-
Chương 2341-2345
Chương 2341: Khuất Thần
Dứt lời, Phương Ngự ngơ ngác.
Không chỉ Phương Ngự, hai cường giả Đại Chu kia và Trần Tiêu cũng sững sờ. Sắc mặt Trần Tiêu tối sầm lại.
Viện trưởng!
Chưa kể, vị viện trưởng này thực sự cách bọn họ rất xa, đặc biệt là vị Diệp Quân viện trưởng này đã lâu không ở thư viện Quan Huyên, mọi chuyện trong thư viện Quan Huyên đều do Nội Các xử lý, vì vậy, so với Diệp Quân, bọn họ càng kiêng kỵ Nội Các.
Đương nhiên, lời nói của Chu Ngôn hơi đại nghịch bất đạo, lời này nếu truyền ra ngoài sẽ là vấn đề lớn.
Tuy nhiên, điều này không còn quan trọng nữa.
Lúc này, dù như thế nhà họ Chu cũng sẽ không để cho đám người Phương Ngự sống sót trở về.
Cách đó không xa, Diệp Quân dẫn theo Táng Cương, hắn lặng lẽ nhìn Chu Ngôn trước mặt, ánh mắt bình tĩnh. Táng Cương ở bên cạnh hắn, ánh mắt vẫn đỏ ngầu như cũ, khí tức trên người cũng rất không ổn định.
Huyết mạch phong ma!
Lúc này, huyết mạch phong ma trong cơ thể cô bé vẫn đang dâng trào, ý muốn giết người của cô bé cực lớn.
Tuy nhiên, Diệp Quân không cho cô bé ra tay, những kẻ thù trước mặt này không phải người mà cô bé có thể đối phó.
Sau khi Chu Ngôn nói xong, vẻ mặt trở nên cực kỳ dữ tợn.
Đối với ông ta, viện trưởng không có bất kỳ quan hệ nào với ông ta.
Tục ngữ có câu, binh không biết vương, vương không biết binh, đối với ông ta, viện trưởng chẳng là gì cả.
Chu Ngôn không nói nhảm nữa, ông ta đột nhiên xông tới, đánh một quyền về phía Tư Mã Phong cách đó không xa.
Uy lực của cú đấm này vô cùng mạnh mẽ, ngay khi tung quyền ra, mọi người trên sân đều cảm thấy hít thở không thông.
Ở phía xa, Tư Mã Phong không còn đường lui, ông ta tiến lên một bước, cũng đánh ra một quyền.
Ầm!
Theo tiếng nổ vang lên, Tư Mã Phong bị đánh bay ra ngoài.
Vừa dừng lại, ông ta bị thiêu đốt linh hồn!
Cơ thể và linh hồn cùng bị đốt cháy!
Khi linh hồn bị cháy, khí tức của Tư Mã Phong đột nhiên điên cuồng tăng lên.
Chu Ngôn cau mày lại.
Lúc này, Lý Quân cách đó không xa thấy cảnh này, đột nhiên thở dài: “Tư Mã huynh, sao huynh phải làm vậy?”
“Câm miệng!”
Tư Mã Phong tức giận chỉ vào Lý Quân: “Lý Quân, uổng công ta từng coi ngươi là huynh đệ, không ngờ ngươi lại là loại người như vậy, ngươi không thấy phụ sự kỳ vọng của sư phụ với ngươi sao?”
Sư phụ!
Sắc mặt Lý Quân hơi khó coi.
Lão ta và Tư Mã Phong đều là học sinh của Đại Nho Lý Thanh Nho!
Lý Thanh Nho là nhân vật như nào?
Đó chính là Đại Nho siêu cấp của thư viện Quan Huyên, sư phụ của lão ta là nguyên lão cấp cao của thư viện Quan Huyên.
Sắc mặt Lý Quân đột nhiên trở nên u ám: “Nếu sư phụ thật sự coi trọng chúng ta, tại sao lại phái chúng ta tới nơi xa xôi như vậy chứ, không phải bởi vì huynh và ta chỉ là học viên thông thường không có bất kỳ thân phận bối cảnh…”
“Câm miệng!”
Tư Mã Phong tức giận nói: “Lý Quân, lúc đầu ngươi và ta đều là những đứa trẻ nhà nghèo, nếu không phải sư phụ thu nhận chúng ta, ngươi và ta sao có thể có ngày hơn nay, ơn thu nhận cao hơn trời, ngươi lại nói ra những lời lòng lang dạ sói như vậy”.
Vừa nói, ông ta vừa tức giận chỉ vào đám người Chu Lăng: “Ngươi và bọn họ đều là một đám ngu, ngu hết thuốc chữa!”
Sắc mặt Chu Lăng và Lý Quân vô cùng khó coi: “Tư Mã Phong, ngươi có lựa chọn của ngươi, ta có lựa chọn của ta, ngươi không có quyền chỉ trích sự lựa chọn của ta”.
“Đồ ngu!”
Tư Mã Phong tức giận chỉ vào Lý Quân: “Lý Quân, sao ngươi lại ngu như vậy, mặc dù viện trưởng còn trẻ, nhưng trọng tình trọng nghĩa, nếu hôm nay Phương Ngự viện chủ chết ở đây, sao viện chủ có thể ngồi yên, chưa kể viện trưởng, trong Nội Các, Lý viện phó đều không phải người bình thường, nếu hôm nay Phương Ngự viện chủ chết ở đây, với sự thông minh của bọn họ, sao có thể không điều tra, ngươi cho rằng chỉ với mấy tên ngu này có thể lừa gạt đám người Lý viện phó sao?”
Sắc mặt Lý Quân u ám đáng sợ, tất nhiên, lúc đầu lão ta cũng hơi sợ, bởi vì sâu trong lòng lão ta biết Tư Mã Phong nói có lý.
Lúc này, Chu Ngôn cách đó không xa đột nhiên nói: “Tư Mã Phong viện chủ, đây không phải việc ngươi nên quan tâm. Sau khi ngươi chết, Đại Chu ta sẽ xử lý”.
“Đồ ngu!”
Tư Mã Phong tức giận chỉ vào Chu Ngôn nói: “Đại Chu, Đại Chu, ngươi chỉ là một gia tộc nho nhỏ của Đại Chu, lại dám xưng đại diện cho Đại Chu, nhà họ Chu ngươi có phân lượng như thế nào, ngươi không biết sao?”
Chu Ngôn bị ông ta nói đến sắc mặt trở nên vô cùng khó coi, ông ta còn muốn nói gì đó, Chu Lăng ở bên cạnh vội nói: “Tộc trưởng, đừng nói nhiều với ông ta”.
Ông ta phát hiện, Tư Mã Phong này rất biết mắng chửi người, không nói nhiều là tốt nhất.
Chu Ngôn đang muốn mở miệng, lại thấy Tư Mã Phong cách đó không xa nói: “Chu Ngôn, ngươi có biết giết một vị viện chủ có ý nghĩa gì không?”
“Không đúng!”
Lúc này, Trần Tiêu đột nhiên nói: “Ông ta đang kéo dài thời gian!”
Kéo dài thời gian!
Vừa nói xong, mọi người trong sân đều kinh ngạc.
Tư Mã Phong nhìn Trần Tiêu một cái, không nói gì.
Trần Tiêu nhìn chằm chằm Tư Mã Phong: “Ông ta chắc chắn đang kéo dài thời gian, cho dù ông ta muốn giết Chu Ngôn cũng có gì đó không đúng lắm, ông ta không phải đang kéo dài thời gian thì sẽ lập tức ra tay”.
Lúc này, thời không cách đó không xa đột nhiên rung lắc dữ dội, một khắc sau, một lão giả mang theo hơn ba mươi cường giả lao tới.
Thấy đám người này, Tư Mã Phong nhất thời thở phào nhẹ nhõm.
Lão giả tới chính là chủ quản tinh vực An Vân của Tiên Bảo Các - Khuất Thần.
Chương 2342: Quân cận vệ Đại Chu
Lúc trước ông ta cảm thấy không đúng nên lúc giao đấu với Chu Lăng đã âm thầm thông báo cho Khuất Thần, để ông ta tới.
Thật ra, trong lòng ông ta cũng không nắm chắc, bởi vì ông ta và Khuất Thần cũng không thân quen lắm, ông ta chỉ có thể liên lạc với Khuất Thần.
Ông ta cũng muốn liên lạc với tổng viện, nhưng chỗ này cách tổng viện quá xa, dù dùng trận pháp dịch chuyển, cũng phải mất nữa năm mới đến được tổng viện.
Với thực lực của ông ta, không có cách nào truyền âm xa như vậy.
Sau khi đám người Khuất Thần chạy tới, thấy thế cục trong sân, cũng sửng sốt.
Người mình đánh người mình à?
Trần Tiêu thấy Khuất Thần, lại lôi kéo: “Các hạ là?"
Khuất Thần nhìn Trần Tiêu: “Tại hạ là quản sự tinh vực An Vân của Tiên Bảo Các - Khuất Thần”.
Quản sự Tiên Bảo Các!
Trần Tiêu khẽ mỉm cười: “Tại hạ là nhà họ Trần ở tổng viện vũ trụ Quan Huyên, hai vị bên cạnh chính là người của hoàng tộc Đại Chu, Chu Ngôn gia chủ và đám người Chu Lăng”.
Đại Chu!
Nghe vậy, Khuất Thần hơi giật mình, ông ta nhìn về phía Chu Ngôn, đang định mở miệng, lúc này, Tư Mã Phong cách đó không xa đột nhiên nói: “Khuất Thần”.
Vừa nói, ông ta kể hết sự tình cho ông ta. Sau khi nghe Tư Mã Phong kể xong, sắc mặt Khuất Thần bỗng u ám. Chết tiệt!
Bị cho vào tròng rồi!
Ông ta bị cuốn vào một vòng xoáy đáng sợ rồi.
Ông ta đương nhiên biết Phương Ngự, đây chính là người trẻ tuổi viện trưởng xem trọng.
Ông ta không ngờ, nhà họ Chu và nhà họ Trần này lại to gan như vậy, ngay cả Phương Ngự cũng dám giết.
