-
Chương 2246-2250
Chương 2246: Dị chiến trường
Một lát sau, Diệp Quân chậm rãi mở mắt ra, lúc này hắn đang ở trong một vùng tinh không.
Diệp Quân nhíu mày lại, bởi vì hắn phát hiện bốn phía là một màu đen kịt, không hề có lấy ánh sáng từ ngôi sao nào cả.
Diệp Quân ngẩng đầu nhìn về phía xa, với thực lực hiện tại của hắn thì đã có thể thấy rõ được trăm vạn tinh vực xung quanh, nhưng hắn lại không nhìn thấy gì cả, hoàn toàn là một màu đen kịt.
Diệp Quân hơi nghi hoặc: "Sao vậy được? Lẽ nào đây là một tinh vực bỏ hoang?"
Dứt lời, hắn lại nhìn lướt sang bốn phía, chẳng mấy chốc đã phát hiện khu vực này vậy mà lại có hai luồng ý chí còn sót lại, đó là hai luồng ý chí vô cùng mạnh mẽ, đang ở trạng thái vô chủ.
Diệp Quân hơi kinh ngạc, hắn không nghĩ nhiều mà đã ngự kiếm bay lên, biến mất tại chỗ.
Sau một canh giờ, sắc mặt Diệp Quân trầm xuống, bởi vì hắn đã ngự kiếm bay đi suốt một canh giờ nhưng vẫn chưa thoát khỏi tinh vực này.
Thật kì lạ!
Lúc này, Tiểu Tháp đột nhiên nói: "Nơi này có chút không đơn giản".
Diệp Quân gật đầu, hắn lại lần nữa ngự kiếm bay lên, mà chưa bay được bao lâu, hắn đột nhiên nhíu mày lại, bởi có một luồng thần thức đang khóa lấy hắn. Hắn quay đầu nhìn thì phát hiện ở một nơi cách đây nghìn trượng về bên phải, có một người đang ông kì lạ đang quan sát hắn. Người đàn ông này mặc một bộ trường báo màu xám tro, trên mặt bị phủ kín vởi các tấm bùa chú đỏ như máu, trông vô cùng quỷ dị. Trên mặt gã cũng có không ít phù văn, cực kỳ khủng bố, mà trong tay gã đang cầm một lá phù vàng.
Nhìn người đàn ông này, Diệp Quân thấy hơi kì lạ, mà đúng lúc này, người đàn ông kia chợt biến mất ngay tại chỗ.
Dứt khoát ra tay!
Diệp Quân khẽ nhíu mày, nhưng không nghĩ nhiều đã vươn tay xuất ra một chiêu kiếm.
Ầm!
Trong thời gian ngắn, người đàn ông kia đã bị chém bay ra xa hơn mấy nghìn trượng, vừa dừng lại đã có một thanh kiếm khác chĩa thẳng vào giữa đầu mày của gã.
Người đàn ông nhìn chằm chằm Diệp Quân, trong mắt không hề có sự sợ hãi.
Diệp Quân cảm thấy có gì đó không đúng, lập tức hỏi: "Ngươi là người phương nào".
Người đàn ông lại đột nhiên bốc cháy, chớp mắt đã hóa thành tro.
Diệp Quân cau mày lại, vẻ mặt đầy nghi hoặc, thứ gì vậy? Đánh không lại là tự sát ngay?
Diệp Quân im lặng một hồi lâu, hắn xòe tay ra, nhẫn không gian của người đàn ông kia lập tức bay vào tay hắn, nhưng hắn không xem bên trong có gì mà lại nhìn lá phù vàng đang trôi nổi trước mặt mình. Lá phù này có màu vàng sáng chói, tựa như hoàng kim, nhìn kỹ hơn thì thấy nó được tạo thành từ các phù văn thần bí, bên trong còn ẩn chứa năng lượng cực kỳ mạnh mẽ.
Diệp Quân có chút ngạc nhiên: "Đây là gì?"
Tiểu Tháp nói: "Thuốc nổ".
Diệp Quân: "..."
Diệp Quân nhìn chằm chằm nó một lúc, vẫn không nhìn ra được là gì nên đành cất đi, sau đó lại nhìn xung quanh, cuối cùng vẫn ngự kiếm bay thêm một lần nữa.
Sau ba canh giờ, rốt cuộc Diệp Quân cũng gặp được ánh sáng, hắn nở nụ cười rồi tăng nhanh tốc độ, chẳng mấy chốc đã thoát khỏi được tinh vực đen kịt này.
Mà khi hắn vừa thoát ra được thì có quay đầu nhìn lại, thấy trước mặt hắn là một cái hố đen kịt, sâu không thấy đâu, khiến người nhìn nảy sinh lòng sợ hãi.
Diệp Quân thấy kì lạ: "Đây rốt cuộc là nơi nào?"
Lúc này, một giọng nói đột nhiên truyền từ bên cạnh vang đến.
Diệp Quân quay đầu sang thì thấy cách đó không xa có một người đàn ông đang nhìn hắn, người đó mặc một bộ áo bào đen, theo sau y còn có một ông lão.
Ngôn ngữ đối phương dùng khác với vũ trụ Quan Huyên, bởi vậy hắn không thể nghe hiểu được lời của đối phương.
Thấy vẻ mặt của Diệp Quân, người đàn ông kia hiểu ngay Diệp Quân không nghe hiểu mình nói gì, thế là y xòe tay ra, một tảng đá chậm rãi bay đến trước mặt Diệp Quân.
Diệp Quân hơi nghi hoặc một chút.
Người đàn ông đưa tay phải ra hiệu để Diệp Quân đặt tay lên tảng đá.
Diệp Quân nhìn tảng đó một lúc rồi đưa tay ra, bỗng chốc, mười mấy loại ngôn ngữ cùng chữ viết tràn vào trong thức hải của hắn.
Lúc này, người đàn ông hỏi: "Huynh đi ra từ trong đó?"
Diệp Quân gật đầu: "Ừ".
Người đàn ông ngẩn người, sau đó lại hỏi: "Thật sự từ trong đó đi ra?"
Diệp Quân cười nói: "Đúng vậy, sao thế?"
Vẻ mặt của người đàn ông chợt trở nên kì lạ.
Thấy ánh mắt của ông ta, Diệp Quân hơi nghi hoặc: "Đây là đâu vậy?"
Người đàn ông trầm giọng hỏi ngược lại: "Huynh không biết?"
Diệp Quân gật đầu: "Ta vừa tới thôi, không rõ lắm".
Người đàn ông liếc mắt nhìn Diệp Quân, sau đó nói: "Đây là Dị chiến trường vô cùng nổi tiếng của khu vực Thần Hư".
Diệp Quân kinh ngạc: "Dị chiến trường?"
Người đàn ông gật gật đầu, giới thiệu: "Vào năm hoàng triều Thần Hư từng có một vị tướng quân và một vị Dị Thần đã đại chiến ở đây, họ đã đánh nát khu vực này, mấy trăm triệu năm qua nó vẫn chưa thể hồi phục được..."
Diệp Quân có chút ngạc nhiên hỏi: "Hoàng triều Thần Hư?"
Người đàn ông đáp: "Đó từng là một đế quốc vô cùng huy hoàng, sau đó nội loạn, lại thêm bị dị thần xâm lấn, bây giờ chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa thôi..."
Nói rồi, y liếc nhìn Diệp Quân: "Huynh đến từ đâu?"
Diệp Quân nói: "Vũ trụ Quan Huyên".
Người đàn ông cau mày suy nghĩ một chút rồi lắc đầu: "Chưa từng nghe thấy".
Diệp Quân hỏi: "Huynh từng nghe đến Nhất điện chủ chưa?"
Người đàn ông vẫn lắc đầu: "Chưa từng".
Diệp Quân tiếp tục hỏi: "Ác Đạo Minh thì sao?"
Người đàn ông vẫn là lắc đầu.
Diệp Quân chưa từ bỏ ý định: "Huynh nghe đến Tĩnh tông chủ chưa?"
Lắc đầu.
Diệp Quân suy nghĩ một chút, lại hỏi: "Vậy có biết chủ nhân bút Đại đạo không?"
Người đàn ông hơi run lên, đáp: "Người này thì ta biết".
Diệp Quân: "..."
Chương 2247: Kết thù
Lại quen biết với chủ nhân bút Đại Đạo.
Diệp Quân vô cùng kinh ngạc, xem ra hắn đã đánh giá thấp chủ nhân bút Đại Đạo.
Người đàn ông đột nhiên nói: “Tên của huynh là gì?”
Diệp Quân thu hồi suy nghĩ, nhìn người đàn ông, cười nói: “Diệp Quân”.
Người đàn ông mỉm cười nói: “Ta tên Tông Ô, đến từ thành Thần Pháp”.
Vừa nói, y vừa liếc nhìn vực sâu thời không đen kịt, cách đó không xa: “Không biết Diệp huynh mất bao lâu, mới ra khỏi đó?”
Diệp Quân nói: “Vài canh giờ”.
Tông Ô và ông lão phía sau đều sửng sốt.
Hiển nhiên Tông Ô không tin lắm, hỏi lại: “Mấy canh giờ?”
Diệp Quân gật đầu, hắn thấy sắc mặt hai người hơi kỳ lạ, vì vậy hỏi: “Sao vậy?”
Tông Ô nghiêm túc nói: “Diệp huynh, huynh thật lợi hại”.
Diệp Quân không hiểu: “Sao lại nói vậy?”
Tông Ô cười khổ nói: “Chẳng lẽ huynh ở trong đó, không gặp nguy hiểm sao?”
Diệp Quân lắc đầu: “Không”.
Tông Ô và ông lão nhìn nhau, hai người đều bối rối.
Tông Ô trầm giọng nói: “Sau trận đại chiến ở chiến trường này, Dị Thần chết, thể xác và linh hồn ông ta biến thành mảnh luật pháp Vô Thượng, những kẻ dị đoan ở dị vực, thường tiến vào khu vực mảnh vụn kia, cho nên, chiến trường này vô cùng nguy hiểm...”
Diệp Quân cười nói: “Quả thực ta có gặp phải một người mặc quần áo kỳ quái, không biết có phải là người dị đoan trong miệng huynh hay không, à, còn có cái này...”
Vừa nói, hắn vừa mở lòng bàn tay ra, một luồng phù quang hoàng kim, xuất hiện trong tay hắn.
Tông Ô lập tức kinh hãi nói: “Trời ạ... đây là mảnh vụn pháp luật Vô Thượng... huynh vậy mà lại giết một kẻ dị đoan, huynh thật dũng mãnh!”
