhìn ra được, thím Kiều đã không còn ý nghĩ muốn sống nữa.
Thấy Diệp Quân đi đến, Ngu Ngưng hơi giật mình, cô ấy do dự, rồi nói: “Viện trưởng...”
Diệp Quân gật đầu: “Vất vả rồi”.
Ngu Ngưng nhìn hắn, không nói gì, rồi lui ra ngoài.
Diệp Quân chậm rãi đi đến cạnh giường, thím Kiều nhìn thấy Diệp Quân, đột nhiên mỉm cười: “Viện trưởng...”
Diệp Quân nhẹ giọng nói: “Thím Kiều”.
Thím Kiều bỗng đứng lên, cười nói: “Viện trưởng, để ta làm bánh bao cho cậu lần cuối nhé!”
Diệp Quân gật đầu: “Được”.
Thím Kiều mỉm cười, rồi đứng dậy nhào bột, động tác bà ấy rất thành thạo...
Không lâu sau, một lồng bánh bao nóng hổi đã hấp xong, bà ấy cẩn thận từng li từng tí bưng đến cho Diệp Quân, nhếch miệng cười nói: “Thử đi”.
Diệp Quân cầm một cái bánh bao lên nếm thử, sau đó cười: “Ngon lắm ạ”.
Thím Kiều ngồi xuống, mỉm cười, sau đó nhìn Phó Cát cách đó không xa, nhẹ giọng nói: “Trước đây dù có khó khăn đến đâu, thì cuộc sống vẫn còn hy vọng, chỉ là khổ cho thằng bé, bởi vì cha nó mất sớm, nên, từ nhỏ nó đã không có cha, khi còn bé phải chịu nhiều ánh mắt khinh thường... nhưng đứa nhỏ này rất hiểu chuyện, từ khi lên sáu tuổi đã bắt đầu giúp ta làm việc, cũng rất cố gắng, còn nói chờ khi nó có năng lực, nó sẽ mở một tiệm bánh bao lớn nhất Thanh Châu cho ta...”
Vừa nói, nước mắt vừa trào ra, nhưng bà ấy vẫn cười: “Đứa nhỏ ngốc nghếch này, muốn mở tiệm bánh bao lớn nhất Thanh Châu cho mẹ, nó muốn làm mẹ nó mệt lả cả người sao?”
Diệp Quân yên lặng ăn bánh bao, không nói gì.
Thím Kiều lau mặt nói: “Những năm này, tuy nghèo nhưng ta chưa bao giờ làm chuyện trái với lương tâm, người duy nhất ta thấy có lỗi là tên bán thịt, ông ấy thật ngốc, mỗi lần ta đến chỗ ông ấy mua thịt, lúc nào cũng cho ta thịt ngon nhất, lấy ít tiền nhất, mỗi lần ta từ chối, ông ấy đều không nói gì mà chỉ cười ngây ngô, ta lúc nào cũng cười ông ấy, sao trên đời này lại có người đàn ông ngốc như vậy...”
Vừa nói, bà ấy vừa cười, nhưng những giọt nước mắt không ngừng chảy xuống.
Đột nhiên, dưới gầm bàn, chẳng biết từ lúc nào trong tay bà ấy lại có con dao bếp sắc nhọn, hai tay bà ấy cầm dao đâm mạnh vào bụng mình, nhưng lúc này, một vật cản vô hình đã chặn con dao lại.
Thím Kiều chậm rãi ngẩng đầu, nhìn Diệp Quân đang ngồi phía đối diện, nhẹ giọng nói: “Viện trưởng, sống tiếp... không có hi vọng nữa rồi...”
Chương 2235: Dung hợp
Không biết từ bao giờ mà mặt Diệp Quân đã đầy nước mắt, hắn mỉm cười: “Có, có”.
Thím Kiều hơi ngơ ngác.
Diệp Quân bỗng đứng dậy đi tới bên cạnh thím Kiều, sau đó nhẹ nhàng cầm lấy con dao làm bếp của bà ấy, nắm lấy tay bà ấy, đi tới bên cạnh Phó Cát, hắn khẽ nói: “Cô cô”.
Thời không bên cạnh Diệp Quân bỗng bập bềnh như sóng nước, sau đó một người phụ nữ mặc váy trắng chậm rãi bước ra.
Diệp Quân nhìn người phụ nữ váy trắng, hắn lau nước mắt trên mặt cong môi cười: “Cô cô, lần này con không gây họa”.
Người phụ nữ váy trắng nhìn hắn: “Có gây họa cũng không sao, nhưng có gây họa thì phải làm lớn một chút, hiểu chưa?”
Diệp Quân cảm thấy ấm áp: “Vâng, lần sau con sẽ gây họa lớn một chút cho cô cô”.
Người phụ nữ váy trắng nhìn Phó Cát đang nằm trên giường, bà ấy đi đến bên giường, giơ tay phải khẽ chạm vào, xung quanh xuất hiện vô số mảnh vỡ linh hồn, những mảnh vỡ linh hồn này lập tức biến thành một chùm sáng đi vào giữa trán Phó Cát.
Sắc mặt vốn dĩ đã tái nhợt của Phó Cát lập tức bắt đầu hồi phục huyết sắc với tốc độ cực kỳ nhanh.
Diệp Quân nở nụ cười.
Nhìn thấy cảnh này, thím Kiều cảm thấy như mình đang mơ, đột nhiên chạy đến bên cạnh Phó Cát, hai tay nắm chặt lấy tay Phó Cát, run giọng nói: “Ơ… có hơi ấm rồi, có hơi ấm rồi…”
Bà ấy vui mừng đến mức nói không rõ ràng, dường như nghĩ đến điều gì, bà ấy quay người nhìn lại nhưng lúc này Diệp Quân và người phụ nữ váy trắng đã biến mất.
Thím Kiều ngây người.
…
Diệp Quân dẫn người phụ nữ váy trắng đến trước thư viện Quan Huyên, cũng là trước bức tượng của hắn.
Diệp Quân quay đầu nhìn người phụ nữ váy trắng, khẽ nói: “Cô cô, làm phiền người rồi”.
Người phụ nữ váy trắng giơ tay lên gõ nhẹ một cái, thoáng chốc thời không chỗ họ trở nên kỳ lạ, chẳng mấy chốc Diệp Quân phát hiện mình đã không còn ở thời không ban đầu.
Hắn đang đi ngược Quang Âm.
Không lâu sau xung quanh bỗng trở nên yên tĩnh.
Diệp Quân đang định hỏi gì đó, lúc này hắn bỗng quay đầu nhìn lại, có một người đàn ông thô kệch bước đến bên này từ cách đó không xa.
Người đến là người bán thịt.
Diệp Quân sửng sốt.
Một lúc sau, một người đàn ông mặc đồ đen đột nhiên xuất hiện trước mặt người bán thịt, người bán thịt sửng sốt, nhìn thấy vẻ lạnh lùng trong mắt người đàn ông, ông ta vô thức đặt tay phải lên con dao của ở thắt lưng, lúc này người đồ đen bỗng vung tay lên.
