-
Chương 2921-2925
Chương 2921: Thật lòng
Đối phương biết cha mình ư?
Diệp Quân nghi ngờ đi vào phòng sách, phòng sách không lớn, ba mặt tường đều là giá sách, trên đó có một ít sách, không biết đã qua bao nhiêu năm, trông có vẻ rất cũ kỹ, có vài cuốn sách thậm chí còn bị bong tróc da.
Ánh mắt Diệp Quân nhìn đến một ông lão ngồi cách đó không xa, ông lão râu tóc bạc trắng, mặc áo màu đỏ tươi, ngồi sau bàn làm việc, lúc này đang nhìn hắn chằm chằm.
Ông lão nở nụ cười, nhìn có vẻ khá hiền từ.
Sau khi dẫn Diệp Quân đi vào, Huyền Nho đi ra ngoài.
Diệp Quân nhìn ông lão: “Tiền bối quen với cha ta à?”
Ông lão cười nói: “Quen chứ”.
Diệp Quân ngờ vực.
Ông lão cười nói: “Ngồi đi”.
Diệp Quân ngồi xuống trước bàn sách, lúc này ông lão nói: “Vốn dĩ ta không biết ông ấy là cha ngươi, lúc nhìn thấy người ta mới biết, hai người rất giống nhau”.
Diệp Quân thầm thở phào, đối phương không phát hiện ra huyết mạch phong ma của hắn.
Tháp gia vẫn chưa lỗi thời.
Lần này là lần Tháp gia kiên trì lâu nhất.
Phạn viện trưởng nói: “Chắc là ngươi đang nghi ngờ tại sao ta lại quen với cha ngươi, đúng không?”
Diệp Quân gật đầu.
Phạn viện trưởng cười nói: “Cha ngươi từng tới trường học viện của bọn ta. Ông ấy nói muốn biết nhiều hơn về học viện bọn ta nên ta dẫn ông ấy đi một vòng, còn nói chuyện với nhau”.
Diệp Quân hơi tò mò: “Không biết Phạn viện trưởng đã nói gì với cha ta?”
Phạn viện trưởng nói: “Trật tự”.
Diệp Quân lại càng tò mò.
Nhìn thấy ánh mắt mong chờ của Diệp Quân, Phạm viện trưởng cười nói: “Lúc đó ta vẫn hơi ngờ vực, vì ông ấy không đi theo Đạo Trật Tự, nhưng lại có hứng thú với con đường trật tự này, giờ xem ra chắc hẳn là vì ngươi”.
Diệp Quân cười nói: “Phạn viện trưởng có thể nói về nội dung cuộc trò chuyện của hai người không?”
Phạn viện trưởng nhìn Diệp Quân: “Ta muốn hỏi ngươi một câu, ngươi phải trả lời thật cho ta biết”.
Diệp Quân nói: “Phạn viện trưởng cứ hỏi”.
Phạn viện trưởng nói: “Nếu có người mạnh hơn trật tự của ngươi, ngươi còn muốn thay đổi người ta không?”
Diệp Quân không suy nghĩ nhiều bèn lắc đầu.
Phạn viện trưởng nhìn hắn, không nói gì.
Diệp Quân chậm rãi nói: “Tiền bối, Diệp Quân ta không phải vì trật tự mà tìm kiếm trật tự. Giống như bây giờ, ta đến Vũ Trụ Chủ không phải để chinh phục Vũ Trụ Chủ, mà là vì ta không thể không đến, ông hiểu không?”
Phạn viện trưởng nói: “Nếu yếu hơn ngươi, nhưng lại không muốn tuân thủ theo trật tự của ngươi thì sao?”
Diệp Quân cười nói: “Phạn viện trưởng, ta nghĩ chúng ta nói những điều này hoàn toàn vô nghĩa. Đầu tiên, không ai có thể lay chuyển con đường ta muốn đi; thứ hai, tiền bối, hiện giờ vũ trụ này không dựa vào đạo lý, mà là chủ yếu là cường giả, ta tin chắc bất kỳ một nền văn minh vũ trụ nào cũng đều như thế, ta muốn tôn trọng đạo lý thì trước tiên ta phải tôn trọng cường giả…”
Nói rồi hắn nhìn thẳng vào Phạn viện trưởng: “Ta không biết rốt cuộc Phạn viện trưởng muốn nói gì, nhưng bây giờ ta có thể nói rõ suy nghĩ của mình, giống như bây giờ, ta và Phạn Thiên Quốc không thù không oán, nhưng theo như ta được biết, Phạn Thiên Quốc đã bước vào một trận bày bố, mà kế hoạch này vẫn nhắm vào ta, nếu ta thua dĩ nhiên mọi chuyện sẽ kết thúc; nếu ta thắng, lẽ nào Phạn viện trưởng nghĩ lúc đó ta sẽ đến nói đạo lý với Phạn Thiên Quốc sao? Tôn trọng suy nghĩ của các ông? Không, lúc đó nếu Phạn Thiên Quốc không đầu hàng thì sẽ bị diệt vong”.
Phạn viện trưởng im lặng không nói.
Diệp Quân lại nói: “Hiện giờ ta sẵn sàng nói đạo lý với Phạn Thiên Quốc, mọi người có thể chung sống hòa bình, độc lập phát triển, nhưng hiện tại Phạn Thiên Quốc các ông có chịu nghe lời ta không?”
Nói rồi hắn lắc đầu nói: “Tiền bối, nói những chuyện này cũng vô nghĩa thôi, vì dù có nói thế nào thì cuối cùng chúng ta vẫn phải quyết định bằng nắm đấm. Hơn nữa, thứ cho ta nói thẳng, Phạn viện trưởng, ông không có khả năng đại diện cho Phạn Thiên Quốc”.
Phạn viện trưởng mỉm cười nói: “Đừng nổi nóng thế chứ”.
Diệp Quân nói: “Phạn viện trưởng, ông có biết bây giờ có bao nhiêu người đang nhắm vào ta không? Thôi vậy, nói những chuyện này chỉ lãng phí thời gian, bây giờ ta chỉ muốn biết chuyện về cha ta thôi, vì ta biết khi ông ấy đến đây chắc chắn sẽ không phải chỉ có mục đích dạo chơi thôi”.
Phạn viện trưởng nói: “Cha ngươi và ta đều nói đến trật tự, sau khi nói chuyện hồi lâu, cuối cùng ông ấy cũng nói rằng ông ấy có một đứa con trai cũng đang thiết lập trật tự, mặc dù rất khó khăn nhưng ông ấy tin con trai mình có thể làm tốt”.
Diệp Quân im lặng hồi lâu rồi nói: “Còn nữa không?”
Phạn viện trưởng nói: “Ông ấy hỏi ta có hứng thú đến trật tự của ngươi không, nếu có hứng thú thì một ngày nào đó chúng ta có thể nói chuyện khi ngươi đến đây, nhưng hình như ngươi không muốn nói chuyện lắm”.
Diệp Quân bỗng đứng dậy, không phải rời đi mà hơi cúi người xuống: “Vừa rồi ta mạo phạm rồi”.
Hắn biết người có thể khiến cha mình nói ra những lời này chắc chắn không phải là người bình thường.
Cha mình đang tạo duyên lành cho mình.
Phạn viện trưởng cũng không tức giận, ông ta cười nói: “Không cần phải xin lỗi, vì những gì ngươi nói đều là sự thật. Thứ nhất, ta quả thật không thể đại diện cho toàn bộ Phạn Thiên Quốc; thứ hai kết quả cuối cùng đúng là phải dùng nắm đấm để quyết định, nhưng…”
Nói đến đây, ông ta đổi chủ đề: “Ta không tham gia vào chính trị, mấy năm nay ta vẫn luôn nghiên cứu về vũ trụ học, ta và cha ngươi còn nói đến một chủ đề khác, đó là vũ trụ đa dạng thì tốt hơn hay thống nhất tốt hơn?”
Diệp Quân nói: “Tiền bối nghĩ cái nào tốt?”
Phạn viện trưởng nhìn Diệp Quân: “Ta muốn nghe ngươi nói”.
Diệp Quân nói: “Không cần phải hạn chế là đa dạng hay thống nhất, chỉ cần có lợi cho sinh linh của vũ trụ thì là tốt”.
Phạn viện trưởng bật cười: “Thật lòng à?”
Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.
Chương 2922: Không đủ
Phạn viện trưởng chậm rãi đứng dậy, ông ta đi đến trước tủ sách rồi lấy một cuốn sách cổ dày cộm ra, lau sạch bụi trên cuốn sách đó, sau đó đi đến trước mặt Diệp Quân, đưa cuốn sách đó cho Diệp Quân xem.
Diệp Quân nhận lấy cuốn sách cổ bằng hai tay, trên đó có ba chữ lớn: Vũ trụ luận.
Diệp Quân hơi ngạc nhiên.
Phạn viện trưởng mỉm cười nói: “Đây là một cuốn sách mà ta đã tốn gần cả vạn năm để viết, nó chứa đựng rất nhiều điều, trong đó có cả quy luật phát triển của rất nhiều vũ trụ văn minh và trật tự của chúng, cũng như những ưu điểm và nhược điểm trong trật tự của chúng, hẳn là có ích với ngươi”.
Diệp Quân nói: “Cảm ơn”.
Nói rồi hắn ngừng lại, sau đó lại nói: “Cha ta chắc hẳn vẫn còn nói gì đó với tiền bối nhỉ?”
Phạn viện trưởng cười nói: “Có, nhưng ta không muốn nói cho ngươi biết”.
Diệp Quân gật đầu: “Cho dù thế nào thì cũng cảm ơn tiền bối”.
Phạn viện trưởng mỉm cười nói: “Đi đi”.