Diệp Quân: “...”
Dị đoan!
Diệp Quân do dự, sau đó nói: “Không phải rất yếu sao?”
Vẻ mặt Tông Ô cứng đờ.
Thấy vẻ mặt Tông Ô, Diệp Quân lắc đầu cười, đương nhiên hắn càng vui hơn, xem ra, hắn đến đây, cũng không biến thành kẻ yếu.
Bây giờ, quả thực hắn không giống trước kia, dù sao, kiếm ý hiện tại của hắn tương đương với chín phần uy lực của kiếm Thanh Huyên, không thể nói có thể tung hoành ngang dọc toàn bộ vũ trụ, nhưng chắc chắn không phải kẻ yếu.
Tông Ô bỗng cười khổ: “Diệp huynh, những kẻ dị đoan đến từ dị vực có thực lực rất mạnh, đương nhiên, Diệp huynh hiển nhiên mạnh hơn”.
Diệp Quân nói: “Tông huynh, có thể giới thiệu cặn kẽ về nơi này cho ta biết được không?”
Tông Ô cười nói: “Cái này đơn giản thôi, Diệp huynh đi đến vương thành Thần Khư mua một cuốn “Bách Khoa Thư” là có thể hiểu cặn kẽ nơi này”.
Vừa nói, y vừa chỉ bên phải: "Đi thẳng, sẽ thấy một hành tinh màu đỏ, đó chính là địa chỉ cũ của vương triều Thần Khư”.
Diệp Quân ôm quyền: “Cảm ơn”.
Dứt lời, hắn lên ngự kiếm, biến mất ở cuối tinh không.
Sau khi Diệp Quân rời đi, ông lão đứng sau Tông Ô đột nhiên nói: “Thiếu thành chủ, người này lai lịch phi phàm, sao không thu phục hắn ta?”
Tông Ô lắc đầu: “Hắn giết kẻ dị đoan ở dị vực, kết thù với dị vực, nếu chúng ta chiêu mộ hắn thì chẳng khác nào thay hắn gánh chịu hậu quả, cái giá phải trả quá lớn, không đáng”.
Ông lão muốn nói lại thôi.
Ngược lại ông ta cảm thấy đáng giá, bởi chàng trai trẻ khi nói về kẻ dị đoan, tỏ ra rất bình thản, nói cách khác, đối phương có thể mạnh hơn bọn họ nghĩ rất nhiều.
Tất nhiên, ông ta không nói thêm gì nữa.
Tông Ô thấp giọng nói: “Mảnh vụn pháp luật Vô Thượng...”
Ánh mắt y chợt lóe lên.
Trong lòng ông lão nặng trĩu: “Thiếu thành chủ, cho dù chúng ta không thu phục được người này, nhưng cũng không nên tùy tiện kết thù kết oán...
Tông Ô mỉm cười nói: “Vu Lão, nhiều khi, giết người không nhất thiết phải tự mình ra tay, biết chưa?”
Sắc mặt ông lão tối sầm, liếc nhìn Tông Ô, ông ta có cần chạy trốn không nhỉ?
Thực lực ông ta mạnh hơn Tông Ô rất nhiều, nhưng khi đối mặt với Diệp Quân, ông ta cảm thấy thiếu niên này thâm sâu khó lường, theo kinh nghiệm của ông ta, chắc chắn thiếu niên này không phải người bình thường, nếu như lôi kéo tất nhiên là tốt, nếu không thể lôi kéo thì không nên đắc tội, kết mối thiện duyên cũng được.
Nhưng ông ta không ngờ được, Thiếu thành chủ lại khăng khăng lựa chọn phương án thứ ba.
Kết thù!
Mặc dù muốn mượn đao giết người, nhưng làm chuyện như vậy sao có thể không có sơ hở chứ?
Ông lão thầm thở dài.
Mấy năm nay, làm công không dễ dàng!
Khoảng nửa giờ sau, Diệp Quân đi đến một hành tinh màu đỏ, vừa đến gần hành tinh này, hắn lập tức cau mày, vì hành tinh này hơi kỳ lạ, cả hành tinh tỏa ra năng lượng quỷ dị, khi đến gần, hắn phát hiện, năng lượng kỳ lạ này sẽ ăn mòn kiếm ý và tu vi của hắn.
Dĩ nhiên, kiếm ý của hắn không hề sợ.
Diệp Quân hơi mơ hồ, hành tinh này ở được sao?
Không suy nghĩ nhiều, hắn ngự kiếm, biến mất cách đó không xa, khi tiến vào hành tinh, hắn mới phát hiện, trong hành tinh, có năng lượng đỏ thắm nồng nặc và mạnh mẽ, nếu không phải hắn có kiếm ý ngăn cản, bảo vệ mình thì hắn đã không thể sống sót ở nơi này.
Diệp Quân cau mày, rốt cuộc đây là nơi nào?
Chẳng bao lâu sau, Diệp Quân đáp xuống một ngọn đồi, hắn nhìn quanh, rất nhanh, hắn phát hiện một bức tượng ở bên phải, bức tượng cao gần vạn trượng, hai tay dang ra hai bên, trong lòng bàn tay mỗi bên, đều có lửa bùng cháy, bên trái là ngọn lửa màu trắng, giống như tuyết, còn bên phải là ngọn lửa màu đen.
Mà dưới chân tượng là một tòa thành cổ.
Diệp Quân ngự kiếm, biến mất tại chỗ, khi xuất hiện, hắn đã đi đến trước tượng đá.
Nhìn bức tượng từ vị trí này, một cảm giác nhỏ bé tự nhiên nảy sinh trong lòng hắn.
Bức tượng là một người đàn ông trung niên, quấn khăn choàng dài, hai tay dang hai bên, đầu hơi ngẩng, mắt nhìn lên trời, hung hăng cao ngạo không chịu phục tùng.
Dưới chân bức tượng là tòa thành cổ, thành cổ cũng rất hùng vĩ, quy mô rộng lớn, nhưng lại rất cũ nát, khắp nơi đều có dấu vết của thời gian, đặc biệt là cổng thành, phía trên đã loang lổ vết tích hoen gỉ.
Diệp Quân nhìn thoáng qua, bức tượng này mơ hồ có cảm giác hơi quen thuộc.
Không suy nghĩ nhiều, hắn thu hồi tầm mắt, đi vào bên trong thành.
Chương 2248: Cướp
Sau khi vào trong thành, Diệp Quân phát hiện trong thành có khá nhiều người, nhưng đều là người tu luyện, hơn nữa, khí tức đều vô cùng mạnh mẽ.
Hai bên đường có rất nhiều cửa hàng, bán tất cả mọi thứ, hơn nữa, bán món nào cũng đều rất tốt. Ví như cửa hàng bán vũ khí ở trước mặt cách đó không xa, hắn chỉ liếc nhìn rồi lập tức dừng lại, hắn đi đến trước cửa hàng, bên trong cửa hàng có một người đàn ông vạm vỡ, người đàn ông vạm vỡ đang cầm một cái cán búa rất lớn rèn vũ khí, mỗi một búa đập xuống, tia lửa văng khắp nơi như động đất.
Diệp Quân nhìn người đàn ông vạm vỡ, sau đó ánh mắt hắn dán vào những món vũ khí treo trước cửa hàng, có hơn chục loại vũ khí, kiếm có, đao có, búa có, mấy món kỳ lạ cũng có...
Diệp Quân nhìn người đàn ông vạm vỡ: “Ông chủ, có thể xem vũ khí một chút không?”
Ông chủ không quay đầu lại: “Cứ coi đi”.
Diệp Quân cười nói: “Ừ”.
Vừa nói hắn vừa cầm một thanh kiếm lên, thanh kiếm rất kỳ lạ, bởi vì thân kiếm của nó được tạo thành từ những phù văn màu vàng thần bí, nó rất nhẹ, một chút trọng lượng cũng chẳng có, nhưng hắn lại cảm nhận được bên trong nó có một nguồn sức mạnh cực kỳ lớn đang dâng trào.
Vẻ mặt Diệp Quân nghiêm túc, bởi vì hắn phát hiện, ngoại trừ kiếm của người nhà hắn ra, đây là thanh kiếm mạnh nhất mà hắn từng thấy
Thanh kiếm rất mạnh!
Diệp Quân nhìn người đàn ông vạm, hơi tò mò hỏi: “Ông chủ, đây là kiếm gì thế?”
Ông chủ tiếp tục rèn kiếm: “Phù kiếm, nó được tạo thành từ những mảnh vụn của luật pháp Vô Thượng và rèn ở nhiệt độ cao, bên trong nó ẩn chứa năng lượng kim loại, lúc vung nó có thể giải phóng kiếm khí màu vàng kim”.
Diệp Quân gật đầu: “Đúng là rất tốt, bán nó thế nào?”
Ông chủ nói: “Ba mảnh vụn luật pháp Vô Thượng”.
Mảnh vụn luật pháp Vô Thượng!
Diệp Quân sửng sốt: “Tiền ở chỗ này là mảnh vụn luật pháp Vô Thượng sao?”
Người đàn ông vạm vỡ ngừng lại, gã quay đầu lại nhìn Diệp Quân: “Mới tới hả?”
Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.
Người đàn ông vạm vỡ nói: “Mới tới mà dám tới chỗ ta xem đồ à? Ta nói người biết, những món đồ này của ta đều là những món đắt tiền nhất ở trong vương thành, tất nhiên, những thứ mà ta bán trong cửa hàng này cũng là những thứ tốt nhất”.
Diệp Quân cười nói: “Thanh kiếm này thật sự rất tốt, nhưng ta đã từng nhìn thấy thanh kiếm tốt hơn”.
Người đàn ông vạm vỡ đột nhiên đập búa xuống đất.
Ầm!
Cả khu vực rung lên.
Người đàn ông vạm vỡ nhìn chằm chằm Diệp Quân, khí thế áp đảo: “Ngươi từng nhìn thấy thanh kiếm tốt hơn thanh kiếm này sao?”
Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.
Người đàn ông vạm vỡ cười mỉa: “Mẹ kiếp, còn có người chế tạo được vũ khí tốt hơn ông đây nữa sao? Ông đây không tin”.
Diệp Quân cười nói: “Cứ coi như không có đi!”
Nói xong, hắn để thanh kiếm xuống, quay người tính rời đi.
Người đàn ông vạm vỡ chịu thua: “Oắt con, ngươi đừng rời đi vội, nói rõ ràng ra đi”.
Diệp Quân dừng lại, hắn quay lại nhìn người đàn ông vạm vỡ: “Tiền bối, thanh kiếm này của ngươi rất tốt, nhưng ta thật sự đã từng nhìn thấy thanh kiếm khác tốt hơn nó rồi”.
