-
Chương 2281-2285
Chương 2281: Muốn làm là được
Diệp Quân đang thay thế pháp luật Vô Thượng bỗng cảm nhận được luồng khí tức đáng sợ từ phía sau, sắc mặt hắn thay đổi, đành phải dừng lại, quay người lại, tay cầm kiếm Trật Tự chém mạnh xuống.
Một tia kiếm quang nổ tung.
Vèo!
Sau khi tia kiếm quang vỡ tan, Diệp Quân bị đánh văng ra xa cả ngàn trượng.
Sau khi dừng lại, Dị chủ nhíu mày, ông ta không ngờ thiếu niên trông có vẻ yếu ớt trước mặt này lại có thể đỡ được đòn tấn công này.
Không nghĩ nhiều ông ta đang định ra tay lần nữa, ngay lúc này Diệp Quân cách đó không xa bỗng biến mất khỏi đó.
Vụt!
Chỉ thấy tia kiếm quang bỗng lao đến trước mặt Dị chủ.
Dị chủ híp mắt lại, giơ tay lên tung ra một quyền.
Bụp!
Diệp Quân lại bị đánh lùi về sau lần nữa.
Sau khi dừng lại, Diệp Quân quay đầu lại nhìn đám người Mông Võ cách đó không xa: “Ông già đó muốn hút hết sức mạnh của các ngươi, nếu ông ta thành công thì sức mạnh của các ngươi sẽ hoàn toàn biến mất, nếu các ngươi không ra tay ngay bây giờ thì còn chờ đến lúc nào nữa?”
Nghe Diệp Quân nói thế, đám người Mông Võ nhìn nhau.
Thấy động tĩnh của mấy người đó, Diệp Quân rèn sắt khi còn nóng: “Ta muốn thay đổi luật pháp của ông ta, chỉ cần ta thay đổi được luật pháp của ông ta, các ngươi sẽ hoàn toàn tự do, không còn bị ông ta khống chế nữa… Ta nói thế đã rõ ràng chưa?”
Mông Võ và Khung Chiến nhìn nhau, lúc này Kỳ Pháp bỗng quả quyết nói: “Giúp hắn”.
Nói rồi bà ta xòe tay ra, mấy mươi tia chớp lập tức đánh thẳng xuống chỗ Dị chủ.
Mông Võ cũng không do dự nữa, nhảy lên lao về phía Dị chủ.
Thấy thế, sắc mặt Dị chủ sa sầm.
Thấy Dị chủ bị đám người Mông Võ trấn áp, Văn Tư ở cách đó không xa cũng sầm mặt. Họ đến đây không phải là để giúp đám người Mông Võ, mục đích của họ là giết Diệp Quân.
Văn Tư quay sang nhìn Đa Nguyên Đạo Đế, Đa Nguyên Đạo Đế mỉm cười nói: “Văn Tư điện chủ, đừng vội, mọi chuyện trong tầm kiểm soát”.
Vẻ mặt Văn Tư cứng đờ.
Ông ta rất muốn chửi: Mẹ kiếp.
Nhưng ông ta vẫn nhịn không nói ra.
Dù sao Quang Âm Đạo Điện vẫn dựa vào người trước mặt này.
Văn Tư hít một hơi thật sâu, cố gắng bình tĩnh lại, ông ta liếc nhìn Phạn Chiêu Đế và Phạn Đạo Nguyên cách đó không xa: “Đa Nguyên Đạo Đế, mặc dù Phạn Đạo Nguyên đó có thể hấp thụ sức mạnh của các cường giả ở cả khu vực Thần Hư, nhưng hiện tại e là ông ta không có khả năng ngăn được người phụ nữ kia, thực lực của người phụ nữ kia quả thật là đáng sợ, hay là giờ chúng ta ra tay giải quyết Diệp Quân kia trước?”
Đa Nguyên Đạo Đế mỉm cười: “Văn Tư điện chủ, đừng vội, mọi chuyện trong tầm kiểm soát”.
Sắc mặt Văn Tư sa sầm.
Sau khi có đám người Mông Võ gia nhập, Diệp Quân thoải mái hơn nhiều, hắn bắt đầu tiếp tục chuyển đổi luật pháp.
Lúc chuyển đổi luật pháp, hắn nhận ra trong người hắn có thêm một loại sức mạnh hoàn toàn mới.
Sức mạnh Quan Huyên Pháp.
Cảm nhận được thế, Diệp Quân cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, hắn không ngờ thần ấn Vô Thượng này lại có thể ban cho sức mạnh Quan Huyên Pháp đặc biệt như vậy.
Lúc này hắn mới nhận ra hình như hắn đã đánh giá thấp thần ấn Vô Thượng này nhiều rồi.
Ầm!
Ngay lúc này, một tiếng nổ chói tai bỗng vang lên khắp xung quanh.
Diệp Quân ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy Phạn Đạo Nguyên trên bầu trời bị đánh văng ra xa.
Thấy thế Diệp Quân cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, lúc này Phạn Đạo Nguyên đã ngưng tụ sức mạnh của rất nhiều cường giả ở cả khu vực Thần Hư.
Thế nhưng vẫn bị Phạn Chiêu Đế trấn áp.
Thực lực của người phụ nữ này mạnh đến mức khó tin.
“Này!”
Ngay lúc này, Mông Võ cách đó không xa bỗng gọi Diệp Quân: “Ngươi có thể đừng phân tâm không? Mau chóng đổi luật pháp chết tiệt gì đó đi”.
Diệp Quân quay đầu lại nhìn Mông Võ, lúc này mặc dù Mông Võ và Kỳ Pháp kết hợp với nhau nhưng vẫn bị Dị chủ trấn áp, có thể thấy thực lực của hai người này vẫn không bằng Dị chủ.
Còn Khung Chiến thì vẫn đang bận khôi phục thân xác.
Diệp Quân thu hồi suy nghĩ, chuyên tâm thay thế pháp luật.
Mỗi lần hắn thay thế một điều luật thì thực lực của Phạn Đạo Nguyên sẽ giảm đi một chút.
Lúc này sắc mặt Phạn Đạo Nguyên ngày càng khó coi, vì ông ta nhận ra cho dù ngưng tụ sức mạnh của cường giả ở cả khu vực Thần Hư thì cũng không thể áp chế được Phạn Chiêu Đế.
Ông ta cảm thấy vô cùng kinh sợ.
Sao người phụ nữ này có thể mạnh như thế?
Sau khi dừng lại Phạn Đạo Nguyên không ra tay nữa, mà nhìn chằm chằm Phạn Chiêu Đế: “Rốt cuộc mục đích ngươi làm vậy là gì?”
Phạn Chiêu Đế cười nói: “Ác pháp nên bị tiêu diệt”.
Phạn Đạo Nguyên híp mắt lại: “Ác pháp? Trên đời này có ai không vì mình cơ chứ? Thiếu niên mà ngươi thích đó, cho dù bây giờ hắn tốt, nhưng ngươi có thể đảm bảo sau này hắn sẽ không từ bỏ ý định ban đầu của mình vì sức mạnh sao?”
Phạn Chiêu đế nhìn Diệp Quân bên dưới, cười nói: “Hắn sẽ không, vì nếu hắn muốn có sức mạnh thật thì sẽ có cách đơn giản hơn”.
Cô ta biết rất rõ nếu Diệp Quân muốn có sức mạnh thì rất đơn giản, chỉ cần trở thành vua dựa dẫm là được.
Khoảng thời gian ở cùng Diệp Quân trong vũ trụ Quan Huyên khiến cô ta hiểu ra rằng mặc dù thiếu niên này còn yếu, chưa đủ trưởng thành nhưng hắn thực sự muốn làm điều gì đó cho chúng sinh.
Tạm thời làm vẫn chưa tốt lắm nhưng không sao, chỉ cần muốn làm là được.
Phạm Đạo Nguyên nhìn chằm chằm Phạn Chiêu Đế, ông ta siết chặt hai tay, quanh người ông ta toát ra sức mạnh Vô Thượng đáng sợ, chỉ là khí tức thôi cũng đủ giết chết một cường giả cảnh giới Mệnh Pháp một cách dễ dàng, cho dù là cảnh giới Vô Thượng Thần Đế cũng khó đỡ được.
Nhưng sức mạnh của ông ta lại không thể làm gì được Phạn Chiêu Đế trước mặt.
Chương 2282: Chứng minh
Phạn Đạo Nguyên nhìn Diệp Quân bên dưới, lúc này tốc độ của Diệp Quân ngày càng nhanh, sau khi Diệp Quân thay đổi pháp luật, khí tức trên người Diệp Quân ngày càng mạnh.
Diệp Quân không chỉ đang thay đổi luật pháp mà còn đang nuốt chửng lấy luật pháp Vô Thượng của ông ta để làm cho luật pháp của mình mạnh hơn.
Phạn Đạo Nguyên biết mình phải ngăn lại, nếu không sức mạnh của ông ta sẽ mất hoàn toàn.
Nghĩ đến đây, Phạn Đạo Nguyên bỗng xòe tay ra, trong tay ông ta bỗng có thêm một cây thước ánh sáng.
Phạn Chiêu Đế híp mắt: “Thước Quang Âm”.
Phạn Đạo Nguyên nhìn Phạn Chiêu Đế, cười nhạo: “Ngươi cũng biết nhiều đấy, còn biết cả thước này”.
Phạn Chiêu Đế cười nói: “Xem ra ở Đạo Điện ông không chỉ bán đứng linh hồn của bản thân”.
Phạn Đạo Nguyên lạnh lùng nhìn Phạn Chiêu Đế: “Làm sao ngươi biết được quy tắc giao dịch của Đạo Điện? Lẽ nào ngươi…”
Phạn Chiêu Đế bật cười, nụ cười còn có ý khinh thường: “Sức mạnh có được bằng cách dựa vào lòng từ thiện của người khác, dù có mạnh đến đâu thì có ý nghĩa gì?”
Phạn Đạo Nguyên cười nhạo: “Vậy à? Vậy thì để ngươi mở mang kiến thức, thế nào là sức mạnh thật sự”.
Nói rồi ông ta bỗng biến mất khỏi đó.
Vèo!
Chỉ thấy một đạo Quang Âm Trường Hà lướt ngang qua, lúc này cả vũ trụ tinh hà bắt đầu biến mất, vì không thể chịu được sức mạnh đáng sợ này.
Ở bên dưới, khi cảm nhận được nguồn sức mạnh này, sắc mặt Diệp Quân cũng thay đổi, vội ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy tận cuối tinh không, một đạo Quang Âm Trường Hà dài mười vạn trượng như một cây thước khổng lồ đánh mạnh về phía Phạn Chiêu Đế cách đó không xa.
Trong Quang Âm Trường Hà đó có chứa sức mạnh Quang Âm đáng sợ.
Diệp Quân nhìn Phạn Chiêu Đế, ánh mắt hiện lên vẻ lo lắng, người phụ nữ này có thể chống đỡ được không?
Phạn Chiêu Đế rất bình tĩnh, cô ta giơ tay phải lên nắm chặt lại, thoáng chốc hàng vạn cột sáng lao ra từ trong lòng bàn tay cô ta.
Ầm…
Cả vũ trụ tinh hà đều sôi sục phá tan, từng làn sóng xung kích với sức mạnh đáng sợ không ngừng lan rộng ra mọi hướng, lúc này toàn bộ khu vực Thần Hư cũng bắt đầu bị tiêu diệt. Cũng may rất nhiều cường giả đã rút lui, nếu không cuộc đối đầu giữa hai người cũng đủ để quét sạch tất cả mọi người.
Thấy sức mạnh đáng sợ do hai người toát ra, ánh mắt Văn Tư hiện lên vẻ nghiêm trọng và kiêng dè.
