Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 169: Chơi chiêu
Lâm Càn thầm cười khổ!
Hắn ta biết mình bị bắt lên thuyền giặc rồi!
Cho dù hắn ta nói sự thật cho Hám Thiên Tông biết thì bọn họ cũng sẽ không tha cho hắn ta. Lưu Kỳ rất thân thiết với thiếu tông chủ Lưu Băng của Hám Thiên Tông. Bây giờ Lưu Kỳ chết ở đây, Lưu Băng không thể khoanh tay đứng nhìn!
Xong đời rồi!
Lâm Càn thở dài thườn thượt.
Lần này xong thật rồi!
Hắn ta chợt nghĩ ra điều gì đó, quay sang nhìn Diệp Quân và Diệp Khải rồi lại nhìn chiến trường hai người họ vừa tạo ra, lặng im không nói lời nào.
Hắn ta biết muốn tìm được đường sống trong cửa tử thì phải đổi sang con đường khác.
Cách đó không xa Diệp Quân đang thu lại nhẫn không gian của đám người Lưu Kỳ, tổng cộng lấy được tám trăm vạn kim tinh!
Không ít đâu!
Hắn chia bốn trăm vạn kim tinh cho Lưu Khải. Đối phương cũng không từ chối, dứt khoát nhận lấy rồi cười bảo: “Diệp Quân ca, sao huynh lại ở đây?”
Hắn mỉm cười đáp lại: “Ta đến đây tu luyện, nghe nói đệ gặp nguy hiểm nên chạy tới luôn!”
Diệp Khải khẽ nói: “Cảm ơn huynh!”
Diệp Quân chỉ lắc đầu cười: “Huynh đệ một nhà còn cảm ơn cái gì?”
Diệp Khải cảm thấy trong lòng ấm áp lạ thường.
Đúng lúc đó, bầu không khí xung quanh bỗng xuất hiện khí tức cực kỳ khủng bố.
Diệp Quân và Diệp Khải đều cau mày sa sầm mặt!
Một người đàn ông trung niên nhanh chóng xuất hiện, trông thấy Lâm Càn thì thở phào nhẹ nhõm.
Lâm Càn cũng vội vàng đứng bật dậy hô lên: “Cha!”
Người kia kéo Lâm Càn ra sau lưng rồi quay sang nhìn Diệp Quân và Diệp Khải: “Các ngươi đã giết Lưu Kỳ!”
Diệp Quân thản nhiên bật lại: “Con trai ông giết đấy!”
Người kia nổi giận quát: “Ngươi đừng có nói bậy! Con trai ta và Lưu Kỳ là huynh đệ, sao có thể giết Lưu Kỳ được? Ngươi…”
Lâm Càn đột nhiên lên tiếng: “Cha, là con giết!”
Người đàn ông trung niên sững sờ, quay ngoắt sang nhìn con mình. Lâm Càn do dự hồi lâu rồi khẳng định: “Quả thực là do con giết!”
Người kia nổi trận lôi đình quát mắng: “Thằng mất dạy, con biết con đang nói gì không?”
Lâm Càn trầm giọng nói: “Người là do con giết!”
Hắn ta biết bọn họ không thể chơi xấu được. Vừa rồi còn có người khác theo dõi khắp bốn phía. Chỉ cần Hám Thiên Tông điều tra thì hắn ta không thể thoát tội!
Hám Thiên Tông sẽ không tha cho hai người Diệp Quân Diệp Khải, cũng sẽ không tha cho hắn ta!
Đặc biệt là Lưu Băng rất hay bao che người thân!
Bởi vậy, hắn ta quyết định đổi hướng!
Người đàn ông trung niên nhìn chằm chằm Lâm Càn: “Con biết con đang nói gì không?”
Lúc này mọi người tìm tới ngày càng đông, ngay cả ông lão canh tháp của Tiên Bảo Các cũng tới!
Ở đây xảy ra chuyện lớn như vậy, ông ta cũng phải tự mình tới xem thử!
Lâm Càn nhìn thoáng qua Diệp Quân và Diệp Khải, sau đó dõng dạc nói: “Cha, bọn họ là huynh đệ kết nghĩa của con, tên là Diệp Quân và Diệp Khải, là huynh đệ cùng vào sinh ra tử!”
Diệp Quân và Diệp Khải đều sửng sốt!
Diệp Quân nghi hoặc không biết hắn ta định giở trò gì!
Lâm Càn đột nhiên nổi giận chỉ vào Lưu Kỳ: “Cha, người này phát hiện huynh đệ Diệp Khải của con có bảo vật nên nổi lòng tham muốn giết người cướp đoạt. Con khuyên can hết mức nhưng vẫn không nghe. Cuối cùng con chỉ có thể trừ gian diệt ác với hai vị huynh đệ này!”
