-
Chương 2286-2290
Chương 2286: Sống lại rồi
Diệp Quân cười khổ.
Người phụ nữ váy trắng lại nói: “Lần này cô cô muốn con đi vào nơi có độ khó cấp địa ngục một lần”.
Diệp Quân hơi tò mò: “Cô cô muốn con đi thay đổi vũ trụ như thế nào?”, người phụ nữ váy trắng nói: “Lúc đầu khi ta và cha con đi ngang qua nơi đó, bọn ta nợ một khoản tiền, cha con nói con trai ta sẽ trả, thế nên…”
Mẹ nó chứ!
Vẻ mặt Diệp Quân lập tức cứng đờ.
Thôi xong!
Cha mình điên rồi sao?
Đã lúc nào rồi mà còn đào hố cho mình vậy!
Cha có bản lĩnh thì đi đào hố lại cha mình đi.
Đào hố cho con trai là sao?
Còn tạo ra độ khó địa ngục cho con trai của cha nữa…
Đệch thật chứ!
Hắn chợt cảm thấy năm đó ông nội nuôi thả vẫn không đủ, hẳn phải nên âm thầm tăng thêm độ khó của cuộc đời cho cha mình, tốt nhất là độ khó cấp địa ngục.
Tiểu Tháp bỗng nói: “Thiên Mệnh tỷ tỷ, ta có thể không đi theo hắn nữa không?”
Diệp Quân: “?”
Tiểu Tháp cũng sợ rồi.
Mẹ kiếp!
Những ngày tháng không có chỗ dựa dẫm?
Đó là ngày tháng thế nào?
Tức là đi chịu đòn, giải quyết không ổn thỏa thì đến lúc đó tên xấu xa này sẽ dẫn mình đi tự sát.
Nó quá quen thuộc tình tiết này.
Nó đã chịu khổ hai đời rồi.
Bây giờ nó muốn hưởng phúc.
Người phụ nữ váy trắng nhìn Tiểu Tháp: “Ngươi đi theo nó, nếu nó có thể thành công, ta cải tạo giúp ngươi”.
Tiểu Tháp im lặng một lúc rồi nói: “Ta không muốn cải tạo công năng gì đó, ta muốn thay đổi thành phương diện tấn công”.
Mẹ nó chứ, cải tạo tính năng nói thì nghe hay lắm, thực chất là chuyên bị đánh đấy.
Diệp Quân: “…”
Người phụ nữ váy trắng gật đầu: “Được”.
Diệp Quân im lặng không nói gì.
Trực giác mách bảo hắn chuyện này không đúng rồi, nhưng cụ thể thế nào cũng không rõ.
Độ khó cấp địa ngục?
Thật ra hắn vẫn hơi do dự, dù sao lần này không phải ở vũ trụ Quan Huyên. Vũ trụ Quan Huyên nói thế nào cũng là địa bàn của mình, ở địa bàn của mình thì dù thế nào đi nữa hắn cũng sẽ không tuyệt vọng thực sự, nhưng bây giờ hắn phải đến địa bàn của người khác thì chẳng được gì cả, hơn nữa hắn cũng không biết mình sắp đến nền văn minh cấp bậc nào.
Người phụ nữ váy trắng nhìn Diệp Quân: “Thế là xong rồi nhé”.
Diệp Quân cười khổ.
Người phụ nữ váy trắng nhìn hắn: “Sao thế? Không đồng ý à?”
Diệp Quân vội lắc đầu: “Không ạ, con rất muốn đi… Cô cô, nếu con thành công, người có thể thắp sáng ô cuối cùng của kiếm Thanh Huyên giúp con, nhưng nếu con thua thì sao?”
Người phụ nữ váy trắng nhìn hắn: “Ta tin con, con sẽ không thua”.
Diệp Quân nói: “Ngộ nhỡ thua thì sao?”
Người phụ nữ váy trắng dịu dàng nói: “Vậy thì cô cô bảo vệ con cả đời”.
Diệp Quân sửng sốt, sau đó cười nói: “Cô cô, con sẽ không thua đâu”.
Hắn biết lần này là một thử thách với hắn, có thể không chỉ là khảo nghiệm của cô cô váy trắng mà còn của cha nữa. Hắn không lo về thử thách này, điều hắn thực sự lo lắng là tại sao cô cô và cha hắn lại bỗng nhiên đưa ra thử thách như vậy.
Người phụ nữ váy trắng nói: “Đi dặn dò gì đó đi, lát nữa ta đưa con đi”.
Diệp Quân mỉm cười nói: “Cô cô, nơi con sắp đến là nền văn minh cấp mấy vậy?”
Người phụ nữ váy trắng lắc đầu: “Con đi rồi sẽ biết”.
Diệp Quân cười nói: “Vâng ạ”.
Nói rồi hắn và người phụ nữ váy trắng xoay người quay lại.
…
Diệp Quân tìm được Đa Nguyên Đạo Đế, Đa Nguyên Đạo Đế vẫn còn đang quỳ ở đó.
Thấy người phụ nữ váy trắng, mọi người đều lộ ra vẻ kính sợ.
Diệp Quân đi đến trước mặt Đa Nguyên Đạo Đế, Đa Nguyên Đạo Đế cúi người thật thấp xuống: “Cha nuôi”.
Mọi người: “…”
Diệp Quân nói: “Đứng dậy đi”.
Đa Nguyên Đạo Đế chậm rãi đứng lên.
Diệp Quân nhìn Đa Nguyên Đạo Đế: “Ta cần ông giúp vài việc”.
Đa Nguyên Đạo Đế cung kính nói: “Cha nuôi cứ dặn dò”.
Diệp Quân: “Ta sắp dung hợp luật pháp Vô Thượng ở đây vào trong Quan Huyên Pháp, nhưng vẫn còn rất nhiều thứ chưa hoàn thành, ông hoàn thành giúp ra”.
Nói rồi hắn lấy pháp ấn Vô Thượng ra đưa cho Đa Nguyên Đạo Đế.
Đa Nguyên Đạo Đế muốn nói lại thôi.
Diệp Quân nhíu mày: “Sao thế?”
Đa Nguyên Đạo Đế cung kính nói: “Cha nuôi, bây giờ ta chỉ còn lại phân thân này, bản thể đã không còn, thực lực của ta chỉ còn một phần một trăm thời kỳ đỉnh cao, ta đã không còn năng lực khống chế luật pháp Vô Thượng nữa…”
Diệp Quân nhíu chặt mày.
Lúc này người phụ nữ váy trắng giơ ngón tay ra chỉ vào Đa Nguyên Đạo Đế.
Ầm!
Đa Nguyên Đạo Đế trợn tròn mắt.
Cửa Sáng Thế Đạo Điện.
Thị vệ vốn dĩ đang ngồi phịch dưới đất như cảm nhận được gì, gã quay đầu lại nhìn, chỉ thấy vị Đa Nguyên Đạo Đế đã bị tiêu diệt trước đó thế mà lại xuất hiện từ trong không trung…
Sống lại rồi!
Thấy thế thị vệ ngồi phịch xuống đất, hai mắt trợn tròn, ngây người ra đó.
“Hả?”
Lúc này, trong Sáng Thế Đạo Điện bỗng vang lên một tiếng xì xào: “Đảo ngược sinh tử, xem thường quy tắc đạo pháp sinh tử…Ta chưa từng nghĩ trong vũ trụ này ngoài ta ra còn có người có khả năng như vậy, thú vị đấy…”
Chương 2287: Ta muốn ở lại
Phía trước Sáng Thế Tạo Điện, giờ phút này đây, gã thị vệ mặc áo giáp bằng vải bố đang nhìn Đa Nguyên Đạo Đế vừa sống lại lần nữa, hai mắt trợn tròn, tỏ vẻ khó tin, ánh mắt ấy làm như vừa gặp quỷ.
Chết rồi còn có thể sống lại sao?
Chơi trò gì đây?
Biến thành người sống sao?
Lúc này, ánh mắt của Đa Nguyên Đạo Đế cũng đầy mờ mịt, tất nhiên, ông ta cũng rất nghi ngờ việc mình lại đột ngột xuất hiện thêm một lần nữa, nhưng không lâu sau, dường như ông ta đã ý thức được điều gì đó, hai mắt trợn tròn, lập tức quỳ xuống đất cung kính nói: “Cảm ơn tôn hạ”.
Giọng nói run run.
Vào giờ phút này, nội tâm ông ta cực kỳ sợ hãi.
Lúc trước, người phụ nữ đó chỉ phất tay một cái mà hàng vạn phân thân của ông ta lập tức bị xóa sổ, là bị xóa sổ theo nghĩa đen, nói cách khác, cho dù có là người ngược dòng thời gian quay về, cũng sẽ không có nhân vật tên là Đa Nguyên Đạo Đế này.
Quá khứ!
Hiện tại!
Tương lai!
Cả ba đều bị xóa sổ!
Mà vào lúc này, người phụ nữ đó chỉ tay nhẹ nhàng chỉ một cái, ông ta đã lập tức sống lại tại chỗ, không chỉ có thế, vào giây phút này, toàn bộ phân thân của ông ta cũng đã sống lại.
Đây là thủ đoạn thần kỳ gì vậy?
Việc này đã vượt ra khỏi tầm hiểu biết của ông ta về Đại Đạo!
Kinh khủng!
Vào lúc này đây, trong lòng Đa Nguyên Đạo Đế càng hoảng sợ hơn.
Tất nhiên, giây phút này ông ta mới hiểu ra rằng, ông ta ở trong mắt của một vài người trong vũ trụ này, chẳng qua cũng chỉ là một con kiến mà thôi.
Đột nhiên Đa Nguyên Đạo Đế quay đầu lại nhìn thị vệ mặc áo giáp bằng vải bố: “Nguyễn Thương, sau này gặp lại”.
Nói rồi, ông ta lập tức biến mất ở cuối tinh hà.
Kể từ lúc này, vị thần trong lòng ông ta đã thay đổi, ông ta muốn đi theo cha nuôi.
Thấy Đa Nguyên Đạo Đế đình công rời đi, vẻ mặt gã thị vệ tên là Nguyễn Thương đờ ra, chuyện gì đây?
Lúc này, dường như gã đã cảm nhận được thứ gì đó, lập tức ngẩng đầu lên, ở trên đỉnh đầu, thời không đột nhiên nứt ra, sau đó, một cô gái mặc một bộ thần bào màu đen từ từ đi ra, cao quý và ung dung, trên tay cầm theo một lá số tử vi, cô ta vừa mới xuất hiện Sáng Thế Thế Giới đã trở nên hư ảo.
Nhìn thấy người đến, vẻ mặt Nguyễn Thương lập tức thay đổi, vội vàng cung kính cúi đầu: “Kính chào Bùi Thị Thần”.
Thị Thần!
Sáng Thế Đế Thần có bốn đệ tử, bốn đệ tử này còn được gọi là Tứ Đại Thị Thần, đều là nhân vật đứng đầu vạn cổ đáng sợ nhất trong truyền thuyết, mà Tứ Đại Thị Thần lại không ở trong vũ trụ này, nghe nói họ đều đi tới nền văn minh vũ trụ cấp chín trong truyền thuyết.
Gã không ngờ, Bùi Thị Thần lại tự mình đến vũ trụ này.
Bùi Thị Thần nhìn Nguyễn Thương, ánh mắt bình tĩnh: “Ta vừa nhận được lệnh của sư tôn, ông ấy nói hình như vũ trụ này có người coi thường quy tắc Đại Đạo sinh tử, ông ấy muốn ta đi giải quyết đối phương, nhưng Thị Thần ta vẫn còn việc phải làm, do đó, ngươi đi đi!”