Diệp Quân hơi cúi người xuống, sau đó cầm cuốn sách cổ xoay người rời đi.
Đợi sau khi Diệp Quân đi, ánh mắt Phạn viện trưởng lóe lên tia phức tạp: “Cô bé, nhóc con này là người mà ngươi chọn sao?”
Nghĩ đến cô gái thông minh uyên bác, Phạn viện trưởng nở nụ cười, đó là đệ tử mà ông ta tự hào nhất đời này.
…
Sau khi ra khỏi phòng sách, Diệp Quân mở cuốn “Vũ trụ luận” đó ra, đọc một hồi vẻ mặt hắn trở nên nghiêm túc.
“Vũ trụ luận”.
Bên trong mô tả chi tiết các chế độ và sự hưng thịnh suy vong của gần một vạn nền văn minh vũ trụ khác nhau, các nền văn minh đó phát triển như thế nào, diệt vong ra sao đều được mô tả chi tiết trong cuốn sách này, một số là thiên tai, nhưng phần lớn là thảm họa do con người gây ra.
Bất kỳ một trật tự chế độ nào cũng không thể tồn tại trong thời gian dài, qua một thời gian sẽ mục nát.
Diệp Quân đứng trước đại điện, lật xem “Vũ trụ luận” trong tay, hồi lâu chưa lên tiếng.
Mỗi khi hắn lật một trang thì là sự thịnh suy của một nền văn minh vũ trụ, thật ra rất nhiều nền văn minh trong đó lớn và mạnh hơn vũ trụ Quan Huyên hiện giờ rất nhiều, thậm chí chế độ còn hoàn thiện hơn vũ trụ Quan Huyên hiện giờ nhiều.
Nhưng cuối cùng vẫn diệt vong.
Đa phần đều do con người gây ra, nội bộ xảy ra vấn đề.
Quyền lợi có thể khiến con người điên cuồng và bất chấp.
Diệp Quân đóng sách lại, mặc dù cuốn “Vũ trụ luận” này không phải là thần thông công pháp này nhưng với hắn lại là thứ cực kỳ quan trọng.
Mặc dù trật tự và các quy tắc trong vũ trụ Quan Huyên của hắn đã được cải thiện ở một mức độ nào đó nhờ sự giúp đỡ của Toại Cổ Kim, nhưng vẫn chưa hoàn thiện, cũng không thể đạt được sự hoàn hảo, vì trong quá trình phát triển chắc chắn sẽ có những vấn đề mới xảy ra…, mà cuốn “Vũ trụ luận” này không chỉ có thể dùng làm tài liệu tham khảo cho hắn mà còn có tác dụng là một lời cảnh báo.
Ngay lúc Diệp Quân đang trầm tư, Huyền Nho đi đến, gã cười nói: “Diệp huynh, nói chuyện với Phạn viện trưởng thế nào?”
Diệp Quân thôi suy nghĩ: “Nho huynh, có thể nói một chút về vị Phạn viện trưởng này không?”
Huyền Nho nói: “Ông ấy là bạn của sư phụ ta, là một người rất khiêm tốn, chỉ dạy học, cơ bản tham gia vào việc chính vụ của đế quốc, còn đệ tử của ông ta thì ở khắp toàn bộ Vũ Trụ Chủ”.
Diệp Quân nhìn Huyền Nho, Huyền Nho cười nói: “Đúng thế, không phải là Phạn Thiên Quốc mà là khắp Vũ Trụ Chủ”.
Diệp Quân gật đầu.
Huyền Nho nói tiếp: “Ông ấy là người có công lớn nhất trong việc phát triển học viện Đế Quốc trở thành học viện đầu tiên trong Vũ Trụ Chủ. Học viện Đế Quốc này là do chính tay ông ấy xây dựng, đã nuôi dưỡng rất nhiều thiên tài và yêu nghiệt cho Phạn Thiên Quốc. Không chỉ vậy, ông ấy còn giúp hoàn thiện luật pháp của học viện Đế Quốc, được Quốc chủ tin tưởng”.
Diệp Quân nhìn Huyền Nho bên cạnh, cười nói: “Nho huynh, huynh có cơ hội trở thành quốc sư của Phạn Thiên Quốc không?”
Huyền Nho im lặng một lúc mới nói: “Mọi người đều nghĩ ta sẽ là quốc sư đời tiếp theo, vì ta là đệ tử duy nhất của sư phụ, nhưng chỉ có ta biết rõ ta sẽ không bao giờ trở thành quốc sư”.
Diệp Quân hơi tò mò: “Tại sao?”
Huyền Nho lắc đầu: “Năng lực của ta không đủ, không bao giờ đủ”.
Diệp Quân vỗ vai Huyền Nho: “Ta có thể hiểu được tâm trạng của huynh, trước kia ta cũng muốn vượt qua người lớn trong nhà, nhưng ta biết rõ khó khăn như thế nào, nhưng… có khó khăn mới thú vị, đúng chứ?”
Huyền Nho nhìn Diệp Quân, Diệp Quân nói: “Sư phụ huynh bảo huynh đi theo ta, có hai ý, ý thứ nhất thì huynh biết rõ hơn ta nên ta sẽ không nói ra. Ý thứ hai là ông ấy muốn cho huynh hiểu làm gì cũng dựa vào bản thân, chỉ cần có làm thì những người có cố gắng mới có tư cách phủ nhận bản thân”.
Nói rồi hắn nhìn về phía đằng xa.
Huyền Nho lặng im không nói.
Ở đằng xa, Mạc Cẩn đạo sư đi đến, cô ta đến trước mặt Diệp Quân mỉm cười nói: “Chào Diệp viện trưởng, ta muốn bàn với ngươi một chuyện”.
Diệp Quân nói: “Mạc đạo sư cứ nói”.
Mạc Cẩn đạo sư nhìn Diệp Quân: “Chu Trần kia rất giỏi, bọn ta hy vọng nó ở lại học viện Đế Quốc… Diệp viện trưởng, thứ cho ta nói thẳng, nếu nó ở lại học viện Đế Quốc thì nó sẽ phát triển tốt hơn, Diệp viện trưởng chắc sẽ không trì hoãn tương lai của người ta đâu nhỉ?”
…
Chương 2923: Giới Vực
Giành người!
Nghe đối phương nói thế, Diệp Quân hơi ngạc nhiên, sau đó bật cười.
Mạc Cẩn nhìn Diệp Quân, vẫn nở nụ cười cực kỳ ung dung: “Diệp viện trưởng cười cái gì?”
Diệp Quân cười nói: “Ta vui”.
Mạc Cẩn hơi ngờ vực.
Diệp Quân nói: “Có người đến giành học sinh của ta, chứng tỏ hắn rất giỏi, chẳng phải thế sao?”
Mạc Cẩn nhìn Diệp Quân trước mặt, hơi ngạc nhiên, cô ta nghĩ cô ta giành người như thế Diệp viện trưởng trước mặt này sẽ tức giận, nhưng cô ta không ngờ đối phương không những không có giận mà cũng vui.
Diệp Quân lại nói: “Nhưng ta không thể quyết định chuyện này, phải xem Chu Trần thế nào”.
Hắn vừa dứt lời, Chu Trần từ đằng xa đi đến.
Diệp Quân nhìn Chu Trần đi đến, cười nói: “Học viện Đế Quốc muốn giữ ngươi lại đây, ý ngươi thế nào? Ngươi yên tâm, nếu ngươi muốn ở lại thì ta sẽ không ngăn cản”.
Chu Trần hơi cúi người với Diệp Quân: “Viện trưởng, chúng ta có thể nói chuyện riêng không?”
Diệp Quân gật đầu: “Đương nhiên là được”.
Mạc Cẩn nhìn Chu Trần: “Ta đảm bảo với ngươi, ngươi ở lại đây sẽ phát triển tốt hơn”.
Nói rồi cô ta xoay người rời đi.
Diệp Quân cười nói: “Thư viện Quan Huyên so với nơi này, thế nào?”
Chu Trần nói thẳng: “Cách biệt rất lớn”.
Diệp Quân cười nói: “Nói thẳng như vậy không sợ ta không vui à?”
Chu Trần nói: “Viện trưởng lòng dạ rộng lượng, lớn hơn cả trời, nói lời giả dối ngươi mới giận đấy”.
Diệp Quân bật cười, tên này quả thật rất thú vị.
Chu Trần bỗng nói: “Có đạo sư của học viện Đế Quốc đến tìm ta, hy vọng ta sẽ ở lại học viện Đế Quốc, ta cũng khá ngạc nhiên về điều này”.
Diệp Quân mỉm cười nói: “Xem ngươi chọn thế nào”.
Chu Trần nói: “Nơi này rất tốt, nhưng ta từ chối”.
Diệp Quân nói: “Tại sao?”
Chu Trần nhìn thẳng vào Diệp Quân: “Vì ta tin không lâu sau này nơi này cũng sẽ trở thành thư viện Quan Huyên”.
“Ha ha!”
Diệp Quân bật cười.
Chu Trần hơi cúi người, không nói gì.
Diệp Quân nhìn Chu Trần, cười nói: “Ta cũng tin thế”.
Nói rồi hai người rời đi.
…
Nửa canh giờ sau, Diệp Quân dẫn các học sinh thư viện Quan Huyên về lại trong Tiểu Tháp.
Diệp Quân nhìn các học sinh thư viện trước mặt, lúc này gương mặt ai cũng bớt đi phần bướng bỉnh trước đó.
Bây giờ cách biệt giữa thư viện Quan Huyên và học viện Đế Quốc vẫn rất lớn.
Đều bị vả mặt rồi.