Thế nhưng người bán thịt lại không có phản ứng.
Người đồ đen nhíu mày, lại vung tay lên.
Người bán thịt vẫn không có phản ứng.
Người đồ đen cực kỳ ngạc nhiên.
Ngay lúc này gã bỗng bốc cháy.
Người đồ đen mặt đầy vẻ hoảng sợ và không thể tin được.
Người bán thịt giật mình, vội lùi về sau mấy bước, cực kỳ sợ hãi.
Chẳng mấy chốc người đồ đen đó biến thành tro tàn.
Người bán thịt hoang mang nhìn cảnh tượng trước mặt.
Lúc này Diệp Quân bỗng xuất hiện trước mặt người bán thịt. Nhìn thấy Diệp Quân, người bán thịt hơi ngạc nhiên: “Diệp… công tử?”
Diệp Quân mỉm cười: “Mau về nhà đi”.
Người bán thịt do dự một chốc, sau đó nói: “Ta muốn gặp viện trưởng… nói… nói…”
Diệp Quân dịu giọng nói: “Viện trưởng đã biết chuyện của Tiểu Cát, ông mau về nhà đi, thím Kiều đang đợi đấy”.
Người bán thịt quay đầu nhìn bức tượng của Diệp Quân cách đó không xa, khi nhìn thấy bức tượng của Diệp Quân, ông ta sửng sốt, lập tức nhìn Diệp Quân ở trước mặt.
Hai người giống hệt nhau.
Người bán thịt như hiểu ra điều gì, bỗng quỳ xuống đất, vội dập đầu: “Viện trưởng đại nhân… ta… dập đầu với cậu”.
Diệp Quân khom người đỡ người bán thịt đứng dậy, hắn mỉm cười nói: “Mau về nhà đi, họ đang đợi ông đấy”.
Người bán thịt gật đầu: “Ừ, ừ”.
Nói rồi ông ta xoay người chạy đi, đi được nửa đường thì bỗng dừng lại, sau đó xoay người lại nhìn Diệp Quân rồi lại quỳ xuống, dập đầu với Diệp Quân, lúc này mới đứng dậy, xoay người chạy đi…
Diệp Quân khẽ nói: “Cô cô, bây giờ ông ấy không còn ở thời không đó của chúng ta, ông ấy…”
Hắn còn chưa nói hết câu, lúc này một phù ấn màu vàng bí ẩn bỗng xuất hiện trong thời không này, ngay sau đó cơ thể người bán thịt cách đó không xa đột nhiên trở nên hư ảo, sắp bị cưỡng ép xóa bỏ.
Lúc này người phụ nữ váy trắng bỗng giơ tay ra nhẹ nhàng nghiền nát, phù ấn vàng bí ẩn đó bị bà ấy bóp nát.
Cơ thể người bán thịt ở phía xa lập tức khôi phục bình thường, không chỉ vậy, quỹ đạo thời gian của ông ta cũng trở lại giống như hiện tại.
Quá khứ và hiện tại dung hợp hoàn toàn.
Đây không phải là chỉnh sửa, mà là sự dung hợp hoàn hảo giữa quá khứ và hiện tại, đã vượt qua cái gọi là quá khứ và hiện tại, cũng vượt qua không gian và thời gian. Nói một cách đơn giản, với bà ấy quá khứ, hiện tại và tương lai đã không còn tồn tại nữa.
Bà ấy vượt qua hết mọi thứ, hơn nữa cúi nhìn tất cả với góc độ của thần, không nằm trong bất kỳ hạn chế nào nữa.
Lúc này Diệp Quân không biết điều này có nghĩa là gì, mãi cho đến một ngày khi đứng ở một độ cao nhất định, hắn mới nhận ra một thao tác ngẫu nhiên của cô cô mình đã ảnh hưởng đến cả vũ trụ rồi.
Đỉnh cao…
Lúc này người phụ nữ váy trắng bỗng nghiền nát phù ấn màu vàng đó rồi đưa đến trước mặt Diệp Quân: “Cầm lấy”.
Diệp Quân khó hiểu, nhưng hắn vẫn đưa tay ra nhận lấy phù ấn màu vàng, ngay sau đó sắc mặt hắn thay đổi, bởi vì phù ấn màu vàng biến thành tia sáng vàng đi vào trong lòng bàn tay hắn. Sau đó hắn cảm nhận được có một dòng dung nham đi vào vào cơ thể, cơn đau nhói lập tức truyền khắp cả thân, chỉ thoáng chốc khuôn mặt của hắn vặn vẹo đến mức thay đổi hình dạng.
Chết!
Ngay khi chữ “chết” được thốt ra, khu vực thời không chỗ Nhất điện chủ bỗng rung chuyển như bị búa đập mạnh, sau đó cơ thể Nhất điện chủ bị thiêu đốt.
Nhưng lúc này, từng phù văn chứa đựng Đại Đạo đặc biệt biến thành từng cột sáng, tràn vào cơ thể Nhất điện chủ.
Ầm!
Sau khi các Đại Đạo đó trào vào, cơ thể Nhất điện chủ bỗng toát ra từng luồng khí tức đáng sợ, khí tức này như đến từ hàng trăm triệu năm trước. Khi chúng xuất hiện trong vũ trụ này, tất cả các pháp, tất cả các đạo tồn tại của vũ trụ hiện hữu này bắt đầu rút lui.
Pháp thời đại cổ xưa, Đạo thời đại cổ xưa.
Pháp đạo của Tịnh tông chủ là Pháp thời đại bây giờ, Đạo thời đại bây giờ.
Sau khi Đại Đạo tràn vào cơ thể, quanh người Nhất điện chủ dần hình thành một luồng sáng Đại Đạo, nhưng dần dà ánh sáng Đại Đạo cũng bắt đầu bị thiêu đốt.
Hai loại pháp và đạo không cùng thời đại va chạm vào nhau.
Thấy thế, sắc mặt Diệp Quân càng nghiêm túc hơn bao giờ hết. Sau khi kiếm ý tăng lên, hắn cứ tưởng mình đã có thể có cơ hội đọ sức với Tịnh tông chủ, nhưng giờ xem ra chênh lệch vẫn còn rất lớn, hơn nữa hắn không ngờ thực lực của Nhất điện chủ này này lại đáng sợ như vậy.
Mọi người ở đó đều đang nhìn khu vực đặc biệt đó, Đạo và Pháp từ hai thời đại khác nhau va chạm nhau, chỉ sức mạnh còn sót lại của Đạo toát ra đã không phải là thứ mà người bình thường có thể chịu đựng được.
Ngọn lửa đạo pháp bùng lên xung quanh Nhất điện chủ, mặc dù liên tục có đạo pháp thời đại cũ hỗ trợ nhưng không thể ngăn chặn được, Ngôn Xuất Pháp Tùy của Tịnh tông chủ vẫn đang thiêu đốt cơ thể cô ta, chẳng qua có đạo pháp thời đại cũ hỗ trợ nên cơ thể cô ta bị thiêu đốt rất chậm.
Tịnh tông chủ nhìn chằm chằm Nhất điện chủ, cô ta bỗng nhắm mắt lại: “Diệt!”