“Cái gì?”
Nguyễn Thương lập tức cực kỳ khiếp sợ, hai mắt trợn to: “Ta... ta đi sao?”
Bùi Thị Thần câu mày thật chặt: “Có chuyện gì sao?”
Nguyễn Thương do dự một chút, sau đó nói: “Bùi Thị Thần, ta... ta...”
Bùi Thị Thần xòe bàn tay ra, một chiếc lá từ từ bay đến trước mặt Nguyễn Thương: “Đây là lá cây bồ đề đại đạo, đã được sư tôn luyện hóa, chúng có sức mạnh đại đạo, có thể phá hết mọi loại pháp và mọi loại đạo, ngươi cầm theo thứ này là có thể xóa sổ đối phương”.
Vừa nói, cô ta dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Còn nữa, sau khi ta đi đến vũ trụ này, đã có một dự cảm rằng trong tương lai, vũ trụ này sẽ có một chủ trật tự mới được ra đời, người này trước đây chưa từng tới bái sư tôn, không phải là người của Sáng Thế Đạo Điện chúng ta, ngươi nhanh chóng đi tiêu diệt đi”.
Nói xong, cô ta vung nhẹ bàn tay lên, hai bức tranh chân dung xuất hiện ở trước mặt Nguyễn Thương, một bức trong đó là Diệp Quân, bức còn lại là một thanh kiếm, chính là thanh kiếm Hành Đạo vừa mới xuất hiện ở chỗ này.
Như thể vừa nghĩ đến thứ gì đó, Bùi Thị Thần lại nói: “Đa Nguyên Đạo Đế công khai phản bội lại sư tôn, khi đánh giết thì ngươi trừ khử luôn đi”.
Nguyễn Thương còn muốn nói thêm điều gì đó, nhưng Bùi Thị Thần đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn, cau mày lại, sau đó cô ta nhìn về phía của Nguyễn Thương: “Đi nhanh lên!”
Nói rồi, cô ta lập tức biến thành một luồng thần quang rồi biến mất ở cuối tinh không.
Ở chỗ ban đầu, Nguyễn Thương nhìn hai bức tranh chân dung ở trước mặt, rơi vào im lặng...
Thực lực giữa gã và Đa Nguyên Đạo Đế chênh lệch không nhiều, không biết đối phương đã cách bao nhiêu tinh vực mà có thể giết chết Đa Nguyên Đạo Đế trong chớp mắt, sau đó lại khiến cho Đa Nguyên Đạo Đế sống lại tại chỗ...
Gã đi sao?
Nguyễn Thương ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, nhỏ giọng nói: “Con mẹ nó, ta mà có thể giải quyết được chủ nhân của thanh kiếm đó thì ta còn lăn lộn với bọn mày làm gì nữa”.
Khu vực Thần Hư.
Vào lúc này, bản thể của Đa Nguyên Đạo Đế đã xuất hiện ở trước mặt Diệp Quân và người phụ nữ váy trắng, vẻ mặt ông ta lúc đối mặt với Diệp Quân và người phụ nữ váy trắng cực kỳ cung kính, nhưng trong lòng ông ta lại rất sợ hãi và chấn động, ai dám tin rằng ông ta vừa mới từ cõi chết trở về chứ...
Sau khi Diệp Quân đưa thần ấn Vô Thương cho Đa Nguyên Đạo Đế, hắn quay đầu lại nhìn Phạn Chiêu Đế ở cách đó không xa, Phạn Chiêu Đế cũng đang nhìn hắn.
Diệp Quân đi đến trước mặt Phạn Chiêu Đế: “Phạn cô nương, xin hãy để Nhất Niệm và Dương Dĩ An được tự do”.
Sau khi Phạn Chiêu Đế nhìn Diệp Quân một lúc, vòng xoáy trong con mắt cô ta dần dần biến mất, không lâu sau, ánh mắt cô ta trở nên trống rỗng, nhưng lại nhanh chóng trở lại bình thường.
Sau khi trở lại bình thường, ‘Phạn Chiêu Đế’ lập tức lao vào vòng tay của Diệp Quân.
Trên mặt Diệp Quân hiện lên một nụ cười: “Dĩ An”.
Dương Dĩ An ôm hắn thật chặt, rưng rưng nước mắt: “Ta biết huynh nhất định sẽ đến tìm ta mà!”
Diệp Quân cười nói: “Sao ta có thể bỏ mặc muội được chứ?”
Dương Dĩ An từ từ ngẩng đầu lên nhìn về phía Diệp Quân, cô bé lau nước mắt: “Ta muốn ở lại nơi đây”.
Diệp Quân sửng sốt một lúc: “Ở lại nơi này hả?”
Dương Dĩ An gật đầu.
Diệp Quân không hiểu: “Tại sao chứ?”
Dương Dĩ An hơi cúi đầu, không nói gì.
Diệp Quân gằn giọng nói: “Là bởi vì Phạn Chiêu Đế đó có đúng không?”
Dương Dĩ An nhỏ giọng nói: “Ta muốn ở lại chỗ này để giúp huynh”.
Càng ngày Diệp Quân càng thấy nghi ngờ: “Giúp ta?”
Dương Dĩ An gật đầu: “Vâng”.
Vẻ mặt Diệp Quân tối sầm lại: “Phạn Chiêu Đế!”
Lúc này, một vòng xoáy màu đen đột nhiên trong xuất hiện mắt Dương Dĩ An, rõ ràng, lúc này đây Phạn Chiêu Đế lại làm chủ đạo.
Phạn Chiêu Đế cười nói: “Ta đã khuyên cô bé để cô bé ở lại đây”.
Diệp Quân nhìn chằm chằm cô ta, không nói gì.
Phạn Chiêu Đế cũng không sợ hắn, nhìn thẳng vào mắt hắn: “Ta hỏi ngươi, lúc nào ngươi cũng có thể giữ cô bé khư khư ở bên mình sao? Nếu như không thể thì ngươi sẽ thu xếp như thế nào cho cô bé đây? Thu xếp cho cô bé ở trong vũ trụ Quan Huyên sao? Nếu thu xếp cho cô bé ở trong vũ trụ Quan Huyên, chi bằng cho cô bé đi theo ta”.
Diệp Quân đột ngột quay đầu lại nhìn người phụ nữ váy trắng: “Cô cô, có thể tách rời hai người họ ra không?”
Người phụ nữ váy trắng nhìn Phạn Chiêu Đế, ngón tay hơi gập lại, ngay sau đó, Dương Dĩ An ở bên trong cơ thể Phạn Chiêu Đế bị cưỡng ép tách ra ngoài.
Nhưng Dương Dĩ An không có thân xác.
Người phụ nữ váy trắng nhẹ nhàng chỉ vào Dương Dĩ An một cái, Dương Dĩ An đã có một cơ thể hoàn toàn mới ngay lập tức.
Phạn Chiêu Đế nhìn chằm chằm vào người phụ nữ váy trắng.
Diệp Quân nói với Dương Dĩ An: “Bây giờ muội còn muốn ở lại nơi này không?”
Dương Dĩ An nhìn Phạn Chiêu Đế ở bên cạnh rồi gật đầu: “Có”.
Diệp Quân im lặng.
Dương Dĩ An cho rằng Diệp Quân đang tức giận, vội vàng nói: “Nếu như huynh không thích, ta, ta...”
Diệp Quân lắc đầu: “Không phải ta không thích, ta chỉ hơi tò mò là muội ở lại đây làm gì?”
Dương Dĩ An nghiêm túc nói: “Tu luyện”.
Diệp Quân nhìn Phạn Chiêu Đế, không nói gì.
Quả thực, nếu Dương Dĩ An có thể đi theo người phụ nữ này tu luyện, cũng không phải là chuyện không tốt.
Nghĩ đến đây, Diệp Quân cũng không phản đối, hắn nhẹ nhàng xoa đầu Dương Dĩ An, dịu dàng nói: “Vậy muội ở lại chỗ này, đi theo cô ta tu luyện thật tốt nhé”.
Dương Dĩ An vội vàng gật đầu: “Vâng ạ”.
Diệp Quân quay đầu lại nhìn về phía Phạn Chiêu Đế: “Nhất Niệm đâu rồi?”
Phạn Chiêu Đế lắc đầu: “Cô ta không có ở đây”.
Diệp Quân cau mày lại.
Phạn Chiêu Đế nói: “Cô ta an toàn rồi”.
Diệp Quân gằn giọng nói: “Các ngươi chưa hợp nhất sao?”
Lúc trước khi hắn ở vũ trụ Quan Huyên đã nhìn thấy hai Phạn Chiêu Đế, sau khi tới nơi này, hắn còn tưởng rằng hai người đó đã hợp nhất lại, nhưng bây giờ, khi hắn nghe Phạn Chiêu Đế nói hắn mới biết được, hai người này không hề hợp nhất.
Phạn Chiêu Đế cười nói: “Ta và cô ta là một cơ thể hai linh hồn, chúng ta đều có tư tưởng của riêng mình, trong tình huống bình thường, chúng ta chỉ muốn thân ai nấy lo”.
Diệp Quân nói: “Bây giờ cô ấy đang ở đâu?”
Chương 2288: Khởi đầu cấp địa ngục
Phạn Chiêu Đế nói: “Một nơi rất xa”.
Diệp Quân đang muốn lên tiếng, người phụ nữ váy trắng đứng bên cạnh chợt nói: “Nó vẫn ổn”.
Diệp Quân quay người nhìn người phụ nữ váy trắng, bà ấy nói tiếp: “Ta giúp con bảo vệ nó”.
Diệp Quân cười nói: “Vâng ạ!”
Có những lời này của cô cô, hắn hoàn toàn yên tâm.
Không còn nghi ngờ gì nữa, từ nay trở đi, Nhất Niệm chính là người an toàn nhất vũ trụ.
Người phụ nữ váy trắng nói: “Đi thôi”.
Diệp Quân gật đầu, nhìn Đa Nguyên Đạo Đế: “Ông giúp đỡ Dĩ An”.
Đa Nguyên Đạo Đế vội vàng cung kính nói: “Hiểu ạ”.
Diệp Quân xoa đầu nhỏ của Dương Dĩ An, nói: "Chờ ta làm xong việc sẽ đến gặp muội, được không?”
Mặc dù Dương Dĩ An không muốn, nhưng vẫn gật đầu: “Được”.
Diệp Quân đang muốn rời đi, đột nhiên Dương Dĩ An kéo tay hắn: “Nhất định phải đến tìm muội”.
Diệp Quân cười nói: “Nhất định”.
Lúc này Dương Dĩ An mới lưu luyến buông tay.
Diệp Quân xoay người đi đến trước mặt người phụ nữ váy trắng: “Cô cô, con chuẩn bị xong rồi”.
Người phụ nữ váy trắng chợt đưa tay vỗ vào vai hắn.
Chỉ trong chớp mắt, tu vi của hắn bị đóng chặt.
Nhưng lúc này, người phụ nữ váy trắng nhẹ nhàng vỗ vào vai hắn nói: “Một tháng có thể khôi phục tu vi một lần, thời gian là một giờ”.
Diệp Quân sửng sốt, sau đó mừng như điên.
Mặc dù mỗi tháng chỉ có thể khôi phục tu vi một lần, hơn nữa, thời gian chỉ có một giờ, nhưng vẫn tốt hơn là không có.
Thấy vẻ mặt hưng phấn của Diệp Quân, khoé miệng người phụ nữ váy trắng hiện lên nụ cười hiếm thấy, nhưng thoáng qua rồi biến mất.
Diệp Quân không hề biết rằng, sắp tới hắn ngay cả muốn khóc cũng không khóc được.
