-
Chương 2761-2765
Chương 2761: Cảm động
Trước đại điện, Diệp Quân nhìn đám người, bình tĩnh nói: “Bây giờ các ngươi được tự do rồi, có thể rời đi bất cứ lúc nào, ta sẽ không ngăn cản các ngươi.”
Đạo Trí dẫn đầu đầu đột nhiên run giọng nói: “Quân Đế, chúng ta bị mỡ lợn che mờ mắt, đầu óc mê muội, mới làm ra chuyện bất nhân bất nghĩa như vậy, Quân Đế rộng lượng đừng so với kẻ hèn kém, tha thứ chúng ta đi, chúng ta thật sự vừa xấu hổ vừa ngại ngùng, vốn không còn mặt mũi nào nhìn Quân Đế nữa, nhưng bây giờ thiên hạ đã thống nhất, toàn thế giới đều là người của Quân Đế, chúng ta có đi đến chân góc biển, cũng là thần dân của Quân Đế, chúng ta tự biết mình nghiệp chướng nặng nề, không dám cầu xin Quân Đế thứ tha, nhưng xin Quân Đế cho chúng ta cơ hội sửa đổi, để chúng ta có thể tiếp tục cống hiến chút sức mọn vì Quân Đế.”
Nói rồi, ông ta cúi lạy thật sâu.
Những người khác cũng cúi lạy thật sâu.
Nhưng Diệp Quân không hề lay chuyển,: “Ta giết một nhân vật lớn của nền văn minh Toại Minh, không bao lâu nữa, nền văn minh Toại Minh sẽ tới báo thù, bây giờ các người đi theo ta, đến lúc đó nhất định sẽ bị ta liên lụy, hơn nữa, tới khi ấy, ta cũng sợ các vị sẽ đâm ta thêm một đao, bây giờ các người rời đi, mọi người cũng coi như là chia tay trong hòa bình, còn có tí tình cảm!”
“Quân Đế!”
Đạo Trí đột nhiên giơ tay phải lên, biểu cảm kích động nói: “Mọi người trong Đạo Tông ta bằng lòng lấy thần hồn để thề, nếu sau này còn phản bội Quân Đế, nhất định chúng ta sẽ không được chết tử tế!”
Thấy vậy, các cường giả Đạo Tông sau người ông ta dồn dập phát lời thề.
Còn sau khi thấy người Đạo Tông như vậy, các gia tộc khác cũng vội ào ào lấy thần hồn để thề, biểu thị sau này tuyệt đối sẽ không phản bội nữa.
Diệp Quân khẽ thở dài: “Việc gì các người phải khổ vậy? Mặc dù Diệp Quân ta là Đại Đế, nhưng các người cũng thấy rồi, thật ra ta cũng khá nghèo, nếu đi theo ta, không biết tương lai đâu, các người có muốn đợi nữa không? Chắc chắn người của Cựu Thổ sắp tới rồi, các ngươi cứ từ từ quyết định đi.”
“Quân Đế.”
Đạo Trí dẫn đầu run giọng nói: “Xin đừng nói những lời đau lòng như vậy, chúng ta thật sự biết sai rồi, nền văn minh Toại Minh là nơi cho chúng ta hàng chục ngàn tia đế nguyên, chúng ta sẽ không rung động nữa, Quân Đế cho chúng ta cơ hội sửa đổi đi!”
Nói rồi, ông ta lại cúi lạy lần nữa.
Những người khác cũng dồn dập cúi lạy.
Diệp Quân im lặng rất lâu, nói: “Tục ngữ có câu, ở cùng người thường, cùng phú dễ quý, chia sẻ khó khăn, ở cùng đế vương, chung hoạn nạn, cùng phú dễ quý, bây giờ Diệp Quân ta ở đây cam kết với các vị, phàm là người cùng chung hoạn nạn với Diệp Quân ta, tương lai Diệp Quân ta sẽ cùng hưởng phú quý với người đó, tuyệt không nuốt lời.”
Nghe xong, mọi người ở đó đều thở phào nhẹ nhõm.
Diệp Quân nói: “Các vị đứng lên đi.”
Lúc này mọi người mới từ từ đứng dậy.
Diệp Quân nói: “Bây giờ thư viện vừa được thành lập, vẫn chưa ổn định, tiếp theo còn cần các vị và ta đồng tâm hợp lực để quản lí Thập Hoang, về phần chuyện lúc trước, từ giờ bỏ qua đi.”
Đạo Trí vội nói: “Tất nhiên chúng ta sẽ làm hết sức mình rồi.”
Diệp Quân khẽ gật đầu, hắn mở lòng bà tay ra, trước mặt các tộc trưởng gia tộc Đại Đế và tông chủ Tiên Tông lớn lập tức xuất hiện mười tia đế nguyên: “Thành đế, không phải có đế nguyên là được, mà chỉ có đạt được cảnh giới Chuẩn Đế, mới có khả năng thành đế, Diệp Quân ta không sợ các vị thành đế, không chỉ không sợ, ta còn giúp các vị thành đế, tiếp đó, ta sẽ tự mình chọn mấy người, sau đó đi vào trong Tiểu Tháp của ta để tu luyện, gắng hết sức khiến các vị thành đế sớm một chút.”
Nghe xong, mọi người ở hiện trường lập tức vội vàng quỳ xuống, cùng nhau bái tạ, tới bước này, bọn họ mới thật sự vui lòng phục tùng Diệp Quân.
Diệp Quân từ từ ngẩng đầu, ánh mắt hắn xuyên qua bầu trời, nhìn về phía chỗ sâu trong vũ trụ tinh hà.
Tiếp theo, thứ hắn phải đối diện chính là Cựu Thổ!
Thấy Diệp Quân đã trị những người này trở nên dễ bảo, Tiểu Tháp đột nhiên khẽ than thở: “Nhóc con, bây giờ ngươi khiến ta cảm thấy hơi bỡ ngỡ đấy.”
Diệp Quân thu mắt lại, nhẹ giọng nói: “Tháp gia, ta cũng biết, có mấy thủ đoạn không được đàng hoàng lắm, nhưng Tháp gia nên biết, thế giới phức tạp này của chúng ta, ta thân là chủ của thế giới, không thể chỉ đi theo con đường đàng hoàng được, thế giới này, nhân tính phức tạp, chỉ dựa vào điều tốt điều đẹp thì không quản lí được, còn phải dựa vào sự ác, dựa vào thủ đoạn.”
Tiểu Tháp nói: “Ta hiểu, giống như nói chuyện yêu đương ấy, đàn ông thành thật hiền lành thì chắc chắn không được phụ nữ yêu thích như loại đàn ông lòe loẹt, từ xưa tới nay đã là cái bẫy được lòng người rồi.”
Diệp Quân cười nói: “Cho dù là đàn ông thành thật, hay đàn ông nhanh nhẹn, chỉ cần chủ tâm không xấu, không làm chuyện lừa người, vậy đều là tốt cả.”
Tiểu Tháp nói: “Như ngươi ấy, mặc dù dùng mưu kế, dùng thủ đoạn, nhưng cuối cùng kết quả vẫn là tốt.”
Diệp Quân bỗng nói: “Tháp gia, sau này có nhiều lúc, ta nhất định sẽ xấu hơn bây giờ, nhưng ta có thể bảo đảm với ngươi, tuyệt đối bắt nạt người tốt, sau này ngươi đừng nói những lời tổn thương người ta như vậy với ta nữa, ngươi nhìn thấy ta trưởng thành mà, ta coi người như người thân vậy.”
Lúc này thật ra Tiểu Tháp cũng hơi hối hận, vì lúc mới bắt đầu, nó cho rằng Diệp Quân vì Chấp pháp câu cá, nên mới muốn gài bẫy những cường giả đó.
Tiểu Hồn đột nhiên nói: “Chủ nhân, thật ra Tháp gia cũng lo ngươi trở thành loại vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, có điều, Tháp gia cũng nên hiểu, bây giờ chủ nhân đi tới bước này, là chuyện cực kì khó khăn rồi, nếu hắn còn đơn thuần như trước, vậy sẽ bị những người đó gặm sạch tới mức chả còn xương đâu.”
Diệp Quân khẽ cười nói: “Ta biết Tháp gia không có ý xấu với ta, Tháp gia theo nhà họ Dương chúng ta ba đời rồi, có thể nói là người có công lao lớn nhất của nhà họ Dương chúng ta, chỉ là ta cũng là người, bị người thân nhất hoài nghi, không thấu hiểu, cảm giác đó, thật sự giống như kim đâm vào tim vậy.”
Tiểu Tháp cực kì cảm động lẫn hổ thẹn: “Nhóc con, lần này là lỗi của Tháp gia, ngươi yên tâm, sau này cho dù ngươi có giết cha ngươi, Tháp gia cũng sẽ tin ngươi là người tốt.”
Tiểu Hồn: “…”
Diệp Quân cười: “Đều là người của mình, không nói những cái này nữa, Tháp gia, chúng ta đi tới di tích Toại Minh đi.”
Nói rồi, hắn giẫm một bước, tới di tích Toại Minh.
Chương 2762: Đoàn cố vấn
Diệp Quân từ từ bước tới trước ghế Thánh Vương, thấy Diệp Quân, ghế Thánh Vương lập tức rùng mình.
Mẹ nó!
Nó thật sự không ngờ, thằng nhóc này lại giết Ung Chủ!
Diệp Quân quan sát ghế Thánh Vương, cười nói: “Ta đoán, không lâu nữa, chắc bên Cựu Thổ sẽ có người tới điều tra ta, còn bên này, ngươi là người duy nhất liên hệ với bọn chúng, cho nên, chắc chắn bọn chúng sẽ tìm người để tìm hiểu tình hình của ta trước.”
Ghế Thánh Vương vội nói: “Quân Đế yên tâm, ta biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói.”
“Không!”
Diệp Quân lại lắc đầu: “Cứ nói thật hết, không được, nói dối cũng không được, ngươi phải nói trong giả có thật, trong thật có giả, nào, ta dạy người nói, người này và Bi Tâm Từ đại nhân hình như có chút quan hệ, nhưng ta cảm thấy hắn đang lừa người ta.”
Ghế Thánh Vương: “…”
Cựu Thổ.
Đây là một tòa đại điện có khí thế hào hùng, tọa lạc trong một khu vườn, trong đại điện, ánh đèn mờ ảo, thần bí lại trang nghiêm.
Điện Hồn Linh.
Ở chính giữa trong đại điện, là một ngọn lửa màu đỏ đen, trên ngọn lửa, những tấm bài vị đứng sừng sững, ở đây có tới hơn chục ngàn tấm.
Mỗi tấm bài vị, đại biểu là cho một người, một người có quyền thế to lớn, vì chỉ có người cực kì quan trọng, mới có tư cách đặt bài vị trong này, hưởng thụ hương hoa của Cựu Thổ, không chỉ vậy, một khi gặp bất trắc, bài vị sẽ lập tức tan vỡ, nhân quả xuất hiện, Cựu Thổ sẽ lập tức biết xảy ra chuyện ở đâu, do ai làm.
Bỗng...
Răng rắc!
Trong đại điện vốn yên tĩnh không có âm thanh, chỉ nghe thấy một tiếng tan vỡ trong trẻo, tiếp đó, một trong các bài vị tan vỡ, từ từ rơi vào trong ngọn lửa, lát sau, một sợi u quang chậm rãi bay lên khỏi ngọn lửa.
Một bàn tay lẳng lặng xuất hiện trong đại điện, nhẹ nhàng lấy sợi u quang đó đi.
Cả đại diện lại khôi phục im lặng lần nữa.
Ngoài đại điện, trên tầng mây cao cao hàng chục ngàn trượng trước mặt, phía trên là một tòa đại điện sừng sững, hình dáng của tòa đại điện này hơi kì quái, nó có hình dạng tam giác, như một tòa thành cổ, cực kì hùng vĩ, nguy nga.