Người đàn ông vạm vỡ xua tay: “Ta không tin, đánh chết ta cũng không tin”.
Diệp Quân nói: “Vậy hai ta cược đi, nếu ta lấy ra được một thanh kiếm tốt hơn thanh kiếm của ngươi, ngươi phải đưa thanh kiếm này cho ta, hoặc là đưa ta ba mảnh vụn luật pháp Vô Thượng”.
Người đàn ông vạm vỡ quan sát Diệp Quân một chút: “Ở trên người ngươi sao?”
Diệp Quân gật đầu: “Đúng”.
Người đàn ông vạm vỡ nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Nếu thanh kiếm ngươi lấy ra không tốt bằng thanh kiếm của ta thì sao đây?”
Diệp Quân suy nghĩ một lúc rồi nói: “Vậy ta xin lỗi ngươi!”
“Không biết xấu hổ!”
Người đàn ông vạm vỡ đột nhiên nổi giận nói: “Sao mặt ngươi dày vậy hả?”
Diệp Quân: “...”
Người đàn ông vạm vỡ nói tiếp: “Nếu thanh kiếm ngươi lấy ra không tốt bằng của ta, ngươi phải ở lại chỗ này rèn sắt cho ta, rèn hết một ngàn năm”.
Diệp Quân cười nói: “Được”.
Người đàn ông vạm vỡ khịt mũi một tiếng, sau đó nói: “Lấy ra đi”.
Diệp Quân gật đầu, sau đó hắn lấy kiếm Thanh Huyên ra đưa cho người đàn ông vạm vỡ, trong khoảnh khắc người đàn ông vạm vỡ nắm lấy kiếm Thanh Huyên, vẻ mặt gã chợt cứng đờ.
Rất nhanh, vẻ mặt gã dần dần trở nên nghiêm túc, gã cẩn thận quan sát kiếm Thanh Huyên đang cầm trong tay, càng nhìn vẻ mặt càng nghiêm túc hơn.
Diệp Quân hỏi: “Sao rồi?”
Người đàn ông vạm vỡ nhìn về phía Diệp Quân: “Ai đã chế tạo ra thanh kiếm này vậy?”
Diệp Quân nói: “Ta”.
Người đàn ông vạm vỡ nhìn chằm chằm vào Diệp Quân: “Tuổi tác ngươi còn quá nhỏ, sao có thể làm được nó chứ?”
Diệp Quân cười, sau đó nói: “Cô cô ta”.
Người đàn ông vạm vỡ gằn giọng nói: “Ta có thể gặp cô cô ngươi không?”
Diệp Quân lắc đầu.
Người đàn ông vạm vỡ nghiêm túc nói: “Ta cho ngươi tiền”.
Diệp Quân do dự một chút rồi nói: “Ngươi cho bao nhiêu?”
Người đàn ông vạm vỡ nhìn Diệp Quân: “Ngươi muốn bao nhiêu?”
Diệp Quân cười nói: “Tiền bối, thành thật mà nói, cô cô của ta không có hứng thú với người bình thường, nhưng mà, ngươi cho ta tiền, ta có thể trả lời rất nhiều câu hỏi cho ngươi, cho nên, ngươi gặp ta cũng chẳng có gì khác với gặp cô cô ta cả”.
Tiểu Tháp: “...”
Người đàn ông vạm vỡ gằn giọng nói: “Oắt con, dù sao ta cũng đã sống được rất nhiều năm rồi, ngươi có thể tôn trọng trí thông minh của ta một chút được không hả?”
Diệp Quân: “...”
Người đàn ông vạm vỡ nhìn kiếm Thanh Huyên đang cầm trong tay bằng ánh mắt phức tạp: “Thanh kiếm này của ngươi thật sự tốt hơn thanh phù kiếm của ta rất rất nhiều, thanh kiếm này hàm chứa một thứ gì đó, ngay cả ta cũng chưa từng thấy, thật sự rất siêu...
Vừa nói gã vừa nhìn về phía Diệp Quân, nghiêm túc nói: “Nếu ngươi có thể dẫn ta đến gặp cô cô ngươi, ta có thể cho ngươi năm mảnh vụn luật pháp Vô Thượng”.
Diệp Quân lắc đầu.
Hắn biết, chắc chắn là cô cô không không có hứng thú gặp người khác.
Người đàn ông vạm vỡ nghiến răng nói: “Mười mảnh!”
Diệp Quân vừa định lắc đầu, người đàn ông vạm vỡ đã trầm giọng nói: “Ngươi biết mười mảnh vụn luật pháp tối thượng có thể làm những gì không hả?”
Diệp Quân lắc đầu.
Hắn không biết gì về mảnh vụn luật pháp Vô Thượng này cả.
Người đàn ông vạm vỡ nhìn Diệp Quân một chốc, nói: “Mười mảnh luật pháp Vô Thượng có thể giúp ngươi...”
Diệp Quân lắc đầu: “Ta không có hứng thú với tiền”.
Sau khi người đàn ông vạm vỡ im lặng một chút, đột nhiên gã cất kiếm Thanh Huyên vào.
Diệp Quân nhìn chằm chằm người đàn ông vạm vỡ: “Ngươi... đang muốn cướp nó sao?”
Người đàn ông vạm vỡ hơi nghi ngờ: “Cướp cái gì? Oắt con, cơm có thể ăn bậy, nhưng không được nói bậy bạ, thanh kiếm đó vốn là của ta”.
Chương 2249: Hung dữ
Tối tăm!
Diệp Quân lắc đầu, thế giới này tối tăm thật.
Người đàn ông vạm vỡ điềm tĩnh nói: “Theo quy tắc của khu vực Thần Hư, kiếm trên tay ai thì là của người đó”.
Diệp Quân cười nói: “Ngươi đoán xem tại sao ta lại dám đưa kiếm cho ngươi?”
Người đàn ông vạm vỡ tiện tay nhặt cái búa ở một bên lên, cười nói: “Đe dọa ta à? Ngươi biết cửa tiệm rèn này là của ai không?”
Diệp Quân lắc đầu: “Nhà ai cũng không lợi hại bằng nhà ta”.
Nói rồi ý niệm của hắn khẽ động, người đàn ông vạm vỡ biến sắc, chỉ thấy một thanh kiếm bỗng bay lên trời từ chiếc nhẫn của mình, gã còn chưa kịp phản ứng đã bị thanh kiếm Thanh Huyên đâm xuyên qua cổ.
Giết chết trong tích tắc.
Diệp Quân đột nhiên ra tay khiến người xung quanh ngạc nhiên, mọi người đều nhìn sang bên này, mặt đầy vẻ kinh ngạc.
Diệp Quân chẳng thèm để ý đến mọi người, hắn tháo chiếc nhẫn của người đàn ông vạm vỡ ra, sau đó lại tiện thể cất hết vũ khí trên quầy hàng.
Động tác cực kỳ thành thục.
Người đàn ông vạm vỡ còn chưa tắt thở hoàn toàn đột nhiên liếc nhìn về phía vương cung bên phải, cũng không biết nhìn thấy gì mà nụ cười trên môi gã lập tức biến mất.
Diệp Quân xòe tay ra, kiếm Thanh Huyên bay vào trong tay hắn, hắn xoay người rời đi.
Những người xung quanh đó nhìn Diệp Quân, đều trở nên cảnh giác, nhất là mấy ông chủ quầy hàng sợ Diệp Quân giật đồ của họ.
Đi chưa được bao lâu, một giọng nói bỗng vang lên phía sau Diệp Quân: “Huynh đệ, xin dừng bước”.
Diệp Quân dừng bước, hắn quay người lại thì thấy có một thiếu niên đang đứng cách đó không xa, thiếu niên mặc một chiếc trường bào gấm sang trọng, phía sau y là một ông lão đeo đại kiếm trên lưng.
Thiếu niên áo gấm cười nói: “Huynh đệ, không biết tộc Thiết Thần ta đắc tội với ngươi chỗ nào?”
Tộc Thiết Thần.
Vừa nghe thế, mọi người xung quanh đều cực kỳ ngạc nhiên, đều lùi về phía sau.
Một trong bốn thế lực lớn ở khu vực Thần Hư.
Diệp Quân cười nói: “Các ngươi muốn dùng vũ lực đoạt kiếm của ta nên ta giết chúng. Nếu tộc Thiết Thần các ngươi muốn báo thù thì có thể ra tay”.
Nghe Diệp Quân nói thế, những người xung quanh đều ngạc nhiên, tên này ngông cuồng thế à?
Người đàn ông áo gấm nhìn Diệp Quân, mặc dù vẫn nở nụ cười trên môi nhưng lại khiến người ta sợ hãi.
Lúc này, ông lão lưng đeo đại kiếm bên cạnh người đàn ông áo gấm bỗng tiến đến một bước, một kiếm thế vô hình lao về phía Diệp Quân như một dòng nước lũ.
Diệp Quân tiến đến một bước, kiếm Thanh Huyên trong tay bỗng bay ra.
Vụt!
Kiếm quang lóe lên, ông lão đeo đại kiếm ở đằng xa biến sắc, ông ta rút mạnh đại kiếm sau lưng chém mạnh về phía trước.
Rắc!
Một âm thanh đứt gãy vang lên, kiếm của Diệp Quân đâm vào giữa trán ông ta.
Chỉ trong tích tắc.
Ông lão đeo đại kiếm mặt đầy vẻ khó tin nhìn Diệp Quân.
Lúc này vẻ mặt người đàn ông áo gấm cũng cực kỳ nghiêm trọng.
Sau khi hấp thu thần hồn của ông lão xong, kiếm Thanh Huyên bay vào trong tay Diệp Quân, hắn nhìn người đàn ông áo gấm, người đàn ông áo gấm vội nói: “Công tử, chuyện này là do lỗi của tộc Thiết Thần ta, bọn ta đã gây phiền phức cho ngươi rồi”.
Diệp Quân nhìn chằm chằm người đàn ông áo gấm: “Nếu tộc Thiết Thần còn đến tìm ta nữa thì ta sẽ đến tộc Thiết Thần đấy”.
Nói rồi hắn xoay người rời đi.
Hắn rất rõ nơi này, nếu hắn không quả quyết giết vài người thì chỉ sẽ dẫn đến nhiều phiền phức hơn thôi.
Hung dữ một chút mới có thể bớt đi rắc rối.
Thấy Diệp Quân biến mất ở nơi xa, vẻ mặt của người đàn ông áo gấm bỗng trở nên cực kỳ khó coi, đương nhiên y càng cảm thấy ngạc nhiên hơn vì y không ngờ thực lực của đối phương lại mạnh như vậy.
