-
Chương 2311-2315
Chương 2311: Ta sẽ trả
Lúc này, Táng Cương như nhận ra điều gì, cô bé ngẩng đầu nhìn Diệp Quân, thu con dao lại rồi quay người rời đi.
Diệp Quân nhìn Táng Cương biến mất ở đằng xa, hắn vội đi đến trước mặt hai người Chúc Đào: “Đào huynh, thím Khương, sao hai người lại đến đây?”
Nhìn thấy Diệp Quân, Chúc Đào vội nói: “Diệp đệ, ngươi có nhìn thấy Tiểu Hạnh đâu không?”
Diệp Quân nói: “Đi, ta dẫn hai người đi tìm cô ấy”.
Nói rồi hắn dẫn hai người vào trường học viện, lúc này học viện vô cùng hỗn loạn, Chúc Đào đang ôm chặt cái cuốc, mặt cũng lộ ra vẻ dữ tợn. Mặc dù gã là người tốt bụng nhưng lại không phải kẻ ngốc, dĩ nhiên lúc này phải hung hăng mới có thể sống.
Trên đường đi, mấy người Diệp Quân nhìn thấy rất nhiều thi thể, thấy cảnh tượng này, Chúc Đào bỗng thấp giọng thở dài, khẽ nói: “Thế giới này…”
Chẳng mấy chốc Diệp Quân dẫn họ đi tìm Chúc Hạnh Nhiễm đang tu luyện trong rừng trúc, khi nhìn thấy Chúc Đào và thím Khương, sắc mặt Chúc Hạnh Nhiễm tối sầm.
Lúc thấy Chúc Hạnh Nhiễm không sao, Chúc Đào và thím Khương đều thở phào.
Diệp Quân nhìn Chúc Hạnh Nhiễm sắc mặt hơi khó coi, không nói gì.
Diệp Quân nói: “Chúng ta đi ăn cơm trước đi”.
Bên ngoài rất hỗn loạn, dĩ nhiên họ không thể đi ra ngoài, Diệp Quân dẫn họ đến nhà ăn, lúc này nơi đây cũng rất lộn xộn, Diệp Quân tùy tiện dọn dẹp một chút, sau đó đi vào nhà ăn lấy một ít thức ăn.
Hai vợ chồng Chúc Đào đã lâu rồi chưa ăn cơm, ăn như hổ đói.
Chúc Hạnh Nhiễm ngồi ở một bên không nói gì.
Ăn xong, Chúc Đào lau miệng, sau đó nhìn Diệp Quân: “Diệp đệ, những gì đám người kia nói là thật sao? Thế giới này của chúng ta sắp bị hủy diệt”.
Diệp Quân gật đầu: “Có lẽ là thế”.
Sắc mặt Chúc Đào và thím Khương trở nên trắng bệch.
Diệp Quân nói: “Nghỉ ngơi trước đi, ngày mai chúng ta xem tình hình ra sao”.
Diệp Quân vừa quay về thư viện, Chúc Đào đi theo, Diệp Quân xoay người nhìn gã: “Đào huynh?”
Chúc Đào bỗng quỳ xuống đất.
Diệp Quân vội đỡ gã dậy: “Đào huynh, huynh làm gì thế?”
Chúc Đào lắc đầu: “Diệp đệ, ta và vợ ta đều chỉ là những người số mệnh đê hèn, bọn ta không sợ chết, chết cũng chẳng sao. Nhưng Tiểu Hạnh vẫn còn trẻ, nó không thể chết ở đây, ta… ta thực sự không còn cách nào khác, ta…”
Diệp Quân im lặng hồi lâu, sau đó bỗng lấy Thiên Huyền Lệnh mà Long Đại đưa cho hắn: “Đào huynh, huynh cầm đi”.
Chúc Đào ngơ ngác: “Đây…”
Diệp Quân nói: “Đây là Thiên Huyền Lệnh, cầm lệnh bài này đi thì có thể lên phi thuyền rời khỏi đây”.
Chúc Đào sửng sốt, sau đó lập tức khấu đầu, khóc không thành tiếng.
Một lúc sau, nhìn Chúc Đào rời đi, Diệp Quân thấp giọng thở dài.
Tiểu Tháp nói: “Sao thế?”
Diệp Quân khẽ lắc đầu: “Ta chỉ là hơi cảm khái, chỉ là một ý nghĩ của một số người bên trên có thể quyết định sự sống chết của rất nhiều người bên dưới, đến chết những người này còn không biết mình chết thế nào…”
Tiểu Tháp lặng thinh không nói.
Ngay lúc này Chúc Hạnh Nhiễm đi đến, Diệp Quân nhìn cô ta, trong tay cô ta cầm Thiên Huyền Lệnh mà hắn vừa đưa cho Chúc Đào.
Diệp Quân nhìn cô ta, không nói gì.
Chúc Hạnh Nhiễm nhìn Diệp Quân: “Cái này là ngươi đưa cho ông ấy à?”
Diệp Quân nói: “Là ta đưa cho cha cô”.
Chúc Hạnh Nhiễm im lặng hồi lâu rồi nói: “Ta nợ ngươi, sau này sẽ trả lại cho ngươi”.
Nói rồi cô ta xoay người định đi.
Diệp Quân nói: “Khoan đã”.
Chúc Hạnh Nhiễm xoay người nhìn Diệp Quân, Diệp Quân nhìn cô ta: “Cô không nợ ta, người cô nợ là cha mẹ cô”.
Chúc Hạnh Nhiễm nhìn Diệp Quân: “Sao thế, ngươi muốn dạy dỗ ta sao?”
Diệp Quân nhíu mày.
Mắt Chúc Hạnh Nhiễm đỏ hoe nói: “Ngay từ khi ta hiểu chuyện, ta luôn nghĩ đến việc thoát khỏi gia đình mình, ta phải cố gắng, ta muốn thoát khỏi sự hổ thẹn về thân phận của mình, ta muốn sống một cách có tôn nghiêm, lẽ nào là sai?”
Diệp Quân nhìn cô ta: “Cô nghĩ cô có cha mẹ như vậy là mất mặt lắm sao?”
Chúc Hạnh Nhiễm tức giận nói: “Lẽ nào không phải?”
Diệp Quân bỗng đứng dậy đi đến trước mặt Chúc Hạnh Nhiễm, sau đó tát cô ta một bạt tai.
Bốp!
Mặt phải của Chúc Hạnh Nhiễm đỏ lên.
Cô ta không đánh trả, chỉ là tức giận nhìn Diệp Quân.
Diệp Quân nhìn cô ta bằng ánh mắt cực kỳ bình tĩnh: “Cha mẹ cô tuy nghèo nhưng không hề độc ác, ngược lại họ rất tốt bụng. Tất nhiên, họ đúng là không cho cô một cuộc sống giàu có, nhưng họ đã cho cô tất cả những gì họ có, không có họ, cô thậm chí còn không có được cuộc sống hiện tại”.
Chúc Hạnh Nhiễm tức giận nói: “Vậy tại sao họ lại sinh ra ta? Ta…”
Diệp Quân bỗng rút kiếm từ trên thắt lưng Chúc Hạnh Nhiễm ra: “Nếu cô đã cho rằng không đến thế giới này thì sẽ không đau khổ, vậy thì cô tự sát đi. Một khi đã chết thì không cần phải đau khổ nữa”.
Chúc Hạnh Nhiễm tức giận nhìn Diệp Quân, vành mắt đỏ hoe.
Diệp Quân ném kiếm vào trong tay cô ta, xoay người rời đi.
Chúc Hạnh Nhiễm cầm kiếm trong tay, hai mắt nhắm lại: “Ta nợ ngươi, ta nhất định sẽ trả, nhất định sẽ trả, còn có họ nữa…”
Ngày hôm sau.
Tin đồn không hề sai, ngày hôm sau lại có một chiếc phi thuyền xuất hiện trước cổng học viện.
Rất nhiều học viên lập tức ùa tới, nhưng chẳng bao lâu sau, những học viện đó lại lùi lại, vì có ba cường giả cấp Tông Sư đứng trước phi thuyền, chỉ ba luồng uy lực đã khiến đám người ở đó chấn động.
Lúc này, một ông lão trong đó chậm rãi bước ra, ông lão liếc nhìn đám người xung quanh rồi nói: “Năm trăm viên linh tinh mới có thể mua được Thiên Huyền Lệnh. Chỉ người có Thiên Huyền Lệnh mới có thể lên phi thuyền, nếu không ai, bất cứ ai dám tới gần phi thuyền sẽ bị giết ngay không thương tiếc”.
Năm trăm linh tinh.
Đám người ở đó nhốn nháo, chẳng bao lâu sau đã có người đến gặp ông lão để mua Thiên Huyền Lệnh, tuy người không nhiều nhưng vẫn có vài người lần lượt lên phi thuyền.
Chương 2312: Khai quật tàn bạo
Lúc này, Diệp Quân nhìn thấy một bóng người quen thuộc, chính là Chúc Hạnh Nhiễm, cô ta cầm kiếm và Thiên Huyền Lệnh đi đến trước mặt ông lão, khi ông lão cầm lấy Thiên Huyền Lệnh trong tay cô ta, ông ta nhìn Chúc Hạnh Nhiễm, sau đó nói: “Vào đi”.
Chúc Hạnh Nhiễm đi vào phi thuyền, lúc đến cửa cô ta quay đầu nhìn xuống dưới, Chúc Đào và thím Khương bên dưới đang vẫy tay với cô ta: “Tiểu Hạnh…”
Chúc Hạnh Nhiễm im lặng hồi lâu, sau đó dời tầm mắt sang Diệp Quân, lúc này Diệp Quân đã không còn nhìn cô ta nữa.
