-
Chương 2241-2245
Chương 2241: Mời rượu
Cố tình đến tìm Phương Ngự?
Tất cả mọi người trong đại sảnh đều tỏ vẻ ngạc nhiên nhìn Phương Ngự đang đứng cung kính ở cách đó không xa.
Phương huynh?
Có người nhạy bén nhận ra cách xưng hô của Diệp Quân với Phương Ngự.
Sắc mặt của Hồng quản sự ngồi ở hàng đầu tiên vô cùng khó coi…
Ông ta thật sự không ngờ Diệp Quân lại trở về tìm Phương Ngự, hành động này có ý nghĩa gì? Có nghĩa viện trưởng có khả năng thật sự xem Phương Ngự như huynh đệ…
Sắc mặt ông ta dần trở nên tái nhợt.
Không chỉ ông ta mà sắc mặt rất nhiều người của thế gia và tông muôn cũng trở nên kỳ quái, lúc Phương Ngự sa cơ thất thế, bọn họ từng châm chọc rất nhiều.
Tất cả mọi người đều cho rằng viện trưởng địa vị cao quý hoàn toàn không có khả năng xem Phương Ngự như huynh đệ.
Viện trưởng là ai?
Phương Ngự là ai?
Hai người sao có thể là huynh đệ được?
Mà lúc này, lời nói của Diệp Quân như tát một bạt tai lên mặt mọi người.
Phương Ngự nhìn Diệp Quân một lúc lâu, sau đó chợt bật cười: “Dương huynh”.
Diệp Quân mỉm cười nói: “Ta ở lại hai ngày rồi đi, muốn mời huynh uống rượu, có thời gian không?”
Xì xào!
Xung quanh vang lên tiếng xôn xao.
Đây là hỏi, không phải ra lệnh!
Không phải cấp trên nói chuyện với cấp dưới, hắn thật sự coi Phương Ngự bình đẳng với mình.
Phương Ngự cười đáp: “Có”.
Diệp Quân gật đầu: “Vậy thì uống ở Tiên Bảo Các luôn đi”.
Diệp Quân và Phương Ngự nhanh chóng rời đi, lúc này, tất cả quản sự và vô số cao thủ của Tiên Bảo Các đã đứng đợi bên ngoài.
Một ông lão vội vàng đi tới trước mặt Diệp Quân và Phương Ngự: “Viện trưởng, Phương công tử, xin mời”.
Diệp Quân cười nói với ông lão: “Ông là?”
Ông lão vội nói: “Thuộc hạ tên Lý Thâm, Tổng quản sự Tiên Bảo Các của thành Quan Huyên”.
Diệp Quân gật đầu: “Ông dẫn đường đi”.
Ông lão hành lễ: “Mời”.
Cứ thế, dưới sự dẫn đường của Lý Thâm, một nhóm quản sự và cường giả của Tiên Bảo Các, Diệp Quân và Phương Ngự đi tới tầng cao nhất của Tiên Bảo Các, tầng này là sang trọng nhất, vách tường xung quanh đều được làm từ thuỷ tinh thượng đẳng đặc biệt, tầm nhìn vô cùng rộng rãi.
Diệp Quân và Phương Ngự chọn một vị trí cạnh cửa sổ, sau khi hai người ngồi xuống, Lý Thâm quản sự cung kính hành lễ, sau đó dẫn theo nhóm quản sự lui xuống, nhưng bọn họ cũng không dám rời đi mà đều đứng trông ở bên ngoài, lúc này, trong hành lang hai bên cũng rất đông người…
Viện trưởng!
Tuy thấy bọn họ đều là quản sự, hơn nữa còn là quản sự của thành Quan Huyên, quyền thế ngút trời, nhưng đây chỉ là với thế gia và thế lực bình thường mà thôi, nếu nhìn khắp vũ trụ Quan Huyên, bọn họ vẫn đứng ở tầng lớp thấp nhất, dù sao trưởng lão ngoại các đã có thể quyết định sống chết của bọn họ một cách dễ dàng rồi, còn chưa nói đến nội các, trên nội các còn có Các chủ…
Mà Diệp Quân là vua chân chính của vũ trụ Quan Huyên!
Một câu nói của hắn, đừng nói là giết chết một người, dù là tiêu diệt một thế lực cũng rất dễ dàng, thậm chí một câu lơ đãng cũng đủ huỷ diệt một thế lực rồi…
Không ít người trên hành lang cũng rất căng thẳng lo lắng, vì Diệp Quân cách bọn họ quá xa, đây là lần đầu tiên bọn họ tiếp xúc với Diệp Quân trong một khoảng cách gần như thế.
Dù trông Lý Thâm có vẻ rất bình tĩnh, nhưng thật ra ông ta cũng khá căng thẳng, vì ông ta không thể xác định mục đích thật sự khi đến Tiên Bảo Các của Diệp Quân lần này…
Không ai biết rốt cuộc Diệp Quân và Phương Ngự đã trò chuyện những gì, chỉ biết hai người trò chuyện cả một buổi tối, hơn nữa còn uống rất nhiều rượu.
Sáng hôm sau, khi Phương Ngự tỉnh lại thì Diệp Quân đã rời đi.
Phương Ngự dạy trán, nhìn bàn ăn bừa bãi trước mặt, gã lắc đầu cười khẽ, sau đó đứng dậy rời đi, vừa ra ngoài, gã đã sửng sốt.
Vì mấy người nhóm Lý Thâm vẫn còn đợi ở đây.
Phương Ngự nói: “Viện trưởng đã đi rồi”.
Lý Thâm mỉm cười cất lời: “Phương công tử, chúng ta ở đây để đợi cậu, không biết cậu có cần gì không?”
Đợi gã?
Phương Ngự thoáng ngây người, nhìn vẻ lấy lòng lộ liễu của họ, gã cười khẽ, đương nhiên gã biết vì sao những người này lại đối xử với mình như thế. Nếu là trước đây chắc chắn gã sẽ bị mê muội, nhưng lúc này trong lòng gã rất thông suốt, thật ra dáng vẻ lấy lòng nhìn như chân thành này đều là giả, có thể không từ chối nhưng tuyệt đối đừng xem là thật.
Phương Ngự cười nói: “Ta muốn trở về nhà họ Phương một chuyến”.
Lý Thâm vội nói: “Lập tức sắp xếp.
Hồng quản sự ở bên cạnh thoáng chần chừ, sau đó đi tới trước mặt Phương Ngự, cung kính hành lễ: “Phương công tử, trước đây là ta có mắt không thấy Thái Sơn, mong Phương công tử đừng để bụng”.
Phương Ngự cười đáp: “Hồng quản sự quá lởi rồi, chỉ là một chuyện nhỏ thôi mà”.
Hồng quản sự còn định nói gì đó nhưng Phương Ngự đã nhìn về phía Lý Thâm, Lý Thâm nhìn Hồng quản sự, sau đó cất lời: “Mời Phương công tử”.
Phương Ngự gật đầu, sau đó đi về phía xa.
Mọi người vội vàng nhường đường.
Sắc mặt Hồng quản sự u ám…
Chương 2242: Một bước lên mây
Ông ta không quan tâm thái độ của Phương Ngự, thái độ của gã không quan trọng, nhưng cấp trên của ông ta sẽ vì chuyện này mà đánh giá ông ta một lần nữa, thậm chí là ngó lơ ông ta.
Vì không ai dám chắc Phương Ngự sẽ nói xấu Hồng quản sự với Diệp Quân hay không, dù xác suất chỉ là một phần mười nghìn thì bọn họ cũng không dám đánh cuộc.
Nói một cách đơn giản thì bắt đầu từ khoảnh khắc khi nãy, Hồng quản sự là ông ta đã hoàn toàn bị ngó lơ…
Tiên Bảo Các và thư viện cũng giống như quan trường vậy!
Phương Ngự trở lại nhà họ Phương, gã vừa về đến thì thấy Tộc trưởng Phương Đình đã dẫn theo người trong gia tộc đợi trước cửa từ lâu.
Thấy Phương Ngự, Phương Đình vội vàng cất tiếng chào: “Tiểu Ngự…”
Lúc này, đương nhiên ông ta cũng khá ngại ngùng, nhưng bây giờ không phải lúc để ngại ngùng, tương lai nhà họ Phương vẫn cần phải dựa vào Phương Ngự, vì thế có ngại ngùng đến mấy, ông ta vẫn phải cố chịu đựng.
Nhìn Tộc trưởng và tộc nhân đang lấy lòng trước mặt, Phương Ngự không khỏi cảm thán.
Gã có thể không quan tâm thái độ của người ngoài, nhưng sao có thể coi thường thái độ người thân của mình được?
Từ sau khi gã tới Văn Hoá Viện, nhà họ Phương đã không liên lạc với gã nữa, thậm chí còn có vẻ cố ý né tránh…
Đây là người thân của gã đấy!
Phương Ngự thầm thở dài, gã nhìn về phía Phương Đình: “Tộc trưởng, ta muốn đi tới nhà thờ tổ một chuyến”.
Phương Đình vội đáp: “Được, được!”
Sau đó, ông ta dẫn Phương Ngự đi tới nhà thờ tổ, Phương Ngự đi vào trong rồi quỳ xuống.
Phương Đình và người nhà họ Phương thì đợi ở bên cạnh.
Phương Ngự im lặng nhìn những linh bài của nhà họ Phương.
Hôm qua uống rượu tán gẫu với Diệp Quân ở Tiên Bảo Các, Diệp Quân nói rất nhiều rất nhiều chuyện với gã, cuối cùng, Diệp Quân hy vọng gã làm giúp mình một chuyện, chuyện kia không thể thành công trong một khoảng thời gian ngắn mà phải thực hiện lâu dài…
Gã đã đồng ý.
Nhưng gã phải rời khỏi nhà họ Phương.
Phương Ngự chậm rãi đứng dậy, lúc này, Phương Đình chợt đi vào, ông ta mỉm cười nói: “Tiểu Ngự, nhà họ Nhạc phái người tới”.
Phương Ngự cau mày: “Bọn họ đến đây làm gì?”
Phương Đình thoáng chần chừ, sau đó đáp: “Nhà họ Nhạc muốn thành hôn theo thời gian đã giao hẹn…”
Phương Ngự ngây người, sau đó lắc đầu cười khẽ: “Giúp ta nói với bọn họ là ta không trèo cao nổi”.
Phương Đình còn muốn nói gì đó nhưng Phương Ngự chợt bảo: “Tộc trưởng, ta muốn rời khỏi nhà họ Phương một khoảng thời gian, khoảng thời gian này nhà họ Phương nên khiêm tốn một chút, nếu có người đến lôi kéo thì tốt nhất nên từ chối, nền tảng nhà họ Phương chúng ta quá tệ, thành Quan Huyên sâu thẳm khó dò, nhà họ Phương chúng ta hoàn toàn không thể xoay sở được, ở lại Ung Châu chậm rãi phát triển thì tốt hơn…”
Phương Đình vội nói: “Tiểu Ngự, cậu muốn rời khỏi nhà họ Phương để đi đâu?”
Phương Ngự không đáp mà đi ra ngoài.
Phương Đình vội gọi lại: “Tiểu Ngự…”
Nhưng Phương Ngự vẫn không quay đầu, gã nhanh chóng biến mất trong tầm mắt người nhà họ Phương.
Chuyện Diệp Quân uống rượu cùng Phương Ngự ở Tiên Bảo Các nhanh chóng lan truyền khắp thành Quan Huyên.
Tất cả mọi người đều không ngờ Diệp Quân lại xem một kẻ nhỏ bé là bạn tốt, là huynh đệ.
Mà lúc này, Phương Ngự vốn là nhân vật xấu lại trở thành nhân vật tốt ở thành Quan Huyên, các thế gia tông môn lớn và rất nhiều thế lực bắt đầu dạy dỗ vãn bối của mình nhất định phải chính trực, kiên trì với mục tiêu ban đầu của mình giống như Phương Ngự…
Lúc này, người người đều bảo làm người nhất định làm Phương Ngự.
Văn Hoá Viện.
Dương Việt chạy chậm tới phòng ông nội mình Dương Cập, sau khi vào phòng, gã thấy Dương Cập đang ngồi trên ghế dài ở cách đó không xa.