Cựu Thổ, điện Thiên Đô!
Nơi đây chính là nơi thần thánh nhất của cả Cựu Thổ, cũng là nơi các trưởng lão đỉnh cấp nhất của ba nền văn minh lớn mở họp.
Cách sắp xếp bố trí trong thần điện cũng khá lạ lùng, phân làm ba khu vực, một khu vực cũng là hình tam giác song song với nhau, một khu vực có chín cái ghế, xếp thành một hàng, ngay ngắn chỉnh tề, còn chính giữa, ở đó có một cái ghế màu vàng!
Ngai vàng của chủ chung của Cựu Thổ!
Đột nhiên, từng người bỗng xuất hiện trên những chiếc ghế trong ba khu vực, chốc lát, đã có tám người xuất hiện trên những cái ghế trong ba khu vực, nhưng đều là hư ảnh, không phải bản thể.
Người trong ba khu vực ăn mặc không giống nhau, lần lượt mặc đồ đỏ, đồ đen, đồ trắng, ba loại màu sắc, đại biểu cho ba nền văn minh vũ trụ khác biệt.
Trên ngai vàng chính giữa cũng trống không.
Lúc này, một ông lão mặc đồ đỏ bỗng nói: “Người bị giết là Ung Chủ, chủ của tinh vực Thiên Ung, địa điểm là vũ trụ Thập Hoang.”
Đơn giản, rõ ràng.
Vừa dứt lời, những ông già mặc đồ đỏ và đen ở đó đều dồn dập nhìn về phía đám mặc đồ trắng đối diện.
Đám người mặc đồ trắng, chính là người của nền văn minh Toại Minh.
Trong đám người mặc đồ trắng kia, một ông già đầu tóc bạc phơ mở miệng: “Chuyện này, người nền văn minh Toại Minh ta sẽ tự giải quyết.”
Ông già đồ đỏ mở miệng đầu tiên nói: “Được.”
Nháy mắt, đám người mặc đồ đỏ và đen đều biến mất hết.
Ba nền văn minh hợp tác tạo thành một nền văn minh Cựu Thổ hoàn toàn mới, nhưng thật ra mục đích chỉ là để nhất trí bên ngoài, đồng thời cũng đề phòng chém giết lẫn nhau, tổn hại hai bên, còn giải quyết vấn đề trong nội bộ thì rất đơn giản, vấn đề của ai thì người đó tự giải quyết.
Bây giờ người chết là của nền văn minh Toại Minh, vậy tất nhiên là nền văn minh Toại Minh sẽ tự giải quyết chuyện này.
Trong điện chỉ còn lại người của nền văn minh Toại Minh.
Lúc này, một hư ảnh bỗng xuất hiện trước mặt đám người ông già tóc trắng, hư ảnh kính cẩn hành lễ, sau đó nói: “Các vị trưởng lão, đã điều tra được người giết Ung Chủ là một kiếm tu, người này tên Diệp Quân, bây giờ là cảnh giới Đại Đế, có điều, người này không có tu vi, kiếm của hắn là cảnh giới Đại Đế.”
Hai mắt của ông già tóc trắng dẫn đầu hơi híp lại: “Một người không có tu vi, chỉ dựa vào một cây kiếm Đại Đế đã có thể giết được cháu của ta ư?”
Hư ảnh kia cung kính nói: “Bẩm Ung trưởng lão, chuyện Ung Chủ bị giết, đoàn cố vấn đã đưa ra phân tích, có ba nguyên nhân, thứ nhất, đám Ung Chủ đi Thập Hoang, cảnh giới bị cưỡng ép, thực lực giảm mạnh; thứ hai, kiếm tu kia là người yếu đuối, Ung Chủ khinh địch; thứ ba, mặc dù kiếm tu này là Đại Đế, nhưng tuyệt đối không phải là Đại Đế bình thường, tin tức ghế Thánh Vương truyền lại thì đây là một kiếm tu, là người lập ra trật tự. Bước đầu đoàn cố vấn phỏng đoán, người này chắc chắn không chỉ là một người thiết lập, có khả năng còn là một người thiết lập đã xây dựng đạo chính thống, thuộc Đạo Đế, còn nữa, ghế Thánh Vương nói, người này hình như có chút quan hệ với Bi đại nhân!”
Bi Tâm Từ!
Vừa dứt lời, sắc mặt mấy người ở đó lập tức thay đổi!
Người phụ nữ đó!
Thật sự là ma quỷ!
Lúc này, hư ảnh kia lại nói: “Có điều, đoàn cố vấn phân tích, ghế Thánh Vương có thể đã bị Diệp Quân thu phục, hoặc bị đe dọa, do đó, lời của ghế Thánh Vương, hẳn là nửa thật nửa giả, còn câu có quan hệ với Bi đại nhân, chắc là kiếm tu kia nói bậy, mục đích để khiến nền văn minh Toại Minh ta bối rối.”
Nói tới đây, gã lấy ra một quyển trục, sau đó nói: “Thông qua sự đánh giá của quan đại nhân đứng đầu đoàn cố vấn, chỉ số thông minh của người này là cấp S, là nhân vật cực kì nguy hiểm, do đó, quan cố vấn đứng đầu kiến nghị, nên trực tiếp cho ‘đạo chiếu’ ra, nghiền nát Thập Hoang và mọi vũ trụ xung quanh, khiến bộ não của hắn trở nên vô dụng.”
Chương 2763: Toại Cổ Kim
Quét sạch toàn bộ Thập Hoang và tất cả tinh vực xung quanh!
Nghe hư ảnh nói vậy, tám vị trưởng lão trong điện đều sửng sốt.
Đạo Chiếu!
Đây là một trong ba thần khí, của nền văn minh Toại Minh, món thần khí này, có thể đại diện cho cả một nền văn minh, bởi nó được nền văn minh Toại Minh dốc hết toàn bộ sức mạnh văn minh vào đó, nơi nào bị nó chiếu sáng, mọi thứ đều biến thành hư vô.
Có thể nói đây là con át chủ bài của nền văn minh Toại Minh!
Mọi người đều khiếp sợ, khi quan cố vấn đứng đầu đề nghị sử dụng thần vật này!
Phải biết rằng, với nền văn minh Toại Minh của bọn họ mà nói, Thập Hoang chỉ là nền văn minh cấp thấp, dù sao bây giờ ngay cả Đại Đế cũng khó sinh ra.
Thẳng tay điều động thần khí của nền văn minh, không phải tương đương với việc dùng 100.000 khẩu đại bác để đuổi muỗi sao?
Mà ngay lúc này, ông lão tóc trắng dẫn đầu đột nhiên nói: “Ta đồng ý!”
Ung Chủ là cháu trai của ông ta, bây giờ cháu trai của ông ta chết ở Thập Hoang còn rất nhiều điều uẩn khúc, với ông ta mà nói, toàn bộ Thập Hoang phải chôn theo cháu trai ông ta, không còn gì tốt hơn như thế nữa.
“Không được, không được!”
Ngay lúc này, ngồi cạnh ông lão tóc trắng, ông lão lưng gù đột nhiên nói: “Đại trưởng lão, chuyện này không ổn.”
Ông lão tóc trắng nhìn ông lão lưng gù, hơi không vui: “Có gì mà không được chứ?”
Ông lão lưng gù trầm giọng nói: “Có ba thứ không ổn, thứ nhất, nếu sử dụng thần vật đạo của nền văn minh sẽ tiêu hao một lượng lớn tiên tinh cực phẩm, chỉ vì để giết một tên cảnh giới Đại Đế, thật sự rất không đáng, thứ hai, Thập Hoang và những nơi khác không giống nhau, giống như nền văn minh Toại Minh của chúng ta, mặc dù bây giờ đã suy tàn, nhưng dù sao vẫn là quê hương của chúng ta, là khởi nguyên của nền văn minh Toại Minh, nếu tiêu diệt nó, rất nhiều người lớn tuổi trong nền văn minh sẽ không chấp nhận, thứ ba bao gồm cả ta, cũng là vấn đề quan trọng nhất, chính là Bi Tâm Từ!”
Bi Tâm Từ!
Lời này vừa dứt, sắc mặt mọi người trong điện đều thay đổi.
Vẻ mặt của ông lão lưng gù nghiêm trọng: “Đại trưởng lão đừng quên, dưới vũ trụ có phong ấn, sở dĩ người phụ nữ đó để lại phong ấn, chính là vì để bảo vệ Thập Hoang và phía dưới vũ trụ, nếu chúng ta dùng Đạo Chiếu để phá hủy chỗ đó, động tĩnh ầm ĩ như vậy, nếu quấy rầy đến người phụ nữ kia, thì…”
Nói đến đây, ông ta không nói tiếp nữa.
Mà vẻ mặt của mọi người ở trong điện cũng trở nên khó coi.
Nếu quấy rầy đến người phụ nữ đó, người phụ nữ đó mà tìm đến thì rắc rối…
Ai chịu nổi?
Đại trưởng lão dẫn đầu cũng trầm mặc.
Mặc dù ông ta rất muốn tiêu diệt toàn bộ Thập Hoang, chôn theo cháu trai ông ta, nhưng ông ta biết rõ, điều Nhị trưởng lão nói rất có lý, vì một kiếm tu cảnh giới Đại Đế, mà sử dụng Đạo Chiếu, tiêu hao quá lớn, đúng là không đáng, nếu vì như vậy mà đụng vào người phụ nữ kia, vậy thì vấn đề không phải là đáng hay không đáng nữa.
Đó là hành động cực kì ngu ngốc.
Lúc này, một trưởng lão khác đột nhiên nói: “Nhưng đề nghị của quan cố vấn đứng đầu…”
Nhị trưởng lão im lặng.
Quan cố vấn đứng đầu!
Mặc dù vị kia không gia nhập đoàn trưởng lão, nhưng địa vị rất lớn trong nền văn minh Toại Minh, những đề xuất của cô ta, đừng nói là bọn họ, đến cả chủ của nền văn minh cũng phải nghiêm túc xem xét.
Đúng lúc này, một tên trường lão đột nhiên nói: “Tất nhiên là phải coi trọng, đề nghị của quan cố vấn đứng đầu, nhưng mà, cô ta nói, chúng ta phải xem xét từ hai góc độ, đầu tiên, sở dĩ cô ta đề nghị dùng ‘Đạo Chiếu’, nguyên nhân chính là vì cảm thấy tên kiếm tu đó không đơn giản, vì thế nên mới sử dụng ‘Đạo Chiếu’, không cho chàng kiếm tu kia bất kì cơ hội nào, thứ hai, có khả năng là, cô ta chỉ nói bừa, chẳng hạn như muốn bóp chết một con muỗi, có thể dùng đại bác, hoặc dùng tay đập chết, cũng có thể… cô ta chỉ thuận miệng nói vấn đề đầu tiên…”
Tất cả trưởng lão đều im lặng.
Hiển nhiên, với lời giải thích của vị trưởng lão này, bọn họ không quá chấp nhận, đây chẳng phải là nói nhảm sao?
Lúc này, có người đột nhiên nói: “Nếu không thì đi hỏi thử xem?”
Mọi người đồng loạt nhìn về phía người vừa lên tiếng, tất cả đều đồng thanh nói: “Ngươi đi đi!”
Trưởng lão kia vội vàng xua tay: “Không không, ta không đi.”
Mẹ kiếp!
Quan cố vấn đứng đầu kia tính khí như chó điên vậy, lúc trước chẳng qua có một vị trưởng lão hỏi cô ta một vấn đề, lập tức bị cô ta mắng suốt 100 năm trời!
Một trăm năm!
Gặp mặt lập tức mắng ngu ngốc…
Một trăm năm đấy!
Bất lực nhất chính là không mắng được cô ta, không đánh được cô ta... chơi cũng không thắng được!
