-
Chương 3086-3090
Chương 3086: Ta muốn nhận thêm một học trò nữa
Diệp Quân bỗng mở lòng bàn tay, hai tia kiếm quang bay ra, một nam một nữ bị treo ở phía xa bị kiếm quang kéo đến trước mặt hắn.
Diệp Quân đi tới trước mặt hai người, khi thấy khuôn mặt của họ, hắn nhất thời sa sầm mặt, quả nhiên đúng như suy đoán của hắn, hai người trước mắt là Nguyên Chấn và Tần Liên, cũng là con trai và con dâu của Nguyên Phan.
Sao bọn họ lại ở đây?
Diệp Quân rất nghi ngờ.
Lúc này, Cổ Bàn chợt nói: “Bọn họ còn sống”.
Diệp Quân quay đầu nhìn về phía Cổ Bàn, gã trầm giọng nói: “Bọn họ chỉ bị nhốt thần hồn thôi, nhưng nó vẫn còn ở trong cơ thể…”
Diệp Quân quay đầu nhìn hai người, quả nhiên hắn cảm nhận được hơi thở linh hồn ở sâu trong cơ thể bọn họ.
Cổ Bàn lại nói: “Hai người này cũng là người tu luyện”.
Diệp Quân gật đầu: “Nhìn ra rồi, Cổ huynh, huynh có cách nào phá bỏ phong ấn trong cơ thể bọn họ không?”
Cổ Bàn đáp: “Để ta thử xem sao”.
Dứt lời, gã đi tới trước mặt hai người, sau đó mở lòng bàn tay, ngôi sao hội tụ, chẳng mấy chốc, vô số tinh quang bay vào trong cơ thể hai người, không biết bao lâu trôi qua, trong cơ thể hai người chợt có một làn khí đen bay ra.
“Khụ khụ!”
Hai người ho dữ dội.
Người đàn ông mở mắt ra trước, khi thấy Diệp Quân và Cổ Bàn, ông ta nhất thời sửng sốt, sau đó quay đầu nhìn cô gái bên cạnh: “Liên Nhi…”
Lúc này cô gái cũng chậm rãi mở mắt ra, đôi mắt bà ta hơi mờ mịt, rõ ràng vẫn chưa nhận ra là mình còn sống.
Nghe thấy tiếng gọi của người đàn ông, ánh mắt bà ta mới minh mẫn hơn một chút.
Thấy thế, Nguyên Chấn thở phào nhẹ nhõm.
Diệp Quân chợt lên tiếng: “Sao hai người lại ở đây?”
Nghe thấy câu hỏi của Diệp Quân, Nguyên Chấn quay đầu nhìn hắn, ông ta vội vàng đỡ Tần Liên dậy, sau đó cung kính cúi người: “Đa tạ ơn cứu mạng của công tử”.
Sau đó, ông ta im lặng một lát rồi nói tiếp: “Vợ chồng chúng ta đi đến đây là vì bị lạc đường…”
Thấy hai người nói dối, Diệp Quân nhất thời nhíu mày, hắn nhìn chằm chằm bọn họ: “Hai người đến từ điểm giao Hư Chân!”
Sắc mặt hai người đồng thời thay đổi.
Thấy thế, Diệp Quân cũng hơi ngạc nhiên, hắn vốn chỉ muốn dò xét, nhưng không ngờ hai người này thật sự đến từ điểm giao Hư Chân.
Khi thấy vẻ mặt của Diệp Quân, Nguyên Chấn lập tức hiểu ra thiếu niên trước mặt đang thăm dò bọn họ, ông ta lập tức thấy hối hận, mắc bẫy của tiểu tử này rồi.
Diệp Quân nhìn chằm chằm hai người: “Nếu các người đến từ điểm giao Hư Chân thì sao lại yếu vậy?”
Hai người cười khổ.
Diệp Quân nói: “Sở dĩ ta cứu hai người là vì thôn trưởng của thôn Nguyên và Nguyệt Nhi cô nương”.
“Nguyệt Nhi!”
Tần Liên vội hỏi: “Công tử, con bé vẫn khoẻ chứ?”
Diệp Quân gật đầu: “Vẫn khoẻ”.
Nguyên Chấn khẽ thở dài: “Không giấu gì ngươi, vợ chồng chúng ta đúng là đến từ điểm giao Hư Chân, ta đến từ Thánh Vực, vợ của ta đến từ Huyết Vực… Hai chúng ta là hai thế lực đối đầu nhau, nhưng ta và vợ yêu nhau thật lòng, vì ở cạnh nhau, năm đó chúng ta nghe theo lời kêu gọi chư thần đến nơi này tiêu diệt nước Cổ Thần… Sau khi đến đây, chúng ta lựa chọn ở ẩn, nhưng không ngờ thực lực của Đế chủ nước Cổ Thần quá mạnh, không chỉ đánh bại chư thần còn phong ấn nơi này, chúng ta vốn rất yếu, còn bị ông ta phong ấn, cho nên tu vi lập tức mất sạch…”
Diệp Quân hỏi: “Vì sao hai người lại đi ra bên ngoài?”
Nguyên Chấn đáp: “Ta muốn tìm trưởng bối của thánh địa… Lúc trước bọn họ chết ở đây… Nhưng vì lạc đường, trời xui đất khiến đi tới rừng Khấp Hồn, sau đó bị vị ‘Thần’ trong kia phong ấn linh hồn…”
Diệp Quân nói: “Hai người muốn trở về à?”
Nguyên Chấn do dự một lát rồi nói: “Đúng là muốn trở về xem sao…”
Diệp Quân nói: “Thực lực của các ông bây giờ quá yếu, ở nơi này rất nguy hiểm, quay lại thôn Nguyên đi!”
Nguyên Chấn gật đầu: “Công tử, đa tạ ơn cứu mạng của ngươi, vợ chồng chúng ta không có gì báo đáp…”
Dứt lời, ông ta mở lòng bàn tay, một miếng ngọc bội xuất hiện.
Ông ta đưa ngọc bội cho Diệp Quân: “Công tử, sau này nếu có cơ hội đi tới điểm giao Hư Chân, ngươi đưa thứ này cho Thánh chủ của thánh địa, có lẽ nó sẽ giúp ích được cho ngươi”.
Diệp Quân vốn muốn từ chối, nhưng Nguyên Chấn lại khẩn cầu: “Xin công tử đừng từ chối, nhờ ngươi đấy”.
Diệp Quân ngẫm nghĩ một lát rồi gật đầu: “Được”.
Sau đó, hắn nhận lấy ngọc bội.
Nguyên Chấn lại nói: “Nếu vị Thánh chủ kia hỏi về ta, xin công tử nói là ta đã hi sinh ở đây rồi…”
Dứt lời, ông ta đỡ Tần Liên bên cạnh cúi thấp người với Diệp Quân, sau đó xoay người đi về phía xa.
Hai người đi chưa bao lâu thì gặp phải một người đàn ông mặc áo đạo sĩ.
Người này là chủ nhân bút Đại Đạo.
Hai người đều khá đề phòng.
Chủ nhân bút Đại Đạo mỉm cười: “Đừng căng thẳng, ta không có ác ý, chỉ muốn thương lượng một chuyện với các người thôi”.
Nguyên Chấn trầm giọng hỏi: “Các hạ muốn thương lượng chuyện gì?”
Chủ nhân bút Đại Đạo đáp: “Là thế này, cả đời ta lười biếng đã quen, chỉ từng thu nhận một học trò… Bây giờ ta muốn nhận thêm một học trò nữa…”
Hai người đều tỏ vẻ nghi ngờ, Nguyên Chấn hỏi: “Ông vừa ý ta sao?”
Chủ nhân bút Đại Đạo vội xua tay: “Không không không… Ta thích con gái của hai người, chính là Nguyệt Nhi cô nương kia”.
Sắc mặt hai người nhất thời thay đổi.
Chương 3087: Khí Đế Vương!
Sắc mặt Nguyên Chấn và Tần Liên rất khó coi, ngoài ra còn có vẻ khó tin.
Chủ nhân bút Đại Đạo mỉm cười nói: “Thuật ẩn thân của các người đúng là rất lợi hại, nhưng đó cũng chỉ là trò vặt với ta mà thôi”.
Nguyên Chấn trầm giọng nói: “Các hạ… Chúng ta có thể suy nghĩ thêm không?”
Chủ nhân bút Đại Đạo gật đầu: “Đương nhiên là được rồi”.
Sau đó, ông ta bật cười: “Yên tâm, ta không phải kiểu người thích ép buộc người khác, nếu các người thật sự không muốn cũng chẳng sao, nhưng ta có thể cho các người biết, có sự giúp đỡ của ta, các người sẽ không thể tưởng tượng ra thành tựu của cô bé đâu”.
Hai người im lặng.
…
Sau khi Nguyên Chấn và Tần Liên biến mất, Diệp Quân nhìn miếng ngọc bội trong tay.
Điểm giao Hư Chân!
Sau một lúc im lặng, Diệp Quân thôi suy nghĩ, hắn quay đầu nhìn về phía khu rừng, khu rừng vô cùng tĩnh lặng, không có tiếng động gì.
Diệp Quân hơi lo lắng.
Nhưng đúng lúc này, một tiếng hét giận dữ vang lên từ trong rừng.
Ầm!
Khắp khu rừng u ám trở nên rung động dữ dội, sau đó khu rừng bỗng bốc cháy, ngọn lửa hừng hực bốc lên cao, lao thẳng lên bầu trời, vô cùng chói mắt.
Lúc này, mấy trăm Cổ Thần Vệ chậm rãi bước ra từ bên trong, trên người bọn họ ngoài kim quang ra còn có cả ánh lửa.
Diệp Quân đi đến trước mặt bọn họ, một Cổ Thần Vệ bỗng lấy một chiếc nhẫn không gian ra đưa cho Diệp Quân.
Thấy cảnh này, Diệp Quân sửng sốt.
Trong nhẫn không gian có khoảng mấy trăm nghìn Chân Linh Tinh, không chỉ thế còn có mười mấy món tiên khí!
Những người này cướp sạch đồ của vị “Thần” kia rồi?
Cổ Bàn chợt lên tiếng: “Xem ra sau khi bị phong ấn, thực lực của mấy ‘Thần’ này đã giảm đi nhiều”.
Diệp Quân đáp: “Đương nhiên rồi!”
Sau đó, hắn cầm lấy nhẫn không gian trước mặt, bật cười, hắn không ngờ những Cổ Thần Vệ này lại được việc như thế.