Vì nếu đặt họ ở học viện Đế Quốc, đa số trong số họ cũng chẳng có tư cách đều làm đệm lót cho người ta.
Lúc này họ mới hiểu thế nào là núi này cao còn có núi cao hơn.
Diệp Quân nhìn mọi người sầu lo thì mỉm cười, thứ hắn muốn chính là cảm giác này.
Nếu học sinh của thư viện Quan Huyên đầy tự mãn, họ sẽ khó tiến bộ, bây giờ họ nhận ra giữa mình và những người khác vẫn còn khoảng cách lớn như vậy, điều này có thể khiến họ buông bỏ lòng tự mãn trước đó hoàn toàn.
Dĩ nhiên như thế là vẫn chưa đủ.
Hiện giờ hắn có một ý tưởng, một khoảng thời gian nữa sẽ tổ chức một cuộc tỉ võ cho các học sinh này, không phải thi đấu nội bộ mà đấu với người ngoài, chẳng hạn như học viện Đế Quốc, tất nhiên đối thủ phải được lựa chọn cẩn thận, không quá yếu cũng không quá mạnh.
Thi đấu vũ trụ!
Lúc này, hắn nghĩ đến kế hoạch đã đề nghĩ với Chu Phạn trước đó, kế hoạch này nhất định phải được tiếp tục, vì không chỉ có thể cho rất nhiều nhân tài cơ hội thể hiện, đồng thời cũng có thể để thiên tài và yêu nghiệt của các học viện tranh tài.
Chỉ có tranh tài mới có thể kích thích nhiều yêu nghiệt và nhân tài hơn.
Hôm nay một người bí ẩn đã tìm đến Diệp Quân.
Diệp Quân nhìn người bí ẩn, không nói gì.
Người bí ẩn nói: “Bắt đầu rồi”.
Nói rồi y biến mất.
Bắt đầu rồi.
Diệp Quân bật cười.
Tiểu Tháp nói: “Ngươi cười gì?”
Diệp Quân mỉm cười nói: “Lần này là ta hơi vội rồi”.
Tiểu Tháp hơi khó hiểu, lúc này Huyền Nho bỗng xuất hiện trước mặt Diệp Quân, Huyền Nho nói: “Diệp huynh, Giới Vực mở rồi”.
Diệp Quân nói: “Giới Vực?”
Huyền Nho gật đầu: “Đó là thế giới mà vị kỳ nhân đó mở ra vào năm đó, tên là Giới Vực, một vạn năm mới mở một lần, nhưng lần này lại mở ra trước thời hạn”.
Diệp Quân nói: “Trong đó có gì?”
Huyền Nho trầm giọng nói: “Nghe nói trong đó có một cuốn “Kinh Phá Bích”, ngoài ra còn có bảo vật do kỳ nhân đó để lại vào năm đó. Kể từ khi kỳ nhân đó biến mất, nơi đó đã bị phong ấn, một vạn năm mới mở một lần, nhưng lần này…”
Diệp Quân cười nói: “Chuyện xảy ra bất thường chắc chắn có gì đó, đúng chứ?”
Huyền Nho gật đầu: “Ừ”.
Diệp Quân nói: “Đi xem thử?”
Huyền Nho muốn nói lại thôi.
Diệp Quân nói: “Không đi là không được rồi, đi thôi”.
Huyền Nho trầm giọng nói: “Diệp huynh, huynh muốn đi thật sao?”
Diệp Quân gật đầu.
Huyền Nho nhìn hắn: “Huynh có thể không đi”.
Diệp Quân cười nói: “Ta đi còn có thể có mặt mũi, nếu ta không đi thì chẳng còn thể diện đâu”.
Huyền Nho lặng thinh.
Diệp Quân vỗ vai Huyền Nho: “Ta đã nhận ý tốt của huynh”.
Nói rồi hắn ngự kiếm bay đi, biến mất ở tận cuối chân trời.
Huyền Nho nhìn chân trời, ánh mắt lóe lên tia phức tạp như đang nghĩ đến gì đó, gã lập tức đi theo.
Chương 2924: Quốc chủ
Dòng họ Đạo Thương.
Trong điện, Đạo Tàng Thiên và đoàn phụ tá của y tụ lại với nhau.
Đạo Tàng Thiên nói: “Giới Vực đã mở rồi”.
Mọi người đều khá ngạc nhiên.
Tùy Vô Hàn trầm giọng nói: “Sao lại đột nhiên được mở ra thế?”
Đạo Tàng Thiên nhìn Tùy Vô Hàn: “Chắc hẳn là ngươi biết rất rõ, đúng chứ?”
Tùy Vô Hàn sửng sốt, sau đó cơ thể y bỗng trở nên hư ảo.
Thấy thế, mọi người đều ngây người, chuyện gì thế này?
Đạo Tàng Thiên chế nhạo: “Muốn chạy?”
Nói rồi y xòe tay phải ra, sau đó siết lại, chỉ thoáng chốc khu vực Tùy Vô Hàn đứng bị chặn lại bởi một luồng sức mạnh đáng sợ.
Mọi người trong điện đều không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Đạo Tàng Thiên nhìn Tùy Vô Hàn chằm chằm: “Ngươi nghĩ ta không biết ngươi là người của người phụ nữ đó sao?”
Nghe nói thế, mọi người đã hiểu ra vấn đề, đều quay đầu lại nhìn Tùy Vô Hàn, đây là người của Thánh Cổ Kim sao?
Tùy Vô Hàn rất bình tĩnh: “Ngươi đã biết rồi”.
Đạo Tàng Thiên bình tĩnh nói: “Cô ta tự cho rằng mình có thể nắm rõ mọi người trong lòng bàn tay… đúng là nực cười, nếu dòng họ Đạo Thương ta không nhìn ra được âm mưu này, thì chi bằng mua một miếng đậu hũ rồi đâm đầu chết”.
Tùy Vô Hàn khẽ cười, không nói gì.
Ánh mắt Đạo Tàng Thiên hiện lên sát ý, tay phải y đột nhiên nắm chặt lại, một luồng sức mạnh khủng khiếp lập tức bao phủ khu vực Tùy Vô Hàn đang đứng, sau đó định trấn áp Tùy Vô Hàn, nhưng đúng lúc này một bàn tay đột nhiên vươn ra từ phía sau Tùy Vô Hàn, sau đó dùng sức tóm y đi mất.
Chỉ trong tích tắc, Tùy Vô Hàn đã xuất hiện ở cách đó mấy vạn dặm, thế nhưng ngay lúc này một giọng nói già nua đột nhiên vang lên từ tận sâu dòng họ Đạo Thương: “Thánh Vương Điện có hơi xem thường người khác rồi”.
Vừa dứt lời, một con quái thú khổng lồ đột nhiên bay lên trời từ tận sâu dòng họ Đạo Thương, bàn tay này phá vỡ hư không, chỉ thoáng chốc đã bay đến khu vực thời không phía trên đầu Tùy Vô Hàn, một luồng uy lực sức mạnh đáng sợ áp lực phong tỏa khu vực thời không chỗ y đứng, nhưng lúc này một ngón tay khổng lồ bỗng vươn ra từ không trung, đánh mạnh vào bàn tay khổng lồ.
Ầm!
Ngay khi bàn tay và ngón tay va chạm vào nhau, khu vực cả trăm dặm rung chuyển dữ dội, hệt như một trận động đất lớn, sức mạnh cực lớn bùng nổ ở giữa trời đất, nhưng kỳ lạ là thời không này không hề bị phá vỡ, không chỉ như thế mà còn có một sức mạnh pháp tắc xuất hiện giữa không trung, sức mạnh pháp tắc đó quét sạch bàn tay khổng lồ và ngón tay khổng lồ.
Mọi thứ lại trở nên bình yên.
Tùy Vô Hạn đã biến mất.
Trong dòng họ Đạo Thương, bây giờ dòng chủ của dòng họ Đạo Thương – Đạo Tiêu nhìn tận cuối chân trời, mặt không cảm xúc.
Lúc này Đạo Tàng Thiên xuất hiện bên cạnh ông ta, Đào Tàng Thiên trầm giọng nói: “Ông nội…”
Đạo Thiêu quay đầu sang nhìn Đạo Tàng Thiên: “Chẳng phải cháu muốn người đàn ông đó chết sao? Bây giờ có một cơ hội”.
Đạo Tàng Thiên híp mắt: “Vậy thì tốt quá rồi”.
Đạo Tiêu quay đầu lại nhìn tận cuối chân trời, khẽ cười nói: “Thánh Cổ Kim, lần này ta muốn xem thử cô phá vỡ cục diện thế nào”.
Đạo Tàng Thiên bình tĩnh nói: “Chúng đều đáng chết”.
Đạo Tiêu cười nói: “Đúng là đáng chết”.
…
Thánh Vương Điện.
Tùy Vô Hạn đi đến trước cửa đại điện, y chậm rãi quỳ xuống với Toại Cổ Kim ở trong điện: “Thánh chủ, thuộc hạ thất bại rồi, thánh chủ cứ trách phạt”.
Tùy Cổ Kim nói: “Ngươi đã hoàn thành nhiệm vụ rồi”.
Tùy Vô Hàn hơi khó hiểu.
Tùy Cổ Kim nói: “Khoảng thời gian này đã đủ với hắn rồi”.
Nói rồi cô ta xòe tay ra, một cuốn sách cổ bay đến trước mặt Tùy Vô Hàn: “Sau khi về thì đọc đi”.
Tùy Vô Hàn nhận lấy cuốn sách, trên đó có ba chữ lớn: Quan Huyên Pháp.
Tùy Vô Hàn do dự một lúc, sau đó nói: “Thánh chủ, thuộc hạ muốn làm chuyện lớn”.
