-
Chương 2811-2815
Chương 2811: Linh vật
Tất nhiên cô ta vẫn lựa chọn kết minh cùng Diệp Quân, cô ta không có lý do gì để từ chối cả, cho dù biết tương lai nền văn minh Toại Minh có thể sẽ bị Diệp Quân sáp nhập.
Bị sáp nhập dù sao vẫn hơn là diệt vong, hơn nữa chuyện này với nền văn minh Toại Minh mà nói cũng coi như là cơ hội nghìn năm có một.
Nhìn cục diện bây giờ, nền văn minh Toại Minh đã biến thành một quân cờ, nhưng chỉ cần theo đúng người đánh cờ thì quân cờ cũng có cơ hội để vươn mình.
Đúng, đây chính là cơ hội của nền văn minh Toại Minh.
Mà bây giờ cô ta muốn chứng minh giá trị nền văn minh Toại Minh để tránh nguy cơ bị vứt bỏ.
Cô ta quyết định hợp tác gần như không hề do dự.
Nghe Toại Cổ Kim nói thế, Diệp Quân khẽ nói: "Lời của cô nương quả thật đã đánh thức được người trong mộng".
Vừa nãy sau khi Thương Hồng Y biến mất hắn mới ý thức được, có lẽ hắn đang ở trong một thế cờ, nhưng hắn không hề nghĩ gì về cha và cô cô.
Nhưng lúc này Toại Cổ Kim đã thức tỉnh được hắn, tại sao người đánh cờ không thể là cha và cô cô?
Nhất là khi nãy cha còn chơi chiêu đó... Ông ấy đã nói rõ là muốn cuộc sống của mình sau này khó khăn thêm nữa, tất nhiên đây là vấn đề của hắn, bởi vì cha đã cho hắn lựa chọn.
Nghĩ tới đây, hắn không khỏi cười khổ.
Thật ra trong lòng hắn vẫn cảm thấy rất ấm áp, cha không đẩy hắn vào chỗ chết mà chỉ là cho hắn thêm cơ hội, do hắn tài nghệ không bằng người nên dù có thua cũng là thua tâm phục khẩu phục.
Tất nhiên trong lòng hắn cũng âm thầm suy đoán, có thể do năm đó ông nội nuôi thả cha quá ác nên sau này khi cha làm cha rồi mới hiểu được làm con cũng không dễ, vậy nên làm chuyện gì ông ấy cũng chừa lại một con đường khác, không đến mức quá ác liệt.
Toại Cổ Kim đột nhiên nói: "Diệp công tử, bây giờ ngươi có hai vấn đề cần đối mặt, cả hai đều là việc cấp bách..."
Nói đến đây, cô ta không tiếp lời nữa.
Diệp Quân nhìn về phía Toại Cổ Kim, tất nhiên hắn hiểu được ý của đối phương nên nói ngay: "Toại cô nương, bây giờ ta không thể cam đoan được điều gì với cô cả. Cho dù ta có cam đoan thì có lẽ cô cũng không tin, nền văn minh Toại Minh không muốn thần phục ta, ta có thể hiểu được. Dù sao hiện tại nền văn minh Toại Minh mạnh mẽ và giàu có hơn văn minh Quan Huyên của ta quá nhiều, trên đời không có chuyện để một nền văn minh cấp cao thần phục văn minh cấp thấp".
Toại Cổ Kim nhìn chằm chằm Diệp Quân: "Đằng sau cònn 'thế nhưng' nữa đúng không?"
Diệp Quân cười nói: "Thật không dám giấu diếm, mục tiêu của ta là muốn thống nhất toàn bộ vũ trụ, thành lập một trật tự hoàn toàn mới, nhưng Toại cô nương yên tâm, chỉ cần thực lực ta chưa vượt qua được nền văn minh Toại Minh thì ta sẽ không làm chuyện đó. Nếu sau này khi ta mạnh hơn, thực lực vượt qua các cô thì khi đó chúng ta lại bàn bạc tiếp, còn kết quả như thế nào thì đến lúc đó các cô tự quyết định, được không?"
Tiểu Tháp đột nhiên hưng phấn nói: "Nhóc con, ta hiểu ý ngươi, ngươi đang có tìm điểm chung, gác qua sự bất đồng, mâu thuẫn giữa song phương tạm thời không cần phải nhắc đến nữa. Trước tiên cứ hợp tác cùng hưởng lợi trước, vấn đề mâu thuẫn thì sau này giải quyết, có đúng không?"
Diệp Quân: "..."
Toại Cổ Kim im lặng như đang cân nhắc, qua một lúc lâu, cô ta khẽ gật đầu: "Được".
Diệp Quân nở nụ cười, nhưng lúc này Toại Cổ Kim lại nói: "Nhưng Diệp công tử, ta không thể đồng ý ngay với ngươi được. Mặc dù địa vị của ta ở nền văn minh Toại Minh không thấp, nhưng cũng không phải là đại diện cho toàn bộ văn minh này, nên bây giờ nói chuyện hợp tác chỉ có thể coi như là cá nhân ta hợp tác với ngươi, không liên quan gì đến nền văn minh Toại Minh cả".
Diệp Quân trầm mặc.
Cô nương này quả thật là một người khéo léo!
Hay!
Phải đoạt về tay!
Một người tài như vậy nếu có thể đến giúp đỡ vũ trụ Quan Huyên thì sẽ giúp hắn yên tâm hơn rất nhiều, bây giờ hắn quá khiếm khuyết người tài giỏi như vậy.
Diệp Quân cười đáp: "Được thôi".
Thấy Diệp công tử đồng ý, Toại Cổ Kim gật gật đầu: "Diệp công tử, ngươi là Đạo Trật Tự, lại muốn thống nhất toàn bộ vũ trụ, vậy mục tiêu cuối cùng của ngươi chắc hẳn là nền văn minh tổ, trở thành chủ chung của vũ trụ. Mà muốn trở thành chủ chung của vũ trụ thì nhất định phải nổ ra một cuộc chiến tranh giành Đại Đạo, nhưng thứ cho ta nói thẳng, thực lực của ngươi bây giờ vẫn chưa đủ để tiến hành tranh giành Đại Đạo".
Diệp Quân gật đầu: "Ta biết".
Toại Cổ Kim tiếp tục nói: "Còn vấn đề thứ hai cũng là về chủ đề ta vừa nói, nếu ngươi thật sự đặt bản thân trong một ván cờ, mà cha và cô cô ngươi là người chơi cờ, vậy người đang đấu trí với bọn họ là ai? Thực lực đối phương ra làm sao? Ngươi có biết không?"
Diệp Quân trầm giọng nói: "Ta có một suy đoán, nhưng không biết có phải là ông ấy không".
Toại Cổ Kim nói: "Mặc kệ ngươi có đoán đúng hay không, nhưng chắc chắn có thể xác định là người này là một người vô cùng khủng bố, hơn nữa..."
Nói đến đây, cô ta không nói tiếp nữa.
Diệp Quân nói: "Hơn nữa cô gái váy đỏ kia vô cùng có khả năng đứng ở phía đối diện đúng không?"
Toại Cổ Kim gật đầu: "Ừ".
Diệp Quân nhìn Toại Cổ Kim, có chút ngạc nhiên: "Rốt cuộc ở Cựu Thổ cô ta có thân phận gì?"
Toại Cổ Kim bình tĩnh nói: "Diệp công tử cần gì đã biết mà phải hỏi lại?"
Sắc mặt Diệp Quân hơi trầm xuống: "Quả thật là chủ chung Cựu Thổ của các cô".
Chủ chung Cựu Thổ!
Có thể vừa xuất hiện đã khiến ba nền văn minh lớn đều phải cúi người hành lễ, không thể nghi ngờ gì nữa, chỉ có thể là vị chủ chung của Cựu Thổ kia thôi.
Lúc trước hắn đã nghe ghế Thánh Vương nói về chủ chung của Cựu Thổ, thế nhưng lúc đó hắn không để tâm lắm, vì sao? Vì ghế Thánh Vương nói vị chủ chung của Cựu Thổ đó chỉ là linh vật được ba nền văn minh đẩy ra làm thôi, nhưng bây giờ xem ra người phụ nữ kia không phải chỉ là bù nhìn.
Diệp Quân nhìn về phía Toại Cổ Kim, cười nói: "Có vẻ Toại cô nương cũng thấy bất ngờ".
Toại Cổ Kim gật đầu: "Đúng là có chút".
Diệp Quân trầm giọng nói: "Lúc trước ta nghe nói chủ chung của Cựu Thổ của các cô là linh vật được ba nền văn minh đẩy ra làm..."
Toại Cổ Kim bình tĩnh nói: "Đúng là như vậy thật".
Diệp Quân hơi nghi hoặc.
Chương 2812: Chỉnh cô ta?
Toại Cổ Kim nói: "Đúng là cô ta bị chúng ta đẩy ra làm, mục đích là để cân bằng, cũng không có thực quyền chân chính, nhưng bây giờ xem ra cô ta đã thoát khỏi sự kiểm soát của chúng ta".
Nói đến đây, đáy mắt cô ta ánh lên một tia phức tạp.
Diệp Quân vội hỏi: "Chỉnh lại cô ta?"
Toại Cổ Kim nhìn về phía Diệp Quân: "Đầu tiên là phải bãi nhiệm cô ta, nhưng ngươi có biết muốn bãi nhiệm cô ta có bao nhiêu khó khăn không?"
Diệp Quân cau mày.