Dương Việt vội vàng đi tới, sau đó nói: “Ông nội, vừa nhận được tin Phương Ngự từ chức rồi, bên trên phê chuẩn ngay lập tức, có lẽ… gã ta được điều chuyển đến nơi khác, chỉ không biết là nơi nào…”
Dương Cập gật đầu, nét mặt không chút cảm xúc: “Ông biết”.
Dương Việt chần chừ một lát rồi nói: “Ông nội, hình như ông không được vui?”
Dương Cập bình tĩnh nói: “Vui chứ, sao lại không vui? Phương Ngự có tiền đồ hơn rồi”.
Dương Việt gật đầu: “Lần này không còn ai dám khinh thường gã ta nữa, hơn nữa chắc chắn thư viện sẽ giao trách nhiệm nặng nề cho gã ta…”
Dương Cập cười châm chọc: “Có quan hệ với viện trưởng đương nhiên là một bước lên mây rồi… Còn những người không có quan hệ với viện trưởng… Cuộc đời này vẫn luôn là như thế, sẽ không thay đổi…”
Lúc này, chợt có một ông lão đi vào phòng.
Thấy người đó, Dương Việt và Dương Cập đều sửng sốt.
Vì người đến chính là Trương Lão của nội các.
Dương Cập vội vàng đứng lên, hỏi với giọng điệu nghi ngờ: “Trương các lão, ngài?”
Trương Lão khẽ mỉm cười: “Dương Cập, thư viện đã điều tra rõ ràng chuyện năm đó rồi, là có người ở ngoại các nhằm vào ông, ông không có sai sót, chẳng những không có sai sót mà ban đầu còn vì ông chính trực, không thông đồng với bọn họ, nhờ thế mới không mang đến tổn thất cho thư viện. Hiện tại mọi việc đều đã điều tra rõ, nội các đã phê chuẩn, bắt đầu từ bây giờ, ông được đưa vào ngoại các, đảm nhiệm chức vụ Ngự sử Đô sát viện giám sát, có quyền giám sát, vạch tội quan viên, xét duyệt tấu chương chuyển lời, đưa ý kiến cho Viện trưởng…”
Nói xong, ông ta đưa cho Dương Cập một lệnh bài, Dương Cập hơi mơ hồ: “Trương các lão, chuyện gì… xảy ra thế này?”
Trương Lão cười nói: “Là Viện trưởng đích thân căn dặn, còn nữa cháu trai của ông hoàn toàn có tư cách gia nhập thư viện, ông có thể cho thằng bé đến tổng viện báo danh”.
Nói đến đây, ông ta thoáng dừng lại rồi mới nói tiếp: “Viện trưởng bảo ta chuyển lời với ông, ngài ấy nói thư viện mới thành lập chắc chắn có rất nhiều chỗ không hoàn thiện, nhưng ngài ấy hy vọng ông có thể đừng mất đi hy vọng với ngài ấy và thư viện…
Lúc này, Dương Cập đã nước mắt lưng tròng.
Đại Chu.
Nạp Lan Ca đứng trước cửa đại điện, Ám U đứng sau lưng cô.
Nạp Lan Ca nhìn chằm chằm Ám U: “Chắc chắn chưa?”
Ám U gật đầu, đã điều tra rõ, Nạp Lan tộc trưởng thật sự… Chuyện này ảnh hưởng nghiêm trọng, mong Các chủ tự mình quyết định”.
Nạp Lan Ca im lặng.
Chương 2243: Xin từ chức
Ám U cung kính đứng đó, không nói gì.
Nạp Lan Ca nói: “Ngao Trấn là do cha ta sắp xếp à?”
Ám U đáp: “Ngao Trấn và tộc trưởng Nạp Lan âm thầm liên lạc, nhưng chuyện của tộc Thiên Long lần này không liên quan đến tộc Nạp Lan, đừng nói là tộc trưởng Nạp Lan, đến Các chủ và ta cũng không biết, lần này Viện trưởng thay đổi diện mạo trở về vũ trụ Quan Huyên. Tộc Thiên Long muốn đào tạo một thiên tài Yêu tộc, sau đó cho vào Yêu Đạo Viện để khống chế toàn bộ Yêu Đạo Viện, nhưng bọn họ không ngờ lại gặp Viện trưởng… Nhưng đúng là tộc trưởng Nạp Lan có lên kế hoạch, trong rất nhiều tộc đều có tai mắt của ông ấy, đương nhiên trong tộc Nạp Lan cũng có không ít tai mắt của các tộc khác…”
Nạp Lan Ca im lặng một lúc mới nói: “Chuyện lần này ông đã thông báo cho Tiểu Quân chưa?”
Ám U gật đầu: “Không dám giấu Các chủ, chuyện lần này là Viện trưởng bảo thuộc hạ âm thầm điều tra, vì thế thuộc hạ đã thông báo cho Viện trưởng đầu tiên”.
Nạp Lan Ca gật đầu: “Về Quan Huyên”.
Nói xong cô quay người rời đi.
Ám U cũng biến mất.
Tộc Nạp Lan.
Nạp Lan Ca ngồi ở vị trí cao nhất, bên cạnh cô là Nạp Lan Danh tộc trưởng Nạp Lan.
Trong điện chỉ có hai cha con.
Nạp Lan Ca mặt không cảm xúc, giữ chức vụ cao đã lâu, trên người cô lúc này cũng tự có một luồng uy áp vô hình.
Nạp Lan Danh khẽ nói: “Con biết hết rồi à?”
Nạp Lan Ca gật đầu.
Nạp Lan Danh lắc đầu cười: “Ám U lợi hại thật”.
Nạp Lan Ca hỏi: “Tại sao ạ?”
Nạp Lan Danh quay đầu nhìn cô: “Tiểu Ca, con là Các chủ của Tiên Bảo Các, là chủ mẫu của vũ trụ Quan Huyên, nhưng con có chắc chắn vị trí của mình được đảm bảo không? Con…”
Rầm!
Nạp Lan Ca bất ngờ đập bàn, chiếc bàn vỡ tan.
Tiếng của Nạp Lan Danh im bặt.
Mặt Nạp Lan Ca lạnh như băng, cô hít sâu một hơi rồi nói: “Cha, người thật sự nghĩ rằng không có tộc Thiên Long, không có Thiên Thiên cô nương, tộc Nạp Lan có con là có thể yên tâm rồi ư? Người sai rồi”.
Nạp Lan Danh cau mày.
Nạp Lan Ca lắc đầu: “Từ Nhu, Từ Thụ cô nương của Chân vũ trụ, mấy người của nền văn minh Thiên Hành, còn có Chu Phạn cô nương, năng lực của họ đều mạnh hơn con không biết bao nhiêu lần, con có thể trở thành Các chủ của Tiên Bảo Các, trở thành chủ mẫu trên danh nghĩa của vũ trụ Quan Huyên không phải vì năng lực của con cao tới đâu, chỉ vì con và Tiểu Quân quen biết sớm, nếu không vì vậy thì Tiên Bảo Các và nội các làm sao tới lượt con quản lý, phụ trách?”
Sắc mặt Nạp Lan Danh âm trầm nặng nề.
Nạp Lan Ca khẽ thở dài: “Cha, trước đây con đến nhắc nhở người là muốn nói với người thư viện rất phức tạp, rất nhiều người để mắt đến tộc Nạp Lan chúng ta, con cứ tưởng người hiểu hết, nhưng bây giờ xem ra, người vẫn chưa khống chế được dã tâm của mình”.
Nạp Lan Danh nhìn chằm chằm Nạp Lan Ca: “Tiểu Ca, con không thiếu gì hết, bao năm qua để tránh bị nghi ngờ, tuy con có hỗ trợ cho tộc Nạp Lan nhưng cũng hạn chế, con có thể toàn tâm toàn ý nghĩ cho Tiểu Quân, nhưng ta không thể không nghĩ ho tộc Nạp Lan. Ta biết ta chưa nhìn thấy thế giới rộng lớn, tầm nhìn hạn hẹp, nhưng con có biết bao năm qua tộc Nạp Lan ta đối mặt với tộc Thiên Long đã phải hạ mình đến mức nào không? Bọn họ vô cùng hung hãn, quá đáng”.
Nạp Lan Ca im lặng.
Nạp Lan Danh nói tiếp: “Con không muốn chúng ta cuốn vào vòng xoáy này, nhưng con có biết khi con trở thành Các chủ Tiên Bảo Các và chủ mẫu của vũ trụ Quan Huyên, tộc Nạp Lan ta đã không thể tránh khỏi việc bị cuốn vào vòng xoáy này rồi không. Giống như trong thế tục, khi đã có Thái tử, Hoàng đế đột nhiên ủng hộ một Hoàng tử khác, ta hỏi con, cho dù Hoàng tử đó không muốn tranh giành, nhưng hắn và tộc mẫu của hắn thật sự có thể mặc kệ, tránh xa được sao?”
Nói xong ông lắc đầu: “Con và Tiểu Quân, bao gồm cả Thiên Thiên cô nương, các con đều không có quá nhiều ham muốn đối với quyền lực, đó là vì các con vốn đã nắm quyền lớn nhất thế gian này, nhưng chúng ta thì sao? Tiểu Ca, các con không thể bắt tất cả mọi người đều làm giống như các con được!”
Nạp Lan Ca từ từ nhắm mắt lại.
Nạp Lan Ca nói tiếp: “Vua nào triều thần nấy, nếu đời Viện trưởng tiếp theo không phải con của con, nếu một nghìn năm sau, tình hình của tộc Nạp Lan chúng ta trở nên tồi tệ, con nhìn Kiếm Chủ Nhân Gian đi, sau khi ông ấy đi, mấy tộc có quan hệ với ông ấy trước đây, ngoài Cổ tộc và Nguyệt tộc ra, những thế gia lớn khác có ai được sống tốt? Ta là cha của con, nhưng cũng là tộc trưởng của tộc Nạp Lan, ta không thể không suy nghĩ cho tộc Nạp Lan được!”
Nạp Lan Ca khẽ nói: “Cha, người phải hiểu rằng tộc Nạp Lan vốn chỉ là một tộc nhỏ, chúng ta không đủ căn cơ, cho dù con hỗ trợ tộc Nạp Lan nhiều hơn nữa, trong thời gian ngắn chắc chắn sẽ tăng thực lực của tộc Nạp Lan lên rất nhiều. Nhưng người có bao giờ nghĩ rằng như vậy chắc chắn sẽ khiến tộc Nạp Lan bành trướng, cuối cùng rước đến họa diệt tộc không?”
Nạp Lan Danh im lặng.
Nạp Lan Ca tiếp tục nói: “Còn nữa, mẹ chồng giao Tiên Bảo Các cho con không có nghĩa là bà ấy không quan tâm nữa. Người phải biết rằng, đằng sau Tiểu Quân, ngoài mẹ chồng còn có những cường giả hàng đầu và nhóm tham mưu của Dương tộc nữa, bây giờ họ không quản lý không có nghĩ là họ không biết chuyện, dù là mọi điều tộc Nạp Lan ta làm hay là tộc Thiên Long làm, người nghĩ họ thật sự không biết gì sao?”
Nói tới đây cô lắc đầu: “Còn Thiên Thiên cô nương nữa, cô ấy và Tiểu Quân hợp thành một thể, người nghĩ lần này cô ấy và Tiểu Quân hoàn toàn đoạn tuyệt rồi ư? Con nói cho người biết, Tiểu Quân không phải người vô tình, Thiên Thiên cô nương và huynh ấy vào sinh ra tử nhiều năm, trong lòng Tiểu Quân, địa vị của cô ấy vô cùng đặc biệt. Cha à, người nghĩ mọi chuyện đơn giản quá đó”.
Nạp Lan Danh vô cảm: “Vậy nên con định trừng phạt ta thế nào?”
Nạp Lan Ca lắc đầu: “Con không trừng phạt cha”.
Nạp Lan Danh nhíu mày.
Nạp Lan Ca chầm chậm đứng dậy, nhẹ nhàng nói: “Thời gian này vũ trụ Quan Huyên xảy ra rất nhiều chuyện, những chuyện này khiến con hiểu cho dù con cố gắng hơn nữa thì con cũng không thể quản lý tốt được Tiên Bảo Các và vũ trụ Quan Huyên. Bởi vậy con đã xin mẹ chồng n ghỉ, giao lại Tiên Bảo Các cho Chu Phạn cô nương, còn nội các, sau này sẽ do Chu Phạn cô nương và Từ Nhu cô nương cùng quản lý…”
“Tiểu Ca!”