Tùy Cổ Kim lạnh nhạt nhìn y: “Sau này đây là chuyện lớn nhất”.
Tùy Vô Hàn không nói gì thêm, y cầm lấy “Quan Huyên Pháp”, sau đó cúi người thật thấp: “Tuân lệnh”.
Sau khi Tùy Vô Hàn ra ngoài, U xuất hiện bên cạnh Tùy Cô Kim: “Họ đã lên đường đến Giới Vực, chủ nhân Bút Đại Đạo cũng ở đó…”
Tùy Cổ Kim bình tĩnh nói: “Ta biết rồi”.
U nói: “Người của chúng ta đã chuẩn bị xong…”
Tùy Cổ Kim nhắm mắt lại: “Đợi thêm một chút”.
…
Trong điện Quốc Sư ở Phạn Thiên Quốc.
Một người đàn ông trung niên chậm rãi bước ra từ trong điện, người đàn ông vừa bước ra, người bên ngoài đều đồng loạt quỳ xuống: “Quốc sư”.
Người đàn ông trung niên đã thay đổi trạng thái bình thường, hôm nay ông ta không mặc bộ đồ thường ngày mà mặc một bộ đồ quốc sư trang trọng, nho nhã, toát ra khí chất điềm tĩnh, không giận mà uy.
Quốc sư ngẩng đầu lên nhìn tận cuối bầu trời, ngay sau đó ông ta thu ánh mắt lại, nhìn về phía cách đó không xa, một người đàn ông mặc long bào bước đến từ phía đó.
Người đến đi đến, bước đi mạnh mẽ, trên người toát ra khí thế bao phủ trời đất.
“Quốc chủ!”
Mọi người ở đó đều quỳ xuống.
Quốc chủ nước Phạn Thiên: Phạn Thiên!
Phạn Thiên đi đến trước mặt Quốc sư, mỉm cười nói: “Quốc sư của ta chuẩn bị xong chưa?”
Quốc sư gật đầu.
Phạn Thiên cười nói: “Vậy thì để chúng ta đấu với nhà họ Dương một trận”.
…
Chương 2925: Núi Giới Ngoại, điện Giới Ngoại
Giới Vực.
Khi Diệp Quân đi tới Giới Vực, hắn cảm thấy hơi ngạc nhiên, tuy Giới Vực này có một chữ Vực, nhưng thật ra nó cũng không lớn lắm, chỉ là một thế giới nhỏ độc lập bên ngoài Vũ Trụ Chủ.
Dù không lớn, nhưng nơi này thật sự khá đặc biệt, vừa tiến vào Giới Vực, hắn đã cảm nhận được một sức mạnh đặc biệt ẩn hiện trong đất trời, sức mạnh này rất kỳ lạ, lúc hư lúc thực, không ngừng thay đổi giữa hư và thực, không thể đoán ra được.
Không chỉ thế mà sự vững chắc của không gian nơi này thật sự vượt ngoài dự đoán của hắn, hắn thầm tính toán, với thực lực của mình bây giờ, nếu không sử dụng kiếm Thanh Huyên thì hoàn toàn không thể rung chuyển được không gian nơi này.
Người ngoại giới!
Trong lòng Diệp Quân mang theo chút tò mò, đặc biệt là về quan điểm với người này: Mọi thứ trên thế giới đều là hư, tất cả chúng ta cũng là ảo.
Thế giới này là thực hay là ảo?
Hắn cũng từng suy nghĩ về vấn đề này, đương nhiên hắn cũng không suy nghĩ nhiều, hắn ở thế giới giả tưởng cũng sống không được tốt, nếu ở thế giới thực thì chẳng phải cũng chịu đòn à?
Người đặc biệt kia nghĩ đến những chuyện này, làm những chuyện này đều là vì người ta đã vô địch trong vũ trụ này rồi.
Hắn bây giờ nghĩ tới vấn đề này dường như không hợp lý cho lắm.
“Diệp huynh!”
Lúc này, Huyền Nho đi tới.
Diệp Quân xoay người nhìn về phía Huyền Nho, thấy Huyền Nho đi theo, hắn ngạc nhiên cất lời: “Huyền huynh?”
Huyền Nho cười nói: “Diệp huynh, ta cũng muốn đến xem thử”.
Diệp Quân gật đầu, hắn nhìn về phía xa, cuối tầm mắt là dãy núi kéo dài bất tận, trên một ngọn núi lớn trong đó có một cung điện sừng sững.
Huyền Nho cũng nhìn về phía dãy núi kéo dài bất tận, khẽ nói: “Đây là núi Giới Ngoại và điện Giới Ngoại trong truyền thuyết”.
Diệp Quân nói: “Điện Thánh Vương, Phạn Thiên Quốc, còn có người sáng lập dòng họ Đạo Thiên đều là đệ tử của kỳ nhân kia sao?”
Huyền Nho gật đầu: “Phải, không chỉ họ mà trên đời còn có rất nhiều cao thủ tuyệt thế, đều là đệ tử của bọn họ”.
Diệp Quân cười nói: “Chúng ta đến đấy đi”.
Huyền Nho cất lời: “Chỉ có thể đi bộ”.
Diệp Quân khó hiểu: “Vì sao?”
Huyền Nho trầm giọng đáp: “Vì nơi này là thánh địa đứng đầu Vũ Trụ Chủ, dù Quốc chủ có đến đây cũng chỉ có thể đi bộ thôi”.
Diệp Quân cười nói: “Vậy thì đi bộ”.
Sau đó, hai người đi về phía núi Giới Ngoại ở xa xa.
Huyền Nho cất lời: “Diệp huynh, sức mạnh tín ngưỡng của huynh lại mạnh hơn rồi à?”
Diệp Quân gật đầu: “Phải, đều nhờ vào linh mạch tổ của huynh”.
Huyền Nho cười nói: “Diệp huynh, thực lực thật sự của huynh bây giờ đã là cấp bậc gì rồi?”
Diệp Quân lắc đầu: “Ta cũng không biết”.
Dù trước đây từng chiến đấu với Xích Tuyết kia, nhưng đối phương không cùng cấp bậc với hắn, vì thế bản thân hắn cũng không biết thực lực của mình bây giờ đạt đến cấp bậc nào.
Không lâu sau đó, hai người đã đi tới dưới chân núi Giới Ngoại, Diệp Quân ngẩng đầu nhìn về phía ngọn núi trước mặt, đây là một ngọn núi bình thường, không có sức mạnh pháp tắc hay cấm chế gì.
Có một con đường nhỏ nối từ chân núi lên thẳng đỉnh núi.
Hai người đi dọc con đường nhỏ lên đỉnh núi, khi đi trên sườn núi, xung quanh mây trắng lượn lờ như đi tới trời.
Chẳng mấy chốc, hai người đã đi tới đỉnh núi, Diệp Quân nhìn về phía xa, một đại điện cô độc sừng sững phía trước, cũng không lớn lắm.
Điện Giới Ngoại.
Diệp Quân đi về phía đại điện, lúc này, một loạt tiếng bước chân bỗng truyền đến từ sau lưng hai người.
Diệp Quân xoay người nhìn lại, một người đàn ông đang chậm rãi đi tới.
Đó là Đạo Tàng Thiên!
Đạo Tàng Thiên nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Cho ngươi sống đến tận bây giờ, ta thật sự quá nhân từ”.
Huyền Nho ở cạnh Diệp Quân cất lời: “Diệp huynh, người này là Thiếu chủ của dòng họ Đạo Thương, Đạo…”
Diệp Quân lắc đầu: “Ta không cần biết tên của một người chết”.
Huyền Nho: “…”
Nhưng Đạo Tàng Thiên lại không hề tức giận, y bật cười: “Đến đây, để ta xem thử rốt cuộc Thánh Cổ Kim là ai”.
Dứt lời, y tiến về phía trước một bước, ngay sau đó, một khí thế đáng sợ càn quét về phía Diệp Quân tựa như thuỷ triều, khi những thứ này di chuyển đến trước mặt Diệp Quân, nó bỗng chốc trở nên hư ảo, hai người họ không biến mất, mà tồn tại trong thời không theo một cách khác.
Cảnh giới Phá Hư!
Tất cả đạo pháp đan xen vào hư, không thể cảm nhận được, không thể tìm ra, coi thường thời không Tuế Nguyệt của vũ trụ này, sức mạnh xuyên thấu qua thần hồn.
Cao thủ cấp bậc này đã hoàn toàn vượt qua cảnh giới Văn Minh Tổ, có thể nói cao thủ cảnh giới Văn Minh Tổ hoàn toàn không có khả năng đánh trả.
Chỉ trong nháy mắt, cơ thể và thần hồn của Diệp Quân đã trở nên hư ảo.
Lúc này, trên người Diệp Quân bỗng tản ra một tia kiếm thế, khi kiếm thế xuất hiện, cơ thể hắn dần ngưng tụ, cùng lúc đó, một chuôi ý kiếm bỗng bay ra từ trong cơ thể hắn.
Ầm!
Một vùng kiếm quang bộc phát từ khu vực trước mặt Diệp Quân, Đạo Tàng Thiên bị đánh bay, ngay lúc này, lại có một tia kiếm quang nữa bay ra từ trong cơ thể Diệp Quân.
Con ngươi Huyền Nho kia chợt co lại, vì gã phát hiện tốc độ kiếm của Diệp Quân thật sự rất nhanh, ngay cả gã cũng không thể cảm nhận được.
Đạo Tàng Thiên ở phía xa bỗng chỉ ngón tay tới, ngay sau đó, thời không chỗ đầu ngón tay chợt ngưng tụ thành một tảng băng màu đen.
Ầm!
Kiếm của Diệp Quân bị ép phải dừng lại!