Nếu dẫn mấy người này đi một vòng ở đây thì sẽ thu hoạch được bao nhiêu bảo bối đây nhỉ?
Dù rất hấp dẫn nhưng hắn vẫn không làm như thế.
Chính sự quan trọng hơn!
Đi tới Cổ Thần Đô trước đã!
Diệp Quân nhìn về phía Cổ Thần Vệ dẫn đầu kia: “Đi tới Cổ Thần Đô”.
Cổ Thần Vệ kia cung kính hành lễ, sau đó vung tay, mấy Cổ Thần Vệ sau lưng lập tức đứng sang hai hàng, tạo thành một con đường.
Diệp Quân nhìn thoáng qua mấy Cổ Thần Vệ, hắn và Cổ Bàn cùng nhau đi tới khu rừng đang bốc cháy kia, lúc đi ngang qua khu rừng, hắn nhìn thấy một ngôi mộ cổ, bên trong có hơi thở mạnh mẽ ẩn hiện.
Thần!
Hắn có thể cảm nhận được đối phương cũng đang nhìn hắn.
Diệp Quân thu hồi tầm mắt, dẫn một nhóm Cổ Thần Vệ biến mất ở chỗ xa.
Dưới sự hộ tống của nhóm Cổ Thần Vệ, con đường đi tới phương Bắc của Diệp Quân và Cổ Bàn vô cùng thuận buồm xuôi gió, không có chút trở ngại nào.
Thực lực của nhóm Cổ Thần Vệ ở đây đương nhiên không phải mạnh nhất, nhưng lại có thể đánh bại kẻ được gọi là “Thần”, lúc này những người đó đều đang bị phong ấn, nên bọn họ bây giờ có thể nói là những tồn tại không thể động vào.
Khoảng ba ngày sau, sau khi Diệp Quân và Cổ Bàn đi qua một con sông, cuối cùng bọn họ cũng nhìn thấy một toà thành nguy nga.
Cổ Thần Đô!
Nhìn từ vị trí của bọn họ, Cổ Thần Đô kia toạ lạc trên một cao nguyên, toà thành không được trọn vẹn cho lắm, tường thành ở một vài chỗ bị sụp, nhưng trông vẫn rất nguy nga.
Trên những tường thành bị sụp đó còn có một vài pho tượng khổng lồ cao đến mấy trăm trượng, những pho tượng kia cũng đều không được lành lặn.
Khắp nơi xung quanh toà thành đều có những dấu vết đổ nát, nơi đó còn có một vực sâu to lớn không thấy đáy, giống như một cái động đen, sâu không lường được.
Cổ Bàn nhìn về phía xa, khẽ nói: “Trận chiến năm đó dữ dội thật đấy”.
Diệp Quân gật đầu.
Dưới sự dẫn dắt của nhóm Cổ Thần Vệ, mọi người chậm rãi tiếp cận Cổ Thần Đô, mà ngay sau đó, Diệp Quân và Cổ Bàn lập tức cảm nhận được một luồng “khí” đáng sợ.
Khí Đế Vương!
Diệp Quân và Cổ Bàn nhìn nhau, ánh mắt hai người đều rất nặng nề.
Khí Đế Vương này thật sự hơi đáng sợ, bên trong chứa đựng uy nghiêm vô thượng, khiến người khác không nhịn được muốn quỳ xuống đất.
Nhưng khi khí Đế Vương đến gần bọn họ, nhưng nó không nhằm vào bọn họ mà chủ động tách ra, nhường đường cho bọn họ.
Đây rõ ràng là công lao của những Cổ Thần Vệ kia!
Chẳng mấy chốc, đoàn người đi tới trước cổng chính của Cổ Thần Đô, cổng chính đã bị phá hư, cửa rơi khắp dưới đường, mà bên trên đó vẫn thấy thấp thoáng một vài phù văn cổ xưa.
Lúc này, những Cổ Thần Vệ kia bỗng dừng lại, bọn họ đi tới trước cổng lớn, sau đó cung kính nhặt cửa lên, đặt nó sang một bên rồi quay lại bên cạnh Diệp Quân và Cổ Bàn, tiếp tục hộ tống hai người đi vào.
Sau khi đi vào thành, nơi này vô cùng yên tĩnh, khắp nơi đều đống đổ nát, bị tàn phá nặng nề, chỉ có một vài kiến trúc cao tầng còn cho thấy sự huy hoàng trước đây của toà thành này.
Nước Cổ Thần!
Hai người đều hơi bùi ngùi!
Có thể tưởng tượng nước Cổ Thần trước đây huy hoàng thế nào, mà bây giờ chỉ còn lại một đống hoang tàn như thế.
Trên đường phố rộng rãi vô cùng vắng lặng.
Càng đi sâu vào thì khí Đế Vương kia càng dày đặc, cũng may có những Cổ Thần Vệ này hộ tống, nếu không bọn họ hoàn toàn không thể xuyên qua khí Đế Vương này để đi vào trong thành.
Không biết đã đi bao lâu, mấy Cổ Thần Vệ kia bỗng dừng lại, trước mặt bọn họ là một bậc thang rộng lớn, bậc thang dài tận nghìn trượng kéo dài lên trên, cao tận mấy trăm trượng, cuối cầu thang là một đại điện nguy nga lộng lẫy.
Mấy Cổ Thần Vệ kia đột nhiên quỳ xuống, còn Cổ Thần Vệ dẫn đầu thì cúi thấp người với Diệp Quân, sau đó đưa tay ra hiệu.
Diệp Quân gật đầu, sau đó đi lên bậc thang, sau khi đi được hai bước, hắn bỗng dừng lại rồi quay đầu nhìn Cổ Bàn cách đó không xa, vì Cổ Bàn không hề di chuyển.
Cổ Bàn cười nói: “Người họ mời là huynh…”
Diệp Quân lắc đầu cười khẽ: “Không cần lắm chuyện thế đâu, cùng nhau đi vào đi!”
Chương 3088: Huynh đệ chúng ta!
Cổ Bàn nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Huynh chắc chứ?”
Diệp Quân cười nói: “Cổ huynh, huynh không thấy tò mò về Đế chủ của nước Cổ Thần sao?”
Cổ Bàn cười đáp: “Đương nhiên ta cũng muốn gặp nhân vật như thế, nhưng đây là cơ duyên của huynh…”
Diệp Quân lại nói: “Không cần phải suy nghĩ nhiều vậy đâu, đi thôi”.
Thấy Diệp Quân không giống đang nói đùa, Cổ Bàn cũng không từ chối nữa, gã gật đầu rồi đi theo.
Hai người đi về phía cung điện trên bậc thang.
Cổ Bàn bỗng tò mò hỏi: “Diệp huynh, nếu huynh thắng được chủ nhân bút Đại Đạo thì sẽ thế nào?”
Diệp Quân cười nói: “Xây dựng trật tự, huynh sẽ giúp ta xây dựng trật tự”.
Cổ Bàn hỏi: “Nếu thua thì sao?”
Diệp Quân khẽ nói: “Vậy thì chỉ có thể ngậm ngùi làm vua dựa dẫm vô địch thôi”.
Cổ Bàn quay đầu nhìn về phía Diệp Quân: “Vua dựa dẫm vô địch?”
Diệp Quân gật đầu: “Ta không đùa, nếu ta thật sự đi đến bước đó, một mình có thể càn quét toàn bộ điểm giao Hư Chân… không đúng không đúng, ta hơi khiêm tốn, phải là càn quét tất cả mọi thứ”.
Cổ Bàn: “…”
Diệp Quân cười nói: “Thật ra cảm giác đó chỉ nghĩ thôi đã thấy sướng rồi”.
Cổ Bàn nói: “Nói một cách nghiêm túc thì gọi người cũng là một loại năng lực”.
Diệp Quân quay đầu nhìn về phía Cổ Bàn, Cổ Bàn lại nói: “Đương nhiên chắc chắn cao thủ chân chính đều dựa vào bản thân mình, lúc nào cũng vậy, dựa vào người khác không bằng dựa vào mình… Lựa chọn của huynh là đúng, bản thân mình có, không cần cầu xin người khác, mới có thể sống ngay thẳng, sống có tự tôn nhất!”
Diệp Quân cười nói: “Anh hùng quan điểm giống nhau”.
Khi hai người sắp đi đến đại điện, một ông lão mặc áo bào trắng bỗng dưng xuất hiện ngay trước mặt.
Hai người nhóm Diệp Quân phát hiện bọn họ không phải bản thể mà chỉ là một hư ảnh.
Ông lão nhìn lên người Diệp Quân, ông ta quan sát hắn một lúc lâu rồi mới nói: “Mời công tử đi theo ta”.
Dứt lời, ông ta xoay người đi về phía đại điện, lúc đi tới trước cửa, cửa điện chậm rãi mở ra.
Diệp Quân và Cổ Bàn cùng nhau đi vào, đại điện vô cùng rộng lớn, trong đại điện có tận mấy chục nghìn cây trụ đá, mỗi trụ đá đều to tận mười mấy trượng, bên trên điêu khắc phù văn cổ xưa.
Đại điện không chỉ rất rộng mà còn rất dài, ông lão áo trắng dẫn Diệp Quân và Cổ Bàn đi sâu vào trong, ở cuối tầm mắt là một ngai vàng, trước ngai vàng có một cái quan tài băng.
Thấy quan tài băng, Diệp Quân lập tức cảm thấy tò mò.
Còn Cổ Bàn thì lại tò mò quan sát xung quanh bằng ánh mắt hiếu kỳ.
Ông lão dẫn Diệp Quân và Cổ Bàn đi tới trước quan tài băng, ông ta hành lễ với quan tài, sau đó xoay người nhìn Diệp Quân, Diệp Quân cũng nhìn ông ta: “Tiền bối, Đế chủ kia ở bên trong à?”
Ông lão lắc đầu: “Không phải”.
Diệp Quân hơi nghi ngờ.
Ông lão nói: “Mời công tử tiến lên”.
Diệp Quân đi đến trước quan tài bằng, nắp quan tài chậm rãi mở ra, có một cô gái nằm bên trong, cô gái mặc váy trắng như tuyết, khuôn mặt tựa ngọc, xinh đẹp đến mức khiến người ta thấy ngạt thở.
Diệp Quân quay đầu nhìn ông lão với vẻ hoài nghi.
Ông lão nhìn Diệp Quân: “Đế chủ đã biết công tử đến, cũng biết mục đích của công tử, ngài ấy có thể đồng ý với công tử”.