Cô ta không chỉ có chỉ số IQ cao nhất trong nền văn minh Toại Minh, mà cấp dưới cũng có chỉ số IQ cao đáng sợ, đám người này sao vậy?
Mỗi ngày ở trong căn phòng nhỏ âm mưu chống lại các nền văn minh khác...
Chiêu nham hiểm, ác chiêu, độc chiêu, nhiều vô số kể!
Ban đầu có hai nền văn minh không chịu nổi tính toán hãm hại của đám người kia, lập tức phát động ám sát… thiếu chút nữa đã thành đại chiến nền văn minh lần thứ ba!
Mà vị trưởng lão bị chửi kia cuối cùng vẫn không chịu nổi, vì vậy đã chủ động rời khỏi đoàn trưởng lão, nhận chức ở bên ngoài…
Bây giờ đi hỏi cô ta?
Này không phải đụng thẳng vào họng súng sao?
“Khụ khụ!”
Một vị trưởng lão đột nhiên ho khan, sau đó nói: “Chuyện nhỏ như vậy, sao phải làm phiền đến quan cố vấn đứng đầu? Chúng ta thảo luận một chút không phải là giải quyết được vấn đề rồi sao.”
Vị trưởng lão còn lại cũng vội vàng gật đầu, đồng ý!
Nhị trưởng lão trầm giọng nói: “Tên kiếm tu kia chẳng qua chỉ là một tên Đại Đế nhưng nếu quan cố vấn đứng đầu đã chỉ đích danh hắn, vậy chúng ta cũng không thể coi thường hắn…”
“Tất nhiên là không thể coi thường!”
Một vị trưởng lão khác đột nhiên nói: “Tính cách của Ung Chủ như thế nào, mọi người còn không biết sao, Ung Chủ luôn cẩn thận chững chạc, giỏi dùng mưu, nhưng lại chết trong tay thiếu niên kia, có nghĩa là thiếu niên kia không hề đơn giản, hơn nữa chỗ đó còn có phong ấn của người phụ nữ kia, vì vậy chúng ta không thể khinh thường.”
Phong ấn!
Điều khiến bọn họ lo lắng nhất là phía dưới có một phong ấn do Bi Tâm Từ để lại, chỉ cần phong ấn đó còn tồn tại, cho dù cảnh giới cao đến đâu, cảnh giới cũng sẽ bị áp chế xuống cảnh giới Đại Đế, mà cảnh giới thấp hơn sẽ bị áp chế xuống thấp hơn.
Một vị trưởng lão khác đột nhiên nói: “Bảo Huyền Chính đi!”
Huyền Chính!
Mọi người im lặng trong chốc lát, đều gật đầu đồng ý: “Được.”
Lúc này Đại trưởng lão mới nói: “Để Huyền Chính dẫn một trăm thần vệ kim đồng, để đảm bảo chắc chắn.
Mọi người ngẩn ra, hơi kinh ngạc nhưng vẫn gật đầu đồng ý.
Cố Vấn Các.
Đây là một bộ phận cực kỳ quan trọng của nền văn minh Toại Minh, có thể nói bộ phận này đóng vai trò quyết định trong mọi quyết định quan trọng của nền văn minh Toại Minh!
Có thể nói nơi đây tụ tập tất cả người thông minh nhất của nền văn minh Toại Minh.
Ở một gian trong điện, có một người phụ nữ đang đứng ở giữa phòng, cô ta mặc một bộ váy lụa, trong tay cầm quyển sách cổ, không trang điểm, nhưng vẫn đẹp nghiêng nước nghiêng thành.
Xung quanh cô ta có bốn bức tường, mỗi mặt tường là một mảnh tinh không, nhìn vào đó, trong tinh không dày đặc những cuốn sách cổ.
Bốn bề đều là biển sách!
Người này chính là Toại Cổ Kim – Quan cố vấn đứng đầu của nền văn minh Toại Minh!
Toàn bộ nền văn minh Toại Minh, có thể dùng chữ ‘Toại’ làm họ, không quá năm người.
Lúc này, một thiếu niên đi vào trong điện, thi lễ: “Đại nhân.”
Toại Cổ Kim nói: “Thông báo cho Toại Minh Thần Các, để bọn họ chuẩn bị ‘Đạo Chiếu.’
Giọng nói của cô ta như nước trong làn suối lạnh, không rét mà run.
Thiếu niên ngạc nhiên, nói: “Ý của đại nhân là Trưởng Lão Các sẽ không dùng Đạo Chiếu với Thập Hoang ư?”
Toại Cổ Kim bình tĩnh nói: “Bọn họ sẽ khinh địch.”
Thiếu niên do dự, sau đó nói: “Đại nhân, thiếu niên kia có thể giết chết Ung Chủ, quả thật là bất phàm, nhưng mong đại nhân suy nghĩ thêm về việc dùng Đạo Chiếu.”
Chương 2764: Xấu xa
Toại Cổ Kim chậm rãi nhắm mắt lại: “Người đó không thành đế vì đế nguyên mà là tự thành đế, hơn nữa còn thiết lập trật tự, hắn có thể giết Ung Chủ, thì thực lực cũng không tầm thường, hắn còn là một vị Đạo Đế đã sáng lập ra đạo thống hoàn chỉnh, ở nơi đó, một người không thể nào sáng lập được đạo thống. Sử dụng Đạo Chiếu vì hai mục đích, một là lập tức giết người, không cho người đó bất kỳ cơ hội nào, hai là nếu người sau lưng hắn có thể chống lại Đạo Chiếu, vậy thì cũng đồng nghĩa với sau lưng người này có một nền văn minh rất mạnh, khi đó, có thể lợi dụng, cũng có thể lôi kéo.”
Thiếu niên hành lễ: “Hiểu rồi ạ.”
Nói xong, gã lui xuống.
Toại Cổ Kim đột nhiên nói: “Bọn họ phái Huyền Chính tới Thập Hoang sao?”
Thiếu niên gật đầu: “Phải.”
Toại Cổ Kim nói: “Sau khi gã chết, gã chết mới sử dụng Đạo Chiếu.”
Thiếu niên kinh ngạc: “Đại nhân...”
Mặt Toại Cổ Kim không cảm xúc: “Đã phạm sai lầm thì phải gánh hậu quả, nếu không lần sau sẽ lại tái phạm.”
Thiếu niên hành lễ, sau đó lui về phía sau.
Toại Cổ Kim đột nhiên mở mắt ra: “Phạn Chiêu Đế, rốt cuộc cô có mục đích gì, thiếu niên kiếm tu đó có quan hệ gì với cô sao?”
Thập Hoang, bên trong Tiểu Tháp.
Diệp Quân đang đánh giá hai chiếc nhẫn không gian trước mắt, đây chính là nhẫn không gian mà Ung Chủ và lão già áo đen kia để lại.
Không thể không nói, quả thật là giàu có.
Bên trong nhẫn không gian của Ung Chủ có tầm ba mươi hai nghìn đế nguyên cực phẩm!
Ba mươi hai nghìn đấy!
Hơn nữa toàn bộ đều là đế nguyên cực phẩm!
Còn có một số thần vật, trong đó, có hơn trăm món thần vật cấp đế binh, thánh vật có hơn chục ngàn món, ngoài ra, còn có các loại đan dược, trận pháp, võ kỹ thần thông, cấp bậc cũng không thấp, nhất là những võ kỹ thần thông kia, đưa tới Thập Hoang cũng là một sự đả kích lớn.
Điều quan trọng chính là Ung Chủ này còn có hai mạch đế nguyên cực phẩm!
Bên trong nhẫn không gian này cũng là một thế giới không gian, hai mạch đế nguyên cực phẩm chia ra ẩn nấp trong hai dãy núi dài vô tận, vì có hai mạch đế nguyên cực phẩm nên linh khí ở thế giới bên trong nhẫn không gian vô cùng dồi dào, bầu không khí cũng ẩn chứa mùi vị của đế nguyên!
Khi phát hiện ra hai mạch đế nguyên cực phẩm, Diệp Quân mừng như điên, trước mắt, điều này đối với hắn mà nói thì thật sự rất quan trọng.
Có những đế nguyên cực phẩm và mạch đế nguyên cực phẩm này, hắn có thể làm được rất nhiều điều.
Đương nhiên, điều này cũng khiến hắn hiểu rằng, thân phận của vị Ung Chủ kia ở nền văn minh Toại Minh tuyệt đối không hề đơn giản, vì đối với hắn, những thứ như mạch đế nguyên cực phẩm dù ở Cựu Thổ cũng là thứ vô cùng hiếm hoi, vậy mà Ung Chủ lại có tận hai mạch...
Nhẫn không gian của lão già áo đen cũng có không ít đồ, trong đó cũng có hơn hai ngàn luồng đế nguyên cực phẩm, ngoài ra còn có ba món thần vật cấp đế binh!
Nhìn hai chiếc nhẫn không gian trước mắt, Diệp Quân không khỏi cảm thán.
Béo bở quá!
Bây giờ đã có tài nguyên, chỉ còn thiếu thời gian!
Thời gian!
Diệp Quân dần trở nên căng thẳng, hắn biết, nền văn minh Toại Minh tuyệt đối sẽ không cho hắn quá nhiều thời gian.
Diệp Quân suy nghĩ một lát, sau đó hắn lập tức đưa hai mạch đế nguyên cực phẩm kia vào trong Tiểu Tháp, vừa mới chuyển vào, tốc độ tăng trưởng của linh khí bên trong Tiểu Tháp đột nhiên có thể thấy được bằng mắt thường.
Diệp Quân lập tức triệu tập hai trăm vị kiếm tu cực phẩm đến, bây giờ, trong hai trăm vị kiếm tu đã có một trăm ba mươi bảy vị đạt tới cảnh giới Chuẩn Đế, ngoài ra thông qua việc rèn luyện chiến tướng đồng đen, chiến lực của bọn họ cũng đã tăng lên không biết bao nhiêu lần.
Có thể nói, bọn họ bây giờ ra ngoài hoàn toàn có thể nghiền nát toàn bộ Thập Hoang và cấm địa Cổ Hoang.
Phải biết rằng, bọn họ đã khổ tu mấy trăm năm bên trong Tiểu Tháp!
Diệp Quân không dong dài nữa, phất tay áo lên, một trăm ba mươi bảy luồng đế nguyên xuất hiện trước mặt những kiếm tu đã đạt tới cảnh giới Chuẩn Đế, khi thấy đế nguyên, những kiếm tu kia đều ngẩn ra.
Diệp Quân bình tĩnh nói: “Từ bây giờ trở đi, các người toàn lực cố gắng lên Kiếm Đế!
Cố gắng lên Kiếm Đế!
Nghe Diệp Quân nói vậy, những kiếm tu đạt tới cảnh giới Chuẩn Đế đều dâng trào nhiệt huyết, một lát sau, tất cả mọi người đồng loạt quỳ trước Diệp Quân, kích động nói.
“Đa tạ Quân Đế.”
Bọn họ đương nhiên rất biết ơn Diệp Quân, không có Diệp Quân, bọn họ muốn đạt tới cảnh giới Chuẩn Đế phải tốn không biết bao nhiêu năm!
Bây giờ, Diệp Quân trả lại đế nguyên cho bọn họ để giúp bọn họ đạt tới Kiếm Đế, điều này là điều bọn họ không dám mơ tới.
Diệp Quân nói: “Chư vị, không bao lâu sau có thể sẽ có một trận chiến khốc liệt, vì vậy, đến lúc đó, ta cần chư vị giúp đỡ.”
Tất cả kiếm tu đồng thanh nói: “Nguyện tử chiến vì Quân Đế!”
Diệp Quân cười gật đầu: “Tiếp tục tu luyện!”
Hai trăm kiếm tu hành lễ, sau đó hóa thành từng luồng kiếm quang tiến vào hư không, tiếp tục tu luyện.