“Vớ vẩn!”
Người đàn ông trung niên giận run người, tát hắn ta một cú trời giáng.
“Bốp!”
Lâm Càn bị đánh bay hơn chục trượng, miệng phụt máu!
Hắn ta bò lồm cồm dậy, lau máu ở khóe miệng dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người. Sau đó, hắn ta nhìn cha mình: “Người là con giết, mọi chuyện con sẽ gánh hết, không liên quan tới hai huynh đệ của con. Con chấp nhận lấy cái chết để xoa dịu lửa giận của Hám Thiên Tông!”
Dứt lời, hắn ta lao thẳng tới tảng đá bên cạnh định đập đầu tự tử!
Uỳnh!
Cú va chạm mạnh mẽ suýt thì khiến tảng đá vỡ tan tành!
Nhưng hắn ta không chết, có điều trên mặt be bét máu, trông vô cùng thê thảm!
Thấy thế, Diệp Quân và Diệp Khải đứng bên cạnh ngơ ngác nhìn nhau, thầm nghĩ người huynh đệ này giở trò gì vậy?
Lâm Càn lại đứng lên, dứt khoát lấy tay vỗ xuống đỉnh đầu của mình!
Người đàn ông trung niên là cha hắn ta sao có thể để con mình tự kết liễu như vậy. Ông ta kịp thời ngăn cản Lâm Càn ngay trong tích tắc!
Thấy thế, Lâm Càn thầm thở phào!
Người đàn ông trung niên thấy hắn ta thê thảm như vậy không khỏi buồn rầu. Ông ta ôm con mình thật chặt an ủi: “Cho dù không phải một mình con giết, cha cũng sẽ gánh vác với con. Cùng lắm thì hai cha con chúng ta đền mạng cho Hám Thiên Tông”.
Nghe thấy thế, đám người xung quanh đều nhìn sang Diệp Quân và Diệp Khải!
Thật quá đáng!
Ba người họ cùng giết mà giờ bắt cha con người ta gánh chịu hết, hai huynh đệ nhà này lại im lặng không tỏ thái độ gì!
Diệp Quân và Diệp Khải đều chết lặng.
Hai người đã hiểu Lâm Càn muốn làm gì!
Chiêu này ác thật!
Dùng tới trách nhiệm đạo đức sao?
Nếu hai huynh đệ bọn họ không nói gì thì sẽ bị hủy hoại danh tiếng!
Hắn ta biết mình bị bắt lên thuyền giặc rồi!
Cho dù hắn ta nói sự thật cho Hám Thiên Tông biết thì bọn họ cũng sẽ không tha cho hắn ta. Lưu Kỳ rất thân thiết với thiếu tông chủ Lưu Băng của Hám Thiên Tông. Bây giờ Lưu Kỳ chết ở đây, Lưu Băng không thể khoanh tay đứng nhìn!
Xong đời rồi!
Lâm Càn thở dài thườn thượt.
Lần này xong thật rồi!
Hắn ta chợt nghĩ ra điều gì đó, quay sang nhìn Diệp Quân và Diệp Khải rồi lại nhìn chiến trường hai người họ vừa tạo ra, lặng im không nói lời nào.
Hắn ta biết muốn tìm được đường sống trong cửa tử thì phải đổi sang con đường khác.
Cách đó không xa Diệp Quân đang thu lại nhẫn không gian của đám người Lưu Kỳ, tổng cộng lấy được tám trăm vạn kim tinh!
Không ít đâu!
Hắn chia bốn trăm vạn kim tinh cho Lưu Khải. Đối phương cũng không từ chối, dứt khoát nhận lấy rồi cười bảo: “Diệp Quân ca, sao huynh lại ở đây?”
Hắn mỉm cười đáp lại: “Ta đến đây tu luyện, nghe nói đệ gặp nguy hiểm nên chạy tới luôn!”
Diệp Khải khẽ nói: “Cảm ơn huynh!”
Diệp Quân chỉ lắc đầu cười: “Huynh đệ một nhà còn cảm ơn cái gì?”
Diệp Khải cảm thấy trong lòng ấm áp lạ thường.
Đúng lúc đó, bầu không khí xung quanh bỗng xuất hiện khí tức cực kỳ khủng bố.
Diệp Quân và Diệp Khải đều cau mày sa sầm mặt!
Một người đàn ông trung niên nhanh chóng xuất hiện, trông thấy Lâm Càn thì thở phào nhẹ nhõm.
Lâm Càn cũng vội vàng đứng bật dậy hô lên: “Cha!”
Người kia kéo Lâm Càn ra sau lưng rồi quay sang nhìn Diệp Quân và Diệp Khải: “Các ngươi đã giết Lưu Kỳ!”
Diệp Quân thản nhiên bật lại: “Con trai ông giết đấy!”