Diệp Quân nhìn chằm chằm ông ta: “Vì sao?”
Ông lão nói: “Các người ưu tú, còn rất đặc biệt, công tử bên cạnh cầu tuy chỉ là một ý thức, nhưng lại có đại đạo độc nhất vô nhị trên thế gian, thiên phú như thế không thua kém Đế chủ năm đó một chút nào…”
Dứt lời, ông ta xoay người nhìn về phía Cổ Bàn: “Đế chủ nói chiêu “Thương Tinh Liệt Củ” đó của ngươi rất được, thật sự là chiến kỹ đứng dầu dưới Thần”.
Cổ Bàn bình tĩnh nói: “Ta còn có chiêu khác mạnh hơn”.
Ông lão gật đầu, sau đó lại nhìn về phía Diệp Quân: “Còn về một người đàn ông mặc áo đạo sĩ khác… Đương nhiên người đó cũng không đơn giản chút nào, ông ta đạo ngoại đạo, pháp ngoại pháp, rất lợi hại, Đế chủ nói đạo pháp đó đã vượt qua nhận thức của thế giới này và điểm giao Hư Chân… Còn ngươi…”
Nói đến đây, ông ta thoáng dừng lại, sau đó mới tiếp tục: “Ngươi rất ưu tú, cũng rất yêu nghiệt, nhưng lựa chọn ban đầu của Đế chủ không phải ngươi”.
Diệp Quân nói: “Lựa chọn lúc đầu của ngài ấy là chủ nhân bút Đại Đạo sao?”
Ông lão gật đầu: “Nhưng cuối cùng Đế chủ lại từ bỏ”.
Diệp Quân thắc mắc: “Vì sao?”
Ông lão đáp: “Vì ngươi tu luyện Đạo Trật Tự”.
Diệp Quân hơi nghi ngờ.
Ông lão cười khẽ: “Vẫn còn nhớ chuyện ngươi làm ở thôn Nguyên chứ?”
Diệp Quân thấy khó hiểu: “Chuyện gì cơ?”
Ông lão nói: “Đào giếng”.
Diệp Quân sửng sốt.
Ông lão nhìn hắn chằm chằm: “Một người biết trân trọng mạng sống của người bình thường chắc chắn sẽ không dâng hiến chúng sinh, cũng sẽ không dâng hiến…”
Nói đến đây, ông ta bỗng dừng lại.
Diệp Quân nghe mà chẳng hiểu gì.
Ông lão quay đầu nhìn về phía quan tài: “Công tử, thân phận của cô nương này khá đặc biệt, năm đó đại chiến diễn ra, Đế chủ đích thân phong ấn cô ta, tạm dừng lại tuổi thọ của cô ta… Đế chủ sẽ tặng toàn bộ Đế khí và báu vật của nước Cổ Thần cho cậu, thậm chí cả thần khí tối cao kia… Ngài ấy chỉ có một điều kiện là cậu phải bảo vệ cô ta, để cô ta không phải chịu bất cứ tổn thương nào!”
Diệp Quân trầm giọng nói: “Tiền bối… Chuyện này ta không dám hứa bừa, vì ta không biết cô nương này… có nhân quả đáng sợ nào không”.
Ông lão nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Có! Nhân quả còn lớn hơn cả trời!”
Diệp Quân im lặng.
Ông lão lại nói: “Nước Cổ Thần chúng ta có mười sáu Đế khí, chín mươi nghìn Tiên khí, ngoài ra còn có hàng trăm triệu Chân Linh Tinh…”
Diệp Quân chợt nói: “Nhân quả này, huynh đệ chúng ta… sẽ nhận”.
“Hả?”
Cổ Bàn ngây người: “Huynh đệ? Huynh nói ta sao?”
Diệp Quân gật đầu: “Phải”.
Cổ Bàn: “…”
Chương 3089: Điều động
Nghe được lời nói của Diệp Quân, Cổ Bàn vội vàng nói: "Đừng, đừng, ngươi tự lấy đi."
Mặc dù gã cứng rắn, nhưng cũng không ngốc.
Có một số việc có thể làm, nhưng có một số việc tuyệt đối không thể làm được, mà nhân quả trên người cô gái trước mắt này rõ ràng không phải là nhân quả bình thường, nhân quả gì là đáng sợ nhất?
Nhân quả không biết mới là đáng sợ nhất!
Diệp Quân đột nhiên nói: "Sẽ chia cho ngươi một nửa đồ vật!"
Hắn biết, đây nhất định không phải là chuyện hắn có thể giải quyết một mình được.
Nhất định phải tìm người cùng nhau gánh vác!
Phân chia một nửa!
Cổ Bàn im lặng một lúc, rồi mới nói: "Không thành vấn đề!"
Trước mặt có nhiều đế khí như vậy... Không biết nhân quả hình như cũng không đáng sợ như vậy!
Ông lão áo trắng liếc mắt nhìn hai người một cái: "Các ngươi chắc chắn chứ?"
Diệp Quân gật đầu: "Chắc chắn."
Đã đến chỗ này rồi thì hắn cũng không có đường lui nữa.
Ông lão áo trắng gật đầu, sau đó mở lòng bàn tay ra, trong tay ông ta xuất hiện một chiếc nhẫn băng, quan tài băng kia đột nhiên hóa thành một tia sáng bằng băng chìm vào trong chiếc nhẫn băng, ông ta đưa chiếc nhẫn băng cho Diệp Quân.
Diệp Quân nhận lấy chiếc nhẫn băng, mà lúc này, ông lão áo trắng đột nhiên nói: "Công tử, nước Cổ Thần của chúng ta được công tử đồng ý, nhất định sẽ dùng hết sức để giúp đỡ cho công tử, và xin hãy bảo vệ cho vị cô nương này thật tốt."
Nhìn thấy vẻ nghiêm nghị trên khuôn mặt của ông lão áo trắng, Diệp Quân hơi do dự một chút, sau đó nói: "Tiền bối, ta phải bảo vệ cô ấy cả đời à?"
Ông lão áo trắng lắc đầu: "Nếu cô ấy tự nguyện rời đi thì công tử không cần phải bảo vệ nữa, nhưng nếu cô ấy đi theo bên cạnh công tử, vậy thì xin công tử vẫn tiếp tục bảo vệ đi."
Diệp Quân nói: "Có thể tiết lộ nguồn gốc của cô ấy một chút không?"
Ông lão áo trắng lại lắc đầu: "Ta cũng không biết."
Diệp Quân bỗng nhiên hơi nhức đầu.
Ông lão áo trắng nhìn Diệp Quân, chờ đợi câu trả lời của Diệp Quân.
Diệp Quân cũng không rối rắm nữa, nhận lấy nhẫn không gian: "Nếu ta còn sống thì cô ấy cũng còn sống."
Ông lão áo trắng gật đầu, mỉm cười và nói: "Nước Cổ Thần của ta tin tưởng công tử."
Nói xong, ông ta mở rộng lòng bàn tay ra, một đạo kim quang rơi xuống mặt đất.
Ông lão áo trắng nhìn về phía Diệp Quân: "Công tử, xin mời bước vào kim quang."
Diệp Quân hỏi: "Đây là?"
Ông lão áo trắng nói: "Nước Cổ Thần của ta có ba thánh địa lớn, kho vũ khí của Cổ Thần, kho báu của Cổ Thần, và di tích của Cổ Thần... Bên trong kho vũ khí của Cổ Thần này chứa đựng tất cả những sách cổ về thần thông và sách cổ về võ thuật của nước Cổ Thần của ta từ xưa đến nay, cho dù những sách cổ về võ thuật và sách cổ về thần thông này được đặt ở giao giới của Hư Chân thì cũng là cao cấp nhất; còn về kho báu của Cổ Thần, tất cả đế khí, tiên khí và tinh thể chân linh đều ở bên trong... Mà di tích của Cổ Thần này là nơi tu luyện của nước Cổ Thần của ta, chỉ có những con cháu thuộc dòng chính của hoàng thất của nước Cổ Thần của ta mới có thể đi vào trong đó để tu luyện..."
Nói xong, ông ta nhìn về phía đạo kim quang trước mặt Diệp Quân: "Đây là một trận pháp dịch chuyển, công tử bước vào trong đó là có thể tiến vào kho vũ khí của Cổ Thần."
Diệp Quân gật đầu, hắn đi vào, dường như nghĩ đến điều gì đó, hắn quay đầu lại nhìn về phía Cổ Bàn đang đứng ở bên cạnh: "Còn ngây ra đó làm gì vậy? Vào đi!"
Cổ Bàn nhận ra một cách muộn màng: "Ồ..."
Gã bước vào.
Kim quang lóe lên, chẳng mấy chốc, ba người đã xuất hiện bên trong một mảnh ngân hà rực rỡ.
Bên trong mảnh ngân hà này có hàng triệu tia sáng của đạo nổi lơ lửng ở xung quanh, mỗi một tia sáng đều ẩn chứa một loại thần thông và võ thuật.
Ông già áo trắng ở bên cạnh hai người dùng giọng nói nhẹ nhàng nói: “Tất cả thần thông và võ thuật của nước Cổ Thần của ta đều ở chỗ này, từ giờ phút này trở đi, chúng nó chính là của hai vị."
Mà Cổ Bàn ở bên cạnh tiện tay cầm một quyển lên xem, sau khi nhìn hai lần, gã lắc đầu, sau đó đặt sang một bên.
Rõ ràng là không coi trọng!
Ông lão áo trắng mỉm cười và nói: "Các hạ không ưng à?"
Cố Bàn gật đầu: "Đúng là không ưng lắm."
Ông lão áo trắng đột nhiên chỉ vào một chỗ phía xa: "Các hạ có thể đi đến đó."
Cổ Bàn ngẩng đầu nhìn sang, cuối tầm mắt có một tòa lầu nhỏ.
Ông lão áo trắng nói: "Năm đó nó được đế chủ xây dựng, ngoài những thứ do đế chủ sáng chế thì còn có những thứ do chính ngài ấy sưu tầm, các hạ có thể đi nhìn một cái."
Cổ Bàn gật đầu, cơ thể run lên, khi xuất hiện lại thì đã ở bên trong tòa lầu rồi.
Gã tùy tiện cầm một quyển lên, vừa mở ra xem thì trong mắt lập tức hiện lên một tia cực kỳ ngạc nhiên.
Cổ Bàn đột nhiên nói: "Diệp huynh, nơi này có một quyển kiếm kỹ, ngươi có muốn lấy không?"
Diệp Quân còn chưa kịp nói chuyện thì Cổ Bàn đã đưa bản kiếm kỹ đến trước mặt hắn.