Trong Quang Âm Đạo Điện, ngoài đạo chủ Quang Âm, không ai là đối thủ của hai người trước mặt này, căn bản là không cùng cấp bậc.
Thực lực này quả thật là quá đáng sợ.
Nghĩ đến đây, ông ta nhìn Đa Nguyên Đạo Đế bên cạnh, Đa Nguyên Đạo Đế không có ý định ra tay, ông ta vẫn bình tĩnh đứng ở đó, trên môi là nụ cười nhàn nhạt.
Văn Tư thu ánh mắt lại, không nói thêm gì nữa, mặc dù ông ta chưa từng đánh nhau với Đa Nguyên Đạo Đế nhưng tốt xấu gì Đa Nguyên Đạo Đế cũng là ông lớn, chắc chắn là rất mạnh, mình chỉ cần chờ xem.
Ở phía xa, Phạn Chiêu Đế vẫn bình tĩnh khi đối mặt với sự tấn công của Quang Âm Trường Hà, sau đó cả người cô ta bỗng biến mất, hàng vạn cột sáng bỗng chốc quét qua.
Đối đầu trực diện!
Ầm!
Chỉ thoáng chốc Quang Âm Trường Hà bị đánh cho vỡ nát, sau đó biến mất.
Từng làn sóng xung kích sức mạnh đáng sợ liên tục lan ra xung quanh.
Phạn Đạo Nguyên bị chấn động văng ra xa mấy vạn trượng, khi dừng lại, ông ta hơi khó tin nhìn Phạn Chiêu Đế cách đó không xa: “Ngươi… Sao có thể…”
Vì thước Quang Âm trong tay ông ta xuất hiện vài vết nứt.
Thước Quang Âm là thần vật ông ta phải trả một cái giá rất lớn mới lấy được từ Đạo Điện thế mà bị nứt rồi?
Phạn Chiêu Đế khẽ cười: “Ông tưởng một món thần vật lấy được từ Đạo Điện có thể vô địch được sao?”
Phạn Đạo Nguyên nhìn Phạn Chiêu Đế, cười nói: “Ta thừa nhận ta vẫn đánh giá thấp ngươi, nhưng ngươi nghĩ ngươi thắng rồi sao?”
Ầm!
Một luồng khí tức cực mạnh bỗng lan ra xung quanh.
Mọi người ở đó bỗng quay đầu lại nhìn Đa Nguyên Đạo Đế cách đó không xa, mọi người đều sửng sốt vì khí tức đáng sợ toát ra từ trên người Đa Nguyên Đạo Đế.
Đa Nguyên Đạo Đế cười nói: “Trò chơi trẻ con vớ vẩn này cũng nên kết thúc rồi”.
Nói rồi cơ thể Phạn Đạo Nguyên bỗng trở nên hư ảo, mỗi lần ông ta trở nên hư ảo một chút thì khí tức của Đa Nguyên Đạo Đế sẽ tăng vọt.
Văn Tư khó tin nhìn Đa Nguyên Đạo Đế, run giọng nói: “Phạn Đạo Nguyên là phân thân của ông”.
Nghe ông ta nói thế, tất cả mọi người đều sửng sốt.
Phạn Đạo Nguyên thế mà chỉ là phân thân của Đa Nguyên Đạo Đế?
Đa Nguyên Đạo Đế bật cười: “Chẳng phải ta từng nói với ông rồi sao? Mọi chuyện đều nằm trong tầm kiểm soát”.
Văn Tư vui mừng khôn xiết, thì ra Đa Nguyên Đạo Đế không nói khoác mà thật sự rất lợi hại.
Đây mới là ông lớn thật sự.
Đại cục đã định!
Lúc này Phạn Đạo Nguyên đã biến mất hoàn toàn, khí tức của Đa Nguyên Đạo Đế lập tức tăng lên lần nữa, lúc này khí tức của ông ta đã mạnh đến mức tất cả cường giả Vô Thượng Thần Đế ở đây đều phải run rẩy.
Cảnh giới Đạo Thần!
Đây là cảnh giới Đạo Thần trong truyền thuyết, không chỉ thế, khí tức của ông ta vẫn đang tăng lên.
Phạn Chiêu Đế nhìn đám người Mông Võ ở phía xa rồi vung tay lên, một luồng khí tức cực mạnh bao trùm lấy đám người Mông Võ, đám người Mông Võ không chịu nổi uy lực này, đều lần lượt quỳ xuống.
Mặt đám người Mông Võ xám như tro, vô cùng tuyệt vọng.
Mặc dù chỉ kém một cảnh giới nhưng đã là sự cách biệt của người phàm và thần, không thể vượt qua.
Đa Nguyên Đạo Đế không để ý đến đám người Mông Võ, ông ta nhìn Phạn Chiêu Đế ở phía xa. Lúc này, ông ta lại nở nụ cười bình tĩnh, tự tin như trước: “Sở dĩ ngươi giúp Diệp Quân chỉ là vì ngươi thấy đằng sau hắn có người, vậy ta nói cho ngươi biết, người đứng phía sau hắn chỉ như một đám tôm tép với ta thôi, có tin không? Ta sẽ đích thân chứng minh cho ngươi thấy”.
Nói đến đây, ông ta ngẩng đầu chậm rãi nhìn tận cuối tinh không, hơi nheo mắt lại, hét lên: “Thiên Mệnh Váy Trắng, mau cút ra đây cho ta”.
Chương 2283: Giết luôn bản thể
Cút ra đây!
Vừa nói xong, giọng nói lập tức ngưng tụ thành chùm âm thanh bắn thẳng vào vực sâu của vũ trụ tinh không, vô số tinh vực trong vũ trụ đều vang lên giọng nói của Đa Nguyên Đạo Đế, cùng lúc đó, bởi vì bên trong giọng nói này ẩn chứa sức mạnh quá mạnh mẽ nên vô số tinh vực trong vũ trụ hoàn toàn sôi trào, vô cùng kinh khủng.
Vô số cường giả trong tinh vực đều sợ hãi, lần lượt ngẩng đầu nhìn về nơi phát ra giọng nói, đôi mắt ngập tràn sợ hãi và kinh ngạc, người này là thần thánh phương nào? Thật đáng sợ.
Một tiếng gào lên giận dữ, làm chấn động chư thiên vạn giới, vô số cường giả sợ vỡ mật, cực kỳ sợ hãi.
Khu vực Thần Hư.
Nghe những lời nói đó của Đa Nguyên Đạo Đế, Diệp Quân hơi kinh ngạc, hắn không ngờ rằng Đa Nguyên Đạo Đế lại làm vậy.
Cách đó không xa, Dị chủ nhìn Đa Nguyên Đạo Đế, ánh mắt đầy sự kiêng dè, lúc này ông ta mới nhận ra, Đa Nguyên Đạo Đế đang ở trước mặt này mạnh hơn những gì ông ta tưởng tượng rất nhiều.
Mà ở cách đó không xa, khóe miệng của Phạn Chiêu Đế hơi nhếch lên, nụ cười dần dần mở rộng.
Khi giọng nói của Đa Nguyên Đạo Đế vừa dứt, thời không trên đỉnh đầu ông ta nứt ra, một thanh kiếm rơi thẳng xuống.
Nhìn thấy thanh kiếm giáng xuống, trong đôi mắt của Đa Nguyên Đạo Đế không có chút sợ hãi nào, không chỉ thế, ông ta còn đột nhiên cười lớn: “Đến hay lắm! Đến hay lắm! Để bản đế cho ngươi mở mang kiến thức, biết thế nào mới là cường giả thực sự...”
Vừa dứt lời, ông ta giơ đôi bàn tay trống rỗng lên, ngay lập tức, hàng tỷ tia Quang Âm ngược dòng bay lên, chỉ tỏa ra một chút uy lực, đã lập tức mạnh mẽ trấn áp các cường giả như Mông Võ nằm bẹp xuống đất, giờ phút này, họ không thể cử động được nữa.
Tất cả các cường giả đều sợ hãi.
Đây là loại sức mạnh đáng sợ nào thế?
Vẻ mặt Diệp Quân cũng cực kỳ nghiêm túc, thực lực của Đa Nguyên Đạo Đế thực sự quá đáng sợ, chỉ cần một chút áp bức cũng đủ để đè bẹp vô số người.
Cách đó không xa, Văn Tư cũng đang nằm sấp trên mặt đất, run bần bật, trong mắt đầy vẻ kính sợ.
Đôi mắt của các cường giả ở xung quanh cũng ngập tràn sợ hãi, lúc này bọn họ đang ở rất xa nhìn Đa Nguyên Đạo Đế, giống như những con kiến đang nhìn rồng, cảm giác nhỏ bé và tuyệt vọng chợt trỗi dậy.
Chẳng mấy chốc, hàng tỷ tia Quang Âm ngược dòng đã lao tới trước thanh kiếm, trong nháy mắt...
Vèo!
Giống như tuyết gặp dầu sôi, hàng tỷ tia Quang Âm tan chảy ngay lập tức, bị xóa bỏ, không hề có sức chống cự.
Thanh kiếm giáng xuống thẳng tắp, ghim vào đầu Đa Nguyên Đạo Đế.
Phập!
Trong phút chốc, đôi mắt của Đa Nguyên Đạo Đế trợn to, cơ thể cứng đờ tại chỗ, vẻ mặt tràn đầy sự khó tin.
Trên sân, mọi người như những bức tượng đất nhìn Đa Nguyên Đạo Đế bị một thanh kiếm cắm vào đầu ở đằng xa.
Chết rồi à?
Thế là chết rồi sao?
Thùng rỗng kêu to?
Văn Tư nhìn Đa Nguyên Đạo Đế, hai mắt mở to như trứng ngỗng.
Bị giết trong phút chốc à?
Đất trời lặng như tờ.
Đúng lúc này, mọi người đột nhiên quay đầu nhìn về bên phải Diệp Quân, không biết từ lúc nào, một người phụ nữ đã đứng bên cạnh hắn, người phụ nữ mặc một chiếc váy trắng, cực kỳ xinh đẹp, lộng lẫy vô cùng, không phải là người thường trên thế gian.
Phạn Chiêu Đế nhìn người phụ nữ váy trắng, nụ cười trên mặt tắt dần, thay vào đó là vẻ nghiêm túc.
Diệp Quân nhìn người phụ nữ váy trắng, cười nói: “Cô cô”.
Người phụ nữ váy trắng nhìn Diệp Quân, vừa định lên tiếng, lúc này Đa Nguyên Đạo Đế lại đột nhiên bật cười.
Người phụ nữ váy trắng quay lại nhìn Đa Nguyên Đạo Đế, dưới ánh mắt của mọi người, Đa Nguyên Đạo Đế vẫn bình tĩnh ung dung nhìn người phụ nữ váy trắng, nụ cười trên môi dần dần trở lại: “Ngươi cho rằng đây là bản thể của ta sao?”
Ồ!
Vừa nói xong, trong sân náo động, mọi người đều kinh hãi.
Đây không phải là bản thể!
Vẫn là phân thân!
Diệp Quân hơi ngạc nhiên, rốt cuộc ông ta có bao nhiêu phân thân vậy?
Đa Nguyên Đạo Đế nhìn chằm chằm người phụ nữ váy trắng, mặc dù có một thanh kiếm cắm trên trán của ông ta, nhưng đến lúc này ông ta vẫn giữ vẻ tươi cười ung dung, ông ta bình thản nói: “Đa Nguyên Đạo Đế ta tu luyện được hàng vạn phân thân, mỗi phân thân đều có thân phận không giống nhau, trên thế giới này không có ai có thể thực sự giết được ta, ngay cả sự tồn tại khủng bố của Đại Đạo cũng không có cách nào giết được ta... ha ha...”
