-
Chương 2306-2310
Chương 2306: Tung tin đồn nhảm
“Phụt!”
Long Đại cười nói: “Sư phụ, người thật biết nói đùa”.
Diệp Quân: “…”
Không thể không nói, hắn hơi nghi ngờ, rốt cuộc cô gái này đang đọc sách gì vậy?
Lại còn hiểu nhiều từ ngữ ở hệ Ngân Hà như vậy.
Long Đại và Diệp Quân trò chuyện một lúc lâu mới rời đi, Diệp Quân đứng ở cửa thư viện nhìn bóng lưng Long Đại, khẽ nói: “Tháp gia, những ngày không có kẻ địch nhằm vào, thật không quen”.
Tiểu Tháp trầm giọng nói: “Ngươi muốn ăn đòn hả?”
Diệp Quân cười ha ha.
Đêm nay hắn đợi Chúc Hạnh Nhiễm, nhưng chờ rất lâu, Chúc Hạnh Nhiễm vẫn không xuất hiện, hắn đang định nghỉ ngơi, nhưng lúc này, hắn đột nhiên nhìn ra ngoài cửa, cách đó không xa, có một cô gái đang đứng, chính là Chúc Hạnh Nhiễm.
Diệp Quân đi ra ngoài, Chúc Hạnh Nhiễm nhìn hắn, nhưng không nói gì.
Diệp Quân nói: “Đi cùng ta”.
Nói xong, hắn xoay người đi về phía sau rừng trúc.
Chúc Hạnh Nhiễm do dự, sau đó vẫn đi theo, đến phía sau rừng trúc, hắn xoay người nhìn Chúc Hạnh Nhiễm: “Học được bao nhiêu rồi?”
Chúc Hạnh Nhiễm nói:
“Một chút xíu”.
Diệp Quân gật đầu: “Thi triển cho ta xem”.
Chúc Hạnh Nhiễm nhìn Diệp Quân, sau đó rút ra kiếm từ bên hông, chân phải điểm nhẹ trên mặt đất, cả người bay ra ngoài, vừa bay vừa vung kiếm liên tục, trong nháy mắt, mấy luồng kiếm quang bay ra cách đó vài mét.
Khi cô ta dừng lại, khuôn mặt đã tái nhợt.
“Không thiết thực!”
Diệp Quân đột nhiên nói.
Chúc Hạnh Nhiễm lập tức trừng mắt nhìn Diệp Quân: “Ngươi nói gì?”
Diệp Quân nhìn chằm chằm cô ta, không khách sáo nói: “Ta nói cô không thiết thực”.
Chúc Hạnh Nhiễm lập tức tức giận, mấy ngày nay mỗi ngày cô ta đều điên cuồng luyện tập, kiếm kỹ vừa rồi cô ta đã phát huy hơn hẳn bình thường, có thể nói, cô ta đã vô cùng hài lòng với kết quả này.
Diệp Quân nhìn khuôn mặt viết đầy vẻ không phục của Chúc Hạnh Nhiễm, khẽ lắc đầu: “Cốt lõi của kiếm kỹ này là chú trọng giết người bằng một nhát kiếm, nhưng lại bị cô tu luyện thành không thiết thực, đẹp thì đẹp, nhưng tính hữu dụng của nó giảm đi rất nhiều”.
Chúc Hạnh Nhiễm nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Ngươi đến biểu diễn thử xem”.
Diệp Quân nói: “Xuất kiếm”.
Chúc Hạnh Nhiễm bỗng nhiên dùng kiếm đâm về phía bả vai Diệp Quân, nhưng Diệp Quân chỉ hơi xoay người đã né được kiếm của cô ta, sau đó, cô ta còn chưa kịp phản ứng, hai ngón tay của Diệp Quân đã chỉ vào cổ họng cô ta.
Hai mắt Chúc Hạnh Nhiễm mở to, vẻ mặt khó tin.
Diệp Quân thu ngón tay về, bước sang bên cạnh, nhìn Chúc Hạnh Nhiễm: “Còn muốn thử nữa không?”
Chúc Hạnh Nhiễm nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Ngươi… sao có thể…”
Diệp Quân nói: “Tiếp theo, cô làm theo lời của ta, trước tiên nhắm mắt lại, tĩnh khí tập trung tinh thần, còn mở mắt ra làm gì? Mau nhắm lại đi…”
Chúc Hạnh Nhiễm chậm rãi nhắm mắt, giọng nói của Diệp Quân tiếp tục vang lên: “Bớt suy nghĩ lung tung...”
Một lúc lâu sau, dưới sự hướng dẫn của Diệp Quân, đột nhiên Chúc Hạnh Nhiễm rút kiếm, kiếm vung ra, một luồng kiếm khí bay ra mấy chục trượng, cuối cùng chém cây cổ thụ thành từng mảnh.
Khi nhìn thấy kiếm của mình có uy lực lớn như vậy, hai mắt Chúc Hạnh Nhiễm mở to, hơi khó tin nhìn thanh kiếm trong tay, giọng run run nói: “Đó là ta… làm sao?”
Diệp Quân trầm giọng nói: “Cô nói xem?”
Chúc Hạnh Nhiễm nhìn Diệp Quân: “Ngươi… rốt cuộc ngươi là ai”.
Diệp Quân bình tĩnh nói: “Ta là Diệp đệ của cha ngươi”.
Chúc Hạnh Nhiễm chấn động.
“Chậc chậc!”
Lúc này, cách đó không xa đột nhiên vang lên giọng nói quỷ dị: “Chúc Hạnh Nhiễm, cô lấm la lấm lét, ta biết ngay là cô không tốt lành gì, hoá ra cô đến đây tằng tịu với đàn ông”.
Diệp Quân cau mày, quay đầu nhìn, cách đó không xa, một cô gái mập mạp đang chạy tới, cô ta phấn khích hét lên: “Chúc Hạnh Nhiễm, cô tằng tịu với đàn ông, hơn nữa còn là đệ tử tạp dịch, đệ tử tạp dịch với dân tị nạn, thật xứng đôi, xứng đôi…”
Giọng cô ta rất to, lập tức thu hút nhiều người đến.
Khi mọi người nhìn thấy Diệp Quân và Chúc Hạnh Nhiễm, họ đều nhao nhao bắt đầu chỉ trỏ.
Sắc mặt Chúc Hạnh Nhiễm lúc xanh lúc trắng.
Cô gái mập càng nói càng hăng: “Chậc chậc, Chúc Hạnh Nhiễm, không ngờ khẩu vị của cô kém cỏi như vậy, tìm một tên đệ tử tạp dịch, mọi người mau đến xem, Chúc Hạnh Nhiễm lại tằng tịu với một tên đệ tử tạp dịch, ta vừa thấy bọn họ ôm nhau hôn hít… buồn nôn chết mất”.
Thấy cô gái mập tung tin đồn nhảm như vậy, Chúc Hạnh Nhiễm tức đến phát run.
Diệp Quân đi đến bên cạnh Chúc Hạnh Nhiễm: “Chém chết cô ta”.
Chúc Hạnh Nhiễm hơi giật mình, khó tin nhìn Diệp Quân.
Cô gái mập nghe thấy lời Diệp Quân nói: “Đến đây này, cầu xin ngươi chém chết ta đấy...”
Dứt lời, cô ta còn đưa đầu đến.
Chúc Hạnh Nhiễm chợt xoay người kéo Diệp Quân rời đi: “Đi”.
Diệp Quân nhìn thoáng qua cô gái mập, sau đó quay đầu nhìn Chúc Hạnh Nhiễm: “Tại sao cô ta luôn nhắm vào cô?”
Chúc Hạnh Nhiễm bình tĩnh nói: “Ta chung lớp với cô ta, nhưng thành tích của ta cao hơn cô ta, cộng thêm việc ta không nịnh bợ cô ta như những người khác, dĩ nhiên, nguyên nhân chính là ta không có chỗ dựa vững chắc, xuất thân là dân tị nạn, dễ bị bắt nạt”.
Nói đến đây, cô ta dừng lại rồi nói tiếp: “Thật ra lúc đầu ta không hiểu vì sao cô ta luôn nhắm vào ta, nhưng sau này ta mới hiểu, có một số người trời sinh đã xấu”.
Diệp Quân khẽ gật đầu: “Có lý”.
Thấy Diệp Quân và Chúc Hạnh Nhiễm chạy trốn, cô gái mập càng thêm đắc ý, một hồi khiêu khích, cho đến khi Diệp Quân và Chúc Hạnh Nhiễm hoàn toàn biến mất ở phía xa, cô ta mới xoay người rời đi. Lúc rời đi, cô ta nhìn thấy Táng Cương đến hóng hớt, thấy Táng Cương là đệ tử tạp dịch, cô gái mập lập tức trừng mắt nhìn cô ta, hơn nữa còn nhổ nước bọt: “Hừ, đồ đệ tử tạp dịch thấp hèn…”
Táng Cương nhìn cô ta, không nói lời nào…
Chương 2307: Gánh tội thay
Sáng sớm hôm sau, rất nhiều người tập trung trong rừng trúc.
Đêm qua, người phụ nữ mập đó bị treo trên một cái cây, trên đầu có một lỗ nhỏ, lỗ nhỏ bùng lên ngọn lửa như ngọn nến, nhưng lại không lớn.
Thắp đèn trời!
Đôi mắt của người phụ nữ mập mở to, ánh mắt tràn đầy tuyệt vọng và sợ hãi, nét mặt mập mạp của cô ta đã vặn vẹo đến mức biến dạng vì đau đớn, trông rất đáng sợ. Cô ta chưa chết, nhưng cũng hấp hối, cô ta không thể kêu thành tiếng được vì lưỡi của cô ta đã bị cắt đi, mà người cắt lưỡi của cô ta còn nhét một miếng vải vào miệng cô ta để tránh cho cô ta chết sớm vì mất quá nhiều máu.
Khi nhìn thấy cảnh tượng này, những người xung quanh đều cảm thấy rùng mình.