Nạp Lan Danh đứng dậy, ông nhìn Nạp Lan Ca với vẻ không thể tin được, run run nói: “Con không thể…”
Nạp Lan Ca lắc đầu: “Con không có năng lực đó thì tại sao lại giữ vị trí đó? Chu Phạn cô nương và các cô nương khác xuất sắc hơn con, phù hợp hơn con”.
Nói xong, trong mắt cô ấy hiện lên vẻ phức tạp, cô lập tức bước ra ngoài.
Trong điện.
Sắc mặt Nạp Lan Danh tái nhợt như tờ giấy.
Thành Quan Huyên, nội các.
Nội các có không ít người, hiện tại đã có chín người, nhưng người thực sự nắm binh quyền lại rất ít.
Dương nhiên, đây là điều Diệp Quân và Nạp Lan Ca cố ý.
Quyền lợi của người ở nội các vốn đã rất lớn, nếu còn nắm thêm binh quyền, rất có thể sẽ xảy ra vấn đề, không phải sợ tạo phản mà là sợ thành viên nội các nắm binh quyền dần dần trở nên tham vọng hơn, dù sao phía sau mỗi một thành viên nội các đều đại diện cho một thế lực, nếu lại nắm binh quyền thế thế lực sẽ quá lớn mạnh.
Tín công chúa và Nguyệt Hoàng nắm binh quyền, nhưng họ đều ở ngoài, chuyện của nội các hầu như họ chỉ có quyền bỏ phiếu. Mà họ cũng thông minh, rất ít khi quan tâm chuyện của nội các, bởi vì họ biết quyền lực trong tay họ đã quá lớn, nếu còn can thiệp vào chuyện của nội các nữa thì chắc chắn không phải là chuyện tốt đối với họ.
Hôm nay tất cả thành viên của nội các đều có mặt, bao gồm cả Tín công chúa và Nguyệt công chúa, còn có cả Trấn Nam Tuyết thuộc Trấn tộc mới trở thành thành viên nội các, cô ta đại diện cho Trấn tộc.
Ngồi trên vị trí đầu là Diệp Quân, nhưng Nạp Lan Ca không ở đây.
Diệp Quân nhìn mọi người đang có mặt, những người ở đây có thể nói là những người có quyền lực nhất vũ trụ Quan Huyên.
Diệp Quân cười nói: “Hình như ta vẫn chưa ngồi ở đây nói chuyện đàng hoàng với các vị bao giờ”.
Nghe Diệp Quân nói thế mọi người đều cười rộ lên.
Đúng vậy, từ sau khi Diệp Quân trở thành Viện trưởng vẫn luôn ở ngoài, hầu như chưa quay trở lại bao giờ.
Diệp Quân nghiêm túc nói: “Hôm nay ta gọi mọi người tới là muốn thảo luận với mọi người cách thống trị vũ trụ Quan Huyên, ta cũng rất muốn nghe ý kiến của mọi người, mọi người có thể phát biểu thoải mái”.
Tín công chúa mỉm cười: “Viện trưởng, thật sự có thể phát biểu thoải mái ư?”
Diệp Quân gật đầu: “Đúng thế”.
Tín công chúa gật đầu rồi bảo: “Chúng ta đều hiểu ý định Viện trưởng thiết lập trật tự. Trật tự dó cũng không phải không được, nhưng ta có hai ý kiến. Thứ nhất, Viện trưởng à, chúng ta không thể vội vàng, không thể ngày một ngày hai là xong chuyện được. Trật tự mới cũng vậy, càng vội sẽ càng dễ có vấn đề, dù sao hàng chục triệu năm qua, chúng ta vẫn luôn coi trọng cường giả, dùng thực lực để nói chuyện, bỗng dưng bảo mọi người tuân thủ Quan Huyên Pháp, chắc chắn rất nhiều người sẽ có phần phản kháng và không quen”.
Chương 2244: Cuộc thi vũ trụ
Nói đến đây bà ấy nhìn Diệp Quân, Diệp Quân gật đầu: “Bà nói tiếp đi”.
Tín công chúa gật đầu, nói tiếp: “Bộ phần cốt lõi nhất hiện tại của vũ trụ chúng ta vẫn là các thế gia và tông môn lớn nhỏ, mà điều này không thể tránh được, bởi vì nếu người ở tầng lớp thấp nhất vùng lên, chắn chắn sẽ khiến gia tộc của họ trỗi dậy, không lâu sau đó sẽ có một gia tộc mới, mà dù là người của thế gia hay người ở tầng lớp thấp, lý do họ phấn đấu không chỉ để nâng cao thực lực của bản thân mà còn để làm rạng danh tổ tiên, dẫn dắt gia tộc của mình cùng phát triển…”
Mọi người đều im lặng.
Diệp Quân gật đầu: “Tín công chúa nói rất có lý”.
Tín công chúa mỉm cười: “Vậy ta nói tiếp nhé”.
Diệp Quân cười khẽ: “Mời tiếp tục”.
Tín công chúa gật đầu: “Ý kiến thứ hai của ta là khi chúng ta thiết lập trật tự cũng không được bỏ qua bản chất của con người. Cần phải lưu ý rằng dù là thế gia hay tông môn, khi mọi người tụ tập cùng nhau nghĩ cách phát triển, mục đích cuối cùng đều là lợi ích, chỉ khi có lợi ích thì mọi người mới tích cực chủ dộng. Bất kỳ thế gia hay tông môn nào chắc chắn cũng có dã tâm cực lớn, đương nhiên sẽ vì dã tâm mà không từ thủ đoạn, như vậy chắc chắn không thể thực hiện được. Nhưng nếu chúng ta có thể lợi dụng được dã tâm này của họ thì sẽ rất dễ dàng kiểm soát họ”.
Lý Bán Tri cũng lên tiếng: “Ta đồng ý với lời Tín công chúa nói, dù là thế gia hay tông môn đều là một bộ phận quan trọng của thư viện này, hơn nữa trong cả vũ trụ Quan Huyên, có vô số thế gia và tông môn, nếu có thể kiểm soát thì vừa có giúp được họ, vừa giúp được chúng ta”.
Tín công chúa nhìn Lý Bán Tri, mỉm cười nhẹ.
Bà ấy và Lý Bán Tri tuy quen biết nhưng rất ít khi liên lạc, bởi vì bà thường xuyên ở ngoài.
Lúc này, Nguyệt Hoàng bật cười: “Ta có cách kiểm soát những thế gia và tông môn này, vũ trụ này của chúng ta rất rộng lớn, không nên chỉ nhìn thấy mỗi vũ trụ Quan Huyên, chẳng hạn như chúng ta có cuộc thi Vạn Châu, vậy tại sao không thể có một cuộc thi vũ trụ? Để các thiên tài và yêu nghiệt của mỗi vũ trụ trong nền văn minh cùng cấp tụ tập với nhau, sau đó thưởng hậu hĩnh hơn một chút, chẳng hạn như ai đạt thứ hạng cao thì không chỉ nhận được phần thưởng cực kỳ có lợi cho mình, mà gia tộc của người đó cũng nhận được phần thưởng cực kỳ có giá trị…”
Nói xong bà ấy dừng một chút mới nói tiếp: “Cách tốt nhất để kiểm soát những thế gia và tông môn này là dùng lợi ích, chỉ khi có đủ lợi ích, họ mới tuân theo quy định chúng ta đặt ra, hơn nữa là cam tâm tình nguyện tuân theo. Đương nhiên đây chỉ là điều chung chung, nếu Viện trưởng thấy khả thi thì tới lúc đó ta có thể lập ra một bản kế hoạch cụ thể hơn”.
Diệp Quân gật đầu: “Trước đây ta vẫn luôn bỏ qua điều này, mọi người đều muốn được sống tốt hơn, nếu không có lợi ích, ai muốn đi theo chúng ta? Những cuộc thi theo phương thước nhận được lợi ích này khá nhiều, nhưng vẫn chưa đủ, tới khi ấy Nguyệt Hoàng có thể làm một bản kế hoạch cụ thể đưa cho nội cách, sau khi bàn bạc với nội cách thì đưa cho ta hoặc Tiểu Ca”.
Nguyệt Hoàng mỉm cười: “Được”.
Tín công chúa nói: “Thật ra so với tông môn và thế gia, sắp tới chúng ta sẽ phải đối mặt với một vấn đề nghiêm trọng hơn, đó là cả một nền văn minh. Dù sao thì các tông môn và thế gia chỉ là những thế lực nhỏ, nhưng một nền văn minh thì phức tạp hơn nhiều, họ không chỉ có những thế lực chủ chốt hùng mạnh, mà trong đó còn có vô số các thế gia và tông môn khác…”
Nói đến đây, bà ấy nhìn Trấn Nam Tuyết, cười nói: “Trấn Nam Tuyết cô nương, điều này cô càng có quyền lên tiếng hơn chúng ta”.
Trấn Nam Tuyết khẽ mỉm cười: “Thật ra Viện trưởng đã có cách giải quyết, đó là phân chia khu vực để quản lý, mỗi nền văn minh đều có tinh vực vũ trụ riêng, mọi người có thể giao lưu với nhau nhưng không được đến nền văn minh của nhau để sinh sống, như thế có thể giảm bớt rất nhiều mâu thuẫn và xung đột, nhưng ở đâu có người thì ở đó có đấu tranh, giữa các nền văn minh cũng vậy, người ở nền văn minh cấp cao chắc chắn coi thường người ở nền văn minh cấp thấp, nếu gặp nhau chắc chắn sẽ xảy ra mâu thuẫn…”
Nói đến đây cô ta suy nghĩ một chút rồi lại nói: “Vì thế ta đề nghị đến lúc đó ban hành lệnh cấm. Ví dụ như không có lý do đặc biệt thì người của nền văn minh cấp cao không được vào nền văn minh cấp thấp, cho dù vào cũng vẫn bị hạn chế, chẳng hạn như hạ thấp tu vi… Ngoài ra, vũ trụ Quan Huyên nên thành lập một nhóm người bảo vệ đặc biệt, nhóm bảo vệ này chuyên dùng để bảo vệ trật tự giữa các nền văn minh…”
Diệp Quân gật đầu: “Ý kiến này của cô rất được, còn về đội người bảo vệ đặc biệt này…”
Trấn Nam Tuyết nghiêm nghị nói: “Thực lực nhất định phải cực kỳ mạnh, phải có khả năng áp chế được tất cả các nền văn minh vũ trụ, hơn nữa đội bảo vệ này còn phải là người chính công vô tư, không được can thiệp vào nội bộ và sự phát triển của mỗi nền văn minh, nếu không sẽ là tai họa cho rất nhiều nền văn minh”.
Diệp Quân nghĩ ngợi một lúc rồi gật đầu: “Điều cô nói rất hay, có thể thực hiện, còn đội người bảo vệ đặc biệt này, tới khi đó ta sẽ thành lập”.
Trấn Nam Tuyết cười: “Được”.
Diệp Quân nhìn tất cả mọi người đang có mặt rồi nói: “Tín công chúa nói đúng, chúng ta không thể vội vàng, việc thiết lập trật tự này không thể vội được, nhưng cũng không thể không vội, bắt đầu từ hôm nay, cứ nửa năm, thành viên nội các họp một lần, mọi người cùng trao đổi, tiếp xúc với nhau nhiều hơn… nhất là Tín công chúa và Nguyệt Hoàng, các cô đừng giấu giấu nghề nữa, ở đây không có chuyện vắt chanh bỏ vỏ, qua cầu rút ván, nếu hai bà có năng lực, ta có thể cho hai bà thêm quyền”.
Tín công chúa cười duyên dáng: “Viện trưởng, lời này là cậu nói đó nha”.
Diệp Quân gật đầu: “Chỉ cần hai bà có năng lực, thật tâm giúp đỡ ta thiết lập trật tự này, ta có thể cho các bà thêm lợi ích và quyền lợi, đương nhiên ta hy vọng các bà đừng đánh mất chính mình”.
Đương nhiên hắn hiểu, muốn mọi người làm giúp mình cách tốt nhất không phải là chỉ nói suông, nói những lời mọi người đều bình đẳng, mà là lợi ích, ngươi đưa ra lợi ích đủ lớn, những người này chịu làm cho ngươi, hơn nữa còn cam tâm tình nguyện làm cho ngươi!