Hàng vạn phân thân!
Nghe Đa Nguyên Đạo Đế nói thế, mọi người ở trong sân đều vô cùng sợ hãi.
Ông ta mạnh vậy sao?
Hơn nữa, mỗi phân thân đều có thân phận khác nhau, chuyện này thật vô lý.
Nhưng vào lúc này, người phụ nữ váy trắng đột nhiên giơ ngón tay ra, sau đó ấn nhẹ một cái...
Phụt!
Ở cách đó không xa, Đa Nguyên Đạo Đế như đã cảm nhận được điều gì đó, đột nhiên trợn tròn hai mắt, kinh hãi nói: “Sao có thể chứ?”
Lúc này, trong chư thiên vạn giới, vô số ‘Đa Nguyên Đạo Đế’ bắt đầu bốc cháy, sau đó hoàn toàn bị xóa sổ.
Mà ở sâu trong vũ trụ tinh hà, ở một tinh không nào đó có một cầu thang đá màu xanh cao ngất, cầu thang hướng thẳng lên trên, dài chín vạn trượng, cuối cầu thang đá có một đại điện sừng sững.
Sáng Thế Đạo Điện.
Bên trong Sáng Thế Đạo Điện có một bức tượng đứng sừng sững, bức tượng một đàn ông mặc áo bào trắng sạch sẽ, hai mắt như thanh kiếm, khí chất phi phàm.
Ở trên cầu thang đá ở bên ngoài Sáng Thế Tạo Điện có rất nhiều người đang bước đi chậm rãi, bọn họ cứ đi được mười bước trên cầu thang đá, thì sẽ dừng lại quỳ xuống sát đất hành lễ, vẻ mặt thành kính.
Ở lối vào Sáng Thế Tạo Điện có hai thị vệ mặc áo giáp vải bố.
Nếu có Diệp Quân ở đây, chắc chắn hắn sẽ rất sốc, bởi vì gã thị vệ bên phải chính là Đa Nguyên Đạo Đế.
Cơ thể Đa Nguyên Đạo Đế thẳng tắp, mắt nhìn về phía trước, trên người có một luồng khí thế áp bức.
Đột nhiên.
Đa Nguyên Đạo Đế lập tức bốc cháy.
Không có chút dấu hiệu báo trước nào!
Hai mắt Đa Nguyên Đạo Đế trợn tròn lên, vẻ mặt đầy khó tin, thất thanh nói: “Kẻ nào thông qua phân thân chém bản thể vậy?”
Vẻ mặt gã thủ vệ bên cạnh ông ta đầy nghi ngờ, cái quái gì vậy?
Nhận thấy mình không thể chống lại được luồng sức mạnh này, Đa Nguyên Đạo Đế đột nhiên xoay người chạy về phía cửa chính của đại điện, tuy nhiên, ông ta vừa bước vào một bước, cơ thể ông ta lập tức trở nên mơ hồ.
Đa Nguyên Đạo Đế lập tức trở nên hoảng hốt, hai mắt đỏ ngầu, điên cuồng gào thét: “Không!”
Giọng nói vừa phát ra, ông ta đã lập tức biến mất không một dấu vết.
Hoàn toàn bị xóa sổ!
Bên phải Đa Nguyên Đạo Đế, gã thị vệ nhìn thấy hết cảnh tượng ở trước mắt này, vẻ mặt sững sờ.
Cái quái gì vậy?
Gã thị vệ sợ hãi một chốc, sau đó giận tím mặt, gã quay đầu nhìn vào sâu bên trong ngân hà, giận dữ nói: “Kẻ nào dám đụng tới thị vệ của Sáng Thế Tạo Điện, chán sống rồi...”
Còn chưa nói xong, một luồng kiếm quang đột ngột xuất hiện giữa hai chân mày gã.
Vẻ mặt gã thị vệ đột ngột thay đổi, gã biết gã không có khả năng đánh lại được kẻ tấn công, lập tức tát vào mặt mình: “Ta thật bất kính, xin các hạ hãy tha chết cho ta...”
Im lặng một chốc, kiếm quang biến mất không một dấu vết.
Gã thị vệ ngồi bệt xuống đất, mồ hôi lạnh toát ra, ánh mắt gã tràn đầy sợ hãi, rốt cuộc là thần thánh phương nào vậy? Vậy mà có thể im hơi lặng tiếng chém giết trong Sáng Thế Tạo Điện?
Vũ trụ bên ngoài có kẻ máu mặt như thế sao?
Chương 2284: Quỳ gối
Khu vực Thần Hư.
Dường như Đa Nguyên Đạo Đế cảm nhận được điều gì đó, bỗng nhiên trở nên sợ hãi, sắc mặt tái nhợt: “Sao có thể, sao ngươi có thể giết chết bản thể của ta, bản thể của ta ở Sáng Thế Thần Giới, làm sao ngươi...”
Lúc này, ông ta thực sự sợ hãi.
Bởi bản thể của ông ta đã bị chém.
Sở dĩ ông ta ngao du bên ngoài, nguyên nhân chính là vì bản thể ông ta đang ở Sáng Thế Thần Giới, nơi đó là một thế giới đặc thù do thần Sáng Tạo sáng lập ra, nơi đó lưu truyền câu nói:
“Người vào Thần Giới của ta, mười bước một lạy, gieo thần trong lòng, thế gian không ai địch nổi”.
Sáng Thế Đế Thần!
Hễ là ai tiến vào Sáng Thế Thần Giới, cứ bước mười bước lạy Sáng Thế Đạo Điện một lần, sau khi đi ra ngoài, trên thế gian không ai địch nổi. Đa Nguyên Đạo Đế có bản lĩnh, tất cả đều học được trong Sáng Thế Đạo Điện, bao gồm luật pháp thực thể hóa.
Hễ là người nào tiến vào Sáng Thế Đạo Điện, mặc dù sau khi ra ngoài trên thế gian không ai địch nổi, nhưng trong lòng đã gieo xuống một vị thần, đó là Sáng Thế Đế Thần!
Theo ông ta thấy, Sáng Thế Thần Giới này, là nơi an toàn nhất trong vũ trụ.
Không ai dám lỗ mãng ở đây!
Vì vậy, ông ta chủ động để bản thể ở đó, tự nguyện làm người trông coi điện, còn phân thân ngao du bên ngoài, bởi chỉ cần bản thể không chết, dù phân thân có chết vạn lần cũng không thành vấn đề, ông ta có thể ngưng tụ ra vô số phân thân, nhưng ông ta không ngờ kiếm của người phụ nữ trước mặt này có thể giết đến Sáng Thế Đạo Điện.
Không những vậy, người phụ nữ này còn thông qua phân thân ông ta giết đến Sáng Thế Đạo Điện, đáng sợ nhất là bà ta còn tiêu diệt toàn bộ phân thân của ông ta chỉ trong nháy mắt!
Giờ phút này, trên mặt Đa Nguyên Đạo Đế không còn vẻ ung dung nữa, thay vào đó là sự hoài nghi và kinh hãi.
Lúc này ông ta mới biết, bản thân đã trêu chọc nhân vật khủng bố gì.
Ông ta không thể chết!
Nếu ông ta chết, Tiểu Linh phải làm sao?
Ông ta muốn sống!
Dường như Đa Nguyên Đạo Đế nghĩ đến gì đó, ông ta chợt nhìn Diệp Quân đứng cách đó không xa, dưới ánh mắt của mọi người, ông ta quỳ xuống, giọng run run nói: “Cậu Diệp... ta là người ngu dại, cậu có thể tha cho ta một mạng không?”
Cảnh tượng này, khiến tất cả mọi người có mặt tại đó choáng váng.
Cái quái gì vậy?
Người này cứ thế quỳ xuống ư?
Con ngươi của Văn Tư như muốn nứt ra.
Ông ta khó tin nhìn Đa Nguyên Đạo Đế...
Không chỉ có tất cả mọi người, mà cả Diệp Quân cũng ngơ ngác, người này cứ thế quỳ xuống hả?
Cái quái gì vậy?
Đa Nguyên Đạo Đế quỳ gối khiến cho tất cả mọi người có mặt trong sân đều bối rối. Dù sao, người này cũng là một nhân vật tuyệt thế, mà giờ phút này lại không cần sĩ diện như vậy, quỳ xuống cầu xin tha thứ?
Không ít người khinh thường Đa Nguyên Đạo Đến, thật sự quá mất mặt.
Diệp Quân nhìn Đa Nguyên Đạo Đế quỳ trước mặt, cũng không nói lời nào.
Người phụ nữ váy trắng cũng không ra tay, với bà ấy mà nói, giết hay không giết, đều không có ý nghĩa.
Giống như, khi ngươi gặp một con kiến trên đường, việc ngươi giẫm lên nó hay không thì có ý nghĩa gì đâu?
Xem cách Diệp Quân lựa chọn.
Lát nữa còn cần thằng nhóc này giúp đỡ, trước tiên cứ cho cậu ta chút lợi ích đã.
Diệp Quân nhìn Đa Nguyên Đạo Đế đang quỳ dưới đất: “Cho ta một lý do để ông có thể sống”.
Đa Nguyên Đạo Đế hung hăng dập đầu: “Nếu cậu Diệp không vứt bỏ, ta sẵn lòng nhận ngươi làm cha nuôi”.
Mọi người: “...”
Diệp Quân: “...”
Quai hàm mọi người đều rớt xuống.
Chuyện quái quỷ gì thế?
Cha nuôi?
Lúc này, Văn Tư đột nhiên tức giận chỉ vào Đa Nguyên Đạo Đế, ánh mắt như muốn phun ra lửa: “Đa Nguyên Đạo Đế, dù gì ông cũng là một vị đại đế, sao không có khí phách như vậy? Không phải chỉ chết thôi sao? Đại trượng phu sống trong trời đất, sợ gì chứ? Ông... ông khiến ta quá thất vọng”.
Người phụ nữ váy trắng chợt quay đầu nhìn Văn Tư: “Ai cho ngươi lên tiếng?”
Văn Tư còn chưa kịp phản ứng, một chuôi đánh vào đầu.
Ầm!
Văn Tư bị đóng đinh tại chỗ!
Đánh trong chớp mắt!
Ngay cả sức đánh trả cũng không có!
Vẻ mặt Văn Tư cứng đờ, nhận ra mình sắp bị trừ khử, giờ khắc này, cuối cùng ông ta cũng cảm nhận được nỗi sợ của cái chết, đồng thời, ông ta không muốn chết, ham muốn sống mãnh liệt kích thích ông ta, ông ta nhìn người phụ nữ váy trắng: “Ta là Quang Âm Đạo Điện...”
“Quang Âm Đạo Điện?”
Người phụ nữ váy trắng nhìn chằm chằm ông ta, ánh mắt không chút dao động: “Chỉ hướng”.
Văn Tư không hiểu ý, theo bản năng chỉ về bên phải.
Vù!
Thanh kiếm trong cơ thể Văn Tư đột nhiên bay lên.
Ở tinh vực xa xôi, trong Quang Âm Đạo Điện.
Thanh kiếm đột nhiên rơi thẳng xuống.
Vô số cường giả trong Quang Âm Đạo Điện chấn động!
“Càn rỡ!”
Lúc này, luồng khí tức đáng sợ đột nhiên phóng lên cao, sau đó, trên trời xuất hiện một người đàn ông trung niên mặc áo choàng.
Ông ta là Phương Nhân – người đứng đầu Võ Điện của Quang Âm Đạo Điện.