Im lặng một lúc, người đàn ông áo gấm nhìn thi thể ông lão đó, sau đó xoay người rời đi.
Diệp Quân đi tìm trong thành hồi lâu, cuối cùng cũng đến được một quán rượu, dĩ nhiên quán rượu ở đây cũng không bán loại rượu bình thường mà là một loại linh tửu, uống vào có thể tăng tu vi, dĩ nhiên cũng có cấp bậc. Linh tửu tốt thì có thể tăng tu vi rất nhanh, điều này khiến hắn nhớ tới cây thần Thiên Hành, quả Thiên Hành đó cũng có thể giúp tăng tu vi, đáng tiếc bây giờ đã không có tác dụng nhiều với hắn nữa.
Diệp Quân mua một cuốn “Chư Thế Giới”, sau khi đọc qua một lần, cuối cùng hắn cũng có sự hiểu biết kỹ càng với nơi này.
Khu vực Thần Hư.
Nơi này từng có một nền văn minh cực kỳ hùng mạnh tên là vương triều Thần Hư, thủy tổ nền văn minh của vương triều này từng có được một thần khí cực kỳ mạnh tên là Vô Thượng Thần Ấn, bên trong chứa đựng pháp luật Vô Thượng, lúc đó người trong cả khu vực Thần Hư này đều phải dựa vào Vô Thượng Thần Ấn để có được sức mạnh.
Nhưng sau đó, vương triều Thần Hư xảy ra nội chiến, Vô Thượng Thần Ấn đã bị đánh vỡ biến thành vô số mảnh vỡ trong cuộc nội chiến, sau đó rải rác khắp khu vực Thần Hư.
Chương 2250: Đá lót đường
Nội chiến trong vương triều Thần Hư khiến toàn bộ vương triều Thần Hư lập tức sụp đổ, sau khi Vô Thượng Thần Ấn của họ bị phá vỡ, lập tức thu hút sự tham lam của các nền văn minh ngoại tộc, trong đó kẻ thù không đội trời chung của vương triều Thần Hư phát động tấn công, đại quân tấn công vương triều Thần Hư.
Sau khi ngoại bang xâm lược, chắc chắn tình hình của vương triều Thần Hư càng trở nên tồi tệ, hơn nữa vương triều Thần Hư lại nội chiến, vì vậy lúc này vương triều Thần Hư đã ở trên bờ vực diệt vong. Nhưng vào thời điểm này, một vị thần tướng của vương triều Thần Hư đứng ra, người này tên là Loan Dã, ông ta đại chiến với một vị dị thần của Thần Vực phá tan tinh vực vô biên, cuối cùng cùng diệt vong.
Tinh vực vô biên đó chính là vực thẳm thời không mà hắn đến trước đó.
Trong trận chiến đó, mặc dù vương triều Thần Hư chống lại sự xâm lược của các vùng đất bên ngoài nhưng đồng thời cũng đẩy nhanh sự diệt vong của họ. Từ đó trở đi cả vương triều Thần Hư được chia thành bốn thế lực, đó là tộc Thiết Thần, Học viện Thần Pháp, tộc Cự Nhân Thiên Nhung và Vương Thành.
Đến giờ khu vực Thần Hư cũng không thể ngăn được các nền văn minh khác xâm lược, nơi này cũng đã trở thành nơi giáp giới của các nền văn minh khác nhau.
Diệp Quân cất sách trong tay đi, cau mày nói: “Tháp gia, ngươi cảm thấy người phụ nữ này bảo ta tới đây có mục đích gì?”
Tiểu Tháp nói: “Không biết, nhưng có thể chắc chắn là người phụ nữ đó đang bày bố một bàn cờ rất lớn”.
Diệp Quân gật đầu, tất nhiên hắn không dám coi thường Nhất điện chủ, nhưng điều khiến hắn cảm thấy tò mò chính là rốt cuộc người phụ nữ này cố ý sắp đặt bàn cờ này có ý đồ gì?
Diệp Quân lắc đầu, tiếp tục đọc sách trong tay.
Với hắn, bây giờ nghĩ đến chuyện này cũng chẳng có ý nghĩa gì, tất cả những gì anh phải làm chỉ là chờ đợi, vì hắn biết người phụ nữ này sẽ chủ động đến tìm hắn.
Sự phân chia cấp bậc cảnh giới ở đây cũng khác với vũ trụ Quan Huyên, các tu sĩ trong khu vực Thần Hư đều tu luyện những luật lệ tối cao do thủy tổ của nền văn minh Thần Hư thế hệ đầu tiên tạo ra, chỉ có năm cảnh giới, thấp nhất là người Tu Pháp, người Trì Pháp, người Nghịch Pháp, người Mệnh Pháp, Đế Thần Vô Thượng.
Sở dĩ những mảnh vỡ của pháp luật Vô Thượng rất quý giá là vì chúng có thể nâng cao trình độ tu vi của các tu sĩ ở đây, hơn nữa cuối cùng nếu muốn đột phá cảnh giới thì phải có đủ mảnh vỡ pháp luật Vô Thượng mới có thể đột phá với chúng.
Thế nên có thể nói các mảnh vỡ pháp luật Vô Thượng của khu vực Thần Hư là vật phải tranh giành, điều đáng nói là sau khi thứ này được con người hấp thụ, nó sẽ không biến mất thật sự mà sẽ biến thành một loại năng lượng tồn tại trong cơ thể, sau khi người này chết, nó lại xuất hiện lần nữa.
Sở dĩ khu vực Thần Hư hỗn loạn như vậy có liên quan rất nhiều.
Diệp Quân như nghĩ tới điều gì đó, đột nhiên lấy chiếc nhẫn của thợ rèn đó ra, hắn nhìn chiếc nhẫn, trong chiếc nhẫn có sáu mảnh vỡ của pháp luật Vô Thượng, thật ra sáu mảnh vỡ của pháp luật Vô Thượng cực kỳ quý giá.
Bởi vì loại tiền tệ thường được sử dụng ở đây là thứ gọi là vật phẩm bí mật, một mảnh pháp luật Vô Thượng có thể đổi được một trăm ngàn vật phẩm bí mật, độ tinh khiết năng lượng của vật phẩm bí mật này hơn hẳn vật phẩm Vĩnh Hằng mà hắn mang theo từ nền văn minh Thiên Hành.
Cộng thêm sáu mảnh vỡ pháp luật Vô Thượng vừa có được này, bây giờ hắn đã có bảy mảnh vỡ pháp luật, như thế đã có thể coi là nhà giàu ở nơi này rồi, hơn nữa hắn còn có bảo vật của thợ rèn, những bảo vật đó cũng không tầm thường, nếu bán cho người khác cũng có thể đổi được không ít mảnh vỡ pháp luật Vô Thượng.
Bây giờ điều khiến hắn hơi tò mò là với thực lực hiện giờ của hắn mà ở khu vực Thần Hư thì sẽ là cảnh giới gì?
Nói một cách nghiêm túc, hiện giờ hắn đang tu luyện trật tự đã được xem là đi trên con đường Đại Đạo độc lập, thế nên cảnh giới đã không còn có nhiều ý nghĩa với hắn, vì mỗi bước hắn đi bây giờ đều là sự đột phá của chính hắn, cảnh giới của người khác đã không còn thích hợp để đo lường hắn nữa, dĩ nhiên có thể được dùng làm tài liệu tham khảo.
Diệp Quân lại xem xét lại thông tin của tộc Thiết Thần, tộc Thiết Thần từng là thành viên của vương triều Thần Hư, sau cuộc nội chiến ở vương triều Thần Hư và cuộc xâm lược của các ngoại bang thì vương tộc của vương triều Thần Hư cũng không thể kiểm soát được tình thế nữa, thế là vương triều Thần Hư được chia thành bốn phần, tộc Thiết Thần là một trong số đó, điều đáng nói là Loan Dã chính là tổ tiên của tộc Thiết Thần.
Diệp Quân quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, khẽ nói: “Không biết vị Nhất điện chủ đó có thực lực thế nào ở đây nhỉ”.
Trước khi hắn đến, chủ nhân bút Đại Đạo đã nói với hắn cho dù với thực lực của Nhất điện chủ không thể thống nhất được nơi này, chắc chắn sức chiến đấu đỉnh cao của nơi này còn đáng sợ hơn hắn nghĩ nhiều.
Khi Diệp Quân điều tra khu vực Thần Hư, một người đàn ông trung niên mặc áo bào rộng cũng đã đến khu vực Thần Hư.
Người này chính là Đa Nguyên Đạo Đế.
Bên cạnh ông ta còn có một ông lão, ông lão cầm cây trượng, mặc thần bào, ánh mắt lạnh lùng, đằng sau ông lão là hai gã cường giả mặc chiến giáp vàng.
Hai thủ vệ Quang Âm.
Ông lão nhìn vương thành Thần Hư ở phía xa: “Bọn ta nhận được tin tức, bây giờ hắn đang ở bên trong”.
Đa Nguyên Đạo Đế bình tĩnh nói: “Các ngươi có cách giải quyết người phụ nữ đó không?”
Ông lão lắc đầu: “Người này là người đứng đầu bảng xếp hạng cấm kỵ, trừ khi điện của ta tập hợp toàn bộ sức mạnh của điện, nếu không cũng không thể ngăn cô ta được, cái giá phải trả quá lớn, bọn ta sẽ không làm thế”.
Đa Nguyên Đạo Đế im lặng không nói.
Ông lão lại nói: “Nếu cô ta đã không chọn chúng ta, thì chúng ta sẽ là kẻ thù của cô ta, kẻ thù của kẻ thù là bạn”.
Nói rồi ông ta quay đầu sang nhìn Đa Nguyên Đạo Đế: “Bọn ta sẽ tiêu diệt vũ trụ Quan Huyên giúp ngươi, giúp ngươi luyện chế vũ trụ đó thành vũ khí thời gian, nhưng ngươi phải hứa với bọn ta…”
Đa Nguyên Đạo Đế cười nói: “Yên tâm, ta nhất định sẽ giúp đạo điện Quang Âm của ngươi lấy được một tấm vé đến đạo điện”.
Ông lão khẽ gật đầu.
Đa Nguyên Đạo Đế nhìn vương triều Thần Hư khẽ cười; “Thật ra Nhất điện chủ, Tịnh tông chủ gì đó, ngay cả các kiếm tu đứng đằng sau Diệp Quân cũng chỉ là những con kiến lớn hơn một chút, cuối cùng cũng sẽ trở thành đá lót đường cho ta thôi…”
Một lát sau, Diệp Quân chậm rãi mở mắt ra, lúc này hắn đang ở trong một vùng tinh không.