Ai đã làm chuyện này?
Lúc này, một ông lão chậm rãi đi tới, nhìn thấy ông lão này, các học sinh xung quanh vội chào hỏi: “Chào Tần trưởng lão”.
Tần trưởng lão!
Trưởng lão ngoại viện Thần Miếu phụ trách cả ngoại viện.
Khi nhìn thấy tình trạng thê thảm của người phụ nữ mập, sắc mặt của Tần trưởng lão lập tức tối sầm lại, ông ta nhìn chằm chằm người phụ nữ mập đang hấp hối: “Ai làm thế?”
Không có ai trả lời cả.
Tần trưởng lão bỗng tức giận nói: “Còn không mau cứu người?”
Nghe thế hai thị vệ ở một bên nhanh chóng chạy tới cứu người, nhưng khi họ vừa động vào sợi dây, một bát dầu bất ngờ đổ xuống từ ngọn cây phía trên sợi dây.
Ầm!
Người phụ nữ mập đó bùng cháy, biến thành một quả cầu lửa…
Thấy thế sắc mặt Tần trưởng lão lập tức trở nên vô cùng khó coi.
Mọi người cũng đều biến sắc, hoảng sợ nhìn người phụ nữ mập bị thiêu cháy đó, thủ đoạn này quả thật quá tàn nhẫn.
Cứ thế chẳng mấy chốc người phụ nữ mập đó bị cháy đen.
Sắc mặt Tần trưởng lão tái mét, tức giận nói: “Điều tra! Điều tra cho ta!”
Các học viên ngoại viện không phải là đệ tử tạp dịch, chết rồi thì thôi, hơn nữa gia đình của người phụ nữ mập này còn không tầm thường.
Lúc biết được tình trạng chết của người phụ nữ đó, Diệp Quân đang dọn dẹp lập tức cau mày.
Sao người phụ nữ này lại chọc vào tiểu ma đầu kia vậy chứ?
Tình trạng thê thảm này chắc chắn chỉ có cô bé đó làm thôi.
Lúc này, Táng Cương vừa bước vào thư viện, cô bé liếc nhìn Diệp Quân, sau đó đi đến một góc rồi lấy một cuốn sách cổ màu đen ra đọc.
Hai thị vệ bỗng bước vào, họ đến thẳng trước mặt Diệp Quân, một thị vệ trong đó nói: “Ngươi là Diệp Quân à?”
Diệp Quân gật đầu.
Thị vệ nói: “Đi theo bọn ta”.
Nói rồi y định bước đến bắt người.
Diệp Quân hơi ngờ vực: “Các ngươi là?”
Thị vệ đó trợn mắt nhìn hắn: “Đừng nhiều lời”.
Nói rồi hai người bắt hắn đi.
Một lúc sau, Diệp Quân được hai người đưa tới một đại điện, khi đến đại điện, hắn sửng sốt vì thấy Chúc Hạnh Nhiễm cũng ở đó.
Người ngồi ở vị trí đầu chính là Tần trưởng lão.
Tần trưởng lão nhìn Diệp Quân và Chúc Hạnh Nhiễm: “Tối qua các ngươi đã xảy ra mâu thuẫn với Chu Điệp à?”
Chu Điệp là tên của người phụ nữ mập đó.
Nghe đối phương hỏi thế, Diệp Quân hiểu ra ngay, đây là vì cái chết của người phụ nữ mập đó.
Diệp Quân nói: “Trưởng lão, chưa nói đến việc mâu thuẫn, cô ta mắng bọn ta nhưng bọn ta không so đo với cô ta, lúc đó đã đi rồi, các học sinh tại đó cũng nhìn thấy”.
Tần trưởng lão nhìn Diệp Quân: “Ngươi là đệ tử tạp dịch à?”
Diệp Quân gật đầu: “Dọn dẹp thư viện”.
Tần trưởng lão nhìn Diệp Quân một lúc, sau đó hỏi: “Ngươi có thể ra ngoài rồi”.
Dĩ nhiên ông ta không nghĩ một đệ tử tạp dịch có thể giết một học sinh ngoại viện, có nói thế nào thì Chu Điệp đó cũng là võ giả cấp ba.
Diệp Quân không đi mà nhìn Chúc Hạnh Nhiễm ở một bên: “Trưởng lão, Chúc cô nương…”
Tần trưởng lão híp mắt: “Có liên quan đến ngươi sao?”
Diệp Quân giải thích: “Tối qua ta và cô ấy đi cùng nhau, rất nhiều học viên đều nhìn thấy”.
Tần trưởng lão mặt không cảm xúc: “Vậy thì ngươi ở lại, Chúc Hạnh Nhiễm ra ngoài đợi trước đi”.
Chúc Hạnh Nhiễm nhìn Diệp Quân, sau đó đứng lên đi ra ngoài, sắc mặt cô ta không tốt lắm.
Chúc Hạnh Nhiễm đi rồi, trong điện chỉ còn lại Diệp Quân và Tần trưởng lão.
Tần trưởng lão nhìn Diệp Quân: “Ta biết ngươi không có khả năng giết Chu Điệp, nhưng Chúc Hạnh Nhiễm thì có”.
Diệp Quân giải thích: “Trưởng lão, tối qua Chúc cô nương và ta…”
Tần trưởng lão ngắt lời Diệp Quân: “Ngươi làm việc ở thư viện à?”
Diệp Quân gật đầu.
Tần trưởng lão nhìn hắn: “Bắt đầu từ ngày mai, bổng lộc hàng tháng của ngươi tăng thêm ba linh tinh”.
Diệp Quân sửng sốt.
Tần trưởng lão nói tiếp: “Ta biết ngươi không có năng lực giết Chu Điệp, nhưng Chúc Hạnh Nhiễm và Chu Điệp trước giờ đã có mâu thuẫn với nhau, hơn nữa cô ta hoàn toàn có khả năng giết Chu Điệp, ngươi… hiểu ý của ta chứ?”
Đối phương nói đến đây, Diệp Quân đã hiểu được.
Ông già này không tìm được hung thủ thật nên muốn để Chúc Hạnh Nhiễm gánh tội.
Xem ra lai lịch của Chu Điệp này không đơn giản.
Diệp Quân ngẫm nghĩ rồi nói: “Tần trưởng lão, làm thế có phải không ổn lắm không?”
Tần trưởng lão híp mắt: “Ngươi chắc chứ?”
Diệp Quân gật đầu: “Vì chuyện này quả thật không liên quan đến Chúc cô nương”.
Tần trưởng lão nhìn Diệp Quân: “Chẳng trách ngươi chỉ có thể làm đệ tử tạp dịch, cả đời này ngươi đều chỉ có thể làm đệ tử tạp dịch”.
Diệp Quân mỉm cười nói: “Ông nội ta cũng từng làm đệ tử tạp dịch”.
Tần trưởng lão chế nhạo: “Thì ra cả nhà ngươi đều là đệ tử tạp dịch, thảo nào”.
Nói rồi ông ta vung tay lên: “Cút đi”.
Chương 2308: Ta hiểu thật mà
Diệp Quân: “Chuyện này không liên quan đến Chúc cô nương, trưởng lão…”
Tần trưởng lão bỗng đập lên bàn một cái, ông ta tức giận nhìn Diệp Quân: “Ta nói cho ngươi biết cái chết của Chu Điệp là do Chúc Hạnh Nhiễm làm…”
Trong thư viện, nếu muốn ai gánh tội, Chúc Hạnh Nhiễm chắc chắn là người thích hợp nhất, vì không có tiền, không có quyền, không có thế.
Diệp Quân bỗng lấy một chiếc nhẫn ra đặt trước mặt Tần trưởng lão, trong chiếc nhẫn vừa đủ một trăm linh tinh.
Thấy thế Tần trưởng lão sửng sốt.
Diệp Quân nói: “Tần trưởng lão, ta đến đây với Long Đại tiểu thư, mà Chúc Hạnh Nhiễm cô nương là bạn của Long Đại tiểu thư. Trước đó Long Đại tiểu thư đã từng giải thích chuyện này không liên quan đến Chúc Hạnh Nhiễm cô nương rồi”.
Long Đại!
Nghe Diệp Quân nói thế, Tần trưởng lão biến sắc, đây không phải là người mà ông ta có thể chọc vào.
Nhưng ông ta lại hơi nghi ngờ.
Diệp Quân lại nói: “Nếu Tần trưởng lão không tin, có thể đi hỏi Long Đại tiểu thư bất cứ lúc nào”.
Nghe Diệp Quân nói một cách bình tĩnh tự tin như vậy, Tần trưởng lão do dự một chốc, sau đó vẻ mặt dịu đi không ít: “Thì ra là bạn của Long Đại tiểu thư, đây rõ ràng chỉ là hiểu lầm, hiểu lầm…”
Ông ta không chắc những lời Diệp Quân nói là thật hay giả, nhưng thà tin chuyện này là thật còn hơn là không tin.
Ngộ nhỡ là thật tức là đắc tội với Long Đại.
Ông ta không dám đắc tội với Long Đại.
Hơn nữa Đại Lục bị vứt bỏ sắp có biến cố, lúc này mà đắc tội với Long Đại thì là tự tìm đường chết.
Diệp Quân không nói gì, đứng dậy rời đi.
Sau khi ra ngoài, Diệp Quân nhìn thấy Chúc Hạnh Nhiễm ở một bên, chỉ thấy sắc mặt cô ta trắng bệch, hai tay siết chặt.
Diệp Quân thầm thở dài.
Hắn biết, nếu không gặp hắn, Chúc Hạnh Nhiễm có thể sẽ bị kéo ra gánh tội, đối mặt với tình huống này, một người không có quyền thế như cô ta hoàn toàn không có cách giải quyết nào khác, thậm chí không có chỗ để kêu oan.
Thật ra có nhiều lúc thế đạo này đen tối đến mức không chấp nhận được.