Phương Nhân nhìn chuôi kiếm giáng xuống đất, trong mắt lóe lên vẻ dữ tợn: “Ai dám mạo phạm Quang Âm Đạo Điện...”
Vừa nói, ông ta vừa giậm chân phải, cả người hóa thành luồng Quang Âm trường hà phóng lên trời.
Cứng rắn!
Khi ông ta cách thanh kiếm chừng mười trượng,
Ông ta như cảm nhận được gì đó, sắc mặt thay đổi ngay lập tức, muốn lui, nhưng đã không kịp.
Vèo!
Kiếm giáng xuống thẳng tắp, xuyên qua đỉnh đầu ông ta, rồi chém xuống dưới.
Ầm.
Trong nháy mắt, toàn bộ Quang Âm Đạo Điện bị xóa sổ.
Kể từ đó, Quang Âm Đạo Điện đã biến mất hoàn toàn khỏi vũ trụ.
...
Khu vực Thần Hư.
Văn Tư như cảm nhận được gì đó, chợt quay đầu nhìn người phụ nữ váy trắng, giờ phút này, cả người ông ta như bị thiên lôi đánh trúng, đầu óc trống rỗng, mặc dù thực lực không bằng Đa Nguyên Đạo Đế, nhưng cũng xem như không tệ, vì vậy, có thể cảm nhận được quê hương mình, mà vừa rồi, rõ ràng ông ta cảm nhận được, toàn bộ Quang Âm Đạo Điện đã không còn.
Quang Âm Đạo Điện đã biến mất...
Lúc này Văn Tư vô cùng kinh hoàng.
Chỉ bằng một nhát kiếm, Quang Âm Đạo Điện đã bị xóa sổ ngay lập tức.
Đây là nhân vật kinh khủng nào?
Mà lúc này, tinh hà đột nhiên sôi trào, một khắc sau, vô số khí tức Quang Âm cuốn tới.
Mọi người rối rút ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy giữa tinh không, một người đàn ông trung niên mặc áo choàng trắng đang đạp không trung lao đến.
“Điện chủ!”
Thấy người đến, Văn Tư phấn khích kêu lên: “Điện chủ!”
Trần Tông điện chủ của Quang Âm Đạo Điện.
Trần Tông nhìn chằm chằm người phụ nữ váy trắng, khí tức trên người như thủy triều dao động, chấn động tinh hà: “Ngươi là người tiêu diệt Quang Âm Đạo Điện của ta ư?”
Người phụ nữ váy trắng liếc Trần Tông rồi nói: “Quỳ”.
Ầm!
Trong lúc bất chợt, tất cả mọi người trong sân đều quỳ xuống!
Bao gồm Diệp Quân và Phạn Chiêu Đế!
Không chỉ vậy, vào lúc này, hàng trăm hàng triệu cường giả trong vũ trụ đều quỳ xuống...
Vạn giới nghe thấy âm thanh.
Cả vạn giới quỳ gối!
Chương 2285: Con không sợ
Diệp Quân ngẩng đầu lên nhìn người phụ nữ váy trắng, vô cùng ngạc nhiên: “Cô cô…”
Người phụ nữ váy trắng im lặng chốc lát, sau đó bình tĩnh nói: “Không kiểm soát được sức mạnh… Hả? Có vấn đề? Dập đầu với cô cô không được à?”
Diệp Quân: “…”
Dập đầu!
Nghe được người phụ nữ váy trắng nói thế, Diệp Quân chợt cứng đờ. Nhìn thấy cô cô nhướng mày, Diệp Quân vội nói: “Dập đầu với cô cô là chuyện nên làm, nên làm… Con dập đầu thêm mấy cái nữa cũng được…”
Người phụ nữ váy trắng hài lòng gật đầu, hơi giơ tay lên, Diệp Quân chậm rãi đứng dậy.
Sau khi đứng lên, thật ra lúc này Diệp Quân vô cùng kinh ngạc, vì ngay lúc nãy hắn không thể cử động, cả người chẳng có chút sức lực nào.
Đáng sợ quá!
Không chỉ Diệp Quân, các cường giả xung quanh đó nhìn người phụ nữ váy trắng như nhìn thấy ma quỷ.
Một câu đã khiến mọi người đều quỳ xuống.
Hơn nữa không thể phản kháng.
Lúc này cảm giác của họ như gặp thần, cảm thấy cực kỳ kinh ngạc, không thể nói được bằng lời.
Ngay khi điện chủ Quang Âm Đạo Điện bước đến quỳ xuống, ông ta đã như mất hồn, cả người cứng đờ ngơ ngác.
Hoàn toàn ngây người.
Còn chưa ra tay đã tự mình quỳ xuống trước rồi?
Đáng sợ nhất là khi ông ta muốn phản kháng, nhưng ông ta lại nhận ra mình căn bản không thể phản kháng, lúc này thần thông và bản lĩnh của mình dường như không có tác dụng.
Tốt xấu gì ông ta cũng là nhân vật đỉnh cao của nền văn minh cấp bảy, lúc này ông ta lại chẳng có sức đánh trả.
Cực kỳ bất thường.
Điện chủ Quang Âm Đạo Điện – Trần Tông ngơ ngác nhìn người phụ nữ váy trắng ở đằng xa…
Phạn Chiêu Đế nhìn người phụ nữ váy trắng, không nói gì, nhưng sắc mặt khá khó coi.
Sau khi Diệp Quân đứng dậy, ngoài Trần Tông và Văn Tư, sức mạnh bí ẩn của tất cả mọi người cũng biến mất.
Ngay khi thấy Trần Tông quỳ xuống, võ đạo quan của Văn Tư đã sụp đổ.
Lúc này ông ta mới hiểu được họ chẳng là gì khi đứng trước mặt người phụ nữ váy trắng cả.
Chẳng là cái quái gì cả!
Sắc mặt Văn Tư xám như tro.
Lúc này, người phụ nữ váy trắng ngẩng đầu nhìn Trần Tông, Trần Tông vừa định nói gì đó thì người phụ nữ váy trắng khẽ vung tay phải lên, Trần Tông đã biến thành tro bụi.
Còn có cả Văn Tư cũng biến thành tro bụi.
Nhưng Đa Nguyên Đạo Đế thì không.
Vì ông ta vẫn luôn quỳ ở đó, chưa đứng lên.
Người phụ nữ váy trắng bỗng quay người lại nhìn Diệp Quân, bà ấy không nói gì cứ thế nhìn chằm chằm Diệp Quân.
Diệp Quân bị người phụ nữ mặc váy trắng nhìn chằm chằm đến mức tê rần, trong số các cô cô, hắn sợ cô cô váy trắng và cô cô Diệp Thanh Thanh nhất, một người thường xuyên tức giận vô cớ, hở một tí là dùng bạo lực; một người thì bình thường không tức giận, nhưng một khi tức giận thì rất đáng sợ.
Người phụ nữ váy trắng bỗng nói: “Giúp cô cô một chuyện, thế nào?”
Nghe thế Diệp Quân hơi tò mò: “Chuyện gì ạ?”
Người phụ nữ váy trắng lạnh nhạt nhìn hắn, Diệp Quân vội nói: “Chuyện gì con cũng có thể làm”.
Lúc này người phụ nữ váy trắng mới hài lòng gật đầu: “Đi với cô cô”.
Nói rồi bà ấy xoay người đi về phía cách đó không xa.
Diệp Quân vội đi theo.
Mọi người nhìn nhau, không biết chuyện gì.
Đa Nguyên Đạo Đế vẫn quỳ ở đó.
Phạn Chiêu Đế nhìn hai cô cháu ở đằng xa, nhíu mày.
Cách đó không xa, Diệp Quân chậm rãi đi theo người phụ nữ váy trắng, vì trận chiến trước đó nên lúc này tinh vực này đã bị phá hủy, tối đen như mực, không nhìn thấy gì cả.
Diệp Quân đang định nói gì đó, người phụ nữ váy trắng bỗng giơ tay phải ra, sau đó khẽ nhấc lên.
Thoáng chốc chỉ thấy cả tinh hà bỗng rung chuyển, những ngôi sao đã bị tiêu diệt trước đó đã khôi phục lại trạng thái ban đầu, không chỉ vậy, khu vực Thần Hư vốn dĩ đã bị tiêu diệt thế mà cũng được khôi phục vào lúc này.
Thấy thế Diệp Quân há hốc mồm.
Lúc này, kiếm Thanh Huyên trong người hắn bỗng xuất hiện trong tay người phụ nữ váy trắng, bà ấy nhìn kiếm Thanh Huyên rồi nói: “Còn thiếu một bước sao?”
Diệp Quân gật đầu: “Vâng”.
Người phụ nữ váy trắng quay đầu nhìn Diệp Quân: “Giúp cô cô một việc, nếu làm tốt, cô cô sẽ đích thân thắp sáng ô vuông cuối cùng cho con”.
Diệp Quân hỏi tò mò: “Việc gì ạ?”
Người phụ nữ váy trắng quay đầu nhìn tận sâu tinh hà đó: “Ở một nơi rất xa phía trước có một thế giới, cô cô và cha con cảm thấy chế độ và trật tự của thế giới không tốt lắm, con đến đó thay đổi giúp cô cô và cha con, được không?”
Diệp Quân chớp mắt, không nói gì.
Người phụ nữ váy trắng quay đầu sang nhìn Diệp Quân: “Có phải con nghĩ cô cô không gì là không làm được không?”
Diệp Quân vội gật đầu: “Không phải nghĩ ạ, mà là cô cô vốn dĩ đã toàn năng”.
Người phụ nữ váy trắng lắc đầu: “Cái rắm ấy”.
Diệp Quân nhếch môi cười.
Người phụ nữ váy trắng chậm rãi đi về phía xa: “Trước đây ta từng nói với cha con rằng việc khó nhất trên đời chính là thay đổi lòng người và bản chất con người. Người đời ai cũng nói bản chất con người vốn thiện lương, nhưng họ lại không biết nhiều lúc, bản chất con người là ác nhiều hơn thiện… Nếu chưa từng trải qua cái ác, trật tự của con sẽ không hoàn thiện, mà trên thế giới này cái ác của nhiều người không phải là sai lầm của cá nhân mà là sai lầm của thời đại, cha con và ta muốn để con đi trải nghiệm”.
Diệp Quân hỏi khó hiểu: “Sai lầm của thời đại?”
Người phụ nữ váy trắng gật đầu: “Có sự khác biệt giữa việc mình nghe, nói và tự đi trải nghiệm. Lần trước con đã làm rất tốt, nhìn lại lần nữa để phát hiện vấn đề trong trật tự của mình là điều rất tốt, lần này bọn ta cũng mong con đi trải nghiệm một lần”.
Diệp Quân im lặng.
Người phụ nữ váy trắng dừng lại, quay đầu nhìn Diệp Quân: “Nói một cách đơn giản, cô cô muốn con giúp, cũng đồng thời muốn tăng thêm độ khó cho cuộc sống của con”.
Nói rồi bà ấy mỉm cười: “Có muốn thử trải qua những ngày tháng không có chỗ dựa dẫm nào không?”
Diệp Quân nhìn người phụ nữ váy trắng, nghiêm túc nói: “Con không sợ”.
Người phụ nữ váy trắng nhìn thẳng vào hắn: “Mọi chuyện đều dựa vào bản thân, không có thân phận đặc biệt, không có chỗ dựa dẫm”.
Diệp Quân do dự một chút, sau đó nói: “Cô cô, mấy cái này đều không có vấn đề gì, chỉ là khi con đến nơi mà cô cô nói, có thể đừng phong ấn tu vi của con không? Cô cô phong ấn Tháp gia cũng không sao”.
Tiểu Tháp: “…”
Người phụ nữ váy trắng lại lắc đầu.