Người phụ nữ váy trắng nhẹ nhàng chạm vào vai hắn, ngay lập tức, hắn biến mất không thấy đâu.
Dịch chuyển tức thời.
Dương Dĩ An nhìn người phụ nữ váy trắng, cô bé do dự một lát, sau đó nói: “Tỷ tỷ xinh đẹp, tỷ có thể nói cho ta biết huynh ấy đi đâu không?”
Người phụ nữ váy trắng nhìn Dương Dĩ An: “Một nơi rất xa, rất xa nơi này”.
Dương Dĩ An chớp mắt: “Ta có thể gọi tỷ là cô cô được không?”
Phạn Chiêu Đế: “…”
Người phụ nữ váy trắng nhìn Dương Dĩ An: “Tại sao?”
Dương Dĩ An hơi do dự, sau đó nói: “Ta chưa từng thấy ai đẹp hơn tỷ”.
Mọi người: “…”
Người phụ nữ váy trắng đi đến trước mặt Dương Dĩ An, nhẹ nhàng xoa đầu Dương Dĩ An, rồi nói: “Được”.
Dương Dĩ An cười toe toét, rồi ôm người phụ nữ váy trắng: “Cô cô”.
Ở một bên, Đa Nguyên Đạo Đế và nhóm cường giả thấy cảnh tượng này, nheo mắt…
Sau này ai dám động vào cô bé này nữa chứ?
Đây là chỗ dựa vững chắc nhất đấy!
Lúc này, bọn họ cũng muốn nhận cô cô.
Nhưng bọn họ biết rõ, nếu bọn họ dám nói, sợ là một khắc sau đầu của bọn họ sẽ phải chuyển nhà.
Người phụ nữ váy trắng chợt nhìn Phạn Chiêu Đế, bỗng bà ấy duỗi một ngón tay, sắc mặt Phạn Chiêu Đế thay đổi, bà ấy bước một bước, trong phút chốc, hàng tỷ đại đạo xuất hiện, giờ khắc này, khí tức của bà ấy điên cuồng tăng vọt, mạnh hơn khí tức của Đa Nguyên Đạo Đế không chỉ mười lần!
Lúc này, tất cả cường giả trong sân đều kinh sợ, hoá ra người phụ nữ này đã che giấu thực lực của bản thân.
Ngón tay của người phụ nữ váy trắng chợt ấn nhẹ.
Hàng tỷ đại đạo xung quanh Phạn Chiêu Đế vỡ tan tành, ép cô ta quỳ gối.
Phạn Chiêu Đế ngẩng đầu nhìn người phụ nữ váy trắng, hai mắt đỏ như máu.
Người phụ nữ váy trắng nhìn Phạn Chiêu Đế: “Ngươi làm tất cả những điều này, là muốn mượn tay ta để diệt trừ con kiến hôi Đạo Điện đó ư?”
Phạn Chiêu Đế cười khẩy: “Bà có thể tiêu diệt được sao? Ngoại trừ nền văn minh Thiên Mộ, Sáng Thế Đạo Điện là thế lực mạnh nhất trong số những nền văn minh dưới nền văn minh cấp chín, còn là người sáng lập vũ trụ này, bà...”
Người phụ nữ váy trắng vung tay.
Theo đó một tiếng tát rõ ràng vang lên, dấu tay đỏ như máu xuất hiện ngay trên mặt Phạn Chiêu Đế.
Mọi người: “…”
Sắc mặt Phạn Chiêu Dế dữ tợn, cô ta căm tức nhìn người phụ nữ váy trắng, hai mắt như toé ra lửa.
Người phụ nữ váy trắng chậm rãi đi đến trước mặt Phạn Chiêu Đế, bà ấy cúi đầu nhìn Phạn Chiêu Đế đang quỳ dưới đất: “Không phục à?”
Phạn Chiêu Đế tức giận nói: “Không phục”.
Người phụ nữ váy trắng vung tay lên lần nữa.
Tiếng tát vang dội khắp nơi, dấu tay đẫm máu xuất hiện ngay trên má trái Phạn Chiêu Đế.
Mọi người: “…”
Người phụ nữ váy trắng nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Phạn Chiêu Đế: “Quỳ ở đây, đợi nó đi ra”.
Nói xong bà ấy xoay người biến mất.
Phạn Chiêu Đế nhìn chằm chằm người phụ nữ váy trắng, hai tay nắm chặt: “Cho Phạn Chiêu Đế ta vạn năm, ta nhất định sẽ vượt qua bà!”
Đứng bên cạnh, Đa Nguyên Đạo Đế do dự, sau đó nói: “Phạn Chiêu Đế, ngươi muốn vượt qua cô cô của ta là điều không thể!”
Cô cô của ta?
Phạn Chiêu Đế quay đầu nhìn Đa Nguyên Đạo Đế, ánh mắt tựa như kiếm: “Bà ta trở thành cô cô của ông từ lúc nào vậy?”
Đa Nguyên Đạo Đế nghiêm túc nói: “Cô cô của bố nuôi, chính là cô cô của ta”.
Mọi người: “…”
Khi Diệp Quân tỉnh lại, đột nhiên cảm thấy toàn thân như đang bị thiêu đốt, hắn vội vàng ngồi dậy, khi mở mắt ra, lập tức choáng váng.
Lúc này, hắn đang ngồi trên một tảng đá, xung quanh toàn người là người, có cả nam lẫn nữ, tay cầm cuốc, đang dùng sức đào bới.
Trên đỉnh đầu, mặt trời giống như quả cầu lửa.
Mặt trời treo cao.
Chỉ trong chốc lát, Diệp Quân lập tức cảm thấy toàn thân ướt đẫm.
Đây là đâu?
Trên mặt Diệp Quân đầy nghi hoặc.
Diệp Quân vội vàng đứng dậy, bởi trên mặt đất quá nóng, hắn nhìn bốn phía xung quanh, phát hiện bọn họ đang ở trong một cái hố sâu, hiển nhiên cái hố này là bị đào ra, xung quanh vách hố có người vung cuốc không ngừng nghỉ.
Mà hắn cũng phát hiện ra, người ở đây không có tu vi.
Đều là người bình thường ư?
Diệp Quân nghi ngờ.
Đúng lúc này, một người đàn ông bước đến, khoảng bốn mươi tuổi, cởi trần, cơ bắp cuồn cuộn, làn da cháy nắng, trên cổ còn quấn một chiếc khăn thấm mồ hôi, đen đến mức không nhìn thấy màu sắc thật của nó.
Người đàn ông nhìn Diệp Quân, cười nói: “Ngươi mới đến à?”
Diệp Quân phát hiện mình có thể hiểu được ngôn ngữ của đối phương, trong lòng mới yên tâm, hiện tại hắn không có tu vi, nếu không nghe hiểu ngôn ngữ của đối phương, vậy hắn sẽ phải thấp thỏm trong một tháng này.
Diệp Quân không suy nghĩ nữa, cười nói: “Đúng vậy”.
Người đàn ông hơi nghi ngờ: “Ngươi không mang theo cuốc à?”
Diệp Quân do dự, sau đó nói: “Vị đại ca này, các ngươi đang đào gì vậy?”
Người đàn ông sửng sốt, rồi mỉm cười nói: “Đương nhiên là đang khai thác tinh thể… ngươi không biết sao?”
Diệp Quân lắc đầu: “Không biết”.
Người đàn ông càng nghi ngờ hơn.
Hắn nói chuyện với người đàn ông một lúc, cuối cùng cũng hiểu đại khái về nơi này.
Thế giới mà hắn đang đứng có tên là Đại Lục bị vứt bỏ, vì trước đây linh khí của tinh cầu này cạn kiệt, người tu luyện và tầng lớp thượng lưu đã rời khỏi tinh cầu này, người ở lại đều là những người bình thường.
Không chỉ vậy, thế giới hoang vu này còn trở thành bãi rác, những người rời đi đã để lại rất nhiều rác ở đây, không thể nghi ngờ, điều này đã gia tăng tốc độ diệt vong của tinh cầu, không chỉ có vậy, bởi vì có quá nhiều rác, cộng thêm hoàn cảnh môi trường ngày càng tồi tệ, nên người ở tinh cầu này có tuổi thọ chưa đến trăm tuổi.
Đúng lúc này, có tiếng nổ truyền đến.
Diệp Quân ngẩng đầu nhìn, thấy trên bầu trời xuất hiện một vật thể khổng lồ.
Phi thuyền!
Lúc này, vô số người bỏ cuốc xuống, lao về phía phi thuyền như phát điên.
Người đàn ông bên cạnh Diệp Quân cũng nhanh chóng kéo tay Diệp Quân chạy.
Diệp Quân hơi không hiểu: “Sao vậy?”
Người đàn ông kích động nói: “Tiểu huynh đệ, ngươi không biết à, đây đều là rác của người thiên giới để lại, trong đó có rất nhiều đồ ăn, chạy, chạy mau, nếu chạy chậm, chúng ta không giành được”.
Cả người Diệp Quân tê dại.
Quả nhiên là khởi đầu cấp địa ngục.
Chương 2289: Tình tiết không đúng lắm
Sau khi ra khỏi hố, một mùi thối hăng nồng xộc thẳng vào mặt, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy vùng đất hoang vô tận, khắp nơi đều là rác.
Đúng là một nơi khủng khiếp!
Diệp Quân nhíu mày.
Lúc này gần vạn người xung quanh điên cuồng chạy theo chiếc phi thuyền ở phía chân trời.
Diệp Quân cũng bị người đàn ông kéo chạy theo.
Sau khi chạy ra vài dặm, tốc độ chiếc phi thuyền bỗng dừng lại, đám người đó lập tức tăng tốc.
Không lâu sau, tốc độ chiếc phi thuyền dừng lại, sau đó bên dưới chiếc phi thuyền bỗng mở ra, rất nhiều rác đổ xuống.
Thấy thế đám người ở đó lập tức tăng tốc.
Diệp Quân cũng bị người đàn ông kéo đến trước đống rác, hắn nhìn người xung quanh, tất cả đều nhào vào đống rác giống như sói đói đang tấn công con mồi.
Tiểu Tháp bỗng nói: “Mau nhặt đi, nếu không tháng này ngươi sống thế nào?”
Diệp Quân cũng hoàn hồn.
Hắn muốn một tháng sau mới có thể khôi phục tu vi, trong khoảng thời gian này làm sao mà sống còn là vấn đề.
Thế là Diệp Quân cũng đành phải bỏ tôn nghiêm xuống, lục lọi trong đống rác, chẳng mấy chốc hắn tìm được một quả, quả to bằng nắm tay, có màu đỏ, nhưng rõ ràng là đã bị cắn mấy miếng.
Diệp Quân chê, đang muốn vứt đi, lúc này người đàn ông trước đó bỗng bước đến cạnh Diệp Quân, nhìn thấy quả trong tay Diệp Quân, sắc mặt gã thay đổi, vội vàng bỏ quả đó vào trong lòng Diệp Quân, gã cẩn thận nhìn xung quanh, sau đó phấn khích nói: “Huynh đệ, đây rất có thể là linh quả, nếu đem đi đổi thì ít nhất có thể đổi được một trăm khoáng tinh”.
Một trăm khoáng tinh!
Diệp Quân khá ngạc nhiên, qua cuộc trò chuyện vừa rồi, hắn biết vợ chồng Chúc Đào huynh bên cạnh chỉ có thể khai thác nhiều nhất hai ba khoáng tinh một ngày, nhưng hai ba khoáng tinh cực phẩm có thể sống được bốn năm ngày.
Chúc Đào cong môi nói: “Ngươi may mắn thật đấy”.