Diệt!
Trời đất bỗng trở nên yên tĩnh.
Thoáng chốc.
Ầm!
Chỉ trong chốc lát, trong khu vực thời không đặc biệt này, chỉ thấy vô số Đạo và Pháp thời đại cũ bốc cháy cùng lúc.
Vừa dứt lời, vạn đạo bị tiêu diệt.
Nhìn khu vực đang bị ngọn lửa Đạo Pháp cuồng nộ thiêu đốt, vẻ mặt của Diệp Quân trở nên nghiêm trọng, tất nhiên vẫn thấy rất phấn khích, đây mới là cường giả đỉnh cấp thực sự.
Sức mạnh của cô cô váy trắng hơi khó tin, có thể giết chết tất cả mọi người chỉ bằng một nhát kiếm, thế nên hắn không thể cảm nhận được sức mạnh của bà ấy, cảm giác mà bà ấy mang đến là vô địch, mọi người chỉ nhỏ bé như tôm tép.
Còn thực lực Tịnh tông chủ và Nhất điện chủ trước mặt này gần với hắn hơn, hắn có thể cảm giác được rõ sự cách biệt, so với cô cô váy trắng, hắn cảm thấy tuyệt vọng vì hắn hoàn toàn không biết được giới hạn của bà ấy, không thể cảm nhận được sự cách biệt với bà ấy.
Tịnh tông chủ và Nhất điện chủ là mục tiêu hắn muốn theo đuổi hiện tại.
Mặc dù có khoảng cách nhưng vẫn có thể theo đuổi được.
Ở một bên khác, mặt Đa Nguyên Đạo Đế không cảm xúc, nhưng lúc này trong lòng ông ta đã dậy sóng.
Thực lực của hai người này vượt xa những gì ông ta nghĩ.
Ông ta chưa từng nghĩ trong vũ trụ nền văn minh cấp thấp này lại có cường giả cấp bậc này, thực lực của hai cô gái này mạnh đến mức bất thường, mặc dù vẫn còn cách biệt một chút với mình, nhưng nếu là ở vũ trụ nền văn minh cấp độ thấp như vậy thì đã là vô cùng mạnh rồi.
Đa Nguyên Đạo Đế nhìn Tịnh tông chủ, rồi lại nhìn Diệp Quân cách đó không xa, ánh mắt lóe sáng, không biết đang nghĩ gì.
Ở phía xa, khi nhìn thấy tất cả Đạo Pháp quanh người mình bắt đầu thiêu cháy, Nhất điện chủ đó bỗng bật cười: “Ngôn Xuất Pháp Tùy hay đấy”.
Nói rồi cô ta bỗng tiến lên trước một bước, những phù văn Đại Đạo vốn đang cháy bỗng nhiên biến thành từng Đại Đạo, cột sáng bay thẳng lên trời, khu vực thời không chỗ họ lập tức bị ánh sáng Đại Đạo nhấn chìm bởi. Thế nhưng tất cả ánh sáng Đại Đạo đều không thể đến gần Tịnh tông chủ.
Ánh mắt Tịnh tông chủ vẫn dán chặt vào Nhất điện chủ, lúc này cả người Nhất điện chủ đã bắt đầu trở nên hư ảo, thân xác và thần hồn đều bắt đầu biến mất, hàng trăm triệu Đại Đạo của cô ta vẫn không thể ngăn được Ngôn Xuất Pháp Tùy của Tịnh tông chủ.
Trong tối, chủ nhân bút Đại Đạo nhìn Tịnh tông chủ, ánh mắt lóe lên vẻ phức tạp: “Không thể đỡ được Ngôn Xuất Pháp Tùy của cô gái này”.
Vô Biên Chủ nhíu mày: “Không thể đỡ được ư?”
Chủ nhân bút Đại Đạo gật đầu: “Xem tất cả tuyến phòng ngự là không khí, trừ khi Đạo Pháp của ngươi cao hơn cô ta, nếu không ngươi sẽ không thể tránh được đòn của cô ta, cô ta muốn ngươi chết, ngươi phải chết”.
Vô Biên Chủ nhìn Tịnh tông chủ, sau đó nói: “Mạnh đấy”.
Chủ nhân bút Đại Đạo gật đầu: “Đúng là mạnh thật”.
Nói rồi ông ta nhìn Nhất điện chủ cách đó không xa, khẽ nói: “Người này cũng lợi hại, Pháp và Đạo thời đại cũ của cô ta cũng không yếu, chỉ tiếc đây không phải là sân nhà của cô ta”.
Vô Biên Chủ nhíu mày: “Ý là sao?”
Chủ nhân bút Đại Đạo mỉm cười nói: “Chúng ta đang ở thời đại nào? Pháp và Đạo thời đại cũ xuất hiện ở đây vốn dĩ đã không hợp với quy tắc… Cũng giống như đưa huyện lệnh của huyện bên cạnh đến một huyện khác ở thế tục vậy, mặc dù vẫn là quan nhưng quyền lợi chắc chắn sẽ khác với huyện lệnh địa phương”.
Vô Biên Chủ nói: “Nói cách khác nếu ở thời đại của Nhất điện chủ thì kết quả sẽ khác ư?”
Chương 2232: Một cơ thể hai linh hồn!
Chủ nhân bút Đại Đạo gật đầu: “Chắc chắn sẽ khác, Pháp thời đại cũ và Đạo thời đại cũ xuất hiện ở đây đã bị luật lệ mạnh nhất của vũ trụ này bác bỏ và áp chế…”
Nói đến đây ông ta bỗng dừng lại.
Vô Biên Chủ nhìn chủ nhân bút Đại Đạo: “Luật lệ mạnh nhất của vũ trụ?”
Chủ nhân bút Đại Đạo hơi ngơ ngẩn: “Ta đã nói gì rồi sao?”
Vô Biên Chủ bĩu môi: “Ông nhàm chán thật đấy nhỉ? Hai chúng ta có quan hệ gì chứ? Đã từng cùng uống rượu, cùng rửa chân, cùng…”
Chủ nhân bút Đại Đạo lắc đầu khẽ cười: “Việc này còn dài lắm, bây giờ nói đến cũng chẳng có ý nghĩa gì”.
Vô Biên Chủ nói: “Ta muốn biết mà”.
Chủ nhân bút Đại Đạo mỉm cười, không trả lời Vô Biên Chủ, mà nhìn Tịnh tông chủ cách đó không xa, ánh mắt hiện lên một tia phức tạp, khẽ nói: “Ai có thể tưởng tượng được cô bé trước kia còn không dám giết một con gà sẽ đi đến bước này chứ…”
Trận chiến giữa hai cô gái ở cách đó không xa vẫn chưa kết thúc, sau khi thân xác và thần hồn của Nhất điện chủ ngày càng hư ảo, Pháp và Đạo thời đại cũ trong thời không đó cũng bắt đầu trở nên hư ảo.
Cuối cùng, Nhất điện chủ sẽ bị tiêu diệt thần hồn, biến mất hoàn toàn.