Chúc Hạnh Nhiễm nhìn chằm chằm Diệp Quân, sau đó xoay người đi vào phi thuyền.
Bên dưới liên tục có người đi vào phi thuyền.
Đám người xung quanh ngày càng bất an, họ muốn chạy sang đó nhưng lại sợ ba Tông Sư.
“Xông lên!”
Lúc này, đột nhiên có người hét lớn lên, sau đó một người đàn ông lao tới, nhưng y chưa kịp đến gần phi thuyền thì đã bị một Tông Sư giết chết, nhưng vẫn có người không sợ chết lao đến.
Sau khi ba Tông Sư cùng ra tay, chỉ thoáng chốc đã có hơn hai mươi người bị giết tại chỗ, đòn sát thương như sấm sét này lập tức khiến tất cả mọi người đều sợ hãi, không ai dám xông tới trước.
Trên phi thuyền, ông lão đó nhìn đám người xung quanh, sau đó nói: “Đi thôi”.
Nói rồi ông ta dẫn mọi người xoay người rời đi.
Nhìn đám người đó đi vào trong phi thuyền, người xung quanh cảm thấy tuyệt vọng.
Họ biết đây là cách duy nhất để rời khỏi nơi này, thế là rất nhiều người lao tới như điên, nhưng sau khi phi thuyền khởi động, một luồng không khí cực mạnh cuốn hết những người đó.
Chẳng mấy chốc phi thuyền đó bay lên trời rồi biến mất.
Cách đó không xa, Chúc Đào kéo thím Khương sang một bên, gã kéo thím Khương ngồi xuống, sau đó lấy một miếng bánh nhân thịt từ trong ngực ra đặt vào tay thím Khương.
Thím Khương nhìn bánh nhân thịt trong tay, hơi ngạc nhiên: “Ngươi lấy ở đâu ra đây?”
Chúc Đào cong môi cười: “Ăn đi”.
Thím Khương không ăn, chỉ im lặng không nói.
Chúc Đào bỗng kéo tay thím Khương, khẽ nói: “Mấy năm nay đi theo ta… chịu khổ rồi”.
Thím Khương lắc đầu: “Chịu khổ gì chứ, bà đây lại chẳng phải thiên tiên, ta thế này có thể tìm được người như ngươi như thế này, dù sao ta cũng kiếm được hời rồi”.
Chúc Đào cười gượng.
Thím Khương trở tay nắm lấy tay Chúc Đào, bà ta chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng: “Ta không sợ chết… thật ra chết có lẽ thực sự là một sự giải thoát cho chúng ta, nhưng ta vẫn hơi lo lắng cho Tiểu Hạnh, lòng tự tôn của con bé quá mạnh, ta sợ nó sẽ có cuộc sống không tốt ở đó…”
Chúc Đào ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, khẽ nói: “Mong rằng sau khi đến thế giới khác, nó có thể sống vui vẻ hơn…”
…
Sau khi phi thuyền rời đi, đột nhiên có vô số tia sáng chiếu xuống từ không trung Đại lục bị vứt bỏ này, từng vật lớn trong cột sáng đó rơi thẳng xuống.
Xe quặng phi thuyền.
Đây là xe lấy quặng do Tiên Bảo Các chế tạo, khai thác đá quặng của một tinh cầu, một trăm chiếc chỉ cần một tháng là có thể hoàn thành.
Sau khi những chiếc xe quặng của phi thuyền rơi xuống đất, khiến mặt đất xuất hiện một hố sâu cực lớn. Nó đi vào phần sâu nhất của lõi trái đất, đá quặng mà chúng thu thập được sẽ tự động ngưng tụ, biến thành quặng có chất lượng cao hơn.
Khi chúng đi vào sâu hơn, các địa mạch bắt đầu bị phá hủy, rất nhiều nham thạch và chất độc phun ra từ sâu dưới lòng đất…
Khai quật tàn bạo!
Thật ra Tiên Bảo Các rất thận trọng trong việc sử dụng loại xe quặng phi thuyền này, chỉ sử dụng nó trên vài tinh cầu chết không có sự sống, vì sức phá hủy của loại xe quặng phi thuyền này là rất lớn, chúng có thể phá hủy hoàn toàn một hành tinh chỉ trong thời gian cực kỳ ngắn.
Trong học viện Thần Miếu, Diệp Quân nhìn lên bầu trời, ánh mắt lạnh lùng: “Xem ra, chuyện ở Thanh Châu vẫn chưa đủ để đe dọa tất cả thế lực”.
Việc hủy diệt một hành tinh vẫn còn sinh vật sống là điều mà Quan Huyên Pháp không cho phép, nhưng bây giờ lại có người dám công khai hành động như vậy, điều này chứng tỏ là không coi trọng Quan Huyên Pháp.
Tiểu Tháp nói: “Mặt đen tối ở thế giới này không thể tiêu trừ hết được, ngươi đừng nghĩ nhiều”.
Diệp Quân khẽ gật đầu: “Ta biết”.
Dĩ nhiên hắn sẽ không dao động đạo tâm của mình chỉ vì chút chuyện nhỏ này, như Tháp gia đã nói, thế giới này không thể đều chỉ có mặt tốt.
Thực ra bây giờ điều hắn mong đợi hơn là việc thực hiện Quan Huyên Pháp một cách thực tế, đợi giải quyết xong chuyện ở đây, hắn phải thực hiện nó một cách triệt để.
Lúc này, Tiểu Tháp lại nói: “Nhưng đây cũng không phải là chuyện nhỏ, bây giờ vũ trụ Quan Huyên quá lớn, có rất nhiều vũ trụ tương đối xa đều thuộc quyền kiểm soát của vũ trụ Quan Huyên, mà những nơi như vậy thường tối tăm nhất, dù sao cũng là nơi xa chỗ hoàng đế”.
Ánh mắt Diệp Quân hiện lên sát ý: “Vẫn là do thư viện chưa đủ tàn nhẫn, thư viện cần một con dao khiến mọi người phải sợ…”
Chương 2313: Không bằng con chó
Sau khi trải qua vài chuyện, hắn đã hiểu được thư viện Quan Huyên không thể chỉ dựa vào lòng nhân từ để cai quản toàn bộ vũ trụ mà còn cần phải sử dụng những luật lệ nghiêm khắc.
Không dùng những luật lệ nghiêm khắc thì không thể trị được đám người táng tận lương tâm nào đó.
Tiểu Tháp bỗng nói: “Tiếp theo ngươi định thế nào?”
Diệp Quân nhìn xung quanh, sau đó nói: “Đại lục bị vứt bỏ này đã không hợp để sống nữa, phải bảo thư viện và Tiên Bảo Các giúp họ di cư”.
Tiểu Tháp nói: “Ngươi không khôi phục thân phận e là hơi khó”.
Diệp Quân nói: “Thử xem”.
Nói rồi hắn ngẩng đầu lên trời, ngay sau đó hắn bước đến trước rồi biến mất không thấy.
Tu vi khôi phục.
Diệp Quân tiến đến trước, lúc chân vừa đặt xuống thì đã đến Thiên Giới.
So với Đại lục bị vứt bỏ, Thiên Giới quả thực là thiên đường nhân gian, mặc dù linh khí ở đây không quá dày nhưng cũng tốt hơn Đại lục bị vứt bỏ rất nhiều.
Diệp Quân hơi thay đổi dung mạo của mình, bây giờ hắn chỉ giống trước đó bảy phần.
Hắn đến thư viện Quan Huyên, lúc này thư viện Quan Huyên đã tiến vào Thiên Giới nên thư viện Quan Huyên mở một phân viện ở đây.
Mặc dù mới mở, chỉ là một chi nhánh nhỏ nhưng thư viện Quan Huyên đã là thế lực siêu cấp hàng đầu ở đây rồi, thiên tài và yêu nghiệt của rất nhiều thế lực trên toàn Thiên Giới đều đã có mặt ở thư viện Quan Huyên.
Sau khi phân viện được mở, tức là Thiên Giới đã hoàn toàn thuộc về vũ trụ Quan Huyên.
Sau khi đến thư viện Quan Huyên, Diệp Quân đi thẳng đến một đại sảnh, trong đại sảnh có một người đàn ông trung niên đang đọc sách cổ, ông ta mặc trường bào sạch sẽ, toát ra khí tức tao nhã.
Người này chính là Chu Nhân Sách – viện chủ của thư viện Quan Huyên tại Thiên Giới.
Diệp Quân đột nhiên xuất hiện khiến Chu Nhân Sách sửng sốt, nhưng ông ta nhanh chóng bình tĩnh lại, ông ta nhìn Diệp Quân: “Ngươi là?”
Diệp Quân nói: “Chu viện chủ, ta tên là Dương Tháp”.
Tiểu Tháp: “…”
Chu Nhân Sách nhìn Diệp Quân: “Có việc gì à?”
Diệp Quân khẽ gật đầu: “Ta đến đây là muốn nói chuyện với Chu viện chủ, không biết Chu viện chủ biết Đại lục bị vứt bỏ không?”
Chu Nhân Sách bình tĩnh nói: “Ngươi đến là vì Đại lục bị vứt bỏ à?”
Diệp Quân gật đầu: “Chu viện chủ, ta cũng từng đến vũ trụ Quan Huyên, từng đọc Quan Huyên Pháp, theo ta được biết Quan Huyên Pháp có quy định rõ ràng rằng không được tùy ý phá hủy bất kỳ tinh cầu nào có sinh vật sinh sống, nhưng bây giờ lại có hàng trăm máy khai thác mỏ đang cố ý phá hủy Đại lục bị vứt bỏ và các sinh linh trên đó, không biết Chu viện chủ có biết chuyện này không”.
Chu Nhân Sách mỉm cười nói: “Thì ra ngươi là vì chuyện này”.
