Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 198-201
Chương 198: Mạnh hơn sẽ biết
Thôi xong!
Đây là ý nghĩ lúc này của Tiểu Tháp.
Giọng nói bí ẩn vội nói: “Tiểu Tháp, mau ngăn cô ta lại”.
Tiểu Tháp không nói gì.
Ngăn lại?
Mẹ nó, sao ngươi không ngăn?
Mẹ nó!
Chuyện gì cũng bảo ta giải quyết, ta chỉ là một cái tháp thôi! Tháp thôi đó!
Giọng nói bí ẩn lại nói: “Nếu ngươi không ngăn cô ta lại, một khi cô ta tiêu diệt tộc Thiên Long thì thế giới sẽ sụp đổ. Hơn nữa nếu để cô ta thể hiện sức mạnh vô địch trước mặt Tiểu Quân, có thể sẽ hủy hoại đạo tâm của Tiểu Quân, sau đó gieo rắc vào lòng hắn một vị thần vô địch”.
Nghe thế Tiểu Tháp không nói gì.
Mẹ kiếp!
Hoàn toàn có khả năng xảy ra.
Sở dĩ bây giờ Diệp Quân mạnh như vậy, có thể chứng tỏ trong lòng không có thần, đó là bởi vì hắn là nghé mới sinh không biết sợ hổ, chưa từng gặp cường giả vô địch.
Năm đó Diệp Huyên cũng thế.
Nhưng sau đó người phụ nữ váy trắng ra tay ngày càng nhiều, hình tượng bất khả chiến bại đã gieo rắc vào lòng Diệp Huyên.
Điều này cũng dẫn đến việc sau đó xuất hiện rất nhiều vấn đề khi Diệp Huyên tu luyện.
Thần này không thể xuất hiện được.
“Mẹ kiếp!”
Tiểu Tháp bỗng nói: “Liều đi”.
Nói rồi nó vội truyền âm cho Diệp Quân: “Cậu nhóc, đừng để cô ta ra tay nữa, sau trận chiến đó, cô ta cũng bị thương nặng, nếu còn tiếp tục đánh nữa thì sẽ tổn thương đến bản nguyên. Hơn nữa, nếu cô ta cứ thế đánh tiếp thì sẽ bị nhà họ An và tộc Thiên Long viễn cổ điên cuồng trả thù, ngươi… ngươi cũng không muốn cô ta bị người khác đánh giết chứ?”
Tất nhiên nó không dám đi khuyên răn người phụ nữ váy trắng.
Mẹ nó chứ!
Có lẽ ông lớn thiên mệnh trước kia còn có thể nghe lời.
Bây giờ từ khi tiểu chủ… dù sao sau đó, ông lớn thiên mệnh đã không bình thường rồi.
Nó không dám khuyên.
Chỉ đành để Tiểu Quân đi khuyên can.
Nghe Tiểu Tháp nói thế, Diệp Quân nhìn người phụ nữ váy trắng, hắn do dự một lúc rồi nói: “Cô!”
Người phụ nữ váy trắng nhìn Diệp Quân, Diệp Quân nghiêm túc nói: “Đủ rồi”.
Người phụ nữ váy trắng nhìn Diệp Quân không nói gì, vẻ mặt bà ấy vẫn rất bình tĩnh.
Diệp Quân mỉm cười: “Đã đủ rồi, phần còn lại để tự ta giải quyết”.
Người phụ nữ váy trắng im lặng một lúc rồi nói: “Chắc chứ?”
Diệp Quân gật đầu: “Chắc”.
Hắn ngưng tụ khí kiếm, sau đó nói: “Ta làm được”.
Những gì Tháp gia nói cũng là điều hắn lo lắng.
Nếu cứ đánh tiếp như thế, rất có khả năng cô cô váy trắng này chọc đến cường giả mạnh hơn nữa.
Một đánh một, hắn tin vào cô cô váy trắng.
Nhưng mấy thế lực này sẽ một đánh một sao?
Chắc chắn là không.
Đến lúc đó nếu đánh hội đồng…
Đừng nói là Tháp gia, đến hắn cũng rất lo, dù sao cô cô váy trắng chỉ có một mình, hai tay khó đánh lại bốn tay.
Nghe Diệp Quân nói thế, Tiểu Tháp thở phào.
Cũng may!
May quá!
Mặc dù tên nhóc này rất thông minh nhưng vẫn chưa đủ sự trải nghiệm, nếu không cũng không dễ nói chuyện như vậy.
Nhưng dù là bây giờ nó cũng cảm thấy hơi mất sức.
Vì nó nhận ra tên khốn này rất thông minh lạnh lợi, sau này có muốn gạt cũng sẽ ngày càng khó.
Ba đời tháp của mình đúng là vất vả quá mà.
Lúc này người phụ nữ váy trắng khẽ gật đầu: “Được!”
Diệp Quân khẽ cười, đang định nói gì đó thì người phụ nữ váy trắng bỗng vung tay lên.
Rầm!
Tất cả cường giả nhà họ An ở đó đều bị bay đầu trong tích tắc, cuối cùng đầu của các cường giả này đều bay đến trước mặt An Nhã.
Hơn một ngàn cái đầu chảy máu ròng ròng rơi xuống đất rất ngay ngắn, hơn nữa mọi người đều nhìn chằm chằm vào An Nhã.
Máu bắn tung tóe ra ngoài như suối.
Thấy thế An Nhã như người mất hồn.
Hơn một ngàn cường giả.
Đây đều là những người xuất sắc nhất của nhà họ An.
Mà hôm nay lại chết ở đây.
Điều này có nghĩa là gì?
Tức là cường giả của nhà họ An đã bị tiêu diệt đến tận cùng.
Từ nay về sau nhà họ An sẽ không còn được gọi là gia tộc lớn nữa.
E là một ngàn năm sau cũng khó mà khôi phục lại.
Sắc mặt An Nhã xám như tro tàn, hiện lên vẻ tuyệt vọng và sợ hãi.
Đúng lúc này, An Đạo Tân bỗng đi đến trước mặt cây thương Võ Thần, cô ta quỳ xuống run giọng nói: “Hai vị tiên tổ Võ Thần thấy rồi chứ? Hôm nay nhà họ An bị sỉ nhục như vậy, lẽ nào hai người không hiển linh sao?”
Võ Thần!
Mọi người đều nhìn cây thương Võ Thần.
Tất cả đều lặng thinh.
Mọi người đã bỏ sót một chuyện.
Đó là nhà họ An có hai vị Võ Thần.
Người ta có chỗ chống lưng.
Người ta có sự kiêu ngạo.
Lúc này người phụ nữ váy trắng bỗng xòe tay ra, cây thương Võ Thần bay thẳng đến trước mặt cô ta, cô ta liếc mắt nhìn cây thương Võ Thần, trong cây thương có ý chí của Võ Thần.
Người phụ nữ váy trắng bỗng chỉ vào cây thương, Diệp Quân vội nói: “Cô cô!”
Người phụ nữ váy trắng nhìn Diệp Quân, Diệp Quân do dự rồi mới nói: “Cô muốn hủy luôn cây thương này sao?”
Người phụ nữ váy trắng gật đầu.
Diệp Quân chớp mắt: “Có thể cho ta không?”
Nếu lấy cây thương này ra ngoài bán còn có thể kiếm được không ít tiền.
Người phụ nữ váy trắng gật đầu: “Được”.
Vừa nói, bà ấy vừa đưa cây thương Võ Thần cho Diệp Quân.
Diệp Quân nhận lấy rồi cất đi.
Sắc mặt An Đạo Tân ở đằng xa trắng bệch.
Người phụ nữ váy trắng nhìn Diệp Quân, bình tĩnh nói: “Ta phải đi rồi”.
Nghe thế, Diệp Quân vội nhìn người phụ nữ váy trắng, hắn do dự rồi nói: “Cô cô, ta có thể hỏi cô mấy câu không?”
Người phụ nữ váy trắng gật đầu: “Ừ”.
Trong Tiểu Tháp, Tiểu Tháp và giọng nói bí ẩn lập tức trở nên căng thẳng.
Diệp Quân trầm giọng nói: “Cô cô, Tháp gia nói cha ta ở rể là thật sao?”
Trong Tiểu Tháp, Tiểu Tháp run giọng nói: “Mẹ nó chứ! Sao ngươi không thể quên chuyện này đi! Toang rồi”.
Nghe Diệp Quân nói thế, người phụ nữ váy trắng nhìn ngực Diệp Quân, Tiểu Tháp vội run giọng nói: “Tỷ tỷ Thiên Mệnh…”
Người phụ nữ váy trắng nhìn Diệp Quân: “Ngươi nghĩ sao?”