Mẹ kiếp, muốn tạo phản sao?
Khuất Thần nhìn Chu Ngôn, ánh mắt không mấy thiện cảm.
Nếu là nội đấu bình thường, ông ta sẽ không quản, dù sao thì đây là vấn đề nội bộ của thư viện Quan Huyên, không liên quan gì tới Tiên Bảo Các, nhưng bây giờ không còn là nội đấu, đây có khác gì tạo phản đâu.
Nếu bây giờ ông ta không quản, sau này tuyệt đối không có quả ngon ăn.
Loại chuyện này, ông ta không thể trung lập.
Chỉ trong nháy mắt, ông ta đã đưa ra quyết định.
Phương Ngự đại diện cho Diệp Quân, mà Diệp Quân là ai?
Là trời của vũ trụ Quan Huyên!
Nếu phải chọn đứng về phía nào, nhất định phải đứng về phía trời!
Thấy sắc mặt của Khuất Thần, Chu Ngôn híp mắt lại: “Khuất quản sự, đây là ân oán cá nhân giữa Đại Chu ta với Phương Ngự, mong ông đừng nhúng tay, nếu ông không nhúng tay vào, sau này Đại Chu ta nhất định sẽ hậu tạ”.
Khuất Thần hơi suy nghĩ, sau đó nói: “Chu Ngôn gia chủ, ta là người làm ăn, theo lý mà nói, lợi ích đặt lên hàng đầu, tất nhiên, ta từ trước tới nay cũng luôn như vậy, nhưng lợi ích hôm nay ta lại không muốn”.
Chu Ngôn nhìn chằm chằm Khuất Thần: “Khuất quản sự, ngươi phải suy nghĩ kỹ”.
Khuất Thần cười nói: “Chu Ngôn gia chủ, Đại Chu là nền văn minh vũ trụ cấp năm, ngươi phải hiểu một điều, đó là Đại Chu cũng đến từ thư viện Quan Huyên, dựa theo cấp bậc, Phương Ngự thân là viện chủ, cấp bậc của gã hơn ngươi, hơn nữa, trong tay gã cầm Quan Huyên Lệnh của viện trưởng, cầm lệnh bài này như thấy viện trưởng, Chu Ngôn gia chủ, thứ cho ta nói thẳng, đừng nói là ngươi, dựa theo quy tắc, trong tay gã cầm lệnh bài này, dù là nữ hoàng Đại Chu cũng phải nể mặt gã bảy phần, phải dùng lễ nghi đối đãi”.
Chu Ngôn nhìn chằm chằm Khuất Thần: “Cho nên, Khuất quản sự quyết định muốn trở thành kẻ địch với bọn ta”.
Khuất Thần mỉm cười nói: “Chu Ngôn gia chủ, không phải ta muốn trở thành địch với ngươi, mà là các ngươi muốn trở thành địch của thư viện Quan Huyên, ai là kẻ địch của thư viện Quan Huyên thì cũng là kẻ địch của ta”.
“Hay lắm!”
Tư Mã Phong cách đó không xa đột nhiên giơ ngón tay cái về phía Khuất Thần: “Lão Thần, trước kia ta nghĩ ông hám tài, xem ra là ta nhìn nhầm rồi, ta xin lỗi ông”.
Khuất Thần lắc đầu cười, thật ra ông ta cũng không thích Tư Mã Phong lắm, bởi vì Tư Mã Phong chỉ là một học giả thuần túy, đầu óc đơn giản, không thích thương trường dối trá, nhưng ông ta là quản sự Tiên Bảo Các, sao có thể không gian.
Trên thương trường phải biết đối nhân xử thế!
Nhưng lúc này, ông ta hiểu rõ những người trước mặt này không phải muốn bàn chuyện làm ăn mà là muốn tạo phản!
Đây không phải vấn đề về lợi ích.
Ở vũ trụ Quan Huyên, ông ta hiểu rõ. Chỉ có trung thành với nhà họ Dương mới có đường sống.
Lúc này, Chu Ngôn đột nhiên cười to.
Khuất Thần cau mày.
Chu Ngôn nhìn chằm chằm Khuất Thần, mỉm cười nói: “Thật ra cũng tốt, ta đã chuẩn bị xong”. Sau đó ông ta phất tay.
Đột nhiên, thời không cách đó không xa nứt ra, bốn cường giả mặc chiến giáp màu vàng chậm rãi bước ra.
Khi nhìn thấy bốn cường giả mặc chiến giáp vàng chậm rãi đi ra, sắc mặt Tư Mã Phong cách đó không xa nhất thời thay đổi: “Sao có thể điều động được quân cận vệ Đại Chu”.
Quân cận vệ Đại Chu!
Quân cận vệ hoàng thất Đại Chu, chỉ có hoàng tộc Đại Chu mới có thể điều động.
Ở toàn bộ Đại Chu, thực lực đội quân này chỉ đứng sau quân Thần Sách trong truyền thuyết!
Sắc mặt Tư Mã Phong đột nhiên trở nên kinh hãi, ông ta không ngờ Chu Ngôn trước mặt này lại có thể điều động quân cận vệ.
Chương 2343: Tìm cứu viện
Quân cận vệ Đại Chu!
Khi nhìn thấy bốn tên cường giả này, lông mày Diệp Quân cũng bắt đầu cau lại.
Lúc hắn còn ở Đại Chu đã từng nhìn thấy quân cận vệ. Quân cận vệ là đội quân tinh nhuệ trong tinh nhuệ của Đại Chu. Ít nhất phải đạt tới cảnh giới một phần thần tính mới có thể vào được. Ở cả Đại Chu này, thực lực của quân cận vệ chỉ đứng sau quân Thần Sách trong truyền thuyết của Đại Chu.
Hắn cũng không ngờ rằng Chu Ngôn trước mặt lại có thể điều động được quân cận vệ này.
Hắn vốn dĩ còn cho rằng Chu Ngôn này chỉ là một gia chủ của một gia tộc nhỏ nào đó của Đại Chu, nhưng bây giờ xem ra, sự việc không hề đơn giản như vậy.
Khi vừa nhìn thấy bốn tên quân cận vệ đó, sắc mặt của Tư Mã Phong và Khuất Thần lập tức trở lên vô cùng khó coi.
Hiển nhiên là bọn họ cũng đã đánh giá quá thấp năng lực của Chu Ngôn rồi.
Quân cận vệ Đại Chu!
Mặc dù chỉ có bốn người, nhưng chỉ xét về sức mạnh thì bốn tên này đã hoàn toàn áp đảo phe bọn họ rồi.
Đúng vào lúc này, Khuất Thần đột nhiên mở lòng bàn tay ra, trong tay ông ta xuất hiện một quyển trục cổ, rồi dùng sức bóp nát nó.
Ầm!
Một luồng ánh sáng xanh lập tức bao trùm lấy bọn họ. Chỉ trong chốc lát, bọn họ đã hoàn toàn biến mất ngay tại chỗ.
“Hỗn xược!”
Chu Ngôn thấy vậy, vô cùng tức giận: “Chặn bọn chúng lại!”
Phía sau ông ta, bốn tên quân cận vệ của hoàng tộc Đại Chu lập tức phá vỡ thời không, đuổi theo đám người Diệp Quân.
Chu Ngôn vẫn đứng yên tại chỗ, sắc mặt cực kỳ khó coi. Ông ta không ngờ Khuất Thần thế mà còn có chiêu này. Vừa nhìn cuốn sổ dịch chuyển đó là biết nó có cấp bậc cực cao. Bởi vì chỉ trong một thời gian ngắn, ông ta đã không còn cảm nhận được sự tồn tại của đám người Phương Ngự nữa.
Phải biết rằng, với sức mạnh hiện tại của ông ta, thần thức rất nhanh đã có thể bao phủ trong vòng một trăm vạn dặm.
Lúc này, Lý Quân ở bên cạnh đột nhiên thấp giọng: “Không được để cho bọn chúng sống sót rời khỏi đây. Nếu không, việc này nhất định sẽ gây ra một trận sóng to gió lớn ở vũ trụ Quan Huyên!”, lúc này lão ta cũng đã hơi hoảng sợ.
Lão ta biết rất rõ, nếu để cho đám người Phương Ngự quay trở về vũ trụ Quan Huyên, thì điều đó có nghĩa là gì?
Là tất cả đều phải chết!
Kết cục của tộc Thiên Long đã hiện rõ ở ngay trước mắt.
Tất nhiên, lão ta càng cảm thấy tức giận hơn, lão ta không ngờ rằng Khuất Thần đó lại có sổ dịch chuyển ở cấp bậc đó. Cấp bậc của sổ dịch chuyển đó thấp nhất cũng phải là cấp Đế, vô cùng quý báu.
Vào lúc này, Chu Ngôn đứng đầu đột nhiên nói: “Đi!”
Dứt lời, ông ta nhanh chóng dẫn người và bốn tên quân cận vệ của hoàng tộc Đại Chu đuổi theo.
Ở bên khác.
Đám người Diệp Quân xuất hiện ở một tinh không xa lạ.
Tư Mã Phong hơi kinh ngạc nói: “Đây là tinh vực Linh Thiên đấy”.
Dứt lời, ông ta nhìn Khuất Thần bên cạnh: “Đó là sổ dịch chuyển cấp Đế đúng không?” Khuất Thần khẽ gật đầu.
Tư Mã Phong hơi thắc mắc: “Sao ông lại có được thần vật như vậy?”
Khuất Thần cười gượng: “Không phải là của ta, cái này là của Tiên Bảo Các”.
Tự ý dùng đồ của Tiên Bảo Các sẽ bị coi là vi phạm luật lệ, nhưng đã không còn cách nào nữa rồi. Sắc mặt Tư Mã Phong hơi căng thẳng. Ông ta biết Tiên Bảo Các có quy định nghiêm ngặt, không được tự ý dùng đồ, đặc biệt là thần vật quý giá. Người vi phạm sẽ bị phạt rất nặng.