Nói rồi ông ta đặt sách xuống, sau đó nói: “Trần thiếu chủ, tự ngươi nói cho vị công tử này biết nhé?”
Ông ta vừa dứt lời, một thiếu niên bỗng bước vào từ cách đó không xa.
Người đến chính là Trần Nhất Thiên.
Sau khi bước vào, Trần Nhất Thiên nhìn Diệp Quân, sau đó cười nói: “Ngươi đến từ vũ trụ Quan Huyên à?”
Diệp Quân gật đầu.
Trần Nhất Thiên nhìn Diệp Quân: “Không biết ngươi thuộc gia tộc nào?”
Diệp Quân nói: “Nhà họ Dương”.
Trần Nhất Thiên nhíu mày, trong các gia tộc hạng nhất ở vũ trụ Quan Huyên hiện nay không có nhà nào là nhà họ Dương cả.
Trần Nhất Thiên nhìn Diệp Quân, gã không rõ về lai lịch của Diệp Quân lắm, thế là cười nói: “Đại Lục bị vứt bỏ này đã cạn kiệt linh khí, không hợp để sinh tồn nữa, bây giờ bọn ta khai thác cũng không có vấn đề gì”.
Diệp Quân nhìn Trần Nhất Thiên: “Trên đó còn rất nhiều sinh vật, theo Quan Huyên Pháp thì là không được hủy diệt tinh nào có sự sống”.
Nụ cười của Trần Nhất Thiên dần biến mất: “Các hạ đến gây chuyện đấy à?”
Diệp Quân mặc kệ Trần Nhất Thiên, chỉ nhìn Chu Nhân Sách: “Chu viện chủ, ông hẳn là biết chuyện này, đúng chứ?”
Chu Nhân Sách gật đầu: “Ta biết”.
Diệp Quân híp mắt.
Chu Nhân Sách cười nói: “Dương công tử, ngươi có biết trên Đại Lục bị vứt bỏ còn bao nhiêu sinh vật không? Bọn ta đã thống kê, còn ít nhất hàng trăm triệu sinh linh, nếu làm theo quy trình bình thường, bọn ta phải tìm được một nơi ở mới cho hàng trăm triệu sinh linh này, hơn nữa cho họ phí di dời, ngươi có biết đây là số tiền lớn cỡ nào không? Cho dù mỗi gia đình mười viên linh tinh thì cũng sẽ tiêu tốn hàng tỷ tiền phí di dời”.
Diệp Quân nói: “Tiên Bảo Các và thư viện chắc là có thể chi trả, chẳng phải thế à?”
Chu Nhân Sách và Trần Nhất Thiên nhìn nhau cười.
Diệp Quân nhìn hai người, sau đó nói: “Việc này không liên quan gì đến Tiên Bảo Các và thư viện Quan Huyên cả, là vì các ngươi muốn độc chiếm tài nguyên khoáng sản của Đại lục bị vứt bỏ, thế nên các ngươi không báo lại với Tiên Bảo Các và thư viện Quan Huyên”.
Chu Nhân Sách cười nói: “Đúng thế”.
Diệp Quân sầm mặt.
Có thể nói hai người trước mặt này chỉ là những người chơi thứ yếu trong vũ trụ Quan Huyên, thế mà lại có quyền có thể tùy ý hủy diệt một tinh cầu vẫn còn hàng triệu sinh linh.
Nghĩ kỹ lại cảm thấy rất đáng sợ.
Lúc này, Trần Nhất Thiên bỗng xòe tay ra, một quyển trục xuất hiện trong tay y, nhìn một lát, sau đó nhìn Diệp Quân cười nói: “Ta còn tưởng ngươi xuất thân từ một gia tộc lớn nào ở vũ trụ Quan Huyên, ta còn muốn chia miếng bánh này nhưng ta vừa mới nhờ gia tộc điều tra, từ thế gia cấp năm đến thế gia cấp một ở vũ trụ Quan Huyên cũng không có gia tộc nào là nhà họ Dương cả”.
Diệp Quân nhìn Trần Nhất Thiên: “Tài nguyên khoáng sản trên tinh cầu đó được tính theo linh tinh, ít nhất cũng phải mấy chục tỷ, trả phí di dời cho họ xong các ngươi vẫn có lãi đúng không?”
Trần Nhất Thiên lắc đầu cười: “Ngươi đúng là… ngốc đến đáng thương ha ha”.
Diệp Quân nhìn Trần Nhất Thiên, không nói gì.
Trần Nhất Thiên cười nói: “Ngươi nói cũng không sai, cho dù ta có đưa phí chuyển dời cho họ, ta cũng có thể kiếm được một ít tiền, nhưng vấn đề là tại sao ta phải đưa phí di dời cho chúng? Chúng chẳng qua chỉ là những người bình thường, không có tu vi, ngươi có biết người bình thường nghĩa là sao không? Để ta nói cho ngươi biết, mạng sống của một người bình thường không có giá trị bằng con chó nhà ta”.
Mạng sống của người bình thường không có giá trị bằng con chó.
Diệp Quân sầm mặt, hai tay siết chặt lại.
Lúc này Tiểu Tháp bỗng thấp giọng thở dài: “Chưa nói đến trong thế giới võ giả này, cho dù ở những nơi như hệ Ngân Hà, quả thực cũng có rất nhiều người không bằng…”
Nói đến đây nó không nói tiếp nữa.
Chương 2314: Chém giết điên loạn
Diệp Quân im lặng hồi lâu, hắn nhìn Trần Nhất Thiên: “Ngươi không sợ Quan Huyên Pháp trừng phạt sao?”
Trần Nhất Thiên cười nói: “Truy cầu phú quý trong cảnh nguy hiểm, mạo hiểm một chút đáng giá mà”.
Diệp Quân quay sang nhìn Chu Nhân Sách: “Chu viện chủ, ông thì sao?”
Chu Nhân Sách cười nói: “Thật ra lúc đầu ta cũng muốn kiên trì, nhưng không có cách nào khác, Trần công tử cho ta quá nhiều, hơn nữa nếu ta không lấy thì sao người bên trên ta lấy được?”
Diệp Quân khẽ gật đầu: “Ta hiểu rồi”.
Nói rồi hắn xoay người rời đi.
Chu Nhân Sách bỗng cười nói: “Ngươi định đi thế sao?”
Diệp Quân xoay người lại nhìn Chu Nhân Sách: “Sao thế?”
Chu Nhân Sách cười nói: “Ngươi định đi tố cáo bọn ta sao?”
Diệp Quân gật đầu: “Ta muốn đến vũ trụ Quan Huyên tố cáo”.
Chu Nhân Sách bật cười: “Tố cáo ư?”
Diệp Quân bình tĩnh nói: “Không được sao?”
Chu Nhân Sách lắc đầu: “Người vi phạm pháp luật không thể đi tố cáo”.
Diệp Quân nhíu mày: “Ta vi phạm pháp luật gì?”
Chu Nhân Sách nhìn Diệp Quân: “Ngươi vi phạm điều chín trăm ba mươi hai của Quan Huyên Pháp, là cố ý gây sự, bây giờ ta có quyền bắt ngươi”.
Tiểu Tháp: “…”
Diệp Quân nhìn Chu Nhân Sách: “Thế cơ à?”
Chu Nhân Sách cười nói: “Phải, đợi ngươi đi tù ba mươi năm xong thì hẵng đi tố cáo”.
Diệp Quân bỗng giơ tay ra, Chu Nhân Sách nheo mắt định nói gì đó, nhưng lúc này ông ta bỗng cảm thấy một sức mạnh đáng sợ ập vào người mình.
“Bịch!”
Hai chân Chu Nhân Sách khuỵu xuống, sau đó quỳ xuống đất.
Diệp Quân nhìn chằm chằm Chu Nhân Sách đang sợ hãi: “Ta nói pháp luật cho ông nghe, ông lại giở trò lưu manh với ta, nếu ông đã chơi trò lưu manh thì bây giờ ta nói cho ông biết, ta đại diện cho Quan Huyên Pháp ban cho ông cái chết”.
Nói rồi hắn siết mạnh lại.
Ầm!
Chu Nhân Sách bỗng nổ tung, biến thành vũng máu.
Khoảnh khắc nhìn thấy Chu Nhân Sách quỳ xuống, nụ cười trên môi Trần Nhất Thiên ở một bên đã hoàn toàn biến mất, gã không thể tin được nhìn Diệp Quân, vẻ mặt cực kỳ nghiêm trọng.
Diệp Quân quay đầu nhìn Trần Nhất Thiên, Trần Nhất Thiên hơi híp mắt lại, trong tay đột nhiên xuất hiện một tấm lệnh bài, đó là lệnh bài của lão tổ nhà gã, năm đó lão tổ nhà họ Trần từng đi theo Kiếm Chủ Thanh Sam…
Ngay lúc này Diệp Quân như cảm nhận được gì, hắn bỗng nhíu mày, xoay người biến mất khỏi đó.
Diên Quân vừa biến mất, Trần Nhất Thiên thở phào nhẹ nhõm, lúc này một nhóm thị vệ thư viện Quan Huyên xông vào, khi nhìn thấy vũng máu dưới đất, tất cả thị vệ thư viện Quan Huyên đều sửng sốt.
Trần Nhất Thiên sầm mặt: “Hắn dám giết viện chủ thư viện Quan Huyên”.
Giết viện chủ!
Đây chắc chắn là hành vi xấu xa, mặc dù Chu Nhân Sách chỉ là viện chủ ở một vùng hẻo lánh, nhưng ông ta cũng đại diện cho thư viện Quan Huyên, công khai giết viện chủ của thư viện Quan Huyên chẳng khác nào đang tuyên chiến với thư viện Quan Huyên.