Nói rồi gã xoay người đi về phía đống rác tiếp tục đào.
Diệp Quân ôm quả vào trong ngực, tiếp tục đào, chẳng mấy chốc mắt hắn sáng lên vì phát hiện cách bên cạnh quả vừa rồi không xa còn có một quả khác, cũng chỉ bị cắn vài miếng.
Diệp Quân vội nhặt lên, đúng lúc này hắn bỗng quay đầu lại nhìn, cách bên cạnh đó không xa có một cô bé đang nhìn hắn, cô bé chỉ mới mười hai mười ba tuổi, mặc một bộ quần áo rách rưới, thân hình gầy gò, đội chiếc mũ đỏ rách, gương mặt hơi đen, nhưng đôi mắt lại khá to, lúc này cô bé đang nhìn chằm chằm vào quả trong tay Diệp Quân, cổ họng cuộn lên.
Diệp Quân do dự một chốc, sau đó chia quả đó làm hai nửa, sau đó đưa nửa còn lại cho cô bé, cô bé lập tức chạy đến trước mặt hắn rồi nhận lấy quả đó. Diệp Quân khẽ mỉm cười, đang định nói gì đó thì lúc này cô bé bỗng rút ra một con dao găm từ sau lưng ra rồi đâm thẳng vào đùi Diệp Quân trước khi hắn kịp phản ứng, sau đó cô ta giật lấy nửa quả từ trong tay Diệp Quân, rồi lại nhanh chóng giật luôn quả trong lòng Diệp Quân.
Cướp xong cô bé cũng không có bỏ chạy mà ngược lại đâm mạnh con dao găm vào ngực Diệp Quân, hiển nhiên là muốn giết chết Diệp Quân.
Khi bị đâm nhát đầu tiên, Diệp Quân hơi choáng váng, cũng may là hắn phản ứng rất nhanh, khi cô bé đâm nhát thứ hai, hắn nhanh chóng lăn sang một bên, nhưng hắn vẫn hơi chậm một chút, quần áo trước ngực đã bị rách, trước ngực hắn có một vết thương khá dài.
Cô bé thấy nhát đao thứ hai không đâm trúng mục tiêu bèn không ra tay nữa, mà liếm máu trên con dao găm, khi máu của Diệp Quân tiến vào miệng, ánh mắt cô bé hiện lên tia máu đỏ.
Huyết mạch phong ma không bài xích cô bé.
Nhìn thấy thế, Diệp Quân sửng sốt.
Lúc này vì xung quanh đã có không ít người nhìn sang bên này, cô ta cất mấy quả đó đi, xoay người bỏ chạy.
Diệp Quân nằm xuống đất, nhìn vết thương trên đùi và trước ngực, hơi ngây người: “Tháp gia, tình tiết này không đúng lắm”.
Tiểu Tháp trầm giọng nói: “Ngươi nghĩ cô bé nào cũng là người tốt sao? Mẹ kiếp, ngươi phải nhìn rõ đây là nơi nào, có thể sống sót ở đây tuyệt đối không phải là người bình thường, ngươi phải cẩn thận suy xét chứ”.
Diệp Quân cười khổ.
Hắn không ngờ cô bé đó lại ra tay giết người thật.
Như Tháp gia nói, mình vẫn nên cẩn thận, dù sao bây giờ hắn cũng không có tu vi.
Tiểu Tháp nói tiếp: “Làm việc thiện là chuyện tốt, nhưng nhất định phải biết tự bảo vệ mình, giống như trong hệ Ngân Hà, nếu có một ông lão ngã xuống.... Thôi vậy, chủ đề này khá nhạy cảm, Tháp gia không nói nữa”.
Diệp Quân: “…”
Lúc này Chúc Đào chạy đến, khi nhìn thấy Diệp Quân thê thảm như vậy, gã vội nói: “Diệp tiểu đệ, ngươi sao thế?”
Diệp Quân cười khổ: “Bị đâm rồi”.
Sắc mặt Chúc Đào bỗng trở nên nghiêm túc, gã nhìn xung quanh, cuối cùng ánh mắt nhìn vào quần áo Diệp Quân, gã xé quần áo Diệp Quân, sau đó băng bó hai vết thương cho Diệp Quân.
“Chúc Đào, ngươi không cứu hắn được đâu”.
Lúc này một người đàn ông ở một bên lắc đầu: “Hắn bị thương, chắc chắn sống không được bao lâu nữa”.
Nơi này bị ô nhiễm cực kỳ nghiêm trọng, nếu bị thương thì rất có thể sẽ bị lây nhiễm, một khi đã bị nhiễm trùng thì không có cách nào cứu được.
Chương 2290: Dù sao cũng phải sống
Chúc Đào lại lắc đầu: “Ta vừa nhìn thử rồi, vết thương của hắn vẫn chưa bị nhiễm trùng, chắc hẳn không có vấn đề gì lớn”.
Người đàn ông đó khẽ lắc đầu: “Ngươi sớm muộn gì cũng bị lòng tốt của mình hại chết đấy”.
Chúc Đào cong môi cười, không nói gì.
Diệp Quân nhìn Chúc Đào trước mặt, sau đó nói: “Đào huynh, cảm ơn nhiều”.
Chúc Đào lắc đầu: “Chuyện nhỏ, ngươi nằm xuống một lát trước đi, ta đi tìm thử xem có thể tìm được quán ăn nào không, hoặc thứ gì dùng được”.
Nói rồi gã xoay người chạy về phía đống rác.
Diệp Quân nằm trên đống rác, lúc này là giữa trưa, nắng nóng gay gắt, cộng thêm mất rất nhiều máu nên không lâu sau hắn đã bất tỉnh.
Trên phi thuyền.
Một người phụ nữ và một cậu bé đang nhìn xuống nhóm người lục lọi rác bên dưới, người phụ nữ mặc một bộ áo giáp màu bạc, bên dưới mặc một chiếc quần da bó sát, dáng người cô ta thon thả, nó càng được phác thảo rõ nét hơn bởi chiếc quần này, lập tức trở nên bốc lửa và quyến rũ hơn.
Khuôn mặt cô ta cũng rất tinh xảo, mái tóc dài màu bạc xõa ra phía sau, có vẻ rất ngầu.
Bên cạnh người phụ nữ là một cậu bé, cậu bé chỉ mới khoảng mười tuổi, mặc bộ áo giáp màu bạc.
Cậu bé nhìn chằm chằm đám người lục lọi rác bên dưới, hơi tò mò: “Tỷ, họ đang làm gì thế?”
Người phụ nữ bình tĩnh nói: “Tìm đồ ăn”.
Cậu bé ngờ vực: “Tại sao họ lại phải tìm đồ ăn trong đống rác vậy? Lẽ nào nhà họ không có thịt sao?”
Người phụ nữ nói: “Không có”.
Cậu bé nhíu mày, như nghĩ đến điều gì, cậu bé bỗng lấy một hộp bánh quy ra rồi ném xuống.
Người phụ nữ nhìn cậu bé, không nói gì.
Khi chiếc hộp bánh quy rơi xuống, lập tức gây ra trận náo loạn, vì đó là một hộp bánh quy nguyên vẹn.
Mấy chục người nhào đến tranh hộp bánh quy nguyên vẹn đó, có vài người trong đó đã bị vỡ đầu chảy máu.
Trên phi thuyền, cậu bé phấn khích nói: “Tỷ ơi, họ thế mà lại đánh nhau vì một hộp bánh quy, đúng là ngu ngốc”.
Người phụ nữ nhìn đám người còn đang tranh giành bên dưới, không nói gì.
Cậu bé có vẻ cảm thấy vui nên lấy một hộp thịt nướng khác ra rồi ném xuống, hộp thịt nướng còn nguyên vẹn lập tức gây ra trận náo động lớn hơn, hàng trăm người điên cuồng tranh giành nó, khắp nơi đều là tiền than khóc, la hét.
Nhìn thấy cảnh này, cậu bé trên phi thuyền liên tục vỗ tay: “Vui quá, vui thật đấy”.
Người phụ nữ nhìn đám người đánh nhau vì một hộp thịt nướng, mặt không cảm xúc.
Cậu bé bỗng nói: “Tỷ, trong sách nói chúng ta từng rời khỏi tinh cầu này à?”
Người phụ nữ gật đầu.
Cậu bé tò mò: “Vậy tại sao không dẫn theo những người bên dưới đó?”
Người phụ nữ nắm lấy tay cậu bé nói: “Nguyên Thiên, đệ hãy nhớ bất cứ lúc nào cũng phải có giá trị của riêng mình, vì chỉ có như vậy đệ mới có thể sống tốt hơn. Những người bên dưới từng là người ở dưới tầng đáy của lục địa này, cũng là người nghèo, mà người nghèo thì không có giá trị nên họ bị bỏ rơi, đệ hiểu không?”
Cậu bé chớp mắt, sau đó cong môi cười: “Ta hiểu rồi, những người chẳng có thịt để ăn đều không có tác dụng với chúng ta”.
Cô ta không nói gì, chỉ kéo cậu bé tên Nguyên Thiên xoay người rời đi.
Cửa phi thuyền đóng lại.
Ở bên dưới, rất nhiều người còn đang điên cuồng giành giật hộp bánh quy và thịt nướng đó.
Lúc Diệp Quân mở mắt ra thì đã ở trong một căn nhà đất đơn sơ.
“Diệp đệ, ngươi tỉnh rồi à?”
Lúc này bên tai Diệp Quân vang lên giọng nói của Chúc Đào.
Diệp Quân quay đầu lại nhìn, Chúc Đào bước đến, Diệp Quân đang định nói gì thì Chúc Đào vội nói: “Ngươi đừng động đậy, vết thương của ngươi vẫn chưa lành”.
Diệp Quân cúi đầu xuống nhìn, vết thương trên đùi và ngực mình đã được băng bó.
Diệp Quân nhìn Chúc Đào, nghiêm túc nói: “Đào huynh, cảm ơn nhiều”.
Chúc Đào cong môi: “Đừng khách sáo, thật ra cũng là do ngươi mạng lớn, vết thương không bị nhiễm trùng, nếu không ta đây cũng chỉ đành kéo ngươi đến bãi an táng”.
Diệp Quân muốn nói gì đó nhưng lúc này bụng hắn bỗng kêu lên.
Đói rồi!
Vẻ mặt Diệp Quân cứng đờ.
Chúc Đào do dự, sau đó nói: “Diệp đệ, ngươi đợi một lát”.
Nói rồi gã xoay người đi ra ngoài.
Chẳng bao lâu sau, Diệp Quân nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng hét đầy giận dữ của một người phụ nữ: “Ngươi đó, chúng ta không có cái để ăn mà ngươi còn đưa cho hắn, ngươi muốn thế nào? Nếu không nể mặt Tiểu Hạnh thì bà đây đã không sống với ngươi rồi, cái thứ phá của”.
Một lúc sau, Chúc Đào bước vào căn nhà đá của Diệp Quân, Chúc Đào cầm một củ khoai tây nướng đi đến trước mặt Diệp Quân, sau đó đưa khoai tây cho Diệp Quân, cười nói: “Diệp đệ, ngươi ăn no trước đã nhé”.
Diệp Quân nhìn miếng khoai tây đã được nướng chín, sau đó nhìn Chúc Đào trước mặt: “Đào huynh, tại sao lại giúp ta?”
Chúc Đào cười toe toét nói: “Trước kia ta cũng suýt chết đói, cả người đã bị ném vào hố chôn tập thể, nhưng sau đó lại được người khác cứu. Thế nên có vài việc nếu có thể giúp được thì giúp, dù sao cũng phải sống”.