Diệp Quân cười nói: “Ta nghĩ Tháp gia đang gạt ta”.
Tiểu Tháp: “…”
Người phụ nữ váy trắng khẽ gật đầu: “Ừ”.
Diệp Quân do dự, sau đó nói: “Thế cha ta rốt cuộc là ai?”
Người phụ nữ váy trắng im lặng một lúc rồi nói: “Đợi ngươi mạnh hơn nữa thì sẽ biết”.
Diệp Quân ngẫm nghĩ, sau đó gật đầu: “Được”.
Hắn lại hỏi: “Cô cô là Đại Kiếm Đế sao?”
Chương 199: Vô Biên Chủ đến
Những người đến ở gần đều đang nhìn người phụ nữ váy trắng.
Vị này là Đại Kiếm Đế sao?
Người phụ nữ váy trắng gật đầu: “Phải”.
Diệp Quân sửng sốt.
Đúng là Đại Kiếm Đế.
Đại Kiếm Đế mạnh thế sao?
Vẻ mặt mọi người xung quanh cũng trở nên nghiêm trọng, quả nhiên vị này là Đại Kiếm Đế.
Đúng lúc này thanh niên tộc Thiên Long viễn cổ bỗng nhíu mày, gã ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, gã đã thi triển ra thuật triệu hoán, tại sao tiên tổ còn chưa tới?
Lẽ nào lạc đường?
Không thể nào!
Thư viện Quan Huyên ở Trung Thổ Thần Châu cực kỳ dễ tìm.
Sau một lúc thanh niên Thiên Long lại thúc vào vảy rồng đó, nhưng lần này miếng vảy rồng lại không có bất kỳ động tĩnh gì.
Thấy thế thanh niên Thiên Long càng nhíu chặt mày, lộ ra vẻ ngờ vực, chuyện gì thế này?
Chẳng lẽ lạc đường thật sao?
Lúc này Diệp Quân bỗng phát hiện ra động tác của thanh niên Thiên Long.
Diệp Quân cũng không nhiều lời, hắn bỗng cầm kiếm lên đánh tới, tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt đã xông thẳng đến trước mặt thanh niên Thiên Long, sắc mặt gã lập tức thay đổi nhưng phản ứng của gã lại cực nhanh, hai tay hợp lại với mặt đất.
Một luồng sáng màu vàng chói mắt phát ra từ trong người gã.
Rầm rầm!
Nhưng ánh sáng vàng này không thể chặn được thanh kiếm của Diệp Quân, khi thanh kiếm của Diệp Quân đánh tới, ánh sáng vàng vỡ tan, sức mạnh cực lớn lập tức đẩy thanh niên Thiên Long ra xa hàng chục trượng. Trong lúc đó thanh niên Thiên Long đã khôi phục lại bản thể của mình.
Rầm!
Một con Thiên Long cực lớn xuất hiện phía trên quảng trường tỷ võ.
Nhưng ngay lúc này Diệp Quân biến mất.
Một luồng kiếm quang chém vào đỉnh đầu con Thiên Long đó.
Vèo!
Đầu con Thiên Long đó bị nứt thành một vết nứt rất sâu trước ánh mắt của mọi người.
Bây giờ Diệp Quân là Kiếm Đế, dù hắn không dùng kiếm Hành Đạo nhưng thực lực cũng rất khủng khiếp.
Trên không trung, con Thiên Long đó đột nhiên phát ra một tiếng hét chói tai, lúc này, Diệp Quân đã biến thành tàn ảnh rồi biến mất, sau đó hàng chục kiếm quang chém về phía con Thiên Long.
Từng tiếng hét chói tai vang lên từ tận chân trời.
Không lâu sau con Thiên Long đó rơi xuống đất, lúc này Diệp Quân bỗng xuất hiện trước mặt gã.
Thanh niên Thiên Long tức giận nhìn Diệp Quân: “Cụ tổ của ta sắp đến rồi, ngươi động vào ta thử xem”.
Diệp Quân không nhiều lời với gã, đâm thẳng một kiếm vào đầu thanh niên Thiên Long.
Phụt!
Máu văng tung tóe ra ngoài.
Thanh niên Thiên Long gào lên: “Ngươi dám! Ngươi dám! Cụ tổ của ta sắp đến! Ngươi dám…”
Cụ tổ: “…”
Lúc này Diệp Quân lại chém thêm một kiếm.
Xoẹt!
Đầu của thanh niên Thiên Long rơi xuống, máu bắn ra như suối trước ánh mắt của mọi người.
Chết rồi!
Diệp Quân cất chiếc nhẫn của thanh niên Thiên Long đi, sau đó chậm rãi đi đến bên cạnh người phụ nữ váy trắng. Bà ấy nhìn chằm chằm Diệp Quân, một lúc sau mới khẽ gật đầu nói: “Ngươi cũng khá lắm, đi theo Tiểu Tháp chăm chỉ tu luyện”.
Diệp Quân gật đầu, hắn lau máu rồng bị bắn lên mặt đi, nghiêm túc nói: “Ta sẽ làm thế! Ta sẽ trở thành kiếm tu tuyệt thế giống Kiếm Chủ Nhân Gian”.
Kiếm Chủ Nhân Gian!
Nghe thế người phụ nữ váy trắng cong khóe môi: “Được!”
Có thể nói đây là lần đầu tiên bà ấy mỉm cười trong hàng ngàn vạn năm nay.
Diệp Quân do dự một chốc rồi nói: “Cô cô, một câu cuối cùng, cô vào Kiếm Chủ Nhân Gian, ai mạnh hơn?”
Nghe thế mọi người đều lắc đầu.
Hỏi câu này quá tệ!
Thế gian này có kiếm tu nào có thể đánh thắng được Kiếm Chủ Nhân Gian sao?
Nghe Diệp Quân nói thế, người phụ nữ váy trắng nhẹ nhàng xoa đầu Diệp Quân nói: “Ông ấy mạnh, ông ấy đánh ta, ta còn không dám đánh trả”.
Mọi người gật đầu, họ đã biết trước được câu trả lời này.
Đông Lý Mạch ở một bên bỗng nhíu mày.
Không dám đánh trả.
Chứng tỏ thực lực của Kiếm Chủ Nhân Gian hơn cả Đại Kiếm Đế này.
Nghĩ đến đây, Đông Lý Mạch bỗng bước đến, gã nhìn người phụ nữ váy trắng: “Ta nghĩ những gì hôm nay bà làm là rất quá đáng”.
Người phụ nữ váy trắng nhìn Đông Lý Mạch, Đông Lý Mạch bỗng xòe bàn tay ra, một bùa chú lớn bằng bàn tay bỗng bốc cháy.
Gọi người!
Mọi người đều nhìn Đông Lý Mạch, lẽ nào muốn gọi người đến?
Nếu gọi người đến thì chắc là gọi người hộ đạo.
Người hộ đạo của Đông Lý Mạch là ai?
Đó là Vô Biên Chủ.
Năm đó từng là chiến hữu của Kiếm Chủ Nhân Gian.
Ông ta là ông trùm tuyệt thế thời đó.
Đông Lý Mạch nhìn chằm chằm vào người phụ nữ váy trắng, sở dĩ gã gọi người đến là vì năm đó sư phụ của gã cũng chính là Vô Biên Chủ từng nói với gã một câu: thật ra Kiếm Chủ Nhân Gian là đối thủ bại dưới tay ông ta.
Vô Biên Chủ bất khả chiến bại thời đó.
Đông Lý Mạch biết có thể sư phụ khoác lác nhưng chắc chắn vẫn có sự thật.
Đó là chắc chắn thực lực của sư phụ gã – Vô Biên Chủ và Kiếm Chủ Nhân Gian không hơn kém nhau bao nhiêu cả.
Mà lúc nãy người phụ nữ trước mặt này đã nói thế nào?
Nếu Kiếm Chủ Nhân Gian đánh bà ấy thì bà ấy còn không dám đánh trả.
Nói cách khác, sư phụ mình đánh bà ấy thì chắc bà ấy cũng không dám đánh trả.
“Ha ha!”
Đúng lúc này, ở chỗ sâu trong tinh không vô tận bỗng truyền đến tiếng cười: “Mẹ kiếp! Ai to gan dám bắt nạt đệ tử của ta, không muốn sống nữa sao?”
Vô Biên Chủ!
Ông ta đến rồi!
Chương 199: Vô Biên Chủ đến
Những người đến ở gần đều đang nhìn người phụ nữ váy trắng.
Vị này là Đại Kiếm Đế sao?
Người phụ nữ váy trắng gật đầu: “Phải”.