Diệp Quân nhìn khoảng hư không, lúc này, Tiểu Tháp đột nhiên nói: “Ngươi không sợ bọn họ trở mặt sau khi đạt tới Đại Đế sao?”
Diệp Quân bình tĩnh nói: “Ai dám?”
Nói xong, hắn xoay người tới trước mặt hai trăm bức thần vệ đồng đen, hai trăm bức thần vệ đồng đen này đều đã bị Tiểu Hồn trấn áp, điều bây giờ hắn muốn làm chính là không chế bọn họ!
Hắn đã thử nhưng bí pháp dùng để điều khiển thần vệ đồng đen bên trong di tích nền văn minh Toại Minh hoàn toàn không dùng được, nhưng điều này không làm khó được hắn, hắn niệm trong đầu: “Tiểu Hồn!”
Rất nhanh, linh hồn ký ức của Ung Đế bị Tiểu Hồn hấp thu bắt đầu tiến vào trong đầu hắn.
Tiểu Hồn có thể lấy được ký ức, nhưng đáng tiếc, ký ức này không được trọn vẹn.
Một lát sau, Diệp Quân chậm rãi mở mắt ra, hắn đã hiểu sơ sơ về nền văn minh Toại Minh, nhưng cũng không nhiều, ký ức này khá lẻ tẻ, nhưng cũng may, hắn có thể lấy được cách để điều khiển những thần tướng đồng đen từ trong đó.
Hắn bắt đầu niệm chú, những thần tướng đồng đen kia bắt đầu rung lên, rất nhanh, tất cả thần vệ đồng đen đồng loạt quỳ xuống trước mặt hắn.
Thấy cảnh này, khóe miệng Diệp Quân nhếch lên, những thần tướng đồng đen này quả thận không tầm thường, dù tới Cựu Thổ cũng rất có lợi, vì cảnh giới của bọn họ đã bị trấn áp khi tới đây.
Như nghĩ ra điều gì đó, Diệp Quân đột nhiên nói: “Yểm Nhật.”
Một luồng kiếm quang rơi xuống bên người Diệp Quân.
Diệp Quân xòe lòng bàn tay ra, một chiếc nhẫn không gian rơi xuống trước mặt Yểm Nhật: “Đưa tới cho đám người đại ca ta, có một luồng đế nguyên trong đó là của ngươi.”
Yểm Nhật mừng như điên, nhận lấy nhẫn không gian, hành lễ: “Tuân lệnh!”
Nói xong, y hóa thành một luồng kiếm quang rồi biến mất.
Diệp Quân nhìn những thần tướng đồng đen ở đằng xa, nheo mắt lại, không biết đang nghĩ cái gì.
Tiểu Tháp đột nhiên nói: “Ngươi lại có âm mưu gì?”
Diệp Quân cười một tiếng, không nói gì.
Tiểu Tháp nói: "Nói cho Tháp gia đi, gần đây Tháp gia đọc rất nhiều sách, nên não đang hơi mệt.”
Diệp Quân nói: “Tháp gia, ngươi nói xem, nền văn minh Toại Minh sẽ làm thế nào để đối phó với ta?”
Tiểu Tháp trầm giọng nói: “Ý ngươi là?”
Diệp Quân nhẹ giọng nói: “Hy vọng lần này bọn họ sẽ kiên quyết!”
“Mẹ kiếp!”
Tiểu Tháp hưng phấn nói: “Ta hiểu ý của ngươi rồi, tiểu tử xấu xa.”
Trong một tinh không, tinh hà vốn yên tĩnh đột nhiên rung chuyển, một lát sau, thời không bị nứt ra một chỗ, tiếp đó, một người đàn ông chậm rãi bước ra, người đàn ông mặc áo đen, tóc dài xõa xuống, trông rất hoang dã và lạnh lùng.
Bên cạnh gã có một người đàn ông mặc giáp trắng đi cùng, tay người đàn ông cầm thanh giáo dài, vẻ mặt lạnh lùng, trên người tỏa ra ý muốn giết người lạnh lẽo.
Phía sau hai người bọn họ có trăm tên thần vệ đồng vàng cầm thanh giáo dài!
Người đàn ông áo đen dẫn đầu từ từ nhắm mắt lại: “Không hổ là quan chấp hành đứng đầu mạnh nhất nền văn minh Toại Minh ta từ trước tới giờ, dù ta có chống cự thế nào cũng không thể nào chống lại phong ấn thần bí kia.”
Bi đại nhân!
Ánh mắt của người đàn ông giáp trắng hơi dao động, có tôn kính cũng có phần kiêng dè.
Người đàn ông áo đen đột nhiên nhìn xuống tinh vực phía dưới: “Bạch Khâm, theo ngươi, chúng ta nên đối phó với vị kiếm tu kia thế nào đây?”
Người đàn ông giáp trắng nói: “Theo ý của đại nhân.”
Người đàn ông áo đen nhìn tinh vực phía dưới, bình tĩnh nói: “Vậy thì tàn sát cả vực đi.”
Chương 2765: Tàn sát
Tàn sát cả tinh vực!
Người đàn ông mặc áo giáp trắng ngây người, sau đó trầm giọng nói: “Đại nhân, tên này tu luyện trật tự, nếu làm thế chắc chắn sẽ khiến tất cả sinh linh có chung mối thù với hắn ta”.
Người đàn ông áo đen bình tĩnh cất lời: “Chẳng phải làm thế mới thú vị à?”
Người đàn ông áo giáp trắng gật đầu, không nói gì thêm nữa.
Người đàn ông áo đen tiến một bước về phía trước, xoay tay phải, sau đó thì đè xuống.
Thập Hoang.
Hôm nay, có một bàn tay khổng lồ bất ngờ đè xuống nơi này từ sâu trong tinh hà, chỉ trong nháy mắt, tất cả mọi người ở Thập Hoang cảm thấy trời tối xuống, không nhìn rõ năm ngón tay, tất cả sinh linh đều hoảng sợ ngẩng đầu nhìn lên bàn tay khổng lồ đang che khuất bầu trời!
Khí thế của Đại Đế!
Tất cả sinh linh nhìn bàn tay khổng lồ kia bằng ánh mắt vô cùng tuyệt vọng!
Câu nói tất cả mọi người đều chỉ là kiến dưới tay Đại Đế quả không sai.
Rắc rắc rắc….
Theo bàn tay khổng lồ liên tục đè xuống, thời không của vũ trụ Thập Hoang cũng bắt đầu nứt ra từng chút một, vô số sinh linh vị trấn áp phải đứng im tại chỗ, hơi thở tử vong bao phủ trong lòng bọn họ, lúc này, bọn họ chỉ có thể đứng im tại chỗ chờ chết một cách tuyệt vọng!
Đối mặt với cao thủ cấp bậc này, mọi người hoàn toàn không có chút khả năng phản kháng nào!
Tất cả mọi người đều cảm thấy tuyệt vọng!
Lúc này, kể cả những gia tộc Đại Đế và Tiên Tông cũng rất tuyệt vọng trước bàn tay khổng lồ, thậm chí còn không có chút suy nghĩ muốn phản kháng nào.
Cao thủ cấp bậc này đã vượt hoàn toàn khỏi nhận biết của bọn họ.
Nhưng vào lúc tất cả mọi người đều tuyệt vọng, một tiếng kiếm reo bỗng vang vọng khắp Thập Hoang, sau đó, kiếm quang kia bay lên, xông thẳng về phía bầu trời chặn bàn tay khổng lồ lại, khiến nó không thể đè xuống thêm được nữa.
“Quân Đế!”
“Là Quân Đế!”
Vô số người trong Thập Hoang mừng đến mức rơi nước mắt.
“Phá!”
Một giọng nói bỗng vang vọng trong thiên địa, ngay sau đó, bàn tay khổng lồ đang che khuất bầu trời kia ầm ầm vỡ tan.
Đất trời sáng sủa trở lại!
Lúc này, Diệp Quân xuất hiện ở chân trời, hắn mặc áo trắng, cầm một thanh kiếm trong tay, khí thế ngút trời bao trùm toàn bộ Thập Hoang.
“Quân Đế!”
Vô số người vốn đã tuyệt vọng lại dấy lên hy vọng một lần nữa.
Mấy người nhóm Đạo Trí cũng nhìn chằm chằm Diệp Quân, hai tay nắm chặt, vô cùng hưng phấn.
Rắc!
Thời không đối diện Diệp Quân bỗng bị nứt, sau đó có một người đàn ông mặc áo choàng đen chậm rãi bước ra.
Người đàn ông áo đen nhìn chằm chằm Diệp Quân bằng ánh mắt bình tĩnh.
Diệp Quân cũng nhìn gã nhưng không nói một lời.
Hai người bỗng dưng cùng biến mất.
Ngay sau đó, một vùng kiếm quang bao phủ lấy toàn bộ bầu trời, nhưng trong nháy mắt, một chuôi trường thương đã đâm thủng một lỗ to trên kiếm quang, thương thế đáng sợ bao phủ lấy bầu trời, chỉ trong nháy mắt đã lan ra khắp Thập Hoang, uy áp và khí thế đáng sợ khiến tất cả mọi người ở Thập Hoang cảm thấy khó thở!
Tất cả mọi người đều hoảng hốt!
Nhưng chỉ trong nháy mắt, một tia kiếm quang đã phá vỡ uy áp kia, uy áp kiếm đạo mạnh mẽ càn quét giữa đất trời, khiến người đàn ông liên tục lùi lại, gã vừa dừng bước, một tia kiếm quang vạn trường đã đè xuống từ đầu gã, tiếng xé rách liên tục vang vọng bên tai.
Người đàn ông áo đen có vẻ khá ngạc nhiên với thực lực của Diệp Quân, gã xoau cổ tay, trường thương biến thành những tia sét lao thẳng đến chỗ kiếm Thanh Huyên của Diệp Quân, kiếm và thương chạm vào nhau, kiếm quang xen lẫn với tia chớp bùng nổ như núi lửa phun trào, toàn bộ chân trời thoáng chốc biến thành hư vô, trở thành một khu vực sâu không thấy đáy.
Diệp Quân và người đàn ông áo đen bị lực lượng bộc phát ra làm liên tục lùi lại, sau khi dừng bước, tay phải Diệp Quân khẽ run, làm vỡ dư âm lực lượng xung quanh.
Người đàn ông áo đen dừng lại ở phía xa.
Gã híp mắt nhìn Diệp Quân, trong lòng thấy hơi khiếp sợ, vì chỉ nhìn qua, gã không ngờ Đại Đế của nơi này lại mạnh đến thế, dù ở Cựu Thổ, hắn cũng có thể được xếp vào hàng những người có chiến lực cao.
Cũng may là phái gã đến, nếu phái người khác thì e rằng chỉ đến để tăng thêm kinh nghiệm cho tên này mà thôi.
Diệp Quân cầm kiếm Thanh Huyên, chậm rãi nhắm mắt lại, dù hắn không có tu vi, nhưng có Tiểu Hồn, hắn chính là Đại Đế, vì Tiểu Hồn đã hợp nhất với hắn từ lâu rồi.
Mà từ sau khi đánh một trận với Phạn Chiêu Đế, gã chưa từng được chiến đấu thoả thích như hôm nay.
Cảm giác chiến đấu!
Rất đã!
Diệp Quân bật cười, tiến về phía trước một bước, chỉ một bước, một vùng kiếm quang đã bay đến trước mặt người đàn ông, cổ tay gã khẽ run, trên trường thương xuất hiện mấy chục nghìn tia lôi mang.
Hai người lại bắt đầu chém giết một lần nữa!
Trận chiến giữa Đại Đế!
Trong bóng tối ở một nơi nào đó bên dưới, hai trăm tên kiếm tu đang nhìn chằm chằm trận chiến trên bầu trời, lúc trước Diệp Quân để bọn họ ra khỏi Tiểu Tháp là để bọn họ theo dõi trận chiến cấp bậc Đại Đế.