Khuất Thần đột nhiên nói: “Ta quen biết với chủ quản sự Lâm Việt của Tiên Bảo Các ở đây. Ông ấy và ta là bạn bè tốt nhiều năm. Thực lực của ông ấy còn mạnh hơn cả ta, là cường giả cảnh giới một phần thần khí. Hơn nữa quy mô của Tiên Bảo Các ở đây còn lớn hơn nhiều. Vì Tiên Bảo Các ở đây là một trạm trung chuyển, dự trữ rất nhiều hàng hóa. Do đó, ở đây không chỉ có các cường giả hàng đầu trấn giữ mà còn có cả đại trận nữa”.
Tư Mã Phong bất ngờ lên tiếng: “Có đáng tin không?”
Khuất Thần lặng im.
Ông ta cũng không biết liệu có đáng tin được hay không. Dù sao, bọn họ bây giờ đang là kẻ địch của cả Đại Chu!
Nếu nói lúc trước Chu Ngôn không thể đại diện được cho Đại Chu, vậy thì từ lúc quân cận vệ Đại Chu xuất hiện đó, Chu Ngôn đã có thể đại diện được cho cả Đại Chu rồi.
Đừng nói là mấy viện chủ nhỏ nhoi như bọn họ. E rằng Nội Các và Ngoại Các đều không dám làm gì Đại Chu nữa…
Dù sao, Nữ hoàng bệ hạ hiện tại của Đại Chu là Chu Phạn, là chủ nhân của Nội Các và Tiên Bảo Các, quyền thế cực lớn, vượt xa tộc Thiên Long trước đó.
Khuất Thần bỗng nhiên xoay người về phía Phương Ngự ở bên cạnh: “Phương viện chủ, ngươi có thể liên lạc được với viện trưởng không?”
Phương Ngự lắc đầu: “Không liên lạc được”.
Sắc mặt Khuất Thần trầm xuống, ông ta do dự một chút rồi lại hỏi: “Viện trưởng không có cho ngươi cái gì khác để bảo toàn mạng sống sao?”
Phương Ngự vẫn lắc đầu.
Khuất Thần hỏi tiếp: “Trong viện của ngươi còn có cường giả nào khác không?”
Phương Ngự vẫn tiếp tục lắc đầu: “Viện Tuần Tra của ta vừa mới thành lập, còn đang tuyển người… Đều tại ta, không biết sự việc lại trở lên phức tạp như vậy. Sớm biết như này, ta đã đến nội các mượn mấy tên Quan Huyên Vệ rồi”.
Thật ra, gã có Quan Huyên Lệnh, hoàn toàn có thể mượn mấy tên Quan Huyên Vệ để đi cùng. Nhưng gã thực sự không ngờ sự việc lại phức tạp như vậy. Nhất là sau khi gã lấy Quan Huyên Lệnh ra, mấy tên đó lại dám không nghe theo.
Thật sự là quá vô lý!
Gã biết, gã vẫn còn quá trẻ.
Gã đã nghĩ thế giới này quá đơn giản.
Nước của vũ trụ Quan Huyên thực sự quá sâu.
Nghe thấy lời của Phương Ngự, Khuất Thần hơi đau đầu: “Phương viện chủ, thứ lỗi cho ta nói thẳng. Sau này ngươi ra ngoài nên dẫn theo vài người đi cùng đi!”
Phương Ngự gật đầu: “Chắc chắn rồi”.
Khuất Thần liếc nhìn bốn phía, nói: “Thực lực của bốn tên quân cận vệ hoàng tộc Đại Chu không yếu, có lẽ chẳng bao lâu sẽ đuổi kịp tới đây thôi. Đi, đi tìm Lâm Việt”. Dứt lời, ông ta dẫn mọi người rời đi.
Một khắc sau.
Trong một gian đại điện, Lâm Việt nhìn đám người Phương Ngự ở trước mặt, im lặng không lên tiếng.
Khuất Thần đã kể lại chi tiết toàn bộ sự việc cho ông ta nghe.
Bây giờ tất cả đều đang chờ đợi quyết định của Lâm Việt.
Sau khi Lâm Việt im lặng hồi lâu, ông ta bỗng nhiên nhìn Phương Ngự: “Phương viện chủ, bọn chúng sẽ không để ngươi sống sót trở về thư viện Quan Huyên đâu”.
Chương 2344: Từ chối
Phương Ngự gật đầu: “Ta biết”.
Lâm Việt lắc đầu: “Ngươi không biết”.
Phương Ngự khẽ cau mày.
Lâm Việt nhìn Phương Ngự: “Việc này bề ngoài nhìn thì đơn giản nhưng nó không chỉ là việc liên quan đến một Đại Lục bị vứt bỏ mà còn liên quan đến cả vũ trụ Quan Huyên và Đại Chu. Có lẽ các ngươi không biết, mặc dù Đại Chu đã gia nhập vào thư viện Quan Huyên, nhưng Đại Chu vẫn là nền văn minh vũ trụ cấp năm. Các thế gia và tông môn trong nước còn mạnh hơn nhiều so với thư viện Quan Huyên. Cũng chính vì vậy mà những năm gần đây, rất nhiều người trong nội bộ Đại Chu đều không phục vũ trụ Quan Huyên, nhưng vì có sự trấn áp của Nữ hoàng điện hạ Đại Chu nên mới không xuất hiện tình trạng hỗn loạn nào”.
Khuất Thần bỗng nhiên nói: “Vậy ý của ông là việc này có khả năng sẽ dẫn đến mâu thuẫn giữa thư viện Quan Huyên và Đại Chu sao?”
Lâm Việt khẽ gật đầu: “Tên Chu Ngôn đó có thể điều động được quân cận vệ Đại Chu, thì điều đó cũng có nghĩa là có người nắm quyền thế cao ở Đại Chu đang đứng đằng sau ông ta chống đỡ”.
Tư Mã Phong ở bên cạnh trầm giọng: “Vậy thì thế nào, được kẻ nắm quyền thế chống lưng thì có thể coi trời bằng vung sao?”
Lâm Việt nhìn Tư Mã Phong một lượt rồi nói: “Đại Chu chắc chắn không thể đối đầu lại với Nội Các. Nhưng thứ cho ta nói thẳng, chúng ta dù có hợp sức lại cũng không chống lại được một đầu ngón tay của Đại Chu đâu. Giống như bây giờ đây, Đại Chu không muốn các ngươi sống sót trở về vũ trụ Quan Huyên thì liệu các ngươi còn có cách nào đối phó lại không?”
Vẻ mặt Tư Mã Phong u ám.
Lâm Việt nói tiếp: “Thư viện Quan Huyên phát triển cho đến nay đã thu phục được rất nhiều thế lực, đặc biệt là các thế lực mới gia nhập. Bọn họ còn cần một chút thời gian để thích ứng với thư viện, đặc biệt là giữa Đại Chu với thư viện. Mà lúc này nếu các ngươi quay lại, vạch trần những gì đã xảy ra ở đây thì rất có thể sẽ khiến Đại Chu và thư viện Quan Huyên trở mặt đối đầu lẫn nhau”.
Nói đến đây, ông ta nhìn đám người Phương Ngự rồi tiếp tục nói: “Liệu có khả năng, không chỉ Đại Chu không hy vọng các ngươi quay về mà ngay cả những người bên trên cũng không muốn các ngươi quay về hay không?”
Dứt lời, mấy người ở đây đều cau mày lại.
Lâm Việt lại nói: “Phương viện chủ, việc này liên can quá lớn, chỉ cần không cẩn thận một chút thì sẽ gây ra hậu quả cực kỳ khôn lường. Chính vì vậy, ta đoán rằng, không chỉ lãnh đạo Đại Chu có người không muốn ngươi quay lại mà sợ là ngay cả thư viện cũng có người không hy vọng ngươi trở về. Nói đơn giản hơn là, kết cục cuối cùng có thể sẽ vì cái gọi là đại cục mà hy sinh các ngươi”.
“Không thể nào!”
Lúc này, Diệp Quân bỗng nhiên lên tiếng.
Mọi người đồng loạt nhìn về phía Diệp Quân, Diệp Quân nhìn Lâm Việt: “Phương Ngự là người của Viện trưởng, Viện trưởng sẽ không làm hại huynh ấy”.
Tư Mã Phong cũng vội vàng gật đầu: “Đúng đúng, Phương viện chủ là người được Viện trưởng đích thân phong chức, Viện trưởng làm sao có thể bỏ mặc gã”.
Lâm Việt nhìn Diệp Quân: “Thứ cho ta nói thẳng, nếu như Viện trưởng thực sự coi trọng Phương viện chủ thì không thể không cho gã quyền lực lớn hơn, để gã có đủ quyền điều động được cường giả chân chính trong thư viện Quan Huyên”.
Diệp Quân đáp: “Có thể chỉ là một sự sơ suất”.
Lâm Việt lại nói: “Cho dù là sơ suất, vậy ta hỏi ngươi, nếu việc này gây ra hiềm khích giữa thư viện Quan Huyên và Đại Chu thì lúc đó, lẽ nào Viện trưởng không thể vì đại cục mà hy sinh một đám người nhỏ nhoi sao?”
Diệp Quân còn muốn nói tiếp, nhưng lại bị Lâm Việt ngắt lời: “Còn nữa, xét theo tình hình hiện tại, chuyện này còn không tới được Nội Các, chứ đừng nói đến Viện trưởng”.
Lúc này Khuất Thần đột nhiên nói: “Chúng ta đi thôi”.
Đến lúc này rồi, sao ông ta lại không hiểu được ý của Lâm Việt chứ. Rõ ràng ông ta không muốn bị cuốn vào việc này.
Nghe thấy lời của Khuất Thần, Lâm Việt im lặng.
Nếu thực sự chỉ là một nhà họ Chu nhỏ nhoi thì ông ta có thể sẽ giúp đỡ chuyện này rồi. Dù sao, Phương Ngự cũng không đơn giản, gã là người thân tín của Viện trưởng. Mặc dù bây giờ vẫn còn trẻ, nhưng tiềm lực về sau nhất định sẽ vô cùng rộng lớn. Bây giờ qua lại tốt với gã thì sau này cũng có lợi rất nhiều với ông ta.