Toại Cổ Kim tiếp tục nói: "Phải ba nền văn minh cùng bỏ phiếu đồng ý mới có thể bãi nhiệm được cô ta, nhưng vấn đề là cô ta không phạm sai lầm gì cả, sao có thể bãi nhiệm? Dù sao giết ngươi là việc mà cả ba nền văn minh chúng ta đều đồng quyết định, cô ta chỉ văn theo sự sắp xếp của chúng ta. Còn nữa, cô ta đã bị đánh nát một phân thân vì Cựu Thổ, thực lực cũng bị trọng thương, trong tình huống này, đừng nói là hai nền văn minh khác, cho dù là văn minh Toại Minh của chúng ta cũng sẽ không nhằm vào cô ta. Hiện tại ta cũng không thể đề xuất ý kiến này, nếu ta dám đề xuất bãi nhiệm cô ta thì sẽ biến thành kẻ phản bội của nền văn minh Toại Minh".
Sắc mặt Diệp Quân trầm lại, chuyện này không đơn giản như hắn nghĩ.
Toại Cổ Kim nhẹ giọng nói: "Nếu để cho toàn bộ người Cựu Thổ thấy được thực lực của phụ thân ngươi thì có lẽ họ sẽ đứng về phía ngươi như ta, nhưng vấn đề là người sống sót còn lại chỉ có ta và cô ta..."
Nói rồi, cô ta khẽ lắc đầu: "Khó".
Diệp Quân nhìn về phía Toại Cổ Kim: "Nhưng cô nương có cách để đối phó mà đúng không?"
Toại Cổ Kim nói: "Vu oan".
Diệp Quân ngẩn người, sau đó nói: "Đúng là không phải không thể".
Toại Cổ Kim nhìn hắn: "Chỉ có làm vậy mới có thể đổi bị động thành chủ động".
Diệp Quân gật đầu: "Được".
Toại Cổ Kim nói: "Làm đi".
Diệp Quân nói: "Toại cô nương, đắc tội rồi".
Nói rồi, hắn cầm kiếm Thanh Huyên đâm mạnh vào vai trái của Toại Cổ Kim, máu tươi lập tức nhiễm đỏ quần áo cô ta.
Lúc Diệp Quân đang định rút kiếm thì Toại Cổ Kim lại nói: "Chưa đủ".
Diệp Quân do dự một lúc, sau đó lại hơi dùng sức đâm kiếm tới, thân thể Toại Cổ Kim lập tức nứt ra.
Toại Cổ Kim xòe tay, một quyền sách rơi trước mặt Diệp Quân: "Khoảng thời gian này ngươi có thể đến nơi đây, chờ tin tức của ta".
Diệp Quân gật đầu: "Được".
Nói rồi, hắn rút kiếm Thanh Huyên ra, một luồng máu tươi chảy xuống.
Toại Cổ Kim không nói gì, xoay người rời đi.
Tiểu Tháp hơi nghi hoặc một chút: "Nhóc con, các ngươi bày kế gì vậy?"
Diệp Quân khẽ nói: "Sau khi cô gái áo đỏ kia trở về rồi thông báo Toại cô nương và ta liên thủ thì khi đó Toại cô nương sẽ rơi vào thế rất bị động, vậy nên chúng ta quyết định phản công trước, để Toại cô nương trở về nói cho ba nền văn minh kia rằng Thương Hồng Y cùng phe với ta... Một đạo lý rất đơn giản thôi, chúng ta cứ nói xấu cô ta trước, sau đó để cô ta phải giãy dụa chứng minh cô ta không liên quan gì đến ta, vậy thì mới có thể đổi bị động thành chủ động..."
Tiểu Tháp im lặng một lúc rồi nói: "Tự dưng ta không phân biệt được ai mới là nhân vật phản diện".
Diệp Quân: "..."
Tiểu Hồn cười đùa nói: "Ta cảm thấy cũng được mà, hai chữ chính tà vốn đã khó phân, theo ta thì chỉ cần không thẹn với lương tâm thì thủ đoạn gì cũng có thể dùng được. Nếu không đợi đến khi đối phương ra tay trước rồi chúng ta rơi xuống thế bị động thì lúc đó mới khó nhằn".
Tiểu Tháp nói: "Tiểu Hồn nói có lý, ta chỉ thấy hơi cảm khái thôi".
Diệp Quân cười nói: "Tháp gia cảm khái cái gì?"
Tiểu Tháp trầm giọng nói: "Cảm khái đầu ngươi dễ dùng ghê".
Diệp Quân: "..."
Tiểu Tháp nói: "Ngươi cảm thấy cô nương đó sẽ thật lòng liên minh với ngươi không?"
Diệp Quân bình tĩnh đáp: "Không biết".
Tiểu Tháp nói: "Vậy ngươi đang phòng bị cô ta?"
Diệp Quân chậm rãi nhắm mắt lại: "Người phụ nữ này rất thông minh, đến mức ta thấy cơ hơi sợ, mà đối phó với người như thế thì dùng trí cũng vô dụng, ta muốn nâng thực lự của mình lên, chỉ khi ta có thực lực vô địch rồi thì cô ta sẽ luôn luôn chọn đứng về phía ta... Đây là sự khác nhau của người thông minh và kẻ ngu, kẻ ngu dốt sẽ không bao giờ thay đổi lập trường của mình, muốn đánh ai thì phải đến cùng, không bao giờ thay đổi suy nghĩ, nhưng người thông minh thì không. Người thông minh sẽ xem xét thời thế, bọn họ sẽ dựa trên lợi ích để điều chỉnh lập trường của mình..."
...
Thần Điện Cựu Thổ.
"Cái gì?"
Trong đại điện, các đại trưởng lão của ba nền văn minh đang tụ hội, một ông lão mặc áo bào đỏ tỏ ra kinh ngạc: "Chủ chung cùng phe với Diệp Quân? Toại các chủ, cô... cô chắc chắn không?"
Toại Cổ Kim bình tĩnh nói: "Toại Cổ Kim ta cả đời chưa từng nói dối, các ngươi cũng biết đấy".
...
Chương 2813: Lật đổ Cựu Thổ
Bên trong thần điện Cựu Thổ.
Một nhóm trưởng lão khi nghe Toại Cổ Kim nói thì đều rơi vào im lặng.
Thương Hồng Y!
Chủ chung của Cựu Thổ!
Cùng phe với Diệp Quân?
Việc này nghe thì có chút không bình thường, phải biết người phụ nữ kia vô cùng cao ngạo, sao có thể chung thuyền với Diệp Quân được? Hơn nữa cô ta là chủ chung của Cựu Thổ, mặc dù không có thực quyền gì nhưng thân phận cao quý cỡ nào? Lại chạy đi liên thủ với Diệp Quân?
Vô lí quá!
Tất cả mọi người đều cảm thấy không bình thường, bao gồm một vài trưởng lão của nền văn minh Toại Minh.
Nhưng đây là lời Toại Cổ Kim nói ra... Đó là Toại đại nhân cao cao tại thượng, chắc là sẽ không ăn nói lung tung đâu?
Lúc này, ông lão mặc trường bào đỏ đột nhiên đặt nghi vấn: "Toại đại nhân, cô nói Thương chủ chung và Diệp Quân chung thuyền, có chứng cứ gì không?"
Mọi người đồng loạt đưa mắt nhìn về phía Toại Cổ Kim.
Một trưởng lão cũng nói: "Toại đại nhân, không phải chúng ta không tin cô, mà do đây không phải chuyện nhỏ, nếu như không có chứng cứ thì chúng ta..."
Toại Cổ Kim cũng không nói lời nào mà chỉ đưa mắt nhìn tên trưởng lão của nền văn minh Vĩnh Sinh, trưởng lão kia không chút biến sắc đứng lên: "Chư vị, tôi cũng hiểu tâm trạng của mọi người, không chỉ mọi người mà chính ta cũng không thấy tin lắm... Nhưng chư vị à, các người hãy cẩn thận ngẫm lại đi, Diệp Quân này vốn chỉ là một kiếm tu Đại Đế mà thôi, nhưng Thương Hồng Y lại đích thân đứng ra đối phó, mọi người cảm thấy chuyện đó có bình thường không? Phải biết sau khi cô ta trở thành chủ chung thì chưa từng chủ động làm chuyện gì, nhưng lần này lại tự mình đứng ra..."
Một đám trưởng lão im lặng, chuyện này quả thật có chút kì lạ, bởi vì lần này Thương Hồng Y đột nhiên xuất hiện không hề thông báo trước cho bọn họ.
Lúc này, một trưởng lão đột nhiên hỏi ra nghi vấn trong lòng của mọi người: "Cô ta làm thế có mục đích gì?"
"Đơn giản thôi mà?"
Tên trưởng lão của nền văn minh Toại Minh lạnh giọng nói: "Chư vị nên hiểu rõ tuy cô ta là chủ chung, thế nhưng cô ta có chút quyền lực nào không? Nói dễ nghe một chút thì cô ta là chủ chung, nói không dễ nghe thì cô ta chỉ là một linh vật. Chư vị à, bây giờ người ta tất nhiên không muốn làm linh vật nữa, mà muốn trở thành chủ chung thật sự của Cựu Thổ!"
Nghe vậy, sắc mặt mọi người đều trở nên âm trầm, lý do này... Cũng khá là có lý, nhưng bọn họ vẫn thấy có gì đó không đúng.
Lúc này Toại Cổ Kim mới nói: "Ta cảm thấy việc này vẫn có chút không bình thường, dù sao cô ta là người cao ngạo như thế, sao lại chọn trúng một tên Đại Đế? Chẳng lẽ... có người hãm hại cô ta?"
"Hầy!"
Một trưởng lão đột nhiên khẽ thở dài: "Toại các chủ, Diệp Quân này mặc dù chỉ là Đại Đế, nhưng từ tư liệu thì rõ ràng hắn không phải là Đại Đế bình thường, chỉ mới chừng ấy tuổi đã sáng lập ra trật tự, hơn nữa còn là đạo thống trật tự, phía sau người này chắc chắn có người chống lưng cho..."
Nói đến đây, ông ta đột nhiên đứng bật dậy, cả kinh nói: "Có khi nào người sau lưng Diệp Quân chính là Thương Hồng Y không?"