Người kia nổi giận quát: “Ngươi đừng có nói bậy! Con trai ta và Lưu Kỳ là huynh đệ, sao có thể giết Lưu Kỳ được? Ngươi…”
Lâm Càn đột nhiên lên tiếng: “Cha, là con giết!”
Người đàn ông trung niên sững sờ, quay ngoắt sang nhìn con mình. Lâm Càn do dự hồi lâu rồi khẳng định: “Quả thực là do con giết!”
Người kia nổi trận lôi đình quát mắng: “Thằng mất dạy, con biết con đang nói gì không?”
Lâm Càn trầm giọng nói: “Người là do con giết!”
Hắn ta biết bọn họ không thể chơi xấu được. Vừa rồi còn có người khác theo dõi khắp bốn phía. Chỉ cần Hám Thiên Tông điều tra thì hắn ta không thể thoát tội!
Hám Thiên Tông sẽ không tha cho hai người Diệp Quân Diệp Khải, cũng sẽ không tha cho hắn ta!
Đặc biệt là Lưu Băng rất hay bao che người thân!
Bởi vậy, hắn ta quyết định đổi hướng!
Người đàn ông trung niên nhìn chằm chằm Lâm Càn: “Con biết con đang nói gì không?”
Lúc này mọi người tìm tới ngày càng đông, ngay cả ông lão canh tháp của Tiên Bảo Các cũng tới!
Ở đây xảy ra chuyện lớn như vậy, ông ta cũng phải tự mình tới xem thử!
Lâm Càn nhìn thoáng qua Diệp Quân và Diệp Khải, sau đó dõng dạc nói: “Cha, bọn họ là huynh đệ kết nghĩa của con, tên là Diệp Quân và Diệp Khải, là huynh đệ cùng vào sinh ra tử!”
Diệp Quân và Diệp Khải đều sửng sốt!
Diệp Quân nghi hoặc không biết hắn ta định giở trò gì!
Lâm Càn đột nhiên nổi giận chỉ vào Lưu Kỳ: “Cha, người này phát hiện huynh đệ Diệp Khải của con có bảo vật nên nổi lòng tham muốn giết người cướp đoạt. Con khuyên can hết mức nhưng vẫn không nghe. Cuối cùng con chỉ có thể trừ gian diệt ác với hai vị huynh đệ này!”
“Vớ vẩn!”
Người đàn ông trung niên giận run người, tát hắn ta một cú trời giáng.
“Bốp!”
Lâm Càn bị đánh bay hơn chục trượng, miệng phụt máu!
Hắn ta bò lồm cồm dậy, lau máu ở khóe miệng dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người. Sau đó, hắn ta nhìn cha mình: “Người là con giết, mọi chuyện con sẽ gánh hết, không liên quan tới hai huynh đệ của con. Con chấp nhận lấy cái chết để xoa dịu lửa giận của Hám Thiên Tông!”
Dứt lời, hắn ta lao thẳng tới tảng đá bên cạnh định đập đầu tự tử!
Uỳnh!
Cú va chạm mạnh mẽ suýt thì khiến tảng đá vỡ tan tành!
Nhưng hắn ta không chết, có điều trên mặt be bét máu, trông vô cùng thê thảm!
Thấy thế, Diệp Quân và Diệp Khải đứng bên cạnh ngơ ngác nhìn nhau, thầm nghĩ người huynh đệ này giở trò gì vậy?
Lâm Càn lại đứng lên, dứt khoát lấy tay vỗ xuống đỉnh đầu của mình!
Người đàn ông trung niên là cha hắn ta sao có thể để con mình tự kết liễu như vậy. Ông ta kịp thời ngăn cản Lâm Càn ngay trong tích tắc!
Thấy thế, Lâm Càn thầm thở phào!
Người đàn ông trung niên thấy hắn ta thê thảm như vậy không khỏi buồn rầu. Ông ta ôm con mình thật chặt an ủi: “Cho dù không phải một mình con giết, cha cũng sẽ gánh vác với con. Cùng lắm thì hai cha con chúng ta đền mạng cho Hám Thiên Tông”.
Nghe thấy thế, đám người xung quanh đều nhìn sang Diệp Quân và Diệp Khải!
Thật quá đáng!
Ba người họ cùng giết mà giờ bắt cha con người ta gánh chịu hết, hai huynh đệ nhà này lại im lặng không tỏ thái độ gì!
Diệp Quân và Diệp Khải đều chết lặng.
Hai người đã hiểu Lâm Càn muốn làm gì!
Chiêu này ác thật!
Dùng tới trách nhiệm đạo đức sao?
Nếu hai huynh đệ bọn họ không nói gì thì sẽ bị hủy hoại danh tiếng!
Bình luận facebook