-
Chương 3091-3095
Chương 3091: Con rối sống
Diệp Quân sầm mặt: “Tiền bối, hai tin này đều là tin xấu, nghe tin nào trước có ý nghĩa gì với ta không?”
Ông lão áo trắng trầm giọng nói: “Ta nghe được rằng bây giờ chủ nhân Bút Đại Đạo đã liên kết với vài thần”.
Diệp Quân nhìn ông lão áo trắng: “Đế Chủ có thể phong ấn họ, đúng chứ?”
Ông lão áo trắng nói: “Trước kia thì có thể, nhưng bây giờ… đây là tin xấu thứ hai mà ta nói”.
Sắc mặt Diệp Quân sa sầm, nếu những vị thần đó bị phong ấn thật ra cũng không đáng sợ như vậy, nhưng nếu không bị phong ấn… những kẻ này đều là những tồn tại đáng sợ trên cả cảnh giới gần mười phần Chân.
Có đánh cũng không thắng.
Hoàn toàn không có khả năng thắng.
Ông lão áo trắng nói: “Công tử, xin hãy cất hết bảo vật ở nơi này đi”.
Diệp Quân quay đầu lại nhìn các Đế khí và Tiên khí xung quanh, đây đều là củ khoai bỏng tay.
Diệp Quân bật cười, có được lợi thì phải trả giá, thế gian này nào có chuyện tốt gì được cho không đâu?
Hắn vung tay lên, cất hết tất cả đồ vật ở đó vào.
Một lát là xong.
Diệp Quân nhìn ông lão áo trắng: “Bắt đầu từ lúc này nước Cổ Thần sẽ toàn lực hỗ trợ ta, đúng không?”
Ông lão áo trắng gật đầu: “Ừ”.
Diệp Quân nói: “Chúng ta còn chiêu đặc biệt nào nữa không?”
Ông lão áo trắng lặng thinh.
Vẻ mặt Diệp Quân cứng đờ: “Tiền bối, lẽ nào chỉ một mình ta sao?”
Ông lão áo trắng cười nói: “Ta muốn nói, vừa rồi ta quên nói một chuyện, thật ra vẫn còn một tin xấu nữa”.
Diệp Quân: “…”
Ánh mắt ông lão áo trắng hiện lên vẻ lo lắng: “Công tử, thật ra cho dù không có chủ nhân Bút Đại Đạo, phong ấn của các vị thần đó cũng sẽ được giải…”
Diệp Quân nhìn chằm chằm ông lão áo trắng: “Đế chủ không chống đỡ được à?”
Ông lão áo trắng gật đầu: “Năm đó một mình Đế chủ tự chống lại các vị thần, mặc dù cuối cùng cô ấy đã đánh bại và phong ấn họ bằng thần khí siêu cấp đó… nhưng bản thân cô ấy cũng bị thương nặng, hơn nữa…”
Nói đến đây, ông ta không nói tiếp nữa.
Diệp Quân hơi đau đầu, không đúng là “đau trứng”.
Cực kỳ đau.
Ông lão áo trắng lại nói: “Công tử, bây giờ vẫn còn chút thời gian, cậu phải quý trọng chút thời gian này, chúng ta đến Cổ Thần Khư đi”.
Nói rồi cơ thể hai người bỗng trở nên hư ảo.
Lúc xuất hiện lần nữa, hai người đã đến một thế giới màu xám, xung quanh có rất nhiều tấm bia đá chọc trời sừng sững.
Diệp Quân thấy linh khí ở đây cực kỳ dồi dào, không chỉ thế, nó còn khác hẳn với linh khí ở thế giới bên ngoài.
Ông lão áo trắng nói: “Công tử, nơi này là thánh địa tu luyện của nước Cổ Thần bọn ta, mỗi cột đá chọc trời ở đây đều tượng trưng cho một Đại Đạo. Tất nhiên kiếm đạo của công tử đã được đã được thành lập, hơn nữa hai loại kiếm đạo đều là kiếm đạo cực kỳ mạnh trên thế gian, thế nên không cần đi đến bất kỳ loại nào trong đó nhưng cũng có thể học hỏi từ nó, hoàn thiện kiếm đạo của mình”.
Diệp Quân gật đầu: “Ta cũng có ý này”.
Kiếm đạo Trật Tự của hắn chỉ cần có đủ sức mạnh tín ngưỡng thì trở thành sự tồn tại vô địch, nếu không có sức mạnh tín ngưỡng thì uy lực sẽ có hạn.
Thế nên hắn thật sự rất cần hoàn thiện kiếm đạo vô địch.
Tâm vô địch của hắn vẫn chưa đủ mạnh.
Như nghĩ đến điều gì, Diệp Quân bỗng xòe tay ra, sông Đại Đạo đó xuất hiện trong tay hắn: “Tiền bối, Đế khí này có vấn đề gì à?”
Ông lão áo trắng nhìn sông Đại Đạo đó: “Dòng sông này cũng là một trong các Đế khí của nước Cổ Thần ta, năm đó nó đã đầu hàng trong trận chiến với một vị thần”.
Đầu hàng!
Diệp Quân sửng sốt.
Ông lão áo trắng nhìn chằm chằm sông Đại Đạo đó: “Trong dòng sông này có ý thức linh hồn của vị “thần” đó, vị “thần” đó đang nuôi dưỡng bản thân trong đó, nhưng hiện tại nó đang ở trạng thái ngủ say, nếu cậu muốn chinh phục được dòng sông này thì sẽ đánh thức vị “thần” đó, với thực lực hiện giờ của cậu, một khi nó thức tỉnh, chắc chắn cậu sẽ tự hủy diệt mình”.
Diệp Quân gật đầu, cũng không bất ngờ, vì chủ nhân Bút Đại Đạo chưa từng làm việc gì giống người.
Diệp Quân lại lấy lá bùa hắn lấy được từ Ngụy Thần, nói: “Tiền bối, cái này thì sao?”
Ông lão áo trắng hơi nhíu mày: “Bùa Ngụy”.
Diệp Quân nói: “Sau khi đánh chết Ngụy Thần, ta lấy được thứ này từ trên người ông ta”.
Ông lão áo trắng nhì Diệp Quân: “Cậu có chắc đã đánh chết không?”
Diệp Quân gật đầu.
Xét về lý luận thì cha hắn đánh chết cũng chẳng khác gì hắn đánh chết cả.
Thấy Diệp Quân gật đầu, ông lão áo trắng lắc đầu khẽ cười, cũng không xoắn xuýt vấn đề này nữa, ông ta nhìn lá bùa: “Công tử có được truyền thừa của Ngụy Thần rồi à?”
Diệp Quân gật đầu: “Đúng thế”.
Ông lão áo trắng nói: “Vậy thì chúc mừng công tử”.
Diệp Quân hơi khó hiểu.
Ông lão áo trắng mỉm cười nói: “Thứ mạnh nhất của Ngụy Thần không phải là thực lực của ông ta, mà là “thuật Khôi Âm” của ông, thứ mà “thuật Khôi Âm” này mạnh nhất không phải là luyện chế những con rối, mà là “con rối sống”.
Diệp Quân nhíu mày: “Con rối sống?”
Ông lão áo trắng gật đầu nói: “Đúng vậy, chính là luyện hóa người sống thành con rối, đáng sợ nhất là sau khi luyện hóa người sống thành con rối, không những có thể giữ lại hoàn toàn sức mạnh của đối phương, mà còn có thể tăng cường đáng kể sức chiến đấu của đối phương bằng “bùa tế” này… Năm đó những “con rối sống” của Ngụy Thần này đã gây ra tổn thất nặng nề cho nước Cổ Thần ta”.
Diệp Quân nhìn ông lão áo trắng: “Cũng có thể luyện chế thần thành con rối sống không?”
Ông lão áo trắng nói: “Được chứ, năm đó Ngụy Thần có một con rối sống cấp “Thần” đấy”.
Con rối sống!
Diệp Quân như suy nghĩ điều gì đó, nếu luyện chủ nhân Bút Đại Đạo thành con rối sống…
Chắc chắn sẽ rất tuyệt vời.
Ông lão áo trắng nói: “Bùa tế này của cậu thuộc Đế khí rất có tính công dụng, mặc dù sức chiến đấu không mạnh nhưng có tác dụng rất lớn, nếu cậu có nhiều con rối sống… thì sẽ là một chuyện cực kỳ đáng sợ”.