Giống như trong thế tục, nếu ông chủ không hứa hươu hứa vượn, làm gì có nhân viên nào chịu làm?
Nếu ông chủ hào phóng, tầm nhìn rộng lớn, có nhân viên nào không muốn hết lòng đi theo ngươi?
Mọi người lại bàn thêm vài canh giờ nữa, sau khi Diệp Quân dặn dò xong hết mọi chuyện, mọi người mới giải tán.
Ở lối vào Quan Huyên Điện, Tín công chúa và Nguyệt Hoàng đang bước đi chậm rãi.
Khi xưa họ là kẻ thù không đội trời chung, sau này gia nhập vũ trụ Quan Huyên, thật ra thù hận giữa hai bên đã tan biết, nhưng họ vẫn giả vờ như không hợp, mục đích đương nhiên là để bảo vệ chính mình.
Tín công chúa mỉm cười: “Nói thật lần này ta rất bất ngờ”.
Nguyệt Hoàng nói: “Chuyện của tộc Thiên Long à?”
Tín công chúa gật đầu.
Trong những năm qua, tộc Thiên Long phát triển rất nhanh, dù những thế gia lâu đời như họ cũng phải tránh xa.
Ai dám đắc tội tộc Thiên Long?
Dù sao Ngao Thiên Thiên cũng đi theo Diệp Quân vào sinh ra tử mỗi ngày, tình cảm này chắc chắn không thua kém Nạp Lan Các chủ.
Nếu Ngao Thiên Thiên sinh con, viện trưởng đời tiếp theo chưa thể biết được sẽ là ai!
Cũng chính vì vậy mà tộc Thiên Long mới có lòng tin như thế.
Nguyệt Hoàng khẽ nói: “Ta cũng rất ngạc nhiên, có thể thấy viện trưởng nghiêm túc muốn thiết lập trật tự mới…”
Tín công chúa gật đầu: “Viện trưởng trưởng thành rồi”.
Thực ra chuyện lần này cũng nhắc nhở hai người họ, vì trật tự mới đó, đến tộc Thiên Long Diệp Quân cũng dám diệt, chứ đừng nói là thế gia và tông môn khác.
Ai dám làm bừa nữa?
Cú sốc này khiến ngay cả họ cũng dè chừng, thật sự rất tàn nhẫn, phải biết rằng tộc Thiên Long là hoàng thân quốc thích thật sự, được coi là một trong những tộc người thân của Diệp Quân.
Tín công chúa nói thêm: “Thật ra cũng có mặt tốt, ít nhất thì ý của Viện trưởng rất rõ ràng, chỉ cần làm được thì cậu ấy sẽ cho thêm nhiều quyền lợi, hơn nữa mục tiêu cả Viện trưởng không chỉ là vũ trụ Quan Huyên hiện tại, mà là cả vũ trụ… Đi theo cậu ấy, chúng ta có thể tiến xa hơn”.
Nguyệt Hoàng gật đầu: “Đúng thế, tiếc cho Thiên Thiên cô nương đó thật, một con rồng rất xuất sắc nhưng lại bị tộc mẫu kéo xuống, hầy…”
Tín công chúa gật đầu: “Lần này đúng là Thiên Thiên cô nương rất bị tổn thương, nhưng tình cảm giữa cô ấy và Viện trưởng chắc chắn là điều mà người bình thường không thể tưởng tượng được…”
Nói xong bà ấy lắc đầu cười: “Chúng ta không nên nói sau lưng Viện trưởng nữa, đi thôi”.
Chẳng bao lâu sau, hai người đã biến mất.
Bên kia, Ám U tìm đến Diệp Quân.
Khi biết Nạp Lan Ca từ bỏ vị trí Các chủ Tiên Bảo Các, Diệp Quân đã im lặng rất lâu.
Chương 2245: Chân tỷ!
Ám U cung kính đứng sang một bên.
Diệp Quân im lặng mọt lúc lâu rồi mới cất bước đi.
Không bao lâu sau, Diệp Quân đã đến thành Hoang Cổ ở Nam Châu.
Hắn đi đến bên sông thì gặp được Nạp Lan Ca, Nạp Lan Ca như thể cảm nhận được nên quay đầu lại, khi thấy là Diệp Quân thì cô nở nụ cười xinh đẹp.
Diệp Quân đi tới bên cạnh Nạp Lan Ca, hắn nắm tay cô rồi khẽ hỏi: "Muội mệt à?"
Nạp Lan Ca gật đầu: "Chủ yếu là do năng lực của muội không đủ, những năm gần đây vũ trụ Quan Huyên và Tiên Bảo Các đều bị muội quản lý hỏng bét hết rồi, thật xin lỗi huynh và mẫu thân".
Diệp Quân lắc đầu: "Không liên quan gì đến muội cả, người phạm sai lớn nhất phải là huynh mới đúng".
Nạp Lan Ca đang định nói chuyện thì Tiểu Tháp bỗng bảo: "Các ngươi không ai sai cả".
Diệp Quân và Nạp Lan Ca sửng sốt.
Tiểu Tháp tiếp tục nói: "Người sai lớn nhất phải là cha của ngươi, cha ngươi chỉ muốn sống một đời vui vẻ, lúc các ngươi còn trẻ tuổi mà đã phải gánh vác trọng trách nặng nề như vậy, đừng nói là các ngươi, cho dù là mấy vị nhà họ Dương kia cũng chưa chắc có thể quản lý tốt được cả một vũ trụ như thế này".
Nói rồi, nó dừng lại một chút rồi bổ sung: "Bởi vậy các ngươi không cần phải tự trách mình, tất cả lỗi lầm đều là từ tiểu chủ hết".
Diệp Quân và Nạp Lan Ca nhìn nhau nở nụ cười.
Nạp Lan Ca bỗng xoa bụng mình, hơi nghi hoặc: "Tiểu Quân này, theo lẽ thường thì đứa bé này phải được sinh ra từ sớm rồi chứ, tại sao..."
Diệp Quân cũng thấy lạ: "Tháp gia, ngươi biết chuyện này là sao không?"
Tiểu Tháp nói: "Ngươi năm đó ngươi cũng sinh ra rất muộn".
Diệp Quân hơi kinh ngạc: "Ta ư?"
Tiểu Tháp nói: "Ừ, đây là nguyên nhân từ huyết mạch, đứa bé trong bụng chủ mẫu chí ít nắm giữ hai loại huyết mạch đặc biệt, thậm chí là ba... Nói đơn giản hơn thì người càng mạnh càng sinh ra trễ".
Diệp Quân do dự.
Rồi hắn hỏi: "Nó có phải là người thiên mệnh không?"
Tiểu Tháp đáp: "Không đâu, nhà họ Dương sẽ không có thêm một người thiên mệnh nào cả".
Diệp Quân có chút ngạc nhiên: "Tại sao?"
Tiểu Tháp: "Không dám nói".
Diệp Quân: "..."
Diệp Quân không nói tiếp đề tài người thiên mệnh với Tháp gia nữa, hắn và Nạp Lan Ca ba ngày sau cũng rời khỏi vũ trụ Quan Huyên.
Chẳng mất bao lâu, hắn đã đến Kiếp Giới.
Lúc này, sức mạnh Ác Đạo vẫn đang không ngừng tuôn trào mạnh hơn.
So với lần đầu tiên hắn nhìn thấy, sức mạnh Ác Đạo bây giờ đã tăng hơn gấp mấy chục lần.
Nếu Nhất điện chủ đến từ khu vực Thần Hư kia, vậy Ác Đạo cũng vô cùng có khả năng đến từ nơi đó.
Diệp Quân nhìn về phía xa xôi, sau đó xoay người rời đi.
"Vậy là đã đi rồi?"
Lúc này, bỗng một giọng nói vang lên từ phía sau Diệp Quân.
Cơ thể Diệp Quân hơi run lên, hắn vội xoay lại, cách đó không xa có một cô gái đang mỉm cười rạng rỡ nhìn hắn.
Mái tóc bạc trắng, mang một chiếc váy dài màu mây, trông rất tao nhã hào hoa.
Diệp Quân run giọng gọi: "Chân tỷ..."
Từ Chân mỉm cười nói: "Không nói nên lời luôn à?"
Diệp Quân hơi cúi đầu, khẽ nói: "Thực lực còn rất yếu..."
Từ Chân chậm rãi đi tới trước mặt Diệp Quân, cô ta chủ động nắm tay hắn rồi nhẹ nhàng bảo: "Ta đâu có chê".
Diệp Quân: "..."
Từ Chân lại nở nụ cười: "Ta chờ cậu đến cứu ta".
Diệp Quân nói: "Chân tỷ, tỷ..."
Từ Chân chớp mắt: "Ta còn có thể cầm cự thêm ba năm nữa".
Diệp Quân lắc đầu cười, hắn nhẹ nhàng ôm lấy Từ Chân rồi nói: "Ta sẽ không để các tỷ chờ quá lâu".
Nói rồi, hắn xoay người ngự kiếm bay lên, biến mất ở nơi cuối chân trời.
Từ Chân nhìn theo bóng dáng Diệp Quân biến mất ở phương xe, khẽ nở nụ cười.
Lúc này, Tư Nhu và Từ Thụ cũng bước đến.
Từ Chân nhẹ giọng nói: "Lần này hắn đã chịu không ít khổ sở nhỉ? Trưởng thành hơn rất nhiều rồi".
Từ Nhu gật đầu.
Từ Chân khẽ mỉm cười, cô ta nhìn phía chân trời, trong mắt ngập tràn nhu tình, mãi lâu sau cũng không thu lại tầm mắt.
...
Diệp Quân không đến thẳng khu vực Thần Hư mà là đến văn minh Thiên Hành, sau khi Nhất Niệm rời đi, bây giờ tất cả mọi chuyện ở văn minh Thiên Hành hầu như đều do Tĩnh An xử lý.
Hai người ngời dưới gốc cây thần, Diệp Quân nướng thịt dê, Tĩnh An bên cạnh đã thòm thèm.
Một lát sau, Diệp Quân xé đùi dê ra đưa cho Tĩnh An, Tĩnh An nhận lấy gặm ngon lành.
Diệp Quân khẽ mỉm cười, không nói gì.
Một lúc lâu sau, Tĩnh An đột nhiên nói: "Nhất Niệm sẽ không sao đâu đúng không?"
Diệp Quân gật đầu, nói chắc nịch: "Nhất định sẽ không có chuyện gì".
Tĩnh An gật gật đầu, tiếp tục gặm đùi dê.
Tĩnh An ăn xong thì phủi tay, sau đó nói: "Đi tìm Nhất Niệm đi".
Diệp Quân gật đầu, hắn đứng lên định rời đi, Tĩnh An đột nhiên nói: "Đợi đã".
Diệp Quân xoay người nhìn Tĩnh An, Tĩnh An cũng nhìn thẳng vào hắn: "Nhất định phải dẫn Nhất Niệm về!"
Diệp Quân cười đáp: "Chắc chắn rồi".
Nói xong, hắn xoay người ngự kiếm bay lên, biến mất ở nơi cuối chân trời.
Tĩnh An nhìn ánh kiếm biến mất ở nơi xa xôi, khẽ nói: "Phải bảo trọng đấy..."
...
Trong tinh không, Diệp Quân lấy quyển trục dịch chuyển mà chủ nhân bút Đại đạo đưa cho, hắn liếc nhìn quyển trục trong tay, không nghĩ nhiều đã lập tức khởi động nó.
Ầm!
Một cột sáng đột nhiên dâng lên từ trong quyển trục rồi bao quanh lấy hắn, một khắc sau hắn đã biến mất.
Ngay sau đó, Diệp Quân cảm giác mình đang được truyền tống cực nhanh.
Tốc độ càng lúc càng nhanh, hắn cảm giác thân thể của mình dần bắt đầu xuất hiện cảm giác khó chịu, thế là hắn vội vàng phóng ra kiếm ý để bảo vệ cơ thể, có kiếm ý bảo hộ, hắn mới cảm thấy ổn hơn nhiều.
Nhưng tốc độ của hắn vẫn đang càng lúc càng nhanh hơn.
Cứ như thế không biết qua bao lâu, mãi đến khi trước mặt hắn xuất hiện một tia sáng trắng, hắn mới cảm nhận được tốc độ của mình chậm lại.