Nhất điện chủ nhìn Tịnh tông chủ, lại cười nói: “Lợi hại”.
Tịnh tông chủ bỗng tiến lên một bước, đang định lên tiếng nhưng lúc này cô ta như cảm giác được gì đó, đột nhiên quay đầu nhìn về phía Diệp Quân.
Chủ nhân bút Đại Đạo và Vô Biên Chủ biến sắc, cùng nhìn Diệp Quân.
Dương Dĩ An đã xuất hiện trước mặt Diệp Quân từ lúc nào, chỉ thấy cô bé chỉ thẳng vào Diệp Quân.
Sự việc bất ngờ khiến mọi người đều không lường trước được.
Dương Dĩ An chỉ giơ ngón tay lên chỉ, sát ý ngút trời.
Diệp Quân nhìn Dương Dĩ An đang giơ tay lên chỉ vào mình, hắn không chống cự hay né tránh, ngay sau đó ngón tay của Dương Dĩ An chạm vào lông mày của Diệp Quân.
Ầm!
Từng luồng khí tức đáng sợ bỗng bắn ra từ xung quanh, sóng xung kích cực mạnh khiến Đa Nguyên Đạo Đế và Vô Biên Chủ đều bị chấn động lùi về sau.
Chủ nhân bút Đại Đạo sửng sốt, sau đó cũng giả vờ lùi về sau cả ngàn trượng…
Nhưng Diệp Quân cách đó không xa lại chẳng hề hấn gì.
Hắn chỉ nhìn Dương Dĩ An, lúc này ngoại hình của Dương Dĩ An không hề thay đổi, nhưng ánh mắt ở mắt phải của cô bé đã biến thành một vòng xoáy màu đỏ sậm.
Dương Dĩ An nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Tại sao không tránh?”
Diệp Quân nhìn cô bé: “Vì ta từng đồng ý với muội, cho dù muội muốn giết ta, ta cũng sẽ tin muội”.
Dương Dĩ An nhìn Diệp Quân một lúc, sau đó bỗng bật cười: “Cô ta thắng rồi”.
Diệp Quân cau mày hơi ngờ vực.
Dương Dĩ An rụt tay lại nhìn Diệp Quân: "Vừa rồi ta cá cược với cô ta, ta nói hắn sẽ không bao giờ tin tưởng cô ta, nhưng cô ta nói không, cô ta còn nói ngươi chắc chắn sẽ tin tưởng cô ta một trăm phần trăm, thế nên ta đã cá cược với cô ta”.
Diệp Quân nhìn Dương Dĩ An: “Đừng làm hại muội ấy”.
Dương Dĩ An nhìn hắn: “Nếu ta muốn làm hại thì sao?”
Diệp Quân nghiêm túc nói: “Ta sẽ bảo cô cô của ta loại bỏ ngươi và tất cả những gì liên quan đến đằng sau ngươi ra khỏi thế giới này”.
Dương Dĩ An nhướng mày: “Ngươi đe dọa ta ư?”
Diệp Quân gật đầu: “Ừ, đang đe dọa ngươi ấy, ngươi có bản lĩnh thì đánh chết cô cô ta đi, như thế ta không thể đe dọa ngươi nữa”.
Dương Dĩ An híp mắt.
Bầu không khí bỗng trở nên hơi căng thẳng.
Diệp Quân nhìn Dương Dĩ An: “Nói thật đã lâu lắm ta không gọi người đến rồi”.
Dương Dĩ An bỗng cười nói: “Có phải không chơi nổi không?”
Diệp Quân nói: “Tùy ngươi chơi thế nào, nếu ngươi muốn chơi như kiểu của Tịnh tông chủ thì cho dù Diệp Quân ta có chết cũng sẽ không gọi người, nhưng nếu ngươi không quan tâm đến võ đức thì ta cũng sẽ không nói chuyện võ đức với ngươi”.
Dương Dĩ An nhìn Diệp Quân một lúc, sau đó mỉm cười nói: “Ta đợi ngươi ở khu vực Thần Hư”.
Nói rồi cô bé bỗng xoay người đi vào khu vực thời không đặc biệt chỗ Tịnh tông chủ và Nhất Niệm, dưới ánh mắt của mọi người, cô bé đi đến bên cạnh Nhất Niệm, sau đó đưa tay nắm lấy tay Nhất Niệm.
Ầm!
Phù văn Đại Đạo vốn dĩ sắp bốc cháy hết đó lập tức được hồi phục…
Một cơ thể hai linh hồn!
Chủ nhân bút Đại Đạo ở cách đó không xa cau mày: “Cô gái này thế mà lại là một cơ thể hai linh hồn, Pháp và Đạo thời đại cũ vừa rồi của cô ta không toàn vẹn…”
Lúc này hai cô gái nắm tay nhau đứng đó, Nhất Niệm là mắt trái màu đỏ sậm như vòng xoáy, Dương Dĩ An là mắt phải.
Hai người này cao như nhau, đứng đó cứ như chị em sinh đôi.
Dương Dĩ An nhìn Diệp Quân, cười nói: “Đợi ngươi, nhớ đến sớm, nếu không ta không dám đảm bảo liệu hai cô tình nhân bé nhỏ của ngươi có chuyện gì không đấy”.
Nói rồi một trận pháp dịch chuyển cực lớn bỗng xuất hiện dưới chân họ.
Nhưng vào lúc này, Đa Nguyên Đạo Đế ở phía xa đột nhiên trầm giọng nói: “Này, các cô cứ đi vậy sao? Chúng ta đã nói với nhau, hôm nay phải tiêu diệt vũ trụ Quan Huyên mà”.
Hai người cùng nhìn Đa Nguyên Đạo Đế, sau đó cùng vung tay phải lên.
Một luồng sáng màu vàng lóe lên, Đa Nguyên Đạo Đế còn chưa kịp phản ứng đã bị tiêu diệt.
Ngay sau đó một cột sáng bỗng dâng lên từ dưới chân hai người, hai người biến mất.
Đa Nguyên Đạo Đế: “…”
Chương 2233: Hợp tác
Nhìn thấy hai cô gái biến mất, vẻ mặt Diệp Quân tối sầm lại.
Thực ra hắn đã đoán được cô gái bí ẩn bên trong cơ thể Nhất Niệm chính là Nhất điện chủ, nhưng hắn không ngờ, hóa ra Nhất điện chủ lại là một cơ thể hai linh hồn, Dương Dĩ An cũng giống Nhất Niệm.
Lúc này, chủ nhân bút Đại Đạo dẫn theo Vô Biên Chủ xuất hiện ở trước mặt Diệp Quân.
Diệp Quân nhẹ nhàng nói: “Tiền bối, cô ta dàn dựng ván cờ này bao lâu rồi?”
Hắn biết, cho dù là Nhất Niệm hay Dương Dĩ An cũng chỉ là một ván cờ, một ván cờ nhắm vào Diệp Quân, tất nhiên, hắn cũng biết, Nhất Niệm và Dĩ An cũng không phải là Nhất điện chủ, hai cô cũng chỉ là những đối tượng bị lợi dụng.