Diệp Quân mở ra xem thì nhìn thấy: Đạo Pháp Kiếm!
Diệp Quân trở nên hứng thú, hắn cẩn thận đọc một chút, dần dần, vẻ mặt hắn càng trở nên nghiêm túc.
Đạo Pháp Kiếm, dùng Đạo Pháp của chính mình để ngưng tụ thành Tâm Kiếm, một khi Tâm Kiếm hoàn thành thì tất cả các đạo đều sinh ra, tự đạt được tất cả các pháp, mỗi một điểm nhỏ trên thế gian đều là kiếm.
Đây cũng không phải là một loại kiếm kỹ đơn giản, mà là một loại Đại Đạo, học kiếm kỹ này thì phải có hiểu biết sâu sắc về Đạo và Pháp, sau đó cô đọng Đại Đạo của mình vào trong Tâm Kiếm, Tâm Kiếm chuyên dùng để giết tâm, chuyên pháp vỡ Pháp, chuyên phá vỡ Đạo...
Sau khi tu luyện đến mức cuối cùng, chỉ bằng một suy nghĩ trong lòng, tất cả các Pháp và các Đạo đều sẽ bị tiêu diệt hết!
Dùng Đại Đạo ngưng tụ thành kiếm!
Diệp Quân im lặng.
Đại Đạo của hắn là kiếm đạo Vô Địch và kiếm đạo Trật Tự, hắn cũng có thể đủ khả năng để ngưng tụ Đại Đạo của mình thành kiếm được, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến việc hợp nhất kiếm vào trong tim, dùng trái tim để điều động nó.
Chương 3090: Tin xấu
Chỉ cần liếc mắt một cái, hắn đã có thể nhận ra được cốt lõi của kiếm kỹ này, thứ nhất là 'Đạo', thứ hai là 'Tâm', thứ ba mới là kiếm.
Tâm có thể chứa đựng được tất cả!
Đại Đạo!
Kiếm Đạo!
Đều có thể được chứa đựng trong Tâm… Đây chính là ý nghĩa thực sự của câu nói mà người đời thường nói kia ‘Trong lòng có kiếm, mọi thứ đều có thể là kiếm.’
Diệp Quân nở nụ cười.
Mặc dù sức mạnh của kiếm kỹ này rất mạnh, nhưng cũng không mạnh bằng Nhất Kiếm Quyết Sinh Tử và thuật Trảm Thiên Bạt Kiếm của hắn, nhưng kiếm kỹ này lại cung cấp cho hắn một cách suy nghĩ khác, một cách suy nghĩ hoàn toàn mới về kiếm đạo, khiến cho hắn nhận ra rằng kiếm đạo có nhiều tính chất hơn.
Cho dù là Nhất Kiếm Quyết Sinh Tử hay là thuật Trảm Thiên Bạt Kiếm, đối với hắn thì bây giờ hai kiếm kỹ này đã đạt đến bình cảnh rồi, nếu gặp phải kẻ địch có cùng cấp bậc thì đương nhiên không có vấn đề gì, hắn hoàn toàn có thể đè bẹp được. Nhưng vấn đề là, bây giờ hắn không gặp được người nào có cùng cấp bậc với hắn, cho nên, đối với hắn thì bây giờ hai kiếm kỹ này đã không còn đủ dùng nữa rồi.
Phải thay đổi!
Diệp Quân bỗng nhiên khẽ thở dài, hắn chợt nhận ra rằng không có kẻ thù nào của Diệp Quân hắn đây là bình thường cả, đương nhiên, hắn cũng có thể hiểu được điều đó, bởi vì kẻ thù bình thường chắc chắn không thể trở thành đối thủ của Diệp Quân hắn được, cho nên, cha già mới có thể khiến cho hắn phải chiến đấu với những kẻ thù không bình thường này.
Hắn thực sự là hơi đau trứng!
Quá yếu thì không có hứng thú!
Quá mạnh thì lại thật sự không thể đánh lại...
Mình thực sự quá khó khăn.
Diệp Quân thu hồi suy nghĩ, hắn nhìn về phía Cổ Bàn bên trong tòa lầu kia: "Ta muốn đi xem kho báu, ngươi có đi không?"
Cổ Bàn liên tục xua tay: "Không đi, không đi."
Lúc này, gã đã xem đến mức say mê.
Còn là một kẻ cuồng võ thuật!
Diệp Quân nở nụ cười: "Cổ huynh, ngươi không sợ ta sẽ độc chiếm báu vật của nước Cổ Thần à?"
Cổ Bàn còn không quay đầu lại: "Đều là vật bên ngoài, có cũng được, không có cũng được."
Diệp Quân hơi ngạc nhiên, hắn nhìn thoáng qua Cố Bàn, sau đó quay đầu nhìn về phía ông lão áo trắng ở bên cạnh, ông lão áo trắng mỉm cười và nói: "Ta dẫn ngươi đi."
Diệp Quân gật đầu: “Được.”
Chẳng mấy chốc, hai người đã biến mất khỏi đây.
Khi hai người xuất hiện lại lần nữa thì đã ở trong một tòa đại điện cực kỳ rộng lớn, trong tòa đại điện này bày đủ loại thần vật, cấp thấp nhất cũng là tiên khí!
Ánh mắt của Diệp Quân sáng lên!
Đương nhiên là hắn cũng không để ý đến những thần vật này lắm, dù sao thì hắn cũng có Tháp gia và kiếm Thanh Huyên, hai thần vật này không phải là thứ mà đế khí có thể so sánh được.
Nhưng thế lực đằng sau hắn cần những thứ này!
Có những thứ này của nước Cổ Thần thì Toại Cổ Kim kia có thể tạo ra được một siêu thế lực cực kỳ khủng bố trong thời gian rất ngắn.
Hắn tin vào khả năng của Toại Cổ Kim, chỉ cần đưa tiền và tài nguyên cho cô ta, không bao lâu nữa, một siêu thế lực còn khủng bố hơn cả nước Cổ Thần sẽ xuất hiện trên thế gian.
Ông lão áo trắng bên cạnh Diệp Quân đột nhiên chỉ về phía xa: “Công tử, bên đó có một thanh kiếm, đó là đế khí, ngài muốn lấy không?"
Diệp Quân nhìn theo ngón tay của ông lão áo trắng, nơi tầm mắt rơi xuống là nơi có một thanh kiếm thần với ngọn lửa màu đen tỏa ra quanh thân đang trôi nổi.
Ông lão áo trắng nói: "Thanh kiếm này tên là 'Tiết Độc', trước đây là thanh kiếm của Sầm Âm, bậc thầy về kiếm đạo của nước Cổ Thần của ta, thanh kiếm này đã từng giết thần, nhưng sau khi giết thần thì nó bị ngọn lửa đen quấn quanh, linh lực của nó đã bị tản đi hết, bản thân linh hồn của kiếm cũng bị giam cầm trong kiếm không thể thoát ra được..."
Nói xong, trong mắt ông ta hiện lên một tia phức tạp: "Đây là cái giá của việc giết thần."
Diệp Quân hơi tò mò: "Giết thần còn có giá phải trả ư?"
Ông lão áo trắng gật đầu: "Có, hơn nữa còn rất nặng."
Diệp Quân đột nhiên cảm thấy hơi may mắn và nghĩ lại mà sợ, nếu lúc trước Ngụy Thần không đi trên chọc cha già thì bây giờ với khả năng của hắn, cho dù có thật sự liều mạng thì cũng không thể đánh bại được vị Ngụy Thần kia.
Cha già vẫn có bản lĩnh đấy!
Ông lão áo trắng nói: “Công tử, ngươi có muốn lấy thanh kiếm này không?”
Diệp Quân thu hồi ý nghĩ, ánh mắt dừng lại ở trên thân kiếm, hắn đi tới, mở lòng bàn tay ra, thanh kiếm này khẽ rung lên.
Ông lão áo trắng nói: "Công tử phải cẩn thận, bây giờ bên trên thanh kiếm này có 'thần lực' bám vào..."
Mà lúc này, thanh kiếm đã bay vào trong tay của Diệp Quân.
Ầm!
Trong khoảnh khắc Diệp Quân cầm kiếm kia, đôi mắt của hắn đột nhiên mở to, bởi vì một luồng thần lực cực kỳ khủng bố đã trực tiếp muốn xâm nhập vào cơ thể của hắn một cách mạnh mẽ.
Lúc này, Diệp Quân lập tức kích hoạt huyết mạch phong ma trong cơ thể, huyết diễm bùng cháy, trong nháy mắt đã đàn áp được luồng thần lực kia, không những vậy, huyết mạch phong ma hùng mạnh còn thuận tiện chảy vào bên trong thanh kiếm 'Tiết Độc' này, toàn bộ thanh kiếm trực tiếp bốc cháy, điên cuồng đốt cháy luồng thần lực kia.
Ông lão áo trắng ở bên cạnh lập tức hơi ngạc nhiên, bởi vì ông ta phát hiện, sức mạnh huyết mạch của Diệp Quân đang cắn nuốt thần lực kia.
Đây rốt cuộc là loại huyết mạch gì?
Thậm chí còn có thể cắn nuốt cả thần lực ư?
Chẳng bao lâu sau, thần lực trên thân của thanh kiếm 'Tiết Độc' này đã hoàn toàn bị huyết mạch phong ma của Diệp Quân cắn nuốt sạch sẽ.
Mà khí tức của Diệp Quân cũng được tăng lên rất nhiều!
Diệp Quân hít một hơi thật sâu, rồi khen ngợi: "Đúng là thần lực rất thuần khiết..."
Ông lão áo trắng: "..."
Trước mặt Diệp Quân, sau khi thần lực trên thanh kiếm ‘Tiết Độc’ này bị loại bỏ thì linh hồn của kiếm lại nhìn thấy ánh mặt trời, nó xoay quanh Diệp Quân, phát ra từng tiếng kiếm minh hưng phấn.
Ông lão áo trắng mỉm cười và nói: “Nó đang cảm ơn ngươi!”
Diệp Quân mở lòng bàn tay ra, thanh kiếm Tiết Độc này lập tức rơi vào trong tay hắn.
Hình như là nghĩ tới điều gì đó, Diệp Quân nhìn về phía ông lão áo trắng: "Tiền bối, chủ nhân bút Đại Đạo kia bây giờ đang làm gì?"
Ông lão áo trắng nhìn Diệp Quân: “Có hai tin xấu, ngươi muốn nghe tin nào trước?”