Đối phương biết cha mình ư?
Diệp Quân nghi ngờ đi vào phòng sách, phòng sách không lớn, ba mặt tường đều là giá sách, trên đó có một ít sách, không biết đã qua bao nhiêu năm, trông có vẻ rất cũ kỹ, có vài cuốn sách thậm chí còn bị bong tróc da.
Ánh mắt Diệp Quân nhìn đến một ông lão ngồi cách đó không xa, ông lão râu tóc bạc trắng, mặc áo màu đỏ tươi, ngồi sau bàn làm việc, lúc này đang nhìn hắn chằm chằm.
Ông lão nở nụ cười, nhìn có vẻ khá hiền từ.
Sau khi dẫn Diệp Quân đi vào, Huyền Nho đi ra ngoài.
Diệp Quân nhìn ông lão: “Tiền bối quen với cha ta à?”
Ông lão cười nói: “Quen chứ”.
Diệp Quân ngờ vực.
Ông lão cười nói: “Ngồi đi”.
Diệp Quân ngồi xuống trước bàn sách, lúc này ông lão nói: “Vốn dĩ ta không biết ông ấy là cha ngươi, lúc nhìn thấy người ta mới biết, hai người rất giống nhau”.
Diệp Quân thầm thở phào, đối phương không phát hiện ra huyết mạch phong ma của hắn.
Tháp gia vẫn chưa lỗi thời.
Lần này là lần Tháp gia kiên trì lâu nhất.
Phạn viện trưởng nói: “Chắc là ngươi đang nghi ngờ tại sao ta lại quen với cha ngươi, đúng không?”
Diệp Quân gật đầu.
Phạn viện trưởng cười nói: “Cha ngươi từng tới trường học viện của bọn ta. Ông ấy nói muốn biết nhiều hơn về học viện bọn ta nên ta dẫn ông ấy đi một vòng, còn nói chuyện với nhau”.
Diệp Quân hơi tò mò: “Không biết Phạn viện trưởng đã nói gì với cha ta?”
Phạn viện trưởng nói: “Trật tự”.
Diệp Quân lại càng tò mò.
Nhìn thấy ánh mắt mong chờ của Diệp Quân, Phạm viện trưởng cười nói: “Lúc đó ta vẫn hơi ngờ vực, vì ông ấy không đi theo Đạo Trật Tự, nhưng lại có hứng thú với con đường trật tự này, giờ xem ra chắc hẳn là vì ngươi”.
Diệp Quân cười nói: “Phạn viện trưởng có thể nói về nội dung cuộc trò chuyện của hai người không?”
Phạn viện trưởng nhìn Diệp Quân: “Ta muốn hỏi ngươi một câu, ngươi phải trả lời thật cho ta biết”.
Diệp Quân nói: “Phạn viện trưởng cứ hỏi”.
Phạn viện trưởng nói: “Nếu có người mạnh hơn trật tự của ngươi, ngươi còn muốn thay đổi người ta không?”
Diệp Quân không suy nghĩ nhiều bèn lắc đầu.
Phạn viện trưởng nhìn hắn, không nói gì.
Diệp Quân chậm rãi nói: “Tiền bối, Diệp Quân ta không phải vì trật tự mà tìm kiếm trật tự. Giống như bây giờ, ta đến Vũ Trụ Chủ không phải để chinh phục Vũ Trụ Chủ, mà là vì ta không thể không đến, ông hiểu không?”
Phạn viện trưởng nói: “Nếu yếu hơn ngươi, nhưng lại không muốn tuân thủ theo trật tự của ngươi thì sao?”
Diệp Quân cười nói: “Phạn viện trưởng, ta nghĩ chúng ta nói những điều này hoàn toàn vô nghĩa. Đầu tiên, không ai có thể lay chuyển con đường ta muốn đi; thứ hai, tiền bối, hiện giờ vũ trụ này không dựa vào đạo lý, mà là chủ yếu là cường giả, ta tin chắc bất kỳ một nền văn minh vũ trụ nào cũng đều như thế, ta muốn tôn trọng đạo lý thì trước tiên ta phải tôn trọng cường giả…”
Nói rồi hắn nhìn thẳng vào Phạn viện trưởng: “Ta không biết rốt cuộc Phạn viện trưởng muốn nói gì, nhưng bây giờ ta có thể nói rõ suy nghĩ của mình, giống như bây giờ, ta và Phạn Thiên Quốc không thù không oán, nhưng theo như ta được biết, Phạn Thiên Quốc đã bước vào một trận bày bố, mà kế hoạch này vẫn nhắm vào ta, nếu ta thua dĩ nhiên mọi chuyện sẽ kết thúc; nếu ta thắng, lẽ nào Phạn viện trưởng nghĩ lúc đó ta sẽ đến nói đạo lý với Phạn Thiên Quốc sao? Tôn trọng suy nghĩ của các ông? Không, lúc đó nếu Phạn Thiên Quốc không đầu hàng thì sẽ bị diệt vong”.
Phạn viện trưởng im lặng không nói.
Diệp Quân lại nói: “Hiện giờ ta sẵn sàng nói đạo lý với Phạn Thiên Quốc, mọi người có thể chung sống hòa bình, độc lập phát triển, nhưng hiện tại Phạn Thiên Quốc các ông có chịu nghe lời ta không?”
Nói rồi hắn lắc đầu nói: “Tiền bối, nói những chuyện này cũng vô nghĩa thôi, vì dù có nói thế nào thì cuối cùng chúng ta vẫn phải quyết định bằng nắm đấm. Hơn nữa, thứ cho ta nói thẳng, Phạn viện trưởng, ông không có khả năng đại diện cho Phạn Thiên Quốc”.
Phạn viện trưởng mỉm cười nói: “Đừng nổi nóng thế chứ”.
Diệp Quân nói: “Phạn viện trưởng, ông có biết bây giờ có bao nhiêu người đang nhắm vào ta không? Thôi vậy, nói những chuyện này chỉ lãng phí thời gian, bây giờ ta chỉ muốn biết chuyện về cha ta thôi, vì ta biết khi ông ấy đến đây chắc chắn sẽ không phải chỉ có mục đích dạo chơi thôi”.
Phạn viện trưởng nói: “Cha ngươi và ta đều nói đến trật tự, sau khi nói chuyện hồi lâu, cuối cùng ông ấy cũng nói rằng ông ấy có một đứa con trai cũng đang thiết lập trật tự, mặc dù rất khó khăn nhưng ông ấy tin con trai mình có thể làm tốt”.
Diệp Quân im lặng hồi lâu rồi nói: “Còn nữa không?”
Phạn viện trưởng nói: “Ông ấy hỏi ta có hứng thú đến trật tự của ngươi không, nếu có hứng thú thì một ngày nào đó chúng ta có thể nói chuyện khi ngươi đến đây, nhưng hình như ngươi không muốn nói chuyện lắm”.
Diệp Quân bỗng đứng dậy, không phải rời đi mà hơi cúi người xuống: “Vừa rồi ta mạo phạm rồi”.
Hắn biết người có thể khiến cha mình nói ra những lời này chắc chắn không phải là người bình thường.
Cha mình đang tạo duyên lành cho mình.
Phạn viện trưởng cũng không tức giận, ông ta cười nói: “Không cần phải xin lỗi, vì những gì ngươi nói đều là sự thật. Thứ nhất, ta quả thật không thể đại diện cho toàn bộ Phạn Thiên Quốc; thứ hai kết quả cuối cùng đúng là phải dùng nắm đấm để quyết định, nhưng…”
Nói đến đây, ông ta đổi chủ đề: “Ta không tham gia vào chính trị, mấy năm nay ta vẫn luôn nghiên cứu về vũ trụ học, ta và cha ngươi còn nói đến một chủ đề khác, đó là vũ trụ đa dạng thì tốt hơn hay thống nhất tốt hơn?”
Diệp Quân nói: “Tiền bối nghĩ cái nào tốt?”
Phạn viện trưởng nhìn Diệp Quân: “Ta muốn nghe ngươi nói”.
Diệp Quân nói: “Không cần phải hạn chế là đa dạng hay thống nhất, chỉ cần có lợi cho sinh linh của vũ trụ thì là tốt”.
Phạn viện trưởng bật cười: “Thật lòng à?”
Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.
Chương 2922: Không đủ
Phạn viện trưởng chậm rãi đứng dậy, ông ta đi đến trước tủ sách rồi lấy một cuốn sách cổ dày cộm ra, lau sạch bụi trên cuốn sách đó, sau đó đi đến trước mặt Diệp Quân, đưa cuốn sách đó cho Diệp Quân xem.
Diệp Quân nhận lấy cuốn sách cổ bằng hai tay, trên đó có ba chữ lớn: Vũ trụ luận.
Diệp Quân hơi ngạc nhiên.
Phạn viện trưởng mỉm cười nói: “Đây là một cuốn sách mà ta đã tốn gần cả vạn năm để viết, nó chứa đựng rất nhiều điều, trong đó có cả quy luật phát triển của rất nhiều vũ trụ văn minh và trật tự của chúng, cũng như những ưu điểm và nhược điểm trong trật tự của chúng, hẳn là có ích với ngươi”.
Diệp Quân nói: “Cảm ơn”.
Nói rồi hắn ngừng lại, sau đó lại nói: “Cha ta chắc hẳn vẫn còn nói gì đó với tiền bối nhỉ?”
Phạn viện trưởng cười nói: “Có, nhưng ta không muốn nói cho ngươi biết”.
Diệp Quân gật đầu: “Cho dù thế nào thì cũng cảm ơn tiền bối”.
Phạn viện trưởng mỉm cười nói: “Đi đi”.