Thế là trên bảng truy nã của thư viện Quan Huyên có thêm một cái tên: Dương Tháp, hơn nữa còn dán hình của Diệp Quân.
Truy nã toàn vũ trụ.
Hơn nữa, đây là lần đầu tiên có người giết viện chủ thư viện Quan Huyên, thế nên thư viện Quan Huyên rất xem trọng việc này, không chỉ thư viện truy nã, mà Tiên Bảo Các còn đưa Diệp Quân vào danh sách đen, hơn nữa còn phái các nhân viên thực thi pháp luật từ thư viện Quan Huyên đến Thiên Giới…
…
Diệp Quân quay lại học viện Thần Miếu ở Đại Lục bị vứt bỏ, khi về đến học viện, hắn lập tức ngây người.
Cả học viện đầy thi thể, máu chảy thành sông.
Diệp Quân ngơ ngác, chuyện gì thế này?
Diệp Quân như nghĩ đến điều gì, sắc mặt thay đổi, chạy thẳng vào phòng Chúc Đào và thím Khương ở. Vừa xông vào phòng, một cái cuốc đánh mạnh vào hắn, nhưng hắn dễ dàng né được.
Chúc Đào nhìn thấy là Diệp Quân, lúc đầu hơi sửng sốt, sau đó nhanh chóng kéo Diệp Quân vào phòng, run giọng nói: “Diệp đệ, cô bé… cô bé ở bên ngoài đã giết người đến mức điên loạn rồi”.
Diệp Quân nhíu mày, đang định nói gì đó, lúc này hắn bỗng xoay người lại, nhìn thấy một cô bé cầm dao găm ở cổng cách đó không xa đang nhìn chằm chằm họ, cả người cô bé dính đầy máu, vô cùng đáng sợ.
Chính là Táng Cương.
Táng Cương nhìn Diệp Quân, sát khí trong ánh mắt cô bé như có thực thể, lúc này huyết mạch phong ma trong người Diệp Quân lại động đậy…
Chương 2315: An toàn?
Diệp Quân nhìn Táng Cương trước mặt, nhíu chặt mày, hắn cảm nhận được một luồng sát ý và ác niệm cực kỳ đáng sợ từ trên người cô bé.
Hơn nữa, hắn có thể cảm nhận được huyết mạch phong ma khá gần gũi với Táng Cương trước mặt.
Lúc này, Táng Cương đột nhiên xoay người rời đi.
Thấy cảnh này, Chúc Đào thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng vẫn hơi sợ hãi.
Diệp Quân trầm giọng nói: “Đào huynh, xảy ra chuyện gì vậy?”
Chúc Đào thấp giọng thở dài: “Hình như có mấy người chạy đến thư viện bắt nạt cô bé, sau đó, sau đó cô bé xách đao giết ra ngoài… Cô bé thật đáng sợ… cô bé tàn sát toàn bộ thư viện một lượt”.
Diệp Quân: “…”
Chúc Đào nhìn xung quanh, đột nhiên thấp giọng thở dài.
Diệp Quân nhìn về phía Chúc Đào và thím Khương: “Đào huynh, thím Khương, trong thời gian này mọi người ở lại đây, đừng ra ngoài, biết chưa?”
Bây giờ Đại lục bị vứt đã hoàn toàn không có trật tự, cộng thêm đại lục sắp bị hủy diệt, tất cả mọi người đều sợ hãi, không thấy được bất kỳ hy vọng sống sót nào cả, lúc này, việc ác sẽ tăng lên vô hạn.
Sau khi Diệp Quân thu xếp ổn thỏa cho Chúc Đào và thím Khương, hắn đến học viện Thần Miếu, lần theo dấu chân máu của Táng Cương, hắn tìm được Táng Cương ở thư viện, Táng Cương đang ngồi trên bậc đá, trên tay cô bé đang cầm một cuốn sách cổ.
Thấy Diệp Quân tới, Táng Cương ngẩng đầu nhìn hắn một cái, sau đó lại cúi đầu xuống tiếp tục đọc sách.
Diệp Quân nhìn Táng Cương cả người đầy máu trước mặt, hơi cau mày, vì hắn phát hiện, huyết mạch trong người càng xao động mạnh mẽ hơn.
Diệp Quân đang muốn nói, nhưng vào lúc này, một luồng khí tức cường đại đột nhiên xuất hiện từ trên trời.
Diệp Quân bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy một vật khổng lồ rơi thẳng xuống.
Máy đào mỏ!
Sắc mặt Diệp Quân hơi thay đổi, không chỉ trong khu vực Thần Miếu, mà trên bầu trời cũng có hàng trăm vật khổng lồ rơi thẳng xuống.
Sắc mặt Diệp Quân tối sầm, rõ ràng là Trần Nhất Thiên muốn đẩy nhanh tốc độ hủy diệt Đại lục bị vứt bỏ này.
Diệp Quân vừa muốn ra tay, lại phát hiện tu vi của mình lại bị áp chế.
Trên mặt Diệp Quân đầy ngạc nhiên: “Không phải chưa tới thời gian sao?”
Tu vi của hắn khôi phục còn chưa được nửa giờ!
Tiểu Tháp nói: “Có lẽ cô cô của ngươi đổi ý, một giờ đổi thành nửa giờ”.
Sắc mặt Diệp Quân tối sầm lại.
Lúc này, Táng Cương đột nhiên ôm lấy sách chạy ra ngoài, khi cô bé chạy, Diệp Quân nhất thời cảm thấy khiếp sợ, vì hắn phát hiện, lúc Táng Cương chạy, phía sau xuất hiện tàn ảnh, hơn nữa tốc độ cực kỳ nhanh.
Cô bé này từng tu luyện ư?
Diệp Quân không kịp suy nghĩ nhiều, xoay người chạy về phía Chúc Đào và thím Khương ở trong sân, kéo bọn họ chạy.
Bọn họ vừa chạy ra khỏi học viện Thần Miếu, vật khổng lồ kia rơi thẳng vào trong đó, sau đó toàn bộ học viện Thần Miếu tan thành tro bụi, đồng thời sau lưng bọn họ xuất hiện một vực sâu khổng lồ, vực sâu không ngừng mở rộng ra bên ngoài.
Diệp Quân kéo hai người chạy như điên về phía Táng Cương ở phía xa, chạy một lúc lâu, thấy vực sâu sau lưng ngừng mở rộng, bọn họ mới dừng lại.
Diệp Quân xoay người nhìn về phía vực sâu, dưới đáy vực sâu, không ngừng vang lên tiếng ầm ầm.
Không chỉ trước mặt mà vào lúc này, mặt đất cũng rung chuyển dữ dội, giống như một trận động đất lớn, đồng thời, một số đỉnh núi ở trong tầm mắt cũng bắt đầu sụp đổ, những cột lửa phun ra ngoài, sau đó lại đổ xuống xối xả như mưa.
Nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt Diệp Quân tối sầm, cứ đà này, Đại Lục bị vứt bỏ này nhiều nhất mười ngày nữa sẽ bị hủy diệt hoàn toàn.
Xung quanh, nhiều người đang chạy tán loạn tìm nơi an toàn.
Táng Cương đột nhiên xoay người đi về phía xa.
Diệp Quân nhìn Táng Cương, sau đó nói: “Chúng ta đi”.
Vừa nói, hắn dẫn Chúc Đào và thím Khương đi theo.
Cứ như vậy, ba người đi theo Táng Cương từ trưa đến chạng vạng tối, đến lúc trời sắp tối hẳn thì họ đã đến một tòa thành đổ nát.
Lúc này, rất nhiều người tụ tập ở tòa thành đổ nát này.
Khi bốn người bước vào đường phố, nhiều người nhìn bọn họ bằng ánh mắt không mấy thân thiện.
Đúng lúc này, một người đàn ông đột nhiên đứng trước mặt Táng Cương, người đàn ông nhìn Táng Cương cười nói: “Thì ra là một cô gái, nào, gọi một tiếng anh trai nghe nào…”
Vừa nói, gã đưa tay chạm vào mặt Táng Cương.
Táng Cương bất ngờ dùng đao đâm vào cổ người đàn ông, máu phun ra như suối.
Táng Cương đột nhiên rút đao ra, máu càng phun trào dữ dội.
Người đàn ông ngã xuống đất, hai tay ôm cổ, hoảng sợ nhìn Táng Cương, cơ thể không ngừng co giật.
Táng Cương ngồi xổm xuống, đâm hai đao vào mắt gã…
Diệp Quân: “…”
Chúc Đào và thím Khương sợ hãi nhìn Táng Cương.
Mà những người đang quan sát xung quanh trong tối lúc này đều hoảng sợ, cô bé này thật sự rất tàn nhẫn.
Táng Cương đứng dậy, đi về phía xa.
Diệp Quân đưa Chúc Đào và thím Khương đi theo, Chúc Đào đột nhiên kéo tay áo Diệp Quân: “Diệp đệ, chúng ta… vẫn đi theo cô bé sao?”
Gã thật sự hơi sợ cô bé không nói lời nào này.
Diệp Quân nhìn Táng Cương: “Đi theo cô bé, sẽ an toàn hơn”.
Kể từ khi tới đây hắn chưa từng tu luyện, vì vậy khi tu vi bị phong ấn, hắn thực sự sẽ trở thành một người bình thường.
Nếu chỉ một mình hắn thì không sợ, nhưng dẫn theo Chúc Đào và thím Khương… Dù sao, hắn cảm thấy đi theo Táng Cương sẽ an toàn hơn chút.
Cứ như thế, Diệp Quân dẫn vợ chồng Chúc Đào đi theo Táng Cương đến một đại điện, đại điện này rất cũ nát, gió lùa vào từ bốn phía.