Diệp Quân đang thay thế pháp luật Vô Thượng bỗng cảm nhận được luồng khí tức đáng sợ từ phía sau, sắc mặt hắn thay đổi, đành phải dừng lại, quay người lại, tay cầm kiếm Trật Tự chém mạnh xuống.
Một tia kiếm quang nổ tung.
Vèo!
Sau khi tia kiếm quang vỡ tan, Diệp Quân bị đánh văng ra xa cả ngàn trượng.
Sau khi dừng lại, Dị chủ nhíu mày, ông ta không ngờ thiếu niên trông có vẻ yếu ớt trước mặt này lại có thể đỡ được đòn tấn công này.
Không nghĩ nhiều ông ta đang định ra tay lần nữa, ngay lúc này Diệp Quân cách đó không xa bỗng biến mất khỏi đó.
Vụt!
Chỉ thấy tia kiếm quang bỗng lao đến trước mặt Dị chủ.
Dị chủ híp mắt lại, giơ tay lên tung ra một quyền.
Bụp!
Diệp Quân lại bị đánh lùi về sau lần nữa.
Sau khi dừng lại, Diệp Quân quay đầu lại nhìn đám người Mông Võ cách đó không xa: “Ông già đó muốn hút hết sức mạnh của các ngươi, nếu ông ta thành công thì sức mạnh của các ngươi sẽ hoàn toàn biến mất, nếu các ngươi không ra tay ngay bây giờ thì còn chờ đến lúc nào nữa?”
Nghe Diệp Quân nói thế, đám người Mông Võ nhìn nhau.
Thấy động tĩnh của mấy người đó, Diệp Quân rèn sắt khi còn nóng: “Ta muốn thay đổi luật pháp của ông ta, chỉ cần ta thay đổi được luật pháp của ông ta, các ngươi sẽ hoàn toàn tự do, không còn bị ông ta khống chế nữa… Ta nói thế đã rõ ràng chưa?”
Mông Võ và Khung Chiến nhìn nhau, lúc này Kỳ Pháp bỗng quả quyết nói: “Giúp hắn”.
Nói rồi bà ta xòe tay ra, mấy mươi tia chớp lập tức đánh thẳng xuống chỗ Dị chủ.
Mông Võ cũng không do dự nữa, nhảy lên lao về phía Dị chủ.
Thấy thế, sắc mặt Dị chủ sa sầm.
Thấy Dị chủ bị đám người Mông Võ trấn áp, Văn Tư ở cách đó không xa cũng sầm mặt. Họ đến đây không phải là để giúp đám người Mông Võ, mục đích của họ là giết Diệp Quân.
Văn Tư quay sang nhìn Đa Nguyên Đạo Đế, Đa Nguyên Đạo Đế mỉm cười nói: “Văn Tư điện chủ, đừng vội, mọi chuyện trong tầm kiểm soát”.
Vẻ mặt Văn Tư cứng đờ.
Ông ta rất muốn chửi: Mẹ kiếp.
Nhưng ông ta vẫn nhịn không nói ra.
Dù sao Quang Âm Đạo Điện vẫn dựa vào người trước mặt này.
Văn Tư hít một hơi thật sâu, cố gắng bình tĩnh lại, ông ta liếc nhìn Phạn Chiêu Đế và Phạn Đạo Nguyên cách đó không xa: “Đa Nguyên Đạo Đế, mặc dù Phạn Đạo Nguyên đó có thể hấp thụ sức mạnh của các cường giả ở cả khu vực Thần Hư, nhưng hiện tại e là ông ta không có khả năng ngăn được người phụ nữ kia, thực lực của người phụ nữ kia quả thật là đáng sợ, hay là giờ chúng ta ra tay giải quyết Diệp Quân kia trước?”
Đa Nguyên Đạo Đế mỉm cười: “Văn Tư điện chủ, đừng vội, mọi chuyện trong tầm kiểm soát”.
Sắc mặt Văn Tư sa sầm.
Sau khi có đám người Mông Võ gia nhập, Diệp Quân thoải mái hơn nhiều, hắn bắt đầu tiếp tục chuyển đổi luật pháp.
Lúc chuyển đổi luật pháp, hắn nhận ra trong người hắn có thêm một loại sức mạnh hoàn toàn mới.
Sức mạnh Quan Huyên Pháp.
Cảm nhận được thế, Diệp Quân cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, hắn không ngờ thần ấn Vô Thượng này lại có thể ban cho sức mạnh Quan Huyên Pháp đặc biệt như vậy.
Lúc này hắn mới nhận ra hình như hắn đã đánh giá thấp thần ấn Vô Thượng này nhiều rồi.
Ầm!
Ngay lúc này, một tiếng nổ chói tai bỗng vang lên khắp xung quanh.
Diệp Quân ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy Phạn Đạo Nguyên trên bầu trời bị đánh văng ra xa.
Thấy thế Diệp Quân cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, lúc này Phạn Đạo Nguyên đã ngưng tụ sức mạnh của rất nhiều cường giả ở cả khu vực Thần Hư.
Thế nhưng vẫn bị Phạn Chiêu Đế trấn áp.
Thực lực của người phụ nữ này mạnh đến mức khó tin.
“Này!”
Ngay lúc này, Mông Võ cách đó không xa bỗng gọi Diệp Quân: “Ngươi có thể đừng phân tâm không? Mau chóng đổi luật pháp chết tiệt gì đó đi”.
Diệp Quân quay đầu lại nhìn Mông Võ, lúc này mặc dù Mông Võ và Kỳ Pháp kết hợp với nhau nhưng vẫn bị Dị chủ trấn áp, có thể thấy thực lực của hai người này vẫn không bằng Dị chủ.
Còn Khung Chiến thì vẫn đang bận khôi phục thân xác.
Diệp Quân thu hồi suy nghĩ, chuyên tâm thay thế pháp luật.
Mỗi lần hắn thay thế một điều luật thì thực lực của Phạn Đạo Nguyên sẽ giảm đi một chút.
Lúc này sắc mặt Phạn Đạo Nguyên ngày càng khó coi, vì ông ta nhận ra cho dù ngưng tụ sức mạnh của cường giả ở cả khu vực Thần Hư thì cũng không thể áp chế được Phạn Chiêu Đế.
Ông ta cảm thấy vô cùng kinh sợ.
Sao người phụ nữ này có thể mạnh như thế?
Sau khi dừng lại Phạn Đạo Nguyên không ra tay nữa, mà nhìn chằm chằm Phạn Chiêu Đế: “Rốt cuộc mục đích ngươi làm vậy là gì?”
Phạn Chiêu Đế cười nói: “Ác pháp nên bị tiêu diệt”.
Phạn Đạo Nguyên híp mắt lại: “Ác pháp? Trên đời này có ai không vì mình cơ chứ? Thiếu niên mà ngươi thích đó, cho dù bây giờ hắn tốt, nhưng ngươi có thể đảm bảo sau này hắn sẽ không từ bỏ ý định ban đầu của mình vì sức mạnh sao?”
Phạn Chiêu đế nhìn Diệp Quân bên dưới, cười nói: “Hắn sẽ không, vì nếu hắn muốn có sức mạnh thật thì sẽ có cách đơn giản hơn”.
Cô ta biết rất rõ nếu Diệp Quân muốn có sức mạnh thì rất đơn giản, chỉ cần trở thành vua dựa dẫm là được.
Khoảng thời gian ở cùng Diệp Quân trong vũ trụ Quan Huyên khiến cô ta hiểu ra rằng mặc dù thiếu niên này còn yếu, chưa đủ trưởng thành nhưng hắn thực sự muốn làm điều gì đó cho chúng sinh.
Tạm thời làm vẫn chưa tốt lắm nhưng không sao, chỉ cần muốn làm là được.
Phạm Đạo Nguyên nhìn chằm chằm Phạn Chiêu Đế, ông ta siết chặt hai tay, quanh người ông ta toát ra sức mạnh Vô Thượng đáng sợ, chỉ là khí tức thôi cũng đủ giết chết một cường giả cảnh giới Mệnh Pháp một cách dễ dàng, cho dù là cảnh giới Vô Thượng Thần Đế cũng khó đỡ được.
Nhưng sức mạnh của ông ta lại không thể làm gì được Phạn Chiêu Đế trước mặt.
Chương 2282: Chứng minh
Phạn Đạo Nguyên nhìn Diệp Quân bên dưới, lúc này tốc độ của Diệp Quân ngày càng nhanh, sau khi Diệp Quân thay đổi pháp luật, khí tức trên người Diệp Quân ngày càng mạnh.
Diệp Quân không chỉ đang thay đổi luật pháp mà còn đang nuốt chửng lấy luật pháp Vô Thượng của ông ta để làm cho luật pháp của mình mạnh hơn.
Phạn Đạo Nguyên biết mình phải ngăn lại, nếu không sức mạnh của ông ta sẽ mất hoàn toàn.
Nghĩ đến đây, Phạn Đạo Nguyên bỗng xòe tay ra, trong tay ông ta bỗng có thêm một cây thước ánh sáng.
Phạn Chiêu Đế híp mắt: “Thước Quang Âm”.
Phạn Đạo Nguyên nhìn Phạn Chiêu Đế, cười nhạo: “Ngươi cũng biết nhiều đấy, còn biết cả thước này”.
Phạn Chiêu Đế cười nói: “Xem ra ở Đạo Điện ông không chỉ bán đứng linh hồn của bản thân”.
Phạn Đạo Nguyên lạnh lùng nhìn Phạn Chiêu Đế: “Làm sao ngươi biết được quy tắc giao dịch của Đạo Điện? Lẽ nào ngươi…”
Phạn Chiêu Đế bật cười, nụ cười còn có ý khinh thường: “Sức mạnh có được bằng cách dựa vào lòng từ thiện của người khác, dù có mạnh đến đâu thì có ý nghĩa gì?”
Phạn Đạo Nguyên cười nhạo: “Vậy à? Vậy thì để ngươi mở mang kiến thức, thế nào là sức mạnh thật sự”.
Nói rồi ông ta bỗng biến mất khỏi đó.
Vèo!
Chỉ thấy một đạo Quang Âm Trường Hà lướt ngang qua, lúc này cả vũ trụ tinh hà bắt đầu biến mất, vì không thể chịu được sức mạnh đáng sợ này.
Ở bên dưới, khi cảm nhận được nguồn sức mạnh này, sắc mặt Diệp Quân cũng thay đổi, vội ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy tận cuối tinh không, một đạo Quang Âm Trường Hà dài mười vạn trượng như một cây thước khổng lồ đánh mạnh về phía Phạn Chiêu Đế cách đó không xa.
Trong Quang Âm Trường Hà đó có chứa sức mạnh Quang Âm đáng sợ.
Diệp Quân nhìn Phạn Chiêu Đế, ánh mắt hiện lên vẻ lo lắng, người phụ nữ này có thể chống đỡ được không?
Phạn Chiêu Đế rất bình tĩnh, cô ta giơ tay phải lên nắm chặt lại, thoáng chốc hàng vạn cột sáng lao ra từ trong lòng bàn tay cô ta.
Ầm…
Cả vũ trụ tinh hà đều sôi sục phá tan, từng làn sóng xung kích với sức mạnh đáng sợ không ngừng lan rộng ra mọi hướng, lúc này toàn bộ khu vực Thần Hư cũng bắt đầu bị tiêu diệt. Cũng may rất nhiều cường giả đã rút lui, nếu không cuộc đối đầu giữa hai người cũng đủ để quét sạch tất cả mọi người.
Thấy sức mạnh đáng sợ do hai người toát ra, ánh mắt Văn Tư hiện lên vẻ nghiêm trọng và kiêng dè.