Phải biết rằng, đối với những nhân vật như thế này, lúc gã còn trẻ không qua lại tốt, thì khi gã đã bắt đầu trưởng thành, cho dù ngươi có tiếp cận như thế nào cũng rất khó khăn.
Nhưng ông ta suy đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn lựa chọn từ bỏ.
Đại Chu!
Quân cận vệ Đại Chu, điều này có nghĩa là có cả nhân vật cấp cao của Đại Chu đều tham gia vào chuyện này. Trước tiên không nói về việc Đại Chu không thể đối đầu được với Nội Các, dù sao thì nếu họ muốn bóp chết ông ta thì cũng là chuyện dễ như trở bàn tay.
Hơn nữa, Phương Ngự còn không có cách nào liên lạc được với Viện trưởng.
Nếu Phương Ngự có thể liên lạc được với Viện trưởng, nhận được sự giúp đỡ của Viện trưởng, thì ông ta cũng sẽ dốc lòng giúp sức và bảo vệ cho đám người Phương Ngự rời đi. Nhưng đáng tiếc là, Phương Ngự lại hoàn toàn không liên lạc được với Viện trưởng.
Ông ta không muốn cược!
Khuất Thần đột nhiên nói: “Đi!”
Dứt lời, mọi người đều đồng loạt xoay người rời đi.
Lúc này, Lâm Việt bỗng nhiên lên tiếng: “Khuất Thần”.
Khuất Thần xoay người nhìn Lâm Việt, Lâm Việt nhìn ông ta: “Việc này rõ ràng không liên quan gì tới ông, sao ông lại phải cuốn vào nó. Cho dù ông không suy nghĩ cho bản thân mình thì chẳng lẽ ông cũng không suy nghĩ gì cho con cái của mình sao?”
Khuất Thần tức giận đáp: “Lâm Việt, vậy những việc mà đám người Chu Ngôn làm có khác gì tạo phản không? Điều khác biệt là, chúng ta là thương nhân coi trọng lợi ích, nhưng Đại Lục bị vứt bỏ đó có hàng triệu sinh linh, lương tâm của chúng ta sao có thể yên ổn”.
Dứt lời, ông ta hít một hơi thật sâu: “Lâm Việt, ông không muốn bị cuốn vào việc này, ta có thể hiểu. Bây giờ ta chỉ nhờ ông một việc, nể mặt bạn cũ bao nhiêu năm mà cho chúng ta một quyển sổ dịch chuyển cấp Đế để chúng ta có thể rời khỏi nơi này, tới nơi khác cầu viện”.
Lâm Việt im lặng hồi lâu rồi lắc đầu: “Ta không muốn đắc tội với Đại Chu!”
Chương 2345: Không thể so sánh
Không muốn đắc tội Đại Chu!
Nghe thấy lời nói của Lâm Việt, Khuất Thần không hề thất vọng, chỉ khẽ gật đầu, sau đó dẫn mọi người rời đi.
Kết quả này, ông ta đã lường trước được.
Nhưng lúc này, Phương Ngự lại đứng dậy, gã nhìn Lâm Việt, sau đó lấy ra Quan Huyên Lệnh mà Diệp Quân cho gã: “Lâm Việt chủ sự, thấy lệnh như thấy viện trưởng”.
Lâm Việt nhìn chằm chằm Phương Ngự, không nói gì.
Phương Ngự nhìn thẳng Lâm Việt, ánh mắt dần lạnh như băng: “Lâm chủ sự, ông muốn kháng lệnh sao?”
Lâm Việt bình tĩnh nói: “Phương viện chủ, ngươi làm vậy hơi vô nghĩa”.
Phương Ngự híp mắt lại, lửa giận trong mắt không hề che dấu: “Lâm chủ sự, ông có ý gì?”
Lâm Việt nhẹ giọng đáp: “Phương viện chủ, ta lớn tuổi hơn ngươi, cho ngươi một lời khuyên, ở bất kỳ đâu khi làm việc phải học cách quan sát sắc mặt và lời nói, cũng phải học cách giữ thể diện cho người khác, đừng xé rách mặt, như vậy thì đều không tốt cho tất cả mọi người”.
Phương Ngự tức giận nói: “Ông dừng giảng đạo lý với ta, bây giờ ta hỏi ông, ông có tuân lệnh hay không!”
Lâm Việt nhìn chằm chằm Phương Ngự: “Không”.
Nói xong, Phương Ngự càng thêm tức giận nói: “Sao ông dám?”
Lâm Việt bình tĩnh nói: “Phương viện chủ, ngươi đừng tưởng rằng ngươi cầm Quan Huyên Lệnh là có thể ra lệnh, thứ cho ta nói thẳng, viện trưởng mặc dù là viện trưởng vũ trụ Quan Huyên, nhưng hắn không phải là các chủ Tiên Bảo Các, ta chỉ nghe lệnh các chủ Tiên Bảo Các”.
“Làm càn!” Phương Ngự tức giận nói: “Chẳng lẽ ông không biết Tiên Bảo Các chính là của viện trưởng sao?”
Lâm Việt cười nói: “Vậy thì sao? Dù sao thì hắn cũng không phải các chủ trên danh nghĩa của Tiên Bảo Các”.
“Ông!”
Phương Ngự tức giận chỉ vào Lâm Việt, tức muốn nổ phổi.
Lâm Việt nhìn chằm chằm Phương Ngự, ánh mắt dần lạnh như băng: “Phương viện chủ, ta phải nhắc nhở ngươi, ngươi phải chú ý lời nói của ngươi, tuy ngươi là viện chủ, nhưng nơi này là Tiên Bảo Các, đừng nói là ngươi, dù là viện trưởng, cũng không thể ra lệnh!”
Phương Ngự giận tím mặt.
Tư Mã Phong cũng vô cùng tức giận, muốn nổi giận nhưng lúc này Khuất Thần đột nhiên nói: “Phương viện chủ chúng ta đi thôi”.
Tư Mã Phong và Phương Ngự xoay người rời đi.
Diệp Quân im lặng không nói, sau đó kéo Táng Cương xoay người rời đi.
Nhìn đám người Khuất Thần rời đi, ánh mắt Lâm Việt dần trở nên u ám: “Những kẻ không biết sống chết”.
Lúc này một lão già quần áo đen xuất hiện bên cạnh ông ta.
Ông lão quần áo đen trầm giọng nói: “Chủ sự, dù sao gã cũng là một vị viện chủ, hơn nữa, còn nắm giữ Quan Huyên Lệnh, làm vậy…”
Lâm Việt lạnh lùng nói: “Chẳng qua chỉ là một viện chủ dựa vào may mắn mới có được thôi, loại viện chủ này không có thực quyền thì có thể làm gì chứ”.
Viện chủ!
Ở bên trong thư viện Quan Huyên, có khá nhiều viện chủ, trước mắt có mười ba viện chủ, thật ra cũng có khác biệt, hơn nữa khác biệt vô cùng lớn, ví dụ như Văn Viện viện chủ và Vũ Viện viện chủ, loại cấp bậc viện chủ này, bất kể là quyền lực hay quyền lợi, đều vô cùng kinh khủng, tuyệt đối không phải một chủ sự Tiên Bảo Các nho nhỏ như ông ta có thể trêu chọc.
Nhưng cũng có một ít viện chủ, ông ta không cần để ý, giống như Phương Ngự, loại này thuộc về chức cao quyền thấp, nếu ngươi đắc tội gã, gã cũng không thể làm gì ngươi.
Nhưng loại giống như Vũ Viện viện chủ và Văn Viện viện chủ, ngươi đắc tội thì người ta sẽ chỉnh đốn chết ngươi luôn.
Ông lão quần áo đen hơi do dự, sau đó nói: “Mặc dù gã quyền thấp, nhưng tay cầm Quan Huyên Lệnh”.
Lâm Việt không quan tâm nói: “Không nghe là không nghe, gã lại không thể cắn được ta”.
Ông lão quần áo đen nhìn Lâm Việt, không tiếp tục vấn đề này nữa, nói sang chuyện khác: “Chủ sự, vậy lai lịch của Tư Mã Phong và Khuất Thần kia cũng không đơn giản, đặc biệt là Tư Mã Phong, chính là học sinh của Lý Thanh Nho. Vì sao không cho bọn họ một quyển sổ dịch chuyển cấp Đế tạo quan hệ tốt”.
Lâm Việt bình tĩnh nói: “Tạo quan hệ tốt với bọn họ đồng nghĩa với tạo quan hệ xấu với Đại Chu”.
Ông lão quần áo đen hơi suy nghĩ, sau đó nói: “Ta lại cảm thấy chuyện lần này, Đại Chu hơi quá đáng, nội các và viện trưởng nhất định sẽ không dung thứ”.
Lâm Việt nhìn về phía ông lão áo đen, cười nói: “Vì sao?”
Ông lão quần áo đen nghiêm túc nói: “Thái độ của viện trưởng, từ ngày viện trưởng nghiêm trị tộc Thiên Long có thể nhìn ra, viện trưởng thật sự muốn vũ trụ Quan Huyên trở nên tốt hơn, mà với hành động lần này của Đại Chu, viện trưởng nhất định sẽ không dễ dàng tha thứ”.
Lâm Việt nói: “Ngươi bỏ qua một chuyện rồi, thực lực và sức ảnh hưởng của tộc Thiên Long căn bản không thể so được với Đại Chu”.
Ông lão quần áo đen im lặng.
Quả thật!
Tộc Thiên Long có mạnh hơn nữa, cũng chỉ là một gia tộc bên trong vũ trụ Quan Huyên mà thôi, mà Đại Chu lại khác, đây chính là một văn minh hoàn chỉnh, hơn nữa là văn minh vũ trụ cấp năm, dù là thực lực hay sức ảnh hưởng, hai bên đều không phải một cấp bậc.
Lâm Việt tiếp tục nói: “Hơn nữa, ngươi còn quên một chuyện, đó chính là nữ hoàng Đại Chu”.
Ông lão quần áo đen hơi nhíu mày: “Là sao?”