Diệp Quân: “…”
Diệp Quân bỗng mở lòng bàn tay, hai tia kiếm quang bay ra, một nam một nữ bị treo ở phía xa bị kiếm quang kéo đến trước mặt hắn.
Diệp Quân đi tới trước mặt hai người, khi thấy khuôn mặt của họ, hắn nhất thời sa sầm mặt, quả nhiên đúng như suy đoán của hắn, hai người trước mắt là Nguyên Chấn và Tần Liên, cũng là con trai và con dâu của Nguyên Phan.
Sao bọn họ lại ở đây?
Diệp Quân rất nghi ngờ.
Lúc này, Cổ Bàn chợt nói: “Bọn họ còn sống”.
Diệp Quân quay đầu nhìn về phía Cổ Bàn, gã trầm giọng nói: “Bọn họ chỉ bị nhốt thần hồn thôi, nhưng nó vẫn còn ở trong cơ thể…”
Diệp Quân quay đầu nhìn hai người, quả nhiên hắn cảm nhận được hơi thở linh hồn ở sâu trong cơ thể bọn họ.
Cổ Bàn lại nói: “Hai người này cũng là người tu luyện”.
Diệp Quân gật đầu: “Nhìn ra rồi, Cổ huynh, huynh có cách nào phá bỏ phong ấn trong cơ thể bọn họ không?”
Cổ Bàn đáp: “Để ta thử xem sao”.
Dứt lời, gã đi tới trước mặt hai người, sau đó mở lòng bàn tay, ngôi sao hội tụ, chẳng mấy chốc, vô số tinh quang bay vào trong cơ thể hai người, không biết bao lâu trôi qua, trong cơ thể hai người chợt có một làn khí đen bay ra.
“Khụ khụ!”
Hai người ho dữ dội.
Người đàn ông mở mắt ra trước, khi thấy Diệp Quân và Cổ Bàn, ông ta nhất thời sửng sốt, sau đó quay đầu nhìn cô gái bên cạnh: “Liên Nhi…”
Lúc này cô gái cũng chậm rãi mở mắt ra, đôi mắt bà ta hơi mờ mịt, rõ ràng vẫn chưa nhận ra là mình còn sống.
Nghe thấy tiếng gọi của người đàn ông, ánh mắt bà ta mới minh mẫn hơn một chút.
Thấy thế, Nguyên Chấn thở phào nhẹ nhõm.
Diệp Quân chợt lên tiếng: “Sao hai người lại ở đây?”
Nghe thấy câu hỏi của Diệp Quân, Nguyên Chấn quay đầu nhìn hắn, ông ta vội vàng đỡ Tần Liên dậy, sau đó cung kính cúi người: “Đa tạ ơn cứu mạng của công tử”.
Sau đó, ông ta im lặng một lát rồi nói tiếp: “Vợ chồng chúng ta đi đến đây là vì bị lạc đường…”
Thấy hai người nói dối, Diệp Quân nhất thời nhíu mày, hắn nhìn chằm chằm bọn họ: “Hai người đến từ điểm giao Hư Chân!”
Sắc mặt hai người đồng thời thay đổi.
Thấy thế, Diệp Quân cũng hơi ngạc nhiên, hắn vốn chỉ muốn dò xét, nhưng không ngờ hai người này thật sự đến từ điểm giao Hư Chân.
Khi thấy vẻ mặt của Diệp Quân, Nguyên Chấn lập tức hiểu ra thiếu niên trước mặt đang thăm dò bọn họ, ông ta lập tức thấy hối hận, mắc bẫy của tiểu tử này rồi.
Diệp Quân nhìn chằm chằm hai người: “Nếu các người đến từ điểm giao Hư Chân thì sao lại yếu vậy?”
Hai người cười khổ.
Diệp Quân nói: “Sở dĩ ta cứu hai người là vì thôn trưởng của thôn Nguyên và Nguyệt Nhi cô nương”.
“Nguyệt Nhi!”
Tần Liên vội hỏi: “Công tử, con bé vẫn khoẻ chứ?”
Diệp Quân gật đầu: “Vẫn khoẻ”.
Nguyên Chấn khẽ thở dài: “Không giấu gì ngươi, vợ chồng chúng ta đúng là đến từ điểm giao Hư Chân, ta đến từ Thánh Vực, vợ của ta đến từ Huyết Vực… Hai chúng ta là hai thế lực đối đầu nhau, nhưng ta và vợ yêu nhau thật lòng, vì ở cạnh nhau, năm đó chúng ta nghe theo lời kêu gọi chư thần đến nơi này tiêu diệt nước Cổ Thần… Sau khi đến đây, chúng ta lựa chọn ở ẩn, nhưng không ngờ thực lực của Đế chủ nước Cổ Thần quá mạnh, không chỉ đánh bại chư thần còn phong ấn nơi này, chúng ta vốn rất yếu, còn bị ông ta phong ấn, cho nên tu vi lập tức mất sạch…”
Diệp Quân hỏi: “Vì sao hai người lại đi ra bên ngoài?”
Nguyên Chấn đáp: “Ta muốn tìm trưởng bối của thánh địa… Lúc trước bọn họ chết ở đây… Nhưng vì lạc đường, trời xui đất khiến đi tới rừng Khấp Hồn, sau đó bị vị ‘Thần’ trong kia phong ấn linh hồn…”
Diệp Quân nói: “Hai người muốn trở về à?”
Nguyên Chấn do dự một lát rồi nói: “Đúng là muốn trở về xem sao…”
Diệp Quân nói: “Thực lực của các ông bây giờ quá yếu, ở nơi này rất nguy hiểm, quay lại thôn Nguyên đi!”
Nguyên Chấn gật đầu: “Công tử, đa tạ ơn cứu mạng của ngươi, vợ chồng chúng ta không có gì báo đáp…”
Dứt lời, ông ta mở lòng bàn tay, một miếng ngọc bội xuất hiện.
Ông ta đưa ngọc bội cho Diệp Quân: “Công tử, sau này nếu có cơ hội đi tới điểm giao Hư Chân, ngươi đưa thứ này cho Thánh chủ của thánh địa, có lẽ nó sẽ giúp ích được cho ngươi”.
Diệp Quân vốn muốn từ chối, nhưng Nguyên Chấn lại khẩn cầu: “Xin công tử đừng từ chối, nhờ ngươi đấy”.
Diệp Quân ngẫm nghĩ một lát rồi gật đầu: “Được”.
Sau đó, hắn nhận lấy ngọc bội.
Nguyên Chấn lại nói: “Nếu vị Thánh chủ kia hỏi về ta, xin công tử nói là ta đã hi sinh ở đây rồi…”
Dứt lời, ông ta đỡ Tần Liên bên cạnh cúi thấp người với Diệp Quân, sau đó xoay người đi về phía xa.
Hai người đi chưa bao lâu thì gặp phải một người đàn ông mặc áo đạo sĩ.
Người này là chủ nhân bút Đại Đạo.
Hai người đều khá đề phòng.
Chủ nhân bút Đại Đạo mỉm cười: “Đừng căng thẳng, ta không có ác ý, chỉ muốn thương lượng một chuyện với các người thôi”.
Nguyên Chấn trầm giọng hỏi: “Các hạ muốn thương lượng chuyện gì?”
Chủ nhân bút Đại Đạo đáp: “Là thế này, cả đời ta lười biếng đã quen, chỉ từng thu nhận một học trò… Bây giờ ta muốn nhận thêm một học trò nữa…”
Hai người đều tỏ vẻ nghi ngờ, Nguyên Chấn hỏi: “Ông vừa ý ta sao?”
Chủ nhân bút Đại Đạo vội xua tay: “Không không không… Ta thích con gái của hai người, chính là Nguyệt Nhi cô nương kia”.
Sắc mặt hai người nhất thời thay đổi.
Chương 3087: Khí Đế Vương!
Sắc mặt Nguyên Chấn và Tần Liên rất khó coi, ngoài ra còn có vẻ khó tin.
Chủ nhân bút Đại Đạo mỉm cười nói: “Thuật ẩn thân của các người đúng là rất lợi hại, nhưng đó cũng chỉ là trò vặt với ta mà thôi”.
Nguyên Chấn trầm giọng nói: “Các hạ… Chúng ta có thể suy nghĩ thêm không?”
Chủ nhân bút Đại Đạo gật đầu: “Đương nhiên là được rồi”.
Sau đó, ông ta bật cười: “Yên tâm, ta không phải kiểu người thích ép buộc người khác, nếu các người thật sự không muốn cũng chẳng sao, nhưng ta có thể cho các người biết, có sự giúp đỡ của ta, các người sẽ không thể tưởng tượng ra thành tựu của cô bé đâu”.
Hai người im lặng.
…
Sau khi Nguyên Chấn và Tần Liên biến mất, Diệp Quân nhìn miếng ngọc bội trong tay.
Điểm giao Hư Chân!
Sau một lúc im lặng, Diệp Quân thôi suy nghĩ, hắn quay đầu nhìn về phía khu rừng, khu rừng vô cùng tĩnh lặng, không có tiếng động gì.
Diệp Quân hơi lo lắng.
Nhưng đúng lúc này, một tiếng hét giận dữ vang lên từ trong rừng.
Ầm!
Khắp khu rừng u ám trở nên rung động dữ dội, sau đó khu rừng bỗng bốc cháy, ngọn lửa hừng hực bốc lên cao, lao thẳng lên bầu trời, vô cùng chói mắt.
Lúc này, mấy trăm Cổ Thần Vệ chậm rãi bước ra từ bên trong, trên người bọn họ ngoài kim quang ra còn có cả ánh lửa.
Diệp Quân đi đến trước mặt bọn họ, một Cổ Thần Vệ bỗng lấy một chiếc nhẫn không gian ra đưa cho Diệp Quân.
Thấy cảnh này, Diệp Quân sửng sốt.
Trong nhẫn không gian có khoảng mấy trăm nghìn Chân Linh Tinh, không chỉ thế còn có mười mấy món tiên khí!
Những người này cướp sạch đồ của vị “Thần” kia rồi?
Cổ Bàn chợt lên tiếng: “Xem ra sau khi bị phong ấn, thực lực của mấy ‘Thần’ này đã giảm đi nhiều”.
Diệp Quân đáp: “Đương nhiên rồi!”
Sau đó, hắn cầm lấy nhẫn không gian trước mặt, bật cười, hắn không ngờ những Cổ Thần Vệ này lại được việc như thế.