Lúc này, Táng Cương như nhận ra điều gì, cô bé ngẩng đầu nhìn Diệp Quân, thu con dao lại rồi quay người rời đi.
Diệp Quân nhìn Táng Cương biến mất ở đằng xa, hắn vội đi đến trước mặt hai người Chúc Đào: “Đào huynh, thím Khương, sao hai người lại đến đây?”
Nhìn thấy Diệp Quân, Chúc Đào vội nói: “Diệp đệ, ngươi có nhìn thấy Tiểu Hạnh đâu không?”
Diệp Quân nói: “Đi, ta dẫn hai người đi tìm cô ấy”.
Nói rồi hắn dẫn hai người vào trường học viện, lúc này học viện vô cùng hỗn loạn, Chúc Đào đang ôm chặt cái cuốc, mặt cũng lộ ra vẻ dữ tợn. Mặc dù gã là người tốt bụng nhưng lại không phải kẻ ngốc, dĩ nhiên lúc này phải hung hăng mới có thể sống.
Trên đường đi, mấy người Diệp Quân nhìn thấy rất nhiều thi thể, thấy cảnh tượng này, Chúc Đào bỗng thấp giọng thở dài, khẽ nói: “Thế giới này…”
Chẳng mấy chốc Diệp Quân dẫn họ đi tìm Chúc Hạnh Nhiễm đang tu luyện trong rừng trúc, khi nhìn thấy Chúc Đào và thím Khương, sắc mặt Chúc Hạnh Nhiễm tối sầm.
Lúc thấy Chúc Hạnh Nhiễm không sao, Chúc Đào và thím Khương đều thở phào.
Diệp Quân nhìn Chúc Hạnh Nhiễm sắc mặt hơi khó coi, không nói gì.
Diệp Quân nói: “Chúng ta đi ăn cơm trước đi”.
Bên ngoài rất hỗn loạn, dĩ nhiên họ không thể đi ra ngoài, Diệp Quân dẫn họ đến nhà ăn, lúc này nơi đây cũng rất lộn xộn, Diệp Quân tùy tiện dọn dẹp một chút, sau đó đi vào nhà ăn lấy một ít thức ăn.
Hai vợ chồng Chúc Đào đã lâu rồi chưa ăn cơm, ăn như hổ đói.
Chúc Hạnh Nhiễm ngồi ở một bên không nói gì.
Ăn xong, Chúc Đào lau miệng, sau đó nhìn Diệp Quân: “Diệp đệ, những gì đám người kia nói là thật sao? Thế giới này của chúng ta sắp bị hủy diệt”.
Diệp Quân gật đầu: “Có lẽ là thế”.
Sắc mặt Chúc Đào và thím Khương trở nên trắng bệch.
Diệp Quân nói: “Nghỉ ngơi trước đi, ngày mai chúng ta xem tình hình ra sao”.
Diệp Quân vừa quay về thư viện, Chúc Đào đi theo, Diệp Quân xoay người nhìn gã: “Đào huynh?”
Chúc Đào bỗng quỳ xuống đất.
Diệp Quân vội đỡ gã dậy: “Đào huynh, huynh làm gì thế?”
Chúc Đào lắc đầu: “Diệp đệ, ta và vợ ta đều chỉ là những người số mệnh đê hèn, bọn ta không sợ chết, chết cũng chẳng sao. Nhưng Tiểu Hạnh vẫn còn trẻ, nó không thể chết ở đây, ta… ta thực sự không còn cách nào khác, ta…”
Diệp Quân im lặng hồi lâu, sau đó bỗng lấy Thiên Huyền Lệnh mà Long Đại đưa cho hắn: “Đào huynh, huynh cầm đi”.
Chúc Đào ngơ ngác: “Đây…”
Diệp Quân nói: “Đây là Thiên Huyền Lệnh, cầm lệnh bài này đi thì có thể lên phi thuyền rời khỏi đây”.
Chúc Đào sửng sốt, sau đó lập tức khấu đầu, khóc không thành tiếng.
Một lúc sau, nhìn Chúc Đào rời đi, Diệp Quân thấp giọng thở dài.
Tiểu Tháp nói: “Sao thế?”
Diệp Quân khẽ lắc đầu: “Ta chỉ là hơi cảm khái, chỉ là một ý nghĩ của một số người bên trên có thể quyết định sự sống chết của rất nhiều người bên dưới, đến chết những người này còn không biết mình chết thế nào…”
Tiểu Tháp lặng thinh không nói.
Ngay lúc này Chúc Hạnh Nhiễm đi đến, Diệp Quân nhìn cô ta, trong tay cô ta cầm Thiên Huyền Lệnh mà hắn vừa đưa cho Chúc Đào.
Diệp Quân nhìn cô ta, không nói gì.
Chúc Hạnh Nhiễm nhìn Diệp Quân: “Cái này là ngươi đưa cho ông ấy à?”
Diệp Quân nói: “Là ta đưa cho cha cô”.
Chúc Hạnh Nhiễm im lặng hồi lâu rồi nói: “Ta nợ ngươi, sau này sẽ trả lại cho ngươi”.
Nói rồi cô ta xoay người định đi.
Diệp Quân nói: “Khoan đã”.
Chúc Hạnh Nhiễm xoay người nhìn Diệp Quân, Diệp Quân nhìn cô ta: “Cô không nợ ta, người cô nợ là cha mẹ cô”.
Chúc Hạnh Nhiễm nhìn Diệp Quân: “Sao thế, ngươi muốn dạy dỗ ta sao?”
Diệp Quân nhíu mày.
Mắt Chúc Hạnh Nhiễm đỏ hoe nói: “Ngay từ khi ta hiểu chuyện, ta luôn nghĩ đến việc thoát khỏi gia đình mình, ta phải cố gắng, ta muốn thoát khỏi sự hổ thẹn về thân phận của mình, ta muốn sống một cách có tôn nghiêm, lẽ nào là sai?”
Diệp Quân nhìn cô ta: “Cô nghĩ cô có cha mẹ như vậy là mất mặt lắm sao?”
Chúc Hạnh Nhiễm tức giận nói: “Lẽ nào không phải?”
Diệp Quân bỗng đứng dậy đi đến trước mặt Chúc Hạnh Nhiễm, sau đó tát cô ta một bạt tai.
Bốp!
Mặt phải của Chúc Hạnh Nhiễm đỏ lên.
Cô ta không đánh trả, chỉ là tức giận nhìn Diệp Quân.
Diệp Quân nhìn cô ta bằng ánh mắt cực kỳ bình tĩnh: “Cha mẹ cô tuy nghèo nhưng không hề độc ác, ngược lại họ rất tốt bụng. Tất nhiên, họ đúng là không cho cô một cuộc sống giàu có, nhưng họ đã cho cô tất cả những gì họ có, không có họ, cô thậm chí còn không có được cuộc sống hiện tại”.
Chúc Hạnh Nhiễm tức giận nói: “Vậy tại sao họ lại sinh ra ta? Ta…”
Diệp Quân bỗng rút kiếm từ trên thắt lưng Chúc Hạnh Nhiễm ra: “Nếu cô đã cho rằng không đến thế giới này thì sẽ không đau khổ, vậy thì cô tự sát đi. Một khi đã chết thì không cần phải đau khổ nữa”.
Chúc Hạnh Nhiễm tức giận nhìn Diệp Quân, vành mắt đỏ hoe.
Diệp Quân ném kiếm vào trong tay cô ta, xoay người rời đi.
Chúc Hạnh Nhiễm cầm kiếm trong tay, hai mắt nhắm lại: “Ta nợ ngươi, ta nhất định sẽ trả, nhất định sẽ trả, còn có họ nữa…”
Ngày hôm sau.
Tin đồn không hề sai, ngày hôm sau lại có một chiếc phi thuyền xuất hiện trước cổng học viện.
Rất nhiều học viên lập tức ùa tới, nhưng chẳng bao lâu sau, những học viện đó lại lùi lại, vì có ba cường giả cấp Tông Sư đứng trước phi thuyền, chỉ ba luồng uy lực đã khiến đám người ở đó chấn động.
Lúc này, một ông lão trong đó chậm rãi bước ra, ông lão liếc nhìn đám người xung quanh rồi nói: “Năm trăm viên linh tinh mới có thể mua được Thiên Huyền Lệnh. Chỉ người có Thiên Huyền Lệnh mới có thể lên phi thuyền, nếu không ai, bất cứ ai dám tới gần phi thuyền sẽ bị giết ngay không thương tiếc”.
Năm trăm linh tinh.
Đám người ở đó nhốn nháo, chẳng bao lâu sau đã có người đến gặp ông lão để mua Thiên Huyền Lệnh, tuy người không nhiều nhưng vẫn có vài người lần lượt lên phi thuyền.
Chương 2312: Khai quật tàn bạo
Lúc này, Diệp Quân nhìn thấy một bóng người quen thuộc, chính là Chúc Hạnh Nhiễm, cô ta cầm kiếm và Thiên Huyền Lệnh đi đến trước mặt ông lão, khi ông lão cầm lấy Thiên Huyền Lệnh trong tay cô ta, ông ta nhìn Chúc Hạnh Nhiễm, sau đó nói: “Vào đi”.
Chúc Hạnh Nhiễm đi vào phi thuyền, lúc đến cửa cô ta quay đầu nhìn xuống dưới, Chúc Đào và thím Khương bên dưới đang vẫy tay với cô ta: “Tiểu Hạnh…”
Chúc Hạnh Nhiễm im lặng hồi lâu, sau đó dời tầm mắt sang Diệp Quân, lúc này Diệp Quân đã không còn nhìn cô ta nữa.