Dứt lời, Phương Ngự ngơ ngác.
Không chỉ Phương Ngự, hai cường giả Đại Chu kia và Trần Tiêu cũng sững sờ. Sắc mặt Trần Tiêu tối sầm lại.
Viện trưởng!
Chưa kể, vị viện trưởng này thực sự cách bọn họ rất xa, đặc biệt là vị Diệp Quân viện trưởng này đã lâu không ở thư viện Quan Huyên, mọi chuyện trong thư viện Quan Huyên đều do Nội Các xử lý, vì vậy, so với Diệp Quân, bọn họ càng kiêng kỵ Nội Các.
Đương nhiên, lời nói của Chu Ngôn hơi đại nghịch bất đạo, lời này nếu truyền ra ngoài sẽ là vấn đề lớn.
Tuy nhiên, điều này không còn quan trọng nữa.
Lúc này, dù như thế nhà họ Chu cũng sẽ không để cho đám người Phương Ngự sống sót trở về.
Cách đó không xa, Diệp Quân dẫn theo Táng Cương, hắn lặng lẽ nhìn Chu Ngôn trước mặt, ánh mắt bình tĩnh. Táng Cương ở bên cạnh hắn, ánh mắt vẫn đỏ ngầu như cũ, khí tức trên người cũng rất không ổn định.
Huyết mạch phong ma!
Lúc này, huyết mạch phong ma trong cơ thể cô bé vẫn đang dâng trào, ý muốn giết người của cô bé cực lớn.
Tuy nhiên, Diệp Quân không cho cô bé ra tay, những kẻ thù trước mặt này không phải người mà cô bé có thể đối phó.
Sau khi Chu Ngôn nói xong, vẻ mặt trở nên cực kỳ dữ tợn.
Đối với ông ta, viện trưởng không có bất kỳ quan hệ nào với ông ta.
Tục ngữ có câu, binh không biết vương, vương không biết binh, đối với ông ta, viện trưởng chẳng là gì cả.
Chu Ngôn không nói nhảm nữa, ông ta đột nhiên xông tới, đánh một quyền về phía Tư Mã Phong cách đó không xa.
Uy lực của cú đấm này vô cùng mạnh mẽ, ngay khi tung quyền ra, mọi người trên sân đều cảm thấy hít thở không thông.
Ở phía xa, Tư Mã Phong không còn đường lui, ông ta tiến lên một bước, cũng đánh ra một quyền.
Ầm!
Theo tiếng nổ vang lên, Tư Mã Phong bị đánh bay ra ngoài.
Vừa dừng lại, ông ta bị thiêu đốt linh hồn!
Cơ thể và linh hồn cùng bị đốt cháy!
Khi linh hồn bị cháy, khí tức của Tư Mã Phong đột nhiên điên cuồng tăng lên.
Chu Ngôn cau mày lại.
Lúc này, Lý Quân cách đó không xa thấy cảnh này, đột nhiên thở dài: “Tư Mã huynh, sao huynh phải làm vậy?”
“Câm miệng!”
Tư Mã Phong tức giận chỉ vào Lý Quân: “Lý Quân, uổng công ta từng coi ngươi là huynh đệ, không ngờ ngươi lại là loại người như vậy, ngươi không thấy phụ sự kỳ vọng của sư phụ với ngươi sao?”
Sư phụ!
Sắc mặt Lý Quân hơi khó coi.
Lão ta và Tư Mã Phong đều là học sinh của Đại Nho Lý Thanh Nho!
Lý Thanh Nho là nhân vật như nào?
Đó chính là Đại Nho siêu cấp của thư viện Quan Huyên, sư phụ của lão ta là nguyên lão cấp cao của thư viện Quan Huyên.
Sắc mặt Lý Quân đột nhiên trở nên u ám: “Nếu sư phụ thật sự coi trọng chúng ta, tại sao lại phái chúng ta tới nơi xa xôi như vậy chứ, không phải bởi vì huynh và ta chỉ là học viên thông thường không có bất kỳ thân phận bối cảnh…”
“Câm miệng!”
Tư Mã Phong tức giận nói: “Lý Quân, lúc đầu ngươi và ta đều là những đứa trẻ nhà nghèo, nếu không phải sư phụ thu nhận chúng ta, ngươi và ta sao có thể có ngày hơn nay, ơn thu nhận cao hơn trời, ngươi lại nói ra những lời lòng lang dạ sói như vậy”.
Vừa nói, ông ta vừa tức giận chỉ vào đám người Chu Lăng: “Ngươi và bọn họ đều là một đám ngu, ngu hết thuốc chữa!”
Sắc mặt Chu Lăng và Lý Quân vô cùng khó coi: “Tư Mã Phong, ngươi có lựa chọn của ngươi, ta có lựa chọn của ta, ngươi không có quyền chỉ trích sự lựa chọn của ta”.
“Đồ ngu!”
Tư Mã Phong tức giận chỉ vào Lý Quân: “Lý Quân, sao ngươi lại ngu như vậy, mặc dù viện trưởng còn trẻ, nhưng trọng tình trọng nghĩa, nếu hôm nay Phương Ngự viện chủ chết ở đây, sao viện chủ có thể ngồi yên, chưa kể viện trưởng, trong Nội Các, Lý viện phó đều không phải người bình thường, nếu hôm nay Phương Ngự viện chủ chết ở đây, với sự thông minh của bọn họ, sao có thể không điều tra, ngươi cho rằng chỉ với mấy tên ngu này có thể lừa gạt đám người Lý viện phó sao?”
Sắc mặt Lý Quân u ám đáng sợ, tất nhiên, lúc đầu lão ta cũng hơi sợ, bởi vì sâu trong lòng lão ta biết Tư Mã Phong nói có lý.
Lúc này, Chu Ngôn cách đó không xa đột nhiên nói: “Tư Mã Phong viện chủ, đây không phải việc ngươi nên quan tâm. Sau khi ngươi chết, Đại Chu ta sẽ xử lý”.
“Đồ ngu!”
Tư Mã Phong tức giận chỉ vào Chu Ngôn nói: “Đại Chu, Đại Chu, ngươi chỉ là một gia tộc nho nhỏ của Đại Chu, lại dám xưng đại diện cho Đại Chu, nhà họ Chu ngươi có phân lượng như thế nào, ngươi không biết sao?”
Chu Ngôn bị ông ta nói đến sắc mặt trở nên vô cùng khó coi, ông ta còn muốn nói gì đó, Chu Lăng ở bên cạnh vội nói: “Tộc trưởng, đừng nói nhiều với ông ta”.
Ông ta phát hiện, Tư Mã Phong này rất biết mắng chửi người, không nói nhiều là tốt nhất.
Chu Ngôn đang muốn mở miệng, lại thấy Tư Mã Phong cách đó không xa nói: “Chu Ngôn, ngươi có biết giết một vị viện chủ có ý nghĩa gì không?”
“Không đúng!”
Lúc này, Trần Tiêu đột nhiên nói: “Ông ta đang kéo dài thời gian!”
Kéo dài thời gian!
Vừa nói xong, mọi người trong sân đều kinh ngạc.
Tư Mã Phong nhìn Trần Tiêu một cái, không nói gì.
Trần Tiêu nhìn chằm chằm Tư Mã Phong: “Ông ta chắc chắn đang kéo dài thời gian, cho dù ông ta muốn giết Chu Ngôn cũng có gì đó không đúng lắm, ông ta không phải đang kéo dài thời gian thì sẽ lập tức ra tay”.
Lúc này, thời không cách đó không xa đột nhiên rung lắc dữ dội, một khắc sau, một lão giả mang theo hơn ba mươi cường giả lao tới.
Thấy đám người này, Tư Mã Phong nhất thời thở phào nhẹ nhõm.
Lão giả tới chính là chủ quản tinh vực An Vân của Tiên Bảo Các - Khuất Thần.
Chương 2342: Quân cận vệ Đại Chu
Lúc trước ông ta cảm thấy không đúng nên lúc giao đấu với Chu Lăng đã âm thầm thông báo cho Khuất Thần, để ông ta tới.
Thật ra, trong lòng ông ta cũng không nắm chắc, bởi vì ông ta và Khuất Thần cũng không thân quen lắm, ông ta chỉ có thể liên lạc với Khuất Thần.
Ông ta cũng muốn liên lạc với tổng viện, nhưng chỗ này cách tổng viện quá xa, dù dùng trận pháp dịch chuyển, cũng phải mất nữa năm mới đến được tổng viện.
Với thực lực của ông ta, không có cách nào truyền âm xa như vậy.
Sau khi đám người Khuất Thần chạy tới, thấy thế cục trong sân, cũng sửng sốt.
Người mình đánh người mình à?
Trần Tiêu thấy Khuất Thần, lại lôi kéo: “Các hạ là?"
Khuất Thần nhìn Trần Tiêu: “Tại hạ là quản sự tinh vực An Vân của Tiên Bảo Các - Khuất Thần”.
Quản sự Tiên Bảo Các!
Trần Tiêu khẽ mỉm cười: “Tại hạ là nhà họ Trần ở tổng viện vũ trụ Quan Huyên, hai vị bên cạnh chính là người của hoàng tộc Đại Chu, Chu Ngôn gia chủ và đám người Chu Lăng”.
Đại Chu!
Nghe vậy, Khuất Thần hơi giật mình, ông ta nhìn về phía Chu Ngôn, đang định mở miệng, lúc này, Tư Mã Phong cách đó không xa đột nhiên nói: “Khuất Thần”.
Vừa nói, ông ta kể hết sự tình cho ông ta. Sau khi nghe Tư Mã Phong kể xong, sắc mặt Khuất Thần bỗng u ám. Chết tiệt!
Bị cho vào tròng rồi!
Ông ta bị cuốn vào một vòng xoáy đáng sợ rồi.
Ông ta đương nhiên biết Phương Ngự, đây chính là người trẻ tuổi viện trưởng xem trọng.
Ông ta không ngờ, nhà họ Chu và nhà họ Trần này lại to gan như vậy, ngay cả Phương Ngự cũng dám giết.