Diệp Quân gật đầu, sau đó nhìn ông lão áo trắng, thấy Diệp Quân nhìn sang, ông lão áo trắng vội nói: “Ta đã là người chết… không thể luyện chế ra con rối sống”.
Chương 3092: Lặng thinh
Diệp Quân bật cười khanh khách: “Tiền bối, ông nghĩ đi đâu vậy? Mặc dù ta nghĩ như thế nhưng sẽ không làm đâu”.
Ông lão áo trắng: “…”
Lần đầu tiên ông lão áo trắng cảm thấy người này hơi nguy hiểm, ông ta vội nói: “Cậu tu luyện ở đây, ta ra ngoài nghe ngóng tin tức cho cậu”.
Nói rồi ông ta xoay người chạy ra ngoài.
Diệp Quân nhìn xung quanh, hắn đi về phía mấy cột đá chọc trời… Đột nhiên, thần quang chiếu ra từ những cột đá, đi vào biển ý thức của Diệp Quân.
Thoáng chốc trong đầu Diệp Quân hiện lên rất nhiều cảnh tượng.
Truyền thừa.
Hắn không muốn kế thừa những Đại Đạo này mà là muốn mượn những Đại Đạo này để hoàn thiện kiếm đạo vô địch của mình.
Trong mỗi cảnh tượng đều có một cường giả đỉnh cấp đang cho hắn mọi thứ, mà những cường giả này đều là cường giả đỉnh cấp ở các đời của nước Cổ Thần, trong đó có một số người đã đạt đến cấp “Thần”.
Võ đạo của họ có một đặc điểm chung là: mạnh mẽ và cần cù, tiến bộ và bất khuất.
Đại Đạo rộng như biển lớn, không có giới hạn, nếu không có sự mạnh mẽ cần cù, tiến bộ bất khuất thì không thể đi đến cuối cùng, thành lập ra đạo của mình.
Diệp Quân cũng phát hiện, sau khi thành lập đạo của mình, những người này đều đang bắt đầu đi vào con đường riêng.
Con đường của người khác dù tốt đến đâu cũng là của người khác, nếu đi theo thì không thể vượt qua họ, chỉ có đi con đường của chính mình mới có thể đứng ở đỉnh cao.
Lúc Diệp Quân “giao lưu” về Đại Đạo với những người đi trước đó, Cổ Bàn lại vô cùng thích thú nhìn thư viện võ học.
Đối với gã, thật ra những võ học này không nhất thiết phải mạnh hơn sự sáng tạo của gã, nhưng những võ học này lại cho gã một tư tưởng khác.
Nói như vậy dễ so sánh hơn, một miếng đậu phụ có thể luộc, cũng có thể xào…
Bất kể thứ gì cũng có thể có tính đa dạng, có nhiều khả năng.
Đại Đạo cũng thế.
Võ học lại càng như thế.
Đôi khi thay đổi cách nghĩ có lẽ sẽ có thu hoạch không ngờ đến.
…
Ở một bên khác.
Chủ nhân Bút Đại Đạo đang ở một thành trên bầu trời, thành này từng thuộc về nước Cổ Thần, hơn nữa còn là thành phố hiến tế của nước Cổ Thần, còn người hiến tế là ai lại không một ai biết.
Lúc chủ nhân Bút Đại Đạo đến thành này, cả thành đều trống không, chỉ có một đại điện hiến tế.
Chủ nhân Bút Đại Đạo đi về phía đại điện hiến tế, lúc ông ta đến gần đại điện, một sức mạnh bí ẩn lại ngăn ông ta lại.
“Ông là chủ nhân Bút Đại Đạo à?”
Một giọng nói bỗng vang lên trong đại điện hiến tế.
Chủ nhân Bút Đại Đạo cười nói: “Là ta”.
Lúc này, một người đàn ông chậm rãi bước ra từ trong đại điện, người đàn ông mặc áo vải, tóc dài xõa ngang vai, rất tao nhã.
Người đàn ông nhìn chủ nhân Bút Đại Đạo, cười nói: “Ta từng nghe đến ông, năm đó ông từng chống lại ngoại vực giúp Ngôn Vương”.
Chủ nhân Bút Đại Đạo gật đầu: “Có duyên với ông ta nên giúp một tay”.
Người đàn ông nhìn chằm chằm chủ nhân Bút Đại Đạo: “Ngươi đến đây lẽ nào cũng vì thần vật đó à?”
Chủ nhân Bút Đại Đạo nói: “Không phải”.
Người đàn ông lại nói: “Vì thiếu niên đó?”
Chủ nhân Bút Đại Đạo nói: “Ngươi biết hắn?”
Người đàn ông cười nói: “Sao lại không biết chứ? Bây giờ hắn đã được nước Cổ Thần chọn…”
Nói rồi gã ngồi xuống bậc đá trước cửa đại điện: “Chủ nhân Bút Đại Đạo, ông đến tìm ta là vì cuộc tranh giành Đại Đạo gì đó giữa các ông nhỉ?”
Chủ nhân Bút Đại Đạo gật đầu: “Ừ”.
Người đàn ông nở nụ cười đầy thích thú: “Ông cho ta được gì?”
Chủ nhân Bút Đại Đạo cười nói: “Để ngươi sống”.
“Ha ha!”
Người đàn ông bật cười: “Chủ nhân Bút Đại Đạo, ông có biết ta là ai không?”
Chủ nhân Bút Đại Đạo bình tĩnh nói: “Ma Thần”.
Người đàn ông nhìn chằm chằm chủ nhân Bút Đại Đạo, cười nói: “Vậy thì ông ta còn nói để ta sống? Cho dù năm đó cái tên Cổ Đạo Thiên nắm giữ thần khí tối cao, cũng không thể giết ta, ông…”
Chủ nhân Bút Đại Đạo không nói gì, ông ta xòe tay ra, một đạo ấn xuất hiện trong tay ông ta, ông ta nhìn chằm chằm người đàn ông, không nói gì.
Nụ cười trên môi người đàn ông biến mất, đạo ấn đó là một đạo, đạo ngoài đạo.
Chỉ có người đạt đến cấp bậc của họ thì mới biết điều này có nghĩa là gì.
Chủ nhân Bút Đại Đạo nhìn chằm chằm người đàn ông: “Ta có thể tùy ý làm gì đó với những thứ mà ngươi theo đuổi cả đời… Đừng khoe khoang trước mặt ta, có hiểu không?”
Người đàn ông lặng thinh.
Thấy đối phương im lặng, chủ nhân Bút Đại Đạo biết ông ta đã đe dọa được đối phương, lúc này ông ta nghĩ đến Cổ Bàn.
Ông ta sợ nhất hai loại người, một dĩ nhiên là vua dựa dẫm.
Hai là kiểu như Cổ Bàn, loại người có chút thực lực, mặc dù không nhiều nhưng chắc chắn sẽ dám đánh ngươi đi vào chỗ chết…
Chương 3093: Tình huống xấu nhất
Người đàn ông im lặng đứng trước đại điện.
Chủ nhân bút Đại Đạo thu đạo ấn về: “Ngươi cũng biết thằng ranh kia không đơn giản, mà nó đã lựa chọn theo Cổ Thần. Ta cho ngươi biết, Cổ Thần có thể không đủ sức để hoàn toàn tiêu diệt các ngươi, nhưng nó thì có”.
Người đàn ông cười: “Hắn ta đúng là không đơn giản, nhưng giết chúng ta? Ngươi đang dọa ta đấy à?"
Chủ nhân bút Đại Đạo: “Ta không có thời gian khua môi múa mép với ngươi, Xi Thương. Bây giờ ta sẽ phân tích tình hình cho ngươi nghe một lần duy nhất, nếu còn già mồm nữa thì ta sẽ đi ngay”.
Ông ta đi đến vài bước: “Cổ Đạo Thiên phong ấn được các ngươi là nhờ món thần khí tối thượng đó, nhưng ta biết Cổ Đạo Thiên không ráng thêm được bao lâu nữa, và phong ấn sẽ tự động mất hiệu lực. Ngươi cũng đang ỷ vào điều này đúng không?"
Xi Thương liếc ông ta.