Diệp Quân hơi cúi người xuống, sau đó cầm cuốn sách cổ xoay người rời đi.
Đợi sau khi Diệp Quân đi, ánh mắt Phạn viện trưởng lóe lên tia phức tạp: “Cô bé, nhóc con này là người mà ngươi chọn sao?”
Nghĩ đến cô gái thông minh uyên bác, Phạn viện trưởng nở nụ cười, đó là đệ tử mà ông ta tự hào nhất đời này.
…
Sau khi ra khỏi phòng sách, Diệp Quân mở cuốn “Vũ trụ luận” đó ra, đọc một hồi vẻ mặt hắn trở nên nghiêm túc.
“Vũ trụ luận”.
Bên trong mô tả chi tiết các chế độ và sự hưng thịnh suy vong của gần một vạn nền văn minh vũ trụ khác nhau, các nền văn minh đó phát triển như thế nào, diệt vong ra sao đều được mô tả chi tiết trong cuốn sách này, một số là thiên tai, nhưng phần lớn là thảm họa do con người gây ra.
Bất kỳ một trật tự chế độ nào cũng không thể tồn tại trong thời gian dài, qua một thời gian sẽ mục nát.
Diệp Quân đứng trước đại điện, lật xem “Vũ trụ luận” trong tay, hồi lâu chưa lên tiếng.
Mỗi khi hắn lật một trang thì là sự thịnh suy của một nền văn minh vũ trụ, thật ra rất nhiều nền văn minh trong đó lớn và mạnh hơn vũ trụ Quan Huyên hiện giờ rất nhiều, thậm chí chế độ còn hoàn thiện hơn vũ trụ Quan Huyên hiện giờ nhiều.
Nhưng cuối cùng vẫn diệt vong.
Đa phần đều do con người gây ra, nội bộ xảy ra vấn đề.
Quyền lợi có thể khiến con người điên cuồng và bất chấp.
Diệp Quân đóng sách lại, mặc dù cuốn “Vũ trụ luận” này không phải là thần thông công pháp này nhưng với hắn lại là thứ cực kỳ quan trọng.
Mặc dù trật tự và các quy tắc trong vũ trụ Quan Huyên của hắn đã được cải thiện ở một mức độ nào đó nhờ sự giúp đỡ của Toại Cổ Kim, nhưng vẫn chưa hoàn thiện, cũng không thể đạt được sự hoàn hảo, vì trong quá trình phát triển chắc chắn sẽ có những vấn đề mới xảy ra…, mà cuốn “Vũ trụ luận” này không chỉ có thể dùng làm tài liệu tham khảo cho hắn mà còn có tác dụng là một lời cảnh báo.
Ngay lúc Diệp Quân đang trầm tư, Huyền Nho đi đến, gã cười nói: “Diệp huynh, nói chuyện với Phạn viện trưởng thế nào?”
Diệp Quân thôi suy nghĩ: “Nho huynh, có thể nói một chút về vị Phạn viện trưởng này không?”
Huyền Nho nói: “Ông ấy là bạn của sư phụ ta, là một người rất khiêm tốn, chỉ dạy học, cơ bản tham gia vào việc chính vụ của đế quốc, còn đệ tử của ông ta thì ở khắp toàn bộ Vũ Trụ Chủ”.
Diệp Quân nhìn Huyền Nho, Huyền Nho cười nói: “Đúng thế, không phải là Phạn Thiên Quốc mà là khắp Vũ Trụ Chủ”.
Diệp Quân gật đầu.
Huyền Nho nói tiếp: “Ông ấy là người có công lớn nhất trong việc phát triển học viện Đế Quốc trở thành học viện đầu tiên trong Vũ Trụ Chủ. Học viện Đế Quốc này là do chính tay ông ấy xây dựng, đã nuôi dưỡng rất nhiều thiên tài và yêu nghiệt cho Phạn Thiên Quốc. Không chỉ vậy, ông ấy còn giúp hoàn thiện luật pháp của học viện Đế Quốc, được Quốc chủ tin tưởng”.
Diệp Quân nhìn Huyền Nho bên cạnh, cười nói: “Nho huynh, huynh có cơ hội trở thành quốc sư của Phạn Thiên Quốc không?”
Huyền Nho im lặng một lúc mới nói: “Mọi người đều nghĩ ta sẽ là quốc sư đời tiếp theo, vì ta là đệ tử duy nhất của sư phụ, nhưng chỉ có ta biết rõ ta sẽ không bao giờ trở thành quốc sư”.
Diệp Quân hơi tò mò: “Tại sao?”
Huyền Nho lắc đầu: “Năng lực của ta không đủ, không bao giờ đủ”.
Diệp Quân vỗ vai Huyền Nho: “Ta có thể hiểu được tâm trạng của huynh, trước kia ta cũng muốn vượt qua người lớn trong nhà, nhưng ta biết rõ khó khăn như thế nào, nhưng… có khó khăn mới thú vị, đúng chứ?”
Huyền Nho nhìn Diệp Quân, Diệp Quân nói: “Sư phụ huynh bảo huynh đi theo ta, có hai ý, ý thứ nhất thì huynh biết rõ hơn ta nên ta sẽ không nói ra. Ý thứ hai là ông ấy muốn cho huynh hiểu làm gì cũng dựa vào bản thân, chỉ cần có làm thì những người có cố gắng mới có tư cách phủ nhận bản thân”.
Nói rồi hắn nhìn về phía đằng xa.
Huyền Nho lặng im không nói.
Ở đằng xa, Mạc Cẩn đạo sư đi đến, cô ta đến trước mặt Diệp Quân mỉm cười nói: “Chào Diệp viện trưởng, ta muốn bàn với ngươi một chuyện”.
Diệp Quân nói: “Mạc đạo sư cứ nói”.
Mạc Cẩn đạo sư nhìn Diệp Quân: “Chu Trần kia rất giỏi, bọn ta hy vọng nó ở lại học viện Đế Quốc… Diệp viện trưởng, thứ cho ta nói thẳng, nếu nó ở lại học viện Đế Quốc thì nó sẽ phát triển tốt hơn, Diệp viện trưởng chắc sẽ không trì hoãn tương lai của người ta đâu nhỉ?”
…
Chương 2923: Giới Vực
Giành người!
Nghe đối phương nói thế, Diệp Quân hơi ngạc nhiên, sau đó bật cười.
Mạc Cẩn nhìn Diệp Quân, vẫn nở nụ cười cực kỳ ung dung: “Diệp viện trưởng cười cái gì?”
Diệp Quân cười nói: “Ta vui”.
Mạc Cẩn hơi ngờ vực.
Diệp Quân nói: “Có người đến giành học sinh của ta, chứng tỏ hắn rất giỏi, chẳng phải thế sao?”
Mạc Cẩn nhìn Diệp Quân trước mặt, hơi ngạc nhiên, cô ta nghĩ cô ta giành người như thế Diệp viện trưởng trước mặt này sẽ tức giận, nhưng cô ta không ngờ đối phương không những không có giận mà cũng vui.
Diệp Quân lại nói: “Nhưng ta không thể quyết định chuyện này, phải xem Chu Trần thế nào”.
Hắn vừa dứt lời, Chu Trần từ đằng xa đi đến.
Diệp Quân nhìn Chu Trần đi đến, cười nói: “Học viện Đế Quốc muốn giữ ngươi lại đây, ý ngươi thế nào? Ngươi yên tâm, nếu ngươi muốn ở lại thì ta sẽ không ngăn cản”.
Chu Trần hơi cúi người với Diệp Quân: “Viện trưởng, chúng ta có thể nói chuyện riêng không?”
Diệp Quân gật đầu: “Đương nhiên là được”.
Mạc Cẩn nhìn Chu Trần: “Ta đảm bảo với ngươi, ngươi ở lại đây sẽ phát triển tốt hơn”.
Nói rồi cô ta xoay người rời đi.
Diệp Quân cười nói: “Thư viện Quan Huyên so với nơi này, thế nào?”
Chu Trần nói thẳng: “Cách biệt rất lớn”.
Diệp Quân cười nói: “Nói thẳng như vậy không sợ ta không vui à?”
Chu Trần nói: “Viện trưởng lòng dạ rộng lượng, lớn hơn cả trời, nói lời giả dối ngươi mới giận đấy”.
Diệp Quân bật cười, tên này quả thật rất thú vị.
Chu Trần bỗng nói: “Có đạo sư của học viện Đế Quốc đến tìm ta, hy vọng ta sẽ ở lại học viện Đế Quốc, ta cũng khá ngạc nhiên về điều này”.
Diệp Quân mỉm cười nói: “Xem ngươi chọn thế nào”.
Chu Trần nói: “Nơi này rất tốt, nhưng ta từ chối”.
Diệp Quân nói: “Tại sao?”
Chu Trần nhìn thẳng vào Diệp Quân: “Vì ta tin không lâu sau này nơi này cũng sẽ trở thành thư viện Quan Huyên”.
“Ha ha!”
Diệp Quân bật cười.
Chu Trần hơi cúi người, không nói gì.
Diệp Quân nhìn Chu Trần, cười nói: “Ta cũng tin thế”.
Nói rồi hai người rời đi.
…
Nửa canh giờ sau, Diệp Quân dẫn các học sinh thư viện Quan Huyên về lại trong Tiểu Tháp.
Diệp Quân nhìn các học sinh thư viện trước mặt, lúc này gương mặt ai cũng bớt đi phần bướng bỉnh trước đó.
Bây giờ cách biệt giữa thư viện Quan Huyên và học viện Đế Quốc vẫn rất lớn.
Đều bị vả mặt rồi.
Vì nếu đặt họ ở học viện Đế Quốc, đa số trong số họ cũng chẳng có tư cách đều làm đệm lót cho người ta.