Mẹ kiếp, muốn tạo phản sao?
Khuất Thần nhìn Chu Ngôn, ánh mắt không mấy thiện cảm.
Nếu là nội đấu bình thường, ông ta sẽ không quản, dù sao thì đây là vấn đề nội bộ của thư viện Quan Huyên, không liên quan gì tới Tiên Bảo Các, nhưng bây giờ không còn là nội đấu, đây có khác gì tạo phản đâu.
Nếu bây giờ ông ta không quản, sau này tuyệt đối không có quả ngon ăn.
Loại chuyện này, ông ta không thể trung lập.
Chỉ trong nháy mắt, ông ta đã đưa ra quyết định.
Phương Ngự đại diện cho Diệp Quân, mà Diệp Quân là ai?
Là trời của vũ trụ Quan Huyên!
Nếu phải chọn đứng về phía nào, nhất định phải đứng về phía trời!
Thấy sắc mặt của Khuất Thần, Chu Ngôn híp mắt lại: “Khuất quản sự, đây là ân oán cá nhân giữa Đại Chu ta với Phương Ngự, mong ông đừng nhúng tay, nếu ông không nhúng tay vào, sau này Đại Chu ta nhất định sẽ hậu tạ”.
Khuất Thần hơi suy nghĩ, sau đó nói: “Chu Ngôn gia chủ, ta là người làm ăn, theo lý mà nói, lợi ích đặt lên hàng đầu, tất nhiên, ta từ trước tới nay cũng luôn như vậy, nhưng lợi ích hôm nay ta lại không muốn”.
Chu Ngôn nhìn chằm chằm Khuất Thần: “Khuất quản sự, ngươi phải suy nghĩ kỹ”.
Khuất Thần cười nói: “Chu Ngôn gia chủ, Đại Chu là nền văn minh vũ trụ cấp năm, ngươi phải hiểu một điều, đó là Đại Chu cũng đến từ thư viện Quan Huyên, dựa theo cấp bậc, Phương Ngự thân là viện chủ, cấp bậc của gã hơn ngươi, hơn nữa, trong tay gã cầm Quan Huyên Lệnh của viện trưởng, cầm lệnh bài này như thấy viện trưởng, Chu Ngôn gia chủ, thứ cho ta nói thẳng, đừng nói là ngươi, dựa theo quy tắc, trong tay gã cầm lệnh bài này, dù là nữ hoàng Đại Chu cũng phải nể mặt gã bảy phần, phải dùng lễ nghi đối đãi”.
Chu Ngôn nhìn chằm chằm Khuất Thần: “Cho nên, Khuất quản sự quyết định muốn trở thành kẻ địch với bọn ta”.
Khuất Thần mỉm cười nói: “Chu Ngôn gia chủ, không phải ta muốn trở thành địch với ngươi, mà là các ngươi muốn trở thành địch của thư viện Quan Huyên, ai là kẻ địch của thư viện Quan Huyên thì cũng là kẻ địch của ta”.
“Hay lắm!”
Tư Mã Phong cách đó không xa đột nhiên giơ ngón tay cái về phía Khuất Thần: “Lão Thần, trước kia ta nghĩ ông hám tài, xem ra là ta nhìn nhầm rồi, ta xin lỗi ông”.
Khuất Thần lắc đầu cười, thật ra ông ta cũng không thích Tư Mã Phong lắm, bởi vì Tư Mã Phong chỉ là một học giả thuần túy, đầu óc đơn giản, không thích thương trường dối trá, nhưng ông ta là quản sự Tiên Bảo Các, sao có thể không gian.
Trên thương trường phải biết đối nhân xử thế!
Nhưng lúc này, ông ta hiểu rõ những người trước mặt này không phải muốn bàn chuyện làm ăn mà là muốn tạo phản!
Đây không phải vấn đề về lợi ích.
Ở vũ trụ Quan Huyên, ông ta hiểu rõ. Chỉ có trung thành với nhà họ Dương mới có đường sống.
Lúc này, Chu Ngôn đột nhiên cười to.
Khuất Thần cau mày.
Chu Ngôn nhìn chằm chằm Khuất Thần, mỉm cười nói: “Thật ra cũng tốt, ta đã chuẩn bị xong”. Sau đó ông ta phất tay.
Đột nhiên, thời không cách đó không xa nứt ra, bốn cường giả mặc chiến giáp màu vàng chậm rãi bước ra.
Khi nhìn thấy bốn cường giả mặc chiến giáp vàng chậm rãi đi ra, sắc mặt Tư Mã Phong cách đó không xa nhất thời thay đổi: “Sao có thể điều động được quân cận vệ Đại Chu”.
Quân cận vệ Đại Chu!
Quân cận vệ hoàng thất Đại Chu, chỉ có hoàng tộc Đại Chu mới có thể điều động.
Ở toàn bộ Đại Chu, thực lực đội quân này chỉ đứng sau quân Thần Sách trong truyền thuyết!
Sắc mặt Tư Mã Phong đột nhiên trở nên kinh hãi, ông ta không ngờ Chu Ngôn trước mặt này lại có thể điều động quân cận vệ.
Chương 2343: Tìm cứu viện
Quân cận vệ Đại Chu!
Khi nhìn thấy bốn tên cường giả này, lông mày Diệp Quân cũng bắt đầu cau lại.
Lúc hắn còn ở Đại Chu đã từng nhìn thấy quân cận vệ. Quân cận vệ là đội quân tinh nhuệ trong tinh nhuệ của Đại Chu. Ít nhất phải đạt tới cảnh giới một phần thần tính mới có thể vào được. Ở cả Đại Chu này, thực lực của quân cận vệ chỉ đứng sau quân Thần Sách trong truyền thuyết của Đại Chu.
Hắn cũng không ngờ rằng Chu Ngôn trước mặt lại có thể điều động được quân cận vệ này.
Hắn vốn dĩ còn cho rằng Chu Ngôn này chỉ là một gia chủ của một gia tộc nhỏ nào đó của Đại Chu, nhưng bây giờ xem ra, sự việc không hề đơn giản như vậy.
Khi vừa nhìn thấy bốn tên quân cận vệ đó, sắc mặt của Tư Mã Phong và Khuất Thần lập tức trở lên vô cùng khó coi.
Hiển nhiên là bọn họ cũng đã đánh giá quá thấp năng lực của Chu Ngôn rồi.
Quân cận vệ Đại Chu!
Mặc dù chỉ có bốn người, nhưng chỉ xét về sức mạnh thì bốn tên này đã hoàn toàn áp đảo phe bọn họ rồi.
Đúng vào lúc này, Khuất Thần đột nhiên mở lòng bàn tay ra, trong tay ông ta xuất hiện một quyển trục cổ, rồi dùng sức bóp nát nó.
Ầm!
Một luồng ánh sáng xanh lập tức bao trùm lấy bọn họ. Chỉ trong chốc lát, bọn họ đã hoàn toàn biến mất ngay tại chỗ.
“Hỗn xược!”
Chu Ngôn thấy vậy, vô cùng tức giận: “Chặn bọn chúng lại!”
Phía sau ông ta, bốn tên quân cận vệ của hoàng tộc Đại Chu lập tức phá vỡ thời không, đuổi theo đám người Diệp Quân.
Chu Ngôn vẫn đứng yên tại chỗ, sắc mặt cực kỳ khó coi. Ông ta không ngờ Khuất Thần thế mà còn có chiêu này. Vừa nhìn cuốn sổ dịch chuyển đó là biết nó có cấp bậc cực cao. Bởi vì chỉ trong một thời gian ngắn, ông ta đã không còn cảm nhận được sự tồn tại của đám người Phương Ngự nữa.
Phải biết rằng, với sức mạnh hiện tại của ông ta, thần thức rất nhanh đã có thể bao phủ trong vòng một trăm vạn dặm.
Lúc này, Lý Quân ở bên cạnh đột nhiên thấp giọng: “Không được để cho bọn chúng sống sót rời khỏi đây. Nếu không, việc này nhất định sẽ gây ra một trận sóng to gió lớn ở vũ trụ Quan Huyên!”, lúc này lão ta cũng đã hơi hoảng sợ.
Lão ta biết rất rõ, nếu để cho đám người Phương Ngự quay trở về vũ trụ Quan Huyên, thì điều đó có nghĩa là gì?
Là tất cả đều phải chết!
Kết cục của tộc Thiên Long đã hiện rõ ở ngay trước mắt.
Tất nhiên, lão ta càng cảm thấy tức giận hơn, lão ta không ngờ rằng Khuất Thần đó lại có sổ dịch chuyển ở cấp bậc đó. Cấp bậc của sổ dịch chuyển đó thấp nhất cũng phải là cấp Đế, vô cùng quý báu.
Vào lúc này, Chu Ngôn đứng đầu đột nhiên nói: “Đi!”
Dứt lời, ông ta nhanh chóng dẫn người và bốn tên quân cận vệ của hoàng tộc Đại Chu đuổi theo.
Ở bên khác.
Đám người Diệp Quân xuất hiện ở một tinh không xa lạ.
Tư Mã Phong hơi kinh ngạc nói: “Đây là tinh vực Linh Thiên đấy”.
Dứt lời, ông ta nhìn Khuất Thần bên cạnh: “Đó là sổ dịch chuyển cấp Đế đúng không?” Khuất Thần khẽ gật đầu.
Tư Mã Phong hơi thắc mắc: “Sao ông lại có được thần vật như vậy?”
Khuất Thần cười gượng: “Không phải là của ta, cái này là của Tiên Bảo Các”.
Tự ý dùng đồ của Tiên Bảo Các sẽ bị coi là vi phạm luật lệ, nhưng đã không còn cách nào nữa rồi. Sắc mặt Tư Mã Phong hơi căng thẳng. Ông ta biết Tiên Bảo Các có quy định nghiêm ngặt, không được tự ý dùng đồ, đặc biệt là thần vật quý giá. Người vi phạm sẽ bị phạt rất nặng.