Diệp Quân sửng sốt.
Đúng là Đại Kiếm Đế.
Đại Kiếm Đế mạnh thế sao?
Vẻ mặt mọi người xung quanh cũng trở nên nghiêm trọng, quả nhiên vị này là Đại Kiếm Đế.
Đúng lúc này thanh niên tộc Thiên Long viễn cổ bỗng nhíu mày, gã ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, gã đã thi triển ra thuật triệu hoán, tại sao tiên tổ còn chưa tới?
Lẽ nào lạc đường?
Không thể nào!
Thư viện Quan Huyên ở Trung Thổ Thần Châu cực kỳ dễ tìm.
Sau một lúc thanh niên Thiên Long lại thúc vào vảy rồng đó, nhưng lần này miếng vảy rồng lại không có bất kỳ động tĩnh gì.
Thấy thế thanh niên Thiên Long càng nhíu chặt mày, lộ ra vẻ ngờ vực, chuyện gì thế này?
Chẳng lẽ lạc đường thật sao?
Lúc này Diệp Quân bỗng phát hiện ra động tác của thanh niên Thiên Long.
Diệp Quân cũng không nhiều lời, hắn bỗng cầm kiếm lên đánh tới, tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt đã xông thẳng đến trước mặt thanh niên Thiên Long, sắc mặt gã lập tức thay đổi nhưng phản ứng của gã lại cực nhanh, hai tay hợp lại với mặt đất.
Một luồng sáng màu vàng chói mắt phát ra từ trong người gã.
Rầm rầm!
Nhưng ánh sáng vàng này không thể chặn được thanh kiếm của Diệp Quân, khi thanh kiếm của Diệp Quân đánh tới, ánh sáng vàng vỡ tan, sức mạnh cực lớn lập tức đẩy thanh niên Thiên Long ra xa hàng chục trượng. Trong lúc đó thanh niên Thiên Long đã khôi phục lại bản thể của mình.
Rầm!
Một con Thiên Long cực lớn xuất hiện phía trên quảng trường tỷ võ.
Nhưng ngay lúc này Diệp Quân biến mất.
Một luồng kiếm quang chém vào đỉnh đầu con Thiên Long đó.
Vèo!
Đầu con Thiên Long đó bị nứt thành một vết nứt rất sâu trước ánh mắt của mọi người.
Bây giờ Diệp Quân là Kiếm Đế, dù hắn không dùng kiếm Hành Đạo nhưng thực lực cũng rất khủng khiếp.
Trên không trung, con Thiên Long đó đột nhiên phát ra một tiếng hét chói tai, lúc này, Diệp Quân đã biến thành tàn ảnh rồi biến mất, sau đó hàng chục kiếm quang chém về phía con Thiên Long.
Từng tiếng hét chói tai vang lên từ tận chân trời.
Không lâu sau con Thiên Long đó rơi xuống đất, lúc này Diệp Quân bỗng xuất hiện trước mặt gã.
Thanh niên Thiên Long tức giận nhìn Diệp Quân: “Cụ tổ của ta sắp đến rồi, ngươi động vào ta thử xem”.
Diệp Quân không nhiều lời với gã, đâm thẳng một kiếm vào đầu thanh niên Thiên Long.
Phụt!
Máu văng tung tóe ra ngoài.
Thanh niên Thiên Long gào lên: “Ngươi dám! Ngươi dám! Cụ tổ của ta sắp đến! Ngươi dám…”
Cụ tổ: “…”
Lúc này Diệp Quân lại chém thêm một kiếm.
Xoẹt!
Đầu của thanh niên Thiên Long rơi xuống, máu bắn ra như suối trước ánh mắt của mọi người.
Chết rồi!
Diệp Quân cất chiếc nhẫn của thanh niên Thiên Long đi, sau đó chậm rãi đi đến bên cạnh người phụ nữ váy trắng. Bà ấy nhìn chằm chằm Diệp Quân, một lúc sau mới khẽ gật đầu nói: “Ngươi cũng khá lắm, đi theo Tiểu Tháp chăm chỉ tu luyện”.
Diệp Quân gật đầu, hắn lau máu rồng bị bắn lên mặt đi, nghiêm túc nói: “Ta sẽ làm thế! Ta sẽ trở thành kiếm tu tuyệt thế giống Kiếm Chủ Nhân Gian”.
Kiếm Chủ Nhân Gian!
Nghe thế người phụ nữ váy trắng cong khóe môi: “Được!”
Có thể nói đây là lần đầu tiên bà ấy mỉm cười trong hàng ngàn vạn năm nay.
Diệp Quân do dự một chốc rồi nói: “Cô cô, một câu cuối cùng, cô vào Kiếm Chủ Nhân Gian, ai mạnh hơn?”
Nghe thế mọi người đều lắc đầu.
Hỏi câu này quá tệ!
Thế gian này có kiếm tu nào có thể đánh thắng được Kiếm Chủ Nhân Gian sao?
Nghe Diệp Quân nói thế, người phụ nữ váy trắng nhẹ nhàng xoa đầu Diệp Quân nói: “Ông ấy mạnh, ông ấy đánh ta, ta còn không dám đánh trả”.
Mọi người gật đầu, họ đã biết trước được câu trả lời này.
Đông Lý Mạch ở một bên bỗng nhíu mày.
Không dám đánh trả.
Chứng tỏ thực lực của Kiếm Chủ Nhân Gian hơn cả Đại Kiếm Đế này.
Nghĩ đến đây, Đông Lý Mạch bỗng bước đến, gã nhìn người phụ nữ váy trắng: “Ta nghĩ những gì hôm nay bà làm là rất quá đáng”.
Người phụ nữ váy trắng nhìn Đông Lý Mạch, Đông Lý Mạch bỗng xòe bàn tay ra, một bùa chú lớn bằng bàn tay bỗng bốc cháy.
Gọi người!
Mọi người đều nhìn Đông Lý Mạch, lẽ nào muốn gọi người đến?
Nếu gọi người đến thì chắc là gọi người hộ đạo.
Người hộ đạo của Đông Lý Mạch là ai?
Đó là Vô Biên Chủ.
Năm đó từng là chiến hữu của Kiếm Chủ Nhân Gian.
Ông ta là ông trùm tuyệt thế thời đó.
Đông Lý Mạch nhìn chằm chằm vào người phụ nữ váy trắng, sở dĩ gã gọi người đến là vì năm đó sư phụ của gã cũng chính là Vô Biên Chủ từng nói với gã một câu: thật ra Kiếm Chủ Nhân Gian là đối thủ bại dưới tay ông ta.
Vô Biên Chủ bất khả chiến bại thời đó.
Đông Lý Mạch biết có thể sư phụ khoác lác nhưng chắc chắn vẫn có sự thật.
Đó là chắc chắn thực lực của sư phụ gã – Vô Biên Chủ và Kiếm Chủ Nhân Gian không hơn kém nhau bao nhiêu cả.
Mà lúc nãy người phụ nữ trước mặt này đã nói thế nào?
Nếu Kiếm Chủ Nhân Gian đánh bà ấy thì bà ấy còn không dám đánh trả.
Nói cách khác, sư phụ mình đánh bà ấy thì chắc bà ấy cũng không dám đánh trả.
“Ha ha!”
Đúng lúc này, ở chỗ sâu trong tinh không vô tận bỗng truyền đến tiếng cười: “Mẹ kiếp! Ai to gan dám bắt nạt đệ tử của ta, không muốn sống nữa sao?”
Vô Biên Chủ!
Ông ta đến rồi!
Đang tải...
Chương 201: Người mang thiên mệnh đến rồi
Tiểu Tháp khẽ nói: “Là vì người ở đây không chịu nổi được nhân quả của bà ấy, cho dù là một chút, họ cũng chịu không nổi. Ở một mức độ nào đó, bà ấy nguy hiểm hơn trước kia vô số lần, nếu cuối cùng Tiểu Quân không thể đi đến bước đó, bà ấy thật sự sẽ hủy diệt thế gian”.
Giọng nói bí ẩn không đáp lời.
Thật ra rất ít người biết khi trận chiến năm đó nổ ra, cả vũ trụ suýt nữa bị chôn vùi.
Vì năm đó người phụ nữ váy trắng từng suýt tiêu diệt thế gian.
Là Kiếm Chủ Nhân Gian ngăn bà ấy lại.
Sau đó vì một nguyên nhân đặc biệt, bà ấy quyết định đợi thêm ba ngàn vạn năm nữa vì Kiếm Chủ Nhân Gian.
Nhưng dù là thế, sát khí của bà ấy cũng đã phá nát Đại Đạo, không chỉ vậy, bà ấy cũng trở thành bộ dạng như ngày hôm nay.