Vừa nói dứt câu, tất cả ở đây đều kinh hãi.
Ánh mắt của Toại Cổ Kim bình tĩnh, cô ta nâng chén trà lên hớp một miếng, không nói lời nào.
Trưởng lão vừa nói chuyện kia có hơi kích động: "Hoàn toàn có thể, chắc chắn người này không cam tâm chỉ làm một linh vật nên cô ta đã tự mình bồi dưỡng ra một người có thể thành lập trật tự, mục đích là lật đổ chúng ta, trở thành chủ chung của Cựu Thổ chân chính..."
Toại Cổ Kim nhíu mày, có hơi hoài nghi: "Không... đến mức đó chứ?"
Nói rồi, cô ta nhìn trưởng lão vừa nói chuyện: "Vu trưởng lão, ông có chứng cứ gì không?"
Trưởng lão kia vội la lên: "Toại các chỉ, việc này còn cần gì chứng cứ? Cô ta có động cơ mà! Động cơ chính là chứng cứ đó, lần này chúng ta bị diệt toàn quân cũng chính là do cô ta giở trò quỷ, mục đích là làm tiêu hao thực lực của Cựu Thổ chúng ta, lần này chúng ta đã tổn thất thật sự nặng nề!"
Tổn thất nặng nề!
Nghe trưởng lão nói thế, mọi người còn lại đều có sắc mặt cực kỳ khó coi, trong lòng cũng đang nhỏ máu.
Lần này bộ đội tinh nhuệ đặc biệt của cả ba nền văn minh đã bị giết sạch, nền văn minh Vĩnh Sinh và văn minh Cựu Thổ còn tổn thất thêm hai bị cường giả cảnh giới Bất Hủ Đế Chủ...
Cho dù là bọn họ có đại nghiệp lớn, nhưng tổn thất lần này thật sự có hơi nặng nề...
Mà đúng lúc này, đại trưởng lão Khưu Nguyên của văn minh Cựu Thổ đột nhiên nói: "Toại các chủ, mạo muội hỏi thêm một câu, tại sao bọn họ không giết cô?"
Vừa dứt lời, mọi người đều cả kinh, lập tức đổ dồn ánh mắt về phía Toại Cổ Kim.
Đúng vậy!
Tại sao Toại các chủ vẫn còn sống?
Không hề bình thường!
Trong lòng mọi người đột nhiên sinh ra nghi vấn, cũng có hoài nghi.
Toại Cổ Kim đối diện với ánh mắt của mọi người, vẻ mặt vẫn bình tĩnh: "Diệp Quân kia cũng muốn lôi kéo ta".
Khưu Nguyên nhìn chằm chằm Toại Cổ Kim: "Toại các chủ có đồng ý không?"
Toại Cổ Kim gật gật đầu: "Đồng ý rồi".
Mọi người ngạc nhiên, nhìn Toại Cổ Kim với ánh mắt không thể tin.
Toại Cổ Kim bình tĩnh nói: "Ta đã đồng ý với hắn sẽ liên thủ với hắn lật đổ Cựu Thổ".
Mọi người: "..."
Chương 2814: Đại nghĩa!
"Toại các chủ!"
Một trưởng lão vội vàng nói: "Cô đừng nói lời vô nghĩa nữa, Thương Hồng Y kia nâng đỡ hắn thì chúng ta còn tin, nhưng cô... đùa mãi, hắn tu Đạo Trật Tự, nền văn minh Toại Minh của cô cũng là một Đạo Trật Tự, hắn chính là tử địch của chúng ta, người của nền văn minh Toại Minh sao có thể thần phục một trật tự yếu kém hơn mình? Hơn nữa, nền văn minh Toại Minh lần này đã tổn thất nhiều cường giả như vậy, sao cô có thể giúp người ngoài đánh người mình?"
Mọi người nghe xong cũng âm thầm gật đầu.
Một trật tự thần phục một trật tự khác, trừ khi trật tự đó mạnh hơn bọn họ rất rất nhiều lần, hơn nữa vị Toại các chủ không có động cơ và lý do. Thương Hồng Y kia không muốn trở thành con rối, muốn nắm thực quyền thì còn hiểu được, nhưng Toại các chủ đã cầm được thực quyền của nền văn minh Toại Minh, cô ta căn bản không có lý do gì để giúp đỡ Diệp Quân cả.
Hơn nữa người nào mà không biết Toại các chủ này trung thành tuyệt đối với nền văn minh Toại Minh? Sao cô ta có thể phản bội lại văn minh của chính mình được?
Toại Cổ Kim bình tĩnh nói: "Ta nói thật cả, các ngươi đừng không tin".
Thấy Toại Cổ Kim vẫn đang nói lời kì lạ, Khưu Nguyên của văn minh Cựu Thổ liếc mắt nhìn vết thương trên người của Toại Cổ Kim, ông ta do dự một lúc rồi nói: "Toại các chủ, xin lỗi vì lời vừa rồi của ta, ta biết cô chắc chắn không cấu kết với Diệp Quân, chỉ là việc này dù sao cũng không phải chuyện nhỏ, nên ta phải cẩn thận một chút, mong cô hiểu cho".
Một trưởng lão khác cũng nói: "Ai cũng có thể cấu kết cùng Diệp Quân kia, nhưng Toại các chủ chắc chắn là không thể, nào có văn minh cao hơn đi thần phục văn minh cấp thấp?"
Toại Cổ Kim lạnh nhạt nói: "Mọi chuyện đều có khả năng".
Trưởng lão kia cười nói: "Toại các chủ đừng giận, bây giờ việc cấp bách của chúng ta là liên thủ đối phó Diệp Quân và Thương Hồng Y, ở thời khắc mấu chốt như này mọi người càng phải đồng tâm hiệp lực mới được".
Mọi người đều vội vàng gật đầu, ai nấy đều đồng ý.
Toại Cổ Kim nhìn mọi người một lượt, không nói gì thêm.
Khưu Nguyên trầm giọng nói: "Bây giờ việc cấp bách là lập tức khởi động đại trận phòng ngự của Cựu Thổ để ngừa Thương Hồng Y đột kích, tiếp đó phải lập tức bãi nhiệm cô ta, nên bây giờ ta kiến nghị lập tức tiến hành quá trình kết tội, phải bãi nhiệm cô ta với tốc độ nhanh nhất".
Nói rồi, ông ta nhìn về phía mọi người, mọi người đáp ngay: "Được, lập tức tiến hành quá trình kết tội, bãi nhiệm cô ta".
Mà Toại Cổ Kim lại bỗng lên tiếng: "Như vậy thì có hơi qua loa".
Mọi người nhìn Toại Cổ Kim, Toại Cổ Kim nói: "Cô ta là do ba nền văn minh chúng ta lúc trước tuyển chọn ra, tuy chúng ta có thể bãi nhiệm cô ta, nhưng vẫn chưa thông báo đến chủ nền văn minh của từng người chúng ta. Bên cạnh đó, nếu cứ bãi nhiệm cô ta như vậy thì cô ta sẽ không phục, sẽ cho rằng chúng ta dội nước bẩn lên người cô ta".
Khưu Nguyên trầm giọng nói: "Vậy Toại các chủ có ý kiến gì?"
Toại Cổ Kim đáp: "Chúng ta phải lấy được đại nghĩa".
Đại nghĩa!
Mọi người nghe thế thì đều thấy ngạc nhiên.
Toại Cổ Kim nói: "Chính là công bố hành động của cô ta ra ngoài, để mọi người ở Cựu Thổ đều biết cô ta đã làm gì... Nói đơn giản là thúc đẩy dư luận tấn công, để mọi người Cựu Thổ đều đứng chung một phía với chúng ta, cùng chung một mối thù với chúng ta, như vậy coi như chúng ta không bãi nhiệm cô ta thì cô ta cũng sẽ bị tất cả mọi người ở Cựu Thổ khinh bỉ..."
Mọi người nghe vậy đều giật mình hoảng hốt, vị Toại các chủ này... may là người của mình, nếu là đối thủ thì khó nhằn thật sự.
Khưu Nguyên trầm giọng nói: "Toại các chủ, những người phía dưới kia sẽ tin chúng ta sao?"
Một trưởng lão khác lại trầm giọng nói: "Chắc chắn tin, bởi vì phía dưới chúng ta đa số đều không có khả năng phân biệt đúng sai phải trái, chỉ cần chúng ta nắm giữ được quyền lên tiếng của dư luận thì chúng ta nói cái gì bọn họ cũng sẽ tin cái đó".
Mọi người gật đầu lia lịa, bày tỏ biện pháp này có thể dùng được.
Nắm giữ và khống chế dư luận, lấy lại đại nghĩa, bọn họ bảo ai xấu thì người đó chính là kẻ xấu.
Sau khi tan họp, mọi người bắt đầu sắp xếp.
Chẳng mấy chốc, tin tức Thương Hồng Y liên hợp với Diệp Quân hãm hại Cựu Thổ đã truyền đi khắp nơi, khiến ai nấy đều phẫn nộ.
"Mẹ nó! Giặc bán nước, thân là chủ chung của Cựu Thổ mà lại bán đứng Cựu Thổ, thực sự là đáng chết, giết giết giết giết..."
"Chủ chung của Cựu Thổ lại đi liên thủ với người khác tấn công người bên mình, thứ xấu xa phản bội, phải mau diệt cỏ tận gốc!!"
"Nhục, vô cùng nhục..."
"Đám người trong thần điện Cựu Thổ không biết làm ăn cái gì nữa? Vậy mà lại để cho một kẻ phản bội làm chủ chung của chúng ta, đúng là một đám rác rưỡi, ông đây lên làm thay cho này..."
"Sao ta cứ cảm thấy có gì đó không đúng? Cô ấy là chủ chung của Cựu Thổ, sao có thể..."