Chủ nhân bút Đại Đạo lắc đầu: “Không biết”.
Diệp Quân nhìn chủ nhân bút Đại Đạo, chủ nhân bút Đại Đạo lại lắc đầu: “Nếu đó là người khác, ta chắc chắn sẽ biết, nhưng người đó lại là cậu nên ta không tài nào biết được, bởi vì cậu không ở trong Đạo, ngoại trừ mấy người cô cô của cậu ra, không ai có thể nhìn rõ nhân quả trên người cậu cả”.
Diệp Quân nhíu mày lại.
Chủ nhân bút Đại Đạo lại nói tiếp: “Nhưng có thể thấy được, Nhất điện chủ này đã sắp đặt nó từ lâu rồi”.
Diệp Quân trầm giọng nói: “Cô ta làm như vậy có mục đích gì?”
Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Có lẽ là muốn cậu đến khu vực Thần Hư”.
Diệp Quân cau mày, hơi nghi ngờ: “Khu vực Thần Hư?”
Chủ nhân bút Đại Đạo gật đầu: “Ừ”.
Diệp Quân hỏi: “Đó là chỗ nào?”
Trong mắt chủ nhân bút Đại Đạo chợt hiện lên vẻ phức tạp: “Nơi đó đã từng có một nền văn minh cực kỳ huy hoàng, sau này, nền văn minh đó xuất hiện nội chiến, toàn bộ nền văn minh sụp đổ và phân thành nhiều khu vực, cuối cùng, cộng thêm việc bị nhiều dị thần xâm lược, nơi này trở nên rất hỗn loạn, bây giờ nó được gọi là vùng đất giáp giới... Không ngờ, Nhất điện chủ này lại đến từ nơi đó!”
Diệp Quân gằn giọng nói: “Cô ta sắp đặt lâu như vậy, chỉ vì muốn ta đến nơi đó sao?”
Chủ nhân bút Đại Đạo lắc đầu: “Chắc chắn là có mục đích nào đó, cậu đừng nhìn ta, sao ta biết được mục đích của cô ta là gì chứ?”
Diệp Quân mỉm cười nói: “Cho dù thế nào đi nữa, lần này, cảm ơn tiền bối đã giúp đỡ”.
Vừa nói, hắn vừa cúi đầu chào Chủ nhân bút Đại Đạo.
Chủ nhân bút Đại Đạo bật cười: “Thành thật mà nói, lần này cậu đã làm cho ta ngạc nhiên, ta còn tưởng rằng cậu sẽ trở thành vua dựa dẫm, nhưng không ngờ, cậu lại có thể vượt qua chướng ngại, nhìn thấy được con người thật của mình, dù sao cũng chúc mừng”.
Diệp Quân gật đầu: “Tiền bối, hay là chúng ta đi đến vùng đất Thần Hư này một chuyến đi?”
Chủ nhân bút Đại Đạo vội vàng lắc đầu: “Không, không, ta không đi, cậu phải tự đi một mình đi”.
Diệp Quân: “...”
Chủ nhân bút Đại Đạo nói: “Ta còn có việc phải làm nên không thể đi theo cậu được. Nhưng ta phải nhắc nhở cậu, nơi đó thật sự không đơn giản đâu, thế lực ở nơi đó cũng thật sự không đơn giản... Ta cho cậu một vài ví dụ, cậu cảm thấy Nhất điện chủ này có mạnh không?”
Diệp Quân gật đầu: “Tất nhiên”.
Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn hắn: “Nhưng cô ta cũng không có cách nào thống nhất khu vực Thần Hư đó cả”.
Diệp Quân sửng sốt, hắn nhìn chủ nhân bút Đại Đạo, trực giác nói cho hắn biết, người này biết rất nhiều thứ.
Chủ nhân bút Đại Đạo nói tiếp: “Còn nữa, nơi gọi là khu vực Thần Hư không chỉ là vùng đất giáp giới của thời kỳ này... Nơi đó vô cùng đặc biệt, cũng là vùng đất giáp giới của nhiều thời đại văn minh trong các thời kỳ, ví dụ như Đa Nguyên Đạo Đế, bản thể ông ta đã từng có thể cưỡng chế xâm nhập vào dòng thời gian ở các vũ trụ khác nhau, mà ở nơi đó, một vài cường giả đỉnh cấp và thế lực đỉnh cấp của thời đại cũng có thể đi vào nơi đó thông qua phương pháp này!”
Diệp Quân gằn giọng nói: “Tiền bối, không phải việc cưỡng chế xâm nhập vào dòng thời gian của vũ trụ khác là phạm pháp sao?”
Chủ nhân bút Đại Đạo cười phá lên nói: “Câu hỏi của cậu khá thú vị, thực ra đó là phạm pháp, nhất là ở nơi đó, chỉ có thế lực đỉnh cấp nhất và cường giả đỉnh cấp nhất mới có thể làm được như thế. Nhưng nếu là ở vùng đất này mà nói, một vài kẻ không đâu vào đâu cũng có thể làm được, chẳng hạn như Đa Nguyên Đạo Đế này vậy”.
Đa Nguyên Đạo Đế: “...”
Diệp Quân nói: “Mong tiền bối hãy nói chi tiết hơn”.
Chủ nhân bút Đại Đạo cười nói: “Thật ra rất đơn giản, nơi này khá hoang vu hẻo lánh, nằm ngoài tầm với của luật pháp vũ trụ, thực ra cũng không muốn quản lý, bởi vì hiện giờ nó còn không thể tự bảo vệ lấy mình. Đừng hỏi ta luật pháp vũ trụ là gì, muốn giải thích cái thứ này, có mất ba ngày ba đêm cũng không thể nói hết được, sau này cậu sẽ từ từ tiếp xúc với nó, ta chỉ có thể nói với cậu rằng trong vũ trụ này có tồn tại một số luật pháp mạnh mẽ, mà luật pháp vũ trụ được xem như là luật pháp cao cấp nhất hiện nay. Ở khu vực Thần Hư, có một luật pháp tối cao khác do năm đó Thủy tổ nền văn minh Thần Hư tạo ra, nó cũng rất mạnh mẽ, khi nào cậu tới đó rồi sẽ biết”.
Diệp Quân gật đầu, như đã nghĩ đến thứ gì đó, hắn hỏi: “Tiền bối, ông có biết gì nhiều về kiếm ý trật tự của ta không?”
Chủ nhân bút Đại Đạo gật đầu: “Chắc chắn là nhiều hơn cậu”.
Diệp Quân: “...”
Chủ nhân bút Đại Đạo nói: “Muốn nang cao kiếm ý trật tự có hai còn đường buộc phải đi, thứ nhất, nếu trật tự của cậu là một trật tự tốt, trật tự đó phải được tất cả mọi người đều tin tưởng và tôn sùng, thứ hai, địa bàn phải đủ lớn, nếu có thể khiến cho một vài cường giả cao cấp tôn trọng trật tự của cậu, trật tự của cậu sẽ càng trở nên mạnh mẽ hơn!”
Diệp Quân gật đầu: “Ta hiểu rồi”.
Chủ nhân bút Đại Đạo hơi ngập ngừng.