Chúc Hạnh Nhiễm nhìn chằm chằm Diệp Quân, sau đó xoay người đi vào phi thuyền.
Bên dưới liên tục có người đi vào phi thuyền.
Đám người xung quanh ngày càng bất an, họ muốn chạy sang đó nhưng lại sợ ba Tông Sư.
“Xông lên!”
Lúc này, đột nhiên có người hét lớn lên, sau đó một người đàn ông lao tới, nhưng y chưa kịp đến gần phi thuyền thì đã bị một Tông Sư giết chết, nhưng vẫn có người không sợ chết lao đến.
Sau khi ba Tông Sư cùng ra tay, chỉ thoáng chốc đã có hơn hai mươi người bị giết tại chỗ, đòn sát thương như sấm sét này lập tức khiến tất cả mọi người đều sợ hãi, không ai dám xông tới trước.
Trên phi thuyền, ông lão đó nhìn đám người xung quanh, sau đó nói: “Đi thôi”.
Nói rồi ông ta dẫn mọi người xoay người rời đi.
Nhìn đám người đó đi vào trong phi thuyền, người xung quanh cảm thấy tuyệt vọng.
Họ biết đây là cách duy nhất để rời khỏi nơi này, thế là rất nhiều người lao tới như điên, nhưng sau khi phi thuyền khởi động, một luồng không khí cực mạnh cuốn hết những người đó.
Chẳng mấy chốc phi thuyền đó bay lên trời rồi biến mất.
Cách đó không xa, Chúc Đào kéo thím Khương sang một bên, gã kéo thím Khương ngồi xuống, sau đó lấy một miếng bánh nhân thịt từ trong ngực ra đặt vào tay thím Khương.
Thím Khương nhìn bánh nhân thịt trong tay, hơi ngạc nhiên: “Ngươi lấy ở đâu ra đây?”
Chúc Đào cong môi cười: “Ăn đi”.
Thím Khương không ăn, chỉ im lặng không nói.
Chúc Đào bỗng kéo tay thím Khương, khẽ nói: “Mấy năm nay đi theo ta… chịu khổ rồi”.
Thím Khương lắc đầu: “Chịu khổ gì chứ, bà đây lại chẳng phải thiên tiên, ta thế này có thể tìm được người như ngươi như thế này, dù sao ta cũng kiếm được hời rồi”.
Chúc Đào cười gượng.
Thím Khương trở tay nắm lấy tay Chúc Đào, bà ta chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng: “Ta không sợ chết… thật ra chết có lẽ thực sự là một sự giải thoát cho chúng ta, nhưng ta vẫn hơi lo lắng cho Tiểu Hạnh, lòng tự tôn của con bé quá mạnh, ta sợ nó sẽ có cuộc sống không tốt ở đó…”
Chúc Đào ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, khẽ nói: “Mong rằng sau khi đến thế giới khác, nó có thể sống vui vẻ hơn…”
…
Sau khi phi thuyền rời đi, đột nhiên có vô số tia sáng chiếu xuống từ không trung Đại lục bị vứt bỏ này, từng vật lớn trong cột sáng đó rơi thẳng xuống.
Xe quặng phi thuyền.
Đây là xe lấy quặng do Tiên Bảo Các chế tạo, khai thác đá quặng của một tinh cầu, một trăm chiếc chỉ cần một tháng là có thể hoàn thành.
Sau khi những chiếc xe quặng của phi thuyền rơi xuống đất, khiến mặt đất xuất hiện một hố sâu cực lớn. Nó đi vào phần sâu nhất của lõi trái đất, đá quặng mà chúng thu thập được sẽ tự động ngưng tụ, biến thành quặng có chất lượng cao hơn.
Khi chúng đi vào sâu hơn, các địa mạch bắt đầu bị phá hủy, rất nhiều nham thạch và chất độc phun ra từ sâu dưới lòng đất…
Khai quật tàn bạo!
Thật ra Tiên Bảo Các rất thận trọng trong việc sử dụng loại xe quặng phi thuyền này, chỉ sử dụng nó trên vài tinh cầu chết không có sự sống, vì sức phá hủy của loại xe quặng phi thuyền này là rất lớn, chúng có thể phá hủy hoàn toàn một hành tinh chỉ trong thời gian cực kỳ ngắn.
Trong học viện Thần Miếu, Diệp Quân nhìn lên bầu trời, ánh mắt lạnh lùng: “Xem ra, chuyện ở Thanh Châu vẫn chưa đủ để đe dọa tất cả thế lực”.
Việc hủy diệt một hành tinh vẫn còn sinh vật sống là điều mà Quan Huyên Pháp không cho phép, nhưng bây giờ lại có người dám công khai hành động như vậy, điều này chứng tỏ là không coi trọng Quan Huyên Pháp.
Tiểu Tháp nói: “Mặt đen tối ở thế giới này không thể tiêu trừ hết được, ngươi đừng nghĩ nhiều”.
Diệp Quân khẽ gật đầu: “Ta biết”.
Dĩ nhiên hắn sẽ không dao động đạo tâm của mình chỉ vì chút chuyện nhỏ này, như Tháp gia đã nói, thế giới này không thể đều chỉ có mặt tốt.
Thực ra bây giờ điều hắn mong đợi hơn là việc thực hiện Quan Huyên Pháp một cách thực tế, đợi giải quyết xong chuyện ở đây, hắn phải thực hiện nó một cách triệt để.
Lúc này, Tiểu Tháp lại nói: “Nhưng đây cũng không phải là chuyện nhỏ, bây giờ vũ trụ Quan Huyên quá lớn, có rất nhiều vũ trụ tương đối xa đều thuộc quyền kiểm soát của vũ trụ Quan Huyên, mà những nơi như vậy thường tối tăm nhất, dù sao cũng là nơi xa chỗ hoàng đế”.
Ánh mắt Diệp Quân hiện lên sát ý: “Vẫn là do thư viện chưa đủ tàn nhẫn, thư viện cần một con dao khiến mọi người phải sợ…”
Chương 2313: Không bằng con chó
Sau khi trải qua vài chuyện, hắn đã hiểu được thư viện Quan Huyên không thể chỉ dựa vào lòng nhân từ để cai quản toàn bộ vũ trụ mà còn cần phải sử dụng những luật lệ nghiêm khắc.
Không dùng những luật lệ nghiêm khắc thì không thể trị được đám người táng tận lương tâm nào đó.
Tiểu Tháp bỗng nói: “Tiếp theo ngươi định thế nào?”
Diệp Quân nhìn xung quanh, sau đó nói: “Đại lục bị vứt bỏ này đã không hợp để sống nữa, phải bảo thư viện và Tiên Bảo Các giúp họ di cư”.
Tiểu Tháp nói: “Ngươi không khôi phục thân phận e là hơi khó”.
Diệp Quân nói: “Thử xem”.
Nói rồi hắn ngẩng đầu lên trời, ngay sau đó hắn bước đến trước rồi biến mất không thấy.
Tu vi khôi phục.
Diệp Quân tiến đến trước, lúc chân vừa đặt xuống thì đã đến Thiên Giới.
So với Đại lục bị vứt bỏ, Thiên Giới quả thực là thiên đường nhân gian, mặc dù linh khí ở đây không quá dày nhưng cũng tốt hơn Đại lục bị vứt bỏ rất nhiều.
Diệp Quân hơi thay đổi dung mạo của mình, bây giờ hắn chỉ giống trước đó bảy phần.
Hắn đến thư viện Quan Huyên, lúc này thư viện Quan Huyên đã tiến vào Thiên Giới nên thư viện Quan Huyên mở một phân viện ở đây.
Mặc dù mới mở, chỉ là một chi nhánh nhỏ nhưng thư viện Quan Huyên đã là thế lực siêu cấp hàng đầu ở đây rồi, thiên tài và yêu nghiệt của rất nhiều thế lực trên toàn Thiên Giới đều đã có mặt ở thư viện Quan Huyên.
Sau khi phân viện được mở, tức là Thiên Giới đã hoàn toàn thuộc về vũ trụ Quan Huyên.
Sau khi đến thư viện Quan Huyên, Diệp Quân đi thẳng đến một đại sảnh, trong đại sảnh có một người đàn ông trung niên đang đọc sách cổ, ông ta mặc trường bào sạch sẽ, toát ra khí tức tao nhã.
Người này chính là Chu Nhân Sách – viện chủ của thư viện Quan Huyên tại Thiên Giới.
Diệp Quân đột nhiên xuất hiện khiến Chu Nhân Sách sửng sốt, nhưng ông ta nhanh chóng bình tĩnh lại, ông ta nhìn Diệp Quân: “Ngươi là?”
Diệp Quân nói: “Chu viện chủ, ta tên là Dương Tháp”.
Tiểu Tháp: “…”
Chu Nhân Sách nhìn Diệp Quân: “Có việc gì à?”
Diệp Quân khẽ gật đầu: “Ta đến đây là muốn nói chuyện với Chu viện chủ, không biết Chu viện chủ biết Đại lục bị vứt bỏ không?”
Chu Nhân Sách bình tĩnh nói: “Ngươi đến là vì Đại lục bị vứt bỏ à?”
Diệp Quân gật đầu: “Chu viện chủ, ta cũng từng đến vũ trụ Quan Huyên, từng đọc Quan Huyên Pháp, theo ta được biết Quan Huyên Pháp có quy định rõ ràng rằng không được tùy ý phá hủy bất kỳ tinh cầu nào có sinh vật sinh sống, nhưng bây giờ lại có hàng trăm máy khai thác mỏ đang cố ý phá hủy Đại lục bị vứt bỏ và các sinh linh trên đó, không biết Chu viện chủ có biết chuyện này không”.
Chu Nhân Sách mỉm cười nói: “Thì ra ngươi là vì chuyện này”.