Diệp Quân cười khổ.
Người phụ nữ váy trắng lại nói: “Lần này cô cô muốn con đi vào nơi có độ khó cấp địa ngục một lần”.
Diệp Quân hơi tò mò: “Cô cô muốn con đi thay đổi vũ trụ như thế nào?”, người phụ nữ váy trắng nói: “Lúc đầu khi ta và cha con đi ngang qua nơi đó, bọn ta nợ một khoản tiền, cha con nói con trai ta sẽ trả, thế nên…”
Mẹ nó chứ!
Vẻ mặt Diệp Quân lập tức cứng đờ.
Thôi xong!
Cha mình điên rồi sao?
Đã lúc nào rồi mà còn đào hố cho mình vậy!
Cha có bản lĩnh thì đi đào hố lại cha mình đi.
Đào hố cho con trai là sao?
Còn tạo ra độ khó địa ngục cho con trai của cha nữa…
Đệch thật chứ!
Hắn chợt cảm thấy năm đó ông nội nuôi thả vẫn không đủ, hẳn phải nên âm thầm tăng thêm độ khó của cuộc đời cho cha mình, tốt nhất là độ khó cấp địa ngục.
Tiểu Tháp bỗng nói: “Thiên Mệnh tỷ tỷ, ta có thể không đi theo hắn nữa không?”
Diệp Quân: “?”
Tiểu Tháp cũng sợ rồi.
Mẹ kiếp!
Những ngày tháng không có chỗ dựa dẫm?
Đó là ngày tháng thế nào?
Tức là đi chịu đòn, giải quyết không ổn thỏa thì đến lúc đó tên xấu xa này sẽ dẫn mình đi tự sát.
Nó quá quen thuộc tình tiết này.
Nó đã chịu khổ hai đời rồi.
Bây giờ nó muốn hưởng phúc.
Người phụ nữ váy trắng nhìn Tiểu Tháp: “Ngươi đi theo nó, nếu nó có thể thành công, ta cải tạo giúp ngươi”.
Tiểu Tháp im lặng một lúc rồi nói: “Ta không muốn cải tạo công năng gì đó, ta muốn thay đổi thành phương diện tấn công”.
Mẹ nó chứ, cải tạo tính năng nói thì nghe hay lắm, thực chất là chuyên bị đánh đấy.
Diệp Quân: “…”
Người phụ nữ váy trắng gật đầu: “Được”.
Diệp Quân im lặng không nói gì.
Trực giác mách bảo hắn chuyện này không đúng rồi, nhưng cụ thể thế nào cũng không rõ.
Độ khó cấp địa ngục?
Thật ra hắn vẫn hơi do dự, dù sao lần này không phải ở vũ trụ Quan Huyên. Vũ trụ Quan Huyên nói thế nào cũng là địa bàn của mình, ở địa bàn của mình thì dù thế nào đi nữa hắn cũng sẽ không tuyệt vọng thực sự, nhưng bây giờ hắn phải đến địa bàn của người khác thì chẳng được gì cả, hơn nữa hắn cũng không biết mình sắp đến nền văn minh cấp bậc nào.
Người phụ nữ váy trắng nhìn Diệp Quân: “Thế là xong rồi nhé”.
Diệp Quân cười khổ.
Người phụ nữ váy trắng nhìn hắn: “Sao thế? Không đồng ý à?”
Diệp Quân vội lắc đầu: “Không ạ, con rất muốn đi… Cô cô, nếu con thành công, người có thể thắp sáng ô cuối cùng của kiếm Thanh Huyên giúp con, nhưng nếu con thua thì sao?”
Người phụ nữ váy trắng nhìn hắn: “Ta tin con, con sẽ không thua”.
Diệp Quân nói: “Ngộ nhỡ thua thì sao?”
Người phụ nữ váy trắng dịu dàng nói: “Vậy thì cô cô bảo vệ con cả đời”.
Diệp Quân sửng sốt, sau đó cười nói: “Cô cô, con sẽ không thua đâu”.
Hắn biết lần này là một thử thách với hắn, có thể không chỉ là khảo nghiệm của cô cô váy trắng mà còn của cha nữa. Hắn không lo về thử thách này, điều hắn thực sự lo lắng là tại sao cô cô và cha hắn lại bỗng nhiên đưa ra thử thách như vậy.
Người phụ nữ váy trắng nói: “Đi dặn dò gì đó đi, lát nữa ta đưa con đi”.
Diệp Quân mỉm cười nói: “Cô cô, nơi con sắp đến là nền văn minh cấp mấy vậy?”
Người phụ nữ váy trắng lắc đầu: “Con đi rồi sẽ biết”.
Diệp Quân cười nói: “Vâng ạ”.
Nói rồi hắn và người phụ nữ váy trắng xoay người quay lại.
…
Diệp Quân tìm được Đa Nguyên Đạo Đế, Đa Nguyên Đạo Đế vẫn còn đang quỳ ở đó.
Thấy người phụ nữ váy trắng, mọi người đều lộ ra vẻ kính sợ.
Diệp Quân đi đến trước mặt Đa Nguyên Đạo Đế, Đa Nguyên Đạo Đế cúi người thật thấp xuống: “Cha nuôi”.
Mọi người: “…”
Diệp Quân nói: “Đứng dậy đi”.
Đa Nguyên Đạo Đế chậm rãi đứng lên.
Diệp Quân nhìn Đa Nguyên Đạo Đế: “Ta cần ông giúp vài việc”.
Đa Nguyên Đạo Đế cung kính nói: “Cha nuôi cứ dặn dò”.
Diệp Quân: “Ta sắp dung hợp luật pháp Vô Thượng ở đây vào trong Quan Huyên Pháp, nhưng vẫn còn rất nhiều thứ chưa hoàn thành, ông hoàn thành giúp ra”.
Nói rồi hắn lấy pháp ấn Vô Thượng ra đưa cho Đa Nguyên Đạo Đế.
Đa Nguyên Đạo Đế muốn nói lại thôi.
Diệp Quân nhíu mày: “Sao thế?”
Đa Nguyên Đạo Đế cung kính nói: “Cha nuôi, bây giờ ta chỉ còn lại phân thân này, bản thể đã không còn, thực lực của ta chỉ còn một phần một trăm thời kỳ đỉnh cao, ta đã không còn năng lực khống chế luật pháp Vô Thượng nữa…”
Diệp Quân nhíu chặt mày.
Lúc này người phụ nữ váy trắng giơ ngón tay ra chỉ vào Đa Nguyên Đạo Đế.
Ầm!
Đa Nguyên Đạo Đế trợn tròn mắt.
Cửa Sáng Thế Đạo Điện.
Thị vệ vốn dĩ đang ngồi phịch dưới đất như cảm nhận được gì, gã quay đầu lại nhìn, chỉ thấy vị Đa Nguyên Đạo Đế đã bị tiêu diệt trước đó thế mà lại xuất hiện từ trong không trung…
Sống lại rồi!
Thấy thế thị vệ ngồi phịch xuống đất, hai mắt trợn tròn, ngây người ra đó.
“Hả?”
Lúc này, trong Sáng Thế Đạo Điện bỗng vang lên một tiếng xì xào: “Đảo ngược sinh tử, xem thường quy tắc đạo pháp sinh tử…Ta chưa từng nghĩ trong vũ trụ này ngoài ta ra còn có người có khả năng như vậy, thú vị đấy…”
Chương 2287: Ta muốn ở lại
Phía trước Sáng Thế Tạo Điện, giờ phút này đây, gã thị vệ mặc áo giáp bằng vải bố đang nhìn Đa Nguyên Đạo Đế vừa sống lại lần nữa, hai mắt trợn tròn, tỏ vẻ khó tin, ánh mắt ấy làm như vừa gặp quỷ.
Chết rồi còn có thể sống lại sao?
Chơi trò gì đây?
Biến thành người sống sao?
Lúc này, ánh mắt của Đa Nguyên Đạo Đế cũng đầy mờ mịt, tất nhiên, ông ta cũng rất nghi ngờ việc mình lại đột ngột xuất hiện thêm một lần nữa, nhưng không lâu sau, dường như ông ta đã ý thức được điều gì đó, hai mắt trợn tròn, lập tức quỳ xuống đất cung kính nói: “Cảm ơn tôn hạ”.
Giọng nói run run.
Vào giờ phút này, nội tâm ông ta cực kỳ sợ hãi.
Lúc trước, người phụ nữ đó chỉ phất tay một cái mà hàng vạn phân thân của ông ta lập tức bị xóa sổ, là bị xóa sổ theo nghĩa đen, nói cách khác, cho dù có là người ngược dòng thời gian quay về, cũng sẽ không có nhân vật tên là Đa Nguyên Đạo Đế này.
Quá khứ!
Hiện tại!
Tương lai!
Cả ba đều bị xóa sổ!
Mà vào lúc này, người phụ nữ đó chỉ tay nhẹ nhàng chỉ một cái, ông ta đã lập tức sống lại tại chỗ, không chỉ có thế, vào giây phút này, toàn bộ phân thân của ông ta cũng đã sống lại.
Đây là thủ đoạn thần kỳ gì vậy?
Việc này đã vượt ra khỏi tầm hiểu biết của ông ta về Đại Đạo!
Kinh khủng!
Vào lúc này đây, trong lòng Đa Nguyên Đạo Đế càng hoảng sợ hơn.
Tất nhiên, giây phút này ông ta mới hiểu ra rằng, ông ta ở trong mắt của một vài người trong vũ trụ này, chẳng qua cũng chỉ là một con kiến mà thôi.
Đột nhiên Đa Nguyên Đạo Đế quay đầu lại nhìn thị vệ mặc áo giáp bằng vải bố: “Nguyễn Thương, sau này gặp lại”.
Nói rồi, ông ta lập tức biến mất ở cuối tinh hà.
Kể từ lúc này, vị thần trong lòng ông ta đã thay đổi, ông ta muốn đi theo cha nuôi.
Thấy Đa Nguyên Đạo Đế đình công rời đi, vẻ mặt gã thị vệ tên là Nguyễn Thương đờ ra, chuyện gì đây?
Lúc này, dường như gã đã cảm nhận được thứ gì đó, lập tức ngẩng đầu lên, ở trên đỉnh đầu, thời không đột nhiên nứt ra, sau đó, một cô gái mặc một bộ thần bào màu đen từ từ đi ra, cao quý và ung dung, trên tay cầm theo một lá số tử vi, cô ta vừa mới xuất hiện Sáng Thế Thế Giới đã trở nên hư ảo.
Nhìn thấy người đến, vẻ mặt Nguyễn Thương lập tức thay đổi, vội vàng cung kính cúi đầu: “Kính chào Bùi Thị Thần”.
Thị Thần!
Sáng Thế Đế Thần có bốn đệ tử, bốn đệ tử này còn được gọi là Tứ Đại Thị Thần, đều là nhân vật đứng đầu vạn cổ đáng sợ nhất trong truyền thuyết, mà Tứ Đại Thị Thần lại không ở trong vũ trụ này, nghe nói họ đều đi tới nền văn minh vũ trụ cấp chín trong truyền thuyết.
Gã không ngờ, Bùi Thị Thần lại tự mình đến vũ trụ này.
Bùi Thị Thần nhìn Nguyễn Thương, ánh mắt bình tĩnh: “Ta vừa nhận được lệnh của sư tôn, ông ấy nói hình như vũ trụ này có người coi thường quy tắc Đại Đạo sinh tử, ông ấy muốn ta đi giải quyết đối phương, nhưng Thị Thần ta vẫn còn việc phải làm, do đó, ngươi đi đi!”
“Cái gì?”