Diệp Quân nhíu mày lại, bởi vì hắn phát hiện bốn phía là một màu đen kịt, không hề có lấy ánh sáng từ ngôi sao nào cả.
Diệp Quân ngẩng đầu nhìn về phía xa, với thực lực hiện tại của hắn thì đã có thể thấy rõ được trăm vạn tinh vực xung quanh, nhưng hắn lại không nhìn thấy gì cả, hoàn toàn là một màu đen kịt.
Diệp Quân hơi nghi hoặc: "Sao vậy được? Lẽ nào đây là một tinh vực bỏ hoang?"
Dứt lời, hắn lại nhìn lướt sang bốn phía, chẳng mấy chốc đã phát hiện khu vực này vậy mà lại có hai luồng ý chí còn sót lại, đó là hai luồng ý chí vô cùng mạnh mẽ, đang ở trạng thái vô chủ.
Diệp Quân hơi kinh ngạc, hắn không nghĩ nhiều mà đã ngự kiếm bay lên, biến mất tại chỗ.
Sau một canh giờ, sắc mặt Diệp Quân trầm xuống, bởi vì hắn đã ngự kiếm bay đi suốt một canh giờ nhưng vẫn chưa thoát khỏi tinh vực này.
Thật kì lạ!
Lúc này, Tiểu Tháp đột nhiên nói: "Nơi này có chút không đơn giản".
Diệp Quân gật đầu, hắn lại lần nữa ngự kiếm bay lên, mà chưa bay được bao lâu, hắn đột nhiên nhíu mày lại, bởi có một luồng thần thức đang khóa lấy hắn. Hắn quay đầu nhìn thì phát hiện ở một nơi cách đây nghìn trượng về bên phải, có một người đang ông kì lạ đang quan sát hắn. Người đàn ông này mặc một bộ trường báo màu xám tro, trên mặt bị phủ kín vởi các tấm bùa chú đỏ như máu, trông vô cùng quỷ dị. Trên mặt gã cũng có không ít phù văn, cực kỳ khủng bố, mà trong tay gã đang cầm một lá phù vàng.
Nhìn người đàn ông này, Diệp Quân thấy hơi kì lạ, mà đúng lúc này, người đàn ông kia chợt biến mất ngay tại chỗ.
Dứt khoát ra tay!
Diệp Quân khẽ nhíu mày, nhưng không nghĩ nhiều đã vươn tay xuất ra một chiêu kiếm.
Ầm!
Trong thời gian ngắn, người đàn ông kia đã bị chém bay ra xa hơn mấy nghìn trượng, vừa dừng lại đã có một thanh kiếm khác chĩa thẳng vào giữa đầu mày của gã.
Người đàn ông nhìn chằm chằm Diệp Quân, trong mắt không hề có sự sợ hãi.
Diệp Quân cảm thấy có gì đó không đúng, lập tức hỏi: "Ngươi là người phương nào".
Người đàn ông lại đột nhiên bốc cháy, chớp mắt đã hóa thành tro.
Diệp Quân cau mày lại, vẻ mặt đầy nghi hoặc, thứ gì vậy? Đánh không lại là tự sát ngay?
Diệp Quân im lặng một hồi lâu, hắn xòe tay ra, nhẫn không gian của người đàn ông kia lập tức bay vào tay hắn, nhưng hắn không xem bên trong có gì mà lại nhìn lá phù vàng đang trôi nổi trước mặt mình. Lá phù này có màu vàng sáng chói, tựa như hoàng kim, nhìn kỹ hơn thì thấy nó được tạo thành từ các phù văn thần bí, bên trong còn ẩn chứa năng lượng cực kỳ mạnh mẽ.
Diệp Quân có chút ngạc nhiên: "Đây là gì?"
Tiểu Tháp nói: "Thuốc nổ".
Diệp Quân: "..."
Diệp Quân nhìn chằm chằm nó một lúc, vẫn không nhìn ra được là gì nên đành cất đi, sau đó lại nhìn xung quanh, cuối cùng vẫn ngự kiếm bay thêm một lần nữa.
Sau ba canh giờ, rốt cuộc Diệp Quân cũng gặp được ánh sáng, hắn nở nụ cười rồi tăng nhanh tốc độ, chẳng mấy chốc đã thoát khỏi được tinh vực đen kịt này.
Mà khi hắn vừa thoát ra được thì có quay đầu nhìn lại, thấy trước mặt hắn là một cái hố đen kịt, sâu không thấy đâu, khiến người nhìn nảy sinh lòng sợ hãi.
Diệp Quân thấy kì lạ: "Đây rốt cuộc là nơi nào?"
Lúc này, một giọng nói đột nhiên truyền từ bên cạnh vang đến.
Diệp Quân quay đầu sang thì thấy cách đó không xa có một người đàn ông đang nhìn hắn, người đó mặc một bộ áo bào đen, theo sau y còn có một ông lão.
Ngôn ngữ đối phương dùng khác với vũ trụ Quan Huyên, bởi vậy hắn không thể nghe hiểu được lời của đối phương.
Thấy vẻ mặt của Diệp Quân, người đàn ông kia hiểu ngay Diệp Quân không nghe hiểu mình nói gì, thế là y xòe tay ra, một tảng đá chậm rãi bay đến trước mặt Diệp Quân.
Diệp Quân hơi nghi hoặc một chút.
Người đàn ông đưa tay phải ra hiệu để Diệp Quân đặt tay lên tảng đá.
Diệp Quân nhìn tảng đó một lúc rồi đưa tay ra, bỗng chốc, mười mấy loại ngôn ngữ cùng chữ viết tràn vào trong thức hải của hắn.
Lúc này, người đàn ông hỏi: "Huynh đi ra từ trong đó?"
Diệp Quân gật đầu: "Ừ".
Người đàn ông ngẩn người, sau đó lại hỏi: "Thật sự từ trong đó đi ra?"
Diệp Quân cười nói: "Đúng vậy, sao thế?"
Vẻ mặt của người đàn ông chợt trở nên kì lạ.
Thấy ánh mắt của ông ta, Diệp Quân hơi nghi hoặc: "Đây là đâu vậy?"
Người đàn ông trầm giọng hỏi ngược lại: "Huynh không biết?"
Diệp Quân gật đầu: "Ta vừa tới thôi, không rõ lắm".
Người đàn ông liếc mắt nhìn Diệp Quân, sau đó nói: "Đây là Dị chiến trường vô cùng nổi tiếng của khu vực Thần Hư".
Diệp Quân kinh ngạc: "Dị chiến trường?"
Người đàn ông gật gật đầu, giới thiệu: "Vào năm hoàng triều Thần Hư từng có một vị tướng quân và một vị Dị Thần đã đại chiến ở đây, họ đã đánh nát khu vực này, mấy trăm triệu năm qua nó vẫn chưa thể hồi phục được..."
Diệp Quân có chút ngạc nhiên hỏi: "Hoàng triều Thần Hư?"
Người đàn ông đáp: "Đó từng là một đế quốc vô cùng huy hoàng, sau đó nội loạn, lại thêm bị dị thần xâm lấn, bây giờ chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa thôi..."
Nói rồi, y liếc nhìn Diệp Quân: "Huynh đến từ đâu?"
Diệp Quân nói: "Vũ trụ Quan Huyên".
Người đàn ông cau mày suy nghĩ một chút rồi lắc đầu: "Chưa từng nghe thấy".
Diệp Quân hỏi: "Huynh từng nghe đến Nhất điện chủ chưa?"
Người đàn ông vẫn lắc đầu: "Chưa từng".
Diệp Quân tiếp tục hỏi: "Ác Đạo Minh thì sao?"
Người đàn ông vẫn là lắc đầu.
Diệp Quân chưa từ bỏ ý định: "Huynh nghe đến Tĩnh tông chủ chưa?"
Lắc đầu.
Diệp Quân suy nghĩ một chút, lại hỏi: "Vậy có biết chủ nhân bút Đại đạo không?"
Người đàn ông hơi run lên, đáp: "Người này thì ta biết".
Diệp Quân: "..."
Chương 2247: Kết thù
Lại quen biết với chủ nhân bút Đại Đạo.
Diệp Quân vô cùng kinh ngạc, xem ra hắn đã đánh giá thấp chủ nhân bút Đại Đạo.
Người đàn ông đột nhiên nói: “Tên của huynh là gì?”
Diệp Quân thu hồi suy nghĩ, nhìn người đàn ông, cười nói: “Diệp Quân”.
Người đàn ông mỉm cười nói: “Ta tên Tông Ô, đến từ thành Thần Pháp”.
Vừa nói, y vừa liếc nhìn vực sâu thời không đen kịt, cách đó không xa: “Không biết Diệp huynh mất bao lâu, mới ra khỏi đó?”
Diệp Quân nói: “Vài canh giờ”.
Tông Ô và ông lão phía sau đều sửng sốt.
Hiển nhiên Tông Ô không tin lắm, hỏi lại: “Mấy canh giờ?”
Diệp Quân gật đầu, hắn thấy sắc mặt hai người hơi kỳ lạ, vì vậy hỏi: “Sao vậy?”
Tông Ô nghiêm túc nói: “Diệp huynh, huynh thật lợi hại”.
Diệp Quân không hiểu: “Sao lại nói vậy?”
Tông Ô cười khổ nói: “Chẳng lẽ huynh ở trong đó, không gặp nguy hiểm sao?”
Diệp Quân lắc đầu: “Không”.
Tông Ô và ông lão nhìn nhau, hai người đều bối rối.
Tông Ô trầm giọng nói: “Sau trận đại chiến ở chiến trường này, Dị Thần chết, thể xác và linh hồn ông ta biến thành mảnh luật pháp Vô Thượng, những kẻ dị đoan ở dị vực, thường tiến vào khu vực mảnh vụn kia, cho nên, chiến trường này vô cùng nguy hiểm...”
Diệp Quân cười nói: “Quả thực ta có gặp phải một người mặc quần áo kỳ quái, không biết có phải là người dị đoan trong miệng huynh hay không, à, còn có cái này...”
Vừa nói, hắn vừa mở lòng bàn tay ra, một luồng phù quang hoàng kim, xuất hiện trong tay hắn.
Tông Ô lập tức kinh hãi nói: “Trời ạ... đây là mảnh vụn pháp luật Vô Thượng... huynh vậy mà lại giết một kẻ dị đoan, huynh thật dũng mãnh!”
Diệp Quân: “...”
Dị đoan!