Diệp Quân không suy nghĩ nữa, hắn bước đến trước mặt Chúc Hạnh Nhiễm, sau đó nói: “Không sao nữa rồi”.
Chúc Hạnh Nhiễm nhìn Diệp Quân: “Ông ta…”
Diệp Quân lại nói: “Không có việc gì”.
Chúc Hạnh Nhiễm nhìn Diệp Quân, không nói gì.
Diệp Quân nói: “Đi chăm chỉ tu luyện đi”.
Nói rồi hắn xoay người rời đi.
Chúc Hạnh Nhiễm nhìn bóng lưng hắn, hồi lâu cũng không nói gì.
Diệp Quân đi một vòng quay học viện, cuối cùng hắn tìm được sảnh Thần Miếu, hắn chưa quên hôm nay phải tham gia tiệc sinh nhật của Long Đại.
Lúc hắn đến sảnh Thần Miếu, một thị vệ bỗng bước đến ngăn hắn lại, Diệp Quân lấy thiệp mời ra.
Thị vệ nhìn thiệp mời trong tay hắn, cau mày: “Không phải là ngươi nhặt được đó chứ?”
Diệp Quân cười nói: “Vậy ngươi có muốn vào trong hỏi thử xem không?”
Thị vệ nhìn hắn, lại nhìn thiệp mời, sau đó nói: “Vào đi”.
Diệp Quân nhận lấy thiệp mời, đi vào trong đại điện, đại điện rất rộng lớn, trang trí rất xa hoa, lúc này đã có không ít người đến rồi.
Diệp Quân liếc mắt đã nhìn thấy Long Đại, hôm nay cô ta mặc một bộ váy dài màu tím, bớt đi khí thế anh kiệt, trở nên nho nhã hơn, cô ta đứng giữa đám đông giống như vì sao ôm lấy vầng trăng, rất chói mắt.
Lúc này Long Đại cũng nhìn thấy hắn, cô ta vội chạy đến trước mặt Diệp Quân, mỉm cười: “Sư… Diệp công tử”.
Diệp Quân cười nói: “Chúc mừng sinh nhật”.
Long Đại cười: “Cảm ơn”.
“Long Đại, vị này là?”
Lúc này một người đàn ông mặc áo gấm bước đến, cười hỏi.
Long Đại cười nói: “Đây là Diệp Quân công tử, bạn của ta”.
Bạn!
Vừa nghe nói thế, mọi người trong đó đều rất ngạc nhiên, vì cách Diệp Quân ăn mặc là của đệ tử tạp dịch.
Người đàn ông mặc áo gấm cũng hơi giật mình, gã vừa định nói gì đó thì Long Đại đã nắm lấy cánh tay Diệp Quân đi đến đằng xa.
Nhìn thấy thế, ánh mắt người đàn ông mặc áo gấm sa sầm.
Long Đại kéo Diệp Quân ra khỏi đại điện rồi đi lên tầng cao nhất của sảnh Thần Miếu, cô ta kéo Diệp Quân ngồi trên tầng cao nhất, từ vị trí này có thể nhìn thấy được gần hết học viện Thần Miếu, tầm nhìn rất tốt.
Diệp Quân cười nói: “Cô muốn để ta trở thành tình địch chung của mọi người à?”
Dĩ nhiên hắn có thể nhìn ra được có rất nhiều người trong đại sảnh thích Long Đại, đương nhiên đây là chuyện bình thường, thân phận của Long Đại không hề đơn giản, hơn nữa cô ta còn rất xinh đẹp, quả thật là cô gái vừa giàu vừa đẹp.
Long Đại quay đầu lại nhìn Diệp Quân, mỉm cười nói: “Sư phụ sẽ không để ý đến suy nghĩ của họ, đúng không?”
Diệp Quân cười nói: “Tại sao lại nói thế?”
Long Đại lắc đầu: “Không biết, dù sao cũng là trực giác”.
Diệp Quân khẽ cười, sau đó nói: “Hình như hôm nay cô không được vui lắm nhỉ”.
Long Đại nói: “Sư phụ, ta sắp phải đi rồi”.
Diệp Quân nhíu mày: “Rời khỏi Đại Lục bị vứt bỏ này à?”
Long Đại gật đầu: “Quay về Thiên Giới”.
Diệp Quân nói: “Lưu luyến nơi này à?”
Long Đại thấp giọng thở dài: “Sau khi về, ta phải kế thừa gia nghiệp”.
Nói rồi cô ta quay sang nhìn Diệp Quân: “Người có biết không? Từ khi sinh ra đến nay, ta đã phải gánh vác trọng trách của gia tộc… Mặc dù nhà ta có cơ nghiệp rất lớn nhưng thực sự ta cảm thấy rất đau khổ. Sư phụ, người có hiểu nỗi đau đó không?”
Diệp Quân ngẫm nghĩ, sau đó gật đầu: “Ta hiểu…”
Long Đại lắc đầu: “Người không hiểu…”
Diệp Quân nghiêm túc nói: “Ta hiểu thật”.
Long Đại vẫn lắc đầu: “Người hoàn toàn không hiểu…”
Diệp Quân: “…”
…
Chương 2309: Thiên Huyền Lệnh
Diệp Quân và Long Đại ngồi trên sân thượng, Long Đại không chút do dự nắm lấy cánh tay hắn, lộ ra vẻ mặt buồn bã.
Diệp Quân cười nói: “Cô không muốn thừa kế gia nghiệp à?”
Long Đại gật đầu.
Diệp Quân cười nói: “Muốn tự do tự tại?”
Long Đại khẽ gật đầu: “Đúng thế”.
Nói rồi cô ta ngẩng đầu lên nhìn hoàng hôn phía xa khẽ nói: “Sư phụ, ta không muốn kết hôn thương mại với người khác”.
Diệp Quân nhíu mày: “Kết hôn thương mại?”
Long Đại gật đầu: “Đúng thế”.
Diệp Quân nói: “Vậy thì đừng kết hôn nữa”.
Long Đại lắc đầu: “Không được, vì vấn đề này liên quan đến sự tồn vong của gia tộc bọn ta, ta không có sự lựa chọn nào khác”.
Diệp Quân hơi thắc mắc: “Là sao?”
Long Đại do dự, sau đó nói: “Sư phụ biết thư viện Quan Huyên chứ?”
Diệp Quân sửng sốt, ngạc nhiên nói: “Thư viện Quan Huyên?”
Long Đại gật đầu: “Ừ…”
Nói rồi vẻ mặt cô ta bỗng trở nên nghiêm nghị: “Đó là một thế lực cực kỳ đáng sợ, nghe nói bọn họ khống chế rất nhiều vũ trụ, uy lực lớn đến mức không thể tưởng tượng được…”
Diệp Quân hơi ngờ vực: “Họ thì có liên quan gì đến chuyện của cô?”
Long Đại khẽ gật đầu: “Người của thư viện Quan Huyên từng đến Thiên Giới, họ đề nghị Thiên Giới gia nhập vào thư viện Quan Huyên. Lúc đầu bọn ta không đồng ý nhưng về sau Thiên Giới đành phải đồng ý”.
Diệp Quân nhíu mày: “Ý là sao?”
Long Đại thấp giọng thở dài: “Vì những gì họ cho quá nhiều”.
Diệp Quân: “…”
Long Đại nói tiếp: “Hơn nữa sau đó bọn ta nhận ra Thiên Giới hoàn toàn không thể so sánh được, ngẫu nhiên chọn một người từ trong số đó cũng có thể nghiền nát tất cả người mạnh nhất trong Thiên Giới bọn ta. Dĩ nhiên chủ yếu là họ thật sự có thể giúp Thiên Giới bọn ta, bọn ta cũng không thể từ chối họ, những người phản đối trước đó giờ lại đã trở thành người bảo vệ trung thành của thư viện Quan Huyên”.
Diệp Quân nói: “Đây là chuyện tốt mà”.
Long Đại khẽ gật đầu: “Là chuyện tốt”.
Diệp Quân quay sang nhìn Long Đại: “Nói chuyện của cô xem”.
Long Đại trầm giọng nói: “Sau khi Thiên Giới bắt đầu tiếp xúc với thư viện Quan Huyên, bọn ta bắt đầu tiếp xúc với vài thế lực ở đó, sau đó nhà họ Long bọn ta quen với một gia tộc bên đó, thiếu niên của một gia tộc bên đó thích ta, sau đó muốn làm thông gia với nhà họ Long”.
Diệp Quân nói: “Chuyện kết hôn này phải có sự chấp thuận của hai bên mới được, cô có thể từ chối”.
Long Đại lắc đầu: “Không thể, gia tộc đó rất có thực lực ở thư viện Quan Huyên”.
Diệp Quân hơi tò mò: “Gia tộc nào?”
Long Đại khẽ lắc đầu: “Có nói sư phụ cũng không biết đâu”.
Diệp Quân cười nói: “Cô nói thử xem”.
Long Đại nói: “Nhà họ Triệu”.
Diệp Quân nhíu mày.
Long Đại mỉm cười: “Không biết đâu nhỉ?”
Diệp Quân im lặng.
Hắn quả thật không biết…
Chủ yếu là các gia tộc lớn nhỏ ở vũ trụ Quan Huyên quá nhiều, chắc chắn có đến một trăm vạn, dĩ nhiên hắn không thể nhớ hết tất cả gia tộc.
Long Đại bỗng xòe tay ra, một lệnh bài màu đen xuất hiện trong tay cô ta, cô ta đưa lệnh bài cho Diệp Quân.
Diệp Quân ngờ vực: “Đây là?”
Long Đại nói: “Thiên Huyền Lệnh”.
Diệp Quân khó hiểu: “Có tác dụng gì?”
Long Đại nhìn Diệp Quân: “Sư phụ, không lâu nữa Đại lục bị vứt bỏ này sẽ bị hủy diệt hoàn toàn”.
Diệp Quân nhíu mày: “Có ý gì?”
Long Đại khẽ nói: “Một gia tộc lớn tên là nhà họ Trần ở vũ trụ Quan Huyên thích Đại lục bị vứt bỏ này”.