Khuất Thần đột nhiên nói: “Ta quen biết với chủ quản sự Lâm Việt của Tiên Bảo Các ở đây. Ông ấy và ta là bạn bè tốt nhiều năm. Thực lực của ông ấy còn mạnh hơn cả ta, là cường giả cảnh giới một phần thần khí. Hơn nữa quy mô của Tiên Bảo Các ở đây còn lớn hơn nhiều. Vì Tiên Bảo Các ở đây là một trạm trung chuyển, dự trữ rất nhiều hàng hóa. Do đó, ở đây không chỉ có các cường giả hàng đầu trấn giữ mà còn có cả đại trận nữa”.
Tư Mã Phong bất ngờ lên tiếng: “Có đáng tin không?”
Khuất Thần lặng im.
Ông ta cũng không biết liệu có đáng tin được hay không. Dù sao, bọn họ bây giờ đang là kẻ địch của cả Đại Chu!
Nếu nói lúc trước Chu Ngôn không thể đại diện được cho Đại Chu, vậy thì từ lúc quân cận vệ Đại Chu xuất hiện đó, Chu Ngôn đã có thể đại diện được cho cả Đại Chu rồi.
Đừng nói là mấy viện chủ nhỏ nhoi như bọn họ. E rằng Nội Các và Ngoại Các đều không dám làm gì Đại Chu nữa…
Dù sao, Nữ hoàng bệ hạ hiện tại của Đại Chu là Chu Phạn, là chủ nhân của Nội Các và Tiên Bảo Các, quyền thế cực lớn, vượt xa tộc Thiên Long trước đó.
Khuất Thần bỗng nhiên xoay người về phía Phương Ngự ở bên cạnh: “Phương viện chủ, ngươi có thể liên lạc được với viện trưởng không?”
Phương Ngự lắc đầu: “Không liên lạc được”.
Sắc mặt Khuất Thần trầm xuống, ông ta do dự một chút rồi lại hỏi: “Viện trưởng không có cho ngươi cái gì khác để bảo toàn mạng sống sao?”
Phương Ngự vẫn lắc đầu.
Khuất Thần hỏi tiếp: “Trong viện của ngươi còn có cường giả nào khác không?”
Phương Ngự vẫn tiếp tục lắc đầu: “Viện Tuần Tra của ta vừa mới thành lập, còn đang tuyển người… Đều tại ta, không biết sự việc lại trở lên phức tạp như vậy. Sớm biết như này, ta đã đến nội các mượn mấy tên Quan Huyên Vệ rồi”.
Thật ra, gã có Quan Huyên Lệnh, hoàn toàn có thể mượn mấy tên Quan Huyên Vệ để đi cùng. Nhưng gã thực sự không ngờ sự việc lại phức tạp như vậy. Nhất là sau khi gã lấy Quan Huyên Lệnh ra, mấy tên đó lại dám không nghe theo.
Thật sự là quá vô lý!
Gã biết, gã vẫn còn quá trẻ.
Gã đã nghĩ thế giới này quá đơn giản.
Nước của vũ trụ Quan Huyên thực sự quá sâu.
Nghe thấy lời của Phương Ngự, Khuất Thần hơi đau đầu: “Phương viện chủ, thứ lỗi cho ta nói thẳng. Sau này ngươi ra ngoài nên dẫn theo vài người đi cùng đi!”
Phương Ngự gật đầu: “Chắc chắn rồi”.
Khuất Thần liếc nhìn bốn phía, nói: “Thực lực của bốn tên quân cận vệ hoàng tộc Đại Chu không yếu, có lẽ chẳng bao lâu sẽ đuổi kịp tới đây thôi. Đi, đi tìm Lâm Việt”. Dứt lời, ông ta dẫn mọi người rời đi.
Một khắc sau.
Trong một gian đại điện, Lâm Việt nhìn đám người Phương Ngự ở trước mặt, im lặng không lên tiếng.
Khuất Thần đã kể lại chi tiết toàn bộ sự việc cho ông ta nghe.
Bây giờ tất cả đều đang chờ đợi quyết định của Lâm Việt.
Sau khi Lâm Việt im lặng hồi lâu, ông ta bỗng nhiên nhìn Phương Ngự: “Phương viện chủ, bọn chúng sẽ không để ngươi sống sót trở về thư viện Quan Huyên đâu”.
Chương 2344: Từ chối
Phương Ngự gật đầu: “Ta biết”.
Lâm Việt lắc đầu: “Ngươi không biết”.
Phương Ngự khẽ cau mày.
Lâm Việt nhìn Phương Ngự: “Việc này bề ngoài nhìn thì đơn giản nhưng nó không chỉ là việc liên quan đến một Đại Lục bị vứt bỏ mà còn liên quan đến cả vũ trụ Quan Huyên và Đại Chu. Có lẽ các ngươi không biết, mặc dù Đại Chu đã gia nhập vào thư viện Quan Huyên, nhưng Đại Chu vẫn là nền văn minh vũ trụ cấp năm. Các thế gia và tông môn trong nước còn mạnh hơn nhiều so với thư viện Quan Huyên. Cũng chính vì vậy mà những năm gần đây, rất nhiều người trong nội bộ Đại Chu đều không phục vũ trụ Quan Huyên, nhưng vì có sự trấn áp của Nữ hoàng điện hạ Đại Chu nên mới không xuất hiện tình trạng hỗn loạn nào”.
Khuất Thần bỗng nhiên nói: “Vậy ý của ông là việc này có khả năng sẽ dẫn đến mâu thuẫn giữa thư viện Quan Huyên và Đại Chu sao?”
Lâm Việt khẽ gật đầu: “Tên Chu Ngôn đó có thể điều động được quân cận vệ Đại Chu, thì điều đó cũng có nghĩa là có người nắm quyền thế cao ở Đại Chu đang đứng đằng sau ông ta chống đỡ”.
Tư Mã Phong ở bên cạnh trầm giọng: “Vậy thì thế nào, được kẻ nắm quyền thế chống lưng thì có thể coi trời bằng vung sao?”
Lâm Việt nhìn Tư Mã Phong một lượt rồi nói: “Đại Chu chắc chắn không thể đối đầu lại với Nội Các. Nhưng thứ cho ta nói thẳng, chúng ta dù có hợp sức lại cũng không chống lại được một đầu ngón tay của Đại Chu đâu. Giống như bây giờ đây, Đại Chu không muốn các ngươi sống sót trở về vũ trụ Quan Huyên thì liệu các ngươi còn có cách nào đối phó lại không?”
Vẻ mặt Tư Mã Phong u ám.
Lâm Việt nói tiếp: “Thư viện Quan Huyên phát triển cho đến nay đã thu phục được rất nhiều thế lực, đặc biệt là các thế lực mới gia nhập. Bọn họ còn cần một chút thời gian để thích ứng với thư viện, đặc biệt là giữa Đại Chu với thư viện. Mà lúc này nếu các ngươi quay lại, vạch trần những gì đã xảy ra ở đây thì rất có thể sẽ khiến Đại Chu và thư viện Quan Huyên trở mặt đối đầu lẫn nhau”.
Nói đến đây, ông ta nhìn đám người Phương Ngự rồi tiếp tục nói: “Liệu có khả năng, không chỉ Đại Chu không hy vọng các ngươi quay về mà ngay cả những người bên trên cũng không muốn các ngươi quay về hay không?”
Dứt lời, mấy người ở đây đều cau mày lại.
Lâm Việt lại nói: “Phương viện chủ, việc này liên can quá lớn, chỉ cần không cẩn thận một chút thì sẽ gây ra hậu quả cực kỳ khôn lường. Chính vì vậy, ta đoán rằng, không chỉ lãnh đạo Đại Chu có người không muốn ngươi quay lại mà sợ là ngay cả thư viện cũng có người không hy vọng ngươi trở về. Nói đơn giản hơn là, kết cục cuối cùng có thể sẽ vì cái gọi là đại cục mà hy sinh các ngươi”.
“Không thể nào!”
Lúc này, Diệp Quân bỗng nhiên lên tiếng.
Mọi người đồng loạt nhìn về phía Diệp Quân, Diệp Quân nhìn Lâm Việt: “Phương Ngự là người của Viện trưởng, Viện trưởng sẽ không làm hại huynh ấy”.
Tư Mã Phong cũng vội vàng gật đầu: “Đúng đúng, Phương viện chủ là người được Viện trưởng đích thân phong chức, Viện trưởng làm sao có thể bỏ mặc gã”.
Lâm Việt nhìn Diệp Quân: “Thứ cho ta nói thẳng, nếu như Viện trưởng thực sự coi trọng Phương viện chủ thì không thể không cho gã quyền lực lớn hơn, để gã có đủ quyền điều động được cường giả chân chính trong thư viện Quan Huyên”.
Diệp Quân đáp: “Có thể chỉ là một sự sơ suất”.
Lâm Việt lại nói: “Cho dù là sơ suất, vậy ta hỏi ngươi, nếu việc này gây ra hiềm khích giữa thư viện Quan Huyên và Đại Chu thì lúc đó, lẽ nào Viện trưởng không thể vì đại cục mà hy sinh một đám người nhỏ nhoi sao?”
Diệp Quân còn muốn nói tiếp, nhưng lại bị Lâm Việt ngắt lời: “Còn nữa, xét theo tình hình hiện tại, chuyện này còn không tới được Nội Các, chứ đừng nói đến Viện trưởng”.
Lúc này Khuất Thần đột nhiên nói: “Chúng ta đi thôi”.
Đến lúc này rồi, sao ông ta lại không hiểu được ý của Lâm Việt chứ. Rõ ràng ông ta không muốn bị cuốn vào việc này.
Nghe thấy lời của Khuất Thần, Lâm Việt im lặng.
Nếu thực sự chỉ là một nhà họ Chu nhỏ nhoi thì ông ta có thể sẽ giúp đỡ chuyện này rồi. Dù sao, Phương Ngự cũng không đơn giản, gã là người thân tín của Viện trưởng. Mặc dù bây giờ vẫn còn trẻ, nhưng tiềm lực về sau nhất định sẽ vô cùng rộng lớn. Bây giờ qua lại tốt với gã thì sau này cũng có lợi rất nhiều với ông ta.