Diệp Quân do dự, sau đó nói: “Không phải rất yếu sao?”
Vẻ mặt Tông Ô cứng đờ.
Thấy vẻ mặt Tông Ô, Diệp Quân lắc đầu cười, đương nhiên hắn càng vui hơn, xem ra, hắn đến đây, cũng không biến thành kẻ yếu.
Bây giờ, quả thực hắn không giống trước kia, dù sao, kiếm ý hiện tại của hắn tương đương với chín phần uy lực của kiếm Thanh Huyên, không thể nói có thể tung hoành ngang dọc toàn bộ vũ trụ, nhưng chắc chắn không phải kẻ yếu.
Tông Ô bỗng cười khổ: “Diệp huynh, những kẻ dị đoan đến từ dị vực có thực lực rất mạnh, đương nhiên, Diệp huynh hiển nhiên mạnh hơn”.
Diệp Quân nói: “Tông huynh, có thể giới thiệu cặn kẽ về nơi này cho ta biết được không?”
Tông Ô cười nói: “Cái này đơn giản thôi, Diệp huynh đi đến vương thành Thần Khư mua một cuốn “Bách Khoa Thư” là có thể hiểu cặn kẽ nơi này”.
Vừa nói, y vừa chỉ bên phải: "Đi thẳng, sẽ thấy một hành tinh màu đỏ, đó chính là địa chỉ cũ của vương triều Thần Khư”.
Diệp Quân ôm quyền: “Cảm ơn”.
Dứt lời, hắn lên ngự kiếm, biến mất ở cuối tinh không.
Sau khi Diệp Quân rời đi, ông lão đứng sau Tông Ô đột nhiên nói: “Thiếu thành chủ, người này lai lịch phi phàm, sao không thu phục hắn ta?”
Tông Ô lắc đầu: “Hắn giết kẻ dị đoan ở dị vực, kết thù với dị vực, nếu chúng ta chiêu mộ hắn thì chẳng khác nào thay hắn gánh chịu hậu quả, cái giá phải trả quá lớn, không đáng”.
Ông lão muốn nói lại thôi.
Ngược lại ông ta cảm thấy đáng giá, bởi chàng trai trẻ khi nói về kẻ dị đoan, tỏ ra rất bình thản, nói cách khác, đối phương có thể mạnh hơn bọn họ nghĩ rất nhiều.
Tất nhiên, ông ta không nói thêm gì nữa.
Tông Ô thấp giọng nói: “Mảnh vụn pháp luật Vô Thượng...”
Ánh mắt y chợt lóe lên.
Trong lòng ông lão nặng trĩu: “Thiếu thành chủ, cho dù chúng ta không thu phục được người này, nhưng cũng không nên tùy tiện kết thù kết oán...
Tông Ô mỉm cười nói: “Vu Lão, nhiều khi, giết người không nhất thiết phải tự mình ra tay, biết chưa?”
Sắc mặt ông lão tối sầm, liếc nhìn Tông Ô, ông ta có cần chạy trốn không nhỉ?
Thực lực ông ta mạnh hơn Tông Ô rất nhiều, nhưng khi đối mặt với Diệp Quân, ông ta cảm thấy thiếu niên này thâm sâu khó lường, theo kinh nghiệm của ông ta, chắc chắn thiếu niên này không phải người bình thường, nếu như lôi kéo tất nhiên là tốt, nếu không thể lôi kéo thì không nên đắc tội, kết mối thiện duyên cũng được.
Nhưng ông ta không ngờ được, Thiếu thành chủ lại khăng khăng lựa chọn phương án thứ ba.
Kết thù!
Mặc dù muốn mượn đao giết người, nhưng làm chuyện như vậy sao có thể không có sơ hở chứ?
Ông lão thầm thở dài.
Mấy năm nay, làm công không dễ dàng!
Khoảng nửa giờ sau, Diệp Quân đi đến một hành tinh màu đỏ, vừa đến gần hành tinh này, hắn lập tức cau mày, vì hành tinh này hơi kỳ lạ, cả hành tinh tỏa ra năng lượng quỷ dị, khi đến gần, hắn phát hiện, năng lượng kỳ lạ này sẽ ăn mòn kiếm ý và tu vi của hắn.
Dĩ nhiên, kiếm ý của hắn không hề sợ.
Diệp Quân hơi mơ hồ, hành tinh này ở được sao?
Không suy nghĩ nhiều, hắn ngự kiếm, biến mất cách đó không xa, khi tiến vào hành tinh, hắn mới phát hiện, trong hành tinh, có năng lượng đỏ thắm nồng nặc và mạnh mẽ, nếu không phải hắn có kiếm ý ngăn cản, bảo vệ mình thì hắn đã không thể sống sót ở nơi này.
Diệp Quân cau mày, rốt cuộc đây là nơi nào?
Chẳng bao lâu sau, Diệp Quân đáp xuống một ngọn đồi, hắn nhìn quanh, rất nhanh, hắn phát hiện một bức tượng ở bên phải, bức tượng cao gần vạn trượng, hai tay dang ra hai bên, trong lòng bàn tay mỗi bên, đều có lửa bùng cháy, bên trái là ngọn lửa màu trắng, giống như tuyết, còn bên phải là ngọn lửa màu đen.
Mà dưới chân tượng là một tòa thành cổ.
Diệp Quân ngự kiếm, biến mất tại chỗ, khi xuất hiện, hắn đã đi đến trước tượng đá.
Nhìn bức tượng từ vị trí này, một cảm giác nhỏ bé tự nhiên nảy sinh trong lòng hắn.
Bức tượng là một người đàn ông trung niên, quấn khăn choàng dài, hai tay dang hai bên, đầu hơi ngẩng, mắt nhìn lên trời, hung hăng cao ngạo không chịu phục tùng.
Dưới chân bức tượng là tòa thành cổ, thành cổ cũng rất hùng vĩ, quy mô rộng lớn, nhưng lại rất cũ nát, khắp nơi đều có dấu vết của thời gian, đặc biệt là cổng thành, phía trên đã loang lổ vết tích hoen gỉ.
Diệp Quân nhìn thoáng qua, bức tượng này mơ hồ có cảm giác hơi quen thuộc.
Không suy nghĩ nhiều, hắn thu hồi tầm mắt, đi vào bên trong thành.
Chương 2248: Cướp
Sau khi vào trong thành, Diệp Quân phát hiện trong thành có khá nhiều người, nhưng đều là người tu luyện, hơn nữa, khí tức đều vô cùng mạnh mẽ.
Hai bên đường có rất nhiều cửa hàng, bán tất cả mọi thứ, hơn nữa, bán món nào cũng đều rất tốt. Ví như cửa hàng bán vũ khí ở trước mặt cách đó không xa, hắn chỉ liếc nhìn rồi lập tức dừng lại, hắn đi đến trước cửa hàng, bên trong cửa hàng có một người đàn ông vạm vỡ, người đàn ông vạm vỡ đang cầm một cái cán búa rất lớn rèn vũ khí, mỗi một búa đập xuống, tia lửa văng khắp nơi như động đất.
Diệp Quân nhìn người đàn ông vạm vỡ, sau đó ánh mắt hắn dán vào những món vũ khí treo trước cửa hàng, có hơn chục loại vũ khí, kiếm có, đao có, búa có, mấy món kỳ lạ cũng có...
Diệp Quân nhìn người đàn ông vạm vỡ: “Ông chủ, có thể xem vũ khí một chút không?”
Ông chủ không quay đầu lại: “Cứ coi đi”.
Diệp Quân cười nói: “Ừ”.
Vừa nói hắn vừa cầm một thanh kiếm lên, thanh kiếm rất kỳ lạ, bởi vì thân kiếm của nó được tạo thành từ những phù văn màu vàng thần bí, nó rất nhẹ, một chút trọng lượng cũng chẳng có, nhưng hắn lại cảm nhận được bên trong nó có một nguồn sức mạnh cực kỳ lớn đang dâng trào.
Vẻ mặt Diệp Quân nghiêm túc, bởi vì hắn phát hiện, ngoại trừ kiếm của người nhà hắn ra, đây là thanh kiếm mạnh nhất mà hắn từng thấy
Thanh kiếm rất mạnh!
Diệp Quân nhìn người đàn ông vạm, hơi tò mò hỏi: “Ông chủ, đây là kiếm gì thế?”
Ông chủ tiếp tục rèn kiếm: “Phù kiếm, nó được tạo thành từ những mảnh vụn của luật pháp Vô Thượng và rèn ở nhiệt độ cao, bên trong nó ẩn chứa năng lượng kim loại, lúc vung nó có thể giải phóng kiếm khí màu vàng kim”.
Diệp Quân gật đầu: “Đúng là rất tốt, bán nó thế nào?”
Ông chủ nói: “Ba mảnh vụn luật pháp Vô Thượng”.
Mảnh vụn luật pháp Vô Thượng!
Diệp Quân sửng sốt: “Tiền ở chỗ này là mảnh vụn luật pháp Vô Thượng sao?”
Người đàn ông vạm vỡ ngừng lại, gã quay đầu lại nhìn Diệp Quân: “Mới tới hả?”
Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.
Người đàn ông vạm vỡ nói: “Mới tới mà dám tới chỗ ta xem đồ à? Ta nói người biết, những món đồ này của ta đều là những món đắt tiền nhất ở trong vương thành, tất nhiên, những thứ mà ta bán trong cửa hàng này cũng là những thứ tốt nhất”.
Diệp Quân cười nói: “Thanh kiếm này thật sự rất tốt, nhưng ta đã từng nhìn thấy thanh kiếm tốt hơn”.
Người đàn ông vạm vỡ đột nhiên đập búa xuống đất.
Ầm!
Cả khu vực rung lên.
Người đàn ông vạm vỡ nhìn chằm chằm Diệp Quân, khí thế áp đảo: “Ngươi từng nhìn thấy thanh kiếm tốt hơn thanh kiếm này sao?”
Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.
Người đàn ông vạm vỡ cười mỉa: “Mẹ kiếp, còn có người chế tạo được vũ khí tốt hơn ông đây nữa sao? Ông đây không tin”.
Diệp Quân cười nói: “Cứ coi như không có đi!”
Nói xong, hắn để thanh kiếm xuống, quay người tính rời đi.
Người đàn ông vạm vỡ chịu thua: “Oắt con, ngươi đừng rời đi vội, nói rõ ràng ra đi”.
Diệp Quân dừng lại, hắn quay lại nhìn người đàn ông vạm vỡ: “Tiền bối, thanh kiếm này của ngươi rất tốt, nhưng ta thật sự đã từng nhìn thấy thanh kiếm khác tốt hơn nó rồi”.