Chủ nhân bút Đại Đạo: “Tình hình bây giờ là một khi phong ấn biến mất, các ngươi lại tiếp tục đánh với nước Cổ Thần, nhưng lần này bọn họ lại được thằng ranh kia giúp. Ta biết bọn 'Thần' các ngươi cũng tò mò về nó và đồng ý rằng nó không đơn giản, nhưng các ngươi chẳng ai để nó vào mắt cả”.
Ông ta lại nói: “Nhưng ta cho ngươi biết, thằng đó còn đáng sợ hơn cả nước Cổ Thần, dã tâm cũng to lớn hơn nhiều”.
Xi Thương bật cười: “Đạo Trật Tự. Hắn còn muốn thống nhất vũ trụ à?"
Chủ nhân bút Đại Đạo: “Chính là vậy đấy”.
Xi Thương nhíu mày: “Chỉ bằng hắn?"
Chủ nhân bút Đại Đạo bất đắc dĩ thở dài.
Cuối cùng cũng biết vì sao mấy kẻ địch của Diệp Quân cứ toàn thua rồi.
Vì không có ai thật sự đánh giá hắn nghiêm túc cả.
Tuổi còn quá trẻ nên khiến nhiều người tự động xem nhẹ, lại vì thân thế mà người ngoài sẽ chú ý đến thân nhân của hắn hơn và bỏ qua hắn. Nhưng ai suy nghĩ cẩn thận một chút sẽ thấy hắn là một tên yêu nghiệt.
Có thể không rõ ràng lắm, vì kẻ địch của hắn toàn vượt xa hắn về cảnh giới, nhưng nếu đặt vào cùng tuổi tác hoặc cảnh giới, Diệp Quân là vô địch.
Bản thân Chủ nhân bút Đại Đạo tuy cũng khinh thường Diệp Quân nhưng nội tâm ông ta vẫn luôn thừa nhận thằng ranh này, dẫu sao nó cũng là người ban đầu ông ta lựa chọn.
Ông ta không cho rằng mấy tên Thần này ngu dốt lắm. Sức mạnh của nhà họ Dương vượt xa nhận thức của họ nên họ xem thường hoặc không để ý đến Diệp Quân là lẽ thường.
Nhưng ông ta tuyệt đối không cho phép chuyện này xảy ra ở đây.
Vì đây không chỉ là cuộc chiến giữa nước Cổ Thần và điểm giao Hư Chân, mà còn là giữa ông ta và Diệp Quân.
Chủ nhân bút Đại Đạo: “Đừng xem thường suy nghĩ đó của hắn, vì trên đời này nếu có người làm chuyện chuyện ấy thì chính là hắn”.
Xi Thương chỉ nhìn ông ta.
Chủ nhân bút Đại Đạo: “Nước Cổ Thần đã chọn hắn thì sẽ dốc toàn lực giúp nó mạnh lên, thậm chí là đưa thần khí đó cho hắn”.
Xi Thương lắc đầu: “Hắn không thu phục được nó, Cổ Đạo Thiên cũng không làm được”.
Chủ nhân bút Đại Đạo: “Người khác thì không, nhưng hắn thì có”.
Xi Thương nhíu mày.
Chủ nhân bút Đại Đạo: “Quỷ thần còn chết dưới tay hắn thì còn gì không thể?"
Xi Thương: “Ngươi thật sự cho rằng hắn giết quỷ thần?"
Chủ nhân bút Đại Đạo: “Đừng nói tin hay không tin, tóm lại là quỷ thần muốn chơi hắn, sau đó lăn ra chết”.
Xi Thương im lặng.
Chủ nhân bút Đại Đạo: “Ngươi còn chưa hiểu à? Thằng ranh đó chính là một biến số với các ngươi”.
Xi Thương cười: “Ngươi muốn chúng ta chú ý đến hắn”.
Chủ nhân bút Đại Đạo: “Chính xác”.
Xi Thương: “Ngươi đối phó được hắn không?"
Chủ nhân bút Đại Đạo: “Chỉ cần các ngươi nghe ta thì có thể”.
Xi Thương: “Ngươi có kế gì?"
Chủ nhân bút Đại Đạo thì thầm gì đó.
Xi Thương lập tức biến sắc, mắt trợn trừng: “Ngươi chắc chứ?"
Chủ nhân bút Đại Đạo gật đầu.
Xi Thương: “Nếu ngươi làm được... thì chúng ta sẽ toàn lực ủng hộ”.
Chủ nhân bút Đại Đạo gật đầu: “Bây giờ thì phải chuẩn bị cho tình huống xấu nhất, là hắn thừa kế được thần khí tối thượng và phát huy được một nửa uy lực”.
Xi Thương lắc đầu ngay: “Không thể nào”.
Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn sang: “Là hắn thì có thể”.
Xi Thương nhíu mày.
Chủ nhân bút Đại Đạo: “Nếu không dự tính trước tình huống xấu nhất để đối phó thì người bị thiệt là chúng ta”.
Xi Thương: “Hay là các ngươi tìm chỗ khác mà tranh Đại Đạo đi được không?"
Gã không biết lai lịch Diệp Quân ra sao, nhưng gã biết Chủ nhân bút Đại Đạo là một kẻ đáng sợ. Người như vậy lại kiêng kỵ tên kia, chứng tỏ hắn cũng không phải tay vừa.
Không trêu vào được thì chẳng lẽ không chạy được à?"
Chủ nhân bút Đại Đạo: “Ngươi nghĩ xem?"
Xi Thương im lặng.
Chương 3094: Siêu việt Hữu Vô
Chủ nhân bút Đại Đạo: “Ta và hắn đều không còn đường lui. Giờ cho dù ta đi nơi khác, đợi hắn cũng đi ra rồi thì phân thân này không phải đối thủ của hắn. Hắn cũng thế thôi, không còn lựa chọn nào khác”.
Xi Thương: “Vậy thì ngươi phải đi thuyết phục Hạo Thần. Y mới là người phát động trận chiến năm ấy, bao nhiêu 'Thần' ở đây đều nghe y”.
Chủ nhân bút Đại Đạo gật đầu: “Ta đến đây lần này cũng là để tìm y, đi ngang đây thì ghé qua gặp ngươi, Ma Thần. Y là người phát động nhưng thái độ của ngươi mới là mấu chốt, đúng chứ?"
Trong các Thần năm xưa, hai người mạnh nhất chính là Hạo Thần và Ma Thần trước mắt này đây. Chỉ khi giải quyết được cả hai thì kế hoạch của ông ta mới thành công.
Xi Thương rơi vào trầm tư.
Chủ nhân bút Đại Đạo cũng không vội, người nên vội là các Thần nơi ranh giới Hư Chân này mới đúng.
Một hồi sau, Xi Thương nói: “Ta có một câu hỏi cuối cùng. Tên kia có chết được không?"
Chủ nhân bút Đại Đạo: “Không”.
Xi Thương nhíu mày.
Chủ nhân bút Đại Đạo: “Đánh bại hắn là được”.
Xi Thương gật đầu: “Hiểu rồi, ta sẽ toàn lực phối hợp”.
Chủ nhân bút Đại Đạo: “Tốt”.
Rồi xoay người đi.
Một hồi sau, Xi Thương ngồi xuống thềm đá, ngẩng đầu nhìn lên cao. Vì phong ấn nên nơi đó chỉ có một màu đen như mực, sâu không thấy đáy.
Gã cười lên: “Cũng định xem bọn ta như quân cờ à”.
...
Cổ Thần Khư.
Diệp Quân vẫn đang tiếp nhận truyền thừa, nói đúng hơn là đang luận đạo với các tiên hiền đời trước của Cổ Thần.
Ý thức của hắn rơi vào một vùng hư vô, đang tranh luận kịch liệt với ảnh ảo của các vị kia.
Chủ đề là tu cảnh giới hay không.
Tiên hiền: “Không tu cảnh giới mà ngươi nói là tạo ra con đường của mình rồi đi đến cuối. Nhưng cái cuối này có tiêu chuẩn không? Ngươi có biết giới hạn của nó là gì, ở đâu không?"
Ông lão áo trắng bên ngoài nhìn vào màn hình, thấy vị tiên hiền nước Cổ Thần này bỗng mở miệng thì giật mình, không ngờ vị này lại ló mặt.
Bên trong thời không hư vô, Diệp Quân gật đầu: “Ta có tiêu chuẩn, cũng biết giới hạn của nó ở đâu”.
Tiên hiền nước Cổ Thần: “Tiêu chuẩn gì?"