Nếu dẫn mấy người này đi một vòng ở đây thì sẽ thu hoạch được bao nhiêu bảo bối đây nhỉ?
Dù rất hấp dẫn nhưng hắn vẫn không làm như thế.
Chính sự quan trọng hơn!
Đi tới Cổ Thần Đô trước đã!
Diệp Quân nhìn về phía Cổ Thần Vệ dẫn đầu kia: “Đi tới Cổ Thần Đô”.
Cổ Thần Vệ kia cung kính hành lễ, sau đó vung tay, mấy Cổ Thần Vệ sau lưng lập tức đứng sang hai hàng, tạo thành một con đường.
Diệp Quân nhìn thoáng qua mấy Cổ Thần Vệ, hắn và Cổ Bàn cùng nhau đi tới khu rừng đang bốc cháy kia, lúc đi ngang qua khu rừng, hắn nhìn thấy một ngôi mộ cổ, bên trong có hơi thở mạnh mẽ ẩn hiện.
Thần!
Hắn có thể cảm nhận được đối phương cũng đang nhìn hắn.
Diệp Quân thu hồi tầm mắt, dẫn một nhóm Cổ Thần Vệ biến mất ở chỗ xa.
Dưới sự hộ tống của nhóm Cổ Thần Vệ, con đường đi tới phương Bắc của Diệp Quân và Cổ Bàn vô cùng thuận buồm xuôi gió, không có chút trở ngại nào.
Thực lực của nhóm Cổ Thần Vệ ở đây đương nhiên không phải mạnh nhất, nhưng lại có thể đánh bại kẻ được gọi là “Thần”, lúc này những người đó đều đang bị phong ấn, nên bọn họ bây giờ có thể nói là những tồn tại không thể động vào.
Khoảng ba ngày sau, sau khi Diệp Quân và Cổ Bàn đi qua một con sông, cuối cùng bọn họ cũng nhìn thấy một toà thành nguy nga.
Cổ Thần Đô!
Nhìn từ vị trí của bọn họ, Cổ Thần Đô kia toạ lạc trên một cao nguyên, toà thành không được trọn vẹn cho lắm, tường thành ở một vài chỗ bị sụp, nhưng trông vẫn rất nguy nga.
Trên những tường thành bị sụp đó còn có một vài pho tượng khổng lồ cao đến mấy trăm trượng, những pho tượng kia cũng đều không được lành lặn.
Khắp nơi xung quanh toà thành đều có những dấu vết đổ nát, nơi đó còn có một vực sâu to lớn không thấy đáy, giống như một cái động đen, sâu không lường được.
Cổ Bàn nhìn về phía xa, khẽ nói: “Trận chiến năm đó dữ dội thật đấy”.
Diệp Quân gật đầu.
Dưới sự dẫn dắt của nhóm Cổ Thần Vệ, mọi người chậm rãi tiếp cận Cổ Thần Đô, mà ngay sau đó, Diệp Quân và Cổ Bàn lập tức cảm nhận được một luồng “khí” đáng sợ.
Khí Đế Vương!
Diệp Quân và Cổ Bàn nhìn nhau, ánh mắt hai người đều rất nặng nề.
Khí Đế Vương này thật sự hơi đáng sợ, bên trong chứa đựng uy nghiêm vô thượng, khiến người khác không nhịn được muốn quỳ xuống đất.
Nhưng khi khí Đế Vương đến gần bọn họ, nhưng nó không nhằm vào bọn họ mà chủ động tách ra, nhường đường cho bọn họ.
Đây rõ ràng là công lao của những Cổ Thần Vệ kia!
Chẳng mấy chốc, đoàn người đi tới trước cổng chính của Cổ Thần Đô, cổng chính đã bị phá hư, cửa rơi khắp dưới đường, mà bên trên đó vẫn thấy thấp thoáng một vài phù văn cổ xưa.
Lúc này, những Cổ Thần Vệ kia bỗng dừng lại, bọn họ đi tới trước cổng lớn, sau đó cung kính nhặt cửa lên, đặt nó sang một bên rồi quay lại bên cạnh Diệp Quân và Cổ Bàn, tiếp tục hộ tống hai người đi vào.
Sau khi đi vào thành, nơi này vô cùng yên tĩnh, khắp nơi đều đống đổ nát, bị tàn phá nặng nề, chỉ có một vài kiến trúc cao tầng còn cho thấy sự huy hoàng trước đây của toà thành này.
Nước Cổ Thần!
Hai người đều hơi bùi ngùi!
Có thể tưởng tượng nước Cổ Thần trước đây huy hoàng thế nào, mà bây giờ chỉ còn lại một đống hoang tàn như thế.
Trên đường phố rộng rãi vô cùng vắng lặng.
Càng đi sâu vào thì khí Đế Vương kia càng dày đặc, cũng may có những Cổ Thần Vệ này hộ tống, nếu không bọn họ hoàn toàn không thể xuyên qua khí Đế Vương này để đi vào trong thành.
Không biết đã đi bao lâu, mấy Cổ Thần Vệ kia bỗng dừng lại, trước mặt bọn họ là một bậc thang rộng lớn, bậc thang dài tận nghìn trượng kéo dài lên trên, cao tận mấy trăm trượng, cuối cầu thang là một đại điện nguy nga lộng lẫy.
Mấy Cổ Thần Vệ kia đột nhiên quỳ xuống, còn Cổ Thần Vệ dẫn đầu thì cúi thấp người với Diệp Quân, sau đó đưa tay ra hiệu.
Diệp Quân gật đầu, sau đó đi lên bậc thang, sau khi đi được hai bước, hắn bỗng dừng lại rồi quay đầu nhìn Cổ Bàn cách đó không xa, vì Cổ Bàn không hề di chuyển.
Cổ Bàn cười nói: “Người họ mời là huynh…”
Diệp Quân lắc đầu cười khẽ: “Không cần lắm chuyện thế đâu, cùng nhau đi vào đi!”
Chương 3088: Huynh đệ chúng ta!
Cổ Bàn nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Huynh chắc chứ?”
Diệp Quân cười nói: “Cổ huynh, huynh không thấy tò mò về Đế chủ của nước Cổ Thần sao?”
Cổ Bàn cười đáp: “Đương nhiên ta cũng muốn gặp nhân vật như thế, nhưng đây là cơ duyên của huynh…”
Diệp Quân lại nói: “Không cần phải suy nghĩ nhiều vậy đâu, đi thôi”.
Thấy Diệp Quân không giống đang nói đùa, Cổ Bàn cũng không từ chối nữa, gã gật đầu rồi đi theo.
Hai người đi về phía cung điện trên bậc thang.
Cổ Bàn bỗng tò mò hỏi: “Diệp huynh, nếu huynh thắng được chủ nhân bút Đại Đạo thì sẽ thế nào?”
Diệp Quân cười nói: “Xây dựng trật tự, huynh sẽ giúp ta xây dựng trật tự”.
Cổ Bàn hỏi: “Nếu thua thì sao?”
Diệp Quân khẽ nói: “Vậy thì chỉ có thể ngậm ngùi làm vua dựa dẫm vô địch thôi”.
Cổ Bàn quay đầu nhìn về phía Diệp Quân: “Vua dựa dẫm vô địch?”
Diệp Quân gật đầu: “Ta không đùa, nếu ta thật sự đi đến bước đó, một mình có thể càn quét toàn bộ điểm giao Hư Chân… không đúng không đúng, ta hơi khiêm tốn, phải là càn quét tất cả mọi thứ”.
Cổ Bàn: “…”
Diệp Quân cười nói: “Thật ra cảm giác đó chỉ nghĩ thôi đã thấy sướng rồi”.
Cổ Bàn nói: “Nói một cách nghiêm túc thì gọi người cũng là một loại năng lực”.
Diệp Quân quay đầu nhìn về phía Cổ Bàn, Cổ Bàn lại nói: “Đương nhiên chắc chắn cao thủ chân chính đều dựa vào bản thân mình, lúc nào cũng vậy, dựa vào người khác không bằng dựa vào mình… Lựa chọn của huynh là đúng, bản thân mình có, không cần cầu xin người khác, mới có thể sống ngay thẳng, sống có tự tôn nhất!”
Diệp Quân cười nói: “Anh hùng quan điểm giống nhau”.
Khi hai người sắp đi đến đại điện, một ông lão mặc áo bào trắng bỗng dưng xuất hiện ngay trước mặt.
Hai người nhóm Diệp Quân phát hiện bọn họ không phải bản thể mà chỉ là một hư ảnh.
Ông lão nhìn lên người Diệp Quân, ông ta quan sát hắn một lúc lâu rồi mới nói: “Mời công tử đi theo ta”.
Dứt lời, ông ta xoay người đi về phía đại điện, lúc đi tới trước cửa, cửa điện chậm rãi mở ra.
Diệp Quân và Cổ Bàn cùng nhau đi vào, đại điện vô cùng rộng lớn, trong đại điện có tận mấy chục nghìn cây trụ đá, mỗi trụ đá đều to tận mười mấy trượng, bên trên điêu khắc phù văn cổ xưa.
Đại điện không chỉ rất rộng mà còn rất dài, ông lão áo trắng dẫn Diệp Quân và Cổ Bàn đi sâu vào trong, ở cuối tầm mắt là một ngai vàng, trước ngai vàng có một cái quan tài băng.
Thấy quan tài băng, Diệp Quân lập tức cảm thấy tò mò.
Còn Cổ Bàn thì lại tò mò quan sát xung quanh bằng ánh mắt hiếu kỳ.
Ông lão dẫn Diệp Quân và Cổ Bàn đi tới trước quan tài băng, ông ta hành lễ với quan tài, sau đó xoay người nhìn Diệp Quân, Diệp Quân cũng nhìn ông ta: “Tiền bối, Đế chủ kia ở bên trong à?”
Ông lão lắc đầu: “Không phải”.
Diệp Quân hơi nghi ngờ.
Ông lão nói: “Mời công tử tiến lên”.
Diệp Quân đi đến trước quan tài bằng, nắp quan tài chậm rãi mở ra, có một cô gái nằm bên trong, cô gái mặc váy trắng như tuyết, khuôn mặt tựa ngọc, xinh đẹp đến mức khiến người ta thấy ngạt thở.
Diệp Quân quay đầu nhìn ông lão với vẻ hoài nghi.
Ông lão nhìn Diệp Quân: “Đế chủ đã biết công tử đến, cũng biết mục đích của công tử, ngài ấy có thể đồng ý với công tử”.
Diệp Quân nhìn chằm chằm ông ta: “Vì sao?”