Phải biết rằng, đối với những nhân vật như thế này, lúc gã còn trẻ không qua lại tốt, thì khi gã đã bắt đầu trưởng thành, cho dù ngươi có tiếp cận như thế nào cũng rất khó khăn.
Nhưng ông ta suy đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn lựa chọn từ bỏ.
Đại Chu!
Quân cận vệ Đại Chu, điều này có nghĩa là có cả nhân vật cấp cao của Đại Chu đều tham gia vào chuyện này. Trước tiên không nói về việc Đại Chu không thể đối đầu được với Nội Các, dù sao thì nếu họ muốn bóp chết ông ta thì cũng là chuyện dễ như trở bàn tay.
Hơn nữa, Phương Ngự còn không có cách nào liên lạc được với Viện trưởng.
Nếu Phương Ngự có thể liên lạc được với Viện trưởng, nhận được sự giúp đỡ của Viện trưởng, thì ông ta cũng sẽ dốc lòng giúp sức và bảo vệ cho đám người Phương Ngự rời đi. Nhưng đáng tiếc là, Phương Ngự lại hoàn toàn không liên lạc được với Viện trưởng.
Ông ta không muốn cược!
Khuất Thần đột nhiên nói: “Đi!”
Dứt lời, mọi người đều đồng loạt xoay người rời đi.
Lúc này, Lâm Việt bỗng nhiên lên tiếng: “Khuất Thần”.
Khuất Thần xoay người nhìn Lâm Việt, Lâm Việt nhìn ông ta: “Việc này rõ ràng không liên quan gì tới ông, sao ông lại phải cuốn vào nó. Cho dù ông không suy nghĩ cho bản thân mình thì chẳng lẽ ông cũng không suy nghĩ gì cho con cái của mình sao?”
Khuất Thần tức giận đáp: “Lâm Việt, vậy những việc mà đám người Chu Ngôn làm có khác gì tạo phản không? Điều khác biệt là, chúng ta là thương nhân coi trọng lợi ích, nhưng Đại Lục bị vứt bỏ đó có hàng triệu sinh linh, lương tâm của chúng ta sao có thể yên ổn”.
Dứt lời, ông ta hít một hơi thật sâu: “Lâm Việt, ông không muốn bị cuốn vào việc này, ta có thể hiểu. Bây giờ ta chỉ nhờ ông một việc, nể mặt bạn cũ bao nhiêu năm mà cho chúng ta một quyển sổ dịch chuyển cấp Đế để chúng ta có thể rời khỏi nơi này, tới nơi khác cầu viện”.
Lâm Việt im lặng hồi lâu rồi lắc đầu: “Ta không muốn đắc tội với Đại Chu!”
Chương 2345: Không thể so sánh
Không muốn đắc tội Đại Chu!
Nghe thấy lời nói của Lâm Việt, Khuất Thần không hề thất vọng, chỉ khẽ gật đầu, sau đó dẫn mọi người rời đi.
Kết quả này, ông ta đã lường trước được.
Nhưng lúc này, Phương Ngự lại đứng dậy, gã nhìn Lâm Việt, sau đó lấy ra Quan Huyên Lệnh mà Diệp Quân cho gã: “Lâm Việt chủ sự, thấy lệnh như thấy viện trưởng”.
Lâm Việt nhìn chằm chằm Phương Ngự, không nói gì.
Phương Ngự nhìn thẳng Lâm Việt, ánh mắt dần lạnh như băng: “Lâm chủ sự, ông muốn kháng lệnh sao?”
Lâm Việt bình tĩnh nói: “Phương viện chủ, ngươi làm vậy hơi vô nghĩa”.
Phương Ngự híp mắt lại, lửa giận trong mắt không hề che dấu: “Lâm chủ sự, ông có ý gì?”
Lâm Việt nhẹ giọng đáp: “Phương viện chủ, ta lớn tuổi hơn ngươi, cho ngươi một lời khuyên, ở bất kỳ đâu khi làm việc phải học cách quan sát sắc mặt và lời nói, cũng phải học cách giữ thể diện cho người khác, đừng xé rách mặt, như vậy thì đều không tốt cho tất cả mọi người”.
Phương Ngự tức giận nói: “Ông dừng giảng đạo lý với ta, bây giờ ta hỏi ông, ông có tuân lệnh hay không!”
Lâm Việt nhìn chằm chằm Phương Ngự: “Không”.
Nói xong, Phương Ngự càng thêm tức giận nói: “Sao ông dám?”
Lâm Việt bình tĩnh nói: “Phương viện chủ, ngươi đừng tưởng rằng ngươi cầm Quan Huyên Lệnh là có thể ra lệnh, thứ cho ta nói thẳng, viện trưởng mặc dù là viện trưởng vũ trụ Quan Huyên, nhưng hắn không phải là các chủ Tiên Bảo Các, ta chỉ nghe lệnh các chủ Tiên Bảo Các”.
“Làm càn!” Phương Ngự tức giận nói: “Chẳng lẽ ông không biết Tiên Bảo Các chính là của viện trưởng sao?”
Lâm Việt cười nói: “Vậy thì sao? Dù sao thì hắn cũng không phải các chủ trên danh nghĩa của Tiên Bảo Các”.
“Ông!”
Phương Ngự tức giận chỉ vào Lâm Việt, tức muốn nổ phổi.
Lâm Việt nhìn chằm chằm Phương Ngự, ánh mắt dần lạnh như băng: “Phương viện chủ, ta phải nhắc nhở ngươi, ngươi phải chú ý lời nói của ngươi, tuy ngươi là viện chủ, nhưng nơi này là Tiên Bảo Các, đừng nói là ngươi, dù là viện trưởng, cũng không thể ra lệnh!”
Phương Ngự giận tím mặt.
Tư Mã Phong cũng vô cùng tức giận, muốn nổi giận nhưng lúc này Khuất Thần đột nhiên nói: “Phương viện chủ chúng ta đi thôi”.
Tư Mã Phong và Phương Ngự xoay người rời đi.
Diệp Quân im lặng không nói, sau đó kéo Táng Cương xoay người rời đi.
Nhìn đám người Khuất Thần rời đi, ánh mắt Lâm Việt dần trở nên u ám: “Những kẻ không biết sống chết”.
Lúc này một lão già quần áo đen xuất hiện bên cạnh ông ta.
Ông lão quần áo đen trầm giọng nói: “Chủ sự, dù sao gã cũng là một vị viện chủ, hơn nữa, còn nắm giữ Quan Huyên Lệnh, làm vậy…”
Lâm Việt lạnh lùng nói: “Chẳng qua chỉ là một viện chủ dựa vào may mắn mới có được thôi, loại viện chủ này không có thực quyền thì có thể làm gì chứ”.
Viện chủ!
Ở bên trong thư viện Quan Huyên, có khá nhiều viện chủ, trước mắt có mười ba viện chủ, thật ra cũng có khác biệt, hơn nữa khác biệt vô cùng lớn, ví dụ như Văn Viện viện chủ và Vũ Viện viện chủ, loại cấp bậc viện chủ này, bất kể là quyền lực hay quyền lợi, đều vô cùng kinh khủng, tuyệt đối không phải một chủ sự Tiên Bảo Các nho nhỏ như ông ta có thể trêu chọc.
Nhưng cũng có một ít viện chủ, ông ta không cần để ý, giống như Phương Ngự, loại này thuộc về chức cao quyền thấp, nếu ngươi đắc tội gã, gã cũng không thể làm gì ngươi.
Nhưng loại giống như Vũ Viện viện chủ và Văn Viện viện chủ, ngươi đắc tội thì người ta sẽ chỉnh đốn chết ngươi luôn.
Ông lão quần áo đen hơi do dự, sau đó nói: “Mặc dù gã quyền thấp, nhưng tay cầm Quan Huyên Lệnh”.
Lâm Việt không quan tâm nói: “Không nghe là không nghe, gã lại không thể cắn được ta”.
Ông lão quần áo đen nhìn Lâm Việt, không tiếp tục vấn đề này nữa, nói sang chuyện khác: “Chủ sự, vậy lai lịch của Tư Mã Phong và Khuất Thần kia cũng không đơn giản, đặc biệt là Tư Mã Phong, chính là học sinh của Lý Thanh Nho. Vì sao không cho bọn họ một quyển sổ dịch chuyển cấp Đế tạo quan hệ tốt”.
Lâm Việt bình tĩnh nói: “Tạo quan hệ tốt với bọn họ đồng nghĩa với tạo quan hệ xấu với Đại Chu”.
Ông lão quần áo đen hơi suy nghĩ, sau đó nói: “Ta lại cảm thấy chuyện lần này, Đại Chu hơi quá đáng, nội các và viện trưởng nhất định sẽ không dung thứ”.
Lâm Việt nhìn về phía ông lão áo đen, cười nói: “Vì sao?”
Ông lão quần áo đen nghiêm túc nói: “Thái độ của viện trưởng, từ ngày viện trưởng nghiêm trị tộc Thiên Long có thể nhìn ra, viện trưởng thật sự muốn vũ trụ Quan Huyên trở nên tốt hơn, mà với hành động lần này của Đại Chu, viện trưởng nhất định sẽ không dễ dàng tha thứ”.
Lâm Việt nói: “Ngươi bỏ qua một chuyện rồi, thực lực và sức ảnh hưởng của tộc Thiên Long căn bản không thể so được với Đại Chu”.
Ông lão quần áo đen im lặng.
Quả thật!
Tộc Thiên Long có mạnh hơn nữa, cũng chỉ là một gia tộc bên trong vũ trụ Quan Huyên mà thôi, mà Đại Chu lại khác, đây chính là một văn minh hoàn chỉnh, hơn nữa là văn minh vũ trụ cấp năm, dù là thực lực hay sức ảnh hưởng, hai bên đều không phải một cấp bậc.
Lâm Việt tiếp tục nói: “Hơn nữa, ngươi còn quên một chuyện, đó chính là nữ hoàng Đại Chu”.
Ông lão quần áo đen hơi nhíu mày: “Là sao?”
Bình luận facebook