Diệp Quân: “Trưởng bối trong nhà chính là tiêu chuẩn”.
Tiên hiền nước Cổ Thần hỏi lại: “Vậy ngươi có bao giờ nghĩ không tu cảnh giới của họ thật ra chỉ là họ đạt đến trình độ nhất định rồi không còn cảnh giới nào dùng để đánh giá họ nữa?"
Diệp Quân nhíu mày.
Tiên hiền nước Cổ Thần: “Nói cách khác, bọn họ cũng có thể có cảnh giới, nhưng chỉ có họ biết nó ra sao, mà ngươi chưa gì đã đòi học theo. Ta thấy không phù hợp, ngươi còn chưa tu luyện tới cảnh giới cao nhất được biết đến mà đã theo đuổi cảnh giới không biết. Ngươi không thấy phi thực tế à?"
Diệp Quân ngẫm nghĩ: “Ta cho rằng cảnh giới cũng chỉ là một cái tên. Mục đích của người tu đạo là để có sức mạnh, đó mới là nòng cốt. Tiền bối thấy thế nào?"
Tiên hiền nước Cổ Thần: “Ngươi có lý, nhưng ngươi quên rằng hệ thống cảnh giới của mỗi thế giới đều là một cách để mạnh lên. Như phải đi từ Giới Ngoại mới đến Hư Thần, sau đến Hư Chân Thể. Trên Giới Ngoại thì lấy được pháp tắc của Thần, tạo ra Thần thể. Ta thấy ngươi dù chưa làm được nhưng cũng đã đến Hư Chân Thể. Ngươi không nhận ra à? Ngươi vẫn đang đi trên đường của người khác, lại lầm tưởng là đường của chính mình mà thôi”.
Diệp Quân điếng người.
Tiên hiền nước Cổ Thần nói tiếp: “Người sinh ra đã tự có bản tâm, mọi nhân quả đều từ tâm, không màng đúng sai, chỉ mong được sống, bàn gì đến có hay không…”
Ông ta dừng lại: “Chàng trai à, con người lừa gạt nhau, nội tâm cũng lừa gạt nhau, bản thân cũng dối gạt chính mình. Vậy nên mới nói 'không màng đúng sai, chỉ mong được sống'. Thế nhân sinh ra lại phân chia 'hữu vô' một cách vô căn cứ, tất cả là tâm sinh mà ra, vậy nên mới 'mọi nhân quả đều từ tâm'. Đạo của ngươi không sai, nhưng ngươi không nhận thức được bản tâm. Đúng hơn là ngươi bị chính bản tâm của mình che mắt, nghĩ rằng 'không tu cảnh giới' của mình giống với của người nhà ngươi”.
Diệp Quân im lặng.
Tiên hiền nước Cổ Thần lại nói: “Là kiếm tu, ngươi phải 'siêu việt hữu vô', đạt đến cảnh giới không phân thật giả”.
Diệp Quân ngẩng đầu: “Tiền bối, ta phải làm sao?"
Tiên hiền nước Cổ Thần: “Không hư kỳ hoài, minh tâm chân cảnh. Chỉ có như vậy mới có thể ngộ được tâm cảnh 'thiên địa sinh cùng ta, vạn vật là một với ta' - Vật Ngã Câu Nhất được”.
Chương 3095: Hợp tác
Vật Ngã Cụ Nhất?
Diệp Quân đứng giữa thời không hư vô, rơi vào trầm tư.
Vị tiên hiền này nói đến tâm cảnh.
Nó giống như một lưỡi dao sẽ mòn dần theo thời gian, vì vậy phải không ngừng mài sắc.
Lại còn cảnh giới.
Trước kia hắn vẫn cho rằng mình không hề tu cảnh giới, bây giờ vị tiên hiền lại nói rằng khái niệm này của hắn không giống với người nhà.
Bọn họ không tu cảnh giới vì họ đã vô địch, không còn cảnh giới nào có thể hình dung họ.
Còn hắn?
Hắn đã làm được đâu.
"Tâm là nơi thị phi, chứa nhiều ảo tưởng”.
Hắn vốn không nên phân vân giữa tu hay không tu cảnh giới, mà trước tiên phải học tập hệ thống tu luyện của các nền văn minh để hoàn thiện đạo pháp bản thân. Tóm lại, phải lấy cái hay của người ta bù lại cái thiếu hụt của mình.
Diệp Quân bỗng cười lớn.
"Chúc mừng”.
Vị tiên hiền kia nói: “Gạt bỏ tất cả thị phi”.
Rồi dần dần biến mất.
Diệp Quân hành lễ: “Đa tạ tiền bối”.
Đạo tu hành chính là tu tâm, chưa kể hắn tu kiếm lại càng chú trọng việc này.
Đề cao tâm cảnh chính là đề cao kiếm đạo.
Thông qua lần luận đạo này, hắn không chỉ đề cao sức mạnh mà còn cả tâm cảnh, sẽ khiến con đường sau này thuận lợi hơn.
Diệp Quân không rời khỏi Thần Khư Chi Địa mà tiếp tục ở lại tu luyện, dự định học hết những Đại Đạo nào có lợi cho mình từ mấy vị tiên hiền nước Cổ Thần.
Đây là cơ hội ngàn năm một thuở. Vì là truyền thừa nên mọi Đại Đạo kia đều tràn vào đầu hắn.
Giống như thừa kế.
Đó cũng là con đường tắt ngắn nhất trên đời.
Trong kho vũ khí Cổ Thần, Cổ Bàn khi thì cười lớn, khi thì phát điên.
Không ai biết gã đang làm gì.
...
Chủ nhân bút Đại Đạo đi đến một vùng hư không nọ, nơi có một người đàn ông đang trôi lơ lửng với hai tay giang ngang, trên mỗi cánh tay là một vòng sáng vàng quấn chặt như cầm tù.
Đây là Hạo Thần.
Người phát động đại chiến năm xưa.
Y tóc tai bù xù, đầu gục xuống, không cảm nhận được khí tức.
Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn hai vòng sáng kia, phát hiện nó không chỉ chứa sức mạnh pháp tắc mà còn có một loại ý chí nào đó.
Ông ta nhíu mày khi cảm nhận thấy điều này: “Lại là nó”.
"Ngươi biết nó à?"
Hạo Thần bất ngờ ngẩng đầu lên, để lộ hai tròng mắt sâu thẳm.
Chủ nhân bút Đại Đạo: “Là nó thì chẳng trách sao ngươi không phá được”.
Hạo Thần chỉ giương mắt nhìn.
Chủ nhân bút Đại Đạo: “Ta có thể giúp”.
Hạo Thần nheo mắt: “Chắc chứ?"
Chủ nhân bút Đại Đạo gật đầu.
Hạo Thần hỏi: “Mục đích của ngươi là gì?"
Chủ nhân bút Đại Đạo: “Chúng ta có cùng một kẻ thù”.
Hạo Thần ngẫm nghĩ một hồi: “Vì sao ngươi biết thứ này?"
Chủ nhân bút Đại Đạo: “Năm xưa chu du vũ trụ từng nghe nói, không ngờ nó lại ở nơi này”.
Hạo Thần nhìn ông ta một hồi mới nói: “Được, hợp tác”.
Chủ nhân bút Đại Đạo: “Sảng khoái”.
Hạo Thần: “Phong ấn này chỉ cần mười năm nữa sẽ...”
Chủ nhân bút Đại Đạo: “Không cần, ta có thể giúp ngươi ngay bây giờ”.
Hạo Thần nheo mắt: “Thế thì lại tốt quá”.
Chủ nhân bút Đại Đạo thoáng nhìn hai vòng sáng vàng, tự nhủ không ngờ ý chí kia lại đến tận nơi này.
Đây là chuyện gì vậy?
Ôi đệt con mẹ nó.
Ông ta bỗng sa sầm mặt.
Quần nhau với thằng ranh kia ở cái nơi cấp thấp này lâu quá, ông ta đã bị tách rời khỏi những nơi cao hơn rồi.
Đúng là thằng chỉ biết hại người.
Ông ta hoàn hồn lại, ngoắc tay gọi Đạo Ấn bay về phía Hạo Thần, lơ lửng trên đầu y.
Hạo Thần: “Đạo pháp của ngươi chống lại được ý chí của nó à?"
Chủ nhân bút Đại Đạo: “Dưới Tam Kiếm, ta vô địch”.