Nói rồi ông ta đặt sách xuống, sau đó nói: “Trần thiếu chủ, tự ngươi nói cho vị công tử này biết nhé?”
Ông ta vừa dứt lời, một thiếu niên bỗng bước vào từ cách đó không xa.
Người đến chính là Trần Nhất Thiên.
Sau khi bước vào, Trần Nhất Thiên nhìn Diệp Quân, sau đó cười nói: “Ngươi đến từ vũ trụ Quan Huyên à?”
Diệp Quân gật đầu.
Trần Nhất Thiên nhìn Diệp Quân: “Không biết ngươi thuộc gia tộc nào?”
Diệp Quân nói: “Nhà họ Dương”.
Trần Nhất Thiên nhíu mày, trong các gia tộc hạng nhất ở vũ trụ Quan Huyên hiện nay không có nhà nào là nhà họ Dương cả.
Trần Nhất Thiên nhìn Diệp Quân, gã không rõ về lai lịch của Diệp Quân lắm, thế là cười nói: “Đại Lục bị vứt bỏ này đã cạn kiệt linh khí, không hợp để sinh tồn nữa, bây giờ bọn ta khai thác cũng không có vấn đề gì”.
Diệp Quân nhìn Trần Nhất Thiên: “Trên đó còn rất nhiều sinh vật, theo Quan Huyên Pháp thì là không được hủy diệt tinh nào có sự sống”.
Nụ cười của Trần Nhất Thiên dần biến mất: “Các hạ đến gây chuyện đấy à?”
Diệp Quân mặc kệ Trần Nhất Thiên, chỉ nhìn Chu Nhân Sách: “Chu viện chủ, ông hẳn là biết chuyện này, đúng chứ?”
Chu Nhân Sách gật đầu: “Ta biết”.
Diệp Quân híp mắt.
Chu Nhân Sách cười nói: “Dương công tử, ngươi có biết trên Đại Lục bị vứt bỏ còn bao nhiêu sinh vật không? Bọn ta đã thống kê, còn ít nhất hàng trăm triệu sinh linh, nếu làm theo quy trình bình thường, bọn ta phải tìm được một nơi ở mới cho hàng trăm triệu sinh linh này, hơn nữa cho họ phí di dời, ngươi có biết đây là số tiền lớn cỡ nào không? Cho dù mỗi gia đình mười viên linh tinh thì cũng sẽ tiêu tốn hàng tỷ tiền phí di dời”.
Diệp Quân nói: “Tiên Bảo Các và thư viện chắc là có thể chi trả, chẳng phải thế à?”
Chu Nhân Sách và Trần Nhất Thiên nhìn nhau cười.
Diệp Quân nhìn hai người, sau đó nói: “Việc này không liên quan gì đến Tiên Bảo Các và thư viện Quan Huyên cả, là vì các ngươi muốn độc chiếm tài nguyên khoáng sản của Đại lục bị vứt bỏ, thế nên các ngươi không báo lại với Tiên Bảo Các và thư viện Quan Huyên”.
Chu Nhân Sách cười nói: “Đúng thế”.
Diệp Quân sầm mặt.
Có thể nói hai người trước mặt này chỉ là những người chơi thứ yếu trong vũ trụ Quan Huyên, thế mà lại có quyền có thể tùy ý hủy diệt một tinh cầu vẫn còn hàng triệu sinh linh.
Nghĩ kỹ lại cảm thấy rất đáng sợ.
Lúc này, Trần Nhất Thiên bỗng xòe tay ra, một quyển trục xuất hiện trong tay y, nhìn một lát, sau đó nhìn Diệp Quân cười nói: “Ta còn tưởng ngươi xuất thân từ một gia tộc lớn nào ở vũ trụ Quan Huyên, ta còn muốn chia miếng bánh này nhưng ta vừa mới nhờ gia tộc điều tra, từ thế gia cấp năm đến thế gia cấp một ở vũ trụ Quan Huyên cũng không có gia tộc nào là nhà họ Dương cả”.
Diệp Quân nhìn Trần Nhất Thiên: “Tài nguyên khoáng sản trên tinh cầu đó được tính theo linh tinh, ít nhất cũng phải mấy chục tỷ, trả phí di dời cho họ xong các ngươi vẫn có lãi đúng không?”
Trần Nhất Thiên lắc đầu cười: “Ngươi đúng là… ngốc đến đáng thương ha ha”.
Diệp Quân nhìn Trần Nhất Thiên, không nói gì.
Trần Nhất Thiên cười nói: “Ngươi nói cũng không sai, cho dù ta có đưa phí chuyển dời cho họ, ta cũng có thể kiếm được một ít tiền, nhưng vấn đề là tại sao ta phải đưa phí di dời cho chúng? Chúng chẳng qua chỉ là những người bình thường, không có tu vi, ngươi có biết người bình thường nghĩa là sao không? Để ta nói cho ngươi biết, mạng sống của một người bình thường không có giá trị bằng con chó nhà ta”.
Mạng sống của người bình thường không có giá trị bằng con chó.
Diệp Quân sầm mặt, hai tay siết chặt lại.
Lúc này Tiểu Tháp bỗng thấp giọng thở dài: “Chưa nói đến trong thế giới võ giả này, cho dù ở những nơi như hệ Ngân Hà, quả thực cũng có rất nhiều người không bằng…”
Nói đến đây nó không nói tiếp nữa.
Chương 2314: Chém giết điên loạn
Diệp Quân im lặng hồi lâu, hắn nhìn Trần Nhất Thiên: “Ngươi không sợ Quan Huyên Pháp trừng phạt sao?”
Trần Nhất Thiên cười nói: “Truy cầu phú quý trong cảnh nguy hiểm, mạo hiểm một chút đáng giá mà”.
Diệp Quân quay sang nhìn Chu Nhân Sách: “Chu viện chủ, ông thì sao?”
Chu Nhân Sách cười nói: “Thật ra lúc đầu ta cũng muốn kiên trì, nhưng không có cách nào khác, Trần công tử cho ta quá nhiều, hơn nữa nếu ta không lấy thì sao người bên trên ta lấy được?”
Diệp Quân khẽ gật đầu: “Ta hiểu rồi”.
Nói rồi hắn xoay người rời đi.
Chu Nhân Sách bỗng cười nói: “Ngươi định đi thế sao?”
Diệp Quân xoay người lại nhìn Chu Nhân Sách: “Sao thế?”
Chu Nhân Sách cười nói: “Ngươi định đi tố cáo bọn ta sao?”
Diệp Quân gật đầu: “Ta muốn đến vũ trụ Quan Huyên tố cáo”.
Chu Nhân Sách bật cười: “Tố cáo ư?”
Diệp Quân bình tĩnh nói: “Không được sao?”
Chu Nhân Sách lắc đầu: “Người vi phạm pháp luật không thể đi tố cáo”.
Diệp Quân nhíu mày: “Ta vi phạm pháp luật gì?”
Chu Nhân Sách nhìn Diệp Quân: “Ngươi vi phạm điều chín trăm ba mươi hai của Quan Huyên Pháp, là cố ý gây sự, bây giờ ta có quyền bắt ngươi”.
Tiểu Tháp: “…”
Diệp Quân nhìn Chu Nhân Sách: “Thế cơ à?”
Chu Nhân Sách cười nói: “Phải, đợi ngươi đi tù ba mươi năm xong thì hẵng đi tố cáo”.
Diệp Quân bỗng giơ tay ra, Chu Nhân Sách nheo mắt định nói gì đó, nhưng lúc này ông ta bỗng cảm thấy một sức mạnh đáng sợ ập vào người mình.
“Bịch!”
Hai chân Chu Nhân Sách khuỵu xuống, sau đó quỳ xuống đất.
Diệp Quân nhìn chằm chằm Chu Nhân Sách đang sợ hãi: “Ta nói pháp luật cho ông nghe, ông lại giở trò lưu manh với ta, nếu ông đã chơi trò lưu manh thì bây giờ ta nói cho ông biết, ta đại diện cho Quan Huyên Pháp ban cho ông cái chết”.
Nói rồi hắn siết mạnh lại.
Ầm!
Chu Nhân Sách bỗng nổ tung, biến thành vũng máu.
Khoảnh khắc nhìn thấy Chu Nhân Sách quỳ xuống, nụ cười trên môi Trần Nhất Thiên ở một bên đã hoàn toàn biến mất, gã không thể tin được nhìn Diệp Quân, vẻ mặt cực kỳ nghiêm trọng.
Diệp Quân quay đầu nhìn Trần Nhất Thiên, Trần Nhất Thiên hơi híp mắt lại, trong tay đột nhiên xuất hiện một tấm lệnh bài, đó là lệnh bài của lão tổ nhà gã, năm đó lão tổ nhà họ Trần từng đi theo Kiếm Chủ Thanh Sam…
Ngay lúc này Diệp Quân như cảm nhận được gì, hắn bỗng nhíu mày, xoay người biến mất khỏi đó.
Diên Quân vừa biến mất, Trần Nhất Thiên thở phào nhẹ nhõm, lúc này một nhóm thị vệ thư viện Quan Huyên xông vào, khi nhìn thấy vũng máu dưới đất, tất cả thị vệ thư viện Quan Huyên đều sửng sốt.
Trần Nhất Thiên sầm mặt: “Hắn dám giết viện chủ thư viện Quan Huyên”.
Giết viện chủ!
Đây chắc chắn là hành vi xấu xa, mặc dù Chu Nhân Sách chỉ là viện chủ ở một vùng hẻo lánh, nhưng ông ta cũng đại diện cho thư viện Quan Huyên, công khai giết viện chủ của thư viện Quan Huyên chẳng khác nào đang tuyên chiến với thư viện Quan Huyên.