Nguyễn Thương lập tức cực kỳ khiếp sợ, hai mắt trợn to: “Ta... ta đi sao?”
Bùi Thị Thần câu mày thật chặt: “Có chuyện gì sao?”
Nguyễn Thương do dự một chút, sau đó nói: “Bùi Thị Thần, ta... ta...”
Bùi Thị Thần xòe bàn tay ra, một chiếc lá từ từ bay đến trước mặt Nguyễn Thương: “Đây là lá cây bồ đề đại đạo, đã được sư tôn luyện hóa, chúng có sức mạnh đại đạo, có thể phá hết mọi loại pháp và mọi loại đạo, ngươi cầm theo thứ này là có thể xóa sổ đối phương”.
Vừa nói, cô ta dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Còn nữa, sau khi ta đi đến vũ trụ này, đã có một dự cảm rằng trong tương lai, vũ trụ này sẽ có một chủ trật tự mới được ra đời, người này trước đây chưa từng tới bái sư tôn, không phải là người của Sáng Thế Đạo Điện chúng ta, ngươi nhanh chóng đi tiêu diệt đi”.
Nói xong, cô ta vung nhẹ bàn tay lên, hai bức tranh chân dung xuất hiện ở trước mặt Nguyễn Thương, một bức trong đó là Diệp Quân, bức còn lại là một thanh kiếm, chính là thanh kiếm Hành Đạo vừa mới xuất hiện ở chỗ này.
Như thể vừa nghĩ đến thứ gì đó, Bùi Thị Thần lại nói: “Đa Nguyên Đạo Đế công khai phản bội lại sư tôn, khi đánh giết thì ngươi trừ khử luôn đi”.
Nguyễn Thương còn muốn nói thêm điều gì đó, nhưng Bùi Thị Thần đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn, cau mày lại, sau đó cô ta nhìn về phía của Nguyễn Thương: “Đi nhanh lên!”
Nói rồi, cô ta lập tức biến thành một luồng thần quang rồi biến mất ở cuối tinh không.
Ở chỗ ban đầu, Nguyễn Thương nhìn hai bức tranh chân dung ở trước mặt, rơi vào im lặng...
Thực lực giữa gã và Đa Nguyên Đạo Đế chênh lệch không nhiều, không biết đối phương đã cách bao nhiêu tinh vực mà có thể giết chết Đa Nguyên Đạo Đế trong chớp mắt, sau đó lại khiến cho Đa Nguyên Đạo Đế sống lại tại chỗ...
Gã đi sao?
Nguyễn Thương ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, nhỏ giọng nói: “Con mẹ nó, ta mà có thể giải quyết được chủ nhân của thanh kiếm đó thì ta còn lăn lộn với bọn mày làm gì nữa”.
Khu vực Thần Hư.
Vào lúc này, bản thể của Đa Nguyên Đạo Đế đã xuất hiện ở trước mặt Diệp Quân và người phụ nữ váy trắng, vẻ mặt ông ta lúc đối mặt với Diệp Quân và người phụ nữ váy trắng cực kỳ cung kính, nhưng trong lòng ông ta lại rất sợ hãi và chấn động, ai dám tin rằng ông ta vừa mới từ cõi chết trở về chứ...
Sau khi Diệp Quân đưa thần ấn Vô Thương cho Đa Nguyên Đạo Đế, hắn quay đầu lại nhìn Phạn Chiêu Đế ở cách đó không xa, Phạn Chiêu Đế cũng đang nhìn hắn.
Diệp Quân đi đến trước mặt Phạn Chiêu Đế: “Phạn cô nương, xin hãy để Nhất Niệm và Dương Dĩ An được tự do”.
Sau khi Phạn Chiêu Đế nhìn Diệp Quân một lúc, vòng xoáy trong con mắt cô ta dần dần biến mất, không lâu sau, ánh mắt cô ta trở nên trống rỗng, nhưng lại nhanh chóng trở lại bình thường.
Sau khi trở lại bình thường, ‘Phạn Chiêu Đế’ lập tức lao vào vòng tay của Diệp Quân.
Trên mặt Diệp Quân hiện lên một nụ cười: “Dĩ An”.
Dương Dĩ An ôm hắn thật chặt, rưng rưng nước mắt: “Ta biết huynh nhất định sẽ đến tìm ta mà!”
Diệp Quân cười nói: “Sao ta có thể bỏ mặc muội được chứ?”
Dương Dĩ An từ từ ngẩng đầu lên nhìn về phía Diệp Quân, cô bé lau nước mắt: “Ta muốn ở lại nơi đây”.
Diệp Quân sửng sốt một lúc: “Ở lại nơi này hả?”
Dương Dĩ An gật đầu.
Diệp Quân không hiểu: “Tại sao chứ?”
Dương Dĩ An hơi cúi đầu, không nói gì.
Diệp Quân gằn giọng nói: “Là bởi vì Phạn Chiêu Đế đó có đúng không?”
Dương Dĩ An nhỏ giọng nói: “Ta muốn ở lại chỗ này để giúp huynh”.
Càng ngày Diệp Quân càng thấy nghi ngờ: “Giúp ta?”
Dương Dĩ An gật đầu: “Vâng”.
Vẻ mặt Diệp Quân tối sầm lại: “Phạn Chiêu Đế!”
Lúc này, một vòng xoáy màu đen đột nhiên trong xuất hiện mắt Dương Dĩ An, rõ ràng, lúc này đây Phạn Chiêu Đế lại làm chủ đạo.
Phạn Chiêu Đế cười nói: “Ta đã khuyên cô bé để cô bé ở lại đây”.
Diệp Quân nhìn chằm chằm cô ta, không nói gì.
Phạn Chiêu Đế cũng không sợ hắn, nhìn thẳng vào mắt hắn: “Ta hỏi ngươi, lúc nào ngươi cũng có thể giữ cô bé khư khư ở bên mình sao? Nếu như không thể thì ngươi sẽ thu xếp như thế nào cho cô bé đây? Thu xếp cho cô bé ở trong vũ trụ Quan Huyên sao? Nếu thu xếp cho cô bé ở trong vũ trụ Quan Huyên, chi bằng cho cô bé đi theo ta”.
Diệp Quân đột ngột quay đầu lại nhìn người phụ nữ váy trắng: “Cô cô, có thể tách rời hai người họ ra không?”
Người phụ nữ váy trắng nhìn Phạn Chiêu Đế, ngón tay hơi gập lại, ngay sau đó, Dương Dĩ An ở bên trong cơ thể Phạn Chiêu Đế bị cưỡng ép tách ra ngoài.
Nhưng Dương Dĩ An không có thân xác.
Người phụ nữ váy trắng nhẹ nhàng chỉ vào Dương Dĩ An một cái, Dương Dĩ An đã có một cơ thể hoàn toàn mới ngay lập tức.
Phạn Chiêu Đế nhìn chằm chằm vào người phụ nữ váy trắng.
Diệp Quân nói với Dương Dĩ An: “Bây giờ muội còn muốn ở lại nơi này không?”
Dương Dĩ An nhìn Phạn Chiêu Đế ở bên cạnh rồi gật đầu: “Có”.
Diệp Quân im lặng.
Dương Dĩ An cho rằng Diệp Quân đang tức giận, vội vàng nói: “Nếu như huynh không thích, ta, ta...”
Diệp Quân lắc đầu: “Không phải ta không thích, ta chỉ hơi tò mò là muội ở lại đây làm gì?”
Dương Dĩ An nghiêm túc nói: “Tu luyện”.
Diệp Quân nhìn Phạn Chiêu Đế, không nói gì.
Quả thực, nếu Dương Dĩ An có thể đi theo người phụ nữ này tu luyện, cũng không phải là chuyện không tốt.
Nghĩ đến đây, Diệp Quân cũng không phản đối, hắn nhẹ nhàng xoa đầu Dương Dĩ An, dịu dàng nói: “Vậy muội ở lại chỗ này, đi theo cô ta tu luyện thật tốt nhé”.
Dương Dĩ An vội vàng gật đầu: “Vâng ạ”.
Diệp Quân quay đầu lại nhìn về phía Phạn Chiêu Đế: “Nhất Niệm đâu rồi?”
Phạn Chiêu Đế lắc đầu: “Cô ta không có ở đây”.
Diệp Quân cau mày lại.
Phạn Chiêu Đế nói: “Cô ta an toàn rồi”.
Diệp Quân gằn giọng nói: “Các ngươi chưa hợp nhất sao?”
Lúc trước khi hắn ở vũ trụ Quan Huyên đã nhìn thấy hai Phạn Chiêu Đế, sau khi tới nơi này, hắn còn tưởng rằng hai người đó đã hợp nhất lại, nhưng bây giờ, khi hắn nghe Phạn Chiêu Đế nói hắn mới biết được, hai người này không hề hợp nhất.
Phạn Chiêu Đế cười nói: “Ta và cô ta là một cơ thể hai linh hồn, chúng ta đều có tư tưởng của riêng mình, trong tình huống bình thường, chúng ta chỉ muốn thân ai nấy lo”.
Diệp Quân nói: “Bây giờ cô ấy đang ở đâu?”
Chương 2288: Khởi đầu cấp địa ngục
Phạn Chiêu Đế nói: “Một nơi rất xa”.
Diệp Quân đang muốn lên tiếng, người phụ nữ váy trắng đứng bên cạnh chợt nói: “Nó vẫn ổn”.
Diệp Quân quay người nhìn người phụ nữ váy trắng, bà ấy nói tiếp: “Ta giúp con bảo vệ nó”.
Diệp Quân cười nói: “Vâng ạ!”
Có những lời này của cô cô, hắn hoàn toàn yên tâm.
Không còn nghi ngờ gì nữa, từ nay trở đi, Nhất Niệm chính là người an toàn nhất vũ trụ.
Người phụ nữ váy trắng nói: “Đi thôi”.
Diệp Quân gật đầu, nhìn Đa Nguyên Đạo Đế: “Ông giúp đỡ Dĩ An”.
Đa Nguyên Đạo Đế vội vàng cung kính nói: “Hiểu ạ”.
Diệp Quân xoa đầu nhỏ của Dương Dĩ An, nói: "Chờ ta làm xong việc sẽ đến gặp muội, được không?”
Mặc dù Dương Dĩ An không muốn, nhưng vẫn gật đầu: “Được”.
Diệp Quân đang muốn rời đi, đột nhiên Dương Dĩ An kéo tay hắn: “Nhất định phải đến tìm muội”.
Diệp Quân cười nói: “Nhất định”.
Lúc này Dương Dĩ An mới lưu luyến buông tay.
Diệp Quân xoay người đi đến trước mặt người phụ nữ váy trắng: “Cô cô, con chuẩn bị xong rồi”.
Người phụ nữ váy trắng chợt đưa tay vỗ vào vai hắn.
Chỉ trong chớp mắt, tu vi của hắn bị đóng chặt.
Nhưng lúc này, người phụ nữ váy trắng nhẹ nhàng vỗ vào vai hắn nói: “Một tháng có thể khôi phục tu vi một lần, thời gian là một giờ”.
Diệp Quân sửng sốt, sau đó mừng như điên.
Mặc dù mỗi tháng chỉ có thể khôi phục tu vi một lần, hơn nữa, thời gian chỉ có một giờ, nhưng vẫn tốt hơn là không có.
Thấy vẻ mặt hưng phấn của Diệp Quân, khoé miệng người phụ nữ váy trắng hiện lên nụ cười hiếm thấy, nhưng thoáng qua rồi biến mất.
Diệp Quân không hề biết rằng, sắp tới hắn ngay cả muốn khóc cũng không khóc được.