Từ váy trắng biến thành váy đỏ, đó là sát khí bị nhuốm đỏ.
Mà bà ấy vẫn luôn kiềm chế sát khí của mình.
Đây cũng là nguyên nhân tại sao Tiểu Tháp không dám khuyên ngăn.
Từ trước đến nay chỉ có một người mới có thể khuyên được bà ấy, mà bây giờ người đó đang ở trong một trạng thái đặc biệt.
Có thể nói bà ấy không nể mặt bất kỳ ai trong vạn giới vũ trụ.
Mà hôm nay xem như bà ấy đã nể mặt Diệp Quân.
Hành động này có thể vẫn là vì thân phận của Diệp Quân, tất nhiên có thể nhìn ra bà ấy vẫn rất xem trọng Diệp Quân.
Diệp Quân đứng trong quảng trường bỗng hít một hơi thật sâu, sau đó hắn nhìn về phía Đông Lý Mạch đứng ở phía xa, khi thấy Diệp Quân nhìn sang, Đông Lý Mạch nheo mắt, hai tay chậm rãi siết chặt lại.
Phải nói rằng bây giờ gã vẫn khá kiêng dè Diệp Quân.
Kiếm Đế!
Đó không phải là cấp bậc mà gã có thể khinh thường.
Nếu cảnh giới của Diệp Quân cao hơn một chút, vậy thì chắc chắn là sự tồn tại vô địch ở Trung Thổ Thần Châu.
Diệp Quân bỗng nói: “Đánh một trận không?”
Đánh một trận!
Mọi người có mặt ở đó đều liếc nhìn Đông Lý Mạch.
Diệp Quân đang muốn giết thiên tài siêu cấp của đế tộc Bất Tử sao?
Nghe Diệp Quân nói thế, sắc mặt Đông Lý Trần - gia chủ đế tộc Bất Tử ở trên đỉnh núi thay đổi, ông ta muốn ngăn lại nhưng lúc này Đông Lý Mạch bỗng nói: “Được”.
Được!
Nghe thế sắc mặt Đông Lý Trần bỗng chốc trở nên cực kỳ khó coi.
Ông ta biết Đông Lý Mạch không thể từ chối.
Tại sao?
Từ chối từ khiêu chiến của Diệp Quân trước mặt mọi người như thế có nghĩa là gì?
Tức là gã đang sợ.
Ngươi có thể thất bại nhưng ngươi không thể sợ hãi.
Thất bại không đáng sợ, trong lòng có nỗi sợ hãi mới đáng sợ, dù sao sau khi thất bại còn có thể làm lại, nhưng trong lòng có nỗi sợ thì sẽ là chướng ngại vật mà cả đời cũng không thể bước qua.
Đông Lý Mạch không muốn Diệp Quân trước mặt này trở thành chướng ngại vật mà gã không thể bước qua.
Gã có thể bại dưới tay Diệp Quân nhưng gã không thể sợ Diệp Quân, càng không thể làm đế tộc Bất Tử mất mặt.
Nếu hôm nay gã không dám nhận lời, không chỉ gã mà ngay cả đế tộc Bất Tử cũng sẽ không thể ngẩng đầu lên được trước người đời.
Chiến!
Đông Lý Mạch bước ra, gã nhìn Diệp Quân rồi bật cười nói: “Đến đây nào!”
Diệp Quân gật đầu, hắn tiến lên một bước, vừa bước ra thì một luồng kiếm thế đáng sợ lập tức bao phủ lấy Đông Lý Mạch, ngay sau đó một thanh kiếm xé nát không gian lao đến chỗ Đông Lý Mạch.
Tốc độ của kiếm này cực kỳ nhanh.
Diệp Quân còn chưa sử dụng quy tắc, nếu không tốc độ của kiếm này còn có thể tăng lên gấp mấy lần.
Nhìn thấy đòn tấn công này, đồng tử Đông Lý Mạch co rụt lại, gã bỗng xòe bàn tay ra, sức mạnh huyết mạch mạnh mẽ bỗng phát ra từ trong người gã.
Ầm!
Một luồng sáng màu đỏ chặn lại trước nhát kiếm đáng sợ này của Diệp Quân.
Sức mạnh huyết mạch!
Ngay lúc này Diệp Quân bỗng thu kiếm lại, sau đó lại tung ra một kiếm nữa.
Rầm rầm!
Một mảnh kiếm quang bỗng bùng nổ từ bên trong ánh sáng màu đỏ, Đông Lý Mạch lập tức lui về sau mấy chục trượng.
Khi gã vừa dừng lại thì một nhát kiếm nữa lại lao đến.
Tốc độ này còn nhanh hơn lúc nãy.
Đồng tử Đông Lý Mạch co rụt lại, gã giơ tay lên, ánh mắt bỗng lóe lên tia đỏ như máu.
Rầm!
Một luồng sáng màu đỏ nhạt bỗng cuộn trào ra từ trên người gã.
Vèo!
Kiếm của Diệp Quân lại bị chặn lại, không chỉ thế, lần này kiếm của hắn bị chấn động.
Thấy thế, ánh mắt Diệp Quân hiện lên vẻ ngạc nhiên.
Tiểu Tháp bỗng nói: “Huyết mạch phong ma”.
Diệp Quân hơi hiếu kỳ: “Huyết mạch phong ma?”
Tiểu Tháp nói: “Đúng thế, là huyết mạch của Kiếm Chủ Nhân Gian năm đó, mặc dù Đông Lý Mạch chỉ đánh thức một chút thôi nhưng cũng rất mạnh rồi. Phải biết là huyết mạch phong ma này là thứ có thể ảnh hưởng đến tâm trí của con người”.
Lúc này sắc mặt Đông Lý Mạch ở đằng xa bỗng méo mó, gã nhìn Diệp Quân: “Đến đây nào”.
Nói rồi gã tiến đến trước một bước, sức mạnh huyết mạch nghiền ép Diệp Quân với tốc độ cực nhanh, thoáng chốc đã bao phủ lấy Diệp Quân.
Thế nhưng Diệp Quân lại không bị ảnh hưởng gì.
Đông Lý Mạch sửng sốt.
Diệp Quân thầm nói: “Tháp gia, tâm trí của ta vẫn rất bình thường”.
Tiểu Tháp không nói gì.
Diệp Quân nói tiếp: “Tháp gia, huyết mạch phong ma của Kiếm Chủ Nhân Gian… hình như chẳng ra sao cả. Ngươi xem này, ta không sao hết”.
Tiểu Tháp lặng thinh.
Mẹ nó chứ!
Đương nhiên ngươi sẽ chẳng có chuyện gì rồi.
Đông Lý Mạch chỉ có một sợi huyết mạch phong ma, còn cả người ngươi đều là huyết mạch phong ma đó.
Mặc dù vẫn chưa thức tỉnh nhưng đó cũng không phải là thứ huyết mạch nào cũng có thể trấn áp được ngươi.
Đông Lý Mạch đứng ở đằng xa sững sờ.
Không bị ảnh hưởng ư?
Bình thường gã đánh nhau với người khác, chỉ cần thi triển huyết mạch phong ma thì chắc chắn có thể áp bức được đối phương, hơn nữa còn có thể ảnh hưởng đến tâm trí đối phương.
Nhưng tên này lại chẳng bị sao cả?
Diệp Quân nhìn Đông Lý Mạch, hắn bỗng quay đầu lại nhìn, An Đạo Tân ở cách đó không xa định rời đi.
Thấy thế, Diệp Quân híp mắt.
Quên mất người phụ nữ này.
Cảm nhận được ánh mắt của Diệp Quân, An Đạo Tân lập tức quay sang nhìn hắn, cô ta nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Một vị tiên tổ của ta từng làm quan võ trong tổng viện thư viện Quan Huyên, nếu ngươi giết ta, ông ấy chắc chắn sẽ không…”
Một luồng kiếm quang bỗng xoẹt qua.
Vèo!
An Đạo Tân còn chưa nói hết câu, một thanh kiếm đã đâm vào giữa trán cô ta.
Ân Đạo Tân cứng đờ cả người.
Diệp Quân xuất hiện trước mặt An Đạo Tân, hắn định tiêu diệt luôn cả linh hồn của An Đạo Tân, nhưng đúng lúc này một giọng nói bỗng vang lên từ bên cạnh: “Diệp công tử, có thể nể mặt ta tha cho An cô nương được không?”
“Hệ Ngân Hà!”
Không biết là ai đã thốt lên câu này.
Vạn Sơn bỗng chốc trở nên nhốn nháo.