Cố tình đến tìm Phương Ngự?
Tất cả mọi người trong đại sảnh đều tỏ vẻ ngạc nhiên nhìn Phương Ngự đang đứng cung kính ở cách đó không xa.
Phương huynh?
Có người nhạy bén nhận ra cách xưng hô của Diệp Quân với Phương Ngự.
Sắc mặt của Hồng quản sự ngồi ở hàng đầu tiên vô cùng khó coi…
Ông ta thật sự không ngờ Diệp Quân lại trở về tìm Phương Ngự, hành động này có ý nghĩa gì? Có nghĩa viện trưởng có khả năng thật sự xem Phương Ngự như huynh đệ…
Sắc mặt ông ta dần trở nên tái nhợt.
Không chỉ ông ta mà sắc mặt rất nhiều người của thế gia và tông muôn cũng trở nên kỳ quái, lúc Phương Ngự sa cơ thất thế, bọn họ từng châm chọc rất nhiều.
Tất cả mọi người đều cho rằng viện trưởng địa vị cao quý hoàn toàn không có khả năng xem Phương Ngự như huynh đệ.
Viện trưởng là ai?
Phương Ngự là ai?
Hai người sao có thể là huynh đệ được?
Mà lúc này, lời nói của Diệp Quân như tát một bạt tai lên mặt mọi người.
Phương Ngự nhìn Diệp Quân một lúc lâu, sau đó chợt bật cười: “Dương huynh”.
Diệp Quân mỉm cười nói: “Ta ở lại hai ngày rồi đi, muốn mời huynh uống rượu, có thời gian không?”
Xì xào!
Xung quanh vang lên tiếng xôn xao.
Đây là hỏi, không phải ra lệnh!
Không phải cấp trên nói chuyện với cấp dưới, hắn thật sự coi Phương Ngự bình đẳng với mình.
Phương Ngự cười đáp: “Có”.
Diệp Quân gật đầu: “Vậy thì uống ở Tiên Bảo Các luôn đi”.
Diệp Quân và Phương Ngự nhanh chóng rời đi, lúc này, tất cả quản sự và vô số cao thủ của Tiên Bảo Các đã đứng đợi bên ngoài.
Một ông lão vội vàng đi tới trước mặt Diệp Quân và Phương Ngự: “Viện trưởng, Phương công tử, xin mời”.
Diệp Quân cười nói với ông lão: “Ông là?”
Ông lão vội nói: “Thuộc hạ tên Lý Thâm, Tổng quản sự Tiên Bảo Các của thành Quan Huyên”.
Diệp Quân gật đầu: “Ông dẫn đường đi”.
Ông lão hành lễ: “Mời”.
Cứ thế, dưới sự dẫn đường của Lý Thâm, một nhóm quản sự và cường giả của Tiên Bảo Các, Diệp Quân và Phương Ngự đi tới tầng cao nhất của Tiên Bảo Các, tầng này là sang trọng nhất, vách tường xung quanh đều được làm từ thuỷ tinh thượng đẳng đặc biệt, tầm nhìn vô cùng rộng rãi.
Diệp Quân và Phương Ngự chọn một vị trí cạnh cửa sổ, sau khi hai người ngồi xuống, Lý Thâm quản sự cung kính hành lễ, sau đó dẫn theo nhóm quản sự lui xuống, nhưng bọn họ cũng không dám rời đi mà đều đứng trông ở bên ngoài, lúc này, trong hành lang hai bên cũng rất đông người…
Viện trưởng!
Tuy thấy bọn họ đều là quản sự, hơn nữa còn là quản sự của thành Quan Huyên, quyền thế ngút trời, nhưng đây chỉ là với thế gia và thế lực bình thường mà thôi, nếu nhìn khắp vũ trụ Quan Huyên, bọn họ vẫn đứng ở tầng lớp thấp nhất, dù sao trưởng lão ngoại các đã có thể quyết định sống chết của bọn họ một cách dễ dàng rồi, còn chưa nói đến nội các, trên nội các còn có Các chủ…
Mà Diệp Quân là vua chân chính của vũ trụ Quan Huyên!
Một câu nói của hắn, đừng nói là giết chết một người, dù là tiêu diệt một thế lực cũng rất dễ dàng, thậm chí một câu lơ đãng cũng đủ huỷ diệt một thế lực rồi…
Không ít người trên hành lang cũng rất căng thẳng lo lắng, vì Diệp Quân cách bọn họ quá xa, đây là lần đầu tiên bọn họ tiếp xúc với Diệp Quân trong một khoảng cách gần như thế.
Dù trông Lý Thâm có vẻ rất bình tĩnh, nhưng thật ra ông ta cũng khá căng thẳng, vì ông ta không thể xác định mục đích thật sự khi đến Tiên Bảo Các của Diệp Quân lần này…
Không ai biết rốt cuộc Diệp Quân và Phương Ngự đã trò chuyện những gì, chỉ biết hai người trò chuyện cả một buổi tối, hơn nữa còn uống rất nhiều rượu.
Sáng hôm sau, khi Phương Ngự tỉnh lại thì Diệp Quân đã rời đi.
Phương Ngự dạy trán, nhìn bàn ăn bừa bãi trước mặt, gã lắc đầu cười khẽ, sau đó đứng dậy rời đi, vừa ra ngoài, gã đã sửng sốt.
Vì mấy người nhóm Lý Thâm vẫn còn đợi ở đây.
Phương Ngự nói: “Viện trưởng đã đi rồi”.
Lý Thâm mỉm cười cất lời: “Phương công tử, chúng ta ở đây để đợi cậu, không biết cậu có cần gì không?”
Đợi gã?
Phương Ngự thoáng ngây người, nhìn vẻ lấy lòng lộ liễu của họ, gã cười khẽ, đương nhiên gã biết vì sao những người này lại đối xử với mình như thế. Nếu là trước đây chắc chắn gã sẽ bị mê muội, nhưng lúc này trong lòng gã rất thông suốt, thật ra dáng vẻ lấy lòng nhìn như chân thành này đều là giả, có thể không từ chối nhưng tuyệt đối đừng xem là thật.
Phương Ngự cười nói: “Ta muốn trở về nhà họ Phương một chuyến”.
Lý Thâm vội nói: “Lập tức sắp xếp.
Hồng quản sự ở bên cạnh thoáng chần chừ, sau đó đi tới trước mặt Phương Ngự, cung kính hành lễ: “Phương công tử, trước đây là ta có mắt không thấy Thái Sơn, mong Phương công tử đừng để bụng”.
Phương Ngự cười đáp: “Hồng quản sự quá lởi rồi, chỉ là một chuyện nhỏ thôi mà”.
Hồng quản sự còn định nói gì đó nhưng Phương Ngự đã nhìn về phía Lý Thâm, Lý Thâm nhìn Hồng quản sự, sau đó cất lời: “Mời Phương công tử”.
Phương Ngự gật đầu, sau đó đi về phía xa.
Mọi người vội vàng nhường đường.
Sắc mặt Hồng quản sự u ám…
Chương 2242: Một bước lên mây
Ông ta không quan tâm thái độ của Phương Ngự, thái độ của gã không quan trọng, nhưng cấp trên của ông ta sẽ vì chuyện này mà đánh giá ông ta một lần nữa, thậm chí là ngó lơ ông ta.
Vì không ai dám chắc Phương Ngự sẽ nói xấu Hồng quản sự với Diệp Quân hay không, dù xác suất chỉ là một phần mười nghìn thì bọn họ cũng không dám đánh cuộc.
Nói một cách đơn giản thì bắt đầu từ khoảnh khắc khi nãy, Hồng quản sự là ông ta đã hoàn toàn bị ngó lơ…
Tiên Bảo Các và thư viện cũng giống như quan trường vậy!
Phương Ngự trở lại nhà họ Phương, gã vừa về đến thì thấy Tộc trưởng Phương Đình đã dẫn theo người trong gia tộc đợi trước cửa từ lâu.
Thấy Phương Ngự, Phương Đình vội vàng cất tiếng chào: “Tiểu Ngự…”
Lúc này, đương nhiên ông ta cũng khá ngại ngùng, nhưng bây giờ không phải lúc để ngại ngùng, tương lai nhà họ Phương vẫn cần phải dựa vào Phương Ngự, vì thế có ngại ngùng đến mấy, ông ta vẫn phải cố chịu đựng.
Nhìn Tộc trưởng và tộc nhân đang lấy lòng trước mặt, Phương Ngự không khỏi cảm thán.
Gã có thể không quan tâm thái độ của người ngoài, nhưng sao có thể coi thường thái độ người thân của mình được?
Từ sau khi gã tới Văn Hoá Viện, nhà họ Phương đã không liên lạc với gã nữa, thậm chí còn có vẻ cố ý né tránh…
Đây là người thân của gã đấy!
Phương Ngự thầm thở dài, gã nhìn về phía Phương Đình: “Tộc trưởng, ta muốn đi tới nhà thờ tổ một chuyến”.
Phương Đình vội đáp: “Được, được!”
Sau đó, ông ta dẫn Phương Ngự đi tới nhà thờ tổ, Phương Ngự đi vào trong rồi quỳ xuống.
Phương Đình và người nhà họ Phương thì đợi ở bên cạnh.
Phương Ngự im lặng nhìn những linh bài của nhà họ Phương.
Hôm qua uống rượu tán gẫu với Diệp Quân ở Tiên Bảo Các, Diệp Quân nói rất nhiều rất nhiều chuyện với gã, cuối cùng, Diệp Quân hy vọng gã làm giúp mình một chuyện, chuyện kia không thể thành công trong một khoảng thời gian ngắn mà phải thực hiện lâu dài…
Gã đã đồng ý.
Nhưng gã phải rời khỏi nhà họ Phương.
Phương Ngự chậm rãi đứng dậy, lúc này, Phương Đình chợt đi vào, ông ta mỉm cười nói: “Tiểu Ngự, nhà họ Nhạc phái người tới”.
Phương Ngự cau mày: “Bọn họ đến đây làm gì?”
Phương Đình thoáng chần chừ, sau đó đáp: “Nhà họ Nhạc muốn thành hôn theo thời gian đã giao hẹn…”
Phương Ngự ngây người, sau đó lắc đầu cười khẽ: “Giúp ta nói với bọn họ là ta không trèo cao nổi”.
Phương Đình còn muốn nói gì đó nhưng Phương Ngự chợt bảo: “Tộc trưởng, ta muốn rời khỏi nhà họ Phương một khoảng thời gian, khoảng thời gian này nhà họ Phương nên khiêm tốn một chút, nếu có người đến lôi kéo thì tốt nhất nên từ chối, nền tảng nhà họ Phương chúng ta quá tệ, thành Quan Huyên sâu thẳm khó dò, nhà họ Phương chúng ta hoàn toàn không thể xoay sở được, ở lại Ung Châu chậm rãi phát triển thì tốt hơn…”
Phương Đình vội nói: “Tiểu Ngự, cậu muốn rời khỏi nhà họ Phương để đi đâu?”
Phương Ngự không đáp mà đi ra ngoài.
Phương Đình vội gọi lại: “Tiểu Ngự…”
Nhưng Phương Ngự vẫn không quay đầu, gã nhanh chóng biến mất trong tầm mắt người nhà họ Phương.
Chuyện Diệp Quân uống rượu cùng Phương Ngự ở Tiên Bảo Các nhanh chóng lan truyền khắp thành Quan Huyên.
Tất cả mọi người đều không ngờ Diệp Quân lại xem một kẻ nhỏ bé là bạn tốt, là huynh đệ.
Mà lúc này, Phương Ngự vốn là nhân vật xấu lại trở thành nhân vật tốt ở thành Quan Huyên, các thế gia tông môn lớn và rất nhiều thế lực bắt đầu dạy dỗ vãn bối của mình nhất định phải chính trực, kiên trì với mục tiêu ban đầu của mình giống như Phương Ngự…
Lúc này, người người đều bảo làm người nhất định làm Phương Ngự.
Văn Hoá Viện.
Dương Việt chạy chậm tới phòng ông nội mình Dương Cập, sau khi vào phòng, gã thấy Dương Cập đang ngồi trên ghế dài ở cách đó không xa.