"Cái gì? Ngươi còn nói giúp cho ả nữa à, mẹ nhà nó, ngươi có yêu nước không?"
"..."
...
Chương 2815: Bỏ cuộc
Sâu trong rừng tre có một ngôi nhà tre được xây tựa vào núi, trước nhà tre là một dòng sông nhỏ uốn lượn quanh rừng tre cho đến tận cuối tầm mắt.
Nước sông trong vắt có thể nhìn thấy đáy.
Diệp Quân ngồi khoanh chân trên một tảng đá bên bờ sông, hai tay hắn đặt trên hai đầu gối, nhắm mắt lại, quanh người hắn tỏa ra từng luồng khí tức êm dịu.
Trật tự!
Vẻ mặt Diệp Quân khá phấn khích.
Sức mạnh tín ngưỡng.
Sức mạnh tín ngưỡng hiện giờ của hắn đang tăng lên mỗi ngày, vì những sinh linh trong Tiểu Tháp đang ngày càng trở nên mạnh hơn.
Phải nói là Tiểu Tháp cộng với Đạo Trật Tự của hắn quả thật là tổ hợp vô địch, dĩ nhiên là phải trả tiền.
Tiền!
Diệp Quân hơi cong môi.
Sau khi cha giết những cường giả đó, ông ấy đã thu thập nhẫn của những cường giả đó lại, từ những chiếc nhẫn này, ông ấy đã thu có được tổng cộng ba trăm bảy mươi hai mạch đế nguyên cực phẩm, trong đó tiên nguyên tinh có hơn ba mươi vạn viên, bao gồm hơn ba trăm thần khí của đế binh, sáu cơ giáp cấp tiên cực phẩm và vô số hiện vật khác.
Điều đáng tiếc duy nhất là tất cả áo giáp của cường giả đó đều bị một nhát kiếm của cha quét sạch, nếu không nếu dùng những bộ áo giáp đó để mặc cho các thần tướng đồng đen trong Tiểu Tháp của hắn, sức chiến đấu của họ chắc chắn sẽ tăng lên rất nhiều.
Tất nhiên hắn đã rất hài lòng với hiện tại rồi.
Có ba trăm bảy mươi hai mạch đế nguyên cực phẩm, hắn không cần phải lo về linh lực trong Tiểu Tháp trong thời gian ngắn, điều này có thể nói là đã giải quyết được một vấn đề lớn cho hắn.
Ngay lúc này, phía sau vang lên tiếng bước chân.
Diệp Quân quay người lại nhìn, người đến là Toại Cổ Kim.
Diệp Quân chậm rãi đứng dậy, sau đó nói: “Toại cô nương, vẫn suôn sẻ chứ?”
Toại Cổ Kim gật đầu: “Hiện giờ vẫn xem như thuận lợi”.
Diệp Quân cười nói: “Vậy thì tốt”.
Toại Cổ Kim nói: “Thực lực hiện tại của Diệp công tử chắc là miễn cưỡng đạt đến cảnh giới Bất Hủ Đế Chủ rồi nhỉ”.
Diệp Quân lắc đầu: “Ta cũng không biết”.
Trước đó bị đánh hội đồng, thế nên giờ hắn cũng không chắc rốt cuộc giờ sức chiến đấu của hắn thế nào.
Toại Cổ Kim nhìn hắn: “Với nền tảng hiện giờ của Diệp công tử, tăng cảnh giới chắc là không khó”.
Diệp Quân lại lắc đầu: “Ta không tu luyện cảnh giới”.
Toại Cổ Kim cau mày: “Không tu luyện cảnh giới?”
Diệp Quân gật đầu: “Đúng thế”.
Toại Cổ Kim nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Không phải ngươi không tu luyện cảnh giới, mà là ngươi không muốn đi theo con đường của người khác, muốn mở ra một con đường hoàn toàn mới”.
Diệp Quân cười nói: “Đúng thế”.
Toại Cổ Kim im lặng.
Diệp Quân nói: “Toại cô nương, trước kia ta lấy được vài Kim Đồng Vệ và Thanh Đồng Vệ của các cô, chúng có thể tiếp tục thăng cấp không?”
Toại Cổ Kim khẽ gật đầu: “Có thể, nhưng với ngươi hiện giờ, chúng không có tác dụng lắm, chẳng phải sao?”
Diệp Quân cười nói: “Ta cũng không phải để chúng đánh nhau giúp ta, ta muốn để chúng quản lý vũ trụ Quan Huyên giúp ta”.
Nhiều lúc người máy rất đáng tin, vì chúng sẽ không tham ô.
Toại Cổ Kim khẽ gật đầu: “Những con rối này đều được nền văn minh Toại Minh bọn ta luyện chế để thực hiện nhiệm vụ. Chúng không có lòng tham hay cảm xúc, phù hợp để thực hiện các nhiệm vụ khác nhau trong nhiều vũ trụ”.
Nói đến đây cô ta bỗng nói: “Diệp công tử, ta có thể vào Tiểu Tháp của ngươi xem thử không?”
Diệp Quân gật đầu: “Đương nhiên”.
Nói rồi hắn dẫn Toại Cổ Kim vào trong Tiểu Tháp.
Trong Tiểu Tháp, Toại Cổ Kim nhìn xung quanh, cau chặt mày, ánh mắt cô ta hiện lên vẻ nghiêm trọng.
Một lúc sau, Toại Cổ Kim nói: “Đây là do cha ngươi tạo ra à?”
Diệp Quân nói: “Là cô cô của ta”.
Toại Cổ Kim nói: “Lợi hại thật”.
Diệp Quân cười nói: “Toại cô nương, cô nói xem tiếp theo hội Thương Hồng Y sẽ đối phó với chúng ta thế nào?”
Toại Cổ Kim lắc đầu: “Diệp công tử, điều ngươi nên lo lắng hiện giờ là thực lực của ngươi, thực lực hiện giờ của ngươi quả thực rất mạnh, nhưng cũng không phải là mạnh nhất. Trong các vũ trụ được quan sát hiện nay, chỉ có thể được xem là cấp thứ hai, vẫn còn lâu mới được xem là cấp thứ nhất, có thể nói chỉ cần ba cường giả Bất Hủ Đế Chủ là có thể hạ gục được ngươi, ngay cả vài thế lực của tiên phủ cũng có thể đối phó được với ngươi chứ đừng nói là Thương Hồng Y”.
Diệp Quân im lặng không nói.
Toại Cổ Kim nói tiếp: “Bất kỳ chiến lược nào cũng cần sức mạnh hỗ trợ, nếu không bất kỳ chiến lược nào cũng sẽ chỉ là mây bay khi đối mặt với sức mạnh thực sự”.
Nói đến đây, ánh mắt cô ta lóe lên vẻ phức tạp.
Lần này cô ta thất bại là vì đánh giá thực lực của Diệp Quân quá thấp.
Chuyện này cũng nhắc nhở cô ta không nên quá ỷ lại vào mưu trí, vì đối với vài cường giả thì mưu trí có cao đến đâu cũng vô dụng.
Thực lực mới là quan trọng.
Diệp Quân nói: “Ý của Toại cô nương là ta tạm thời cách xa Cựu Thổ trước à?”
Toại Cổ Kim gật đầu: “Ừ”.
Diệp Quân không nói gì.
Toại Cổ Kim nói: “Bây giờ ngươi ở lại Cựu Thổ sẽ rất bất lợi, vì hiện giờ ba nền văn minh lớn ở Cựu Thổ vẫn xem ngươi là kẻ thù, ngươi cũng không thể nào khiến chúng khuất phục ngươi, vì Quan Huyên Pháp của ngươi khác hoàn toàn với trật tự của bọn ta. Thứ cho ta nói thẳng, ngươi có thể khiến Thập Hoang khuất phục là vì thực lực của ngươi mạnh hơn họ rất nhiều, họ phải chịu thua thôi, nhưng bây giờ thực lực của ngươi vẫn chưa vượt qua Cựu Thổ”.
Diệp Quân im lặng hồi lâu bỗng bật cười: “Toại cô nương, với thực lực hiện giờ của nền văn minh Toại Minh có thể tạo ra được thứ như Tiểu Tháp không?”
Toại Cổ Kim lắc đầu: “Không thể”.
Trước đây cô ta không chắc chắn vì chưa tận mắt nhìn thấy, nhưng bây giờ sau khi tận mắt nhìn thấy, cô ta biết với thực lực của nền văn minh Toại Minh, tuyệt đối không thể tạo ra một sự tồn tại nghịch thiên như vậy.
Mười năm trong tháp mà thế giới bên ngoài chỉ mới trải qua một ngày, hơn nữa cũng không có tác dụng phụ nào, chuyện này rất hoang đường. Có thể nói, Tiểu Tháp này đã là một vũ trụ riêng biệt, nếu coi đó là một nền văn minh thì nó có chiều không gian cao hơn tất cả các nền văn minh vũ trụ đã biết.
Diệp Quân nhìn Toại Cổ Kim: “Nếu ta đồng ý để Toại cô nương ở lại trong Tiểu Tháp để nghiên cứu thì sao?”
Toại Cổ Kim híp mắt lại.
Diệp Quân nói: “Cho đến nay, vẫn chưa có ai có thể thật sự hiểu được bí ẩn về thời không trong Tiểu Tháp này, nhưng ta tin nếu Toại cô nương đến, chắc chắn sẽ có thể hiểu được”.
Những lời này là lời nói thật lòng của hắn, người phụ nữ này thông minh đến mức đáng sợ, nếu ngay cả cô ta cũng không thể hiểu được bí ẩn về thời không ở đây thì hắn thật sự sẽ bỏ cuộc.
Toại Cổ Kim im lặng hồi lâu rồi nói: “Thật ra Diệp công tử ở lại bên này có rất nhiều lợi, không có bất lợi”.