Người mang thiên mệnh đến rồi.
Thôi xong!
Đây là ý nghĩ lúc này của Tiểu Tháp.
Giọng nói bí ẩn vội nói: “Tiểu Tháp, mau ngăn cô ta lại”.
Tiểu Tháp không nói gì.
Ngăn lại?
Mẹ nó, sao ngươi không ngăn?
Mẹ nó!
Chuyện gì cũng bảo ta giải quyết, ta chỉ là một cái tháp thôi! Tháp thôi đó!
Giọng nói bí ẩn lại nói: “Nếu ngươi không ngăn cô ta lại, một khi cô ta tiêu diệt tộc Thiên Long thì thế giới sẽ sụp đổ. Hơn nữa nếu để cô ta thể hiện sức mạnh vô địch trước mặt Tiểu Quân, có thể sẽ hủy hoại đạo tâm của Tiểu Quân, sau đó gieo rắc vào lòng hắn một vị thần vô địch”.
Nghe thế Tiểu Tháp không nói gì.
Mẹ kiếp!
Hoàn toàn có khả năng xảy ra.
Sở dĩ bây giờ Diệp Quân mạnh như vậy, có thể chứng tỏ trong lòng không có thần, đó là bởi vì hắn là nghé mới sinh không biết sợ hổ, chưa từng gặp cường giả vô địch.
Năm đó Diệp Huyên cũng thế.
Nhưng sau đó người phụ nữ váy trắng ra tay ngày càng nhiều, hình tượng bất khả chiến bại đã gieo rắc vào lòng Diệp Huyên.
Điều này cũng dẫn đến việc sau đó xuất hiện rất nhiều vấn đề khi Diệp Huyên tu luyện.
Thần này không thể xuất hiện được.
“Mẹ kiếp!”
Tiểu Tháp bỗng nói: “Liều đi”.
Nói rồi nó vội truyền âm cho Diệp Quân: “Cậu nhóc, đừng để cô ta ra tay nữa, sau trận chiến đó, cô ta cũng bị thương nặng, nếu còn tiếp tục đánh nữa thì sẽ tổn thương đến bản nguyên. Hơn nữa, nếu cô ta cứ thế đánh tiếp thì sẽ bị nhà họ An và tộc Thiên Long viễn cổ điên cuồng trả thù, ngươi… ngươi cũng không muốn cô ta bị người khác đánh giết chứ?”
Tất nhiên nó không dám đi khuyên răn người phụ nữ váy trắng.
Mẹ nó chứ!
Có lẽ ông lớn thiên mệnh trước kia còn có thể nghe lời.
Bây giờ từ khi tiểu chủ… dù sao sau đó, ông lớn thiên mệnh đã không bình thường rồi.
Nó không dám khuyên.
Chỉ đành để Tiểu Quân đi khuyên can.
Nghe Tiểu Tháp nói thế, Diệp Quân nhìn người phụ nữ váy trắng, hắn do dự một lúc rồi nói: “Cô!”
Người phụ nữ váy trắng nhìn Diệp Quân, Diệp Quân nghiêm túc nói: “Đủ rồi”.
Người phụ nữ váy trắng nhìn Diệp Quân không nói gì, vẻ mặt bà ấy vẫn rất bình tĩnh.
Diệp Quân mỉm cười: “Đã đủ rồi, phần còn lại để tự ta giải quyết”.
Người phụ nữ váy trắng im lặng một lúc rồi nói: “Chắc chứ?”
Diệp Quân gật đầu: “Chắc”.
Hắn ngưng tụ khí kiếm, sau đó nói: “Ta làm được”.
Những gì Tháp gia nói cũng là điều hắn lo lắng.
Nếu cứ đánh tiếp như thế, rất có khả năng cô cô váy trắng này chọc đến cường giả mạnh hơn nữa.
Một đánh một, hắn tin vào cô cô váy trắng.
Nhưng mấy thế lực này sẽ một đánh một sao?
Chắc chắn là không.
Đến lúc đó nếu đánh hội đồng…
Đừng nói là Tháp gia, đến hắn cũng rất lo, dù sao cô cô váy trắng chỉ có một mình, hai tay khó đánh lại bốn tay.
Nghe Diệp Quân nói thế, Tiểu Tháp thở phào.
Cũng may!
May quá!
Mặc dù tên nhóc này rất thông minh nhưng vẫn chưa đủ sự trải nghiệm, nếu không cũng không dễ nói chuyện như vậy.
Nhưng dù là bây giờ nó cũng cảm thấy hơi mất sức.
Vì nó nhận ra tên khốn này rất thông minh lạnh lợi, sau này có muốn gạt cũng sẽ ngày càng khó.
Ba đời tháp của mình đúng là vất vả quá mà.
Lúc này người phụ nữ váy trắng khẽ gật đầu: “Được!”
Diệp Quân khẽ cười, đang định nói gì đó thì người phụ nữ váy trắng bỗng vung tay lên.
Rầm!
Tất cả cường giả nhà họ An ở đó đều bị bay đầu trong tích tắc, cuối cùng đầu của các cường giả này đều bay đến trước mặt An Nhã.
Hơn một ngàn cái đầu chảy máu ròng ròng rơi xuống đất rất ngay ngắn, hơn nữa mọi người đều nhìn chằm chằm vào An Nhã.
Máu bắn tung tóe ra ngoài như suối.
Thấy thế An Nhã như người mất hồn.
Hơn một ngàn cường giả.
Đây đều là những người xuất sắc nhất của nhà họ An.
Mà hôm nay lại chết ở đây.
Điều này có nghĩa là gì?
Tức là cường giả của nhà họ An đã bị tiêu diệt đến tận cùng.
Từ nay về sau nhà họ An sẽ không còn được gọi là gia tộc lớn nữa.
E là một ngàn năm sau cũng khó mà khôi phục lại.
Sắc mặt An Nhã xám như tro tàn, hiện lên vẻ tuyệt vọng và sợ hãi.
Đúng lúc này, An Đạo Tân bỗng đi đến trước mặt cây thương Võ Thần, cô ta quỳ xuống run giọng nói: “Hai vị tiên tổ Võ Thần thấy rồi chứ? Hôm nay nhà họ An bị sỉ nhục như vậy, lẽ nào hai người không hiển linh sao?”
Võ Thần!
Mọi người đều nhìn cây thương Võ Thần.
Tất cả đều lặng thinh.
Mọi người đã bỏ sót một chuyện.
Đó là nhà họ An có hai vị Võ Thần.
Người ta có chỗ chống lưng.
Người ta có sự kiêu ngạo.
Lúc này người phụ nữ váy trắng bỗng xòe tay ra, cây thương Võ Thần bay thẳng đến trước mặt cô ta, cô ta liếc mắt nhìn cây thương Võ Thần, trong cây thương có ý chí của Võ Thần.
Người phụ nữ váy trắng bỗng chỉ vào cây thương, Diệp Quân vội nói: “Cô cô!”
Người phụ nữ váy trắng nhìn Diệp Quân, Diệp Quân do dự rồi mới nói: “Cô muốn hủy luôn cây thương này sao?”
Người phụ nữ váy trắng gật đầu.
Diệp Quân chớp mắt: “Có thể cho ta không?”
Nếu lấy cây thương này ra ngoài bán còn có thể kiếm được không ít tiền.
Người phụ nữ váy trắng gật đầu: “Được”.
Vừa nói, bà ấy vừa đưa cây thương Võ Thần cho Diệp Quân.
Diệp Quân nhận lấy rồi cất đi.
Sắc mặt An Đạo Tân ở đằng xa trắng bệch.
Người phụ nữ váy trắng nhìn Diệp Quân, bình tĩnh nói: “Ta phải đi rồi”.
Nghe thế, Diệp Quân vội nhìn người phụ nữ váy trắng, hắn do dự rồi nói: “Cô cô, ta có thể hỏi cô mấy câu không?”
Người phụ nữ váy trắng gật đầu: “Ừ”.
Trong Tiểu Tháp, Tiểu Tháp và giọng nói bí ẩn lập tức trở nên căng thẳng.
Diệp Quân trầm giọng nói: “Cô cô, Tháp gia nói cha ta ở rể là thật sao?”
Trong Tiểu Tháp, Tiểu Tháp run giọng nói: “Mẹ nó chứ! Sao ngươi không thể quên chuyện này đi! Toang rồi”.
Nghe Diệp Quân nói thế, người phụ nữ váy trắng nhìn ngực Diệp Quân, Tiểu Tháp vội run giọng nói: “Tỷ tỷ Thiên Mệnh…”
Người phụ nữ váy trắng nhìn Diệp Quân: “Ngươi nghĩ sao?”