Người phụ nữ váy trắng nhẹ nhàng chạm vào vai hắn, ngay lập tức, hắn biến mất không thấy đâu.
Dịch chuyển tức thời.
Dương Dĩ An nhìn người phụ nữ váy trắng, cô bé do dự một lát, sau đó nói: “Tỷ tỷ xinh đẹp, tỷ có thể nói cho ta biết huynh ấy đi đâu không?”
Người phụ nữ váy trắng nhìn Dương Dĩ An: “Một nơi rất xa, rất xa nơi này”.
Dương Dĩ An chớp mắt: “Ta có thể gọi tỷ là cô cô được không?”
Phạn Chiêu Đế: “…”
Người phụ nữ váy trắng nhìn Dương Dĩ An: “Tại sao?”
Dương Dĩ An hơi do dự, sau đó nói: “Ta chưa từng thấy ai đẹp hơn tỷ”.
Mọi người: “…”
Người phụ nữ váy trắng đi đến trước mặt Dương Dĩ An, nhẹ nhàng xoa đầu Dương Dĩ An, rồi nói: “Được”.
Dương Dĩ An cười toe toét, rồi ôm người phụ nữ váy trắng: “Cô cô”.
Ở một bên, Đa Nguyên Đạo Đế và nhóm cường giả thấy cảnh tượng này, nheo mắt…
Sau này ai dám động vào cô bé này nữa chứ?
Đây là chỗ dựa vững chắc nhất đấy!
Lúc này, bọn họ cũng muốn nhận cô cô.
Nhưng bọn họ biết rõ, nếu bọn họ dám nói, sợ là một khắc sau đầu của bọn họ sẽ phải chuyển nhà.
Người phụ nữ váy trắng chợt nhìn Phạn Chiêu Đế, bỗng bà ấy duỗi một ngón tay, sắc mặt Phạn Chiêu Đế thay đổi, bà ấy bước một bước, trong phút chốc, hàng tỷ đại đạo xuất hiện, giờ khắc này, khí tức của bà ấy điên cuồng tăng vọt, mạnh hơn khí tức của Đa Nguyên Đạo Đế không chỉ mười lần!
Lúc này, tất cả cường giả trong sân đều kinh sợ, hoá ra người phụ nữ này đã che giấu thực lực của bản thân.
Ngón tay của người phụ nữ váy trắng chợt ấn nhẹ.
Hàng tỷ đại đạo xung quanh Phạn Chiêu Đế vỡ tan tành, ép cô ta quỳ gối.
Phạn Chiêu Đế ngẩng đầu nhìn người phụ nữ váy trắng, hai mắt đỏ như máu.
Người phụ nữ váy trắng nhìn Phạn Chiêu Đế: “Ngươi làm tất cả những điều này, là muốn mượn tay ta để diệt trừ con kiến hôi Đạo Điện đó ư?”
Phạn Chiêu Đế cười khẩy: “Bà có thể tiêu diệt được sao? Ngoại trừ nền văn minh Thiên Mộ, Sáng Thế Đạo Điện là thế lực mạnh nhất trong số những nền văn minh dưới nền văn minh cấp chín, còn là người sáng lập vũ trụ này, bà...”
Người phụ nữ váy trắng vung tay.
Theo đó một tiếng tát rõ ràng vang lên, dấu tay đỏ như máu xuất hiện ngay trên mặt Phạn Chiêu Đế.
Mọi người: “…”
Sắc mặt Phạn Chiêu Dế dữ tợn, cô ta căm tức nhìn người phụ nữ váy trắng, hai mắt như toé ra lửa.
Người phụ nữ váy trắng chậm rãi đi đến trước mặt Phạn Chiêu Đế, bà ấy cúi đầu nhìn Phạn Chiêu Đế đang quỳ dưới đất: “Không phục à?”
Phạn Chiêu Đế tức giận nói: “Không phục”.
Người phụ nữ váy trắng vung tay lên lần nữa.
Tiếng tát vang dội khắp nơi, dấu tay đẫm máu xuất hiện ngay trên má trái Phạn Chiêu Đế.
Mọi người: “…”
Người phụ nữ váy trắng nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Phạn Chiêu Đế: “Quỳ ở đây, đợi nó đi ra”.
Nói xong bà ấy xoay người biến mất.
Phạn Chiêu Đế nhìn chằm chằm người phụ nữ váy trắng, hai tay nắm chặt: “Cho Phạn Chiêu Đế ta vạn năm, ta nhất định sẽ vượt qua bà!”
Đứng bên cạnh, Đa Nguyên Đạo Đế do dự, sau đó nói: “Phạn Chiêu Đế, ngươi muốn vượt qua cô cô của ta là điều không thể!”
Cô cô của ta?
Phạn Chiêu Đế quay đầu nhìn Đa Nguyên Đạo Đế, ánh mắt tựa như kiếm: “Bà ta trở thành cô cô của ông từ lúc nào vậy?”
Đa Nguyên Đạo Đế nghiêm túc nói: “Cô cô của bố nuôi, chính là cô cô của ta”.
Mọi người: “…”
Khi Diệp Quân tỉnh lại, đột nhiên cảm thấy toàn thân như đang bị thiêu đốt, hắn vội vàng ngồi dậy, khi mở mắt ra, lập tức choáng váng.
Lúc này, hắn đang ngồi trên một tảng đá, xung quanh toàn người là người, có cả nam lẫn nữ, tay cầm cuốc, đang dùng sức đào bới.
Trên đỉnh đầu, mặt trời giống như quả cầu lửa.
Mặt trời treo cao.
Chỉ trong chốc lát, Diệp Quân lập tức cảm thấy toàn thân ướt đẫm.
Đây là đâu?
Trên mặt Diệp Quân đầy nghi hoặc.
Diệp Quân vội vàng đứng dậy, bởi trên mặt đất quá nóng, hắn nhìn bốn phía xung quanh, phát hiện bọn họ đang ở trong một cái hố sâu, hiển nhiên cái hố này là bị đào ra, xung quanh vách hố có người vung cuốc không ngừng nghỉ.
Mà hắn cũng phát hiện ra, người ở đây không có tu vi.
Đều là người bình thường ư?
Diệp Quân nghi ngờ.
Đúng lúc này, một người đàn ông bước đến, khoảng bốn mươi tuổi, cởi trần, cơ bắp cuồn cuộn, làn da cháy nắng, trên cổ còn quấn một chiếc khăn thấm mồ hôi, đen đến mức không nhìn thấy màu sắc thật của nó.
Người đàn ông nhìn Diệp Quân, cười nói: “Ngươi mới đến à?”
Diệp Quân phát hiện mình có thể hiểu được ngôn ngữ của đối phương, trong lòng mới yên tâm, hiện tại hắn không có tu vi, nếu không nghe hiểu ngôn ngữ của đối phương, vậy hắn sẽ phải thấp thỏm trong một tháng này.
Diệp Quân không suy nghĩ nữa, cười nói: “Đúng vậy”.
Người đàn ông hơi nghi ngờ: “Ngươi không mang theo cuốc à?”
Diệp Quân do dự, sau đó nói: “Vị đại ca này, các ngươi đang đào gì vậy?”
Người đàn ông sửng sốt, rồi mỉm cười nói: “Đương nhiên là đang khai thác tinh thể… ngươi không biết sao?”
Diệp Quân lắc đầu: “Không biết”.
Người đàn ông càng nghi ngờ hơn.
Hắn nói chuyện với người đàn ông một lúc, cuối cùng cũng hiểu đại khái về nơi này.
Thế giới mà hắn đang đứng có tên là Đại Lục bị vứt bỏ, vì trước đây linh khí của tinh cầu này cạn kiệt, người tu luyện và tầng lớp thượng lưu đã rời khỏi tinh cầu này, người ở lại đều là những người bình thường.
Không chỉ vậy, thế giới hoang vu này còn trở thành bãi rác, những người rời đi đã để lại rất nhiều rác ở đây, không thể nghi ngờ, điều này đã gia tăng tốc độ diệt vong của tinh cầu, không chỉ có vậy, bởi vì có quá nhiều rác, cộng thêm hoàn cảnh môi trường ngày càng tồi tệ, nên người ở tinh cầu này có tuổi thọ chưa đến trăm tuổi.
Đúng lúc này, có tiếng nổ truyền đến.
Diệp Quân ngẩng đầu nhìn, thấy trên bầu trời xuất hiện một vật thể khổng lồ.
Phi thuyền!
Lúc này, vô số người bỏ cuốc xuống, lao về phía phi thuyền như phát điên.
Người đàn ông bên cạnh Diệp Quân cũng nhanh chóng kéo tay Diệp Quân chạy.
Diệp Quân hơi không hiểu: “Sao vậy?”
Người đàn ông kích động nói: “Tiểu huynh đệ, ngươi không biết à, đây đều là rác của người thiên giới để lại, trong đó có rất nhiều đồ ăn, chạy, chạy mau, nếu chạy chậm, chúng ta không giành được”.
Cả người Diệp Quân tê dại.
Quả nhiên là khởi đầu cấp địa ngục.
Chương 2289: Tình tiết không đúng lắm
Sau khi ra khỏi hố, một mùi thối hăng nồng xộc thẳng vào mặt, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy vùng đất hoang vô tận, khắp nơi đều là rác.
Đúng là một nơi khủng khiếp!
Diệp Quân nhíu mày.
Lúc này gần vạn người xung quanh điên cuồng chạy theo chiếc phi thuyền ở phía chân trời.
Diệp Quân cũng bị người đàn ông kéo chạy theo.
Sau khi chạy ra vài dặm, tốc độ chiếc phi thuyền bỗng dừng lại, đám người đó lập tức tăng tốc.
Không lâu sau, tốc độ chiếc phi thuyền dừng lại, sau đó bên dưới chiếc phi thuyền bỗng mở ra, rất nhiều rác đổ xuống.
Thấy thế đám người ở đó lập tức tăng tốc.
Diệp Quân cũng bị người đàn ông kéo đến trước đống rác, hắn nhìn người xung quanh, tất cả đều nhào vào đống rác giống như sói đói đang tấn công con mồi.
Tiểu Tháp bỗng nói: “Mau nhặt đi, nếu không tháng này ngươi sống thế nào?”
Diệp Quân cũng hoàn hồn.
Hắn muốn một tháng sau mới có thể khôi phục tu vi, trong khoảng thời gian này làm sao mà sống còn là vấn đề.
Thế là Diệp Quân cũng đành phải bỏ tôn nghiêm xuống, lục lọi trong đống rác, chẳng mấy chốc hắn tìm được một quả, quả to bằng nắm tay, có màu đỏ, nhưng rõ ràng là đã bị cắn mấy miếng.
Diệp Quân chê, đang muốn vứt đi, lúc này người đàn ông trước đó bỗng bước đến cạnh Diệp Quân, nhìn thấy quả trong tay Diệp Quân, sắc mặt gã thay đổi, vội vàng bỏ quả đó vào trong lòng Diệp Quân, gã cẩn thận nhìn xung quanh, sau đó phấn khích nói: “Huynh đệ, đây rất có thể là linh quả, nếu đem đi đổi thì ít nhất có thể đổi được một trăm khoáng tinh”.
Một trăm khoáng tinh!
Diệp Quân khá ngạc nhiên, qua cuộc trò chuyện vừa rồi, hắn biết vợ chồng Chúc Đào huynh bên cạnh chỉ có thể khai thác nhiều nhất hai ba khoáng tinh một ngày, nhưng hai ba khoáng tinh cực phẩm có thể sống được bốn năm ngày.
Chúc Đào cong môi nói: “Ngươi may mắn thật đấy”.