Trong Quang Âm Đạo Điện, ngoài đạo chủ Quang Âm, không ai là đối thủ của hai người trước mặt này, căn bản là không cùng cấp bậc.
Thực lực này quả thật là quá đáng sợ.
Nghĩ đến đây, ông ta nhìn Đa Nguyên Đạo Đế bên cạnh, Đa Nguyên Đạo Đế không có ý định ra tay, ông ta vẫn bình tĩnh đứng ở đó, trên môi là nụ cười nhàn nhạt.
Văn Tư thu ánh mắt lại, không nói thêm gì nữa, mặc dù ông ta chưa từng đánh nhau với Đa Nguyên Đạo Đế nhưng tốt xấu gì Đa Nguyên Đạo Đế cũng là ông lớn, chắc chắn là rất mạnh, mình chỉ cần chờ xem.
Ở phía xa, Phạn Chiêu Đế vẫn bình tĩnh khi đối mặt với sự tấn công của Quang Âm Trường Hà, sau đó cả người cô ta bỗng biến mất, hàng vạn cột sáng bỗng chốc quét qua.
Đối đầu trực diện!
Ầm!
Chỉ thoáng chốc Quang Âm Trường Hà bị đánh cho vỡ nát, sau đó biến mất.
Từng làn sóng xung kích sức mạnh đáng sợ liên tục lan ra xung quanh.
Phạn Đạo Nguyên bị chấn động văng ra xa mấy vạn trượng, khi dừng lại, ông ta hơi khó tin nhìn Phạn Chiêu Đế cách đó không xa: “Ngươi… Sao có thể…”
Vì thước Quang Âm trong tay ông ta xuất hiện vài vết nứt.
Thước Quang Âm là thần vật ông ta phải trả một cái giá rất lớn mới lấy được từ Đạo Điện thế mà bị nứt rồi?
Phạn Chiêu Đế khẽ cười: “Ông tưởng một món thần vật lấy được từ Đạo Điện có thể vô địch được sao?”
Phạn Đạo Nguyên nhìn Phạn Chiêu Đế, cười nói: “Ta thừa nhận ta vẫn đánh giá thấp ngươi, nhưng ngươi nghĩ ngươi thắng rồi sao?”
Ầm!
Một luồng khí tức cực mạnh bỗng lan ra xung quanh.
Mọi người ở đó bỗng quay đầu lại nhìn Đa Nguyên Đạo Đế cách đó không xa, mọi người đều sửng sốt vì khí tức đáng sợ toát ra từ trên người Đa Nguyên Đạo Đế.
Đa Nguyên Đạo Đế cười nói: “Trò chơi trẻ con vớ vẩn này cũng nên kết thúc rồi”.
Nói rồi cơ thể Phạn Đạo Nguyên bỗng trở nên hư ảo, mỗi lần ông ta trở nên hư ảo một chút thì khí tức của Đa Nguyên Đạo Đế sẽ tăng vọt.
Văn Tư khó tin nhìn Đa Nguyên Đạo Đế, run giọng nói: “Phạn Đạo Nguyên là phân thân của ông”.
Nghe ông ta nói thế, tất cả mọi người đều sửng sốt.
Phạn Đạo Nguyên thế mà chỉ là phân thân của Đa Nguyên Đạo Đế?
Đa Nguyên Đạo Đế bật cười: “Chẳng phải ta từng nói với ông rồi sao? Mọi chuyện đều nằm trong tầm kiểm soát”.
Văn Tư vui mừng khôn xiết, thì ra Đa Nguyên Đạo Đế không nói khoác mà thật sự rất lợi hại.
Đây mới là ông lớn thật sự.
Đại cục đã định!
Lúc này Phạn Đạo Nguyên đã biến mất hoàn toàn, khí tức của Đa Nguyên Đạo Đế lập tức tăng lên lần nữa, lúc này khí tức của ông ta đã mạnh đến mức tất cả cường giả Vô Thượng Thần Đế ở đây đều phải run rẩy.
Cảnh giới Đạo Thần!
Đây là cảnh giới Đạo Thần trong truyền thuyết, không chỉ thế, khí tức của ông ta vẫn đang tăng lên.
Phạn Chiêu Đế nhìn đám người Mông Võ ở phía xa rồi vung tay lên, một luồng khí tức cực mạnh bao trùm lấy đám người Mông Võ, đám người Mông Võ không chịu nổi uy lực này, đều lần lượt quỳ xuống.
Mặt đám người Mông Võ xám như tro, vô cùng tuyệt vọng.
Mặc dù chỉ kém một cảnh giới nhưng đã là sự cách biệt của người phàm và thần, không thể vượt qua.
Đa Nguyên Đạo Đế không để ý đến đám người Mông Võ, ông ta nhìn Phạn Chiêu Đế ở phía xa. Lúc này, ông ta lại nở nụ cười bình tĩnh, tự tin như trước: “Sở dĩ ngươi giúp Diệp Quân chỉ là vì ngươi thấy đằng sau hắn có người, vậy ta nói cho ngươi biết, người đứng phía sau hắn chỉ như một đám tôm tép với ta thôi, có tin không? Ta sẽ đích thân chứng minh cho ngươi thấy”.
Nói đến đây, ông ta ngẩng đầu chậm rãi nhìn tận cuối tinh không, hơi nheo mắt lại, hét lên: “Thiên Mệnh Váy Trắng, mau cút ra đây cho ta”.
Chương 2283: Giết luôn bản thể
Cút ra đây!
Vừa nói xong, giọng nói lập tức ngưng tụ thành chùm âm thanh bắn thẳng vào vực sâu của vũ trụ tinh không, vô số tinh vực trong vũ trụ đều vang lên giọng nói của Đa Nguyên Đạo Đế, cùng lúc đó, bởi vì bên trong giọng nói này ẩn chứa sức mạnh quá mạnh mẽ nên vô số tinh vực trong vũ trụ hoàn toàn sôi trào, vô cùng kinh khủng.
Vô số cường giả trong tinh vực đều sợ hãi, lần lượt ngẩng đầu nhìn về nơi phát ra giọng nói, đôi mắt ngập tràn sợ hãi và kinh ngạc, người này là thần thánh phương nào? Thật đáng sợ.
Một tiếng gào lên giận dữ, làm chấn động chư thiên vạn giới, vô số cường giả sợ vỡ mật, cực kỳ sợ hãi.
Khu vực Thần Hư.
Nghe những lời nói đó của Đa Nguyên Đạo Đế, Diệp Quân hơi kinh ngạc, hắn không ngờ rằng Đa Nguyên Đạo Đế lại làm vậy.
Cách đó không xa, Dị chủ nhìn Đa Nguyên Đạo Đế, ánh mắt đầy sự kiêng dè, lúc này ông ta mới nhận ra, Đa Nguyên Đạo Đế đang ở trước mặt này mạnh hơn những gì ông ta tưởng tượng rất nhiều.
Mà ở cách đó không xa, khóe miệng của Phạn Chiêu Đế hơi nhếch lên, nụ cười dần dần mở rộng.
Khi giọng nói của Đa Nguyên Đạo Đế vừa dứt, thời không trên đỉnh đầu ông ta nứt ra, một thanh kiếm rơi thẳng xuống.
Nhìn thấy thanh kiếm giáng xuống, trong đôi mắt của Đa Nguyên Đạo Đế không có chút sợ hãi nào, không chỉ thế, ông ta còn đột nhiên cười lớn: “Đến hay lắm! Đến hay lắm! Để bản đế cho ngươi mở mang kiến thức, biết thế nào mới là cường giả thực sự...”
Vừa dứt lời, ông ta giơ đôi bàn tay trống rỗng lên, ngay lập tức, hàng tỷ tia Quang Âm ngược dòng bay lên, chỉ tỏa ra một chút uy lực, đã lập tức mạnh mẽ trấn áp các cường giả như Mông Võ nằm bẹp xuống đất, giờ phút này, họ không thể cử động được nữa.
Tất cả các cường giả đều sợ hãi.
Đây là loại sức mạnh đáng sợ nào thế?
Vẻ mặt Diệp Quân cũng cực kỳ nghiêm túc, thực lực của Đa Nguyên Đạo Đế thực sự quá đáng sợ, chỉ cần một chút áp bức cũng đủ để đè bẹp vô số người.
Cách đó không xa, Văn Tư cũng đang nằm sấp trên mặt đất, run bần bật, trong mắt đầy vẻ kính sợ.
Đôi mắt của các cường giả ở xung quanh cũng ngập tràn sợ hãi, lúc này bọn họ đang ở rất xa nhìn Đa Nguyên Đạo Đế, giống như những con kiến đang nhìn rồng, cảm giác nhỏ bé và tuyệt vọng chợt trỗi dậy.
Chẳng mấy chốc, hàng tỷ tia Quang Âm ngược dòng đã lao tới trước thanh kiếm, trong nháy mắt...
Vèo!
Giống như tuyết gặp dầu sôi, hàng tỷ tia Quang Âm tan chảy ngay lập tức, bị xóa bỏ, không hề có sức chống cự.
Thanh kiếm giáng xuống thẳng tắp, ghim vào đầu Đa Nguyên Đạo Đế.
Phập!
Trong phút chốc, đôi mắt của Đa Nguyên Đạo Đế trợn to, cơ thể cứng đờ tại chỗ, vẻ mặt tràn đầy sự khó tin.
Trên sân, mọi người như những bức tượng đất nhìn Đa Nguyên Đạo Đế bị một thanh kiếm cắm vào đầu ở đằng xa.
Chết rồi à?
Thế là chết rồi sao?
Thùng rỗng kêu to?
Văn Tư nhìn Đa Nguyên Đạo Đế, hai mắt mở to như trứng ngỗng.
Bị giết trong phút chốc à?
Đất trời lặng như tờ.
Đúng lúc này, mọi người đột nhiên quay đầu nhìn về bên phải Diệp Quân, không biết từ lúc nào, một người phụ nữ đã đứng bên cạnh hắn, người phụ nữ mặc một chiếc váy trắng, cực kỳ xinh đẹp, lộng lẫy vô cùng, không phải là người thường trên thế gian.
Phạn Chiêu Đế nhìn người phụ nữ váy trắng, nụ cười trên mặt tắt dần, thay vào đó là vẻ nghiêm túc.
Diệp Quân nhìn người phụ nữ váy trắng, cười nói: “Cô cô”.
Người phụ nữ váy trắng nhìn Diệp Quân, vừa định lên tiếng, lúc này Đa Nguyên Đạo Đế lại đột nhiên bật cười.
Người phụ nữ váy trắng quay lại nhìn Đa Nguyên Đạo Đế, dưới ánh mắt của mọi người, Đa Nguyên Đạo Đế vẫn bình tĩnh ung dung nhìn người phụ nữ váy trắng, nụ cười trên môi dần dần trở lại: “Ngươi cho rằng đây là bản thể của ta sao?”
Ồ!
Vừa nói xong, trong sân náo động, mọi người đều kinh hãi.
Đây không phải là bản thể!
Vẫn là phân thân!
Diệp Quân hơi ngạc nhiên, rốt cuộc ông ta có bao nhiêu phân thân vậy?
Đa Nguyên Đạo Đế nhìn chằm chằm người phụ nữ váy trắng, mặc dù có một thanh kiếm cắm trên trán của ông ta, nhưng đến lúc này ông ta vẫn giữ vẻ tươi cười ung dung, ông ta bình thản nói: “Đa Nguyên Đạo Đế ta tu luyện được hàng vạn phân thân, mỗi phân thân đều có thân phận không giống nhau, trên thế giới này không có ai có thể thực sự giết được ta, ngay cả sự tồn tại khủng bố của Đại Đạo cũng không có cách nào giết được ta... ha ha...”