Diệp Quân cười nói: “Ta nghĩ Tháp gia đang gạt ta”.
Tiểu Tháp: “…”
Người phụ nữ váy trắng khẽ gật đầu: “Ừ”.
Diệp Quân do dự, sau đó nói: “Thế cha ta rốt cuộc là ai?”
Người phụ nữ váy trắng im lặng một lúc rồi nói: “Đợi ngươi mạnh hơn nữa thì sẽ biết”.
Diệp Quân ngẫm nghĩ, sau đó gật đầu: “Được”.
Hắn lại hỏi: “Cô cô là Đại Kiếm Đế sao?”
Chương 199: Vô Biên Chủ đến
Những người đến ở gần đều đang nhìn người phụ nữ váy trắng.
Vị này là Đại Kiếm Đế sao?
Người phụ nữ váy trắng gật đầu: “Phải”.
Diệp Quân sửng sốt.
Đúng là Đại Kiếm Đế.
Đại Kiếm Đế mạnh thế sao?
Vẻ mặt mọi người xung quanh cũng trở nên nghiêm trọng, quả nhiên vị này là Đại Kiếm Đế.
Đúng lúc này thanh niên tộc Thiên Long viễn cổ bỗng nhíu mày, gã ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, gã đã thi triển ra thuật triệu hoán, tại sao tiên tổ còn chưa tới?
Lẽ nào lạc đường?
Không thể nào!
Thư viện Quan Huyên ở Trung Thổ Thần Châu cực kỳ dễ tìm.
Sau một lúc thanh niên Thiên Long lại thúc vào vảy rồng đó, nhưng lần này miếng vảy rồng lại không có bất kỳ động tĩnh gì.
Thấy thế thanh niên Thiên Long càng nhíu chặt mày, lộ ra vẻ ngờ vực, chuyện gì thế này?
Chẳng lẽ lạc đường thật sao?
Lúc này Diệp Quân bỗng phát hiện ra động tác của thanh niên Thiên Long.
Diệp Quân cũng không nhiều lời, hắn bỗng cầm kiếm lên đánh tới, tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt đã xông thẳng đến trước mặt thanh niên Thiên Long, sắc mặt gã lập tức thay đổi nhưng phản ứng của gã lại cực nhanh, hai tay hợp lại với mặt đất.
Một luồng sáng màu vàng chói mắt phát ra từ trong người gã.
Rầm rầm!
Nhưng ánh sáng vàng này không thể chặn được thanh kiếm của Diệp Quân, khi thanh kiếm của Diệp Quân đánh tới, ánh sáng vàng vỡ tan, sức mạnh cực lớn lập tức đẩy thanh niên Thiên Long ra xa hàng chục trượng. Trong lúc đó thanh niên Thiên Long đã khôi phục lại bản thể của mình.
Rầm!
Một con Thiên Long cực lớn xuất hiện phía trên quảng trường tỷ võ.
Nhưng ngay lúc này Diệp Quân biến mất.
Một luồng kiếm quang chém vào đỉnh đầu con Thiên Long đó.
Vèo!
Đầu con Thiên Long đó bị nứt thành một vết nứt rất sâu trước ánh mắt của mọi người.
Bây giờ Diệp Quân là Kiếm Đế, dù hắn không dùng kiếm Hành Đạo nhưng thực lực cũng rất khủng khiếp.
Trên không trung, con Thiên Long đó đột nhiên phát ra một tiếng hét chói tai, lúc này, Diệp Quân đã biến thành tàn ảnh rồi biến mất, sau đó hàng chục kiếm quang chém về phía con Thiên Long.
Từng tiếng hét chói tai vang lên từ tận chân trời.
Không lâu sau con Thiên Long đó rơi xuống đất, lúc này Diệp Quân bỗng xuất hiện trước mặt gã.
Thanh niên Thiên Long tức giận nhìn Diệp Quân: “Cụ tổ của ta sắp đến rồi, ngươi động vào ta thử xem”.
Diệp Quân không nhiều lời với gã, đâm thẳng một kiếm vào đầu thanh niên Thiên Long.
Phụt!
Máu văng tung tóe ra ngoài.
Thanh niên Thiên Long gào lên: “Ngươi dám! Ngươi dám! Cụ tổ của ta sắp đến! Ngươi dám…”
Cụ tổ: “…”
Lúc này Diệp Quân lại chém thêm một kiếm.
Xoẹt!
Đầu của thanh niên Thiên Long rơi xuống, máu bắn ra như suối trước ánh mắt của mọi người.
Chết rồi!
Diệp Quân cất chiếc nhẫn của thanh niên Thiên Long đi, sau đó chậm rãi đi đến bên cạnh người phụ nữ váy trắng. Bà ấy nhìn chằm chằm Diệp Quân, một lúc sau mới khẽ gật đầu nói: “Ngươi cũng khá lắm, đi theo Tiểu Tháp chăm chỉ tu luyện”.
Diệp Quân gật đầu, hắn lau máu rồng bị bắn lên mặt đi, nghiêm túc nói: “Ta sẽ làm thế! Ta sẽ trở thành kiếm tu tuyệt thế giống Kiếm Chủ Nhân Gian”.
Kiếm Chủ Nhân Gian!
Nghe thế người phụ nữ váy trắng cong khóe môi: “Được!”
Có thể nói đây là lần đầu tiên bà ấy mỉm cười trong hàng ngàn vạn năm nay.
Diệp Quân do dự một chốc rồi nói: “Cô cô, một câu cuối cùng, cô vào Kiếm Chủ Nhân Gian, ai mạnh hơn?”
Nghe thế mọi người đều lắc đầu.
Hỏi câu này quá tệ!
Thế gian này có kiếm tu nào có thể đánh thắng được Kiếm Chủ Nhân Gian sao?
Nghe Diệp Quân nói thế, người phụ nữ váy trắng nhẹ nhàng xoa đầu Diệp Quân nói: “Ông ấy mạnh, ông ấy đánh ta, ta còn không dám đánh trả”.
Mọi người gật đầu, họ đã biết trước được câu trả lời này.
Đông Lý Mạch ở một bên bỗng nhíu mày.
Không dám đánh trả.
Chứng tỏ thực lực của Kiếm Chủ Nhân Gian hơn cả Đại Kiếm Đế này.
Nghĩ đến đây, Đông Lý Mạch bỗng bước đến, gã nhìn người phụ nữ váy trắng: “Ta nghĩ những gì hôm nay bà làm là rất quá đáng”.
Người phụ nữ váy trắng nhìn Đông Lý Mạch, Đông Lý Mạch bỗng xòe bàn tay ra, một bùa chú lớn bằng bàn tay bỗng bốc cháy.
Gọi người!
Mọi người đều nhìn Đông Lý Mạch, lẽ nào muốn gọi người đến?
Nếu gọi người đến thì chắc là gọi người hộ đạo.
Người hộ đạo của Đông Lý Mạch là ai?
Đó là Vô Biên Chủ.
Năm đó từng là chiến hữu của Kiếm Chủ Nhân Gian.
Ông ta là ông trùm tuyệt thế thời đó.
Đông Lý Mạch nhìn chằm chằm vào người phụ nữ váy trắng, sở dĩ gã gọi người đến là vì năm đó sư phụ của gã cũng chính là Vô Biên Chủ từng nói với gã một câu: thật ra Kiếm Chủ Nhân Gian là đối thủ bại dưới tay ông ta.
Vô Biên Chủ bất khả chiến bại thời đó.
Đông Lý Mạch biết có thể sư phụ khoác lác nhưng chắc chắn vẫn có sự thật.
Đó là chắc chắn thực lực của sư phụ gã – Vô Biên Chủ và Kiếm Chủ Nhân Gian không hơn kém nhau bao nhiêu cả.
Mà lúc nãy người phụ nữ trước mặt này đã nói thế nào?
Nếu Kiếm Chủ Nhân Gian đánh bà ấy thì bà ấy còn không dám đánh trả.
Nói cách khác, sư phụ mình đánh bà ấy thì chắc bà ấy cũng không dám đánh trả.
“Ha ha!”
Đúng lúc này, ở chỗ sâu trong tinh không vô tận bỗng truyền đến tiếng cười: “Mẹ kiếp! Ai to gan dám bắt nạt đệ tử của ta, không muốn sống nữa sao?”
Vô Biên Chủ!
Ông ta đến rồi!
Chương 199: Vô Biên Chủ đến
Những người đến ở gần đều đang nhìn người phụ nữ váy trắng.
Vị này là Đại Kiếm Đế sao?
Người phụ nữ váy trắng gật đầu: “Phải”.
Diệp Quân sửng sốt.