Diệp Quân cười nói: “Tiền bối cứ nói đi, đừng ngại”.
Chủ nhân bút Đại Đạo gật đầu, sau đó nói: “Với thực lực hiện giờ của cậu, cho dù có tới khu vực Thần Hư cũng sẽ không trở thành kẻ yếu đuối, nhưng bên đó thực sự rất phức tạp, cô gái đó đã sắp đặt để cậu đến đó, mọi chuyện chắc chắn sẽ không đơn giản, cậu cần phải cẩn thận một chút!”
Diệp Quân trầm giọng nói: “Tiến bối có biết thân phận của cô ta ở chỗ đó là gì không?”
Chủ nhân bút Đại Đạo lắc đầu: “Không biết, nhưng với thực lực của cô ta, cậu vừa đến đó, hẳn là cô ta đã có thể cảm nhận được”.
Diệp Quân im lặng.
Nhất Niệm! Dương Dĩ An! Sắc mặt Diệp Quân trở nên u ám.
Chủ nhân bút Đại Đạo cười nói: “Còn nữa, cậu cũng phải coi chừng Đa Nguyên Đạo Đế, người này chắc chắn không thể đánh bại được Tịnh tông chủ và Nhất điện chủ, nhưng bản thể bây giờ của ông ta chắc chắn có thể đánh bại được cậu, hơn nữa, lai lịch ông ta cũng không rõ ràng, còn có Quang Âm Đạo Điện nữa...”
Nói đến đây, ông ta đột nhiên lắc đầu cười nói: “Tại sao ta lại phải lo lắng cho cậu chứ? Đi đi”.
Nói xong, ông ta lấy ra một quyển trục ra đưa cho Diệp Quân: “Đây là bản đồ dịch chuyển đến khu vực Thần Hư, tới lúc đó nhớ trả lại cho ta”.
Dứt lời, ông ta xoay người biến mất.
Vô Biên Chủ đi đến trước mặt Diệp Quân, sau đó lấy ra một tấm thẻ màu vàng sậm đưa cho hắn: “Sau này khi tới câu lạc bộ Vô Biên ở hệ Ngân Hà, tôi mời cậu đi rửa chân, ha ha...”
Nói rồi, ông ta xoay người biến mất không một dấu vết.
Diệp Quân nhìn tấm thẻ nằm trong tay, lắc đầu cười rồi cất đi, sau đó quay người nhìn Tịnh tông chủ vẫn đang im lặng đứng cách đó không xa.
Diệp Quân đi đến trước mặc Tịnh tông chủ, hắn gằn giọng nói: “Tịnh tông chủ, ta muốn hợp tác với cô, chuyện này không liên quan gì với các nền văn minh vũ trụ khác”.
Tịnh tông chủ nhìn hắn, không nói gì.
Chương 2234: Không có hi vọng nữa
Diệp Quân biết tính tình Tịnh tông chủ, cô ta không nói gì là muốn nghe lời tiếp theo, vì vậy, hắn nói tiếp: “Trật tự mà ta thiết lập trong vũ trụ Quan Huyên, cần có người giám sát, nhưng người giám sát này không thể là thế lực của ta, cho nên, ta hy vọng Tịnh tông chủ sẽ thành lập một bộ phận, không công khai mà phải bí mật, người của cô sẽ bí mật giám sát, nếu một ngày nào đó, thế lực vũ trụ trong Quan Huyên của ta mục nát, khi đó, mong Tịnh tông chủ hãy lật đổ trật tự của ta”.
Giám sát!
Diệp Quân nói xong, hít thật sâu.
Hắn biết, mình thiết lập trật tự này, nếu không có người giám sát, chắc chắn sẽ xảy ra vấn đề, hơn nữa vấn đề sẽ ngày càng nhiều, vì vậy, thư viện Quan Huyên cần có người giám sát, mà người giám sát này không thể là người của hắn.
Không chỉ thư viện Quan Huyên, mà cả bản thân hắn cũng cần có người giám sát!
Hắn cần một người giám sát bản thân, thúc giục bản thân, để hắn luôn biết ý định ban đầu của mình.
Mà người trước mặt này chính là người phù hợp nhất!
Quyền và luật pháp phải được giám sát!
Tịnh tông chủ chỉ nhìn hắn, không nói gì.
Diệp Quân chờ đợi.
Hồi lâu sau, Tịnh tông chủ mới nói: “Ngươi chắc chứ?”
Diệp Quân gật đầu.
Tịnh tông chủ nhìn chằm chằm Diệp Quân một lúc lâu, nói: “Được”.
Diệp Quân mỉm cười: “Tốt”.
Kỳ thật, hắn cũng có ý đồ riêng, nếu Tịnh tông chủ đồng ý thì đồng nghĩa với việc, trong tương lai Tịnh tông chủ sẽ trấn thủ thư viện Quan Huyên, mà có cô ta giúp đỡ và giám sát, vũ trụ Quan Huyên sẽ trở nên ngày càng tốt hơn.
Một hòn đá trúng hai con chim!
Tịnh tông chủ nhìn Diệp Quân, sau đó xoay người rời đi.
Nhìn thấy Tịnh tông chủ biến mất cách đó không xa, Diệp Quân trầm mặc trong chốc lát, sau đó xoay người biến mất, khi xuất hiện trở lại, hắn đã ở Kiếm Tông.
Khi hắn quay về Kiếm Tông, lúc này người trong tổng viện của thư viện Quan Huyên, đã bị Lý Bán Tri cho giải tán hết, toàn bộ Thanh Châu dần dần trở lại bình thường.
Từ Nhu và Từ Thụ lập tức đến bên cạnh Diệp Quân, Từ Nhu khẽ nói: “Không sao chứ?”
Diệp Quân gật đầu.
Từ Nhu đột nhiên đấm một quyền vào bụng Diệp Quân.
Ầm!
Cơ thể Diệp Quân cong xuống: “Tỷ...”
Từ Nhu nhìn hắn chằm chằm, hai mắt ửng đỏ: “Tự sát vui vậy sao?”
Diệp Quân cười khổ.
Từ Thụ đi đến trước mặt Diệp Quân, nhẹ giọng nói: “Lần sau đừng làm chuyện như vậy nữa”.
Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.
Từ Nhu nói: “Tiếp theo có dự định gì không?”
Diệp Quân nói: “Ta muốn đến khu vực Thần Hư, đi đến đó xem thế nào...”
Dù mục đích của người phụ nữ đó là gì, hắn phải đưa Dương Dĩ An về.
Trò chuyện với Từ Nhu và Từ Thụ một lát, hắn đi đến giữa tinh không, cách đó không xa là Lý Bán Tri.
Diệp Quân khẽ nói: “Dì Lý, Thiên Thiên muội ấy...”
Lý Bán Tri trầm giọng nói: “Đi rồi”.
Diệp Quân im lặng.
Lý Bán Tri thấp giọng thở dài: “Lẽ ra ta nên nói trước cho con biết chuyện của tộc Thiên Long... thật ra, không chỉ tộc Thiên Long, trong thư viện chúng ta bây giờ, xuất hiện không ít tập đoàn lợi ích...”