Lúc này họ mới hiểu thế nào là núi này cao còn có núi cao hơn.
Diệp Quân nhìn mọi người sầu lo thì mỉm cười, thứ hắn muốn chính là cảm giác này.
Nếu học sinh của thư viện Quan Huyên đầy tự mãn, họ sẽ khó tiến bộ, bây giờ họ nhận ra giữa mình và những người khác vẫn còn khoảng cách lớn như vậy, điều này có thể khiến họ buông bỏ lòng tự mãn trước đó hoàn toàn.
Dĩ nhiên như thế là vẫn chưa đủ.
Hiện giờ hắn có một ý tưởng, một khoảng thời gian nữa sẽ tổ chức một cuộc tỉ võ cho các học sinh này, không phải thi đấu nội bộ mà đấu với người ngoài, chẳng hạn như học viện Đế Quốc, tất nhiên đối thủ phải được lựa chọn cẩn thận, không quá yếu cũng không quá mạnh.
Thi đấu vũ trụ!
Lúc này, hắn nghĩ đến kế hoạch đã đề nghĩ với Chu Phạn trước đó, kế hoạch này nhất định phải được tiếp tục, vì không chỉ có thể cho rất nhiều nhân tài cơ hội thể hiện, đồng thời cũng có thể để thiên tài và yêu nghiệt của các học viện tranh tài.
Chỉ có tranh tài mới có thể kích thích nhiều yêu nghiệt và nhân tài hơn.
Hôm nay một người bí ẩn đã tìm đến Diệp Quân.
Diệp Quân nhìn người bí ẩn, không nói gì.
Người bí ẩn nói: “Bắt đầu rồi”.
Nói rồi y biến mất.
Bắt đầu rồi.
Diệp Quân bật cười.
Tiểu Tháp nói: “Ngươi cười gì?”
Diệp Quân mỉm cười nói: “Lần này là ta hơi vội rồi”.
Tiểu Tháp hơi khó hiểu, lúc này Huyền Nho bỗng xuất hiện trước mặt Diệp Quân, Huyền Nho nói: “Diệp huynh, Giới Vực mở rồi”.
Diệp Quân nói: “Giới Vực?”
Huyền Nho gật đầu: “Đó là thế giới mà vị kỳ nhân đó mở ra vào năm đó, tên là Giới Vực, một vạn năm mới mở một lần, nhưng lần này lại mở ra trước thời hạn”.
Diệp Quân nói: “Trong đó có gì?”
Huyền Nho trầm giọng nói: “Nghe nói trong đó có một cuốn “Kinh Phá Bích”, ngoài ra còn có bảo vật do kỳ nhân đó để lại vào năm đó. Kể từ khi kỳ nhân đó biến mất, nơi đó đã bị phong ấn, một vạn năm mới mở một lần, nhưng lần này…”
Diệp Quân cười nói: “Chuyện xảy ra bất thường chắc chắn có gì đó, đúng chứ?”
Huyền Nho gật đầu: “Ừ”.
Diệp Quân nói: “Đi xem thử?”
Huyền Nho muốn nói lại thôi.
Diệp Quân nói: “Không đi là không được rồi, đi thôi”.
Huyền Nho trầm giọng nói: “Diệp huynh, huynh muốn đi thật sao?”
Diệp Quân gật đầu.
Huyền Nho nhìn hắn: “Huynh có thể không đi”.
Diệp Quân cười nói: “Ta đi còn có thể có mặt mũi, nếu ta không đi thì chẳng còn thể diện đâu”.
Huyền Nho lặng thinh.
Diệp Quân vỗ vai Huyền Nho: “Ta đã nhận ý tốt của huynh”.
Nói rồi hắn ngự kiếm bay đi, biến mất ở tận cuối chân trời.
Huyền Nho nhìn chân trời, ánh mắt lóe lên tia phức tạp như đang nghĩ đến gì đó, gã lập tức đi theo.
Chương 2924: Quốc chủ
Dòng họ Đạo Thương.
Trong điện, Đạo Tàng Thiên và đoàn phụ tá của y tụ lại với nhau.
Đạo Tàng Thiên nói: “Giới Vực đã mở rồi”.
Mọi người đều khá ngạc nhiên.
Tùy Vô Hàn trầm giọng nói: “Sao lại đột nhiên được mở ra thế?”
Đạo Tàng Thiên nhìn Tùy Vô Hàn: “Chắc hẳn là ngươi biết rất rõ, đúng chứ?”
Tùy Vô Hàn sửng sốt, sau đó cơ thể y bỗng trở nên hư ảo.
Thấy thế, mọi người đều ngây người, chuyện gì thế này?
Đạo Tàng Thiên chế nhạo: “Muốn chạy?”
Nói rồi y xòe tay phải ra, sau đó siết lại, chỉ thoáng chốc khu vực Tùy Vô Hàn đứng bị chặn lại bởi một luồng sức mạnh đáng sợ.
Mọi người trong điện đều không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Đạo Tàng Thiên nhìn Tùy Vô Hàn chằm chằm: “Ngươi nghĩ ta không biết ngươi là người của người phụ nữ đó sao?”
Nghe nói thế, mọi người đã hiểu ra vấn đề, đều quay đầu lại nhìn Tùy Vô Hàn, đây là người của Thánh Cổ Kim sao?
Tùy Vô Hàn rất bình tĩnh: “Ngươi đã biết rồi”.
Đạo Tàng Thiên bình tĩnh nói: “Cô ta tự cho rằng mình có thể nắm rõ mọi người trong lòng bàn tay… đúng là nực cười, nếu dòng họ Đạo Thương ta không nhìn ra được âm mưu này, thì chi bằng mua một miếng đậu hũ rồi đâm đầu chết”.
Tùy Vô Hàn khẽ cười, không nói gì.
Ánh mắt Đạo Tàng Thiên hiện lên sát ý, tay phải y đột nhiên nắm chặt lại, một luồng sức mạnh khủng khiếp lập tức bao phủ khu vực Tùy Vô Hàn đang đứng, sau đó định trấn áp Tùy Vô Hàn, nhưng đúng lúc này một bàn tay đột nhiên vươn ra từ phía sau Tùy Vô Hàn, sau đó dùng sức tóm y đi mất.
Chỉ trong tích tắc, Tùy Vô Hàn đã xuất hiện ở cách đó mấy vạn dặm, thế nhưng ngay lúc này một giọng nói già nua đột nhiên vang lên từ tận sâu dòng họ Đạo Thương: “Thánh Vương Điện có hơi xem thường người khác rồi”.
Vừa dứt lời, một con quái thú khổng lồ đột nhiên bay lên trời từ tận sâu dòng họ Đạo Thương, bàn tay này phá vỡ hư không, chỉ thoáng chốc đã bay đến khu vực thời không phía trên đầu Tùy Vô Hàn, một luồng uy lực sức mạnh đáng sợ áp lực phong tỏa khu vực thời không chỗ y đứng, nhưng lúc này một ngón tay khổng lồ bỗng vươn ra từ không trung, đánh mạnh vào bàn tay khổng lồ.
Ầm!
Ngay khi bàn tay và ngón tay va chạm vào nhau, khu vực cả trăm dặm rung chuyển dữ dội, hệt như một trận động đất lớn, sức mạnh cực lớn bùng nổ ở giữa trời đất, nhưng kỳ lạ là thời không này không hề bị phá vỡ, không chỉ như thế mà còn có một sức mạnh pháp tắc xuất hiện giữa không trung, sức mạnh pháp tắc đó quét sạch bàn tay khổng lồ và ngón tay khổng lồ.
Mọi thứ lại trở nên bình yên.
Tùy Vô Hạn đã biến mất.
Trong dòng họ Đạo Thương, bây giờ dòng chủ của dòng họ Đạo Thương – Đạo Tiêu nhìn tận cuối chân trời, mặt không cảm xúc.
Lúc này Đạo Tàng Thiên xuất hiện bên cạnh ông ta, Đào Tàng Thiên trầm giọng nói: “Ông nội…”
Đạo Thiêu quay đầu sang nhìn Đạo Tàng Thiên: “Chẳng phải cháu muốn người đàn ông đó chết sao? Bây giờ có một cơ hội”.
Đạo Tàng Thiên híp mắt: “Vậy thì tốt quá rồi”.
Đạo Tiêu quay đầu lại nhìn tận cuối chân trời, khẽ cười nói: “Thánh Cổ Kim, lần này ta muốn xem thử cô phá vỡ cục diện thế nào”.
Đạo Tàng Thiên bình tĩnh nói: “Chúng đều đáng chết”.
Đạo Tiêu cười nói: “Đúng là đáng chết”.
…
Thánh Vương Điện.
Tùy Vô Hạn đi đến trước cửa đại điện, y chậm rãi quỳ xuống với Toại Cổ Kim ở trong điện: “Thánh chủ, thuộc hạ thất bại rồi, thánh chủ cứ trách phạt”.
Tùy Cổ Kim nói: “Ngươi đã hoàn thành nhiệm vụ rồi”.
Tùy Vô Hàn hơi khó hiểu.
Tùy Cổ Kim nói: “Khoảng thời gian này đã đủ với hắn rồi”.
Nói rồi cô ta xòe tay ra, một cuốn sách cổ bay đến trước mặt Tùy Vô Hàn: “Sau khi về thì đọc đi”.
Tùy Vô Hàn nhận lấy cuốn sách, trên đó có ba chữ lớn: Quan Huyên Pháp.
Tùy Vô Hàn do dự một lúc, sau đó nói: “Thánh chủ, thuộc hạ muốn làm chuyện lớn”.