Hạo Thần: “...”
...
Diệp Quân sầm mặt: “Tiền bối, hai tin này đều là tin xấu, nghe tin nào trước có ý nghĩa gì với ta không?”
Ông lão áo trắng trầm giọng nói: “Ta nghe được rằng bây giờ chủ nhân Bút Đại Đạo đã liên kết với vài thần”.
Diệp Quân nhìn ông lão áo trắng: “Đế Chủ có thể phong ấn họ, đúng chứ?”
Ông lão áo trắng nói: “Trước kia thì có thể, nhưng bây giờ… đây là tin xấu thứ hai mà ta nói”.
Sắc mặt Diệp Quân sa sầm, nếu những vị thần đó bị phong ấn thật ra cũng không đáng sợ như vậy, nhưng nếu không bị phong ấn… những kẻ này đều là những tồn tại đáng sợ trên cả cảnh giới gần mười phần Chân.
Có đánh cũng không thắng.
Hoàn toàn không có khả năng thắng.
Ông lão áo trắng nói: “Công tử, xin hãy cất hết bảo vật ở nơi này đi”.
Diệp Quân quay đầu lại nhìn các Đế khí và Tiên khí xung quanh, đây đều là củ khoai bỏng tay.
Diệp Quân bật cười, có được lợi thì phải trả giá, thế gian này nào có chuyện tốt gì được cho không đâu?
Hắn vung tay lên, cất hết tất cả đồ vật ở đó vào.
Một lát là xong.
Diệp Quân nhìn ông lão áo trắng: “Bắt đầu từ lúc này nước Cổ Thần sẽ toàn lực hỗ trợ ta, đúng không?”
Ông lão áo trắng gật đầu: “Ừ”.
Diệp Quân nói: “Chúng ta còn chiêu đặc biệt nào nữa không?”
Ông lão áo trắng lặng thinh.
Vẻ mặt Diệp Quân cứng đờ: “Tiền bối, lẽ nào chỉ một mình ta sao?”
Ông lão áo trắng cười nói: “Ta muốn nói, vừa rồi ta quên nói một chuyện, thật ra vẫn còn một tin xấu nữa”.
Diệp Quân: “…”
Ánh mắt ông lão áo trắng hiện lên vẻ lo lắng: “Công tử, thật ra cho dù không có chủ nhân Bút Đại Đạo, phong ấn của các vị thần đó cũng sẽ được giải…”
Diệp Quân nhìn chằm chằm ông lão áo trắng: “Đế chủ không chống đỡ được à?”
Ông lão áo trắng gật đầu: “Năm đó một mình Đế chủ tự chống lại các vị thần, mặc dù cuối cùng cô ấy đã đánh bại và phong ấn họ bằng thần khí siêu cấp đó… nhưng bản thân cô ấy cũng bị thương nặng, hơn nữa…”
Nói đến đây, ông ta không nói tiếp nữa.
Diệp Quân hơi đau đầu, không đúng là “đau trứng”.
Cực kỳ đau.
Ông lão áo trắng lại nói: “Công tử, bây giờ vẫn còn chút thời gian, cậu phải quý trọng chút thời gian này, chúng ta đến Cổ Thần Khư đi”.
Nói rồi cơ thể hai người bỗng trở nên hư ảo.
Lúc xuất hiện lần nữa, hai người đã đến một thế giới màu xám, xung quanh có rất nhiều tấm bia đá chọc trời sừng sững.
Diệp Quân thấy linh khí ở đây cực kỳ dồi dào, không chỉ thế, nó còn khác hẳn với linh khí ở thế giới bên ngoài.
Ông lão áo trắng nói: “Công tử, nơi này là thánh địa tu luyện của nước Cổ Thần bọn ta, mỗi cột đá chọc trời ở đây đều tượng trưng cho một Đại Đạo. Tất nhiên kiếm đạo của công tử đã được đã được thành lập, hơn nữa hai loại kiếm đạo đều là kiếm đạo cực kỳ mạnh trên thế gian, thế nên không cần đi đến bất kỳ loại nào trong đó nhưng cũng có thể học hỏi từ nó, hoàn thiện kiếm đạo của mình”.
Diệp Quân gật đầu: “Ta cũng có ý này”.
Kiếm đạo Trật Tự của hắn chỉ cần có đủ sức mạnh tín ngưỡng thì trở thành sự tồn tại vô địch, nếu không có sức mạnh tín ngưỡng thì uy lực sẽ có hạn.
Thế nên hắn thật sự rất cần hoàn thiện kiếm đạo vô địch.
Tâm vô địch của hắn vẫn chưa đủ mạnh.
Như nghĩ đến điều gì, Diệp Quân bỗng xòe tay ra, sông Đại Đạo đó xuất hiện trong tay hắn: “Tiền bối, Đế khí này có vấn đề gì à?”
Ông lão áo trắng nhìn sông Đại Đạo đó: “Dòng sông này cũng là một trong các Đế khí của nước Cổ Thần ta, năm đó nó đã đầu hàng trong trận chiến với một vị thần”.
Đầu hàng!
Diệp Quân sửng sốt.
Ông lão áo trắng nhìn chằm chằm sông Đại Đạo đó: “Trong dòng sông này có ý thức linh hồn của vị “thần” đó, vị “thần” đó đang nuôi dưỡng bản thân trong đó, nhưng hiện tại nó đang ở trạng thái ngủ say, nếu cậu muốn chinh phục được dòng sông này thì sẽ đánh thức vị “thần” đó, với thực lực hiện giờ của cậu, một khi nó thức tỉnh, chắc chắn cậu sẽ tự hủy diệt mình”.
Diệp Quân gật đầu, cũng không bất ngờ, vì chủ nhân Bút Đại Đạo chưa từng làm việc gì giống người.
Diệp Quân lại lấy lá bùa hắn lấy được từ Ngụy Thần, nói: “Tiền bối, cái này thì sao?”
Ông lão áo trắng hơi nhíu mày: “Bùa Ngụy”.
Diệp Quân nói: “Sau khi đánh chết Ngụy Thần, ta lấy được thứ này từ trên người ông ta”.
Ông lão áo trắng nhì Diệp Quân: “Cậu có chắc đã đánh chết không?”
Diệp Quân gật đầu.
Xét về lý luận thì cha hắn đánh chết cũng chẳng khác gì hắn đánh chết cả.
Thấy Diệp Quân gật đầu, ông lão áo trắng lắc đầu khẽ cười, cũng không xoắn xuýt vấn đề này nữa, ông ta nhìn lá bùa: “Công tử có được truyền thừa của Ngụy Thần rồi à?”
Diệp Quân gật đầu: “Đúng thế”.
Ông lão áo trắng nói: “Vậy thì chúc mừng công tử”.
Diệp Quân hơi khó hiểu.
Ông lão áo trắng mỉm cười nói: “Thứ mạnh nhất của Ngụy Thần không phải là thực lực của ông ta, mà là “thuật Khôi Âm” của ông, thứ mà “thuật Khôi Âm” này mạnh nhất không phải là luyện chế những con rối, mà là “con rối sống”.
Diệp Quân nhíu mày: “Con rối sống?”
Ông lão áo trắng gật đầu nói: “Đúng vậy, chính là luyện hóa người sống thành con rối, đáng sợ nhất là sau khi luyện hóa người sống thành con rối, không những có thể giữ lại hoàn toàn sức mạnh của đối phương, mà còn có thể tăng cường đáng kể sức chiến đấu của đối phương bằng “bùa tế” này… Năm đó những “con rối sống” của Ngụy Thần này đã gây ra tổn thất nặng nề cho nước Cổ Thần ta”.
Diệp Quân nhìn ông lão áo trắng: “Cũng có thể luyện chế thần thành con rối sống không?”
Ông lão áo trắng nói: “Được chứ, năm đó Ngụy Thần có một con rối sống cấp “Thần” đấy”.
Con rối sống!
Diệp Quân như suy nghĩ điều gì đó, nếu luyện chủ nhân Bút Đại Đạo thành con rối sống…
Chắc chắn sẽ rất tuyệt vời.
Ông lão áo trắng nói: “Bùa tế này của cậu thuộc Đế khí rất có tính công dụng, mặc dù sức chiến đấu không mạnh nhưng có tác dụng rất lớn, nếu cậu có nhiều con rối sống… thì sẽ là một chuyện cực kỳ đáng sợ”.