Dương Việt vội vàng đi tới, sau đó nói: “Ông nội, vừa nhận được tin Phương Ngự từ chức rồi, bên trên phê chuẩn ngay lập tức, có lẽ… gã ta được điều chuyển đến nơi khác, chỉ không biết là nơi nào…”
Dương Cập gật đầu, nét mặt không chút cảm xúc: “Ông biết”.
Dương Việt chần chừ một lát rồi nói: “Ông nội, hình như ông không được vui?”
Dương Cập bình tĩnh nói: “Vui chứ, sao lại không vui? Phương Ngự có tiền đồ hơn rồi”.
Dương Việt gật đầu: “Lần này không còn ai dám khinh thường gã ta nữa, hơn nữa chắc chắn thư viện sẽ giao trách nhiệm nặng nề cho gã ta…”
Dương Cập cười châm chọc: “Có quan hệ với viện trưởng đương nhiên là một bước lên mây rồi… Còn những người không có quan hệ với viện trưởng… Cuộc đời này vẫn luôn là như thế, sẽ không thay đổi…”
Lúc này, chợt có một ông lão đi vào phòng.
Thấy người đó, Dương Việt và Dương Cập đều sửng sốt.
Vì người đến chính là Trương Lão của nội các.
Dương Cập vội vàng đứng lên, hỏi với giọng điệu nghi ngờ: “Trương các lão, ngài?”
Trương Lão khẽ mỉm cười: “Dương Cập, thư viện đã điều tra rõ ràng chuyện năm đó rồi, là có người ở ngoại các nhằm vào ông, ông không có sai sót, chẳng những không có sai sót mà ban đầu còn vì ông chính trực, không thông đồng với bọn họ, nhờ thế mới không mang đến tổn thất cho thư viện. Hiện tại mọi việc đều đã điều tra rõ, nội các đã phê chuẩn, bắt đầu từ bây giờ, ông được đưa vào ngoại các, đảm nhiệm chức vụ Ngự sử Đô sát viện giám sát, có quyền giám sát, vạch tội quan viên, xét duyệt tấu chương chuyển lời, đưa ý kiến cho Viện trưởng…”
Nói xong, ông ta đưa cho Dương Cập một lệnh bài, Dương Cập hơi mơ hồ: “Trương các lão, chuyện gì… xảy ra thế này?”
Trương Lão cười nói: “Là Viện trưởng đích thân căn dặn, còn nữa cháu trai của ông hoàn toàn có tư cách gia nhập thư viện, ông có thể cho thằng bé đến tổng viện báo danh”.
Nói đến đây, ông ta thoáng dừng lại rồi mới nói tiếp: “Viện trưởng bảo ta chuyển lời với ông, ngài ấy nói thư viện mới thành lập chắc chắn có rất nhiều chỗ không hoàn thiện, nhưng ngài ấy hy vọng ông có thể đừng mất đi hy vọng với ngài ấy và thư viện…
Lúc này, Dương Cập đã nước mắt lưng tròng.
Đại Chu.
Nạp Lan Ca đứng trước cửa đại điện, Ám U đứng sau lưng cô.
Nạp Lan Ca nhìn chằm chằm Ám U: “Chắc chắn chưa?”
Ám U gật đầu, đã điều tra rõ, Nạp Lan tộc trưởng thật sự… Chuyện này ảnh hưởng nghiêm trọng, mong Các chủ tự mình quyết định”.
Nạp Lan Ca im lặng.
Chương 2243: Xin từ chức
Ám U cung kính đứng đó, không nói gì.
Nạp Lan Ca nói: “Ngao Trấn là do cha ta sắp xếp à?”
Ám U đáp: “Ngao Trấn và tộc trưởng Nạp Lan âm thầm liên lạc, nhưng chuyện của tộc Thiên Long lần này không liên quan đến tộc Nạp Lan, đừng nói là tộc trưởng Nạp Lan, đến Các chủ và ta cũng không biết, lần này Viện trưởng thay đổi diện mạo trở về vũ trụ Quan Huyên. Tộc Thiên Long muốn đào tạo một thiên tài Yêu tộc, sau đó cho vào Yêu Đạo Viện để khống chế toàn bộ Yêu Đạo Viện, nhưng bọn họ không ngờ lại gặp Viện trưởng… Nhưng đúng là tộc trưởng Nạp Lan có lên kế hoạch, trong rất nhiều tộc đều có tai mắt của ông ấy, đương nhiên trong tộc Nạp Lan cũng có không ít tai mắt của các tộc khác…”
Nạp Lan Ca im lặng một lúc mới nói: “Chuyện lần này ông đã thông báo cho Tiểu Quân chưa?”
Ám U gật đầu: “Không dám giấu Các chủ, chuyện lần này là Viện trưởng bảo thuộc hạ âm thầm điều tra, vì thế thuộc hạ đã thông báo cho Viện trưởng đầu tiên”.
Nạp Lan Ca gật đầu: “Về Quan Huyên”.
Nói xong cô quay người rời đi.
Ám U cũng biến mất.
Tộc Nạp Lan.
Nạp Lan Ca ngồi ở vị trí cao nhất, bên cạnh cô là Nạp Lan Danh tộc trưởng Nạp Lan.
Trong điện chỉ có hai cha con.
Nạp Lan Ca mặt không cảm xúc, giữ chức vụ cao đã lâu, trên người cô lúc này cũng tự có một luồng uy áp vô hình.
Nạp Lan Danh khẽ nói: “Con biết hết rồi à?”
Nạp Lan Ca gật đầu.
Nạp Lan Danh lắc đầu cười: “Ám U lợi hại thật”.
Nạp Lan Ca hỏi: “Tại sao ạ?”
Nạp Lan Danh quay đầu nhìn cô: “Tiểu Ca, con là Các chủ của Tiên Bảo Các, là chủ mẫu của vũ trụ Quan Huyên, nhưng con có chắc chắn vị trí của mình được đảm bảo không? Con…”
Rầm!
Nạp Lan Ca bất ngờ đập bàn, chiếc bàn vỡ tan.
Tiếng của Nạp Lan Danh im bặt.
Mặt Nạp Lan Ca lạnh như băng, cô hít sâu một hơi rồi nói: “Cha, người thật sự nghĩ rằng không có tộc Thiên Long, không có Thiên Thiên cô nương, tộc Nạp Lan có con là có thể yên tâm rồi ư? Người sai rồi”.
Nạp Lan Danh cau mày.
Nạp Lan Ca lắc đầu: “Từ Nhu, Từ Thụ cô nương của Chân vũ trụ, mấy người của nền văn minh Thiên Hành, còn có Chu Phạn cô nương, năng lực của họ đều mạnh hơn con không biết bao nhiêu lần, con có thể trở thành Các chủ của Tiên Bảo Các, trở thành chủ mẫu trên danh nghĩa của vũ trụ Quan Huyên không phải vì năng lực của con cao tới đâu, chỉ vì con và Tiểu Quân quen biết sớm, nếu không vì vậy thì Tiên Bảo Các và nội các làm sao tới lượt con quản lý, phụ trách?”
Sắc mặt Nạp Lan Danh âm trầm nặng nề.
Nạp Lan Ca khẽ thở dài: “Cha, trước đây con đến nhắc nhở người là muốn nói với người thư viện rất phức tạp, rất nhiều người để mắt đến tộc Nạp Lan chúng ta, con cứ tưởng người hiểu hết, nhưng bây giờ xem ra, người vẫn chưa khống chế được dã tâm của mình”.
Nạp Lan Danh nhìn chằm chằm Nạp Lan Ca: “Tiểu Ca, con không thiếu gì hết, bao năm qua để tránh bị nghi ngờ, tuy con có hỗ trợ cho tộc Nạp Lan nhưng cũng hạn chế, con có thể toàn tâm toàn ý nghĩ cho Tiểu Quân, nhưng ta không thể không nghĩ ho tộc Nạp Lan. Ta biết ta chưa nhìn thấy thế giới rộng lớn, tầm nhìn hạn hẹp, nhưng con có biết bao năm qua tộc Nạp Lan ta đối mặt với tộc Thiên Long đã phải hạ mình đến mức nào không? Bọn họ vô cùng hung hãn, quá đáng”.
Nạp Lan Ca im lặng.
Nạp Lan Danh nói tiếp: “Con không muốn chúng ta cuốn vào vòng xoáy này, nhưng con có biết khi con trở thành Các chủ Tiên Bảo Các và chủ mẫu của vũ trụ Quan Huyên, tộc Nạp Lan ta đã không thể tránh khỏi việc bị cuốn vào vòng xoáy này rồi không. Giống như trong thế tục, khi đã có Thái tử, Hoàng đế đột nhiên ủng hộ một Hoàng tử khác, ta hỏi con, cho dù Hoàng tử đó không muốn tranh giành, nhưng hắn và tộc mẫu của hắn thật sự có thể mặc kệ, tránh xa được sao?”
Nói xong ông lắc đầu: “Con và Tiểu Quân, bao gồm cả Thiên Thiên cô nương, các con đều không có quá nhiều ham muốn đối với quyền lực, đó là vì các con vốn đã nắm quyền lớn nhất thế gian này, nhưng chúng ta thì sao? Tiểu Ca, các con không thể bắt tất cả mọi người đều làm giống như các con được!”
Nạp Lan Ca từ từ nhắm mắt lại.
Nạp Lan Ca nói tiếp: “Vua nào triều thần nấy, nếu đời Viện trưởng tiếp theo không phải con của con, nếu một nghìn năm sau, tình hình của tộc Nạp Lan chúng ta trở nên tồi tệ, con nhìn Kiếm Chủ Nhân Gian đi, sau khi ông ấy đi, mấy tộc có quan hệ với ông ấy trước đây, ngoài Cổ tộc và Nguyệt tộc ra, những thế gia lớn khác có ai được sống tốt? Ta là cha của con, nhưng cũng là tộc trưởng của tộc Nạp Lan, ta không thể không suy nghĩ cho tộc Nạp Lan được!”
Nạp Lan Ca khẽ nói: “Cha, người phải hiểu rằng tộc Nạp Lan vốn chỉ là một tộc nhỏ, chúng ta không đủ căn cơ, cho dù con hỗ trợ tộc Nạp Lan nhiều hơn nữa, trong thời gian ngắn chắc chắn sẽ tăng thực lực của tộc Nạp Lan lên rất nhiều. Nhưng người có bao giờ nghĩ rằng như vậy chắc chắn sẽ khiến tộc Nạp Lan bành trướng, cuối cùng rước đến họa diệt tộc không?”
Nạp Lan Danh im lặng.
Nạp Lan Ca tiếp tục nói: “Còn nữa, mẹ chồng giao Tiên Bảo Các cho con không có nghĩa là bà ấy không quan tâm nữa. Người phải biết rằng, đằng sau Tiểu Quân, ngoài mẹ chồng còn có những cường giả hàng đầu và nhóm tham mưu của Dương tộc nữa, bây giờ họ không quản lý không có nghĩ là họ không biết chuyện, dù là mọi điều tộc Nạp Lan ta làm hay là tộc Thiên Long làm, người nghĩ họ thật sự không biết gì sao?”
Nói tới đây cô lắc đầu: “Còn Thiên Thiên cô nương nữa, cô ấy và Tiểu Quân hợp thành một thể, người nghĩ lần này cô ấy và Tiểu Quân hoàn toàn đoạn tuyệt rồi ư? Con nói cho người biết, Tiểu Quân không phải người vô tình, Thiên Thiên cô nương và huynh ấy vào sinh ra tử nhiều năm, trong lòng Tiểu Quân, địa vị của cô ấy vô cùng đặc biệt. Cha à, người nghĩ mọi chuyện đơn giản quá đó”.
Nạp Lan Danh vô cảm: “Vậy nên con định trừng phạt ta thế nào?”
Nạp Lan Ca lắc đầu: “Con không trừng phạt cha”.
Nạp Lan Danh nhíu mày.
Nạp Lan Ca chầm chậm đứng dậy, nhẹ nhàng nói: “Thời gian này vũ trụ Quan Huyên xảy ra rất nhiều chuyện, những chuyện này khiến con hiểu cho dù con cố gắng hơn nữa thì con cũng không thể quản lý tốt được Tiên Bảo Các và vũ trụ Quan Huyên. Bởi vậy con đã xin mẹ chồng n ghỉ, giao lại Tiên Bảo Các cho Chu Phạn cô nương, còn nội các, sau này sẽ do Chu Phạn cô nương và Từ Nhu cô nương cùng quản lý…”
“Tiểu Ca!”