Tiểu Tháp: “…”
Tất nhiên cô ta vẫn lựa chọn kết minh cùng Diệp Quân, cô ta không có lý do gì để từ chối cả, cho dù biết tương lai nền văn minh Toại Minh có thể sẽ bị Diệp Quân sáp nhập.
Bị sáp nhập dù sao vẫn hơn là diệt vong, hơn nữa chuyện này với nền văn minh Toại Minh mà nói cũng coi như là cơ hội nghìn năm có một.
Nhìn cục diện bây giờ, nền văn minh Toại Minh đã biến thành một quân cờ, nhưng chỉ cần theo đúng người đánh cờ thì quân cờ cũng có cơ hội để vươn mình.
Đúng, đây chính là cơ hội của nền văn minh Toại Minh.
Mà bây giờ cô ta muốn chứng minh giá trị nền văn minh Toại Minh để tránh nguy cơ bị vứt bỏ.
Cô ta quyết định hợp tác gần như không hề do dự.
Nghe Toại Cổ Kim nói thế, Diệp Quân khẽ nói: "Lời của cô nương quả thật đã đánh thức được người trong mộng".
Vừa nãy sau khi Thương Hồng Y biến mất hắn mới ý thức được, có lẽ hắn đang ở trong một thế cờ, nhưng hắn không hề nghĩ gì về cha và cô cô.
Nhưng lúc này Toại Cổ Kim đã thức tỉnh được hắn, tại sao người đánh cờ không thể là cha và cô cô?
Nhất là khi nãy cha còn chơi chiêu đó... Ông ấy đã nói rõ là muốn cuộc sống của mình sau này khó khăn thêm nữa, tất nhiên đây là vấn đề của hắn, bởi vì cha đã cho hắn lựa chọn.
Nghĩ tới đây, hắn không khỏi cười khổ.
Thật ra trong lòng hắn vẫn cảm thấy rất ấm áp, cha không đẩy hắn vào chỗ chết mà chỉ là cho hắn thêm cơ hội, do hắn tài nghệ không bằng người nên dù có thua cũng là thua tâm phục khẩu phục.
Tất nhiên trong lòng hắn cũng âm thầm suy đoán, có thể do năm đó ông nội nuôi thả cha quá ác nên sau này khi cha làm cha rồi mới hiểu được làm con cũng không dễ, vậy nên làm chuyện gì ông ấy cũng chừa lại một con đường khác, không đến mức quá ác liệt.
Toại Cổ Kim đột nhiên nói: "Diệp công tử, bây giờ ngươi có hai vấn đề cần đối mặt, cả hai đều là việc cấp bách..."
Nói đến đây, cô ta không tiếp lời nữa.
Diệp Quân nhìn về phía Toại Cổ Kim, tất nhiên hắn hiểu được ý của đối phương nên nói ngay: "Toại cô nương, bây giờ ta không thể cam đoan được điều gì với cô cả. Cho dù ta có cam đoan thì có lẽ cô cũng không tin, nền văn minh Toại Minh không muốn thần phục ta, ta có thể hiểu được. Dù sao hiện tại nền văn minh Toại Minh mạnh mẽ và giàu có hơn văn minh Quan Huyên của ta quá nhiều, trên đời không có chuyện để một nền văn minh cấp cao thần phục văn minh cấp thấp".
Toại Cổ Kim nhìn chằm chằm Diệp Quân: "Đằng sau cònn 'thế nhưng' nữa đúng không?"
Diệp Quân cười nói: "Thật không dám giấu diếm, mục tiêu của ta là muốn thống nhất toàn bộ vũ trụ, thành lập một trật tự hoàn toàn mới, nhưng Toại cô nương yên tâm, chỉ cần thực lực ta chưa vượt qua được nền văn minh Toại Minh thì ta sẽ không làm chuyện đó. Nếu sau này khi ta mạnh hơn, thực lực vượt qua các cô thì khi đó chúng ta lại bàn bạc tiếp, còn kết quả như thế nào thì đến lúc đó các cô tự quyết định, được không?"
Tiểu Tháp đột nhiên hưng phấn nói: "Nhóc con, ta hiểu ý ngươi, ngươi đang có tìm điểm chung, gác qua sự bất đồng, mâu thuẫn giữa song phương tạm thời không cần phải nhắc đến nữa. Trước tiên cứ hợp tác cùng hưởng lợi trước, vấn đề mâu thuẫn thì sau này giải quyết, có đúng không?"
Diệp Quân: "..."
Toại Cổ Kim im lặng như đang cân nhắc, qua một lúc lâu, cô ta khẽ gật đầu: "Được".
Diệp Quân nở nụ cười, nhưng lúc này Toại Cổ Kim lại nói: "Nhưng Diệp công tử, ta không thể đồng ý ngay với ngươi được. Mặc dù địa vị của ta ở nền văn minh Toại Minh không thấp, nhưng cũng không phải là đại diện cho toàn bộ văn minh này, nên bây giờ nói chuyện hợp tác chỉ có thể coi như là cá nhân ta hợp tác với ngươi, không liên quan gì đến nền văn minh Toại Minh cả".
Diệp Quân trầm mặc.
Cô nương này quả thật là một người khéo léo!
Hay!
Phải đoạt về tay!
Một người tài như vậy nếu có thể đến giúp đỡ vũ trụ Quan Huyên thì sẽ giúp hắn yên tâm hơn rất nhiều, bây giờ hắn quá khiếm khuyết người tài giỏi như vậy.
Diệp Quân cười đáp: "Được thôi".
Thấy Diệp công tử đồng ý, Toại Cổ Kim gật gật đầu: "Diệp công tử, ngươi là Đạo Trật Tự, lại muốn thống nhất toàn bộ vũ trụ, vậy mục tiêu cuối cùng của ngươi chắc hẳn là nền văn minh tổ, trở thành chủ chung của vũ trụ. Mà muốn trở thành chủ chung của vũ trụ thì nhất định phải nổ ra một cuộc chiến tranh giành Đại Đạo, nhưng thứ cho ta nói thẳng, thực lực của ngươi bây giờ vẫn chưa đủ để tiến hành tranh giành Đại Đạo".
Diệp Quân gật đầu: "Ta biết".
Toại Cổ Kim tiếp tục nói: "Còn vấn đề thứ hai cũng là về chủ đề ta vừa nói, nếu ngươi thật sự đặt bản thân trong một ván cờ, mà cha và cô cô ngươi là người chơi cờ, vậy người đang đấu trí với bọn họ là ai? Thực lực đối phương ra làm sao? Ngươi có biết không?"
Diệp Quân trầm giọng nói: "Ta có một suy đoán, nhưng không biết có phải là ông ấy không".
Toại Cổ Kim nói: "Mặc kệ ngươi có đoán đúng hay không, nhưng chắc chắn có thể xác định là người này là một người vô cùng khủng bố, hơn nữa..."
Nói đến đây, cô ta không nói tiếp nữa.
Diệp Quân nói: "Hơn nữa cô gái váy đỏ kia vô cùng có khả năng đứng ở phía đối diện đúng không?"
Toại Cổ Kim gật đầu: "Ừ".
Diệp Quân nhìn Toại Cổ Kim, có chút ngạc nhiên: "Rốt cuộc ở Cựu Thổ cô ta có thân phận gì?"
Toại Cổ Kim bình tĩnh nói: "Diệp công tử cần gì đã biết mà phải hỏi lại?"
Sắc mặt Diệp Quân hơi trầm xuống: "Quả thật là chủ chung Cựu Thổ của các cô".
Chủ chung Cựu Thổ!
Có thể vừa xuất hiện đã khiến ba nền văn minh lớn đều phải cúi người hành lễ, không thể nghi ngờ gì nữa, chỉ có thể là vị chủ chung của Cựu Thổ kia thôi.
Lúc trước hắn đã nghe ghế Thánh Vương nói về chủ chung của Cựu Thổ, thế nhưng lúc đó hắn không để tâm lắm, vì sao? Vì ghế Thánh Vương nói vị chủ chung của Cựu Thổ đó chỉ là linh vật được ba nền văn minh đẩy ra làm thôi, nhưng bây giờ xem ra người phụ nữ kia không phải chỉ là bù nhìn.
Diệp Quân nhìn về phía Toại Cổ Kim, cười nói: "Có vẻ Toại cô nương cũng thấy bất ngờ".
Toại Cổ Kim gật đầu: "Đúng là có chút".
Diệp Quân trầm giọng nói: "Lúc trước ta nghe nói chủ chung của Cựu Thổ của các cô là linh vật được ba nền văn minh đẩy ra làm..."
Toại Cổ Kim bình tĩnh nói: "Đúng là như vậy thật".
Diệp Quân hơi nghi hoặc.
Chương 2812: Chỉnh cô ta?
Toại Cổ Kim nói: "Đúng là cô ta bị chúng ta đẩy ra làm, mục đích là để cân bằng, cũng không có thực quyền chân chính, nhưng bây giờ xem ra cô ta đã thoát khỏi sự kiểm soát của chúng ta".
Nói đến đây, đáy mắt cô ta ánh lên một tia phức tạp.
Diệp Quân vội hỏi: "Chỉnh lại cô ta?"
Toại Cổ Kim nhìn về phía Diệp Quân: "Đầu tiên là phải bãi nhiệm cô ta, nhưng ngươi có biết muốn bãi nhiệm cô ta có bao nhiêu khó khăn không?"
Diệp Quân cau mày.