Trước đại điện, Diệp Quân nhìn đám người, bình tĩnh nói: “Bây giờ các ngươi được tự do rồi, có thể rời đi bất cứ lúc nào, ta sẽ không ngăn cản các ngươi.”
Đạo Trí dẫn đầu đầu đột nhiên run giọng nói: “Quân Đế, chúng ta bị mỡ lợn che mờ mắt, đầu óc mê muội, mới làm ra chuyện bất nhân bất nghĩa như vậy, Quân Đế rộng lượng đừng so với kẻ hèn kém, tha thứ chúng ta đi, chúng ta thật sự vừa xấu hổ vừa ngại ngùng, vốn không còn mặt mũi nào nhìn Quân Đế nữa, nhưng bây giờ thiên hạ đã thống nhất, toàn thế giới đều là người của Quân Đế, chúng ta có đi đến chân góc biển, cũng là thần dân của Quân Đế, chúng ta tự biết mình nghiệp chướng nặng nề, không dám cầu xin Quân Đế thứ tha, nhưng xin Quân Đế cho chúng ta cơ hội sửa đổi, để chúng ta có thể tiếp tục cống hiến chút sức mọn vì Quân Đế.”
Nói rồi, ông ta cúi lạy thật sâu.
Những người khác cũng cúi lạy thật sâu.
Nhưng Diệp Quân không hề lay chuyển,: “Ta giết một nhân vật lớn của nền văn minh Toại Minh, không bao lâu nữa, nền văn minh Toại Minh sẽ tới báo thù, bây giờ các người đi theo ta, đến lúc đó nhất định sẽ bị ta liên lụy, hơn nữa, tới khi ấy, ta cũng sợ các vị sẽ đâm ta thêm một đao, bây giờ các người rời đi, mọi người cũng coi như là chia tay trong hòa bình, còn có tí tình cảm!”
“Quân Đế!”
Đạo Trí đột nhiên giơ tay phải lên, biểu cảm kích động nói: “Mọi người trong Đạo Tông ta bằng lòng lấy thần hồn để thề, nếu sau này còn phản bội Quân Đế, nhất định chúng ta sẽ không được chết tử tế!”
Thấy vậy, các cường giả Đạo Tông sau người ông ta dồn dập phát lời thề.
Còn sau khi thấy người Đạo Tông như vậy, các gia tộc khác cũng vội ào ào lấy thần hồn để thề, biểu thị sau này tuyệt đối sẽ không phản bội nữa.
Diệp Quân khẽ thở dài: “Việc gì các người phải khổ vậy? Mặc dù Diệp Quân ta là Đại Đế, nhưng các người cũng thấy rồi, thật ra ta cũng khá nghèo, nếu đi theo ta, không biết tương lai đâu, các người có muốn đợi nữa không? Chắc chắn người của Cựu Thổ sắp tới rồi, các ngươi cứ từ từ quyết định đi.”
“Quân Đế.”
Đạo Trí dẫn đầu run giọng nói: “Xin đừng nói những lời đau lòng như vậy, chúng ta thật sự biết sai rồi, nền văn minh Toại Minh là nơi cho chúng ta hàng chục ngàn tia đế nguyên, chúng ta sẽ không rung động nữa, Quân Đế cho chúng ta cơ hội sửa đổi đi!”
Nói rồi, ông ta lại cúi lạy lần nữa.
Những người khác cũng dồn dập cúi lạy.
Diệp Quân im lặng rất lâu, nói: “Tục ngữ có câu, ở cùng người thường, cùng phú dễ quý, chia sẻ khó khăn, ở cùng đế vương, chung hoạn nạn, cùng phú dễ quý, bây giờ Diệp Quân ta ở đây cam kết với các vị, phàm là người cùng chung hoạn nạn với Diệp Quân ta, tương lai Diệp Quân ta sẽ cùng hưởng phú quý với người đó, tuyệt không nuốt lời.”
Nghe xong, mọi người ở đó đều thở phào nhẹ nhõm.
Diệp Quân nói: “Các vị đứng lên đi.”
Lúc này mọi người mới từ từ đứng dậy.
Diệp Quân nói: “Bây giờ thư viện vừa được thành lập, vẫn chưa ổn định, tiếp theo còn cần các vị và ta đồng tâm hợp lực để quản lí Thập Hoang, về phần chuyện lúc trước, từ giờ bỏ qua đi.”
Đạo Trí vội nói: “Tất nhiên chúng ta sẽ làm hết sức mình rồi.”
Diệp Quân khẽ gật đầu, hắn mở lòng bà tay ra, trước mặt các tộc trưởng gia tộc Đại Đế và tông chủ Tiên Tông lớn lập tức xuất hiện mười tia đế nguyên: “Thành đế, không phải có đế nguyên là được, mà chỉ có đạt được cảnh giới Chuẩn Đế, mới có khả năng thành đế, Diệp Quân ta không sợ các vị thành đế, không chỉ không sợ, ta còn giúp các vị thành đế, tiếp đó, ta sẽ tự mình chọn mấy người, sau đó đi vào trong Tiểu Tháp của ta để tu luyện, gắng hết sức khiến các vị thành đế sớm một chút.”
Nghe xong, mọi người ở hiện trường lập tức vội vàng quỳ xuống, cùng nhau bái tạ, tới bước này, bọn họ mới thật sự vui lòng phục tùng Diệp Quân.
Diệp Quân từ từ ngẩng đầu, ánh mắt hắn xuyên qua bầu trời, nhìn về phía chỗ sâu trong vũ trụ tinh hà.
Tiếp theo, thứ hắn phải đối diện chính là Cựu Thổ!
Thấy Diệp Quân đã trị những người này trở nên dễ bảo, Tiểu Tháp đột nhiên khẽ than thở: “Nhóc con, bây giờ ngươi khiến ta cảm thấy hơi bỡ ngỡ đấy.”
Diệp Quân thu mắt lại, nhẹ giọng nói: “Tháp gia, ta cũng biết, có mấy thủ đoạn không được đàng hoàng lắm, nhưng Tháp gia nên biết, thế giới phức tạp này của chúng ta, ta thân là chủ của thế giới, không thể chỉ đi theo con đường đàng hoàng được, thế giới này, nhân tính phức tạp, chỉ dựa vào điều tốt điều đẹp thì không quản lí được, còn phải dựa vào sự ác, dựa vào thủ đoạn.”
Tiểu Tháp nói: “Ta hiểu, giống như nói chuyện yêu đương ấy, đàn ông thành thật hiền lành thì chắc chắn không được phụ nữ yêu thích như loại đàn ông lòe loẹt, từ xưa tới nay đã là cái bẫy được lòng người rồi.”
Diệp Quân cười nói: “Cho dù là đàn ông thành thật, hay đàn ông nhanh nhẹn, chỉ cần chủ tâm không xấu, không làm chuyện lừa người, vậy đều là tốt cả.”
Tiểu Tháp nói: “Như ngươi ấy, mặc dù dùng mưu kế, dùng thủ đoạn, nhưng cuối cùng kết quả vẫn là tốt.”
Diệp Quân bỗng nói: “Tháp gia, sau này có nhiều lúc, ta nhất định sẽ xấu hơn bây giờ, nhưng ta có thể bảo đảm với ngươi, tuyệt đối bắt nạt người tốt, sau này ngươi đừng nói những lời tổn thương người ta như vậy với ta nữa, ngươi nhìn thấy ta trưởng thành mà, ta coi người như người thân vậy.”
Lúc này thật ra Tiểu Tháp cũng hơi hối hận, vì lúc mới bắt đầu, nó cho rằng Diệp Quân vì Chấp pháp câu cá, nên mới muốn gài bẫy những cường giả đó.
Tiểu Hồn đột nhiên nói: “Chủ nhân, thật ra Tháp gia cũng lo ngươi trở thành loại vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, có điều, Tháp gia cũng nên hiểu, bây giờ chủ nhân đi tới bước này, là chuyện cực kì khó khăn rồi, nếu hắn còn đơn thuần như trước, vậy sẽ bị những người đó gặm sạch tới mức chả còn xương đâu.”
Diệp Quân khẽ cười nói: “Ta biết Tháp gia không có ý xấu với ta, Tháp gia theo nhà họ Dương chúng ta ba đời rồi, có thể nói là người có công lao lớn nhất của nhà họ Dương chúng ta, chỉ là ta cũng là người, bị người thân nhất hoài nghi, không thấu hiểu, cảm giác đó, thật sự giống như kim đâm vào tim vậy.”
Tiểu Tháp cực kì cảm động lẫn hổ thẹn: “Nhóc con, lần này là lỗi của Tháp gia, ngươi yên tâm, sau này cho dù ngươi có giết cha ngươi, Tháp gia cũng sẽ tin ngươi là người tốt.”
Tiểu Hồn: “…”
Diệp Quân cười: “Đều là người của mình, không nói những cái này nữa, Tháp gia, chúng ta đi tới di tích Toại Minh đi.”
Nói rồi, hắn giẫm một bước, tới di tích Toại Minh.
Chương 2762: Đoàn cố vấn
Diệp Quân từ từ bước tới trước ghế Thánh Vương, thấy Diệp Quân, ghế Thánh Vương lập tức rùng mình.
Mẹ nó!
Nó thật sự không ngờ, thằng nhóc này lại giết Ung Chủ!
Diệp Quân quan sát ghế Thánh Vương, cười nói: “Ta đoán, không lâu nữa, chắc bên Cựu Thổ sẽ có người tới điều tra ta, còn bên này, ngươi là người duy nhất liên hệ với bọn chúng, cho nên, chắc chắn bọn chúng sẽ tìm người để tìm hiểu tình hình của ta trước.”
Ghế Thánh Vương vội nói: “Quân Đế yên tâm, ta biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói.”
“Không!”
Diệp Quân lại lắc đầu: “Cứ nói thật hết, không được, nói dối cũng không được, ngươi phải nói trong giả có thật, trong thật có giả, nào, ta dạy người nói, người này và Bi Tâm Từ đại nhân hình như có chút quan hệ, nhưng ta cảm thấy hắn đang lừa người ta.”
Ghế Thánh Vương: “…”
Cựu Thổ.
Đây là một tòa đại điện có khí thế hào hùng, tọa lạc trong một khu vườn, trong đại điện, ánh đèn mờ ảo, thần bí lại trang nghiêm.
Điện Hồn Linh.
Ở chính giữa trong đại điện, là một ngọn lửa màu đỏ đen, trên ngọn lửa, những tấm bài vị đứng sừng sững, ở đây có tới hơn chục ngàn tấm.
Mỗi tấm bài vị, đại biểu là cho một người, một người có quyền thế to lớn, vì chỉ có người cực kì quan trọng, mới có tư cách đặt bài vị trong này, hưởng thụ hương hoa của Cựu Thổ, không chỉ vậy, một khi gặp bất trắc, bài vị sẽ lập tức tan vỡ, nhân quả xuất hiện, Cựu Thổ sẽ lập tức biết xảy ra chuyện ở đâu, do ai làm.
Bỗng...
Răng rắc!
Trong đại điện vốn yên tĩnh không có âm thanh, chỉ nghe thấy một tiếng tan vỡ trong trẻo, tiếp đó, một trong các bài vị tan vỡ, từ từ rơi vào trong ngọn lửa, lát sau, một sợi u quang chậm rãi bay lên khỏi ngọn lửa.
Một bàn tay lẳng lặng xuất hiện trong đại điện, nhẹ nhàng lấy sợi u quang đó đi.
Cả đại diện lại khôi phục im lặng lần nữa.
Ngoài đại điện, trên tầng mây cao cao hàng chục ngàn trượng trước mặt, phía trên là một tòa đại điện sừng sững, hình dáng của tòa đại điện này hơi kì quái, nó có hình dạng tam giác, như một tòa thành cổ, cực kì hùng vĩ, nguy nga.