Diệp Quân gật đầu, sau đó nhìn ông lão áo trắng, thấy Diệp Quân nhìn sang, ông lão áo trắng vội nói: “Ta đã là người chết… không thể luyện chế ra con rối sống”.
Chương 3092: Lặng thinh
Diệp Quân bật cười khanh khách: “Tiền bối, ông nghĩ đi đâu vậy? Mặc dù ta nghĩ như thế nhưng sẽ không làm đâu”.
Ông lão áo trắng: “…”
Lần đầu tiên ông lão áo trắng cảm thấy người này hơi nguy hiểm, ông ta vội nói: “Cậu tu luyện ở đây, ta ra ngoài nghe ngóng tin tức cho cậu”.
Nói rồi ông ta xoay người chạy ra ngoài.
Diệp Quân nhìn xung quanh, hắn đi về phía mấy cột đá chọc trời… Đột nhiên, thần quang chiếu ra từ những cột đá, đi vào biển ý thức của Diệp Quân.
Thoáng chốc trong đầu Diệp Quân hiện lên rất nhiều cảnh tượng.
Truyền thừa.
Hắn không muốn kế thừa những Đại Đạo này mà là muốn mượn những Đại Đạo này để hoàn thiện kiếm đạo vô địch của mình.
Trong mỗi cảnh tượng đều có một cường giả đỉnh cấp đang cho hắn mọi thứ, mà những cường giả này đều là cường giả đỉnh cấp ở các đời của nước Cổ Thần, trong đó có một số người đã đạt đến cấp “Thần”.
Võ đạo của họ có một đặc điểm chung là: mạnh mẽ và cần cù, tiến bộ và bất khuất.
Đại Đạo rộng như biển lớn, không có giới hạn, nếu không có sự mạnh mẽ cần cù, tiến bộ bất khuất thì không thể đi đến cuối cùng, thành lập ra đạo của mình.
Diệp Quân cũng phát hiện, sau khi thành lập đạo của mình, những người này đều đang bắt đầu đi vào con đường riêng.
Con đường của người khác dù tốt đến đâu cũng là của người khác, nếu đi theo thì không thể vượt qua họ, chỉ có đi con đường của chính mình mới có thể đứng ở đỉnh cao.
Lúc Diệp Quân “giao lưu” về Đại Đạo với những người đi trước đó, Cổ Bàn lại vô cùng thích thú nhìn thư viện võ học.
Đối với gã, thật ra những võ học này không nhất thiết phải mạnh hơn sự sáng tạo của gã, nhưng những võ học này lại cho gã một tư tưởng khác.
Nói như vậy dễ so sánh hơn, một miếng đậu phụ có thể luộc, cũng có thể xào…
Bất kể thứ gì cũng có thể có tính đa dạng, có nhiều khả năng.
Đại Đạo cũng thế.
Võ học lại càng như thế.
Đôi khi thay đổi cách nghĩ có lẽ sẽ có thu hoạch không ngờ đến.
…
Ở một bên khác.
Chủ nhân Bút Đại Đạo đang ở một thành trên bầu trời, thành này từng thuộc về nước Cổ Thần, hơn nữa còn là thành phố hiến tế của nước Cổ Thần, còn người hiến tế là ai lại không một ai biết.
Lúc chủ nhân Bút Đại Đạo đến thành này, cả thành đều trống không, chỉ có một đại điện hiến tế.
Chủ nhân Bút Đại Đạo đi về phía đại điện hiến tế, lúc ông ta đến gần đại điện, một sức mạnh bí ẩn lại ngăn ông ta lại.
“Ông là chủ nhân Bút Đại Đạo à?”
Một giọng nói bỗng vang lên trong đại điện hiến tế.
Chủ nhân Bút Đại Đạo cười nói: “Là ta”.
Lúc này, một người đàn ông chậm rãi bước ra từ trong đại điện, người đàn ông mặc áo vải, tóc dài xõa ngang vai, rất tao nhã.
Người đàn ông nhìn chủ nhân Bút Đại Đạo, cười nói: “Ta từng nghe đến ông, năm đó ông từng chống lại ngoại vực giúp Ngôn Vương”.
Chủ nhân Bút Đại Đạo gật đầu: “Có duyên với ông ta nên giúp một tay”.
Người đàn ông nhìn chằm chằm chủ nhân Bút Đại Đạo: “Ngươi đến đây lẽ nào cũng vì thần vật đó à?”
Chủ nhân Bút Đại Đạo nói: “Không phải”.
Người đàn ông lại nói: “Vì thiếu niên đó?”
Chủ nhân Bút Đại Đạo nói: “Ngươi biết hắn?”
Người đàn ông cười nói: “Sao lại không biết chứ? Bây giờ hắn đã được nước Cổ Thần chọn…”
Nói rồi gã ngồi xuống bậc đá trước cửa đại điện: “Chủ nhân Bút Đại Đạo, ông đến tìm ta là vì cuộc tranh giành Đại Đạo gì đó giữa các ông nhỉ?”
Chủ nhân Bút Đại Đạo gật đầu: “Ừ”.
Người đàn ông nở nụ cười đầy thích thú: “Ông cho ta được gì?”
Chủ nhân Bút Đại Đạo cười nói: “Để ngươi sống”.
“Ha ha!”
Người đàn ông bật cười: “Chủ nhân Bút Đại Đạo, ông có biết ta là ai không?”
Chủ nhân Bút Đại Đạo bình tĩnh nói: “Ma Thần”.
Người đàn ông nhìn chằm chằm chủ nhân Bút Đại Đạo, cười nói: “Vậy thì ông ta còn nói để ta sống? Cho dù năm đó cái tên Cổ Đạo Thiên nắm giữ thần khí tối cao, cũng không thể giết ta, ông…”
Chủ nhân Bút Đại Đạo không nói gì, ông ta xòe tay ra, một đạo ấn xuất hiện trong tay ông ta, ông ta nhìn chằm chằm người đàn ông, không nói gì.
Nụ cười trên môi người đàn ông biến mất, đạo ấn đó là một đạo, đạo ngoài đạo.
Chỉ có người đạt đến cấp bậc của họ thì mới biết điều này có nghĩa là gì.
Chủ nhân Bút Đại Đạo nhìn chằm chằm người đàn ông: “Ta có thể tùy ý làm gì đó với những thứ mà ngươi theo đuổi cả đời… Đừng khoe khoang trước mặt ta, có hiểu không?”
Người đàn ông lặng thinh.
Thấy đối phương im lặng, chủ nhân Bút Đại Đạo biết ông ta đã đe dọa được đối phương, lúc này ông ta nghĩ đến Cổ Bàn.
Ông ta sợ nhất hai loại người, một dĩ nhiên là vua dựa dẫm.
Hai là kiểu như Cổ Bàn, loại người có chút thực lực, mặc dù không nhiều nhưng chắc chắn sẽ dám đánh ngươi đi vào chỗ chết…
Chương 3093: Tình huống xấu nhất
Người đàn ông im lặng đứng trước đại điện.
Chủ nhân bút Đại Đạo thu đạo ấn về: “Ngươi cũng biết thằng ranh kia không đơn giản, mà nó đã lựa chọn theo Cổ Thần. Ta cho ngươi biết, Cổ Thần có thể không đủ sức để hoàn toàn tiêu diệt các ngươi, nhưng nó thì có”.
Người đàn ông cười: “Hắn ta đúng là không đơn giản, nhưng giết chúng ta? Ngươi đang dọa ta đấy à?"
Chủ nhân bút Đại Đạo: “Ta không có thời gian khua môi múa mép với ngươi, Xi Thương. Bây giờ ta sẽ phân tích tình hình cho ngươi nghe một lần duy nhất, nếu còn già mồm nữa thì ta sẽ đi ngay”.
Ông ta đi đến vài bước: “Cổ Đạo Thiên phong ấn được các ngươi là nhờ món thần khí tối thượng đó, nhưng ta biết Cổ Đạo Thiên không ráng thêm được bao lâu nữa, và phong ấn sẽ tự động mất hiệu lực. Ngươi cũng đang ỷ vào điều này đúng không?"
Xi Thương liếc ông ta.
Chủ nhân bút Đại Đạo: “Tình hình bây giờ là một khi phong ấn biến mất, các ngươi lại tiếp tục đánh với nước Cổ Thần, nhưng lần này bọn họ lại được thằng ranh kia giúp. Ta biết bọn 'Thần' các ngươi cũng tò mò về nó và đồng ý rằng nó không đơn giản, nhưng các ngươi chẳng ai để nó vào mắt cả”.