Nói rồi gã xoay người đi về phía đống rác tiếp tục đào.
Diệp Quân ôm quả vào trong ngực, tiếp tục đào, chẳng mấy chốc mắt hắn sáng lên vì phát hiện cách bên cạnh quả vừa rồi không xa còn có một quả khác, cũng chỉ bị cắn vài miếng.
Diệp Quân vội nhặt lên, đúng lúc này hắn bỗng quay đầu lại nhìn, cách bên cạnh đó không xa có một cô bé đang nhìn hắn, cô bé chỉ mới mười hai mười ba tuổi, mặc một bộ quần áo rách rưới, thân hình gầy gò, đội chiếc mũ đỏ rách, gương mặt hơi đen, nhưng đôi mắt lại khá to, lúc này cô bé đang nhìn chằm chằm vào quả trong tay Diệp Quân, cổ họng cuộn lên.
Diệp Quân do dự một chốc, sau đó chia quả đó làm hai nửa, sau đó đưa nửa còn lại cho cô bé, cô bé lập tức chạy đến trước mặt hắn rồi nhận lấy quả đó. Diệp Quân khẽ mỉm cười, đang định nói gì đó thì lúc này cô bé bỗng rút ra một con dao găm từ sau lưng ra rồi đâm thẳng vào đùi Diệp Quân trước khi hắn kịp phản ứng, sau đó cô ta giật lấy nửa quả từ trong tay Diệp Quân, rồi lại nhanh chóng giật luôn quả trong lòng Diệp Quân.
Cướp xong cô bé cũng không có bỏ chạy mà ngược lại đâm mạnh con dao găm vào ngực Diệp Quân, hiển nhiên là muốn giết chết Diệp Quân.
Khi bị đâm nhát đầu tiên, Diệp Quân hơi choáng váng, cũng may là hắn phản ứng rất nhanh, khi cô bé đâm nhát thứ hai, hắn nhanh chóng lăn sang một bên, nhưng hắn vẫn hơi chậm một chút, quần áo trước ngực đã bị rách, trước ngực hắn có một vết thương khá dài.
Cô bé thấy nhát đao thứ hai không đâm trúng mục tiêu bèn không ra tay nữa, mà liếm máu trên con dao găm, khi máu của Diệp Quân tiến vào miệng, ánh mắt cô bé hiện lên tia máu đỏ.
Huyết mạch phong ma không bài xích cô bé.
Nhìn thấy thế, Diệp Quân sửng sốt.
Lúc này vì xung quanh đã có không ít người nhìn sang bên này, cô ta cất mấy quả đó đi, xoay người bỏ chạy.
Diệp Quân nằm xuống đất, nhìn vết thương trên đùi và trước ngực, hơi ngây người: “Tháp gia, tình tiết này không đúng lắm”.
Tiểu Tháp trầm giọng nói: “Ngươi nghĩ cô bé nào cũng là người tốt sao? Mẹ kiếp, ngươi phải nhìn rõ đây là nơi nào, có thể sống sót ở đây tuyệt đối không phải là người bình thường, ngươi phải cẩn thận suy xét chứ”.
Diệp Quân cười khổ.
Hắn không ngờ cô bé đó lại ra tay giết người thật.
Như Tháp gia nói, mình vẫn nên cẩn thận, dù sao bây giờ hắn cũng không có tu vi.
Tiểu Tháp nói tiếp: “Làm việc thiện là chuyện tốt, nhưng nhất định phải biết tự bảo vệ mình, giống như trong hệ Ngân Hà, nếu có một ông lão ngã xuống.... Thôi vậy, chủ đề này khá nhạy cảm, Tháp gia không nói nữa”.
Diệp Quân: “…”
Lúc này Chúc Đào chạy đến, khi nhìn thấy Diệp Quân thê thảm như vậy, gã vội nói: “Diệp tiểu đệ, ngươi sao thế?”
Diệp Quân cười khổ: “Bị đâm rồi”.
Sắc mặt Chúc Đào bỗng trở nên nghiêm túc, gã nhìn xung quanh, cuối cùng ánh mắt nhìn vào quần áo Diệp Quân, gã xé quần áo Diệp Quân, sau đó băng bó hai vết thương cho Diệp Quân.
“Chúc Đào, ngươi không cứu hắn được đâu”.
Lúc này một người đàn ông ở một bên lắc đầu: “Hắn bị thương, chắc chắn sống không được bao lâu nữa”.
Nơi này bị ô nhiễm cực kỳ nghiêm trọng, nếu bị thương thì rất có thể sẽ bị lây nhiễm, một khi đã bị nhiễm trùng thì không có cách nào cứu được.
Chương 2290: Dù sao cũng phải sống
Chúc Đào lại lắc đầu: “Ta vừa nhìn thử rồi, vết thương của hắn vẫn chưa bị nhiễm trùng, chắc hẳn không có vấn đề gì lớn”.
Người đàn ông đó khẽ lắc đầu: “Ngươi sớm muộn gì cũng bị lòng tốt của mình hại chết đấy”.
Chúc Đào cong môi cười, không nói gì.
Diệp Quân nhìn Chúc Đào trước mặt, sau đó nói: “Đào huynh, cảm ơn nhiều”.
Chúc Đào lắc đầu: “Chuyện nhỏ, ngươi nằm xuống một lát trước đi, ta đi tìm thử xem có thể tìm được quán ăn nào không, hoặc thứ gì dùng được”.
Nói rồi gã xoay người chạy về phía đống rác.
Diệp Quân nằm trên đống rác, lúc này là giữa trưa, nắng nóng gay gắt, cộng thêm mất rất nhiều máu nên không lâu sau hắn đã bất tỉnh.
Trên phi thuyền.
Một người phụ nữ và một cậu bé đang nhìn xuống nhóm người lục lọi rác bên dưới, người phụ nữ mặc một bộ áo giáp màu bạc, bên dưới mặc một chiếc quần da bó sát, dáng người cô ta thon thả, nó càng được phác thảo rõ nét hơn bởi chiếc quần này, lập tức trở nên bốc lửa và quyến rũ hơn.
Khuôn mặt cô ta cũng rất tinh xảo, mái tóc dài màu bạc xõa ra phía sau, có vẻ rất ngầu.
Bên cạnh người phụ nữ là một cậu bé, cậu bé chỉ mới khoảng mười tuổi, mặc bộ áo giáp màu bạc.
Cậu bé nhìn chằm chằm đám người lục lọi rác bên dưới, hơi tò mò: “Tỷ, họ đang làm gì thế?”
Người phụ nữ bình tĩnh nói: “Tìm đồ ăn”.
Cậu bé ngờ vực: “Tại sao họ lại phải tìm đồ ăn trong đống rác vậy? Lẽ nào nhà họ không có thịt sao?”
Người phụ nữ nói: “Không có”.
Cậu bé nhíu mày, như nghĩ đến điều gì, cậu bé bỗng lấy một hộp bánh quy ra rồi ném xuống.
Người phụ nữ nhìn cậu bé, không nói gì.
Khi chiếc hộp bánh quy rơi xuống, lập tức gây ra trận náo loạn, vì đó là một hộp bánh quy nguyên vẹn.
Mấy chục người nhào đến tranh hộp bánh quy nguyên vẹn đó, có vài người trong đó đã bị vỡ đầu chảy máu.
Trên phi thuyền, cậu bé phấn khích nói: “Tỷ ơi, họ thế mà lại đánh nhau vì một hộp bánh quy, đúng là ngu ngốc”.
Người phụ nữ nhìn đám người còn đang tranh giành bên dưới, không nói gì.
Cậu bé có vẻ cảm thấy vui nên lấy một hộp thịt nướng khác ra rồi ném xuống, hộp thịt nướng còn nguyên vẹn lập tức gây ra trận náo động lớn hơn, hàng trăm người điên cuồng tranh giành nó, khắp nơi đều là tiền than khóc, la hét.
Nhìn thấy cảnh này, cậu bé trên phi thuyền liên tục vỗ tay: “Vui quá, vui thật đấy”.
Người phụ nữ nhìn đám người đánh nhau vì một hộp thịt nướng, mặt không cảm xúc.
Cậu bé bỗng nói: “Tỷ, trong sách nói chúng ta từng rời khỏi tinh cầu này à?”
Người phụ nữ gật đầu.
Cậu bé tò mò: “Vậy tại sao không dẫn theo những người bên dưới đó?”
Người phụ nữ nắm lấy tay cậu bé nói: “Nguyên Thiên, đệ hãy nhớ bất cứ lúc nào cũng phải có giá trị của riêng mình, vì chỉ có như vậy đệ mới có thể sống tốt hơn. Những người bên dưới từng là người ở dưới tầng đáy của lục địa này, cũng là người nghèo, mà người nghèo thì không có giá trị nên họ bị bỏ rơi, đệ hiểu không?”
Cậu bé chớp mắt, sau đó cong môi cười: “Ta hiểu rồi, những người chẳng có thịt để ăn đều không có tác dụng với chúng ta”.
Cô ta không nói gì, chỉ kéo cậu bé tên Nguyên Thiên xoay người rời đi.
Cửa phi thuyền đóng lại.
Ở bên dưới, rất nhiều người còn đang điên cuồng giành giật hộp bánh quy và thịt nướng đó.
Lúc Diệp Quân mở mắt ra thì đã ở trong một căn nhà đất đơn sơ.
“Diệp đệ, ngươi tỉnh rồi à?”
Lúc này bên tai Diệp Quân vang lên giọng nói của Chúc Đào.
Diệp Quân quay đầu lại nhìn, Chúc Đào bước đến, Diệp Quân đang định nói gì thì Chúc Đào vội nói: “Ngươi đừng động đậy, vết thương của ngươi vẫn chưa lành”.
Diệp Quân cúi đầu xuống nhìn, vết thương trên đùi và ngực mình đã được băng bó.
Diệp Quân nhìn Chúc Đào, nghiêm túc nói: “Đào huynh, cảm ơn nhiều”.
Chúc Đào cong môi: “Đừng khách sáo, thật ra cũng là do ngươi mạng lớn, vết thương không bị nhiễm trùng, nếu không ta đây cũng chỉ đành kéo ngươi đến bãi an táng”.
Diệp Quân muốn nói gì đó nhưng lúc này bụng hắn bỗng kêu lên.
Đói rồi!
Vẻ mặt Diệp Quân cứng đờ.
Chúc Đào do dự, sau đó nói: “Diệp đệ, ngươi đợi một lát”.
Nói rồi gã xoay người đi ra ngoài.
Chẳng bao lâu sau, Diệp Quân nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng hét đầy giận dữ của một người phụ nữ: “Ngươi đó, chúng ta không có cái để ăn mà ngươi còn đưa cho hắn, ngươi muốn thế nào? Nếu không nể mặt Tiểu Hạnh thì bà đây đã không sống với ngươi rồi, cái thứ phá của”.
Một lúc sau, Chúc Đào bước vào căn nhà đá của Diệp Quân, Chúc Đào cầm một củ khoai tây nướng đi đến trước mặt Diệp Quân, sau đó đưa khoai tây cho Diệp Quân, cười nói: “Diệp đệ, ngươi ăn no trước đã nhé”.
Diệp Quân nhìn miếng khoai tây đã được nướng chín, sau đó nhìn Chúc Đào trước mặt: “Đào huynh, tại sao lại giúp ta?”
Chúc Đào cười toe toét nói: “Trước kia ta cũng suýt chết đói, cả người đã bị ném vào hố chôn tập thể, nhưng sau đó lại được người khác cứu. Thế nên có vài việc nếu có thể giúp được thì giúp, dù sao cũng phải sống”.
Bình luận facebook