Người đàn ông vạm vỡ xua tay: “Ta không tin, đánh chết ta cũng không tin”.
Diệp Quân nói: “Vậy hai ta cược đi, nếu ta lấy ra được một thanh kiếm tốt hơn thanh kiếm của ngươi, ngươi phải đưa thanh kiếm này cho ta, hoặc là đưa ta ba mảnh vụn luật pháp Vô Thượng”.
Người đàn ông vạm vỡ quan sát Diệp Quân một chút: “Ở trên người ngươi sao?”
Diệp Quân gật đầu: “Đúng”.
Người đàn ông vạm vỡ nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Nếu thanh kiếm ngươi lấy ra không tốt bằng thanh kiếm của ta thì sao đây?”
Diệp Quân suy nghĩ một lúc rồi nói: “Vậy ta xin lỗi ngươi!”
“Không biết xấu hổ!”
Người đàn ông vạm vỡ đột nhiên nổi giận nói: “Sao mặt ngươi dày vậy hả?”
Diệp Quân: “...”
Người đàn ông vạm vỡ nói tiếp: “Nếu thanh kiếm ngươi lấy ra không tốt bằng của ta, ngươi phải ở lại chỗ này rèn sắt cho ta, rèn hết một ngàn năm”.
Diệp Quân cười nói: “Được”.
Người đàn ông vạm vỡ khịt mũi một tiếng, sau đó nói: “Lấy ra đi”.
Diệp Quân gật đầu, sau đó hắn lấy kiếm Thanh Huyên ra đưa cho người đàn ông vạm vỡ, trong khoảnh khắc người đàn ông vạm vỡ nắm lấy kiếm Thanh Huyên, vẻ mặt gã chợt cứng đờ.
Rất nhanh, vẻ mặt gã dần dần trở nên nghiêm túc, gã cẩn thận quan sát kiếm Thanh Huyên đang cầm trong tay, càng nhìn vẻ mặt càng nghiêm túc hơn.
Diệp Quân hỏi: “Sao rồi?”
Người đàn ông vạm vỡ nhìn về phía Diệp Quân: “Ai đã chế tạo ra thanh kiếm này vậy?”
Diệp Quân nói: “Ta”.
Người đàn ông vạm vỡ nhìn chằm chằm vào Diệp Quân: “Tuổi tác ngươi còn quá nhỏ, sao có thể làm được nó chứ?”
Diệp Quân cười, sau đó nói: “Cô cô ta”.
Người đàn ông vạm vỡ gằn giọng nói: “Ta có thể gặp cô cô ngươi không?”
Diệp Quân lắc đầu.
Người đàn ông vạm vỡ nghiêm túc nói: “Ta cho ngươi tiền”.
Diệp Quân do dự một chút rồi nói: “Ngươi cho bao nhiêu?”
Người đàn ông vạm vỡ nhìn Diệp Quân: “Ngươi muốn bao nhiêu?”
Diệp Quân cười nói: “Tiền bối, thành thật mà nói, cô cô của ta không có hứng thú với người bình thường, nhưng mà, ngươi cho ta tiền, ta có thể trả lời rất nhiều câu hỏi cho ngươi, cho nên, ngươi gặp ta cũng chẳng có gì khác với gặp cô cô ta cả”.
Tiểu Tháp: “...”
Người đàn ông vạm vỡ gằn giọng nói: “Oắt con, dù sao ta cũng đã sống được rất nhiều năm rồi, ngươi có thể tôn trọng trí thông minh của ta một chút được không hả?”
Diệp Quân: “...”
Người đàn ông vạm vỡ nhìn kiếm Thanh Huyên đang cầm trong tay bằng ánh mắt phức tạp: “Thanh kiếm này của ngươi thật sự tốt hơn thanh phù kiếm của ta rất rất nhiều, thanh kiếm này hàm chứa một thứ gì đó, ngay cả ta cũng chưa từng thấy, thật sự rất siêu...
Vừa nói gã vừa nhìn về phía Diệp Quân, nghiêm túc nói: “Nếu ngươi có thể dẫn ta đến gặp cô cô ngươi, ta có thể cho ngươi năm mảnh vụn luật pháp Vô Thượng”.
Diệp Quân lắc đầu.
Hắn biết, chắc chắn là cô cô không không có hứng thú gặp người khác.
Người đàn ông vạm vỡ nghiến răng nói: “Mười mảnh!”
Diệp Quân vừa định lắc đầu, người đàn ông vạm vỡ đã trầm giọng nói: “Ngươi biết mười mảnh vụn luật pháp tối thượng có thể làm những gì không hả?”
Diệp Quân lắc đầu.
Hắn không biết gì về mảnh vụn luật pháp Vô Thượng này cả.
Người đàn ông vạm vỡ nhìn Diệp Quân một chốc, nói: “Mười mảnh luật pháp Vô Thượng có thể giúp ngươi...”
Diệp Quân lắc đầu: “Ta không có hứng thú với tiền”.
Sau khi người đàn ông vạm vỡ im lặng một chút, đột nhiên gã cất kiếm Thanh Huyên vào.
Diệp Quân nhìn chằm chằm người đàn ông vạm vỡ: “Ngươi... đang muốn cướp nó sao?”
Người đàn ông vạm vỡ hơi nghi ngờ: “Cướp cái gì? Oắt con, cơm có thể ăn bậy, nhưng không được nói bậy bạ, thanh kiếm đó vốn là của ta”.
Chương 2249: Hung dữ
Tối tăm!
Diệp Quân lắc đầu, thế giới này tối tăm thật.
Người đàn ông vạm vỡ điềm tĩnh nói: “Theo quy tắc của khu vực Thần Hư, kiếm trên tay ai thì là của người đó”.
Diệp Quân cười nói: “Ngươi đoán xem tại sao ta lại dám đưa kiếm cho ngươi?”
Người đàn ông vạm vỡ tiện tay nhặt cái búa ở một bên lên, cười nói: “Đe dọa ta à? Ngươi biết cửa tiệm rèn này là của ai không?”
Diệp Quân lắc đầu: “Nhà ai cũng không lợi hại bằng nhà ta”.
Nói rồi ý niệm của hắn khẽ động, người đàn ông vạm vỡ biến sắc, chỉ thấy một thanh kiếm bỗng bay lên trời từ chiếc nhẫn của mình, gã còn chưa kịp phản ứng đã bị thanh kiếm Thanh Huyên đâm xuyên qua cổ.
Giết chết trong tích tắc.
Diệp Quân đột nhiên ra tay khiến người xung quanh ngạc nhiên, mọi người đều nhìn sang bên này, mặt đầy vẻ kinh ngạc.
Diệp Quân chẳng thèm để ý đến mọi người, hắn tháo chiếc nhẫn của người đàn ông vạm vỡ ra, sau đó lại tiện thể cất hết vũ khí trên quầy hàng.
Động tác cực kỳ thành thục.
Người đàn ông vạm vỡ còn chưa tắt thở hoàn toàn đột nhiên liếc nhìn về phía vương cung bên phải, cũng không biết nhìn thấy gì mà nụ cười trên môi gã lập tức biến mất.
Diệp Quân xòe tay ra, kiếm Thanh Huyên bay vào trong tay hắn, hắn xoay người rời đi.
Những người xung quanh đó nhìn Diệp Quân, đều trở nên cảnh giác, nhất là mấy ông chủ quầy hàng sợ Diệp Quân giật đồ của họ.
Đi chưa được bao lâu, một giọng nói bỗng vang lên phía sau Diệp Quân: “Huynh đệ, xin dừng bước”.
Diệp Quân dừng bước, hắn quay người lại thì thấy có một thiếu niên đang đứng cách đó không xa, thiếu niên mặc một chiếc trường bào gấm sang trọng, phía sau y là một ông lão đeo đại kiếm trên lưng.
Thiếu niên áo gấm cười nói: “Huynh đệ, không biết tộc Thiết Thần ta đắc tội với ngươi chỗ nào?”
Tộc Thiết Thần.
Vừa nghe thế, mọi người xung quanh đều cực kỳ ngạc nhiên, đều lùi về phía sau.
Một trong bốn thế lực lớn ở khu vực Thần Hư.
Diệp Quân cười nói: “Các ngươi muốn dùng vũ lực đoạt kiếm của ta nên ta giết chúng. Nếu tộc Thiết Thần các ngươi muốn báo thù thì có thể ra tay”.
Nghe Diệp Quân nói thế, những người xung quanh đều ngạc nhiên, tên này ngông cuồng thế à?
Người đàn ông áo gấm nhìn Diệp Quân, mặc dù vẫn nở nụ cười trên môi nhưng lại khiến người ta sợ hãi.
Lúc này, ông lão lưng đeo đại kiếm bên cạnh người đàn ông áo gấm bỗng tiến đến một bước, một kiếm thế vô hình lao về phía Diệp Quân như một dòng nước lũ.
Diệp Quân tiến đến một bước, kiếm Thanh Huyên trong tay bỗng bay ra.
Vụt!
Kiếm quang lóe lên, ông lão đeo đại kiếm ở đằng xa biến sắc, ông ta rút mạnh đại kiếm sau lưng chém mạnh về phía trước.
Rắc!
Một âm thanh đứt gãy vang lên, kiếm của Diệp Quân đâm vào giữa trán ông ta.
Chỉ trong tích tắc.
Ông lão đeo đại kiếm mặt đầy vẻ khó tin nhìn Diệp Quân.
Lúc này vẻ mặt người đàn ông áo gấm cũng cực kỳ nghiêm trọng.
Sau khi hấp thu thần hồn của ông lão xong, kiếm Thanh Huyên bay vào trong tay Diệp Quân, hắn nhìn người đàn ông áo gấm, người đàn ông áo gấm vội nói: “Công tử, chuyện này là do lỗi của tộc Thiết Thần ta, bọn ta đã gây phiền phức cho ngươi rồi”.
Diệp Quân nhìn chằm chằm người đàn ông áo gấm: “Nếu tộc Thiết Thần còn đến tìm ta nữa thì ta sẽ đến tộc Thiết Thần đấy”.
Nói rồi hắn xoay người rời đi.
Hắn rất rõ nơi này, nếu hắn không quả quyết giết vài người thì chỉ sẽ dẫn đến nhiều phiền phức hơn thôi.
Hung dữ một chút mới có thể bớt đi rắc rối.
Thấy Diệp Quân biến mất ở nơi xa, vẻ mặt của người đàn ông áo gấm bỗng trở nên cực kỳ khó coi, đương nhiên y càng cảm thấy ngạc nhiên hơn vì y không ngờ thực lực của đối phương lại mạnh như vậy.