Thế là trên bảng truy nã của thư viện Quan Huyên có thêm một cái tên: Dương Tháp, hơn nữa còn dán hình của Diệp Quân.
Truy nã toàn vũ trụ.
Hơn nữa, đây là lần đầu tiên có người giết viện chủ thư viện Quan Huyên, thế nên thư viện Quan Huyên rất xem trọng việc này, không chỉ thư viện truy nã, mà Tiên Bảo Các còn đưa Diệp Quân vào danh sách đen, hơn nữa còn phái các nhân viên thực thi pháp luật từ thư viện Quan Huyên đến Thiên Giới…
…
Diệp Quân quay lại học viện Thần Miếu ở Đại Lục bị vứt bỏ, khi về đến học viện, hắn lập tức ngây người.
Cả học viện đầy thi thể, máu chảy thành sông.
Diệp Quân ngơ ngác, chuyện gì thế này?
Diệp Quân như nghĩ đến điều gì, sắc mặt thay đổi, chạy thẳng vào phòng Chúc Đào và thím Khương ở. Vừa xông vào phòng, một cái cuốc đánh mạnh vào hắn, nhưng hắn dễ dàng né được.
Chúc Đào nhìn thấy là Diệp Quân, lúc đầu hơi sửng sốt, sau đó nhanh chóng kéo Diệp Quân vào phòng, run giọng nói: “Diệp đệ, cô bé… cô bé ở bên ngoài đã giết người đến mức điên loạn rồi”.
Diệp Quân nhíu mày, đang định nói gì đó, lúc này hắn bỗng xoay người lại, nhìn thấy một cô bé cầm dao găm ở cổng cách đó không xa đang nhìn chằm chằm họ, cả người cô bé dính đầy máu, vô cùng đáng sợ.
Chính là Táng Cương.
Táng Cương nhìn Diệp Quân, sát khí trong ánh mắt cô bé như có thực thể, lúc này huyết mạch phong ma trong người Diệp Quân lại động đậy…
Chương 2315: An toàn?
Diệp Quân nhìn Táng Cương trước mặt, nhíu chặt mày, hắn cảm nhận được một luồng sát ý và ác niệm cực kỳ đáng sợ từ trên người cô bé.
Hơn nữa, hắn có thể cảm nhận được huyết mạch phong ma khá gần gũi với Táng Cương trước mặt.
Lúc này, Táng Cương đột nhiên xoay người rời đi.
Thấy cảnh này, Chúc Đào thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng vẫn hơi sợ hãi.
Diệp Quân trầm giọng nói: “Đào huynh, xảy ra chuyện gì vậy?”
Chúc Đào thấp giọng thở dài: “Hình như có mấy người chạy đến thư viện bắt nạt cô bé, sau đó, sau đó cô bé xách đao giết ra ngoài… Cô bé thật đáng sợ… cô bé tàn sát toàn bộ thư viện một lượt”.
Diệp Quân: “…”
Chúc Đào nhìn xung quanh, đột nhiên thấp giọng thở dài.
Diệp Quân nhìn về phía Chúc Đào và thím Khương: “Đào huynh, thím Khương, trong thời gian này mọi người ở lại đây, đừng ra ngoài, biết chưa?”
Bây giờ Đại lục bị vứt đã hoàn toàn không có trật tự, cộng thêm đại lục sắp bị hủy diệt, tất cả mọi người đều sợ hãi, không thấy được bất kỳ hy vọng sống sót nào cả, lúc này, việc ác sẽ tăng lên vô hạn.
Sau khi Diệp Quân thu xếp ổn thỏa cho Chúc Đào và thím Khương, hắn đến học viện Thần Miếu, lần theo dấu chân máu của Táng Cương, hắn tìm được Táng Cương ở thư viện, Táng Cương đang ngồi trên bậc đá, trên tay cô bé đang cầm một cuốn sách cổ.
Thấy Diệp Quân tới, Táng Cương ngẩng đầu nhìn hắn một cái, sau đó lại cúi đầu xuống tiếp tục đọc sách.
Diệp Quân nhìn Táng Cương cả người đầy máu trước mặt, hơi cau mày, vì hắn phát hiện, huyết mạch trong người càng xao động mạnh mẽ hơn.
Diệp Quân đang muốn nói, nhưng vào lúc này, một luồng khí tức cường đại đột nhiên xuất hiện từ trên trời.
Diệp Quân bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy một vật khổng lồ rơi thẳng xuống.
Máy đào mỏ!
Sắc mặt Diệp Quân hơi thay đổi, không chỉ trong khu vực Thần Miếu, mà trên bầu trời cũng có hàng trăm vật khổng lồ rơi thẳng xuống.
Sắc mặt Diệp Quân tối sầm, rõ ràng là Trần Nhất Thiên muốn đẩy nhanh tốc độ hủy diệt Đại lục bị vứt bỏ này.
Diệp Quân vừa muốn ra tay, lại phát hiện tu vi của mình lại bị áp chế.
Trên mặt Diệp Quân đầy ngạc nhiên: “Không phải chưa tới thời gian sao?”
Tu vi của hắn khôi phục còn chưa được nửa giờ!
Tiểu Tháp nói: “Có lẽ cô cô của ngươi đổi ý, một giờ đổi thành nửa giờ”.
Sắc mặt Diệp Quân tối sầm lại.
Lúc này, Táng Cương đột nhiên ôm lấy sách chạy ra ngoài, khi cô bé chạy, Diệp Quân nhất thời cảm thấy khiếp sợ, vì hắn phát hiện, lúc Táng Cương chạy, phía sau xuất hiện tàn ảnh, hơn nữa tốc độ cực kỳ nhanh.
Cô bé này từng tu luyện ư?
Diệp Quân không kịp suy nghĩ nhiều, xoay người chạy về phía Chúc Đào và thím Khương ở trong sân, kéo bọn họ chạy.
Bọn họ vừa chạy ra khỏi học viện Thần Miếu, vật khổng lồ kia rơi thẳng vào trong đó, sau đó toàn bộ học viện Thần Miếu tan thành tro bụi, đồng thời sau lưng bọn họ xuất hiện một vực sâu khổng lồ, vực sâu không ngừng mở rộng ra bên ngoài.
Diệp Quân kéo hai người chạy như điên về phía Táng Cương ở phía xa, chạy một lúc lâu, thấy vực sâu sau lưng ngừng mở rộng, bọn họ mới dừng lại.
Diệp Quân xoay người nhìn về phía vực sâu, dưới đáy vực sâu, không ngừng vang lên tiếng ầm ầm.
Không chỉ trước mặt mà vào lúc này, mặt đất cũng rung chuyển dữ dội, giống như một trận động đất lớn, đồng thời, một số đỉnh núi ở trong tầm mắt cũng bắt đầu sụp đổ, những cột lửa phun ra ngoài, sau đó lại đổ xuống xối xả như mưa.
Nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt Diệp Quân tối sầm, cứ đà này, Đại Lục bị vứt bỏ này nhiều nhất mười ngày nữa sẽ bị hủy diệt hoàn toàn.
Xung quanh, nhiều người đang chạy tán loạn tìm nơi an toàn.
Táng Cương đột nhiên xoay người đi về phía xa.
Diệp Quân nhìn Táng Cương, sau đó nói: “Chúng ta đi”.
Vừa nói, hắn dẫn Chúc Đào và thím Khương đi theo.
Cứ như vậy, ba người đi theo Táng Cương từ trưa đến chạng vạng tối, đến lúc trời sắp tối hẳn thì họ đã đến một tòa thành đổ nát.
Lúc này, rất nhiều người tụ tập ở tòa thành đổ nát này.
Khi bốn người bước vào đường phố, nhiều người nhìn bọn họ bằng ánh mắt không mấy thân thiện.
Đúng lúc này, một người đàn ông đột nhiên đứng trước mặt Táng Cương, người đàn ông nhìn Táng Cương cười nói: “Thì ra là một cô gái, nào, gọi một tiếng anh trai nghe nào…”
Vừa nói, gã đưa tay chạm vào mặt Táng Cương.
Táng Cương bất ngờ dùng đao đâm vào cổ người đàn ông, máu phun ra như suối.
Táng Cương đột nhiên rút đao ra, máu càng phun trào dữ dội.
Người đàn ông ngã xuống đất, hai tay ôm cổ, hoảng sợ nhìn Táng Cương, cơ thể không ngừng co giật.
Táng Cương ngồi xổm xuống, đâm hai đao vào mắt gã…
Diệp Quân: “…”
Chúc Đào và thím Khương sợ hãi nhìn Táng Cương.
Mà những người đang quan sát xung quanh trong tối lúc này đều hoảng sợ, cô bé này thật sự rất tàn nhẫn.
Táng Cương đứng dậy, đi về phía xa.
Diệp Quân đưa Chúc Đào và thím Khương đi theo, Chúc Đào đột nhiên kéo tay áo Diệp Quân: “Diệp đệ, chúng ta… vẫn đi theo cô bé sao?”
Gã thật sự hơi sợ cô bé không nói lời nào này.
Diệp Quân nhìn Táng Cương: “Đi theo cô bé, sẽ an toàn hơn”.
Kể từ khi tới đây hắn chưa từng tu luyện, vì vậy khi tu vi bị phong ấn, hắn thực sự sẽ trở thành một người bình thường.
Nếu chỉ một mình hắn thì không sợ, nhưng dẫn theo Chúc Đào và thím Khương… Dù sao, hắn cảm thấy đi theo Táng Cương sẽ an toàn hơn chút.
Cứ như thế, Diệp Quân dẫn vợ chồng Chúc Đào đi theo Táng Cương đến một đại điện, đại điện này rất cũ nát, gió lùa vào từ bốn phía.
Bình luận facebook