Diệp Quân híp mắt: “Họ thích Đại lục bị vứt bỏ này? Là sao? Cô nói rõ xem nào”.
Long Đại giải thích: “Mặc dù Đại lục bị vứt bỏ này đã cạn kiệt linh khí nhưng lại rất giàu tài nguyên khoáng sản. Thật ra tài nguyên khoáng sản mà người tị nạn khai thác là do các thế lực lớn ở Thiên Giới kiểm soát, nhưng nền văn minh Thiên Giới không phát triển, thế nên chỉ có thể dựa vào kiểu đào thủ công này, nhưng nhà họ Trần thì khác, họ đến từ vũ trụ Quan Huyên, có công nghệ rất tiên tiến và lớn mạnh. Bây giờ họ đã đánh bại được các thế lực lớn ở Thiên Giới, cả Đại lục bị vứt bỏ đều là của nhà họ Trần”.
Cô ta quay sang nhìn Diệp Quân: “Ta từng nghe ngóng được họ có thể khai thác hết tài nguyên khoáng sản ở cả Đại lục bị vứt bỏ trong vòng một năm. Nói cách khác, trong vòng một năm, nham thạch nằm sâu dưới lòng đất trong Đại lục bị vứt bỏ sẽ chảy ra ngoài, sau đó tất cả sinh vật trên bề mặt này đều sẽ chết”.
Diệp Quân híp mắt: “Lẽ nào nhà họ Trần không biết Đại lục này còn khá nhiều sinh vật sao?”
Long Đại gật đầu: “Biết chứ, nhưng họ không thể sơ tán hết tất cả mọi người đi vì rất tốn kém. Nói một cách đơn giản, chỉ có những người có mối quan hệ mới có thể rời khỏi đây trước thông qua vài kênh đặc biệt, hơn nữa nhận được một số tiền bồi thường nhất định, còn những người còn lại chỉ có thể tự sinh tự diệt…”
Diệp Quân sầm mặt: “Đây là phạm pháp”.
Long Đại khẽ lắc đầu: “Đây là lục địa chết, bây giờ những người ở trên đây đều là vài người bình thường, không có tu vi, những người như vậy hoàn toàn không có giá trị gì với những người bên trên, thế nên họ không thể tiêu tốn số tiền lớn vì những người này”.
Sắc mặt Diệp Quân sa sầm, không nói gì.
Long Đại nói tiếp: “Còn có ba ngày nữa, ba ngày sau sẽ có một chiếc phi thuyền xuất hiện ở trong học viện Thần Miếu này, đến lúc đó sư phụ có thể cầm theo Thiên Huyền Lệnh này để rời khỏi đây”.
Diệp Quân quay sang nhìn Long Đại: “Còn cô thì sao?”
Long Đại mỉm cười: “Lát nữa ta phải đi rồi”.
Diệp Quân nói: “Rời khỏi đây?”
Long Đại gật đầu, cô ta lại đưa một chiếc nhẫn cho Diệp Quân: “Sư phụ, cho sư phụ cái này”.
Chương 2310: Bị bỏ rơi lần nữa
Diệp Quân nhìn chiếc nhẫn, bên trong có bảy trăm linh tinh, đây là tất cả số linh tinh ở đây của cô ta.
Long Đại đứng dậy, cười nói: “Sư phụ, có thời gian rảnh đến nhà họ Long ở Thiên Giới của ta nhé”.
Lúc này, một con rồng ưng khổng lồ bỗng từ trên trời bay đến, một lúc sau nó bay đến trước mặt Long Đại và Diệp Quân, trên lưng rồng ưng còn có một người đàn ông mặc áo choàng đen, ông lão nhìn Diệp Quân bằng ánh mắt không thiện cảm, vì người này thấy Long Đại khá thân thiết với Diệp Quân.
Long Đại nhìn Diệp Quân, mỉm cười nói: “Sư phụ, nhớ đến nhà họ Long ở Thiên Giới thăm ta…”
Nói xong, cô ta bước lên lưng rồng ưng.
Rồng ưng kêu lên một tiếng trầm thấp, sau đó chậm rãi bay lên rồi bay lên trời.
Diệp Quân nhìn con rồng ưng đó, Long Đại ở trên lưng rồng ưng vẫn còn đang vẫy tay.
Diệp Quân mỉm cười, cũng vẫy tay với cô ta, mãi đến khi Long Đại biến mất ở tận cuối chân trời, hắn mới thu lại tầm nhìn.
Diệp Quân khẽ nói: “Nhà họ Trần…”
Khi Diệp Quân quay trở lại thư viện mới phát hiện học viện Thần Miếu có gì đó không ổn, vì học viện bắt đầu cho ngừng các lớp học, tất cả giáo viên có vẻ đều rất bận rộn.
Long Đại nói phải ba ngày nữa phi thuyền mới đến, thế nhưng ngày hôm sau, một phi thuyền dừng lại trước cổng học viện Thần Miếu.
Liên tục có người lên phi thuyền.
Nhưng rất nhiều người đều không biết có chuyện gì, chỉ tò mò nhìn theo.
Khi có vài người nhận ra quản lý cấp cao học viện Thần Miếu và vài học sinh có điều kiện đều bắt đầu lên phi thuyền, mọi người mới nhận ra có gì đó không đúng.
Chẳng mấy chốc chiếc phi thuyền đó chở đầy người rời đi.
Sau khi những người đó rời đi, chuyện Thiên Huyền Lệnh mới lan truyền trong học viện.
Trong phút chốc, cả học viện đều hoảng sợ, sau đó cả học viện trở nên hỗn loạn, không chỉ học viện, mà cả Đại lục bị vứt rơi cũng bắt đầu hỗn loạn khi tin tức truyền đi.
Họ không ngờ họ lại bị vứt bỏ lần thứ hai.
…
Trong tinh không bên Đại lục bị vứt bỏ, một thiếu niên và một ông lão đang nhìn xuống dưới, thiếu niên mặc bộ đồ gấm, có vẻ rất quý phái.
Ông lão nhìn Đại lục bị vứt bỏ bên dưới, do dự một lúc, sau đó nói: “Thiếu chủ, xác định ngày mai bắt đầu sao?”
Thiếu niên chính là Trần Nhất Thiên – thiếu chủ nhà họ Trần.
Trần Nhất Thiên mỉm cười: “Chậm trễ một ngày thì kiếm tiền ít đi một ngày”.
Ông lão nhắc: “Thiếu chủ, quy định Quan Huyên Pháp..."
Trần Nhất Thiên lắc đầu: “Mục thúc, Quan Huyên Pháp là chết, con người mới là vật sống”.
Ông lão muốn nói lại thôi.
Trần Nhất Thiên bình tĩnh nói: “Nếu làm theo Quan Huyên Pháp thì không thể kiếm được tiền…”
Nói rồi gã mỉm cười: “Thứ có thể kiếm được tiền là những luật pháp bị Quan Huyên Pháp cấm”.
Ông lão do dự, sau đó nghiêm túc nói: “Thiếu chủ hẳn đã từng nghe chuyện của tộc Thiên Long, dạo này thư viện bắt đầu điều tra toàn bộ, ta nghĩ chúng ta vẫn nên cẩn thận thì hơn”.
Trần Nhất Thiên cười nói: “Không sao, nơi này núi cao, hoàng đế lại xa, cách rất xa vũ trụ Quan Huyên, thư viện không có khả năng quản lý đến đây”.
Ông lão trầm giọng nói: “Chỉ sợ có người tiết lộ chuyện này ra ngoài”.
Trần Nhất Thiên khẽ cười: “Ai dám?”
Ông lão nhìn Trần Nhất Thiên, không nói gì.
Trần Nhất Thiên nói tiếp: “Những thế lực ở Thiên Giới đó đều được hưởng lợi, hơn nữa sau này nếu muốn có nhiều lợi ích hơn thì chúng chỉ có thể trông cậy vào nhà họ Trần chúng ta, thế nên họ không thể đắc tội với chúng ta. Về đám dân thường bên dưới…”
Nói rồi gã nhìn về Đại lục bị vứt bỏ phía dưới, mỉm cười nói: “Những người như họ sống cũng đau khổ, ta để họ đi đầu thai trước để họ bớt đau khổ hơn, nói đến cùng ta vẫn đang làm chuyện tốt”.
Nói rồi gã xoay người rời đi.
Ông lão nhìn Đại lục bị vứt bỏ bên dưới, khẽ lắc đầu, xoay người rời đi.
…
Lúc này, Đại lục bị vứt bỏ đã hoàn toàn hỗn loạn, vốn dĩ đã không có trật tự gì, bây giờ biết được cả đại lục sẽ bị phá hủy hoàn toàn trong một tháng, một chút trật tự còn lại đã biến mất trong thoáng chốc.
Điều đáng sợ nhất là nghe nói có những thế lực ở Thiên Giới sẽ phái một phi thuyền khác xuống một ngày sau đó, nhưng cần có Thiên Huyền Lệnh mới có thể lên được, mà muốn mua một Thiên Huyền Lệnh thì cần năm trăm linh tinh.
Năm trăm!
Thế là tất cả mọi người điên cuồng cướp giật, mong có thể lấy được linh tinh để mua Thiên Huyền Lệnh.
Lúc này ngay cả thư viện Thần Miều mỗi ngày đều có người chết thảm…
Cướp giật!
Điên cuồng!
Đủ kiểu bạo lực…
Hôm nay Diệp Quân gặp Chúc Đào và thím Khương ở trước cổng.
Hai người vác bao lớn bao nhỏ, trong tay Chúc Đào cầm một cái cuốc, trước trán gã quấn một lớp vải, miếng vải thấm máu, mà cách họ không xa có một cô bé, cô bé đang túm đầu một người đàn ông, vừa đâm thật mạnh vừa đếm: “Hai trăm, hai trăm lẻ một, hai trăm lẻ hai…”
Chúc Đào: “…”
Thím Khương: “…”
“Phụt!”