Ông ta lại nói: “Nhưng ta cho ngươi biết, thằng đó còn đáng sợ hơn cả nước Cổ Thần, dã tâm cũng to lớn hơn nhiều”.
Xi Thương bật cười: “Đạo Trật Tự. Hắn còn muốn thống nhất vũ trụ à?"
Chủ nhân bút Đại Đạo: “Chính là vậy đấy”.
Xi Thương nhíu mày: “Chỉ bằng hắn?"
Chủ nhân bút Đại Đạo bất đắc dĩ thở dài.
Cuối cùng cũng biết vì sao mấy kẻ địch của Diệp Quân cứ toàn thua rồi.
Vì không có ai thật sự đánh giá hắn nghiêm túc cả.
Tuổi còn quá trẻ nên khiến nhiều người tự động xem nhẹ, lại vì thân thế mà người ngoài sẽ chú ý đến thân nhân của hắn hơn và bỏ qua hắn. Nhưng ai suy nghĩ cẩn thận một chút sẽ thấy hắn là một tên yêu nghiệt.
Có thể không rõ ràng lắm, vì kẻ địch của hắn toàn vượt xa hắn về cảnh giới, nhưng nếu đặt vào cùng tuổi tác hoặc cảnh giới, Diệp Quân là vô địch.
Bản thân Chủ nhân bút Đại Đạo tuy cũng khinh thường Diệp Quân nhưng nội tâm ông ta vẫn luôn thừa nhận thằng ranh này, dẫu sao nó cũng là người ban đầu ông ta lựa chọn.
Ông ta không cho rằng mấy tên Thần này ngu dốt lắm. Sức mạnh của nhà họ Dương vượt xa nhận thức của họ nên họ xem thường hoặc không để ý đến Diệp Quân là lẽ thường.
Nhưng ông ta tuyệt đối không cho phép chuyện này xảy ra ở đây.
Vì đây không chỉ là cuộc chiến giữa nước Cổ Thần và điểm giao Hư Chân, mà còn là giữa ông ta và Diệp Quân.
Chủ nhân bút Đại Đạo: “Đừng xem thường suy nghĩ đó của hắn, vì trên đời này nếu có người làm chuyện chuyện ấy thì chính là hắn”.
Xi Thương chỉ nhìn ông ta.
Chủ nhân bút Đại Đạo: “Nước Cổ Thần đã chọn hắn thì sẽ dốc toàn lực giúp nó mạnh lên, thậm chí là đưa thần khí đó cho hắn”.
Xi Thương lắc đầu: “Hắn không thu phục được nó, Cổ Đạo Thiên cũng không làm được”.
Chủ nhân bút Đại Đạo: “Người khác thì không, nhưng hắn thì có”.
Xi Thương nhíu mày.
Chủ nhân bút Đại Đạo: “Quỷ thần còn chết dưới tay hắn thì còn gì không thể?"
Xi Thương: “Ngươi thật sự cho rằng hắn giết quỷ thần?"
Chủ nhân bút Đại Đạo: “Đừng nói tin hay không tin, tóm lại là quỷ thần muốn chơi hắn, sau đó lăn ra chết”.
Xi Thương im lặng.
Chủ nhân bút Đại Đạo: “Ngươi còn chưa hiểu à? Thằng ranh đó chính là một biến số với các ngươi”.
Xi Thương cười: “Ngươi muốn chúng ta chú ý đến hắn”.
Chủ nhân bút Đại Đạo: “Chính xác”.
Xi Thương: “Ngươi đối phó được hắn không?"
Chủ nhân bút Đại Đạo: “Chỉ cần các ngươi nghe ta thì có thể”.
Xi Thương: “Ngươi có kế gì?"
Chủ nhân bút Đại Đạo thì thầm gì đó.
Xi Thương lập tức biến sắc, mắt trợn trừng: “Ngươi chắc chứ?"
Chủ nhân bút Đại Đạo gật đầu.
Xi Thương: “Nếu ngươi làm được... thì chúng ta sẽ toàn lực ủng hộ”.
Chủ nhân bút Đại Đạo gật đầu: “Bây giờ thì phải chuẩn bị cho tình huống xấu nhất, là hắn thừa kế được thần khí tối thượng và phát huy được một nửa uy lực”.
Xi Thương lắc đầu ngay: “Không thể nào”.
Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn sang: “Là hắn thì có thể”.
Xi Thương nhíu mày.
Chủ nhân bút Đại Đạo: “Nếu không dự tính trước tình huống xấu nhất để đối phó thì người bị thiệt là chúng ta”.
Xi Thương: “Hay là các ngươi tìm chỗ khác mà tranh Đại Đạo đi được không?"
Gã không biết lai lịch Diệp Quân ra sao, nhưng gã biết Chủ nhân bút Đại Đạo là một kẻ đáng sợ. Người như vậy lại kiêng kỵ tên kia, chứng tỏ hắn cũng không phải tay vừa.
Không trêu vào được thì chẳng lẽ không chạy được à?"
Chủ nhân bút Đại Đạo: “Ngươi nghĩ xem?"
Xi Thương im lặng.
Chương 3094: Siêu việt Hữu Vô
Chủ nhân bút Đại Đạo: “Ta và hắn đều không còn đường lui. Giờ cho dù ta đi nơi khác, đợi hắn cũng đi ra rồi thì phân thân này không phải đối thủ của hắn. Hắn cũng thế thôi, không còn lựa chọn nào khác”.
Xi Thương: “Vậy thì ngươi phải đi thuyết phục Hạo Thần. Y mới là người phát động trận chiến năm ấy, bao nhiêu 'Thần' ở đây đều nghe y”.
Chủ nhân bút Đại Đạo gật đầu: “Ta đến đây lần này cũng là để tìm y, đi ngang đây thì ghé qua gặp ngươi, Ma Thần. Y là người phát động nhưng thái độ của ngươi mới là mấu chốt, đúng chứ?"
Trong các Thần năm xưa, hai người mạnh nhất chính là Hạo Thần và Ma Thần trước mắt này đây. Chỉ khi giải quyết được cả hai thì kế hoạch của ông ta mới thành công.
Xi Thương rơi vào trầm tư.
Chủ nhân bút Đại Đạo cũng không vội, người nên vội là các Thần nơi ranh giới Hư Chân này mới đúng.
Một hồi sau, Xi Thương nói: “Ta có một câu hỏi cuối cùng. Tên kia có chết được không?"
Chủ nhân bút Đại Đạo: “Không”.
Xi Thương nhíu mày.
Chủ nhân bút Đại Đạo: “Đánh bại hắn là được”.
Xi Thương gật đầu: “Hiểu rồi, ta sẽ toàn lực phối hợp”.
Chủ nhân bút Đại Đạo: “Tốt”.
Rồi xoay người đi.
Một hồi sau, Xi Thương ngồi xuống thềm đá, ngẩng đầu nhìn lên cao. Vì phong ấn nên nơi đó chỉ có một màu đen như mực, sâu không thấy đáy.
Gã cười lên: “Cũng định xem bọn ta như quân cờ à”.
...
Cổ Thần Khư.
Diệp Quân vẫn đang tiếp nhận truyền thừa, nói đúng hơn là đang luận đạo với các tiên hiền đời trước của Cổ Thần.
Ý thức của hắn rơi vào một vùng hư vô, đang tranh luận kịch liệt với ảnh ảo của các vị kia.
Chủ đề là tu cảnh giới hay không.
Tiên hiền: “Không tu cảnh giới mà ngươi nói là tạo ra con đường của mình rồi đi đến cuối. Nhưng cái cuối này có tiêu chuẩn không? Ngươi có biết giới hạn của nó là gì, ở đâu không?"
Ông lão áo trắng bên ngoài nhìn vào màn hình, thấy vị tiên hiền nước Cổ Thần này bỗng mở miệng thì giật mình, không ngờ vị này lại ló mặt.
Bên trong thời không hư vô, Diệp Quân gật đầu: “Ta có tiêu chuẩn, cũng biết giới hạn của nó ở đâu”.
Tiên hiền nước Cổ Thần: “Tiêu chuẩn gì?"
Diệp Quân: “Trưởng bối trong nhà chính là tiêu chuẩn”.