Nạp Lan Danh đứng dậy, ông nhìn Nạp Lan Ca với vẻ không thể tin được, run run nói: “Con không thể…”
Nạp Lan Ca lắc đầu: “Con không có năng lực đó thì tại sao lại giữ vị trí đó? Chu Phạn cô nương và các cô nương khác xuất sắc hơn con, phù hợp hơn con”.
Nói xong, trong mắt cô ấy hiện lên vẻ phức tạp, cô lập tức bước ra ngoài.
Trong điện.
Sắc mặt Nạp Lan Danh tái nhợt như tờ giấy.
Thành Quan Huyên, nội các.
Nội các có không ít người, hiện tại đã có chín người, nhưng người thực sự nắm binh quyền lại rất ít.
Dương nhiên, đây là điều Diệp Quân và Nạp Lan Ca cố ý.
Quyền lợi của người ở nội các vốn đã rất lớn, nếu còn nắm thêm binh quyền, rất có thể sẽ xảy ra vấn đề, không phải sợ tạo phản mà là sợ thành viên nội các nắm binh quyền dần dần trở nên tham vọng hơn, dù sao phía sau mỗi một thành viên nội các đều đại diện cho một thế lực, nếu lại nắm binh quyền thế thế lực sẽ quá lớn mạnh.
Tín công chúa và Nguyệt Hoàng nắm binh quyền, nhưng họ đều ở ngoài, chuyện của nội các hầu như họ chỉ có quyền bỏ phiếu. Mà họ cũng thông minh, rất ít khi quan tâm chuyện của nội các, bởi vì họ biết quyền lực trong tay họ đã quá lớn, nếu còn can thiệp vào chuyện của nội các nữa thì chắc chắn không phải là chuyện tốt đối với họ.
Hôm nay tất cả thành viên của nội các đều có mặt, bao gồm cả Tín công chúa và Nguyệt công chúa, còn có cả Trấn Nam Tuyết thuộc Trấn tộc mới trở thành thành viên nội các, cô ta đại diện cho Trấn tộc.
Ngồi trên vị trí đầu là Diệp Quân, nhưng Nạp Lan Ca không ở đây.
Diệp Quân nhìn mọi người đang có mặt, những người ở đây có thể nói là những người có quyền lực nhất vũ trụ Quan Huyên.
Diệp Quân cười nói: “Hình như ta vẫn chưa ngồi ở đây nói chuyện đàng hoàng với các vị bao giờ”.
Nghe Diệp Quân nói thế mọi người đều cười rộ lên.
Đúng vậy, từ sau khi Diệp Quân trở thành Viện trưởng vẫn luôn ở ngoài, hầu như chưa quay trở lại bao giờ.
Diệp Quân nghiêm túc nói: “Hôm nay ta gọi mọi người tới là muốn thảo luận với mọi người cách thống trị vũ trụ Quan Huyên, ta cũng rất muốn nghe ý kiến của mọi người, mọi người có thể phát biểu thoải mái”.
Tín công chúa mỉm cười: “Viện trưởng, thật sự có thể phát biểu thoải mái ư?”
Diệp Quân gật đầu: “Đúng thế”.
Tín công chúa gật đầu rồi bảo: “Chúng ta đều hiểu ý định Viện trưởng thiết lập trật tự. Trật tự dó cũng không phải không được, nhưng ta có hai ý kiến. Thứ nhất, Viện trưởng à, chúng ta không thể vội vàng, không thể ngày một ngày hai là xong chuyện được. Trật tự mới cũng vậy, càng vội sẽ càng dễ có vấn đề, dù sao hàng chục triệu năm qua, chúng ta vẫn luôn coi trọng cường giả, dùng thực lực để nói chuyện, bỗng dưng bảo mọi người tuân thủ Quan Huyên Pháp, chắc chắn rất nhiều người sẽ có phần phản kháng và không quen”.
Chương 2244: Cuộc thi vũ trụ
Nói đến đây bà ấy nhìn Diệp Quân, Diệp Quân gật đầu: “Bà nói tiếp đi”.
Tín công chúa gật đầu, nói tiếp: “Bộ phần cốt lõi nhất hiện tại của vũ trụ chúng ta vẫn là các thế gia và tông môn lớn nhỏ, mà điều này không thể tránh được, bởi vì nếu người ở tầng lớp thấp nhất vùng lên, chắn chắn sẽ khiến gia tộc của họ trỗi dậy, không lâu sau đó sẽ có một gia tộc mới, mà dù là người của thế gia hay người ở tầng lớp thấp, lý do họ phấn đấu không chỉ để nâng cao thực lực của bản thân mà còn để làm rạng danh tổ tiên, dẫn dắt gia tộc của mình cùng phát triển…”
Mọi người đều im lặng.
Diệp Quân gật đầu: “Tín công chúa nói rất có lý”.
Tín công chúa mỉm cười: “Vậy ta nói tiếp nhé”.
Diệp Quân cười khẽ: “Mời tiếp tục”.
Tín công chúa gật đầu: “Ý kiến thứ hai của ta là khi chúng ta thiết lập trật tự cũng không được bỏ qua bản chất của con người. Cần phải lưu ý rằng dù là thế gia hay tông môn, khi mọi người tụ tập cùng nhau nghĩ cách phát triển, mục đích cuối cùng đều là lợi ích, chỉ khi có lợi ích thì mọi người mới tích cực chủ dộng. Bất kỳ thế gia hay tông môn nào chắc chắn cũng có dã tâm cực lớn, đương nhiên sẽ vì dã tâm mà không từ thủ đoạn, như vậy chắc chắn không thể thực hiện được. Nhưng nếu chúng ta có thể lợi dụng được dã tâm này của họ thì sẽ rất dễ dàng kiểm soát họ”.
Lý Bán Tri cũng lên tiếng: “Ta đồng ý với lời Tín công chúa nói, dù là thế gia hay tông môn đều là một bộ phận quan trọng của thư viện này, hơn nữa trong cả vũ trụ Quan Huyên, có vô số thế gia và tông môn, nếu có thể kiểm soát thì vừa có giúp được họ, vừa giúp được chúng ta”.
Tín công chúa nhìn Lý Bán Tri, mỉm cười nhẹ.
Bà ấy và Lý Bán Tri tuy quen biết nhưng rất ít khi liên lạc, bởi vì bà thường xuyên ở ngoài.
Lúc này, Nguyệt Hoàng bật cười: “Ta có cách kiểm soát những thế gia và tông môn này, vũ trụ này của chúng ta rất rộng lớn, không nên chỉ nhìn thấy mỗi vũ trụ Quan Huyên, chẳng hạn như chúng ta có cuộc thi Vạn Châu, vậy tại sao không thể có một cuộc thi vũ trụ? Để các thiên tài và yêu nghiệt của mỗi vũ trụ trong nền văn minh cùng cấp tụ tập với nhau, sau đó thưởng hậu hĩnh hơn một chút, chẳng hạn như ai đạt thứ hạng cao thì không chỉ nhận được phần thưởng cực kỳ có lợi cho mình, mà gia tộc của người đó cũng nhận được phần thưởng cực kỳ có giá trị…”
Nói xong bà ấy dừng một chút mới nói tiếp: “Cách tốt nhất để kiểm soát những thế gia và tông môn này là dùng lợi ích, chỉ khi có đủ lợi ích, họ mới tuân theo quy định chúng ta đặt ra, hơn nữa là cam tâm tình nguyện tuân theo. Đương nhiên đây chỉ là điều chung chung, nếu Viện trưởng thấy khả thi thì tới lúc đó ta có thể lập ra một bản kế hoạch cụ thể hơn”.
Diệp Quân gật đầu: “Trước đây ta vẫn luôn bỏ qua điều này, mọi người đều muốn được sống tốt hơn, nếu không có lợi ích, ai muốn đi theo chúng ta? Những cuộc thi theo phương thước nhận được lợi ích này khá nhiều, nhưng vẫn chưa đủ, tới khi ấy Nguyệt Hoàng có thể làm một bản kế hoạch cụ thể đưa cho nội cách, sau khi bàn bạc với nội cách thì đưa cho ta hoặc Tiểu Ca”.
Nguyệt Hoàng mỉm cười: “Được”.
Tín công chúa nói: “Thật ra so với tông môn và thế gia, sắp tới chúng ta sẽ phải đối mặt với một vấn đề nghiêm trọng hơn, đó là cả một nền văn minh. Dù sao thì các tông môn và thế gia chỉ là những thế lực nhỏ, nhưng một nền văn minh thì phức tạp hơn nhiều, họ không chỉ có những thế lực chủ chốt hùng mạnh, mà trong đó còn có vô số các thế gia và tông môn khác…”
Nói đến đây, bà ấy nhìn Trấn Nam Tuyết, cười nói: “Trấn Nam Tuyết cô nương, điều này cô càng có quyền lên tiếng hơn chúng ta”.
Trấn Nam Tuyết khẽ mỉm cười: “Thật ra Viện trưởng đã có cách giải quyết, đó là phân chia khu vực để quản lý, mỗi nền văn minh đều có tinh vực vũ trụ riêng, mọi người có thể giao lưu với nhau nhưng không được đến nền văn minh của nhau để sinh sống, như thế có thể giảm bớt rất nhiều mâu thuẫn và xung đột, nhưng ở đâu có người thì ở đó có đấu tranh, giữa các nền văn minh cũng vậy, người ở nền văn minh cấp cao chắc chắn coi thường người ở nền văn minh cấp thấp, nếu gặp nhau chắc chắn sẽ xảy ra mâu thuẫn…”
Nói đến đây cô ta suy nghĩ một chút rồi lại nói: “Vì thế ta đề nghị đến lúc đó ban hành lệnh cấm. Ví dụ như không có lý do đặc biệt thì người của nền văn minh cấp cao không được vào nền văn minh cấp thấp, cho dù vào cũng vẫn bị hạn chế, chẳng hạn như hạ thấp tu vi… Ngoài ra, vũ trụ Quan Huyên nên thành lập một nhóm người bảo vệ đặc biệt, nhóm bảo vệ này chuyên dùng để bảo vệ trật tự giữa các nền văn minh…”
Diệp Quân gật đầu: “Ý kiến này của cô rất được, còn về đội người bảo vệ đặc biệt này…”
Trấn Nam Tuyết nghiêm nghị nói: “Thực lực nhất định phải cực kỳ mạnh, phải có khả năng áp chế được tất cả các nền văn minh vũ trụ, hơn nữa đội bảo vệ này còn phải là người chính công vô tư, không được can thiệp vào nội bộ và sự phát triển của mỗi nền văn minh, nếu không sẽ là tai họa cho rất nhiều nền văn minh”.
Diệp Quân nghĩ ngợi một lúc rồi gật đầu: “Điều cô nói rất hay, có thể thực hiện, còn đội người bảo vệ đặc biệt này, tới khi đó ta sẽ thành lập”.
Trấn Nam Tuyết cười: “Được”.
Diệp Quân nhìn tất cả mọi người đang có mặt rồi nói: “Tín công chúa nói đúng, chúng ta không thể vội vàng, việc thiết lập trật tự này không thể vội được, nhưng cũng không thể không vội, bắt đầu từ hôm nay, cứ nửa năm, thành viên nội các họp một lần, mọi người cùng trao đổi, tiếp xúc với nhau nhiều hơn… nhất là Tín công chúa và Nguyệt Hoàng, các cô đừng giấu giấu nghề nữa, ở đây không có chuyện vắt chanh bỏ vỏ, qua cầu rút ván, nếu hai bà có năng lực, ta có thể cho hai bà thêm quyền”.
Tín công chúa cười duyên dáng: “Viện trưởng, lời này là cậu nói đó nha”.
Diệp Quân gật đầu: “Chỉ cần hai bà có năng lực, thật tâm giúp đỡ ta thiết lập trật tự này, ta có thể cho các bà thêm lợi ích và quyền lợi, đương nhiên ta hy vọng các bà đừng đánh mất chính mình”.
Đương nhiên hắn hiểu, muốn mọi người làm giúp mình cách tốt nhất không phải là chỉ nói suông, nói những lời mọi người đều bình đẳng, mà là lợi ích, ngươi đưa ra lợi ích đủ lớn, những người này chịu làm cho ngươi, hơn nữa còn cam tâm tình nguyện làm cho ngươi!