Đúng là Đại Kiếm Đế.
Đại Kiếm Đế mạnh thế sao?
Vẻ mặt mọi người xung quanh cũng trở nên nghiêm trọng, quả nhiên vị này là Đại Kiếm Đế.
Đúng lúc này thanh niên tộc Thiên Long viễn cổ bỗng nhíu mày, gã ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, gã đã thi triển ra thuật triệu hoán, tại sao tiên tổ còn chưa tới?
Lẽ nào lạc đường?
Không thể nào!
Thư viện Quan Huyên ở Trung Thổ Thần Châu cực kỳ dễ tìm.
Sau một lúc thanh niên Thiên Long lại thúc vào vảy rồng đó, nhưng lần này miếng vảy rồng lại không có bất kỳ động tĩnh gì.
Thấy thế thanh niên Thiên Long càng nhíu chặt mày, lộ ra vẻ ngờ vực, chuyện gì thế này?
Chẳng lẽ lạc đường thật sao?
Lúc này Diệp Quân bỗng phát hiện ra động tác của thanh niên Thiên Long.
Diệp Quân cũng không nhiều lời, hắn bỗng cầm kiếm lên đánh tới, tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt đã xông thẳng đến trước mặt thanh niên Thiên Long, sắc mặt gã lập tức thay đổi nhưng phản ứng của gã lại cực nhanh, hai tay hợp lại với mặt đất.
Một luồng sáng màu vàng chói mắt phát ra từ trong người gã.
Rầm rầm!
Nhưng ánh sáng vàng này không thể chặn được thanh kiếm của Diệp Quân, khi thanh kiếm của Diệp Quân đánh tới, ánh sáng vàng vỡ tan, sức mạnh cực lớn lập tức đẩy thanh niên Thiên Long ra xa hàng chục trượng. Trong lúc đó thanh niên Thiên Long đã khôi phục lại bản thể của mình.
Rầm!
Một con Thiên Long cực lớn xuất hiện phía trên quảng trường tỷ võ.
Nhưng ngay lúc này Diệp Quân biến mất.
Một luồng kiếm quang chém vào đỉnh đầu con Thiên Long đó.
Vèo!
Đầu con Thiên Long đó bị nứt thành một vết nứt rất sâu trước ánh mắt của mọi người.
Bây giờ Diệp Quân là Kiếm Đế, dù hắn không dùng kiếm Hành Đạo nhưng thực lực cũng rất khủng khiếp.
Trên không trung, con Thiên Long đó đột nhiên phát ra một tiếng hét chói tai, lúc này, Diệp Quân đã biến thành tàn ảnh rồi biến mất, sau đó hàng chục kiếm quang chém về phía con Thiên Long.
Từng tiếng hét chói tai vang lên từ tận chân trời.
Không lâu sau con Thiên Long đó rơi xuống đất, lúc này Diệp Quân bỗng xuất hiện trước mặt gã.
Thanh niên Thiên Long tức giận nhìn Diệp Quân: “Cụ tổ của ta sắp đến rồi, ngươi động vào ta thử xem”.
Diệp Quân không nhiều lời với gã, đâm thẳng một kiếm vào đầu thanh niên Thiên Long.
Phụt!
Máu văng tung tóe ra ngoài.
Thanh niên Thiên Long gào lên: “Ngươi dám! Ngươi dám! Cụ tổ của ta sắp đến! Ngươi dám…”
Cụ tổ: “…”
Lúc này Diệp Quân lại chém thêm một kiếm.
Xoẹt!
Đầu của thanh niên Thiên Long rơi xuống, máu bắn ra như suối trước ánh mắt của mọi người.
Chết rồi!
Diệp Quân cất chiếc nhẫn của thanh niên Thiên Long đi, sau đó chậm rãi đi đến bên cạnh người phụ nữ váy trắng. Bà ấy nhìn chằm chằm Diệp Quân, một lúc sau mới khẽ gật đầu nói: “Ngươi cũng khá lắm, đi theo Tiểu Tháp chăm chỉ tu luyện”.
Diệp Quân gật đầu, hắn lau máu rồng bị bắn lên mặt đi, nghiêm túc nói: “Ta sẽ làm thế! Ta sẽ trở thành kiếm tu tuyệt thế giống Kiếm Chủ Nhân Gian”.
Kiếm Chủ Nhân Gian!
Nghe thế người phụ nữ váy trắng cong khóe môi: “Được!”
Có thể nói đây là lần đầu tiên bà ấy mỉm cười trong hàng ngàn vạn năm nay.
Diệp Quân do dự một chốc rồi nói: “Cô cô, một câu cuối cùng, cô vào Kiếm Chủ Nhân Gian, ai mạnh hơn?”
Nghe thế mọi người đều lắc đầu.
Hỏi câu này quá tệ!
Thế gian này có kiếm tu nào có thể đánh thắng được Kiếm Chủ Nhân Gian sao?
Nghe Diệp Quân nói thế, người phụ nữ váy trắng nhẹ nhàng xoa đầu Diệp Quân nói: “Ông ấy mạnh, ông ấy đánh ta, ta còn không dám đánh trả”.
Mọi người gật đầu, họ đã biết trước được câu trả lời này.
Đông Lý Mạch ở một bên bỗng nhíu mày.
Không dám đánh trả.
Chứng tỏ thực lực của Kiếm Chủ Nhân Gian hơn cả Đại Kiếm Đế này.
Nghĩ đến đây, Đông Lý Mạch bỗng bước đến, gã nhìn người phụ nữ váy trắng: “Ta nghĩ những gì hôm nay bà làm là rất quá đáng”.
Người phụ nữ váy trắng nhìn Đông Lý Mạch, Đông Lý Mạch bỗng xòe bàn tay ra, một bùa chú lớn bằng bàn tay bỗng bốc cháy.
Gọi người!
Mọi người đều nhìn Đông Lý Mạch, lẽ nào muốn gọi người đến?
Nếu gọi người đến thì chắc là gọi người hộ đạo.
Người hộ đạo của Đông Lý Mạch là ai?
Đó là Vô Biên Chủ.
Năm đó từng là chiến hữu của Kiếm Chủ Nhân Gian.
Ông ta là ông trùm tuyệt thế thời đó.
Đông Lý Mạch nhìn chằm chằm vào người phụ nữ váy trắng, sở dĩ gã gọi người đến là vì năm đó sư phụ của gã cũng chính là Vô Biên Chủ từng nói với gã một câu: thật ra Kiếm Chủ Nhân Gian là đối thủ bại dưới tay ông ta.
Vô Biên Chủ bất khả chiến bại thời đó.
Đông Lý Mạch biết có thể sư phụ khoác lác nhưng chắc chắn vẫn có sự thật.
Đó là chắc chắn thực lực của sư phụ gã – Vô Biên Chủ và Kiếm Chủ Nhân Gian không hơn kém nhau bao nhiêu cả.
Mà lúc nãy người phụ nữ trước mặt này đã nói thế nào?
Nếu Kiếm Chủ Nhân Gian đánh bà ấy thì bà ấy còn không dám đánh trả.
Nói cách khác, sư phụ mình đánh bà ấy thì chắc bà ấy cũng không dám đánh trả.
“Ha ha!”
Đúng lúc này, ở chỗ sâu trong tinh không vô tận bỗng truyền đến tiếng cười: “Mẹ kiếp! Ai to gan dám bắt nạt đệ tử của ta, không muốn sống nữa sao?”
Vô Biên Chủ!
Ông ta đến rồi!
Đang tải...
Chương 201: Người mang thiên mệnh đến rồi
Tiểu Tháp khẽ nói: “Là vì người ở đây không chịu nổi được nhân quả của bà ấy, cho dù là một chút, họ cũng chịu không nổi. Ở một mức độ nào đó, bà ấy nguy hiểm hơn trước kia vô số lần, nếu cuối cùng Tiểu Quân không thể đi đến bước đó, bà ấy thật sự sẽ hủy diệt thế gian”.
Giọng nói bí ẩn không đáp lời.
Thật ra rất ít người biết khi trận chiến năm đó nổ ra, cả vũ trụ suýt nữa bị chôn vùi.
Vì năm đó người phụ nữ váy trắng từng suýt tiêu diệt thế gian.
Là Kiếm Chủ Nhân Gian ngăn bà ấy lại.
Sau đó vì một nguyên nhân đặc biệt, bà ấy quyết định đợi thêm ba ngàn vạn năm nữa vì Kiếm Chủ Nhân Gian.
Nhưng dù là thế, sát khí của bà ấy cũng đã phá nát Đại Đạo, không chỉ vậy, bà ấy cũng trở thành bộ dạng như ngày hôm nay.