Ông lão nói: “Các người ưu tú, còn rất đặc biệt, công tử bên cạnh cầu tuy chỉ là một ý thức, nhưng lại có đại đạo độc nhất vô nhị trên thế gian, thiên phú như thế không thua kém Đế chủ năm đó một chút nào…”
Dứt lời, ông ta xoay người nhìn về phía Cổ Bàn: “Đế chủ nói chiêu “Thương Tinh Liệt Củ” đó của ngươi rất được, thật sự là chiến kỹ đứng dầu dưới Thần”.
Cổ Bàn bình tĩnh nói: “Ta còn có chiêu khác mạnh hơn”.
Ông lão gật đầu, sau đó lại nhìn về phía Diệp Quân: “Còn về một người đàn ông mặc áo đạo sĩ khác… Đương nhiên người đó cũng không đơn giản chút nào, ông ta đạo ngoại đạo, pháp ngoại pháp, rất lợi hại, Đế chủ nói đạo pháp đó đã vượt qua nhận thức của thế giới này và điểm giao Hư Chân… Còn ngươi…”
Nói đến đây, ông ta thoáng dừng lại, sau đó mới tiếp tục: “Ngươi rất ưu tú, cũng rất yêu nghiệt, nhưng lựa chọn ban đầu của Đế chủ không phải ngươi”.
Diệp Quân nói: “Lựa chọn lúc đầu của ngài ấy là chủ nhân bút Đại Đạo sao?”
Ông lão gật đầu: “Nhưng cuối cùng Đế chủ lại từ bỏ”.
Diệp Quân thắc mắc: “Vì sao?”
Ông lão đáp: “Vì ngươi tu luyện Đạo Trật Tự”.
Diệp Quân hơi nghi ngờ.
Ông lão cười khẽ: “Vẫn còn nhớ chuyện ngươi làm ở thôn Nguyên chứ?”
Diệp Quân thấy khó hiểu: “Chuyện gì cơ?”
Ông lão nói: “Đào giếng”.
Diệp Quân sửng sốt.
Ông lão nhìn hắn chằm chằm: “Một người biết trân trọng mạng sống của người bình thường chắc chắn sẽ không dâng hiến chúng sinh, cũng sẽ không dâng hiến…”
Nói đến đây, ông ta bỗng dừng lại.
Diệp Quân nghe mà chẳng hiểu gì.
Ông lão quay đầu nhìn về phía quan tài: “Công tử, thân phận của cô nương này khá đặc biệt, năm đó đại chiến diễn ra, Đế chủ đích thân phong ấn cô ta, tạm dừng lại tuổi thọ của cô ta… Đế chủ sẽ tặng toàn bộ Đế khí và báu vật của nước Cổ Thần cho cậu, thậm chí cả thần khí tối cao kia… Ngài ấy chỉ có một điều kiện là cậu phải bảo vệ cô ta, để cô ta không phải chịu bất cứ tổn thương nào!”
Diệp Quân trầm giọng nói: “Tiền bối… Chuyện này ta không dám hứa bừa, vì ta không biết cô nương này… có nhân quả đáng sợ nào không”.
Ông lão nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Có! Nhân quả còn lớn hơn cả trời!”
Diệp Quân im lặng.
Ông lão lại nói: “Nước Cổ Thần chúng ta có mười sáu Đế khí, chín mươi nghìn Tiên khí, ngoài ra còn có hàng trăm triệu Chân Linh Tinh…”
Diệp Quân chợt nói: “Nhân quả này, huynh đệ chúng ta… sẽ nhận”.
“Hả?”
Cổ Bàn ngây người: “Huynh đệ? Huynh nói ta sao?”
Diệp Quân gật đầu: “Phải”.
Cổ Bàn: “…”
Chương 3089: Điều động
Nghe được lời nói của Diệp Quân, Cổ Bàn vội vàng nói: "Đừng, đừng, ngươi tự lấy đi."
Mặc dù gã cứng rắn, nhưng cũng không ngốc.
Có một số việc có thể làm, nhưng có một số việc tuyệt đối không thể làm được, mà nhân quả trên người cô gái trước mắt này rõ ràng không phải là nhân quả bình thường, nhân quả gì là đáng sợ nhất?
Nhân quả không biết mới là đáng sợ nhất!
Diệp Quân đột nhiên nói: "Sẽ chia cho ngươi một nửa đồ vật!"
Hắn biết, đây nhất định không phải là chuyện hắn có thể giải quyết một mình được.
Nhất định phải tìm người cùng nhau gánh vác!
Phân chia một nửa!
Cổ Bàn im lặng một lúc, rồi mới nói: "Không thành vấn đề!"
Trước mặt có nhiều đế khí như vậy... Không biết nhân quả hình như cũng không đáng sợ như vậy!
Ông lão áo trắng liếc mắt nhìn hai người một cái: "Các ngươi chắc chắn chứ?"
Diệp Quân gật đầu: "Chắc chắn."
Đã đến chỗ này rồi thì hắn cũng không có đường lui nữa.
Ông lão áo trắng gật đầu, sau đó mở lòng bàn tay ra, trong tay ông ta xuất hiện một chiếc nhẫn băng, quan tài băng kia đột nhiên hóa thành một tia sáng bằng băng chìm vào trong chiếc nhẫn băng, ông ta đưa chiếc nhẫn băng cho Diệp Quân.
Diệp Quân nhận lấy chiếc nhẫn băng, mà lúc này, ông lão áo trắng đột nhiên nói: "Công tử, nước Cổ Thần của chúng ta được công tử đồng ý, nhất định sẽ dùng hết sức để giúp đỡ cho công tử, và xin hãy bảo vệ cho vị cô nương này thật tốt."
Nhìn thấy vẻ nghiêm nghị trên khuôn mặt của ông lão áo trắng, Diệp Quân hơi do dự một chút, sau đó nói: "Tiền bối, ta phải bảo vệ cô ấy cả đời à?"
Ông lão áo trắng lắc đầu: "Nếu cô ấy tự nguyện rời đi thì công tử không cần phải bảo vệ nữa, nhưng nếu cô ấy đi theo bên cạnh công tử, vậy thì xin công tử vẫn tiếp tục bảo vệ đi."
Diệp Quân nói: "Có thể tiết lộ nguồn gốc của cô ấy một chút không?"
Ông lão áo trắng lại lắc đầu: "Ta cũng không biết."
Diệp Quân bỗng nhiên hơi nhức đầu.
Ông lão áo trắng nhìn Diệp Quân, chờ đợi câu trả lời của Diệp Quân.
Diệp Quân cũng không rối rắm nữa, nhận lấy nhẫn không gian: "Nếu ta còn sống thì cô ấy cũng còn sống."
Ông lão áo trắng gật đầu, mỉm cười và nói: "Nước Cổ Thần của ta tin tưởng công tử."
Nói xong, ông ta mở rộng lòng bàn tay ra, một đạo kim quang rơi xuống mặt đất.
Ông lão áo trắng nhìn về phía Diệp Quân: "Công tử, xin mời bước vào kim quang."
Diệp Quân hỏi: "Đây là?"
Ông lão áo trắng nói: "Nước Cổ Thần của ta có ba thánh địa lớn, kho vũ khí của Cổ Thần, kho báu của Cổ Thần, và di tích của Cổ Thần... Bên trong kho vũ khí của Cổ Thần này chứa đựng tất cả những sách cổ về thần thông và sách cổ về võ thuật của nước Cổ Thần của ta từ xưa đến nay, cho dù những sách cổ về võ thuật và sách cổ về thần thông này được đặt ở giao giới của Hư Chân thì cũng là cao cấp nhất; còn về kho báu của Cổ Thần, tất cả đế khí, tiên khí và tinh thể chân linh đều ở bên trong... Mà di tích của Cổ Thần này là nơi tu luyện của nước Cổ Thần của ta, chỉ có những con cháu thuộc dòng chính của hoàng thất của nước Cổ Thần của ta mới có thể đi vào trong đó để tu luyện..."
Nói xong, ông ta nhìn về phía đạo kim quang trước mặt Diệp Quân: "Đây là một trận pháp dịch chuyển, công tử bước vào trong đó là có thể tiến vào kho vũ khí của Cổ Thần."
Diệp Quân gật đầu, hắn đi vào, dường như nghĩ đến điều gì đó, hắn quay đầu lại nhìn về phía Cổ Bàn đang đứng ở bên cạnh: "Còn ngây ra đó làm gì vậy? Vào đi!"
Cổ Bàn nhận ra một cách muộn màng: "Ồ..."
Gã bước vào.
Kim quang lóe lên, chẳng mấy chốc, ba người đã xuất hiện bên trong một mảnh ngân hà rực rỡ.
Bên trong mảnh ngân hà này có hàng triệu tia sáng của đạo nổi lơ lửng ở xung quanh, mỗi một tia sáng đều ẩn chứa một loại thần thông và võ thuật.
Ông già áo trắng ở bên cạnh hai người dùng giọng nói nhẹ nhàng nói: “Tất cả thần thông và võ thuật của nước Cổ Thần của ta đều ở chỗ này, từ giờ phút này trở đi, chúng nó chính là của hai vị."
Mà Cổ Bàn ở bên cạnh tiện tay cầm một quyển lên xem, sau khi nhìn hai lần, gã lắc đầu, sau đó đặt sang một bên.
Rõ ràng là không coi trọng!
Ông lão áo trắng mỉm cười và nói: "Các hạ không ưng à?"
Cố Bàn gật đầu: "Đúng là không ưng lắm."
Ông lão áo trắng đột nhiên chỉ vào một chỗ phía xa: "Các hạ có thể đi đến đó."
Cổ Bàn ngẩng đầu nhìn sang, cuối tầm mắt có một tòa lầu nhỏ.
Ông lão áo trắng nói: "Năm đó nó được đế chủ xây dựng, ngoài những thứ do đế chủ sáng chế thì còn có những thứ do chính ngài ấy sưu tầm, các hạ có thể đi nhìn một cái."
Cổ Bàn gật đầu, cơ thể run lên, khi xuất hiện lại thì đã ở bên trong tòa lầu rồi.
Gã tùy tiện cầm một quyển lên, vừa mở ra xem thì trong mắt lập tức hiện lên một tia cực kỳ ngạc nhiên.
Cổ Bàn đột nhiên nói: "Diệp huynh, nơi này có một quyển kiếm kỹ, ngươi có muốn lấy không?"
Diệp Quân còn chưa kịp nói chuyện thì Cổ Bàn đã đưa bản kiếm kỹ đến trước mặt hắn.