Toại Cổ Kim tiếp tục nói: "Phải ba nền văn minh cùng bỏ phiếu đồng ý mới có thể bãi nhiệm được cô ta, nhưng vấn đề là cô ta không phạm sai lầm gì cả, sao có thể bãi nhiệm? Dù sao giết ngươi là việc mà cả ba nền văn minh chúng ta đều đồng quyết định, cô ta chỉ văn theo sự sắp xếp của chúng ta. Còn nữa, cô ta đã bị đánh nát một phân thân vì Cựu Thổ, thực lực cũng bị trọng thương, trong tình huống này, đừng nói là hai nền văn minh khác, cho dù là văn minh Toại Minh của chúng ta cũng sẽ không nhằm vào cô ta. Hiện tại ta cũng không thể đề xuất ý kiến này, nếu ta dám đề xuất bãi nhiệm cô ta thì sẽ biến thành kẻ phản bội của nền văn minh Toại Minh".
Sắc mặt Diệp Quân trầm lại, chuyện này không đơn giản như hắn nghĩ.
Toại Cổ Kim nhẹ giọng nói: "Nếu để cho toàn bộ người Cựu Thổ thấy được thực lực của phụ thân ngươi thì có lẽ họ sẽ đứng về phía ngươi như ta, nhưng vấn đề là người sống sót còn lại chỉ có ta và cô ta..."
Nói rồi, cô ta khẽ lắc đầu: "Khó".
Diệp Quân nhìn về phía Toại Cổ Kim: "Nhưng cô nương có cách để đối phó mà đúng không?"
Toại Cổ Kim nói: "Vu oan".
Diệp Quân ngẩn người, sau đó nói: "Đúng là không phải không thể".
Toại Cổ Kim nhìn hắn: "Chỉ có làm vậy mới có thể đổi bị động thành chủ động".
Diệp Quân gật đầu: "Được".
Toại Cổ Kim nói: "Làm đi".
Diệp Quân nói: "Toại cô nương, đắc tội rồi".
Nói rồi, hắn cầm kiếm Thanh Huyên đâm mạnh vào vai trái của Toại Cổ Kim, máu tươi lập tức nhiễm đỏ quần áo cô ta.
Lúc Diệp Quân đang định rút kiếm thì Toại Cổ Kim lại nói: "Chưa đủ".
Diệp Quân do dự một lúc, sau đó lại hơi dùng sức đâm kiếm tới, thân thể Toại Cổ Kim lập tức nứt ra.
Toại Cổ Kim xòe tay, một quyền sách rơi trước mặt Diệp Quân: "Khoảng thời gian này ngươi có thể đến nơi đây, chờ tin tức của ta".
Diệp Quân gật đầu: "Được".
Nói rồi, hắn rút kiếm Thanh Huyên ra, một luồng máu tươi chảy xuống.
Toại Cổ Kim không nói gì, xoay người rời đi.
Tiểu Tháp hơi nghi hoặc một chút: "Nhóc con, các ngươi bày kế gì vậy?"
Diệp Quân khẽ nói: "Sau khi cô gái áo đỏ kia trở về rồi thông báo Toại cô nương và ta liên thủ thì khi đó Toại cô nương sẽ rơi vào thế rất bị động, vậy nên chúng ta quyết định phản công trước, để Toại cô nương trở về nói cho ba nền văn minh kia rằng Thương Hồng Y cùng phe với ta... Một đạo lý rất đơn giản thôi, chúng ta cứ nói xấu cô ta trước, sau đó để cô ta phải giãy dụa chứng minh cô ta không liên quan gì đến ta, vậy thì mới có thể đổi bị động thành chủ động..."
Tiểu Tháp im lặng một lúc rồi nói: "Tự dưng ta không phân biệt được ai mới là nhân vật phản diện".
Diệp Quân: "..."
Tiểu Hồn cười đùa nói: "Ta cảm thấy cũng được mà, hai chữ chính tà vốn đã khó phân, theo ta thì chỉ cần không thẹn với lương tâm thì thủ đoạn gì cũng có thể dùng được. Nếu không đợi đến khi đối phương ra tay trước rồi chúng ta rơi xuống thế bị động thì lúc đó mới khó nhằn".
Tiểu Tháp nói: "Tiểu Hồn nói có lý, ta chỉ thấy hơi cảm khái thôi".
Diệp Quân cười nói: "Tháp gia cảm khái cái gì?"
Tiểu Tháp trầm giọng nói: "Cảm khái đầu ngươi dễ dùng ghê".
Diệp Quân: "..."
Tiểu Tháp nói: "Ngươi cảm thấy cô nương đó sẽ thật lòng liên minh với ngươi không?"
Diệp Quân bình tĩnh đáp: "Không biết".
Tiểu Tháp nói: "Vậy ngươi đang phòng bị cô ta?"
Diệp Quân chậm rãi nhắm mắt lại: "Người phụ nữ này rất thông minh, đến mức ta thấy cơ hơi sợ, mà đối phó với người như thế thì dùng trí cũng vô dụng, ta muốn nâng thực lự của mình lên, chỉ khi ta có thực lực vô địch rồi thì cô ta sẽ luôn luôn chọn đứng về phía ta... Đây là sự khác nhau của người thông minh và kẻ ngu, kẻ ngu dốt sẽ không bao giờ thay đổi lập trường của mình, muốn đánh ai thì phải đến cùng, không bao giờ thay đổi suy nghĩ, nhưng người thông minh thì không. Người thông minh sẽ xem xét thời thế, bọn họ sẽ dựa trên lợi ích để điều chỉnh lập trường của mình..."
...
Thần Điện Cựu Thổ.
"Cái gì?"
Trong đại điện, các đại trưởng lão của ba nền văn minh đang tụ hội, một ông lão mặc áo bào đỏ tỏ ra kinh ngạc: "Chủ chung cùng phe với Diệp Quân? Toại các chủ, cô... cô chắc chắn không?"
Toại Cổ Kim bình tĩnh nói: "Toại Cổ Kim ta cả đời chưa từng nói dối, các ngươi cũng biết đấy".
...
Chương 2813: Lật đổ Cựu Thổ
Bên trong thần điện Cựu Thổ.
Một nhóm trưởng lão khi nghe Toại Cổ Kim nói thì đều rơi vào im lặng.
Thương Hồng Y!
Chủ chung của Cựu Thổ!
Cùng phe với Diệp Quân?
Việc này nghe thì có chút không bình thường, phải biết người phụ nữ kia vô cùng cao ngạo, sao có thể chung thuyền với Diệp Quân được? Hơn nữa cô ta là chủ chung của Cựu Thổ, mặc dù không có thực quyền gì nhưng thân phận cao quý cỡ nào? Lại chạy đi liên thủ với Diệp Quân?
Vô lí quá!
Tất cả mọi người đều cảm thấy không bình thường, bao gồm một vài trưởng lão của nền văn minh Toại Minh.
Nhưng đây là lời Toại Cổ Kim nói ra... Đó là Toại đại nhân cao cao tại thượng, chắc là sẽ không ăn nói lung tung đâu?
Lúc này, ông lão mặc trường bào đỏ đột nhiên đặt nghi vấn: "Toại đại nhân, cô nói Thương chủ chung và Diệp Quân chung thuyền, có chứng cứ gì không?"
Mọi người đồng loạt đưa mắt nhìn về phía Toại Cổ Kim.
Một trưởng lão cũng nói: "Toại đại nhân, không phải chúng ta không tin cô, mà do đây không phải chuyện nhỏ, nếu như không có chứng cứ thì chúng ta..."
Toại Cổ Kim cũng không nói lời nào mà chỉ đưa mắt nhìn tên trưởng lão của nền văn minh Vĩnh Sinh, trưởng lão kia không chút biến sắc đứng lên: "Chư vị, tôi cũng hiểu tâm trạng của mọi người, không chỉ mọi người mà chính ta cũng không thấy tin lắm... Nhưng chư vị à, các người hãy cẩn thận ngẫm lại đi, Diệp Quân này vốn chỉ là một kiếm tu Đại Đế mà thôi, nhưng Thương Hồng Y lại đích thân đứng ra đối phó, mọi người cảm thấy chuyện đó có bình thường không? Phải biết sau khi cô ta trở thành chủ chung thì chưa từng chủ động làm chuyện gì, nhưng lần này lại tự mình đứng ra..."
Một đám trưởng lão im lặng, chuyện này quả thật có chút kì lạ, bởi vì lần này Thương Hồng Y đột nhiên xuất hiện không hề thông báo trước cho bọn họ.
Lúc này, một trưởng lão đột nhiên hỏi ra nghi vấn trong lòng của mọi người: "Cô ta làm thế có mục đích gì?"
"Đơn giản thôi mà?"
Tên trưởng lão của nền văn minh Toại Minh lạnh giọng nói: "Chư vị nên hiểu rõ tuy cô ta là chủ chung, thế nhưng cô ta có chút quyền lực nào không? Nói dễ nghe một chút thì cô ta là chủ chung, nói không dễ nghe thì cô ta chỉ là một linh vật. Chư vị à, bây giờ người ta tất nhiên không muốn làm linh vật nữa, mà muốn trở thành chủ chung thật sự của Cựu Thổ!"
Nghe vậy, sắc mặt mọi người đều trở nên âm trầm, lý do này... Cũng khá là có lý, nhưng bọn họ vẫn thấy có gì đó không đúng.
Lúc này Toại Cổ Kim mới nói: "Ta cảm thấy việc này vẫn có chút không bình thường, dù sao cô ta là người cao ngạo như thế, sao lại chọn trúng một tên Đại Đế? Chẳng lẽ... có người hãm hại cô ta?"
"Hầy!"
Một trưởng lão đột nhiên khẽ thở dài: "Toại các chủ, Diệp Quân này mặc dù chỉ là Đại Đế, nhưng từ tư liệu thì rõ ràng hắn không phải là Đại Đế bình thường, chỉ mới chừng ấy tuổi đã sáng lập ra trật tự, hơn nữa còn là đạo thống trật tự, phía sau người này chắc chắn có người chống lưng cho..."
Nói đến đây, ông ta đột nhiên đứng bật dậy, cả kinh nói: "Có khi nào người sau lưng Diệp Quân chính là Thương Hồng Y không?"