Diệp Quân gật đầu: “Con sẽ xử lý tốt việc này”.
Hắn sẽ không để những vấn đề này cho thế hệ tiếp theo giải quyết.
Lý Bán Tri gật đầu: “Không phải chúng ta không muốn xử lý bọn họ, mà muốn hoàn thiện Quan Huyên Pháp, hoàn thiện trật tự của chúng ta, bất kể tông môn hay thế gia cũng phải tuân theo nó...”
Quả thật, mới đầu bà ấy cầu xin tha thứ cho tộc Thiên Long, nhưng thật ra bà ấy cũng đã lên kế hoạch từ trước, nếu Diệp Quân bỏ qua cho tộc Thiên Long, bà ấy sẽ từ chức, bởi một khi đã bỏ qua cho tộc Thiên Long thì đồng nghĩa với việc, Quan Huyên Pháp và trật tự Diệp Quân khổ cực thiết lập sẽ mất uy tín.
Tộc Thiên Long phạm vào tội tày trời như vậy, nhưng chỉ vì có quan hệ với Diệp Quân, mà được đặc xá...
Tất cả mọi người trong vũ trụ Quan Huyên, ngoài miệng không nói gì, nhưng bên trong thì sao?
Những thế gia tông môn kia cũng sẽ rối rít bắt chước, ngươi xem, chỉ cần quan hệ của các ngươi đủ bền chặt, dù ngươi có làm phản, cũng không bị trừng phạt...
Một khi cánh cửa này đã mở ra, thì không thể đóng lại được nữa.
Vì không ai tin.
Lý Bán Tri nhìn Diệp Quân, trong mắt lộ ra vẻ nhẹ nhõm, do dự một lát, sau đó nói: “Có cần ta điều tra xem nó đang ở đâu không?”
Diệp Quân nói: “Không cần, con biết cô ấy ở đâu...”
Nói xong, hắn xoay người nhìn sang bên phải, không biết nhìn thấy gì, trên mặt hiện lên nụ cười.
Mà giữa lông mày hắn, có luồng ánh sáng vàng lóe lên.
Lát sau, Diệp Quân đi đến một căn nhà tranh, trong nhà tranh có một thiếu niên trẻ đang nằm trên giường.
Chính là Phó Cát.
Bên giường, là thím Kiều với vẻ mặt đờ đẫn, giống như đất sét.
Ngu Ngưng cũng ở đây, sau khi Dương Dĩ An rời đi, cô ấy vẫn ở bên cạnh thím Kiều, bởi cô ấy nhìn ra được, thím Kiều đã không còn ý nghĩ muốn sống nữa.
Thấy Diệp Quân đi đến, Ngu Ngưng hơi giật mình, cô ấy do dự, rồi nói: “Viện trưởng...”
Diệp Quân gật đầu: “Vất vả rồi”.
Ngu Ngưng nhìn hắn, không nói gì, rồi lui ra ngoài.
Diệp Quân chậm rãi đi đến cạnh giường, thím Kiều nhìn thấy Diệp Quân, đột nhiên mỉm cười: “Viện trưởng...”
Diệp Quân nhẹ giọng nói: “Thím Kiều”.
Thím Kiều bỗng đứng lên, cười nói: “Viện trưởng, để ta làm bánh bao cho cậu lần cuối nhé!”
Diệp Quân gật đầu: “Được”.
Thím Kiều mỉm cười, rồi đứng dậy nhào bột, động tác bà ấy rất thành thạo...
Không lâu sau, một lồng bánh bao nóng hổi đã hấp xong, bà ấy cẩn thận từng li từng tí bưng đến cho Diệp Quân, nhếch miệng cười nói: “Thử đi”.
Diệp Quân cầm một cái bánh bao lên nếm thử, sau đó cười: “Ngon lắm ạ”.
Thím Kiều ngồi xuống, mỉm cười, sau đó nhìn Phó Cát cách đó không xa, nhẹ giọng nói: “Trước đây dù có khó khăn đến đâu, thì cuộc sống vẫn còn hy vọng, chỉ là khổ cho thằng bé, bởi vì cha nó mất sớm, nên, từ nhỏ nó đã không có cha, khi còn bé phải chịu nhiều ánh mắt khinh thường... nhưng đứa nhỏ này rất hiểu chuyện, từ khi lên sáu tuổi đã bắt đầu giúp ta làm việc, cũng rất cố gắng, còn nói chờ khi nó có năng lực, nó sẽ mở một tiệm bánh bao lớn nhất Thanh Châu cho ta...”
Vừa nói, nước mắt vừa trào ra, nhưng bà ấy vẫn cười: “Đứa nhỏ ngốc nghếch này, muốn mở tiệm bánh bao lớn nhất Thanh Châu cho mẹ, nó muốn làm mẹ nó mệt lả cả người sao?”
Diệp Quân yên lặng ăn bánh bao, không nói gì.
Thím Kiều lau mặt nói: “Những năm này, tuy nghèo nhưng ta chưa bao giờ làm chuyện trái với lương tâm, người duy nhất ta thấy có lỗi là tên bán thịt, ông ấy thật ngốc, mỗi lần ta đến chỗ ông ấy mua thịt, lúc nào cũng cho ta thịt ngon nhất, lấy ít tiền nhất, mỗi lần ta từ chối, ông ấy đều không nói gì mà chỉ cười ngây ngô, ta lúc nào cũng cười ông ấy, sao trên đời này lại có người đàn ông ngốc như vậy...”
Vừa nói, bà ấy vừa cười, nhưng những giọt nước mắt không ngừng chảy xuống.
Đột nhiên, dưới gầm bàn, chẳng biết từ lúc nào trong tay bà ấy lại có con dao bếp sắc nhọn, hai tay bà ấy cầm dao đâm mạnh vào bụng mình, nhưng lúc này, một vật cản vô hình đã chặn con dao lại.
Thím Kiều chậm rãi ngẩng đầu, nhìn Diệp Quân đang ngồi phía đối diện, nhẹ giọng nói: “Viện trưởng, sống tiếp... không có hi vọng nữa rồi...”
Chương 2235: Dung hợp
Không biết từ bao giờ mà mặt Diệp Quân đã đầy nước mắt, hắn mỉm cười: “Có, có”.
Thím Kiều hơi ngơ ngác.
Diệp Quân bỗng đứng dậy đi tới bên cạnh thím Kiều, sau đó nhẹ nhàng cầm lấy con dao làm bếp của bà ấy, nắm lấy tay bà ấy, đi tới bên cạnh Phó Cát, hắn khẽ nói: “Cô cô”.
Thời không bên cạnh Diệp Quân bỗng bập bềnh như sóng nước, sau đó một người phụ nữ mặc váy trắng chậm rãi bước ra.
Diệp Quân nhìn người phụ nữ váy trắng, hắn lau nước mắt trên mặt cong môi cười: “Cô cô, lần này con không gây họa”.
Người phụ nữ váy trắng nhìn hắn: “Có gây họa cũng không sao, nhưng có gây họa thì phải làm lớn một chút, hiểu chưa?”