Tiên hiền nước Cổ Thần hỏi lại: “Vậy ngươi có bao giờ nghĩ không tu cảnh giới của họ thật ra chỉ là họ đạt đến trình độ nhất định rồi không còn cảnh giới nào dùng để đánh giá họ nữa?"
Diệp Quân nhíu mày.
Tiên hiền nước Cổ Thần: “Nói cách khác, bọn họ cũng có thể có cảnh giới, nhưng chỉ có họ biết nó ra sao, mà ngươi chưa gì đã đòi học theo. Ta thấy không phù hợp, ngươi còn chưa tu luyện tới cảnh giới cao nhất được biết đến mà đã theo đuổi cảnh giới không biết. Ngươi không thấy phi thực tế à?"
Diệp Quân ngẫm nghĩ: “Ta cho rằng cảnh giới cũng chỉ là một cái tên. Mục đích của người tu đạo là để có sức mạnh, đó mới là nòng cốt. Tiền bối thấy thế nào?"
Tiên hiền nước Cổ Thần: “Ngươi có lý, nhưng ngươi quên rằng hệ thống cảnh giới của mỗi thế giới đều là một cách để mạnh lên. Như phải đi từ Giới Ngoại mới đến Hư Thần, sau đến Hư Chân Thể. Trên Giới Ngoại thì lấy được pháp tắc của Thần, tạo ra Thần thể. Ta thấy ngươi dù chưa làm được nhưng cũng đã đến Hư Chân Thể. Ngươi không nhận ra à? Ngươi vẫn đang đi trên đường của người khác, lại lầm tưởng là đường của chính mình mà thôi”.
Diệp Quân điếng người.
Tiên hiền nước Cổ Thần nói tiếp: “Người sinh ra đã tự có bản tâm, mọi nhân quả đều từ tâm, không màng đúng sai, chỉ mong được sống, bàn gì đến có hay không…”
Ông ta dừng lại: “Chàng trai à, con người lừa gạt nhau, nội tâm cũng lừa gạt nhau, bản thân cũng dối gạt chính mình. Vậy nên mới nói 'không màng đúng sai, chỉ mong được sống'. Thế nhân sinh ra lại phân chia 'hữu vô' một cách vô căn cứ, tất cả là tâm sinh mà ra, vậy nên mới 'mọi nhân quả đều từ tâm'. Đạo của ngươi không sai, nhưng ngươi không nhận thức được bản tâm. Đúng hơn là ngươi bị chính bản tâm của mình che mắt, nghĩ rằng 'không tu cảnh giới' của mình giống với của người nhà ngươi”.
Diệp Quân im lặng.
Tiên hiền nước Cổ Thần lại nói: “Là kiếm tu, ngươi phải 'siêu việt hữu vô', đạt đến cảnh giới không phân thật giả”.
Diệp Quân ngẩng đầu: “Tiền bối, ta phải làm sao?"
Tiên hiền nước Cổ Thần: “Không hư kỳ hoài, minh tâm chân cảnh. Chỉ có như vậy mới có thể ngộ được tâm cảnh 'thiên địa sinh cùng ta, vạn vật là một với ta' - Vật Ngã Câu Nhất được”.
Chương 3095: Hợp tác
Vật Ngã Cụ Nhất?
Diệp Quân đứng giữa thời không hư vô, rơi vào trầm tư.
Vị tiên hiền này nói đến tâm cảnh.
Nó giống như một lưỡi dao sẽ mòn dần theo thời gian, vì vậy phải không ngừng mài sắc.
Lại còn cảnh giới.
Trước kia hắn vẫn cho rằng mình không hề tu cảnh giới, bây giờ vị tiên hiền lại nói rằng khái niệm này của hắn không giống với người nhà.
Bọn họ không tu cảnh giới vì họ đã vô địch, không còn cảnh giới nào có thể hình dung họ.
Còn hắn?
Hắn đã làm được đâu.
"Tâm là nơi thị phi, chứa nhiều ảo tưởng”.
Hắn vốn không nên phân vân giữa tu hay không tu cảnh giới, mà trước tiên phải học tập hệ thống tu luyện của các nền văn minh để hoàn thiện đạo pháp bản thân. Tóm lại, phải lấy cái hay của người ta bù lại cái thiếu hụt của mình.
Diệp Quân bỗng cười lớn.
"Chúc mừng”.
Vị tiên hiền kia nói: “Gạt bỏ tất cả thị phi”.
Rồi dần dần biến mất.
Diệp Quân hành lễ: “Đa tạ tiền bối”.
Đạo tu hành chính là tu tâm, chưa kể hắn tu kiếm lại càng chú trọng việc này.
Đề cao tâm cảnh chính là đề cao kiếm đạo.
Thông qua lần luận đạo này, hắn không chỉ đề cao sức mạnh mà còn cả tâm cảnh, sẽ khiến con đường sau này thuận lợi hơn.
Diệp Quân không rời khỏi Thần Khư Chi Địa mà tiếp tục ở lại tu luyện, dự định học hết những Đại Đạo nào có lợi cho mình từ mấy vị tiên hiền nước Cổ Thần.
Đây là cơ hội ngàn năm một thuở. Vì là truyền thừa nên mọi Đại Đạo kia đều tràn vào đầu hắn.
Giống như thừa kế.
Đó cũng là con đường tắt ngắn nhất trên đời.
Trong kho vũ khí Cổ Thần, Cổ Bàn khi thì cười lớn, khi thì phát điên.
Không ai biết gã đang làm gì.
...
Chủ nhân bút Đại Đạo đi đến một vùng hư không nọ, nơi có một người đàn ông đang trôi lơ lửng với hai tay giang ngang, trên mỗi cánh tay là một vòng sáng vàng quấn chặt như cầm tù.
Đây là Hạo Thần.
Người phát động đại chiến năm xưa.
Y tóc tai bù xù, đầu gục xuống, không cảm nhận được khí tức.
Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn hai vòng sáng kia, phát hiện nó không chỉ chứa sức mạnh pháp tắc mà còn có một loại ý chí nào đó.
Ông ta nhíu mày khi cảm nhận thấy điều này: “Lại là nó”.
"Ngươi biết nó à?"
Hạo Thần bất ngờ ngẩng đầu lên, để lộ hai tròng mắt sâu thẳm.
Chủ nhân bút Đại Đạo: “Là nó thì chẳng trách sao ngươi không phá được”.
Hạo Thần chỉ giương mắt nhìn.
Chủ nhân bút Đại Đạo: “Ta có thể giúp”.
Hạo Thần nheo mắt: “Chắc chứ?"
Chủ nhân bút Đại Đạo gật đầu.
Hạo Thần hỏi: “Mục đích của ngươi là gì?"
Chủ nhân bút Đại Đạo: “Chúng ta có cùng một kẻ thù”.
Hạo Thần ngẫm nghĩ một hồi: “Vì sao ngươi biết thứ này?"
Chủ nhân bút Đại Đạo: “Năm xưa chu du vũ trụ từng nghe nói, không ngờ nó lại ở nơi này”.
Hạo Thần nhìn ông ta một hồi mới nói: “Được, hợp tác”.
Chủ nhân bút Đại Đạo: “Sảng khoái”.
Hạo Thần: “Phong ấn này chỉ cần mười năm nữa sẽ...”
Chủ nhân bút Đại Đạo: “Không cần, ta có thể giúp ngươi ngay bây giờ”.
Hạo Thần nheo mắt: “Thế thì lại tốt quá”.
Chủ nhân bút Đại Đạo thoáng nhìn hai vòng sáng vàng, tự nhủ không ngờ ý chí kia lại đến tận nơi này.
Đây là chuyện gì vậy?
Ôi đệt con mẹ nó.
Ông ta bỗng sa sầm mặt.
Quần nhau với thằng ranh kia ở cái nơi cấp thấp này lâu quá, ông ta đã bị tách rời khỏi những nơi cao hơn rồi.
Đúng là thằng chỉ biết hại người.
Ông ta hoàn hồn lại, ngoắc tay gọi Đạo Ấn bay về phía Hạo Thần, lơ lửng trên đầu y.
Hạo Thần: “Đạo pháp của ngươi chống lại được ý chí của nó à?"
Chủ nhân bút Đại Đạo: “Dưới Tam Kiếm, ta vô địch”.
Hạo Thần: “...”
...