Vừa nói dứt câu, tất cả ở đây đều kinh hãi.
Ánh mắt của Toại Cổ Kim bình tĩnh, cô ta nâng chén trà lên hớp một miếng, không nói lời nào.
Trưởng lão vừa nói chuyện kia có hơi kích động: "Hoàn toàn có thể, chắc chắn người này không cam tâm chỉ làm một linh vật nên cô ta đã tự mình bồi dưỡng ra một người có thể thành lập trật tự, mục đích là lật đổ chúng ta, trở thành chủ chung của Cựu Thổ chân chính..."
Toại Cổ Kim nhíu mày, có hơi hoài nghi: "Không... đến mức đó chứ?"
Nói rồi, cô ta nhìn trưởng lão vừa nói chuyện: "Vu trưởng lão, ông có chứng cứ gì không?"
Trưởng lão kia vội la lên: "Toại các chỉ, việc này còn cần gì chứng cứ? Cô ta có động cơ mà! Động cơ chính là chứng cứ đó, lần này chúng ta bị diệt toàn quân cũng chính là do cô ta giở trò quỷ, mục đích là làm tiêu hao thực lực của Cựu Thổ chúng ta, lần này chúng ta đã tổn thất thật sự nặng nề!"
Tổn thất nặng nề!
Nghe trưởng lão nói thế, mọi người còn lại đều có sắc mặt cực kỳ khó coi, trong lòng cũng đang nhỏ máu.
Lần này bộ đội tinh nhuệ đặc biệt của cả ba nền văn minh đã bị giết sạch, nền văn minh Vĩnh Sinh và văn minh Cựu Thổ còn tổn thất thêm hai bị cường giả cảnh giới Bất Hủ Đế Chủ...
Cho dù là bọn họ có đại nghiệp lớn, nhưng tổn thất lần này thật sự có hơi nặng nề...
Mà đúng lúc này, đại trưởng lão Khưu Nguyên của văn minh Cựu Thổ đột nhiên nói: "Toại các chủ, mạo muội hỏi thêm một câu, tại sao bọn họ không giết cô?"
Vừa dứt lời, mọi người đều cả kinh, lập tức đổ dồn ánh mắt về phía Toại Cổ Kim.
Đúng vậy!
Tại sao Toại các chủ vẫn còn sống?
Không hề bình thường!
Trong lòng mọi người đột nhiên sinh ra nghi vấn, cũng có hoài nghi.
Toại Cổ Kim đối diện với ánh mắt của mọi người, vẻ mặt vẫn bình tĩnh: "Diệp Quân kia cũng muốn lôi kéo ta".
Khưu Nguyên nhìn chằm chằm Toại Cổ Kim: "Toại các chủ có đồng ý không?"
Toại Cổ Kim gật gật đầu: "Đồng ý rồi".
Mọi người ngạc nhiên, nhìn Toại Cổ Kim với ánh mắt không thể tin.
Toại Cổ Kim bình tĩnh nói: "Ta đã đồng ý với hắn sẽ liên thủ với hắn lật đổ Cựu Thổ".
Mọi người: "..."
Chương 2814: Đại nghĩa!
"Toại các chủ!"
Một trưởng lão vội vàng nói: "Cô đừng nói lời vô nghĩa nữa, Thương Hồng Y kia nâng đỡ hắn thì chúng ta còn tin, nhưng cô... đùa mãi, hắn tu Đạo Trật Tự, nền văn minh Toại Minh của cô cũng là một Đạo Trật Tự, hắn chính là tử địch của chúng ta, người của nền văn minh Toại Minh sao có thể thần phục một trật tự yếu kém hơn mình? Hơn nữa, nền văn minh Toại Minh lần này đã tổn thất nhiều cường giả như vậy, sao cô có thể giúp người ngoài đánh người mình?"
Mọi người nghe xong cũng âm thầm gật đầu.
Một trật tự thần phục một trật tự khác, trừ khi trật tự đó mạnh hơn bọn họ rất rất nhiều lần, hơn nữa vị Toại các chủ không có động cơ và lý do. Thương Hồng Y kia không muốn trở thành con rối, muốn nắm thực quyền thì còn hiểu được, nhưng Toại các chủ đã cầm được thực quyền của nền văn minh Toại Minh, cô ta căn bản không có lý do gì để giúp đỡ Diệp Quân cả.
Hơn nữa người nào mà không biết Toại các chủ này trung thành tuyệt đối với nền văn minh Toại Minh? Sao cô ta có thể phản bội lại văn minh của chính mình được?
Toại Cổ Kim bình tĩnh nói: "Ta nói thật cả, các ngươi đừng không tin".
Thấy Toại Cổ Kim vẫn đang nói lời kì lạ, Khưu Nguyên của văn minh Cựu Thổ liếc mắt nhìn vết thương trên người của Toại Cổ Kim, ông ta do dự một lúc rồi nói: "Toại các chủ, xin lỗi vì lời vừa rồi của ta, ta biết cô chắc chắn không cấu kết với Diệp Quân, chỉ là việc này dù sao cũng không phải chuyện nhỏ, nên ta phải cẩn thận một chút, mong cô hiểu cho".
Một trưởng lão khác cũng nói: "Ai cũng có thể cấu kết cùng Diệp Quân kia, nhưng Toại các chủ chắc chắn là không thể, nào có văn minh cao hơn đi thần phục văn minh cấp thấp?"
Toại Cổ Kim lạnh nhạt nói: "Mọi chuyện đều có khả năng".
Trưởng lão kia cười nói: "Toại các chủ đừng giận, bây giờ việc cấp bách của chúng ta là liên thủ đối phó Diệp Quân và Thương Hồng Y, ở thời khắc mấu chốt như này mọi người càng phải đồng tâm hiệp lực mới được".
Mọi người đều vội vàng gật đầu, ai nấy đều đồng ý.
Toại Cổ Kim nhìn mọi người một lượt, không nói gì thêm.
Khưu Nguyên trầm giọng nói: "Bây giờ việc cấp bách là lập tức khởi động đại trận phòng ngự của Cựu Thổ để ngừa Thương Hồng Y đột kích, tiếp đó phải lập tức bãi nhiệm cô ta, nên bây giờ ta kiến nghị lập tức tiến hành quá trình kết tội, phải bãi nhiệm cô ta với tốc độ nhanh nhất".
Nói rồi, ông ta nhìn về phía mọi người, mọi người đáp ngay: "Được, lập tức tiến hành quá trình kết tội, bãi nhiệm cô ta".
Mà Toại Cổ Kim lại bỗng lên tiếng: "Như vậy thì có hơi qua loa".
Mọi người nhìn Toại Cổ Kim, Toại Cổ Kim nói: "Cô ta là do ba nền văn minh chúng ta lúc trước tuyển chọn ra, tuy chúng ta có thể bãi nhiệm cô ta, nhưng vẫn chưa thông báo đến chủ nền văn minh của từng người chúng ta. Bên cạnh đó, nếu cứ bãi nhiệm cô ta như vậy thì cô ta sẽ không phục, sẽ cho rằng chúng ta dội nước bẩn lên người cô ta".
Khưu Nguyên trầm giọng nói: "Vậy Toại các chủ có ý kiến gì?"
Toại Cổ Kim đáp: "Chúng ta phải lấy được đại nghĩa".
Đại nghĩa!
Mọi người nghe thế thì đều thấy ngạc nhiên.
Toại Cổ Kim nói: "Chính là công bố hành động của cô ta ra ngoài, để mọi người ở Cựu Thổ đều biết cô ta đã làm gì... Nói đơn giản là thúc đẩy dư luận tấn công, để mọi người Cựu Thổ đều đứng chung một phía với chúng ta, cùng chung một mối thù với chúng ta, như vậy coi như chúng ta không bãi nhiệm cô ta thì cô ta cũng sẽ bị tất cả mọi người ở Cựu Thổ khinh bỉ..."
Mọi người nghe vậy đều giật mình hoảng hốt, vị Toại các chủ này... may là người của mình, nếu là đối thủ thì khó nhằn thật sự.
Khưu Nguyên trầm giọng nói: "Toại các chủ, những người phía dưới kia sẽ tin chúng ta sao?"
Một trưởng lão khác lại trầm giọng nói: "Chắc chắn tin, bởi vì phía dưới chúng ta đa số đều không có khả năng phân biệt đúng sai phải trái, chỉ cần chúng ta nắm giữ được quyền lên tiếng của dư luận thì chúng ta nói cái gì bọn họ cũng sẽ tin cái đó".
Mọi người gật đầu lia lịa, bày tỏ biện pháp này có thể dùng được.
Nắm giữ và khống chế dư luận, lấy lại đại nghĩa, bọn họ bảo ai xấu thì người đó chính là kẻ xấu.
Sau khi tan họp, mọi người bắt đầu sắp xếp.
Chẳng mấy chốc, tin tức Thương Hồng Y liên hợp với Diệp Quân hãm hại Cựu Thổ đã truyền đi khắp nơi, khiến ai nấy đều phẫn nộ.
"Mẹ nó! Giặc bán nước, thân là chủ chung của Cựu Thổ mà lại bán đứng Cựu Thổ, thực sự là đáng chết, giết giết giết giết..."
"Chủ chung của Cựu Thổ lại đi liên thủ với người khác tấn công người bên mình, thứ xấu xa phản bội, phải mau diệt cỏ tận gốc!!"
"Nhục, vô cùng nhục..."
"Đám người trong thần điện Cựu Thổ không biết làm ăn cái gì nữa? Vậy mà lại để cho một kẻ phản bội làm chủ chung của chúng ta, đúng là một đám rác rưỡi, ông đây lên làm thay cho này..."
"Sao ta cứ cảm thấy có gì đó không đúng? Cô ấy là chủ chung của Cựu Thổ, sao có thể..."