Tùy Cổ Kim lạnh nhạt nhìn y: “Sau này đây là chuyện lớn nhất”.
Tùy Vô Hàn không nói gì thêm, y cầm lấy “Quan Huyên Pháp”, sau đó cúi người thật thấp: “Tuân lệnh”.
Sau khi Tùy Vô Hàn ra ngoài, U xuất hiện bên cạnh Tùy Cô Kim: “Họ đã lên đường đến Giới Vực, chủ nhân Bút Đại Đạo cũng ở đó…”
Tùy Cổ Kim bình tĩnh nói: “Ta biết rồi”.
U nói: “Người của chúng ta đã chuẩn bị xong…”
Tùy Cổ Kim nhắm mắt lại: “Đợi thêm một chút”.
…
Trong điện Quốc Sư ở Phạn Thiên Quốc.
Một người đàn ông trung niên chậm rãi bước ra từ trong điện, người đàn ông vừa bước ra, người bên ngoài đều đồng loạt quỳ xuống: “Quốc sư”.
Người đàn ông trung niên đã thay đổi trạng thái bình thường, hôm nay ông ta không mặc bộ đồ thường ngày mà mặc một bộ đồ quốc sư trang trọng, nho nhã, toát ra khí chất điềm tĩnh, không giận mà uy.
Quốc sư ngẩng đầu lên nhìn tận cuối bầu trời, ngay sau đó ông ta thu ánh mắt lại, nhìn về phía cách đó không xa, một người đàn ông mặc long bào bước đến từ phía đó.
Người đến đi đến, bước đi mạnh mẽ, trên người toát ra khí thế bao phủ trời đất.
“Quốc chủ!”
Mọi người ở đó đều quỳ xuống.
Quốc chủ nước Phạn Thiên: Phạn Thiên!
Phạn Thiên đi đến trước mặt Quốc sư, mỉm cười nói: “Quốc sư của ta chuẩn bị xong chưa?”
Quốc sư gật đầu.
Phạn Thiên cười nói: “Vậy thì để chúng ta đấu với nhà họ Dương một trận”.
…
Chương 2925: Núi Giới Ngoại, điện Giới Ngoại
Giới Vực.
Khi Diệp Quân đi tới Giới Vực, hắn cảm thấy hơi ngạc nhiên, tuy Giới Vực này có một chữ Vực, nhưng thật ra nó cũng không lớn lắm, chỉ là một thế giới nhỏ độc lập bên ngoài Vũ Trụ Chủ.
Dù không lớn, nhưng nơi này thật sự khá đặc biệt, vừa tiến vào Giới Vực, hắn đã cảm nhận được một sức mạnh đặc biệt ẩn hiện trong đất trời, sức mạnh này rất kỳ lạ, lúc hư lúc thực, không ngừng thay đổi giữa hư và thực, không thể đoán ra được.
Không chỉ thế mà sự vững chắc của không gian nơi này thật sự vượt ngoài dự đoán của hắn, hắn thầm tính toán, với thực lực của mình bây giờ, nếu không sử dụng kiếm Thanh Huyên thì hoàn toàn không thể rung chuyển được không gian nơi này.
Người ngoại giới!
Trong lòng Diệp Quân mang theo chút tò mò, đặc biệt là về quan điểm với người này: Mọi thứ trên thế giới đều là hư, tất cả chúng ta cũng là ảo.
Thế giới này là thực hay là ảo?
Hắn cũng từng suy nghĩ về vấn đề này, đương nhiên hắn cũng không suy nghĩ nhiều, hắn ở thế giới giả tưởng cũng sống không được tốt, nếu ở thế giới thực thì chẳng phải cũng chịu đòn à?
Người đặc biệt kia nghĩ đến những chuyện này, làm những chuyện này đều là vì người ta đã vô địch trong vũ trụ này rồi.
Hắn bây giờ nghĩ tới vấn đề này dường như không hợp lý cho lắm.
“Diệp huynh!”
Lúc này, Huyền Nho đi tới.
Diệp Quân xoay người nhìn về phía Huyền Nho, thấy Huyền Nho đi theo, hắn ngạc nhiên cất lời: “Huyền huynh?”
Huyền Nho cười nói: “Diệp huynh, ta cũng muốn đến xem thử”.
Diệp Quân gật đầu, hắn nhìn về phía xa, cuối tầm mắt là dãy núi kéo dài bất tận, trên một ngọn núi lớn trong đó có một cung điện sừng sững.
Huyền Nho cũng nhìn về phía dãy núi kéo dài bất tận, khẽ nói: “Đây là núi Giới Ngoại và điện Giới Ngoại trong truyền thuyết”.
Diệp Quân nói: “Điện Thánh Vương, Phạn Thiên Quốc, còn có người sáng lập dòng họ Đạo Thiên đều là đệ tử của kỳ nhân kia sao?”
Huyền Nho gật đầu: “Phải, không chỉ họ mà trên đời còn có rất nhiều cao thủ tuyệt thế, đều là đệ tử của bọn họ”.
Diệp Quân cười nói: “Chúng ta đến đấy đi”.
Huyền Nho cất lời: “Chỉ có thể đi bộ”.
Diệp Quân khó hiểu: “Vì sao?”
Huyền Nho trầm giọng đáp: “Vì nơi này là thánh địa đứng đầu Vũ Trụ Chủ, dù Quốc chủ có đến đây cũng chỉ có thể đi bộ thôi”.
Diệp Quân cười nói: “Vậy thì đi bộ”.
Sau đó, hai người đi về phía núi Giới Ngoại ở xa xa.
Huyền Nho cất lời: “Diệp huynh, sức mạnh tín ngưỡng của huynh lại mạnh hơn rồi à?”
Diệp Quân gật đầu: “Phải, đều nhờ vào linh mạch tổ của huynh”.
Huyền Nho cười nói: “Diệp huynh, thực lực thật sự của huynh bây giờ đã là cấp bậc gì rồi?”
Diệp Quân lắc đầu: “Ta cũng không biết”.
Dù trước đây từng chiến đấu với Xích Tuyết kia, nhưng đối phương không cùng cấp bậc với hắn, vì thế bản thân hắn cũng không biết thực lực của mình bây giờ đạt đến cấp bậc nào.
Không lâu sau đó, hai người đã đi tới dưới chân núi Giới Ngoại, Diệp Quân ngẩng đầu nhìn về phía ngọn núi trước mặt, đây là một ngọn núi bình thường, không có sức mạnh pháp tắc hay cấm chế gì.
Có một con đường nhỏ nối từ chân núi lên thẳng đỉnh núi.
Hai người đi dọc con đường nhỏ lên đỉnh núi, khi đi trên sườn núi, xung quanh mây trắng lượn lờ như đi tới trời.
Chẳng mấy chốc, hai người đã đi tới đỉnh núi, Diệp Quân nhìn về phía xa, một đại điện cô độc sừng sững phía trước, cũng không lớn lắm.
Điện Giới Ngoại.
Diệp Quân đi về phía đại điện, lúc này, một loạt tiếng bước chân bỗng truyền đến từ sau lưng hai người.
Diệp Quân xoay người nhìn lại, một người đàn ông đang chậm rãi đi tới.
Đó là Đạo Tàng Thiên!
Đạo Tàng Thiên nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Cho ngươi sống đến tận bây giờ, ta thật sự quá nhân từ”.
Huyền Nho ở cạnh Diệp Quân cất lời: “Diệp huynh, người này là Thiếu chủ của dòng họ Đạo Thương, Đạo…”
Diệp Quân lắc đầu: “Ta không cần biết tên của một người chết”.
Huyền Nho: “…”
Nhưng Đạo Tàng Thiên lại không hề tức giận, y bật cười: “Đến đây, để ta xem thử rốt cuộc Thánh Cổ Kim là ai”.
Dứt lời, y tiến về phía trước một bước, ngay sau đó, một khí thế đáng sợ càn quét về phía Diệp Quân tựa như thuỷ triều, khi những thứ này di chuyển đến trước mặt Diệp Quân, nó bỗng chốc trở nên hư ảo, hai người họ không biến mất, mà tồn tại trong thời không theo một cách khác.
Cảnh giới Phá Hư!
Tất cả đạo pháp đan xen vào hư, không thể cảm nhận được, không thể tìm ra, coi thường thời không Tuế Nguyệt của vũ trụ này, sức mạnh xuyên thấu qua thần hồn.
Cao thủ cấp bậc này đã hoàn toàn vượt qua cảnh giới Văn Minh Tổ, có thể nói cao thủ cảnh giới Văn Minh Tổ hoàn toàn không có khả năng đánh trả.
Chỉ trong nháy mắt, cơ thể và thần hồn của Diệp Quân đã trở nên hư ảo.
Lúc này, trên người Diệp Quân bỗng tản ra một tia kiếm thế, khi kiếm thế xuất hiện, cơ thể hắn dần ngưng tụ, cùng lúc đó, một chuôi ý kiếm bỗng bay ra từ trong cơ thể hắn.
Ầm!
Một vùng kiếm quang bộc phát từ khu vực trước mặt Diệp Quân, Đạo Tàng Thiên bị đánh bay, ngay lúc này, lại có một tia kiếm quang nữa bay ra từ trong cơ thể Diệp Quân.
Con ngươi Huyền Nho kia chợt co lại, vì gã phát hiện tốc độ kiếm của Diệp Quân thật sự rất nhanh, ngay cả gã cũng không thể cảm nhận được.
Đạo Tàng Thiên ở phía xa bỗng chỉ ngón tay tới, ngay sau đó, thời không chỗ đầu ngón tay chợt ngưng tụ thành một tảng băng màu đen.
Ầm!
Kiếm của Diệp Quân bị ép phải dừng lại!
Bình luận facebook