Long Đại cười nói: “Sư phụ, người thật biết nói đùa”.
Diệp Quân: “…”
Không thể không nói, hắn hơi nghi ngờ, rốt cuộc cô gái này đang đọc sách gì vậy?
Lại còn hiểu nhiều từ ngữ ở hệ Ngân Hà như vậy.
Long Đại và Diệp Quân trò chuyện một lúc lâu mới rời đi, Diệp Quân đứng ở cửa thư viện nhìn bóng lưng Long Đại, khẽ nói: “Tháp gia, những ngày không có kẻ địch nhằm vào, thật không quen”.
Tiểu Tháp trầm giọng nói: “Ngươi muốn ăn đòn hả?”
Diệp Quân cười ha ha.
Đêm nay hắn đợi Chúc Hạnh Nhiễm, nhưng chờ rất lâu, Chúc Hạnh Nhiễm vẫn không xuất hiện, hắn đang định nghỉ ngơi, nhưng lúc này, hắn đột nhiên nhìn ra ngoài cửa, cách đó không xa, có một cô gái đang đứng, chính là Chúc Hạnh Nhiễm.
Diệp Quân đi ra ngoài, Chúc Hạnh Nhiễm nhìn hắn, nhưng không nói gì.
Diệp Quân nói: “Đi cùng ta”.
Nói xong, hắn xoay người đi về phía sau rừng trúc.
Chúc Hạnh Nhiễm do dự, sau đó vẫn đi theo, đến phía sau rừng trúc, hắn xoay người nhìn Chúc Hạnh Nhiễm: “Học được bao nhiêu rồi?”
Chúc Hạnh Nhiễm nói:
“Một chút xíu”.
Diệp Quân gật đầu: “Thi triển cho ta xem”.
Chúc Hạnh Nhiễm nhìn Diệp Quân, sau đó rút ra kiếm từ bên hông, chân phải điểm nhẹ trên mặt đất, cả người bay ra ngoài, vừa bay vừa vung kiếm liên tục, trong nháy mắt, mấy luồng kiếm quang bay ra cách đó vài mét.
Khi cô ta dừng lại, khuôn mặt đã tái nhợt.
“Không thiết thực!”
Diệp Quân đột nhiên nói.
Chúc Hạnh Nhiễm lập tức trừng mắt nhìn Diệp Quân: “Ngươi nói gì?”
Diệp Quân nhìn chằm chằm cô ta, không khách sáo nói: “Ta nói cô không thiết thực”.
Chúc Hạnh Nhiễm lập tức tức giận, mấy ngày nay mỗi ngày cô ta đều điên cuồng luyện tập, kiếm kỹ vừa rồi cô ta đã phát huy hơn hẳn bình thường, có thể nói, cô ta đã vô cùng hài lòng với kết quả này.
Diệp Quân nhìn khuôn mặt viết đầy vẻ không phục của Chúc Hạnh Nhiễm, khẽ lắc đầu: “Cốt lõi của kiếm kỹ này là chú trọng giết người bằng một nhát kiếm, nhưng lại bị cô tu luyện thành không thiết thực, đẹp thì đẹp, nhưng tính hữu dụng của nó giảm đi rất nhiều”.
Chúc Hạnh Nhiễm nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Ngươi đến biểu diễn thử xem”.
Diệp Quân nói: “Xuất kiếm”.
Chúc Hạnh Nhiễm bỗng nhiên dùng kiếm đâm về phía bả vai Diệp Quân, nhưng Diệp Quân chỉ hơi xoay người đã né được kiếm của cô ta, sau đó, cô ta còn chưa kịp phản ứng, hai ngón tay của Diệp Quân đã chỉ vào cổ họng cô ta.
Hai mắt Chúc Hạnh Nhiễm mở to, vẻ mặt khó tin.
Diệp Quân thu ngón tay về, bước sang bên cạnh, nhìn Chúc Hạnh Nhiễm: “Còn muốn thử nữa không?”
Chúc Hạnh Nhiễm nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Ngươi… sao có thể…”
Diệp Quân nói: “Tiếp theo, cô làm theo lời của ta, trước tiên nhắm mắt lại, tĩnh khí tập trung tinh thần, còn mở mắt ra làm gì? Mau nhắm lại đi…”
Chúc Hạnh Nhiễm chậm rãi nhắm mắt, giọng nói của Diệp Quân tiếp tục vang lên: “Bớt suy nghĩ lung tung...”
Một lúc lâu sau, dưới sự hướng dẫn của Diệp Quân, đột nhiên Chúc Hạnh Nhiễm rút kiếm, kiếm vung ra, một luồng kiếm khí bay ra mấy chục trượng, cuối cùng chém cây cổ thụ thành từng mảnh.
Khi nhìn thấy kiếm của mình có uy lực lớn như vậy, hai mắt Chúc Hạnh Nhiễm mở to, hơi khó tin nhìn thanh kiếm trong tay, giọng run run nói: “Đó là ta… làm sao?”
Diệp Quân trầm giọng nói: “Cô nói xem?”
Chúc Hạnh Nhiễm nhìn Diệp Quân: “Ngươi… rốt cuộc ngươi là ai”.
Diệp Quân bình tĩnh nói: “Ta là Diệp đệ của cha ngươi”.
Chúc Hạnh Nhiễm chấn động.
“Chậc chậc!”
Lúc này, cách đó không xa đột nhiên vang lên giọng nói quỷ dị: “Chúc Hạnh Nhiễm, cô lấm la lấm lét, ta biết ngay là cô không tốt lành gì, hoá ra cô đến đây tằng tịu với đàn ông”.
Diệp Quân cau mày, quay đầu nhìn, cách đó không xa, một cô gái mập mạp đang chạy tới, cô ta phấn khích hét lên: “Chúc Hạnh Nhiễm, cô tằng tịu với đàn ông, hơn nữa còn là đệ tử tạp dịch, đệ tử tạp dịch với dân tị nạn, thật xứng đôi, xứng đôi…”
Giọng cô ta rất to, lập tức thu hút nhiều người đến.
Khi mọi người nhìn thấy Diệp Quân và Chúc Hạnh Nhiễm, họ đều nhao nhao bắt đầu chỉ trỏ.
Sắc mặt Chúc Hạnh Nhiễm lúc xanh lúc trắng.
Cô gái mập càng nói càng hăng: “Chậc chậc, Chúc Hạnh Nhiễm, không ngờ khẩu vị của cô kém cỏi như vậy, tìm một tên đệ tử tạp dịch, mọi người mau đến xem, Chúc Hạnh Nhiễm lại tằng tịu với một tên đệ tử tạp dịch, ta vừa thấy bọn họ ôm nhau hôn hít… buồn nôn chết mất”.
Thấy cô gái mập tung tin đồn nhảm như vậy, Chúc Hạnh Nhiễm tức đến phát run.
Diệp Quân đi đến bên cạnh Chúc Hạnh Nhiễm: “Chém chết cô ta”.
Chúc Hạnh Nhiễm hơi giật mình, khó tin nhìn Diệp Quân.
Cô gái mập nghe thấy lời Diệp Quân nói: “Đến đây này, cầu xin ngươi chém chết ta đấy...”
Dứt lời, cô ta còn đưa đầu đến.
Chúc Hạnh Nhiễm chợt xoay người kéo Diệp Quân rời đi: “Đi”.
Diệp Quân nhìn thoáng qua cô gái mập, sau đó quay đầu nhìn Chúc Hạnh Nhiễm: “Tại sao cô ta luôn nhắm vào cô?”
Chúc Hạnh Nhiễm bình tĩnh nói: “Ta chung lớp với cô ta, nhưng thành tích của ta cao hơn cô ta, cộng thêm việc ta không nịnh bợ cô ta như những người khác, dĩ nhiên, nguyên nhân chính là ta không có chỗ dựa vững chắc, xuất thân là dân tị nạn, dễ bị bắt nạt”.
Nói đến đây, cô ta dừng lại rồi nói tiếp: “Thật ra lúc đầu ta không hiểu vì sao cô ta luôn nhắm vào ta, nhưng sau này ta mới hiểu, có một số người trời sinh đã xấu”.
Diệp Quân khẽ gật đầu: “Có lý”.
Thấy Diệp Quân và Chúc Hạnh Nhiễm chạy trốn, cô gái mập càng thêm đắc ý, một hồi khiêu khích, cho đến khi Diệp Quân và Chúc Hạnh Nhiễm hoàn toàn biến mất ở phía xa, cô ta mới xoay người rời đi. Lúc rời đi, cô ta nhìn thấy Táng Cương đến hóng hớt, thấy Táng Cương là đệ tử tạp dịch, cô gái mập lập tức trừng mắt nhìn cô ta, hơn nữa còn nhổ nước bọt: “Hừ, đồ đệ tử tạp dịch thấp hèn…”
Táng Cương nhìn cô ta, không nói lời nào…
Chương 2307: Gánh tội thay
Sáng sớm hôm sau, rất nhiều người tập trung trong rừng trúc.
Đêm qua, người phụ nữ mập đó bị treo trên một cái cây, trên đầu có một lỗ nhỏ, lỗ nhỏ bùng lên ngọn lửa như ngọn nến, nhưng lại không lớn.
Thắp đèn trời!
Đôi mắt của người phụ nữ mập mở to, ánh mắt tràn đầy tuyệt vọng và sợ hãi, nét mặt mập mạp của cô ta đã vặn vẹo đến mức biến dạng vì đau đớn, trông rất đáng sợ. Cô ta chưa chết, nhưng cũng hấp hối, cô ta không thể kêu thành tiếng được vì lưỡi của cô ta đã bị cắt đi, mà người cắt lưỡi của cô ta còn nhét một miếng vải vào miệng cô ta để tránh cho cô ta chết sớm vì mất quá nhiều máu.
Khi nhìn thấy cảnh tượng này, những người xung quanh đều cảm thấy rùng mình.