Cựu Thổ, điện Thiên Đô!
Nơi đây chính là nơi thần thánh nhất của cả Cựu Thổ, cũng là nơi các trưởng lão đỉnh cấp nhất của ba nền văn minh lớn mở họp.
Cách sắp xếp bố trí trong thần điện cũng khá lạ lùng, phân làm ba khu vực, một khu vực cũng là hình tam giác song song với nhau, một khu vực có chín cái ghế, xếp thành một hàng, ngay ngắn chỉnh tề, còn chính giữa, ở đó có một cái ghế màu vàng!
Ngai vàng của chủ chung của Cựu Thổ!
Đột nhiên, từng người bỗng xuất hiện trên những chiếc ghế trong ba khu vực, chốc lát, đã có tám người xuất hiện trên những cái ghế trong ba khu vực, nhưng đều là hư ảnh, không phải bản thể.
Người trong ba khu vực ăn mặc không giống nhau, lần lượt mặc đồ đỏ, đồ đen, đồ trắng, ba loại màu sắc, đại biểu cho ba nền văn minh vũ trụ khác biệt.
Trên ngai vàng chính giữa cũng trống không.
Lúc này, một ông lão mặc đồ đỏ bỗng nói: “Người bị giết là Ung Chủ, chủ của tinh vực Thiên Ung, địa điểm là vũ trụ Thập Hoang.”
Đơn giản, rõ ràng.
Vừa dứt lời, những ông già mặc đồ đỏ và đen ở đó đều dồn dập nhìn về phía đám mặc đồ trắng đối diện.
Đám người mặc đồ trắng, chính là người của nền văn minh Toại Minh.
Trong đám người mặc đồ trắng kia, một ông già đầu tóc bạc phơ mở miệng: “Chuyện này, người nền văn minh Toại Minh ta sẽ tự giải quyết.”
Ông già đồ đỏ mở miệng đầu tiên nói: “Được.”
Nháy mắt, đám người mặc đồ đỏ và đen đều biến mất hết.
Ba nền văn minh hợp tác tạo thành một nền văn minh Cựu Thổ hoàn toàn mới, nhưng thật ra mục đích chỉ là để nhất trí bên ngoài, đồng thời cũng đề phòng chém giết lẫn nhau, tổn hại hai bên, còn giải quyết vấn đề trong nội bộ thì rất đơn giản, vấn đề của ai thì người đó tự giải quyết.
Bây giờ người chết là của nền văn minh Toại Minh, vậy tất nhiên là nền văn minh Toại Minh sẽ tự giải quyết chuyện này.
Trong điện chỉ còn lại người của nền văn minh Toại Minh.
Lúc này, một hư ảnh bỗng xuất hiện trước mặt đám người ông già tóc trắng, hư ảnh kính cẩn hành lễ, sau đó nói: “Các vị trưởng lão, đã điều tra được người giết Ung Chủ là một kiếm tu, người này tên Diệp Quân, bây giờ là cảnh giới Đại Đế, có điều, người này không có tu vi, kiếm của hắn là cảnh giới Đại Đế.”
Hai mắt của ông già tóc trắng dẫn đầu hơi híp lại: “Một người không có tu vi, chỉ dựa vào một cây kiếm Đại Đế đã có thể giết được cháu của ta ư?”
Hư ảnh kia cung kính nói: “Bẩm Ung trưởng lão, chuyện Ung Chủ bị giết, đoàn cố vấn đã đưa ra phân tích, có ba nguyên nhân, thứ nhất, đám Ung Chủ đi Thập Hoang, cảnh giới bị cưỡng ép, thực lực giảm mạnh; thứ hai, kiếm tu kia là người yếu đuối, Ung Chủ khinh địch; thứ ba, mặc dù kiếm tu này là Đại Đế, nhưng tuyệt đối không phải là Đại Đế bình thường, tin tức ghế Thánh Vương truyền lại thì đây là một kiếm tu, là người lập ra trật tự. Bước đầu đoàn cố vấn phỏng đoán, người này chắc chắn không chỉ là một người thiết lập, có khả năng còn là một người thiết lập đã xây dựng đạo chính thống, thuộc Đạo Đế, còn nữa, ghế Thánh Vương nói, người này hình như có chút quan hệ với Bi đại nhân!”
Bi Tâm Từ!
Vừa dứt lời, sắc mặt mấy người ở đó lập tức thay đổi!
Người phụ nữ đó!
Thật sự là ma quỷ!
Lúc này, hư ảnh kia lại nói: “Có điều, đoàn cố vấn phân tích, ghế Thánh Vương có thể đã bị Diệp Quân thu phục, hoặc bị đe dọa, do đó, lời của ghế Thánh Vương, hẳn là nửa thật nửa giả, còn câu có quan hệ với Bi đại nhân, chắc là kiếm tu kia nói bậy, mục đích để khiến nền văn minh Toại Minh ta bối rối.”
Nói tới đây, gã lấy ra một quyển trục, sau đó nói: “Thông qua sự đánh giá của quan đại nhân đứng đầu đoàn cố vấn, chỉ số thông minh của người này là cấp S, là nhân vật cực kì nguy hiểm, do đó, quan cố vấn đứng đầu kiến nghị, nên trực tiếp cho ‘đạo chiếu’ ra, nghiền nát Thập Hoang và mọi vũ trụ xung quanh, khiến bộ não của hắn trở nên vô dụng.”
Chương 2763: Toại Cổ Kim
Quét sạch toàn bộ Thập Hoang và tất cả tinh vực xung quanh!
Nghe hư ảnh nói vậy, tám vị trưởng lão trong điện đều sửng sốt.
Đạo Chiếu!
Đây là một trong ba thần khí, của nền văn minh Toại Minh, món thần khí này, có thể đại diện cho cả một nền văn minh, bởi nó được nền văn minh Toại Minh dốc hết toàn bộ sức mạnh văn minh vào đó, nơi nào bị nó chiếu sáng, mọi thứ đều biến thành hư vô.
Có thể nói đây là con át chủ bài của nền văn minh Toại Minh!
Mọi người đều khiếp sợ, khi quan cố vấn đứng đầu đề nghị sử dụng thần vật này!
Phải biết rằng, với nền văn minh Toại Minh của bọn họ mà nói, Thập Hoang chỉ là nền văn minh cấp thấp, dù sao bây giờ ngay cả Đại Đế cũng khó sinh ra.
Thẳng tay điều động thần khí của nền văn minh, không phải tương đương với việc dùng 100.000 khẩu đại bác để đuổi muỗi sao?
Mà ngay lúc này, ông lão tóc trắng dẫn đầu đột nhiên nói: “Ta đồng ý!”
Ung Chủ là cháu trai của ông ta, bây giờ cháu trai của ông ta chết ở Thập Hoang còn rất nhiều điều uẩn khúc, với ông ta mà nói, toàn bộ Thập Hoang phải chôn theo cháu trai ông ta, không còn gì tốt hơn như thế nữa.
“Không được, không được!”
Ngay lúc này, ngồi cạnh ông lão tóc trắng, ông lão lưng gù đột nhiên nói: “Đại trưởng lão, chuyện này không ổn.”
Ông lão tóc trắng nhìn ông lão lưng gù, hơi không vui: “Có gì mà không được chứ?”
Ông lão lưng gù trầm giọng nói: “Có ba thứ không ổn, thứ nhất, nếu sử dụng thần vật đạo của nền văn minh sẽ tiêu hao một lượng lớn tiên tinh cực phẩm, chỉ vì để giết một tên cảnh giới Đại Đế, thật sự rất không đáng, thứ hai, Thập Hoang và những nơi khác không giống nhau, giống như nền văn minh Toại Minh của chúng ta, mặc dù bây giờ đã suy tàn, nhưng dù sao vẫn là quê hương của chúng ta, là khởi nguyên của nền văn minh Toại Minh, nếu tiêu diệt nó, rất nhiều người lớn tuổi trong nền văn minh sẽ không chấp nhận, thứ ba bao gồm cả ta, cũng là vấn đề quan trọng nhất, chính là Bi Tâm Từ!”
Bi Tâm Từ!
Lời này vừa dứt, sắc mặt mọi người trong điện đều thay đổi.
Vẻ mặt của ông lão lưng gù nghiêm trọng: “Đại trưởng lão đừng quên, dưới vũ trụ có phong ấn, sở dĩ người phụ nữ đó để lại phong ấn, chính là vì để bảo vệ Thập Hoang và phía dưới vũ trụ, nếu chúng ta dùng Đạo Chiếu để phá hủy chỗ đó, động tĩnh ầm ĩ như vậy, nếu quấy rầy đến người phụ nữ kia, thì…”
Nói đến đây, ông ta không nói tiếp nữa.
Mà vẻ mặt của mọi người ở trong điện cũng trở nên khó coi.
Nếu quấy rầy đến người phụ nữ đó, người phụ nữ đó mà tìm đến thì rắc rối…
Ai chịu nổi?
Đại trưởng lão dẫn đầu cũng trầm mặc.
Mặc dù ông ta rất muốn tiêu diệt toàn bộ Thập Hoang, chôn theo cháu trai ông ta, nhưng ông ta biết rõ, điều Nhị trưởng lão nói rất có lý, vì một kiếm tu cảnh giới Đại Đế, mà sử dụng Đạo Chiếu, tiêu hao quá lớn, đúng là không đáng, nếu vì như vậy mà đụng vào người phụ nữ kia, vậy thì vấn đề không phải là đáng hay không đáng nữa.
Đó là hành động cực kì ngu ngốc.
Lúc này, một trưởng lão khác đột nhiên nói: “Nhưng đề nghị của quan cố vấn đứng đầu…”
Nhị trưởng lão im lặng.
Quan cố vấn đứng đầu!
Mặc dù vị kia không gia nhập đoàn trưởng lão, nhưng địa vị rất lớn trong nền văn minh Toại Minh, những đề xuất của cô ta, đừng nói là bọn họ, đến cả chủ của nền văn minh cũng phải nghiêm túc xem xét.
Đúng lúc này, một tên trường lão đột nhiên nói: “Tất nhiên là phải coi trọng, đề nghị của quan cố vấn đứng đầu, nhưng mà, cô ta nói, chúng ta phải xem xét từ hai góc độ, đầu tiên, sở dĩ cô ta đề nghị dùng ‘Đạo Chiếu’, nguyên nhân chính là vì cảm thấy tên kiếm tu đó không đơn giản, vì thế nên mới sử dụng ‘Đạo Chiếu’, không cho chàng kiếm tu kia bất kì cơ hội nào, thứ hai, có khả năng là, cô ta chỉ nói bừa, chẳng hạn như muốn bóp chết một con muỗi, có thể dùng đại bác, hoặc dùng tay đập chết, cũng có thể… cô ta chỉ thuận miệng nói vấn đề đầu tiên…”
Tất cả trưởng lão đều im lặng.
Hiển nhiên, với lời giải thích của vị trưởng lão này, bọn họ không quá chấp nhận, đây chẳng phải là nói nhảm sao?
Lúc này, có người đột nhiên nói: “Nếu không thì đi hỏi thử xem?”
Mọi người đồng loạt nhìn về phía người vừa lên tiếng, tất cả đều đồng thanh nói: “Ngươi đi đi!”
Trưởng lão kia vội vàng xua tay: “Không không, ta không đi.”
Mẹ kiếp!
Quan cố vấn đứng đầu kia tính khí như chó điên vậy, lúc trước chẳng qua có một vị trưởng lão hỏi cô ta một vấn đề, lập tức bị cô ta mắng suốt 100 năm trời!
Một trăm năm!
Gặp mặt lập tức mắng ngu ngốc…
Một trăm năm đấy!
Bất lực nhất chính là không mắng được cô ta, không đánh được cô ta... chơi cũng không thắng được!