"Cái gì? Ngươi còn nói giúp cho ả nữa à, mẹ nhà nó, ngươi có yêu nước không?"
"..."
...
Chương 2815: Bỏ cuộc
Sâu trong rừng tre có một ngôi nhà tre được xây tựa vào núi, trước nhà tre là một dòng sông nhỏ uốn lượn quanh rừng tre cho đến tận cuối tầm mắt.
Nước sông trong vắt có thể nhìn thấy đáy.
Diệp Quân ngồi khoanh chân trên một tảng đá bên bờ sông, hai tay hắn đặt trên hai đầu gối, nhắm mắt lại, quanh người hắn tỏa ra từng luồng khí tức êm dịu.
Trật tự!
Vẻ mặt Diệp Quân khá phấn khích.
Sức mạnh tín ngưỡng.
Sức mạnh tín ngưỡng hiện giờ của hắn đang tăng lên mỗi ngày, vì những sinh linh trong Tiểu Tháp đang ngày càng trở nên mạnh hơn.
Phải nói là Tiểu Tháp cộng với Đạo Trật Tự của hắn quả thật là tổ hợp vô địch, dĩ nhiên là phải trả tiền.
Tiền!
Diệp Quân hơi cong môi.
Sau khi cha giết những cường giả đó, ông ấy đã thu thập nhẫn của những cường giả đó lại, từ những chiếc nhẫn này, ông ấy đã thu có được tổng cộng ba trăm bảy mươi hai mạch đế nguyên cực phẩm, trong đó tiên nguyên tinh có hơn ba mươi vạn viên, bao gồm hơn ba trăm thần khí của đế binh, sáu cơ giáp cấp tiên cực phẩm và vô số hiện vật khác.
Điều đáng tiếc duy nhất là tất cả áo giáp của cường giả đó đều bị một nhát kiếm của cha quét sạch, nếu không nếu dùng những bộ áo giáp đó để mặc cho các thần tướng đồng đen trong Tiểu Tháp của hắn, sức chiến đấu của họ chắc chắn sẽ tăng lên rất nhiều.
Tất nhiên hắn đã rất hài lòng với hiện tại rồi.
Có ba trăm bảy mươi hai mạch đế nguyên cực phẩm, hắn không cần phải lo về linh lực trong Tiểu Tháp trong thời gian ngắn, điều này có thể nói là đã giải quyết được một vấn đề lớn cho hắn.
Ngay lúc này, phía sau vang lên tiếng bước chân.
Diệp Quân quay người lại nhìn, người đến là Toại Cổ Kim.
Diệp Quân chậm rãi đứng dậy, sau đó nói: “Toại cô nương, vẫn suôn sẻ chứ?”
Toại Cổ Kim gật đầu: “Hiện giờ vẫn xem như thuận lợi”.
Diệp Quân cười nói: “Vậy thì tốt”.
Toại Cổ Kim nói: “Thực lực hiện tại của Diệp công tử chắc là miễn cưỡng đạt đến cảnh giới Bất Hủ Đế Chủ rồi nhỉ”.
Diệp Quân lắc đầu: “Ta cũng không biết”.
Trước đó bị đánh hội đồng, thế nên giờ hắn cũng không chắc rốt cuộc giờ sức chiến đấu của hắn thế nào.
Toại Cổ Kim nhìn hắn: “Với nền tảng hiện giờ của Diệp công tử, tăng cảnh giới chắc là không khó”.
Diệp Quân lại lắc đầu: “Ta không tu luyện cảnh giới”.
Toại Cổ Kim cau mày: “Không tu luyện cảnh giới?”
Diệp Quân gật đầu: “Đúng thế”.
Toại Cổ Kim nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Không phải ngươi không tu luyện cảnh giới, mà là ngươi không muốn đi theo con đường của người khác, muốn mở ra một con đường hoàn toàn mới”.
Diệp Quân cười nói: “Đúng thế”.
Toại Cổ Kim im lặng.
Diệp Quân nói: “Toại cô nương, trước kia ta lấy được vài Kim Đồng Vệ và Thanh Đồng Vệ của các cô, chúng có thể tiếp tục thăng cấp không?”
Toại Cổ Kim khẽ gật đầu: “Có thể, nhưng với ngươi hiện giờ, chúng không có tác dụng lắm, chẳng phải sao?”
Diệp Quân cười nói: “Ta cũng không phải để chúng đánh nhau giúp ta, ta muốn để chúng quản lý vũ trụ Quan Huyên giúp ta”.
Nhiều lúc người máy rất đáng tin, vì chúng sẽ không tham ô.
Toại Cổ Kim khẽ gật đầu: “Những con rối này đều được nền văn minh Toại Minh bọn ta luyện chế để thực hiện nhiệm vụ. Chúng không có lòng tham hay cảm xúc, phù hợp để thực hiện các nhiệm vụ khác nhau trong nhiều vũ trụ”.
Nói đến đây cô ta bỗng nói: “Diệp công tử, ta có thể vào Tiểu Tháp của ngươi xem thử không?”
Diệp Quân gật đầu: “Đương nhiên”.
Nói rồi hắn dẫn Toại Cổ Kim vào trong Tiểu Tháp.
Trong Tiểu Tháp, Toại Cổ Kim nhìn xung quanh, cau chặt mày, ánh mắt cô ta hiện lên vẻ nghiêm trọng.
Một lúc sau, Toại Cổ Kim nói: “Đây là do cha ngươi tạo ra à?”
Diệp Quân nói: “Là cô cô của ta”.
Toại Cổ Kim nói: “Lợi hại thật”.
Diệp Quân cười nói: “Toại cô nương, cô nói xem tiếp theo hội Thương Hồng Y sẽ đối phó với chúng ta thế nào?”
Toại Cổ Kim lắc đầu: “Diệp công tử, điều ngươi nên lo lắng hiện giờ là thực lực của ngươi, thực lực hiện giờ của ngươi quả thực rất mạnh, nhưng cũng không phải là mạnh nhất. Trong các vũ trụ được quan sát hiện nay, chỉ có thể được xem là cấp thứ hai, vẫn còn lâu mới được xem là cấp thứ nhất, có thể nói chỉ cần ba cường giả Bất Hủ Đế Chủ là có thể hạ gục được ngươi, ngay cả vài thế lực của tiên phủ cũng có thể đối phó được với ngươi chứ đừng nói là Thương Hồng Y”.
Diệp Quân im lặng không nói.
Toại Cổ Kim nói tiếp: “Bất kỳ chiến lược nào cũng cần sức mạnh hỗ trợ, nếu không bất kỳ chiến lược nào cũng sẽ chỉ là mây bay khi đối mặt với sức mạnh thực sự”.
Nói đến đây, ánh mắt cô ta lóe lên vẻ phức tạp.
Lần này cô ta thất bại là vì đánh giá thực lực của Diệp Quân quá thấp.
Chuyện này cũng nhắc nhở cô ta không nên quá ỷ lại vào mưu trí, vì đối với vài cường giả thì mưu trí có cao đến đâu cũng vô dụng.
Thực lực mới là quan trọng.
Diệp Quân nói: “Ý của Toại cô nương là ta tạm thời cách xa Cựu Thổ trước à?”
Toại Cổ Kim gật đầu: “Ừ”.
Diệp Quân không nói gì.
Toại Cổ Kim nói: “Bây giờ ngươi ở lại Cựu Thổ sẽ rất bất lợi, vì hiện giờ ba nền văn minh lớn ở Cựu Thổ vẫn xem ngươi là kẻ thù, ngươi cũng không thể nào khiến chúng khuất phục ngươi, vì Quan Huyên Pháp của ngươi khác hoàn toàn với trật tự của bọn ta. Thứ cho ta nói thẳng, ngươi có thể khiến Thập Hoang khuất phục là vì thực lực của ngươi mạnh hơn họ rất nhiều, họ phải chịu thua thôi, nhưng bây giờ thực lực của ngươi vẫn chưa vượt qua Cựu Thổ”.
Diệp Quân im lặng hồi lâu bỗng bật cười: “Toại cô nương, với thực lực hiện giờ của nền văn minh Toại Minh có thể tạo ra được thứ như Tiểu Tháp không?”
Toại Cổ Kim lắc đầu: “Không thể”.
Trước đây cô ta không chắc chắn vì chưa tận mắt nhìn thấy, nhưng bây giờ sau khi tận mắt nhìn thấy, cô ta biết với thực lực của nền văn minh Toại Minh, tuyệt đối không thể tạo ra một sự tồn tại nghịch thiên như vậy.
Mười năm trong tháp mà thế giới bên ngoài chỉ mới trải qua một ngày, hơn nữa cũng không có tác dụng phụ nào, chuyện này rất hoang đường. Có thể nói, Tiểu Tháp này đã là một vũ trụ riêng biệt, nếu coi đó là một nền văn minh thì nó có chiều không gian cao hơn tất cả các nền văn minh vũ trụ đã biết.
Diệp Quân nhìn Toại Cổ Kim: “Nếu ta đồng ý để Toại cô nương ở lại trong Tiểu Tháp để nghiên cứu thì sao?”
Toại Cổ Kim híp mắt lại.
Diệp Quân nói: “Cho đến nay, vẫn chưa có ai có thể thật sự hiểu được bí ẩn về thời không trong Tiểu Tháp này, nhưng ta tin nếu Toại cô nương đến, chắc chắn sẽ có thể hiểu được”.
Những lời này là lời nói thật lòng của hắn, người phụ nữ này thông minh đến mức đáng sợ, nếu ngay cả cô ta cũng không thể hiểu được bí ẩn về thời không ở đây thì hắn thật sự sẽ bỏ cuộc.
Toại Cổ Kim im lặng hồi lâu rồi nói: “Thật ra Diệp công tử ở lại bên này có rất nhiều lợi, không có bất lợi”.
Tiểu Tháp: “…”
Bình luận facebook