Từ váy trắng biến thành váy đỏ, đó là sát khí bị nhuốm đỏ.
Mà bà ấy vẫn luôn kiềm chế sát khí của mình.
Đây cũng là nguyên nhân tại sao Tiểu Tháp không dám khuyên ngăn.
Từ trước đến nay chỉ có một người mới có thể khuyên được bà ấy, mà bây giờ người đó đang ở trong một trạng thái đặc biệt.
Có thể nói bà ấy không nể mặt bất kỳ ai trong vạn giới vũ trụ.
Mà hôm nay xem như bà ấy đã nể mặt Diệp Quân.
Hành động này có thể vẫn là vì thân phận của Diệp Quân, tất nhiên có thể nhìn ra bà ấy vẫn rất xem trọng Diệp Quân.
Diệp Quân đứng trong quảng trường bỗng hít một hơi thật sâu, sau đó hắn nhìn về phía Đông Lý Mạch đứng ở phía xa, khi thấy Diệp Quân nhìn sang, Đông Lý Mạch nheo mắt, hai tay chậm rãi siết chặt lại.
Phải nói rằng bây giờ gã vẫn khá kiêng dè Diệp Quân.
Kiếm Đế!
Đó không phải là cấp bậc mà gã có thể khinh thường.
Nếu cảnh giới của Diệp Quân cao hơn một chút, vậy thì chắc chắn là sự tồn tại vô địch ở Trung Thổ Thần Châu.
Diệp Quân bỗng nói: “Đánh một trận không?”
Đánh một trận!
Mọi người có mặt ở đó đều liếc nhìn Đông Lý Mạch.
Diệp Quân đang muốn giết thiên tài siêu cấp của đế tộc Bất Tử sao?
Nghe Diệp Quân nói thế, sắc mặt Đông Lý Trần - gia chủ đế tộc Bất Tử ở trên đỉnh núi thay đổi, ông ta muốn ngăn lại nhưng lúc này Đông Lý Mạch bỗng nói: “Được”.
Được!
Nghe thế sắc mặt Đông Lý Trần bỗng chốc trở nên cực kỳ khó coi.
Ông ta biết Đông Lý Mạch không thể từ chối.
Tại sao?
Từ chối từ khiêu chiến của Diệp Quân trước mặt mọi người như thế có nghĩa là gì?
Tức là gã đang sợ.
Ngươi có thể thất bại nhưng ngươi không thể sợ hãi.
Thất bại không đáng sợ, trong lòng có nỗi sợ hãi mới đáng sợ, dù sao sau khi thất bại còn có thể làm lại, nhưng trong lòng có nỗi sợ thì sẽ là chướng ngại vật mà cả đời cũng không thể bước qua.
Đông Lý Mạch không muốn Diệp Quân trước mặt này trở thành chướng ngại vật mà gã không thể bước qua.
Gã có thể bại dưới tay Diệp Quân nhưng gã không thể sợ Diệp Quân, càng không thể làm đế tộc Bất Tử mất mặt.
Nếu hôm nay gã không dám nhận lời, không chỉ gã mà ngay cả đế tộc Bất Tử cũng sẽ không thể ngẩng đầu lên được trước người đời.
Chiến!
Đông Lý Mạch bước ra, gã nhìn Diệp Quân rồi bật cười nói: “Đến đây nào!”
Diệp Quân gật đầu, hắn tiến lên một bước, vừa bước ra thì một luồng kiếm thế đáng sợ lập tức bao phủ lấy Đông Lý Mạch, ngay sau đó một thanh kiếm xé nát không gian lao đến chỗ Đông Lý Mạch.
Tốc độ của kiếm này cực kỳ nhanh.
Diệp Quân còn chưa sử dụng quy tắc, nếu không tốc độ của kiếm này còn có thể tăng lên gấp mấy lần.
Nhìn thấy đòn tấn công này, đồng tử Đông Lý Mạch co rụt lại, gã bỗng xòe bàn tay ra, sức mạnh huyết mạch mạnh mẽ bỗng phát ra từ trong người gã.
Ầm!
Một luồng sáng màu đỏ chặn lại trước nhát kiếm đáng sợ này của Diệp Quân.
Sức mạnh huyết mạch!
Ngay lúc này Diệp Quân bỗng thu kiếm lại, sau đó lại tung ra một kiếm nữa.
Rầm rầm!
Một mảnh kiếm quang bỗng bùng nổ từ bên trong ánh sáng màu đỏ, Đông Lý Mạch lập tức lui về sau mấy chục trượng.
Khi gã vừa dừng lại thì một nhát kiếm nữa lại lao đến.
Tốc độ này còn nhanh hơn lúc nãy.
Đồng tử Đông Lý Mạch co rụt lại, gã giơ tay lên, ánh mắt bỗng lóe lên tia đỏ như máu.
Rầm!
Một luồng sáng màu đỏ nhạt bỗng cuộn trào ra từ trên người gã.
Vèo!
Kiếm của Diệp Quân lại bị chặn lại, không chỉ thế, lần này kiếm của hắn bị chấn động.
Thấy thế, ánh mắt Diệp Quân hiện lên vẻ ngạc nhiên.
Tiểu Tháp bỗng nói: “Huyết mạch phong ma”.
Diệp Quân hơi hiếu kỳ: “Huyết mạch phong ma?”
Tiểu Tháp nói: “Đúng thế, là huyết mạch của Kiếm Chủ Nhân Gian năm đó, mặc dù Đông Lý Mạch chỉ đánh thức một chút thôi nhưng cũng rất mạnh rồi. Phải biết là huyết mạch phong ma này là thứ có thể ảnh hưởng đến tâm trí của con người”.
Lúc này sắc mặt Đông Lý Mạch ở đằng xa bỗng méo mó, gã nhìn Diệp Quân: “Đến đây nào”.
Nói rồi gã tiến đến trước một bước, sức mạnh huyết mạch nghiền ép Diệp Quân với tốc độ cực nhanh, thoáng chốc đã bao phủ lấy Diệp Quân.
Thế nhưng Diệp Quân lại không bị ảnh hưởng gì.
Đông Lý Mạch sửng sốt.
Diệp Quân thầm nói: “Tháp gia, tâm trí của ta vẫn rất bình thường”.
Tiểu Tháp không nói gì.
Diệp Quân nói tiếp: “Tháp gia, huyết mạch phong ma của Kiếm Chủ Nhân Gian… hình như chẳng ra sao cả. Ngươi xem này, ta không sao hết”.
Tiểu Tháp lặng thinh.
Mẹ nó chứ!
Đương nhiên ngươi sẽ chẳng có chuyện gì rồi.
Đông Lý Mạch chỉ có một sợi huyết mạch phong ma, còn cả người ngươi đều là huyết mạch phong ma đó.
Mặc dù vẫn chưa thức tỉnh nhưng đó cũng không phải là thứ huyết mạch nào cũng có thể trấn áp được ngươi.
Đông Lý Mạch đứng ở đằng xa sững sờ.
Không bị ảnh hưởng ư?
Bình thường gã đánh nhau với người khác, chỉ cần thi triển huyết mạch phong ma thì chắc chắn có thể áp bức được đối phương, hơn nữa còn có thể ảnh hưởng đến tâm trí đối phương.
Nhưng tên này lại chẳng bị sao cả?
Diệp Quân nhìn Đông Lý Mạch, hắn bỗng quay đầu lại nhìn, An Đạo Tân ở cách đó không xa định rời đi.
Thấy thế, Diệp Quân híp mắt.
Quên mất người phụ nữ này.
Cảm nhận được ánh mắt của Diệp Quân, An Đạo Tân lập tức quay sang nhìn hắn, cô ta nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Một vị tiên tổ của ta từng làm quan võ trong tổng viện thư viện Quan Huyên, nếu ngươi giết ta, ông ấy chắc chắn sẽ không…”
Một luồng kiếm quang bỗng xoẹt qua.
Vèo!
An Đạo Tân còn chưa nói hết câu, một thanh kiếm đã đâm vào giữa trán cô ta.
Ân Đạo Tân cứng đờ cả người.
Diệp Quân xuất hiện trước mặt An Đạo Tân, hắn định tiêu diệt luôn cả linh hồn của An Đạo Tân, nhưng đúng lúc này một giọng nói bỗng vang lên từ bên cạnh: “Diệp công tử, có thể nể mặt ta tha cho An cô nương được không?”
“Hệ Ngân Hà!”
Không biết là ai đã thốt lên câu này.
Vạn Sơn bỗng chốc trở nên nhốn nháo.
Người mang thiên mệnh đến rồi.
Bình luận facebook