Cô ta không chỉ có chỉ số IQ cao nhất trong nền văn minh Toại Minh, mà cấp dưới cũng có chỉ số IQ cao đáng sợ, đám người này sao vậy?
Mỗi ngày ở trong căn phòng nhỏ âm mưu chống lại các nền văn minh khác...
Chiêu nham hiểm, ác chiêu, độc chiêu, nhiều vô số kể!
Ban đầu có hai nền văn minh không chịu nổi tính toán hãm hại của đám người kia, lập tức phát động ám sát… thiếu chút nữa đã thành đại chiến nền văn minh lần thứ ba!
Mà vị trưởng lão bị chửi kia cuối cùng vẫn không chịu nổi, vì vậy đã chủ động rời khỏi đoàn trưởng lão, nhận chức ở bên ngoài…
Bây giờ đi hỏi cô ta?
Này không phải đụng thẳng vào họng súng sao?
“Khụ khụ!”
Một vị trưởng lão đột nhiên ho khan, sau đó nói: “Chuyện nhỏ như vậy, sao phải làm phiền đến quan cố vấn đứng đầu? Chúng ta thảo luận một chút không phải là giải quyết được vấn đề rồi sao.”
Vị trưởng lão còn lại cũng vội vàng gật đầu, đồng ý!
Nhị trưởng lão trầm giọng nói: “Tên kiếm tu kia chẳng qua chỉ là một tên Đại Đế nhưng nếu quan cố vấn đứng đầu đã chỉ đích danh hắn, vậy chúng ta cũng không thể coi thường hắn…”
“Tất nhiên là không thể coi thường!”
Một vị trưởng lão khác đột nhiên nói: “Tính cách của Ung Chủ như thế nào, mọi người còn không biết sao, Ung Chủ luôn cẩn thận chững chạc, giỏi dùng mưu, nhưng lại chết trong tay thiếu niên kia, có nghĩa là thiếu niên kia không hề đơn giản, hơn nữa chỗ đó còn có phong ấn của người phụ nữ kia, vì vậy chúng ta không thể khinh thường.”
Phong ấn!
Điều khiến bọn họ lo lắng nhất là phía dưới có một phong ấn do Bi Tâm Từ để lại, chỉ cần phong ấn đó còn tồn tại, cho dù cảnh giới cao đến đâu, cảnh giới cũng sẽ bị áp chế xuống cảnh giới Đại Đế, mà cảnh giới thấp hơn sẽ bị áp chế xuống thấp hơn.
Một vị trưởng lão khác đột nhiên nói: “Bảo Huyền Chính đi!”
Huyền Chính!
Mọi người im lặng trong chốc lát, đều gật đầu đồng ý: “Được.”
Lúc này Đại trưởng lão mới nói: “Để Huyền Chính dẫn một trăm thần vệ kim đồng, để đảm bảo chắc chắn.
Mọi người ngẩn ra, hơi kinh ngạc nhưng vẫn gật đầu đồng ý.
Cố Vấn Các.
Đây là một bộ phận cực kỳ quan trọng của nền văn minh Toại Minh, có thể nói bộ phận này đóng vai trò quyết định trong mọi quyết định quan trọng của nền văn minh Toại Minh!
Có thể nói nơi đây tụ tập tất cả người thông minh nhất của nền văn minh Toại Minh.
Ở một gian trong điện, có một người phụ nữ đang đứng ở giữa phòng, cô ta mặc một bộ váy lụa, trong tay cầm quyển sách cổ, không trang điểm, nhưng vẫn đẹp nghiêng nước nghiêng thành.
Xung quanh cô ta có bốn bức tường, mỗi mặt tường là một mảnh tinh không, nhìn vào đó, trong tinh không dày đặc những cuốn sách cổ.
Bốn bề đều là biển sách!
Người này chính là Toại Cổ Kim – Quan cố vấn đứng đầu của nền văn minh Toại Minh!
Toàn bộ nền văn minh Toại Minh, có thể dùng chữ ‘Toại’ làm họ, không quá năm người.
Lúc này, một thiếu niên đi vào trong điện, thi lễ: “Đại nhân.”
Toại Cổ Kim nói: “Thông báo cho Toại Minh Thần Các, để bọn họ chuẩn bị ‘Đạo Chiếu.’
Giọng nói của cô ta như nước trong làn suối lạnh, không rét mà run.
Thiếu niên ngạc nhiên, nói: “Ý của đại nhân là Trưởng Lão Các sẽ không dùng Đạo Chiếu với Thập Hoang ư?”
Toại Cổ Kim bình tĩnh nói: “Bọn họ sẽ khinh địch.”
Thiếu niên do dự, sau đó nói: “Đại nhân, thiếu niên kia có thể giết chết Ung Chủ, quả thật là bất phàm, nhưng mong đại nhân suy nghĩ thêm về việc dùng Đạo Chiếu.”
Chương 2764: Xấu xa
Toại Cổ Kim chậm rãi nhắm mắt lại: “Người đó không thành đế vì đế nguyên mà là tự thành đế, hơn nữa còn thiết lập trật tự, hắn có thể giết Ung Chủ, thì thực lực cũng không tầm thường, hắn còn là một vị Đạo Đế đã sáng lập ra đạo thống hoàn chỉnh, ở nơi đó, một người không thể nào sáng lập được đạo thống. Sử dụng Đạo Chiếu vì hai mục đích, một là lập tức giết người, không cho người đó bất kỳ cơ hội nào, hai là nếu người sau lưng hắn có thể chống lại Đạo Chiếu, vậy thì cũng đồng nghĩa với sau lưng người này có một nền văn minh rất mạnh, khi đó, có thể lợi dụng, cũng có thể lôi kéo.”
Thiếu niên hành lễ: “Hiểu rồi ạ.”
Nói xong, gã lui xuống.
Toại Cổ Kim đột nhiên nói: “Bọn họ phái Huyền Chính tới Thập Hoang sao?”
Thiếu niên gật đầu: “Phải.”
Toại Cổ Kim nói: “Sau khi gã chết, gã chết mới sử dụng Đạo Chiếu.”
Thiếu niên kinh ngạc: “Đại nhân...”
Mặt Toại Cổ Kim không cảm xúc: “Đã phạm sai lầm thì phải gánh hậu quả, nếu không lần sau sẽ lại tái phạm.”
Thiếu niên hành lễ, sau đó lui về phía sau.
Toại Cổ Kim đột nhiên mở mắt ra: “Phạn Chiêu Đế, rốt cuộc cô có mục đích gì, thiếu niên kiếm tu đó có quan hệ gì với cô sao?”
Thập Hoang, bên trong Tiểu Tháp.
Diệp Quân đang đánh giá hai chiếc nhẫn không gian trước mắt, đây chính là nhẫn không gian mà Ung Chủ và lão già áo đen kia để lại.
Không thể không nói, quả thật là giàu có.
Bên trong nhẫn không gian của Ung Chủ có tầm ba mươi hai nghìn đế nguyên cực phẩm!
Ba mươi hai nghìn đấy!
Hơn nữa toàn bộ đều là đế nguyên cực phẩm!
Còn có một số thần vật, trong đó, có hơn trăm món thần vật cấp đế binh, thánh vật có hơn chục ngàn món, ngoài ra, còn có các loại đan dược, trận pháp, võ kỹ thần thông, cấp bậc cũng không thấp, nhất là những võ kỹ thần thông kia, đưa tới Thập Hoang cũng là một sự đả kích lớn.
Điều quan trọng chính là Ung Chủ này còn có hai mạch đế nguyên cực phẩm!
Bên trong nhẫn không gian này cũng là một thế giới không gian, hai mạch đế nguyên cực phẩm chia ra ẩn nấp trong hai dãy núi dài vô tận, vì có hai mạch đế nguyên cực phẩm nên linh khí ở thế giới bên trong nhẫn không gian vô cùng dồi dào, bầu không khí cũng ẩn chứa mùi vị của đế nguyên!
Khi phát hiện ra hai mạch đế nguyên cực phẩm, Diệp Quân mừng như điên, trước mắt, điều này đối với hắn mà nói thì thật sự rất quan trọng.
Có những đế nguyên cực phẩm và mạch đế nguyên cực phẩm này, hắn có thể làm được rất nhiều điều.
Đương nhiên, điều này cũng khiến hắn hiểu rằng, thân phận của vị Ung Chủ kia ở nền văn minh Toại Minh tuyệt đối không hề đơn giản, vì đối với hắn, những thứ như mạch đế nguyên cực phẩm dù ở Cựu Thổ cũng là thứ vô cùng hiếm hoi, vậy mà Ung Chủ lại có tận hai mạch...
Nhẫn không gian của lão già áo đen cũng có không ít đồ, trong đó cũng có hơn hai ngàn luồng đế nguyên cực phẩm, ngoài ra còn có ba món thần vật cấp đế binh!
Nhìn hai chiếc nhẫn không gian trước mắt, Diệp Quân không khỏi cảm thán.
Béo bở quá!
Bây giờ đã có tài nguyên, chỉ còn thiếu thời gian!
Thời gian!
Diệp Quân dần trở nên căng thẳng, hắn biết, nền văn minh Toại Minh tuyệt đối sẽ không cho hắn quá nhiều thời gian.
Diệp Quân suy nghĩ một lát, sau đó hắn lập tức đưa hai mạch đế nguyên cực phẩm kia vào trong Tiểu Tháp, vừa mới chuyển vào, tốc độ tăng trưởng của linh khí bên trong Tiểu Tháp đột nhiên có thể thấy được bằng mắt thường.
Diệp Quân lập tức triệu tập hai trăm vị kiếm tu cực phẩm đến, bây giờ, trong hai trăm vị kiếm tu đã có một trăm ba mươi bảy vị đạt tới cảnh giới Chuẩn Đế, ngoài ra thông qua việc rèn luyện chiến tướng đồng đen, chiến lực của bọn họ cũng đã tăng lên không biết bao nhiêu lần.
Có thể nói, bọn họ bây giờ ra ngoài hoàn toàn có thể nghiền nát toàn bộ Thập Hoang và cấm địa Cổ Hoang.
Phải biết rằng, bọn họ đã khổ tu mấy trăm năm bên trong Tiểu Tháp!
Diệp Quân không dong dài nữa, phất tay áo lên, một trăm ba mươi bảy luồng đế nguyên xuất hiện trước mặt những kiếm tu đã đạt tới cảnh giới Chuẩn Đế, khi thấy đế nguyên, những kiếm tu kia đều ngẩn ra.
Diệp Quân bình tĩnh nói: “Từ bây giờ trở đi, các người toàn lực cố gắng lên Kiếm Đế!
Cố gắng lên Kiếm Đế!
Nghe Diệp Quân nói vậy, những kiếm tu đạt tới cảnh giới Chuẩn Đế đều dâng trào nhiệt huyết, một lát sau, tất cả mọi người đồng loạt quỳ trước Diệp Quân, kích động nói.
“Đa tạ Quân Đế.”
Bọn họ đương nhiên rất biết ơn Diệp Quân, không có Diệp Quân, bọn họ muốn đạt tới cảnh giới Chuẩn Đế phải tốn không biết bao nhiêu năm!
Bây giờ, Diệp Quân trả lại đế nguyên cho bọn họ để giúp bọn họ đạt tới Kiếm Đế, điều này là điều bọn họ không dám mơ tới.
Diệp Quân nói: “Chư vị, không bao lâu sau có thể sẽ có một trận chiến khốc liệt, vì vậy, đến lúc đó, ta cần chư vị giúp đỡ.”
Tất cả kiếm tu đồng thanh nói: “Nguyện tử chiến vì Quân Đế!”
Diệp Quân cười gật đầu: “Tiếp tục tu luyện!”
Hai trăm kiếm tu hành lễ, sau đó hóa thành từng luồng kiếm quang tiến vào hư không, tiếp tục tu luyện.