Ai đã làm chuyện này?
Lúc này, một ông lão chậm rãi đi tới, nhìn thấy ông lão này, các học sinh xung quanh vội chào hỏi: “Chào Tần trưởng lão”.
Tần trưởng lão!
Trưởng lão ngoại viện Thần Miếu phụ trách cả ngoại viện.
Khi nhìn thấy tình trạng thê thảm của người phụ nữ mập, sắc mặt của Tần trưởng lão lập tức tối sầm lại, ông ta nhìn chằm chằm người phụ nữ mập đang hấp hối: “Ai làm thế?”
Không có ai trả lời cả.
Tần trưởng lão bỗng tức giận nói: “Còn không mau cứu người?”
Nghe thế hai thị vệ ở một bên nhanh chóng chạy tới cứu người, nhưng khi họ vừa động vào sợi dây, một bát dầu bất ngờ đổ xuống từ ngọn cây phía trên sợi dây.
Ầm!
Người phụ nữ mập đó bùng cháy, biến thành một quả cầu lửa…
Thấy thế sắc mặt Tần trưởng lão lập tức trở nên vô cùng khó coi.
Mọi người cũng đều biến sắc, hoảng sợ nhìn người phụ nữ mập bị thiêu cháy đó, thủ đoạn này quả thật quá tàn nhẫn.
Cứ thế chẳng mấy chốc người phụ nữ mập đó bị cháy đen.
Sắc mặt Tần trưởng lão tái mét, tức giận nói: “Điều tra! Điều tra cho ta!”
Các học viên ngoại viện không phải là đệ tử tạp dịch, chết rồi thì thôi, hơn nữa gia đình của người phụ nữ mập này còn không tầm thường.
Lúc biết được tình trạng chết của người phụ nữ đó, Diệp Quân đang dọn dẹp lập tức cau mày.
Sao người phụ nữ này lại chọc vào tiểu ma đầu kia vậy chứ?
Tình trạng thê thảm này chắc chắn chỉ có cô bé đó làm thôi.
Lúc này, Táng Cương vừa bước vào thư viện, cô bé liếc nhìn Diệp Quân, sau đó đi đến một góc rồi lấy một cuốn sách cổ màu đen ra đọc.
Hai thị vệ bỗng bước vào, họ đến thẳng trước mặt Diệp Quân, một thị vệ trong đó nói: “Ngươi là Diệp Quân à?”
Diệp Quân gật đầu.
Thị vệ nói: “Đi theo bọn ta”.
Nói rồi y định bước đến bắt người.
Diệp Quân hơi ngờ vực: “Các ngươi là?”
Thị vệ đó trợn mắt nhìn hắn: “Đừng nhiều lời”.
Nói rồi hai người bắt hắn đi.
Một lúc sau, Diệp Quân được hai người đưa tới một đại điện, khi đến đại điện, hắn sửng sốt vì thấy Chúc Hạnh Nhiễm cũng ở đó.
Người ngồi ở vị trí đầu chính là Tần trưởng lão.
Tần trưởng lão nhìn Diệp Quân và Chúc Hạnh Nhiễm: “Tối qua các ngươi đã xảy ra mâu thuẫn với Chu Điệp à?”
Chu Điệp là tên của người phụ nữ mập đó.
Nghe đối phương hỏi thế, Diệp Quân hiểu ra ngay, đây là vì cái chết của người phụ nữ mập đó.
Diệp Quân nói: “Trưởng lão, chưa nói đến việc mâu thuẫn, cô ta mắng bọn ta nhưng bọn ta không so đo với cô ta, lúc đó đã đi rồi, các học sinh tại đó cũng nhìn thấy”.
Tần trưởng lão nhìn Diệp Quân: “Ngươi là đệ tử tạp dịch à?”
Diệp Quân gật đầu: “Dọn dẹp thư viện”.
Tần trưởng lão nhìn Diệp Quân một lúc, sau đó hỏi: “Ngươi có thể ra ngoài rồi”.
Dĩ nhiên ông ta không nghĩ một đệ tử tạp dịch có thể giết một học sinh ngoại viện, có nói thế nào thì Chu Điệp đó cũng là võ giả cấp ba.
Diệp Quân không đi mà nhìn Chúc Hạnh Nhiễm ở một bên: “Trưởng lão, Chúc cô nương…”
Tần trưởng lão híp mắt: “Có liên quan đến ngươi sao?”
Diệp Quân giải thích: “Tối qua ta và cô ấy đi cùng nhau, rất nhiều học viên đều nhìn thấy”.
Tần trưởng lão mặt không cảm xúc: “Vậy thì ngươi ở lại, Chúc Hạnh Nhiễm ra ngoài đợi trước đi”.
Chúc Hạnh Nhiễm nhìn Diệp Quân, sau đó đứng lên đi ra ngoài, sắc mặt cô ta không tốt lắm.
Chúc Hạnh Nhiễm đi rồi, trong điện chỉ còn lại Diệp Quân và Tần trưởng lão.
Tần trưởng lão nhìn Diệp Quân: “Ta biết ngươi không có khả năng giết Chu Điệp, nhưng Chúc Hạnh Nhiễm thì có”.
Diệp Quân giải thích: “Trưởng lão, tối qua Chúc cô nương và ta…”
Tần trưởng lão ngắt lời Diệp Quân: “Ngươi làm việc ở thư viện à?”
Diệp Quân gật đầu.
Tần trưởng lão nhìn hắn: “Bắt đầu từ ngày mai, bổng lộc hàng tháng của ngươi tăng thêm ba linh tinh”.
Diệp Quân sửng sốt.
Tần trưởng lão nói tiếp: “Ta biết ngươi không có năng lực giết Chu Điệp, nhưng Chúc Hạnh Nhiễm và Chu Điệp trước giờ đã có mâu thuẫn với nhau, hơn nữa cô ta hoàn toàn có khả năng giết Chu Điệp, ngươi… hiểu ý của ta chứ?”
Đối phương nói đến đây, Diệp Quân đã hiểu được.
Ông già này không tìm được hung thủ thật nên muốn để Chúc Hạnh Nhiễm gánh tội.
Xem ra lai lịch của Chu Điệp này không đơn giản.
Diệp Quân ngẫm nghĩ rồi nói: “Tần trưởng lão, làm thế có phải không ổn lắm không?”
Tần trưởng lão híp mắt: “Ngươi chắc chứ?”
Diệp Quân gật đầu: “Vì chuyện này quả thật không liên quan đến Chúc cô nương”.
Tần trưởng lão nhìn Diệp Quân: “Chẳng trách ngươi chỉ có thể làm đệ tử tạp dịch, cả đời này ngươi đều chỉ có thể làm đệ tử tạp dịch”.
Diệp Quân mỉm cười nói: “Ông nội ta cũng từng làm đệ tử tạp dịch”.
Tần trưởng lão chế nhạo: “Thì ra cả nhà ngươi đều là đệ tử tạp dịch, thảo nào”.
Nói rồi ông ta vung tay lên: “Cút đi”.
Chương 2308: Ta hiểu thật mà
Diệp Quân: “Chuyện này không liên quan đến Chúc cô nương, trưởng lão…”
Tần trưởng lão bỗng đập lên bàn một cái, ông ta tức giận nhìn Diệp Quân: “Ta nói cho ngươi biết cái chết của Chu Điệp là do Chúc Hạnh Nhiễm làm…”
Trong thư viện, nếu muốn ai gánh tội, Chúc Hạnh Nhiễm chắc chắn là người thích hợp nhất, vì không có tiền, không có quyền, không có thế.
Diệp Quân bỗng lấy một chiếc nhẫn ra đặt trước mặt Tần trưởng lão, trong chiếc nhẫn vừa đủ một trăm linh tinh.
Thấy thế Tần trưởng lão sửng sốt.
Diệp Quân nói: “Tần trưởng lão, ta đến đây với Long Đại tiểu thư, mà Chúc Hạnh Nhiễm cô nương là bạn của Long Đại tiểu thư. Trước đó Long Đại tiểu thư đã từng giải thích chuyện này không liên quan đến Chúc Hạnh Nhiễm cô nương rồi”.
Long Đại!
Nghe Diệp Quân nói thế, Tần trưởng lão biến sắc, đây không phải là người mà ông ta có thể chọc vào.
Nhưng ông ta lại hơi nghi ngờ.
Diệp Quân lại nói: “Nếu Tần trưởng lão không tin, có thể đi hỏi Long Đại tiểu thư bất cứ lúc nào”.
Nghe Diệp Quân nói một cách bình tĩnh tự tin như vậy, Tần trưởng lão do dự một chốc, sau đó vẻ mặt dịu đi không ít: “Thì ra là bạn của Long Đại tiểu thư, đây rõ ràng chỉ là hiểu lầm, hiểu lầm…”
Ông ta không chắc những lời Diệp Quân nói là thật hay giả, nhưng thà tin chuyện này là thật còn hơn là không tin.
Ngộ nhỡ là thật tức là đắc tội với Long Đại.
Ông ta không dám đắc tội với Long Đại.
Hơn nữa Đại Lục bị vứt bỏ sắp có biến cố, lúc này mà đắc tội với Long Đại thì là tự tìm đường chết.
Diệp Quân không nói gì, đứng dậy rời đi.
Sau khi ra ngoài, Diệp Quân nhìn thấy Chúc Hạnh Nhiễm ở một bên, chỉ thấy sắc mặt cô ta trắng bệch, hai tay siết chặt.
Diệp Quân thầm thở dài.
Hắn biết, nếu không gặp hắn, Chúc Hạnh Nhiễm có thể sẽ bị kéo ra gánh tội, đối mặt với tình huống này, một người không có quyền thế như cô ta hoàn toàn không có cách giải quyết nào khác, thậm chí không có chỗ để kêu oan.
Thật ra có nhiều lúc thế đạo này đen tối đến mức không chấp nhận được.
Diệp Quân không suy nghĩ nữa, hắn bước đến trước mặt Chúc Hạnh Nhiễm, sau đó nói: “Không sao nữa rồi”.