Diệp Quân mở ra xem thì nhìn thấy: Đạo Pháp Kiếm!
Diệp Quân trở nên hứng thú, hắn cẩn thận đọc một chút, dần dần, vẻ mặt hắn càng trở nên nghiêm túc.
Đạo Pháp Kiếm, dùng Đạo Pháp của chính mình để ngưng tụ thành Tâm Kiếm, một khi Tâm Kiếm hoàn thành thì tất cả các đạo đều sinh ra, tự đạt được tất cả các pháp, mỗi một điểm nhỏ trên thế gian đều là kiếm.
Đây cũng không phải là một loại kiếm kỹ đơn giản, mà là một loại Đại Đạo, học kiếm kỹ này thì phải có hiểu biết sâu sắc về Đạo và Pháp, sau đó cô đọng Đại Đạo của mình vào trong Tâm Kiếm, Tâm Kiếm chuyên dùng để giết tâm, chuyên pháp vỡ Pháp, chuyên phá vỡ Đạo...
Sau khi tu luyện đến mức cuối cùng, chỉ bằng một suy nghĩ trong lòng, tất cả các Pháp và các Đạo đều sẽ bị tiêu diệt hết!
Dùng Đại Đạo ngưng tụ thành kiếm!
Diệp Quân im lặng.
Đại Đạo của hắn là kiếm đạo Vô Địch và kiếm đạo Trật Tự, hắn cũng có thể đủ khả năng để ngưng tụ Đại Đạo của mình thành kiếm được, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến việc hợp nhất kiếm vào trong tim, dùng trái tim để điều động nó.
Chương 3090: Tin xấu
Chỉ cần liếc mắt một cái, hắn đã có thể nhận ra được cốt lõi của kiếm kỹ này, thứ nhất là 'Đạo', thứ hai là 'Tâm', thứ ba mới là kiếm.
Tâm có thể chứa đựng được tất cả!
Đại Đạo!
Kiếm Đạo!
Đều có thể được chứa đựng trong Tâm… Đây chính là ý nghĩa thực sự của câu nói mà người đời thường nói kia ‘Trong lòng có kiếm, mọi thứ đều có thể là kiếm.’
Diệp Quân nở nụ cười.
Mặc dù sức mạnh của kiếm kỹ này rất mạnh, nhưng cũng không mạnh bằng Nhất Kiếm Quyết Sinh Tử và thuật Trảm Thiên Bạt Kiếm của hắn, nhưng kiếm kỹ này lại cung cấp cho hắn một cách suy nghĩ khác, một cách suy nghĩ hoàn toàn mới về kiếm đạo, khiến cho hắn nhận ra rằng kiếm đạo có nhiều tính chất hơn.
Cho dù là Nhất Kiếm Quyết Sinh Tử hay là thuật Trảm Thiên Bạt Kiếm, đối với hắn thì bây giờ hai kiếm kỹ này đã đạt đến bình cảnh rồi, nếu gặp phải kẻ địch có cùng cấp bậc thì đương nhiên không có vấn đề gì, hắn hoàn toàn có thể đè bẹp được. Nhưng vấn đề là, bây giờ hắn không gặp được người nào có cùng cấp bậc với hắn, cho nên, đối với hắn thì bây giờ hai kiếm kỹ này đã không còn đủ dùng nữa rồi.
Phải thay đổi!
Diệp Quân bỗng nhiên khẽ thở dài, hắn chợt nhận ra rằng không có kẻ thù nào của Diệp Quân hắn đây là bình thường cả, đương nhiên, hắn cũng có thể hiểu được điều đó, bởi vì kẻ thù bình thường chắc chắn không thể trở thành đối thủ của Diệp Quân hắn được, cho nên, cha già mới có thể khiến cho hắn phải chiến đấu với những kẻ thù không bình thường này.
Hắn thực sự là hơi đau trứng!
Quá yếu thì không có hứng thú!
Quá mạnh thì lại thật sự không thể đánh lại...
Mình thực sự quá khó khăn.
Diệp Quân thu hồi suy nghĩ, hắn nhìn về phía Cổ Bàn bên trong tòa lầu kia: "Ta muốn đi xem kho báu, ngươi có đi không?"
Cổ Bàn liên tục xua tay: "Không đi, không đi."
Lúc này, gã đã xem đến mức say mê.
Còn là một kẻ cuồng võ thuật!
Diệp Quân nở nụ cười: "Cổ huynh, ngươi không sợ ta sẽ độc chiếm báu vật của nước Cổ Thần à?"
Cổ Bàn còn không quay đầu lại: "Đều là vật bên ngoài, có cũng được, không có cũng được."
Diệp Quân hơi ngạc nhiên, hắn nhìn thoáng qua Cố Bàn, sau đó quay đầu nhìn về phía ông lão áo trắng ở bên cạnh, ông lão áo trắng mỉm cười và nói: "Ta dẫn ngươi đi."
Diệp Quân gật đầu: “Được.”
Chẳng mấy chốc, hai người đã biến mất khỏi đây.
Khi hai người xuất hiện lại lần nữa thì đã ở trong một tòa đại điện cực kỳ rộng lớn, trong tòa đại điện này bày đủ loại thần vật, cấp thấp nhất cũng là tiên khí!
Ánh mắt của Diệp Quân sáng lên!
Đương nhiên là hắn cũng không để ý đến những thần vật này lắm, dù sao thì hắn cũng có Tháp gia và kiếm Thanh Huyên, hai thần vật này không phải là thứ mà đế khí có thể so sánh được.
Nhưng thế lực đằng sau hắn cần những thứ này!
Có những thứ này của nước Cổ Thần thì Toại Cổ Kim kia có thể tạo ra được một siêu thế lực cực kỳ khủng bố trong thời gian rất ngắn.
Hắn tin vào khả năng của Toại Cổ Kim, chỉ cần đưa tiền và tài nguyên cho cô ta, không bao lâu nữa, một siêu thế lực còn khủng bố hơn cả nước Cổ Thần sẽ xuất hiện trên thế gian.
Ông lão áo trắng bên cạnh Diệp Quân đột nhiên chỉ về phía xa: “Công tử, bên đó có một thanh kiếm, đó là đế khí, ngài muốn lấy không?"
Diệp Quân nhìn theo ngón tay của ông lão áo trắng, nơi tầm mắt rơi xuống là nơi có một thanh kiếm thần với ngọn lửa màu đen tỏa ra quanh thân đang trôi nổi.
Ông lão áo trắng nói: "Thanh kiếm này tên là 'Tiết Độc', trước đây là thanh kiếm của Sầm Âm, bậc thầy về kiếm đạo của nước Cổ Thần của ta, thanh kiếm này đã từng giết thần, nhưng sau khi giết thần thì nó bị ngọn lửa đen quấn quanh, linh lực của nó đã bị tản đi hết, bản thân linh hồn của kiếm cũng bị giam cầm trong kiếm không thể thoát ra được..."
Nói xong, trong mắt ông ta hiện lên một tia phức tạp: "Đây là cái giá của việc giết thần."
Diệp Quân hơi tò mò: "Giết thần còn có giá phải trả ư?"
Ông lão áo trắng gật đầu: "Có, hơn nữa còn rất nặng."
Diệp Quân đột nhiên cảm thấy hơi may mắn và nghĩ lại mà sợ, nếu lúc trước Ngụy Thần không đi trên chọc cha già thì bây giờ với khả năng của hắn, cho dù có thật sự liều mạng thì cũng không thể đánh bại được vị Ngụy Thần kia.
Cha già vẫn có bản lĩnh đấy!
Ông lão áo trắng nói: “Công tử, ngươi có muốn lấy thanh kiếm này không?”
Diệp Quân thu hồi ý nghĩ, ánh mắt dừng lại ở trên thân kiếm, hắn đi tới, mở lòng bàn tay ra, thanh kiếm này khẽ rung lên.
Ông lão áo trắng nói: "Công tử phải cẩn thận, bây giờ bên trên thanh kiếm này có 'thần lực' bám vào..."
Mà lúc này, thanh kiếm đã bay vào trong tay của Diệp Quân.
Ầm!
Trong khoảnh khắc Diệp Quân cầm kiếm kia, đôi mắt của hắn đột nhiên mở to, bởi vì một luồng thần lực cực kỳ khủng bố đã trực tiếp muốn xâm nhập vào cơ thể của hắn một cách mạnh mẽ.
Lúc này, Diệp Quân lập tức kích hoạt huyết mạch phong ma trong cơ thể, huyết diễm bùng cháy, trong nháy mắt đã đàn áp được luồng thần lực kia, không những vậy, huyết mạch phong ma hùng mạnh còn thuận tiện chảy vào bên trong thanh kiếm 'Tiết Độc' này, toàn bộ thanh kiếm trực tiếp bốc cháy, điên cuồng đốt cháy luồng thần lực kia.
Ông lão áo trắng ở bên cạnh lập tức hơi ngạc nhiên, bởi vì ông ta phát hiện, sức mạnh huyết mạch của Diệp Quân đang cắn nuốt thần lực kia.
Đây rốt cuộc là loại huyết mạch gì?
Thậm chí còn có thể cắn nuốt cả thần lực ư?
Chẳng bao lâu sau, thần lực trên thân của thanh kiếm 'Tiết Độc' này đã hoàn toàn bị huyết mạch phong ma của Diệp Quân cắn nuốt sạch sẽ.
Mà khí tức của Diệp Quân cũng được tăng lên rất nhiều!
Diệp Quân hít một hơi thật sâu, rồi khen ngợi: "Đúng là thần lực rất thuần khiết..."
Ông lão áo trắng: "..."
Trước mặt Diệp Quân, sau khi thần lực trên thanh kiếm ‘Tiết Độc’ này bị loại bỏ thì linh hồn của kiếm lại nhìn thấy ánh mặt trời, nó xoay quanh Diệp Quân, phát ra từng tiếng kiếm minh hưng phấn.
Ông lão áo trắng mỉm cười và nói: “Nó đang cảm ơn ngươi!”
Diệp Quân mở lòng bàn tay ra, thanh kiếm Tiết Độc này lập tức rơi vào trong tay hắn.
Hình như là nghĩ tới điều gì đó, Diệp Quân nhìn về phía ông lão áo trắng: "Tiền bối, chủ nhân bút Đại Đạo kia bây giờ đang làm gì?"
Ông lão áo trắng nhìn Diệp Quân: “Có hai tin xấu, ngươi muốn nghe tin nào trước?”
Diệp Quân: “…”
Bình luận facebook