Hàng vạn phân thân!
Nghe Đa Nguyên Đạo Đế nói thế, mọi người ở trong sân đều vô cùng sợ hãi.
Ông ta mạnh vậy sao?
Hơn nữa, mỗi phân thân đều có thân phận khác nhau, chuyện này thật vô lý.
Nhưng vào lúc này, người phụ nữ váy trắng đột nhiên giơ ngón tay ra, sau đó ấn nhẹ một cái...
Phụt!
Ở cách đó không xa, Đa Nguyên Đạo Đế như đã cảm nhận được điều gì đó, đột nhiên trợn tròn hai mắt, kinh hãi nói: “Sao có thể chứ?”
Lúc này, trong chư thiên vạn giới, vô số ‘Đa Nguyên Đạo Đế’ bắt đầu bốc cháy, sau đó hoàn toàn bị xóa sổ.
Mà ở sâu trong vũ trụ tinh hà, ở một tinh không nào đó có một cầu thang đá màu xanh cao ngất, cầu thang hướng thẳng lên trên, dài chín vạn trượng, cuối cầu thang đá có một đại điện sừng sững.
Sáng Thế Đạo Điện.
Bên trong Sáng Thế Đạo Điện có một bức tượng đứng sừng sững, bức tượng một đàn ông mặc áo bào trắng sạch sẽ, hai mắt như thanh kiếm, khí chất phi phàm.
Ở trên cầu thang đá ở bên ngoài Sáng Thế Tạo Điện có rất nhiều người đang bước đi chậm rãi, bọn họ cứ đi được mười bước trên cầu thang đá, thì sẽ dừng lại quỳ xuống sát đất hành lễ, vẻ mặt thành kính.
Ở lối vào Sáng Thế Tạo Điện có hai thị vệ mặc áo giáp vải bố.
Nếu có Diệp Quân ở đây, chắc chắn hắn sẽ rất sốc, bởi vì gã thị vệ bên phải chính là Đa Nguyên Đạo Đế.
Cơ thể Đa Nguyên Đạo Đế thẳng tắp, mắt nhìn về phía trước, trên người có một luồng khí thế áp bức.
Đột nhiên.
Đa Nguyên Đạo Đế lập tức bốc cháy.
Không có chút dấu hiệu báo trước nào!
Hai mắt Đa Nguyên Đạo Đế trợn tròn lên, vẻ mặt đầy khó tin, thất thanh nói: “Kẻ nào thông qua phân thân chém bản thể vậy?”
Vẻ mặt gã thủ vệ bên cạnh ông ta đầy nghi ngờ, cái quái gì vậy?
Nhận thấy mình không thể chống lại được luồng sức mạnh này, Đa Nguyên Đạo Đế đột nhiên xoay người chạy về phía cửa chính của đại điện, tuy nhiên, ông ta vừa bước vào một bước, cơ thể ông ta lập tức trở nên mơ hồ.
Đa Nguyên Đạo Đế lập tức trở nên hoảng hốt, hai mắt đỏ ngầu, điên cuồng gào thét: “Không!”
Giọng nói vừa phát ra, ông ta đã lập tức biến mất không một dấu vết.
Hoàn toàn bị xóa sổ!
Bên phải Đa Nguyên Đạo Đế, gã thị vệ nhìn thấy hết cảnh tượng ở trước mắt này, vẻ mặt sững sờ.
Cái quái gì vậy?
Gã thị vệ sợ hãi một chốc, sau đó giận tím mặt, gã quay đầu nhìn vào sâu bên trong ngân hà, giận dữ nói: “Kẻ nào dám đụng tới thị vệ của Sáng Thế Tạo Điện, chán sống rồi...”
Còn chưa nói xong, một luồng kiếm quang đột ngột xuất hiện giữa hai chân mày gã.
Vẻ mặt gã thị vệ đột ngột thay đổi, gã biết gã không có khả năng đánh lại được kẻ tấn công, lập tức tát vào mặt mình: “Ta thật bất kính, xin các hạ hãy tha chết cho ta...”
Im lặng một chốc, kiếm quang biến mất không một dấu vết.
Gã thị vệ ngồi bệt xuống đất, mồ hôi lạnh toát ra, ánh mắt gã tràn đầy sợ hãi, rốt cuộc là thần thánh phương nào vậy? Vậy mà có thể im hơi lặng tiếng chém giết trong Sáng Thế Tạo Điện?
Vũ trụ bên ngoài có kẻ máu mặt như thế sao?
Chương 2284: Quỳ gối
Khu vực Thần Hư.
Dường như Đa Nguyên Đạo Đế cảm nhận được điều gì đó, bỗng nhiên trở nên sợ hãi, sắc mặt tái nhợt: “Sao có thể, sao ngươi có thể giết chết bản thể của ta, bản thể của ta ở Sáng Thế Thần Giới, làm sao ngươi...”
Lúc này, ông ta thực sự sợ hãi.
Bởi bản thể của ông ta đã bị chém.
Sở dĩ ông ta ngao du bên ngoài, nguyên nhân chính là vì bản thể ông ta đang ở Sáng Thế Thần Giới, nơi đó là một thế giới đặc thù do thần Sáng Tạo sáng lập ra, nơi đó lưu truyền câu nói:
“Người vào Thần Giới của ta, mười bước một lạy, gieo thần trong lòng, thế gian không ai địch nổi”.
Sáng Thế Đế Thần!
Hễ là ai tiến vào Sáng Thế Thần Giới, cứ bước mười bước lạy Sáng Thế Đạo Điện một lần, sau khi đi ra ngoài, trên thế gian không ai địch nổi. Đa Nguyên Đạo Đế có bản lĩnh, tất cả đều học được trong Sáng Thế Đạo Điện, bao gồm luật pháp thực thể hóa.
Hễ là người nào tiến vào Sáng Thế Đạo Điện, mặc dù sau khi ra ngoài trên thế gian không ai địch nổi, nhưng trong lòng đã gieo xuống một vị thần, đó là Sáng Thế Đế Thần!
Theo ông ta thấy, Sáng Thế Thần Giới này, là nơi an toàn nhất trong vũ trụ.
Không ai dám lỗ mãng ở đây!
Vì vậy, ông ta chủ động để bản thể ở đó, tự nguyện làm người trông coi điện, còn phân thân ngao du bên ngoài, bởi chỉ cần bản thể không chết, dù phân thân có chết vạn lần cũng không thành vấn đề, ông ta có thể ngưng tụ ra vô số phân thân, nhưng ông ta không ngờ kiếm của người phụ nữ trước mặt này có thể giết đến Sáng Thế Đạo Điện.
Không những vậy, người phụ nữ này còn thông qua phân thân ông ta giết đến Sáng Thế Đạo Điện, đáng sợ nhất là bà ta còn tiêu diệt toàn bộ phân thân của ông ta chỉ trong nháy mắt!
Giờ phút này, trên mặt Đa Nguyên Đạo Đế không còn vẻ ung dung nữa, thay vào đó là sự hoài nghi và kinh hãi.
Lúc này ông ta mới biết, bản thân đã trêu chọc nhân vật khủng bố gì.
Ông ta không thể chết!
Nếu ông ta chết, Tiểu Linh phải làm sao?
Ông ta muốn sống!
Dường như Đa Nguyên Đạo Đế nghĩ đến gì đó, ông ta chợt nhìn Diệp Quân đứng cách đó không xa, dưới ánh mắt của mọi người, ông ta quỳ xuống, giọng run run nói: “Cậu Diệp... ta là người ngu dại, cậu có thể tha cho ta một mạng không?”
Cảnh tượng này, khiến tất cả mọi người có mặt tại đó choáng váng.
Cái quái gì vậy?
Người này cứ thế quỳ xuống ư?
Con ngươi của Văn Tư như muốn nứt ra.
Ông ta khó tin nhìn Đa Nguyên Đạo Đế...
Không chỉ có tất cả mọi người, mà cả Diệp Quân cũng ngơ ngác, người này cứ thế quỳ xuống hả?
Cái quái gì vậy?
Đa Nguyên Đạo Đế quỳ gối khiến cho tất cả mọi người có mặt trong sân đều bối rối. Dù sao, người này cũng là một nhân vật tuyệt thế, mà giờ phút này lại không cần sĩ diện như vậy, quỳ xuống cầu xin tha thứ?
Không ít người khinh thường Đa Nguyên Đạo Đến, thật sự quá mất mặt.
Diệp Quân nhìn Đa Nguyên Đạo Đế quỳ trước mặt, cũng không nói lời nào.
Người phụ nữ váy trắng cũng không ra tay, với bà ấy mà nói, giết hay không giết, đều không có ý nghĩa.
Giống như, khi ngươi gặp một con kiến trên đường, việc ngươi giẫm lên nó hay không thì có ý nghĩa gì đâu?
Xem cách Diệp Quân lựa chọn.
Lát nữa còn cần thằng nhóc này giúp đỡ, trước tiên cứ cho cậu ta chút lợi ích đã.
Diệp Quân nhìn Đa Nguyên Đạo Đế đang quỳ dưới đất: “Cho ta một lý do để ông có thể sống”.
Đa Nguyên Đạo Đế hung hăng dập đầu: “Nếu cậu Diệp không vứt bỏ, ta sẵn lòng nhận ngươi làm cha nuôi”.
Mọi người: “...”
Diệp Quân: “...”
Quai hàm mọi người đều rớt xuống.
Chuyện quái quỷ gì thế?
Cha nuôi?
Lúc này, Văn Tư đột nhiên tức giận chỉ vào Đa Nguyên Đạo Đế, ánh mắt như muốn phun ra lửa: “Đa Nguyên Đạo Đế, dù gì ông cũng là một vị đại đế, sao không có khí phách như vậy? Không phải chỉ chết thôi sao? Đại trượng phu sống trong trời đất, sợ gì chứ? Ông... ông khiến ta quá thất vọng”.
Người phụ nữ váy trắng chợt quay đầu nhìn Văn Tư: “Ai cho ngươi lên tiếng?”
Văn Tư còn chưa kịp phản ứng, một chuôi đánh vào đầu.
Ầm!
Văn Tư bị đóng đinh tại chỗ!
Đánh trong chớp mắt!
Ngay cả sức đánh trả cũng không có!
Vẻ mặt Văn Tư cứng đờ, nhận ra mình sắp bị trừ khử, giờ khắc này, cuối cùng ông ta cũng cảm nhận được nỗi sợ của cái chết, đồng thời, ông ta không muốn chết, ham muốn sống mãnh liệt kích thích ông ta, ông ta nhìn người phụ nữ váy trắng: “Ta là Quang Âm Đạo Điện...”
“Quang Âm Đạo Điện?”
Người phụ nữ váy trắng nhìn chằm chằm ông ta, ánh mắt không chút dao động: “Chỉ hướng”.
Văn Tư không hiểu ý, theo bản năng chỉ về bên phải.
Vù!
Thanh kiếm trong cơ thể Văn Tư đột nhiên bay lên.
Ở tinh vực xa xôi, trong Quang Âm Đạo Điện.
Thanh kiếm đột nhiên rơi thẳng xuống.
Vô số cường giả trong Quang Âm Đạo Điện chấn động!
“Càn rỡ!”
Lúc này, luồng khí tức đáng sợ đột nhiên phóng lên cao, sau đó, trên trời xuất hiện một người đàn ông trung niên mặc áo choàng.
Ông ta là Phương Nhân – người đứng đầu Võ Điện của Quang Âm Đạo Điện.
Phương Nhân nhìn chuôi kiếm giáng xuống đất, trong mắt lóe lên vẻ dữ tợn: “Ai dám mạo phạm Quang Âm Đạo Điện...”