Chúc Hạnh Nhiễm nhìn Diệp Quân: “Ông ta…”
Diệp Quân lại nói: “Không có việc gì”.
Chúc Hạnh Nhiễm nhìn Diệp Quân, không nói gì.
Diệp Quân nói: “Đi chăm chỉ tu luyện đi”.
Nói rồi hắn xoay người rời đi.
Chúc Hạnh Nhiễm nhìn bóng lưng hắn, hồi lâu cũng không nói gì.
Diệp Quân đi một vòng quay học viện, cuối cùng hắn tìm được sảnh Thần Miếu, hắn chưa quên hôm nay phải tham gia tiệc sinh nhật của Long Đại.
Lúc hắn đến sảnh Thần Miếu, một thị vệ bỗng bước đến ngăn hắn lại, Diệp Quân lấy thiệp mời ra.
Thị vệ nhìn thiệp mời trong tay hắn, cau mày: “Không phải là ngươi nhặt được đó chứ?”
Diệp Quân cười nói: “Vậy ngươi có muốn vào trong hỏi thử xem không?”
Thị vệ nhìn hắn, lại nhìn thiệp mời, sau đó nói: “Vào đi”.
Diệp Quân nhận lấy thiệp mời, đi vào trong đại điện, đại điện rất rộng lớn, trang trí rất xa hoa, lúc này đã có không ít người đến rồi.
Diệp Quân liếc mắt đã nhìn thấy Long Đại, hôm nay cô ta mặc một bộ váy dài màu tím, bớt đi khí thế anh kiệt, trở nên nho nhã hơn, cô ta đứng giữa đám đông giống như vì sao ôm lấy vầng trăng, rất chói mắt.
Lúc này Long Đại cũng nhìn thấy hắn, cô ta vội chạy đến trước mặt Diệp Quân, mỉm cười: “Sư… Diệp công tử”.
Diệp Quân cười nói: “Chúc mừng sinh nhật”.
Long Đại cười: “Cảm ơn”.
“Long Đại, vị này là?”
Lúc này một người đàn ông mặc áo gấm bước đến, cười hỏi.
Long Đại cười nói: “Đây là Diệp Quân công tử, bạn của ta”.
Bạn!
Vừa nghe nói thế, mọi người trong đó đều rất ngạc nhiên, vì cách Diệp Quân ăn mặc là của đệ tử tạp dịch.
Người đàn ông mặc áo gấm cũng hơi giật mình, gã vừa định nói gì đó thì Long Đại đã nắm lấy cánh tay Diệp Quân đi đến đằng xa.
Nhìn thấy thế, ánh mắt người đàn ông mặc áo gấm sa sầm.
Long Đại kéo Diệp Quân ra khỏi đại điện rồi đi lên tầng cao nhất của sảnh Thần Miếu, cô ta kéo Diệp Quân ngồi trên tầng cao nhất, từ vị trí này có thể nhìn thấy được gần hết học viện Thần Miếu, tầm nhìn rất tốt.
Diệp Quân cười nói: “Cô muốn để ta trở thành tình địch chung của mọi người à?”
Dĩ nhiên hắn có thể nhìn ra được có rất nhiều người trong đại sảnh thích Long Đại, đương nhiên đây là chuyện bình thường, thân phận của Long Đại không hề đơn giản, hơn nữa cô ta còn rất xinh đẹp, quả thật là cô gái vừa giàu vừa đẹp.
Long Đại quay đầu lại nhìn Diệp Quân, mỉm cười nói: “Sư phụ sẽ không để ý đến suy nghĩ của họ, đúng không?”
Diệp Quân cười nói: “Tại sao lại nói thế?”
Long Đại lắc đầu: “Không biết, dù sao cũng là trực giác”.
Diệp Quân khẽ cười, sau đó nói: “Hình như hôm nay cô không được vui lắm nhỉ”.
Long Đại nói: “Sư phụ, ta sắp phải đi rồi”.
Diệp Quân nhíu mày: “Rời khỏi Đại Lục bị vứt bỏ này à?”
Long Đại gật đầu: “Quay về Thiên Giới”.
Diệp Quân nói: “Lưu luyến nơi này à?”
Long Đại thấp giọng thở dài: “Sau khi về, ta phải kế thừa gia nghiệp”.
Nói rồi cô ta quay sang nhìn Diệp Quân: “Người có biết không? Từ khi sinh ra đến nay, ta đã phải gánh vác trọng trách của gia tộc… Mặc dù nhà ta có cơ nghiệp rất lớn nhưng thực sự ta cảm thấy rất đau khổ. Sư phụ, người có hiểu nỗi đau đó không?”
Diệp Quân ngẫm nghĩ, sau đó gật đầu: “Ta hiểu…”
Long Đại lắc đầu: “Người không hiểu…”
Diệp Quân nghiêm túc nói: “Ta hiểu thật”.
Long Đại vẫn lắc đầu: “Người hoàn toàn không hiểu…”
Diệp Quân: “…”
…
Chương 2309: Thiên Huyền Lệnh
Diệp Quân và Long Đại ngồi trên sân thượng, Long Đại không chút do dự nắm lấy cánh tay hắn, lộ ra vẻ mặt buồn bã.
Diệp Quân cười nói: “Cô không muốn thừa kế gia nghiệp à?”
Long Đại gật đầu.
Diệp Quân cười nói: “Muốn tự do tự tại?”
Long Đại khẽ gật đầu: “Đúng thế”.
Nói rồi cô ta ngẩng đầu lên nhìn hoàng hôn phía xa khẽ nói: “Sư phụ, ta không muốn kết hôn thương mại với người khác”.
Diệp Quân nhíu mày: “Kết hôn thương mại?”
Long Đại gật đầu: “Đúng thế”.
Diệp Quân nói: “Vậy thì đừng kết hôn nữa”.
Long Đại lắc đầu: “Không được, vì vấn đề này liên quan đến sự tồn vong của gia tộc bọn ta, ta không có sự lựa chọn nào khác”.
Diệp Quân hơi thắc mắc: “Là sao?”
Long Đại do dự, sau đó nói: “Sư phụ biết thư viện Quan Huyên chứ?”
Diệp Quân sửng sốt, ngạc nhiên nói: “Thư viện Quan Huyên?”
Long Đại gật đầu: “Ừ…”
Nói rồi vẻ mặt cô ta bỗng trở nên nghiêm nghị: “Đó là một thế lực cực kỳ đáng sợ, nghe nói bọn họ khống chế rất nhiều vũ trụ, uy lực lớn đến mức không thể tưởng tượng được…”
Diệp Quân hơi ngờ vực: “Họ thì có liên quan gì đến chuyện của cô?”
Long Đại khẽ gật đầu: “Người của thư viện Quan Huyên từng đến Thiên Giới, họ đề nghị Thiên Giới gia nhập vào thư viện Quan Huyên. Lúc đầu bọn ta không đồng ý nhưng về sau Thiên Giới đành phải đồng ý”.
Diệp Quân nhíu mày: “Ý là sao?”
Long Đại thấp giọng thở dài: “Vì những gì họ cho quá nhiều”.
Diệp Quân: “…”
Long Đại nói tiếp: “Hơn nữa sau đó bọn ta nhận ra Thiên Giới hoàn toàn không thể so sánh được, ngẫu nhiên chọn một người từ trong số đó cũng có thể nghiền nát tất cả người mạnh nhất trong Thiên Giới bọn ta. Dĩ nhiên chủ yếu là họ thật sự có thể giúp Thiên Giới bọn ta, bọn ta cũng không thể từ chối họ, những người phản đối trước đó giờ lại đã trở thành người bảo vệ trung thành của thư viện Quan Huyên”.
Diệp Quân nói: “Đây là chuyện tốt mà”.
Long Đại khẽ gật đầu: “Là chuyện tốt”.
Diệp Quân quay sang nhìn Long Đại: “Nói chuyện của cô xem”.
Long Đại trầm giọng nói: “Sau khi Thiên Giới bắt đầu tiếp xúc với thư viện Quan Huyên, bọn ta bắt đầu tiếp xúc với vài thế lực ở đó, sau đó nhà họ Long bọn ta quen với một gia tộc bên đó, thiếu niên của một gia tộc bên đó thích ta, sau đó muốn làm thông gia với nhà họ Long”.
Diệp Quân nói: “Chuyện kết hôn này phải có sự chấp thuận của hai bên mới được, cô có thể từ chối”.
Long Đại lắc đầu: “Không thể, gia tộc đó rất có thực lực ở thư viện Quan Huyên”.
Diệp Quân hơi tò mò: “Gia tộc nào?”
Long Đại khẽ lắc đầu: “Có nói sư phụ cũng không biết đâu”.
Diệp Quân cười nói: “Cô nói thử xem”.
Long Đại nói: “Nhà họ Triệu”.
Diệp Quân nhíu mày.
Long Đại mỉm cười: “Không biết đâu nhỉ?”
Diệp Quân im lặng.
Hắn quả thật không biết…
Chủ yếu là các gia tộc lớn nhỏ ở vũ trụ Quan Huyên quá nhiều, chắc chắn có đến một trăm vạn, dĩ nhiên hắn không thể nhớ hết tất cả gia tộc.
Long Đại bỗng xòe tay ra, một lệnh bài màu đen xuất hiện trong tay cô ta, cô ta đưa lệnh bài cho Diệp Quân.
Diệp Quân ngờ vực: “Đây là?”
Long Đại nói: “Thiên Huyền Lệnh”.
Diệp Quân khó hiểu: “Có tác dụng gì?”
Long Đại nhìn Diệp Quân: “Sư phụ, không lâu nữa Đại lục bị vứt bỏ này sẽ bị hủy diệt hoàn toàn”.
Diệp Quân nhíu mày: “Có ý gì?”
Long Đại khẽ nói: “Một gia tộc lớn tên là nhà họ Trần ở vũ trụ Quan Huyên thích Đại lục bị vứt bỏ này”.