Im lặng một lúc, người đàn ông áo gấm nhìn thi thể ông lão đó, sau đó xoay người rời đi.
Diệp Quân đi tìm trong thành hồi lâu, cuối cùng cũng đến được một quán rượu, dĩ nhiên quán rượu ở đây cũng không bán loại rượu bình thường mà là một loại linh tửu, uống vào có thể tăng tu vi, dĩ nhiên cũng có cấp bậc. Linh tửu tốt thì có thể tăng tu vi rất nhanh, điều này khiến hắn nhớ tới cây thần Thiên Hành, quả Thiên Hành đó cũng có thể giúp tăng tu vi, đáng tiếc bây giờ đã không có tác dụng nhiều với hắn nữa.
Diệp Quân mua một cuốn “Chư Thế Giới”, sau khi đọc qua một lần, cuối cùng hắn cũng có sự hiểu biết kỹ càng với nơi này.
Khu vực Thần Hư.
Nơi này từng có một nền văn minh cực kỳ hùng mạnh tên là vương triều Thần Hư, thủy tổ nền văn minh của vương triều này từng có được một thần khí cực kỳ mạnh tên là Vô Thượng Thần Ấn, bên trong chứa đựng pháp luật Vô Thượng, lúc đó người trong cả khu vực Thần Hư này đều phải dựa vào Vô Thượng Thần Ấn để có được sức mạnh.
Nhưng sau đó, vương triều Thần Hư xảy ra nội chiến, Vô Thượng Thần Ấn đã bị đánh vỡ biến thành vô số mảnh vỡ trong cuộc nội chiến, sau đó rải rác khắp khu vực Thần Hư.
Chương 2250: Đá lót đường
Nội chiến trong vương triều Thần Hư khiến toàn bộ vương triều Thần Hư lập tức sụp đổ, sau khi Vô Thượng Thần Ấn của họ bị phá vỡ, lập tức thu hút sự tham lam của các nền văn minh ngoại tộc, trong đó kẻ thù không đội trời chung của vương triều Thần Hư phát động tấn công, đại quân tấn công vương triều Thần Hư.
Sau khi ngoại bang xâm lược, chắc chắn tình hình của vương triều Thần Hư càng trở nên tồi tệ, hơn nữa vương triều Thần Hư lại nội chiến, vì vậy lúc này vương triều Thần Hư đã ở trên bờ vực diệt vong. Nhưng vào thời điểm này, một vị thần tướng của vương triều Thần Hư đứng ra, người này tên là Loan Dã, ông ta đại chiến với một vị dị thần của Thần Vực phá tan tinh vực vô biên, cuối cùng cùng diệt vong.
Tinh vực vô biên đó chính là vực thẳm thời không mà hắn đến trước đó.
Trong trận chiến đó, mặc dù vương triều Thần Hư chống lại sự xâm lược của các vùng đất bên ngoài nhưng đồng thời cũng đẩy nhanh sự diệt vong của họ. Từ đó trở đi cả vương triều Thần Hư được chia thành bốn thế lực, đó là tộc Thiết Thần, Học viện Thần Pháp, tộc Cự Nhân Thiên Nhung và Vương Thành.
Đến giờ khu vực Thần Hư cũng không thể ngăn được các nền văn minh khác xâm lược, nơi này cũng đã trở thành nơi giáp giới của các nền văn minh khác nhau.
Diệp Quân cất sách trong tay đi, cau mày nói: “Tháp gia, ngươi cảm thấy người phụ nữ này bảo ta tới đây có mục đích gì?”
Tiểu Tháp nói: “Không biết, nhưng có thể chắc chắn là người phụ nữ đó đang bày bố một bàn cờ rất lớn”.
Diệp Quân gật đầu, tất nhiên hắn không dám coi thường Nhất điện chủ, nhưng điều khiến hắn cảm thấy tò mò chính là rốt cuộc người phụ nữ này cố ý sắp đặt bàn cờ này có ý đồ gì?
Diệp Quân lắc đầu, tiếp tục đọc sách trong tay.
Với hắn, bây giờ nghĩ đến chuyện này cũng chẳng có ý nghĩa gì, tất cả những gì anh phải làm chỉ là chờ đợi, vì hắn biết người phụ nữ này sẽ chủ động đến tìm hắn.
Sự phân chia cấp bậc cảnh giới ở đây cũng khác với vũ trụ Quan Huyên, các tu sĩ trong khu vực Thần Hư đều tu luyện những luật lệ tối cao do thủy tổ của nền văn minh Thần Hư thế hệ đầu tiên tạo ra, chỉ có năm cảnh giới, thấp nhất là người Tu Pháp, người Trì Pháp, người Nghịch Pháp, người Mệnh Pháp, Đế Thần Vô Thượng.
Sở dĩ những mảnh vỡ của pháp luật Vô Thượng rất quý giá là vì chúng có thể nâng cao trình độ tu vi của các tu sĩ ở đây, hơn nữa cuối cùng nếu muốn đột phá cảnh giới thì phải có đủ mảnh vỡ pháp luật Vô Thượng mới có thể đột phá với chúng.
Thế nên có thể nói các mảnh vỡ pháp luật Vô Thượng của khu vực Thần Hư là vật phải tranh giành, điều đáng nói là sau khi thứ này được con người hấp thụ, nó sẽ không biến mất thật sự mà sẽ biến thành một loại năng lượng tồn tại trong cơ thể, sau khi người này chết, nó lại xuất hiện lần nữa.
Sở dĩ khu vực Thần Hư hỗn loạn như vậy có liên quan rất nhiều.
Diệp Quân như nghĩ tới điều gì đó, đột nhiên lấy chiếc nhẫn của thợ rèn đó ra, hắn nhìn chiếc nhẫn, trong chiếc nhẫn có sáu mảnh vỡ của pháp luật Vô Thượng, thật ra sáu mảnh vỡ của pháp luật Vô Thượng cực kỳ quý giá.
Bởi vì loại tiền tệ thường được sử dụng ở đây là thứ gọi là vật phẩm bí mật, một mảnh pháp luật Vô Thượng có thể đổi được một trăm ngàn vật phẩm bí mật, độ tinh khiết năng lượng của vật phẩm bí mật này hơn hẳn vật phẩm Vĩnh Hằng mà hắn mang theo từ nền văn minh Thiên Hành.
Cộng thêm sáu mảnh vỡ pháp luật Vô Thượng vừa có được này, bây giờ hắn đã có bảy mảnh vỡ pháp luật, như thế đã có thể coi là nhà giàu ở nơi này rồi, hơn nữa hắn còn có bảo vật của thợ rèn, những bảo vật đó cũng không tầm thường, nếu bán cho người khác cũng có thể đổi được không ít mảnh vỡ pháp luật Vô Thượng.
Bây giờ điều khiến hắn hơi tò mò là với thực lực hiện giờ của hắn mà ở khu vực Thần Hư thì sẽ là cảnh giới gì?
Nói một cách nghiêm túc, hiện giờ hắn đang tu luyện trật tự đã được xem là đi trên con đường Đại Đạo độc lập, thế nên cảnh giới đã không còn có nhiều ý nghĩa với hắn, vì mỗi bước hắn đi bây giờ đều là sự đột phá của chính hắn, cảnh giới của người khác đã không còn thích hợp để đo lường hắn nữa, dĩ nhiên có thể được dùng làm tài liệu tham khảo.
Diệp Quân lại xem xét lại thông tin của tộc Thiết Thần, tộc Thiết Thần từng là thành viên của vương triều Thần Hư, sau cuộc nội chiến ở vương triều Thần Hư và cuộc xâm lược của các ngoại bang thì vương tộc của vương triều Thần Hư cũng không thể kiểm soát được tình thế nữa, thế là vương triều Thần Hư được chia thành bốn phần, tộc Thiết Thần là một trong số đó, điều đáng nói là Loan Dã chính là tổ tiên của tộc Thiết Thần.
Diệp Quân quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, khẽ nói: “Không biết vị Nhất điện chủ đó có thực lực thế nào ở đây nhỉ”.
Trước khi hắn đến, chủ nhân bút Đại Đạo đã nói với hắn cho dù với thực lực của Nhất điện chủ không thể thống nhất được nơi này, chắc chắn sức chiến đấu đỉnh cao của nơi này còn đáng sợ hơn hắn nghĩ nhiều.
Khi Diệp Quân điều tra khu vực Thần Hư, một người đàn ông trung niên mặc áo bào rộng cũng đã đến khu vực Thần Hư.
Người này chính là Đa Nguyên Đạo Đế.
Bên cạnh ông ta còn có một ông lão, ông lão cầm cây trượng, mặc thần bào, ánh mắt lạnh lùng, đằng sau ông lão là hai gã cường giả mặc chiến giáp vàng.
Hai thủ vệ Quang Âm.
Ông lão nhìn vương thành Thần Hư ở phía xa: “Bọn ta nhận được tin tức, bây giờ hắn đang ở bên trong”.
Đa Nguyên Đạo Đế bình tĩnh nói: “Các ngươi có cách giải quyết người phụ nữ đó không?”
Ông lão lắc đầu: “Người này là người đứng đầu bảng xếp hạng cấm kỵ, trừ khi điện của ta tập hợp toàn bộ sức mạnh của điện, nếu không cũng không thể ngăn cô ta được, cái giá phải trả quá lớn, bọn ta sẽ không làm thế”.
Đa Nguyên Đạo Đế im lặng không nói.
Ông lão lại nói: “Nếu cô ta đã không chọn chúng ta, thì chúng ta sẽ là kẻ thù của cô ta, kẻ thù của kẻ thù là bạn”.
Nói rồi ông ta quay đầu sang nhìn Đa Nguyên Đạo Đế: “Bọn ta sẽ tiêu diệt vũ trụ Quan Huyên giúp ngươi, giúp ngươi luyện chế vũ trụ đó thành vũ khí thời gian, nhưng ngươi phải hứa với bọn ta…”
Đa Nguyên Đạo Đế cười nói: “Yên tâm, ta nhất định sẽ giúp đạo điện Quang Âm của ngươi lấy được một tấm vé đến đạo điện”.
Ông lão khẽ gật đầu.
Đa Nguyên Đạo Đế nhìn vương triều Thần Hư khẽ cười; “Thật ra Nhất điện chủ, Tịnh tông chủ gì đó, ngay cả các kiếm tu đứng đằng sau Diệp Quân cũng chỉ là những con kiến lớn hơn một chút, cuối cùng cũng sẽ trở thành đá lót đường cho ta thôi…”