Vừa nói, ông ta vừa giậm chân phải, cả người hóa thành luồng Quang Âm trường hà phóng lên trời.
Cứng rắn!
Khi ông ta cách thanh kiếm chừng mười trượng,
Ông ta như cảm nhận được gì đó, sắc mặt thay đổi ngay lập tức, muốn lui, nhưng đã không kịp.
Vèo!
Kiếm giáng xuống thẳng tắp, xuyên qua đỉnh đầu ông ta, rồi chém xuống dưới.
Ầm.
Trong nháy mắt, toàn bộ Quang Âm Đạo Điện bị xóa sổ.
Kể từ đó, Quang Âm Đạo Điện đã biến mất hoàn toàn khỏi vũ trụ.
...
Khu vực Thần Hư.
Văn Tư như cảm nhận được gì đó, chợt quay đầu nhìn người phụ nữ váy trắng, giờ phút này, cả người ông ta như bị thiên lôi đánh trúng, đầu óc trống rỗng, mặc dù thực lực không bằng Đa Nguyên Đạo Đế, nhưng cũng xem như không tệ, vì vậy, có thể cảm nhận được quê hương mình, mà vừa rồi, rõ ràng ông ta cảm nhận được, toàn bộ Quang Âm Đạo Điện đã không còn.
Quang Âm Đạo Điện đã biến mất...
Lúc này Văn Tư vô cùng kinh hoàng.
Chỉ bằng một nhát kiếm, Quang Âm Đạo Điện đã bị xóa sổ ngay lập tức.
Đây là nhân vật kinh khủng nào?
Mà lúc này, tinh hà đột nhiên sôi trào, một khắc sau, vô số khí tức Quang Âm cuốn tới.
Mọi người rối rút ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy giữa tinh không, một người đàn ông trung niên mặc áo choàng trắng đang đạp không trung lao đến.
“Điện chủ!”
Thấy người đến, Văn Tư phấn khích kêu lên: “Điện chủ!”
Trần Tông điện chủ của Quang Âm Đạo Điện.
Trần Tông nhìn chằm chằm người phụ nữ váy trắng, khí tức trên người như thủy triều dao động, chấn động tinh hà: “Ngươi là người tiêu diệt Quang Âm Đạo Điện của ta ư?”
Người phụ nữ váy trắng liếc Trần Tông rồi nói: “Quỳ”.
Ầm!
Trong lúc bất chợt, tất cả mọi người trong sân đều quỳ xuống!
Bao gồm Diệp Quân và Phạn Chiêu Đế!
Không chỉ vậy, vào lúc này, hàng trăm hàng triệu cường giả trong vũ trụ đều quỳ xuống...
Vạn giới nghe thấy âm thanh.
Cả vạn giới quỳ gối!
Chương 2285: Con không sợ
Diệp Quân ngẩng đầu lên nhìn người phụ nữ váy trắng, vô cùng ngạc nhiên: “Cô cô…”
Người phụ nữ váy trắng im lặng chốc lát, sau đó bình tĩnh nói: “Không kiểm soát được sức mạnh… Hả? Có vấn đề? Dập đầu với cô cô không được à?”
Diệp Quân: “…”
Dập đầu!
Nghe được người phụ nữ váy trắng nói thế, Diệp Quân chợt cứng đờ. Nhìn thấy cô cô nhướng mày, Diệp Quân vội nói: “Dập đầu với cô cô là chuyện nên làm, nên làm… Con dập đầu thêm mấy cái nữa cũng được…”
Người phụ nữ váy trắng hài lòng gật đầu, hơi giơ tay lên, Diệp Quân chậm rãi đứng dậy.
Sau khi đứng lên, thật ra lúc này Diệp Quân vô cùng kinh ngạc, vì ngay lúc nãy hắn không thể cử động, cả người chẳng có chút sức lực nào.
Đáng sợ quá!
Không chỉ Diệp Quân, các cường giả xung quanh đó nhìn người phụ nữ váy trắng như nhìn thấy ma quỷ.
Một câu đã khiến mọi người đều quỳ xuống.
Hơn nữa không thể phản kháng.
Lúc này cảm giác của họ như gặp thần, cảm thấy cực kỳ kinh ngạc, không thể nói được bằng lời.
Ngay khi điện chủ Quang Âm Đạo Điện bước đến quỳ xuống, ông ta đã như mất hồn, cả người cứng đờ ngơ ngác.
Hoàn toàn ngây người.
Còn chưa ra tay đã tự mình quỳ xuống trước rồi?
Đáng sợ nhất là khi ông ta muốn phản kháng, nhưng ông ta lại nhận ra mình căn bản không thể phản kháng, lúc này thần thông và bản lĩnh của mình dường như không có tác dụng.
Tốt xấu gì ông ta cũng là nhân vật đỉnh cao của nền văn minh cấp bảy, lúc này ông ta lại chẳng có sức đánh trả.
Cực kỳ bất thường.
Điện chủ Quang Âm Đạo Điện – Trần Tông ngơ ngác nhìn người phụ nữ váy trắng ở đằng xa…
Phạn Chiêu Đế nhìn người phụ nữ váy trắng, không nói gì, nhưng sắc mặt khá khó coi.
Sau khi Diệp Quân đứng dậy, ngoài Trần Tông và Văn Tư, sức mạnh bí ẩn của tất cả mọi người cũng biến mất.
Ngay khi thấy Trần Tông quỳ xuống, võ đạo quan của Văn Tư đã sụp đổ.
Lúc này ông ta mới hiểu được họ chẳng là gì khi đứng trước mặt người phụ nữ váy trắng cả.
Chẳng là cái quái gì cả!
Sắc mặt Văn Tư xám như tro.
Lúc này, người phụ nữ váy trắng ngẩng đầu nhìn Trần Tông, Trần Tông vừa định nói gì đó thì người phụ nữ váy trắng khẽ vung tay phải lên, Trần Tông đã biến thành tro bụi.
Còn có cả Văn Tư cũng biến thành tro bụi.
Nhưng Đa Nguyên Đạo Đế thì không.
Vì ông ta vẫn luôn quỳ ở đó, chưa đứng lên.
Người phụ nữ váy trắng bỗng quay người lại nhìn Diệp Quân, bà ấy không nói gì cứ thế nhìn chằm chằm Diệp Quân.
Diệp Quân bị người phụ nữ mặc váy trắng nhìn chằm chằm đến mức tê rần, trong số các cô cô, hắn sợ cô cô váy trắng và cô cô Diệp Thanh Thanh nhất, một người thường xuyên tức giận vô cớ, hở một tí là dùng bạo lực; một người thì bình thường không tức giận, nhưng một khi tức giận thì rất đáng sợ.
Người phụ nữ váy trắng bỗng nói: “Giúp cô cô một chuyện, thế nào?”
Nghe thế Diệp Quân hơi tò mò: “Chuyện gì ạ?”
Người phụ nữ váy trắng lạnh nhạt nhìn hắn, Diệp Quân vội nói: “Chuyện gì con cũng có thể làm”.
Lúc này người phụ nữ váy trắng mới hài lòng gật đầu: “Đi với cô cô”.
Nói rồi bà ấy xoay người đi về phía cách đó không xa.
Diệp Quân vội đi theo.
Mọi người nhìn nhau, không biết chuyện gì.
Đa Nguyên Đạo Đế vẫn quỳ ở đó.
Phạn Chiêu Đế nhìn hai cô cháu ở đằng xa, nhíu mày.
Cách đó không xa, Diệp Quân chậm rãi đi theo người phụ nữ váy trắng, vì trận chiến trước đó nên lúc này tinh vực này đã bị phá hủy, tối đen như mực, không nhìn thấy gì cả.
Diệp Quân đang định nói gì đó, người phụ nữ váy trắng bỗng giơ tay phải ra, sau đó khẽ nhấc lên.
Thoáng chốc chỉ thấy cả tinh hà bỗng rung chuyển, những ngôi sao đã bị tiêu diệt trước đó đã khôi phục lại trạng thái ban đầu, không chỉ vậy, khu vực Thần Hư vốn dĩ đã bị tiêu diệt thế mà cũng được khôi phục vào lúc này.
Thấy thế Diệp Quân há hốc mồm.
Lúc này, kiếm Thanh Huyên trong người hắn bỗng xuất hiện trong tay người phụ nữ váy trắng, bà ấy nhìn kiếm Thanh Huyên rồi nói: “Còn thiếu một bước sao?”
Diệp Quân gật đầu: “Vâng”.
Người phụ nữ váy trắng quay đầu nhìn Diệp Quân: “Giúp cô cô một việc, nếu làm tốt, cô cô sẽ đích thân thắp sáng ô vuông cuối cùng cho con”.
Diệp Quân hỏi tò mò: “Việc gì ạ?”
Người phụ nữ váy trắng quay đầu nhìn tận sâu tinh hà đó: “Ở một nơi rất xa phía trước có một thế giới, cô cô và cha con cảm thấy chế độ và trật tự của thế giới không tốt lắm, con đến đó thay đổi giúp cô cô và cha con, được không?”
Diệp Quân chớp mắt, không nói gì.
Người phụ nữ váy trắng quay đầu sang nhìn Diệp Quân: “Có phải con nghĩ cô cô không gì là không làm được không?”
Diệp Quân vội gật đầu: “Không phải nghĩ ạ, mà là cô cô vốn dĩ đã toàn năng”.
Người phụ nữ váy trắng lắc đầu: “Cái rắm ấy”.
Diệp Quân nhếch môi cười.
Người phụ nữ váy trắng chậm rãi đi về phía xa: “Trước đây ta từng nói với cha con rằng việc khó nhất trên đời chính là thay đổi lòng người và bản chất con người. Người đời ai cũng nói bản chất con người vốn thiện lương, nhưng họ lại không biết nhiều lúc, bản chất con người là ác nhiều hơn thiện… Nếu chưa từng trải qua cái ác, trật tự của con sẽ không hoàn thiện, mà trên thế giới này cái ác của nhiều người không phải là sai lầm của cá nhân mà là sai lầm của thời đại, cha con và ta muốn để con đi trải nghiệm”.
Diệp Quân hỏi khó hiểu: “Sai lầm của thời đại?”
Người phụ nữ váy trắng gật đầu: “Có sự khác biệt giữa việc mình nghe, nói và tự đi trải nghiệm. Lần trước con đã làm rất tốt, nhìn lại lần nữa để phát hiện vấn đề trong trật tự của mình là điều rất tốt, lần này bọn ta cũng mong con đi trải nghiệm một lần”.
Diệp Quân im lặng.
Người phụ nữ váy trắng dừng lại, quay đầu nhìn Diệp Quân: “Nói một cách đơn giản, cô cô muốn con giúp, cũng đồng thời muốn tăng thêm độ khó cho cuộc sống của con”.
Nói rồi bà ấy mỉm cười: “Có muốn thử trải qua những ngày tháng không có chỗ dựa dẫm nào không?”
Diệp Quân nhìn người phụ nữ váy trắng, nghiêm túc nói: “Con không sợ”.
Người phụ nữ váy trắng nhìn thẳng vào hắn: “Mọi chuyện đều dựa vào bản thân, không có thân phận đặc biệt, không có chỗ dựa dẫm”.
Diệp Quân do dự một chút, sau đó nói: “Cô cô, mấy cái này đều không có vấn đề gì, chỉ là khi con đến nơi mà cô cô nói, có thể đừng phong ấn tu vi của con không? Cô cô phong ấn Tháp gia cũng không sao”.
Tiểu Tháp: “…”
Người phụ nữ váy trắng lại lắc đầu.