Diệp Quân híp mắt: “Họ thích Đại lục bị vứt bỏ này? Là sao? Cô nói rõ xem nào”.
Long Đại giải thích: “Mặc dù Đại lục bị vứt bỏ này đã cạn kiệt linh khí nhưng lại rất giàu tài nguyên khoáng sản. Thật ra tài nguyên khoáng sản mà người tị nạn khai thác là do các thế lực lớn ở Thiên Giới kiểm soát, nhưng nền văn minh Thiên Giới không phát triển, thế nên chỉ có thể dựa vào kiểu đào thủ công này, nhưng nhà họ Trần thì khác, họ đến từ vũ trụ Quan Huyên, có công nghệ rất tiên tiến và lớn mạnh. Bây giờ họ đã đánh bại được các thế lực lớn ở Thiên Giới, cả Đại lục bị vứt bỏ đều là của nhà họ Trần”.
Cô ta quay sang nhìn Diệp Quân: “Ta từng nghe ngóng được họ có thể khai thác hết tài nguyên khoáng sản ở cả Đại lục bị vứt bỏ trong vòng một năm. Nói cách khác, trong vòng một năm, nham thạch nằm sâu dưới lòng đất trong Đại lục bị vứt bỏ sẽ chảy ra ngoài, sau đó tất cả sinh vật trên bề mặt này đều sẽ chết”.
Diệp Quân híp mắt: “Lẽ nào nhà họ Trần không biết Đại lục này còn khá nhiều sinh vật sao?”
Long Đại gật đầu: “Biết chứ, nhưng họ không thể sơ tán hết tất cả mọi người đi vì rất tốn kém. Nói một cách đơn giản, chỉ có những người có mối quan hệ mới có thể rời khỏi đây trước thông qua vài kênh đặc biệt, hơn nữa nhận được một số tiền bồi thường nhất định, còn những người còn lại chỉ có thể tự sinh tự diệt…”
Diệp Quân sầm mặt: “Đây là phạm pháp”.
Long Đại khẽ lắc đầu: “Đây là lục địa chết, bây giờ những người ở trên đây đều là vài người bình thường, không có tu vi, những người như vậy hoàn toàn không có giá trị gì với những người bên trên, thế nên họ không thể tiêu tốn số tiền lớn vì những người này”.
Sắc mặt Diệp Quân sa sầm, không nói gì.
Long Đại nói tiếp: “Còn có ba ngày nữa, ba ngày sau sẽ có một chiếc phi thuyền xuất hiện ở trong học viện Thần Miếu này, đến lúc đó sư phụ có thể cầm theo Thiên Huyền Lệnh này để rời khỏi đây”.
Diệp Quân quay sang nhìn Long Đại: “Còn cô thì sao?”
Long Đại mỉm cười: “Lát nữa ta phải đi rồi”.
Diệp Quân nói: “Rời khỏi đây?”
Long Đại gật đầu, cô ta lại đưa một chiếc nhẫn cho Diệp Quân: “Sư phụ, cho sư phụ cái này”.
Chương 2310: Bị bỏ rơi lần nữa
Diệp Quân nhìn chiếc nhẫn, bên trong có bảy trăm linh tinh, đây là tất cả số linh tinh ở đây của cô ta.
Long Đại đứng dậy, cười nói: “Sư phụ, có thời gian rảnh đến nhà họ Long ở Thiên Giới của ta nhé”.
Lúc này, một con rồng ưng khổng lồ bỗng từ trên trời bay đến, một lúc sau nó bay đến trước mặt Long Đại và Diệp Quân, trên lưng rồng ưng còn có một người đàn ông mặc áo choàng đen, ông lão nhìn Diệp Quân bằng ánh mắt không thiện cảm, vì người này thấy Long Đại khá thân thiết với Diệp Quân.
Long Đại nhìn Diệp Quân, mỉm cười nói: “Sư phụ, nhớ đến nhà họ Long ở Thiên Giới thăm ta…”
Nói xong, cô ta bước lên lưng rồng ưng.
Rồng ưng kêu lên một tiếng trầm thấp, sau đó chậm rãi bay lên rồi bay lên trời.
Diệp Quân nhìn con rồng ưng đó, Long Đại ở trên lưng rồng ưng vẫn còn đang vẫy tay.
Diệp Quân mỉm cười, cũng vẫy tay với cô ta, mãi đến khi Long Đại biến mất ở tận cuối chân trời, hắn mới thu lại tầm nhìn.
Diệp Quân khẽ nói: “Nhà họ Trần…”
Khi Diệp Quân quay trở lại thư viện mới phát hiện học viện Thần Miếu có gì đó không ổn, vì học viện bắt đầu cho ngừng các lớp học, tất cả giáo viên có vẻ đều rất bận rộn.
Long Đại nói phải ba ngày nữa phi thuyền mới đến, thế nhưng ngày hôm sau, một phi thuyền dừng lại trước cổng học viện Thần Miếu.
Liên tục có người lên phi thuyền.
Nhưng rất nhiều người đều không biết có chuyện gì, chỉ tò mò nhìn theo.
Khi có vài người nhận ra quản lý cấp cao học viện Thần Miếu và vài học sinh có điều kiện đều bắt đầu lên phi thuyền, mọi người mới nhận ra có gì đó không đúng.
Chẳng mấy chốc chiếc phi thuyền đó chở đầy người rời đi.
Sau khi những người đó rời đi, chuyện Thiên Huyền Lệnh mới lan truyền trong học viện.
Trong phút chốc, cả học viện đều hoảng sợ, sau đó cả học viện trở nên hỗn loạn, không chỉ học viện, mà cả Đại lục bị vứt rơi cũng bắt đầu hỗn loạn khi tin tức truyền đi.
Họ không ngờ họ lại bị vứt bỏ lần thứ hai.
…
Trong tinh không bên Đại lục bị vứt bỏ, một thiếu niên và một ông lão đang nhìn xuống dưới, thiếu niên mặc bộ đồ gấm, có vẻ rất quý phái.
Ông lão nhìn Đại lục bị vứt bỏ bên dưới, do dự một lúc, sau đó nói: “Thiếu chủ, xác định ngày mai bắt đầu sao?”
Thiếu niên chính là Trần Nhất Thiên – thiếu chủ nhà họ Trần.
Trần Nhất Thiên mỉm cười: “Chậm trễ một ngày thì kiếm tiền ít đi một ngày”.
Ông lão nhắc: “Thiếu chủ, quy định Quan Huyên Pháp..."
Trần Nhất Thiên lắc đầu: “Mục thúc, Quan Huyên Pháp là chết, con người mới là vật sống”.
Ông lão muốn nói lại thôi.
Trần Nhất Thiên bình tĩnh nói: “Nếu làm theo Quan Huyên Pháp thì không thể kiếm được tiền…”
Nói rồi gã mỉm cười: “Thứ có thể kiếm được tiền là những luật pháp bị Quan Huyên Pháp cấm”.
Ông lão do dự, sau đó nghiêm túc nói: “Thiếu chủ hẳn đã từng nghe chuyện của tộc Thiên Long, dạo này thư viện bắt đầu điều tra toàn bộ, ta nghĩ chúng ta vẫn nên cẩn thận thì hơn”.
Trần Nhất Thiên cười nói: “Không sao, nơi này núi cao, hoàng đế lại xa, cách rất xa vũ trụ Quan Huyên, thư viện không có khả năng quản lý đến đây”.
Ông lão trầm giọng nói: “Chỉ sợ có người tiết lộ chuyện này ra ngoài”.
Trần Nhất Thiên khẽ cười: “Ai dám?”
Ông lão nhìn Trần Nhất Thiên, không nói gì.
Trần Nhất Thiên nói tiếp: “Những thế lực ở Thiên Giới đó đều được hưởng lợi, hơn nữa sau này nếu muốn có nhiều lợi ích hơn thì chúng chỉ có thể trông cậy vào nhà họ Trần chúng ta, thế nên họ không thể đắc tội với chúng ta. Về đám dân thường bên dưới…”
Nói rồi gã nhìn về Đại lục bị vứt bỏ phía dưới, mỉm cười nói: “Những người như họ sống cũng đau khổ, ta để họ đi đầu thai trước để họ bớt đau khổ hơn, nói đến cùng ta vẫn đang làm chuyện tốt”.
Nói rồi gã xoay người rời đi.
Ông lão nhìn Đại lục bị vứt bỏ bên dưới, khẽ lắc đầu, xoay người rời đi.
…
Lúc này, Đại lục bị vứt bỏ đã hoàn toàn hỗn loạn, vốn dĩ đã không có trật tự gì, bây giờ biết được cả đại lục sẽ bị phá hủy hoàn toàn trong một tháng, một chút trật tự còn lại đã biến mất trong thoáng chốc.
Điều đáng sợ nhất là nghe nói có những thế lực ở Thiên Giới sẽ phái một phi thuyền khác xuống một ngày sau đó, nhưng cần có Thiên Huyền Lệnh mới có thể lên được, mà muốn mua một Thiên Huyền Lệnh thì cần năm trăm linh tinh.
Năm trăm!
Thế là tất cả mọi người điên cuồng cướp giật, mong có thể lấy được linh tinh để mua Thiên Huyền Lệnh.
Lúc này ngay cả thư viện Thần Miều mỗi ngày đều có người chết thảm…
Cướp giật!
Điên cuồng!
Đủ kiểu bạo lực…
Hôm nay Diệp Quân gặp Chúc Đào và thím Khương ở trước cổng.
Hai người vác bao lớn bao nhỏ, trong tay Chúc Đào cầm một cái cuốc, trước trán gã quấn một lớp vải, miếng vải thấm máu, mà cách họ không xa có một cô bé, cô bé đang túm đầu một người đàn ông, vừa đâm thật mạnh vừa đếm: “Hai trăm, hai trăm lẻ một, hai trăm lẻ hai…”
Chúc Đào: “…”
Thím Khương: “…”