Diệp Quân nhìn khoảng hư không, lúc này, Tiểu Tháp đột nhiên nói: “Ngươi không sợ bọn họ trở mặt sau khi đạt tới Đại Đế sao?”
Diệp Quân bình tĩnh nói: “Ai dám?”
Nói xong, hắn xoay người tới trước mặt hai trăm bức thần vệ đồng đen, hai trăm bức thần vệ đồng đen này đều đã bị Tiểu Hồn trấn áp, điều bây giờ hắn muốn làm chính là không chế bọn họ!
Hắn đã thử nhưng bí pháp dùng để điều khiển thần vệ đồng đen bên trong di tích nền văn minh Toại Minh hoàn toàn không dùng được, nhưng điều này không làm khó được hắn, hắn niệm trong đầu: “Tiểu Hồn!”
Rất nhanh, linh hồn ký ức của Ung Đế bị Tiểu Hồn hấp thu bắt đầu tiến vào trong đầu hắn.
Tiểu Hồn có thể lấy được ký ức, nhưng đáng tiếc, ký ức này không được trọn vẹn.
Một lát sau, Diệp Quân chậm rãi mở mắt ra, hắn đã hiểu sơ sơ về nền văn minh Toại Minh, nhưng cũng không nhiều, ký ức này khá lẻ tẻ, nhưng cũng may, hắn có thể lấy được cách để điều khiển những thần tướng đồng đen từ trong đó.
Hắn bắt đầu niệm chú, những thần tướng đồng đen kia bắt đầu rung lên, rất nhanh, tất cả thần vệ đồng đen đồng loạt quỳ xuống trước mặt hắn.
Thấy cảnh này, khóe miệng Diệp Quân nhếch lên, những thần tướng đồng đen này quả thận không tầm thường, dù tới Cựu Thổ cũng rất có lợi, vì cảnh giới của bọn họ đã bị trấn áp khi tới đây.
Như nghĩ ra điều gì đó, Diệp Quân đột nhiên nói: “Yểm Nhật.”
Một luồng kiếm quang rơi xuống bên người Diệp Quân.
Diệp Quân xòe lòng bàn tay ra, một chiếc nhẫn không gian rơi xuống trước mặt Yểm Nhật: “Đưa tới cho đám người đại ca ta, có một luồng đế nguyên trong đó là của ngươi.”
Yểm Nhật mừng như điên, nhận lấy nhẫn không gian, hành lễ: “Tuân lệnh!”
Nói xong, y hóa thành một luồng kiếm quang rồi biến mất.
Diệp Quân nhìn những thần tướng đồng đen ở đằng xa, nheo mắt lại, không biết đang nghĩ cái gì.
Tiểu Tháp đột nhiên nói: “Ngươi lại có âm mưu gì?”
Diệp Quân cười một tiếng, không nói gì.
Tiểu Tháp nói: "Nói cho Tháp gia đi, gần đây Tháp gia đọc rất nhiều sách, nên não đang hơi mệt.”
Diệp Quân nói: “Tháp gia, ngươi nói xem, nền văn minh Toại Minh sẽ làm thế nào để đối phó với ta?”
Tiểu Tháp trầm giọng nói: “Ý ngươi là?”
Diệp Quân nhẹ giọng nói: “Hy vọng lần này bọn họ sẽ kiên quyết!”
“Mẹ kiếp!”
Tiểu Tháp hưng phấn nói: “Ta hiểu ý của ngươi rồi, tiểu tử xấu xa.”
Trong một tinh không, tinh hà vốn yên tĩnh đột nhiên rung chuyển, một lát sau, thời không bị nứt ra một chỗ, tiếp đó, một người đàn ông chậm rãi bước ra, người đàn ông mặc áo đen, tóc dài xõa xuống, trông rất hoang dã và lạnh lùng.
Bên cạnh gã có một người đàn ông mặc giáp trắng đi cùng, tay người đàn ông cầm thanh giáo dài, vẻ mặt lạnh lùng, trên người tỏa ra ý muốn giết người lạnh lẽo.
Phía sau hai người bọn họ có trăm tên thần vệ đồng vàng cầm thanh giáo dài!
Người đàn ông áo đen dẫn đầu từ từ nhắm mắt lại: “Không hổ là quan chấp hành đứng đầu mạnh nhất nền văn minh Toại Minh ta từ trước tới giờ, dù ta có chống cự thế nào cũng không thể nào chống lại phong ấn thần bí kia.”
Bi đại nhân!
Ánh mắt của người đàn ông giáp trắng hơi dao động, có tôn kính cũng có phần kiêng dè.
Người đàn ông áo đen đột nhiên nhìn xuống tinh vực phía dưới: “Bạch Khâm, theo ngươi, chúng ta nên đối phó với vị kiếm tu kia thế nào đây?”
Người đàn ông giáp trắng nói: “Theo ý của đại nhân.”
Người đàn ông áo đen nhìn tinh vực phía dưới, bình tĩnh nói: “Vậy thì tàn sát cả vực đi.”
Chương 2765: Tàn sát
Tàn sát cả tinh vực!
Người đàn ông mặc áo giáp trắng ngây người, sau đó trầm giọng nói: “Đại nhân, tên này tu luyện trật tự, nếu làm thế chắc chắn sẽ khiến tất cả sinh linh có chung mối thù với hắn ta”.
Người đàn ông áo đen bình tĩnh cất lời: “Chẳng phải làm thế mới thú vị à?”
Người đàn ông áo giáp trắng gật đầu, không nói gì thêm nữa.
Người đàn ông áo đen tiến một bước về phía trước, xoay tay phải, sau đó thì đè xuống.
Thập Hoang.
Hôm nay, có một bàn tay khổng lồ bất ngờ đè xuống nơi này từ sâu trong tinh hà, chỉ trong nháy mắt, tất cả mọi người ở Thập Hoang cảm thấy trời tối xuống, không nhìn rõ năm ngón tay, tất cả sinh linh đều hoảng sợ ngẩng đầu nhìn lên bàn tay khổng lồ đang che khuất bầu trời!
Khí thế của Đại Đế!
Tất cả sinh linh nhìn bàn tay khổng lồ kia bằng ánh mắt vô cùng tuyệt vọng!
Câu nói tất cả mọi người đều chỉ là kiến dưới tay Đại Đế quả không sai.
Rắc rắc rắc….
Theo bàn tay khổng lồ liên tục đè xuống, thời không của vũ trụ Thập Hoang cũng bắt đầu nứt ra từng chút một, vô số sinh linh vị trấn áp phải đứng im tại chỗ, hơi thở tử vong bao phủ trong lòng bọn họ, lúc này, bọn họ chỉ có thể đứng im tại chỗ chờ chết một cách tuyệt vọng!
Đối mặt với cao thủ cấp bậc này, mọi người hoàn toàn không có chút khả năng phản kháng nào!
Tất cả mọi người đều cảm thấy tuyệt vọng!
Lúc này, kể cả những gia tộc Đại Đế và Tiên Tông cũng rất tuyệt vọng trước bàn tay khổng lồ, thậm chí còn không có chút suy nghĩ muốn phản kháng nào.
Cao thủ cấp bậc này đã vượt hoàn toàn khỏi nhận biết của bọn họ.
Nhưng vào lúc tất cả mọi người đều tuyệt vọng, một tiếng kiếm reo bỗng vang vọng khắp Thập Hoang, sau đó, kiếm quang kia bay lên, xông thẳng về phía bầu trời chặn bàn tay khổng lồ lại, khiến nó không thể đè xuống thêm được nữa.
“Quân Đế!”
“Là Quân Đế!”
Vô số người trong Thập Hoang mừng đến mức rơi nước mắt.
“Phá!”
Một giọng nói bỗng vang vọng trong thiên địa, ngay sau đó, bàn tay khổng lồ đang che khuất bầu trời kia ầm ầm vỡ tan.
Đất trời sáng sủa trở lại!
Lúc này, Diệp Quân xuất hiện ở chân trời, hắn mặc áo trắng, cầm một thanh kiếm trong tay, khí thế ngút trời bao trùm toàn bộ Thập Hoang.
“Quân Đế!”
Vô số người vốn đã tuyệt vọng lại dấy lên hy vọng một lần nữa.
Mấy người nhóm Đạo Trí cũng nhìn chằm chằm Diệp Quân, hai tay nắm chặt, vô cùng hưng phấn.
Rắc!
Thời không đối diện Diệp Quân bỗng bị nứt, sau đó có một người đàn ông mặc áo choàng đen chậm rãi bước ra.
Người đàn ông áo đen nhìn chằm chằm Diệp Quân bằng ánh mắt bình tĩnh.
Diệp Quân cũng nhìn gã nhưng không nói một lời.
Hai người bỗng dưng cùng biến mất.
Ngay sau đó, một vùng kiếm quang bao phủ lấy toàn bộ bầu trời, nhưng trong nháy mắt, một chuôi trường thương đã đâm thủng một lỗ to trên kiếm quang, thương thế đáng sợ bao phủ lấy bầu trời, chỉ trong nháy mắt đã lan ra khắp Thập Hoang, uy áp và khí thế đáng sợ khiến tất cả mọi người ở Thập Hoang cảm thấy khó thở!
Tất cả mọi người đều hoảng hốt!
Nhưng chỉ trong nháy mắt, một tia kiếm quang đã phá vỡ uy áp kia, uy áp kiếm đạo mạnh mẽ càn quét giữa đất trời, khiến người đàn ông liên tục lùi lại, gã vừa dừng bước, một tia kiếm quang vạn trường đã đè xuống từ đầu gã, tiếng xé rách liên tục vang vọng bên tai.
Người đàn ông áo đen có vẻ khá ngạc nhiên với thực lực của Diệp Quân, gã xoau cổ tay, trường thương biến thành những tia sét lao thẳng đến chỗ kiếm Thanh Huyên của Diệp Quân, kiếm và thương chạm vào nhau, kiếm quang xen lẫn với tia chớp bùng nổ như núi lửa phun trào, toàn bộ chân trời thoáng chốc biến thành hư vô, trở thành một khu vực sâu không thấy đáy.
Diệp Quân và người đàn ông áo đen bị lực lượng bộc phát ra làm liên tục lùi lại, sau khi dừng bước, tay phải Diệp Quân khẽ run, làm vỡ dư âm lực lượng xung quanh.
Người đàn ông áo đen dừng lại ở phía xa.
Gã híp mắt nhìn Diệp Quân, trong lòng thấy hơi khiếp sợ, vì chỉ nhìn qua, gã không ngờ Đại Đế của nơi này lại mạnh đến thế, dù ở Cựu Thổ, hắn cũng có thể được xếp vào hàng những người có chiến lực cao.
Cũng may là phái gã đến, nếu phái người khác thì e rằng chỉ đến để tăng thêm kinh nghiệm cho tên này mà thôi.
Diệp Quân cầm kiếm Thanh Huyên, chậm rãi nhắm mắt lại, dù hắn không có tu vi, nhưng có Tiểu Hồn, hắn chính là Đại Đế, vì Tiểu Hồn đã hợp nhất với hắn từ lâu rồi.
Mà từ sau khi đánh một trận với Phạn Chiêu Đế, gã chưa từng được chiến đấu thoả thích như hôm nay.
Cảm giác chiến đấu!
Rất đã!
Diệp Quân bật cười, tiến về phía trước một bước, chỉ một bước, một vùng kiếm quang đã bay đến trước mặt người đàn ông, cổ tay gã khẽ run, trên trường thương xuất hiện mấy chục nghìn tia lôi mang.
Hai người lại bắt đầu chém giết một lần nữa!
Trận chiến giữa Đại Đế!
Trong bóng tối ở một nơi nào đó bên dưới, hai trăm tên kiếm tu đang nhìn chằm chằm trận chiến trên bầu trời, lúc trước Diệp Quân để bọn họ ra khỏi Tiểu Tháp là để bọn họ theo dõi trận chiến cấp bậc Đại Đế.
Bình luận facebook