Diệp Quân cảm thấy ấm áp: “Vâng, lần sau con sẽ gây họa lớn một chút cho cô cô”.
Người phụ nữ váy trắng nhìn Phó Cát đang nằm trên giường, bà ấy đi đến bên giường, giơ tay phải khẽ chạm vào, xung quanh xuất hiện vô số mảnh vỡ linh hồn, những mảnh vỡ linh hồn này lập tức biến thành một chùm sáng đi vào giữa trán Phó Cát.
Sắc mặt vốn dĩ đã tái nhợt của Phó Cát lập tức bắt đầu hồi phục huyết sắc với tốc độ cực kỳ nhanh.
Diệp Quân nở nụ cười.
Nhìn thấy cảnh này, thím Kiều cảm thấy như mình đang mơ, đột nhiên chạy đến bên cạnh Phó Cát, hai tay nắm chặt lấy tay Phó Cát, run giọng nói: “Ơ… có hơi ấm rồi, có hơi ấm rồi…”
Bà ấy vui mừng đến mức nói không rõ ràng, dường như nghĩ đến điều gì, bà ấy quay người nhìn lại nhưng lúc này Diệp Quân và người phụ nữ váy trắng đã biến mất.
Thím Kiều ngây người.
…
Diệp Quân dẫn người phụ nữ váy trắng đến trước thư viện Quan Huyên, cũng là trước bức tượng của hắn.
Diệp Quân quay đầu nhìn người phụ nữ váy trắng, khẽ nói: “Cô cô, làm phiền người rồi”.
Người phụ nữ váy trắng giơ tay lên gõ nhẹ một cái, thoáng chốc thời không chỗ họ trở nên kỳ lạ, chẳng mấy chốc Diệp Quân phát hiện mình đã không còn ở thời không ban đầu.
Hắn đang đi ngược Quang Âm.
Không lâu sau xung quanh bỗng trở nên yên tĩnh.
Diệp Quân đang định hỏi gì đó, lúc này hắn bỗng quay đầu nhìn lại, có một người đàn ông thô kệch bước đến bên này từ cách đó không xa.
Người đến là người bán thịt.
Diệp Quân sửng sốt.
Một lúc sau, một người đàn ông mặc đồ đen đột nhiên xuất hiện trước mặt người bán thịt, người bán thịt sửng sốt, nhìn thấy vẻ lạnh lùng trong mắt người đàn ông, ông ta vô thức đặt tay phải lên con dao của ở thắt lưng, lúc này người đồ đen bỗng vung tay lên.
Thế nhưng người bán thịt lại không có phản ứng.
Người đồ đen nhíu mày, lại vung tay lên.
Người bán thịt vẫn không có phản ứng.
Người đồ đen cực kỳ ngạc nhiên.
Ngay lúc này gã bỗng bốc cháy.
Người đồ đen mặt đầy vẻ hoảng sợ và không thể tin được.
Người bán thịt giật mình, vội lùi về sau mấy bước, cực kỳ sợ hãi.
Chẳng mấy chốc người đồ đen đó biến thành tro tàn.
Người bán thịt hoang mang nhìn cảnh tượng trước mặt.
Lúc này Diệp Quân bỗng xuất hiện trước mặt người bán thịt. Nhìn thấy Diệp Quân, người bán thịt hơi ngạc nhiên: “Diệp… công tử?”
Diệp Quân mỉm cười: “Mau về nhà đi”.
Người bán thịt do dự một chốc, sau đó nói: “Ta muốn gặp viện trưởng… nói… nói…”
Diệp Quân dịu giọng nói: “Viện trưởng đã biết chuyện của Tiểu Cát, ông mau về nhà đi, thím Kiều đang đợi đấy”.
Người bán thịt quay đầu nhìn bức tượng của Diệp Quân cách đó không xa, khi nhìn thấy bức tượng của Diệp Quân, ông ta sửng sốt, lập tức nhìn Diệp Quân ở trước mặt.
Hai người giống hệt nhau.
Người bán thịt như hiểu ra điều gì, bỗng quỳ xuống đất, vội dập đầu: “Viện trưởng đại nhân… ta… dập đầu với cậu”.
Diệp Quân khom người đỡ người bán thịt đứng dậy, hắn mỉm cười nói: “Mau về nhà đi, họ đang đợi ông đấy”.
Người bán thịt gật đầu: “Ừ, ừ”.
Nói rồi ông ta xoay người chạy đi, đi được nửa đường thì bỗng dừng lại, sau đó xoay người lại nhìn Diệp Quân rồi lại quỳ xuống, dập đầu với Diệp Quân, lúc này mới đứng dậy, xoay người chạy đi…
Diệp Quân khẽ nói: “Cô cô, bây giờ ông ấy không còn ở thời không đó của chúng ta, ông ấy…”
Hắn còn chưa nói hết câu, lúc này một phù ấn màu vàng bí ẩn bỗng xuất hiện trong thời không này, ngay sau đó cơ thể người bán thịt cách đó không xa đột nhiên trở nên hư ảo, sắp bị cưỡng ép xóa bỏ.
Lúc này người phụ nữ váy trắng bỗng giơ tay ra nhẹ nhàng nghiền nát, phù ấn vàng bí ẩn đó bị bà ấy bóp nát.
Cơ thể người bán thịt ở phía xa lập tức khôi phục bình thường, không chỉ vậy, quỹ đạo thời gian của ông ta cũng trở lại giống như hiện tại.
Quá khứ và hiện tại dung hợp hoàn toàn.
Đây không phải là chỉnh sửa, mà là sự dung hợp hoàn hảo giữa quá khứ và hiện tại, đã vượt qua cái gọi là quá khứ và hiện tại, cũng vượt qua không gian và thời gian. Nói một cách đơn giản, với bà ấy quá khứ, hiện tại và tương lai đã không còn tồn tại nữa.
Bà ấy vượt qua hết mọi thứ, hơn nữa cúi nhìn tất cả với góc độ của thần, không nằm trong bất kỳ hạn chế nào nữa.
Lúc này Diệp Quân không biết điều này có nghĩa là gì, mãi cho đến một ngày khi đứng ở một độ cao nhất định, hắn mới nhận ra một thao tác ngẫu nhiên của cô cô mình đã ảnh hưởng đến cả vũ trụ rồi.
Đỉnh cao…
Lúc này người phụ nữ váy trắng bỗng nghiền nát phù ấn màu vàng đó rồi đưa đến trước mặt Diệp Quân: “Cầm lấy”.
Diệp Quân khó hiểu, nhưng hắn vẫn đưa tay ra nhận lấy phù ấn màu vàng, ngay sau đó sắc mặt hắn thay đổi, bởi vì phù ấn màu vàng biến thành tia sáng vàng đi vào trong lòng bàn tay hắn. Sau đó hắn cảm nhận được có một dòng dung nham đi vào vào cơ thể, cơn đau nhói lập tức truyền khắp cả thân, chỉ thoáng chốc khuôn mặt của hắn vặn vẹo đến mức thay đổi hình dạng.
Bình luận facebook