Giống như trong thế tục, nếu ông chủ không hứa hươu hứa vượn, làm gì có nhân viên nào chịu làm?
Nếu ông chủ hào phóng, tầm nhìn rộng lớn, có nhân viên nào không muốn hết lòng đi theo ngươi?
Mọi người lại bàn thêm vài canh giờ nữa, sau khi Diệp Quân dặn dò xong hết mọi chuyện, mọi người mới giải tán.
Ở lối vào Quan Huyên Điện, Tín công chúa và Nguyệt Hoàng đang bước đi chậm rãi.
Khi xưa họ là kẻ thù không đội trời chung, sau này gia nhập vũ trụ Quan Huyên, thật ra thù hận giữa hai bên đã tan biết, nhưng họ vẫn giả vờ như không hợp, mục đích đương nhiên là để bảo vệ chính mình.
Tín công chúa mỉm cười: “Nói thật lần này ta rất bất ngờ”.
Nguyệt Hoàng nói: “Chuyện của tộc Thiên Long à?”
Tín công chúa gật đầu.
Trong những năm qua, tộc Thiên Long phát triển rất nhanh, dù những thế gia lâu đời như họ cũng phải tránh xa.
Ai dám đắc tội tộc Thiên Long?
Dù sao Ngao Thiên Thiên cũng đi theo Diệp Quân vào sinh ra tử mỗi ngày, tình cảm này chắc chắn không thua kém Nạp Lan Các chủ.
Nếu Ngao Thiên Thiên sinh con, viện trưởng đời tiếp theo chưa thể biết được sẽ là ai!
Cũng chính vì vậy mà tộc Thiên Long mới có lòng tin như thế.
Nguyệt Hoàng khẽ nói: “Ta cũng rất ngạc nhiên, có thể thấy viện trưởng nghiêm túc muốn thiết lập trật tự mới…”
Tín công chúa gật đầu: “Viện trưởng trưởng thành rồi”.
Thực ra chuyện lần này cũng nhắc nhở hai người họ, vì trật tự mới đó, đến tộc Thiên Long Diệp Quân cũng dám diệt, chứ đừng nói là thế gia và tông môn khác.
Ai dám làm bừa nữa?
Cú sốc này khiến ngay cả họ cũng dè chừng, thật sự rất tàn nhẫn, phải biết rằng tộc Thiên Long là hoàng thân quốc thích thật sự, được coi là một trong những tộc người thân của Diệp Quân.
Tín công chúa nói thêm: “Thật ra cũng có mặt tốt, ít nhất thì ý của Viện trưởng rất rõ ràng, chỉ cần làm được thì cậu ấy sẽ cho thêm nhiều quyền lợi, hơn nữa mục tiêu cả Viện trưởng không chỉ là vũ trụ Quan Huyên hiện tại, mà là cả vũ trụ… Đi theo cậu ấy, chúng ta có thể tiến xa hơn”.
Nguyệt Hoàng gật đầu: “Đúng thế, tiếc cho Thiên Thiên cô nương đó thật, một con rồng rất xuất sắc nhưng lại bị tộc mẫu kéo xuống, hầy…”
Tín công chúa gật đầu: “Lần này đúng là Thiên Thiên cô nương rất bị tổn thương, nhưng tình cảm giữa cô ấy và Viện trưởng chắc chắn là điều mà người bình thường không thể tưởng tượng được…”
Nói xong bà ấy lắc đầu cười: “Chúng ta không nên nói sau lưng Viện trưởng nữa, đi thôi”.
Chẳng bao lâu sau, hai người đã biến mất.
Bên kia, Ám U tìm đến Diệp Quân.
Khi biết Nạp Lan Ca từ bỏ vị trí Các chủ Tiên Bảo Các, Diệp Quân đã im lặng rất lâu.
Chương 2245: Chân tỷ!
Ám U cung kính đứng sang một bên.
Diệp Quân im lặng mọt lúc lâu rồi mới cất bước đi.
Không bao lâu sau, Diệp Quân đã đến thành Hoang Cổ ở Nam Châu.
Hắn đi đến bên sông thì gặp được Nạp Lan Ca, Nạp Lan Ca như thể cảm nhận được nên quay đầu lại, khi thấy là Diệp Quân thì cô nở nụ cười xinh đẹp.
Diệp Quân đi tới bên cạnh Nạp Lan Ca, hắn nắm tay cô rồi khẽ hỏi: "Muội mệt à?"
Nạp Lan Ca gật đầu: "Chủ yếu là do năng lực của muội không đủ, những năm gần đây vũ trụ Quan Huyên và Tiên Bảo Các đều bị muội quản lý hỏng bét hết rồi, thật xin lỗi huynh và mẫu thân".
Diệp Quân lắc đầu: "Không liên quan gì đến muội cả, người phạm sai lớn nhất phải là huynh mới đúng".
Nạp Lan Ca đang định nói chuyện thì Tiểu Tháp bỗng bảo: "Các ngươi không ai sai cả".
Diệp Quân và Nạp Lan Ca sửng sốt.
Tiểu Tháp tiếp tục nói: "Người sai lớn nhất phải là cha của ngươi, cha ngươi chỉ muốn sống một đời vui vẻ, lúc các ngươi còn trẻ tuổi mà đã phải gánh vác trọng trách nặng nề như vậy, đừng nói là các ngươi, cho dù là mấy vị nhà họ Dương kia cũng chưa chắc có thể quản lý tốt được cả một vũ trụ như thế này".
Nói rồi, nó dừng lại một chút rồi bổ sung: "Bởi vậy các ngươi không cần phải tự trách mình, tất cả lỗi lầm đều là từ tiểu chủ hết".
Diệp Quân và Nạp Lan Ca nhìn nhau nở nụ cười.
Nạp Lan Ca bỗng xoa bụng mình, hơi nghi hoặc: "Tiểu Quân này, theo lẽ thường thì đứa bé này phải được sinh ra từ sớm rồi chứ, tại sao..."
Diệp Quân cũng thấy lạ: "Tháp gia, ngươi biết chuyện này là sao không?"
Tiểu Tháp nói: "Ngươi năm đó ngươi cũng sinh ra rất muộn".
Diệp Quân hơi kinh ngạc: "Ta ư?"
Tiểu Tháp nói: "Ừ, đây là nguyên nhân từ huyết mạch, đứa bé trong bụng chủ mẫu chí ít nắm giữ hai loại huyết mạch đặc biệt, thậm chí là ba... Nói đơn giản hơn thì người càng mạnh càng sinh ra trễ".
Diệp Quân do dự.
Rồi hắn hỏi: "Nó có phải là người thiên mệnh không?"
Tiểu Tháp đáp: "Không đâu, nhà họ Dương sẽ không có thêm một người thiên mệnh nào cả".
Diệp Quân có chút ngạc nhiên: "Tại sao?"
Tiểu Tháp: "Không dám nói".
Diệp Quân: "..."
Diệp Quân không nói tiếp đề tài người thiên mệnh với Tháp gia nữa, hắn và Nạp Lan Ca ba ngày sau cũng rời khỏi vũ trụ Quan Huyên.
Chẳng mất bao lâu, hắn đã đến Kiếp Giới.
Lúc này, sức mạnh Ác Đạo vẫn đang không ngừng tuôn trào mạnh hơn.
So với lần đầu tiên hắn nhìn thấy, sức mạnh Ác Đạo bây giờ đã tăng hơn gấp mấy chục lần.
Nếu Nhất điện chủ đến từ khu vực Thần Hư kia, vậy Ác Đạo cũng vô cùng có khả năng đến từ nơi đó.
Diệp Quân nhìn về phía xa xôi, sau đó xoay người rời đi.
"Vậy là đã đi rồi?"
Lúc này, bỗng một giọng nói vang lên từ phía sau Diệp Quân.
Cơ thể Diệp Quân hơi run lên, hắn vội xoay lại, cách đó không xa có một cô gái đang mỉm cười rạng rỡ nhìn hắn.
Mái tóc bạc trắng, mang một chiếc váy dài màu mây, trông rất tao nhã hào hoa.
Diệp Quân run giọng gọi: "Chân tỷ..."
Từ Chân mỉm cười nói: "Không nói nên lời luôn à?"
Diệp Quân hơi cúi đầu, khẽ nói: "Thực lực còn rất yếu..."
Từ Chân chậm rãi đi tới trước mặt Diệp Quân, cô ta chủ động nắm tay hắn rồi nhẹ nhàng bảo: "Ta đâu có chê".
Diệp Quân: "..."
Từ Chân lại nở nụ cười: "Ta chờ cậu đến cứu ta".
Diệp Quân nói: "Chân tỷ, tỷ..."
Từ Chân chớp mắt: "Ta còn có thể cầm cự thêm ba năm nữa".
Diệp Quân lắc đầu cười, hắn nhẹ nhàng ôm lấy Từ Chân rồi nói: "Ta sẽ không để các tỷ chờ quá lâu".
Nói rồi, hắn xoay người ngự kiếm bay lên, biến mất ở nơi cuối chân trời.
Từ Chân nhìn theo bóng dáng Diệp Quân biến mất ở phương xe, khẽ nở nụ cười.
Lúc này, Tư Nhu và Từ Thụ cũng bước đến.
Từ Chân nhẹ giọng nói: "Lần này hắn đã chịu không ít khổ sở nhỉ? Trưởng thành hơn rất nhiều rồi".
Từ Nhu gật đầu.
Từ Chân khẽ mỉm cười, cô ta nhìn phía chân trời, trong mắt ngập tràn nhu tình, mãi lâu sau cũng không thu lại tầm mắt.
...
Diệp Quân không đến thẳng khu vực Thần Hư mà là đến văn minh Thiên Hành, sau khi Nhất Niệm rời đi, bây giờ tất cả mọi chuyện ở văn minh Thiên Hành hầu như đều do Tĩnh An xử lý.
Hai người ngời dưới gốc cây thần, Diệp Quân nướng thịt dê, Tĩnh An bên cạnh đã thòm thèm.
Một lát sau, Diệp Quân xé đùi dê ra đưa cho Tĩnh An, Tĩnh An nhận lấy gặm ngon lành.
Diệp Quân khẽ mỉm cười, không nói gì.
Một lúc lâu sau, Tĩnh An đột nhiên nói: "Nhất Niệm sẽ không sao đâu đúng không?"
Diệp Quân gật đầu, nói chắc nịch: "Nhất định sẽ không có chuyện gì".
Tĩnh An gật gật đầu, tiếp tục gặm đùi dê.
Tĩnh An ăn xong thì phủi tay, sau đó nói: "Đi tìm Nhất Niệm đi".
Diệp Quân gật đầu, hắn đứng lên định rời đi, Tĩnh An đột nhiên nói: "Đợi đã".
Diệp Quân xoay người nhìn Tĩnh An, Tĩnh An cũng nhìn thẳng vào hắn: "Nhất định phải dẫn Nhất Niệm về!"
Diệp Quân cười đáp: "Chắc chắn rồi".
Nói xong, hắn xoay người ngự kiếm bay lên, biến mất ở nơi cuối chân trời.
Tĩnh An nhìn ánh kiếm biến mất ở nơi xa xôi, khẽ nói: "Phải bảo trọng đấy..."
...
Trong tinh không, Diệp Quân lấy quyển trục dịch chuyển mà chủ nhân bút Đại đạo đưa cho, hắn liếc nhìn quyển trục trong tay, không nghĩ nhiều đã lập tức khởi động nó.
Ầm!
Một cột sáng đột nhiên dâng lên từ trong quyển trục rồi bao quanh lấy hắn, một khắc sau hắn đã biến mất.
Ngay sau đó, Diệp Quân cảm giác mình đang được truyền tống cực nhanh.
Tốc độ càng lúc càng nhanh, hắn cảm giác thân thể của mình dần bắt đầu xuất hiện cảm giác khó chịu, thế là hắn vội vàng phóng ra kiếm ý để bảo vệ cơ thể, có kiếm ý bảo hộ, hắn mới cảm thấy ổn hơn nhiều.
Nhưng tốc độ của hắn vẫn đang càng lúc càng nhanh hơn.
Cứ như thế không biết qua bao lâu, mãi đến khi trước mặt hắn xuất hiện một tia sáng trắng, hắn mới cảm nhận được tốc độ của mình chậm lại.
Bình luận facebook